1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trầm Quang theo hướng Nam - Ôn Thanh Hoan (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25:

      Ngày mùng 8 tháng 9, Lộ Nam Tâm tựu trường. Ngày hôm sau bắt đầu huấn luyện quân trong 1 tháng.

      Trường học rất chú trọng chuyện này, trực tiếp lôi kéo cả đám học sinh mới quân. Lịch huấn luyện hoàn toàn dày đặc, được mang theo điện thoại di động, được xin nghỉ ra khỏi quân doanh.

      Buổi tối Lộ Nam Tâm mặt mày ủ ê gọi điện thoại chuyện này với Cố Trầm Quang.

      Cố Trầm Quang cũng hơi nhíu chân mày. Phải ở tháng biết thân thể có thể chịu đựng được hay . Hơn nữa, tháng được gặp mặt, mà còn ở trong tình huống khó khăn như vậy, có chút lo lắng.

      Cố Trầm Quang đối với Lộ Nam Tâm luôn luôn là ở trạng thái cưng chiều vô pháp vô thiên, nghe thấy giọng hơi khàn của vô cùng buồn bực, suy nghĩ chút liền với : “ sao, nếu em muốn , có thể gọi điện thoại chút, em cần nữa.”

      Lộ Nam Tâm vừa nghe, chút suy nghĩ từ chối: “Cái này được. Chuyện này phải theo quy định….. đừng lo lắng, vừa rồi chỉ là em làm nũng, em khẳng định được.”

      vẫn yên lòng, giọng hoài nghi: ". . . . . . ?"

      Bên kia Lộ Nam Tâm gật đầu mạnh với điện thoại: “ . Hơn nữa huấn luyện quân còn có thể bồi dưỡng tình cảm bạn học, em cũng muốn trải qua, nếu sau này có người chơi cùng em rồi.”

      Cố Trầm Quang nghe vậy, đôi mắt chậm rãi nheo lại. “Em muốn bồi dưỡng tình cảm cùng với ai?”

      Lộ Nam Tâm lộ ra vẻ mặt đương nhiên, phản ứng nhanh chóng: "Bạn học nữ!"

      Cố Trầm Quang vẫn trầm mặc, cầm điện thoại, khẽ “Ừ” tiếng.

      biết, Chu Tần cũng ở tại trường đó học chuyên ngành quản lý.

      Con trai trưởng nhà họ Chu, đưa vào trường học khép kín rèn luyện tốt để tương lai quản lý chuyện trong gia tộc, ngược lại ở chỗ này học ngành quản lý, cái gì?

      Nghe , lúc trước Chu Tần vì thi vào trường học này mà náo trận lớn với cả gia tộc. Cuối cùng thời điểm năm cuối trung học tiếng động thu mua lòng người, thuyết phục đám gia trưởng, sau đó ở lại nơi này.

      Cố Trầm Quang hừ tiếng.

      Tà tâm chết.

      Bên kia điện thoại Lộ Nam Tâm nghe thấy thanh hừ của , cũng biết tính tình đàn ông Bắc Kinh torng xương kia lại ra. Đúng như dự đoán, câu đầu tiên Cố Trầm Quang hạ xuống là: “Trai khác biệt, nên có quan hệ quá gần với bạn học nam.”

      ". . . . . . Dạ."

      Cũng biết mà!

      Kiểu tính tình đàn ông Bắc Kinh Cố Trầm Quang.

      ————

      Trình độ gian khổ cùng khó khăn của huấn luyện quân vượt xa tưởng tượng của Lộ Nam Tâm.

      Hai ngày kế tiếp, từ đầu đến bắp chân, rồi đến mười đầu ngón chân của , chỗ nào là đau, đau đến từ chi tiết .

      Buổi tối Lộ Nam Tâm nằm giường sắt quân đội, cả người đau đến lăn qua lộn lại ngủ được.

      giường tầng hiển nhiên cũng ngủ được. Lộ Nam Tâm vừa khẽ lật người, phía liền truyền đến giọng sâu kín: “Nam Tâm, ngủ được à?”

      Hơn nửa đêm đột nhiên có người gọi mình, Lộ Nam Tâm bị giật mình, từ từ phản ứng lại, giọng trả lời: “Ừ, cả người đều đau.”

      Bên Quả Quả cũng lật người, giọng uất ức kéo theo phiền não: “Mình cũng vậy, mình cảm thấy đau so với cảm giác cánh tay bị tháo ra còn mãnh liệt hơn.”

      Phốc. . . . . . Lộ Nam Tâm bật cười, lòng khen ngợi: “Bạn là biết miêu tả.”

      "Còn phải như vậy hay sao. Bây giờ mới có hai ngày thôi, còn tháng nữa phải qua như thế nào nha~”

      Đúng vậy, Lộ Nam Tâm cũng nghĩ thế. Mới có hai ngày, liền nhớ đến thế. Như vậy chịu thêm tháng nữa phải làm thế nào đây?”

      “Xột xột xoạt xoạt” lại lật người, khẽ thở ra hơi dài.

      Ngoài cửa sổ ánh trăng trong vắt, yên tĩnh treo bầu trời, ánh sáng nhạt nhẽo, dịu dàng ấm người, nhưng lại mang theo nhàn nhạt lạnh lẽo. Lộ Nam Tâm vẫn cảm thấy, khí chất của Cố Trầm Quang, nhiều khía cạnh rất giống ánh trăng. Nhưng người kia, hết lần này tới lần khác lại giống như mặt trời chói mắt.

      nhìn ánh trăng tươi đẹp ngoài cửa sổ, từ từ cũng cảm thấy chói mắt.

      Cũng giống nhau, độc nhất vô nhị, làm sao lại chói mắt đây?

      người Lộ Nam Tâm đắp chiếc chăn quân đội màu xanh biếc, cả người đều ủ trong chăn, bàn tay nắm chặt phần chăn nơi ngực, buồng tim căng lên.

      ràng nhớ nhung khó chống đỡ, biết nghĩ tới mới có thể khá hơn chút. Nhưng hết lần này tới lần khác lại thể khống chế được.

      biết có phải bầu trời cũng chung tâm trạng hay ? Lộ Nam Tâm yên lặng nghĩ: Cố Trầm Quang, lúc này em nhớ nhung sâu sắc như vậy, còn sao?

      cũng nghĩ tới em sao?

      . . . . . . đúng là có.

      Vì vụ án của Lộ Thịnh Minh, mấy ngaỳ nay Cố Trầm Quang muốn nhanh chóng kết thúc vụ án này, luôn luôn ép buộc bản thân làm thêm giờ. *D(_)Đ!#!L>?<Q{:}Đ* Tính ra cũng có hơn 20 mấy giờ rồi có chợp mắt.

      Lê Tích nhanh chóng mang cà phê cho Cố Trầm Quang, nhân tiện giễu cợt. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của , nhưng vẫn sáng suốt xử lý tài liệu, liền tấm tắc: “Cố Trầm Quang, cậu đúng là muốn sống mà.”

      đặt ly cà phê bên tai trái , khách khí ngồi xuống, ngón tay gõ gõ bàn. “ phải là thời điểm học đại học cậu có học lớp sức khỏe chứ? Thanh niên trai tráng, thức đêm thời gian dài dễ dàng đột tử.”

      ". . . . . ." Cố Trầm Quang nhín chút thời gian ngẩng đầu, lườm cái.

      Quạ đen.

      cầm ly cà phê nóng lên nhấp ngụm, sau đó cúi đầu tiếp tục. “Cho nên , nên tới quấy rầy tôi, để tôi có thể nhanh chóng kết thúc sớm.”

      "Được.” Lê Tính nhún nhún vai, đứng lên, ngoan ngoãn nghe lời ra ngoài, đóng kín cửa.

      . . . . . .

      Chờ đến lúc Cố Trầm Quang chỉnh sửa hoàn tất phần đầu tài liệu, cả công ty chỉ còn phòng của là còn sáng đèn. cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, là 4:30 rạng sáng.

      Đó là thời gian tối nhất trước bình minh, có sao, cả bầu trời mênh mông. Cố Trầm Quang tắt đèn, đóng cửa phòng làm việc, đến cái ghế bình thường Lộ Nam Tâm hay nằm, nằm xuống.

      rất lâu rồi được ngủ, gần như đầu vừa dính vào gối là ngủ ngay.

      Ý thức tồn tại sau cùng trước khi ngủ của Cố Trầm Quang là suy nghĩ: Mấy ngày nay Bắc Kinh trời nắng gắt như vậy, bảo bối của có nhớ phải thoa kem chống nắng hay đây.

      phòng ánh trăng nhợt nhạt.

      ở quân đội nằm giường sắt, đắp chăn quân đội xanh biếc. nằm ghế sô pha mềm mại, đắp chăn trắng tinh. Nhưng đều dưới cùng ánh trăng, đêm say giấc.

      Đây gọi là hữu tình.

      ————

      Ngày thứ tư, dưới ánh mặt trời chói chang, tập thể mọi người huấn luyện đứng theo tư thế quân đội. Thời gian mới vừa bắt đầu chỉ là 10 phút, tại đứng đến nửa tiếng.

      Huấn luyện viên ban của Lộ Nam Tâm nhìn khác gì mấy so với bọn , khuôn mặt đều bị phơi nắng đến ngăm đen, cười tiếng liền lộ ra hai cái răng hổ cùng hàm răng trắng noãn. Đặc biệt đáng , nhưng cũng đặc biệt nghiêm túc.

      Lúc huấn luyện hoàn toàn theo nề nếp, đối với hơn phân nữa học sinh nữ khoa lịch sử, nửa điểm cũng thả lỏng.

      Theo lời của Quả Quả là: “Gương mặt làm hỏng mắt người ta.”

      Lộ Nam Tâm: “……” đột nhiên nhớ tới, người nào đó cũng từng cười, vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, đứng ở nơi đó, liền tỏa ra hơi lạnh người lạ chớ lại gần.

      Ngoại trừ đối với .

      Từ lúc mới bắt đầu, đối với , chính là dịu dàng.

      Lộ Nam Tâm bị mặt trời phơi đến mức buồn ngủ, rất sợ bản thân kiên trì nổi, tự chủ liền nghĩ đến người kia. Sau đó lại tiếp tục lắp đầu động lực.

      bảo đảm với có thể chịu đựng được. thể vô dụng như vậy, tùy tiện ngã xuống.

      Bên cạnh ít nữ sinh thể trụ vững mà bất tỉnh, “phịch” tiếng ngã xuống đất, làm ra tiếng động rất lớn.

      Dưới ánh mặt trời chói changg đứng trong tư thế quân đội nửa tiếng nhúc nhích, đối với đám người từ được cưng chiều từ , có chút khó khăn.

      Trước mắt Lộ Nam Tâm cũng dần dần xuất bóng dáng chồng lên nhau, thậm chí thể thanh tỉnh. hung hăng cắn răng, ép buộc ý thức bản thân phải thanh tỉnh.

      Từng giọt mồ hôi hột chảy xuống trán, theo gương mặt đường từ từ chảy xuống, ngứa ngáy khó nhịn. Lông mi cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, trước mắt càng thêm mảnh mơ hồ.

      thể ngã. . . . . . Trong lòng Lộ Nam Tâm tự nhủ lần lại lần.

      Tính toán thời gian, cũng nhanh qua rồi.

      Đỉnh đầu là nắng nóng chói chang chiếu rọi chút lưu tình.

      . . . . . .

      Thời điểm Cố Trầm Quang vào nhìn thấy màn này, lập tức đau lòng đến mức hai đầu chân mày nhíu chặt.

      Chung quanh tất cả đều là bóng dáng mặc áo rằn ri, quét mắt mấy lần khắp nơi, cũng tìm được bảo bối của .

      Phương Tuấn Thừa bên cạnh thấy thế liền cười híp mắt, trêu chọc : “Chậc, đau lòng?”

      Cố Trầm Quang từ chối cho ý kiến, chân mày nhíu chặt cũng có nới lỏng: “Cường độ huấn luyện nặng như vậy?”

      học đại học ở nước ngoài nên có trải qua. Chỉ có lúc còn bé, bởi vì quan hệ đời cha , nên bị ném vào trong quân doanh ngây ngốc mấy tháng.

      Phương Tuấn Thừa gật đầu, “Trường học đối với chuyện này tương đối nghiêm túc, cũng để dễ dàng quản lý học sinh sau này.”

      lúc chuyện, trong đội bên cạnh bọn họ đứng, lại có hai tiếng “phịch, phịch” ngã xuống.

      Sắc mặt Cố TrầmQuang càng thêm nặng nề.

      Phương Tuấn Thừa quen biết Cố Trầm Quang hơn 20 năm, thằng nhóc luôn luôn bình tĩnh thong dong lạnh lùng, lúc nào lại có vẻ mặt này chứ? cảnh tượng hùng tráng, cười híp mắt bắt đầu thưởng thức.

      Cho đến khi Cố Trầm Quang nhàng liếc mắt cái sang, khí thế vạn quân của đội trưởng bộ đội đặc chủng liền xẹp xuống, liền ho tiếng, bình tĩnh đảo ánh mắt vòng vòng.

      Cố Trầm Quang cũng muốn nhảm cùng , liền hỏi: “Học viện lịch sử nằm ở đâu?”

      "Bây giờ cậu muốn ? thích hợp.”

      Cố Trầm Quang trầm mặc.

      Phương Tuấn Thừa chau mày, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, : “Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, còn kém 2 phút, cậu kềm chế xuống . *Die../nnnĐ~””annnL^^^eeeQu_+_yyyĐ=-=onnn* Nếu nhà cậu bị cậu mang dưới con mắt của nhiều người như vậy, về sau ấy cũng tiện.”

      Cố Trầm Quang hoàn toàn để ý đến nửa câu sau của , chỉ bắt được câu quan tâm nhất, sắc mặt liền đen như mực, từng chữ từng câu hỏi ngược lại: “Nửa, tiếng, mà, thôi?”

      ". . . . . . A, " Phương Tuấn Thừa kỳ quái: “Rất lâu sau?”

      Bình thường huấn luyện mấy thằng nhóc kia đều là 3 tiếng trở lên nha!

      Cố Trầm Quang lạnh lùng liếc Phương Tuấn Thừa cái, cất bước về phía trước, lại bị Phương Tuấn Thừa sau lưng kéo lại. “Aiz, lời tôi vừa cậu nghe hay sao? Cậu như vậy, của cậu sau này tuyệt đối được tự nhiên.”

      "Tôi như thế nào biết, từ lúc nào cậu hiểu đối nhân xử thế như vậy rồi hả?”

      "Đối nhân xử thế cái rắm! Đây là chuyện thường tình của con người được chứ! Luật sư các cậu phải là rất biết kềm chế, rất biết đối nhân xử thế hay sao? Bình tĩnh của cậu đâu rồi?”

      Bình tĩnh của đâu rồi?

      bình tĩnh của tất cả đều là đối với người liên quan. Ở trước mắt , nơi nào còn nhớ để ý đến người khác?

      . . . . . .

      Phương Tuấn Thừa tay lôi kéo Cố Trầm Quang, trong đầu cũng hung hăng nghĩ lại: Thời điểm cùng bà xã mình đương cuồng nhiệt có phải cũng bị che mất trí thông minh như vậy hay ?

      "Phù. . . . . ."

      Tiếng cười giải thoát vang lên.

      Trưởng lớp các ban cũng nhanh chóng xoay người, đứng nghiêm giậm chân, khí thế mười phần hô: “Tất cả nghỉ ngơi tại chỗ!"

      Thoáng chốc mảnh ngã xuống, chân mềm trực tiếp ngã ngồi mặt đất.

      Cố Trầm Quang lúc này tìm được học viện lịch sử, tránh thoát cánh tay của Phương Tuấn Thừa, trước khi nhàng bỏ lại câu: “Ở trong lòng oán thầm người khác ‘lên’ được.”

      Trong nháy mắt Phương Tuấn Thừa kinh sợ hồi thần, nhìn bóng người xa….. Này!

      Qua sông rút cầu! Đúng là nên dẫn cậu ta tới đây.

      . . . . . .

      Cố Trầm Quang về phía học viện lịch sử xa lạ, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, cước lại càng lúc càng nhanh.

      Học viện lịch sử có rất ít người, 9-10 người ngồi la liệt đống. liếc mắt cái liền nhìn thấy được bảo bối của . Cả người ỉu xìu ngồi dưới đất, quần áo rằn ri rộng thùng thình tất cả đều là mồ hôi, tóc cũng bị mồ hôi dính lại thành dúm dúm, dính vào khuôn mặt bị nắng phơi đỏ ửng, vừa nhìn chính là bị hành hạ.

      hơi mím môi, đau lòng muốn chết.

      Lộ Nam Tâm vốn là câu có câu chuyện phiếm cùng Quả Quả, lơ đãng giương mắt liền nhìn thấy được người mà luôn nhớ nhung, ánh mắt chăm chú nhìn về phía .

      . . . . . . Là nằm mơ sao?

      Nhất thời Lộ Nam Tâm quên cả hô hấp, ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn .

      Cho đến khi Cố Trầm Quang vươn tay về phía , ánh mắt hai người đối diện nhìn nhau, rốt cuộc mới tin tưởng, tới rồi!

      người lập tức liền có sức lực, “vèo” cái như đạn bắn, cũng để ý đến ánh mắt hoặc sáng hoặc tối của đám người chung quanh, chợt xông về phía .

      Là Cố Trầm Quang. . . . . .

      Cũng may xông đến trước mặt lý trí trở về, thành công ngưng lại bước chân, có trực tiếp nhào vào trong ngực .

      Lộ Nam Tâm đứng trước mặt , nhìn người đàn ông đẹp trai, quen thuộc trước mắt, mặt mày vui mừng, “Cố Trầm Quang! Sao lại tới đây?"

      nắm lấy cổ tay , lôi kéo , giọng trả lời: “Tới thăm bảo bối chút.” xoay mặt nhìn , trong lòng rối tinh rối mù, cả buồng tim cũng mỉm cười, giơ tay vén mấy cọng tóc rơi mặt qua bên, “Mặt cũng bị phơi đến đỏ.”

      Lộ Nam Tâm ngượng ngùng, nhớ tới bộ dáng rối bù của mình tại, nửa che mặt, buồn buồn hỏi : “…… Có phải rất xấu hay ?”

      " có.” kéo tay xuống, thả vào bên mép khẽ hôn xuống cái. “Rất xinh đẹp.”

      Nếu như là em, làm sao xấu chứ.

      Lộ Nam Tâm tin, nghiêng đầu nhìn , lại nhìn thấy bộ mặt tràn đầy chân của . Trái tim nhảy lên cái, mặt so với vừa rồi còn đỏ hơn, xoay trờ lại. Hồi lâu, giọng : “…...Vậy cũng tốt, tin tưởng .”

      Hai người tới lui liền tới trước cổng, Lộ Nam Tâm kỳ quái, hỏi Cố Trầm Quang: “Chúng ta đâu vậy?”

      "Dẫn bảo bối lên e ngủ giấc.”

      "Nhưng buổi chiều còn có huấn luyện, em thể trở thành ngoại lệ.”

      ". . . . . ." Cố Trầm Quang suy nghĩ chút, thờ dài, thỏa hiệp, quay đầu lại dùng sứng bóp khuôn mặt nhắn của . “Được, biết.”

      thể làm gì, chỉ có thể dịu dàng.

      Lòng Lộ Nam Tâm cũng mềm nhũn, cười híp mắt nhìn .

      Cố Trầm Quang bị nụ cười của làm cho trong lòng ngức ngáy, quét mắt nhìn bốn bề vắng lặng, liền cúi đầu nhàng chạm vào môi của , ngậm trong miệng, cắn cái. Lộ Nam Tâm bị đau, mở đôi mắt ngập nước nhìn về phía .

      Cố Trầm Quang thở dài, dứt ra, tay che lại mắt Lộ Nam Tâm, “…..Đừng nhìn như vậy.”

      Tự chủ của có tốt như vậy.

      Lộ Nam Tâm cố ý làm chuyện xấu, dùng sức nháy mắt, lông mi quét vào lòng bàn tay của , ngứa ngứa chút.

      Cố Trầm Quang bị chọc cười, rút tay lại, cố ý sưng mặt lên, gõ đầu của cái.

      "Buổi trưa nghỉ ngơi bao lâu?"

      "Nửa tiếng.” Lộ Nam Tâm xong cũng buồn bực, quá ngắn.

      Cố Trầm Quang lúc này mới phát . “Mặt của bảo bối phơi nắng đến bị phỏng da?”

      Lâu như vậy mà sắc đỏ còn chưa tiêu, phải là vấn đề nắng nóng nữa. Khả năng lớn nhất chính là, lười, vì ngủ thêm lát mà thoa kem chống nắng nên bị mặt trời làm bị phỏng da.

      Từ trước đến giờ Lộ Nam Tâm đối với mấy chuyện này quan tâm, nhưng da lại rất mềm mại, mỗi lần ra cửa đều phải thoa kem chống nắng tốt rồi mới mang ra ngoài.

      tại có ở đây, lọ kem chống nắng biết bị ném đâu rồi.

      Lộ Nam Tâm có chút chộc dạ, rũ mắt dám nhìn .

      Cố Trầm Quang liếc mắt nhìn cái, kéo gương mặt lại nhìn kỹ, sắc mặt tốt. “Tiếp tục như vậy nữa liền muốn để lại sẹo luôn.”

      ". . . . . . A?” Lộ Nam Tâm bị hù sợ, nghiêm trọng như thế sao? còn tưởng rằng mấy ngày nữa lành lại.

      Cố Trầm Quang nghiêm túc gật đầu, kéo ra ngoài, “Buổi chiều xin nghỉ cho em, tại đưa bảo bối đến bệnh viện lấy thuốc.”

      Giọng điệu cho phép cãi lại. Lộ Nam Tâm cũng gì, ngoan ngoãn cùng ra ngoài.

      Nghĩ trái nghĩ phải, có thể cùng ở chung nhiều thêm lát, cầu còn được.
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Phong nguyet, Ngọc Yochan, garan26024 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26:

      Mới vừa ngồi lên xe, Lộ Nam Tâm liền cười híp mắt, quay đầu lại nhìn Cố Trầm Quang: “Sao lại tới đây?”

      Cố Trầm Quang khởi động xe, “Tìm Tuấn Thừa.” Sau đó liếc nhìn cái: “Thắt dây an toàn vào.”

      Mắt Lộ Nam Tâm rời khỏi , tay phải lục lọi, kéo dây an toàn nịch lại.

      Cố Trầm Quang bị nhìn đến mức phải bật cười, xe lăn bánh, đột nhiên quay đầu, ánh mắt chống lại mắt , nét vui vẻ lên ràng. “Đẹp mắt?”

      Lộ Nam Tâm kịp phản ứng, sững sờ gật đầu: "Đẹp mắt."

      Cố Trầm Quang càng vui vẻ, nhanh chậm hỏi : " thích sao?"

      Lộ Nam Tâm tiếp tục gật đầu: "Thích. . . . . ." Đặc biệt thích.

      Cố Trầm Quang hài lòng, mượn đèn đỏ, chồm tới hôn cái. “Ừ, cũng thích.”

      ". . . . . ."

      Thời điểm Lộ Nam Tâm phản ứng kịp câu vừa rồi của , gương mặt “phụt” cái đỏ bừng. Sau đó liền quay mặt nghiêm túc nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, để ý đến đầu sỏ vui vẻ bên cạnh.

      . . . . . .

      Mấy ngày rồi nhìn thấy , vừa rồi trong xe chỉ hôn lướt qua căn bản đủ, chỉ có thể làm tăng thêm ham muốn được hôn . Sau khi dừng xe lại, Lộ Nam Tâm vừa mới gỡ dây an toàn ra, liền bị lực lớn áp đến ghế ngồi.

      nụ hôn sâu.

      . . . . . .

      Hồi lâu, nằm ở người thở dốc.

      Nụ hôn sâu vừa rồi của làm ý loạn tình mê, liền ôm ngang ngồi qua người , ngước đầu nhận lấy nụ hôn nồng liệt lưu luyến của . lúc lâu mới chịu tách ra.

      Tiểu biệt thắng tân hôn.

      Hai người cũng có chút thở hổn hển, sau lát, Cố Trầm Quang mở miệng trước, giọng điệu bình phục ít, nhưng vẫn mang theo chút khàn khàn: “ lấy thuốc trước.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . Được."

      đỏ mặt, từ người leo xuống.

      Mở cửa ra ngoài. Thời tiết tháng 9 vẫn còn rất nóng. Nhiệt độ ở bãi đậu xe lại thay đổi mấy, lành lạnh, vô cùng thoải mái.

      Lộ Nam Tâm cúi đầu nhìn quần áo quân đội vô cùng bẩn người, có chút quýnh, liền kéo kéo tay áo của Cố Trầm Quang.

      Cố Trầm Quang quay qua, cúi đầu nhìn . “Sao vậy?”

      Giọng nho , mang theo chút ngượng ngùng: “…. Em mặc như vầy vào sao?” Bệnh viện là nơi sạch , ăn mặc thành như vậy, cả người đều bẩn, lây nhiễm cho người khác.

      dừng chút, giống như suy nghĩ, mấy giây sau. “Bên trong còn có quần áo hay ?”

      Lộ Nam Tâm sững sờ, gật đầu: "Có."

      “Ừ.” Cố Trầm Quang tự tay mở cửa xe, : “Vậy cỡi áo khoác ra, trước cứ để trong xe, bảo bối cứ mặc áo trong vào. Còn quần trước đừng động, chờ lấy thuốc xong, chút nữa dẫn bảo bối ra ngoài đổi lại quần áo.”

      Lộ Nam Tâm: “A…. Được.” vươn tay cỡi từng cúc từng cúc áo khoác ra, ném ra ghế ngồi phía sau.

      Bên trong mặc chiếc áo tay ngắm màu xanh biếc. Bởi vì đợt huấn luyện buổi sáng bị mồ hôi làm ướt nhẹp. tại dán chặt vào người, đường cong thân thể nhìn cái xót gì.

      Ánh mắt Cố Trầm Quang liếc qua, cau mày, từ trong xe lấy ra chiếc áo sơ mi ttrắng mặc qua, đưa cho . “Mặc vào.”

      Lộ Nam Tâm còn chưa phát bản thân có gì ổn, nhưng cho tới bây giờ cũng khách sáo với . đưa, liền mặc vào. Tay áo dài đoạn, được tỉ mỉ xoắn lên.

      Cố Trầm Quang lui ra, liếc mắt nhìn: "Rất đẹp mắt."

      ". . . . . . Ừ."

      ————

      Cố Trầm Quang lấy số, vào khoa da, là người phụ nữ khoảng 40-50 mươi tuổi ngồi trực.

      Bà ta liếc nhìn Lộ Nam Tâm cái, ánh mắt lại chuyển về phía Cố Trầm Quang tiến vào theo phía sau, tiếng động chỉ chỉ cái ghế đối diện của mình, với Lộ Nam Tâm: “Tới đây ngồi xuống.”

      Lộ Nam Tâm liếc nhìn Cố Trầm Quang cái, ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Cố Trầm Quang cùng tới, đứng sau lưng Lộ Nam Tâm. tay đút trong túi quần, tay đặt ghế dựa phía sau .

      Bà liếc nhìn giấy đăng ký, theo trình tự hỏi: “Lộ Nam Tâm?”

      Lộ Nam Tâm gật đầu: "Vâng."

      Bà giương mắt tới, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Lộ Nam Tâm, cau màu, giọng điệu tốt: “Như thế nào để đến như vầy mới bác sĩ? , chút cũng biết thương tiếc khuôn mặt của mình.”

      Lộ Nam Tâm ngượng ngùng, cúi đầu, híp mắt : “Cái đó, cháu tập huấn quân , ra ngoài được.”

      Lúc này bà viết xong toa thuốc bằng nét chữ rồng bay phượng múa, sau đó đưa cho Lộ Nam Tâm, : “Như vậy cũng phải thoa kem chống nắng chứ. , thể lười biếng nha.” xong liền nhìn Cố Trầm Quang sau lưng Lộ Nam Tâm cái, giọng hề thấp: “Bạn trai cháu đẹp trai như vậy, cháu chăm sóc khuôn mặt tốt, cẩn thận giữ được người.”

      "Khụ. . . . . ." Cố Trầm Quang nhận lấy toa thuốc trong tay Lộ Nam Tâm, nghiêm túc phân tích, đột nhiên bị điểm danh, còn là lý do làm cho người ta biết nên khóc hay cười như vậy, liền ho tiếng.

      kéo đứng dậy, gật đầu cái, cảm ơn với bà: “Làm phiền người rồi.”

      Lúc này Lộ Nam Tâm mới phản ứng kịp từ trong lời tận tình khuyên bảo của bà bác sĩ, liền vội vàng gật đầu: “Vâng….. Cháu biết, cảm ơn bác sĩ.”

      Bà bác sĩ khoát tay, vẻ mặt hiểu đời.

      ". . . . . ."

      Cố Trầm Quang yên lòng, cẩn thận hỏi bà: “Uống thuốc rồi có cần phải thoa kem chống nắng nữa ? Có thể có phản ứng phụ gì ?”

      " . Nhớ được dùng nước nóng.”

      "Thời gian bao lâu?"

      " tuần.”

      . . . . . .

      Cố Trầm Quang hiểu nên khắp mọi mặt đều suy nghĩ đến, tỉ mỉ chu toàn. Bà bác sĩ cuối cùng nhịn được ngẩng đầu lên nhìn , lại nhìn Lộ Nam Tâm chút, đẩy gọng kính, : “Rất tốt.”

      ". . . . . . A?” hiểu.

      Bà bác sĩ lại giải thích, phất tay cái, chỉ nhớ ra ngoài đóng cửa lại.

      Ra khỏi cửa, Cố Trầm Quang liếc nhìn Lộ Nam Tâm cái, thấp giọng cười : “Nhìn nổi?”

      ". . . . . ." Lộ Nam Tâm đỏ mặt nhìn cái, kéo lấy toa thuốc: "Lấy thuốc!"

      ————

      Sau khi lấy thuốc xong, Cố Trầm Quang có lái xe, lôi kéo Lộ Nam Tâm trực tiếp mua quẩn áo.

      Ở đây có khu thương mại, ít cửa hàng lớn , hai người tùy tiện tìm cửa hàng vào, quẹo vào chỗ sai biệt lắm, liền bắt đầu chọn.

      bán hàng nhìn Cố Trầm Quang chút, lại nhìn Lộ Nam Tâm chút, vẻ mặt phức tạp.

      Lộ Nam Tâm sợ Cố Trầm Quang theo nhàm chán, liền đẩy đẩy người phía sau, chỉ vào ghế sô pha : “ ngồi ở đây chờ .”

      Đây là chỗ bạn trai hoặc ông xã thường ngồi chờ.

      Cố Trầm Quang liếc nhìn, cười lắc đầu cái, cầm lấy tay Lộ Nam Tâm, cẩn thận quan sát giá treo quần áo nữ trước mặt. “Hình như chưa từng cùng bảo bối mua sắm quần áo?”

      Lộ Nam Tâm theo ánh mắt nhìn sang. "A. . . . . . Hình như là."

      "Vậy hôm nay liền cùng bảo bối, cảm giác tệ.” Cố Trầm Quang xong liền ch ̉I chỉ vào cái váy màu hồng nhạt: “Cái này như thế nào?”

      Lộ Nam Tâm sửng sốt, gật đầu: “Đẹp.”

      Ánh mắt của từ trước đến giờ đều theo . cảm thấy đẹp mắt, cũng thích. Giống như cái này, vừa vào cửa liền nhìn trúng.

      Từ chịu ảnh hưởng của quá sâu, ngay cả quần áo thích cũng là thích của .

      Cố Trầm Quang thấy Lộ Nam Tâm gật đầu, ý bảo bán hàng tới đây. “Cái này, lấy số nhất, phiền tìm cái cho em ấy thử chút.”

      "Được, phiền chờ chút.” Giọng rất dịu dàng.

      Lộ Nam Tâm theo bản năng nhìn Cố Trầm Quang cái, lên tiếng. Cố Trầm Quang cũng gì, tiếp tục quan sát quần áo của .

      Rất nhanh, bán hàng cầm cái váy tới, đưa cho Lộ Nam Tâm. “Xin chào tiểu thư, thử chút xem có hợp hay , phòng thử quần áo ở chỗ này.”

      Lộ Nam Tâm nhận lấy, gật đầu: "Cám ơn."

      bán hàng cười cười, theo lễ phép hỏi: “Cần tôi vào giúp tiểu thư ?”

      đợi Lộ NamTâm cự tuyệt, giọng nhàng nhàn nhạt từ sau lưng vang lên, thay trả lời. “ cần, cám ơn.”

      bán hàng hơi sửng sốt.

      Lộ Nam Tâm thừa dịp bán hàng giật mình, trong nháy mắt ôm chiếc váy trốn vào phòng thử quần áo. Hai ba động tác liền thay xong quần áo, kéo rèm ra, chuẩn bị ra ngoài.

      Cố Trầm Quang liền tựa vào tường tại trước phòng thửa quần áo, nhìn xuống mặt đất, dáng vẻ an tĩnh.

      Lộ Nam Tâm nhìn thấy liền mềm lòng. “Sao lại theo tới rồi hả?”

      Cố Trầm Quang đứng thẳng người, dẫn đến soi gương, thuận miệng giải thích: “Rèm này có khóa, sợ toàn.”

      Nhiều người hỗn tạp, ngộ nhỡ ai cẩn thận lầm kéo rèm.

      Lộ Nam Tâm: “À." Đỏ mặt.

      Gần đây vốn là như vậy, bị lơ đãng nhàng đánh trúng, liền đỏ mặt, tim đập rộn lên. có cách chữa

      chọt cái, chống lại ánh mắt nhìn sang, hỏi: “Đẹp ?”

      Cố Trầm Quang chuyên chú nhìn Lộ Nam Tâm, lên tiếng.

      Lộ Nam Tâm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Có đẹp hay ?”

      Cố Trầm Quang hé miệng cười, ánh mắt cũng cong lên, giọng đáp lời: “Rất đẹp.”

      Lộ Nam Tâm bị ánh mắt của mê hoặc, tâm thần nhộn nhạo, sửng sốt, cũng khẽ cười lên.

      Cuối cùng, tùy tiện chọn đôi giày trắng đế bằng, trả tiền, liền ra cửa.

      Cố Trầm Quang tay dắt Lộ Nam Tâm, tay cầm quần áo của , tâm tình rất tốt, ánh mắt cong lên, hỏi: “Dẫn bảo bối ăn cơm, muốn ăn cái gì nào?”

      Lộ Nam Tâm sửng sốt chút, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lắc đầu cái. “ nghĩ ra.”

      muốn ăn, ăn xong bị đưa trở về, sau đó lại lâu gặp mặt.

      Cố Trầm Quang liếc nhìn Lộ Nam Tâm cái, sáng tỏ chút suy nghĩ của , lên tiếng. Hai người đảo mắt cái đến gần bãi đậu xe, lúc này, bóng người.

      Cố Trầm Quang bỏ đồ lên xe, tay ôm đặt xe, áp sát, hôn lên, ngậm lấy môi của hàm hồ : “….. Bảo bối, ngoan.”

      Lộ Nam Tâm bị hôn đến mơ hồ, mất hết tâm trí, chút nghĩ ngợi liền đáp: “…. Ừm, ngoan.”

      . . . . . .

      Cuối cùng vẫn là mang ăn cơm, cố ý chọn chỗ gần, đường xe rất xa.

      Lần đầu tiên chọn chỗ đoán chừng phải chạy mất mấy tiếng. Ở Bắc Kinh, loại chuyện như vậy ngược lại thường gặp, huống chi là vì cố ý.

      **

      Cơm nước xong, đưa trở về lại, hơn 9 giờ.

      Hai người lưu luyến ở trong xe chuyện lâu. Cố Trầm Quang kềm chế hôn , sợ lát mang theo đôi môi sưng mọng trở về dễ ăn .

      Ngược lại rất uất ức, ngồi trong lòng , nghiêng đầu uất ức hỏi : “……. Cố Trầm Quang?”

      "Ừ?” Giọng rất thấp, rất dịu dàng.

      ". . . . . . Thôi." có can đảm.

      Cố Trầm Quang cười, hiểu . tiến tới, hô hấp nóng rực phun lên cổ , thấp giọng cười, hết sức vui vẻ. “Bảo bối…… muốn hôn?”

      Lộ Nam Tâm ngượng ngùng trả lời, làm ổ trong ngực , mơ hồ rầm rì tiếng.

      Cố Trầm Quang cúi đầu, dán vào gương mặt , bắt đầu từ trán, từng chút từng chút khẽ hôn, đến đôi môi.

      Dừng lại hồi lâu, cũng xâm nhập. nhàng mổ xuống chút, lại mổ chút nữa.

      Trong bóng đêm ngày đầu thu, quyến rũ lòng người.

      . . . . . .

      5 phút đồng hồ trước khi tắt đèn, Lộ Nam Tâm rốt cục từ xe Cố Trầm Quang xuống, được đưa vào.

      Đến cửa phòng ngủ, lại vào được.

      Lộ Nam Tâm vươn tay ôm , chôn ở trong ngực , giọng rất : “Cố Trầm Quang, em nhớ đến .”

      cũng phải nghĩ đến em đó.
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, garan2602, Mai Trinh2 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27:

      Hơn nửa tháng sau, Lộ Nam Tâm đứng dưới ánh nắng chói chang, chân đạp bùn đất, sắc mặt trắng xanh nhìn gương mặt nám đen của huấn luyện viên, sống bằng chết.

      Quả Quả giường nằm thành hình chữ đại giường, thoi thóp: “Bà đây muốn nghỉ học…..”

      ". . . . . ." Lộ Nam Tâm vỗ vỗ , giọng : “Đứng lên thay quần áo rồi ngủ tiếp, đều là bùn đất.”

      Quả Quả khổ sở vùi mặt vào trong chăn, lăn lộn ăn vạ: “Mình muốn. tại mình thể đứng dậy nổi nữa rồi.”

      Cái mông uốn éo trái phải, lại nhún nhún qua lại.

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."

      Được rồi tùy .

      Lộ Nam Tâm tiếp tục vỗ vỗ người còn ngừng giãy dụa, chưởng vỗ xuống, “bốp” tất cả đều là bùn đất, dày đến tầng.

      Trước khi ngủ, Lộ Nam Tâm nhìn sang: “Quả Quả, nếu như cậu cứ để như vậy ngủ, phòng ngủ của bọn mình liền bị chìm trong đống bùn đất.”

      Người nào đó vẫn còn uốn éo cái mông liền dừng lại: ". . . . . ."

      Lộ Nam Tâm cười híp mắt tiếp: “Đúng vậy, đoán chừng có thể coi như là làm hư hại của công của quốc gia, chú giải phóng quân cũng thể ở.”

      ". . . . . ."

      Đều đến như vậy còn chưa chịu xuống?

      Lộ Nam Tâm liếc nhìn nào đó trước khi ngủ, mờ mịt.

      Đột nhiên, nghĩ đến cái gì, thể tin tưởng khẽ gọi: “…..Quả Quả?”

      ". . . . . ."

      có tiếng đáp lại.

      . . . . . . ngủ rồi.

      ————

      Bên phía Cố Trầm Quang tiến triển rất là thuận lợi.

      Năm đó vấn đề tài chính chủ yếu xảy ra ở bộ phận bên Mỹ, cũng may là có quan hệ rộng ở Mỹ, cho người điều tra ra được doanh thu tài chính ban đầu cùng hồ sơ ra vào lưu động.

      Cố Trầm Quang mới nhìn thấy phần hồ sơ này liền hơi nhíu mày. thể , bề ngoài, thời gian làm là hoàn hảo.

      Từ sổ sách xem bất luận là nguồn gốc chỗ cần dùng tiền hay là những chỗ khác đều tương đối sạch . Mượn công ty làm ngụy trang đưa ra thị trường, dùng giao dịch chuyển toàn bộ số tiền ra ngoài, lấy lại vốn liền tiếp tục xoay vòng.

      Rất bình thường, là thủ đoạn tất cả các công ty dùng nguồn vốn xoay vòng.

      Nếu phải Cố Trầm Quang từng học chuyên môn về pháp luật kinh tế cùng vốn xoay vòng, sợ là nhìn ra, nơi này có vấn đề.

      Đem vốn cố định gia nhập vào hàng ngũ vốn lưu động, đồng loạt coi như là đối nghịch đầu tư bên ngoài, vốn thu hồi lại cũng chỉ là phần trong số đó. Mượn việc giao dịch chi tiêu thị trường quang minh chính đại biến thành giao dịch rửa tiền, đúng là có thủ đoạn.

      Cố Trầm Quang lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại. Điện thoại tiếp thông, mở miệng trước: “Cám ơn.”

      Người bên kia điện thoại là sư huynh chuyên về luật pháp kinh tế quen lúc còn du học ở Mỹ, người bên kia nghe được liền cười. “Nhìn ra được lổ hỏng rồi à?”

      "Ừm."

      "Được, cũng biết là cậu thông minh. Nhưng mà cậu cũng phải cẩn thận, có thể chỉnh sữa tài liệu thành như vậy, tuyệt đối phải là nhân vật đơn giản.”

      " biết, sư huynh yên tâm."

      Cúp điện thoại, Cố Trầm Quang ném lên bàn, vừa mới chuẩn bị chuyên tâm xem xét lại tài liệu, di động lại vang lên.

      cho là sư huynh còn có chuyện chưa xong, trực tiếp bắt máy, đặt ở bên tai hỏi: “Còn có việc gì à?”

      Bên kia lại trầm mặc, hoàn toàn yên tĩnh.

      Cố Trầm Quang cau mày, nghĩ đến cái gì, chợt cầm điện thoại di động lên liếc cái —— Quả nhiên, giấu số.

      chậm rãi nheo mắt lại, trong lòng có đáp án. Vẻ mặt trấn định thong dong, cầm điện thoại áp lại bên tai. “ chuyện!”

      Bên kia tiếp tục trầm mặc, sau vài giây, giọng nam trầm truyền đến: “Cố Trầm Quang?”

      Cố Trầm Quang nahnh chóng lấy but´ ghi ra, thả vào bên cạnh điện thoại di động, nhanh chậm trả lời: “Là tôi.”

      "A” Lại là giọng nam vừa hung vừa ác, hoàn toàn ràng: “Khuyên mày đừng có xem vào việc người khác, nếu . . . . ."

      Hạng người này dường như khi chuyện rất thích nửa.

      Cố Trầm Quang ngã dựa vào ghế phía sau, dù bận vẫn ung dung, thậm chí mang theo chút vui vẻ giọng hỏi: "Nếu như thế nào?"

      Người bên kia chần chờ: "Tự thân khó bảo toàn." phun ra từng chữ, vừa nặng nề vừa hung ác.

      Cố Trầm Quang cong cong khóe môi: "À.”

      Giống như …… có quan hệ gì tới tôi chứ?

      nhàng bác bỏ như thế làm cho người nọ lập tức nổi giận: “Mẹ kiếp, mày xem tao ra gì đúng ?”

      Nóng nảy dễ giận, chuyện ràng, thủ đoạn uy hiếp người khác cũng cực kỳ kém.

      Trong lòng Cố Trầm Quang nhanh chóng miêu tả ra tính tình căn bản của người nọ. Sau đó liền sáng tỏ, cũng phải là đại nhân vật gì, nhiều làm chỉ xem như là con cờ, giải thích được liền bị kéo tới gọi cú điện thoại này.

      có hăng hái, giọng lạnh xuống, vẻ mặt nhàn nhạt: “Mặc kệ? Mặc kệ cho các người nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?”

      "A” Người nọ bị chọc tức đến bật cười, trước khi cúp điện thoại còn ném lại câu: “Có can đảm…… Tốt, tốt, mày đừng có hối hận!"

      giây kế tiếp, thanh “tút tút” vang lên.

      Cố Trầm Quang giữ bút ghi , chấm dứt đoạn ghi . Sau đó mang đoạn ghi vừa rồi gởi đến cho mệt người bạn trong phòng thông tin, thử vận may xem có thể tra ra được cái gì hay .

      biết, ra đều vô dụng.

      Nếu bạn muốn phá hủy tòa thành, giết chết binh lính canh giữ bên ngoài cổng thành, có thể có tác dụng gì chứ?

      Chỉ là lớp băng mỏng mà thôi.

      . . . . . .

      Nhìn bầu trời bên ngoài, trời tối.

      Lê Tích tới, gõ xuống bàn Cố Trầm Quang, “Cùng ra ngoài ăn cơm ?”

      Cố Trầm Quang suy nghĩ chút, lắc đầu, ánh mắt cũng rời khỏi tài liệu trong tay, “Gần đây cậu nên cùng với tôi.”

      "A?” Lê Tích bối rối. Vì sao?"

      Cố Trầm Quang dùng bút viết cái gì đó xuống tài liệu trong tay, tiếp theo đậy đắp bút, đóng tài liệu lại, nhìn sang Lệ Tích, : "Tương đối nguy hiểm."

      như vậy, trong nháy mắt Lê Tích hiểu, chân mày hung hăng nhíu chặt, : “Đám người kia có hành động? Sao cậu ra tay vào chỗ quan trọng?

      "Ừ, cũng sai biệt lắm."

      Chân mày Lê Tích khẽ nhíu lại.

      Cố Trầm Quang sửa sang lại cái bàn xong, hời hợt : “Cho nên , gần đây cách xa tôi ra, đừng đến quá gần."

      "Cái rắm!" Lê Tích vỗ bàn cái, trợn mắt nhìn: “Hàng năm luật sư bị ám sát nhiều như vậy. đây phải người học pháp luật. Cố Trầm Quang, cậu cái này gọi là xem thường người khác có biết hay ? là người có nghĩ khí như vậy hay sao?”

      xong, Lê Tích càng thêm tức giận, lại vỗ bàn lần nữa, vỗ đến chấn động.

      . . . . . . .

      Cố Trầm Quang liếc mắt nhìn Lê Tích cái: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

      ". . . . . . Hả?"

      "Tôi tìm người thầm bảo vệ. Tôi sợ cậu theo, đủ người, ngược lại gây cản trở.” xong lại liếc nhìn cái, nhíu mày. “Nhưng mà xem cậu nghĩa khí như vậy, liền cùng nhau ăn , đến lúc đó đủ người liền kéo cậu làm lá chắn.”

      ". . . . . ."

      Tốt lắm, Cố Trầm Quang, cậu nghĩa khí!

      ————

      Hai người vì tiện lợi, chỉ lái chiếc xe ra ngoài, đến nhà hàng trước đó thường đến.

      Xe mới vừa lăn bánh, Cố Trầm Quang liền phát giác đúng.

      Mặt biến sắc, nhìn thẳng về phía trước, giọng nhàng: “Có người theo dõi chúng ta.”

      Bên cạnh, Lê Tích cũng rất bình tĩnh, đạp chân ga "Nhìn thấy rồi."

      Xa nhanh chóng lao ra ngoài. Chiếc xe màu đen phía sau nhanh chóng đuổi theo, cũng theo tăng ga, nhanh chóng bay ra ngoài.

      Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, đường có xe, Lê Tích nhấn mạnh chân ga, tốc độ lên tới 120km/h.

      Cố Trầm Quang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu lại nhìn chiếc xe phía sau cắn chặt tha, nhìn lại chút vẻ mặt nghiêm túc hiếm khi có được của người bên cạnh, thở dài: “ cậu nghe.”

      Lê Tích có quay đầu lại, hết sức chăm chú nhìn đường, “Thôi dẹp , tôi được, cậu khẳng định bản thân có thể bỏ rơi bọn họ ? Kỹ thuật lái xe của cậu cũng hơn gì tôi.”

      Quả nhiên là em.

      Cố Trầm Quang cười: “Ừ, bằng cậu.”

      . . . . . .

      Vì vậy, đường cái bóng người, đèn đường thưa thớt. Dưới ánh đèn, đột nhiên có chiếc xe nhanh chóng chạy qua, đánh vỡ mảnh an bình.

      Rồi sau đó, lại chiếc xe màu đen.

      Rồi sau đó, lại thêm chiếc.

      Ba chiếc xe liều mạng tăng tốc, chiếc đuổi theo chiếc, cắn chặt tha. thanh động cơ xe “ầm ầm” vang tận mây xanh.

      Trước mặt đường càng ngày càng nghiêng, Lê Tích hé mắt, liếc qua người ngồi bên ghế lái phụ vẫn thủy chung yên lặng.

      "Nghĩ gì thế?"

      "Hai chuyện." Cố Trầm Quang vuốt vuốt ấn đường, thấp giọng đáp. Hoàn toàn xem tốc độ xe nhanh đến đáng sợ.

      "Chuyện gì?"

      cười cười, ánh mắt quét về phía bóng đèn đường ngoài cửa sổ xe, “Muốn gọi điện thoại cho Nam Nam.”

      ". . . . . ."

      Mẹ nó!

      em liều mạng vì mình! Bản thân lại còn có tâm tư nghĩ đến bà xã !

      Mở ra lòng hiếu kỳ quá mức tò mò, muốn mượn cái này để giảm bớt cái gì đó, Lê Tích hỏi: “….. Vậy chuyện còn lại là gì?”

      Cố Trầm Quang trầm mặc hồi lâu, thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ lại, bình tĩnh sợ hãi : “ nên dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.”

      Chỉ là ngờ động tác của bọn họ lại nhanh như vậy.

      Lê Tích vừa định biểu đạt lòng cảm động, chỉ thấy người vừa rồi còn bình tĩnh thản nhiên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hung hăng nhíu chặt mày: "Cẩn thận trước mặt!"

      . . . . . .

      Ầm!
      Last edited by a moderator: 11/8/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28:

      Lúc tỉnh lại ở tại bệnh viện.

      Cố Trầm Quang chậm rãi mở mắt, tinh thần khôi phục, nhìn căn phòng màu trắng tinh trước mặt, sửng sốt mấy giây, mới nhớ lại tai nạn xe cộ tối qua.

      Bên giường có y tá điều chỉnh lượng nước biển, nhìn thấy mở mắt, buông lỏng ống giọt trong tay, vui vẻ : “Cố tiên sinh, tỉnh rồi?”

      ". . . . . . Ừ.” Cố Trầm Quang thử ngồi dậy, nhưng mà hoàn toàn dùng sức được, người rất đau.

      Y tá thấy thế, lập tức ngăn cản: "Cố tiên sinh, cơ thể tại vẫn còn chưa hồi phục, thể rời giường. Cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.”

      Cố Trầm Quang khẽ gật đầu, mở miệng, miệng lưỡi đều khô khốc, lúc chuyện cổ họng đau giống như là vết thương bị kéo ra. “……. Người bạn cùng tôi như thế nào rồi?”

      "Vị tiên sinh được đưa đến bệnh viện cùng sao?”

      Cố Trầm Quang chậm rãi chớp mắt, bày tỏ ý đúng vậy.

      Y tá cười cười: "Yên tâm , thương thế của ta nặng bằng , chỉ bị thương ngoài da.”

      Vậy tốt.

      yên tâm rồi. Tiếp theo liền đảo mắt tìm đồng hồ điện tử trong phòng, liếc nhìn, là hơn 4 giờ chiều ngày hôm sau. 9 ngày nữa đợt tập huấn quân của Nam Nam mới kết thúc, cũng biết bản thân có thể hồi phục hay chưa.

      Cũng thể để cho nhìn thấy bộ dáng này của .

      Khắp người đều đau. Cố Trầm Quang ngược lại yên tâm, ít nhất cho thấy có tổn thương đến gân cốt, có vết thương gì quá lớn.

      . . . . . .

      Y tá điều chỉnh ống nước biển xong, liếc nhìn người giường ngủ, yên lặng tắt đèn, ra ngoài, nhàng đóng cửa lại.

      Chiều ngày hôm sau, Lê Tích tới thăm người chung phòng bệnh.

      Thương thế của ngược lại nặng, mặt có vết trầy , tại có thể chạy nhảy, có thể ăn thịt. Chuyện này rất bình thường, phía trước gặp phải chướng ngại đánh tay lái về bên phải, đây là bản năng tự vệ của mỗi tài xế.

      Lê Tích vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, nhìn Cố Trầm Quang có thể ngồi dựa nửa người giường. ngồi xuống cái ghế dành cho người thăm bệnh ngồi xuống bên cạnh mép giường.

      "Bắc sĩ cậu khi nào có thể xuống giường?"

      Hôm nay tình trạng của Cố Trầm Quang tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, có thể chuyện: “Bác sĩ ít nhất là nửa tháng.”

      Lê Tích nhíumày, “….. Lâu như vậy?” dừng lại chút, ánh mắt hơi chút phiền não nhìn về phía Cố Trầm Quang, nghiêm túc : " xin lỗi."

      Cố Trầm Quang sững người ra: " xin lỗi cái gì?"

      giây kế tiếp, liền hiểu. Lê Tích đây là cảm thấy bởi vì đánh tay lái về bên phải cho nên thương thế của mới nặng như vậy?

      Cố Trầm Quang buồn cười, lắc đầu cái, thản nhiên nhìn về phía Lê Tích. “Chuyện này liên quan đến cậu, đổi lại là tôi, tôi cũng có thể làm như vậy.”

      Cũng phải cảm thấy mạng mình quan trọng hơn so với bạn tốt, nhưng mà lúc gặp phải nguy hiểm tự bảo vệ bản thân trước, đây là bản năng của mỗi người. Trong nháy mắt đó, nếu muốn cái gì có thể chiến thắng bản năng, đối với , sợ rằng chỉ có Lộ Nam Tâm.

      Lê Tích yên lặng, gì. Nào phải sợ biết Cố Trầm Quang tuyệt đối trách , cũng biết lúc đó chỉ là lựa chọn bình thường. Nhưng mà lòng người chính là như vậy, dù có làm gì cũng cách nào thay đổi, trong lòng áy náy lại giảm nửa phần.

      Đáy lòng Lê Tích thở phào cái, thu lại tâm trạng, nghiêm nghị : “Đám người kia bị bắt, còn bị giam giữ.”

      Trước đó Cố Trầm Quang tìm Phương Tuấn Thừa điều vài người tới bảo vệ mình. Khuya ngày hôm trước, xe của vừa mới chạy ra ngoài, đám vệ sĩ ở ngoài cửa liền phát giác đúng, theo sát đám người kia.

      Trước mặt xe Cố Trầm Quang vừa mới bị đụng, đám vệ sĩ chen vào giữa khoảng cách của đám người kia, lao xuống xe bắt lấy tất cả lên xe, tại giam giữ ở đồn cảnh sát.

      Vẻ mặt Cố Trầm Quang cũng nghiêm chỉnh lại, trầm giọng hỏi: “Cậu đến xem rồi?”

      "Vẫn chưa, tôi cũng mới vừa được cho phép xuống giường.” Lê Tích buông tay.

      "Ừ.” Cố Trầm Quang suy nghĩ mấy giây, chậm rãi nheo mắt lại, nhanh chậm : “Vậy trước tiên cứ gạt sang bên. Có dụng ý xấu theo dõi khiến cho xảy ra cố giao thông nghiêm trọng, giam giữ tháng cũng xem là lâu. Bọn họ là nhắm vào tôi, chờ đến lúc đó tôi tự mình nhìn xem.”

      Lê Tích cũng muốn như vậy, lập tức đồng ý: “Được.”

      Trầm mặc chốc lát, Cố Trầm Quang như nhớ tới cái gì, nghiêng đầu hỏi người ngồi bên mép giường: “Chừng nào cậu có thể xuất viện?”

      "Ngày mai."

      Cố Trầm Quang gật đầu: “Ừ, vậy đến lúc đó giúp tôi chuyện.”

      Lê Tích hiểu: “Gấp cái gì?” nhớ vụ án cũng sắp xếp xong rồi mà?”

      "Nam Nam còn 8 ngày nữa kết thúc đợt tập huấn quân , đến lúc đó nhất định em ấy tới tìm tôi. Cậu giúp tôi đón em ấy. Đừng cho em ấy biết nguyên nhân cụ thể, chỉ cần cẩn thận nên bị tai nạn, đáng ngại.”

      ". . . . . . Tại sao?” Vì người ta bận tâm trước sau, ngay cả mạng cũng thiếu chút là mất, thế nhưng tranh công?

      Cố Trầm Quang cười khổ: “Em ấy rất nhát gan, lại thích đoán mò. Nếu để em ấy biết chắc chịu được, đừng .”

      "Chậc.” Lê Tích nhíu mày. “Được!"

      ————

      8 ngày sau, Cố Trầm Quang có thể xuống giường bộ, nhưng mà bác sĩ lại ngàn vạn lần căn dặn, được để mệt nhọc quá độ.

      dựa vào giường xem tài liệu, trong lòng khó có được yên tĩnh. Gấp tài liệu lại đặt đầu giường, nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy nghĩ lát nữa nên dụ dỗ bảo bối kia như thế nào.

      Lê Tích đón Lộ Nam Tâm tới đây, đoán chừng đến nửa tiếng đến. cố ý dặn dò Lê Tích, tình huống của cho nghe, chỉ là bị thôi. Nhưng mà chỉ sợ kia đoạn đường này cùng, tự bản thân đoán mò dọa hỏng mình.

      Cố Trầm Quang khẽ cười ra tiếng: Vốn nhát gan lại còn thích suy nghĩ lung tung.

      Nhưng của thời điểm gặp khó khăn lại luôn rất dũng cảm, rất kiên cường.

      Quả nhiên, tới nửa tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đứt quãng.

      Cố Trầm Quang nhắm mắt lại lắng nghe tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng gần, nhịn được khóe miệng nhàng cong lên. Sau đó mở mắt ra, nhìn về phía cửa.

      giây kế tiếp, cửa chợt bị đẩy ra.

      Cố Trầm Quang nhìn thấy bóng dáng xông vào cửa, bật cười, trong lòng nhỏm rất nhiều. khỏi chậm rãi giang hai cánh tay, chờ người nào đó đến lấp đầy.

      Lê Tích sua lưng rất có mắt nhìn, đưa người đến trước cửa liền lập tức đóng cửa lại lách người .

      Lộ Nam Tâm tới, nhìn gò má tuấn tú cùng nụ cười dịu dàng của người đàn ông giường, tảng đá lớn treo trong lòng dọc theo đường rốt cục rơi xuống. hít hít lỗ mũi, liếc nhìn vòng tay giang ra của , liền đâm đầu nhào tới.

      ôm lấy , ngửi mùi hơi thở quen thuộc người , cuối cùng cũng an tâm.

      Lộ Nam Tâm buồn bực ở trong lòng Cố Trầm Quang, mặc cho nhàng vuốt ve từng cái sau lưng, cũng khóc. Hồi lâu, rốt cục nhịn được, khẽ lên tiếng: “Cố Trầm Quang…..”

      lệ thuộc, nỗi sợ hãi, chút nào che giấu.

      Cố Trầm Quang khẽ thở dài, cánh tay dùng lực, kéo người trong lòng ra.

      Quan sát tỉ mỉ của . Da bị nắng đen chút, nhưng cũng phải rất ràng, đoán chừng là sau đó có kinh nghiệm, nhớ thoa kem chống nắng. Người gầy ít, khuôn mặt vốn , mới nuôi ra chút thịt, giờ gầy còn.

      Mắt vừa đỏ vừa sưng, đoán chừng là đường tới đây len lén khóc hồi. Vội vàng muốn gặp , cũng chưa có rửa mặt chạy vào rồi.

      Cố Trầm Quang cười, vuốt lại mái tóc rối loạn do chạy nhanh của , dịu dàng với : “ ở đây.”

      Sau đó lại nhíu mày, nắm lấy khuôn mặt còn bằng quả trứng của nhìn: “Như thế nào lại gầy nhiều đến vậy?”

      Lộ Nam Tâm hít hít mũi: "Huấn luyện mệt mỏi, cơm còn ăn ngon."

      Cố Trầm Quang đau lòng, “Ăn ngon liền ăn cơm luôn? Huh? Những thứ đồ mang đến cho em đâu? Vì sao lại chịu ăn?”

      Lộ Nam Tâm sửng sốt, hơi uất ức, nắm lấy cổ áo của Cố Trầm Quang, giọng oán trách: “Ngày thứ hai kiểm tra liền bị phát , đồ cũng bị tịch thu….. còn bị phạt hít đất 5 lần.”

      Cố Trầm Quang: ". . . . . ."

      Kéo người của qua xem chút, tay chân gầy, nhíu mày, cảm huấn luyện quân quá tàn nhẫn. “….. Bảo bối có thể hít đất?”

      Lộ Nam Tâm gật đầu, mang theo vẻ mặt kiêu ngạo: “Lúc mới bắt đầu thể, bây giờ có thể làm mười mấy cái rồi.” xong mới phản ứng được điểm đúng. Đề tài ràng bị lái chỗ khác, ràng là thương thế của mới là quan trọng.

      Lộ Nam Tâm nhìn vào ánh mắt của Cố Trầm Quang, tràn đầy đau lòng: “….. Thương thế của thế nào rồi? Có còn đau hay ?”
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, garan2602, Mai Trinh2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29:

      Cố Trầm Quang cười cười, từng ngón tay vuốt ve gương mặt Lộ Nam Tâm, đáy mắt tràn ngập tình , lưu luyến nồng nặc. Khẽ mở miệng cười : “Vết thương , đau.”

      Lộ Nam Tâm tin, nhíu mày nhìn : “Nhưng chú Lê phải nằm giường 10 ngày!"

      ôm , mặt dán vào mặt , thấp giọng : “Cho nên mới đau nha.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ." xem như bé 10 tuổi năm đó sao?

      Cố Trầm Quang cũng phát lời này trấn an được , đầu chôn ở cổ , buồn cười mấy tiếng. Ngừng cười, đúng lúc vòng vo chuyển đề tài, tỉ mỉ hỏi thăm về cuộc sống trong tháng này của .

      Đây là loại chuyện cha mẹ bên cạnh cần làm, tự nhiên bụng làm dạ chịu rơi vào người . Nhưng Cố Trầm Quang lại cảm thấy rất tốt……. Người thích nhất, thân tình cùng tình , tất cả đều là mình đảm nhận, có cái gì tốt?

      À. . . . . . Có lẽ sau này, bọn họ còn có đứa bé của hai người? Đến lúc đó, có người giúp thương , có lẽ càng vui vẻ.

      Suy nghĩ chạy quá xa, Cố Trầm Quang tự giễu cười cười. Tương lai biết xa xôi cỡ nào, mà lại tràn đầy mong đợi. Rũ mắt nhìn người trong ngực, tiếp tục thấp giọng hỏi thăm:

      "Cùng các bạn học ở cùng chỗ như thế nào?”

      Lộ Nam Tâm vùi ở trong ngực , gật đầu: “Vô cùng tốt! Lớp bọn em có người tên là Quả Quả, đặt biệt chơi chung rất tốt."

      Như vậy cũng tốt.

      Cố Trầm Quang nghĩ, có bạn mới, liền cần nhớ đến Chu Tần nữa.

      Ngay sau đó, Lộ Nam Tâm liền tiếp: “À đúng rồi, Chu Tần cũng cùng học chung trường với em. Lúc tập huấn quân , bạn ấy còn tới tìm em chơi.”

      Cố Trầm Quang: ". . . . . ."

      Quả là bị chọc đến tức cười.

      Liếc nhìn người torng ngực cái, phát ánh mắt nào đó lóe sáng, vẻ mặt ranh mãnh xấu xa, trong đôi mắt to là nét vui vẻ có che giấu cũng được. Cố Trầm Quang lập tức biết bản thân bị gày bẫy, căn bản chính là cố ý như vậy để kích thích .

      làm bộ nghiêm mặt, liếc nhìn cái: “Cái đồ tim phổi.”

      Lộ Nam Tâm nghe vậy, phục, nhíu mày: “Em . . . . . . !"

      Lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, liền bị người đàn ông nào đó mạnh mẽ chặn ngược trở về, hơi thở nồng đậm đánh tới.

      Cố Trầm Quang ngậm lấy đôi môi của , trằn trọc mút lấy. Vốn là gần tháng gặp , giờ phút này nằm trong ngực , giương miệng lên cố ý chọc giận , làm cho ghen, còn muốn chạy trốn?

      Tự làm tự chịu, cái từ này, trước kia rất sớm dạy .

      lâu gặp, nỗi nhớ nhung khó có thể ngăn cản. Cố Trầm Quang ép cả người vào trong ngực, hôn sâu. Xa cách thân cận, hai người cũng càng ngày càng động tình.

      tay vuốt ve phần thịt non ở vùng eo của , bàn tay tự chủ được lên , tấc tấc vuốt ve. giống như nhiều lần trước kia di chuyển về phía sau lưng, ngược lại, bàn tay kiên định mà chậm rãi, dời về phía trước ngực ….. Ngón cái men theo lằn ranh áo ngực nhè nhàng vuốt ve từ trái sang phải, theo vòng cung phập phồng lên xuống. Tiếp theo, kìm hãm được, chạm vào gò bồng cao vút mềm mại, hung hăng nắm chặt.

      Lộ Nam Tâm bị hôn đến cả khuôn mặt đều ửng đỏ, đôi mắt khép hờ, đột nhiên chợt mở mắt: "Ưmh. . . . . ."

      Chống lại ánh mắt đen như mực của .

      Hai người lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt, răng môi rời, hô hấp càng ngày càng nặng, ai cũng chịu rút lui trước. Sóng nước trong mắt chập chờn, chứa đựng tình cảm mãnh liệt, gió bão điên cuồng.

      Tay của vẫn như cũ dừng lại trước ngực , cầm lấy bên mềm mại, thích buông tay mà xoa bóp.

      Môi Lộ Nam Tâm bị Cố Trầm Quang ngậm lấy, đại não cảm giác ràng sức lực ở ngực…. Cảm thấy giống như cây đuốc bị đốt cháy, thiêu rụi cả người của , từ đầu đến chân.

      biết làm sao, Lộ Nam Tâm nhìn vào con ngươi càng sâu của Cố Trầm Quang, đột nhiên nhắm mắt lại.

      . . . . . .

      Tình triều mãnh liệt, thể kiềm chế.

      Cố Trầm Quang hôn càng ngày càng sâu, hút lấy khí trong miệng . tay mò đến sau lưng , lục lọi mở móc khóa áo ngực ra. Sau mấy giây nghiên cứu, rốt cục cũng mở được.

      Lộ Nam Tâm mơ mơ màng màng liền cảm giác được trước ngực buông lỏng. Tiếp theo, bàn tay nóng bỏng hề cách trở mà dính sát vào, bao bọc toàn bộ gò bồng mềm mại của trong lòng bàn tay, tùy ý vuốt ve. Thậm chí còn có ý xấu, dùng ngón trỏ khẽ kẹp lấy đầu nhũ phấn hồng nhô ra trước ngực , lôi kéo, lại nhàng đảo quanh…….

      . . . . . .

      Qua hồi lâu, Cố Trầm Quang dừng tay lại.

      kềm chế tình dục dâng trào trong người, cố gắng rút tay ra khỏi quần áo của . “Phù” rốt cục cũng rút ra….. biết là dùng bao nhiêu tự chủ mới cố nén cỡi quần áo của ra. vòng ôm chặt lấy còn chưa tỉnh hồn vào ngực, thầm bình ổn lại hô hấp sớm rối loạn của bản thân.

      Lộ Nam Tâm nhắm chặt mắt, nằm trong ngực giả chết….. Phía dưới, vật gì đó vô cùng nóng bỏng giương cao ở chân của .

      cần nghĩ cũng biết là cái gì.

      Cố Trầm Quang thầm cười nhạo bản thân, đối với , nửa phần tự chủ cũng có. Ngay cả khiêu khích cũng cần, liền bị đánh tơi bời. đặt người trong ngực xuống giường, thở sâu hơi, xuống giường, nhìn nữa, khàn giọng : “…… Xin lỗi, vào phòng vệ sinh lát.”

      Lộ Nam Tâm có can đảm quay đầu lại, sợ nhìn đến…. cái kia. Lung tung gật đầu, giùng giằng vùi đầu vào trong chăn.

      Cố Trầm Quang nhìn con rùa đen rút đầu giường, khẽ cười tiếng, mặt mày vui vẻ, tâm tình cực kỳ tốt.

      Sau đó xoay người vào phòng vệ sinh, lâu mới ra ngoài.

      . . . . . .

      Lúc ra ngoài, Lộ Nam Tâm chạy đến cái ghế sô pha bên giường đợi, gì cũng chịu ngồi trong ngực nữa.

      Cũng phải sợ làm gì , chủ yếu là…. người tại còn có vết thương, vận động quá độ, tốt cho lắm?

      Có suy nghĩ này, Lộ Nam Tâm cả đêm đều đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt thanh tâm quả dục. Bình thường có việc gì cũng vùi trong ngực , tại cả đêm đều ngồi cách 3m, mặt mày bình tĩnh. Cố Trầm Quang muốn ôm cùng nằm, nhưng mà người có vết thương, hành động bất tiện.

      Liếc mắt nhìn người ngồi sô pha bình thản tự nhiên, trong lòng Cố Trầm Quang vừa bực mình vừa buồn cười. Chỉ vì chuyện lúc chiều có chút hù dọa , tạm thời cho thêm thời gian từ từ đến.

      Nhưng mà từ từ liền từ từ đến lúc buồn ngủ luôn.

      Kể từ sau tai nạn giao thông, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Cố Trầm Quang tuân theo quy luật rất nhiều, trước 10:30 tối là tắt đèn ngủ.

      nằm phòng bệnh cao cấp, tự nhiên có giường nằm cho người chăm sóc. Nhưng mà nguyện ý trực tiếp để ý đến cái giường phụ kia, vỗ vỗ phần vị trí trống bên người, ý bảo Lộ Nam Tâm lên cùng cùng nhau ngủ chung.

      Lộ Nam Tâm nhíu mày suy nghĩ hai giây, sau đó đồng ý. Chủ yếu là sợ bản thân buổi tối ngủ thành , đè lên vết thương của .

      Cố Trầm Quang lại quan tâm. Huống chi người bệnh thường hay ngang ngược. liếc nhìn cái, phát giả bộ nhìn thấy, vén chăn lên muốn lăn vòng đến chiếc giường phụ……. nhàn nhạt mở miệng: “Em lên, là muốn xuống ôm em lên có phải ?

      Lộ Nam Tâm: “….. người còn có vết thương.”

      "Cho nên, tự em ngoan ngoãn lên đây, đừng để phải xuống ôm em, làm cho miệng vết thương rách ra.” Lời đúng tình hợp lý.

      Lộ Nam Tâm: “……” Sợ vết thương rách ra, liền đàng hoàng nằm xuống .

      Lộ Nam Tâm thở dài. Rốt cục sợ được làm được, xuống giường ôm lên. Bản thân liền tự cuốn chăn lại, chậm chạp qua. Leo lên giường, sau đó nhắm mắt lại lăn vòng giường….. nhìn !

      nhìn cũng cực kỳ hài lòng.

      Cố Trầm Quang đưa tay tắt đèn, hơi nghiêng người, ôm lấy cả người lẫn chăn vào trong ngực, thở dài tiếng.

      Lộ Nam Tâm cứng đờ. Rốt cuộc bỏ được thể để ý đến . Ở trong chăn yên lặng chuyển người, vươn tay ra, ôm ngược lại .

      Ngoài cửa sổ, ánh trăng rơi đầy đất, phong cảnh hài hòa.

      Trong bóng đêm, người đàn ông đẹp trai khẽ cong khóe môi, ôm lấy xinh đẹp mềm nhũn trong ngực, ánh trắng càng tỏa ra dịu dàng.

      "Ngủ ngon, cần sợ đè trúng , mệt mỏi lâu như vậy, cần phải ngủ giấc ngon vào.”

      Sau đó là giọng dịu dàng mềm nhũn của , mang theo điệu như nước chảy qua cầu vùng sông nước Giang Nam, mơ màng “Ưmh……” tiếng.

      Cây liễu đầu cành, bóng đêm hạnh phúc.

      ————

      Sáng ngày hôm sau, Lộ Nam Tâm là bị giọng của Lê Tích đánh thức.

      Huấn luyện quân được ngủ đủ, dẫn đến việc bây giờ Lộ Nam Tâm còn chưa ngủ đủ. Nhưng mà trong phòng có người ngoài nên thể ngủ tiếp, mạnh mẽ bức bản thân tỉnh dậy, dụi dụi mắt hồi. liếc mắt nhìn đồng hồ cái, 11 giờ rồi.

      Cố Trầm Quang nhìn thấy vẻ mặt còn buồn ngủ của , liền dém chăn lại cho , cúi người giọng bên tai : “Bảo bối an tâm ngủ , bọn ra ngoài chuyện.”

      Lộ Nam Tâm quả là rất buồn ngủ, hơn tháng mệt mỏi ập đến, lật người lại: “…. Ừm.”

      Vì vậy Cố Trầm Quang liền kéo thân thể còn chưa bình phục hẳn, chậm rãi theo Lê Tích đến phòng cách vách chuyện.

      Trước khi đóng cửa Lê Tích vẫn quên liếc nhìn người còn ngủ đến long trời lỡ đất giường, lại quay đầu nhìn chút người đàng chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha. tới mấy bước, nghiêng mắt ngồi xuống đối diện , chậc chậc cảm thán. “Đúng là cưng chiều bà xã.”

      Cố Trầm Quang để ý đến , cúi đầu chuyên tâm nghiên cứu tài liệu buổi sáng mới vừa mang tới.

      Lê Tích nghiêng người tựa vào ghế sô pha, động tác thờ ơ, ánh mắt lại chậm rãi híp mặt, vẻ mặt nghiêm túc, gằn từng chữ: “Tra được rồi.”

      Vẻ mặt Cố Trầm Quang động: “Ừ.”

      Lê Tích khẽ cười tiếng, “Cậu sớm đoán được có đúng hay ?”

      Cố Trầm Quang trầm mặc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mắt, lại nhúc nhích, giống như nhập thần. Hồi lâu, rốt cục ngẩng đầu lên, ném tài liệu trong tay lên khay trà, cũng nghiêng người dựa về phía sau ". . . . . . sai."

      Chỉ là ngờ tới, người kia muốn mạng .

      20 mấy năm giao tình quan hệ, ở thực tế, lòng người trước mặt lại chịu nổi kích.

      "Vậy cậu định làm như thế nào? Bằng chứng chính xác trong tay chúng ta quá ít, đừng là vụ án của Lộ Thịnh Minh, coi như lần tai nạn xe của cậu lần này, cũng làm tương đối sạch , nửa điểm cũng tìm ra sơ hở.” Nếu như phải trong lòng bọn họ có hoài nghi, sợ là căn bản tra được tới đầu người kia.

      Có rất nhiều người quên cả sống chết nguyện ý đền tội.

      Cố Trầm Quang khép hờ đôi mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm hoa văn khúc xạ cửa sổ, lời nào. Lê Tích biết, suy nghĩ.

      Quả nhiên, hồi lâu, ánh mắt của vẫn thay đổi, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Đám người bắt được vẫn còn bị giam sao?”

      Lê Tích sửng sốt, ngay sau đó liền gật đầu: “Vẫn bị giam, thời gian còn chưa tới.”

      "Tốt.” Cố Trầm Quang chậm rãi gật đầu, rốt cục thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người bạn tốt ngồi đối diện: “Cậu thay tôi sắp xếp. Sau buổi chiều, tôi gặp chút.”

      "Nhưng mà vết thương của cậu. . . . . ."

      Cố Trầm Quang đứng lên: “ sao, vẫn chịu đựng được."

      xoay người chuẩn bị rời , tay đặt tay nắm cửa, nghiêng mắt yên lặng mấy giây, thấp giọng : “Còn có, chuyện này trước tiên đừng để Nam Nam cùng Chu Tần biết.”

      Lê Tích nghe vậy, cũng nhịn được thở dài: ". . . . . . Được."

      "Còn có,” Cố Trầm Quang dừng chút, giơ tay mở cửa, sau đó bỏ lại câu: “Giúp tôi tìm chút, năm đó lúc Nam Nam vừa tới Bắc Kinh là người nào làm thủ tục nhập học cho em ấy.”

      ————

      Trở về phòng, Lộ Nam Tâm còn say ngủ, ôm chăn trắng noãn, biết việc đời.

      Cố Trầm Quang tiến tới nhìn, con ngươi ngừng chuyển. biết, đây là nằm mơ rồi.

      Giương mắt nhìn ngoài cửa sổ chút, mặt trời treo chính giữa, trong lòng mềm nhũn, thầm cười nhạo : Nằm mơ ban ngày.

      Nhưng. . . . . . nằm xuống, dán sát lại gần , đưa tay kéo lấy người ngủ say ôm vào torng ngực mình, nhắm mắt lại, lẳng lặng suy nghĩ.

      Mơ ban ngày, tất cả đều là giấc mơ đẹp.
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, garan2602, Mai Trinh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :