1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trẫm đâu dễ bị trói buộc - Nữ Vương Qua (18) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15 : Liền như vậy thất tình rồi!

      Sau bữa tối, trước ánh mắt tha thiết của Vương thái hậu cùng Trầm Hàm Chương, Sài Thiệu hơi nhổ ba cây liễu to được trăm năm bên hồ lên

      Khi tốn chút sức lực nhổ lên, đá Thái Hồ trọng lượng so với nặng gấp trăm lần, trong mắt mọi người chỉ có hai chữ viết hoa BỘI PHỤC.

      Từ đó về sau, bất luận là cung nữ hay thái giám, hay là cấm vệ quân trong cung, toàn bộ đều lưu truyền câu, chọc ai cũng ngàn vạn lần được chọc Trầm của Đại Thánh cung, bằng bị nghiền thành thịt vụn ngay lập tức.

      Loại e ngại này thực ràng tiện lợi cho cuộc sống của Sài Thiệu, điều này làm cho vô cùng vừa lòng.

      Nhưng Trầm Hàm Chương vui vẻ được như vậy, nàng tuy rằng tự mãn mình khí lực lớn, nhưng nàng từ trước đến nay luôn cho rằng bản thân là nương có giáo dục đẩy cái là ngã. Chỉ là đem nhổ mấy cây liễu mà thôi, cần gì người người đều đem nàng thành Mẫu dạ xoa mà đối đãi vậy.

      cảm giác là bản thân được.

      Lại thấy cung nữ nữa, bị ánh mắt của Sài Thiệu dọa cho chạy té khói. Trầm Hàm Chương cực kỳ ưu sầu đưa ra kháng nghị.

      "Thời điểm ngươi đường, bước chân cần sải rộng như thế này có được ?"

      "Thời điểm ngươi ăn, ngươi dám hay ăn ít chút, ngươi mà cứ thế này ta cùng ngươi đồng quy vu tận."

      Thế nhưng, vô luận nàng cái gì, Sài Thiệu đáp lại toàn bộ đều là được. Sau ba ngày hợp tác đầy đau khổ, Trầm Hàm Chương đơn phương đưa ra quyết định, quan hệ hợp tác giữa hai người chính thức chấm dứt.

      Lúc đó Sài Thiệu nằm giường đọc sách, nghe nàng xong, ánh mắt cũng keo kiệt nhìn nàng cái, "Nếu trẫm nhớ nhầm, những lời này ngươi là lần thứ tám rồi."

      "Nếu như có khả năng, trẫm cũng muốn cùng cái đồ mầm đỗ nhà ngươi có quan hệ gì, đầu óc ngươi tốt, quả thực là hạ thấp cấp bậc của trẫm. Nhưng đây phải là có biện pháp sao? Trẫm chỉ có thể lòng mang từ bi nhịn ngươi chút, coi như là phổ độ chúng sinh ."

      xong những lời này, bỏ quyển sách trong tay xuống, biểu tình cao quý lại lãnh diễm: " Cho nên, ngươi còn mau quỳ xuống dập đầu tạ ơn."

      Trầm Hàm Chương hung hăng nắm tay phải, mới ngăn lại cùng khuôn mặt như hoa như ngọc kia của mình tiếp xúc thân mật. Nàng dùng sức liếc ánh mắt xem thường, hít sâu hai hơi cố gắng làm cho chính mình cần cùng kẻ đầu óc có bệnh kia chấp nhặt, "Ngươi như vậy, chúng ta liền có gì hay mà ."

      "Ngươi xem chúng ta kém dương sai ở cùng chỗ, phải là vì có thể đem thân thể đổi trờ lại hay sao? Nếu sớm muộn gì cũng phải đổi lại, chúng ta liền phải nghĩ cách, thể cứ ngồi chờ thế này. Hơn nữa, chúng ta dùng thân thể của nhau, xét thấy nên tôn trọng đối phương, ngươi ít nhất nên đem hình tượng của ta hủy hoại nghiêm trọng được."

      Trầm Hàm Chương cứ mực cười, mặc dù ý cười bên khóe miệng cứng ngắc.

      đến đây, Sài Thiệu thập phần vừa ý. hướng Trầm Hàm Chương ngoắc ngoắc tay.

      Trầm Hàm CHương tình nguyện tiến lên," Làm gì?"

      Vừa dứt lời, liền bị véo mặt, Sài Thiệu trái véo phải véo, cuối cùng vẻ mặt ghét bỏ nhíu mày, " Ngươi bên đem trẫm càng ngày càng xấu xí, bên lại cùng trẫm mấy lời quang minh chính đại này, có thấy mất mặt ?"

      "Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi xem ngươi béo thế này.... ..."

      Sài Thiệu chặn lời nàng, "Trẫm cũng là vì tốt cho ngươi."

      Người bất đồng thẩm mỹ, hoàn toàn cách nào làm bạn.

      Trầm Hàm Chương nổi giận, trong lòng đem tên béo chết bầm này ra hung hăng nguyền rủa nghìn lần.

      "Tuy rằng trẫm nghe thấy, nhưng trẫm vẫn muốn nhắc nhở ngươi, ngươi còn dám mắng trẫm lần nữa, trẫm liền khách khí với điêu dân nhà ngươi." Sào Thiệu thanh lành lạnh.

      "Thôi , người chửi ngươi chẳng lẽ còn ít sao? Liền ngay cả tên TIểu Đăng Tử, cũng dám chửi ngươi vô dụng chửi ngươi là tên béo chết bầm, phải ngươi tự mình nghe qua rồi sao, cũng thấy ngươi xử cái gì?"

      Trầm Hàm Chương thở dài tiếng, đối với Sài Thiệu tỏ vẻ khinh bỉ. hoàng đế hồ đồ đến thảm như vậy, Sài Thiệu cũng coi như là độc nhất vô nhị từ xưa đến nay.

      Hai người như thường lệ quay ra đấu võ mồm, mỗi người có thắng có thua, đem gộp lại, cũng coi như là ngang sức ngang tài.

      Sau khi cãi xong, chính là phản ứng gì với nhau.

      Trầm Hàm Chương có gì làm ngồi ở đấy, trong lòng tràn đầy ưu sầu. Cũng biết Trầm Hàm Chinh may mắn đến đâu? Thân thể rốt cuộc thế nào rồi?

      Hơn nữa hai người rốt cuộc đến khi nào mới có thể đổi trở về a ?

      Loại chuyện mỗi sáng đều thượng triều này, nghe đống chuyện hoàn toàn hiểu , còn phải ra sức học thuộc để thuật lại cho Sài thiệu mỗi ngày, là quá thống khổ rồi.

      Nàng quả nhiên thích hợp làm nữ cường nhân!

      "Ngày mai chúng ta thử xem ." Mỗi lần đều là Trầm Hàm Chương chủ động mở miệng cầu hòa.

      Sài Thiệu trầm ngâm phen,"Chờ chút."

      "Chờ cái gì a? Liền thử chút chứ, được thôi a." Mỗi lần đều là chờ chút, chờ đến nỗi tóc đều bạc trắng hết rồi.

      Bất quá, bạc giống như tóc của Sài Thiệu.

      "Chờ đến khi trăng tròn , suy cho cùng lúc chúng ta hoán đổi cũng là đêm trăng tròn, thế này thành công có lẽ lớn hơn chút."

      Được rồi, chờ chờ.

      Trầm Hàm Chương cào cào tóc, tiếp tục trìm trong vô vị cực độ.

      ưu sầu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng Tiểu Trác Tử bẩm báo, " Khởi bẩm bệ hạ, Đồng An công chúa tới rồi."

      Đồng An công chúa?

      Là người nào?

      Vừa muốn hỏi Sài Thiệu, chỉ thấy động tác nhanh nhẹn từ giường đứng dậy, chớp mắt cung kính ngồi chồm hỗm phía sau nàng bắt đầu đấm bóp.

      Trầm Hàm Chương:"... ......" Hãy cảm tạ thân thể mềm mại linh hoạt của nàng .

      Từ từ? Đồng An công chúa........Sáng nay hình như sáng nay chiều nghe thấy cái tên này.

      Còn chưa nhớ ra, liền thấy nam nhân đến.

      Nam nhân?

      Công chúa đâu? Trêu nàng à!

      Trầm Hàm Chương mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân càng ngày càng gần, đầu óc giống như ngừng hoạt động.

      Sài Hi nhàng liếc nàng cái, sau đó mở vạt áo, ngồi lên giường, động tác nước chảy may bay thập phần khí phách.

      Kia chỉ có chữ suất!

      Ánh mắt của Trầm Hàm Chương lập tức biến thành hình trái tim, bao nhiêu năm rồi, tình nhân trong mộng trong thời kỳ thiếu nữ của nàng, phải chính là như vậy sao.

      Đôi mắt thâm thúy sâu thẳm mê người, bạc thần hơi nhếch thoa mà đỏ, gò má như gọt tuấn mê người, còn có tóc mai tà ngiêng, sống mũi cao thẳng. Đây chính là miêu tả về nam chủ hoàn mỹ nhất nàng từng xem thoại bản.

      Nàng che mặt, cảm thấy mình mũi tên tình bắn trúng, hận thể ngay lập tức bổ nhào về phía trước.

      Trầm Hàm Chương ánh mắt thẹn thùng, thanh họng ho tiếng, phát ra lại chính là thanh của nam nhân.

      Hỏng rồi!

      Nàng tại là nam nhân a? Chẳng lẽ cứ như vậy cùng tình nhân trong mộng lỡ mất dịp tốt sao?

      Trong lúc thương tâm muốn chết, Sài Thiệu mở miệng chuyện.

      Giọng nàng vô cùng quen thuộc kia lúc này lại lành lạnh, giống như hắc ám chi kiếm, đem mũi tên tình từ ngực nàng đào ra.

      "Nô tỳ bái kiến Đồng An công chúa, công chúa vạn phúc kim an."

      Sài Hi nhíu nhíu mi, càng có vẻ phong lưu phóng khoáng mê người," cần đa lễ."

      "Choang."

      Trầm Hàm Chương thấy được thanh tan nát cõi lòng.

      Chuyện đau khổ nhất thế giới là gì?

      Đó chính là ta lần đầu thích người, nhưng người này lại cùng ta giới tính giống nhau.

      --- ------ ------ ------ ------ -------Hết chương 15--
      Trâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16

      "Nửa năm gặp, làm sao càng ngày càng ngốc rồi?" Sài Hi gõ gõ bàn, ra hiệu Trầm Hàm Chương hoàn hồn.

      Trầm Hàm Chương đau lòng muốn chết, đầu gục xuống bàn sống chết chịu nhìn nàng cái.

      Sài Hi buồn cười, nàng đứng dậy tiến lên phía trước nhàng xoa đầu Trầm Hàm Chương, giọng dỗ dành:"Lại làm sao nữa rồi? Hay là có chỗ nào thoải mái?"

      Vừa , nàng vừa từ trong lòng lấy ra hộp , đưa tới trước mặt Trầm Hàm Chương, nhếch miệng : "Đây là trân châu ta đem từ Tây Hải về cho đệ, đệ xem xem có thích ?"

      Trầm Hàm Chương bị thanh mềm mại này mê hoặc, nàng ngẩng đầu chớp chớp mắt, thương tâm nhìn Sài Hi.

      Sài Hi liền đem hộp mở ra, đổ ra trước mặt nàng.

      Đây là hai viên ngọc minh châu màu hồng phấn giống hệt nhau.

      Đây đối với hoàng thân quốc thích mà đều tính là đồ vật thượng hảo, càng cần đến là Trầm Hàm Chương chưa từng thấy qua việc đời. Nàng hét lên tiếng, bổ nhào về phía trước đem chiếc hộp ôm vào lòng, ánh mắt nhìn hạt trân châu rời.

      Ở trước mặt trâu báu, thất tình tính là cái gì, ** cũng thành vấn đề.

      Nàng mặt mày cười hớn hở như hoa, cầm hai viên trân châu vui mừng hết sức. Làm cho Sài Hi vẫn nhìn nàng cũng cười ra tiếng, nàng lại sờ sờ đầu Trầm Hàm Chương :"Đệ thích là tốt rồi."

      Nữ nhân ngu xuẩn này.

      Trẫm làm sao mà thích loại đồ này chứ? Trẫm lại làm sao mà phát ra thanh vừa ngu vừa não tàn này?

      Trẫm chính là cao quý như thế, cao lãnh như thế, hình tượng cao lớn như thế, ngay tại lúc này hoàn toàn sụp đổ rồi.

      Sài Thiệu mắt thấy màn này, hận thể trực tiếp bóp chết Trầm Hàm Chương.

      Nàng cũng ngẫm lại, nữ nhân bình thường nhà ai, tặng nam nhân đồ vật mà nữ nhân mới thích này? Còn có tiếng cười ràng chính là của sủng vật này......

      Thế gian nhiều điều kỳ lạ, nhưng vì sao hết thảy đều quay quanh bên cạnh trẫm? thể để lại cho trẫm mảnh thanh tịnh sao?

      Lực lượng hồng hoang rít gào trong cơ thể, trẫm muốn đem hai con mắt nhìn vừa ngốc vừa não tàn kia trực tiếp chọc mù.

      Nội tâm ổn định của , Trầm Hàm Chương hoàn toàn thèm để ý.

      Nàng mong đợi nhìn Sài Hi, nghe nàng về Tây Hải, vừa nghe vừa vỗ tay tâng bốc,"Hoàng tỉ tuyệt a."

      Sài Hi bật cười,"A Thiệu cũng rất tuyệt rất nhu thuận."

      "Trẫm từ trước đến nay đều nhu thuận như vậy a." Trầm Hàm Chương thanh đều mềm ba phần. Người đối diện cười rộ lên, khiến nàng hoàn toàn còn sức chống cự nữa rồi.

      Cho dù là nữ nhân, nàng cũng chịu.

      Trầm Hàm Chương nâng má, lộ ra bộ dáng thiếu nữ hoài xuân. Nếu lúc này là thân thể của nàng, cần phải tất nhiên là hình ảnh động lòng người.

      Nhưng mà cố tình.... ...

      Sài Thiệu nhìn khuôn mặt quen thuộc kia của mình, lộ ra bộ mặt sa vào si mê, rốt cục nhịn được, trực tiếp đem góc bàn đập vụn.

      Động tĩnh , làm Trầm Hàm Chương bừng tỉnh.

      Nàng lau lau khóe miệng tồn tại nước miếng, xấu hổ thanh thanh giọng, lập tức tính che đậy khiển trách,"Trầm , trẫm để ngươi mài mực , ngươi làm cái gì?"

      Sài Hi cũng đem lực chú ý đặt lên người Sài Thiệu, đem người đánh giá cao thấp phen, cười hỏi:" Đây chính là Trầm nương tay nhổ ba cây liễu to bên hồ Thái Dịch lên?"

      Quả nhiên là chuyện tốt đến cửa tiếng dữ đồn xa, Trầm Hàm CHương hối hận a. Sớm biết lúc trước tự mãn rồi, hỏng rồi, để lại trong lòng mối tình đầu hình tượng bưu hãn như thế.

      Nàng tình nguyện gật đầu,"Là nàng là nàng chính là nàng."

      "Nghe sơ qua, còn tưởng rằng là hình dáng khác hẳn với người thường, nghĩ tới lại là tiểu nương yểu điệu thế này." Sài Hi gõ gõ bàn,"Chính là tiểu mỹ nhân, Mục Thanh ra lại có cháu rất được."

      Những lời này từ miệng nàng ra mang theo vài phần ý vị thâm trường, thế nhưng Trầm Hàm Chương hoàn toàn nghe hiểu.

      Nàng ra sức gật đầu, "Kia còn phải sao, Trầm quả lớn lên xinh đẹp động lòng người, thời điểm trẫm vừa gặp, thiếu chút nữa kinh động thiên nhân."

      Sài Thiệu:"... ...... ......"

      Có cần mặt mũi nữa ?

      "Nô tỳ dám nhận lời khen ngợi của bệ hạ, dung mạo xấu xí này làm bẩn đôi mắt cơ trí của bệ hạ, nô tì cũng tạ ơi trời xanh rồi."

      Trầm Hàm Chương nghiến răng:"Thế nào lại thế được? Trầm cần khiêm tốn, nếu Trầm lớn lên xấu xí, đời này có ai đẹp nữa rồi."

      Sài Hi hết sức vui mừng, nàng duỗi tay điểm điểm trán Trầm Hàm Chương, :" nghĩ tới mới có vài ngày gặp, tiểu tử ngươi biết lấy lòng con nhà người ta rồi."

      Trầm Hàm Chương che trán, hai gò má lập tức trở lên đỏ bừng, trong lòng sắp hạnh phúc đến chết rồi.

      Sài Hi vừa cười vừa trêu ghẹo vài câu, liền cáo từ rời ,"Được rồi, sau khi ta về còn chưa bái kiến mẫu hậu. Đệ trước chơi mình , chờ ta rảnh lại đến thăm đệ."

      Dứt lời, nàng liền sửa sang y bào rời .

      Trầm Hàm Chương thâm tình giữ lại, mãi đến khi Sài Hi rất xa rồi, tay của nàng vẫn còn chưa thu lại.

      Cuối cùng là bị Sài Thiệu đánh cho trở về.

      Nàng nước mắt lưng tròng vuốt mu bàn tay sưng đỏ, tức giận gào lên : " Ngươi có bệnh hả, làm cái gì mà tự tiện đánh người."

      "Trẫm còn muốn hỏi ngươi." Sài Thiệu mặt xanh mét, "Người có bệnh chính là ngươi đó, nữ nhân đối với nữ nhân khác, lộ ra bộ dáng thèm dãi, ngươi có thấy ghê tởm hay ."

      "Ngươi mới ghê tởm được ?" Trầm Hàm Chương cao giọng phản bác, nhưng ràng khí lực đủ. "Ta đây là đóng vai ngươi, ngươi chẳng lẽ lại đối với hoàng tỷ của mình trừng mắt lạnh lùng sao? Nếu như ngươi là như vậy, nàng vẫn còn tìm mọi cách dỗ dành ngươi?"

      đến đây, Trầm Hàm Chương lại ngay lập tức mặt mày rạng rỡ, nàng vui tươi hớn hở cầm lấy trân châu," là đẹp quá ."

      Nhưng ngay sau đó, trân châu liền bị Sài Thiệu đoạt lấy, chỉ thấy hướng nàng cười lạnh tiếng, Trầm Hàm Chương cản lại kịp, trong chớp mắt, đồ bị ném lên xà nhà.

      Khảm sau đó.

      "A a a a a a, đó là của ta, ngươi lấy xuống cho ta." Trầm Hàm Chương đau đớn khôn nguôi hét lên bổ nhào về phía trước.

      Kết quả cuối cùng vẫn như cũ bị Sài Thiệu đè dưới thân.

      Nàng đỏ mắt trừng ,"Ngươi tên biến thái chết tiệt này."

      Sài THiệu cũng cúi đầu nhìn nàng, cũng mở miệng, nhưng ý nghĩ của truyền đến tai Trầm Hàm Chương rất ràng.

      " tại trẫm có thể bóp chết ngươi, ngươi tin hay ?"

      tin.

      Trầm Hàm Chương khiêu khích trừng .

      Cuối cùng Sài Thiệu cười mỉm cái, từ người nàng xuống, cùng Trầm Hàm Chương song song nằm cùng chỗ.

      Trầm Hàm Chương tuy rằng nặng nề thở dốc, nhưng nàng rất là đắc ý,"Ai ya, có người chính là như vậy, lúc nào cũng chỉ được cái mạnh miệng."

      Nhưng rất nhanh nàng liền cứng người lại.

      Run rẩy quay mặt về phía Sài Thiệu, lúc này cũng quay mặt qua, nàng từ trong mắt của thấy được nghiêm túc.

      Vừa rồi chính là nghĩ:" cần phải vội, chờ ngày chúng ta đổi trở lại, trẫm thỏa mãn cầu của ngươi."

      hiển nhiên, suy nghĩ này của chính là cố ý để cho nàng nghe thấy.

      Trầm Hàm Chương đồng tử hơi dãn ra.

      Phải rất lâu sau, nàng xoay người chỗ khác, đưa lưng về phía Sài Thiệu, nhàng nhắm hai mắt lại.

      ngay từ lúc bắt đầu liền có ý nghĩ như này rồi ? Nàng biết nhiều bí mật của như vậy, sớm tính toán chờ đổi trở về liền trực tiếp giết chết nàng ?

      Nàng phải làm sao bây giờ?

      --- ------ ------ ------ ------ ------Hết chương 16---- ------ ------ ------ ------ ---
      Trâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Nam tử, nên mềm mại đáng như này a

      Sài Hi bái kiến Vương thái hậu.

      Vương thái hậu nhìn cách ăn mặc này của nàng, nhíu nhíu mày, hiển nhiên là thực thích.

      Sài Hi cúi đầu cười cười, từ chối cho ý kiến. Nàng cũng phải là muốn mặc y phục của nử tử, nhưng y phục của nữ tử ở đây quá mức phiền phức, trong lúc hành động được tự do, bởi vậy từ sau khi có phủ của riêng mình, về cơ bản cũng chỉ mặc nam trang.

      "Việc ở Tây Hải, nhi thần điều tra, mọi chuyện được viết sớ, thỉnh mẫu hậu xem qua." Sài Hi rút sớ từ ống tay áo ra, nâng lên ngang mày.

      Bố công công bên người Vương thái hậu tiến đến tiếp nhận, cung kính đưa lên tay Vương Thái hậu.

      Vương thái hậu nhíu mi xem xong, lập tức hung hăng vứt lên bàn, giọng oán hận :" Chỉ là đất nước hèn mọn, dám vượt biển mà lừa gạt đại quốc ta, ai cho bọn chúng cái gan đấy."

      Sài Hi lắc đầu,"Nhi thần tra đến thái thú Lạc Châu, toàn bộ manh mối đều biến mất dấu vết."

      "Trương Hưng đâu, ai gia tự hỏi đối với tệ, thế nào lại làm ra chuyện ruồng bỏ cơ nghiệp tổ tông này?" Đông Lâm quốc làm loạn cũng sợ, đáng sợ chính là thế nhưng có người dám cả gan mạo hiểm việc bị tru di cửu tộc mà thông đồng, hơn nữa kẻ này vẫn đường đường là đại quan tam phẩm, đại quan biên giới.

      Vương thái hậu sắc mặt xanh mét ánh mắt thâm trầm, ngực càng phập phồng ngừng, hiển nhiên là tức giận.

      đến việc này, Sài Hi thở dài tiếng, quỳ xuống thỉnh tội."Nhi thần hộ tống bất lực, đường tới, Trương Hưng nhà ba mươi bảy người bị giết người diệt khẩu, người nhi thần mang theo cũng thiệt hại gần nửa."

      Nghe xong lời này, Vương thái hậu hấp ngụm khí lạnh, khống chế được mà lùi hai bước, lảo đảo ngồi lên ghế.

      Nàng nhu nhu thái dương, hỏi: "Ai gia nhớ là ngươi mang ngàn cấm vệ quân."

      Sài Hi gục đầu,"Nhi thần vô năng."

      ngàn cấm vệ quân hoàn toàn có thể chống lại được ba ngàn binh sĩ bình thường, nhưng người tới vẫn như cũ dưới tình huống như vậy, giết hại cả nhà Trương Hưng, người đứng phía sau này thân phận nhất định thấp, mà Trương Hưng cũng chắc chắn là biết nội tình trong đó.

      Các loại ý niệm trong đầu, người được chọn trong lòng Vương thái hậu quanh quẩn định, hồi lâu sau nàng mới lần nữa ngẩng đầu, :"Ngươi viết thư gửi , để Mạc Thành ở Tây Hải giám sát việc chế tạo phong hỏa đài và đại bác xong rồi trở về."

      "Vô luận thế nào, Nhạc Châu bên kia thể lại để cho có bất cứ sơ suất gì." Vương thái hậu thanh ngưng trọng.

      "Nhi thần hiểu." Sài Hi ôm quyền .

      Vương thái hậu thở hắt ra, ý bảo nàng đứng dậy, lại hỏi:" Ngươi vừa liền nửa năm, thân thể có chỗ nào khỏe ? Nếu có, chớ có chịu đựng, tuyên mấy thái y đến xem xem."

      "Nhi thần sao." Sài Hi cười đứng dậy, ánh mắt sáng ngời mà hữu thần."Nhi thần có việc để làm, thân thể liền hoàn toàn có vấn đề. Ngược lại ngày thường trong kinh có việc gì làm, mới luôn cảm thấy thoải mái"

      "Ngươi nha." Vương thái hậy bất đắc dĩ cười rộ lên, coi như dịu sắc bén lúc nãy."Cũng biết tính tình của ngươi là giống ai? Nếu đệ đệ của ngươi cũng như vậy, ai gia phải lo lắng như này"

      Sài Hi hơi cong môi, "Nhi thần cảm thấy bệ hạ như vậy cũng tốt lắm."

      Vương thái hậu cũng nhếch nhếch môi, lời vừa rồi vài phần lòng vài phần giả ý, hai người đều biết trong lòng."Sau khi ngươi trở về có phải còn chưa quay về phủ công chúa đúng ? Mau trở về thôi, nửa năm ở nhà, cũng biết phò mã có phải hay sinh khí."

      "Nhi thần cáo lui."Sài Hi xoay người chắp tay, điệu bộ của nam tử.

      Vương thái hậu dở khóc dở cười, dặn dò:" làm thôi , sau khi quay vế nhanh nhanh thay y phục lại cho ai gia, bộ dáng tại còn ra cái gì nữa."

      Sài Hi cúi đầu nhìn nhìn chính mình, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai :" hiểu rồi."

      Ra khỏi Hiên Viên điện, Sài Hi đứng bậc thềm im lặng lúc, sau đó liền giương mày, từng bước từng bước tiêu sái xuống.

      Từ đầu đến cuối, nàng vẫn thích chính là đứng ở chỗ cao nhất nhìn xuống chúng sinh. từng là, xuyên qua đời công việc lại càng nặng nhọc. Chẳng qua nơi này cùng quê hương của nàng thực giống nhau.

      Nếu là ở quê hương của nàng, Sài Thiệu loại nam tử này làm sao mà kế vị được. Nam tử có thể dùng để lôi kéo triều thần, có thể lấy được sủng nịch, nhưng xuất đầu lộ diện.

      Nam nữ điên đảo, thế giới dương nghịch chuyển, là làm cho nàng đau đầu thôi.Bất quá cũng quan hệ, so với việc kiếp trước thoải mái ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nàng ngược lại thực thích loại thách thức gian nan này.

      Tự mình thành lập thế giới mới có trật tự, là hết sức tuyệt vời.

      Ánh mắt Sài Hi toàn bộ đều là khinh sơ cuồng quyến, khiến cho dung mạo vốn là nam nữ phân biệt, lại tăng thêm vài phần sức quyến rũ. Khiến cho vài cung nữ ngang qua thỉnh an đỏ bừng hai má.

      Nàng cái nhếch mày cũng .

      Mọi người bên trong phủ công chúa, sớm biết chủ tử nhà mình hôm nay quay lại, bởi vậy khi trời còn chưa sáng vội vàng quét tước thu thập.

      Phủ môn mở rộng, đoàn gia bộc đứng thẳng ở cửa, chờ đợi đến mòn con mắt. Mà đứng ở phía trước là ba thiếu niên mười ba tuổi diện mạo giống hệt nhau, toàn bộ đều môi hồng răng trắng diện mạo như hoa.

      Ba người hai má đều hồng nhuận, thần sắc lại vui sướng hân hoan. Trái lại nam tử ước chừng bốn mươi tuổi diện mạo sáng sủa đứng phía sau bọn họ, trong lúc nhìn quanh có chút sốt ruột.

      Giây lát sau, có người kề tai khẽ hai câu, trừng mắt mặt đều đen thui, giọng trách cứ:"Cho dù là khiêng cũng phải khiêng trở về, công chúa sắp quay về rồi, nhìn thấy bóng phò mã tính thế nào?"

      Người nọ vội vàng khom thắt lưng chịu tội, lại lập tức vội vàng rời .

      Chờ rời bao lâu, liền có đội nhân mã cưỡi ngựa mà đến, dẫn đầu đương nhiên là Sài Hi công chúa.

      Nàng lưu loát thu cương xuống ngựa, đem dây cương đưa cho Mạc Ly phía sau.

      Ba thiếu nên nhìn thấy nàng, trước mắt toàn bộ đều sáng ngời, cao hứng chạy qua,"Công chúa tỷ tỷ, người về rồi."

      Mở miệng trước chính là lão đại Hoan Hoan , thanh giòn tan giống như chim sơn ca.

      "Quà tỷ tỷ hứa mua cho chúng ta tỷ có mua ?" Đây là lão nhị Hỉ Hỉ, thanh thoáng có chút ngốc nghếch. cùng Hoan Hoan bộ dáng cơ hồ hoàn toàn giống nhau, người ngoài rất khó nhận ra.

      "Công chúa tỷ tỷ, Đoàn Đoàn rất nhớ người." Đây là lão tam Đoàn Đoàn, so với hai vị ca ca, thân hình hơi gầy yếu, khóe môi cũng có nốt ruồi chu sa.

      Nhưng cũng là người thông minh nhất trong ba huynh đệ.

      Ba người là Sài Hi mua về năm năm trước, thời điểm đó bọn họ mới tám tuổi, nguyên bản tên họ có. Sài Hi liền đặt cho bọn họ tên khác, còn họ là theo Mạc Ly.

      Mạc Ly là võ sĩ bên cạnh Sài Hi, cũng là người nàng tín nhiệm nhất nay.

      Mọi người đều biết trong phủ công chúa có ba huynh đệ, công chúa đối với bọn như châu như ngọc, nhưng muốn ra là ngưu lang , ba người này tuổi lại hơi chút.

      Bởi vậy các loại suy đoán ngừng, thậm chí còn có cuộc đánh cược phố, cược trưởng công chúa khi nào đem ba người thu vào trong trướng.

      Đối với việc này, Sài Hi cũng có nghe , chính là nàng cũng để ý.

      Nàng cười sờ đầu ba người, giọng ôn hòa mềm mại :"Ba người các ngươi có ngoan hay ."

      Ba người đồng thời gật đầu, mềm mại đáng là giống như ba viên thịt.

      Tâm tình Sài Hi nháy mắt liền trở nên tốt hơn hẳn.

      Nam tử, nên mềm mại như vậy đáng như vậy mới đúng có phải ?

      Nếu đều như Phó Đông lạnh nhạt cường ngạnh, nàng có hứng thú gì chứ?

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: "Công" chúa lần đầu lâm triều

      Sài Hi ánh mắt vừa chuyển, mâu quan dừng người Bạch Phù.

      Bạch Phù chính là nam tử bốn mươi mấy tuổi vừa nãy, tại chính là đại quản gia của phủ công chúa. Bị Sài Hi nhìn, chỉ cảm tháy toàn thân chợt cảm thấy cỗ áp lực cực lớn, đầu gối nhũn ra, bước lên phía trước từng bước :" Lão nô bái kiến công chúa, công chúa đường mệt rồi."

      Sài Hi khoát tay, nhìn xung quanh tựa tiếu phi tiếu hỏi:"Phò mã đâu?"

      Bạch Phù trong lòng thở dài, xong rồi! Lần này lại loạn lên rồi

      cũng dám bao che Phó Đông , chỉ có thể cúi đầu cung kính :"Phò mã gia ở Tiểu Bao Hiên, lão nô phái người thỉnh rồi ạ."

      "Tiểu Bao Hiên?" Sài Hi mỉm cười,"Bản cung nếu nhớ lầm, Tiểu Bao Hiên là thanh lâu ?"

      Nàng nhếch khóe môi, lộ ra độ cong lạnh nhạt,"Nữa năm gặp, lá gan của phò mã thế nhưng càng lúc càng lớn rồi."

      Sắc mặt nàng đột ngột thay đổi, mọi người sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

      Tam sinh bào (Ba huynh đệ sinh ba ấy :3 )ngươi xem ta, ta xem ngươi, lập tức đồng thời đưa tay kéo góc áo Sài Hi, ngửa đầu tội nghiệp nhìn nàng,"Công chúa tỷ tỷ đừng tức giận, chúng ta sợ mà."

      Sài Hi khẽ cười ra tiếng, nàng rũ mắt nhìn nhìn tam sinh bào, cúi người nhàng chạm vào khóe mắt Hoan Hoan, dọa tới mức lông mi run rẩy nhắm chặt hai mắt lại.

      Nàng thanh vẫn như cũ là nhàng mang theo sủng nịch," Đứa này, sao lại quỳ xuống như thế, đứng lên , bãn cung cũng có tức giận."

      xong, nàng đứng dậy thuận tiện kéo Hoan Hoan lên.

      Còn Hoan Hoan cùng Đoàn Đoàn, cũng có mắt nhìn đứng hết lên.

      Người khác nhận được lệnh của Sài Hi, vẫn như cũ cung cung kính kính mà quỳ, ngay cả thở mạnh cũng dám. Dù sao thân phận của bọn họ cùng với ba người kia giống nhau.

      Sài Hi qua mọi người, vừa hồi phủ vừa :" Đều đứng dậy ."

      Tam sinh bào vây quanh nàng, líu ríu về thời gian nửa năm ly biệt này, bọn họ làm những chuyện gì.

      Còn chưa tiến vào đại môn, liền nghe thanh bình hoa bị vỡ. Sài Hi quay đầu, liền thấy Phó Đông bị hai người kèm hai bên, trong tay cầm bình rượu, mà mặt đất là mảnh vụn của bình khác.

      Nàng chân mày giương lên.

      Phó Đông hiển nhiên là say rượu rồi, cúi đầu lầm bầm, Bạch Phù mắt thấy như vậy, vội vàng đến bên người lay lay cánh tay ,"Phò mã, công chúa điện hạ trở lại rồi."

      Nghe được hai chữ công chúa, đôi mắt Phó Đông sáng lên, nhưng rất nhanh lại biến thành vô tri vô giác. cúi đầu làu bàu hai câu, thoải mái vùng vẫy thoát khỏi hai người, nghiêng ngả lảo đảo tự mình đứng thẳng ở đó.

      giơ tay lên, đem cái bình khác ném xuống đất,"Công chúa cái gì, tránh ra, đừng trở ngại bản công tử uống rượu."

      Sài Hi khẽ cười, đối với Bạch Phù :" Đưa phò mã tới Bách Xuân Viện, cho uống đủ. Khi nào muốn tỉnh, lúc ấy tới gặp ta."

      xong liền phản ứng, dẫn tam sinh bào vào.

      Phó Đông vốn cúi đầu, lại càng buông thõng xuống, cúi đầu cười hai tiếng, ý tứ.

      Bạch Phù than ,"Người cần gì tự làm khổ mình?"

      xong liền đỡ người, cũng vào trong phủ.

      Trầm Hàm Chương nghĩ tới ngày hôm sau được gặp tình nhân trong mộng mà bản thân tâm tâm niệm niệm, nàng nhìn Sài Hi thân y phục đỏ tươi đứng đầu bách quan, chỉ cảm thấy cả người đều thanh tỉnh rất nhiều.

      Nàng chớp chớp mắt, lại dùng sức dụi dụi, có nhìn lầm, quả là Sài Hi.

      Nhưng.....

      Nữ tử cũng có thể vào triều sao?

      Thực hiển nhiên, Sài Hi hẳn là lần đầu tiên quang minh chính đại đứng trong triều, bởi vì toàn bộ quan viên phía dưới đều giống như nàng, các loại ý niệm trong đầu đều trôi nổi ngừng.

      Am thanh bên tai nàng cũng vang lên ngừng.

      Người này nghĩ:" Sài Hi công chúa quả nhiên là bất đầu vào trieuf, xem ra hôm qua chúng ta phân tích rất đúng."

      Người kia cũng :" biết trong những người này rốt cuộc người nào hỗ trợ công chúa. Chỉ cần bọn mở miệng, ta phải ghi lại, đến lúc đó bẩm báo cho chủ tử."

      Cũng có thanh vô cùng đau đớn đến nứt ra trong đầu:" Gà mái gáy bình minh a gà mái gáy bình minh, Vương thái hậu còn chưa đủ, thế nào lại có thêm công chúa rồi."

      "Vua của chúng ta quá yếu đuối vô năng rồi a."

      "Quốc chi bị phá, tất có dị tượng a. Gà mái gáy bình minh, điềm xấu xuất a."

      Trầm Hàm Chương líu lưỡi, hai lão nhân này cũng quá cực đoan rồi, nàng cũng phải ghi nhớ lại, trở về còn cho Sài Thiệu có người ở trong lòng mắng .

      Nàng đắc ý nhếch miệng cười cười, nhưng rất nhanh lại cứng nhắc hạ xuống.

      muốn giết nàng, nàng bị lừa đá vào đầu mới muốn cho . Loại người thâm hiểm độc ác này, tên cẩu hoàng đế biết đến tình nghĩa đó, xứng đáng bị chửi.

      Càng mắng nàng lại càng cao hứng.

      Trầm Hàm CHương liền đặc biệt chọn những người mắng đó, dưới đáy lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái với những người này.

      Chửi hay lắm.

      đúng đúng, nàng tại quan trọng nhất là nhìn tình nhân trong mộng, những thứ khác hết thẩy đều là mây bay.

      Ánh mắt Trầm Hàm CHương liền dừng lại người Sài Hi, hơn nữa còn hướng nàng cười.

      Sài Thiệu cúi đầu đứng ở đó nhận được nụ cười của nàng, cũng nhàng mỉm cười lại, làm cho Trầm Hàm Chương trong lòng phút chốc giống như van hoa nở rộ.

      Nàng lặng lẽ che ngực, hạnh phúc tới thiếu chút nữa ngất xỉu.

      tuấn, là mê người, là khi suất, muốn ôm cái......

      Ánh mắt Trầm Hàm CHương lại biến thành hình trái tim, hận thể trực tiếp từ long ỷ bổ nhào lên người Sài Hi.

      Sài Hi hơi rũ mắt, tiếng động mà cười. Mới chỉ có nửa năm gặp, đệ đệ này của nàng trở nên đáng rất nhiều.

      Nàng thực ra thích như bây giờ. Tuy rằng béo chút, nhưng là đệ đệ của nàng, cho dù có béo, ngũ quan của cũng rất xinh đẹp, chỉ là bị nhiều thịt vây quanh như vậy, ràng mà thôi. Nhưng nếu có thể gầy , trình độ tuấn chắc chắn kém Phó Đông .

      Phó Đông a?

      Sài Hi nhếch môi, cũng biết hôm nay tỉnh lại lúc nào? Bất quá so với việc bộ dáng vừa cứng vừa thối lúc thanh tỉnh, còn bằng say. Lúc trước ràng là bộ dáng công tử ôn thuận, bây giờ thế nào liền biến thành bộ dáng đắm mình trong trụy lạc này?

      Phó Đông ? Là người nào người nào? Trầm Hàm Chương chớp chớp mắt, mặt mang theo vẻ tò mò.

      Ờm, trở về có thể hỏi Sài Thiệu.

      Nhưng rất nhanh Trầm Hàm Chương lại phản ứng, hỏi cái gì mà hỏi, nàng tuyệt đối phải cùng tên hỗn đản này tuyệt giao.

      Tuy rằng nàng cực kỳ chán ghét cái thân thể béo trong này, nhưng là bởi vì bị giết người diệt khẩu, nàng quyết định trả cho . Hoặc là trực tiếp đem giết chết là được rồi, gậy ông đập lưng ông, phải sao?

      Nhưng là......

      Đó là thân thể của nàng a!

      Trầm Hàm Chương trong lòng rỉ máu a.

      Hơn nữa, nàng cũng làm được , nếu nàng dám gây bất lợi với Sài Thiệu, lấy Hạ Thục Phi làm đại biểu của cả phòng quỷ kia, người thứ nhất liền bỏ qua cho nàng.

      Càng thê thảm hơn.

      có đường sống nữa rồi!

      Trầm Hàm Chương nhìn quần thần loạn thành đoàn phía dưới, chỉ muốn im lặng tìm chỗ mà khóc.

      Nữ tử vào triều, tự nhiên có người muốn.

      Bởi vì điều này chỉ khiêu chiến quyền lực của nam nhân, gia nhập của Sài HI, làm cho triều đình phát sinh biến hóa khôn lường.

      Người đầu tiên đứng ra phản đối, tự nhiên là Ngự sử đài.

      Tiếp theo chính là lễ bộ.

      Trầm Hàm Chương nước mắt lưng tròng nhìn cậu mình kịch liệt công kích nữ tử cầm quyền, trong lòng chỉ có ý nghĩ.

      Chết yểu rồi!

      A cữu à, người là chuẩn bị mang theo cả nhà cúng ta tìm chết sao?

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 19: Mấy cái chuyện lâm triều này

      Mục Thanh đứng ở giữa trung tâm, hai gối quỳ dưới đất ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm Trầm Hàm Chương, thanh vang hữu lực mạnh mẽ : "Từ xưa đến nay dương hòa hợp chính là chủ nội dương chủ ngoại, thế mới có thể vạn vật sinh trưởng quy về làm , con cháu lại kéo dài trường cửu."

      "Tiên đế sớm còn nữa, thái hậu người buông rèm chấp chính, là rối loạn luân thường đạo lý. Nhưng khi đó nhà vua còn tuổi, chuyện còn có thể được. Nhưng giờ khắc này, bệ hạ tuổi mười bảy, sớm tới tuổi tự mình chấp chính, thái hậu người vẫn như cũ thao túng triều chính, vi thần cả gan thay mặt trăm triệu bách tính hỏi người câu, người suy nghĩ ra sao?"

      lời này vừa ra, triều thần mảnh xôn xao.

      Mặc dù hai năm gần đây tấu chương thỉnh cầu hoàng thượng tự mình chấp chính trình lên quyển lại quyển, nhưn cơ bản đều bị Vương thái hậu giữ lại truyền ra. Mọi người tuy rằng trong lòng dều biết ràng chuyện này sớm muộn gì ầm ĩ. Nhưng ngàn vạn thể ngờ, Mục Thanh vào ngay thời khắc này làm khó dễ.

      Lời của Mục Thanh quả thực là đại nghịch bất đạo, Vương thái hậu đột nhiên từ ghế đứng dậy,"Mục Thanh gan ngươi lớn."

      Dọa Trầm Hàm Chương sợ tới mức run lên bần bật, nàng cười gượng hai tiếng, khoát khoát tay ý bảo Mục Thanh:"Cái kia, ái khanh a, có chút chuyện chúng ta lát nữa riêng, lát nữa ."

      Cậu của ta ơi, người vì ta mà suy nghĩ, cũng phải nghĩ đến mấy biểu tỷ như hoa như ngọc kia của chúng ta chứ.

      Nếu như người bị Vương thái hậu kéo ra ngoài xử trảm, về sau các nàng thế nào mà vênh váo tự đắc cùng người ta cãi nha a!

      Thế nhưng, Mục Thanh hôm nay phỏng chừng là đếm xỉa gì đến rồi.

      đứng dây, mạnh mẽ tiến lên từng bước. Gắt gao theo động tác của , còn có vài Ngự sử của Ngự sử đài, đều là ngoài năm mươi tuổi trở lên.

      "Thần thỉnh cầu thái hậu ủy quyền, thỉnh cầu bệ hạ tự mình chấp chính."

      Vương thái hậu cười lạnh tiếng, từ phía sau rèm che ra. Nàng liền đứng như vậy ở bên cạnh chỗ ngồi, thản nhiên nhìn thoáng qua Trầm Hàm Chương.

      Trầm Hàm Chương mặt tái mét.

      Thiệt tình phải là ta bày mưu tính kế a? Cái gì gọi là cháu chân trước vào cung, sau lưng liền vội vã làm loạn ?

      "Cái kia....."

      Lời còn chưa ra, Tiêu Quyền Tằng liền cười khẽ hai tiếng, chẳng những đánh gãy lời của Trầm Hàm Chương, mà còn đem thanh của Mục Thanh đánh gãy, nhàng bước ra khỏi hàng, đứng ở phía trước Mục Thanh, cao giọng mở miệng : " Vi thần có tấu muốn trình."

      Thừa tướng đại nhân à, Trầm Hàm Chương tai giật giật, muốn thám thính chút tin tức, thế nhưng cái gì cũng đều nghe được.

      Nàng rối rắm nhìn cậu mình cùng Tiêu Quyền Tằng, ánh mắt hai người qua lại vài lần, thể thừa nhận. Tuy rằng Mục Thanh được coi như là mỹ đại thúc, nhưng là đứng bên cạnh Tiêu Quyền Tằng vẫn như cũ thua hoàn toàn.

      Người này ấy, qủa nhiên vẫn là phải xem khí chất.

      Trầm Hàm Chương vội vàng cười cười, khẩn thiết :" Trình lên, trình lên."

      Tiểu Trác Tử vẫn đảm đương làm vật trang trí, ngay lập tức sống lại, bịch bịch bịch chạy xuống đón lấy tấu chương, chẳng qua là thời điểm chạy đến trước ghế ngự có điểm rối rắm.

      Đây là đưa cho bệ hạ hay là đưa cho thái hậu ?

      Kỳ quá khứ đều là Bố công công bên người thái hậu đến nhận, nhưng mà......Tiểu Trác Tử hối hận đến xanh cả ruột, nên nghe thấy thanh của bệ hạ, liền có phản xạ lao ngoài.

      Trầm Hàm Chương nghĩ nhiều như vậy, nàng nàng vồ lấy tâu chương trong tay Tiểu Trác Tử, qua tay liền đưa cho Vương thái hậu."Mẫu hậu, người xem."

      Thái hậu dừng chút, đưa tay tiếp nhận.

      Động tác này, là cho đống hỗn độn bên tai Trầm Hàm Chương lại càng nhiều lên, làm cho nàng nhức hết óc.

      "Bệ hạ căn bản là yếu thế a."

      "Phù nổi kẻ bất tài a, bất kham đại nhậm a."

      "Ai ôi, tình hình này, Người bên ngự sử đài này gặp nguy rồi."

      "Xong rồi, chúng ta ở dưới dốc nhiều tâm tư như vậy có ích gì a, hoàng đế bệ hạ căn bản chính là kẻ vô dụng a."

      Kẻ ta vô dụng kia, lúc bãi triều lưu lại cho trẫm, chúng ta đến chuyện nhân sinh đàm đạo lý tưởng! Trầm Hàm Chương mắt vèo vèo bắn xuyên qua, đâm vào người nọ chôt dạ cúi đầu.

      Mục Thanh cùng Ngự sử đài chờ, bị lạnh nhạt ở bên đứng lên cũng được, mà tiếp tục quỳ cũng xong. Khí thế khi nãy, bỗng nhiên liền phiêu phiêu đãng đãng tản còn mảnh vụn.

      trong lòng bóp cổ tay, đem tên cáo già Tiêu Quyền Tằng này mắng trăm lần, cái gì mà quyền thần lộng hành, cuối cùng ngay cả mấy Nhập Mạc Chi Tân biết xấu hổ đều mắng ra.

      Nhập Mạc Chi Tân? Ai ai?

      Trầm Hàm Chương trong lòng dấy lên ngọn lửa bát quái hừng hực, hai mắt sắng trưng như đèn lồng, thiếu chút nữa đâm người Tiêu Quyền tằng cái lỗ.

      Kỳ trong lòng nàng nảy ra ý nghĩ, nhưng lại cảm thấy quá mức đại nghịch bất đạo, cả dám nghĩ thêm.

      Tấu Chương của Tiêu Quyền Tăng cũng là lạ, là khen ngợi đóng góp của Sài Hi ở Tây Hải, hai là thỉnh cầu tra người làm chủ sau lưng việc ở Tây Hải rốt cuộc là ai.

      Đông Lâm Quốc vượt biển làm loạn, thuyền buôn bị đánh cướp dân chúng chết vô số. Khi việc phát sinh dưới hỗ trợ Vương thái hậu, Tiều Quyền Tằng, Vương gia, Phó gia, phái Sài Hi tiếp nhận chủ quản.

      Trong lúc lục tục, có đủ loại công báo về kinh, cũng đem ra bàn bạc triều. Nhưng mọi người chẳng hề biết, thái thú Nhạc Châu chẳng những thông đồng với địch phản quốc, mà đướng áp giải về kinh hỏi cung cũng bị giết người giệt khẩu.

      Việc này vừa thông báo ra, mọi người liền xôn xao.

      Ngay cả Mục Thanh cũng sững sờ, trong đầu muôn vàn ý niệm vang lên ngừng.

      Giờ khắc này, Trầm Hàm Chương chỉ muốn bịt chặt hai lỗ tai lai.

      Nàng vỡ đầu mất thôi a con mẹ nó!

      Quá nhiều thanh, khiến nàng căn bản cách nào nhận biết được rốt cục là thanh của ai? Thậm chí còn nghe mọi người nghĩ cái gì, có biện pháp, loạn hết lên rồi.

      Mọi người náo loạn, vậy mà lại quên đoạn nhạc đệm ban nãy, hoàn toàn đặt hết tinh lực lên việc này.

      Vương thái hậu thản nhiên nhìn thoáng qua Mục Thanh, lập tức lại quay về sau tấm màn che.

      Trầm Hàm CHương nhìn cữu cữu nhà mình quỳ, cảm thấy đau lòng. biết tại làm sao để người đứng lên, thích hợp hay ?

      Mặc kệ ?

      Đứng lên tiếp.

      Nàng thanh thanh giọng, : " Các vị ái khanh còn quỳ làm chi, có việc đứng lên , mọt người cùng nhau thương lượng ."

      Mục Thanh nhìn qua phía nàng, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      đến việc ở Tây Hải, ai hiểu hơn Sài Hi.Trong lúc mọi người sôi nổi bàn luận, nàng từ hàng đầu bước ra, "Khởi bẩm bệ hạ, thần có lời muốn ."

      Nàng là thần, trong phút chốc, não mọi người lại giật.

      Mục Thanh còn muốn tiến lên, nhưng bị Sài Kính phía sau kéo lại.

      Dưới tình thế này, phản đối cũng vô dụng.

      nhìn thấy Phó gia, Tuy Dương Hầu, Vương gia, Tiêu QUyền Tằng bọn bọn đều thông đồng với nhau rồi sao? Buoir triều hôm nay, mặc kệ người khác cái gì, mục đích duy nhất của mấy nhà này, chính là khiến cho Đồng An công chúa từ nay về sau, đường đường chính chính đứng ở chỗ này.

      Bọn hôm qua cũng nghĩ đế, bởi vậy mới tiên phong làm khó dễ. Dù sao chỉ cần Vương thái hậu xuống đài, bệ hạ tự mình chấp chính, có hai Sài Hi công chúa cũng sợ. Nhưng....

      Lực lượng của bọn họ là quá mỏng manh.

      Trừ bỏ mấy người bọn , bá quan văn võ cả triều thế nhưng có ai đứng ra tiếp ứng.

      Sài Kính nhìn Trầm Hàm Chương ngây thơ. Trong lòng tràn đầy phiền muộn. lại, bệ hạ vẫn là khiến cho người ta thể an tâm.

      Lần này bọn họ thất bại là tất yếu.

      Nhưng, lần sau sao đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :