123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trẫm Thấy Quý Phi Thật Đáng Yêu - Thước Thượng Tâm Đầu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      Chương 10
      Editor: Hạ

      Đời trước nhàn nhã, nàng đọc qua ít sách thuốc.

      Bởi vì con nối dõi bệ hạ khó khăn, nàng còn đặc biệt đọc qua kiến thức về phụ khoa và thai sản, có thể tinh thông y thuật, nhưng mà chút kỹ xảo đơn giản này vẫn có thể liếc mắt cái là nhìn ra.



      Nhưng mà rau sam cũng chỉ là thai phụ có thân thể gầy yếu tính hàn ăn vào mới dễ dàng bị đẻ non, người bình thường ăn lại là thanh nhiệt giải độc, cũng có vấn đề gì.



      Liễu Thấm vừa nghe Tô Khinh Yểu mặt liền trắng, phải sợ hãi, mà là nổi giận.



      " đồ tiện nhân ăn cây táo, rào cây sung, cư nhiên dám phản bội chủ tử" Liễu Thấm tức giận, miệng cũng run run, "Nô tỳ liền ra ngoài bắt nàng trở về, tìm Huệ tần nương nương cho chủ tử cái công đạo."



      Tô Khinh Yểu vỗ vỗ tay nàng, ngược lại vẻ mặt lại lạnh nhạt: " vội, ta sớm biết nàng ta như thế."



      Liễu Thấm thấy nàng tiếp tục gắp sủi cảo ăn, khỏi càng gấp hơn: "Tiểu chủ, đồ ăn này nguồn gốc thể ăn được!"



      Tô Khinh Yểu thấy nàng ấy suy nghĩ vì mình, trong lòng lại đặc biệt dễ chịu.



      Nàng gõ đĩa sứ, chỉ vào đĩa sủi cảo kia : "Ngươi nhìn tay nghề xem, ràng chính là bảo Ngự Thiện Phòng làm, nếu là đồ ăn từ Ngự Thiện Phòng có vấn đề gì."



      Dứt lời, nàng dừng chút lại : "Trong cung cũng phải dựa vào vị phân là có thể quyết định tất cả, muốn thao túng người khác chỉ có hai loại khả năng."



      Liễu Thấm bị ngữ khí bình thản của nàng hấp dẫn, tức giận tràn ngập trong lòng lập tức liền tan, nàng nghiêm túc nhìn Tô Khinh Yểu, chớp chớp mắt: " hai loại gì ?"



      Tô Khinh Yểu bảo nàng bỏ canh mướp hương trứng vào bếp trà đun nóng, lại dùng trâm bạc thử từng cái, chứng minh sủi cảo đúng có gì, mới tiếp tục ăn.



      " là xuất thân chắc chắn tầm thường, triều đình hay hậu cung đều có thể có tiếng , cho nên nếu xảy ra chuyện bệ hạ cũng phải nể mặt mà cho nhân tình. Thứ hai là người được độc sủng, bệ hạ thích nàng đến đầu quả tim, cho dù nàng làm ra chuyện gì cũng bị trừng phạt. Ngươi , bây giờ hai loại này trong cung có ?"



      Liễu Thấm nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: " đúng là có."



      Vậy mà Tô Khinh Yểu lại thích ăn sủi cảo nhân rau sam, lúc ăn mười cái mới dừng lại, thong thả ung dung uống canh trứng: "Điều thứ nhất, kỳ trong cung giờ vừa lúc có vị, nhưng là vị ở Từ Ninh Cung. Người ấy thấy bệ hạ có hậu tự còn vui mừng kịp, ra tay hại nhi tử? Điều thứ hai trong cung tạm thời có, tương lai...... Cũng được."



      Liễu Thấm nghe nàng phân tích, liền hoàn toàn yên lòng.



      Tiểu chủ đúng, ở trong cung có quyền lực nhất định hoặc được ân sủng, muốn làm việc gì đó cũng thể nào làm được. Ví như hôm nay, người nọ cũng chỉ có thể chuẩn bị phần sủi cảo nhân rau sam, là chiêu hữu hiệu nhất lúc này, còn phải đánh cược xem tiểu chủ có phải mang thai và thân thể tính hàn hay .



      Xác xuất thấp như thế, cũng biết vì sao lại ra chiêu ấy.



      Liễu Thấm thấp giọng nỉ non: " Sao lại phải làm thế chứ?"



      Tô Khinh Yểu buông đũa, lau miệng, đứng dậy tiêu thực: "Vì sao ư ? Vì thái tử dưới gối bệ hạ thể để từ trong bụng người khác sinh ra."



      Liễu Thấm nghĩ nàng đột nhiên chuyện sâu xa như vậy, bị hoảng sợ, vội nắm lấy ống tay áo nàng:"Tiểu chủ đừng bậy."



      Tô Khinh Yểu cười lại câu: "Ngày đó chúng ta trở về từ Càn Nguyên Cung, bệ hạ ban thưởng nhiều đồ vật như vậy, đoán chừng bị người khác hiểu lầm. Việc ta chưa từng thị tẩm chỉ có ngươi , ta cùng người hầu bên cạnh bệ hạ trong Càn Nguyên Cung biết, người khác thể nào biết được. Nhưng lòng người khó dò, bọn họ có lẽ cảm thấy ta có được thích của bệ hạ, bây giờ ấn chết ta tương lai ta dẫm lên đầu bọn họ đấy"



      " Bọn họ làm sao cam lòng đây ?"



      giờ các nương nương chủ vị, ai mà chẳng phải ở trong cung tới ba năm rồi? Các nàng ấy cùng bệ hạ giữ đạo hiếu hai mươi bảy tháng, ngoại trừ vị phân tăng lên cũng có ai có, dù chỉ đứa con.



      sinh con cho bệ hạ, ngay cả có thai cũng chưa từng, việc này bản thân nàng cũng thấy kỳ lạ.



      Xem tình hình của bệ hạ, chắc chắn bọn họ muốn nhường cơ hội cho người khác.



      Tô Khinh Yểu : " E rằng chỉ dừng ở chỗ của ta, mà tất cả cung phi mới cũng dùng qua đồ ăn có rau sam này rồi. Dù sao cũng xảy ra chuyện gì, Ngự Thiện Phòng cũng có thể làm, các nàng liền dám đưa cho chúng ta ăn."



      Sau khi tiến cung, Liễu Thấm vẫn luôn làm việc ở Thượng Cung Cục, bởi vì bên có đồng hương cùng thôn quan tâm nên chưa phải chịu khổ sở. Sau đó lại theo Tô Khinh Yểu, mà tính tình người chủ tử này lại hiền lành, cuộc sống trải qua cũng rất thoải mái.



      Ngoại trừ phân vị Tô Khinh Yểu thấp cho nên bị người khác gây khó dễ ra, nàng cũng chưa gặp phải chuyện gì quá giới hạn.



      Hôm nay được bài học, mạnh mẽ đánh vào lòng nàng cái, khiến nàng lập tức liền tỉnh táo lại.



      Bây giờ vị trí của các nàng vẫn còn thấp lại vừa thị tẩm lần, cho nên càng phải cẩn thận hơn trước kia chút.



      Liễu Thấm trong lòng có tính toán, khỏi hỏi: "vậy Liễu Diệp......"



      " Ngươi cần phải để ý đến Liễu Diệp," Tô Khinh Yểu cười, " bao lâu nữa chắc nàng ta cũng sắp được điều rồi. Ngược lại ta hơi tò mò nàng ta được điều nơi nào"



      Liễu Thấm bồi nàng trong phòng vài vòng, đột nhiên nghĩ đến vấn đề: " Chuyện này ...... Tiểu chủ xem rốt cuộc là ai làm?"



      Tô Khinh Yểu nghĩ nghĩ, chỉ hậu điện bên cạnh: "Bên kia khả năng cũng có quan hệ, nhưng nàng ta là tần nương nương cũng chỉ có thể giật dây, người ra tay sau lưng kia, e là mấy vị bề kia."



      Mấy vị bề cũng chỉ có ba người, quý phi và hai vị phi, cũng có người khác.



      Liễu Thấm trong lòng cân nhắc, : "Nô tỳ biết." tại các nàng cũng thể làm gì được, cho dù bị người khác khi dễ đến đầu, cũng chỉ có thể cười nhịn xuống. Nhưng trong lòng Liễu Thấm lại có tin tưởng kỳ lạ với tiểu chủ, cảm thấy lâu nữa các nàng có thể xoay người.



      Hai người vừa mới xong , Liễu Diệp đúng lúc trở lại.



      Nàng đến liền nhìn về phía bàn, thấy đĩa đầy sủi cảo ăn hơn phân nửa, lập tức mặt mày hớn hở: " Hôm nay tiểu chủ ăn sủi cảo thấy ngon miệng ? Nô tỳ đặc biệt xin cho người đó."



      Tô Khinh Yểu ngước mắt, thản nhiên liếc nhìn nàng ta : "Ăn rất ngon"



      Ăn xong đĩa sủi cảo, cái " người tốt" đưa sủi cảo cho nàng cũng có hành động gì khác, mấy ngày trôi qua yên ổn, chớp mắt đến tháng năm.



      Năm nay mùa hè tới sớm, mới đầu tháng năm mà tiết trời rất nóng nực



      Thiên điện lại chật chội, cửa sổ lớn lại thông gió được, vào mùa đông nếu đốt than còn tốt, nhưng tới mùa xuân và mùa hè như vậy lại tốt chút nào. Tô Khinh Yểu quen ở Đào Hương các, hơn nữa bây giờ nàng vẫn còn trẻ, sức chịu đựng có tốt mỗi ngày cũng nóng đến khó chịu.



      ràng mùa xuân chỉ mới qua thôi, Tô Khinh Yểu thấy như giữa mùa hè , đến mấy ngày, trông nàng gầy hơn trước.



      Khuôn mặt nàng vốn tròn như quả đào, giờ cái cằm lại trở nên nhọn hơn trông càng có vẻ mảnh mai, ngược lại hơi có phong thái Tây Thi.



      Nhìn nàng như vậy, Liễu Thấm rất đau lòng, mỗi ngày đều tìm cách để cho nàng mát mẻ hơn chút, ngừng sai Liễu Diệp lấy nước lạnh đặt ở trong phòng. Tô Khinh Yểu chưa cảm thấy gì nhưng Liễu Diệp bị giày vò sắp chết rồi.



      Cuối cùng, đến giữa tháng năm, Liễu Diệp chịu nữa.



      Tô Khinh Yểu với Liễu Thấm, giờ Liễu Diệp ở đây còn có thể làm việc giúp Liễu Thấm, nàng ta có ai để sai bảo. Nhưng trước sau Liễu Thấm cảm thấy nàng ta có ý tốt, sợ nàng ta hại tiểu chủ nhà mình, lúc này mới để nàng thay đổi cách bắt lỗi.



      Chờ đến ngày Thượng Cung Cục tới, Liễu Thấm trong lòng mới thả lỏng, cảm thấy về sau vất vả, ngược lại lòng tràn ngập vui mừng.



      Bên trong phòng ngủ nóng, Tô Khinh Yểu cũng mời vào, chỉ bảo Liễu Thấm pha trà mang ra ngoài tiền thính, cười mời kia uống: " trời nóng bức như vậy , làm phiền chuyến."



      Thượng Cung Cục kia nhìn lớn tuổi, chắc cũng chỉ hơn ba mươi mấy tuổi, mắt mí, trông có vẻ hà khắc.



      Ngược lại nàng cũng còn khá khách khí, đối với Tô Khinh Yểu phúc phúc, mới : "Gần đây các cung muốn đổi người, Liễu Diệp của tiểu chủ cũng ở danh sách, hôm nay nô tỳ đến,

      là tới đổi nàng, mong tiểu chủ để nàng thuận lợi ."



      Tuy rằng trong cung phẩm cấp của số đại bạn còn cao hơn vị trí tuyển thị này, nhưng cho dù chỉ là tuyển , cũng miễn cưỡng xem như cung phi, nhóm đại bạn cũng muốn tự xưng câu nô tỳ ở trước mặt các nàng , cũng là vì muốn biểu tôn trọng.



      Tô Khinh Yểu liền cười, quay đầu với Liễu Diệp - mặt mày tràn ngập vui mừng : "Nếu tới nhận ngươi, ngươi liền thôi, sau này tới chỗ nào cũng phải làm việc cho tốt đừng làm mất mặt ta"



      Nàng bảo Liễu Thấm chuẩn bị chút bạc vụn đưa cho Liễu Diệp, coi như kết thúc tình nghĩa chủ tớ: " , ở chỗ ta có gì tốt, làm chậm trễ ngươi"



      kia thấy vẻ mặt Tô Khinh Yểu lạnh nhạt, cũng chút gì là nổi giận, vậy mà nàng lại thấy có khí chất hơn nhiều chủ vị nương nương.



      Chờ Liễu Diệp xuống thu thập hành lý xong, thế kia lại hoà nhã với Tô Khinh Yểu ít, nhàng lôi kéo nàng ngồi lên ghế, cầm ly trà lên uống: "Hôm nay nô tỳ uống ly trà của tiểu chủ, ngày khác có việc cần, cứ việc kêu tiểu nha đầu này Thượng Cung Cục đến tìm nô tỳ. Nô tỳ tên Xuân hoa, mong tiểu chủ nhớ kỹ"



      Vừa nghe tên nàng, Liễu Thấm liền nhịn được cười.



      Xuân Hoa cũng thèm để ý, chỉ : "Trước kia người cùng tiến cung rất nhiều, dạy dỗ đặt tên cũng muốn đau đầu, cho nên cứ như vậy mà đặt đám tên thổ danh, cũng có gì tốt."



      Tô Khinh Yểu cười, lại nghiêm túc : "Tên này hay? Ngày xuân phong phú, bông hoa xinh đẹp vô cùng rực rỡ ."



      Xuân Hoa kinh ngạc , giơ chén trà kính kính: "Đa tạ tiểu chủ khen."



      Liễu Diệp sớm muốn , hành lý cũng thu thập xong , quá nén nhanh ra ngoài, chút ý tứ muốn rời khỏi cũ chủ cũng có.



      Xuân Hoa liếc mắt nhìn nàng ta cái, khiến cho nàng ra bên ngoài chờ mình.



      "Tiểu chủ thiếu người , nô tỳ trở về giúp tiểu chủ nhìn xem, nếu là có người thích hợp lại đưa tới cho tiểu chủ." Ngụ ý, đó là biết Liễu Diệp vừa mắt tuyển thị vị phân thấp, phải tìm cho Tô Khinh Yểu người yên phận tới đây.



      Tô Khinh Yểu cũng có chút ngoài ý muốn, lúc này thời gian Liễu Diệp rời khỏi bên người sớm hơn trước, lại có duyên kết giao với Xuân Hoa .



      Tô Khinh Yểu đứng dậy, cũng giơ chén trà kính kính: "Ta đây liền cảm ơn trước"



      Sau khi Liễu Diệp , chỗ ở của Tô Khinh Yểu liền yên tĩnh rất nhiều.



      Tuy chỉ còn chủ tớ hai người các nàng sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cuộc sống dường như lại càng thấy thoải mái, chẳng sợ bận rộn hơn trước kia, mặt Liễu Thấm lúc nào cũng thấy ý cười, hiển nhiên là chán ghét Liễu Diệp.



      Nhoáng lên liền đến cuối tháng 5, các cung bắt đầu dùng băng.



      Liễu Thấm khó khăn lắm mới bạc tìm tiểu hoàng môn giác phòng, với mỗi ngày giữa trưa đem băng đưa đến cửa hông xong, bên kia bệ hạ lại lần nữa triệu thị tẩm.



      Tô Khinh Yểu ở trong phòng hưởng thụ núi băng mát mẻ, nhắc với Liễu Thấm muốn uống nước canh đậu xanh lạnh, liền nghe được tiếng xa lạ: "Bích Vân cung Tô tuyển thị , tối nay Càn Nguyên Cung thị tẩm."



      tiếng này , trực tiếp khiến cho Tô Khinh Yểu sững sờ .
      Yến.Yến thích bài này.

    2. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      Chương 11
      Editor: Hạ

      Từ ngày thị tẩm thành công, trong lòng Tô Khinh Yểu liền hiểu .

      Có lẽ nàng và bệ hạ có duyên phận, cho dù kiếp trước hay kiếp này, thời gian thị tẩm có khác nhau, nhưng đến tối đó cũng đều chưa từng thấy mặt bệ hạ, nàng có lòng muốn tiến tới, cũng có cơ hội.



      lát Tô Khinh Yểu phản ứng kịp, nhưng Liễu Thấm lại vui mừng kìm được, chạy ra theo cảm tạ tiểu hoàng môn mãi , mới mang vẻ mặt vui mừng trở lại.



      "Tiểu chủ, người cao hứng đến choáng váng?" Liễu Thấm cười .



      Lúc này Tô Khinh Yểu mới lấy lại tinh thần, giọng cũng thấy chân : " sao lại như vậy?"



      Kỳ những tháng ngày ở trong cung kiếp trước , nàng cũng từng tò mò xem rốt cuộc bệ hạ thích người như thế nào? Ai có thể vào trong lòng ? Nhưng nàng nhìn đến vài chục năm, chờ đến khi bệ hạ tấn thiên, cũng nhìn ràng.



      Thời điểm bệ hạ mới hai mươi mấy còn tốt chút, tổng tháng bệ hạ có thể bước vào hậu cung bốn năm lần, đến khi có Hoàng trưởng tử, bao giờ tới hậu cung nữa.



      Như thể chỉ có đứa con trai là đủ.



      Lần này trọng sinh trở về, nàng nóng vội ăn mặc cho mình xinh đẹp, cũng chủ động tiếp cận Càn Nguyên Cung, nàng thầm nghĩ khi có cơ hội nắm chặt, tận lực biểu trung thành của mình chút, đơn thuần chút.



      Nàng cũng muốn bắt chước cái người đời trước, từng là nữ nhân mà mỗi người trong cung đều hâm mộ, ghen ghét lại thương hại người khác. Nàng cảm thấy bệ hạ phải là người nông cạn, vẽ cọp vẽ được bộ da, chứ khó mà vẽ được bộ xương của cọp, tính cách của nàng cũng như vậy, nếu muốn bắt chước, còn phải tự mình làm khổ mình sao?



      Trước giờ Tô Khinh Yểu đều là thông hiểu lòng người, nàng suy nghĩ cẩn thận việc gì cũng tương đối nhanh, cho nên sau lần đầu tiên thị tẩm, nàng thành công nhìn thấy bệ hạ, trở về liền suy nghĩ biện pháp khác .



      Ở trước mặt Thái Hậu nương nương lôi kéo làm quen.



      Bạc thái hậu là mẹ ruột bệ hạ , đối với vô cùng hiền hoà, trong cung các phi tử, nếu ai đối với Thái Hậu thành tâm thành ý hiếu thuận , cũng có thể ổn định vị phân vững vàng.



      Đời trước phía nàng có quá nhiều chủ vị nương nương, tới lượt nàng xum xoe, liền tự giác tiếp cận bề .



      Lần này nàng nghĩ thông suốt, muốn có ngày lành quan trọng là phải có thể diện mới được? Muốn nhanh có cuộc sống thoải mái dễ chịu, nhất định da mặt phải dày tiến lên, dỗ Thái Hậu vui vẻ , nhất định bị thiệt thòi.



      Thái Hậu cũng phải người quá nghiêm khắc, cũng cần các cung phi ngày ngày thức khuya dậy sớm đến trước mặt điểm danh, chỉ cần mỗi tháng thỉnh an lần là được. Từ hôm nàng trở về, hai ngày trước mới thỉnh an, hai ba ngày mới đến cuối tháng, tháng cũng đủ để nàng chuẩn bị.



      Vốn Tô Khinh Yểu vô cùng có lòng tin muốn nịnh bợ Thái Hậu, kết quả bệ hạ kia biết làm sao lại đột nhiên thay đổi.



      Liễu Thấm cho rằng nàng rất vui mừng, mê sảng, vội : " Sao lại thể chứ? Tiểu chủ có lòng, vì bệ hạ chép kinh cả đêm, e rằng bệ hạ nhìn thấy chồng kinh thư dày kia, phải cũng nhớ đến nương nương sao ?"



      Tô Khinh Yểu liền hiểu ra.



      Đúng rồi, nhất định là bởi vì nàng rất thành tâm, vậy bệ hạ hết bận liền nhớ tới kinh thư, nghĩ muốn thưởng cho nàng.



      A, bệ hạ vậy mà là người tốt đấy !



      Nghĩ thông suốt như vậy, Tô Khinh Yểu liền vui vẻ , nàng : " lần trước bệ hạ chưa thấy bộ váy hồng nhạt áo giao lãnh kia, bằng hôm nay mặc nó."



      Nàng màu sắc tươi tắn và hoa văn nhiều, mặc vào cả người có vẻ tuổi xuân đáng , đúng lúc lần trước chưa gặp được bệ hạ, hôm nay còn có thể mặc lại , vô cùng tiện nghi.



      Nghe vậy Liễu Thấm liền bận rộn, Tô Khinh Yểu thắt lại lạc tử phúc thọ cầm tay, cẩn thận bỏ vào hộp gấm.



      Nàng rất tiếc những thứ đồ vật kiatrong tay, lại muốn trong nhà lo lắng vì nàng lo liệu khắp nơi, nên chỉ có thể tự tay chuẩn bị phần thọ lễ như này, trông cũng rất tinh tế độc đáo ngược lại cũng tính là keo kiệt.



      Rốt cuộc nàng chỉ là tiểu chủ, có thể lấy ra thứ gì tốt chứ?



      Tô Khinh Yểu căn bản sợ mất mặt, cũng lười nghĩ các cung phi khác nàng như thế nào , những cái từ đó nàng cũng nghe chán rồi, chưa bao giờ để ý. Thứ này chỉ cần có thể có duyên lọt được vào mắt Thái Hậu chính là đồ tốt nhất.



      Nàng làm xong lạc tử liền rảnh rỗi, tự mình chuẩn bị đồ trang sức cho buổi tối.



      Lần trước trái lo phải nghĩ chuẩn bị cả ngày, kết quả cũng thành, lúc này đây...... Nàng nhất định phải nỗ lực, nếm thử chút cảm giác giường chiếu chi hoan được miêu tả đến "Thần hồn điên đảo" trong tiểu thuyết, như vậy cũng sống uổng phí lần.



      Như vậy nghĩ, Tô Khinh Yểu hiếm khi thấy kích động.



      Ai, là lão thái thái mấy chục tuổi, là quá biết rụt rè.



      Lúc này Càn Nguyên ,Sở Thiếu Uyên bị Tô lão thái thái nhớ thương hơn nửa ngày, triệu kiến vị khách đặc biệt.



      ngồi ở trong Mặc Hi các, cố gắng giữ nguyên nét mặt của mình, nhìn lão đạo mặc áo bào màu xám đối diện.



      Lão đạo nhìn cũng lớn tuổi , mái tóc dài bạc phơ, nhưng thần sắc lại rất tốt, đôi mắt sáng ngời có thần, vừa nhìn chính là người luyện ăn võ.



      Sở Thiếu Uyên cũng để Nghi Loan Vệ bên người bảo vệ mình, bình tĩnh ngồi trước bàn trà, ý bảo Lâu Độ Châu dâng trà cho .



      Chuẩn bị trà xong, Lâu Độ Châu lặng yên tiếng động lui ra, Sở Thiếu Uyên liền tự mình nâng chung trà lên, chào hỏi lão đạo: "Đạo trưởng hữu lễ."



      Lão đạo cũng giơ chén trà lên, vừa nịnh nọt lại rất kính cẩn, cũng có thái độ gây khó dễ.



      "Có thể được bệ hạ gọi tiếng đạo trưởng, là bần đạo vinh hạnh."



      Sở Thiếu Uyên thấy phải người quá cứng nhắc , khỏi thở phào nhõm.



      "Trẫm đặc biệt mời đạo trưởng đến, là có chuyện quan trọng muốn hỏi." Sở Thiếu Uyên cân nhắc chút mới lên tiếng trước.



      Lão đạo nheo đôi mắt, cũng sợ mạo phạm hoàng đế, nghiêm túc đánh giá thần sắc tướng mạo . nhìn sao, vừa nhìn lại thấy có chút giống bình thường.



      là phương trượng Tam Thanh Quan nổi tiếng khắp thiên hạ, pháp hiệu Thanh Tâm.



      Sống đến tuổi này, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, cũng đúng tám chín phần mười, giờ nhìn mặt vị tân đế đánh giá, lại là mệnh cách mẹ góa con côi, có con cái.



      Tất cả người dân Đại Lương đều biết Kiến Nguyên đế là trưởng tử duy nhất của tiên đế và Hoàng Hậu, mười tuổi được phong làm Thái Tử, tuy tiên đế bệnh tật ốm yếu, chưa kịp tuổi bất hoặc ( bốn mươi tuổi) liền tấn thiên, nhưng Thái Hậu vẫn còn sống khỏe mạnh.



      Mệnh cách của giống như là mẹ ruột còn sống.



      Lão đạo xoa xoa đôi mắt, cảm thấy mình chẳng lẽ già rồi, sao có thể nhìn lầm chứ ?



      Sở Thiếu Uyên thấy quá nhiều chuyện như vậy, vị lão giam chính trong Khâm Thiên Giám cũng phải người có tên tuổi, cũng rất có bản lĩnh, ít lần muốn giúp Sở Thiếu Uyên đẩy đế mệnh, nhưng lại vẫn khác gì.



      Mỗi lần, đều là mấy chữ kia.



      Tổ tiên thất đức, mệnh phạm mẹ goá con côi, thân thích.



      Nếu phải người trong tộc Bạc thái hậu làm nhiều việc thiện tích đức, trăm năm trở lại đây gia phong thuần khiết, e rằng nàng cũng sống đến lúc này.



      nhìn thấy ánh mắt kia của lão đạo liền hiểu.



      Từ đến lớn, mỗi lần đều hết lòng tin tưởng, kết quả lại là thêm lần thất vọng, tư vị đó khó chịu làm sao.



      Ban đầu sớm nghĩ thông, chỉ cần mẫu hậu còn có thể khỏe mạnh bồi , thấy đủ.



      Nhưng...... lại gặp hồi cơ duyên như vậy.



      Trái tim sớm như vũng nước đọng lại lần nữa nổi lên gợn sóng.



      Lúc này đây, đặc biệt cho Nghi Loan Vệ mời vị này-Tam Thanh Quan xuất sắc nhất trăm năm trở lại đây, Thanh Tâm đạo trưởng.



      muốn nhìn chút, rốt cuộc cơ duyên kỳ lạ này ở đâu tới? đến cùng, vẫn là vẫn chưa hết hy vọng, vẫn muốn thử lần.



      Sở Thiếu Uyên thở sâu, hỏi: "Đạo trưởng nhìn ra cái gì?"



      Thanh Tâm đạo trưởng trầm ngâm lát, hỏi lại: "Bệ hạ muốn nghe lời ?"



      " đúng vậy, nếu trẫm cũng mời đạo trưởng ngàn dặm xa xôi đến đây ," Sở Thiếu Uyên dừng chút, tiếp tục , "Có số lời, giam chính Khâm Thiên Giám cũng qua."



      Kỳ Khâm Thiên Giám chỉ tính thời tiết, tượng thiên văn, sở trường phải đoán mệnh, nhưng bọn đều có bộ truyền thừa của mình, đoán vận mệnh quốc gia cùng hoàng mệnh, cũng có thể tính toán đế mệnh.



      Thanh Tâm đạo trưởng thấy vị hoàng đế trẻ tuổi này biết trời sinh mệnh cách như này, lại vẫn bình tĩnh tự nhiên, khí độ nổi bật, ngược lại hiếm khi thấy bội phục.



      Tiên đế bệnh tật ốm yếu, kỳ đứng tuổi lâu thượng triều, khi đó Kiến Nguyên đế mới mười lăm tuổi, liền bắt đầu theo Bạc thái hậu thượng triều xử lý chính . Nhiều năm như vậy qua , triều đình an ổn, chính lệnh thanh minh, minh quân hiếm có.



      có oán trời trách đất, cũng lấy tư dục loạn cung đình, quá khó được.



      Thanh Tâm đạo trưởng căn bản là thể quản chuyện hoàng gia, nhưng lúc này đây, quyết định phá lệ.



      "Bệ hạ như vậy cũng biết, ngài là mệnh cách mẹ goá con côi"



      Sở Thiếu Uyên gật đầu: "Trẫm...... Mười tuổi biết."



      Thanh Tâm đạo trưởng lớn tuổi, thế nhưng bị người tuổi còn trẻ như làm cho ngạc nhiên.



      Sở Thiếu Uyên thèm để ý, lạnh nhạt : " Lúc trẫm mười tuổi, Hoàng Khảo* bệnh nặng, khi đó trẫm cần phải thượng triều để ổn định cục diện chính trị trước, sau khiến mẫu hậu thương lượng với Hoàng Khảo, hai người cho trẫm biết."



      *Hoàng Khảo: chỉ người cha khuất



      Thanh Tâm đạo trưởng khỏi có chút cảm động: "Thái Hậu nương nương hổ là người có phúc duyên."



      Sở Thiếu Uyên cười: " có mẫu hậu, cũng có trẫm."



      Thanh Tâm đạo trưởng thấy hiểu thấu mọi chuyện, liền hề giấu diếm, thẳng : " tổ phụ Bệ hạ, Lệ Bình đế giết cha giết người thân để cướp ngôi vị hoàng đế, lúc ấy tàn sát hoàng thất họ Sở hầu như còn ai, ngay cả con trai Điệu Thái Tử trong tã lót cũng hề buông tha, trong vòng ba đời chỉ còn bệ hạ mình chi ."



      Những lời này ra ngắn ngủn mấy chục chữ, lại là đoạn cung biến đẫm máu bốn mươi năm trước.



      Tổ phụ Sở Thiếu Uyên, tự mình xưng đế lấy hiệu Lệ Bình đế Sở Chiêm, vì cướp ngôi vị hoàng đế, trực tiếp xúi giục cấm vệ quân, tự tay chém chết phụ hoàng Ai Đế ở Cần Chính Điện, sau đó làm giả chiếu thư của bệ hạ, tuyên Điệu Thái Tử, Lễ Thân Vương, Hoành thân vương cùng với Tư Minh công chúa, Tư Chân công chúa, tất cả hoàng thất gần tộc vào cung, toàn bộ lụa trắng ban chết.



      đoạn này lịch sử, tại được gọi là Long Khánh chính biến.



      Sau khi đoạt vị thành công, cũng ngừng giết chóc, ngược lại đại khai sát giới tùy ý làm bậy.



      Trung thần phản đối , thư sinh phục với dòng họ ba đời nhiễm hồng mặt đất cửa chợ bằng máu của họ. đoạn giết chóc này kéo dài ba tháng mới kết thúc.



      Bởi vì phụ hoàng của Sở Thiếu Uyên, Thận đế Sở Duy An sinh ra.



      Vì cầu phúc cho ấu tử của mình, cũng bởi vì tất cả tiếng phản đối lắng xuống, cho nên cuối cùng Lệ Bình đế cũng khôi phục lý trí, bắt đầu nỗ lực làm minh quân.



      Nhưng đôi tay sớm nhuốm máu, cho dù tẩy như nào cũng sạch .



      nghịch thiên sửa mệnh, vi phạm vận mệnh quốc gia, giết hết trung lương, cuối cùng kết cục là cái hài tử chết yểu.



      Ngoại trừ ấu tử , lúc ấy trong cung vẫn có hoàng tử công chúa, trong năm tất cả đều chết non.



      Chỉ còn lại người duy nhất nhưng luôn bệnh tật, nhìn sống quá mười tuổi.



      Lúc này, Lệ Bình đế mới ý thức được, nghịch thiên sửa mệnh, tùy ý làm bậy đổi lấy cái kết cục gì.



      Nhưng tất cả đều muộn.



      Sở Thiếu Uyên nhớ tới quá khứ đen tối của tổ tiên, lại vô cùng bình tĩnh: " Tội nghiệt của tổ phụ thể rửa sạch sao?"



      Lệ Bình đế biết đó là ý trời, sau biết làm sao bị trúng gió , nửa người bị lệch, chỉ cần vừa liền rỏ nước miếng ngừng xuống, hơn nữa giải thích nguyên do ràng.



      Chân tay tiện, chỉ có thể ngồi xe lăn ra ngoài, có thể mất hết thể diện đời.



      Trúng gió bao lâu, sống sờ sờ lại tự mình mình tức rồi chết.



      Sau đó đến Thận đế Sở Duy An.



      Phụ hoàng tự biết nghiệp chướng cha mình nặng nề, vì để huyết mạch của mình có thể thoát khỏi vận rủi này, kéo thân thể bệnh tật nỗ lực làm vị vua tốt, nhưng mà chết sớm vẫn biết, bản thân phải chủ nợ, nỗ lực cả đời, cũng đổi được mệnh của nhi tử.



      Vài chục năm Thịnh Kinh mưa gió thoáng cái qua, mà những vong hồn chết căn bản muốn nghe tội nhân xin lỗi. Bọn họ sớm làm cổ, chết đều chết, tộc cũng diệt, làm sao có thể tha thứ?



      Thanh Tâm đạo trưởng thở dài: "Có số việc thể sai, khi sai rồi, liền có khả năng cứu vãn."



      Sở Thiếu Uyên sắc mặt trầm tĩnh, mím môi gắt gao, câu ngậm ở trong miệng, cho dù nhiều thống khổ cũng chưa lần.



      chấp nhận gánh vác trời phạt mà nên có, nhưng mà tất cả phải lỗi của .
      Yến.Yến thích bài này.

    3. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      Chương 12
      EDITOR: Hạ

      Thanh Tâm đạo trưởng nghiêm túc nhìn khuôn mặt , cân nhắc xem xét mệnh cách của .

      Kiến Nguyên đế lớn lên đặc biệt tuấn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, đôi mắt là mắt phượng xinh đẹp, nhìn thoáng qua lại có chút ý vị phong lưu bạc tình.



      Nhưng nếu nhìn cẩn thận , liền phát mặt mày thanh chính, khí chất thanh hoà, là quân tử chính phái.



      Xuất thân hoàng gia, lớn lên trong cung, còn có thể có ý vị hài hòa như vậy, tầm thường.



      Cũng chính bởi vì vậy, Thanh Tâm đạo trưởng mới quyết định ra tay.



      "Bệ hạ, chuyện mệnh cách này, thẳng ra cũng ." Thanh Tâm đạo trưởng chậm .



      Sở Thiếu Uyên chưa lên tiếng trả lời.



      Thanh Tâm đạo trưởng cũng khuyên tiếp, mà ngưng mắt chờ đợi, ban nãy chưa nhìn ra cái cơ duyên gì, giờ Sở Thiếu Uyên hơi nghiêng đầu, lập tức nhìn đến lỗ tai của y.



      Bệ hạ có đôi tai hơi lùi về sau, cách khác lỗ tai dán vào da, nếu nhìn thoáng qua thấy được hình dáng gì.



      Thanh Tâm đạo trưởng càng nhìn càng kinh hãi, thậm chí còn để ý tôn ti dưới mà nắm lấy tay Sở Thiếu Uyên, cúi đầu xem tướng tay .



      nhìn tận hai khắc, Sở Thiếu Uyên cũng tức giận, chỉ lạnh nhạt để xem.



      Thanh Tâm đạo trưởng vừa nhìn liền biết là đại sư có bản lĩnh , chỉ hai ba câu đúng chỗ, mỗi từ đều nêu vào điểm quan trọng bên trong. vừa mới cảm thấy chút vui mừng nên có, lại lần nữa hãm sâu trong bóng tối.



      Thanh Tâm đạo trưởng lại khác hoàn toàn, tướng mạo, tướng tay đều xem qua, trong lòng cẩn thận suy tính, cuối cùng lại ra đáp án khác với ban nãy.



      cân nhắc lát, hỏi: "Bệ hạ có ý định chọn hoàng hậu cho hậu vị ?"



      Sở Thiếu Uyên lắc đầu: "Chưa từng."



      Hoàng Hậu vị chủ phượng tinh, mệnh cách tương sinh làm bạn với Sở Thiếu Uyên đế tinh tượng, Sở Thiếu Uyên mệnh tốt như vậy, nếu là lập hậu bừa bãi , chừng lập người khắc

      người, cũng đợi được kết thúc buổi lễ đại hôn.



      Thanh Tâm đạo trưởng lúc này mới : "bần đạo vừa xem tướng mạo bệ hạ, ra phát điều hơi kỳ lạ."



      Sở Thiếu Uyên dám ôm quá nhiều hy vọng, chỉ : "Đạo trưởng thỉnh giảng."



      "Bệ hạ có thể được sớm lập làm thái tử, sau lại thuận lợi kế thừa ngôi vị, theo lý thuyết hẳn vốn là thiên mệnh, nhưng Lệ Bình đế giết chóc quá nhiều làm trái thiên mệnh, lúc này mới bị giáng xuống trừng phạt vào ba người tổ tôn bệ hạ."



      "Cho nên mệnh của bệ hạ là mệnh tốt nhất đời này nhưng lại bị trời phạt mất hết sinh khí, theo nghĩa thiên mệnh, bệ hạ...... Hẳn là thể có hậu."



      Lão đạo trưởng ngữ khí bình thản, cho dù lời ra là đại bất kính, lại cũng hề sợ hãi.



      Nhưng mà Sở Thiếu Uyên càng nghe càng nghiêm túc, bởi vì biết vị đạo trưởng này chính xác sai chữ.



      làm hoàng đế cũng khó, bên ngoài triều thần đều là phụ tá bên cạnh khi còn là thái tử , trong tộc mẫu hậu cũng đều là những người thanh lưu, có gây sóng gió ăn chơi trác táng, ngoại trừ chuyện của bản thân như ý, cũng có liên luỵ đến dân chúng.



      Thậm chí, ở năm Kiến Nguyên, Đại Lương quốc thái dân an, nổi danh thái bình thịnh thế.



      Điều cam lòng, cũng chỉ có mệnh cách này của mình.



      Thanh Tâm đạo trưởng thấy vẻ mặt hiểu , liền hiểu ( bệ hạ) sớm biết điểm này, cao thâm khó đoán : "Bệ hạ, người cũng biết thiên mệnh cũng phải tuyệt đối?"



      Sở Thiếu Uyên trong lòng chấn động.



      "Có đôi khi, dù tuyệt vọng cũng con đường sống , thiên mệnh chặt đứt tất cả lối của mọi người, chỉ cần người nắm chặt cơ hội sống sót , là có thể từ từ thay đổi vận khí , đem chuyện có khả năng biến thành có khả năng."



      Khuôn mặt Lão đạo trưởng hiền hoà, chuyện nhanh chậm, khiến cho người khác khỏi cảm thấy yên lòng.



      Ngạn ngữ rất đúng, trời tuyệt đường người, chỉ cần người buông bỏ có thể tự mình tìm được con đường kia.



      Sở Thiếu Uyên gắt gao nắm chặt tay, giọng có chút khàn: " mong đạo trưởng chỉ điểm."



      Thanh Tâm đạo trưởng vừa muốn chuyện, lại chỉ cảm thấy tim đập nhanh, nhấp môi, rũ mắt : " đế vị Bệ hạ vững chắc, có thể trời sinh mệnh đế vương, lại biết đế tinh chói sáng, phượng tinh lại , đế mệnh quá thắng, phượng mệnh liền hư vô mờ mịt, có biện pháp thân."



      "Nếu là có phượng tinh tương sinh, đế tinh của bệ hạ chắc chắn có thể thay đổi mệnh cách, theo quỹ đạo khác."



      Khi Sở Thiếu Uyên đến tuổi vấn tóc cũng chuyện với mẫu hậu, giải thích mệnh cách của mình cho mẫu hậu, e rằng cho dù có lập Thái Tử Phi cũng có khả năng hoàn thành buổi lễ đại hôn, nếu vẫn cố chấp như vậy, sớm muộn gì cũng khiến người trong thiên hạ biết việc xấu này đó trong nhà hoàng gia, cho nên cứ lấy lý do có khuê tú nào thích hợp, dứt khoát lập Hoàng Hậu.



      Bạc thái hậu đau lòng con trai mình, nhưng cũng biết lời con có lý, đành phải đè nén ý muốn lập hậu, càng quản thúc nghiêm con cháu Bạc thị, để bọn họ khiến Sở Thiếu Uyên khó chịu.



      Nhưng trong trí nhớ Sở Thiếu Uyên, chưa có đại sư, đạo trưởng nào tính toán mệnh cách cho như này.



      Sở Thiếu Uyên : " dám giấu giếm, hai ngày trước khi đạo trưởng tới, trẫm cũng bảo giam chính Khâm Thiên Giám tính lại mệnh cách cho trẫm, kết quả vẫn giống hệt với lúc trước."



      Thanh Tâm đạo trưởng lại lắc đầu: "Có đôi khi thiên mệnh khó dò, đường sinh cơ thể xuất lại lặng lẽ tới."



      , bấm ngón tay tính, hiểu ra : "Năm nay hoa đào nở muộn , hai tám tháng tư là ngày hoa đào trong cung nở rộ sao?"



      Sở Thiếu Uyên vừa nghe thấy thời gian, trong lòng chấn động mạnh.



      "Đúng vậy." , hơi khó tin nhìn về phía Thanh Tâm đạo trưởng, làm như muốn nhìn ra chút manh mối từ trong mắt .



      Nhưng Thanh Tâm đạo trưởng vẫn đạm nhiên bình thản như cũ, bộ tự nhiên thanh nhã, chỉ : "Bần đạo tu cả đời, có số việc xem sai."



      " chính là ngày đó, đế tinh lưu chuyển, phượng tinh bắt đầu xuất ."



      "Bệ hạ, đó là đường sinh cơ của ngài"



      Sở Thiếu Uyên trầm mặc lâu , Thanh Tâm đạo trưởng dễ gì mà những lời từ đáy lòng với , mà chỉ chút ít manh mối này, cũng có thể hiểu toàn bộ.



      Thấy hỏi thêm gì, trong lòng Thanh Tâm càng tán dương nhiều hơn, nhưng kỳ cũng chỉ có thể tham gia phá chút hồng trần này, muốn nhiều hơn đành phải đợi trời xanh minh giám. Vận mệnh thay đổi, tinh đấu luân chuyển, mà cũng dùng hết toàn lực sửa mệnh cách cho Sở Thiếu Uyên, rốt cuộc đế mệnh ra sao tương lai mới biết.



      "Bệ hạ, ngài chỉ cần dụng tâm, có thể tìm được phượng tinh của mình."



      Thanh Tâm đạo trưởng tiến cung mới canh giờ, lời cần xong, liền đứng dậy cáo từ.



      Sở Thiếu Uyên ra lệnh cho Nghi Loan Vệ đưa đạo trưởng về Tam Thanh Quan rồi mới trở lại thư phòng. Vừa nãy Lâu Độ Châu ở bên cạnh , nên Thanh Tâm đạo trưởng phê mệnh chữ biết, lúc này thấy thần sắc thản nhiên, liền biết lần này nếu phải lời tốt cũng đến mức quá xấu.



      "Tối nay thị tẩm an bài an bài xong, bệ hạ xem còn ấn theo thường lệ mà sắp xếp ?"



      Sắp xếp như thường lệ mà Lâu Độ Châu , đó là dùng cơm tối rồi mới mời cung phi đến, bảo Thính Cầm bên kia an bài cung phi tắm gội thay quần áo thoải mái chút, sau đó việc tiếp diễn như cũ.



      Sở Thiếu Uyên cơ bản là quan tâm an bài vị cung phi nào, lại nghĩ tới lời Thanh Tâm đạo trưởng kia, khỏi động tâm.



      "Hôm nay lật thẻ bài ai?"



      Lâu Độ Châu vội : "Vẫn là thẻ bài của Tô tuyển thị , lần trước Tô tiểu chủ chép kinh thư cả đêm, thực ra rất thành kính."



      Sở Thiếu Uyên nheo đôi mắt, trí nhớ rất tốt, lập tức liền nghĩ đến lần trước ngày nàng thị tẩm, vừa lúc chính là hai mươi tám tháng tư.



      Nghĩ vậy, Sở Thiếu Uyên : "Lần trước chép kinh là ngày nào ?"



      "Thần nhớ ngày ấy tất cả hoa đào trong cung đồng loạt nở rộ, đúng là hai mươi tám tháng tư."



      Sở Thiếu Uyên trong lòng khẽ động.



      Thanh Tâm đạo trưởng , hai mươi tám tháng tư phượng tinh xuất , có phải ngày đó người nào có mệnh phượng tinh có phần đặc biệt hay ?



      nghĩ nghĩ, thấp giọng phân phó : "Hôm nay nàng tới, bảo Thính Cầm trẫm vẫn bị bệnh, cứ trẫm luôn đau đầu, ban đêm có cách nào nghỉ."



      Lâu Độ Châu hỏi vì sao , chỉ lập tức : " vâng, thần nhớ."



      Sở Thiếu Uyên dừng chút, lại thêm câu: "Nếu là nàng cầu, liền ấn thường lệ ban thưởng, nếu...... Nàng có khác cầu, nhanh chóng lại đây bẩm báo cho trẫm."



      xong , cố gắng nhớ lại Tô tuyển thị trông như thế nào, nhưng ký ức quá xa xăm, hai người bọn họ lại có gặp nhau, làm sao có thể nhớ mặt nàng được?



      Tâm tình Sở Thiếu Uyên hiếm khi tốt, lúc ngồi xuống phê sửa tấu chương còn mang theo ý cười, Lâu Độ Châu an bài xong mọi việc trở về, liền nghe giọng : "Trường hận xuân quy vô mịch xứ, Bất tri chuyển nhập thử trung lai."



      Nhờ gió đông của bệ hạ, hôm nay Tô Khinh Yểu lại được dùng bữa tối đặc biệt.



      Dùng bữa tối mới hơn nửa canh giờ, bộ liễn Càn Nguyên Cung đến.



      Lần này tới vẫn là cái người trung giam họ La lần trước kia, thấy Tô Khinh Yểu thuần thục gọi tiếng "Tô tiểu chủ", mời nàng ngồi lên bộ liễn.



      đường, Tô Khinh Yểu : "Lại làm phiền bạn bạn ."



      "Tiểu chủ gì vậy, đây đều là việc thần nên làm."



      Tô Khinh Yểu nghĩ nghĩ, lại hỏi: " chứng đau đầu của bệ hạ đỡ hơn chưa?"



      Sở Thiếu Uyên ít nhất tháng chưa triệu tẩm, lấy cớ thân thể khoẻ , kiếp trước Tô Khinh Yểu cũng chưa có kinh nghiệm thị tẩm, còn nghĩ rằng Sở Thiếu Uyên bị bệnh, cho nên trang thủ thời gian quan tâm câu.



      La trung giám tự nhiên biết mọi chuyện, nhưng cũng hoảng loạn, chỉ bình tĩnh : "Bệ hạ quốc bận rộn, cả ngày đều được nhàn rỗi, chứng đau đầu nhiều năm, đến nay thể trị tận gốc."



      cũng như , chưa gần đây bệ hạ có khỏe hay , lại cũng xác nhận có bị bệnh , Tô Khinh Yểu trong lòng thở dài, chỉ có theo: "Bệ hạ quan tâm bá tánh, là minh quân hiếm có, thực vất vả."



      Hai người cùng nhau tâng bốc bệ hạ, càng càng hăng , vì thế La trung giám cũng có tinh thần, sùng bái những thành tựu vĩ đại của Kiến Nguyên đế.



      Tô Khinh Yểu ngữ khí mềm , khóe môi mang cười, mỗi lần đều có thể phụ họa gãi đúng chỗ ngứa, vừa thấy biết là dùng tâm nhớ thương bệ hạ.



      Phát ra điểm này, La trung giám đối với nàng xem trọng vài phần.



      Trong cung rất nhiều nữ nhân, có người nào hiểu được nỗi vất vả của bệ hạ mấy năm nay. triều đình đưa ra những cái chính sách đó , tất cả đều có lợi cho bá tánh, cai trị nhân từ, La trung giám cảm thấy vinh hạnh khi phụng dưỡng vị minh quân như vậy , lại cũng tìm thấy người nào cùng ca tụng những thành tựu vĩ đại của bệ hạ.



      nghĩ đến Tô tuyển thị mấy nổi bật này , cũng có mắt nhìn người như vậy.



      Vẻ mặt Tô Khinh Yểu thản nhiên, còn có vẻ hơi dễ gì được mà mong chờ , trong lòng lại gấp muốn chết: Làm sao còn chưa tới?



      Cứ tiếp tục tâng bốc nữa nàng cũng còn lời nào để , La trung giám này trông cũng là người đứng đắn, sao có thể kỳ quái như thế?



      Đoạn đường này kỳ cũng xa, trong khi La trung giám còn say sưa ca ngợi, bộ liễn rốt cuộc vào Càn Nguyên Cung.



      Như gặp phải "Tri kỷ", thái độ của La trung giám tốt hơn lúc trước rất nhiều, còn đặc biệt giọng chiếu cố nàng: " hôm nay Bệ hạ...... Khả năng vẫn hơi đau đầu, tiểu chủ cần phải cẩn thận hầu hạ."



      Tô Khinh Yểu cười ngọt ngào: "Đa tạ trung giám đề điểm."



      Nàng vừa về phía Thạch Lựu điện, vừa rũ mắt nghĩ : Bệ hạ bị mắc chứng đau đầu sao?





      Tác giả có lời muốn :



      La trung giám: Đúng vậy, chúng ta là vĩ đại thiên đoàn —— tâng bốc bệ hạ !



      Tô tuyển thị: Ông trời của ta , nương a, bị ép vào đoàn, thân bất do kỷ.
      Yến.YếnDu Khương thích bài này.

    4. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      chương 13

      EDITOR: Hạ



      Mặc kệ bệ hạ có mắc chứng đau đầu hay , cũng tới lượt nàng quản.

      Tô Khinh Yểu ôm eo lưng vào Thạch Lựu điện, Thính Cầm ở bên trong sắp xếp.

      " thỉnh an Tô tiểu chủ." Thính Cầm phúc phúc, sai cung nữ pha trà cho nàng.

      "Nước ấm chuẩn bị xong, thần còn đặc biệt hái ít cánh hoa thả vào trong, lát nữa tiểu chủ có thể thoải mái thư giãn." Thính Cầm cười , " đây là trà Minh Tiền Long Tỉnh( trà Long Tỉnh được hái trước thanh minh), năm nay vừa mới ngự cung, tiểu chủ uống thử xem có thích ?."

      Nàng nhiệt tình như thế, khiến cho Tô Khinh Yểu kịp thích ứng..

      Bệ hạ phải loại chủ tử dễ gần vậy mà vị này lại hầu hạ bên cạnh lâu nhất, cơ bản nàng ấy cũng liên quan gì đến nàng, nhưng nàng cũng nghe ít những chuyện bát quái.

      Thính Cầm thấy Tô tiểu chủ ngây người, cũng thúc giục, đợi cung nhân pha trà xong lui ra ngoài, mới : " vậy thần trước, tiểu chủ cứ tự nhiên"

      Tô Khinh Yểu đứng dậy tiễn nàng đến cửa, mới sai Liễu Thấm đóng cửa phòng.

      Nàng hơi nhíu mày, với Liễu Thấm: " có gì đó đúng ."

      Sau khi trải qua chuyện Liễu Diệp lần trước, bây giờ Liễu Thấm tiến bộ rất nhiều, gặp chuyện cũng theo ý nghĩ của mình mà phân tích, muốn để tiểu chủ nhà mình phải phiền lòng.

      " Đúng là có chỗ đúng, tiểu chủ thị tẩm tổng cộng có hai lần, lần trước còn chưa thành, làm sao đáng để người trong Càn Nguyên Cung đối xử khác thường như vậy?"

      Lần này nàng đúng là vui mừng vì tiểu chủ có thể lần nữa thị tẩm, nhưng cũng bị vui sướng đến choáng váng đầu óc, đường đến cũng rất cẩn thận, chuyện lung tung mà chỉ theo sát chủ tử.

      Ít làm ít, nghe nhiều quan sát nhiều mới là con đường đúng đắn.

      Tô Khinh Yểu nhìn nàng khen ngợi cái, Liễu Thấm cũng ngốc, chỉ cần nàng để tâm chỉ dạy, chắc chắn có thể xuất sư trước hạn, đến lúc đó chính nàng cũng có thể thả lỏng hai.

      " Đúng là như thế nhưng mà lần trước ta cũng có chỗ hơn người khác."

      Liễu Thấm theo nàng vào noãn thất, hầu hạ nàng thay quần áo tắm rửa: "Tiểu chủ là chuyện kinh Phật sao?"

      Tô Khinh Yểu gật gật đầu: "Đúng vậy."

      Sở Thiếu Uyên được Bạc thái hậu và tiên đế đích thân nuôi dưỡng trưởng thành, có trường hợp nào mà chưa từng thấy, hông vì phần kinh Phật mà sinh lòng thích đối với người. Bản thân có nhưng người bên cạnh ít nhiều gì cũng có thể bị ảnh hưởng.

      Tô Khinh Yểu quan sát cả đời, biết đại bạn và bên cạnh trung thành như thế nào.

      " ra đại bạn và cũng đâu phải chưa thấy cảnh như vậy? Trong cung có rất nhiều phi tần tiểu chủ, có lẽ cũng chỉ mình ta nghĩ đến con đường chép kinh cầu phúc này đâu? Nhưng đặc biệt trong ngày thị tẩm, cả đêm chắp bút chép kinh, khả năng chỉ có mình ta thôi."

      Nơi này là điện Thạch Lựu, ở phía đông Càn Nguyên Cung, là địa bàn của bệ hạ.
      Yến.YếnDu Khương thích bài này.

    5. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      Chương 13
      Các cung phi tới đây thị tẩm, ngoại trừ cung nhân bên người cùng còn lại tất cả đều là người Càn Nguyên Cung, rốt cuộc cũng phải cung của mình, phần lớn các nàng có phân vị cao cho nên dám tùy ý lại, đưa ra cầu gì.

      Liễu Thấm cũng suy nghĩ theo nàng, kết luận : "Cho nên các nương nương đây càng thêm quy củ, dám làm chuyện gì thất lễ?"

      Chép kinh ở đây cũng tính là chuyện trái với quy củ, nhưng chép kinh và thị tẩm hoàn toàn giống nhau, ai đến điện Thạch Lựu ở đây chép kinh chứ? Cho dù được thị tẩm cũng thành thành ngủ , ai suy nghĩ làm ra cái gì khác.

      Tô Khinh Yểu thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, dùng tay trắng nõn, mềm mại nghịch cánh hoa trong bồn: "Vẫn là quá trẻ."

      Đúng vậy, bây giờ các cung phi kia lớn nhất cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, làm sao có nhiều tâm tư như vậy?

      Liễu Thấm gần đây nhiều lần nghe nàng câu này, khỏi cười rộ lên: "Tiểu chủ ngài cũng mới mười sáu bảy tuổi đấy còn trẻ hơn bọn họ."

      Tô Khinh Yểu cười cười, nữa.

      Sau khi tắm rửa xong, Tô Khinh Yểu liền ngồi đợi trong tẩm điện.

      Lúc này sắc trời tối, trong tẩm điện u tối đốt đèn cung đình khiến cho căn phòng có cảm giác ấm áp.

      Tô Khinh Yểu có việc gì làm, ngồi lúc cũng cảm thấy hơi mệt, nhưng mà bệ hạ chưa tới, dù thế nào nàng cũng thể ngủ được.

      "Tiểu chủ uống chút trà ." Liễu Thấm vội rót cho nàng ly trà Long Tỉnh để nàng tỉnh ngủ.

      " đúng là trà ngon," Tô Khinh Yểu uống non nửa chén, liền đứng dậy lại trong tẩm điện, " ngờ năm nay ta có thể được uống loại trà Minh Tiền Long Tỉnh này, cũng là nhờ phúc của bệ hạ."

      Liễu Thấm cũng hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cố nâng tinh thần cùng nàng.

      Từ khi Liễu Diệp bị chuyển , bên cạnh Tô Khinh Yểu cũng chỉ còn lại người, lần trước Xuân Hoa kia trong miệng rất dễ nghe, vậy mà cũng gần nửa tháng trôi qua, người cũng chưa phái tới.

      Nàng biết chắc chắn chuyện này có người nào đó gây chuyện, e rằng bọn họ muốn để người tới.

      Đối với Liễu Thấm mà , cũng có gì ghê gớm.

      Tiểu chủ là người hiền lành nhất, rất nhiều việc đều tự mình động thủ làm, tuy nàng cũng vất vả hơn trước kia, việc vặt vãnh cũng nhiều, nhưng cảm giác hai người sống nương tựa lẫn nhau là có gì có thể thay thế được.

      Ban ngày nàng bận việc, buổi tối liền dễ buồn ngủ.

      Nếu là ở Bích Vân cung nhà mình còn tốt, buổi tối tiểu chủ rất say, nàng cũng có thể ngủ ngon theo. Nhưng giờ ở điện Thạch Lựu, dù sao cũng phải chống đỡ tinh thần thể ngủ.

      Chủ tớ hai người cứ im lặng như vậy mà hai khắc, hoa đèn* của đèn cung đình cũng nhảy mấy lần, Sở Thiếu Uyên vẫn tới



      Hoa đèn: Tàn đỏ ở đầu bấc đèn dầu.



      Tô Khinh Yểu hơi nheo mắt, nếu sau nửa canh giờ bệ hạ vẫn chưa tới, là đến nửa đêm.

      Quả cũng kỳ lạ, nếu chỉ hai lần, Tô Khinh Yểu để ý đến . Nhưng phải biết rằng kiếp trước Tô Khinh Yểu cũng thị tẩm thành công, chuyện này cứ lặp lặp lại, cũng có chút bình thường.

      Chẳng lẽ nàng khiến người khác thích ư?

      Nhưng nàng cảm thấy việc phải như vậy, nếu là bệ hạ thực lòng chán ghét nàng, sao lại triệu nàng thị tẩm?

      Nghĩ vậy, nàng mới chợt phát , kiếp trước nàng an phận ở góc, cũng chưa từng tham dự vào những cái tranh đấu giữa các phi tần, còn bỏ sót nhiều chi tiết nàng chưa từng thấy .

      Tuy nhiên, nàng cũng thể vội vàng được.

      Tô Khinh Yểu nhìn thời gian, thầm thở dài.

      Hôm nay......Có khả năng bệ hạ cũng tới.

      Tô Khinh Yểu trộm bĩu môi, giọng với Liễu Thấm: "Ngươi nghỉ ngơi trước , nếu bệ hạ tới ta gọi ngươi, cẩn thận lát nữa có tinh thần dễ mắc phải sai lầm."

      Liễu Thấm cũng cố chống đỡ phải hai phải ở lại hầu hạ, chỉ đưa điểm tâm, khay trà để lên bàn cho nàng, mới vào gian bên cạnh ngủ.

      Tô Khinh Yểu tìm cuốn sách y thuật, chậm rãi xem.

      Nàng từng đọc quyển sách này, nhưng mà rất nhiều năm chưa đọc, quên nhiều chỗ, vậy mà trong nhã phòng cũng có quyển, liền lấy ra đọc lại lần.

      Ban đầu nàng đọc rất nhanh, cho đến khi nhìn thấy chứng bệnh trang giấy tờ, trong lòng Tô Khinh Yểu lộp bộp chút.

      " thể nào," Tô Khinh Yểu lẩm bẩm mình, " có hậu tự nha......?"

      Ngoài miệng an ủi chính mình, nhưng nhìn sách, mắt lại khống chế được đọc đọc lại trang sách đó nhiều lần, khôn khéo có chút ngập ngừng : "Kiến Nguyên mười năm sau, cũng triệu ai thị tẩm."

      Vì sao triệu thị tẩm, là bởi vì Hoàng trưởng tử tròn tuổi, thân thể khoẻ mạnh, hai là bởi vì mẹ đẻ Hoàng trưởng tử bệnh chết.

      Tô Khinh Yểu cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều quá.

      Nàng an ủi chính mình: Sao có thể?

      Nếu quả thực như thế, vậy Hưng Võ đế là từ đâu mà đến?

      Tô Khinh Yểu hoảng sợ vì cái suy đoán lớn mật này của mình, liền nghe thấy tiếng Thính Cầm ở bên ngoài truyền đến : "Tiểu chủ ngủ chưa?"

      "Chưa, mời ." Tô Khinh Yểu buông sách vở, đứng dậy giật giật bả vai.

      ngồi nửa canh giờ đúng hơi mệt.

      Thính Cầm vào tẩm điện, ngẩng đầu liền nhìn nàng đứng ở bên cạnh án thư, vội bày ra vẻ mặt đau khổ : "Tiểu chủ, vừa có tin truyền tới, hôm nay bệnh đau đầu của bệ hạ lại tái phát, thỉnh tiểu chủ thu xếp ngủ sớm."

      Tô Khinh Yểu hạ quyết tâm, lúc này nghe thấy hôm nay cũng thể nhìn thấy bệ hạ, ngược lại vẫn thản nhiên.

      Nàng có vẻ vô cùng thất vọng, nhìn cũng thấy tức giận, chỉ nhàng nhíu mày, hỏi: " bệ hạ bị chứng đau đầu lâu rồi."

      Thính Cầm thấy Liễu Thấm ở trong điện, liền chủ động giúp nàng hâm nóng trà: "Quốc bận rộn, bệ hạ thức khuya dậy sớm, thực vất vả."

      Ngụ ý, bệ hạ rất mệt.

      Tô Khinh Yểu như suy tư gì gật đầu, giọng : " biết điện Thạch Lựu có kim tuyến vải thêu ? Tối nay dù sao cũng rảnh rỗi có việc gì, ta muốn làm đai buộc trán cho bệ hạ?"

      Thính Cầm:......

      Nàng cảm thấy chính mình xuất ảo giác.

      Đai buộc trán phần lớn cho nữ tử hậu sản ở cữ dùng, đương nhiên cũng phòng bị trúng gió, nhưng...... Tô tiểu chủ làm cho bệ hạ, này cũng là quá to gan.

      Thính Cầm hơi khó xử: " lần trước Tiểu chủ thức đêm, hôm nay ngài cũng đừng lại thức nữa."

      Tô Khinh Yểu cười với nàng, gương mặt tròn có vẻ rất đáng , khi cười hai má lúm đồng tiền, trông nàng vô cùng vui vẻ.

      "Khi ta ở nhà, mẫu thân cũng có chứng đau đầu. Sau đó phụ thân ta mời được du y rất có tiếng, lấy được phương thuốc đơn giản." Tô Khinh Yểu khinh thanh tế ngữ ( lời ) giải thích với nàng.

      Sắc mặt Thính Cầm dần dần hòa hoãn xuống, thế nhưng nàng cũng nghiêm túc lắng nghe.

      "du y kia nếu là ngày thường có triệu chứng gì khác, hơn phân nửa là bởi vì đầu chịu được trúng gió, hàn khí xâm lấn mới dễ gây đau đớn. Chỉ cần làm cái đai buộc trán rộng bằng ngón tay ở huyệt Thái Dương, là có thể giảm bớt"

      Thấy nàng nghiêm túc như thế, Thính Cầm đương nhiên thể nể mặt mũi, mở miệng liền từ chối nàng. Nghĩ đến phân phó Lâu Độ Châu lúc nãy, Thính Cầm cắn răng cái, thẳng: "Tiểu chủ có tâm, thần liền phân phó."

      Tô Khinh Yểu gật đầu, chờ bóng dáng nàng biến mất, vẻ mặt nàng lại trở nên trầm tĩnh lần nữa.

      Bệ hạ, hôm nay lại tới.

      Ba lần...... Ba lần triệu thị tẩm, lần nào cũng xuất .

      , ý vị sâu xa.

      Ánh mắt Nàng xẹt qua bình trà Minh Tiền Long Tỉnh bàn, cuối cùng bỏ cuốn sách y tay xuống.

      Hy vọng là nàng suy nghĩ nhiều.

      bao lâu, kim chỉ vải vóc được đưa tới, Tô Khinh Yểu chọn mảnh đại la chất vải mềm , thắp đèn cung đình liền bắt đầu bận rộn. Nàng cũng là tay nghề làm đồ thủ công mấy chục năm, dùng đêm để làm cái đai buộc trán là đủ rồi , có lẽ còn có thể thêm chút hoa văn thanh tú, xinh đẹp, lăn lộn như vậy cũng lấy được hảo cảm của người hầu Càn Nguyên Cung.

      Bên này Tô Khinh Yểu vừa ngâm nga tiểu khúc vừa thêu hoa, bên kia Sở Thiếu Uyên chuẩn bị nghỉ.

      giờ phê sửa tấu chương căn bản cần xem toàn bộ, nhìn mở đầu là có thể nhớ ra đại khái, nắm ý chính mạch đưa ra chỉ thị ràng, ngắn gọn, so với trước kia nhàng hơn ít.

      Nếu phải hôm nay chuyện với Thanh Tâm đạo trưởng lúc lâu, chậm trễ lúc, như mọi ngày giờ Hợi, liền có thể nghỉ ngơi.

      Lâu Độ Châu ra ngoài sắp xếp việc lâm triều sáng mai, khi trở về thấy rửa mặt, liền tới bên người giọng bẩm báo: "Bệ hạ, Tô tiểu chủ với Thính Cầm muốn kim chỉ thêu thùa, phải làm cho bệ hạ...... Làm chút đồ vật."

      Sở Thiếu Uyên hơi hơi nhướng mày: "Làm cái gì?"

      Lâu Độ Châu do dự nửa ngày, dưới ánh mắt bệ hạ, giọng mỏng manh như tơ nhện trả lời: "Làm...... Đai buộc trán."

      Sở Thiếu Uyên:......???

      Làm đai buộc trán, cho trẫm?

      Là đầu óc nàng có bệnh, hay là lỗ tai trẫm có bệnh ?



      Tác giả có lời muốn :



      Rất nhiều năm sau



      Tô Khinh Yểu: Năm đó ta làm đai buộc trán cho chàng nhìn có đẹp ?



      Sở Thiếu Uyên: . . . Đẹp. . . Đặc biệt độc đáo!
      Yến.Yến thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :