1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trẫm cũng rất nhớ nàng - Sơ Vân Chi Sơ Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449

    2. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449

    3. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Giật tem hiuhiu~~ :yoyo68::yoyo68::yoyo68:
      Cobe thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 76 Ba ba

      Lời này của Nguyên Khánh nhàng, giọng điệu cũng rất tự nhiên, hồn nhiên biết lời mình vừa ra khó lường đến mức nào, ngừng lát, cậu tiếp tục : ‘--- Nếu có Hoàng đệ tốt rồi.’

      giữa mùa đông, Hoàng hậu lại có tin vui, Hoàng đế sợ nàng bị cảm lạnh nên cố ý sai người đốt nhiều than sưởi ấm hơn chút, đám thái giám dám qua loa, lúc nào cũng canh chừng cẩn thận, trong nội điện luôn quanh quẩn hương thơm ấm áp, dù bên ngoài trời đông giá rét cỡ nào trong Thừa Minh Điện vẫn ấm áp dễ chịu như ngày xuân.

      Lúc Thất Vương nghe tin này, y còn cảm thán hoàng huynh nhà mình đúng là động lòng rồi, ngay cả chuyện nhặt như vậy mà cũng quan tâm, người ta luyện thép trăm năm cũng biến thành sợi chỉ mềm mại quấn ngón tay, lời này quả chẳng sai.

      Có điều giờ khắc này y lại dám bày ra tâm tư suy nghĩ đến mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cả người y chỉ còn cảm nhận, tựa như mây đen bao phủ đỉnh đầu, đè ép y thở nổi.

      ----- Than sưởi ấm có vẻ nóng quá khiến y đổ mồ hôi, lo lắng giống như con rắn quấn quanh cơ thể, làm cho đáy lòng y chịu đựng nổi mà run rẩy.

      Sắc mặt Thất Vương xám như tro, tâm trạng thấp thỏm yên, Khác thái phi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, Thẩm thái phi ngồi gần bà ta nhất cảm nhận được ràng gương mặt nhắn của bà ta run rẩy thế nào, càng cần đến vẻ hoảng hốt và sợ hãi nơi đáy mắt.

      Vẫn có người lên tiếng như trước, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, tựa như hồn phách mình ngao du tận nơi nào, còn ở chốn này.

      Chỉ có Hoàng đế thờ ơ, mặt vẫn còn treo nụ cười, nương theo câu chuyện của Nguyên Khánh hỏi thêm câu: ‘---- Tiểu hoàng đệ hơn con nhiều như vậy có thể đoạt cái gì của con.’

      Nguyên Khánh còn chưa kịp trả lời trong nội điện vang lên tiếng ‘bịch’ vang dội, lúc này ngoài tiếng ca múa trong Thừa Minh Điện còn thanh nào khác, tiếng vang kia đột ngột như trang giấy trắng bị vẩy mực, khiến lòng người chấn động.

      Thanh Li cũng bị giật mình, Hoàng đế ở bên cạnh cảm nhận được cả người tiểu nương run lên, chẳng thèm kiêng kỵ ánh mặt mọi người mà lập tức vòng tay ôm eo nàng, sau khi trấn an nàng xong mới hướng mắt về nơi phát ra tiếng động.

      ---- Cả Thất vương và ghế ngồi đều ngã ngang ra đất.

      Nguyên Khánh ngồi bên cạnh phụ thân mình, dường như cậu bị tai nạn bất ngờ này doạ sợ, hoặc là bị sắc mặt hoảng hốt của phụ thân doạ sợ, rốt cuộc cậu cũng nhận ra mình gây hoạ từ miệng rồi, gò má run lên mấy cái, nước mắt tràn mi.

      Thời điểm té xuống đất Thất vương quơ tay trúng chén rượu trước mặt mình, chén rượu cũng ngã theo làm ướt áo bào của y, tư thế như vậy, biết có bao nhiêu hoảng hốt và chật vật.

      Run rẩy ngồi dậy, y thuận thế quỳ xuống, giọng run rẩy, ‘Hoàng huynh, đừng hỏi nữa... Van xin người...’

      Ánh mắt Hoàng đế lạnh nhạt rơi người Thất vương, biết suy nghĩ cái gì, nhưng cũng lời nào nữa.

      Dường như Nguyên Thành trưởng công chúa hồi hồn, nàng ta bất động thanh sắc liếc nhìn sang gương mặt cực kỳ khẩn trương của Khác thái phi rồi chậm rãi uống hớp rượu, sau đó khẽ: ‘Thất hoàng huynh làm cái gì vậy, chẳng qua bệ hạ chỉ trò chuyện vài câu với Nguyên Khánh mà thôi, huynh làm sao thế, tự nhiên bị doạ thành cái dạng này.’

      Thừa Minh Điện vốn rất yên tĩnh, giọng nàng ta cũng cao, nhưng lại giống như tiếng sấm truyền đến tai Thất vương và Khác thái phi.

      Cả người Thất vương run rẩy quỳ sát xuống đất, nhìn ra tâm trạng thế nào, cả người Khác thái phi cứng ngắc ngồi ghế, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Thành trưởng công chúa sắc bén như dao, hận thể phanh thây xẻ thịt nàng ta ngay lập tức.

      Tất nhiên Nguyên Thành trưởng công chúa cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, đáy lòng nàng ta thoải mái cười tươi, thế nhưng giọng điệu ngoài miệng lại rất nhàng, ‘ lời nên , chắc phải là... trong lòng có quỷ chứ?’

      Thất vương dám lên tiếng, sắc mặt Khác thái phi trắng bệch nhưng lại dám tạo thêm rủi ro trong hoàn cảnh này, Nguyên Khánh bị phụ thân doạ sợ, theo bản năng cậu trở nên ngoan ngoãn hẳn.

      Chỉ có hoàng đế nhìn về phía Nguyên Thành trưởng công chúa, thản nhiên quát: ‘Câm miệng.’

      Nguyên Thành trưởng công chúa cảm thấy hết sức tự mãn, bỗng nhiên bị Hoàng đế quát câu, vui vẻ mặt biến mất thấy bóng dáng, rốt cuộc nàng ta đành ngượng ngùng rút lui, thêm gì nữa.

      Lần này, Thừa Minh Điện rơi vào im lặng .

      Chỉ còn lại tiếng nhạc như trước, vũ cơ nhàng ca múa, trong bầu khí như thế này, quả là quỷ dị.

      điệu múa nhanh chóng kết thúc, nhưng đám vũ cơ vẫn nhảy múa thanh thoát như bươm bướm, cũng phải các nàng muốn ở lại nơi này, mà là nhạc chưa chịu ngừng, nếu tự ý dừng lại, chừng có thể bị giận chó đánh mèo cũng nên.

      So với kết cục kia, tiếp tục nhảy múa thêm lát nữa là lựa chọn tốt nhất.

      Các nhạc công cũng làm khó đám vũ cơ lâu, trắng ra là tất cả mọi người đều đáng thương, thực ra khi làm công việc gì vẫn nên cùng tiến cùng lui mới phải.

      Bọn họ cũng bị doạ choáng váng, chỉ sợ khi tiếng nhạc dừng lại, ánh mắt các quý nhân trong phòng dừng lại người mình, cho nên bọn họ mới đánh liều đàn tiếp, dám ngừng dù chỉ chút.

      Thất vương đứng tiện, mới quỳ được lát mà thân thể có chút lung lay, thế nhưng giờ thái độ Hoàng đế ràng, y nào dám lười biếng, nên chỉ đành giữ vững thái độ, quỳ sát mặt đất, đợi phát quyết cuối cùng.

      Hoàng đế bình tĩnh nhìn y lát rồi chợt cười : ‘Thất đệ?’

      Thất vương ngẩng đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, tuy rằng bây giờ có hơi chật vật chút nhưng vẫn nhìn ra được thái độ khiêm tốn, cũng là làm khó y rồi, ‘... Có thần đệ.’

      ‘Có nhiều thứ, trẫm có thể cho,’ Ánh mắt Hoàng đế rơi vào người y, cười khẽ tiếp, ‘Nhưng mà, đệ thể đưa tay nhận.’

      Mặt mày chẳng chút độc ác, ngữ khí nhàng, tựa như chỉ việc nhà, nhưng rồi lại khiến lòng người rét run, ‘---- Hiểu chưa?’

      Đáy lòng Thất vương nhàng thở ra hơi, mồ hôi cứng ngắc lưng nhàng lăn xuống, mặc dù vẫn dính dấp ẩm ướt như trước nhưng dễ chịu hơn nhiều, y ngớt lời tạ ơn, ‘Thần đệ hiểu , thần đệ hiểu .’

      xong còn lôi kéo Nguyên Khánh quỳ xuống, Thất vương khấu đầu lần nữa, ‘Hoàng huynh đừng lo, thần đệ có chừng mực, tuyệt đối làm ra những chuyện quá phận, nếu có gan sinh ra tâm tư nên có, hãy để cho thần đệ...’

      Y có vẻ muốn thốt ra lời thề độc, lại bị Hoàng đế cắt đứt.
      Last edited: 3/4/18
      Danny Elee, nkhanh3324, Phong nguyet24 others thích bài này.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 76 tt

      phất phất tay ý bảo thái giám đứng bên đỡ Thất vương lên, "Đều là cốt nhục tình thân cả, đừng mấy lời xa lạ kia."


      Thất vương dám cãi lời, sau khi thái giám đỡ dậy, y cũng kéo nhi tử, nơm nớp lo sợ ngồi lại ghế, cẩn thận lau mồ hôi lạnh vừa toát ra.


      Hoàng đế , vừa xảy ra chuyện vừa rồi, đương nhiên có người can đảm lên tiếng. Thanh Li liếc mắt nhìn đám vũ cơ run run rẩy rẩy bên cạnh, nàng cũng hiểu các nàng bị tai bay vạ gió, ngược lại rất đáng thương.


      Thế nên nàng bèn ra lệnh: "Đổi điệu múa khác , vũ khúc Tây Giang Nguyệt tệ, dặn bọn họ biểu diễn đoạn đó ."


      Chuyện này có thái giám lo liệu, nàng nâng chén lên mói với mọi người có mặt: "Lại mùa đông qua, mùa xuân lại về, hôm nay đúng dịp nên khỏi muốn nhiều thêm vài lời. Tuổi bổn cung còn trẻ, lại là năm đầu tiên gả đến hoàng gia, làm việc chưa thoả đáng, ta tự kính chư vị ly, mong chư vị bỏ qua."


      Hoàng hậu chịu mời rượu là cho thể diện, đương nhiên mọi người dám từ chối.


      Mọi người thấy nàng ra mặt làm dịu bầu khí, sắc mặt hoàng đế cũng hoà nhã hơn ít, cho nên tất cả đều nhàng thở ra, người ở đây đều trải qua trận cung biến năm đó nên đương nhiên muốn nhìn thấy cảnh máu tươi nhuộm đỏ cung đình lần nữa, mặc kệ trong lòng khó chịu cỡ nào, song ngoài mặt vẫn nặn ra nụ cười tươi rói, vui vẻ mà uống rượu, cười cười nâng ly chúc mừng năm mới.


      Chỉ có Hoàng đế len lén liếc nhìn tiểu thê tử bên cạnh cái rồi giọng hỏi: "Mất hứng?"


      Đối với , Thanh Li cũng cần che giấu, đuôi lông mày lộ ra chút bất ngờ, nàng giọng đáp lại, "Có chút."


      Đây là đứa con đầu tiên của nàng, lúc vừa mới biết tin nàng cũng rất hoang mang sợ hãi, lúc thấy sắc mặt của trượng phu nhà mình, rồi tựa vào lòng , trong lòng Thanh Li vui mừng, cũng rất chờ mong.


      Nàng quan tâm đứa trẻ này là nam hay nữ, dù sao cũng là cốt cục của nàng và nam nhân mà nàng , đều là tiểu bảo bối của nàng, là mẫu thân, nàng đứa bé này là điều thể nghi ngờ.


      Thanh Li biết mình được tất cả mọi người thích, cũng có hi vọng xa vời như vậy, thế nhưng khi nghe Nguyên Khánh thẳng là thích đứa trẻ sắp chào đời, nàng thấy có chút tủi thân.


      Lời trẻ con đáng tin, nhưng cũng là lời lòng của Nguyên Khánh.


      Đứa bé còn chưa sinh ra đời mà bị người ta ghét, còn hi vọng nó nên xuất .


      Nghĩ đến đây, Thanh Li kiềm được mà có chút đau lòng.


      "Tính nó là vậy, đáng để Diệu Diệu bận tâm," Trong lòng hoàng đế cũng vui, chẳng qua là thể ra ngoài mà thôi, vỗ vỗ lên tay tiểu nương trấn an, tiếp: "Đây là con của chúng ta, chỉ cần chúng ta thương là được, để ý đến người khác làm chi."


      Thanh Li nghe hoàng đế an ủi mấy câu, trong lòng nàng cũng khoan khoái dễ chịu hơn, nàng gật đầu đáp lại, "Ta hiểu rồi, chẳng qua là nhất thời thích ứng kịp mà thôi."


      Hoàng đế cười cười, tự mình châm rượu rồi với nàng: "Thời gian vui vẻ thế này, Diệu Diệu cũng uống với trẫm ly ."


      Thanh Li có thai, tửu lượng cần phải , nàng dám dính đến chút xíu rượu nào, cung nhân sớm chuẩn bị nước trà cho nàng, hiếm khi được uống rượu thoải mái, "Uống ly quá keo kiệt, ba ly được ?"


      "Vậy nàng được lợi quá rồi." Hoàng đế hừ tiếng, song vẫn đồng ý, "Ba ly ba ly, chẳng lẽ trẫm lại sợ nàng?"


      Hai người nhìn nhau cười, hơi uống cạn, Thanh Li cầm khăn chặm chặm khoé môi thấy Hoàng đế chồm tới khẽ: "Tiệm khang xuân bức phù dung chẩm, đốn giác hàn tiêu trúc diệp bôi* Diệu Diệu, đây là năm tốt nhất mà trẫm từng trải qua, trẫm cảm ơn nàng."


      *Hai câu trong bài thơ Nỗi nhớ nhung đêm cuối năm của Mạnh Hạo Nhiên:


      Ngũ canh chung lậu dục tương thôi
      Tứ khí thôi thiên vãng phục hồi
      Trướng lý tàn tài khứ diệm
      Lô trung hương khí tận thành tro
      Tiệm khan xuân bức phù dung chẩm
      Đốn giác hàn tiêu Trúc Diệp bôi
      Thủ tuế gia gia ưng vị ngọa
      Tương tư na đắc mộng hồn lai

      Dịch nghĩa:

      Tiếng chuông báo đổi canh như thúc giục
      Năm bốn mùa hết đến lại thôi
      Ngọn đèn mờ trong trướng bấc tàn rồi
      Lò hương nhạt, chỉ còn tro vương vãi
      Gối phù dung hương xuân dần thấm tới
      Nhưng ô kìa ly Trúc Diệp lạnh tanh
      Luyến thời gian nên dỗ giấc đành
      nhung nhớ sao tìm mơ gặp được

      Hoàng đế quen thói lời tâm tình, có điều lòng, tính ý chân thực, Thanh Li cảm thấy giả dối, trong lòng tràn ngập ấm áp ngọt ngào, ánh mắt dừng lại mặt , nàng : "Phu thê là nhất thể, lang quân cần mấy lời này."

      " giống như thế," Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng, "Diệu Diệu có phụ mẫu, có huynh trưởng, có cháu , có ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, có nhiều ràng buộc. Thế nhưng..."

      nắm chặt tay thê tử, giọng dịu dàng khó kiềm nén, "---- Trẫm chỉ có nàng và con."

      "Có khi trẫm cảm thấy, Hoàng đế giọng : "Chúng ta như hai cành cây, chỉ mọc cùng thân cây, mà ngay cả gốc cũng sớm dây dưa cùng chỗ, khó chia lìa, tách ra. Thường ngày nàng hay xấu hổ chẳng chịu mấy lời tâm tình, hôm nay tốt đẹp như thế, nàng vài lời với trẫm có được ?"

      "Ta mang thai mà, chàng còn cố ý chọc ta khóc," Nghe mà mũi Thanh Li đau xót, kiêng dè mấy người xung quanh, nàng dám lớn tiếng, ánh mắt chỉ hơi phiếm hồng, "Hư quá ."

      Hoàng đế vẫn chẳng chịu buông tha, nhìn nàng chằm chằm rồi lại cầm chặt tay tiểu nương, "Đứa trẻ ngoan, nghe lời ."


      "Ta mới phải trẻ con đâu," Thanh Li đẩy tay ra, bĩu môi kiêu ngạo: "---- Năn nỉ ta ."

      Hoàng đế bị dáng vẻ đáng của nàng làm cho vui vẻ, cúi đầu xuống , "Diệu Diệu ngoan, xin nàng đấy."

      Hiếm khi thấy chịu thua, Thanh Li được tấc lại muốn tiến thêm thước, "---- Gọi ba ba."

      Hoàng đế khẽ giật mình, "Hả?"

      "Khụ, có gì hết," Vừa xong Thanh Li chột dạ, nàng vội vàng sửa miệng, "Ta trêu chàng thôi."

      Hoàng đế nghe hiểu mấy lời kia, nhưng cũng chẳng so đo với nàng mà chỉ thúc giục, "Diệu Diệu?"

      "Tâm ý của ta đối với lang quân cũng giống như tâm ý của lang quân đối với ta vậy." Thanh Li cũng che giấu, nàng giọng : "Trước khi xuất giá, tất nhiên phụ mẫu huynh trưởng là lớn nhất, sau khi xuất giá, trong lòng ta vẫn luôn luyến tiếc nhớ nhung nhà mẹ đẻ, song quan trọng nhất vẫn là lang quân và con chúng ta."

      Hoàng đế nhìn tiểu thê tử của mình rồi lặng lẽ ra câu: "---- Con là quan trọng nhất."

      "Được rồi được rồi được rồi." Thanh Li kiềm lòng đặng mà nở nụ cười, nàng che miệng : "Quan trọng nhất tất nhiên là lang quân ---- Ai cũng bằng hết."


      Hoàng đế hài lòng, rất có hứng thú rót thêm chén rượu, cùng nàng chạm cốc rồi uống cạn.

      Thanh Li cũng mãn nguyện rồi, nàng cười dịu dàng liếc nhìn trượng phu, sau đó bỏ lời kia ra sau đầu, cúi đầu từ tốn ăn cá.

      "Diệu Diệu à," nàng cúi đầu ăn cá nhìn thấy hoàng đế chống cằm, chậm rãi : "Có phải nàng cho rằng ---- Trẫm biết ba ba nghĩa là gì ?"

      ". . ." Thanh Li: "Cái gì?"

      ~

      Tác giả ra suy nghĩ của mình : Năm thái hoà, trong quyển "Thân thích" Nguỵ Minh Đế trong thời tam quốc có viết: "Ba ba đồng nghĩa với phụ thân."
      Last edited: 3/4/18
      Danny Elee, nkhanh3324, Phong nguyet29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :