1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 88 : Mua đàn accordion(2)
      [​IMG]

      Phương Văn Siêu mặc áo sơ mi trắng cộc tay, cùng bạn Đới Thư Kỳ, rất có tinh thần, chuyện so với bình thường lớn tiếng hơn nhiều: “Chu Tiểu Vân, em cùng ai vậy?”

      Chu Tiểu Vân lâu được gặp thầy rất vui, gần hai tháng gặp quả là nhớ nhung. Thu liễm lại , nhủ thầm trong lòng, đừng khiến bạn thầy thoải mái. Nhưng mà, nhớ ra thân phận bây giờ của mình, dù có nhiệt tình đến mấy Đới Thư Kỳ cũng để nhóc như vào mắt.

      “Ba em đến mua ti vi dẫn em cùng. Thầy Phương, lâu gặp.” Chu Tiểu Vân chăm chú nhìn kĩ thầy hơn, vốn tưởng rằng sau khi nghỉ hè được gặp thầy nữa, lần gặp gỡ vô tình này quả là niềm vui bất ngờ.

      Phương Văn Siêu bị tính khí trẻ con của học trò chọc cười: “ kì nghỉ hè thôi mà, hai ngày nữa là khai giảng rồi, rất nhanh gặp lại.”

      Chu Tiểu Vân kinh ngạc: “Sau khi khai giảng, thầy vẫn dạy chúng em sao? phải thầy định chuyển ư?”

      , thầy vẫn tiếp tục dạy ở tiểu học Hưng Vượng, sao nào em chào đón thầy à?” Bạn Đới Thư Kỳ ủng hộ hết mình, Phương Văn Siêu lấy lý do khó điều động công tác để tiếp tục ở lại ngôi trường mà có cảm tình sâu đậm.

      Phương Văn Siêu nhanh chóng quay sang nhìn bạn , hai người thắm thiết nhìn nhau, giữa mặt mày lưu chuyển tình ý làm cho biết tồn tại của mình là dư thừa.

      thức thời cáo từ: “Thầy Phương, ba gọi em. Em đây, khai giảng gặp lại.”

      Phương Văn Siêu gật đầu tiếp tục dạo với người , Chu Tiểu Vân nhìn bóng lưng hai người xa dần trong lòng vui sướng ngập tràn. Thầy chuyển , đây đúng là tin vui nhất trong năm. nhảy chân sáo về phía ba, toàn thân lâng lâng.

      Chu Quốc Cường trả đủ tiền, để ti vi vào thùng, bê xuống lầu, chằng thùng ti vi đằng sau xe. lại ngồi đằng trước, nhưng việc đó hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của lúc này .

      Chu Quốc Cường chở con đến cửa hàng bán nhạc cụ duy nhất trong thị trấn. Đây là cửa hàng bán khá nhiều loại nhạc cụ, ngoài đàn ghi – ta, đàn accordion, đàn violon, đàn tranh còn có đàn dương cầm, đủ loại nhạc khí làm cho người ta hoa cả mắt.

      Diện tích chắc khoảng trăm mét vuông, Chu Tiểu Vân ngắm nghía nửa ngày cuối cùng tìm được thứ mình định mua. Có nhân viên bán hàng theo sau, phục vụ rất nhiệt tình. Tiếc là giá quá đắt.

      luôn coi mình như là tiểu phú bà, lúc này nhìn giá cũng muốn ngửa mặt lên trời gào thét, sao lại quên mất học nhạc cụ từ trước đến nay đều là kẻ có tiền ?

      Giá cây đàn accordion gần bằng giá cái ti vi, ước mơ tan vỡ hoàn toàn. còn tưởng cùng lắm trăm có thể mua được.

      Chu Quốc Cường hỏi: “ có cái nào rẻ hơn à?”

      Nhân viên bán hàng cười tiếc nuối: “ có, nhà chúng tôi bán nhạc cụ đắt đâu. So với các huyện khác còn rẻ hơn!”

      Chu Tiểu Vân buồn bã: “Quên , ba ơi, con mua nữa. người con còn thiếu trăm.”

      Nhân viên bán hàng nhìn bé trước mặt buồn bã đành lòng, chợt nhớ ra chuyện: “Đúng rồi, ở chỗ chúng tôi có loại nhạc cụ giá đặc biệt, hai người muốn xem ?”

      Nhạc cụ giá đặc biệt? Chu Tiểu Vân nghi hoặc nhìn người kia.

      Nhân viên bán hàng giải thích: “Có số nhạc cụ hơi cũ hoặc bên ngoài xước vài vết nên được giảm giá, thực ra ảnh hưởng đến việc sử dụng. Trong cửa hàng chúng tôi vừa vặn có cây đàn accordion giá đặc biệt, hai người có thể xem thử.”

      Chu Tiểu Vân phấn chấn tinh thần với ba ra kho hàng đằng sau.

      Quả nhiên, có cây đàn accordion bị xước hai vết, gần như nhìn ra vết xước, giá lại rẻ hơn nửa, vui vẻ trả tiền ngay. người còn thừa hai mươi, giữ lại để tiền tiêu vặt cho mình.

      Hai cha con mua được đồ ưng ý, hai người đều vui.

      Dọc theo đường Chu Quốc Cường đạp xe chậm rì rì. Đằng trước có con ngồi, đằng sau chằng hai thùng to : ti vi và đàn accordion, ko thể nhanh nổi.

      Về đến nhà đúng lúc chuông đồng hồ điểm giờ.

      Triệu Ngọc Trân nghe hai cha con chưa ăn cơm, vội vàng bê mâm cơm ra. Tâm tình vui vẻ thấy bữa cơm hôm nay ngon hơn bình thường.

      Chu Quốc Cường vội vội vàng vàng ăn hai bát, bê thùng ti vi ra phòng khác. Đại Bảo Tiểu Bảo Nhị Nha nhảy cẫng lên, la hét “Có ti vi. Có ti vi xem rồi”!

      Rất đơn giản, cắm điện, rút dây anten ra, ấn công tắc nguồn là xem được.

      Đại Bảo, Tiểu Bảo, Nhị Nha ngồi nghiêm chỉnh xem ti vi, ko muốn đâu.

      Triệu Ngọc Trân thấy lạ, chuyển hết kênh này sang kênh khác. Hồi đó mới có mấy kênh thôi, ít ra cũng thú vị hơn nghe radio.

      Bác cả biết tin chạy sang, Chu Quốc Phú tâm vui mừng vì em, khen hai câu.

      Thẩm Hoa Phượng nhìn thấy ti vi mười bảy inch, lớn hơn ti vi mười bốn inch nhà bà, xem ràng hơn, trong lòng ko thoải mái. ra mấy lời ko dễ nghe: “Aizz, đúng là buôn có tiền, chỉ xây đc nhà ngói, còn có tiền mua ti vi mười bảy inch.”

      Triệu Ngọc Trân rất thoải mái, ko để ý đến mấy lời ko đau ko ngứa, trái lại bà còn có cảm giác hãnh diện, cuối cùng cũng có ngày khiến cho chị ta đỏ mắt.

      Tâm lý phức tạp của người lớn, Chu Tiểu Vân ko để ý đến, phấn khích ôm cây đàn accordion trong phòng. Ở cửa hàng, chỉ đơn giản thử thanh chuẩn hay ko, lúc này chơi bản nhạc hoàn chỉnh, cảm giác vô cùng kích động. Hơn nữa, đây là cây đàn vất vả dành dụm tiền mua được, càng thoả mãn.

      Tiếng nhạc réo rắt tuôn ra từ những đầu ngón tay, Chu Tiểu Vân ít nhất cũng chơi được năm, sáu bài đơn giản. Hết bài này đến bài khác, càng chơi đàn càng say mê. chăm chú xem ti vi, mấy em bị lôi kéo đến phòng Chu Tiểu Vân, nghe chơi đàn accordion vừa mới mẻ lại hiếu kỳ.

      Thẩm Hoa Phượng chuyện với Triệu Ngọc Trân trong phòng khách, lúc này thấy tiếng đàn rất ngạc nhiên: “Em à, tiếng đàn ở đâu ra thế?”

      Nụ cười mặt Triệu Ngọc Trân càng rạng rỡ: “Là Đại Nha chơi đàn accordion đấy mà, hôm nay mua ti vi nhân tiện mua luôn cả thể.”

      Thẩm Hoa Phượng ko nén nổi tò mò, bước vào phòng cháu xem, nhìn mà trầm trồ, dáng vẻ Chu Tiểu Vân chơi đàn accordion cách thành thạo quả là oai phong. Cảm xúc lúc này trong lòng bà ko diễn tả nổi. Ngồi thêm lúc rồi ra về.

      Triệu Ngọc Trân cười với chồng: “Ba nó à, mình ko thấy dáng vẻ lúc đó của chị dâu đâu. Em cúi đầu trước chị ấy bao năm nay cuối cùng có ngày được hãnh diện.”

      Chu Quốc Cường dám cười vợ, nghĩ thầm : đúng là phụ nữ!
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 89 : Đại Bảo quyết tâm phấn đấu
      [​IMG]

      Sau khai giảng, Phương Văn Siêu vô cùng ngạc nhiên khi biết được Chu Tiểu Vân mua đàn accordion đồng thời cũng thực lòng vui mừng thay học trò: “Có cây đàn tốt lắm, sau này ở nhà luyện tập tiện hơn.”

      Chu Tiểu Vân : “Đúng vậy, sau này em phải ngày nào cũng quấy rầy thầy. tuần em đến xin thầy chỉ giáo lần thôi, thời gian còn lại em tự mình luyện tập.” rất áy náy khi lúc nào cũng chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của thầy.

      giờ, Phương Văn Siêu trong thời gian đương nồng nhiệt với bạn , ước gì được thường xuyên đến thị trấn tìm . tính toán trước, tuần trừ thứ bảy chủ nhật, có hai lần ngồi xe đến thăm người , nghe Chu Tiểu Vân thế đúng là giải quyết được phần vấn đề thiếu thời gian.

      Vốn dĩ còn ngại ngùng, định Chu Tiểu Vân tuần đến hai lần thôi nhưng chưa kịp ra, may mà chủ động đề xuất. ràng cảm giác thầy lại thất thần, lặng lẽ ly khai .

      Aizz, nên chúc phúc cho thầy thôi! Hi vọng thầy và bạn người có tình thành thân thuộc. nhận ra Đới Thư Kỳ rất tốt với thầy, còn ủng hộ thầy tiếp tục dạy ở nông thôn, điều này khiến có hảo cảm lớn với ấy.

      Điểm ấy đương nhiên là Phương Văn Siêu uyển chuyển tiết lộ cho Chu Tiểu Vân biết. Việc này hoàn toàn có thể cho học sinh của mình, nhưng Phương Văn Siêu ước gì được thông báo cho tất cả mọi người biết bạn mình tốt thế nào.

      Từ trước đến nay luôn coi là học trò cưng, xưng hô thân thiết, tiết lộ số chuyện là bình thường. Thậm chí còn nhắc tới ý định có thể cuối năm kết hôn. Giờ Chu Tiểu Vân sớm vứt bỏ hết tạp niệm, tình vui cho thầy. Kiếp này có duyên gặp được người thầy tốt như vậy là tam sinh hữu hạnh, chuyên tâm làm học sinh ngoan học hết bí kíp của thầy thôi!

      Bây giờ đội quân của nhà họ Chu có thêm người, mỗi ngày Tiểu Bảo buổi sáng cùng chị học, tan học tự động đến cửa lớp chờ chị, hệt như cái đuôi .

      Chu Tiểu Vân bó tay với em trai, may mà ít khi phải đến chỗ thầy chơi cầm. Nếu , với độ bám dính của Tiểu Bảo quả chịu nổi.

      Đại Bảo từ lúc có bút máy mới, viết chữ có tiến bộ. Vốn dĩ chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo ít ra ngay ngắn hơn, nhưng đặt cùng chỗ với chữ của vẫn thể so sánh được. Chu Tiểu Vân hài lòng với thay đổi bây giờ của trai. Kiếp trước, Đại Bảo hề để ý đến học hành,, đến trường ba ngày hai ngày bắt cá trốn học như cơm bữa. Giờ học đầy đủ, thành tích học tập miễn cưỡng ở tốp giữa trong lớp, là hiếm có.

      Tiểu Bảo trước khi đến trường từng được chị dạy đếm số. Giờ học lớp , có bài bản hẳn hoi, mỗi tối ba em cùng nhau làm bài tập, Tiểu Bảo mới học viết hai tháng, tốc độ viết kém .

      Lòng tự trọng của Đại Bảo triệt để bị tổn thương, bằng em thôi, dù sao điểm nào cũng bằng em quen rồi. Nhưng bây giờ Tiểu Bảo viết chữ còn đẹp hơn mình, điều này làm cho Đại Bảo chấp nhận được, quyết tâm chăm chỉ luyện chữ.

      Chu Tiểu Vân cảm thấy buồn cười và hài lòng với hành động của , dù sao đó cũng là chuyện tốt. được để nhụt chí dễ dàng, hết mình cổ vũ mới được.

      cho mượn bút lông, đồng thời hứa dạy hết những gì mình có. Dưới cổ vũ của em , Đại Bảo bắt đầu luyện viết thư pháp. Nhắc tới cũng lạ, bình thường ngồi yên chỗ quá năm phút, giờ cậu có thể ngồi yên tiếng nhúc nhíc, quả khiến thể tin nổi mắt mình.

      Có lẽ quyết tâm này có thể duy trì tuần! Chu Tiểu Vân chắc chắn lắm. Nhưng tuần sau, Đại Bảo vẫn chăm chỉ luyện tập như cũ, hề có ý muốn bỏ dở giữa chừng.

      Chẳng lẽ lần này Đại Bảo thực hạ quyết tâm? Chữ viết khó nhìn của đúng là phải luyện tập, mấu chốt là quyết tâm của trai có thể duy trì bao lâu. Nên nhớ rằng, luyện chữ cần trường kỳ, bỏ dở giữa chừng hoá công cốc. kiên trì năm rưỡi mới viết đẹp được như bây giờ.

      Qua tuần nữa, Đại Bảo bắt đầu chuyển sang viết chữ hoàn chỉnh.

      Chu Tiểu Vân quyết định nhân cơ hội này cho ngọn lửa nhiệt tình của Đại Bảo thêm ít xăng, để tiếp tục kiên trì. Chẳng những làm chữ viết của đẹp hơn, mà còn khiến ít lông bông ở ngoài. Lợi ích lớn nhất là giúp luyện được tính kiên nhẫn.

      Chu Tiểu Vân bắt đầu khen dứt miệng: “ trai, chữ viết tệ, còn đẹp hơn cả em viết lúc đầu.”

      Dối lòng, Chu Tiểu Vân dối chớp mắt. là Đại Bảo bắt đầu viết chữ thể gọi là đẹp, căng mắt mới nhìn ra được viết chữ gì.

      Sớm được chị dạy, Tiểu Bảo tiếp lời: “Đúng đó ạ. Em cũng thấy chữ viết đẹp, học xong nhớ dạy em đó!” Tiểu Bảo bị mua chuộc bằng kẹo, tận lực nịnh hót trai.

      Đại Bảo bán tín bán nghi, ngữ khí có chút xác định: “ vậy à? Hai em đều cảm thấy viết dễ coi sao?”

      Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo trăm miệng lời hồi đáp: “Sao chúng em lại lừa , thực dễ nhìn.”

      lừa mới là lạ!

      Nhưng mà từ trước đến nay Đại Bảo rất tín nhiệm Chu Tiểu Vân, có thêm lời của Tiểu Bảo, bắt đầu sinh ra suy nghĩ cậu là thiên tài viết thư pháp.

      Vốn ngồi yên ba phút Đại Bảo sắp kiên trì được nữa, nghe em trai em như thế sốc lại tinh thần. Chủ động kéo dài thời gian lên nửa tiếng đồng hồ.

      thay đổi của Đại Bảo làm cha mẹ ngạc nhiên. Sao ngày nào thằng bé cũng trốn trong phòng Đại Nha, thấy chạy ra ngoài chơi như mọi khi, có lúc bạn đến tìm cũng chơi nhỉ ? Nghe Chu Tiểu Vân Đại Bảo bắt đầu luyện thư pháp, hai vợ chồng nhìn nhau dám tin. đúng là Đại Bảo nhà mình sao?

      Hai người đến xem Đại Bảo luyện chữ, Đại Bảo thấy cha mẹ đến cố gắng thẳng lưng, so với bình thường viết dụng tâm hơn nhiều. Viết xong chữ “Vĩnh”, Đại Bảo như hiến bảo vật đưa chữ cho ba xem.

      “Chữ này…” đẹp lắm, Chu Quốc Cường định ra, nhìn thấy con đứng sau lưng Đại Bảo nháy nháy mắt ra hiệu, lập tức nuốt vào, đổi thành: “Viết tồi, cố gắng luyện tập, năm nay viết câu đối cho cả nhà!”

      Nhìn quen chữ Khải xinh của Đại Nha giờ nhìn chữ Đại Bảo có thể dùng từ quá xấu để hình dung. Nhưng, con sai, nhân lúc thằng bé có hứng thú cổ vũ nhiều hơn. Có lẽ có thể khiến thằng bé kiên trì hơn!

      Triệu Ngọc Trân thực lòng khen ngợi. Đứa con nào cũng là tâm can bảo bối của bà, nhìn trái nhìn phải bà đều thấy đẹp.

      Đại Bảo được khen mặt đỏ bừng.

      Chu Tiểu Vân vì thế hi sinh ít, sợ đả kích . Từ lúc bắt đầu luyện chữ, động đến bút lông trước mặt nữa, trừ lúc viết chữ mẫu. Thời gian còn lại hề động tới, đùa sao, nếu để Đại Bảo nhìn thấy hai chữ khác biệt quá ràng, có lẽ sau này khích lệ cũng vô ích.

      Đại Bảo biết có phải cảm nhận được em dụng tâm lương khổ hay , dù viết khó coi thế nào cũng kiên trì.

      Tạm thời chưa thể là đẹp, nhưng sau mấy tháng dễ nhìn hơn trước nhiều, haha!
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 90 : Mùa thu hoạch đậu tương
      [​IMG]

      Mùa thu là mùa thu hoạch, người nông dân vui mừng khi thấy lúa trĩu bông. Sau khi thu hoạch lúa, nhà nhà bồ đầy ăm ắp. Dân quê có thói quen tích trữ lúa gạo trong bồ. Trừ khi thực thiếu tiền mới bán lương thực, bởi lẽ đó là lương thực cả năm của gia đình.

      Đến khi thu hoạch đậu tương cả nhà lại ra trận, cây đậu tương cắt sát gốc rải đầy sân, phải giẫm lên để hạt rơi ra khỏi thân. Lúc này, hai vợ chồng Chu Quốc Cường ngồi ghế con, dùng cây gậy gỗ dài đập vào thân đậu tương. Bốn em Chu Tiểu Vân học theo, tìm đoạn gỗ ngắn cầm vừa tay để đập. Làm như chơi, ai cũng thích.

      Sau khi đập xong, thân đậu tương vung vãi trong sân, dùng bồ cào vun thành đống. Phơi khô thân đậu tương dùng thay rơm nhóm lửa nấu cơm, lúc lửa cháy mạnh còn nổ lép bép.

      Hạt đậu tương rơi vãi nền sân dùng chổi lúa gom lại, sau đó nhặt sạch rác rưởi rồi mới cho vào túi. Mùa đông dùng đậu tương làm đậu phụ hoặc làm tương đậu, đem bán giá cũng cao hơn lương thực chút. Vì thế, nhà nào nhà nấy trồng rất nhiều cây đậu tương.

      Phân nửa trong mấy mẫu đất nhà họ Chu trồng đậu tương, năm nay bội thu, trong nhà đủ chỗ chứa nên bán hơn nửa chỗ đậu đó, chỉ chừa lại hai túi.

      Triệu Ngọc Trân sàng lọc những hạt to chuẩn bị mùa đông năm nay làm tương đậu nành.

      Chu Tiểu Vân tán thành cả hai tay, rất thích ăn món này. Tay nghề của mẹ rất tốt, làm tương đậu thơm ngon vô cùng. Chỉ cần tương đậu có đồ ăn khác, Chu Tiểu Vân cũng có thể ăn hai bát cơm.

      Thu hoạch ngô lại là việc phải ai cũng thích. Bẻ bắp ngô là việc rất tốn sức, miễn cưỡng có thể làm được, nhưng sợ nhất là nhìn thấy con sâu bò lổm ngổm bên trong. Vì thế, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng thét chói tai, quăng bắp ngô ra góc. Đại Bảo hiếm khi thấy dáng vẻ này của em cười ha ha, cười xong coi như còn có lương tâm bắt con sâu vứt ra chỗ khác.

      Bắp ngô bẻ xuống được cho vào bao lớn. Đây là việc nặng chỉ có cha mẹ mới xách được. Bao đầy được cho lên xe, chở về nhà, đổ ra sân, trong sân tràn ngập thân cây.

      Xé vỏ ngoài thân cây xong, công việc đau khổ kế tiếp là tách hạt ngô.

      Chu Quốc Cường dùng dùi chọc ra vài lỗ, Triệu Ngọc Trân phụ trách dạy các con tách hạt. Hạt ngô tách ra chất đống nền xi măng được vứt ra nền đất, hạt ngô bị dính đất rất mất vệ sinh.

      Đừng đến Đại Bảo, Chu Tiểu Vân cũng muốn bỏ cuộc.

      Nhưng nghĩ lại, thể, hồi đó trẻ con giúp việc đồng áng trong nhà là chuyện thiên kinh địa nghĩa? thấy Đại Bảo cam lòng cũng phải ngồi yên ở đó bóc hạt ngô à?

      Tiểu Bảo tách lúc rất nghiêm túc, bàn tay bé đỏ bừng lên, cậu bĩu môi lẩm bẩm: “Mẹ, lúc nào mới xong, tay con đau quá.”

      Triệu Ngọc Trân đau lòng con trai út, để cậu và Nhị Nha qua bên kia ngồi chơi.

      Đại Bảo thấy thế vội vàng : “Mẹ, tay con cũng đau, có thể…”

      “Đến giờ con mới tách được mấy bắp?” Triệu Ngọc Trân trách cứ: “Chỉ nghĩ lười biếng, ngồi yên ở đó cho mẹ. Con xem, em con chưa lên tiếng đâu!”

      Chu Tiểu Vân được khen nhưng hề kiêu ngạo, trong lòng thầm kêu khổ: tay con cũng đau mà!

      Con ngươi Đại Bảo xoay tròn, nghĩ ra biện pháp tốt. Hai tay ôm lấy bắp ngô, dùng sức chà xát, hạt ngô rớt xuống. Nháy mắt tách sạch hai bắp ngô, tay cũng bị đau. Triệu Ngọc Trân để ý con, đôi mắt sáng ngời, bảo con học theo.

      Quả nhiên, có sáng tạo, hiệu quả khác hẳn. chỉ tốc độ nhanh hơn, mà tay cũng bị đau. Chu Tiểu Vân nghĩ, phương pháp này đúng là những người lười mới nghĩ ra được. Như luôn nghiêm chỉnh, nề nếp, sao nghĩ ra được trò này.

      Đại Bảo thấy mình có cống hiến đắc ý lắm, bắt đầu hăm hở tách ngô nhiệt tình. lúc sau, xung quanh chỗ cậu ngồi có đống lõi ngô.

      Có lợi cũng có hại, khuyết điểm là mất quá nhiều sức, Chu Tiểu Vân lập tức thấy tay mỏi nhừ.

      Đúng lúc Tiểu Bảo chơi hồi chán lại ra làm, Chu Tiểu Vân lấy cớ vệ sinh lười biếng lúc. Từ trước đến nay, rất chịu khó, chăm chỉ làm việc nhà, duy có việc tách hạt ngô là việc ghét nhất. Sau đó, tỏ ý muốn nấu cơm, được mẹ đồng ý, vui vẻ vào bếp.

      Đại Bảo vội vã giơ tay có ý kiến: “Con giúp em nhóm bếp.” đợi mẹ phê chuẩn, cậu bỏ trốn mất dạng.

      Triệu Ngọc Trân nghĩ Đại Bảo lột được khá nhiều nên tuỳ con.

      Cả nhà tách hạt ngô hết bốn, năm ngày. May mà phần lớn thời gian phải học, sau khi tan học còn làm bài tập, vì thế thêm thêm bớt bớt, mỗi ngày buổi trưa và buổi tối tách hạt hơn tiếng. Cuối cùng tách hết chỗ bắp ngô thu hoạch, Chu Tiểu Vân liên thanh tạ ơn trời đất.

      Triệu Ngọc Trân ngâm hạt ngô mới thu hoạch, hạt lạc và đậu nành trong nước, đến tối sang nhà bác Cả mượn cối xay, xay nhuyễn các thứ lẫn với nhau. Buổi tối nấu nồi cháo, mùi cháo thơm nức mũi, mỗi người ăn hai bát.

      Chu Tiểu Vân tìm mấy bắp ngô non, tranh thủ lúc nhóm bếp, quay quay bếp lửa. Chốc lát sau, ngô được nướng chín, hơi đen đen. Thơm quá, đến mức suýt nuốt cả đầu lướt.

      Đại Bảo ăn tận ba bắp, buổi tối còn ăn mấy bát cháo, bị Tiểu Bảo trêu là thùng cơm, thấy trai trừng mắt nhìn Tiểu Bảo bắt đầu sợ. Cậu cầm bắp ngỗ nướng chín chạy đến chỗ bố tìm kiếm che chở.

      Nướng ngô ăn ngon ngon , tiếc rằng quá phiền phức. Chỗ còn lại bị mẹ cho vào trong nồi to dùng để đun nước, luộc hết.

      Dù ăn ngon đến mấy, ngày nào cũng ăn thành phát ngán, sau cùng còn ít ai chịu ăn, bà đành mang ra nuôi lợn.

      Bản thân Chu Tiểu Vân ghét ăn ngô cũng thích, ăn bữa cháo ngô sao. Nhưng ngày nào Triệu Ngọc Trân dùng bột ngô rán bánh chịu nổi, miễn cưỡng nuốt xuống mà có vị gì, ăn như cực hình.

      Đương nhiên, nếu trong đó có thêm cá lại khác.

      Dùng bột ngô phủ cá rán giòn là món ngon tuyệt. Có hôm, buổi trưa Triệu Ngọc Trân bọc hai đầu cá chép bằng bột ngô đem chiên giòn, định để ăn hai bữa. ngờ, cả nhà ăn hết sạch, trong đó Đại Bảo ăn tham nhất, ăn cơm xong bụng tròn xoe cục.

      Tiểu Bảo và Nhị Nha cũng ăn miệng đầy mỡ, Chu Tiểu Vân thích ăn nhưng dám ăn nhiều, trong lòng thầm mong mẹ đừng làm làm lại món này, sơn hào hải vị đến mấy cũng phát ngán.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 91 : Có thêm em họ
      [​IMG]

      Kết hôn được năm, nhà cậu Triệu Cương có thêm thành viên mới, khiến cho Triệu Ngọc Trân vui vẻ cả ngày. Buổi sáng em trai vừa qua tặng trứng gà, buổi chiều bà mua ngay năm, sáu cân bánh cuộn thừng chuẩn bị đưa cho em dâu ở cữ bồi bổ thân thể.

      (Bánh cuộn thừng hay bánh con trai : là loại bánh có từ lâu đời ở Trung Quốc, nguyên liệu chính từ bột mì hoặc bột gạo, nhào nặn thành dải mỏng dài rồi gập cong từng đoạn , thả vào dầu sôi chiên vàng, rất thơm ngon, là món ăn nổi tiếng từ nam chí bắc.

      [​IMG]Nhìn bánh cuộn y như cuộn miến của mình)

      Kỳ lạ là, hồi đó, sau khi sinh xong, phụ nữ nhất định phải ăn bánh cuộn thừng mới khoẻ mạnh. Chu Tiểu Vân nhận ra thứ bánh cuộn thừng đầy dầu mỡ đó có chỗ nào bổ dưỡng. Dưới góc độ khoa học mà , sản phụ nên ăn ít đồ mặn, đồ dầu mỡ, tránh ảnh hưởng đến chất lượng sữa. Có lẽ khi ấy, phải nhà nào cũng có nhiều tiền mua gà, mua chân giò…, nên đem món bánh cuộn tầm thường trở thành món ăn bồi bổ cho sản phụ.

      Triệu Ngọc Trân mua số bánh cuộn thừng đủ cho em dâu ăn tháng, lúc còn đặc biệt mang theo chỗ chân giò cất riêng lúc nhập hàng. Bà mang rất nhiều đồ nên hai vợ chồng dắt cả Nhị Nha cùng. Đại Bảo, Tiểu Bảo, Chu Tiểu Vân phải học, có thời gian cùng nên tiếc nuối mãi. Nhất là Chu Tiểu Vân, rất muốn nhìn thấy em họ mới sinh!

      nhớ lúc Nữu Nữu mới sinh ra, khi đó vui sướng biết bao, là niềm vui sướng tự hào của người lần đầu làm mẹ. Rời khỏi Nữu Nữu ba năm, chỉ có trong mơ mới được gặp con bé bỏng đáng của mình. Có lúc nhớ con quay quắt, nhưng có cách nào đây?

      Mạc danh kỳ diệu sống lại, thậm chí lắm có chuyện gì xảy ra trở về thời thơ ấu. (Mạc danh kì diệu : giải thích được, hiểu tại sao)

      Ban đầu, thường xuyên khóc trong giấc mơ rồi tỉnh lại, hi vọng thực tại chỉ là giấc mộng. Sau khi tỉnh dậy, thậm chí có thể nhìn thấy con ngủ say bên cạnh mình, ngày qua ngày, dần dần dám nghĩ đến nữa, đem nỗi đau khổ, nhớ nhung chôn sâu tận đáy lòng.

      Di tình nên đặc biệt thương em Nhị Nha, ôm cơ thể nho của Nhị Nha giống như ôm Nữu Nữu vậy. Giờ nghe em họ con cậu mới sinh ra, chợt cảm thấy kích động, muốn nhìn tận mắt. Dù biết đó là con cậu, nhưng trong thâm tâm cách nào thay đổi ý nghĩ : Nữu Nữu chào đời. (Di tình : ở đây ta để nguyên từ này, với nghĩa là chuyển dời tình cảm từ người này sang cho người khác, như trong truyện, Chu Tiểu Vân dành hết tình thương con Nữu Nữu sang em họ mới ra đời)

      Chu Tiểu Vân thấy cha mẹ dẫn theo Nhị Nha, hận thể đổi vị trí của và em . Chờ mong mãi, đến khi em họ đầy tháng, đúng lúc kì thi ở trường kết thúc, Chu Tiểu Vân thể chờ nổi nữa, xin thầy giáo nghỉ mấy hôm theo chân ba mẹ đến nhà cậu. Đến nhà, lễ phép chào bà ngoại, vội vàng chạy vào phòng cậu.

      Mợ Tất Uyển Đình nằm giường cho con bú, thấy Chu Tiểu Vân tiến vào cười : “Đại Nha, bố mẹ cháu đâu?”

      Chu Tiểu Vân lễ phép trả lời: “Bố mẹ cháu chuyện với bà ngoại, Đại Bảo và Tiểu Bảo, Nhị Nha chơi ở ngoài. Cháu muốn vào nhìn em họ trước.”

      xong, Chu Tiểu Vân ngồi xuống cạnh giường, nghiêng đầu nhìn đứa bé nằm trong tã lót. Bé con mắt lim dim mút sữa mẹ, hình như biết có người nhìn nên mở mắt. nhìn đôi mắt đen láy ấy, nước mắt nhịn được tràn mi. Giống như Nữu Nữu nhìn , tựa như qua mấy đời…

      Tất Uyển Đình thấy Chu Tiểu Vân khóc, ngạc nhiên: “Đại Nha, cháu sao thế?”

      Chu Tiểu Vân vội lau nước mắt, là mình nhìn thấy em họ vui quá nên chảy nước mắt.

      Mợ nghe cháu thế rất vui, cho con bú xong, đồng ý để ôm cái.

      Chu Tiểu Vân cẩn thận từng li từng tí ôm đứa bé vào trong ngực, trong lòng ngũ vị tạp trần. (ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ý chỉ trong lòng rối bời)

      Triệu Ngọc Trân bước vào phòng, ôm lấy cháu , chuyện với em dâu về nhũ danh cho em bé. Tất Uyển Đình cười : “Tên chính thức chọn được rồi, gọi là Triệu Tâm Hồng. Nhũ danh em chưa nghĩ ra, ừm, chị Ba chị đề cử cái tên ?”

      Triệu Ngọc Trân cười : “Chị đâu biết đặt tên gì hay, em xem mấy đứa nhà chị đều gọi quen miệng. Đại Bảo, Tiểu Bảo, Đại Nha, Nhị Nha, quá thô tục.”

      Chu Tiểu Vân đột nhiên : “Gọi là Nữu Nữu !”

      Mợ cân nhắc hồi, cảm thấy nhũ danh này rất đáng , bàn với chồng rồi quyết định nhũ danh con là Nữu Nữu.

      Chu Tiểu Vân từ lúc tới nhà cậu bước chân ra khỏi phòng nửa bước. Bé con đến lượt ôm, nhưng được đứng đó nhìn thoả mãn lắm rồi. ra nhìn kỹ, em họ có nhiều điểm khác Nữu Nữu của . Chỉ có đôi mắt kia giống vô cùng, nhớ con quay quắt, trong mắt tự chủ đem thân ảnh hai đứa nhập làm , càng xem càng thấy giống.

      Sau tiệc đầy tháng, hai vợ chồng Triệu Ngọc Trân chuẩn bị ra về. ngờ con đúng lúc này muốn ở lại nhà cậu thêm mấy ngày, bà đồng ý, cảm thấy làm thế phiền đến em trai : “Đại Nha, nhà cậu con mới có em bé, làm sao có thời gian chăm sóc đến con. Con theo mẹ về nhà, ăn tết mẹ lại dẫn con đến chơi.”

      Chu Tiểu Vân đau khổ cầu xin: “Mẹ, con có thể tự chăm sóc mình, mẹ cho con ở lại thêm hai ngày nữa .”

      Tất Uyển Đình cuối cùng được phép xuống giường lại, lúc này thể lên tiếng : “Chị Ba à, Đại Nha muốn ở lại cứ để con bé ở lại . Mấy ngày nữa em bảo Triệu Cương đưa nó về.”

      Bà ngoại cũng giúp: “Để Đại Nha ở đây thêm mấy ngày, buổi tối ngủ với bà.”

      Mẹ lên tiếng, Triệu Ngọc Trân được gì nữa, lúc về dặn dặn lại Chu Tiểu Vân nhất định phải nghe lời.

      Chu Tiểu Vân vui sướng gật đầu, vẫy tay tạm biệt cả nhà.

      Trong thời gian ở nhà cậu, phát huy hết sở trường của mình : ngày nào cũng chăm chỉ quét nhà, nhóm lửa, rửa bát, cho gà ăn, rất nhanh chiếm được cảm tình của bà ngoại và mợ. Hơn nữa, thường xuyên ở trong phòng mợ, thay mợ trông em họ.

      “Nữu Nữu ngoan quá, Nữu Nữu nghe lời…”

      Trong miệng ngừng nhắc nhắc lại nhũ danh của con , tựa như gọi con mình, tay ôm mỏi nhừ nhưng nỡ buông con bé ra giây phút nào.

      Tận đến khi Tất Uyển Đình thay tã cho Nữu Nữu, mới đặt bé con xuống.

      Tất Uyển Đình rất vui khi thấy cháu quý con mình như thế, ngờ trong mắt Chu Tiểu Vân thực ra nhìn Nữu Nữu khác.

      Sau lưng với chồng về chuyện cháu thích dính lấy con , Triệu Cương vô cùng đắc ý: “Nữu Nữu nhà chúng ta đương nhiên là người gặp người thích!” Bị Tất Uyển Đình véo mũi quát “Tự biên tự diễn biết xấu hổ” .

      Triệu Cương vô cùng thương con , đứa con đầu lòng luôn được thương nhiều hơn, hay ở nhà tranh giành quyền ôm con với cháu.

      Trời trở lạnh, báo hiệu gần đến tết. Chu Tiểu Vân ở nhà cậu lưu luyến muốn về. Nhưng, càng gần đến năm mới, hai mươi bảy tháng chạp, ở nhà cậu mười ngày rồi, thể tìm được lý do nữa. nhìn kĩ gương mặt của Nữu Nữu rồi lưu luyến theo cậu trở về.

      Triệu Cương dặn cháu sang năm mới qua nhà chơi thêm mấy hôm, gật đầu lia lịa đáp ứng. Triệu Ngọc Trân đứng cạnh bật cười: “Con bé này, đúng là biết khách sáo. Ở nhà cậu lâu như thế quấy rầy cậu con quá rồi, sao sang năm còn muốn sang nữa.”

      Chu Tiểu Vân đành giả vờ như nghe thấy, đôi lúc da mặt phải dày mới được >.<.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 92 : Quà tặng (1)
      [​IMG]

      Sau tết, Chu Tiểu Vân chín tuổi đến ở nhà cậu thêm mấy ngày, gần đến lúc bắt đầu kì mới mới về. Điều này làm Nhị Nha vô cùng bất mãn, mếu máo có em họ chị thương em nữa. Cái miệng nhắn bĩu bĩu môi, được chị ôm chầm, hôn hai cái kêu vào má mới nở nụ cười.

      Trước tết, Phương Văn Siêu bận rộn mua sắm, lo liệu các thứ chuẩn bị cho hôn lễ diễn ra vào cuối năm nay. Bắt đầu học kỳ mới, khi làm, cười rạng rỡ, từ xa cảm nhận được nụ cười như ánh mặt trời mùa đông toả ấm áp ra bốn phía.

      cầm túi bánh kẹo cưới rất to, đầu tiên mời đồng nghiệp. Hiệu trưởng Kiều là người đầu tiên chúc mừng: “Thầy Phương, chúc mừng em. Sau này nên thường xuyên lên thị trấn, ít ở lại ký túc xá thôi kẻo dâu mới lại buồn.”

      Phương Văn Siêu cười xấu hổ: “Em mua xe máy mới, định tuần về nhà hai lần.”

      Mọi người cười hiểu ý, Phương Văn Siêu da mặt mỏng lấy lý do còn phải phát kẹo cho học sinh chuồn mất. Học sinh trong lớp thấy thầy Phương cầm kẹo bước vào vỗ tay ầm ĩ, la hét đòi ăn.

      Chu Tiểu Vân tất nhiên biết được tin thầy sắp kết hôn, trong lòng thầm: Thầy Phương, chúc mừng! Mong thầy luôn hạnh phúc!

      Trong lòng khỏi nảy sinh tia buồn bã, cố gắng bỏ qua nó, phát kẹo giúp thầy. Mỗi bạn hai cái kẹo, số còn lại đương nhiên thuộc về . giống như các bạn khác trong lớp, lập tức bóc giấy gói ăn luôn mà bỏ vào túi quần, định mang về nhà đưa cho Nhị Nha ăn.

      Sau đó, bắt đầu nghĩ nên tặng quà gì mừng đám cưới của thầy ?

      đến chuyện hai năm qua thầy luôn nhiệt tình dạy thổi kèn harmonica, chơi đàn accordion, luyện thư pháp, trong lớp thầy cũng quan tâm đến hơn hẳn các bạn. Nay thầy kết hôn, dù sao cũng phải chuẩn bị quà bày tỏ tâm lòng.

      Nhân lúc thầy có mặt trong lớp, dùng đặc quyền của lớp trưởng, bắt đầu phát động mọi người. Thầy Phương luôn được các em học sinh mến, kính trọng, ai phàn nàn về việc góp tiền mua quà tặng đám cưới thầy. kêu gọi mọi người đóng góp tự nguyện, ai có nhiều góp nhiều, ai có ít góp ít, Chu Thiến Thiến làm thủ quỹ.

      Chu Thiến Thiến ở nhà thường giúp mẹ bán hàng, thu tiền ràng có thứ tự, khiến thấy may mắn vì tìm đúng người giúp.

      Sau tết, người trẻ con ít nhiều có chút tiền mừng tuổi, ít bạn góp năm giác, nguyên. Phùng Thiết Trụ tài đại khí thô nhất thoáng cái lấy ra hai nguyên, đổi lấy trận ồ lên. (tài đại khí thô : có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục, ở đây hiểu là PTT giàu có nhưng thô lỗ, đại khái thế /╯﹏╰\)

      Chu Tiểu Vân góp nguyên, năm nay phần lớn tiền mừng tuổi của nộp hết cho mẹ. Trong tay còn chút tiền riêng, đừng nguyên chính là năm nguyên cũng bỏ ra. Nhưng có tính toán khác. Ngoài phần quà của tập thể, muốn tặng phần quà riêng, bày tỏ tấm lòng của mình. Về phần đó là quà gì… Bí mật ! Sau này mọi người biết, giờ thiên cơ bất khả lộ

      Cả lớp góp được ba mươi nguyên, đúng là con số lớn. hô hào chủ nhật này ai được lên thị trấn, vào cửa hàng mậu dịch mua quà tặng thầy. Phùng Thiết Trụ và Chu Chí Hải đều báo danh tham gia, cộng thêm Vương Tinh Tinh, Chu Thiến Thiến, Tôn Mẫn. Ngạc nhiên nhất là Hứa Mỹ Lệ cũng tích cực muốn . Chu Tiểu Vân thể từ chối thẳng thừng đành đồng ý. Vương Tinh Tinh lẩm bẩm sau lưng hai ba câu muốn Mỹ Lệ cùng, được khuyên mới nữa.

      Hứa Mỹ Lệ cùng thôn với bọn . Ba ấy là Hứa Đại làm trong hợp tác xã của thôn, tính cách có chút khôn khéo giả dối, nhưng có quan hệ tốt với mọi người.

      Hứa Mỹ Lệ lớn lên đúng là quá có lỗi với cái tên của . đẹp chút nào, ngược lại khuôn mặt dài, hề có nét đặc biệt nào. Cái tên của thường bị bạn cùng lớp lấy ra trêu đùa. Nhưng gia cảnh nhà Hứa Mỹ Lệ là số số hai trong lớp, vì thế, lúc nào bé cũng kiêu ngạo như khổng tước, có chút coi thường các bạn học khác, quan hệ kém vô cùng, ai thích chơi cùng .

      Hứa Mỹ Lệ vẫn luôn ganh tị với Chu Tiểu Vân, có thành tích học tập tốt nhất, nhân duyên cũng hảo. Dựa vào cái gì mà thầy Phương luôn quý , còn chọn làm lớp trưởng? Hứa Mỹ Lệ tức giận thầm nghĩ, thành tích mình cũng cao mà, còn nữa, sao mọi người đều thích vây quanh đó, điểm này càng làm phục.

      Hứa Mỹ Lệ thường xuyên thức ăn ngon đến chia cho các bạn, cũng có vài bạn hay chơi cùng. làm lớp phó, luôn tìm cách kéo Chu Tiểu Vân xuống, cướp chức lớp trưởng của , để mình đứng đầu mọi mặt. Lấy ngay chuyện mua quà tặng thầy Phương lần này , Chu Tiểu Vân là người phát động mọi người nhưng luôn muốn đạp ra, chiếm lấy chỗ, thậm chí còn muốn mua cùng.

      Chu Tiểu Vân thèm để ý, muốn cứ , chẳng sao cả. Cả nhóm hẹn nhau sáng chủ nhật, ngồi xe ba bánh lên trấn, tiền ai nấy trả, chắc buổi là mua được quà. về báo với cha mẹ tiếng, tất nhiên ba mẹ phản đối.

      Phương Văn Siêu luôn quan tâm đến con , điểm này Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân hiểu trong lòng. Dân quê biết mua quà biếu sang trọng, thỉnh thoảng trong nhà có trứng gà, trứng vịt lại bảo Chu Tiểu Vân mang biếu thầy. Có rau dưa mới mẻ cũng đem tặng thầy ít. từ chối phải phép, đành nhận lấy.

      Lúc này, nghe thấy con kể chuyện bạn trong lớp góp tiền mua quà tặng thầy, Triệu Ngọc Trân luôn luôn keo kiệt cũng đồng ý, còn đưa cho con năm nguyên để mua quà, trả tiền xe và ăn cơm.

      số tiền bất ngờ! Chu Tiểu Vân cầm năm nguyên cười tít mắt. Sáng sớm ngày chủ nhật, đám trẻ con tập hợp ở nhà . Vốn dĩ Hứa Mỹ Lệ đề nghị tập trung ở nhà mình nhưng ai đồng ý. Thấy ai nể mặt mình, bé hậm hực, chống lại được ý kiến số đông, đành đến nhà Chu Tiểu Vân gia.

      Trong cả đám, Chu Thiến Thiến lớn nhất mười tuổi, Chu Tiểu Vân nhất mới chín tuổi. đám con nít tự khiến người lớn yên tâm. Chu Quốc Cường cố ý nhờ Ngô Hữu Đức đến trông bọn trẻ.

      Lúc Ngô Hữu Đức lái xe sang, Ngô Mai cười hì hì ngồi vắt vẻo xe. Dọc đường cả đám chuyện ríu rít ngừng. Thả cả đám xuống cửa cửa hàng mậu dịch Hồng Quang, Ngô Hữu Đức có việc phải , hẹn bốn tiếng nữa đến đón.

      Cả nhóm bước vào trong, ngay từ việc như hướng nào, mua cái gì tranh luận ầm ĩ. Cuối cùng, vẫn là Chu Tiểu Vân giảng hòa: “Chúng mình cứ dạo nhìn xem, thấy cái gì hợp lý mua. Dù sao ở đây cho mặc cả, cứ lấy mốc ba mươi nguyên chọn quà.”

      Cả nhóm nhất trí tán thành, chỉ có Hứa Mỹ Lệ đồng ý, trực tiếp muốn lên tầng hai.

      Vương Tinh Tinh từ trước đến nay thích bé, nghe vậy liếc mắt nhìn: “Đại tỷ à, mình chị thích lên tầng hai cứ lên, ai ngăn đâu.”

      Hứa Mỹ Lệ thấy có ai ủng hộ, đành uỷ khuất sau.

      Cả đám tớ lời cậu câu cãi nhau ầm ĩ trong cửa hàng, rước lấy vô số ánh mắt nhìn. Được cả Vương Tinh Tinh, Ngô Mai cũng to, lớn tiếng coi ai ra gì, khiến thầm lau mồ hôi, muốn mình quen biết mấy người này. hết tầng có thu hoạch, cả đám chuyển mục tiêu lên tầng hai.

      Đến quầy bán đồng hồ đeo tay, ánh mắt Chu Tiểu Vân lập tức bị thu hút bởi cặp đồng hồ tình nhân. Hai cái đồng hồ kiểu dáng giống nhau, của nam lớn hơn chút, bản to hơn, đơn giản mà trang nhã. Nhìn sang giá, đắt, chỉ hai mươi bốn nguyên.

      Chu Tiểu Vân bàn với mọi người, quyết định mua cái này, hiếm khi Hứa Mỹ Lệ phản đối. Có lẽ nhận ra, có phát biểu ý kiến cũng ai để ý đến, thức thời gì nữa.

      Kết quả lúc trả tiền mới phát ra, giá ghi là giá của chiếc, đôi giá bốn mươi tám nguyên.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :