1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trẫm đâu dễ bị trói buộc - Nữ Vương Qua (18) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 20 : Đừng giết ta có được ?

      Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.

      Mấy người Mục Thanh ưu sầu đến xanh cả ruột rồi, mặt Sài Hi thế nhưng vẫn mang theo ý cười yếu ớt, chuyện ở Tây Hải mặc dù lập được công lớn, nhưng nàng vẫn đứng ở đó, kiêu ngạo xiểm nịnh. Mặc dù nghe thấy mình được phong tước, cũng chỉ là quỳ xuống tạ ơn, bộ dáng hoàn toàn có chút nào đắc ý.

      thể , nếu nàng là nam tử, so với tất cả mọi người trong điện này đều suất sắc hơn, thế nhưng đáng tiếc nàng lại là nữ tử a.

      nữ tử được phong làm Phó xương hầu, ban tặng ngọc quan được phép vào triều bàn việc triều chính, vô luận như thế nào đều khiến cho nam nhân có liên quan được thoải mái.

      Nhưng mà có cách nào phản kháng.

      Bởi vì mới vừa nãy, Đỗ ngự sử cùng Mục Thanh quỳ xuống, tại thời điểm nghe thấy thánh chỉ phong tước, người liền dựng thẳng lên, giọng điệu lời kịch liệt so với Mục Thanh còn muốn kích động hơn.

      năm nay sáu mươi tuổi, ở Ngự sử đài đợi suốt ba năm, thời gian khuyên can nhiều vô số kể, nhưng chỉ là như muối bỏ biển vô vọng a. Lần này theo Mục Thanh, trong nội tâm sớm chuẩn bị tử gián.

      Võ tử chiến văn tử gián ( quan võ chết vì chiến đấu quan văn chết vì can gián), chỉ cần vì con đường tự mình chấp chính của bệ hạ cho dù là chút công lao , như vậy sau khi chết tên liền lưu lại muôn đời. Hơn nữa chỉ có được thanh danh, mà trong vài thập niên nữa còn có thể che chở cho Đỗ gia bọn .

      tính tốt lắm, nhưng hắ nghĩ tới bị Tiêu Quyền Tằng đơn giản thô bạo cắt đứt. Bởi vậy cũng chỉ có thể tạm thời buông tha, cũng nghĩ đến ông trời đều muôn giúp , ngay sau đó Vương thái hậu vậy mà lại ban bố loại thánh chỉ này.

      Tẫn kê ti thần ( gà mái gáy bình minh ấy, kiểu nữ tử làm việc lớn thay nam nhân), quốc chi tương vong.

      Thời khắc này sao có thể thiếu loại trung thành cùng tận tâm này của đây?

      Nhưng thời điểm người luôn nghĩ mà làm được, căn bản còn chưa xong, bi Vương thái hậu ném tấu chương lên mặt.

      Phía điều điều trạng trạng, toàn bộ đều là tội trạng của nhi tử nhà hăn ỷ thế hiếp người ức hiếp người quá đáng.

      Trong phút chốc, Đỗ Phương trong đầu trống rỗng.

      Thế nào lại bị phát ?

      ràng thời điểm náo loạn, liền sai người đem chuyện này áp chế xuống. mờ mịt nhìn bốn phía, chẳng những thấy được vẻ mắt tán thưởng của mọi người, ngược lại còn thấy khinh thường cùng hèn mọn.

      Cuối cùng tại thời điểm bị lôi ra ngoài, Đỗ Phương hô to tiếng," Tiên đế a, cựu thần thấy thẹn đối với người a. Ngàn dặm giang sơn này, cuối cùng lại thành của Vương gia."

      "Lôi ra ngoài." Vương thái hậu hừ tiếng.

      Bên ngoài điện Tuyên Chính, là bậc thềm cao vời vợi, Đỗ Phương bị kéo tới nơi này, dùng hết khí lực giãy khỏi thị bệ, hô to " Tẫn kê ti thần, quốc bất cửu hĩ ! " rồi từ bậc thang nhảy xuống.

      Máu tươi nhiễm đỏ bậc thang, nhưng ai để ý.

      Trong điện, mảnh trầm mặc.

      Mục Thanh đứng trong hàng, bộ dáng cúi đầu phục tùng, Đồng An công chúa vào triều là điều chắc chắn, đấu tranh cũng có tác dụn gì. Hơn nữa, chuyện Đỗ ngự sử, vậy chắc cũng sớm bị phát rồi, chỉ còn chờ đến lúc này mới chất vất mà thôi.

      Là bút tích của ai đây?

      Của Đồng An công chúa? Hay là Vương thái hậu? lại có thể là, hai người có thỏa thuận gì?

      Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng bệ hạ vĩnh viễn là hoàng đế bù nhìn.

      Mục Thanh trong lòng lạnh ngắt, nhưng rất nahnh lại đem ý nghĩ này áp chế lại, . Vì tiên đế, cho dù có phải chết, cũng nhất định phải trợ giúp bệ hạ giành lại quyền lực.

      Ánh mắt Mục Thanh lướt qua mọi người, dừng ở sau lưng Tiêu Quyền Tằng. Gian thần, ngươi phụ tín nhiệm của tiên đế, trong lòng liệu có chút áy náy nào ?

      Hình như cảm nhận được ánh mắt của , Tiêu Quyền Tằng hơi nghiêng mặt, nhếch môi hướng cười cười.

      Trong mắt Mục Thanh lên vẻ chán ghét, quay đầu .

      Buổi triều sau đó, vẫn làm từng bước như cũ, Trầm Hàm Chương làm được tích gì.

      chính xác, nàng là chuyện gì cũng cách nào mà quan tâm.

      Giờ khắc này, trong tai nàng chỉ nghe thấy tiếng la hét cuối cùng của Đỗ ngự sử, trước mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy Đỗ ngự sử mặt đầy máu tươi.

      Nàng hai tay đặt đùi, gắt gao nắm chặt, mới có thể làm cho chính mình thất kinh mà lăn từ ghế xuống.

      Chưa từng có người nào liền như vậy chết trước mặt nàng, lập tức lại lấy hình dáng hồn ma lần nữa đứng trước mặt nàng.

      Đừng sợ đứng hoảng hốt được ? Đây là Tuyên Chính điện, Đỗ ngự sử làm được cái gì đúng ?

      Thế nhưng ràng Hạ Thục phi các nàng căn bản thể tiến vào, vì cái gì mà Đỗ ngự sử có thể? Trầm Hàm Chương nhìn Đỗ ngự sử nghi hoặc bay lơ ửng điện, gọi người này đẩy người kia, tim đập thình thịch, đến nỗi sắp bắn ra ngoài đến nơi.

      Buổi triều chấm dứt, nàng cơ hồ hoảng đến nỗi nhìn đường co cẳng chạy ra ngoài.

      Tiểu Trác Tử dẫn theo thị nhân theo phía sau nàng, trợn mắt nhìn nàng chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng đầu chui thẳng vào trong bụi hoa.

      Lịch sử vài ngày trước lại tái diễn.

      Đồng dạng, Hạ Thục phi ngay gần đấy cười càng thêm lớn tiếng, nàng ôm eo ngửa mặt lên trời cười to, còn kém nước lăn lộn mặt đất.

      hồi lâu, Trầm Hàm Chương vẫn như cũ nằm trong bụi hoa ra, Hạ Thục phi lúc này mới cảm thấy kinh ngạc, bay tới trước mặt nàng.

      "Thế nào mà lại run thành cái dạng này?" Nhìn thấy thân thể to lớn của Trầm Hàm Chương mực run rẩy, thần sắc Hạ Thục phi dần trở nên nghiêm trọng.

      Trầm Hàm Chương lúc này mới thoáng ngẩng đầy, trong mắt đen nhánh giống như nhiễm tầng hơi nước, "Đỗ ngự sử chết rồi, sau đó tiến vào Tuyên Chính điện."

      Hạ Thục phi sửng sốt, lập tức : " Ngươi chờ , để ta nhìn xem." xong liền bay về phía Tuyên CHính điện.

      Trầm Hàm CHương hữu khí vô lực tựa vào đó, đôi mắt hơi hơi hé.

      Tiểu Trác Tử lo lắng gọi vài tiếng, mới trong lúc nàng còn mơ hồ, sai người nâng nàng về Đại Thánh cung.

      "Ngươi làm sao thế?" Sài Thiệu nhíu mày, từ cao nhìn xuống Trầm Hàm CHương nằm giường.

      Nàng quay người , muốn để ý đến .

      Sài Thiệu cười nhạo tiếng, trẫm tính toán tội đại nghịc bất đạo của đồ mầm đậu nhà ngươi, còn mau mau đứng dạy tạ chủ long ân."

      Vừa , vừa dơ chân đá đá Trầm Hàm Chương.

      Trầm Hàm Chương ngồi bật dậy, vành mắt hồng hồng trừng ," Đừng có chuyện, có tâm tình mà phản ứng lại ngươi."

      Ánh mắt Sài Thiệu phát lạnh, vừa muốn mở miệng răn dạy, liền thấy nước mắt nàng chảy xuống mặt. ghét bỏ nhíu mi, mắng : Trẫm cũng làm gì ngươi, khóc cái gì ? đời thanh danh lẫy lừng của trẫm toàn bộ bị hủy tay ngươi, người nên khóc là trẫm mới đúng đó."

      Nhưng nghe nó xong, Trầm Hàm Chương khóc càng ác liệt hơn.

      Vừa khóc, vừa đem chuyện ở Tuyên Chính điện ra.

      Sài Thiệu nghe xong, yên lặng đứng đo.

      Trong tẩm cung, chỉ còn lại tiếng khóc của Trầm Hàm Chương. Rất lâu sau, Sài Thiệu mới tiến lên, tình nguyện đưa tay sờ sờ đầu nàng, tự nhiên trấn an : " Được rồi, đừng khóc nữa."

      Trả lời vẫn như cũ là tiếng khóc của Trầm Hàm Chương.

      Đầu đau dữ dội.

      Sau đó nửa quỳ ở giường, đem Trầm Hàm Chương ôm vào lòng, nhàng vỗ vỗ lừng của nàng, ôn nhu : " Đừng sợ, có việc gì rồi."

      "Có người chết trước mặt ta, đáng sợ a!" Trầm Hàm Chương gắt gao ôm lấy Sài Thiệu, hoa lê đẫm mưa khóc rất thê thảm.

      Lần đầu tiên, trơ mắt nhìn thấy sinh tử của người, mà hết thảy chỉ là con cờ trong ván cờ mà thôi!

      Răng nàng run lên, giọng nỉ non, : "Đừng giết ta có được ?"


      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 21 : Sáng sớm thể .

      "Tê......." Trầm Hàm Chương mở mắt, mạnh hít ngụm khí lạnh.

      Vì sao mà nửa người của ta đều có cảm giác gì rồi? Có phải bị tê liệt rồi hay ? Có phải thể đứng lên nỗi nữa ? Có phải ăn uống tiểu tiện đều phải có người hầu hạ?

      A! Sống như thế cùng cá muối có gì khác biệt chứ?

      Trầm Hàm Chương trong lòng đau đớn chua xót chảy nước mắt.

      Nàng chớp chớp mắt, nhìn thấy bức trướng màu vàng này, trong lòng khổ tâm trăm bề, nhịn được thút thít khóc ra tiếng.

      "Tê....." Bên tai vang lên thanh hít khí quen thuộc, sau đó Trầm Hàm Chương nghe thấy Sài Thiệu rất bình tĩnh quát: " Khóc mãi dứt là thế nào? Trẫm cảnh cáo ngươi, nhẫn nại của trẫm có hạn, điêu dân nhà ngươi cần tùy tiện phung phí, nếu trẫm mà tàn ác đến trẫm còn sợ."

      Thanh giống như nổ tung ở bên tai, Trầm Hàm Chương sợ đến mức quên cả khóc, người lại hung hăng run lên bần bật, bắt đầu nấc cụt ngừng.

      Mỗi lần nấc tiếng, thân thể liền run lên lần, khiến cho nàng từ có cảm giác bắt đầu cảm nhận được tê dại chua xót." Tê rồi, tê rồi, thân thể ta tê rồi."

      Tư vị quá là ... ... Trầm Hàm Chương thanh đều là run rẩy.

      Run cùng nàng còn có Sài Thiệu, mặt đen thui tiếp tục run rẩy quát : " Điêu dân đáng chết nhà ngươi đè tay trẫm, còn chưa cút ra."

      Hừ, thể gọi tên nàng dù chỉ lần thôi sao? Trầm Hàm Chương trong lòng căm giận, nhưng chỉ bĩu môi phản bác.

      Chẳng qua.....

      Có ý tứ gì a?

      Lại , vì sao thanh của tên béo chết tiệt này lại giống như sắp nổ tung ở bên tai nàng a. Trầm Hàm Chương vừa nghĩ, vừa thử động động thân, nàng run rẩy trở mình, liền đối diện Sài Thiệu.... ...

      , là ngực của chính mình!

      Trầm Hàm Chương đồng tử giãn to, thẳng đến khi mắt đều muốn lồi ra ngoài rồi. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm bộ ngực lay động run rẩy trước mặt, nhìn thấy nó thỉnh thoảng chạm vào cái mặt béo tại của nàng, cảm giác kia vừa mềm vừa êm lại vừa nhuyễn.

      hồi lâu mới dần dần rời ra, đó là sau khi Sài Thiệu trải qua gian nan hiểm trở rốt cục ngồi dậy.

      xoay cổ duỗi thân, sau hồi " đùng đùng", cảm thấy chính mình chậm rãi sống lại.

      Bởi vì toàn thân đều bị đề đến đau đớn, Sài Thiệu sắc mặt được tốt cho lắm, duỗi duỗi hai chân, nhành xoa bóp, vừa xoa vừa : " Ngươi, vừa ngu vừa ngốc lại còn giỏi khóc, toàn thân đưới tìm ra ưu điểm. Cũng may là trẫm, đổi lại là người thứ hai, đừng là an ủi, đào cả phần mộ tổ tiên nhà ngươi lên mới là lạ đó."

      cũng nhìn Trầm Hàm Chương, tiếp tục cúi đầu lảm nhảm : "Từ bi như trẫm, luôn mềm lòng như vậy, chính là điêu dân nhà ngươi chung quy biết tạ ơn."

      hồi, ngoài ý muốn nghe thấy Trầm Hàm Chương phản bác, hẳn ngẩng đầu nhìn nàng, lại phát nàng mở to mắt, giống như đông cứng lại ở đó.

      Sài Thiệu duỗi chân đá nàng, " Trẫm cùng ngươi chuyện đó, ngươi trái lại kêu tiếng a."

      Trầm Hàm Chương cũng rất muốn kêu tiếng, nhưng mà tại nàng hoàn toàn biết nên phản ứng như nào.

      Môi nàng giật giật, biểu tình mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng là biểu tình giống như nhìn thấy ma.

      "A a, Trẫm hết nhịn được rồi đó." Sài Thiệu phất tay áo, nâng cằm bễ nghễ : "Cút ra đây đáp lại cho trẫm, bằng trẫm liền đánh chết ngươi."

      Ta mới muốn đánh ngươi đây!

      là khinh người quá đáng mà!

      Trầm Hàm Chương nội tâm khởi bạo, nhưng là nàng dám nhúc nhích, chỉ có thể cứng người nằm, vẻ mặt như bị chó cắn.

      Nhưng rất nhanh bị Sài Thiệu nhấc lên.

      "Đừng a." Trầm Hàm Chương thét chói tai, bộ dạng như vậy càng kỳ quái a.

      Nàng khó chịu đến nỗi mặt đều tím lại,trong lúc Sài Thiệu đứng giường, đem nàng lật lên hai vòng, nàng the thé : " Nơi đó...."

      "Sưng lên rồi."

      Ban đầu, Sài Thiệu còn chơi thực sung sướng, đợi sau khi dần dần hiểu ra nàng có ý tứ gì, người liền cứng ngay tại chỗ.

      Cũng là bộ dáng như bị chó cắn.

      Nơi đó ?

      Sưng lên?

      nam nhân, tuy rằng là nam nhân vừa mới trưởng thành bao lâu, loại tình huống tinh thần long mã sáng sớm hân hoan đón ngày mới này, trong khoảng thời gian này cũng thường xuyên phát sinh.

      Nhưng mà....

      Sài Thiệu chưa từng nghĩ tới, có ngày, nữ nhân sâu sắc cảm thụ được nhiệt tình của tiểu huynh đệ của .

      Chuyện này! Thứ lỗi trẫm thể nhận, trẫm thể nhận, trẫm......

      trong đầu giống như gió lốc thổi qua, sau đó cơn gió lốc này nhanh chóng thổi qua lỗ tai, xâm nhập vào đại não Trầm Hàm CHương.

      Nàng lúc này, bị Sài Thiệu tự giác buông tay ra, ngã mặt đất.

      Vì thế, Sài Thiệu đứng giường, nàng vặn vẹo nằm dưới đất.

      Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhìn nhau gì!

      trận gió lạnh thổi qua, bốn con ma thân phận cao quý, đúng ngày đúng giờ đến báo tin.

      Hạ Thục phi hôm nay thế nhưng lại càn rỡ như vậy, nàng nâng má nhíu mày, nhìn cái này xem cái kia, hỏi tiểu hoảng tử chơi với đầu mình bên cạnh : " Tiểu hài nhi, tối hôm qua ngươi thực nhìn thấy hai người bọn họ ngủ cùng nhau?"

      Tiểu Văn Bách đem cái đầu ném từ tay trái sang tay phải, miệng đầu khép khép mở mở, " Đúng a, tỷ tỷ kia ôm hoàng đế ca ca."

      đau đầu nhíu mày, với Hạ Thục phi : "Văn Bách cái gì cũng đều hiểu, ngươi nghe lời nó , sao biết được cái gì?"

      Công chúa đa sầu đa cảm bên cạnh bên rắc hoa bên thút thít ngâm xướng : " Từ cổ đa sầu dư hận, rút đao đoạn thủy thủy càng lưu."

      Hạ Thục phi đem nàng đẩy sang bên, thập phần ưu sầu nhìn hai người chăm chú nhìn nhau, : "Ngươi hai người bọn họ, người nào ở , người nào ở dưới?"

      Nàng bóp bóp cổ tay, "Nếu như Tiểu Bách với ta sớm chút tốt rồi, ta đến đây nhìn xem thế nào a."

      liếc nàng cái, quở trách : " Được rồi, ngươi chớ để già mà kính."

      thanh náo nhiệt của bốn con ma, rốt cục đem Trầm Hàm Chương hó thạch kéo trở về, nàng cúi đầu nhìn phía dưới, lại ngẩng đầu lên nhìn Sài Thiệu.

      Bỗng nhiên liền nhớ tới, vừa rồi hai người bọn họ hình như là ôm nhau ? Là Sài Thiệu nằm bên cạnh ôm nàng ?

      Tên béo này chiếm tiện nghi của ta!

      cố ý là đem thân thể tuyệt vời của nàng cùng thân thể to béo của gắt gao dính chặt cả đêm.

      Còn có vừa rồi, dùng ngực cọ vào cái mặt béo này khẳng định cũng là cố ý. Còn có phía dưới.......

      Trầm Hàm Chương vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, mặt chậm rãi đỏ lên, nàng "a" lên tiếng thảm thiết, cơ hồ là dùng hết sức bình sinh từ hồi bú sữa mà nhảy lên, đầu hướng tới Sài Thiệu mà lao vào.

      Sài THiệu bị tiếng kêu của nàng dọa tới mức run lên, theo sau bị Trầm Hàm Chương đẩy ngã lên giường, tiếp đó Trầm Hàm Chương liền cưỡi lên.

      Như vậy trong nháy mắt.

      Trầm Hàm Chương chỉ cảm thấy cỗ run rẩy từ bụng dưới dâng lên, lập tức trong đầu trống rỗng, chờ sau khi phản ứng lại, nàng cúi đầu nhìn Sài Thiệu.

      Mà Sài Thiệu cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

      Chỗ nào đó hai người cùng tiếp xúc, ẩm ướt trơn trượt, đại để là bí mật thể .

      Nàng.....

      Vừa mới làm cái gì?

      Nàng đè ngã chính mình?

      Sau đó khinh bạc chính mình?

      đời này, còn có chuyện nào bi thảm hơn thế này?

      có!

      Trầm Hàm Chương nước mắt nhất thời liền rơi xuống, nếu trước kia còn cảm nhận được, nàng tại giờ khắc này, rốt cục hoàn toàn cảm nhận, trong sạch của nàng giống như hoa tuyết mùa đông trong mùa hè kia, chưa kịp rêu rao hò hét, liền biến mất đến mảnh vụn cũng còn.

      Mà Sài Thiệu đồng dạng trừng mắt nàng, miệng cũng mọt bộ dán có cái gì vui.

      Trẫm..... Trẫm bị nữ nhân dùng thân thể của chính mình khinh bạc rồi?

      Nga , này phải trọng điểm.

      Trọng điểm là--

      Trẫm tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối phải là nhanh như vậy! (nhanh như vậy là như nào các nàng tự hiểu nha :3 :3 *cười dâm*)
      Muốn chết a!

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 22 : Thủ tục nhập cung của chúng quỷ

      Tại thời điểm nàng lao lên người Sài Thiệu, Hạ Thục phi bốn quỷ cũng rất là tốt bụng thối lui.

      Hoặc là , ba con quỷ là bị Mã kéo từng con ra ngoài. Hôm nay vừa lúc là ngày hưu mộc ( chú thích ở chương đầu rồi nha), buổi sáng tươi đẹp này nên để lại cho hai người kia .

      Hạ Thục phi mực gào thét, bộ dáng thể tin được , : “Ái ái, nghĩ tới lại là tiểu nha đầu này hạ gục Tiểu Tráng Tráng nhà chúng, thực là quá mức mạnh bạo rồi, là xấu hổ với bản quỷ a.”

      “Nếu như năm đó ta mạnh bạo như thế, Thành đế phải đối với ta quyết lòng a.”

      liếc nàng cái, “Người đủ mạnh bạo rồi.”

      “Nào có nào có.” Hạ Thục phi bên che miệng xinh đẹp cười bên ngượng ngùng xua tay.

      Hoàng cung là nơi phong thủy, ban đầu kiến tạo cũng từng phù phép qua, bởi vậy tuy quá khứ trăm ngàn năm trải qua mấy triều hỗn loạn, nhưng ma quỷ trong hoàng cung quả thực nhiều. Trừ bỏ bốn con quỷ các nàng có thân phận tương đối cao quý ra, thượng vàng hạ cám thêm vào, cũng chỉ có mười hai con.

      Trong đó hơn nửa là cung nữ thái giám chết trong cung, ngoài ra, còn có hai quan viên triều trước, hai tướng sĩ chết trong chiến loạn cùng ba con vì sao chết biết từ đâu phiêu dạt đến.

      Đương nhiên, bây giờ có thêm Đỗ ngự sử, là mười bảy con.

      Đỗ ngự sử bởi vì chết ở cửa đại điện Tuyên Chính, chấp niêm đối với việc trước khi chết mà được ghi danh sử sách quá sâu, bởi vậy cũng liền mơ mơ màng màng lưu lại Tuyên Chính điện.

      Bởi vì linh lực quá yếu, phạm vi hoạt động của , chỉ trong vòng nửa dặm Tuyên Chính điện.

      cách khác, trong khoảng thời gian ngắn, khi Trầm Hàm Chương vào triều, nhất định phải đối mặt với gương mặt kia của Đỗ ngự sử. Đơn giản Hạ Thục phi dùng sắc đẹp cùng thân phận của mình dọa dẫm , khiến cho khép mình chút, được để mình thê thảm như vậy.

      lượn lờ vòng, Hạ Thục phi quyết định mở đại hội, đến tâm nhân sinh gần đây của quỷ. Xét thấy Đỗ ngự sử rời khỏi Tuyên Chính điện được, bởi vậy địa điểm tổ chức đại hội liền đặt ở bậc thang trước cửa đại điện .

      Mười bảy con quỷ hoặc bay hoặc ngồi, tuy rằng thân thể mờ ảo, nhưng thoạt nhìn toàn bộ đều là quỷ hình dạng người. giống như Đỗ ngự sử đầu có cái lỗ to đùng.

      Bởi vậy, quỷ Đỗ Phương mới tiến vào, theo lý thường bị phân biệt đối xử. Tuy tóc hoa râm, khóe mắt có nếp nhăn, nhưng là quỷ mới tới, chỉ có thể đứng cuối hàng.

      Hơn nữa còn có quyền lên tiếng.

      Bất quá, Đỗ Phương cảm thấy thần kỳ. Mặc dù kính quỷ thần, nhưng sống đời sáu mươi năm, chính là ngay cả sợi lông của quỷ cũng chưa từng thấy qua. Càng đừng nghĩ tới, chính mình biến thành con quỷ.

      nhìn chỗ này, lại nhìn chỗ kia, cuối cùng ánh mắt dừng mặt Hạ Thục phi. Bây giờ nàng vẫn còn đjep như vậy, so với trước kia khác chút nào.

      Đỗ Phương si ngốc nhìn, cuối cùng bị con quỷ nam tát cái bay ra ngoài. lăn lộn trong gió vài vòng, lúc sắp bay ra khỏi phạm vi Tuyên Chính điện, liền bị cỗ lực mạnh mẽ kéo lại.

      xấu hổ quá hóa khùng, tức giận đến nõi râu đều rung lên, ngón tay run run chỉ con quỷ kia, “Ngươi tên này biết thế nào là kính già trẻ sao? Ngươi ngươi ngươi, ngươi đối với lão nhân gia thô bạo như vậy, ngươi phải bị trời phạt.”

      Con quỷ này tên là Hàn Đại Đồng, là hán tử tráng kiện, râu rậm đầy mặt ngăm đen, chỉ chừa ra đôi mắt to như chuông đồng lộ ra bên ngoài, chút yếu thế trừng lại, vẫn phất tay áo mắng : ” Thời điểm lão tử chết, nương ngươi còn chưa sinh ra conrùa nhà ngươi đâu.”

      “Tục tĩu, quá tục tĩu, ngươi này…….” Đỗ Phương còn chưa xong, liền bị ném văng ra lần nữa, lần này đổi lại là hán tử khác, kêu Hàn Đại Thụ, bộ dáng cũng rất là…… trừu tượng.

      Hai con quỷ này là ở nông thôn, sống nổi nữa liền tham gia khởi nghĩa nông dân, thời điểm tấn công hoàng cung cùng chết vẫn ngẩng cao đầu. Bi ai chính là, chủ nhân bọn họ theo cũng gặp may chiếm được thiên hạ, trái lại bị họ Sài giành được.

      Nhưng dù sao bọn họ cũng luân hồi rồi, hai con quỷ bọn họ liền ở trong hoàng cung ngắm mỹ nhân thưởng hoa, hiểu được thế nào là hạnh phúc rời .

      Sau đó Hạ Thục phi vào cung, vừa mới gặp mặt, hai quỷ liền kinh ách thiên nhân, nhất tề quỳ gối dưới váy nàng, bởi vậy sau khi Hạ Thục phi chết liền kêu cha gọi mẹ trở thành tả hữu hộ pháp của nàng.

      thể , Hạ Thục phi có thể ở giữa chúng quỷ xưng bá, cống hiến của bọn họ khẳng định ít.

      Bọn họ đem Hạ Thục phi trở thành thần mà cúng bái, chính mình cũng dám khinh nhờn. Đương nhiên cũng để người khác khinh nhờn.

      Bởi vậy điều thứ nhất trong thủ tục của chúng quỷ chính là : được nhìn lén Hạ nữ thần của chúng ta quá ba giây.

      Đến, chúng ta xem thử điều thứ hai : Lời của Hạ nữ thần của chúng ta luôn luôn đúng.

      Tiếp tục, điều thứ ba : Cho dù sai cũng phải trở thành đúng.

      Khẩu hiệu của chúng ta là : Tất cả vì nữ thần,vì tất cả của nữ thần.

      Đỗ Phương trợn mắt há mồm.

      Này….. Thế giới sau khi chết, là điên cuồng.

      Hàn Đại Đồng nắm chặt quyền, khẩu hiệu đồng đều nháy mắt biến mất, chúng quỷ tuy rằng hình thái vẫn khác nhau như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Thục phi lại tràn đầy thành kính.

      Hạ Thục phi vừa lòng gật gật đầu, vòng theo lệ thăm hỏi từng người, cũng đối với cống hiến của mỗ quỷ mà ban thưởng. Cái gọi là ban thưởng, chính là Hạ Thục phi của chúng ta cách khoảng hôn gió cái.

      Này, này, Đỗ Phương cảm thấy trong lòng thoải mái. đột nhiên chết rồi, đột nhiên biến thành quỷ, đột nhiên xâm nhập vào thế giới ngu ngốc điên loạn…..

      Này….Cựu thần thể tiếp nhận a!

      Thái hậu à, cựu thần phản đối người nữa, cầu xin ngưới cứu sống thần lại .

      Đỗ Phương thực ngay thằng!

      Nhưng lúc ánh mắt trong suốt kia của Hạ Thục phi nhìn qua, Đỗ Phương lại thần kỳ được chữa khỏi rồi.

      Hạ Thục phi cho chúng quỷ vỗ tay, hoan nghênh vị mới gia nhập này chút. Trong cung lâu rồi có gương mặt mới mẻ nào, người mới nhất kia là nửa năm trước từ ngoài cung bay vào, là bà ở thôn kêu Xuân Hoa, gần đây bị hoàng cung nguy nga lộng lẫy làm cho hoa mắt, mỗi ngày phải làm chuyện, chính là dạo mỗi điện lần, hơn nữa còn biết mệt.

      Hạ Thục phi giới thiệu cho Đỗ phương từng con quỷ , hai họ Hàn kia nỏi, Xuân Hoa cũng , ba cung nữ hai thái giám, bệnh chết có, chết trong đấu đá hậu cung cũng có, phân bố đều đều qua ba triều đại.

      Hai con quỷ mặc quan phục chính là ở triều trước, con giống như Đỗ Phương, Tào Chấn Tử chết ở ngay Tuyên Chính điện , cũng là ngay từ đầu thể rời , chờ thời gian trôi là được rồi.

      người nữa là Kiều Sinh Vinh, nghe là cùng phi tử trong hậu cung tư thông, bị hoàng đế kiếm chém chết. Đối với việc này, Kiều Sinh Vinh luôn miệng oan uổng, chính mình là bị hãm hại, bát quá đối với lời của , Hạ Thục phi lựa chọn lưu lại.

      Sau đó lại có thêm thư sinh trẻ tuổi tên Tư Tín, bởi vì yết bảng khoa khảo có tên mình, liền uống rượu giải sàu rơi xuống nước chết đuối, ba năm trước trôi dạt tới đây.

      Người cuối cùng, là đồ thể kêu Trương Lão Đại, chết lúc cầm đao giết lợn. Đối với chuyện này, Hạ Thục phi có suy nghĩ là bị heo đâm chết.

      Muôn hình muôn vẻ, quỷ gì cũng đều có.

      Nhưng, Đỗ Phương lại cùng Tào Chấn Tử mới gặp thân, tái kiến ái mộ.

      Hai con quỷ cách nhau hơn trăm năm, liền như vậy thân quen tri kỷ.

      Nhìn thấy lệ khí người Đỗ Phương dần tiêu tán, Hạ Thục phi vừa lòng gật đầu.

      Nàng nhìn vế phía Đại Thánh Cung nơi xa xa, Tiểu Tráng Tráng cố lên, nãi nãi ta thu phục được con quỷ dọa tiểu muội nhà ngươi rồi.

      Nãi nãi cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đâu thôi. Cho nên mau sinh cho nãi nãi tiểu tôn tử để nãi nãi chơi đùa nha!

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 23 : Kiêu căng chết tiệt, cút !

      Bên trong đại thánh cung im lặng như tờ!

      Tiểu Trác Tử dẫn theo đám cung nữ nội thị, đứng ngoài điện hứng gió lạnh lâu, rốt cuộc mới nghe được thanh gọi vào.

      cúi đầu cong lưng, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân vào.

      Bệ hạ ngồi giường, mặt chút thay đổi nhìn sàn nhà, mà Trầm lại vô cùng chán đời tựa vào cột giường, mắt cũng nhìn xuống sàn nhà.

      Tiểu Trác Tử hơi hơi hạ mắt, sàn nhà sáng bóng có thể thấy bóng người, sach đến nỗi ngay cả sợi tóc cũng có, cũng biết bọn họ nhìn cái gì. Bên cạnh bệ hạ ba năm, vẫn như cũ hiểu đầu óc bệ hạ có bình thường hay .

      Thời điểm ngươi cho rằng bình thường lại phát điên, lúc ngươi cảm thấy phát điên lại bình thường, tóm lại là nam nhân khó đoán!

      Tuy đủ loại mệt tâm, nhưng Tiểu Trác Tử đối với tình hình nay vẫn thực vừa lòng. Nếu tương lai bệ hạ tự mình chấp chính, vị trí tổng quản đại nội liền phải của sao.

      Về phần Tiểu Đăng Tử thoạt nhìn được xem trọng hơn ? Tiểu Trác Tử trong lòng cười nhạo, ngu xuẩn ánh mắt thiển cận, cũng cần phải để trong lòng.

      Trước mắt, Tiểu Trác Tử áp chế suy nghĩ trong lòng, nửa quỳ mặt đất, phía sau có nội thị bưng chậu đồng tiến lên, nhàng nâng tay bệ hạ vào trong nước, chậm rãi nhàng cọ rửa.

      Trầm Hàm Chương nâng mày nhìn cái, lập tức lại hạ mắt xuống.

      Ánh mắt nàng mơ hồ dao động ngừng, chính là muốn nhìn Sài Thiệu. hiển nhiên, sài Thiệu cũng thể nào mà vui vẻ nhìn nàng.

      Chuyện xảy ra lúc sáng, hai người nháo cũng nháo đánh cũng đánh, chờ sau khi tỉnh táo lại, phần ăn ý im miệng nhắc tới.

      Chẳng qua từ lúc đó, ánh mắt hai người liền chạm nhau, cỗ xấu hổ lên lời tràn ngập xung quanh hai người liên tục tăng lên.

      Dùng đồ ăn sáng xong, Trầm Hàm Chương theo thói quen dạo ngự hoa viên cho tiêu thực. Nàng vẫn như cũ thể chịu đựng được thân thịt béo này, tâm ta chết, giảm béo ngừng!

      Nàng tuyệt đối dễ dàng thỏa hiệp.

      Ban đầu, nàng sống chết đều phải lôi kéo được Sài Thiệu cùng. Nhưng mà hôm nay, Trầm Hàm Chương cái gì cũng đều , yên lặng mình.

      Tấm lưng kia hiu quạnh bi tráng nên lời.

      Sài Thiệu bỗng nhiên muốn ăn uống gì, buông đũa trong tay xuống, gì bĩu bĩu môi.

      là...... giống như trẫm chiếm tiện nghi của nàng vậy? ràng người bị hại là trẫm cơ mà? Thân thể trẫm vừa kiện mỹ lại vừa cường tráng thể kia, huynh đệ long hổ của trẫm tinh thần phấn chấn, mới căn bản là bị cưỡng bức có được ?

      Trẫm còn chưa từng, liền......

      Hừ!

      Trẫm tuyệt đối khuất phục, tuyệt đối giải thích, chút sai cũng tuyệt đối có!

      Cho dù cái đồ mầu đậu kia có cầu xin làm hòa với trẫm, trẫm cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối tha thứ cho nàng.

      Sài Thiệu lầm bâm hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, nhịn được liền chạy theo.

      Nhưng mà trẫm cũng phải cầu hòa!

      Dù sao bây giờ trẫm là nữ quan danh nghĩa của mầm đậu có phải ? Nếu theo bên người là đúng có phải ?

      Mới phải là mềm lòng vì bộ dạng đáng thương của nàng đâu!

      Trầm Hàm Chương chậm, bao lâu liền đuổi kịp. Người liên can chờ nhìn thấy , đều ngăn nắp trật tự tránh sang bên.

      Sài Thiệu kiêu ngạo ngẩng đầu!

      Cũng phải trẫm muốn bên cạnh đậu mầm, tất cả cung nhân này đều là tự chủ trương nhường đường cho . Nếu trẫm mà , bọn họ nhất định rất xấu hổ.

      Trẫm thực là người thiện lương nhất đời.

      Sài Thiệu ngẩng cao cằm, thẳng tắp hất lên trời,

      Trầm Hàm Chương nhịn được, đen mặt : " Ngươi thiện lương như vậy, cảm động được trời xanh đâu!"

      Tên béo chết tiệt đầu óc có vấn đề ?

      biết là nàng hoàn toàn nghe được suy nghĩ của sao? Giống như hát khúc hí vậy, ai xấu hổ?

      Ách, Sài Thiệu liền như vậy cứng nhắc trong nháy mắt, quên mất chuyện này!

      Này thế nhưng đều quên?

      Nhất định là đầu óc đồ mầm đậu kia tốt, khiến cho trẫm biến thành ngu xuẩn.

      "Đủ rồi." Trầm Hàm Chương quay đầu trừng , trong mắt lửa giận bừng bừng." Ngươi có thấy phiền hay a, làm ơn cách xa ta ra chút được ?"

      Lẩm bẩm lẩm bẩm lẩm bẩm mãi, dứt được hả! Trầm Hàm Chương tức giận, nàng muốn người yên lặng khó đến thế sao!

      Sài Thiệu mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi giọng quát : " Nào hét , trẫm cho ngươi mặt mũi được chưa? Lá gan ngươi lớn lắm, dám chuyện với trẫm như vậy? Tin hay ....."

      "Ta tin." Trầm Hàm Chương sâu kín tiếp nhận lời trong đầu , thanh trong trẻo lạnh lùng nhìn ,"Ta tin lời ngươi , nếu ta rất nhanh liền chết rồi, cần gì ủy khuất chính mình."

      "Cho nê....." Trầm Hàm CHương giơ tay chỉ ra xa, giọng căm hận : " Ngươi cút......cút cho ta.!"

      Sài Thiệu chấn động mãnh liệt, dừng lại cước bộ thể tin nhìn Trầm Hàm Chương.

      Ánh mắt hai người dốt cuộc ở trùng trạm nhau, ngươi tới ta từng đôi chém giết, sát khí dần dần lan tỏa khắp ngự hoa viên, ngay cả chim sẻ bay qua cũng sợ tới mức rụng mất ba sợi lông.

      Rất lâu sau.......

      Người bây xem chân tướng, đều nghĩ linh hồn hai người này hóa thành bươm bướm triền miên bay rồi, chỉ thấy Sài Thiệu.....

      À , là Trầm hất tóc dài, ngẩng đầu ưỡn ngực lúc lắc tiêu sái rời .

      Ân ái, tan rã nhanh! Chúc cho Trầm biết xấu hổ sớm ngày thất sủng!

      Trầm Hàm Chương:"... ...... ..."

      Các vị, phải như các vị nghĩ đâu!

      Nàng rất muốn mở đâu nhóm người này ra xem, rốt cuộc là cấu tạo thế nào mới nghĩ nàng cùng Sài Thiệu ân ái?

      Ân ái cái đầu nhà ngươi, ràng là cừu hận ước gì đối phương chết !

      Trải qua trận như vậy, Trầm Hàm Chương cảm thấy như được đả thông hai mạch nhâm đốc, cả người đều thần thanh khí sảng.

      Dù sao sớm muộn gì cũng chết, nàng còn sợ ai? Nàng chuẩn bị sắp làm mưa làm gió rồi.

      Trầm Hàm Chương hề giữ hình tượng đặt mông ngồi xuống đất, giơ đầu ngón tay tính toán thời gian, Trầm Hàm Trinh hẳn là trở về kinh trước khi nàng cùng Sài Thiệu đổi trở về.

      Nhưng mà sau đó , khẳng định thể ở lại trong cung nữa. là kẻ keo kiệt Sài Thiệu tuyệt đối làm liên lụy, hai là chuyện này đối với thanh danh đệ đệ của nàng tốt. Được rồi, trong triều cao thấp đều cảm thấy tỉ muội bọn họ bị tên béo này nhìn trúng, mặc kệ cuối cùng Trầm Hàm Trinh tiến cung, cũng còn lại bao nhiêu thanh danh.

      Đây là Trầm Hàm Chương chưa có nghĩ qua, nàng quả nhiên vẫn là rất đơn thuần.

      Chẳng qua, Trầm Hàm Trinh cũng thể nào ở mãi Mục gia. Đầu tiên lão thái thái khặng định muốn, cữu mẫu lại càng cần đến. Hơn nữa, Trầm Hàm Trinh tự tôn rất lớn, phỏng chừng cũng vui ở Mục gia ăn nhờ ở đậu.

      là, khiến người ta sầu não a!

      Trầm Hàm Chương cào cào tóc, rốt cuộc nên làm thế nào a a a a a a ?

      Hoặc là ở kinh thành mua căn nhà? Trầm Hàm Trinh tuổi cũng còn , hẳn là có thể.

      Đáng tiếc nàng nghèo a!

      Trầm Hàm Chương tiếp tục cào tóc, tiếp tục sầu não muốn chết!

      Từ từ.......

      Nàng phải nàng, bây giờ nàng là trẫm! Nếu trẫm có tiền, đời này còn ai có tiền nữa?

      Còn --- ---- có --- ----- ai!

      Trầm Hàm Chương nhếch nhếch chân mày, hì hục từ mặt đất đứng lên, nàng nhướn mày hướng Tiểu Trác Tử ngoắc ngoắc tay.

      Sau khi cùng Tiểu Trác Tử thầm to hồi, Trầm Hàm CHương nhụt chí.

      ra tên béo kia có tiền.

      Toàn bộ chi phí đều là từ phủ nội vụ, mà phủ nội vụ lại ở trong tay thái hậu.

      Ngô, Trầm Hàm Chương trước mắt sáng ngời.

      Có rồi!

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 24 : cần để ý ánh mắt thế tục!

      Trầm Hàm Chương xuất cung rồi!

      Tuy rằng quá trình có chút quanh co, nhưng kết quả cũng làm cho người ta vô cùng vừa lòng. Nàng vuốt vuốt hai viên chân châu trong hành lý, nhìn Sài Hi ngồi đối diện, cười đến ngu dại.

      Sài Hi gõ gõ bàn, buồn cười hỏi : " Đệ cười cái gì?"

      "Người ta được xuất cung nên cao hứng thôi mà." Trầm Hàm Chương trong lòng kìm lòng đặng cất cao giọng, mặt cũng xấu hổ đỏ hây hây.

      "Tại sao bỗng nhiên lại muốn xuất cung?" Sài Hi gật gật đầu, chẳng qua nàng hiếu kỳ, Sài Thiệu thế nào lại muốn xuất cung? Dù sao mười mấy năm qua, chưa bao giờ rời hoàng cung bước.

      Cho dù là buổi săn hàng năm, cũng đều do tự mình Vương thái hậu chủ trì, mà Sài Thiệu lại lưu lại trong cung.

      Nơi gần nhất xuất cung, chính là Tết Nguyên Tiêu hàng năm, cùng thái hậu ngồi lầu Nam Môn cùng dân chúng thưởng nhạc.

      phải do thái hậu hạn chế cấm đoán , mà giống như chưa từng muốn xuất cung.

      Đối với việc này, Sài Hi vẫn là thể hiểu nổi.

      Ngô, nguyên lai tên béo chết tiệt chưa từng quá cửa cung? Trách được lúc nàng vừa mới muốn ra ngoài, Vương thái hậu còn hết sức khiếp sợ, nếu phải tình nhân trong mộng vừa vặn ở đấy, đảm bảo chiếu cố nàng, Vương thái hậu có lẽ chấp thuận.

      Vừa nghĩ như vậy, tên béo chết tiệt kia còn là đáng thương! , đáng thương cái đầu nhà , nàng mới đáng thương có được ?

      Vì tính toán tiền làm nhà, nàng mất sức chín trâu hai hổ, mới làm cho người ta chịu nhận hai viên chân trâu nàng lấy sà nhà xuống, mà trong lúc đó, tên béo chết tiệt kia liền thần thanh khí sảng ngồi ở bên cạnh đọc sách, ngay cả câu hỗ trợ khách sáo cũng có.

      Lương tâm quả bị chó tha rồi!

      Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến việc nàng phải đem đồ tình nhân tặng bán mới có thể mua nhà, nàng liền tâm đau như cắt, sau đó càng thêm hận .

      có biện pháp, chính là tính cách bốc đồng giận chó đánh mèo!

      "A Thiệu?" SÀi Hi gõ gõ bài, ôn nhu hỏi :"Ta hỏi đệ đó, nghĩ cái gì vậy?"

      Trầm Hàm Chương bật người ngồi nghiêm chỉnh.

      Sao nàng có thể ở trước mặt tình nhân trong mộng mà thất thần được chứ, là ngu ngốc! Chẳng qua, nàng nào biết Sài Thiệu tên bệnh thần kinh này thích xuất cung a?

      Trầm Hàm Chương đảo mắt, trong lòng hắc hắc cười hai tiếng. Nàng bỉ ổi ra hiệu Sài Hi tới gần, ở bên tai nàng câu :"Bởi vì ta rất béo."

      Nàng vặn vặn ngón tay :"Ta sợ người khác chê cười ta béo như trư."

      Sài Hi bật cười :"Phải ?"

      " còn hơn cả trân châu a." Trầm Hàm Chương vẻ mặt thành nhìn Sài Hi, giơ bốn ngón tay lên cam đam :"A tỷ nếu tin, ta có thể thề nga, ta......"

      Chưa xong, bị Sài Hi tay che miệng.

      Ánh mắt của nàng cố gắng lướt qua chóp mũi, dừng ngón tay thanh mướt như ngọc kia.

      cẩn thận biến thành mắt gà chọi.

      Ánh mắt Sài Hi ôn nhu, điểm điểm chóp mũi của nàng," Có những lời thể loạn, tiểu tử khả ái."

      Tiểu tử khả ái.......

      Tiểu tử khả ái.... ....

      Tiểu tử khả ái.... ...

      Đây là bị tình nhân trong mộng trêu ghẹo. Đùa giỡn đúng ? được rồi, hạnh phúc đến ngất mất thôi.

      Trầm Hàm Chương ôm ngực, tim đập "thình thịch thình thịch" thập phần quyết liệt.

      Đông tác điểm mũi của nàng tại sao lại suất khí như vậy tuấn như vậy sức quyến rũ mười phần như vậy chứ!

      Điều duy nhất đúng chính là, tại nàng dùng thân thể của Sài Thiệu, thể lao đến mà cầu xin được ôm ấp vuốt ve.

      Nếu là thân thể của nàng.... ...

      Ngô, thân thể của nàng, Trầm Hàm Chương bỗng nhiên nghiêm túc hỏi :"A tỷ, ngươi cảm thấy nữ tử cùng nữ tử có thể ?"

      Sài Hi sửng sốt, hiển nhiên là thực ngờ nàng lại đột nhiên hỏi như vậy. Nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt, nhíu mi hỏi : " Tại sao lại có?"

      Ngao ô!

      Trầm Hàm Chương muốn ngửa mặt lên trời má hét to! Nàng kích động nắm lấy tay Sài Hi dùng sức gật đầu :"Ta cũng cảm thấy là có a."

      "Quả , chỉ có nữ tử với nhau, dù là nam tử với nhau cũng có thể ." Sài Hi đổi lại nắm lấy tay nàng, nhàng vỗ về trấn an : " A Thiệu, cần để ý ánh mắt thế tục, yên tâm mạnh dạn , tỷ ủng hộ đệ."

      Trầm Hàm Chương:"... ...... ..."

      Uy uy, phải ngươi nghĩ thế sao? Ta thích nam nhân, ách, phải, kỳ ban đầu là thích ?

      Cũng phải, tóm lại...... Nam nhân nữ nhân cái gì đều là mây bay, bây giờ người ta thích mình có được ?

      Trầm Hàm Chương dùng sức gật đầu, làm bộ như mình chỉ nghe thấy nửa câu đầu..

      bên , chờ sau khi dừng xe trước phủ cồn chúa, Trầm Hàm Chương vạn phần nỡ."Di, sao mà nhanh vậy đến rồi?"

      "Nơi này của ta cách hoàng cung quả rất gần." Sài Hi vén áo choàng lên, động tác lưu loát nhảy xuống xe ngựa. Trầm Hàm Chương nhìn mà hoa cả mắt.

      Thế nhưng đến phiên nàng, Trầm Hàm Chương lại chưa nhìn đến động tác vụng về kia của mình.

      Sài Hi mang theo nàng tiến vào phủ, :"A Thiệu xuất cung là vì chuyện gì vậy?"

      Chuyện gì?

      "Nghe Trầm , đường Cù Khê có nhà quay vịt đặc biệt ngon, so với ngự phòng ngon hơn trăm lần, , ngàn lần." Sài Thiệu lúc nào chứ, là nàng tự mình trải nghiệm đấy được ?

      Nghĩ đến điều này, nàng lại ứa hết nước miếng rồi. Dừng lại dừng lại, ngươi là làm chính đó.

      Sài Hi gì,"Chỉ vì ăn vịt quay?"

      "Đúng rồi." Tuy rằng muốn mình bị nghĩ trở thành kẻ ham ăn, nhưng lúc này Trầm Hàm CHương chỉ có thể nhắm mắt chịu xào.

      "Ta đây phái người mua." Sài Hi rất nhanh liền thiết định, dù sao Sài Thiệu thực có thể ăn. "Ngươi lần đầu xuất cung, trước tiên có thể dạo quanh phủ của ta. Nơi này của ta tuy rằng so được với trong cung, nhưng cũng có mấy chỗ tinh xảo."

      Tuy rằng nàng rất muốn cùng tình nhân trong mộng tiếp xúc, nhưng là thể a.

      Trầm Hàm Chương nén đau thương cự tuyệt,"Thế nhưng ta muốn nhìn xem kinh thành rốt cuộc là cái bộ dáng gì a? Cũng muốn thể nghiệm cuộc sống thường ngày của bách tính Lăng quốc ta."

      Nàng tội nghiệp nhìn Sài Hi, đung đưa tay áo của nàng làm nũng:"A tỷ ngươi đồng ý , cầu xin ngươi a."

      Sài Hi đáp ứng,"Được rồi, ta cùng đệ."

      Trầm Hàm Chương tâm càng đau.

      Nàng cũng muốn a, nhưng nàng phải tìm tiểu Phỉ Thúy thân của nàng a! Nàng đối với kinh thành phải rất quen thuộc, hơn nữa cũng thể thường xuyên xuất cung, chuyện mua phòng này chỉ có thể giao cho Phỉ Thúy.

      Chính là...... Vừa nỡ cự tuyệt cũng giống như có lí do gì để cự tuyệt.

      là ưu sầu, bên ngoài phủ vội vội vàng vàng vọt vào người, nhìn thấy Sài Hi liền quỳ rạp xuống đất.

      "Cầu xin công chúa cứu phò mã gia của chúng ta ."

      Sài Hi nhíu mày, trầm giọng :" Hoảng hốt vội vàng còn ra bộ dáng gì nữa, đứng lên , Phó Đông làm sao?"

      Người đến là đầy tớ chuyên theo hầu Phó Đông , gọi là Thất Hoành, lau nước mắt cùng mồ hôi, tuy rằng giọng điệu sốt ruột, nhưng kể lại vô cùng ràng.

      , Phó lão gia tử hành gia pháp, mà đối tượng lại là phò mã Phó Đông . Theo Thất Hoành miêu tả, người đều bị đánh đến sắp chết rồi.

      Sài Hi hừ tiếng, trong nháy mắt khí thế đại khai,"Người của bản cung, thế mà cũng dám đánh."

      Nàng quay đầu với Trầm Hàm CHương:"Ta Phó gia xem xem chuyện gì, để Mạc Ly theo đệ được ?"

      được được rất được!

      ra Phó Đông kia là phò mã của tình nhân trong mộng, Trầm Hàm Chương cảm thấy tim mình đều tan nát hết rồi.

      Nhưng đối với tiến công của tình địch, nàng vẫn phải duy trì phong độ, bởi vậy Trầm Hàm Chương nhếch miệng cười,"Được........a"

      Trong lòng lại đem người tên là Phó Đông đem ra chém ngàn lần!

      Đến đây nộp mạng , tình địch!

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
      Ps: vì cái gì mà ta mực bôi đen nam chủ, bởi vì tiệa thầm ! (づ ̄3 ̄)づ╭?

      Sài Thiệu: "Ha hả, có tin đêm nay trẫm lâm hạnh ngươi ."

      Mỗ Qua : "Ân...... Ky ta cũng thích đại phì trư công kích."

      Tác giả hoàn tất, hưởng thọ mười tám tuổi!

      Sài Thiệu tà mị cười, thổi thổi thương tay:"Còn ai muốn bị trẫm dùng vẻ đẹp mê hoặc đến chết ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :