1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 78: “Quán nước” của Chu Tiểu Vân (2)
      [​IMG]

      Mùa hè trời nóng nực, chợ mở sớm dọn sớm. Chưa đến tám giờ, các quầy hàng dọn gần đủ, chợ bắt đầu có người đến mua bán.Chu Quốc Cường chào mọi người, tìm chỗ dừng xe ba bánh. Chỗ này ông thường xuyên dọn hàng, khách tìm đến quen. Chỉ lúc sau có người đến mua thịt. Gương mặt tươi cười của ông khiến người mua thoải mái, thỉnh thoảng ông đưa ít xương ống cho khách quen về nhà hầm canh uống. Tuy xương thịt đáng mấy đồng nhưng ai ghét đồ miễn phí cả. Khách mua hàng đều vui vẻ.

      Chu Tiểu Vân ở cạnh nhìn trộm cười rộ lên, nhìn ra cha cũng biết cách buôn bán! Chu Quốc Cường giúp nhấc đồ xe xuống, để xuống chỗ gần ông. Bày quán cùng chỗ có thể giúp đỡ lẫn nhau. Ông yên tâm về con mới tám tuổi, mặc dù con chững chạc hơn bạn bè đồng trang lứa nhưng trong mắt cha mẹ con cái mãi mãi bé bỏng.

      Chu Tiểu Vân phản đối, có ba ở bên cạnh cũng có chỗ dựa. sợ có người uống chùa, năm phân tiền cốc chắc có ai tiếc chút tiền xu ấy. Nhưng có người lớn ở cạnh vẫn yên tâm hơn chứ?

      Bàn vuông được kê ra. mặt bàn kê bốn cái cốc nhựa. Chu Tiểu Vân trang bị đầy đủ cả muôi, bình rót, vì vệ sinh còn cố ý mua mấy đĩa lót nhựa hình vuông kê dưới cốc. Trước bàn bày bảng hiệu đêm qua viết: Uống ngon đắt, năm phân cốc. Tám chữ viết ngay ngắn chỉnh tề, đẹp hơn chữ năm ngoái viết cho ba.

      Nhìn từ xa rất bắt mắt, Chu Quốc Cường nhìn thấy, cười thầm biết Chu Tiểu Vân nghĩ đâu ra lắm chiêu trò như vậy. Ông nhớ năm ngoái mới bắt đầu bán thịt lợn Chu Tiểu Vân cũng viết bảng hiệu: “Thịt lợn tốt nhất, giá thấp nhất”, khiến ít người chú ý. Giờ con bé lại lặp lại trò cũ.

      Chu Tiểu Vân cảm thấy suy nghĩ của mình rất linh hoạt, đây phải là quảng cáo sao? Bảng hiệu này khiến mọi người chú ý.

      Mang đến hai cái ghế Chu Tiểu Vân ngồi cái, cái đưa cho ba ngồi. Hai cha con chuyện vui vẻ.

      Mùa hè thịt lợn bán tương đối chậm, thông thường mình Chu Quốc Cường là được. Dần dần Triệu Ngọc Trân ở nhà cùng nữa, ông cảm thấy hơi lạc lõng, có ai chuyện. Nay có con ở bên cạnh náo nhiệt hơn nhiều. Ông nghĩ nếu bán nước được nhiều, ông bỏ tiền đưa cho con cũng được.

      “Quán” nước của Chu Tiểu Vân sau chín giờ bắt đầu bận rộn.

      Trời nóng nực người dễ ra mồ hôi, người chợ dần cảm thấy khát. Thấy có quán nước liền chạy tới hỏi giá, ngó chủ quán là bé mới tám, chín tuổi ai cũng thấy thú vị, thường xuyên bỏ năm phân uống cốc.

      Chu Tiểu Vân trước đó chuẩn bị sẵn hộp gỗ để tiền lẻ, cần thắc mắc, tất nhiên là xin từ chỗ bác Cả. Chu Quốc Phú bận làm bàn lớn, nghe xin cái hộp gỗ cũng hỏi xin làm gì, hai ba phát đinh đóng phập phập xong cái đưa cho . Dù sao gỗ có sẵn, mất tiền.

      Chu Tiểu Vân trái thu năm phân phải thu năm phân, hộp gỗ rất nhanh đầy hơn nửa.

      đến mười rưỡi, chỗ nước trong thùng bán hết sạch. Có lẽ phải bán được ba, bốn mươi cốc, ước lượng hộp tiền, chắc hơn nguyên, gần hai nguyên đấy.

      Chu Tiểu Vân cười toe cười toét, chuẩn bị về nhà đổ tiền ra đếm.

      Chu Quốc Cường hôm nay mang nhiều thịt lợn cũng bán gần hết. Ông ngờ con buôn bán khá tốt. Trông bộ dạng con bé nhanh mồm nhanh miệng đon đả mời khách, ông cảm thấy rất tự hào.

      Thấy con vui vẻ thu dọn đồ, Chu Quốc Cường vội sang đỡ, thuận tiện hỏi: “Bán được bao nhiêu hả con?”

      Chu Tiểu Vân cười híp mắt thành đường chỉ: “Chắc gần hai nguyên ạ!”

      Chu Quốc Cường kinh ngạc, vốn tưởng rằng năm phân tiền cốc rẻ quá lãi lời nhiều, ngờ mới hơn tiếng bán được hai nguyên. Nếu mang thêm thùng nước

      Cha và con đồng tâm, Chu Tiểu Vân nghĩ giống cha: “Cha ơi, hôm nay là ngày đầu tiên bán hàng, con chưa hiểu tình huống lắm. Lần sau con phải mang thêm nhiều nước hơn. Cha xem kìa, đằng sau còn nhiều người muốn uống nước mà có!”

      Đúng là bé tham tiền, y hệt Nhị Nha, Chu Tiểu Vân nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình. Mắt cười đến độ nhìn thấy đâu nữa, mười phần con buôn ham làm giàu. Nhưng, Chu Quốc Cường thấy con lúc này vô cùng đáng , bật cười.

      Chu Tiểu Vân như làm ảo thuật biến ra từ cốc nước từ trong thùng đưa cho Chu Quốc Cường: “Cha ơi, chắc cha khát lắm rồi, con đặc biệt để dành cốc cho cha.”

      Lời vỗ mông ngựa khiến Chu Quốc Cường mát lòng mát dạ, ông hơi khát . Cầm lấy cốc, uống hết hơi, Chu Quốc Cường cảm thấy nước hơi ngọt, vô tình câu: “Nếu có nước chè uống tốt.”

      câu thức tỉnh Chu Tiểu Vân!

      Chu Tiểu Vân kích động vỗ đùi, đúng rồi, sao nghĩ ra nhỉ? Làm thêm thùng nước chè, có thể bán giá cao hơn, lại có thêm lựa chọn.

      Trước mắt xuất cảnh tượng tiền ào ào đổ tới: “Cha, cám ơn cha gợi ý cho con ý kiến rất hay.” cao hứng ôm chầm lấy cha.

      Chu Quốc Cường ngơ ngác, ông có gì đâu? Hình như vừa này mình vô tình ra gì đó phải.

      là làm, Chu Tiểu Vân lập tức đến hàng bán chè gần đó mua mấy lạng chè hoa nhài rẻ nhất.

      Về đến nhà Chu Tiểu Vân đối mặt với câu hỏi của mẹ rất tự đắc: “Mẹ, bán hết sạch. Được gần hai nguyên ạ, nhưng mà, con cầm nguyên mua chè, chuẩn bị phiên chợ sau bán hai loại nước.”

      Triệu Ngọc Trân nhìn chồng, Chu Quốc Cường gật đầu ý bảo con đều là .

      Chu Tiểu Vân chủ động xin: “Mẹ, con muốn nghỉ hè này bán hàng tiết kiệm tiền mua đàn ác-cooc-đê-ông. Con thấy cứ tập mãi đàn của thầy Phương cũng phải ý hay, dù sao cũng phải có cái của riêng mình. Con muốn xin tiền ba mẹ, con muốn dựa vào chính mình mua cái.”

      Thấy lời hứa chắc nịch của con , Triệu Ngọc Trân im lặng, vốn dĩ định bảo con đưa phần tiền lãi cũng nuốt xuống ra nữa.


    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 79: “Quán” nước của Chu Tiểu Vân (3)

      [​IMG]

      “Quán” nước của Chu Tiểu Vân rất nhanh trở thành nơi náo nhiệt nhất trong chợ.

      bàn bày thêm mấy cái cốc nữa, có nước vị cam năm phân tiền cốc được trẻ con, phụ nữ thích, có giác cốc chè hoa nhài đàn ông thích uống. Từ nước lọc đơn giản chế biến ra hai loại đồ uống rất được hoan nghênh.

      Chu Tiểu Vân bận như con thoi, tiền trong hộp gỗ càng ngày càng nhiều. Tiền lãi buổi chợ rất tốt, gần bảy, tám nguyên khiến Chu Quốc Cường vô cùng ngạc nhiên.

      Loại buôn bán lẻ này kiếm được ít tiền, ông bán thịt có lúc bán được có lúc tránh cảnh ế ẩm may ra đại khái được mười nguyên, còn phải ghi sổ tính tiền.

      Nhìn con chẳng qua chỉ đổ nước ra cốc, ngừng có người đến trả tiền uống nước. Lúc đông quá, có người chờ nổi, tự mình múc nước uống, khi vắng khách ông cũng chạy sang phụ con.

      vốn nghĩ tối đa chỉ cần mang hai thùng, mắt thấy bán hàng càng ngày càng tốt, liền suy nghĩ tăng thêm số lượng. Mua sỉ nước có ga và champagne từ tiệm tạp hoá ra bán kiếm tiền chênh lệch.

      Nước có ga đựng trong chai thuỷ tinh, hai giác chai. Lúc uống dùng cái mở nắp chai khui nắp, sau khi uống xong phải giữ lại chai mang trả. Nước có ga mở ra có nhiều bọt khí thoát ra như lúc đun sôi nước, chai có thể chia thành bảy, tám cốc, rất được trẻ con tầm mười tuổi thích.

      Chai champagne lớn hơn, có vị thanh mát của Sprite bây giờ. Thanh niên tầm hai mươi tuổi rất khoái đồ uống này. Giá cũng đắt hơn nhiều so với các loại khác, năm giác chai, lãi hơn nhiều, chai có thể kiếm được giác.

      Từ lúc có thêm hai thứ “đồ uống xa xỉ” này xuất ở “Quán” nước của Chu Tiểu Vân, mới chính thức bắt đầu buôn bán thịnh vượng nhất. Tiền vốn pha chế đồ uống năm phân tiền hay giác cốc cực ít, hai thùng cơ bản bán hết sạch. Nguồn thu nhập ổn định này kiếm được mấy nguyên tiền, thêm nước có ga

      Năm phần tiền cùng mao chén đất chế đồ uống tiền vốn cực , hai thùng cơ bản cũng có thể bán sạch. Cái này ổn định có thể thu nhập mấy khối tiền, hơn nữa nước có ga cùng champagne , mặc dù bán được quá nhiều nhưng thắng ở tiền lãi cao hơn, cứ thế phiên chợ có thể lời được tầm mười nguyên. Quả là con số trời!!!

      Chu Tiểu Vân mỗi ngày vui vẻ ở trong phòng đếm tiền. Trừ tiền xu, bắt đầu xuất tiền giấy và tiền đồng, đổi tiền lẻ thành tiền chẵn, nhét hết vào lợn đất. Con lợn càng ngày càng nặng, gần đầy rồi.

      Đương nhiên, Chu Tiểu Vân nhanh trí trước khi thu được mười nguyên buổi chợ chủ động nộp năm nguyên cho mẹ.

      Triệu Ngọc Trân từ miệng chồng biết con bán hàng kiếm rất tốt, trong lòng ngứa ngáy lại tiện ra.

      Hành động của gãi đúng chỗ ngứa, Triệu Ngọc Trân giả vờ từ chối rồi nhận lấy. miệng còn : “Đại Nha, tiền này mẹ giữ giùm con sau này để mua quần áo mới.”

      Chu Tiểu Vân cố gắng hết sức để nhịn cười, mặt còn phải giả vờ nghiêm túc: “Cám ơn mẹ, con cũng yên tâm khi gửi tiền ở chỗ mẹ. Con lợn đất của con gần đầy rồi, con đập nó ra lấy tiền mua đàn ác-cooc-đê-ông.”

      Triệu Ngọc Trân biết trước mục đích kiếm tiền của con , phụ nữ nông thôn như bà hiểu kéo cái đàn ác-cooc-đê-ông kia có lợi ích gì, nhưng mà phải là việc xấu. Con nó thích tuỳ nó !

      Phải rằng ở điểm này cha mẹ tương đối thoáng!

      Mỗi ngày Đại Bảo trông thấy mà thèm đống chai nước có ga trong phòng em , mười hai chai két, chất cao ở góc tường, đều là mua sỉ từ nhà Chu Thiến Thiến.

      Nước có ga bán lẻ hai giác, bán sỉ giá 1,3 giác chai, làm sao Đại Bảo mà biết đâu? Bởi vì có lao động khoẻ như Đại Bảo kéo xe ba bánh thay Chu Tiểu Vân chở nước có ga, champagne về nhà. Champagne cậu dám uống, nhưng nước có ga giá rẻ hơn.

      Lúc Chu Tiểu Vân dụ dỗ Đại Bảo làm cu li dùng nước có ga làm mồi nhử: “ ơi, kéo nước có ga từ nhà Chu Thiến Thiến về hộ em được ? con trai khoẻ mạnh chắc chắn có thể nhấc két lên được, đạp xe ba bánh lại thuần thục. Em chịu thua, việc này ngoài ai làm nổi. Nếu chịu giúp em, sau này mỗi ngày em cho uống chai nước có ga.”

      Đại Bảo nghe được nửa liên tục gật gù, chờ nghe thấy câu cuối cùng cười toe toét. Cậu vui vẻ phụ giúp em hơn nửa ngày, từ bê két lên xe, đạp xe ba bánh về đến bê vào phòng , đều do tay cậu làm hết. chỉ cần phụ trách việc trả tiền.

      Chu Tiểu Vân nuốt lời, sau này cố định mỗi ngày chai nước có ga nhét vào trong tay Đại Bảo, mặt khác miễn phí cho Tiểu Bảo, Nhị Nha mỗi đứa chai.

      Đại Bảo uống chai chỉ đủ thông họng, làm sao đủ, ngày nào cũng lượn qua lượn lại trong phòng em . Còn cả ngày ở ít khi ra ngoài, lúc ra chợ mang cả nước có ga , Đại Bảo căn bản có cơ hội ra tay, khiến cậu nóng ruột qua lại.

      Chu Tiểu Vân ở trong phòng luyện bút lông nhìn Đại Bảo vò đầu bứt tai vừa vui vừa buồn cười. Cuối cùng mềm lòng, gọi vào, đưa thêm chai nước có ga.

      Đại Bảo mừng kể xiết, tốc độ chạy đến nhanh y như vận động viên Lưu Tường chạy vượt rào.

      Sau khi mở nắp ra, Đại Bảo thoả mãn, uống hai hớp hết sạch, khoái chí lấy tay áo lau miệng.

      Quay sang thấy em cười, mặt Đại Bảo hơi đỏ lên: “Đại Nha, em cần gì cứ bảo làm hộ cho.”

      Đúng là có việc cần nhờ Đại Bảo làm.

      Chu Tiểu Vân sớm nghĩ đến việc mình ra chợ bận rộn quá, cần tìm thêm người giúp, cha có thể phụ tay nhưng lúc bận bán thịt để ý được.

      mình bán bốn loại đồ uống có chút khó khăn, vừa thối lại tiền vừa lấy đồ uống, khi đông khách xoay xở kịp. linh động, đem chủ ý đánh tới đầu Đại Bảo.

      ơi, sau này ra chợ bán hàng với em nhé! Em mà bận trả lại tiền thay em rót nước ra cốc được ? Về sau, có thể cho hai chai nước có ga, thêm hai giác nữa để mua đường ăn!”

      Đại Bảo nghe xong cầu của em, sảng khoái đáp ứng. Trong lòng cậu mừng thầm, chỉ có nước có ga uống còn có tiền tiêu, cười đắc ý như thể nhà tư bản mua được hàng giá rẻ nghĩ đến kiếm được nhiều tiền.

      Hai chai nước có ga thêm hai giác đổi lấy người làm công tuỳ ý sai môi, tính tính lại quá rẻ. Chu Tiểu Vân cười trộm như con mèo ăn vụng được cá, ra trêu chó béo… Hí hí, lược bỏ số từ đằng sau.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 80: “Quán” nước của Chu Tiểu Vân (4)
      [​IMG]

      Sáu giờ sáng ngày mùng tháng bảy, Đại Bảo chủ động dậy sớm, thay Chu Tiểu Vân lấy nước, nhóm lửa, chuyển bàn, lấy ghế, bê nước có ga lên xe.

      Chu Quốc Cường ngạc nhiên, hỏi ra mới biết được Đại Bảo cũng muốn ra chợ hỗ trợ.

      Chu Quốc Cường rất tin tưởng con trai lớn của mình: “Đại Nha, con cho theo có ổn ? Nó nghịch lắm, thành chưa đủ bại có thừa, đừng để đến lúc đó thêm phiền phức.”

      đợi Chu Tiểu Vân mở lời, Đại Bảo vui, phản bác: “Ba à, ba con sao?”

      Chính là con đó!

      Ánh mắt sắc như dao của Chu Quốc Cường đảo qua, Đại Bảo lập tức dám lên tiếng nữa. Trong lòng thầm sao nhưng ngoài miệng dám cãi lại.

      có cách nào khác, câu đúng ý tay cha vươn ra rồi. Đại Bảo sao sợ được! Nhưng mà, điều này cũng tạo thành thói xấu của Đại Bảo ở cha mẹ bằng mặt bằng lòng, trước mặt đáp ứng vâng vâng dạ dạ, sau lưng vẫn là thích làm gì làm.

      Triệu Ngọc Trân cưng chiều con trai, Chu Quốc Cường lại lựa chọn giáo dục bằng đòn roi, sau khi Đại Bảo lớn lên, tính cách bạo lực, ngỗ ngược do ảnh hưởng từ cách giáo dục của cha mẹ.

      Chu Tiểu Vân ở chung lâu với Đại Bảo sớm tìm ra phương pháp đối phó tốt nhất với , đó là lấy nhu thắng cương. Khen ngợi khiến đầu óc choáng váng, lúc nào cái gì Đại Bảo nghe cái đó, đáng thương thay Đại Bảo bị em ăn sạch sành sanh mà biết!

      Thấp hơn Đại Bảo cái đầu Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt phục của Đại Bảo lại dám ra, khỏi thầm buồn cười, lúc này nhảy ra làm người tốt đợi đến khi nào:

      “Ba ơi, con cảm thấy mấy lời này quá oan cho trai rồi. Gần đây, đến nhà Chu Thiến Thiến gia chở nước về là giúp con. Hơn nữa, việc bê lên hạ xuống cũng là ấy làm. thương con nên nỡ để con làm việc nặng nhọc. Ra chợ giúp cũng là ấy chủ động ra, cha xem, sáng hôm nay, chưa đến sáu giờ ấy dậy làm việc đến tận giờ, giúp con rất nhiều đó!”

      Chu Tiểu Vân lược bớt qua đoạn trả công bằng nước ngọt, tránh nặng tìm khen Đại Bảo. Được em khen, Đại Bảo phổng mũi lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực y như .

      Ánh mắt Chu Quốc Cường còn có phần hoài nghi, thấy dáng vẻ lời thề son sắt của con trong lòng tin ba phần, nghĩ thầm chẳng lẽ nó sửa tính.

      Khi đến chợ, Đại Bảo biểu rất khá, khi có khác tới uống nước, lập tức đổ nước thừa . Rót nước, lấy đồ tay bao hết.

      Chu Tiểu Vân nhàn hơn, chủ yếu phụ trách trả lại tiền, hai em phân công ràng hôm nay bán đắt hàng hơn hôm qua chút.

      Lúc Chu Quốc Cường bán thịt lợn nhịn được bớt chút thời gian liếc qua chỗ hai em mấy lần.

      Đến mua thịt phần lớn là người cùng thôn, trong đó có ba của Vương Tinh Tinh – Vương Khang.

      Vương Khang hôm nay có khách đến nhà nên ra chợ mua ít thịt lợn, lúc dẫn theo cả Vương Tinh Tinh.

      Vương Tinh Tinh nghe Chu Thiến Thiến kể Chu Tiểu Vân bán nước, hôm nay Vương Khang đến chợ mua thịt bị biết được nên hờn dỗi, nháo đòi cùng ba. Mục đích chủ yếu là đến xem Chu Tiểu Vân.

      Vương Khang mua hàng chỗ Chu Quốc Cường, bên này Vương Tinh Tinh chờ được chạy sang chỗ bạn.

      Chu Tiểu Vân thấy Vương Tinh Tinh đến rất vui, dặn Đại Bảo để ý khách, chuyện với bạn. Từ trước đến nay thích yên tĩnh, ít khi chủ động ra ngoài chơi, bình thường bạn bè muốn chơi với phải chủ động đến tìm. Vương Tinh Tinh mấy ngày gặp , oán giận đến tìm mình chơi đùa.

      Chu Tiểu Vân muốn bạn giận, vội vàng giải thích mình ở nhà bận quá có thời gian ra ngoài. Vương Tinh Tinh tất nhiên biết tính bạn, chẳng qua lẩm bẩm mấy câu mà thôi. Đề tài lại chuyển dời đến quán nước.

      “Cậu nghĩ gì mà mở quán này?”, “Mỗi buổi kiếm đến hai nguyên ?”, “Cậu làm cùng Đại Bảo à?”, “Nộp hết tiền cho nhà ư?” … loạt câu hỏi trả lời nổi. biết vì sao Vương Tinh Tinh luôn có nhiều vấn đề như thế, quả thực là mười vạn câu hỏi vì sao.

      Chu Tiểu Vân lấy bất biến ứng vạn biến, gặp vấn đề tiện, muốn trả lời mỉm cười cho qua.

      Vương Tinh Tinh quen tính bạn xưa nay thế, cũng để ý. Dù sao trình độ tự hỏi tự đáp của bé từ trước đến nay vô cùng lợi hại, có khi cần người ta trả lời cũng có thể tiếp tục . Độ buôn chuyện thua gì Ngô Mai. Ngô Mai thêm chút ngây thơ, Vương Tinh Tinh hơn chút khôn lỏi của trẻ con lại mất đáng .

      Có lẽ vì tâm tưởng của trưởng thành thể hồn nhiên như trẻ nên tuy ít nhưng đặc biệt thích ở cùng chỗ với Ngô Mai và Vương Tinh Tinh.

      Ngồi nghe các bạn thao thao bất tuyệt với chỉ là chuyện đáng nhắc tới, có lúc cũng thấy lạ sao chuyện bé cỏn con mà các bạn ấy có thể mãi, phóng đại lên gấp nghìn lần. Còn trong mắt các bé, cậu bé, Chu Tiểu Vân vô cùng đặc biệt .

      Lúc ở cùng mọi người, Chu Tiểu Vân luôn im lặng ít , nhưng vì thế mà mọi người bỏ quên . Ngược lại, từ trước đến nay Chu Tiểu Vân là nhân vật trung tâm, lãnh đạo mọi người.

      Có thể vì thành tích học tốt nhất, dù sao ở trong mắt học sinh người học giỏi thường được kính nể hơn.

      phải những người khác học giỏi, nhưng chưa chắc mọi người thích chơi với họ. Ví dụ như Hứa Mỹ Lệ cùng lớp, ỷ vào thành tích học tập khá tốt mà diễu võ dương oai, rất ít người muốn chơi cùng .

      Có thể vì Chu Tiểu Vân lắm tài: kèn harmonica, đàn ác-cooc-đê-ông, viết thư pháp, khéo léo làm số sản phẩm thủ công nho , chăm chỉ giúp cha mẹ việc nhà… hình như có gì làm được, Vương Tinh Tinh cảm thấy bất kể hỏi bạn câu hỏi khó thế nào bao giờ cũng nhận được lời giải đáp.

      Cũng có thể là người Chu Tiểu Vân có sức hút kì lạ lôi cuốn mọi người, bất tri bất giác nghe theo .

      Dù sao, tất cả đều nhất trí bầu Chu Tiểu Vân là nhân vật lãnh đạo.

      Chu Tiểu Vân biết địa vị của mình quan trọng như thế, nếu biết ý nghĩ trong lòng Vương Tinh Tinh nhất định giật mình. Kiếp trước cực ít bạn bè ngờ kiếp này nhân duyên tốt như vậy, đây có phải là ông trời bồi thường cho thời thơ ấu đơn, tịch mịch của trước đây ?
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 81: “Quán” nước của Chu Tiểu Vân (5)
      [​IMG]

      Vương Khang thấy dáng vẻ Chu Quốc Cường yên lòng, cười vui đùa: “Nhà thế mà mở những hai quán, bán thịt lợn kiếm còn đủ hay sao mà còn để con cái bày hàng bán nước, thảo nào nhanh như thế xây được nhà mái ngói. Cứ thế này, sớm muộn giàu to.”

      Gương mặt ngăm đen của Chu Quốc Cường ửng đỏ, lại thể giải thích được muốn bán hàng là con tự đề nghị. thế phải bị mọi người chê cười lấy con cái làm tấm bia sao?

      Dứt khoát mặt dày thừa nhận, dù sao muốn buôn bán da mặt phải dày tí.

      Buôn bán hơn năm, Chu Quốc Cường lĩnh ngộ được nhiều điều. phải tất cả mọi người đều hiền lành, có khi gặp phải khách soi mói, tính toán chi li, lâu thành quen, Chu Quốc Cường sớm phải người năm đó da mặt mỏng hai ba câu xấu hổ.

      “Mượn lời cát ngôn của chú, phát tài chắc chắn mời chú đến uống chén rượu mừng.” Chu Quốc Cường cười hắc hắc.

      Vương Khang mua xong thịt, sang gọi Vương Tinh Tinh về nhà.

      Vương Tinh Tinh lưu luyến chịu , con ngươi đảo quanh: “Ba ơi, ba khát ? Đến đây uống cốc chè hoa nhài !” Thay bạn chào mới khách.

      Vương Khang nghe thấy có vẻ hơi khát , lấy ra giác, cầm cốc chè hoa nhài uống cạn. Nước chè được để lạnh, uống vào bụng mát lành rất thoải mái. Tuy lá trà hơi kém thể là uống ngon, nhưng dễ uống hơn nước sôi nhiều, ít nhất có vị ngọt nhàn nhạt.

      Vương Khang liếm liếm môi, khen câu: “Vị tệ!”

      Chu Tiểu Vân bảo Đại Bảo mở chai nước có ga đưa cho Vương Tinh Tinh: “Chai này là cháu mời bạn Tinh Tinh uống, lấy tiền.”

      Vương Tinh Tinh vui vẻ cầm lấy.

      Vương Khang ngạc nhiên, kịp chối từ thấy Vương Tinh Tinh uống hai ngụm hết sạch: “Sao xấu hổ mà nhận thế được, để chú trả tiền cho cháu!”

      Chu Tiểu Vân làm thế nào cũng chịu nhận tiền: “Chú à, chú đừng khách sáo. Tinh Tinh và cháu là bạn cùng lớp lại là bạn thân, mời bạn ấy uống là đương nhiên. Cháu có ý gì, nếu nhận tiền của chú cháu thành người thế nào. Cùng lắm sau này chú thường xuyên đến ủng hộ việc buôn bán của ba cháu là được!”

      Lúc cần thiết tuyệt đối Chu Tiểu Vân có thể lưỡi xán hoa sen, Vương Khang bị á khẩu trả lời được, đành phải cất tiền .

      Ông buồn bực, sao con lão Chu còn mà giỏi giang, khôn khéo thế nhỉ? Nhìn dáng vẻ khéo léo đưa đẩy này thể ngờ nổi mới là đứa bé tám chín tuổi, ngược lại giống y như bà cụ non.

      Vương Tinh Tinh để chai nước xuống, tìm được lý do ở lại nữa, đành bước ba bước quay đầu lại lời tạm biệt bạn. Điều này khiến Chu Tiểu Vân đành lòng đứng lên, dùng tay khum khum thành hình cái loa, về phía Vương Tinh Tinh: “Chiều nay tớ qua nhà cậu chơi nhé!”

      Khỏi phải , Vương Tinh Tinh chắc chắn nghe thấy được. bé cười tươi như hoa.

      Chờ chợ vãn gần hết, Chu Quốc Cường và hai em Chu Tiểu Vân thu dọn đồ. Xe ba bánh tuy nhưng chất đồ lên kín hết đằng sau, Chu Quốc Cường định để con ngồi lên đằng trước lại tìm ra chỗ trống.

      Chu Tiểu Vân an ủi cha: “Cha ơi, cần kê kê lại nữa. Nhiều đồ thế này còn chỗ ngồi đâu. Con ngồi ghế suốt hề mệt, con với bộ về là được. ra, cha mới là người vất vả nhất, phải đẩy cả cái xe nặng thế này về nhà.”

      Chu Quốc Cường thương con lớn ngoan ngoãn, kiên quyết muốn con ngồi lên phía trước. Chu Tiểu Vân mấy lần định ngồi lên phía trước tiện nhìn đường, nhưng thuyết phục được ba, vì thế đành trèo lên ngồi ghi đông xe. Ngoài mặt tỏ vẻ muốn nhưng trong lòng vui vẻ, hành động này chứng tỏ tình thương của cha dành cho khiến lòng cảm thấy ấm áp hơn.

      Chu Quốc Cường thét to tiếng, bắt đầu đẩy xe, Đại Bảo sau thỉnh thoảng đẩy phụ hai cái.

      Cậu ghen tị em được ưu ái hơn, dù sao cậu lớn hơn em ba tuổi, cao lớn, có sức khoẻ, chạy cả ngày cũng mệt, hai ba bước thế này coi vào đâu.

      Về đến nhà, Tiểu Bảo, Nhị Nha chạy ra đón. phần là đón chị trở về, còn có nguyên nhân quan trọng hơn là nước có ga về.

      kịp đợi dọn đồ xong, Tiểu Bảo thúc giục Chu Tiểu Vân: “Chị, chị mở chai cho em uống ! Em chết khát mất thôi.”

      Nhị Nha mè nheo theo: “Chị, em cũng muốn uống!”

      Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ lấy xe xuống hai chai, sau khi mở nắp, đưa cho mỗi đứa chai. Nghĩ lại lại mở thêm chai cho Đại Bảo, ba người được uống nước có ga đều cao hứng.

      Chu Quốc Cường gọi vợ phụ bê đồ từ xe xuống. Từ lúc con chủ động nộp lên năm nguyên, Triệu Ngọc Trân vẫn ủng hộ con dọn quán. Lúc này, thấy chồng gọi, hai lời vội chạy qua.

      Hai vợ chồng mồ hôi nhễ nhại, Chu Tiểu Vân nỡ, mở hai chai champagne đắt nhất cho cha mẹ uống đỡ khát. ra, Triệu Ngọc Trân nỡ uống. Nghĩ mà xem, chai mua sỉ bán lại được ba phân, bán nhiều có thể kiếm được mấy giác, thói quen tiết kiệm của bà bỏ được. Nhưng con mở nắp ra, uống cũng thể mang ra bán nữa.

      Vị cũng được! Triệu Ngọc Trân vừa uống vừa nghĩ.

      Chu Quốc Cường ngửa đầu hai ba hơi uống hết chai, cảm giác mát mẻ dâng lên, ợ hơi rất thoải mái. Ông quen nhìn dáng vẻ của vợ cẩn thận uống từng ngụm : “Như mẹ nó, có khi đến tối uống chưa hết.”

      Triệu Ngọc Trân thẹn quá hóa giận: “Làm như ai cũng như ấy, em thích uống chậm đấy, con hiếu thuận đưa cho em uống, cho em từ từ thưởng thức à.”

      Chu Quốc Cường cười ha ha, định pha trò thêm hai câu.

      Chu Tiểu Vân vội vã ngắt lời: “Cha ơi, cha đặt giùm con cái bàn này vào phòng với! Phòng con hết chỗ rồi.”

      Chu Quốc Cường nghe xong lập tức động thủ, đem lời vừa định nuốt trở vào.

      Mắt thấy tránh được hồi gia đình đại chiến, Chu Tiểu Vân thầm hô may mắn, lau mồ hôi.

      Lúc này, Triệu Ngọc Trân phát ra cả nhà đều uống chỉ trừ con chưa uống: “Đại Nha, hôm nay nóng như vậy, sao con uống chai ! Đại Bảo, nhanh khui cho em con chai.”

      Thực lòng mà , Chu Tiểu Vân cũng nỡ uống. phải người ta thường người làm ăn buôn bán đều keo kiệt. Đúng là hơi tiếc khi đem chai có thể bán lấy tiền uống vào trong bụng! Nhưng, hôm nay trời nóng hơn mọi khi, đúng là hơi khát .

      Chu Tiểu Vân uống chai nước mà Đại Bảo đưa cho, vị cam, bọt khí nổi lên, thua gì nước chanh nguyên chất.

      Nhân cơ hội này, Đại Bảo lén lút cầm thêm chai cho mình, trốn vào phòng “uống mảnh”.

      Chu Tiểu Vân thấy biểu ngày hôm nay của trai rất khá, giúp bán hàng lời ít tiền nên tính toán việc vặt vãnh này.

      Nhị Nha uống hết nổi chai, còn nên bụng cũng . Nhưng mà, Tiểu Bảo lại muốn uống thêm, Chu Tiểu Vân lập tức ngăn cản: “Tiểu Bảo, em nên uống nữa. Nước có ga rất lạnh, bình thường em quen uống nước nguội. phải chị rồi sao, tối đa mỗi ngày em chỉ được uống chai, uống nhiều hơn bị tiêu chảy.”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 82: Vu Thuý Liên cảm khái
      [​IMG]

      Tiểu Bảo từ trước đến nay rất nghe lời chị, nhưng con sâu tham ăn ngọ nguậy bò lên tận não rồi, cậu thèm quá. Cậu dám uống trước mặt chị, nhưng đợi đến trưa khi Chu Tiểu Vân sang nhà bạn chơi, cậu giựt giây Đại Bảo vào phòng lấy hai chai nước có ga để hai em uống.

      Cho nên , Chu Tiểu Vân bán hàng nước, hai em Đại Bảo Tiểu Bảo ủng hộ hết mình. Năm ngoái, làm gì được uống nước có ga thoải mái như vậy, tuần được uống lần là mẹ ra tay hào phóng.

      Chu Tiểu Vân tự nhiên biết chuyện này, ăn cơm xong, qua nhà Vương Tinh Tinh. Buổi sáng hứa với bạn, tất nhiên được làm được. Hơn nữa, ở nhà cả ngày hơi buồn chán, ra ngoài dạo cho khuây khoả.

      Hai nhà chỉ cách nhau năm, sáu hộ, mấy bước liền tới.

      Bước vào Vương Tinh Tinh, nhà bạn ấy ăn cơm, cả nhà quây quần quanh bàn ăn. Chu Tiểu Vân khéo léo từ chối ý tốt của cha mẹ Vương Tinh Tinh mời ăn cùng, luôn miệng giải thích mình ăn no ở nhà rồi. Trong lòng thầm hối hận, tới đúng lúc. Biết thế này, mình ở nhà đợi lúc nữa hãy qua, đỡ phải xấu hổ như bây giờ.

      thể trách Chu Tiểu Vân tính toán thời gian chuẩn, vốn dĩ nhà ăn cơm muộn. Nhưng mẹ Vương Tinh Tinh ở nhà mở tiệm may thường xuyên may quần áo, ga giường, rèm cửa sổ cho người ta, bận rộn đến mức , hai giờ mới ăn cơm trưa là chuyện như cơm bữa.

      Ngồi trong nhà người khác nhìn nhà họ ăn cơm trưa thực chuyện khó chịu, chủ yếu là được tự nhiên. Chứ Vương Tinh Tinh rất vui. Cũng phải thôi, Chu Tiểu Vân nổi tiếng “lười”, đều là mọi người đến rủ bạn ấy chơi, chưa ai thấy bạn ấy chủ động tìm bạn bè bao giờ. Nghĩ tới đây, Vương Tinh Tinh đắc ý, xem ra mình thân với bạn ấy nhất!

      Trí nhớ của Vương Khang về việc sáng nay trông thấy Chu Tiểu Vân ở chợ bán hàng vẫn còn mới mẻ, trước mặt vợ khen Chu Tiểu Vân: “Mẹ bọn này, mẹ nó nhìn con của Chu lão nhị kia mà xem, hơn Tinh Tinh nhà mình tuổi mà ra chợ dọn quán nước, buôn bán tính toán có khuôn có dạng. nhóc khôn khéo này tương lai ắt có tiền đồ.” (Chu lão nhị: ở nhà họ Chu, bố CTV đứng thứ hai trong bốn em nên ta để từ này)

      Vu Thuý Liên từ lâu được nghe con kể về người bạn này rất nhiều, bà cũng quen thuộc lũ trẻ con trong xóm. Trong đám trẻ con sàn sàn nhau, nổi bật nhất là Chu Tiểu Vân ít tuổi nhưng thông minh nhất lại ngoan ngoãn. đến chuyện khác, ngay cả cách năng cũng giống người thường. Nhìn , mở miệng là chào chào chú, lễ phép biết bao. chuyện khéo léo đưa đẩy, còn hơn cả người lớn.

      Vu Thuý Liên nghe Vương Khang khen ngợi Chu Tiểu Vân khỏi nảy sinh hứng thú, hỏi thẳng : “Đại Nha, cháu ở chợ bán được ? buổi kiếm được bao nhiêu tiền?”

      Sao mà người lớn ai cũng thích hỏi vấn đề này?

      Chu Tiểu Vân nghe xong có chút đau đầu, muốn thành mục tiêu chú ý của cả nhà, thức thời đứng trong góc tường đợi, sao đề tài vẫn chuyển tới người thế? Hơn nữa, vấn đề này phải đáp thế nào?

      ít, mọi người tin. đúng ? Càng được, có người đỏ mắt buôn bán thế nào được. (đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng)

      Phải biết rằng buôn bán chú trọng tính độc quyền, vốn là buôn bán , người lớn nhìn vừa mắt, trẻ con trẻ mới được làm. Nếu cho Vu Thuý Liên biết phiên chợ kiếm được hơn mười nguyên, đảm bảo phiên chợ sau mọc lên thêm bốn, năm hàng nước nữa.

      Chu Tiểu Vân hàm hồ trả lời: “Cháu vì ở nhà buồn chán có việc gì làm mới ra chợ bày quán nước chơi đùa, chủ yếu là phụ cha cháu. Mấy em trong nhà muốn uống nước có ga cũng tiện hơn, sau này Tinh Tinh muốn uống cứ qua nhà tớ, tớ miễn phí cho cậu.”

      Câu trả lời tránh nặng tìm khiến Thúy Liên rất bất ngờ nhưng bà tiện hỏi thêm. Hơn nữa, Chu Tiểu Vân đến trình độ này, chứng tỏ rất thân thiết với Tinh Tinh nhà mình.

      Vương Tinh Tinh hài lòng vội vã sau này nhất định thường xuyên qua. Đổi lấy ánh mắt khiển trách của mẹ, người ta lời khách sáo mà con lại tưởng . Nếu ngày nào cũng qua, khiến bạn bè buôn bán thế nào được?

      Chu Tiểu Vân hiểu hàm ý trong mắt Thuý Liên, khéo léo giải vây cho bạn: “ à, cháu và Tinh Tinh học cùng lớp hai năm, là bạn thân của nhau, cháu khách sáo với , những lời cháu vừa đều lòng, sau này cứ để Tinh Tinh năng sang chơi với cháu.”

      Vương Khang gì gật đầu, chuyện chặt chẽ chê vào đâu được.

      Bà cười: “Đại Nha, Tinh Tinh nhà chơi với cháu cũng yên tâm, để con bé siêng học theo cháu, nếu nó được nửa của cháu vợ chồng thoả mãn lắm rồi.”

      Woa, viên đạn bọc đường to!

      Chu Tiểu Vân vội vã khiêm tốn, tự hạ thấp mình mấy câu: “Nghe kìa, cháu xấu hổ lắm. Cháu đâu có tốt được như thế, Tinh Tinh hoạt bát đáng , giống cháu y như cái hũ nút được mọi người thích.”

      Bạn tốt và mẹ mình giao phong mấy lần Vương Tinh Tinh hoàn toàn biết, bé cười hì hì ngồi nghe. Nghe mẹ khen bạn, Vương Tinh Tinh thấy vui thay. Đến khi được bạn khen, vẻ mặt bé càng rạng rỡ, vui đến mức chỉ biết cười ngây ngô.

      Thuý Liên câu được câu chuyện với Chu Tiểu Vân thỉnh thoảng liếc mắt nhìn con. Thấy con cười tươi hớn hở, dáng vẻ ngốc nghếch, bà thầm thở dài. Cùng là trẻ con, sao con mình với con nhà họ Chu cách biệt lớn thế hả trời.

      Có đứa con nào phải là bảo bối trong lòng cha mẹ? Trước mặt người khác, Thuý Liên thể khen con nhưng trong lòng cảm thấy con mình hoạt bát, đáng . Nhưng vừa so sánh với Chu Tiểu Vân cùng lớp, cơ bản là cùng đẳng cấp, thể đánh đồng.

      Từ lúc ý thức được điểm này, bà thấy có chút được tự nhiên .

      Chu Tiểu Vân khéo ứng đối cuối cùng khiến Vu Thuý Liên thoải mái hơn nhưng ra đó là suy nghĩ trong lòng bà. Nếu Vương Tinh Tinh thường xuyên chơi với bạn này rất tốt, trường kỳ mưa dầm thấm đất có thể thông minh hơn.

      Phụ nữ trong lòng đều có tiểu nhân, như Vương Khang hề nghĩ những điều này, ông đánh giá rất cao bạn của con . nhóc mới bé xíu lại y như người lớn buôn bán khiến ông phải nhìn bằng con mắt khác.

      Chờ Vương Tinh Tinh ăn cơm xong rồi, cuối cùng Chu Tiểu Vân được giải thoát.

      chuyện với người lớn hại não, Chu Tiểu Vân nghĩ thầm vẫn là trẻ con tốt hơn. có mưu kế, có trong ngoài bất nhất, cần phải cố kỵ gì cả, muốn rất thoải mái. Chu Tiểu Vân vào phòng bạn chơi.

      Nhà Vương Tinh Tinh có hai chị em, bé cũng có phòng riêng. Rộng xêm xêm phòng Chu Tiểu Vân, chỉ là trang trí đẹp bằng. bé từng học bạn cách gấp hạc giấy nhưng có kiên nhẫn, gấp hai cái đẹp lắm liền thôi gấp nữa.

      Chu Tiểu Vân có việc gì làm, gấp hạc giấy thay bạn.

      Vương Tinh Tinh lục lọi trong nhà tranh chúc tết bỏ , cùng Chu Tiểu Vân ngồi gấp hạc giấy.

      Gấp suốt buổi trưa, cười gấp được đống lớn, dùng dây xâu được chuỗi dài quấn quanh giường rất đẹp. Vương Tinh Tinh cực kỳ vui sướng.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :