1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trẫm cũng rất nhớ nàng - Sơ Vân Chi Sơ Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      vo liêm si qua di^^
      Tồn Tồn thích bài này.

    2. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Tiểu thúc thúc
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Edit: Cobe

      Chương 57: Xuất giá

      Ở gần đường Đan Dương là hàng trà lâu, hôm nay việc làm ăn tốt vô cùng, hoàng hôn dần buông mà có chút tiêu điều.

      Điều kỳ lạ duy nhất chính là, những vị nữ khách ngồi lầu hai đối diện đường cái, lại đụng đến chút điểm tâm, ly trà bàn mà chỉ mượn màn che rủ xuống che che lấp lấp, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng người thưa thớt đường Đan Dương.

      nương dâng trà ở trà lâu là người mới, dáng vẻ tầm mười ba mười bốn tuổi, lúc ở lầu nín thở im lặng, đến khi xuống lầu gặp chưởng quầy mới khó hiểu : ‘Nếu như đến trà lâu sao lại uống trà ăn điểm tâm mà chỉ ngồi như vậy?’

      ‘A Lục ngươi theo người nhà từ phương Bắc tới, khó trách biết,’ Tính tình chưởng quầy ôn hòa, nhã nhặn, ông cười tủm tỉm cùng nhân viên thu chi xem sổ sách, nghe thấy nàng vậy bèn cười cái, giải thích: ‘Các nàng ấy, là ý của Túy Ông phải ở rượu*.’

      Ý của túy ông phải ở rượu: Ý ở trong lời; có dụng ý khác.

      ‘À?’ A Lục sửng sốt chút nhưng vẫn ràng. Lòng hiếu kỳ của tiểu nương rất lớn, biết được kết quả nàng chịu bỏ qua, muốn hiểu ngọn nguồn, ‘Nhiều vị nương ở chỗ này như vậy, cuối cùng là vì cái gì?’

      ‘Thiếu niên nhân tài, thiếu nữ suy nghĩ về tình , đây vốn là chuyện bình thường,’ Chỉ cần thu nhập ngày này là bằng với thu nhập tháng có dư, càng cần phải đến phần thưởng thêm của những vị khách quý. Chưởng quầy mừng đến mức ánh mắt cũng híp lại. Ông cũng đồng ý với A Lục nhiều hơn vài lời: ‘Các nàng tập trung ở chỗ này, tự nhiên là vì...’

      Lời của chưởng quầy còn chưa xong nghe thấy từ xa có tiếng vó ngựa truyền tới, đúng lúc đó, lầu vang lên những tiếng kêu , giọng dịu dàng ngừng. Ông cũng thuận tiện đẩy cửa sổ, nhìn ra bên ngoài khẽ: ‘----------Chung Dương công tử hồi kinh rồi.’

      Chung Dương công tử?

      Đó là ai?

      A Lục đến từ phía Bắc, đến Kim Lăng nương tựa thúc phụ làm mua bán , được thím giới thiệu đến làm việc tại trà lâu. Mấy ngày nay nàng chỉ mải lo làm quen việc trong trà lâu nên khó tránh khỏi có số chuyện nàng quan tâm đến. Giờ phút này nàng nghe được lời ấy của chưởng quầy, đáy mắt nhịn được mà lên tia mờ mịt.

      Đúng lúc này, tiếng vó ngựa tới gần, A Lục suy nghĩ nhiều chỉ theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ mở rồi lại giật mình.
      Thời tiết rét đậm, càng tới gần tối, gió đêm lại càng mạnh. đoàn người cưỡi ngựa tới, khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, phong thái lỗi lạc, gió thổi lên áo bào đen của bọn họ, tạo nên những thanh rì rào giữa chiều hoàng hôn.

      Lúc A Lục từng được học, từng đọc qua sách. Trong lúc vô tình nghe được tiên sinh đến câu nhưng lúc ấy nàng hiểu hàm ý, cho đến hôm nay nàng mới hiểu được chút.

      Tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử, bất phục tự thế trung nhân.

      Trước đây nàng vẫn hiểu ý nghĩa trong đó là gì, cho tới lúc này nàng nhìn thấy nam tử đầu trong lòng có đáp án.
      Dù sao đoàn người kia cũng cưỡi ngựa, A Lục nhìn cách cửa sổ nên lúc vừa nhìn thấy rồi lại trong nháy mắt, con đường trước mặt nàng bóng người, nàng còn tưởng vừa rồi mình hoa mắt sinh ra ảo giác đấy.

      ‘Trợn tròn mắt rồi phải ?’ Chưởng quầy thay thế vị trí của tiên sinh phòng thu chi, bên gảy bàn tính, bên cười tủm tỉm nhìn nàng, ‘Người lần đầu tiên nhìn thấy Chung Dương công tử đều có thái độ này.’

      A Lục giật mình nhưng cũng khép cửa sổ lại, mặt tự động đỏ lên: ‘Vì sao...Gọi là Chung Dương công tử?’

      ‘Lúc Minh Thạch Công thấy , đúng lúc tiếng chuông chùa báo ngày mới vang lên,’ Chưởng quầy cười : ‘Sau này, có người làm thơ, lấy danh hào này cho .’

      ‘Chẳng trách được,’ A Lục cúi đầu : ‘Hôm nay tới đây...Phần lớn là nữ tử.’

      ‘Nhân vật như vậy, dòng dõi như thế, làm sao lại có người thích?’ Chưởng quầy cũng từng đọc sách, lời cũng có phần văn nhã, với A Lục: ‘Chung Dương công tử có dung mạo tuyệt vời, tính tình tốt. Sau kkhi nổi tiếng ở Kim Lăng, các phu nhân gặp , ai cũng muốn buông tay, quấn quanh lấy , giai thoại này sớm truyền , vì để tránh những điều này nên năm sau liền rời Kim Lăng, du ngoạn khắp nơi, cho đến hôm nay mới trở về.’

      A Lục khẽ cúi đầu xuống, cắn đôi môi, sau nửa ngày lại ngẩng đầu hỏi: ‘Vị Chung Dương công tử này, xuất thân Nguỵ gia?’
      ‘Dù xuất thân Hà gia,’ Chưởng quầy nhìn A Lục đỏ mặt trước mắt, cố ý : ‘----------Cũng phải nữ tử bình thường có thể muốn là được.’
      ~~~~~~~~~
      Hoàng Đế xác định thời gian đại hôn vào ngày 13 tháng 11. Hôm nay là mùng hai, đếm đầu ngón tay, cũng chỉ còn 11 ngày nữa.
      Thanh Li sớm nghiên cứu kĩ về hôn nghi điển chế*, lễ chế** cũng diễn luyện vài lần nhưng nàng vẫn cảm giác hoảng hốt khó nhịn.
      *Hôn nghi điển chế: lễ nghi, quy tắc cưới gả.
      **Lễ chế: quy định, lễ độ.
      Đây là thời khắc long trọng cả đời của nàng, đủ loại quan viên đều ở đó, các mệnh phụ dự thính, nghi lễ rườm rà, quy trình nghiêm túc, được phép sai nửa phần, như vậy làm sao nàng khẩn trương được.

      Năm đó Đổng thị cũng trải qua chuyện này, bà biết được trước khi xuất giá nữ nhi nhất định tâm trạng yên và khẩn trương. Càng cần , đối tượng của nữ nhi là Hoàng Đế, hôn nghi rườm rà, nghi điển long trọng, vượt xa lúc bà xuất giá.

      Vì vậy mấy ngày trước Đổng thị đưa Thanh Li đến viện của mình, ở cùng nữ nhi mấy ngày cuối cùng khi nàng còn ở nhà.

      ----------- Nếu như gả cho nhà bình thường thỉnh thoảng nàng còn có thể về nhà thăm phụ mẫu nhưng nàng gả cho Hoàng Đế, tầng tầng quy củ, bao lâu có thể gặp mặt nàng lần còn xác định được đâu.

      Người nhà vừa dùng cơm tối, lúc Thanh Li và mẫu thân cùng nhau quay về sân của mình thấy Ngọc Trúc vội vàng vào cửa, mặt vui mừng, với hai người: ‘Phu nhân, tiểu thư, Nhị công tử trở về!’
      ‘Nhị ca trở về?’ Phản ứng đầu tiên của Thanh Li là giật mình rồi lại vui vẻ : ‘Huynh ấy ở đây vậy?’
      Mặt Ngọc Trúc có chút đỏ, mặt vui mừng làm sao cũng ép được: ‘Công tử mới vừa trở về, ở phía trước chuyện với Quốc Công gia và thế tử.’
      ‘Cuối cùng cũng trở về, cũng chậm trễ thời gian của Diệu Diệu... đường trở về gấp gáp hẳn là mệt mỏi, tranh thủ về lúc này có lẽ nó còn chưa dùng cơm, chuẩn bị chút rồi đưa qua .’ Đổng thị nghe nhi tử về tất nhiên là thả lỏng phen, bên lôi kéo Thanh Li về chỗ Ngụy Quốc Công bên kia, bên căn dặn người làm chuẩn bị cơm.

      lâu Thanh Li chưa được gặp vị huynh trưởng này nên vô cùng thấp thỏm nhớ mong, nên cũng cần Đổng thị nàng vội vã tìm Ngụy Quốc Công.

      nàng có hai vị huynh trưởng, huynh trưởng Bình Diêu, nhị ca Bình Viễn, cả hai đều rất tuấn tú.

      Huynh trưởng giống phụ thân, sớm vào quân doanh, huynh ấy cũng là con đường quân công. Bởi vì so với bọn đệ muội y lớn hơn vài tuổi nên thuở vô cùng quan tâm, chăm sóc bọn họ.

      Nhị ca giống Đổng thị nhiều hơn chút, tướng mạo càng thêm xuất chúng, dáng vẻ tuấn tú, phong thái nổi bật, tính tình trầm ổn, rất có phong thái.

      Đổng thái phó chỉ có hai nữ nhi, có nhi tử. Lão Ngụy Quốc Công có giao tình tốt với ông cũng từng đề nghị cho thứ tôn làm con thừa tự của Đổng gia nhằm kéo dài hương khói, chẳng qua là bị Đổng thái phó từ chối.

      Người chết đèn tắt, cần gì phải để trong lòng rằng sau lưng có mấy nén hương.

      Nếu chỉ vì chuyện kéo dài hương khói hư vô ấy mà để ngoại tôn làm con thừa tự cho Đổng gia, chờ phu thê mình chẳng phải chỉ để lại mình ngoại tôn lẻ loi trơ trọi.

      người chảy dòng máu Ngụy gia mà lại mang dòng họ Đổng gia, đến chính huynh đệ ruột thịt của mình cũng cách tầng danh nghĩa, ngay cả người cũng thể dựa vào, đó mới đáng thương đấy.

      Đổng thái phó sáng suốt, so đo với mấy chuyện này, ngược lại khiến lão Ngụy quốc công càng cảm thấy áy náy. Ông nghĩ đến trưởng tôn muốn kế thừa gia nghiệp tòng quân nên thứ tôn nên đường khác, con đường quan văn hơn. Vì vậy ông bèn đề nghị đưa thứ tôn đến nhận dạy dỗ của Đổng thái phó, dính chút văn khí, có chỗ hun đúc.

      Theo bố cục thành Kim Lăng, những nhà có công, phú quý đều tụ tập ở phố Huyền Vũ, khoảng cách giữa phủ Ngụy Quốc Công với phủ Đổng thái phó cũng xa, ngồi xe ngựa cũng chỉ mất khắc đồng hồ mà thôi, việc thăm viếng cũng vô cùng thuận tiện.
      Last edited: 25/7/18
      Danny Elee, nkhanh3324, Phong nguyet26 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 57 tt

      Lần này Đổng thái phó phản đối, phu thê Ngụy Quốc Công tất nhiên có dị nghị gì, vì vậy Ngụy Bình Viễn sau ba tuổi ở lại phủ Ngụy Quốc Công ba ngày rồi lại sang ở bên chỗ Đổng thái phó ba ngày, cứ lặp lại như thế.

      Trong đám danh sĩ, Đổng thái phó có danh vọng hiển hách tự nhiên phải là hư danh. Ngụy Bình Viễn ở bên cạnh ông nhiều năm, học thức, tài năng cực kỳ nổi tiếng, lại thêm tướng mạo sáng sủa tuấn mỹ, danh tiếng lại càng nổi bật.

      Cùng với muội muội ruột dung mạo tuyệt mỹ, hai người họ được xưng là Kim Lăng song bích*.

      Ừ, ở phương diện này, Thanh Li tự nhận có thể so sánh với bản thân nàng cũng chỉ có vị huynh trưởng này thôi.

      ----------- Càng nghĩ nàng càng cảm thấy, ra chỉ có mẫu thân mới là người thắng cuộc thôi.

      Lúc Đổng thị dẫn nữ nhi qua, Ngụy Bình Viễn chuyện với phụ thân và huynh trưởng , thấy các nàng qua, trước chào mẫu thân rồi mới nhìn Thanh Li, trong giọng hàm muốn: ‘-------Lúc ta muội còn là tiểu nương, lúc ta trở lại muội sắp gả cho người rồi.’

      Ở bên ngoài du ngoạn nửa năm, dường như Ngụy Bình Viễn trầm ổn hơn, dù gầy hơn vài phần nhưng lại càng thấy cốt cách rắn rỏi lỗi lạc. Lời này của có chút sầu não, là xúc động lòng người. Thanh Li nhìn , lại nhìn đại ca ở bên cạnh, cũng chẳng biết tại sao nàng bỗng có chút nhớ nhung đến rơi nước mắt: ‘---------Vốn dĩ muội sợ mình phải lẻ loi mình xuất giá, cũng may...Các huynh đều trở về rồi.’

      ‘Diệu Diệu cũng là đại nương, làm sao mà vẫn thích khóc vậy chứ,’ Ngụy Bình Viễn nâng tay lau nước mắt cho nàng, giọng điệu hơi hơi bất đắc dĩ rồi lại dịu dàng: ‘Chung thân đại của muội quan trọng hơn, dù có như thế nào chúng ta cũng phải trở về gấp đấy.’
      Dung mạo tương tự Thanh Li, chẳng qua người tuyệt mỹ, xinh đẹp, người tuấn mỹ vô song, sáng loáng chói mắt. Hai người ở cũng chỗ, đẹp giống như đôi tiên nhân khiến người ta đành lòng rời mắt, hổ danh xưng đôi bích nhân.

      Thanh Li bị có chút xấu hổ, lại nghe giọng chứa ý cười của Ngụy Bình Viễn truyền tới: ‘Vốn tưởng rằng chiến Tây Lương giằng co đến lúc đó đại ca khó có thể trở về gấp, là ta cõng muội xuất giá, ta vẫn còn nghĩ ngày ấy làm thế nào mới có thể đoạt chút danh tiếng đây...’

      ‘Nghĩ hay lắm,’ Thanh Li trừng : ‘Muội mạnh hơn huynh nhiều, thua bởi huynh đâu.’

      Hai tay Ngụy Bình Viễn khoanh trước ngực, khẽ cười nhìn nàng, có phần phong lưu: ‘Vậy cũng chưa hẳn.’

      đọc sách nhiều hơn, mồm mép cũng vượt xa Thanh Li, nàng cũng muốn lấy khuyết điểm của mình so với ưu điểm của , nên đành xin Ngụy Bình Diêu ở bên giúp đỡ: ‘Đại ca, huynh xem huynh ấy---------’

      ‘Được rồi,’ Đứng giữa đệ muội, Ngụy Bình Diêu nhất định thiên vị muội muội hơn đấy, lúc này liền : ‘Diệu Diệu còn , Bình Viễn đừng ức hiếp muội ấy.’

      Ngụy Bình Viễn bĩu môi, ngược lại cũng gì, chẳng qua hừ tiếng: ‘Muội chỉ biết tìm đại ca bênh vực mình, bỏ rơi ta.’
      Thanh Li để ý tới , nàng làm nũng với Ngụy Bình Diêu: ‘Đại ca đối với muội tốt nhất ~ giống số người, hừ.’
      Các con chuyện nên Ngụy Quốc Công cũng mở miệng, ông chỉ lẳng lặng nhìn huynh muội bọn họ mấy lượt, hồi lâu mới hơi bùi ngùi, thở dài với Đổng thị: ‘---------Đều trưởng thành rồi.’

      ‘Chúng đều có con đường của mình phải ,’ Đổng thị lại cười : ‘Tùy bọn chúng thôi.’
      ~~~~~~~~
      Thời gian hơn mười ngày chỉ trong chớp mắt, ngày đại hôn cuối cùng cũng tới.

      ngày này, Thanh Li thức dậy từ sớm, dùng qua chút điểm tâm, sau đó những nữ quan trong nội cung hầu hạ nàng thay giá y và trang điểm.

      Giá y màu đỏ thuần sáng rực như lửa, hoa mỹ tuyệt diễm, thân váy thêu nhật nguyệt tinh tú, làn váy thêu Phượng Hoàng giương cánh. đai lưng màu trắng dùng chỉ dạ màu thêu ngũ nhạc hà xuyên*, hoa lệ bất phàm, càng lộ ra ung dung của hoàng gia.
      *Ngũ nhạc (năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạcTung Sơn).

      Nha hoàn thiếp thân hầu hạ Thanh Li vào phòng, mặc cho nàng ba tầng trung y chỉnh tề lúc này mới gọi mấy vị nữ quan vào, hầu hạ nàng từ từ mặc giá y, thắt đai lưng.

      *
      Bởi vì sở thích cá nhân, Thanh Li rất ít khi mặc những màu sắc quá tươi sáng, y phục ngày thường đa phần lấy màu xanh trắng là chủ đạo, giờ phút này mặc màu đỏ thuần lại sinh phen phong tình khác, như quốc sắc mẫu đơn bắt đầu nở rộ, hương thơm tuyệt thế, khiến người ta khó mà chớp mắt, sợ bỏ lỡ nửa phần.

      ‘Chỉ có thể mặc lần,’ Thanh Li cúi đầu liếc nhìn giá y người phải bỏ ra gần nửa năm mới may xong, có chút tiếc nuối: ‘ đáng tiếc.’

      ‘Có cái gì đáng tiếc chứ,’ Đổng thị tiến lên sửa sang lại cổ áo cho nàng, vẻ mặt vui mừng lại có chút sầu não: ‘Đời nữ nhân long trọng nhất, cũng chỉ có ngày này mà thôi.’

      Thanh Li nhìn ra đáy mắt mẫu thân đành lòng, nàng giọng gọi tiếng: ‘Nương.’

      ‘Diệu Diệu trưởng thành, cũng phải xuất giá rồi,’ Đổng thị ổn định tinh thần, lôi kéo nàng ngồi xuống, tỏ ý bảo nữ quan đứng bên cạnh chải đầu cho nàng rồi dịu dàng : ‘Nương rất vui mừng.’

      Tóc dài tản xuống, đều có người giúp nàng chải búi lên, Thanh Li nhắm mắt lại, nàng cảm giác có người dựa sát lại, động tác nhàng dùng chỉ se long mặt cho mình

      Sau chút đau đớn , nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn bóng người phản chiếu từ trong gương.

      là se long mặt kỳ thực cũng là vĩnh biệt bản thân .

      Qua hôm nay, nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của .

      tốt.

      Đại hôn của Đế Hậu là chuyện trọng yếu của quốc gia, bỏ qua chuyện kết thân của hai người, ý nghĩa quốc gia quá nặng, bất luận y phục hay trang điểm đều lấykhí thế ung dung làm chủ.

      Lục nữ quan chậm rãi cầm lấy mái tóc xõa ra của Thanh Li, bàn tay linh hoạt của bà giúp nàng búi tóc cao lên, Trần nữ quan lấy trâm cài tóc cửu phượng quải châu triêu dương từ khay trong tay nha hoàn bên cạnh, cộng thêm trâm cài nhật nguyệt vĩnh hằng cài lên búi tóc nàng, sau đó mới lấy đôi khuyên đông châu cẩn thận mang vào tai cho nàng.

      Thanh Li ngồi trước gương, mắt thấy thân trang phục trang điểm thế này, cảm giác trông mình hơi lạ lẫm.
      Trong lúc hốt hoảng, nàng nhớ tới Hoàng Đế.

      Giờ khắc này, biết làm gì nhỉ?

      Có phải cũng giống như nàng nhớ , cũng nhớ đến mình hay ?

      ‘Nương nương,’ Lục nữ quan giọng gọi nàng, Thanh Li nhìn sang nghe bà : ‘Muốn trước đến tông miếu làm lễ đúng giờ lúc này nên khởi hành rồi.’

      Đổng thị cầm quạt lông vũ vàng đưa cho nàng, lời nên sớm xong, lúc này chia ly bà cũng chỉ dặn: ‘Chăm sóc tốt bản thân, tập trung làm tốt bổn phận làm thê tử người ta, còn lại nên để ý tới.’

      Thanh Li gật đầu đáp lại, cuối cùng bái biệt mẫu thân: ‘Nương đừng lo lắng, con đều hiểu cả.’

      Quạt lông vũ che mặt, làn váy khẽ nhúc nhích, đám nữ quan xác định nghi dung hoàng hậu còn sai sót chỗ nào trước dẫn đường, đưa nàng ra bên ngoài.

      Huynh trưởng nàng chờ ở đó, chuẩn bị cõng muội muội ruột của mình, đưa thẳng ra ngoài cổng phủ Ngụy Quốc Công, đến trước loan giá của Hoàng Hậu.

      Nửa đời trước, tư cách là nữ nhi Ngụy Quốc Công kết thúc, còn tư cách Hoàng Hậu Đại Tần nửa đời sau lại vừa mới bắt đầu.
      đến bước này, kỳ thực cũng có gì phải sợ cả.

      Cánh môi phía sau quạt lông gợn lên độ cong động lòng người, Thanh Li khẽ mỉm cười.

      Chỉ có chút gian nan.

      Mới mấy ngày thấy, ta chịu nổi mà nhớ chàng.

      Diễn lang.
      Last edited: 25/7/18

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Yên tâm sau này mỗi ngày đều thấy Diễn lãng của muội mà

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :