1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trẫm cũng rất nhớ nàng - Sơ Vân Chi Sơ Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Ôi đọc thoả mãn với cách tuyệt tình của Công chúa .
      Ko biết cuối cùng là gì nhưng coi như kết thúc 1 chuỗi ngày mệt mỏi.
      Chắc CC tự tử theo???
      Tồn Tồn thích bài này.

    2. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449
      Hú hú, editor quay trở lại với mọi người rồi đây ^_^^_^^_^
      Đợt này mình có chút việc ngồi máy lúc nào được nên giờ mới có chương mới, mn thông cảm nhé >:O>:O>:O
      [​IMG]
      [​IMG]
      Danny Elee, nkhanh3324, samlee21119 others thích bài này.

    3. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449

    4. thienan2708

      thienan2708 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      17
      Editor ơi mấy pic chương đầu bị lỗi rồi.Editor fix lại được ạ?

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 107 Sinh mạng mới


      Chuyện tình ở Thất vương phủ, Thanh Li cũng có biết, giờ khắc này nhìn sắc mặt Khác thái phi, nàng cũng có thể đoán ra chút.


      ---- Đáng đời, trách được ai.


      Nàng nhìn Khác thái phi nữa, ánh mắt chuyển sang nhị vị thái phi bên cạnh, vài câu với từng người, lại dặn dò hai vị công chúa vài câu.


      Dù sau Thanh Li cũng từng sinh con, có mấy lời cũng có thể chia với các nàng chút.


      Yến tiệc năm nay cũng có chuyện kinh tâm động phách gì, cứ bình bình đạm đạm mà trôi qua như vậy thôi.


      Trong lòng Khác thái phi vui, song bà ta cũng mấy lời khiến Hoàng đế mất hứng, Thất vương được tự nhiên nhưng lại dám mảy may thể , mặt vẫn thủy chung treo nụ cười khiêm tốn nhàng.


      Sau khi yến tiệc chấm dứt, trước khi , Triệu Hoa kín đáo nhìn thoáng qua Hoàng hậu.


      Bụng nàng nhô cao, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như hoa đào, Hoàng đế bên cạnh tay bế trưởng tử của bọn họ, tay dắt tay nàng, hai người cùng chầm chậm về phía nội điện.


      công bằng.


      Cuộc sống của nàng ta hoàn mỹ như thế, còn cuộc sống của nàng ta lại giống như con chuột chui dưới cống, làm cách nào cũng thể tránh khỏi u.


      Triệu Hoa xiết chặt các khớp ngón tay theo sau lưng Thất vương, đường ra ngoài.


      Đương nhiên Thanh Li biết suy nghĩ của Triệu Hoa , nàng cũng có hứng thú muốn biết, nàng chỉ nằm giường ôm bụng, buồn bực biết khi nào sinh mà thôi.


      "Diệu Diệu," Tắm xong, Hoàng đế bế nhi tử trần trùng trục ra, "Nàng suy nghĩ gì thế?"


      Thanh Li rầu rĩ liếc cái, " biết khi nào ta mới sinh nữa."


      Hoàng đế nhịn được cười, sau đó vỗ lên cái mông của Nguyên Cảnh cái, "Đừng giống như tiểu tử này, cứng đầu lâu như thế mới chịu ra."


      Nguyên Cảnh bị đánh mông, bé con xoay người trừng mắt liếc Hoàng đế, tiếp theo còn duỗi chân đá lên người cái.


      Hoàng đế gian tà tố cáo bé con với Thanh Li, "Nàng xem nhóc con này hùng hổ như gấu ấy."


      Tuy Nguyên Cảnh biết chuyện, song vốn từ ngữ có thể sử dụng lại rất ít, biết mồm mép mình bằng phụ hoàng, bé con đành nhích về phía Thanh Li, tủi thân gọi nàng, "Nương."


      Bé con lớn dần theo thời gian, có lúc cũng gọi mẫu hậu, nhưng mà Thanh Li vẫn cảm thấy, lúc bé con gọi mình là mẹ là vô cùng ấm lòng nhất.


      Kéo bé con lại sát mình, nàng dịu dàng dỗ dành: "Đức hạnh phụ hoàng con là thế đấy, đừng để ý đến phụ hoàng con nữa."


      Nguyên Cảnh dùng ánh mắt thắng lợi quay đầu lại nhìn Hoàng đế, bé con còn "Dạ" lớn tiếng.


      Hoàng đế cười lạnh với bé con, "Đợi đệ đệ con sinh ra rồi, để trẫm xem con khóc như thế nào."


      Thanh Li cầm chiếc gối kế bên ném lên người , "Chàng bậy bạ gì đó."


      Hôm sau chính là đêm 30, nhà ba người quây quần bên nhau, bên ngoài chợt có tiếng reo lên: "Tuyết rơi, tuyết rơi rồi!"


      Nguyên Cảnh thích chơi tuyết nhất, bé con nhìn nhìn phụ hoàng và mẫu hậu, tuy gì nhưng ý tứ quá ràng.


      Thanh Li thầm cười cười, " , cẩn thận chút."


      Sau đó nàng dặn thái giám và cung nhân nhanh đuổi theo, chăm sóc cẩn thận cho bé con.


      Hoàng đế ngắm tuyết bay đầy trời bên ngoài, sau đó cúi đầu nhìn thê tử vẫn trẻ trung xinh đẹp như trước, trong lòng bỗng sinh ra vài phần cảm xúc.


      "Diệu Diệu," giơ tay dịu dàng sờ lên gò má nàng, "Thấm thoát mới đó mà nàng gả cho trẫm lâu như vậy rồi."


      nhắc tới chuyện này, Thanh Li cũng cảm thấy hoài niệm, nàng lười biếng tựa vào lòng , "Đúng thế, còn có thêm hai đứa con nữa."


      "Đợi sinh xong lần này, chúng ta tạm thời sinh nữa," Hoàng đế cuối đầu nhìn nàng, khẽ : "Diệu Diệu vất vả, trẫm đều hiểu hết."


      có trưởng tử, lần sinh này bất luận là nam hay nữ đều xem như viên mãn, cần cưỡng cầu thêm nữa.


      Lòng Thanh Li cảm thấy ngọt ngào, nằm vùi vào lòng , ngoan ngoãn đồng ý, "Ừm."


      Hoàng đế mới vừa ôm nàng, còn chưa kịp cảm nhận hết ấm áp này thê tử trong lòng bỗng rên lên tiếng, bừng tỉnh hỏi ngay: "Có phải muốn sinh rồi ?"


      Thanh Li hít sâu hơi, "Chắc là thế rồi."


      Hoàng đế gì thêm, vội sai người xung quanh chuẩn bị, còn bản thân mình bế nàng vào giường trong nội điện.


      Thanh Li đau bụng dữ dội, song nàng vẫn nắm chặt tay , "Sai người chăm sóc tốt cho Nguyên Cảnh, đừng để con đến đây, kẻo nó sợ."


      Hoàng đế nhìn nàng, cũng nắm chặt lại tay nàng, "---- Chăm sóc tốt cho mình, đừng nghĩ gì nữa, những chuyện còn lại có trẫm lo rồi."


      Hai người thành thân lâu đến thế rồi mà nam nhân này vẫn bình tĩnh đáng tin như vậy.


      Sau đó Thanh Li cũng thoáng yên lòng, nàng nhìn sâu rồi gật đầu.


      Thấy sắc mặt nàng đau đến nỗi trắng nhợt, Hoàng đế thầm đau lòng, nhưng muốn thể lo lắng của mình khiến nàng hoảng hốt, mỉm cười hôn lên trán nàng, "Yên tâm , trẫm ở bên ngoài chờ nàng."


      Bà đỡ tới rất nhanh, vẫn là mấy người lần trước đỡ đẻ cho nàng.


      Lần làm lần hai quen tay, sau khi kiểm tra ràng tình trạng của Thanh Li, cả hai bà đỡ đều tấm tắc kỳ lạ, "Nương nương quả là người cực kỳ may mắn, nô tài từng chứng kiến rất nhiều sản phụ, nhưng ai có thể so sánh với người."


      Thanh Li sinh lần, trong lòng nàng cũng hoảng hốt như lúc mới sinh lần đầu, cần phải giữ thể lực, chẳng qua nàng chỉ cười cười, gì.


      Cửa tử cung mở rất nhanh, song vì thế mà đau đớn giảm bớt, nàng cắn chặt khăn trong miệng, dựa theo lời bà đỡ liên tục dùng sức, rốt cuộc cũng cảm thấy bụng mình thả lỏng, có gì đó trượt ra ngoài.


      Cuối cùng cũng sinh rồi.


      Thời gian sinh đứa trẻ này lâu hơn Nguyên Cảnh chút, thể lực Thanh Li cũng hao phí đặc biệt nhiều, vừa sinh xong, là nam hay nữ nàng cũng hỏi mà trực tiếp ngủ mê man luôn.


      Đợi đến khi nàng tỉnh lại là giờ ngọ ngày hôm sau.


      Cũng giống như lúc mới sinh Nguyên Cảnh xong, Hoàng đế vẫn canh giữ bên cạnh nàng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa bình thản, thấy nàng tỉnh, vội vàng hỏi: "


      "Có đau lắm , có muốn ăn chút gì ?"


      " sao đâu." Thanh Li ngủ giấc xong tinh thần tốt hơn rất nhiều, chẳng qua là, do thời gian sinh kéo dài hơn lần trước nên phía dưới hơi đau.


      Loại chuyện này, cho dù ra cũng chỉ phí công khiến hoàng đế đau lòng chút, ngoài ra chẳng có tác dụng gì, cho nên nàng đành nuốt xuống.


      Nàng vội trả lời mà quay đầu nhìn xung quanh hỏi , "Con đâu?"


      "Nhũ mẫu bế cho uống sữa rồi." Hoàng đế đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai cho nàng, sau đó mới khẽ: "Là nam hài tử, cũng biết tủi thân thế nào mà khóc lâu lắm, qua lát mới mệt mỏi dừng lại.


      Nghe được là nam hài tử, trong lòng Thanh Li cũng có quá nhiều cảm xúc, có điều nàng lại bị câu phía sau của làm cho căng thẳng, "Thái y cũng có tới bắt mạch xem có chuyện gì hay ."


      " sao," Hoàng đế ấm giọng trấn an nàng, "Tốt lắm, lát nữa có thể bế tới."


      Thanh Li thả lỏng hơi, nàng bỗng cảm thấy có chút đói bụng, cho nên chép chép miệng theo bản năng, Hoàng đế cười với nàng, "Vừa mới hỏi nàng có đói bụng , nàng đói, bây giờ đói rồi phải ?"


      Thanh Li cười dịu dàng nhìn , "Lúc ấy ta chỉ bận tâm đến con, làm gì nghĩ nhiều được như vậy chứ."


      "Được rồi, nàng ngoan ngoãn nằm đây nghĩ ngơi , trẫm dặn bọn họ dọn cơm," dịu dàng sờ sờ gò má nàng, "Nghe lời, có biết hay ?"


      Thanh Li mỉm cười nhận lời , vén lại góc chăn cho nàng xong mới xoay người ra.


      Phía dưới nàng còn đau, nàng dám làm ra động tác gì quá lớn mà chỉ mở to mắt nằm giường chờ.


      Lúc nàng suy nghĩ vẩn vơ nghe tiếng Ngọc Trúc giọng bẩm báo từ bên ngoài, "Nương nương, phu nhân bế tiểu điện hạ tới ạ."


      ---- Từ khi Nguyên Cảnh biết gọi mẫu hậu rồi, đám cung nhân trong Tuyên Thất Điện cuối cùng cũng có thể đổi giọng, gọi nàng là nương nương lần nữa.


      Nghe Ngọc Trúc bẩm báo xong, mặt Thanh Li mang theo ý cười, giương mắt nhìn ra cửa, quả nhiên nàng nhìn thấy Đổng thị cẩn thận từng li từng tí ôm đứa bé nho nằm trong khăn lót màu vàng sáng, chân tay đến bên cạnh nàng.


      Thấy Thanh Li tỉnh, bà giọng : "Nương nương giọng tý, đừng làm ồn đến tiểu điện hạ, tiểu điện hạ khó chịu lắm, vừa mới khóc chập xong đấy."


      Thanh Li chỉ nhàng cử động nửa thân , đến khi Đổng thị đặt nhi tử xuống, nàng mới vội vàng xốc tả lót lên nhìn.


      Đại khai là do mới vừa sinh ra, khuôn mặt nhắn của bé còn hơi đỏ, cực kỳ non nớt, hết sức đáng .


      Thanh Ly thương vô cùng, nàng dịu dàng nắm bàn tay bé của con rồi đưa đến bên môi hôn .


      Đổng thị cũng thầm cảm thán nữ nhi của mình may mắn, ba năm ôm hai đứa, phải ai cũng được đâu.


      Lúc bà định thêm gì đó nghe tiếng Nguyên Cảnh từ ngoài chạy vào, "Mẫu hậu, mẫu hậu!"


      Đám cung nhân nhàng mở cửa để Nguyên Cảnh vào, Thanh Li lập tức giọng bảo Nguyên Cảnh, "Con thôi, đừng dọa tiểu đệ đệ sợ."


      Mặt Nguyên Cảnh có chút nghi ngờ, sau đó ngạc nhiên hỏi lại câu: "Tiểu đệ đệ?"


      Lúc này Thanh Li mới nhớ tới hình như Nguyên Cảnh chưa từng thấy đệ đệ, cho nên nàng cười gọi bé con tiến tới, "Tới xem đệ đệ con này, lúc Nguyên Cảnh vừa mới sinh ra trông cũng giống vậy đó."


      Nguyên Cảnh cất từng bước tới, sau khi từ từ tới gần, bé con mới nhìn thấy cái lã lót nho bên cạnh mẫu hậu, ghé sát lại nhìn kỹ, mới thấy đó là đứa có khuôn mặt đỏ hỏn.


      Thanh Li nhìn Nguyên Cảnh cúi đầu quan sát đệ đệ, nàng khỏi nở nụ cười, vừa kéo tả lót ra cho bé con dễ nhìn nàng vừa : "Đây là tiểu đệ đệ, Nguyên Cảnh là ca ca, sau này con phải chăm sóc tốt cho đệ đệ đấy nhé."


      Nguyên Cảnh ngạc nhiên nhìn đứa ngủ trong tả lót lát, bé con ngờ trông như thế, lẳng lặng rúc vào bên cạnh mẫu hậu, cuối cùng Nguyên Cảnh mới hiểu đệ đệ mà mấy ngày nay mọi người nhắc tới là cái gì.


      Bỗng nhiên bé con khóc lên to, nước mắt lớn như hạt đậu tràn ra khỏi hốc mắt.


      Vừa khóc, bé con vừa kéo cái tả lót nho kia ra, cho phép nó dựa vào gần mẫu hậu như thế.


      Thanh Li bất ngờ kịp chuẩn bị, bị động tác của Nguyên Cảnh làm cho sợ hãi, nàng sửng sốt đúng cái chớp mắt rồi nhanh chóng đẩy tay Nguyên Cảnh ra, sau đó ôm lấy tiểu nhi tử vừa mới sinh, giọng điệu nghiêm nghị hiếm thấy, "Đây là tiểu đệ đệ của Nguyên Cảnh, cho phép con làm càn!"


      Sau khi Nguyên Cảnh sinh ra, dù cho có thường xuyên bị phụ hoàng bắt nạt, nhưng mà bị mẫu hậu đánh, lại là lần đầu tiên.


      Mẫu hậu ôm tiểu đệ đệ mới sinh ra vào lòng, bởi vì bé thích tiểu đệ đệ nên mẫu hậu mới đánh bé.


      Nguyên Cảnh sững sờ tại chỗ, thể tin được mà nhìn nàng, dáng vẻ rất bi thương, tuy im lặng tiếng nào nhưng nước mắt chảy ra như suối.


      Bé con là đứa con đầu tiên của Thanh Li, chứng kiến bé con từ khi còn bé xíu đến khi lớn đến ngần này, làm sao Thanh Li đau lòng cho được, thấy nước mắt bé con ngừng tuôn rơi, nàng càng cảm thấy khó chịu hơn bất kỳ ai khác.


      Càng cần phải , tính tình Nguyên Cảnh mạnh mẽ, rất ít khi khóc đấy.


      Thấy bé con lặng im rơi nước mắt, Thanh Li cực kỳ đau lòng, thế nhưng nàng nhìn lại tiểu nhi tử bên cạnh mình, nhất định phải trách mắng Nguyên Cảnh mấy câu.


      Thả chậm tốc độ lại, nàng cực kỳ dịu dàng với Nguyên Cảnh: "Nguyên Cảnh, đệ đệ cũng là con của mẫu hậu và phụ hoàng, còn là huynh đệ ruột thịt của con, được bắt nạt đệ đệ nhé."


      So ra , hiển nhiên là Đổng thị hiểu nhiều về tâm tư tiểu hài tử hơn rồi, bà nhàng ôm lấy Nguyên Cảnh, ấm giọng an ủi, "Cho dù là có tiểu đệ đệ, nhưng mà đối với phụ hoàng và mẫu hậu, đương nhiên là phải thương Nguyên Cảnh nhất rồi, chuyện này cần phải bàn cãi nữa sao?"


      Nước mắt Nguyên Cảnh treo lông mi, ánh ánh mắt đỏ hoe nhìn Thanh Li, gì.


      Thanh Li cực kỳ đau lòng, ngực cũng ê ẩm, nàng nhìn bé con khẽ : "Nguyên Cảnh cũng là con mẫu hậu, làm sao mẫu hậu thương cho được?"


      Hình như hơi thuyết phục được rồi, Nguyên Cảnh sụt sịt hít mũi, bé con đến bên cạnh giường, duỗi tay ra ý bảo nàng ôm.


      Nếu là lúc khác, nhất định Thanh Li ôm lấy bé con ngay, nhưng mà lúc này nàng vừa mới sinh xong, phía dưới đau đến nổi được, nghiêng người ôm lấy tiểu nhi tử mà cảm thấy đau, làm sao có thể ôm bé con được.


      Trong lòng nàng cực kỳ đau xót, chỉ có thể đưa tay sờ sờ đầu Nguyên Cảnh, "Nguyên Cảnh nghe lời, để ngoại tổ mẫu ôm con có được ?"


      Đổng thị đứng bên cạnh nghe thấy, bà vội vươn tay ôm lấy bé con, nhưng lại bị bé con đẩy ra.


      Nguyên Cảnh chỉ nhìn chằm chằm nàng, giống im lặng rơi lệ như lúc nãy, bây giờ bé con thút tha thút thít khóc ra tiếng, cố chấp vươn cánh tay ra, muốn Thanh Li ôm.


      Phía dưới Thanh Li đau, trong lòng cũng đau, vành mắt nàng cũng đỏ lên, nhưng lại thể đẩy tiểu nhi tử sang bên bước xuống giường ôm bé con, nàng chỉ có thể yếu ớt dỗ dành Nguyên Cảnh, "Nguyên Cảnh ngoan, mẫu hậu thương con nhất mà."


      Thấy mẫu hậu vẫn có ý định ôm mình, Nguyên Cảnh càng khóc dữ hơn, bé con xoay người sang chỗ khác, cất bước chạy ra ngoài.


      Làm sao Thanh Li có thể để bé con chạy ra ngoài, cần phải nhiều, Đổng thị qua ôm bé con lại.


      Nguyên Cảnh khóc rất thương tâm, tỏ vẻ chống đối bất kỳ ai tới gần bé.


      Dù sao Nguyên Cảnh cũng còn , bé con lại là trưởng tử của đế hậu, có ai dám mạnh mẽ qua ngăn bé con lại, chỉ có thể giương mắt nhìn bé con chạy ra ngoài.


      Lúc đến gần cửa, bé con bỗng dừng lại, bàn tay hung hăng lau nước mắt, sau đó quay đầu lại nhìn mẫu hậu, ánh mắt đầy chờ mong, hiển nhiên là hi vọng nàng đến ôm bé vào lòng, cho bé .


      Thấy thế trái tim Thanh Li như vỡ ra từng mảnh, nàng bất chấp tất cả, chống tay ngồi dậy rồi vẫy tay gọi bé con, "Nguyên Cảnh!"


      Vành mắt Nguyên Cảnh sưng đỏ, khuôn mặt nhắn có chút lem luốt, bé con nhìn chằm chằm vào tiểu đệ đệ nằm trong tả lót, sau đó nhìn sang mẫu hậu bên cạnh, rốt cuộc khóc lên thành tiếng.


      Rất thương tâm, cũng rất đau khổ.


      Bé con vừa khóc, tiểu đệ đệ vừa mới chào đời cũng khóc theo, nhìn hai con Thanh Li đau lòng chịu nổi, mà dỗ dành đứa nào cũng cũng hay, mũi nàng chua xót, cũng khóc theo.


      Khi Hoàng đế tới thấy ba mẹ con cùng khóc với nhau, mấy người xung quanh tỏ vẻ biết phải khuyên bảo thế nào, ngay cả trưởng tử luôn cậy mạnh đứng trước cửa, vành mắt cũng sưng lên.


      Thoáng ngạc nhiên chút xong, cũng cảm thấy đau lòng, mặc kệ Nguyên Cảnh có cảm thấy khó chịu hay , kẹp cổ bé con về phía giường rồi cau mày với Thanh Li, "Sao nàng lại ngồi dậy?"


      Thanh Li chẳng quan tâm đến , đầu tiên nàng kéo Nguyên Cảnh ra rồi hung hăng đánh lên người cái, "Sao chàng lại kẹp con như thế, lỡ ngạt thở làm sao?!"


      Đánh xong, nhìn Nguyên Cảnh khóc hết sức đáng thương, nàng lại kiềm chế được mà đau lòng, ôm bé con vào lòng, nàng cùng khóc với bé con.


      Nguyên Cảnh vùi mặt vào lòng mẫu thân, gần như tìm được nơi tránh giông bão, bé con ngoan ngoãn tựa vào lòng nàng, cũng khóc hung như lúc nãy.


      Hoàng đế nhún vai lời nào, cũng cứng rắn chen ngang, bế tiểu nhi tử cũng tham gia náo nhiệt khóc theo, tiểu nhi tử khóc cực hăng, quay sang hỏi Đổng thị xem xảy ra chuyện gì.


      Thấy màn này, Đổng thị cũng đành chịu, lại đau lòng, bà với Hoàng đế rồi lui ra ngoài, cứ để nhà bốn người họ tự giải quyết .


      Thanh Li ôm Nguyên Cảnh rất chặt, sau lát, cảm thấy tâm trạng bé con đỡ hơn rồi nàng mới nhàng buông ra, vừa lau nước mắt cho bé con nàng vừa đau lòng hôn lên mặt bé.


      Hoàng đế cũng dỗ xong tiểu nhi tử, liếc mắt nhìn Nguyên Cảnh, cười trêu, "Thế nào? Trẫm sai chứ? Thất sủng rồi phải ?"


      vừa dứt lời, nhất thời lại đâm vào chỗ đau của Nguyên Cảnh, khó khăn lắm mới dừng khóc, lúc này nước mắt Nguyên Cảnh lại rơi lần nữa.


      Nguyên Cảnh vừa khóc Thanh Li đau lòng, nước mắt nàng cũng rơi theo, nàng đưa tay đánh lên người Hoàng đế cái, tức giận mắng : "Chàng bậy bạ gì thế hả?"


      Mẫu hậu tức giận, còn khóc dữ như thế, Nguyên Cảnh cũng đau lòng, bất chấp vấn đề mình có thất sủng hay , bé con đứng thẳng người lên hung dữ đánh lên người Hoàng đế cái, giúp mẫu hậu xả giận, sau đó mới vùi đầu vào lòng Thanh Li tiếp tục khóc.


      Hoàng đế bị hai mẫu tử chọc cười, "Ngược lại hai người rất tốt, thời điểm nhất trí đối ngoại đạt được nhận thức chung rồi."


      Đưa tiểu nhi tử mới sinh cho nhũ mẫu đứng đợi bên cạnh, sau khi tỏ ý bảo các nàng lui ra, mới xách Nguyên Cảnh ra, cũng mặc kệ bé con vùng vẫy, chỉ : "Mẫu hậu con vất vả, vốn phải nên nghỉ ngơi tốt, con khá lắm, biết hiếu thuận cũng thôi , vậy mà còn giày vò mẫu hậu thêm, thậm chí là còn khóc nữa."


      Nghe phụ hoàng Nguyên Cảnh khẽ giật mình, liếc nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẫu hậu, bé con cực kỳ đau lòng, cũng rất hối hận cúi đầu.


      Thả Nguyên Cảnh lên giường, Hoàng đế đỡ Thanh Li nằm xuống, sau đó mới bế Nguyên Cảnh lên lần nữa rồi gọi người tiến vào với Thanh Li, "Trước hết nàng ăn gì đó , bồi dưỡng tinh thần rồi hãy , còn trong tháng mà khóc lâu như thế, e là tốt, trẫm gọi thái y tới bắt mạch, sau khi bắt mạch xong nàng ngủ giấc nhé."


      vỗ vỗ vai Nguyên Cảnh, "Trẫm dẫn con đến nơi khác chuyện, mau trở lại thôi."


      Thanh Li có chút lo lắng, nàng níu ống tay áo dặn dò: " cho phép đánh con."


      "Yên tâm ," Hoàng đế cũng kiêng kỵ có mặt của Nguyên Cảnh, cúi đầu hôn lên môi nàng, "Trẫm tự có chừng mực."
      ~~~~

      Truyện ed hoàn rồi, tui đăng từ từ cho mọi người nhé, chắc hơi chậm vì chờ beta nữa. :hi:
      Danny Elee, nkhanh3324, hienheo240621 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :