1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trẫm đâu dễ bị trói buộc - Nữ Vương Qua (18) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 25:Khí phách cường đại

      Sài Hi tiếp nhận giây cương, sau khi lên ngựa từ cao nhìn xuống phân phó Mạc Ly : "Hầu hạ bệ hạ cho tốt, nếu có chút sơ xuất nào bản cung hỏi tội ngươi."

      Mạc Ly quỳ gối,"Thuộc hạ tuân mệnh."

      Trầm Hàm Chương đưa tay giữ lại, kết quả ngoài lưu lại chút gió thu hiu quạnh, cũng chỉ còn có khuôn mặt đen như than của Mạc Ly.

      Nàng thu tay lại, đau đớn vô cùng.

      Mạc Ly cũng mặc kệ, "Bệ hạ, chúng ta thôi."

      cái đầu nhà ngươi!

      Đối với tình địch số hai sớm chiều ở chung cùng tình nhân trong mộng này, Trầm Hàm Chương phi thường vừa mắt.

      Aizzz, cũng biết Phó Đông kia bộ dáng ra sao? So với nàng có đẹp hơn ?

      Phó Đông đương nhiên là đẹp.

      Trầm Hàm Chương là người ngoài, tự nhiên biết được Phó phò mã của chúng ta đứng đầu trong bảy nam thần kinh thành.

      Cái gì thân cao tám thước, phong thái tú, tiêu tiêu tố tố, long chương phượng tư, cái gì tóc mai như đẽo, mày như họa, lúc giận mà như cười, lúc quở trách cũng đầy phong tình, hết thảy đều là hình dung Phó lang năm đó của chúng ta đó đúng ?

      Phó Đông từng, chính là tình nhân trong mộng của tất cả thiếu nữ trong kinh, biết bị bao nhiêu người ở trong mộng chà đạp rồi.

      Ngày đại hôn của và Sài Hi, bởi vậy mà hồn ma thiếu nữ vỡ mộng rủ nhau treo cổ trước cổng phủ công chúa ước chừng phải nghìn người.

      Bất quá, nếu như để cho nghìn thiếu nữ kia nhìn thấy bộ dáng của Phó Đông bây giờ, chắc chắn cảm thấy mình sao lại bị phân dính đầy mắt mất rồi.

      vô cùng mất mặt!

      Phó Đông tóc dài rối tung, che khuất khuôn mặt lãnh ngạnh, cũng che biểu tình mơ hồ của .

      Ba gia đinh gắt gao ấn mặt đất, hai tên khác tay cầm gậy vừa thô vừa to, chút lưu tình côn rồi lại côn đánh vào lưng .

      Thời điểm Sài Hi tới, lưng là máu thịt lẫn lộn. Đuôi lông mày nàng giật giật, nhanh đến cười :"Phó đại nhân tại sao lại tức đến như này."

      Nghe thấy thanh của nàng, Phó Đông thân mình nháy mắt cứng ngắc, sau đó gậy nện lưng, làm cho kìm chế được kêu rên ra tiếng.

      Toàn thân đều đau, nhưng thế nào cũng đau bằng trong lòng hiu quạnh lạnh như băng.

      Phó Bác tiến lên hai bước, ôm quyền :"Hạ thần bái kiến công chúa điện hạ."

      Sài Hi xua tay, ý bảo cần đa lễ.

      Tuy rằng như vậy, nhưng cần quy củ vẫn phải có. Chờ sau khi vòng người quỳ xuống, gậy đánh Phó Đông cũng coi như tạm dừng.

      Thất Hoành vội vàng qua, muốn lấy y phục che lưng trần trụi của . Nhưng đối mặt với vết máu loang lổ, cũng dám chạm vào .

      Phó Đông nhắm chặt hai mắt tựa hồ hề sở giác.

      Sài Hi nhìn qua, hơi hơi nhíu mày, thanh chứa tia vui:"Phó đại nhân chẳng lẽ nên giải thích chút với bản cung?"

      Phó Bác ngưng trọng, nắm tay giấu trong áo gắt gao nắm chặt, hồi lâu mới cười :"Là hạ thần biết dạy con."

      "Hạ thần cũng là mới biết được Phó Đông luôn lưu luyến trong tưu phường, mỗi ngày đều say khướt ngay cả thân trí cũng khổng õ ràng. xuống như vậy, có lỗi với ơn tri ngộ của công chúa điện hạ. Cho nên, hạ thần mới nhịn được ra tay giáo huấn phen."

      Sài Hi chậm rãi về phía Phó Đông , khom lưng duỗi tay chọc lên miệng viết thương của , ngoài ý muốn khiến cho thân thể run rẩy. Nàng cười tiếng, đứng lên :"Bản cung đúng là biết, Phó đại nhân ra là đối tốt với bản cung như vậy."

      Ý cười mặt Phó Bác cứng đờ.

      Nhưng nàng thèm quản , mà tiếp tục :"Nhưng mà Phó đại nhân người đừng quên, Phó Đông tại là người của bản cung, đánh chửi đều là do bản cung, người ngoài."

      " có quyền xen vào."

      câu khí phách, làm cho bốn bè rơi vào yên tĩnh, thẳng đến khi tiếng cười khẽ vang lên.

      Phó Đông thong thả từ đất ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Sài Hi, thanh thản nhiên lại có độ ấm :"Ta là nguwoif của ngươi?"

      Sài Hi quay đầu buông mắt, cười yếu ớt :"Đúng vây."

      Thanh nàng ôn ôn nhu nhu, cùng với vẻ lạnh lùng dứt khoát lúc nãy hoàn toàn giống. Sfi Hi duỗi tay xoa đầu , bất đăc dĩ :"Ngươi đó, nên gội đầu thôi."

      Sau đó nhàng nhíu mi,"Râu cũng nên cạo ."

      Phó Đông dùng sức hất tay nàng ra, động tác này động đến vết thương khiến đau đến khuôn mặt vặn vẹo. Nhưng coi như thèm để ý,"Đừng chạm vào ta."

      Ánh mắt của thực đen thực sáng, giống như hăc diệu thạch, lóng lánh trong suốt ánh sáng lạnh, tiêu sái, phong lưu, mê người.... ...

      Mặc dù phải thực phù hợp với thẩm mỹ trước kia của nàng, nhưng chỉ bằng khuôn mặt vạn trung vô nhất này của , Sài Hi vẫn như cũ quyết định đem người thu vào phủ.

      Đúng vậy, tuy rằng dựa theo tập tục của nơi này, coi như nàng gả cho Phó Đông . Nhưng ở trong lòng nàng, chơ tới bây giờ đều là Phó Đông gả cho nàng.

      Cho nên Phó Đông là vật phẩm phụ thuộc vào nàng, nàng có thể đánh có thể mắng có thể vứt để ý.

      Nhưng người khác được.

      Nàng phi thường thích người khác động vào đồ của nàng.

      Đương nhiên, nàng cũng rất thích người khác phản kháng nàng. Chẳng qua nếu người đó là Phó Đông , miễn cưỡng vẫn có thể thương lượng.

      Dù sao, nàng giống như bất tri bất giác, đem mỹ thiếu niên trong sáng như nước dưỡng thành hán tử thô bạo.

      là có lỗi a có lỗi quá!

      Sài Hi tiếc hận thở dài, mơ hồ để ý thu hồi tay chắp sau lưng, cười :" Được rồi, đừng náo loạn nữa, theo ta trở về."

      Phó Đông ánh mắt càng lạnh,"Ngươi từ trước đến nay đều cho rằng ta cố ý cùng ngươi nao loạn."

      "Cho rằng ta ghen, muốn đổi lấy tình của ngươi?" tới đây, Phó Đông cười nhạo hai tiếng." phải, hẳn phải là sủng ái."

      Sài Hi.... ..." ngửa đầu gọi tên nàng,"Chuyện ta hối hận nhất, chính là năm đó gặp được ngươi."

      Sau đó ngươi.

      Chẳng qua tại được chữ này nữa rồi, với nữ nhân trong lòng chỉ có quyền lực cùng địa vị, đó là loại dơ bẩn.

      lảo đảo đứng lên, ánh mắt trở lên vô cùng kiên định.

      Phó Bác sắc mặt khẽ biến, hai bước thành ba đến đối điện hai người, đáng gãy lời của Phó Đông :"Công chúa điện hạ, Đông uống say rồi, người đừng cùng so đo. bằng người trước nội đường nghỉ ngơi chút, hạ thần đưa để tỉnh rượu. Đợi thanh tỉnh rồi lại tùy người đưa về phủ công chúa."

      "Để cho ." Sài Hi ý cười bên khóe mỗi vẫn chưa dừng, ánh mắt nhìn Phó Đông tràn ngập dung túng.

      Nàng càng như vậy, sắc mặt Phó Đông càng khó coi. nhìn vẻ sốt ruột cùng ra hiệu của Phó Bác, chữ lại chữ :" Ta muốn cùng ngươi hòa ly."

      "Hòa ly?" Sài Hi nhếch mày, giống như nghe được chuyện gì đáng buồn cười,"Ngươi đứa này, luôn ngây thơ như vậy."

      "Ngươi có tư cách gì cùng bản cung hòa ly?" Sài Hi duỗi tay nắm cằm Phó Đông , cười :"Cho dù bản cung cần ngươi, cũng chỉ có thể là bản cung hưu ngươi, hiểu chưa? Hơn nữa, cho dù bản cung cần ngươi nữa, cũng thả ngươi ."

      "Đồ bản cung dùng qua, cho dù bị hủy, cũng để cho người khác."

      Phó Đông ánh mắt biến đổi, hung hăng quay đầu giẫy ra khỏi tay nàng, tức giận đến khóe môi đều run lên:"Ngươi.... ..."

      Sài Hi phất tay đánh gãy , ra lệnh:"Người đâu, đem phò mã trói lại cho bản cung."

      Sau đó, nàng mỉm cười nhìn về phía Phó Bác, "Phó đại nhân, bản cung có việc muốn cùng ngươi chuyện."

      Nhìn Phó Đông rống giận cam lòng phản kháng, Phó Bác hơi thởi dài, cúi đầu ;"Công chúa, mời cùng hạ thần đến thư phòng."

      theo phía sau Sài Hi, nhịn được quay đầu, nhìn thấy đứa con từng tự hào nhất bị người đặt dưới đất.

      Giống như con chó.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26 : Nhân sinh nếu chỉ như lúc ban đầu gặp gỡ

      Ngoài Phó Bác cùng Sài Hi ra, ai biết bọn họ những gì. Đợi khi Sài Hi ra khỏi cửa lớn Phó gia, khóe mắt mang theo vẻ trào phúng nhè .

      Nàng nhíu mi nhìn về phía xe ngựa, lưu loát xoay người lên.Vén rèm lên nhìn thấy Phó Đông bị trói lại ở nơi đó, nàng cười hai tiếng, đổi lấy trợn mắt nhìn lại.

      Đầu tiên Sài Hi gỡ miếng vải trong miệng ra, tiếp đó là cởi trói cho , sau đó mới ngồi tháp, lẳng lặng nhìn .

      Phó Đông thở ra hơi dài.

      toàn thân vẫn trần trụi, vết thương lưng mặc dù còn chảy máu, nhưng bị trói trong thời gian dài như vậy, lúc này toàn thân như khúc gỗ, đầu óc cũng có chút hỗn loạn.

      Thế nhưng dù vậy, ánh mắt của vẫn như cũ sáng rực hữu thần, liền lạnh lùng giằng co cùng Sài Hi.

      Xe ngựa chậm rãi rời , Phó Đông bên ngoại bào phủ lên, thân thể mới bắt đầu từ từ hồi phục cảm giác.

      lâu sau, Sài Hi đánh vỡ trầm mặc.

      Nàng từ cao nhìn xuống Phó Đông ngồi sàn, cười :”Có đau ?”

      Phó Đông mím chặt môi quay mặt phản ứng.

      Sài Hi để ý, tiếp tục ôn nhu :” Thành thân ba năm, bản cung tự hỏi chưa từng bạc đãi ngươi, tại sao phải gây sức ép như vậy? Vì Hồng Tụ nương của Tiểu Bao Hiên?”

      Phó Đông cứng đờ người, trong mắt lên bối rối cùng quẫn bách, nhưng rất nhanh áp chế lại, quay đầu nhìn nàng :”Ngươi có ý gì?”

      “Có ý gì?” Sài Hi sờ cằm,”Bản cung đối với thẩm mỹ của ngươi rất thất vọng a !”

      Nàng duỗi tay vuốt ve đỉnh đầu Phó Đông lại bị giãy ra, Sài Hi mím môi cười, gắt gao đè lại vai , xác định thể nhúc nhích, lại duỗi tay vuốt vuốt tóc ,” Hồng Tụ nương đẹp có đẹp , nhưng ánh mắt lại trống rỗng vô hồn, bất quá chỉ là là nữ nhân bình thường thú vị.”

      “Bản cung thực tò mò, người xem trọng nàng ở điểm nào?” Sài Hi hiểu nhíu mi , “Có bản cung như trâu ngọc phía trước, chỗ nào của ngươi phát điên mới nhìn trúng loại nữ nhân này?”

      Trong lòng Phó Đông nửa hoang vắng nửa phẫn nộ, hai tay gắt gao nắm lại, mặt gân xanh nổi lên. lúc sau mới mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc hỏi nàng,”Bởi vì ở chỗ nàng, ta mới cảm thấy bản thân là nam nhân.”

      “Nàng xinh đẹp, cao quý, tài hoa như ngươi, nhưng ôn nhu, nghe lời, động lòng người hơn ngươi, quan trọng là nàng ta còn ngươi .” xong, ánh mắt Phó Đông dần dần ảm đạm.

      “Sài Hi, khi biết ta có dính dàng cùng nàng ta, ngươi có tức giận ? Ngươi có ghen ?” gắt gao khóa trụ thần sắc mặt Sài Hi, cho dù chỉ là chút dao động cũng bỏ lỡ.

      Thế nhưng cuối cùng nhìn thấy điều muốn thấy.

      Phó Đông cười tiếng, gạt tay Sài Hi vai mỉnh ra, mệt mỏi dựa vào vách xe, lấy tay che mắt.

      Sài Hi thu tay khoanh trước ngực, hừ mạnh tiếng :”Bản cung tất nhiên tức giận.”

      “Ai cho nàng ta lá gan dám muốn nam nhân của bản cung? muốn sống nữa rồi.”

      Phó Đông bỗng chốc mở to mắt, “Ngươi có ý gì?”

      “Chính là cái ý tứ ngươi nghĩ.” Sài Hi trừng mắt cười lạnh,”Ta rồi, đồ của ta dù bị hủy cũng lưu lại cho người khác. Ngươi muốn hòa ly với ta để cùng nữ nhân kia song túc song phi? Tuy bây giờ ngươi biến dạng, nhưng ngươi cũng thể suy nghĩ tốt đẹp như vậy a!”

      “Ngươi sao lại dám như vậy, ngươi………..”

      cố gằn đứng dậy muốn xuống xe, bị Sài Hi giữ chặt, hung hăng ngã xuống nền xe. đau đớn hừ tiếng, mồ hôi lấm tấm ứa ra.

      Phó Đông gắt gao nhìn chằm chằm Sài Hi, nghiến răng :”Ngươi sao có thể……………..”

      Sài Hi đánh gãy lời của , hề gì nhún vai :”Bản cung vì sao thể, bất quá chỉ là tiện mệnh.”

      “Hơn nữa…….” Nàng cười yếu ớt :” Ngươi cho rằng kỹ nữ kia là bản cung xử lý?”

      Trong nháy mắt Phó Đông giống như nhớ tới điều gì đó, cả người trở nên cứng ngắc.

      Đúng vậy!

      Cần gì nàng ta phải chính mình động thủ!

      phải phụ thân ở đó chờ cống hiến sao? Nếu như phải, cũng phải thời điểm đề xuất muốn hòa ly, quan tâm phiền não trực tiếp đánh .

      Có lẽ ở thời điểm biết, liền có người đem Hồng Tụ lặng lẽ xử lý rồi.

      Đáng hận cái gì cũng biết, khờ dại nghĩ đến mình bị bê bối như này khiến cho Sài Hi chán ghét hán, sau đó có thể thuận lợi tâm vướng bận rời .

      Thế nhưng tại………….

      Phó Đông chán nản cúi đầu.

      Bởi vì lo cho lợi ích của mình, hại nương nên tham dự vào, là thực có lỗi với Hồng Tụ.

      Tất cả đều là lỗi của .

      Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Đông lòng tràn ngập mê man. Từ sau khi đập vỡ bình cam chịu buông bỏ, loại mê man này rất lâu rồi chưa từng xuất .

      Sài Hi nhàn hạ nhìn ở đó giãy dụa, mâu quang trong mắt hơi đổi, bỗng nhiên liền nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.

      Thời điểm kia Phó Đông mới mười bốn. Khi mới lần đầu nhìn thấy nàng, thần thái trong mắt sáng ngời như ngọc, trong mắt ràng tràn đầy kinh diễm, si ngốc nhìn nàng đến nỗi đụng đầu vào cái cây trước mắt.

      Có thể vừa vụng về lại vừa ngốc nghếch, nhưng cố tình nàng lại ở giữa đám thiếu niên lang trung chỉ nhín đến mỹ nhan của . Lúc ấy nàng nghĩ, nếu đem tiểu thiếu niên này để bên người lúc nào cũng trêu đùa thưởng thức, ngày qua chắc chắn thêm vài phần lạc thú.

      Nghĩ đến đây, Sài Hi cười hai tiếng, nàng nhìn Phó Đông bộ dáng hán tử thô bạo này, bất đắc dĩ lắc đầu :”Bản cung hoài niệm bộ dáng của ngươi lúc mới gặp.”

      Phó Đông mặc dù đáp lại, thế nhưng trong đầu cũng tự giác nhớ tới lúc trước.

      cùng mấy đệ tử thế gia đến rừng hạnh Nam Giao du ngoạn, mọi người thời thanh xuân nóng nảy, ngoài miệng là thưởng cảnh, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm các nương qua.

      Tiểu thu khuê các có, thiếu nữ được chiều chuộng cũng có, mỗi khi có người nương nào xinh đẹp như hoa, đều cảm thấy bất quá chỉ như thế mà thôi.

      Thời điểm buồn chán thất vọng, quay đầu liền nhìn thấy nàng.

      Nàng mặc thân váy dài diễm lệ, xinh đẹp đứng trong rừng, ràng chỉ là nha đầu mười tuổi, lại cho cảm giác unh dung lộng lẫy.

      Đẹp nhất vẫn là mẫu đơn, mà nàng chính là đóa đẹp nhất, vương trung vương!

      Phó Đông hô hấp cũng tự giác ngừng lại, cảm thấy ngực giống như có mười con thỏ, binh binh bang bang lần lượt muốn nhảy ra.

      vội vàng che ngực, với chính mình chớ để tâm, làm tay cừ khôi, nhất định có thể dùng sức quyến rũ bản thân mê hoặc nàng.

      Giây sau đó, liền đụng đầu vào cây.

      Trong nhạo báng của bạn bè, che cái gáy xanh đen cảm thấy thẹn đến thiếu chút nữa muốn trèo luôn lên cây.

      xấu hổ nhìn trộm nàng, nghĩ tới hàng cũng cười với .

      Nụ cười còn đẹp hơn trăm hoa nở rộ kia liền khắc sâu vào trong đáy mắt .

      Lần gặp mặt ở rừng hạnh, rốt cục là kinh hãi rồi, dám tiến gần. Thế nhưng Phó Đông lại cảm thấy cùng nàng có duyên phận, bằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền gặp nhau ba lần trong rừng hạn to như vậy.

      Mỗi lần, nàng đều cười cái với như hoa nở. Lúc ấy nghĩ, đây chính là tam tiếu nhân duyên trong truyền thuyết a!

      Xe chậm dãi dừng lại, Phó Đông chưa từ trong ký ức tỉnh lại, bị người bế bổng lên.

      Phó Đông :”………….”

      Cho nên có người biết nỗi đau của ?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27 : Ai mới chân chính là công

      Chuyện thống khổ nhất đời là gì?

      phải sống chết, cũng phải ta đứng trước mặt ngươi ngươi lại biết ta ngươi!

      Mà là ta cưới thê tử, vốn tưởng rằng có thể đem nàng ở lòng bàn tay sủng nàng đến tận trời, lại ngờ rằng cuối cùng ta lại bị nàng coi thành cẩu mà sủng.

      Mà càng làm cho người ta thống khổ chính là bên người thê tử của ta còn có nhiều cẩu đến tranh sủng với ta. Là trung khuyển Trung Hoa, thề sống chết phải bảo vệ phân phận địa vị của mình.

      Di, hình như có chút đúng?

      Phó Đông hoảng hốt hoàn hồn, mặt xanh mét cắn răng gầm :"Sài Hi ngươi bỏ ta xuống."

      Chuyện chịu nổi nhất là chuyện này, đường đường là đại lão gia thân cao bảy thước sao có thể bị nữ nhân bế ngang kiểu công chúa? Thậm chí còn, thời điểm hai người ân ái, cũng đều là Sài Hi ở , ở dưới, lần hai lần còn có thể coi đó là tình thú, nhưng nhiều lần như vậy, tôn nghiêm nam nhân của ở đâu, ở chỗ nào?

      Phó Đông giãy dụa ngừng, ý đồ thoát khỏi vòng tay của nàng.

      Sài Hi trọc tức , vẻ mặt đầy ý cười :"Thẹn thùng cái gì? Bản cung lại chê ngươi."

      "Ta phải là thẹn thùng." Phó Đông nghiến răng ken két.

      "Thế được rồi, cần cố tình gây ." Sài Hi bất vi sở động, ôm cước bộ nhàng như bay." Bản cung biết hai năm này vắng vẻ ngươi, bản cung đến nhận lỗi với ngươi được ? Tóm lại, về sau chỉ cần có thời gian, ta đều ở cùng ngươi."

      "Đương nhiên, ngươi cũng phải nghĩ lại chính mình chút, bộ dáng này của ngươi cũng có chút quá rồi khiến người ta chán ngán a, ra có nhiều người tú động lòng người như vậy. Chúng ta hôm nay liền cạo râu được ?"

      Hai năm này, về việc Phó Đông thường thường kích động phản kháng, đối với Sài Hi cố tình gây . Nàng cảm thấy thể quá dung túng , vạn nhất lên đến tận trời rồi sao? Cho nên a, lúc nên sủng sủng, lúc nên vắng vẻ cũng phải vắng vẻ. Chẳng qua xem tình hình tại, sợ là vắng vẻ quá lâu, nếu đứa này cũng náo loạn đòi hòa ly.

      Nếu như vậy, trong khoảng thời gian này liền ở bên cạnh nhiều chút .

      Nghe xem, nghe xem, đây là lời mà nữ nhân nên ? Phó Đông tự nhiên liền còn khí lực mà từ chối.

      Suy nghĩ của hai người hoàn toàn cùng đường, căn bản có biện pháp đả thông.

      Đây là thực tại bi ai nhất.

      "Ta rốt cục cố tình gây chỗ nào, ràng là ngươi chẳng những cố tình gây , ngươi còn vô tình vô nghĩa vô sỉ." Phó Đông hổn hển rống ra tiếng.

      Này chấn động vùng, làm cho bọn hạ nhân chung quanh cúi lưng cúi đầu im thin thít.

      Sài Hi tính tình rất tốt, nam tử mà, mỗi tháng đều có vài ngày thoải mái, bản cung cùng so đo." Được được, ta vô tình vô nghĩa vô sỉ được chưa."

      Phó Đông cương nghạnh.

      Lại là như vậy.

      Trước kia phải là nghĩ biện pháp đem nàng quay trở về bộ dáng nữ tử bình thường, nhưng mỗi lần chỉ cần nháo, nàng liền bày ra biểu tình "Ta liền yên lặng nhìn ngươi nháo".

      Mỗi lần đều khiến cho sinh ra ảo giác, nghĩ rằng chính cố tình gây .

      Sau này liền náo loạn nữa, bắt đầu sa vào vu hoan uống rượu mua vui, bắt đầu buông thả chính mình. Bởi vì bỗng nhiên sinh ra nỗi sợ hãi thực tại, tất cả mọi thứ ở thực tại, bất quá chỉ bởi vì Sài Hi .

      Nàng gả cho , , là nàng chiêu làm phò mã, ý đồ chẳng qua là người nhà Phó gia. Đáng giận còn tưởng rằng mình tìm được chân ái, mặc dù là bỏ qua tiền đồ, chẳng sợ cùng phụ thân náo loạn, cũng muốn ở cùng chỗ với nàng.

      tại nhớ tới, khi đó trong mắt khẳng định là toàn phân, mới có thể thấy ràng mọi chuyện.

      Sài Hi nhìn chuyện, cố gắng ở mặt đầy râu của hôn cái, trấn an : "Được rồi được rồi, chúng ta tìm đại phu chữa thương trước ."

      Nhìn , lại càng làm cho người ta thống khổ rồi.

      Chẳng sợ gian ngăn cách, nhưng chỉ cần nàng chạm vào cái, ngực vẫn như cũ thẳng thắn đập loạn.

      Phó Đông nhắm mắt gì, muốn thừa nhận nhất đó là trong lòng vẫn còn say đắm, vẫn như cũ đối với Sài Hi tràn ngập chờ mong.

      Phó Đông có thể nhu thuận như thế, Sài Hi vô cùng vừa lòng. Vì thế, nàng xắn tay áo tự mình rửa mặt gội đầu cho , sau đó cẩn thận dựa theo lời đại phu phân phó, bôi thuốc cho .

      Toàn bộ quá trình ôn nhu che chở, sợ chút thoải mái.

      Thế nhưng Phó Đông lại hồi phục bộ dáng lãnh nghạnh, điều này làm cho Sài Hi rất phiền muộn.

      Nàng thực thích nam tử như vậy a.

      Bất quá bỏ , ai bảo là Phó Đông chứ! Ai bảo vó bộ dáng xinh đẹp chứ! Cho nên chút nguyên tắc gì đó, phá vỡ liền phá vỡ .

      Sài Hi sờ sờ mặt cạo râu của , hơi hơi gật đầu. Tốt lắm, mặc dù làn da có chút thô ráp, nhưng ngũ quan vẫn như vaanxtinh xảo như vậy.

      Dưỡng chút được rồi.

      Vì thế cuối cùng nàng nhàng bôi loạn phấn trắng lên mặt , còn ân cần dặn dò :"Về sau ngươi phải học Hoan Hoan HỈ Hỉ HỈ Đoàn Đoàn, chăm sóc mặt mình chút."

      Học bọn họ?

      Phó Đông cười lạnh, giết chết bọn chúng tốt lắm rồi! Ba kẻ chỉ biết vẫy đuôi xu nịnh, có tư cách gì sống đời.

      Hừ!

      Ánh mắt bốc lên lửa giận bùng bùng.

      Nhất là sau khi nhìn thấy người tới, hỏa diễm lại bùng bùng nổi lên. So với ba kẻ kia còn đáng chết hơn, chính là tên chó săn trước mắt này.

      Chó sủa mới biết cắn người.

      Mạc Ly mặt chút thay đổi tiến lên, có nề nếp quỳ gối xuống :"Công chúa, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

      Sài Hi quay đầu nhìn cái, sau đó cười với Phó Đông : " Ngươi trước nghỉ ngơi , buổi tối ta đến được ?"

      " được." Tuy rằng rất muốn đáp ứng lại ôn nhu sủng nịch này, nhưng có đôi khi thực nhịn được mà chấp nhận.

      Sài Hi cũng để bụng, sờ đầu lần nữa, cảm nhận mái tóc mềm mại của xuyên qua ta, cuối cùng lại hôn cái lên khóe môi , sau đó liền theo Mạc Ly.

      Phó Đông oán hận nện giường, đau đến nỗi hít ngụm khí lạnh.

      Cũng may là đau, mới làm cho trái tim đập loạn của trở lại bình thường. Sai đó nhận thức càng thêm ràng, quả sủng vật của nàng dùng để tiêu khiển giết thời gian.

      Bởi vậy, mỗi lần Mạc Ly đều có thể khiến nàng rời . Thời gian lúc trước hai người còn ngươi ta ta ngươi, bây giờ cũng vẫn như vậy.

      Chỉ sợ, nàng sớm đem Mạc Ly thu vào trong phòng, bọn họ so với chính mình mà , chẳng những có thể an ủi thân thể của nàng, còn có thể giúp nàng chuyện công việc.

      , cái gì cũng tồi tệ.

      hận chứ!

      Nhưng so với việc hận, càng ghen tị nhiều hơn, lửa giận trong lòng lớn đến nhường nào, thế nhưng trừ bỏ làm cho trong lòng chính mình càng ngày càng vặn vẹo ra, biết làm thế nào hết.

      Điều duy nhất để chuộc tội, chính là rời .

      Từ đó trời cao biển rộng, cười nhìn thế gian mây đến mây hoa nở hoa tàn.

      Tưởng tượng ra hình ảnh kia, Phó Đông cảm thấy mình đơn.

      Có cảm giác của đứa trẻ mồ côi cha mẹ.

      Bên này, Sài Hi theo Mạc Ly tới thư phòng.

      Nàng ngồi ghế, lẳng lặng nghe báo cáo, hồi lâu mới nhướng mày hỏi :" Mục phủ?"

      "Cũng chỉ là gặp tiểu nha hoàn?"

      Mạc Ly gật đầu, " nha đầu bộ dáng thực bình thường, thuộc hạ tìm hiểu, chính là nha hoàn bên người Trầm Hàm Chương."

      "Làm cái gì, ngươi tiếp ."

      Làm cái gì? Mạc Ly mặt có chút vặn vẹo.

      Còn có chuyện gì làm chứ?

      Hình ảnh kia, quá hại mắt rồi!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28 : Ta tích cái thân nhân a

      Trầm Hàm Chương xoắn hết cả lên. Suy nghĩ vô số biện pháp mới rời khỏi đám người Mạc Ly.

      Đương nhiên, này chỉ là nàng cho rằng rời khỏi mà thôi.

      Nào ngờ vì thân thể của nàng quá mức to lớn, mặc dù nàng co rúm người lại trốn sau góc tường, cũng vẫn như cũ bị Mạc Ly dễ dàng tóm được.

      Chẳng qua Mạc Ly trước đó nhận mệnh lệnh của Sài Hi, bắt nàng lại mà chỉ lặng lẽ theo phía sau.

      đường theo nàng chút lại dừng, đoạn lại dừng, lại đoạn lại dừng, thẳng đến khi nàng thở hổn hển thuê xe ngựa, Mạc Ly xoa xoa mồ hôi lạnh bên thái dương.

      Vận tốc như vậy, cũng sốt ruột thay nàng.

      Trầm Hàm Chương nguyền rủa nghìn lần!

      Nàng hận cái thân thể béo chết tiệt này.

      Nàng hoài niệm biết bao thân thể thiếu nữ như yến kia a! lưng ong ngực nở chân dài mắt hạnh mũi cao môi , giả dụ trong thời gian dài, nàng nhất định đẹp đến luôn cả bản thân mình rồi.

      Thế nhưng lại bị tên béo kia chiếm mất, là nhục nhã!

      Aiz, thể nghĩ nữa, nghĩ đến liền tâm đau như cắt.

      Rất nhanh, xe ngựa dừng ở cửa sau của Mục phủ.

      Trầm Hàm Chương hự hự xuống xe, lựa lựa chọn chọn thập phần keo kiệt đưa tiền cho phu xe.

      Nàng cũng muốn ăn quỵt đâu, thế nhưng trừ bỏ hai viên trân châu ra, tên béo chết tiệt kia căn bản có tiền. Ngay cả chút bạc vụn kia cũng là đoạt được từ chỗ Tiểu Trác Tử.

      Diêm vương dễ lừa, tiểu quỷ khó chơi, Trầm Hàm Chương sắp đem hầu bao móc đến rỗng rồi, Trần lão nhân trong cửa mới run lẩy bẩy thay nàng truyền lời cho Phỉ Thúy.

      Trầm Hàm Chương thịt đau tim đau toàn thân đều đau, nàng dứt khoát đặt mông ngồi trước của, chống cằm nghĩ đến Tiểu Phỉ Thúy Tiểu Minh Châu thân thương của nhà nàng.

      Cũng biết, thân thịt này của mình có dọa các nàng hay .

      Thời điểm nhìn thấy nàng, có muốn cho cái ôm thương ? Nhưng này phải là để cho tên béo kia chiếm tiện nghi của Tiểu Phỉ Thúy nhà nàng sao?

      được được, này tuyệt đối được.

      Nhưng lâu lắm rồi gặp, trong lòng nàng thực kích động a. Nàng hoàn toàn khốn chế được mong muốn muốn ôm thân mật trong cơ thể a!

      lúc rối rắm, cửa phía sau bị mở ra, nàng kịp phòng bị ngã dập mặt về phía sau.

      Quay cuồng vài vòng, mới ngã chổng võ ở đó. Nàng vặn vẹo ngẩng khuông mặt đầy bụi lên, liền đối diện với đôi mắt nghi hoặc của Phỉ Thúy.

      Nàng nước mắt lập tức liền chảy ào ào.

      Bảo bối à, ta rốt cục cũng gặp được ngươi rồi.

      Phỉ Thúy trong lòng vừa động, sau thẳm bên trong sinh ra cảm giác tâm linh tương thông.

      Đây chẳng lẽ là tiểu thư nhà ta?

      Trầm Hàm Chương bên khóc bên dùng sức gật đầu, là ta là ta là ta chính là ta!

      Phỉ Thúy kiềm chế kích động, cười biếu chút quà cho Trần lão nhân, sau đó nâng Trầm Hàm Chương dây, nhàng phủi bụi người nàng.

      Lúc này mới dìu nàng vào trong phòng ở bên cạnh.

      Đây là chỗ ở của Trần lão nhân kia, thủ ở bên ngoài, người bình thường tiến vào.

      Vào cửa, Trầm Hàm Chương liền khống chế khoogn được ôm lấy Phỉ Thúy, oa oa khóc lên.

      Tiểu thư ra đau lòng lắm a!

      Mặc Ly khoanh tay ngồi nhìn từ lúc nãy, thấy màn như vậy thiếu chút nữa ngã từ cây xuống.

      Bệ hạ ôm nữ nhân khóc này cùng với chủ tử minh thần võ của nhà là cùng mẹ đẻ ra sao?

      Này có bế sai?

      Trầm Hàm Chương chôn ở trong lòng Phỉ Thúy khóc khoái trá, thẳng đến khi nàng đem vạt áo ướt sạch, lúc này mới lau mũi ngẩng đầu lên.

      Phỉ Thúy ôn nhu cầm khăn tay lau nước mắt nước mũi cho nàng, lần nữa xác nhận :"Là tiểu thư sao?"

      "Phỉ Thúy, là ta." Trầm Hàm Chương sờ sờ mũi rất có mặt mũi thừa nhận.

      Dừng chút, nàng bỗng nhiên dùng tay áo che mặt :"Ta mặc kệ ta mặc kệ, cho phép ngươi cười bộ dáng tại của ta."

      Phỉ Thúy bật cười, đem cánh tay của nàng bỏ xuống, dỗ dành :"Được, cười người."

      "Chỉ cần người có thể trở về, mặc kệ biến thành cái dạng gì, nô tỳ trong lòng chỉ có cao hứng." Tuy rằng nàng cười, nhưng cẩn thận nghe, vẫn như cũ có thể nghe ra thanh nàng run rẩy.

      Trầm Hàm Chương hơi hơi nghiêng tai, trong đầu Phỉ Thúy năng lộn xộn cảm tạ thần phật nữa đấy.

      Hừ, nha đầu kia lúc nào lại trở nên mê tín như vậy.

      Tuy rằng oán giận như vậy, nhưng khóe miệng Trầm Hàm Chương lại nhịn được nhếch lên."Tiếc là ta còn muốn cười nhạo chính mình đó."

      " tại ta là béo." Nàng tiếp tục hận cái thân đầy thịt này.

      Phỉ Thúy an ủi :" sao, chờ sau này người khôi phục lại rồi, người muốn gầy như nào đẹp như nào, nô tỳ đều giúp người."

      Năng lực thần bí kỳ quái, Phỉ Thúy vẫn luôn tin tưởng, mà sau khi trải qua chuyện này, nàng càng thêm tin tưởng. Nàng tin tưởng tiểu thư của mình, nhất định gặp dữ hóa lành, trở về lần nữa.

      đến chuyện này, Trầm Hàm Chương trong lòng có chút đau đớn.

      Ngày ta đổi trở lại cũng là ngày ta phải chết a! Nhưng nhìn thấy lệ quang trong suốt tràn ngập chờ mong trong mắt Phỉ Thúy, nàng nên lời.

      Vẫn là đừng để Phỉ Thúy Minh Châu quý của nàng phải lo lắng hơn!

      Trầm Hàm Chương líu ra líu ríu.... ....Nga ........ tại nàng là quạc quạc quang quác, thể , thanh của nam nhân thời kỳ vỡ giọng quá khó nghe rồi.

      Nàng đem chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Phỉ Thúy.

      Chỉ bất quá là chuyện tốt chuyện xấu.

      Phỉ Thúy gật đầu, mực :"Uh, tiểu thư nhà ta giỏi, cố gắng, kiên cường."

      Hai người cùng nhau lớn lên, ai hiểu Trầm Hàm Chương hơn Phỉ Thúy. Tuy rằng nàng có bộ dáng hùng hổ, nhưng trong lòng lại rất yếu ớt. Điều duy nhất khiến nàng phải kiên cường, cũng chỉ là tiểu công tử.

      Cùng Phỉ Thúy xong, Trầm Hàm Chương cả người đều thấy thoải mái. Nàng thần thanh khí sảng hít vào hơi, lặng lẽ đem hai viên trân châu kia đưa cho Phỉ Thúy, ở bên tai nàng trận.

      Phỉ Thúy ngoài miệng :"Ta hiểu rồi, tiểu thư yên tâm."

      Trầm Hàm Chương xem xét sắc trời bên ngoài, vẻ mặt nỡ :"Vậy ta đây a."

      Phỉ Thúy đôi mắt cứng đờ, tự giác nắm chặt tay Trầm Hàm Chương :"Phải rồi?"

      "Nếu ta trở về, phỏng chừng phải giới nghiêm cả kinh thành." Nàng cũng muốn , nàng cũng rất muốn ở lại a!

      Hai người cầm tay nhau mắt đẫm lệ, lưu luyến rời. Cuối cùng vẫn là Phỉ Thúy hung hăng cắn môi, dậm chân xoay người quay về.

      Trầm Hàm Chương thâm tình giữ lại hồi lâu, mới đơn thu tay lại, độc đứng mình đường.

      Đợi cho nàng càng lúc càng xa, Phỉ Thúy mới lặng lẽ quay đầu, nước mắt liền lã chã rơi xuống.

      Nàng nắm chặt hai viên trân châu, thấp giọng gọi tiếng tiểu thư. Thẳng đến khi hoàn toàn nhìn thấy nữa, lúc này mới quay về Mục phủ.

      Lão nhân canh cửa có hảo ý hỏi nàng, "Tiểu tình lang của Phỉ Thúy nương à."

      Phỉ Thúy khiêm tốn vuốt vuốt cằm cười cười, cũng phủ nhận.

      Mạc Ly cây lúc này mới rời , vội vàng chạy về phủ công chúa.

      Sài Hi sờ sờ cằm, "Tình lang? A Thiệu cùng nha hoàn của Trầm Hàm Chương ôm nhau cùng chỗ, còn khóc nức nở thành tiếng?"

      Này.... ...... ...

      Này ngược lại lạ!

      Nàng tinh tế hồi tưởng lại lúc gặp Sài Thiệu, trong đầu bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ hoang đường.

      phải bị người thay mận đổi đào .

      Nếu đúng là như vậy, này ngược lại rất thú vị rồi. Dù sao tìm người giống như A Thiệu cũng là rất khó!

      "Có nghe được hai người cụ thể chuyện gì ?" Nàng hỏi

      Mạc Ly lắc đầu.

      Sài Hi mi tâm chau lại, thầm phỏng đoán nếu thực bị người đổi mất, vậy là ai thần biết quỷ hay làm.

      Là mẫu hậu sao?

      phải a, dù sao A Thiệu từ trước đến nay luôn nghe lời, mẫu hậu tạm thời muốn động đến . Bất quá nếu suy nghĩ đến hành động học tử bãi khóa, Sài Hi lại có điểm xác định.

      Nàng lập tức thêm vô vàn các loại phỏng đoán, rất nhanh lại bị chính mình đánh vỡ.

      Cuối cùng khoát tay :"Trước để ý đến tiểu nha hoàn kia rồi sau!"

      Chuyện tình còn lại từ từ đến, nàng cũng sốt ruột. Càng hỗn loạn càng thú vị, mà nàng lại càng hưng phấn.

      Sài Hi nghiền ngẫm mà cười.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29 : Cái kia cái kia đến rồi a!

      thảnh thơi tiêu sái đường Cù Khê, Trầm Hàm Chương hai tay ôm theo hai con vịt quay, biết rằng chuyện mình tìm người thân bị người ta đội cho cái mũ cung tâm kế.Read more...

      Chính là người trong phủ công chúa này, động tác sao mà chậm vậy. Nàng muốn về cung lắm rồi, cho tên béo chết tiệt kia thèm dãi vịt nướng này !

      sốt rột, đội nhân mã do Mạc Ly dẫn đầu từ chỗ ngoặt đến, nhất tề quý rạp xuống trước mắt nàng.

      Nàng thanh thanh giọng, quở trách có tính tượng trưng vài câu, sau đó liền oanh oanh liệt liệt quay về phủ công chúa, gần gũi tình nhân trong mộng chút.

      Điều này làm cho Trầm Hàm Chương vui sướng tới nỗi suýt chút nữa ngã lộn cổ, tình địch số số hai cái gì đều quẳng lên chín tầng mây rồi.

      Đương nhiên là, sau khi để Mặc Ly tên mặt cương thi này rửa bô , tươi cười mặt nàng càng thêm rạng rỡ.

      Thời điểm trở về đường hát ca, cả người thịt béo cùng nhảy lên nhảy xuống theo điệu nhảy của nàng.

      Nhưng mà nghĩ tới chưa tới Đại Thánh cung, liền gặp phải Hạ Thục phi đỏ mặt tía tai, nàng vội vội vàng vàng quát : " Ai cho ngươi xuất cung phóng túng? Sao bây giờ mới quay về hả? Ngươi có biết lão nương tìm ngươi lâu lắm rồi a? Cái thân thể kia của ngươi bị làm sao a? Tiểu Tráng Tráng nhà ta sắp xong rồi, ô ô ô ô ô.... ..."

      Ban đầu nàng rống câu, trong lòng Trầm Hàm Chương còn yên lặng chống lại câu. Nhưng chờ sau khi Sài Thiệu sắp xong, Trầm Hàm Chương có chút lờ mờ," Đùa cái gì a?"

      thanh quá lớn, tới mức kiệu run lên bần bật ba lần.

      Bên ngoài tiểu thái giám tùy thị sợ hãi xin chỉ thị : " Bệ hạ, nô tỳ ở đây mà, người có việc gì sao?" Chính là người ta phải là Ngoạn Ý Nhi a,? Người ta nhũ danh là Hoa Hoa mà!

      Nàng có chuyện gì!

      đúng, nàng có chuyện, chuyện lớn rồi.

      Sài Thiệu sắp xong rồi? Sắp chết? Hay là chết rồi? Nếu như chết rồi, thân thể của nàng thế nào đây, làm sao nàng quay về được?

      Trầm Hàm Chương trong đầu loạn thành đoàn.

      Hạ Thục phi còn loạn hơn nàng, lăn qua lộn lại cả ngày, câu trọng điểm cũng có.

      Trầm Hàm Chương bị nàng làm phiền tức giận gầm lên tiếng, ra hiệu người nâng kiệu nhanh hơn.

      Hùng hùng hổ hổ như thế mà đến Đại Thánh cung, Trầm Hàm Chương quên luôn vịt quay, trực tiếp lao vào tẩm điện, đập vào mắt là Sài Thiệu vẻ mặt sắp chết nằm ở đó.

      Tuy rằng sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng cũng giống như bệnh nặng sắp buông xuôi trần thế. Trái tim hoảng loạn của Trầm Hàm Chương lúc này mới thoáng thả lỏng.

      Nàng quản việc hai người vừa mới cãi nhau xong, quản bốn con quỷ đứng nhìn, đến giường sờ sờ phía sau đầu , hỏi : " Ngươi sao rồi? Bị người khác bắt nạt?"

      Sài thiệu "ba" tiếng gỡ tay nàng ra, kéo xuống phía dưới mông mình.

      Ôi trời đất ơi, ta điên mất thôi!

      Trầm Hàm Chương trợn trừng mắt, phất tay áo liền quăng Sài Thiệu ra. Thế nhưng vừa liếc mắt đối diện với bộ dáng như hổ rình mồi của Hạ Thục phi cùng Mã !

      Nàng cảm thấy mình bị đe dọa!

      Nhưng.......

      Trầm Hàm Chương nghiến răng nhàng : " Ngươi có chỗ nào thoải mái mau với ta, ngươi ta mới biết được chứ, ngươi làm sao ta biết đây? Ngươi chúng ta tìm ngự y, ngươi chỉ có thể chịu đựng. Ngươi......"

      đến khô cả nước miếng, Sài Thiệu vẫn như cũ phản ứng.

      Trầm Hàm Chương thực nổi giận, nàng trực tiếp xốc chăn lên!

      Sài Thiệu biến sắc, hốt hoảng nhảy lên, đoạt lại chăn trong tay nàng.

      Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Trầm Hàm Chương vẫn thấy được vài vệt máu , rải rác mông, đùi và eo của Sài Thiệu ---- à , là của nàng.

      Cho nên, Trầm Hàm Chương bấm đốt tay tính tính, hình như nàng đến cái đó rồi.

      Cho nên Sài Thiệu đến cái kia cái kia rồi?

      Trầm Hàm Chương cảm thấy được khỏe cho lắm!

      Nàng khô cằn đứng đó, bình tĩnh nhìn Sài Thiệu trùm kín người như con nhộng. Trong lòng khỏi cảm khái, trời xanh ơi đại đế ơi, cũng đưa cho ta giường với chăn , ta cũng muốn đối diện với loại nhân sinh chết tiệt này.

      Hạ Thục phi bên cạnh khóc lóc hỏi : " Triểu Tráng Tráng rốt cuộc động rồi, có còn cứu được nữa ?"

      Cả thế giới im lặng.

      Phản ứng đầu tiên là Mã , nàng xấu hổ giật giật khóe miệng," Làm ma lâu quá, lại quên mất chuyện này."

      Theo sau là Hạ Thục phi, mặt phù dung đều vặn vẹo, nhịn hồi rồi nhịn được nữa, toàn bộ quỷ co thành đoàn ngã dưới đất cười lăn lộn : " Tiểu Tráng Tráng ...... ha ha ha ha ha.....có kinh nguyệt rồi!"

      Trầm Hàm Chương trợn mắt nhìn, "Còn có tí đồng tình nào nữa đây?" Tên béo chết bầm này dùng thân thể của nàng a!

      Hạ Thục phi cười tới giạng thẳng chân, quỳ mặt đất vừa đấm vừa cười,"Đồng tình kia là cái gì đó? Ta kỳ ..... muốn cười từ lâu lắm rồi, lúc biết Tiểu Tráng Tráng biến thành nữ nhân ta muốn cười, lão nương nhịn đến bây giờ là vất vả quá mà."

      cũng bị nàng lây nhiễm, nhịn được nhếch nhếch miệng. Loại chuyện này đối với đương quả là bỉ thảm, nhưng trong ánh mắt đứng ngoài nhìn này của bọn họ, lại đủ để gây trận cười.

      Cuối cùng là Sài Thiệu nhịn được nữa, bỗng chốc xốc chăn lên,khuôn mặt trắng bệch lạnh giọng : " Câm miệng hết cho trẫm, ra ngoài."

      Giọng lạnh như băng này, thành công khiến trường yên lặng.

      Hạ Thục phi còn muốn gì đó, bị Mã mạnh mẽ giữ chặt. Bốn con quỷ dắt tay nhau rời .

      bỗng nhiên quay đầu, mới vừa rồi trong khoảnh khắc kia, nàng dường như nhìn thấy tiên đế người Sài Thiệu.

      rũ mắt, sắc mặt ảm đạm.

      Hạ Thục phi trấn an ôm vai nàng, aiz, từ xưa.....

      "Đa tình nữ tử phụ tâm hán, minh chu ám đầu lệ mông lung a *(Ý chỉ người tài được trọng dụng)!" Công chúa sầu thảm vặt cánh hoa mà khóc.

      Hạ Thục phi, Mã :"... ...... ..."

      Có thể đem con quỷ đánh chết lần nữa được ?

      Trầm Hàm Chương cũng hì hục chuẩn bị rời , còn cách nào khác, nàng có chút thể đối mặt. Ăn uống lạp tát còn chưa tính, bây giờ Sài Thiệu lại còn muốn dùng thân thể của nàng thể nghiệm cái kia phen.

      Điều này làm cho nàng khó có thể kiềm nén, thầm nghĩ muốn mình tĩnh lặng.

      "Đứng lại cho trẫm." Thế nhưng Sài Thiệu lại mở miệng gọi nàng, thanh thanh giọng, tận tực tỏ ra bình tĩnh." Đậu nha thái, ngươi lại đây hầu hạ trẫm thay quần áo."

      Trầm Hàm Chương quay đầu, chỉ vào mũi mình hỏi :"Ta hầu hạ ngươi?"

      "Bằng ai?" Sài Thiệu quay mặt , cố gắng áp chế xấu hổ trong lòng xuống, nâng cằm ra vẻ đương nhiên : " Chẳng lẽ lại muốn trẫm mình xử lý."

      Vừa dứt lời, bụng bỗng nhiên trận co rút đau đớn, hạ thân lập tức trào ra cỗ nhiệt lưu.

      Sài Thiệu rốt cục khống chế được nữa, trong đầu điên cuồng gào thét : Con mẹ nó, sao có thể đau như vậy, trẫm cẩn thận đập vào trứng cũng đau đến như này aaaaaaaaaa !

      Trầm Hàm Chương : "... ...... ....."

      Đập vào trứng là cái quỷ gì?

      Nàng nhịn được cúi đầu nhìn xuống dưới, ánh mắt sắp tới lại bị nàng cương quyết thu hồi trở lại.

      Nàng thể đáng khinh như vậy!

      Đều tại tên béo chết tiệt!

      Nàng dùng sức trừng ý đồ dùng ánh mắt giết chết , phát cả người từ từ cuộn mình lại. Đại khái là suy nghĩ vừa rồi quả thực thể nhìn thẳng, lần này biết xấu hổ mở miệng, mà là trực tiếp suy nghĩ trong đầu hỏi :"Có cách gì khiến trẫm đau nữa ?"

      Dừng chút, nghĩ đến thỏa thuận ban đầu bị phá vỡ của hai người trước đó, Sài Thiệu tình nguyện tiếp tục :"Trẫm....nhiều nhất liền bỏ qua cho ngươi đó."

      Trầm Hàm Chương có thể tưởng tượng đến bộ mặt "Đại ân đại đức như thế nhà ngươi còn qua quỳ xuống tạ ơn trẫm" của . Quả nhiên giây tiếp theo, Sài Thiệu cho nàng mở miệng.

      "Trẫm khai ân như thế, đậu nha thái nhà ngươi còn chưa lăn lại đây tạ chủ long ân."

      muốn đập chết !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :