1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 93: Quà tặng (2)
      [​IMG]

      Tặng các nàng thêm chương cho ngày chủ nhật vui vẻ ôm truyện (>‿◠)✌

      vô cùng xấu hổ bàn với mọi người cách giải quyết. Thực ra trong lớp chính xác góp được ba mươi tám nguyên, còn thiếu mười nguyên nữa. (Chỗ giá tiền này tác giả viết thống nhất, có chỗ là ba mươi, chỗ là hơn ba mươi, ta sửa lại theo ý hiểu cho phù hợp, nhiều chỗ trong truyện cũng phải làm vậy)

      Mọi người bắt đầu lấy hết tiền trong người ra xem có đủ . Lúc , người lớn cho tiền đường, giờ tốn đồng nào nên lấy ra hết. nguyên, hai nguyên… bỏ ra năm nguyên mẹ cho nữa. Lại thêm nguyên nữa, vừa đủ bốn mươi tám, Chu Tiểu Vân như trút được gánh nặng, vội vã trả tiền.

      Quà được gói trong hộp rất đẹp và lịch , ai nấy đều hài lòng. còn mượn nhân viên bán hàng cái bút, viết lên thiếp mấy câu chúc mừng.

      Đại công cáo thành! Thời gian còn sớm, tranh thủ dạo chơi tiếp.

      Hứa Mỹ Lệ thoáng cái tỉnh táo lại, dẫn đầu đến quầy bán quần áo. Chỉ vào những bộ quần áo xinh đẹp, lớn tiếng khoe: “Ba tớ bảo dẫn tớ đến đây mua quần áo mới.”

      Mẹ Vương Tinh Tinh là thợ may, thường xuyên may quần áo mới cho con mặc. Vương Tinh Tinh quen nhìn dáng vẻ đáng ghét của con kia: “Dân quê có đồ tốt như thế, quần áo của tớ toàn do mẹ tớ may.”

      Tôn Mẫn cũng : “Mẹ mua quần áo cho tớ ở chợ, tớ chưa từng được mua quần áo ở đây.”

      Hứa Mỹ Lệ cho rằng đây là gián tiếp đề cao mình, rất đắc ý .

      Chu Tiểu Vân thể tránh được sóng ngầm cuồn cuộn giữa các bạn, giả vờ như nghe thấy. quay sang chuyện với Ngô Mai.

      Chu Chí Hải, Phùng Thiết Trụ chạy tót đến quầy bán đồ chơi, nhìn đống súng máy, mô hình ô tô rớt cả nước miếng bị Hứa Mỹ Lệ cười nhạo: “ phải đồ ăn có gì hay mà nhìn, trông hai cậu quê mùa quá. Nếu thích bảo người lớn trong nhà mua cho.”

      Tính khí Chu Chí Hải nóng nảy, lập tức trừng mắt nhìn: “Cậu chế giễu ai đó?”

      Xét về gia thế, nhà Phùng Thiết Trụ giàu nhất trong nhóm, cậu quen nhìn Hứa Mỹ Lệ luôn mở miệng tự xưng là người có tiền, kéo tay Chu Chí Hải : “ cần chấp nhặt với con , , chúng ta ra quầy văn phòng phẩm đằng kia xem.”

      Hai người quay đầu bỏ , làm cho Hứa Mỹ Lệ tức lệch mũi. Đúng mười giờ, Ngô Hữu Đức đến đón cả đám ra về. Trưa nay, ông và Ngô Mai ăn cơm ở nhà .

      Triệu Ngọc Trân đặc biệt chuẩn bị món sủi cảo nhân thịt, là món ngon hiếm có chỉ để tiếp khách quen. cân xương sườn hầm lấy nước dùng, thả thêm sủi cảo nhân rau trộn thịt, khỏi phải ngon đến mức nào. Chu Tiểu Vân ăn sơ sơ mười ba, mười bốn cái. Còn Đại Bảo, ăn đến mức bụng căng tròn.

      Cơm nước xong hai cha con ra về, Ngô Mai mếu máo chịu , bị cưỡng chế lên xe.

      Chu Tiểu Vân có nhiều thời gian rảnh rỗi, bắt tay vào chuẩn bị quà riêng. có nhiều để mua quà đắt tiền, món quà tự tay làm tuy giản dị nhưng có thể biểu đạt cả tấm lòng của người tặng.

      Dùng hơn ngày mới làm xong quà, đúng là quá gấp gáp.

      Sáng thứ hai, Phương Văn Siêu bước chân vào lớp, thấy hôm nay lớp im ắng lạ thường. ngạc nhiên, hoá ra lũ quỷ cũng có lúc trật tự thế này. Đứng bục giảng, định , chợt phát ra bàn giáo viên có hộp quà rất đẹp.

      Hứa Mỹ Lệ chịu bỏ lỡ cơ hội này, tranh thủ đứng lên trước: “Thầy Phương, chúng em góp tiền mua quà mừng đám cưới thầy. Chúc thầy trăm năm hạnh phúc!”

      Phương Văn Siêu cảm động nên lời. lúc lâu sau, : “Cám ơn các em.”

      giáo viên được học sinh quý như thế, còn đòi hỏi gì nữa?

      Sau khi tan học, Chu Tiểu Vân đến ký túc xá tìm thầy. Lúc này, Phương Văn Siêu nổ máy chuẩn bị , thấy tới vội tắt động cơ, xuống xe: “Chu Tiểu Vân, hôm nay thầy có thời gian dạy em chơi đàn accordion. Sau này thứ ba em hãy đến!”

      Chu Tiểu Vân cười, lấy món quà từ trong túi quần ra: “Thầy Phương, đây là quà em tự tay làm, hi vọng thầy chê.”

      Hả? Tự tay làm? rất tò mò, mở túi, lấy đồ bên trong ra.

      Đó là đôi búp bê làm bằng vải. Đôi búp bê vô cùng tinh xảo, đáng , lớn cỡ bàn tay. Mắt, mũi, miệng, tóc làm rất tỉ mỉ, sống động. Búp bê nam mặc áo sơ mi trắng, quần đen, có cả thắt lưng xinh, búp bê nữ mặc váy công chúa màu hồng.

      Để làm tóc cho búp bê, tốn ít công sức, cuối cùng cắt lấy đoạn tóc của mình. nuôi tóc gần ba năm, tóc dài đến thắt lưng, cắt bỏ phần đuôi xơ cứng quá thừa để làm tóc cho búp bê.

      Kiếp trước, Chu Tiểu Vân làm việc trong xưởng sản xuất đồ chơi mấy năm, chuyên khâu búp bê vải. Công việc này cầu kĩ thuật rất cao, người bình thường làm ra búp bê có nhiều chỗ giống. Muốn giống y như , bắt buộc phải có mấy năm tay nghề được đào tạo bài bản.

      Lúc suy nghĩ nên tặng quà gì, nảy ra ý định làm búp bê thủ công. cần bỏ nhiều tiền mua nguyên liệu, chẳng qua tốn mấy giác chọn loại vải tốt. có bông dùng bọt biển thay thế nhồi vào trọng, quan trọng nhất là cầu rất cao về kĩ năng may vá.

      tốn ngày rưỡi mới làm ra đôi búp bê hoàn hảo trong tưởng tượng, lâu làm nên hơi gượng tay. Đến khi nhìn thấy thành phẩm, rất vui mừng. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của thầy, thấy bao nhiêu vất vả đều đáng giá.

      Phương Văn Siêu càng nhìn càng thích: “Chu Tiểu Vân, em khéo tay, làm búp bê đáng y như , Thư Kỳ chắc chắn rất thích.”

      Chu Tiểu Vân cười vẫy tay tạm biệt thầy. Sau khi về nhà, còn phải dỗ Nhị Nha, con bé trông thấy chị làm búp bê, cứ khóc nháo đòi giữ làm của riêng, đồng ý cho làm tiếp nữa. dỗ hơn nửa buổi, đến khi đồng ý làm cho con bé mới được yên.

      Mới tí tuổi đầu biết uy hiếp người khác rồi, vừa bực mình vừa buồn cười.

      Hồi đó, trẻ con làm gì có nhiều đồ chơi như bây giờ, nhìn thấy búp bê vải xinh đẹp khó trách Nhị Nha thích mãi buông tay.

      lấy tấm vải màu vàng thừa lại, lúc làm món quà kia thấy màu này hợp nên để qua bên, giờ lấy ra làm búp bê cho Nhị Nha vừa xinh.

      Làm cho em tất nhiên cần cầu kỳ như làm tặng thầy, tận dụng vải thừa chắp vá, cúc áo… rất nhanh làm xong đàn vịt con năm con. Vịt con bé lông vàng ươm, nằm gọn trong lòng bàn tay, có con tung tăng bơi lội, có con cúi đầu kiếm ăn… đáng cực kì. Nhị Nha vui sướng, cầm chơi cả ngày bỏ xuống.

      Triệu Ngọc Trân nhìn thấy đồ chơi mới của con út rất ngạc nhiên, bà tự nhận làm được đồ chơi đẹp đến thế.

      Chu Tiểu Vân giải thích là tình cờ đọc được cách làm trong quyển sách thư viện trường, may mà mẹ truy vấn đến cùng. Cứ mơ hồ như vậy rồi cho qua, toát hết mồ hôi lạnh, xem ra sau này làm việc cần cẩn thận nhiều hơn.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 94: Chợ chính thức xuất
      [​IMG]

      năm qua với người dân quê chất phác hiền lành là năm tốt đẹp. Mấy thôn gần nhau sát nhập, thành lập xã mới. Trưởng xã nộp đơn lên huyện xin được xây chợ.

      Chợ mới nằm bãi đất trống cạnh chợ cũ, chia thành các ô đơn giản. Nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với các tiểu thương. Từ nay, họ có chỗ bán cố định, che mưa che nắng, hơn nữa có thể bán hàng cả ngày, cần bữa nay bán bữa mai nghỉ như chợ phiên.

      Chợ xây vẻn vẹn trong vòng nửa tháng. Tấm biển “chợ Hưng Vượng” rất to treo cổng, khi cắt băng hoàn công, tiếng pháo nổ ầm ĩ, chính thức thông báo chợ bắt đầu vận hành. Ai ngờ, tiểu thương bán trong chợ rất ít, đa phần áp dụng chính sách chờ đợi, vẫn bán ở chợ cũ.

      Điều này tất nhiên có nguyên nhân của nó. Xã bỏ tiền xây chợ, số tiền này chia đều cho các tiểu thương, nếu muốn bán hàng trong chợ phải nộp tiền thuê chỗ. tháng mười nguyên, đối với người dân ở đây phải là con số .

      Chu Quốc Cường phân vân, biết nên bỏ tiền ra hay .

      Triệu Ngọc Trân ở nhà hiến kế: “Ba nó à, hay là mình cứ đợi xem mọi người làm thế nào rồi tính.”

      cúi đầu ăn cơm, Chu Tiểu Vân nhịn được : “Ba ơi, theo con, ba nên nộp tiền vào chợ bán hàng hơn. Ba nghĩ xem, tháng mười nguyên ít, nhưng bán hàng trong chợ tiện hơn nhiều. Mưa đến mặt nắng đến đầu, ngày nào cũng dọn hàng, tốt hơn bán ở chợ cũ nhiều. Chỗ tiền thuê có thể tính vào giá bán, đắt hơn chút!”

      Câu cuối cùng đả động được Chu Quốc Cường, khiến ông quyết định nộp tiền cho người quản lí chợ. Đó chính là cha của Hứa Mỹ Lệ – Hứa Đại Sơn, xã giao quyền quản lí chợ cho đội sản xuất.

      Hứa Đại Sơn thu được tiền, cố ý chọn vị trí tốt gần cổng chợ cho Chu Quốc Cường, ông cảm kích mời Hứa Đại Sơn đến nhà ăn cơm. Hứa Đại Sơn sảng khoái nhận lời, còn dẫn theo con cùng. Bình thường để ý đến Hứa Mỹ Lệ, lúc này Chu Tiểu Vân thể ngó lơ khách, đau khổ “hầu chuyện” suốt buổi trưa.

      Chu Tiểu Vân rất khó chịu, sao bé này có thể mình thao thao bất tuyệt từ đầu đến cuối mà buồn chán nhỉ? Suốt cả buổi, lặp lại mấy từ: “Ừ”, “Hả”, “Chà”, “ ”, “Tốt”, thời gian còn lại ngồi im nghe người tự sướng.

      Ngô Mai hay Vương Tinh Tinh rất thích chuyện, Chu Tiểu Vân ít đảm nhiệm tốt vai trò người lắng nghe. Nhưng những điều Hứa Mỹ Lệ khiến người khác chịu nổi, khoe khoang khoác lác về bản thân, hạ thấp người khác xuống. ngồi nghe mà như ăn phải hoàng liên, cuối cùng hiểu tại sao các bạn ghét bé này đến thế. (Hoàng liên là vị thuốc Đông Y rất đắng)

      Ngược lại, Hứa Mỹ Lệ rất hài lòng, có cảm tình với Chu Tiểu Vân vì luôn mỉm cười, nghiêng đầu lắng tai nghe, đột nhiên cảm thấy làm bạn với tệ, đơn phương ra chủ ý sau này chơi cùng . Đương nhiên tận dụng cơ hội cướp lấy vị trí lớp trưởng, bé nghĩ thầm.

      Cuối cùng cũng chịu đựng qua được bữa cơm này, tiễn đại tỷ ra về, thở phào nhõm. Bên tai được yên tĩnh khiến vui mừng rớt nước mắt.

      Chợ dần dần náo nhiệt, người dân bắt đầu có thói quen chợ mua thức ăn.

      Từ đó, Chu Quốc Cường ngày nào cũng ra chợ bán thịt, quả nhiên như con rất đắt hàng. Triệu Ngọc Trân mang cả Nhị Nha ra chợ, đến mười hai giờ chưa có mặt ở nhà.

      Chu Tiểu Vân chính thức được nâng lên chức đầu bếp. Buổi trưa học về, nhóm lửa nấu cơm, nấu cơm xong bắt đầu xào nấu thức ăn sắp sẵn, cha mẹ về đến nhà đúng lúc mâm cơm được dọn lên bàn. Đại Bảo trốn được, bị bắt nhóm lửa. Tiểu Bảo còn bé nhưng chăm chỉ hơn nhiều, thấy chị nhóm lửa nấu cơm, cậu dọn bát đũa, lau bàn, quét nhà vân vân. Ba em phân công ràng, hợp tác ăn ý giải quyết vấn đề bữa trưa cách thoả đáng.

      Về đến nhà được ăn cơm canh nóng hổi, trong lòng hai vợ chồng vô cùng vui mừng. phải lo lắng về chuyện cơm nước, hai người tập trung 100% chú ý vào việc buôn bán. Tan chợ cần vội vàng trở về, càng dọn hàng muộn càng tốt.

      Mặc dù trong chợ cũng có hai, ba gian hàng bán thịt lợn, nhưng quầy của nhà vẫn đông khách nhất. Điều làm hai vợ chồng tự hào nhất là con cái ngoan ngoãn nghe lời, gì sánh được điều này, khiến cha mẹ vô cùng yên tâm.

      Thời gian lẳng lặng trôi , cuộc sống của nhà họ Chu dần dần có thay đổi.

      Đầu tiên là trong nhà lắp thêm điện thoại bàn. Cả xã số nhà có điện thoại đếm đầu ngón tay, nhà Chu Quốc Cường ngờ dẫn đầu trong thôn, coi như rất có mặt mũi.

      Điện thoại tất nhiên phải để trang trí, mà có tác dụng rất lớn.

      Vì mở rộng quy mô bán hàng, Chu Quốc Cường bỏ tiền lắp điện thoại. Trước đây chạy ngược chạy xuôi thu mua lợn, nay phần lớn mua hàng qua điện thoại. Nhà nào ở xa muốn bán lợn chỉ cần gọi điện, ông đến tận nơi mua, tiết kiệm được thời gian hỏi từng nhà. chỉ bán lẻ, giờ ông còn chuyển sang bán buôn. Các quầy hàng trong chợ đều lấy thịt lợn của nhà ông về bán, lời nhiều như bán lẻ nhưng thắng ở số lượng nhiều.

      Lại tiếp, chủ ý này do Chu Tiểu Vân nhắc nhở. Chu Quốc Cường ở nhà vô tình vu vơ về chuyện các quầy khác trong chợ mua thịt lợn từ lò mổ thị trấn về bán lại, giống như ông tự mình mua lợn về giết nên lãi bằng.

      Chu Tiểu Vân thuận miệng đáp: “Hay là ba đến tìm họ, cho họ xem chất lượng thịt nhà mình, đồng ý bán cho họ bằng giá mua ở lò mổ, mất công vận chuyển, chắc chắn họ đồng ý.”

      Chu Quốc Cường vỗ đùi, câu đánh thức người trong cuộc.

      Mà Triệu Ngọc Trân khôn khéo còn để ý đến các hàng ăn. Bà quảng cáo cho các tiệm cơm gần đó, lấy giá rẻ và phục vụ chu đáo tận nơi được mọi người tán thưởng. Vì thế, hai vợ chồng có thể coi như đầu mối phân phối thịt trong vùng.

      Cả ngày Chu Quốc Cường đạp xe ba bánh chạy khắp nơi, bận luôn chân luôn tay, tiền kiếm ngày càng nhiều, mệt đến mấy cũng đáng. Hai vợ chồng mơ tưởng về viễn cảnh tương lai, cứ theo đà này, có lẽ hai năm nữa đủ tiền xây nhà lầu. (tức là chồng tầng lên, vì nay ở nhà mái bằng)

      Chủ nhật, Chu Tiểu Vân thường mang thức ăn lên chợ, giúp mẹ bán hàng. tuổi, đon đả chào mời tính tiền cho khách rất nhanh, khá nổi tiếng trong chợ.

      Trong nhà kinh tế dư dả, tiền tiêu vặt được cho nhiều hơn. Cuối tuần, Triệu Ngọc Trân chủ động phát tiền tiêu vặt cho các con, mỗi người năm giác.

      Chu Tiểu Vân cười nhận lấy, Tiểu Bảo cười toe toét, Đại Bảo mặt dày xin xỏ tuần nâng lên nguyên, bị tét vào mông .

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 95: Khách mời mà đến
      [​IMG]

      Sáng thứ ba, Chu Tiểu Vân như thường lệ ăn sáng xong, học cùng em trai. Đại Bảo kiên nhẫn chờ đợi, tự trước. Hai chị em cười, đến trường ai vào lớp người đó.

      Chu Tiểu Vân ngồi vào vị trí của mình vừa mới mở túi sách, thấy thầy Phương đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay ý bảo ra ngoài. thấy lạ, có chuyện gì thể chuyện trong lớp à? Thần thần bí bí !

      Bước ra ngoài cửa, chỉ có mình thầy, bên cạnh có hai người phụ nữ trẻ. người là vợ mới cưới của thầy Đới Thư Kỳ, người lớn tuổi hơn khoảng ba mươi tuổi, đường nét hao hao Đới Thư Kỳ, có lẽ là chị .

      Chu Tiểu Vân thầm đoán trong lòng, ngoài miệng lễ phép chào: “Em chào thầy, chào các .”

      Đới Thư Kỳ mỉm cười ngọt ngào, gương mặt trẻ trung ngập ngàn thẹn thùng, vui sướng sau đám cưới: “Văn Siêu, đây là em làm búp bê à? Thoạt nhìn đúng là bé ngoan, văn tĩnh.”

      Vẻ mặt thầy giấu nổi kiêu ngạo: “Tất nhiên, phải xem đó là học trò của ai. Chu Tiểu Vân chỉ có tài lẻ này, trình độ thổi kèn harmonica gần bằng , chơi đàn accordion rất khá. Chăm chỉ luyện thư pháp hai năm, thành tích học tập chưa bao giờ đứng thứ hai.”

      Có thể tự hào sao? Đó là học trò cưng của đấy.

      Chu Tiểu Vân bị khen ngẩng đầu lên nổi, nào có thầy giáo nào khen trò trắng trợn như thế. Xem ra da mặt mình còn quá mỏng, vừa nghe người khác khen thấy xấu hổ. vội vàng lảng sang chuyện khác: “Thầy Phương, thầy tìm em có chuyện gì ?”

      Phương Văn Siêu và Đới Thư Kỳ nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phương Văn Siêu lên tiếng: “À, là thế này. Hai tháng trước phải em làm búp bê tặng thầy sao? Lúc đó thầy mang búp bê về, Thư Kỳ thích lắm, để nó đầu giường. Hai ngày trước, chị của ấy chính là người này, ” chỉ chỉ vào người phụ nữ ăn mặc rất mốt kia: “Lúc chị ấy đến nhà thầy chơi vô tình nhìn thấy, rất thích búp bê thủ công em làm, tỏ ý muốn gặp em.”

      Khi đó chị kia cười với : “Bạn à, xin chào, chị tên là Hứa Thư Bình. Chị mở cửa hàng chuyên về quà lưu niệm, bán các sản phẩm thủ công mỹ nghệ. Chị thấy búp bê em làm rất đẹp, muốn tìm em bàn chuyện.”

      Chu Tiểu Vân hiểu được, hoá ra là nhìn trúng búp bê của .

      hơi khó xử: “Thầy Phương, chúng ta đứng chuyện ở chỗ này sao?”

      Phương Văn Siêu vỗ đầu cái: “Xem thầy hồ đồ quá, , đến phòng của thầy chuyện.”

      Mấy người vừa vừa tới phòng trong ký túc xá của Phương Văn Siêu. có tiết đầu tiên nên cho phép ở lại chuyện với hai chị em Thư Kỳ, còn mình dạy trước. (Cái này có tính là lấy việc công làm việc tư =.:)

      Đới Thư Bình hỗ là người buôn bán, miệng ngọt dễ nghe, rất nhanh quen thân với . Bắt đầu mở miệng gọi Tiểu Vân, còn bảo gọi chị Thư Bình.

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm kêu mình gọi người phụ nữ ba mươi tuổi là chị quá thiệt thòi. Kiếp trước hai mươi tám kiếp này cộng thêm ba năm, thực tế còn lớn tuổi hơn chị ta nữa!

      Đới Thư Bình vòng tới vòng lui rốt cuộc vào trọng tâm: “Tiểu Vân à, chị thẳng tính, có chuyện thẳng. Chị bán hàng khá đông khách, phần lớn các sản phẩm nhằm vào người trẻ tuổi. Chị thấy búp bê của em tinh xảo, nếu có thể bày bán trong cửa hàng của chị chắc chắn có nhiều người muốn mua.”

      Chu Tiểu Vân suy nghĩ lúc mới trả lời: “Em làm đôi búp bê này mất ngày rưỡi, hơn nữa trong lúc đó thể làm việc gì khác. Chắc chắn em có thời gian làm. Về nhà em phải giúp mẹ làm việc nhà, khi rảnh rỗi còn luyện thư pháp, luyện đàn accordion nữa!”

      Thực chất nguyên nhân là kiếp trước từng làm công nhân trong xưởng đồ chơi, tay nghề tốt đến mấy cũng chỉ là người làm thuê, tiền lương mỗi tháng hơn ngàn nguyên? Kiếp này muốn giẫm lên vết xe đổ, thỉnh thoảng làm hai cái được, trường kỳ thể. Nên chăm chỉ học hành, lớn lên làm có học thức, con đường này vẫn hấp dẫn hơn.

      Đới Thư Bình bị từ chối nóng nảy, đưa ra điều kiện tốt hơn hấp dẫn : “ cần em làm nhiều, tuần làm hai ba con đưa chị là được, giá tiền có thể thương lượng. Chị trả em năm nguyên đôi!”

      Cái giá này có sức hấp dẫn rất lớn, Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lại trước ánh sáng chói mắt của đồng tiền.

      Vẻ mặt thất vọng của Đới Thư Bình khiến đành lòng, dù sao cũng là chị vợ của thầy, nếu trút giận thầy đáng?

      Chu Tiểu Vân đưa ra chủ ý khác: “Như vậy , em có thể dạy chị làm, chị học xong tự làm búp bê bán được sao?”

      “Thực ?” Đới Thư Bình kinh hỉ, chợt do dự: “Nhưng mà, cả ngày chị phải trông cửa hàng, chưa chắc có thời gian học…”

      Đới Thư Kỳ lúc này mới chen vào: “Chị, để em học thay chị! Búp bê này để bày thôi, phải là vật dụng cần hàng ngày, làm được bao nhiêu bán bấy nhiêu.”

      Đề nghị này khiến Đới Thư Bình động tâm, hẹn chủ nhật này đến học, hai chị em vội vã quay về thị trấn luôn.

      Chu Tiểu Vân cảm thấy phục người phụ nữ tên là Đới Thư Bình này, có ánh mắt tinh tường, sau này chắc chắn giàu to. Mấy năm sau, nổi tiếng khắp nơi dựa vào búp bê thủ công tinh xảo, Đới Thư Bình hỏi Chu Tiểu Vân có hối hận ngày đó từ chối cơ hội phát tài này , cười tuyệt hối hận.

      Có ai có thể hiểu được tâm trạng mâu thuẫn của vừa vừa hận đôi búp bê này, đành kính nhi viễn chi đây?

      Chủ nhật Đới Thư Kỳ và Đới Thư Bình quả nhiên đúng hẹn mà đến, Phương Văn Siêu đương nhiên làm hộ hoa sứ giả. Địa điểm vốn định ở phòng của nhưng chỗ quá , đông người chật chội.

      Chu Tiểu Vân đề nghị đến nhà mình, do dự: “Chỉ sợ quấy rầy…”

      Chu Tiểu Vân vội vã đáp: “Thầy Phương, thầy đừng khách sáo, cứ đến nhà em . Ba mẹ em chợ bán hàng cả rồi, trong nhà chỉ có mấy em, chỉ sợ mọi người đến nhà em quen!”

      đến thế, từ chỗi nữa quá làm kiêu, bọn họ bộ mất mười phút tới nhà .

      Đại Bảo chơi trong sân với Tiểu Bảo, nhận thức Phương Văn Siêu đứng lại chào “Em chào thầy Phương”. Nhị Nha có ở nhà, vì thế vào phòng riêng của .

      Phương Văn Siêu lần đầu đến, quan sát tỉ mỉ cả căn phòng, liên tiếp tán thưởng. thích nhất là chậu xương rồng cạnh cửa sổ. Chu Tiểu Vân nhìn trong mắt ghi trong lòng, sau này tặng thầy hai chậu.

      Đới Thư Bình may vá khá tốt, được Chu Tiểu Vân giảng giải hồi, làm mẫu qua cơ bản hiểu các bước làm, vấn đề còn lại là thực hành. Hai chị em ngồi ghế, vừa làm vừa chuyện phiếm, trong câu chuyện tỏ ý khen ngợi .

      Từ trước đến nay Chu Tiểu Vân chống đỡ nổi lời khen, với thầy: “Mọi người cứ ngồi chơi, em nấu cơm.” Sau đó chạy vội ra ngoài.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      hương 96: Số tiền bất ngờ
      Khoảng mười giờ trưa, mọi người trở về.

      Đại Bảo sớm phụng lệnh của Chu Tiểu Vân báo với cha mẹ có khách đến. Hai vợ chồng nghe thấy thầy giáo của con đến rất cao hứng. Vừa vặn hôm nay thịt bán gần hết nên dọn hàng sớm.

      Người lớn chuyện khó tránh khỏi tâm mấy câu, Triệu Ngọc Trân biết lý do của hai chị em Đới Thư Bình đến nhà, vừa cười vừa : “Hiếm có hai người coi trọng đồ chơi của Tiểu Vân, chỉ sợ đứa này sức giúp được gì.”

      Đới Thư Bình có thể tâng bốc mọi người lên chín tầng mây, lập tức khen đến mức độc nhất vô nhị. Triệu Ngọc Trân nghe xong biết gì, đành mỉm cười.

      Bên này mọi người chuyện, bên kia Chu Tiểu Vân cầm rau mẹ mang về vào bếp, nhặt rau, rửa rau, động tác thuần thục. Thức ăn được xếp sẵn để Triệu Ngọc Trân lên sân khấu trổ tài. Hôm nay trong nhà có khách thể để con nấu ăn. phải nấu ăn quá dở, ngược lại, mùi vị thức ăn làm kém mẹ bao nhiêu. Bà chỉ sợ để khách tưởng nhà mình qua loa với họ, vì thế kiên trì làm cơm.

      Hai người đàn ông ngồi chuyện trong phòng khách. Hai mẹ con thổi lửa nấu cơm xào rau, Đới Thư Bình muốn qua giúp, Triệu Ngọc Trân từ chối được, đành để hai chị em đứng bên chuyện phiếm.

      Đới Thư Kỳ rất hứng thú với học trò cưng của chồng. Trước đây thường nghe chồng khen trò giỏi giang thế nào, cảm thấy có phần phóng đại, giờ tiếp xúc trực tiếp lại cảm thấy chồng quá mức khiêm tốn. Trông Chu Tiểu Vân làm việc lưu loát, còn giỏi hơn người lớn như mình!

      đến đây xấu hổ, Đới Thư Kỳ lớn như vậy chưa bao giờ bước chân vào bếp. Ở nhà cha mẹ chiều , sau khi kết hôn ở cùng cha mẹ chồng, tan tầm về nhà có sẵn cơm nước, khiến chưa bao giờ phải nấu cơm.

      Nhìn thấy bé con như Chu Tiểu Vân rửa rau, thái rau thuần thục, mắt sắp rớt ra ngoài.

      Nghe Triệu Ngọc Trân kể việc làm hằng ngày ở nhà của bé càng làm cho Đới Thư Kỳ trợn mắt há mồm. Trông hai em, giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà… Quả là bé toàn năng! Giờ quan sát kĩ, mặt mày thanh tú, làn da trắng ngần, tóc dài cột đuôi ngựa sau gáy, quần áo giản dị che được nét đẹp trời sinh. Sau khi lớn lên biết xinh đẹp đến mức nào nữa.

      Buổi trưa, Chu Quốc Cường đặc biệt mở chai rượu quý Chu Quốc Dân mang đến, mời Phương Văn Siêu uống rượu. Tửu lượng bình thường, ban đầu chịu uống, đến khi nhận được ánh mắt ám chỉ của vợ mới yên tâm cầm chén rượu lên.

      Chu Tiểu Vân cười khúc khích, hoá ra thầy cũng bị “vợ quản chặt” nha!

      Lúc ăn cơm bầu khí rất hài hoà, có Đới Thư Bình vĩnh viễn lo tìm được đề tài. Hơn nữa Triệu Ngọc Trân, Chu Quốc Cường cố ý nịnh thầy, bầu khí muốn hài hòa cũng được.

      Phương Văn Siêu mặc dù chưa say hẳn nhưng ràng có cảm giác ngà ngà, chuyện bắt đầu lộn xộn, luôn miệng khen học trò cưng của mình.

      Chu Quốc Cường lắng nghe cười tươi: “Thầy Phương, Đại Nha nhà chúng tôi được thầy quan tâm. có thầy hết lòng bồi dưỡng có con bé giỏi giang ngày hôm nay. Vợ chồng chúng tôi nhà quê ít học, biết lời hoa mỹ. Nào, tôi kính thầy chén!”

      Thấy Phương Văn Siêu trái chén phải chén, cuối cùng vợ ngồi yên được nữa, giọng khụ khụ. thanh hơi nghe thấy, nâng cao lượng lên, tất cả mọi người đều nghe ra hàm ý cảnh cáo trong đó.

      Chu Tiểu Vân khuyên ba định tiếp tục mời rượu: “Ba ơi, con thấy Thầy Phương uống ít rồi. Ba đừng mời thầy nữa!”

      Chu Quốc Cường phải người hiểu chuyện, đương nhiên nghe được tiếng ho khan của Đới Thư Kỳ, thức thời để chén rượu xuống, khuyên thầy dùng bữa.

      Nét mặt hơi xấu hổ, đành phải liều mạng gắp thức ăn che giấu. Đới Thư Kỳ rốt cuộc hài lòng, lại nở nụ cười. ngồi bên cạnh cười thích thú, bình thường ở trường thầy luôn chỉn chu, nho nhã, có bao giờ thấy được cảnh này đâu.

      bữa cơm cả khách và chủ đều vui vẻ, Đới Thư Bình lưu luyến rời tạm biệt, trước khi chia tay còn kéo tay cảm ơn lần nữa. Chu Tiểu Vân mỉm cười tạm biệt, đưa hai chậu xương rồng để thầy mang về.

      Phương Văn Siêu bê trong tay, trong lòng thầm khen học trò chu đáo.

      Sau này, Đới Thư Bình lại đến hai, ba lần nữa, nhưng tay nghề phải luyện được trong sớm chiều. Chu Tiểu Vân mềm lòng, thấy chị ta có thành ý như thế dứt khoát dành thời gian làm hai đôi búp bê để bày trong cửa hàng trước.

      Đới Thư Bình bày búp bê trong cửa hàng quá tuần bán được ngay. đôi được cặp chuẩn bị kết hôn mua về trang trí phòng tân hôn, trả mười tám nguyên. đôi được cặp vợ chồng mua về tặng cho con làm quà sinh nhật.

      Đới Thư Bình tự hào về ánh mắt của mình, cấp tốc đưa hơn ba mươi nguyên cho em rể chuyển cho .

      Chu Tiểu Vân chịu nhận, Phương Văn Siêu khuyên nhủ: “Chu Tiểu Vân, em cứ cầm ! Chị Thư Bình thấy đưa cho em rất ngại, cứ coi như là tiền học phí. Hơn nữa, đây là số tiền em tự tay làm ra.”

      như thế Chu Tiểu Vân càng chịu nhận: “Thầy Phương, thầy đừng làm em xấu hổ. Em học thầy bao nhiêu thứ, đàn accordion học lâu như thế chưa từng nộp đồng học phí, số tiền này hay là thầy nhận lấy !”

      Phương Văn Siêu cứng rắn nhét tiền vào túi : “Hai cái này sao so sánh với nhau được. Nếu phải do bản thân em, có thầy giỏi làm được gì, mấu chốt là do em cố gắng. Số tiền này em mau cầm lấy, chị Thư Bình mở cửa tiệm buôn bán lời ít tiền, quan tâm đến số lẻ này đâu. Với em lại khác, có tiền mua gì cũng tiện hơn.”

      Lời này trúng nỗi lòng của Chu Tiểu Vân, từ chối bất kính đành nhận lấy.

      rất ít khi giấu người nhà về chuyện tiền nong, vừa đến nhà Chu Tiểu Vân thà giải thích lai lịch số tiền, đồng thời chủ động nộp cho mẹ.

      Buôn may bán đắt, Triệu Ngọc Trân giữ nhiều tiền hơn, tính toán chi li keo kiệt như trước nữa. Hào phóng cho con giữ lại, thích tiêu gì tiêu.

      Hả! Lịch sử thay đổi rồi sao! Chưa kịp thích ứng với thay đổi của mẹ, vuốt vuốt tóc, mặt trời mọc từ đằng tây chứ?

      Đại Bảo thấy em có nhiều tiền riêng như thế, khỏi phải thèm dãi, vò đầu vứt tai ngập ngừng muốn lại thôi.

      Tiểu Bảo lo lắng nhiều như , trực tiếp xin chị nguyên mua sách. Con sâu tham tiền Nhị Nha cầm chặt tờ năm giác trong tay, thường xuyên nhìn tiền cười khanh khách .

      Đại Bảo lúc này thầm sỉ vả mình: Mày là trai, lớn hơn em ba tuổi đấy? Sao có thể biết xấu hổ giơ tay xin tiền em , được như Tiểu Bảo với Nhị Nha tốt quá, mở miệng xin phải cố kỵ.

      Chu Tiểu Vân cố ý nhìn nghẹn khuất, cố ý xoè tiền đếm lại trước mặt rồi mới cất vào túi. Lúc mua đồ ăn cho Nhị Nha, lúc dẫn Tiểu Bảo mua vở, bút máy, nhưng hề gì với Đại Bảo.

      Đại Bảo trơ mắt nhìn Nhị Nha đứng trước mặt cậu dương dương đắc ý, ăn bánh trứng cuộn vàng ruộm phân cái, nước miệng cậu ào ào ứa ra; càng đỏ mắt nhìn quyển vở trắng tinh trong tay Tiểu Bảo.

      (Bánh trứng cuộn đây: Nhìn giống ốc quế nhưng là trứng nhé, cho thêm bơ, mè đen rang chín. Sau đó múc hỗn hợp bột ra chảo, dàn mỏng đều như tráng bánh cuốn, khi bột chín, khéo léo dùng hai chiếc đũa cuốn từ từ đến hết, để nguội ăn giòn giòn rất thơm[​IMG])

      Cuối cùng, cậu vứt bỏ thân phận trai gây trở ngại bấy lâu nay, gào thét: “Đại Nha, cũng muốn có vở mới! cũng muốn ăn bánh trứng cuộn!”

      Chu Tiểu Vân vui vẻ cười ha ha!
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 97: Học sinh giỏi
      [​IMG]

      Trời từ từ nóng lên, trường tiểu học Hưng Vượng bắt đầu náo nhiệt. Các cậu học trò ra ra vào vào. Chưa đến giờ vào lớp, đám học sinh tranh thủ chạy ra bãi đất trống trước là sân thể dục xem khu nhà mới xây. Dự tính toà nhà có ba tầng, bắt đầu từ kì tới, sau lễ khai giảng vào tháng chín có thể chuyển vào học ở phòng mới, điều này khiến học sinh reo hò ầm ĩ.

      Nghe từ học kỳ tới số học sinh từ các trường tiểu học sơ cấp chuyển đến học lớp bốn, lớp năm ở trường. Cái gọi là tiểu học sơ cấp để chỉ những trường chỉ có ba khối lớp. Các trường ở các thôn gần đó thay đổi toàn bộ. Từ giờ, chỉ có duy nhất trường Hưng Vượng là trường tiểu học toàn cấp, còn các trường khác biến thành tiểu học sơ cấp. Học sinh lớp bốn, lớp năm của các trường đó đều chuyển đến đây học.

      Vì thế, phát sinh tình trạng đủ phòng học, Sở Giáo dục của huyện rót kinh phí về để trường xây khu nhà mới. Nghe còn điều động thêm giáo viên giỏi về đây.

      Tâm trạng Hiệu trưởng Kiều dạo này rất tốt. Cả ngày có mặt ở công trường. Trường mở rộng quy mô, học sinh đông hơn, phòng học được xây thêm, điều kiện dạy học ngày càng tốt, làm hiệu trường càng thêm vinh dự.

      Các giáo viên cũng ủng hộ chủ trương này, phòng học cũ nát dùng bao năm nay xuống cấp nghiêm trọng. Có phòng trời mưa to dột tứ tung, học sinh học trong phòng u ám, thiếu ánh sáng sao có chất lượng tốt được. Khu nhà mới trang bị bảng đen mới, bàn học mới, đèn điện mới, cái gì cũng mới là tốt, là tốt!

      thanh khoan đục đinh tai nhức óc từ xa truyền tới nhiều khi khiến cho học sinh nghe thấy tiếng giảng bài của giáo viên, ngay cả các thầy cũng đau đầu vì nó, đừng tới học trò. Vất vả chịu đựng đến cuối kì, cầm theo giấy gửi phụ huynh, bài tập về nhà và giấy khen học sinh giỏi, hai chị em Chu Tiểu Vân vui vẻ về nhà.

      Tiểu Bảo chịu kém chị, hai môn thi được hơn chín mươi điểm, nằm trong tốp đầu của lớp. Cậu mang giấy khen về, đắc ý khoe với cha mẹ. Triệu Ngọc Trân khen Tiểu Bảo mấy câu, dán giấy khen lên đầu giường cậu.

      Về phần Chu Tiểu Vân, cha mẹ cần hỏi chuyện giấy khen, đây là chuyện đương nhiên rồi!

      ngắm nhìn loạt giấy khen được dán ngay ngắn tường, tương đối hài lòng với thành tích của mình. Toán học vẫn đạt điểm tuyệt đối, ngữ văn sơ sót viết sai chữ được chín mươi chín điểm.

      Đại Bảo rất ganh tị nhìn giấy khen của Tiểu Bảo. Chuyện em được giấy khen cậu quen từ lâu, sớm so sánh việc học tập với em nữa, nhưng dựa vào cái gì Tiểu Bảo mới học lớp cũng có giấy khen? Còn sáu tháng nữa là tròn năm năm, cậu chưa bao giờ nhận được cái giấy khen nào cả!

      Đại Bảo đứng trước giường Tiểu Bảo càng nhìn càng cảm thấy kia tờ giấy vàng vàng đỏ đỏ kia chói mắt, mà Tiểu Bảo biết ý biết tứ, đổ thêm dầu vào lửa: “ ơi, giấy khen của em có đẹp ?”

      Đại Bảo cáu giận : “Chỉ là tờ giấy vàng vàng thôi, ngoài chợ phân mua được cả đống.”

      “Nhưng phân đâu có mua được con dấu của trường, đâu phải là giấy khen. Em được thầy giáo trao tận tay, ý nghĩa giống nhau. xem, bốn năm qua có được giấy khen lần nào đâu.”

      Lời của Tiểu Bảo đâm trúng chỗ đau của cậu, Đại Bảo nhảy dựng lên: “Em lặp lại lần nữa thử xem, có tin đánh em ?”

      Tin chứ! Tiểu Bảo vừa thấy trai cao hơn cậu cái đầu đỏ mặt tía tai bắt đầu sợ hãi, vội vã gọi cứu viện: “Chị ơi, trai muốn đánh em. Chị ra đây nhanh lên.”

      Chu Tiểu Vân lập tức chạy đến, quá mười giây. đáng nghi nha, biết có phải đoán được hai em cãi nhau : “, làm gì thế?”

      Đại Bảo vừa thấy em , lập tức thu hồi nắm đấm chuẩn bị rơi xuống người Tiểu Bảo, miễn cưỡng cười: “ có gì, giỡn với Tiểu Bảo tí thôi. có định đánh nó đâu.”

      Hừ, giấu đầu lòi đuôi! Chu Tiểu Vân lườm Đại Bảo cái, dẫn Tiểu Bảo .

      Tiểu Bảo khôn lỏi cũng đáng đánh đòn, vừa vừa quay đầu thè lưỡi trợn mắt, làm mặt quỷ trêu .

      Đại Bảo tức giận đến nghiến răng nghiến lời, thề phải dạy dỗ thằng em trai hư đốn này trận. Đúng rồi, tranh thủ lúc em ở nhà. Nếu em ấy ở nhà, tạm thời tha cho nó.

      Đại Bảo ý thức được, ở nhà trừ sợ nắm đấm của cha Chu Quốc Cường ra, cậu chỉ sợ Chu Tiểu Vân quở trách. ràng vô thưởng vô phạt hai câu, hiểu sao trước mặt em, cậu tự giác cúi thấp đầu đoạn.

      ít lần cậu cũng bị mẹ mắng nhưng chưa bao giờ để trong lòng

      Chẳng lẽ vì Chu Tiểu Vân là tiểu phú bà thường xuyên mua đồ ăn cho cậu nên cậu mới sợ em?

      Hay là Chu Tiểu Vân có khí thế của người làm chị, trừng mắt nhìn khiến người khác kính nể?

      Hoặc, do Chu Tiểu Vân bình thường ít nhưng vừa mở miệng, từng câu từng chữ như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng cậu?

      Dù sao Đại Bảo vừa nghe thấy giọng ngọt ngào của em lập tức chột dạ, bắt đầu tự kiểm điểm xem mình có phạm lỗi gì .

      Đại Bảo thầm hạ quyết tâm phải chấn chỉnh lại uy phong của người làm , để các em đều phải nghe lời mình. Cậu bắt đầu lên kế hoạch: đầu tiên tranh thủ buổi trưa bố mẹ có nhà, đánh Tiểu Bảo trước, sau đó giáo huấn Đại Nha, khiến nó minh bạch ai mới là lão đại, ha ha ha… Nghĩ đến cảnh đó, cậu bật cười thành tiếng!

      ơi, chị Vân bảo mua thạch cho mấy em mình ăn kìa!” Tiểu Bảo chạy vội về báo tin tốt.

      Cái gì? Đại Bảo lập tức tỉnh táo lại, vừa nghe thấy có đồ ăn chạy tót theo Tiểu Bảo ra ngoài. Về phần kế hoạch vĩ đại kia, vội vội, chờ ăn xong thạch rồi tính tiếp!

      (Về món thạch này ta hiểu lắm, phải tra baidu cho . Thạch là món ăn phổ biến ở TQ, đồng nhưng khác với món thạch rau câu ở Việt Nam. Có hai loại thạch khác nhau: trộn rau và chiên nóng.

      [​IMG])

      Người bán đẩy xe thạch vừa vừa rao, có người gọi dừng xe.

      lớp vải xô trắng phủ bên chậu thạch cho thoáng và ngăn vật lạ rơi vào. Thạch được ngâm trong nước để luôn mát, từ từ được cắt thành từng miếng .

      Cắt thạch thành từng dải dài xếp dưới đáy bát, rưới thêm giấm chua, dầu vừng, tỏi băm nhuyễn. Tèn tén ten, món ăn giải nhiệt mát mẻ ra đời, là đồ ăn vặt được thích nhất trong mùa hè.

      Cầm bát lên, sì sụp mấy miếng là hết veo.

      Hai giác bát, ít nhất mỗi lần Đại Bảo chén hai bát! Hôm nay Chu Tiểu Vân biết hơi tức giận nên cố ý mua ba bát. Đại Bảo lập tức quăng cơn tức này lên chín tầng mây .

      Chu Tiểu Vân cũng thích ăn món này, nhưng chỉ ăn bát là thấy lưng lửng bụng. Tiểu Bảo cùng Nhị Nha mỗi đứa ăn bát, đương nhiên là người trả tiền. Ai bảo có tiền nhất đây, dù sao trả tiền cho bốn người thành thói quen.

      Vừa mới nghỉ, Triệu Ngọc Trân nhắc nhở: “Đại Nha, năm nay nghỉ hè con vẫn dọn hàng nước chứ!” Bà chưa quên chuyện hè năm ngoái, con bán hàng rất đắt khách, lời ba bốn trăm nguyên đấy, nộp cho mẹ gần trăm. Có tiền ai mà muốn kiếm?

      Tất nhiên dọn, giờ chợ họp mỗi ngày, tương đương hàng nước bày hàng ngày cũng được. Nếu thế, có thể kiếm được rất nhiều tiền.

      Nghĩ thế động tâm, có ai chê kiếm được nhiều tiên ? Đương nhiên là , luôn tự nhận mình là người thực dụng, tiếp tục tiến hành kế hoạch kiếm tiền thôi. Hí hí!
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :