1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trầm Quang theo hướng Nam - Ôn Thanh Hoan (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35:

      Lộ Nam Tâm sửng sốt, hồi lâu mới tìm về giọng của mình: “Sao lại đột nhiên muốn Mỹ? Làm cái gì?”

      Cố Trầm Quang cúi đầu, càm cọ sát gò má ấm áp của , “Chút chuyện về vụ án."

      . . . . . . Được rồi.

      Vì là chuyện công việc, Lộ Nam Tâm cũng tiện hỏi nhiều. Nhưng vẫn tránh được lo lắng, thấp giọng lầm bầm: “Nhưng mà thân thể vừa mới khỏe lại chạy xa như vậy….”

      “Ừ, chuyện có chút gấp.” Cố Trầm Quang xong, hạ thấp giọng, bàn tay nắm chặt. “ cẩn thận chăm sóc bản thân, ăn ngủ tốt, bảo bối cần lo lắng, hửm?”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."

      Đây là mánh khóe Cố Trầm Quang thường dùng mỗi lần muốn mềm lòng, ở cuối câu nhanh chậm thêm từ “hửm?”. nhất định trúng kế, ngoan ngoãn nghe theo lời .

      Giống như tại.

      Lộ Nam Tâm: "Vậy được. . . . . . Chỉ là nhất định phải cẩn thận.”

      “Ừ.” Cố Trầm Quang xoa nắn, chơi đùa với ngón tay của , “Bảo bối có thể tùy thời gọi điện thoại kiểm ra.”

      Lộ Nam Tâm nghiêng đầu hôn cái, “Được.”

      ————

      Ngày hôm sau là Chủ nhật, hai người nhàn nhã ở nhà cả ngày. Trong lúc rãnh rỗi, Cố Trầm Quang nhớ tới nhiều năm trước phụ đạo choc ô. Sau đó xuất ngoại, liền có cơ hội quan tâm em luyện chữ thế nào. Thời điểm đó, tuần lễ cũng chỉ có thời gian mười mấy phút đồng hồ chuyện, người nào cũng hứng thú về cái này.

      Cố Trầm Quang suy nghĩ chút, cố ý đến phòng sách lấy giấy Tuyên Thành cùng nghiên mực ra, đặt trước mặt Lộ Nam Tâm. “Viết mấy chữ xem chút.”

      Lộ Nam Tâm nhìn giấy mực trước mặt, nhíu mày cái, chút do dự, cầm bút chấm mực, múa bút thành văn.

      Lưu loát mà tùy ý, trong lòng dự tính trước hình dáng.

      Rất nhanh, nét hoành cuối cùng đè xuống, giấy Tuyên Thành xuất 8 chữ to:

      "Mười năm uống băng, khó nguội nhiệt huyết.”

      Đây là chữ lúc ban đầu dạy viết. treo ở trong phòng ngủ, cẩn thận cất giữ, mỗi ngày nhớ, nhớ cho tới bây giờ.

      Thời gian dài, đừng là thể chữ, ngay cả phần khí phách cũng có mấy phần giống như .

      Lộ Nam Tâm nhìn chút dòng chữ vừa mới viết giấy, hài lòng cười tiếng, giương mắt nhìn Cố Trầm Quang.

      Ánh mắt Cố Trầm Quang nhìn sang giấy Tuyên Thành, khẽ sửng sốt.

      Chữ viết giấy thể quen thuộc hơn, bên là do chính bàn tay trắng nõn mềm mại của chấp bút, thể chữ cứng rắn, dứt khoát ràng.

      Nhưng cố tình lại xuất phát từ đôi tay người con này.

      Người thích.

      . . . . . .

      Cố Trầm Quang mở miệng lần nữa giọng khàn khàn, bàn tay vuốt ve mặt giấy, “….. Bảo bối còn nhớ ?”

      Ánh mắt Lộ Nam Tâm theo ngón tay nhìn sang, khẽ mỉm cười, hơi nghiêng đầu nhìn , đôi mắt sáng rực linh động. “Đều nhớ nha.”

      ". . . . . . Ừm."

      Cố Trầm Quang đưa tay che mắt lại, dám phóng túng bản thân đắm chìm xuống nữa, chỉ sợ bản thân chìm đắm tỉnh, đến xương cốt cũng chẳng còn.

      Hồi lâu, giọng thấp mang theo cưng chiều vô hạn: “ cũng nhớ.”

      Cả tốt lẫn xấu đều bỏ xót, vẽ thành sách.

      Chỉ cần là về em.

      Trước chiếc bàn gỗ lim, người đàn ông tùy ý đứng đó, sắc mặt hơi phiếm hồng mất tự nhiên, trong đôi mắt là dịu dàng tươi đẹp, nhìn chăm chú vào của . Mà ngồi trước bàn, đôi mắt bị che, lại cười đến lộ hàm răng rắng tinh giữa đôi môi đỏ mọng. Nước mực dính vào gò má trắng nõn, cực kỳ hồn nhiên.

      ————

      Xế chiều ngày hôm sau Cố Trầm Quang liền lên máy bay rời . Khi đó Lộ Nam Tâm ở trường học, căn bản thể nào tập trung tinh thần, thỉnh thoảng liền lấy điện thoại di động ra quét mắt vòng.

      Cho đến khi nhận được tin nhắn “ lên máy bay.” Của Cố Trầm Quang.

      Lộ Nam Tâm suy nghĩ chút, đơn giản nhắn lại: “Ừm.”

      quá 2 giây, Cố Trầm Quang nhìn nhắn lại: “ học thể nghịch điện thoại di động, chú ý nghe giảng.”

      Lộ Nam Tâm: “…….” Thiếu chút nữa quên người đàn ông này có thời gian biểu lên lớp của .

      Ban đầu Lộ Nam Tâm vâng mệnh, đưa thời gian biểu cho Cố Trầm Quang xem. chỉ quét mắt vòng, nhíu mày cái, ánh mắt trực tiếp rơi vào môn học sau cùng. “Kỹ thuật điện tử căn bản, sao lại chọn cái này?”

      Lộ Nam Tâm liếc mắt cái, cũng cảm thấy môn học này có chút khác xa so với chuyên ngành thích của . Nhớ lại thời điểm chọn môn, rất là bất đắc dĩ giải thích: “Trường học bắt buộc bọn em phải chọn môn tự do. Em chọn muộn, các môn khác căn bản đầy, thể làm gì khác hơn là phải chọn môn này.” vừa vừa nhắm mắt, có chút buồn rầu: “Cũng biết như thế nào.”

      Cố Trầm Quang nhìn chằm chằm tên môn học, trầm ngâm 2 giây, “Môn học này, phần lớn là nam sinh.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ." Chưa từng nghĩ, chỉ là hình như đúng vậy.

      Cố Trầm Quang: “ học được nhìn lung tung.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."

      tại Lộ Nam Tâm ở lớp kỹ thuật điện tử căn bản, nghĩ tới đoạn hội thoại của hai người trước đó, liền theo bản năng liếc nhìn chung quanh. Đúng là có ít trai đẹp, cả phòng học phần lớn đều là nam. Bởi vì là năm học đầu tiên, tỷ số học đặc biệt cao.

      Lộ Nam Tâm thu hồi ánh mắt, nhìn lại điện thoại di động, người nào đó lại gởi tới tin nhắn: “Lớp học này được nhìn lung tung.”

      ". . . . . ."

      Nụ cười vui vẻ nhịn được lan tỏa, Lộ Nam Tâm dùng tay phải bịch miệng lại, sợ bản thân cười ra tiếng. Tay còn lại giây cũng ngừng trả lời tin nhắn của .

      . . . . . .

      Cố Trầm Quang ngồi trong buồng máy bay, tiếp viên hàng ra hiệu được sử dụng điện thoại. chuẩn bị tắt máy, tin nhắn mới vừa đúng lóe lên.

      "Yên tâm, cũng đẹp mắt bằng nhìn .”

      có thời gian nhắn lại. Cố Trầm Quang tắt điện thoại di động, cả đường tâm tình đều rất tốt.

      ————

      Sau khi Cố Trầm Quang đến Mỹ, trước tiên mở điện thoại di động lên, nhắn cho Lộ Nam Tâm tin nhắn báo bình an. Ngay sau đó liền liên lạc với sư huynh lúc học đại học của .

      Tìm khách sạn sắp xếp hành lý xong, ở nước Mỹ vẫn còn là ban ngày, Cố Trầm Quang liền quản đường mệt nhọc, trực tiếp bắt taxi đến nhà sư huynh.

      đường liền gọi điện thoại cho sư huynh. Đầu bên kia sư huynh nhận được điện thoại rất kỳ quái, mê mang liền hỏi: “Trầm Quang? Em còn chưa tới?”

      "Tới rồi, tại ngồi taxi đến nhà .”

      Sư huynh lại càng kỳ quái: "Vậy sao em còn sử dụng số Trung Quốc? phải là em có số nước Mỹ sao?”

      Gọi điện thoại quốc tế rất đắc tiền.

      Cố Trầm Quang để ý đến vị sư huynh sống ở khu nhà giàu ở Mỹ này, thuận miệng giải thích: “Sợ có điện thoại gọi tới nhận được….. Đừng cái này, em lập tức tới ngay, nhớ xuống mở cửa.”

      Vị sư huynh này bình thường vô cùng thích mang headphone nghe nhạc, chuông cửa vang lên cũng nghe thấy. Có lần Cố Trầm Quang đến tìm , bị giam ở ngoài cửa mười mấy phút đồng hồ, ký ức kia vẫn còn mới mẻ. Từ đó về sau, mỗi lần tới, gọi điện thoại tới trước nửa tiếng, phòng ngừa vạn nhất.

      "Biết biết.” Sư huynh lầm bầm oán trách: “ phải là chỉ nhốt em bên ngoài có 20 phút thôi sao, nhớ lâu như vậy….”

      "Ừ. Em thù dai.”

      ". . . . . ."

      ————

      Lúc đến nơi là chạng vạng tối, vĩ độ ban ngày ngắn. Lúc Cố Trầm Quang xuống xe bên ngoài là trời chiều mây rơi. Ánh hoàng hôn chiều tà rải dài bãi cỏ xanh rộng lớn, rớt xuống người người đàn ông đẹp trai, giống như cảnh đẹp trong tranh.

      Cố Trầm Quang nhấn chuông cửa, quá 2 giây, cửa lập tức được mở ra. Người nào đó đắc ý nhướng mày với , ý tứ rất ràng: Em xem, vừa nghe tiếng chuông liền mở cửa.

      Cố Trầm Quang để ý tới khiêu khích của người nào đó, đẩy ra, bình tĩnh : “Cần người khác gọi điện thoại nhắc nhở mới có thể làm tròn đạo đãi khách có cái gì mà đắc ý chứ?”

      Vị sư huynh nào đó: ". . . . . ."

      Nếu bây giờ em liền ra ngoài, lại nhốt em ngoài cửa nửa tiếng, em thấy thế nào?

      Cố Trầm Quang làm như nhìn thấy oán niệm của người sau lưng, vẫn tiếp tục tự nhiên vào phòng khách, đặt tài liệu trong tay lên khay trà. Từng cái đều được phân loại xong.

      xoay người lại, nhìn người nào đó nghiêm mặt bất mãn sau lưng, dừng chút, chân thành : “Xin lỗi, chuyện này em lực bất tòng tâm, chỉ có thể làm phiền .”

      Người nào đó vốn còn bày ra khuôn mặt thối liền hơi dịu lại, khẽ nhếch khoé miệng, hai cánh tay khoanh trước ngực khẽ buông xuống: “Sao tự nhiên lại khách sáo như vậy…..”

      Cố Trầm Quang khẽ mỉm cười: "Có việc cầu người, tự nhiên phải khách sáo rồi.”
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, garan2602, Mai Trinh3 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36:

      Quen biết nhau gần 6 năm, lần đầu tiên được Cố Trầm Quang đối xử khách sáo như vậy, có phần thích ứng. Hơi cúi người ngồi xuống, ho khan tiếng, giơ tay lật tài liệu trước mặt: “Còn gì nữa ?”

      “Ừ.” Cố Trầm Quang cũng tới, ngồi xuống đối diện . “Tài liệu trong nước có hạn, những thứ này là phần lớn, còn dư lại phần dự bị em gởi vào máy tính của , có có chứng cứ nào khác ?”

      "Có.” xong rút từ ngăn kéo dưới bàn trà ra túi tài liệu, rồi đưa cho Cố Trầm Quang. “Đây là phần mới vừa điều tra được, biết em sắp tới, nên gởi qua cho em.”

      Cố Trầm Quang gật đầu cái, nhận lấy. “Có tiến triển gì mới sao? Tìm được tập đoàn tài chính chống đỡ sau lưng rồi?”

      "Vẫn chưa.” xong nhíu mày cái. “Em cũng biết, muốn tìm được tập đoàn tài chính chống đỡ sau lưng cũng phải là chuyện dễ.”

      " ràng."

      Lượng lớn tiền bạc lưu động ra vào như vậy, người giật dây luôn luôn bày tầng lại tầng trận pháp che mắt người khác, che giấu hướng chảy về của nguồn tiền.

      "Hơn nữa. . . . . ." dừng chút, có chút do dự.

      Cố Trầm Quang ngẩng đầu lên, tay còn để tài liệu. “Hơn nữa cái gì?”

      thở ra hơi, vẻ mặt so với vừa rồi nghiêm túc rất nhiều. “Hơn nữa chuyện này so với tưởng tượng ban đầu của chúng ta còn phiền toái hơn rất nhiều.”

      Cố Trầm Quang: " thế nào?"

      "Nó chỉ liên quan đến công ty đưa ra ngoài thị trường. cách khác, kẻ chống sau lưng chỉ là tập đoàn tài chính, mà là dây chuyền tuyệt đối đầy đủ, có thể tùy thời bù đắp vào nguồn tiền kia. Chúng ta muốn tiến hành đột phá vòng vây từ lỗ hỏng nguồn tiền, cơ hội rất . Đây là điều thứ nhất."

      Việc này ban đầu đoán được, lúc này xem như là lấy được kết luận chính xác. Cố Trầm Quang nghe xong cũng có nhiều kinh ngạc, trực tiếp hỏi: “Vậy điều thứ hai sao?"

      "Thứ hai. . . . . . Người có liên quan, bối cảnh so với tưởng tượng của chúng ta phức tạp hơn rất nhiều.”

      "Ăn sạch?”

      gật đầu: " sai biệt lắm."

      dừng chút, tiếp: “Người làm chuyện này, hắc bạch hai bên đều ăn sạch là chuyện bình thường. Nhưng mà mỗi bên đều có thể làm đến phong sinh thủy khởi, cũng thường gặp. Chúng ta ở ngoài sáng biết được bọn họ rửa tiền, trong thời gian lâu như vậy vẫn như cũ phát chút sơ hở nào. giấu hoàn mỹ như vậy, tuyệt đối phải là người bình thường có thể làm được. Hơn nữa, cần cả hai phương diện phải cực kỳ phối hợp kể phải trả giá cao.”

      "Em biết."

      sững sờ nhìn về phía Cố Trầm Quang: “Em biết?”

      Cố Trầm Quang đón ánh mắt của sư huynh, tĩnh táo ràng. “Em biết, ngay từ lúc vừa bắt đầu em biết.”

      Đôi mắt đen như mực, thong dong tự nhiên.

      ngẩn người, rất lâu chưa từng nhìn thấy đôi mắt này. gần như quên mất, người này ban đầu, ban đầu người này có dáng vẻ phản kích kịch liệt như thế nào. Dùng bộ dáng xương máu người Á Châu, đáng bại đám người Âu Châu, đứng ở đó trở thành truyền kỳ đỉnh cao nhất, liếc nhìn xuống mọi người.

      Sau khi huy hoàng nhìn hoan hô của mọi người, bình tĩnh mà xuống đài, chỉ để lại cho mọi người bóng lưng tuấn.

      Là người đàn ông tên Cố Trầm Quang này.

      tại tuổi còn trẻ, cơ cấu thế lực chưa đủ để thăm dò tất cả. Nhưng tuyệt đối có bất cứ chuyện gì có thể qua được ánh mắt của .

      . . . . . .

      nhàng lắc đầu cái, cười: “ tại sao lại có thể quên…..”

      Lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông bình tĩnh trước mặt, mở mệng: “Như vậy điều thứ em cũng biết rồi.”

      "Ừ.” Cố Trầm Quang gật đầu, ngoài dự đoán mở miệng, tiếp: “Điều thứ ba, chúng ta chỉ có th ̉ tra được vụ rửa tiền, thế nhưng nơi rửa tiền, nếu như từ lúc vừa bắt đầu chính là sạch , mặc cho chúng ta có tra thế nào, cũng có thu hoạch.”

      cười khổ gật đầu cái: “……Ừ.”

      "Còn có điều thứ tư.”

      ". . . . . . Cái gì?"

      Cố Trầm Quang nhìn , giọng bình tĩnh: “Điều thứ tp, nếu là sau lưng có tập đoàn tài chính chống đỡ, liền có số lượng thu vào lớn . Như vậy liền trực tiếp mở rộng phạm vi điều tra của chúng ta.”

      Đây là điều trước kia nghĩ tới.

      Nhưng mà, quả phạm vi điều tra tăng lên rất lớn, muốn tìm ra tập đoàn tài chính đứng sau lưng , khó càng thêm khó.

      thầm than câu bản lĩnh bằng người, vừa muốn bày tỏ đồng ý, người đối diện nhanh chậm mở miệng: “Nhưng ra những điều phía cũng thành vấn đề.”

      Lời muốn ra trong nháy mắt bị nghẹn lại, trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ đáng sợ: “Em là …..”

      "Người trực tiếp tiến hành những việc này ra là người chúng ta quen biết. Hoặc là đổi cách khác, là người rất quen thuộc chúng ta.”

      "Cho nên. . . . . ." hơi đứng dậy, cầm lên phần tài liệu bàn. “Người đó nhất định biết tất cả những thứ chúng ta nghĩ tới. Hơn nữa, đập tan từng cái . như vậy, chẳng bằng dùng phương pháp đơn giản nhất, giấu ở chỗ ràng nhất.”

      "Đơn giản nhất, cũng dễ dàng che giấu nhất . . . . . hề sơ hở."

      xong, nhìn về phía đối diện.

      hề ngoài ý muốn nhìn thấy trong mắt người đối diện lóe lên tia sáng.

      Cố Trầm Quang khẽ mỉm cười: "Còn phải phiền sư huynh hỗ trợ."

      ————

      Dưới giúp đỡ của sư huynh, Cố Trầm Quang cuối cùng cũng xác định, điều tra rất thuận lợi, tiến triển nhanh chóng. Qua nửa tháng, gần như có thể khẳng định xuất xứ nguồn tiền ra vào. Bước kế tiếp, chính là tìm được người cụ thể nhận tiền, nghĩ cách để người đó làm chứng.

      Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lộ Nam Tâm đều gọi cú điện thoại qua. Bất kể Cố Trầm Quang bận rộn thế nào cũng bắt máy, hai người chuyện tâm mười mấy phút đồng hồ mới chịu lưu luyến cúp điện thoại.

      Cho đến, hơn nửa tháng sau, Lộ Nam Tâm gọi điện thoại cho Cố Trầm Quang, gọi liên tiếp ba cuộc cũng ai bắt máy.

      chỉ nghĩ là bận nên lo lắng nhiều, cúp điện thoại chuẩn bị đợi buổi tối gọi lại.

      Nhưng 7 giờ tối gọi lại điện thoại di động thế nhưng tắt máy!

      Đây là tình huống chưa từng có —— Hai người thỏa thuận với nhau mở điện thoại di động 24 giờ.

      Lộ Nam Tâm cầm điện thoại di động, trong lòng bắt đầu đột nhiên hốt hoảng.

      . . . . . .

      Kiên nhẫn bỏ lần lượt gọi điện thoại, càng gọi trong lòng càng trầm xuống, càng trầm xuống lại nhịn được mà tiếp tục gọi…… Sau mười mấy cú điện thoại, rốt cục có người bắt máy.

      Trong nháy mắt đường dây điện thoại được kết nối, Lộ Nam Tâm tha thiết muốn nghe được giọng làm cho trái tim thất lạc. nắm chặt điện thoại di động, thể chờ đợi liền mở miệng: “Alô, Cố Trầm Quang……”

      "Xin chào, là Lộ Nam Tâm đúng ?” Đầu dây bên kia là giọng nam xa lạ, tiếng Trung rất khó nghe.

      Lộ Nam Tâm ngẩn người: “Vâng, là tôi….. là?”

      Người đàn ông tự mình giới thiệu: “ là sư huynh của Cố Trầm Quang, em ấy thường nhắc đến em.”

      “À.” Lộ Nam Tâm mím môi, quên mất cảm giác ngọt ngào khi luôn được nhắc tới, khàn cổ họng hỏi: “Cố Trầm Quang đâu? Tại sao ấy lại nghe điện thoại?”

      nhìn chút cánh cửa đóng chặt bên trái, rũ mắt xuống, thu hồi ánh mắt, lần nữa mở miệng giọng có chút nặng nề: “Em ấy cấp cứu.”

      Ầm!!!

      ————

      Lộ Nam Tâm lập tức mua vé máy bay chạy tới, leo lên taxi đến bệnh viện Cố Trầm Quang được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

      Sư huynh nhìn thấy , lập tức đứng thẳng dậy nghênh đón, hỏi: “Xin chào, em là Lộ Nam Tâm?”

      Gọi thẳng tên họ là cách thức quen thuộc của Mỹ.

      "Dạ.” Giọng Lộ Nam Tâm có chút run rẩy: “ ấy như thế nào rồi? ra khỏi phòng phẫu thuật chưa? Có khỏe ?”

      "Em đừng vội.” Lần đầu tiên nếm thử cảm giác an ủi con , hơi có chút mới lạ. Nhưng vẫn tình huống cho biết. “ được chuyẩn đến phòng giám sát, có gì nguy hiểm đến tính mạng.”

      bên chuyện, bên quan sát trước mắt. Quần áo người ăn mặc rất tùy ý, giống như là tuỳ tiện với lấy bộ mặc lên. Ở khoảng cách xa như vậy chạy tới đây, ngay cả túi hành lý cũng mang. Tóc cũng rối loạn, nhìn qua cực kỳ chật vật. Nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt đỏ đến dọa người, mặt thế nhưng lại có nước mắt.

      có chút ngạc nhiên, trực tiếp hỏi: “Em vậy mà khóc?”

      vẫn cho là, mình nghênh đón người mặt đầy nước mắt.

      Phía sau chính là phòng ICU, Cố Trầm Quang ở bên trong. Lộ Nam Tâm hận thể dán người lên , chỉ cần có thể liếc mắt nhìn cái.

      Nhưng rốt cuộc có người hỏi, thể có lễ phép mà trả lời. Huống chi đây lại là sư huynh của . còn tâm tư nào suy nghĩ, bật thốt ra: “Thời điểm ấy có ở đây, để cho em khóc.”

      Lý do này thành công làm cho sững sờ chút.

      Chờ phản ứng kịp, liền nghiêm túc gật đầu, với gần như muốn dán cả người ở cửa sổ: “Hai người là ân ái. Cố Trầm Quang bởi vì chuyện của em mà muốn sống. Em lại vì câu của em ấy mà có thể nhịn xuống nước mắt lâu như vậy.”

      vô tâm xong, đơn thuần là than thở. Lộ Nam Tâm nghe được lại cực kỳ sửng sốt.

      nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, hỏi: “Bởi vì……. Chuyện của em?”

      "A. . . . . ." rất kỳ quái: “Em biết sao? Lần này em ấy tới Mỹ chính là đặc biệt tới điều tra nguyên nhân cái chết của cha em.”
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, Mai Trinh, meomeoni2 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37:

      Tối hôm đó Lộ Nam Tâm được cho phép vào phòng bệnh thăm Cố Trầm Quang. bị thương nặng, rất nhanh được chuyển ra khỏi phòng ICU.

      Lộ Nam Tâm yên tĩnh ngồi ở mép giường, tay cầm lấy tay Cố Trầm Quang. đầu ngón trỏ vẫn còn mang máy theo dõi nhịp tim. Máy thở được tháo xuống, cả người an tĩnh nằm giường bệnh, hô hấp rất .

      Lộ Nam Tâm nhớ lại đoạn hội thoại với vị sư huynh kia buổi chiều: “Em biết? Trong khoảng thời gian này Cố Trầm Quang thường xuyên bị thương cũng bởi vì em ấy bắt tay vào điều tra nguyên nhân cái chết của cha em. Người đứng phía sau màn có bối cảnh rất phức tạp, phần lớn đều có bối cảnh đen tối.”

      "Lần này đúng là, Cố Trầm Quang hơi vội trong việc điều tra. Bị bọn họ phát nên trực tiếp tìm mấy tay xã hội đen, thuê người đánh chết em ấy. Nếu phải là tên nhóc này người có ít võ thuật, đoán chừng ….. Hoàn hảo là cảnh sát tới nhanh, nếu biết xảy ra chuyện gì.”

      "Thời điểm bệnh viện gọi điện thoại báo cho , cũng bị ngốc luôn.”

      . . . . .

      Lộ Nam Tâm cẩn thận nâng tay lên, cúi xuống, dán bàn tay lên gương mặt mình. Trong đôi mắt có chất lỏng trong suốt trực trào.

      Đôi môi dán chặt đầu ngón tay của . Ở trước mặt , nước mắt rốt cuộc chút kiêng kỵ, trong nháy mắt trào ra ướt mảnh.

      Lộ Nam Tâm gắt gao hôn đầu ngón tay ấm áp của , đè nén tiếng khóc vọt tới khóe miệng, giọng lầm bầm: “Ngu ngốc….. Ngu ngốc….. ràng là biết gặp nguy hiểm, vì sao còn muốn điều tra…..”

      Ngay cả chuyện gần như muốn quên , lại còn nhớ. Thậm chí vì thế mà ba phen bốn bận suýt mất mạng.

      có tài đức gì, để cho phải như thế?

      ————

      Thời điểm Cố Trầm Quang tỉnh lại, trong nháy mắt, thính giác vẫn quá mức ràng, mí mắt cũng nặng nề đè chặt, mở ra. Chỉ có xúc giác là nhạy bén. ràng cảm thấy đầu ngón tay có vật gì đó ấm áp chạm vào. Khi mềm mại, khi lại có chất lỏng nóng bỏng chảy qua.

      suy đoán, có phải của lại khóc nữa rồi .

      Cố Trầm Quang muốn mở mắt, nhưng mí mắt quá nặng nề, mở ra được, đành bất đắc dĩ buông tha. Sau hai giây chạm chạm suy nghĩ, bản thân có thể làm được, liền hơi động ngón tay.

      Tiếng nức nở bên tai gần như dừng lại.

      Sau giây tiếp theo, có hơi thở quen thuộc cách rất gần, rất gần…… Gần sát bên tai. Mùi hương quen thuộc của bảo bối liền xông đến, thẳng đến màng nhĩ.

      Giọng cẩn thận kèm theo run rẩy vang lên: “Cố Trầm Quang…….Cố Trầm Quang?”

      .

      Trái tim Cố Trầm Quang hung hăng nhảy lên. muốn gặp . Loại thời điểm này, rất muốn nhìn thấy .

      Mất sức của chín trâu hai hổ, gần như xông phá cực hạn của bản thân, mí mắt nặng nề rốt cục mở ra. Con ngươi vẫn đen bóng như cũ, mờ mịt tìm kiếm xung quanh bảo bối của .

      Giây phút Lộ Nam Tâm nhìn thấy mí mắt động đậy, liền nín thở chăm chú quan sát, dám làm ra cử động nào, sợ lại hù dọa đến . Chờ đến khi hoàn toàn mở mắt, quét mắt khắp mọi nơi, mới rốt cuộc nhịn được nhào tới trước mặt , cũng dám lớn tiếng. tay cẩn thận siết ngón tay , lắc lắc, giọng : “Em ở đây….. Ở chỗ này…..”

      Ánh mắt Cố Trầm Quang nhìn sang.

      Lộ Nam Tâm nhìn , giọng: “Cố Trầm Quang…. có thể nghe thấy lời em ?”

      động đậy, thẳng tấp nhìn .

      Lộ Nam Tâm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi: “Có nghe thấy ….. Hử?”

      Cố Trầm Quang nhìn ra, sợ, muốn mở miệng trả lời tiếng, vừa hơi động, cổ họng đau giống như là lửa thiêu. chỉ có thể buông tha, khó khăn nháy mắt hai cái, ỹ bảo bản thân có thể nghe được.

      Lộ Nam Tâm nhìn thấy nháy mắt, nước mắt liền lập tức trào ra, từng giọt nước mắt lớn giống như hạt đậu, theo quai hàm chảy xuống.

      Trong lòng Cố Trầm Quang than thở, bàn tay bị nắm khẽ động đậy hai cái, chuyển tới gò má , chậm rãi lau dòng nước mắt mãnh liệt chảy xuống.

      Lần nữa chịu đựng đau đớn như lửa thiêu nơi cổ họng, mở miệng: “…… Đừng khóc.” Giọng khàn đục giống như là ngậm mấy kg cần sa.

      Lộ Nam Tâm hít hít lỗ mũi, nhịn được tiếp tục khóc.

      Cố Trầm Quang bất đắc dĩ, bàn tay còn dừng ở khuôn mặt , mở miệng, lại khó khăn phun ra mấy chữ: “….Vậy nằm xuống rồi khóc tiếp.”

      Nằm vào trong lòng rồi lại khóc.

      Lộ Nam Tâm “Ừm” tiếng, cách màn nước mắt xem xét trong ngực , xác định có dụng cụ gì, lúc này mới yên tâm nằm vào trong lòng . Nhưng dám đè ép cánh tay của ; hai là dám dựa vào trước ngực , chẳng qua là cách gần hơn vừa rồi chút mà thôi.

      Cố Trầm Quang thử giật giật tay phải, khẽ cong lại, nhốt chặt , bàn tay thon dài nhàng vỗ vỗ bên dưới cổ . "Khóc ."

      Lộ Nam Tâm giơ tay lên nắm được ngón tay của , nắm chặt trong tay, ngượng ngùng khóc thành tiếng. nhìn quần áo bệnh nhân người , yên lặng rơi nước mắt.

      Cố Trầm Quang thở dài, ngón tay dùng sức ôm : “Đừng kiềm nén.”

      Lộ Nam Tâm lắc đầu cái: " có."

      Hai giây sau, Lộ Nam Tâm đột nhiên nhớ tới cái gì, chợt từ trong ngực cẩn thận nhảy dựng lên, xuống giường, chống lại ánh mắt khó hiểu của Cố Trầm Quang, giải thích : “Em gọi bác sĩ!"

      Ngốc chết rồi! tỉnh dậy lâu như vậy, thế nhưng chỉ nhớ khóc, ngay cả bác sĩ cũng quên gọi.

      Cố Trầm Quang giơ tay lên, muốn gọi trước tiên chờ hcút, nhưng mà Lộ Nam Tâm chạy nhanh ra ngoài…. thu tay về, bất đắc dĩ cười khổ.

      ngốc!

      **

      Bác sĩ rất nhanh chạy tới, cẩn thận kiểm tra các chỉ số thân thể Cố Trầm Quang, có vấn đề gì.

      Cười cười, vừa ghi chép lịch bệnh vừa dùng tiếng : “Phẫu thuật rất thành công, cơ năng thân thể hồi phục cũng rất tốt, để lại bất kỳ di chứng gì, xin yên tâm.”

      Lộ Nam Tâm đứng bên cạnh, nghe vậy trong lòng vui lên, mỉm cười cảm ơn bác sĩ.

      Bác sĩ nam trẻ tuổi nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ của Lộ Nam Tâm, đại khái cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, cười câu, sau đó ra khỏi phòng bệnh.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người, nhìn em, em nhìn , nhất thời biết nên cái gì.

      Cố Trầm Quang muốn hỏi : Tại sao lại xuất ở đây?

      Mà điều Lộ Nam Tâm muốn hỏi lại nhiều hơn: Tại sao chăm sóc tốt bản thân mình” Tại sao mới xuất viện tới tháng lại tự làm bản thân vào viện lại? Còn có… Tại sao giúp điều tra chuyện ba , cũng cho biết?

      ra Lộ Nam Tâm đoán được, là sợ lo lắng.

      Vừa nghĩ tới đó, trái tim liền đau đớn giống như là bị đó hung hăng bóp chặt.

      quét mắt nhìn xung quanh, lơ đãng nhìn đến bình nước bàn, sửng sốt, chợt nhớ tới vừa rồi lúc chuyện, giọng cực kỳ khàn. Nháy mắt suy nghĩ gì trong đầu cũng hoàn toàn biến mất, chạy mấy bước tới, nằm ở mép giường hỏi : “Có muốn uống chút nước hay ?”

      Cố Trầm Quang gật đầu.

      Lộ Nam Tâm bò dậy, lấy bình nước được chuẩn bị trước rót ra ly nước, pha thêm ít nước ấm, đưa lên miệng thử độ ấm, xác định vừa đủ ấm, mới cẩn thận đưa đến bên miệng .

      Đưa tới nửa mới phát , thể ngồi dậy, nhưng mà nằm lại thể uống. Lộ Nam Tâm suy nghĩ chút. đặt ly nước lại tủ, sau đó kéo hộc tủ ra: “Nơi này hẳn là có bông tăm…..”

      Kéo hai tầng hột tủ, liền tìm thấy. Lộ Nam Tâm lấy ra, xé bao ni-lon, rút cây ra ngoài.

      Dùng đầu có bông gòn thấm nước, lúc này mới đưa đến bên miệng .

      Nhưng thứ này chỉ có thể làm ước bờ môi của , thể giải quyết được vấn đề căn bản. Lộ Nam Tâm nhíu mày suy nghĩ hai giây, thời điểm đưa bông tăm đến bên miệng , thấp giọng dụ dỗ: “ ngậm vào, mút lấy nước, cổ họng dễ chịu hơn chút…..”

      Cố Trầm Quang: ". . . . . ."

      muốn làm chuyện tổn hại hình tượng như vậy, nhưng mà cổ họng quả là bị thiêu đốt đến khó chịu. Cố Trầm Quang giãy giụa mấy giây, trước đôi mắt chờ mong của Lộ Nam Tâm, thỏa hiệp. Đôi môi khẽ nhếch, ngậm lấy đầu bông tăm, dùng sức…. lập lại mấy lần, rốt cuộc cảm giác nước chảy qua cổ họng, cảm giác lửa thiêu đốt thoáng chốc giảm bớt rất nhiều.

      mở miệng: ". . . . . . Đủ rồi."

      Lộ Nam Tâm “À.” tiếng, đặt bông tăm xuống, cất xong, ngồi trở lại bên giường.

      Nháy mắt cũng nháy cái nhìn chằm chằm .

      Cố Trầm Quang bị nhìn cảm thấy buồn cười, giọng hỏi: "Nhìn cái gì?"

      Lộ Nam Tâm: “Nhìn giữ lời."

      Cố Trầm Quang: “……Hử?”

      Lộ Nam Tâm: “ chăm sóc bản thân tốt, nhưng mà có làm được. giữ lời.”

      rất nghiêm túc nhìn , giống như tính tình .

      Trái tim Cố Trầm Quang đập mạnh, cẩn thận tìm kiếm trong ánh mắt của , nhưng lại tìm được tia trách cứ nào.

      ra số việc, trong lòng hai người đều hiểu , nhưng đều hẹn mà cùng chọn cách trốn tránh. Cố Trầm Quang rất ràng, theo tình hình tại, 8-9 phần biết mục đích chuyến lần này của , cũng biết , vì sao lại bị thương.

      Nhưng , chính là muốn chọt rách ý định mà tốn công che giấu. cũng liền theo , .

      Cố Trầm Quang cười tiếng, theo dụ dỗ : “Ừ, giữ lời, hại bảo bối lo lắng…… Vậy bảo bối muốn phạt thế nào?”

      Lộ Nam Tâm nghiêng đầu sang chỗ khác, đỏ mắt : " phạt."

      "A. . . . . ." Cố Trầm Quang lại thấp giọng cười hai tiếng, giơ tay bóp bóp chóp mũi của : “Cám ơn lòng tốt của bà xã.”

      . . . . . .

      Tổng cộng 7 chữ, trong đó hai chữ thành công làm cho Lộ Nam Tâm đỏ bừng cả mặt. liếc nhìn cái, hơi mất tự nhiên, lập tức dời , giọng oán trách: “….. Gọi bậy bạ cái gì.”

      "Ừ.” Cố Trầm Quang dù bận vẫn ung dung cười, thấp giọng hỏi: “Vậy cái này có phạt ?”

      . . . . . .

      Lộ Nam Tâm liếc cái: "Phạt!"

      Cố Trầm Quang hơi nhíu mày: "Phạt cái gì?"

      Lộ Nam Tâm liếc cái, suy nghĩ chút, kiên định : “ cho hôn.”

      "A?" Cố Trầm Quang nghe vậy, buồn rầu nhíu mày, thấp giọng oán trách: “Phạt nặng.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."

      ————

      Cố Trầm Quang hồi phục rất nhanh, nghỉ ngơi nửa tháng, căn bản đều hồi phục toàn bộ rồi.

      Hai người xuống lầu tản bộ, ánh mặt trừi ấm áp dễ chịu, hai người sóng vai nhau ngồi ghế trúc dưới tàng cây tán gẫu. Lộ Nam Tâm dựa đầu bả vai Cố Trầm Quang, nghiêng đầu hỏi: “ có thể xảy ra chuyện nữa hay ?”

      Đây là bị dọa cho sợ rồi.

      Cố Trầm Quang thấp cười tiếng, trả lời: " ."

      Lộ Nam Tâm nhìn : "Khẳng định như vậy?"

      "Ừ.” Cố Trầm Quang cũng nghiêng đầu nhìn , : “Chuyện nên xử lý trong khoảng thời gian này cũng xử lý sai biệt lắm.”

      " ấy lợi hại như vậy?"

      "Đúng, rất lợi hại."

      Lộ Nam Tâm kỳ quái: Nếu ấy lợi hại như vậy, vậy tại sao sớm . . . . . ."

      Cố Trầm Quang biết nghi ngờ của , cắt đứt , thấp giọng giải thích: “Thân phận của ấy vô cùng đặc biệt, phải lúc cần thiết thể ra mặt. Nhưng mà lần này giống, lần này ở địa bàn của ấy bị thương thành như vậy, ấy tuyệt đối thương lượng nữa. Mặt khác, gần đây năm lần bảy lượt bị thương vào bệnh viện, người bên kia của ấy cũng động thủ.”

      Lộ Nam Tâm nghiêng đầu, hơi thở ấm nóng trực tiếp phun ở cổ của , hỏi: “Chú Cố?”

      "Ừ.” Cố Trầm Quang gật đầu cái, ngay sau đó có chút bất mãn: “Sao bảo bối lại gọi ta giống như gọi vậy?”

      "Nào có giống nhau?” Lộ Nam Tâm trừng mắt: “ ấy là chú Cố, là chú Tiểu Cố.”

      Cố Trầm Quang: ". . . . . . Tại sao?"

      Lộ Nam Tâm liếc : “Bởi vì ấy là trai, là em trai.”

      Thế nào? Có gì đúng sao?

      Cố Trầm Quang: ". . . . . ." Hoá ra là như vậy.

      Bị gọi là “chú Tiểu Cố” nhiều năm như vậy, thế nhưng đến nay mới hiểu được nguyên do trong đó.

      Hô hấp ấm nóng của người bên cạnh từng chút từng chút tự chủ phun cổ , Cố Trầm Quang nhìn sang, ánh mắt dừng lại đôi môi ẩm ướt của .

      Ánh mắt tối lại.

      Lộ Nam Tâm phát , ngửa đầu, môi hơi để sát vào, hiểu hỏi: “Sao vậy?”

      Cố Trầm Quang thẳng tấp nhìn chăm chú vào đôi môi gần trong gang tấc. lâu gần gũi, tự chủ sớm sụp đỗ. mím môi, giọng khàn khàn : “Muốn hôn bảo bối.”

      giây kế tiếp, kịp chờ phản ứng. cúi đầu, ngậm lấy đôi môi của .
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, garan2602, Mai Trinh3 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38:

      Hai người ngồi ở chỗ vắng vẻ, bóng râm cây hoàn hảo che khuất màn này.

      Cố Trầm Quang bế Lộ Nam Tâm ngồi lên người , hôn sâu. Nhưng cuối cùng kiêng dè vì ở bên ngoài, tay coi như đàng hoàng, ôm chặt lấy eo , vén áo lên, vuốt ve thịt mềm bên eo , kiềm nén xa hơn.

      Lộ Nam Tâm ngước đầu, chịu đựng dục vọng đè nén tháng qua của .

      . . . . . .

      ôm như vậy khi dễ lúc lâu, môi lưỡi mới rời . Cả người vùi trong ngực , thân thể giống như là tôm bị luộc chín, vừa nóng lại đỏ.

      Cố Trầm Quang thấp giọng cười tiếng: “Trở về thôi.”

      ". . . . . . Được."

      Cố Trầm Quang thả xuống đất. Chân mềm nhũn, hai chân vừa chạm đất, thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống. may là tay mắt lanh lẹ, từ phía sau đỡ lấy , khóa ở trước ngực.

      Mùi hương mái tóc nháy mắt tràn đầy chóp mũi .

      Kích tình bên trong thân thể rục rịch ngóc đầu dậy, kêu gào xâm chiếm lý trí.

      Cố Trầm Quang làm như có chuyện gì xảy ra buông tay, tay thả xuống nắm lấy tay , mười ngón tay đan xen. “ thôi.”

      Mặt Lộ Nam Tâm đỏ bừng, mặc cho dắt . “Ừm.”

      Ngày ngắn, trở lại phòng bệnh gần tối.

      Nửa giờ sau, bác sĩ theo lệ thường tới kiểm tra phòng bệnh, nhìn chút, sức khỏe khôi phục rất tốt, có thể xuất viện. Cố Trầm Quang gọi bác sĩ lại hỏi: “Buổi tối có cần kiểm tra phòng nữa ?”

      Bác sĩ xoay người lại, hề suy nghĩ : “ cần, Cố tiên sinh khôi phục rất tốt, còn vấn đề gì nữa. Quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện.”

      Ánh mắt Cố Trầm Quang sâu thẳm, mặt lại vẫn bình tĩnh tự nhiên : “Cám ơn.”

      Bác sĩ lắc đầu cái, xoay người rời .

      Cố Trầm Quang lấy điện thoại di động, hỏi còn ngây ngốc bên cạnh: “Buổi tối muốn ăn cái gì? gọi bên ngoài mang đến.”

      Lộ Nam Tâm suy nghĩ chút: “Muốn ăn mì.”

      Cố Trầm Quang lật xem menu: “Được, ăn cay?”

      “Ừm.” Lộ Nam Tâm xong liền tới, đưa mắt sát vào màn hình di động liếc nhìn, dặn dò : “ đừng ăn cay.”

      "Ừ."

      Hai người gọi phần mì cay, phần mì Ý, cộng thêm ly nước trái cây lớn. Đoán chừng nhà hàng gần đó, rất nhanh giao đồ ăn đến. Lộ Nam Tâm xuống lầu lấy đồ ăn trở lại. Cố Trầm Quang dọn bàn xong an tĩnh chờ .

      Lộ Nam Tâm đặt hai phần mì lên bàn, sau đó lấy phần đưa cho , “Đây là của .”

      "Ừ.” Cố Trầm Quang liếc mắt nhìn phần mì trước mặt , hỏi: “Mì nước?”

      Loại này ở Mỹ thấy nhiều.

      "Đúng vậy.” Lộ Nam Tâm cười híp mắt, vừa mở bao ni-lon vừa : “Vui ? Vừa rồi em cũng đặc biệt vui vẻ, thế nhưng lại có thể ở chỗ này ăn được mì nước…. Có thể đó là nhà hàng Trung Quốc?”

      "Chắc vậy.” Cố Trầm Quang mở phần mì của mình, là mì Ý chính tông, chút nước canh cũng có.

      ở nước ngoài thời gian dài, ra đối với đồ ăn khác nhau cũng để ý nhiều lắm, giống như Lộ Nam Tâm có chấp niệm đối với đồ ăn Trung Quốc. cầm nĩa xốc mì lên, nhanh chóng lại mất phần ưu nhã bắt đầu ăn mì.

      Lộ Nam Tâm cũng chuẩn bị ăn, mở nắp mì ra, lục lọi lại tìm được đũa, lầm bầm: “Tại sao lại có đũa….”

      Cố Trầm Quang dừng lại, nhìn sang: “Chắc là quên cho vào, em quay lại mở hộc tủ phía sau lưng , có đũa đấy.”

      "Oh. . . . . ." Lộ Nam Tâm quay người, chuẩn bị tìm đũa, lại chú ý chén canh. Tay áo quẹt phải, hung hăng va chạm, toàn bộ chén canh đều đổ hết lên người .

      May mắn phải mới nấu, lúc này mặc dù là canh nóng, nhưng cũng đến nỗi bị phỏng.

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."

      người chỉ mặc chiếc áo trắng tay ngắn rộng thùng thình, cả chén canh đổ vào, tất cả đều ướt đẫm.

      Cố Trầm Quang lập tức bỏ nĩa xuống, rút khăn giấy ra đưa cho . “Có bị phỏng hay ?”

      Lộ Nam Tâm lắc đầu cái: " có việc gì."

      Cố Trầm Quang kéo cái bàn ra, : “Trước tiên em vào phòng vệ sinh sửa sang lại chút, đổi drap giường.”

      Phòng Cố Trầm Quang ở chính là phòng bệnh VIP, tự nhiên có đầy đủ phòng khách, phòng vệ sinh.

      Lộ Nam Tâm “ừm” tiếng, buồn rầu nhìn thân chật vật, mang dép vào, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.

      Cố Trầm Quang lấy bộ drap giường sạch dưới giường lên, thay xong, thả bộ drap giường bẩn vào thùng tái sử dụng, xoay người lại mới phát có mang theo quần áo để thay. suy nghĩ chút, liền cầm lên chuẩn bị đưa vào cho .

      Đến cửa toilet, Cố Trầm Quang gõ gõ cửa, câu: “ mang quần áo sạch vào cho em.” Sau đó liền trực tiếp đẩy cửa vào.

      ——

      Cố Trầm Quang cho là mang quần áo thay, nhiều nhất chính là vẩy nước bẩn lên làm sạch chỗ quần áo bị bẩn. Nhưng vạn lần nghĩ tới thấy màn như vậy…..

      trẻ tuổi, người chỉ còn lại chiếc áo ngực màu lam nhạt, hai móc cài phía sau bị mở ra. Mật tay với ra phía sau cài lại móc áo ngực, tay vẩy nước rửa sạch phần bụng….. Bộ ngực vốn cũng bị đè ép, trong nháy mắt liền biến thành tinh mê người, nét đẹp thiếu nữ được miêu tả sinh động.

      Thấy vào, Lộ Nam Tâm kinh hoảng trừng to mắt, sắc mặt còn mang theo nét đỏ ửng.

      Cố Trầm Quang quét mắt qua, áo ngực màu lam nhạt cùng với làn da trắng như sứ của càng làm thêm đẹp mắt dưới ánh đèn sáng như ngọc. Bên trong là gò bồng mềm mại, sớm vì động tác đè ép của được miêu tả sinh động.

      Ánh mắt Cố Trầm Quang sâu thêm mấy phần, dần dần trở nên nguy hiểm.

      tới, tiện tay đóng cửa, tiếng động giơ quần áo sạch trong tay lên. Lúc mở miệng giọng trở nên khàn khàn: “Bảo bối quên mang theo quần áo.”

      Giờ phút này Lộ Nam Tâm quả xấu hổ muốn chết, khuôn mặt thành công bị đốt cháy. nhanh chóng liếc nhìn quần áo sạch trong tay cái, run rẩy : “…. để ở đó .”

      Cố Trầm Quang thấp giọng cười tiếng, đến gần, để quần áo sạch trong tay lên trền bồn rửa mặt, sau đó vây lại, bất động.

      cái tay khác chống đỡ mặt gương sau lưng , vây cả người trong ngực .

      gương ngừng có nước hơi ngưng tụ thành từng hạt nước, theo nhiệt độ lòng bàn tay , trượt xuống.

      Lộ Nam Tâm càn khẩn trương hơn, Mặc dù đây phải là lần đầu tiên như thế này trước mặt , nhưng cảm giác hôm nay có chút giống. giống như là con sói mài răng vận sức chờ phát động, rốt cục nhịn được mà muốn buông thả bản tính.

      Nguy hiểm, lại mê người.

      . . . . . . Lộ Nam Tâm sợ bản thân cầm giữ được.

      người Cố Trầm Quang còn mặc quần áo bệnh nhân, từ nút áo thứ hai trở xuống, Lộ Nam Tâm có thể dễ dàng nhìn thấy độ cong hoàng mỹ của từng bắp thịt bụng , cùng với, xuống chút nữa……

      Rầm! ! !

      Mặt hoàn toàn đỏ rực.

      Lộ Nam Tâm hơi mím môi, dám nhìn nữa. Vừa muốn ngẩng đầu nhìn , lại bị hung hăng ngậm lấy môi.

      . . . . . . Lưỡi của mạnh mẽ mở ra môi , thăm dò vào trong miệng, hút lấy lưỡi , điên cuồng khấy đảo. Lộ Nam Tâm bị hôn đến hai chân mềm nhũn, gần như muốn ngã xuống đất. Lại bị ôm chặt, giữ trước ngực.

      Người khi luôn nhạy cảm. Lộ Nam Tâm mơ hồ có loại cảm giác, nụ hôn này giống với những nụ hôn trước kia….. Người đàn ông ôm giống như là cuối cùng phá vỡ hết tất cả ngăn cản trói buộc, kiêng kỵ nữa. Hô hấp bén nhọn người toàn bộ tràn ra, môi lưỡi quấn quýt, thể ngăn trở….. Có loại cảm giác mê hoặc lòng người.

      . . . . . .

      biết hôn boa lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Cố Trầm Quang ôm chặc trước ngực, thở hảo hển. Ánh mắt nhìn chăm chú làn da ửng hồng vì bị hơi nước xông.

      cúi người đến bên tai , giọng trầm thấp mà khàn khàn, giống như ánh hoàng hôn mênh mông ngoài cửa sổ: “…… Bảo bối, nhịn được nữa.”

      . . . . . .

      Lộ Nam Tâm cảm thụ lồng ngực phập phồng của , hơi thở nóng rực gần như muốn thiêu đốt . yên lặng nuốt nước miếng, lấy dũng khí, tiến tới bên tai , dùng giọng còn hơn muỗi hỏi: “Ở đây….. Ở phòng vệ sinh?”

      Trong mấy giây ngắn ngủn này, Cố Trầm Quang gần như suy nghĩ đến tất cả mọi phản ứng của : Kinh hoảng, xấu hổ, sợ hãi, thậm chí là rung động.

      Nhưng vô luận như thế nào cũng nghĩ tới, lại câu như thế.

      nhịn được thấp giọng cười, thanh tiếng nước chảy “tích tích” trong phòng tắm, phá lệ mưu sát lỗ tai người khác.

      tay dò tới sau lưng , dễ dàng cỡi móc khóa áo ngực. Kéo cái, chiếc áo ngực mào xanh lam bị ném ở mặt đất. Trong nháy mắt, người Lộ Nam Tâm còn gì.

      Cố Trầm Quang áp sát tới, tiếp tục hôn xuống. ". . . . . . lên giường."

      Hai chữ cuối cùng thành công khiến buồng tim Lộ Nam Tâm nóng lên.

      Tay của trượt xuống, luồng vào dây thun quần của . Ngón tay thon dài đẩy cái…… rất nhanh, quần cùng áo ngực của cùng chung số phận, bị ném ở mặt đất ướt nhẹp.

      người Lộ Nam Tâm lần nữa chỉ còn lại cái quần lót nho ……. Ở trong đó, là lãnh địa Cố Trầm Quang dám thăm dò, lại khát vọng sâu sắc.

      . . . . . .

      "Đừng nhịn, gọi ra….. rất êm tai.”

      . . . . . .

      ". . . . . . lên giường."

      . . . . . .

      ". . . . . . đừng hôn nơi đó. . . . . . Cố Trầm Quang, đừng. . . . . ."

      . . . . . .

      Lộ Nam Tâm bị hung hăng khi dễ, nhịn được muốn lên tiếng hét to….. Thế nhưng đây là bệnh viện, ngoài cửa thỉnh thoảng có người qua. Thời điểm bị tình dục gần như bao phủ, lý trí còn sót lại nhắt nhở .

      Loại đau đớn này, sống bằng chết. Cảm giác thoải mái cùng đau đớn đồng thời xâm chiếm thân thể, tiến thoái lưỡng nan.

      . . . . . .

      Rốt cuộc Cố Trầm Quang cũng bỏ qua cho , lần nữa bò lên hôn môi . tay lục lọi tìm được tay , mười ngón đan nhau chặt.

      "Nam Nam, gần như là chết qua hai lần."

      Lộ Nam Tâm hơi mở mắt, hiểu tại sao lại đột nhiên cái này?”

      Cố Trầm Quang giọng tiếp: “Trước đây, luôn luôn lo lắng. tại có phải còn quá sớm hay , có thể làm tổn thương bảo bối hay ? Thế nhưng sau hai lần gần như bỏ mạng, giây kia khi tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy bản thân trước đây rất là ngu.”

      ". . . . . . Tại sao?"

      "Cuộc sống mỗi người đều xác định, quan trong nhất là hưởng thụ thời khắc tại….. muốn sau này hối hận, cũng để cho bảo bối hối hận. Bảo bối có tin ?”

      Lộ Nam Tâm nghĩ tới, ở thời điểm này, người đàn ông này còn nhớ muốn giảng cho khóa giáo dục chính trị.

      Nhưng ra . . . . . . Nếu tin , còn có thể tin ai đây?

      Lộ Nam Tâm ngửa đầu, bên trong đôi mắt sáng có chất lỏng trong suốt, lóe lên tia sáng. chủ động đưa môi tới hôn xuống đôi mắt , sau đó nhanh chóng rời ra, thấp giọng, vừa kiên định lại dịu dàng : "Tin."

      . . . . . .

      Cố Trầm Quang cười: “Được….. Vậy bảo bối, muốn tiến vào.”

      Cố Trầm Quang trầm thắt lưng, cự vật sớm sưng to phát đau, chỉ là sợ tổn thương . dùng hết mọi cách, sau khi xác nhận chuẩn bị xong, rốt cục mới nhịn được nữa, đâm mạnh cái.

      Lộ Nam Tâm nhắm mắt lại, mí mắt hồng hồng, thấp giọng kên: ". . . . . . Ừhm."

      Đây đúng là cỗ vũ lớn nhất đối với đàn ông.

      Cố Trầm Quang hít sâu, thân thể đẩy lên phía trước cái….. Rốt cuộc tiến vào.

      . . . . . .

      Càng về sau, Lộ Nam Tâm rốt cuộc nhịn được nữa, “hu hu” khóc thành tiếng, đáng thương dính sát vào người , giọng cầu xin: “…… Ưm, chậm chút, em được…… Em được nữa, Cố Trầm Quang……”

      ngờ hoàn toàn ngược lại, thiếu nữ giọng cầu xin, trái lại càng làm cho người đàn ông người càng thêm hưng phấn, động tác đâm vào càng mạnh hơn…..

      . . . . . .

      Cuối cùng Lộ Nam Tâm lệ rơi đầy mặt, hung hăng cắn lấy bả vai của .

      Vẻ mặt Cố Trầm Quang nhăn cái, chỉ chìm trong cảm giác trầm mê, mặc cho cắn lấy bả vai mình. Phía dưới nhanh chóng đâm vào rút ra mấy cái, ôm chặt lấy , gắt gao run rẩy………
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, garan2602, Mai Trinh3 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39:

      Hai người giày vò xong, là nửa đêm.

      Lộ Nam Tâm nằm ở giường, cả người bủn rủn, mặc cho ôm tắm rửa.

      Bệnh viện tự nhiên có bồn tắm, hai người ôm chặt cùng chỗ, đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa. Cố Trầm Quang đổ sữa tắm ra, hai tay chà sát tạo bọt, sau đó bắt đầu thoa lên người .

      . . . . . . Bàn tay tùy ý chạy loạn trước sau, tỉ mỉ thoa đều, chăm sóc mỗi tấc thân thể . Da thịt dưới bàn tay bóng loáng nhẵn nhụi, giống như là tấm vải lụa thượng hạng. Cố Trầm Quang chỉ cảm thấy hai bàn tay mình thoa sữa tắm phía , mà phía dưới lại mơ hồ có dấu hiệu ngẩng đầu lên.

      Chân của dán chặt , biến hóa như thế tư nhiên qua mắt được . Lộ Nam Tâm cảm thụ nhiệt độ nóng rực của cự vật dán tại bắp đùi mình, chợt ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn về phía có chứa tia hoảng sợ.

      Vừa rồi làm ba lần! Hơn nữa. . . . . . Phía sau hai lần, lâu như vậy. *Di../enĐa:::nLe??Qu “”yĐ//.on*Chân của tại đau xót giống như hoàn toàn phải là chân bản thân nữa rồi. tại sao lại . . . . .

      Lộ Nam Tâm ở trong lòng che mặt kêu rên: Thể lực của như thế nào lại tốt như vậy chứ!

      Cố Trầm Quang bị bộ dáng hoảng sợ của chọc cười, tay đàng hoàng ít, thấp giọng cười : “Đừng sợ, động vào bảo bối.”

      . . . . . . ?

      Lộ Nam Tâm có chút hoài nghi, giương cặp mắt long lanh nước nhìn .

      Lại lập tức bị che kín, trong nháy mắt trước mắt trở nên tối đen như mực —— bên tai truyền tới giọng bị đè nén thấp: “Đừng nhìn như vậy.”

      . . . . . . A.

      nhìn nhìn.

      Lộ Nam Tâm từ trong lòng bàn tay cúi đầu, chuẩn bị mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm…. Á, đập vào mắt là hình ảnh hai người thân thể lõa lồ rúc chặt vào nhau. Gò bồng mềm mại của chống lại lồng ngực cứng rắn của , bị ép thành độ cong đẹp mê người, dụ dỗ người khác xâm chiếm.

      Mặt lại đỏ bừng mảnh, nhất thời ngẩng đầu cũng được mà cúi đầu cũng xong, tiến thoái lưỡng nan.

      Cố Trầm Quang than thở tiếng, trước tiên bỏ qua cho .

      . . . . . . xối nước rửa sạch bọt xà phồng người , kéo lấy chiếc khăn tắm quấn chặt lại từ đầu tới chân, sau đó ôm ngang, ra khỏi phòng tắm.

      thả xuống ghế sô pha.

      Lộ Nam Tâm chân tướng, hỏi: "Sao vậy?”

      Cố Trầm Quang khẽ “khụ” tiếng, giọng hạ thấp mang theo hơi chút mất tự nhiên, giải thích : “Drap giường……. bị dơ rồi, trước tiên chờ thay xong rồi bảo bối lại lên.”

      Dơ bẩn. . . . . .

      Lộ Nam Tâm dĩ nhiên biết chỉ cái gì, đỏ mặt, dám thêm nữa.

      Mới vừa rồi lúc tắm, nhìn trộm bản thân trong gương mấy lần. Trước ngực, bắp đùi, mông, toàn bộ đều là dấu hôn cùng dấu ngón tay để lại, đỏ hồng mảnh, còn bầm xanh, trải rộng khắp nơi, gần như là phủ khắp toàn thân.

      có thể cảm giác được, lúc bắt đầu rất dịu dàng, luôn luôn để ý đến cảm thụ của , cố gắng kiềm nén ham muốn của mình. Nhưng mà về sau….. Tại sao lại dùng sức như vậy chứ……..

      Lộ Nam Tâm xụi lơ ghế sô pha, tự chủ bắt đầu hồi tưởng lại bộ dáng của lúc vừa nảy. Mặt càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng. chưa bao giờ nghĩ tới Cố Trầm Quang lại mãnh liệt như vậy, mồ hôi trán ngừng tuông ra, con ngươi thâm trầm như mực, khóe miệng nhàng nhếch lên độ cong dễ dàng làm mê hoặc lòng người.

      Lộ Nam Tâm dám suy nghĩ tiếp. . . . . .

      . . . . . .

      Cố Trầm Quang thay xong drap giường, dọn dẹp sạch , lúc này mới tới, ôm lấy cà người sắp đỏ như tôm luộc ghế sô pha vào trong ngực. Mang theo giọng điệu trêu chọc dính sát vào bên tai : “Bảo bối suy nghĩ gì thế? Mặt đỏ thành như vậy.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."

      thấp giọng cười tiếng: "Nghĩ tới ?"

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . . . . . ."

      Cố Trầm Quang đặt lên giường, bản thân cũng vén chăn chui vào, giúp mặc quần lót cùng áo ngủ xong, lúc này mới nhàng ấn xuống nụ hôn lên trán : “Bảo bối, ngủ ngon.”

      Ngoài cửa sổ, bóng đêm vừa buông xuống.

      ————

      Ngày hôm sau khi Lộ Nam Tâm tỉnh dậy là buổi trưa. *D…?Đ//..L “..” Q=..=Đ* Cố Trầm Quang nghe thấy tiếng động quay lại nhìn , bên trong đôi mắt là tia vui vẻ ràng: “Tỉnh rồi?”

      Mặt Lộ Nam Tâm ửng hồng: ". . . . . . Ừm, mấy giờ rồi?"

      Cố Trầm Quang liếc nhìn đồng hồ: “11:30 rồi.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . . . . ." đây là ngủ bao lâu vậy?

      Cố Trầm Quang tự nhiên ràng suy nghĩ trong lòng , thấp giọng cười tiếng, an ủi: “ sao, tối hôm qua bảo bối mệt mỏi, ngủ nhiều chút cũng là bình thường.”

      ". . . . . . . . . ." Lộ Nam Tâm quay mặt , muốn để ý cái người đàn ông đứng đắn này nữa.

      Trong lòng yên lặng châm chọc, đột nhiên nhớ tới chuyện, ngẩng đầu kinh sợ hỏi : “Bác sĩ có đến kiểm tra phòng chưa?”

      giống như heo chết ngây ngốc ngủ giường ngay trước mặt đám bác sĩ như thế?
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, garan2602, Mai Trinh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :