1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trẫm cũng rất nhớ nàng - Sơ Vân Chi Sơ Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      Đặt gạch hóng:yoyo69:
      Tồn Tồn thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Sủng là nhảy hố liền
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 2: Phong hậu.

      Edit: @Yuurei Bana

      Beta: tồn tồn

      Trời còn chưa sáng, bên ngoài trời đổ mưa.

      Mặt trời phía đông còn chưa kịp ló dạng bị lớp mây đen mờ mịt bao phủ, chỉ trong chốc lát, toàn bộ vùng trời biến thành màu đen u ám.

      Thời tiết tháng tư tính là lạnh, Kim Lăng là vùng nằm chếch về phía nam, trong khí sáng sớm có chút mùi vị ẩm ướt khó chịu, bởi vì nguyên nhân này, ban đêm lúc chìm vào giấc ngủ, Thanh Li cũng lười gọi người đóng cửa sổ, mở cánh cửa sổ để cho thoáng khí, bây giờ tỉnh dậy, tiếng mưa rơi đầy bên tai.

      Trời mưa rất thích hợp để ngủ, Thanh Li cũng nhân cơ hội chợp mắt lát, nàng lười biếng lật người nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, lâu sau nhắm mắt lại vào mộng đẹp.

      Mơ mơ màng màng ngủ biết bao lâu, hình như bên cạnh có người gọi mình, nghe giọng , là nha hoàn Ngọc Trúc của nàng.

      Giọng của Ngọc Trúc rất dịu dàng, nhưng lại mang theo vài phần sốt ruột khó nén: “Tiểu thư, tiểu thư? Mau tỉnh dậy, Chính Sử tuyên chỉ qua phố Huyền Vũ, qua đầu phố là đến phủ chúng ta rồi!”

      Chắc là do mở cửa sổ nên gió thổi vào, Thanh Li hơi đau đầu, nàng nhàng chau mày lại, vừa dụi dụi mắt vừa lẩm bẩm hỏi: “Tuyên chỉ gì, Chính Sử nào?”

      Ngọc Trúc chưa kịp mở miệng, Đồng Thị vội vàng vào, vừa nhìn thấy Thanh Li còn nằm, bà liền thay đổi sắc mặt, giọng trách mắng: “ phải sai các người gọi tiểu thư dậy à? Sao tiểu thư vẫn còn ngủ.”

      Thanh Li ngồi dậy, nghi ngờ : “Làm sao vậy nương, xảy ra chuyện gì ạ?”

      Ánh mắt Đồng Thị hơi phức tạp, đáy mắt còn chưa hết bàng hoàng và sầu lo, thấy nữ nhi như thế, bà đành dịu dàng cười cười: “- - Cũng có chuyện gì, thức dậy rồi theo nương ra ngoài tiếp chỉ.”

      Chính Sử đến tuyên chỉ là Đại học sĩ Trần Đông Lâm, phó sứ là Tả Đô Ngự Sử Nam Nhạc, hai người liếc mắt nhìn nhau lưng ngựa, tuy là lão hồ ly đầy kinh nghiệm quan trường, nhưng trong mắt ít nhiều cũng có mất phần nghi ngờ.

      Thái giám trong nội cung còn theo sau lưng, nên hai người gì cũng tốt, hai người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu với nhau xem như là chào hỏi.

      Thanh Li bị người ta lôi từ trong chăn ra, sau khi nàng rửa mặt ăn mặc chỉnh tề xong theo Đồng Thị đến sảnh chính đợi, ở đây nàng gặp được phụ thân mình Ngụy quốc công và cả nhà Nhị thúc Nhị thẩm.

      biết tại sao, nhìn sắc mặt tất cả mọi người dường như đều là vội vàng mà đến, ánh mắt nhìn về phía nàng có ngạc nhiên mừng rỡ, có kinh ngạc, có hâm mộ, thậm chí còn có mấy phần kính nể khó hiểu.

      Kính nể?

      Ta sinh ra đẹp như vậy, chút cũng dọa người, các người sợ cái gì!

      Có lẽ do mới tỉnh ngủ cho nên trong đầu nàng còn hơi mơ hồ, nàng chưa kịp hoàn hồn thấy hai nam tử mặc quan phục vào chính sảnh.

      Thanh Li chỉ biết duy nhất người là Đại học sĩ Trần Đông Lâm - - Lúc trước ông hay đến nhà mình uống rượu.

      Dường như là có cơn gió thổi qua, đầu óc bị thấm mưa lạnh của nàng nháy mắt tỉnh táo lại, gần như theo bản năng, Thanh Li quay qua nhìn Đồng Thị bên cạnh.

      Đồng Thị hề nhìn nàng, lông mày bà nhíu lại, có điều bà mượn tay áo rộng nhàng nắm tay nàng thầm trấn an.

      Thanh Li yên tâm hơn mấy phần.

      Sau khi Trần Đông Lâm gật đầu ra hiệu với Ngụy quốc công, ông bèn nhận lấy cuộn thánh chỉ màu vàng từ trong tay thái giám ở phía sau, thấy mọi người cung kính quỳ xuống, ông bắt đầu cao giọng tuyên đọc.

      Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:

      Trẫm nhận ơn huệ của trời, bận rộn củng cố giang sơn, bây giờ quốc thái dân an, vì thế nên chuẩn bị nghi lễ, lấy lễ giáo làm trọng. Xét thấy nữ nhi Ngụy Quốc Công nhân phẩm đức độ có thừa, xinh đẹp hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền thục thích hợp quản lý lục cung. Nàng kiên trinh giữ mình trong sạch xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ. Nay Trẫm sắc phong nàng làm Hoàng hậu, duy trì hoàng tự, khai chi tán diệp, nối tiếp truyền thống tốt đẹp của tổ tiên.

      Khâm thử.

      Sắc mặt Ngụy Quốc Công trang nghiêm cẩn trọng tiến lên tiếp chỉ, trong mắt ông thấy được bóng dáng vui vẻ là mấy, trái lại còn có chút lo lắng mơ hồ.

      Trần Đông Lâm lo lắng vỗ vai ông, ngay cả râu cũng khẽ run: “Chuyện tốt mà, chúc mừng chúc mừng, mấy ngày nữa là phải bày tiệc rượu đấy nhé.”

      Ngụy Quốc Công biết tâm ý của ông - - thái giám trong cung còn ở đây, nếu bày ra sắc mặt tốt, nhỡ đâu truyền đến tai hoàng đế Ngụy Quốc Công phủ sinh lòng bất mãn, thua thiệt chỉ là nữ nhi của mình, có lẽ người cho rằng Ngụy Quốc Công phủ có ý mạo phạm.

      Dù trong lòng chua chát nhưng mặt ông vẫn treo vài phần ý cười đưa hai vị sử thần ra cửa - - bọn họ còn phải quay về phục chỉ, ông vừa tiễn đưa vừa nháy mắt ra hiệu với Đồng Thị.

      Đồng Thị sớm sai người chuẩn bị tiền thưởng và hồng bao, cần Ngụy Quốc Công nhiều lời, bà ngầm hiểu ý kín đáo đưa cho thái giám theo, tiếp theo lại hạ lệnh ban thưởng cho người trong phủ tháng tiền lương, xem như là tạo chút khí vui mừng.

      Thanh Li được Đồng Thị dạy bảo từ , quy tắc lễ nghĩa nàng đều thuộc nằm lòng, vừa thấy có người đến đây tuyên chỉ, sau lưng còn có thái thái giám, rồi suy nghĩ chút về thái độ thay đổi của người bên cạnh đối với mình, nàng mơ hồ có thể đoán ra vài phần.

      Cho tới bây giờ, vài phần suy đoán kia trở thành thực.

      Đó là thánh chỉ phong hậu - - nàng sắp làm hoàng hậu.

      Hay cách khác, từ lúc ban thánh chỉ kia, nàng là hoàng hậu rồi.

      quá nửa chén trà, nàng từ nữ nhi của Quốc Công phủ, nhảy lên thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Tần, ánh mắt người xung quanh mang theo hâm mộ và kính nể, dày đặc chặt chẽ rơi xuống người nàng, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

      Nhưng thực tế, tới giờ khắc này, nàng vẫn cảm thấy mình giống như giẫm mây, bay bổng, chân thực chút nào.

      thánh chỉ là nữ nhi của Ngụy Quốc Công, nhưng mà phụ thân chỉ có mình nàng là nữ nhi, cho nên, là nàng sao?

      Vô thức, trong đầu nàng ra ấn tượng của mình đối với hoàng đế.

      Mười mấy năm trước hoàng đế đăng cơ, cẩn thận nghĩ lại, ít nhất danh tiếng cũng vang khắp thiên hạ.

      Trong đầu nàng tưởng tượng ra đại thúc xấu xí, mặt đầy râu quai nón.

      Có điều… Thanh Li có hơi khổ sở nghĩ - - mình mới có mười sáu tuổi mà.

      Ngay cả phụ thân, bây giờ cũng mới ba mươi sáu tuổi thôi.

      Vừa nghĩ như thế, nàng có tâm trạng vui mừng vì sắp trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ nữa, trái lại khuôn mặt nhắn nhăn lại, lộ ra vài phần buồn bực khó tả, cộng thêm lo lắng thể nén lại được.

      Nàng chỉ là tiểu nương tầm thường, muốn tìm người có lòng, cùng mình sống cả đời.

      Nhưng mà bây giờ, ông trời ban cho mình người này, ràng là được.

      lớn tuổi hơn mình nhiều như vậy, danh chính ngôn thuận có tam cung lục viện, theo như tất cả những tin đồn về phải người dịu dàng săn sóc khéo hiểu lòng người.

      Vừa nghĩ như thế, nàng vui nổi.

      Đồng Thị dặn dò đám người hầuvà đối phó với nhị phòng xong, sau đó bà mới có tâm trạng quan tâm nữ nhi của mình, thấy vẻ mặt nàng ỉu xìu, bà đau lòng : “Làm sao vậy, con còn đau đầu sao?”

      Thanh Li nhàng lắc đầu, lại lập tức gật đầu, cũng biết là đau hay là đau.

      Đồng Thị nhìn ra được nàng có tâm , bà thầm than tiếng dẫn nàng trở về tiểu viện của mình, vào thời gian này mời đại phu tốt lắm, bà chỉ có thể dìu nàng lên giường, cho nàng uống mấy ngụm canh gừng: “Có lời gì muốn cứ ra, cần để ở trong lòng mà khó chịu.”

      Thanh Li chôn đầu trong gối, rầu rĩ : “Nương, con lo lắng, con sợ.”

      “Con ngoan, đừng sợ.” Đồng Thị biết nàng suy nghĩ cái gì, bà cũng đau lòng nên mở miệng khuyên giải: “Nương biết con sợ, nhưng mà, chuyện này thể trở về như lúc đầu, nếu xảy ra vấn đề gì rất khó ăn .”

      Thanh Li im lặng lát, cuối cùng : “Nương bớt buồn phiền, con đều hiểu.”

      Thánh chỉ ban, thể sửa đổi, thay vì ngồi đây mơ tưởng chuyện thể, chẳng bằng suy nghĩ xem sau này phải làm thế nào.

      Cẩn thận suy nghĩ, việc hôn này, cũng phải là thể tiếp nhận.

      Mặc dù Kim Thượng lớn tuổi hơn nàng nhiều, nhưng cũng phải là thích hợp.

      Có lẽ là do sức khỏe của hoàng đế tốt, mặc dù tuổi lớn nhưng bên cạnh lại chưa từng có phi thiếp, tuy cũng có người bí mật đồn đãi mấy năm hoàng đế chinh chiến xa trường làm thân thể bị thương, có trở ngại về con nối dòng, nhưng thực tế rốt cuộc là như thế nào ai biết.

      Tiếp theo là do phía hoàng đế có trưởng bối, có mẹ chồng chèn ép lập quy tắc, đương nhiên ít gò bó hơn.

      Cuối cùng, bất kể thế nào, đó cũng là vị trí hoàng hậu, dưới người vạn người.

      Thanh Li nghĩ tới nghĩ lui mấy vấn đề này trong lòng nàng mới thoải mái hơn chút, lúc nghiêng đầu qua, thấy sắc mặt Đồng Thị khó nén nổi lo lắng, nàng chịu nổi khẽ mỉm cười cầm tay bà an ủi: “Nương cứ yên tâm, con sao đâu.”

      “Con có thể nghĩ như vậy là tốt.” Đồng Thị bình tĩnh nhìn nàng lát, thấy nàng lòng, trong lòng bà thoáng buông lỏng chút ít rồi mỉm cười : “Mấy ngày trước, còn là duyên phận Diệu Diệu sắp đến, ngờ lại đúng như vậy, đến là đến.”

      Diệu Diệu là nhũ danh của Thanh Li, ra đúng là rất thú vị.

      Khi nàng từ kiếp trước tới thế giới này, đúng vào ban đêm, mọi người trong phủ đều trở tay kịp.

      May mà bà đỡ đến sớm mấy ngày chờ sẵn trong phủ, trước đó Đồng Thị cũng sinh được hai nhi tử, đến mức gây ra hỗn loạn gì đó.

      Khi đó tổ phụ Thanh Li, Lão Quốc Công Ngụy Quốc Công phủ còn tại thế, nhưng dù sao ông cũng lớn tuổi, lại có vết thương cũ do chinh chiến để lại nên sức khỏe tốt, tất nhiên là ai dám quấy rầy ông, đợi ngày hôm sau có kết quả rồi mới bẩm báo cho ông biết.

      Có điều ngờ, đêm đó Lão Quốc Công mơ thấy giấc mơ lạ.

      Ông mơ thấy Bồ Tát đến nhà bọn họ, thả con mèo màu vàng rực rỡ vào, sau đó cười từ bi với ông rồi dẫn đôi Kim đồng Ngọc nữ cưỡi mây rời .

      Người bình thường nằm mơ lát rồi quên, nhớ được bao nhiêu, nhưng mà giấc mộng này, đến ngày hôm sau tỉnh lại, Lão Quốc Công vẫn nhớ rành mạch, từ con mèo , đến vẻ mặt cười từ bi của Bồ Tát, rồi đến đôi Kim đồng Ngọc nữ đứng sau lưng Bồ Tát mặc y phục gì, còn nhìn tận mắt nên ông cảm thấy rất thần kỳ.

      Đợi đến khi ông biết đêm qua con dâu của mình sinh tiểu nương, ông mới liên hệ thực với giấc mơ đêm qua.

      Người lớn tuổi lúc nào cũng tin tưởng những thứ kỳ lạ, huống chi, chỉ có điều kỳ lạ, ông mơ thấy Bồ Tát, con mèo màu vàng rực rỡ, đây là điềm lành!

      Ngụy Quốc Công vốn có hơi trọng nam khinh nữ, đây cũng là lẽ thường của con người, nhưng bởi vì liên quan đến giấc mơ này nên ông rất quý tôn nữ mới sinh, ông cảm thấy đây là điều lành mà Bồ Tát ban xuống, dù sao ông cũng phải cân nhắc đặt cái tên vang dội cho tôn nữ, nghĩ lúc lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra.

      Đại vô thanh, đại tượng vô hình, trở lại nguyên trạng mới là tốt nhất - - nhà mình họ Ngụy, tên của tôn nữ là Ngụy Miêu .

      Vừa hay chỉ ra bản chất của nàng, lại cùng với cho mèo ăn, có cơm ăn nha, tốt.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Hoàng thượng: Mặc kệ như thế nào, lấy về trước rồi tiếp… Còn nữa, trẫm hoàn toàn xấu ╭(╯^╰)╮

      Betaer: Chương 1 mới thấy nửa mặt người ta, chương hai ban thánh chỉ phong hậu, chương ba biết làm ra chuyện gì nữa :yoyo68::yoyo68:, còn nữa đoạn thánh chỉ là ta chém đó chứ tác giả viết gì hok có hiểu, mong lượng thứ.

    4. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Cưới về rồi đương nhiên là đem mèo làm thịt nha~ :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Tồn Tồn thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      @Yuurei Bana lại lọt hố nữa của nàng. Nàng nhớ phải ra đều đều cho dân chúng còn hưởng lợi nữa đấy. Thanks @tồn tồn
      Yuurei BanaTồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :