1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trầm Quang theo hướng Nam - Ôn Thanh Hoan (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6:

      Rất nhanh, người nọ ở đầu dây bên kia vang lên giọng cười trầm thấp chui vào lỗ tai. “Nam Nam, chúc mừng năm mới.”

      "Chú Tiểu Cố, chúc mừng năm mới! Chú có ăn sủi cảo ?” Lộ Nam Tâm cong mi, cười híp mắt hỏi .

      Cố Trầm Quang cười, “Chưa, nơi này vẫn còn là mùa xuân, chú cũng có tự làm, phải đợi siêu thị xem có bán hay .”

      Lộ Nam Tâm nghe Cố Trầm Quang về cuộc sống bên kia Thái Bình Dương của , cảm thấy có hứng thú mới lạ, “Người Mỹ cũng có Tết sao?”

      "Có, chỉ là giống với chúng ta. Nhưng mà nơi này cũng có ngày lễ tết, muốn nghe hay ?” Năm 2002, mọi người cũng có tập tục ngày lễ giống như người ngoại quốc, chỉ xem TV nghe người ta kể chuyện, chuyện phiếm sau khi ăn chút.

      "Muốn nghe. . . . . . Chú Tiểu Cố, vậy chú thích nhất là ngày lễ nào?” luôn theo thói quen tin tưởng thứ thích nhất định là thứ tốt nhất.

      Cố Trầm Quang hơi trầm tư mấy giây, sau đó trả lời: “Lễ Tạ Ơn, ngày lễ ngày rất tốt.”

      "Lễ Tạ Ơn? Cảm ơn cái gì?" Lộ Nam Tâm hỏi.

      Cố Trầm Quang cười, “Cảm ơn Thượng Đế, đây là tín ngưỡng của bọn họ.” vẫn cho rằng, người Trung Quốc thiếu mất tín ngưỡng. Cái này hư vô mờ mịt giống như thứ thiêng liêng trời. Lại là cột trụ tinh thần bao giờ ngã của bao nhiêu dân tộc.

      cách nào kháng cự, cách nào buông tha. Vì vậy vĩnh viễn cũng có hy vọng. Cho dù vận mệnh có khổ cực hay sung sướng, vẫn là vì còn có cái đáng giá để kiên trì.

      Cố Trầm Quang tin có Thượng Đế, nhưng cảm thấy có tín ngưỡng là chuyện tốt.

      Mùa đông Bắc Kinh bông tuyết bay tán loạn, hồng mai lặng lẽ tới. Ngoài cửa sổ, thành phố từ từ tàn lụi, nggười đường vội vàng, bước nhanh đường để về. Bên trong lò sưởi ấm áp, giọng mềm mại, trong giang giống như phát máy phát thanh .

      Lộ Nam Tâm nghe giọng nhàng ấm áp của người bên kia, đầu khẽ tựa vào cạnh góc khay trà, tự chủ liền bắt đầu tìm kiếm trong đầu thứ có thể coi là tín ngưỡng.

      Đột nhiên, khẽ mỉm cười, mặt mày xinh đẹp, hoa gặp hoa nở.

      Ừ, là Cố Trầm Quang.

      ————

      Năm 2002, ít người Bắc Kinh bắt đầu đàm luận kiện bệnh dịch đột nhiên xuất . Nhưng tình huống cũng phải rất nghiêm trọng, cũng có mấy người để trong lòng.

      Lộ Nam Tâm gọi điện thoại cho Cố Trầm Quang mới biết ở Mỹ cũng có tin tức. Lúc đó, còn nghiêm túc dặn dò qua điện thoại, phải chú ý an toàn, ngàn vạn lần để để cho bản thân bị cảm mạo, nóng sốt. theo thói quen dựa theo lời của mà làm, ba tầng trong ba tầng ngoài đều tự bao bọc bản thân kín mít. Nhưng trong lòng cũng có ý thức nguy hiểm ràng gì.

      Mấy ngày trước, Bắc Kinh bên này mới vừa có các viên chức cùng quốc gia bày tỏ. Tình hình bệnh dịch ở Bắc Kinh được khốn chế, nên liệt kê vào khu vực cách ly. Tổ chức vệ sinh thế giới cũng quả xóa Bắc Kinh ra khỏi khu vực cách ly, theo lẽ thường mở ra khu du lịch.

      Kể từ đó, lòng người càng thêm bình tĩnh.

      giống như trời sinh có năng lực hóa giải nguy hiểm, giống như vĩnh viễn xa cuối chân trời. Lộ Nam Tâm thích đợi ở nhà, thường thường theo Chu Tần ra ngoài chơi. đường thỉnh thoảng có người mang khẩu trang qua. Khẩu trang phòng độc ngăn cản hơn phân nửa gương mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh lùng.

      Sau đó, người mang khẩu trang càng ngaỳ càng nhiều.

      Trong lòng Lộ Nam Tâm loáng thoáng bắt đầu lo lắng. thầm cảm thấy chuyện này nhõm giống như TV . Trái ngược rất là nặng nề, càng ngày càng nghiêm trọng. Dần dần tin đồn cao như núi. Cho đến ngày, nửa đêm bị khát tỉnh dậy, phát bản thân nóng rần lên.

      Lộ Nam Tâm sờ sờ trán mình, nóng bỏng, cả người lập tức hoảng sợ. số tin tức TV thỉnh thoảng thông báo ùng ùng kéo đến trong đầu, cảm xúc trong nháy mắt điên cuồng phát ra từ trái tim…. chết có phải ? Giống như những người TV kia?

      mình Lộ Nam Tâm ngồi ở giường, quanh thân mảnh đen tối. Rèm cửa nặng nề che lại ánh sáng ngoài cửa sổ, trong lòng càng ngày càng sợ hãi, từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu, tinh tế dày đặc bắt đầu tê dại, giống như bị kim châm.

      Giọt nước mắt lớn khống chế rơi xuống, nện mu bàn tay, cảm xúc ấm áp làm cho trong nháy mắt thanh tĩnh. Lộ Nam Tâm cũng để ý sàn nhà lạnh như băng đầu mùa xuân, chân trần xoạch xoạch đường chạy đến phòng khách.

      Lộ Nam Tm hoàn toàn mất bình tĩnh. Năng lực chịu đựng của đứa mấy tuổi có hạn. biết nên nhờ người nào giúp đỡ, chấp niệm muốn gọi điện thoại cho người cách xa nghìn vạn dặm bên kia đại dương, cho biết phát sốt. xác định bản thân có phải lập tức biến thành trong những người bị tử vong ngừng tăng TV hay .

      Bấm điện thoại, Lộ Nam Tâm ngồi bệt sàn nhà, tay cầm điện thoại cũng phát run, vừa rơi nước mắt vừa ngừng sờ trán cùng sau lưng của mình. Càng ngày nhiệt độ cơ thể càng cao làm cho gần như nhịn được muốn khóc thành tiếng.

      Điện thoại vang lên sáu tiếng liền được bắt máy, giọng quen thuộc của Cố Trầm Quang vang lên, mang theo vài phần lo lắng hỏi: “Nam Nam à?”

      Lộ Nam Tâm nghe được giọng của , rốt cục nhịn được hu hu khóc thành tiếng. Quả đấm cuộn lại đặt tại cằm cùng cổ, rất nhanh liền bị nước mắt nhuộm ướt đẫm.

      Cố Trầm Quang bắt đầu lo lắng.

      mới vừa bắt điện thoại, trong lòng liền có dự cảm xấu. Đây phải là thời gian ước hẹn của bọn họ. Lộ Nam Tâm sợ làm phiền , chưa bao giờ gọi điện thoại cho vào thời điểm này —— Trừ phi xảy ra chuyện lớn gì.

      Tiếng khóc đứt quãng của truyền đến từ điện thoại, giống như là vô cùng đè nén, bây giờ nhịn được mới rốt cục tràn ra chút tiếng khóc thút thít, nhàng bé, so với gào khóc còn làm cho người ta lo lắng hơn mấy phần. Trái tim Cố Trầm Quang trầm xuống, chân mày nhíu chặt, phần bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

      "Nam Nam, trước tiên đừng khóc….. cho chú biết, thế nào? Xảy ra chuyện gì?"

      Lộ Nam Tâm nghe được giọng của , hoảng sợ trong lòng kềm chế được cùng nhau xông tới, bộc phát thu lại được tiếng khóc, càng về sau càng định ôm điện thoại ngồi sàn nhà hết sức chuyên tâm khóc.

      Bởi vì dáng vóc của nhắn, tại thanh cũng mang theo chút non nớt. Hu hu khóc như vậy làm cho Cố Trầm Quang ở Mỹ như lửa đốt, trong lòng vừa lo lắng, vừa giải thích được mà mềm mại. ngồi ở ghế nghe tiếng khóc của , sửng sốt cảm nhận được mùi vị yên tĩnh của năm tháng. Chỉ tiếc chung đụng cùng lâu như vậy cũng học được cách an ủi đứa . Nghe khóc vừa nóng lòng lại vừa thể xen vào, chỉ có thể bất đắc dĩ chờ khóc, thỉnh thoảng câu: “Sàn nhà lạnh, Nam Nam đừng ngồi dưới đất mà khóc…….”

      Bạn thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng lông mày nhíu chặt của , ý hỏi xảy ra chuyện gì. Cố Trầm Quang cầm điện thoại nghiêm túc nghe bên kia khóc, bên này nhàng lắc đầu với bạn .

      cũng khóc bao lâu, Lộ Nam Tâm rất nhanh liền tĩnh táo lại, cố nén ý khóc trong cổ họng, thấp thỏm với người bên kia: “Chú Tiểu Thúc, Nam Nam bị sốt……”

      Chân mày Cố Trầm Quang chợt trầm xuống!

      từ ghế “vọt” đứng dậy, có phần ổn định mới vừa rồi, đuôi mày nhíu chặt, xác nhận lại tin tức với Lộ Nam Tâm. “Sốt? Rất nghiêm trọng sao?”
      "Dạ, rất là nóng. . . . . ."

      Cố Trầm Quang dừng chút, chợt nhớ ra chuyện, thở sâu, hỏi : “Nam Nam có uống thuốc chưa?”

      Lộ Nam Tâm sửng sốt: “Vẫn chưa….. Nam Nam quên……” Mới vừa rồi chỉ nhớ muốn gọi điện thoại cho thôi.

      "Vậy mau uống thuốc, uống thuốc xong ngủ giấc ngon, nếu buổi sáng tỉnh lại vẫn còn sốt lui phải …..” đột nhiên nhớ tới trước đó bạn dặn dò loại thời điểm này ngàn vạn lần nên bệnh viện, lập tức vòng vo câu chuyện, giọng nghiêm túc dặn dò : “ nên bệnh viện. Trước tiên Nam Nam tự mình uống thuốc. Hai ngày, nếu hai ngày sau Nam Nam còn sốt lui, hãy bệnh viện.”

      Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn đồng ý, xoắn xuýt mấy giây, rốt cuộc nhịn được, hăng hăng cắn môi mình kềm nén tiếng khóc. Giọng nhàng lại bất lực, ra sợ hãi sâu nhất từ đáy lòng: “Chú Tiểu Cố, nếu Nam Nam ….. Ba ba có thể cũng muốn Nam Nam nữa hay ?” điều tra, đây là bệnh truyền nhiễm.

      Bên quá yên tĩnh, mảnh đen như mực, chỉ có ngồi mình trong phòng khách, cách phòng ba khoảng vài thước. Lộ Nam Tâm đè nén tiếng khóc, hỏi người ngoài hề có liên hệ máu mủ: Nếu như bị loại bệnh này, có phải lại lần nữa bị người thân nhất của mình vứt bỏ hay ?

      lo lắng bản thân có phải chết hay . dùng tất cả dũng cảm, cuối cùng trước mắt, bị toàn bộ thế giới tuyên bố vứt bỏ. Cái loại tuyệt vọng kia, trải qua lần, muốn tiếp nhận lần thứ hai.

      Đầu quả tim của Cố Trầm Quang giống như là bị người nào đó hung hăng đâm vào, chợt đau nhói. cũng biết đáp án, thế nhưng lúc này chỉ có thể dùng giọng khàn khàn khẳng định với : “ biết…… Tuyệt đối .”

      ". . . . . . Có ?" Trong giọng là mãnh liệt hoài nghi.

      "Ừ……. Nam Nam tin chú sao?”

      "Tin tưởng, nhưng. . . . . . Nhưng Nam Nam sợ, Nam Nam rất sợ……. Chú Tiểu Cố, Nam Nam nhớ mẹ……..” Lộ Nam Tâm mở to mắt, cố gắng trợn to hơn nữa. Mặc cho nước mặt nóng bỏng tiếng động chảy xuống. nhìn bông tuyết trắng xóa trong bóng đêm ngoài cửa sổ, áo ngủ, tóc tai lộn xộn cũng rảnh để ý, cánh tay vòng ôm lấy hai đầu gối ngồi dưới đất, với người ở nơi khác bên kia đại dương rằng bản thân nhớ mẹ.

      Cố Trầm Quang trầm mặc.

      Hồi lâu, "Vậy chờ chú trở về, dẫn Nam Nam gặp mẹ, có được hay ?"

      Nhưng chú còn phải mấy năm nữa mới có thể trở về…… Tầm tình Lộ Nam Tâm cũng có vì những lời này mà khá hơn chút. Nhưng vẫn muốn làm hỏng lòng tốt của , gật đầu cái, ồm ồm đồng ý. “……. Được.”

      "Còn nữa, trước cần cho người khác biết Nam Nam bị sốt, người nào cũng được , biết ?” yên lòng. phải là tin tưởng con người của Lộ Thịnh Minh, chẳng qua là trong hai tháng chung đụng cùng với , nhìn thấy bất kỳ tia thân tình nào từ người . muốn bảo vệ an toàn.

      Lộ Nam Tâm cũng hỏi tại sao, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. “Dạ.”

      "Ừ, nhanh uống thuốc rồi ngủ, sáng sớm ngày mai bất kể như thế nào cũng phải gọi điện thoại cho chú, nhớ ?”

      Lộ Nam Tâm hít hít mũi: "Nhớ."

      Cúp điện thoại, Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn lấy ra hộp thuốc, mở đèn ở đầu giường tìm được thuốc cảm mạo, giảm sốt, xem kỹ liều thuốc, uống chút nước nóng liền nuốt xuống. Sau đó thả hộp thuốc trở lại chỗ cũ, ngoan ngoãn tắt đèn lên giường ngủ.

      Nhiệt độ vẫn còn nóng, nhưng Lộ Nam Tâm lại cảm thấy lạnh, cả người chui rúc trong chăn. Cả người đều dán chung chỗ, cái đầu dưới cơn sốt cao rốt cuộc chịu nổi buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Nước Mỹ, tuyết rơi khắp nơi, thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng.

      Con ngươi Cố Trầm Quang đen tối , lời nào nhìn ngoài cửa sổ.

      Sắc trời hoàng hôn mảnh, màu rỉ sắt tràn đầy cả vùng trời tuyết trắng, giống như ma sát thành lằn hoa văn thêu dệt khó coi tấm khăn trải bàn, tràn đầy lỗ thủng.

      Cố Trầm Quang đứng lên, cần phải trở về.
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, thư hồ, garan26028 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7:

      Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Lộ Nam Tâm mơ mơ màng màng, chuyện đầu tiên làm là sờ trán….. Cũng may, hạ sốt, trán đều là mồ hôi lạnh cả đêm sốt cao.

      Miệng khát muốn chết, Lộ Nam Tâm chạy vào phòng bếp, trực tiếp rót ly nước lớn uống. Lúc này mới nhớ gọi điện thoại cho Cố Trầm Quang.

      Nhưng bởi vì sốt cao, so với bình thường chậm chạp hơn rất nhiều. Lúc này Ninh Uyển ngồi ở trong phòng khách lật sách, yên lặng, vẻ mặt lạnh lùng. Lộ Nam Tâm muốn làm phiền. Rối rắm hồi lâu, vẫn là thôi.

      Đoán chừng tại chú Tiểu Cố cũng ngủ, đợi chút cho biết có sao rồi.

      Vừa muốn trở về phòng, ở cầu thang nhìn thấy ba ba yên lặng đứng, vẻ mặt .

      Lộ Nam Tâm ngừng lại chút, tới, đứng trước mặt Lộ Thịnh Minh, giọng hỏi: "Ba?"

      Lộ Thịnh Minh đứng ngây người lúc này mới ngẩng đầu, trong đôi mắt hoàn toàn là tâm tình phức tạp Lộ Nam Tâm xem hiểu. Ông nghe được giọng của hi ngẩn ra, cũng mở miệng.

      Hai cha con cứ đứng đối diện như vậy, biết làm sao.

      Hồi lâu, Lộ Thịnh Minh lên tiếng, giọng khàn khàn giống như giấy bị mài lâu ngày, “Tiểu Nam, xin lỗi.”

      Lộ Nam Tâm sửng sốt.

      ngẩng đầu nhìn lại người cha vĩ đại trong quá khứ, nay chỉ còn lại bóng lưng tiêu điều.

      Chuyện đương nhiên như vậy lại làm cho lòng người cứng lại.

      ————

      Mà người vốn là nên trong giấc mộng ngọt ngào, tại ở trong phòng chờ phi trường New Haven nước Mỹ. Nửa tiếng sau lên máy bay trở về nước.

      Cố Trầm Quang ngồi ở ghế đại sảnh phòng chờ, nhấp hớp cà phê nóng trong tay. Thời gian dài tinh thần căng thẳng làm cho cả người cũng có vẻ mệt mỏi chịu nổi.

      Liếc di động lần nữa, vẫn có tin tức. Cũng biết kia có hạ sốt hay chưa.

      khó có được cảm xúc nóng vội.

      Mấy ngày trước chính phủ Trung Quốc mạnh mẽ ra lệnh về công việc chống lại tình hình bệnh dịch. Hai vị cán bộ cấp cao tự nhận lỗi từ chức. mới biết ra tình hình bệnh dịch ở Bắc Kinh nghiêm trọng như vậy. Nếu bình tĩnh, bất quá chỉ là công phu ngoài mặt làm cho người ta xem mà thôi.

      Trong đêm, người Bắc Kinh giống như là người toàn bộ thế giới hoan nghênh nhất.

      Tháng 3 năm 2003, chiến hỏa mới vừa nhuộm đỏ bầu trời Mesopatamia, tràn chiến tranh lặng lẽ kéo màn ở đại lục Châu Á, thương vong vô số.

      Tỷ như, chuyến máy bay Bắc Kinh lần này, cũng chỉ có người đàn ông trẻ tuổi ngồi mà thôi.

      người Trung Quốc khác.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt suy nghĩ nào đó hội hợp. cần ngôn ngữ, chỉ nhàng gật đầu hỏi thăm, liền thu hồi ánh mắt.

      Cố Trầm Quang uống hớp cà phê cuối cùng trong ly, ngón giữa vô ý nhàng vuốt ve ly giấy, ánh mắt trầm tĩnh.

      Ngược lại người đàn ông trẻ tuổi kia lên tiếng trước —— Lúc này còn có thể có người cùng con đường, tránh được muốn làm quen.

      "Cậu qua bên này học?"

      Cố Trầm Quang ngẩng đầu, khẽ hé miệng, “Ừ, du học.”

      Người đàn ông kia cười tiếng, rất là đẹp mắt. “Tại sao lúc này lại trở về Bắc Kinh?” Ngụ ý, cần cũng biết.

      Cố Trầm Quang trả lời mà hỏi ngược lại: “ là bác sĩ?” người có mùi nước khử trùng rất nặng.

      Người đàn ông kia sững sốt, ngay sau đó gật đầu. “ sai…… Vậy rồi làm sao?”

      Cố Trầm Quang thu hồi ánh mắt, giọng bình tĩnh : “Mặc dù tôi phải bác sĩ, nhưng dầu gì cũng là người Trung Quốc.”

      Quê hương của bị bệnh dịch, thân nhân của đối mặt với nguy hiểm. Mặc dù có y thuật có thể cứu được người, nhưng mà cũng nguyện ý trở về cùng nhau đối mặt, bảo vệ người muốn bảo vệ.

      Người Trung Quốc.

      Vị bác sĩ kia sâu liếc nhìn Cố Trầm Quang. *Die?n//Đ$anL^^eQu_yĐo+_+n* Thiếu niên có gò má trầm tĩnh, lại còn trẻ tuổi như vậy, lại ngoài ý muốn làm cho người ta an tâm cùng chắc chắn. hỏi thêm nữa, thu hồi ánh mắt, nhìn “thành quả nghiên cứu” mới nhất trong tay mình.

      Hồi lâu, cười khẽ tiếng.

      tệ.

      ————

      Sau khi Cố Trầm Quang xuống máy bay, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người nháy mắt có loại cảm giác nhịp tim đập mạnh và loạn nhịp. Mặc dù mỗi phút mỗi giây đều chú ý đến tình huống ở Bắc Kinh, nhưng mà vĩnh viễn có tận mắt nhìn thấy tới rung động. chưa từng nghĩ đến nghiêm trọng như thế.

      Cả phi trường gần như chỉ còn lại mấy nhân viên làm việc, mặt bịt kín khẩu trang, vẻ mặt nghiêm túc. So sánh xuống, mang khẩu trang ở chỗ này ngược lại thành người ngoại tộc.

      Phần dự cảm xấu trong lòng kia bộc phát càng nghiêm trọng, đầu mày Cố Trầm Quang tự chủ nhíu chặt.

      Vị bác sĩ trẻ tuổi cùng máy bay tới, vỗ vỗ bả vai của .

      Cố Trầm Quang quay đầu lại, người nọ sớm mang khẩu trang. Lúc này ta đưa cho cái khẩu trang, vẻ mặt cũng là bất đắc dĩ.

      Cố Trầm Quang cười cười, cảm ơn. Sau đó đưa tay nhận lấy, mở ra mang vào mặt.

      Hai người sóng vai ra ngoài. Cố Trầm Quang nhớ tới trong nhà còn chưa tình hình, mở miệng hỏi vị bác sĩ chuyên nghiệp bên cạnh: “ vẫn luôn sống tại Mỹ?”

      Vị bác sĩ trẻ lắc đầu, “ phải, tôi ở Bắc Kinh làm việc. Lần này Mỹ là để nghiên cứu loại virus chống lại bệnh.”

      “À.” Cố Trầm Quang nhàng gật đầu, tiếp tục hỏi: “Có tiến triển gì ?”

      Vị bác sĩ trẻ nghe vậy khẽ lắc đầu, chân mày nhíu lại chặt, ánh mắt phức tạp. Trái tim Cố Trầm Quang khỏi trầm xuống.

      " có đột phá gì quá lớn. đến cũng chỉ là những biện pháp cũ, phải kích thích. Nhưng mà loại kích thích đó, tiêm xong có thể bảo vệ tính mạng, nhưng đoán chừng cuộc đời này cũng xong rồi.” xong liếc nhìn Cố Trầm Quang cái, ánh mắt nặng nề, mang theo tự giễu. “Bệnh ung thư bất tử, cậu có nghe qua chưa?”

      Cố Trầm Quang trầm mặc gật đầu.

      Trước chưa từng nghe qua, gần đây thể nào biết.

      Đề tài quá mức nặng nề, trong khoảng thời gian ngắn, hai người cũng nữa, chỉ trầm mặc kéo hành lý ra ngoài.

      Sau khi ra khỏi sân bay, Cố Trầm Quang vươn tay, chân thành tha thiết câu: “Bình an.” Hai chữ đơn giản, cũng là lời chúc phúc tốt nhất.

      Vị bác sĩ trẻ mỉm cười, trong đôi mắt có tia sáng vụn, chỉ lộ ra nửa mặt vẫn đẹp trai bức người như cũ. “Cậu cũng vậy.”

      Ngẫu nhiên sực nhớ ra gì đó, lại dặn dò: "Nếu như phát ra chuyện gì, chưa xác định ngàn vạn lần đừng bệnh viện, nếu có bệnh cũng ra được, bị đem cùng cách ly.” xong cười khổ. “Chỗ kia mới là nơi nguy hiểm nhất. tại chính là trụ sở của virus……. Cố tiên sinh, tôi hy vọng thấy cậu ở nơi đó.”

      người có lúc nào là có ở bệnh viện, lại hết sức lo lắng dặn dò người còn khỏe mạnh ngàn vạn lần đừng đến bệnh viện. Bởi vì nơi nào đó vào rồi vứt bỏ tánh mạng. Nhưng cái người dặn dò người khác, sau khi xong, liền nghĩa vô phản cố* bước lên về con đường đến bệnh viện.

      *Làm việc nghĩa chùng bước.

      Cố Trầm Quang nghiêm túc mà cảm kích. “Cám ơn.”

      ************

      đường trở về, chú ý Cố Trầm Quang lấy điện thoại di động ra, mở máy, ngoài dự liệu nhìn thấy cuộc gọi nhỡ chưa kịp nghe.

      đúng là rất ngoan, gọi lần bắt máy liền gọi nữa.

      Cố Trầm Quang lắc đầu cười khổ trong lòng, trực tiếp nhấn gọi lại. Tiếng chuông reo “reng reng” nhất thời truyền tới, bình tĩnh mà đơn điệu, lại treo ngược trái tim lên càng cao.

      May mắn, rất nhanh điện thoại được bắt, tiếng chuông “reng reng” biến mất, thay vào đó là tiếng người bắt máy. Cố Trầm Quang ràng nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập, loạn thành mảnh, dính chung chỗ giống như là mồ hôi trong bàn tay nắm chặt.

      Móng tay dài đâm vào lòng bàn tay, ngoài ý muốn lại cảm thấy đau.

      Cho đến khi giọng quen thuộc truyền đến. “Alô, có phải chú Tiểu Cố ?”

      Bàn tay trái nắm chặt của Cố Trầm Quang trong nháy mắt buông lỏng, giống như là mất tất cả khí lực.

      nhàng chậm chậm, hoàn mỹ che giấu tâm tình rối loạn vừa rồi. “Ừ, là chú……. Nam Nam thế nào rồi?”

      Giọng vui vẻ của Lộ Nam Tâm rất nhanh truyền tới: “ có sao nữa. Nam Nam hạ sốt rồi…… Có phải làm cho chú lo lắng hay ……”

      Giọng càng ngày càng , khỏi chột dạ. Cố Trầm Quang cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng híp mắt áy náy.

      thở ra, thần kinh căng thẳng vừa rồi còn nữa. Sau khi biết sao, cả người liền thanh tĩnh lại. *Dieeen~~Đaaan$_$Leee+:+Quuuy[?]Đooon* Bị cảm giác mệt mỏi đến chậm trong nháy mắt ăn mòn, giọng đều toát ra vẻ lười nhát.

      Cố Trầm Quang khẽ : "Vậy tốt."

      Mệt mỏi quá độ làm cho vô cùng muốn về nhà ngủ giấc ngon. Nhưng mà thể được, lần này khẳng định bị dọa sợ. phải xem chút.

      "Bây giờ Nam Nam ở đâu?”

      "A” Lộ Nam Tâm “a” tiếng, biết hỏi cái này làm gì, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Ở nhà.”

      “Ừ, tại chú ở Bắc Kinh, nửa tiếng sau chú đến đón Nam Nam.” Cố Trầm Quang lời ít ý nhiều mà giao phó.

      Lộ Nam Tâm thể tin, trong nháy mắt nghĩ lỗ tai mình có vấn đề. “……..A?” Tại sao tại chú Tiểu Cố lại ở Bắc Kinh?

      "Ừ.” Thân thể quá mệt mỏi, muốn nhiều.

      Muốn cúp điện thoại, Cố Trầm Quang nhịn được lại giao phó câu: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ chú.”

      ". . . . . . Dạ." Còn chưa kịp phản ứng.

      Điện thoại cúp hồi lâu, Lộ Nam Tâm mới rốt cục tìm về thần trí của mình, nhìn điện thoại màu đỏ thẩm trong tay………. Chú Tiểu Cố trở lại?

      Phản ứng đầu tiên chính là từ trái tim phát ra niềm vui sướng cách nào khống chế. Ngay cả khóe miệng cũng tự chủ được nhàng nhếch lên, hai mắt sáng lên. Phản ứng thứ hai ngay sau đó là: Ở thời điểm này……. Thời điểm này sao chú Tiểu Cố lại muốn trở lại?

      Những du học sinh từ bên ngoài đến đây cũng giống như chạy nạn mà rời , như thế nào lại muốn trở về đây?

      Lộ Nam Tâm vô ý thức tựa vào khay trà, nhìn tia sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào mà ngẩn người.

      Cho dù cả vùng đất mảnh đen tối ăn mòn, người người lầm than, nhưng ánh mặt trời mỗi ngày vẫn rất đẹp…… Cho nên, chú Tiểu Cố liền muốn trở về?

      Trở lại cũng tốt. . . . . . Những ngày qua Lộ Thịnh Minh vẫn theo lẽ thường đến công ty xử lý số chuyện cần thiết. Trong nhà chỉ còn lại cùng Ninh Uyển. Trong khí khắp nơi đều tràn ngập lúng túng cùng lạnh lẽo cách nào trừ khử.

      Lộ Nam Tâm đối với Ninh Uyển vẫn là có chút áy náy.

      Cho dù chính bản thân cũng là bị ép buộc đến Bắc Kinh —— Nhưng mà Ninh Uyển nhiều năm có con, Lộ lão gia muốn nhà họ Lộ bị chặt đứt hương hỏa. Lúc này mới nhớ tới đứa con riêng là , nào sợ nhà họ Lộbị mất mặt cũng phải đem đến Bắc Kinh.

      Mặc kệ có muốn hay . tồn tại của vẫn là nguyên nhân phá hư cuộc sống hôn nhân hài hòa mỹ mãn nhiều năm của Ninh Uyển. Huống chi, Ninh Uyển đối với mặc dù thể là thân thiện, nhưng mà tới đây lâu như vậy, bà ta cũng chưa từng nghi ngờ ác ý gì đối với . Mọi người tương kính như tân, ôn hòa sống qua ngày.

      Lộ Nam Tâm rất ràng, cuộc sống hài hòa bình tĩnh như vậy bắt nguồn từ việc Ninh Uyển thân là tiểu thư khuê tú, từ được dạy dỗ tốt. Là do bản thân bà vốn có tu dưỡng tốt, tính tình ôn hòa. Mà , dựa vào phần tính tình hòa hảo này của bà mà ở lại trong nhà này, làm cho bà thống khổ. Cũng làm cho bản thân thống khổ.

      Lộ Nam Tâm có thói quen đối mặt với lạnh lùng của người khác. Biện pháp duy nhất là tự ngụy trang bản thân càng lạnh lùng để chống lại, đến nổi để mình bị đóng băng. Kết quả cuối cùng, trong nhà, hai người ai có nửa phần vui vẻ. Lộ Nam Tâm biết như thế nào làm vui lòng người lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn quan hệ càng ngày càng lạnh.

      . . . . . . Cũng may, Cố Trầm Quang trở về rồi.

      Lộ Nam Tâm nhắm mắt lại, trong lòng cách nào kềm chế tâm tình càng ngày càng phức tạp. Nửa tiếng này giống như là còn dài hơn nửa thế kỷ. vừa định lấy bài tập Số Học ra làm để tĩnh tâm.

      đường, Cố Trầm Quang chỉ ngồi xe trong nhà phái tới, tình cờ liếc mắt nhìn đôi tình nhân ngoài cửa sổ xe, mang mặt khẩu trang tình nhân —— nền khẩu trang màu đên là dòng chữ to bắt mắt: “NOSARA!”

      Ngược lại giống như có chút tư vị của toàn dân kháng chiến.

      mục đích chung, tất cả mọi người đều có vẻ nghĩa vô phản cố.
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Phong nguyet, Ngọc Yochan, thư hồ9 others thích bài này.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Thank editor nhiều nhé
      Đọc truyện này thấy tc của hai nv chính dễ thương quá. Truyện theo kiểu nhàng nhưng làm cho người đọc day dứt quá. Cảm ơn editor lần nữa nhé

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8:

      Lộ Nam Tâm nắm chặt tay, đứng ở cửa nhìn Cố Trầm Quang. Đột nhiên có chút xấu hổ. Hai tay giấu ra sau lưng, mười đầu ngón tay xoắn xuýt, tất cả đều rối rắm cùng chỗ. Lúc này mới yên lặng giương mắt nhìn thiếu niên trước mặt giống như tự nhiên cao hơn.

      nhìn qua rất mệt mỏi.

      Ánh mắt ngược lại vẫn như cũ, trầm tĩnh lại sáng rực. Chẳng qua là bên dưới vành mắt thâm đen, còn sâu đến cách nào xem .

      Lộ Nam Tâm hơi áy náy, vừa muốn mở miệng, nhìn thấy thân hình cao lớn trước mặt đột nhiên ngồi xổm xuống, chiếc va li màu đen bị tiện tay đẩy sang bên. Cố Trầm Quang vẫng mang vẻ mặt lạnh lẽo đánh giá , nhàng ôm , vươn tay vỗ đầu trong ngực mình, khẽ thở dài, mở miệng: “Tiểu bảo bối, sao lại thể để cho người khác yên tâm được vậy……”

      thanh khàn khàn, giọng bất đắc dĩ, cũng là cảm xúc dịu dàng nhất.

      Lộ Nam Tâm đứng trong ngực . câu của càng làm thêm xấu hổ, giọng : “ xin lỗi……. Nam Nam phải cố ý…….” xong, tay bé tự chủ được vòng lấy cổ , vỗ cái lại cái.

      Vẻ mặt của mang theo tia áy náy phát ra từ trong lòng, có nửa phần cố ý làm ra vẻ. Cố Trầm Quang nhìn lại muốn cười, làm sao lại so đo những thứ này với chứ. Kéo người từ trong ngực ra, véo khuôn mặt nhắn nhăn thành quả trứng của , thấp giọng hỏi: “Có phải bị dọa sợ hay ?”

      Lộ Nam Tâm trầm mặc chốc lát, gật đầu.

      Thời điểm phát bản thân bị sốt, cả người, thần trí đầu chia năm xẻ bảy. Cứ như vậy mấy giây, toàn thân cũng ra đầy mồ hôi, cho là bản thân chết.

      Cũng may, phen hú vía.

      Trong nháy mắt đó Lộ Nam Tâm như rơi xuống đáy vực sâu tuyệt vọng, nào nghĩ tới bất quá chỉ là chuyện hiểu lầm. tại nhớ lại, làm cho nhịn được vô cùng sợ hãi. Bàn tay nắm chặt sau lưng buông ra, ngược lại nắm chặt ống tay áo của Cố Trầm Quang, hít hít nước mắt nước mũi cố nhịn, dùng sức gật đầu. Lộ Nam Tâm khó có được trong giọng mang theo vài phần làm nũng lên tiếng: “Dạ, đặc biệt sợ……”

      Đứa cho tới bây giờ ánh mắt đều trong suốt, đen trắng ràng. Cho nên giờ phút này Cố Trầm Quang nhìn thấy ràng xót chút gì trong đáy mắt sợ hãi. tiếng động thở mạnh cái, ổn định lại cảm xúc có chút rối loạn của bản thân. vò rối tóc của . “ sao, cần sợ. Có chú ở đây.”

      "Dạ!" Lộ Nam Tâm gật đầu, nghĩ đến cái gì, mang theo tia mong đợi hỏi: “Chú Tiểu Cố lần này trở về liền nữa phải ?”

      " phải.” Cố Trầm Quang lắc đầu. “Xem tình huống, chờ khi tình huống ở Bắc Kinh ổn định chút, chú liền rời .”

      ". . . . . . À." có chút thất vọng.

      Cố Trầm Quang cười cười, đứng dậy. “Nam Nam cần sợ, có chuyện gì liền tới tìm chú. Trong khoảng thời gian ngắn đoán chừng chú rời .”

      Lộ Nam Tâm đồng ý. “Được.”

      "Vậy chú Tiểu Cố trước về nhà ngủ giấc.” là quá mệt mỏi. Cơn buồn ngủ thể khống chế đánh tới, chút thời gian này mạnh mẽ chống mí mắt rồi.

      Trong lòng Lộ Nam Tâm có chút nỡ, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi ràng giữa hai lông mày của , lập tức ngoan ngoãn gật đầu. “Dạ, chú mau trở về nghỉ ngơi .”

      "Được.” Cố Trầm Quang xốc chiếc va li lên, “Chú đây, tỉnh ngủ đến chơi với Nam Nam.”

      Kết quả vừa mới xoay người, còn chưa kịp bước , liền cảm giác tay mình bị bàn tay bé mềm mại kéo lấy. Cố Trầm Quang dừng lại, tay của lạnh như băng, nhưng được bàn tay bé kia nắm lấy, ấm áp mềm mại.

      quay đầu lại, cúi đầu nhìn trước mặt mình, rất có kiên nhẫn: “Sao vậy?”

      Vẻ mặt Lộ Nam Tâm có chút do dự, suy tư mấy giây, dũng cảm : “Nam Nam có thể theo chú Tiểu Cố hay ?”

      Cố Trầm Quang sửng sốt: “Cùng chú về nhà?"

      Lộ Nam Tâm gật đầu.

      Cố Trầm Quang suy nghĩ chút, đồng ý. “Được. Có muốn tiếng với người nhà Nam Nam hay ?”

      Lộ Nam Tâm ngẩng ra, suy nghĩ chút, gật đầu. chạy vào phòng bếp tiếng với dì Trương, sau đó mới ngoan ngoãn đổi giày, dắt tay Cố Trầm Quang cùng nhau về nhà.

      ————

      Rời xa, rất nhanh liền đến. Cố Trầm Quang lấy chìa khóa ra mở cửa, đẩy cửa vào nhà nhìn thấy Dịch Sở sớm chờ ở cửa.

      Dịch Sở vốn là nghĩ dạy dỗ con trai vài câu —— Thời điểm nguy hiểm như vậy, sao có thể tùy tiện như thế. trở về liền trở về, đến lúc đó vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ. Nhưng chớp mắt nhìn thấy sau lưng con trai dắt theo , lời lên đến miệng nửa ngày cũng thể ra, chợt nuốt xuống.

      Vậy làm sao. . . . . .

      Cố Trầm Quang nhìn mẹ cái, buông lỏng va li cùng , bình tĩnh dựa vào cửa đổi giày. thầm thay xong liền vào nhà, cầm dép lê đặt xuống trước mặt , “Đổi giày.”

      Lúc này mới xoay người, nhìn về phía người mẹ trầm mặc nhìn mình nảy giờ, tươi cười tiếng gọi: “Mẹ”

      ". . . . . . Ừ."

      "Thân thể ba mẹ thế nào? Có nơi nào thoải mái hay ? Ba đâu? Lúc này như thế nào ở nhà?” Nhìn chút, giọng đột nhiên tốt lên, bộ dạng chân thành ra những lời thăm hỏi nên có của người con mới vừa về nhà.

      Mà dù sao là con trai của mình, tính tình bà dĩ nhiên là ràng.

      lấy lòng ràng như vậy, Dịch Sở trừng Cố Trầm Quang cái, ngọn lửa trong lòng nhất thời tiêu tán hơn phân nửa. Chẳng qua là rốt cuộc cũng ủng hộ đột nhiên lại chạy về chỗ nguy hiểm như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác có Lộ Nam Tâm ở chỗ này, giọng điệu của bà thể quá kém. thể làm gì khác hơn là cứng rắn : “Ba mẹ sao, ba con công ty, lúc nữa trở về.”

      Ngụ ý rất ràng, chờ ba con trở lại xem có mắng chết con hay .

      Cố Trầm Quang dẫn Lộ Nam Tâm chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe vậy liền quay đầu lại cười tiếng với Dịch Sở. “Lúc con trở lại, ba kêu tài xế đến rước con.”

      Dịch Sở: ". . . . . ." Liếc xéo cái, trong lòng lại bốc lửa, muốn lên hỏi đến cùng.

      Lúc này Lộ Nam Tâm mới ló ra, cười híp mắt chào hỏi: “Chào bà nội Cố.”

      Bộ dáng ngây thơ đáng .

      Dịch Sở vô cùng thích Lộ Nam Tâm. Vào lúc này nhìn thấy bộ dáng cười híp mắt của , thở sâu cái, trong lòng đúng là mềm mại ít. Chẳng muốn để ý đến hai cha con to gan qua mặt mình, gật đầu cái, giọng điệu so với vừa rồi biết là dịu dàng bao nhiêu. “Ừ, chào Nam Nam….. Con lên chơi với chú Tiểu Cố của con , bà nội làm đồ ăn ngon cho con.”

      Lộ Nam Tâm tự nhiên ngoan ngoãn gật đầu. Cố Trầm Quang dương dương tự đắc lôi kéo cứu tinh của mình vào phòng, quên thuận tay xách theo va li hành lý.

      Dịch Sở đứng tại chỗ nhìn hai bóng dáng lớn tay trong tay dắt nhau lên lầu, có chút nghi ngờ. Bà như thế nào lại cảm thấy lời của chồng lúc trước có chút……. Đúng đâu……

      Trở lại cũng muốn gặp mẹ đầu tiên……. Lại gặp vợ?

      ————

      Cố Trầm Quang vào phòng, hành lý cũng có sức dẹp, trực tiếp ném bên, lấy bộ đồ ngủ ra ngoài, nhanh chóng đến phòng tắm thay ra, sau đó ra ngoài.

      Nằm soài giường, đại não hoàn toàn hôn mê, dính vào gối đầu, dùng chút ý chí cuối cùng dặn dò bên cạnh: “Chú Tiểu Cố ngủ giấc trước, nếu Nam Nam nhàn chán liền xuống lầu tìm bà nội Cố chơi nha.”

      xong đợi đáp lại, trực tiếp ngủ say.

      Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn ngồi ở mép giường chút, nhìn ngủ say. Khuôn mặt nhắn tiến tới gần nhìn, tự chủ càng nhìn càng đến gần….. Đến cuối cùng, gần đến có thể dùng mắt của mình đụng vào lông mi của . Lộ Nam Tâm chợt phát , lông mi chú Tiểu Cố rất dài.

      Bình thường gặp được đều là lúc thần chí thanh tỉnh, con ngươi đen bóng, khóe mắt hơi nhếch lên lúc nhìn sang, trầm tĩnh lại cứng rắn. Tất cả lực chú ý đều bị ánh mắt dẫn , đâu còn tâm tư xem lông mi của .

      Lúc này nhắm hai mắt trước mặt . Lộ Nam Tâm mới rốt cuộc phát , ra lông mi của cũng đẹp mắt như vậy.

      Coi như là vui mừng ngoài ý muốn.

      Lộ Nam Tâm chơi đùa như vậy mấy phút, liền cũng mệt mỏi —— Buồn ngủ cũng là loại bệnh có lực lây lan mạnh mẽ, nhất là đối với đứa .

      ngáp cái, nhàng dụi mắt, nhìn người giường vẫn ngủ say sưa. Xoắn xuýt mấy giây, sau khi xác định quần áo người mình sạch , Lộ Nam Tâm liền như làn khói bò lên giường, cẩn thận vén chăn mền của Cố Trầm Quang lên, sau đó chui vào. giật giật người, ôm lấy thiếu niên trước ngưười, nhắm mắt lại, yên tâm thoải mái ngủ.

      . . . . . .

      Dịch Sở chuẩn bị salad trái cây, cố ý cầm lên. Bà đẩy cửa ra, nhìn vào trong cái, liền nhìn thấy giường lớn, hai người ôm thành đống cùng chỗ, ngủ đến say sưa. Cả thân hình nho của Lộ Nam Tâm vùi vào trong ngực Cố Trầm Quang, chỉ có cái đầu lộ ra khỏi chăn, giống như quả bóng đặt ngực .

      Dịch Sở bưng salad trái cây đứng ở cửa: ". . . . . ."

      Sau mấy giây kinh ngạc, thần chí trở về chỗ cũ. Dịch Sở lên tiếng, bưng salad trái cây, yên lặng lui ra, đóng cửa, xuống lầu dưới. Bà khỏi cảm thấy đứa cháu nội trắng mập chỉ còn cách bà mấy năm xa…….

      ————

      Cố Trầm Quang vừa ngủ liền cảm giác ngủ lâu. Lúc tỉnh lại bên ngoài trời tối đen, chỉ còn dư lại tiếng gió liều lĩnh gào thét, biết mệt mỏi.

      Thần chí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ mơ màng màng cảm giác trong ngực có thứ gì đó, theo quy luật phun vào trái tim, ấm áp, mềm nhũn….. cả kinh, vội vàng lật chăn ra nhìn thử.

      Quả nhiên, Cố Trầm Quang liền nhìn thấy hai tay vòng lấy , nằm úp sấp ngực . Cằm đặt tay bé , cả người giống như là con lười . Cái miệng theo hô hấp nhàng khẽ mở, hơi thở toàn bộ phun người . Xuống chút nữa, cái chân ngắn biết lúc nào gác đùi . Ngủ rất là an tĩnh.

      Cố Trầm Quang quả dở khóc dở cười.

      Chân bị đè đến tê rần, muốn động thân thể, lại sợ làm tỉnh nào đó. Suy nghĩ thân thể mình còn có chút mệt mỏi, liền dứt khoát tiếp tục lưu lại giường ngủ cùng với này.

      Lộ Nam Tâm vùi trong chăn thời gian quá dài, cả khuôn mặt cũng ửng hồng mất tự nhiên. Cố Trầm Quang nằm nghiêng ở bên cạnh có việc gì chăm chú nhìn . Càng xem càng cảm thấy trong đầu như nhũn ra. Khuôn mặt mũm mĩm tựa như….. Cố Trầm Quang rốt cục nhịn được, cúi đầu, nhàng đụng vào má trái Lộ Nam Tâm, hôn ngụm .

      Cố tình trong giấc mộng Lộ Nam Tâm cũng giống như có cảm ứng, môi vừa mới rời , bàn tay bé của liền lập tức chụp lên.

      Cố Trầm Quang sửng sốt chút, bật cười, mặt mày dịu dàng.

      Trở tay rút quyển sách, tựa vào đầu giường lẳng lặng lật xem. Bộ dáng nhàn nhã tự nhiên, cảm giác tê dại như kim châm đùi cũng giống như tồn tại.

      Bóng đêm đen tối khó phân biệt được thời gian. biết qua bao lâu, Lộ Nam Tâm ngủ cũng thành , cái miệng nhắn lẩm bẩm, chợt xoay người. Lúc này Cố Trầm Quang mới được giải phóng.

      vội vàng nhàng lật người xuống giường.

      Chân tê càng lợi hại hơn, Cố Trầm Quang đứng tại chỗ hoạt động lúc, cảm giác tê dại đau đớn lúc này mới dễ dàng biến mất.

      Xoay người nhìn thấy người giường vẫn còn ngủ say sưa, chỉ muốn bật cười. Ngay cả chính cũng ngờ lại là loại tâm tình như vậy.

      Cố Trầm Quang có tính sạch . Nhất là đối với giường. Bình thường ngay cả Dịch Sở cũng rất ít đến gần giường của . Bởi vì thích ngoại trừ mình có người khác tiếp xúc. Thậm chí cho dù là bản thân , đổi quần áo ngủ cũng tuyệt đối nằm lên giường.

      Nhưng bây giờ nhìn thấy đơn giản để nguyên quần áo ngủ ở giường mình như vậy, nửa phần vui cũng có.

      Cố Trầm Quang bất đắc dĩ cười cười, cầm tay của nhét vào trong chăn, đứng dậy xuống lầu.

      ************

      Đến dưới lầu Cố Trầm Quang nhìn thấy Cố Dương cùng Dịch Sở xem TV. tùy ý liếc nhìn cái, có gì bất ngờ nhìn thấy TV phát nhạc kịch.

      Cố Trầm Quang biến sắc gởi tới cái liếc mắt đồng tình với ba Cố. Ánh mắt vừa mới chuyển lại, liền phát ánh mắt mẹ Cố có chút ý vị thâm trường nhìn mình.

      tiện tay cầm quả táo bắt đầu gọt vỏ, lười phải vòng vo, thẳng vào vấn đề hỏi: “Làm sao vậy?”

      Mắt Dịch Sở rời khỏi TV, vẻ mặt nghiêm túc dị thường, ngoài miệgn lại nửa phần khách khí chế nhạo con trai của mình. “Mẹ chính là suy nghĩ, giữa vợ chồng nếu là hơn kém tuổi nhau chút, cảm giác cũng rất hợp. Trầm Quang, có có đúng hay ?”

      Cố Trầm Quang ngẩn ra, dao gọt vỏ táo tay khẽ dừng. Ngay sau đó liền tiếp tục công việc. biết mẹ là nhìn thấy ôm nào đó ngủ.

      Vì vậy mở miệng gọi: "Mẹ."

      Vẻ mặt Dịch Sở giương lên, nhíu mày: "Hả?"

      Cố Trầm Quang buông dao trong tay ra, bỏ cái vỏ táo đầy đủ bàn, nhíu mày, nhanh chậm : “Con chỉ là rất tò mò, người mỗi ngày xem nhạc kịch cổ điển, như thế nào trong đầu lại tưởng tượng ra loại tình tiết này?”
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Phong nguyet, Ngọc Yochan, thư hồ9 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9:

      Dịch Sở bị nghẹn ra lời. Lòng tự ái của người phụ nữ trung niêng tương đối mãnh liệt. Bà trừng con trai mình cái, thân vân đạm phong khinh, khí định thần nhàn, có thể làm tức chết người.

      Cố Trầm Quang cười cười, chuẩn bị tiến đến trấn an mẹ già của mình. Ừ, để tận lòng hiếu thảo. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, lầu liền truyền đến thanh.

      đứng lên, vội vã câu: Con lên lầu xem chút, liền nhấc chân lên lầu.

      Lưu lại Dịch Sở cùng Cố Dương đối diện nhìn nhau.

      ************

      lầu, Lộ Nam Tâm vừa tỉnh, quay vòng tìm được Cố Trầm Quang, lúc này mới gấp gáp mở miệng gọi người.

      Cố Trầm Quang đẩy cửa vào phòng, liền nhìn thấy , tóc tai lộn xộn, quỳ ở giường, vẻ mặc mờ mịt, mắt to nửa nhắm nửa khép hờ. Vừa nhìn chính là bộ dáng ngủ sảng khoái, làm khó còn nhớ tìm người.

      Thấy Cố Trầm Quang vào, ánh mắt Lộ Nam Tâm ngược lại lập tức sáng lên, giọng khàn khàn mang theo điệu vừa mới tỉnh. “Chú Tiểu Cố”

      Cố Trầm Quang tới, đỡ cuộn lại vào trong chăn. “ muốn cảm lạnh quấn chút rồi hãy ra ngoài.”

      Vừa ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng, bình tĩnh nhìn .

      Cố Trầm Quang bật cười, hỏi: “Thế nào? Chưa ngủ đủ? Hay là muốn uống nước?”
      Lộ Nam Tâm lên tiếng, tiếp tục ngốc trệ ngắm gương mặt dịu dàng vui vẻ trước mặt. Hồi lâu, hai mạch Nhâm Đốc đột nhiên bị đả thông, chợt đánh lên ngực , giọng che giấu được vui vẻ. “Chú Tiểu Cố trở lại!"

      Cố Trầm Quang sửng sốt, phản ứng kịp, thấp, giọng cười từ cổ họng toát ra: “Ừ, trở lại, bây giờ Nam Nam mới biết?”

      Lộ Nam Tâm xấu hổ, mặt chôn trong ngực , dùng sức hướng bên trong cọ cọ.

      Hồi lâu, đột nhiên phát ra cái gì, từ trong ngực rút đầu ra, nghiêng đầu nhìn sắc trời, hỏi: “ tại mấy giờ rồi ạ?” Như thế nào tối đen như vậy?

      tay Cố Trầm Quang đắp chăn cho , tay khác nâng lên nhìn đồng hồ: “9:30” suy nghĩ chút, “Nếu tối nay Nam Nam ngủ lại nhà chú Tiểu Cố ? Bên trái còn có gian phòng khách.”

      Dù bây giờ tuổi còn , nhưng vẫn là nam nữ khác biệt. Buổi tối thể nào ngủ cùng .

      Lộ Nam Tâm chút nghĩ ngợi lắc đầu. “ cần, Nam Nam về nhà.” Bất kể có người để ý, nhà là nơi cuối cùng muốn trở về.

      Cố Trầm Quang trầm ngâm lúc, gật đầu: “Cũng tốt, chú đưa Nam Nam về.”

      Thu thập xong liền trở về biệt thự, khi tới cửa gần 10 giờ. Cố Trầm Quang nhìn nhấn chuông cửa, yên lòng để mình, ở lại đợi cùng .

      Cửa mở ra nhanh hơn dự liệu, hai người đều sửng sốt, nhìn sang, là Lộ Thịnh Minh.

      Lộ Nam Tâm nhìn thấy cha vẫn là rất vui vẻ, lại sợ đánh thức người nào đó, chỉ khẽ cười, vẻ mặt bình tĩnh, thấp giọng gọi: “Ba”

      Lộ Thịnh Minh gật đầu, trong con ngươi có tia sáng dịu dàng, vui vẻ tản ra, trong đêm khuya lạnh như băng phá lệ ràng. xoa xoa đầu Lộ Nam Tâm, : “Con vào trước, ba vài câu với chú Tiểu Cố.”

      Lộ Nam Tâm sững sờ, tại sao lại muốn chuyện riêng?

      Nhưng rốt cuộc cũng tiện hỏi, ngoan ngoãn gật đầu, thay giày lên lầu tắm, ngủ.

      Lưu lại Cố Trầm Quang đứng trước cửa nhà, nhìn người đàn ông quen biết trước mặt, vẻ mặt thâm trầm . “ Lộ tìm em có chuyện gì?”

      Lộ Thịnh Minh liếc cái, trầm mặc trong chốc lát, khó khăn mở miệng: “Tiểu Nam con bé…… Lần trước nửa đêm con bé gọi điện thoại cho chú, nghe thấy.”

      ta nghe thấy?

      Con ngươi Cố Trầm Quang co rụt lại, mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Cho nên sao?”

      Lộ Nam Tâm cười khổ, trong mắt có thứ gì đó thể ra sức phát tiết ra bên ngoài. “ biết có lỗi với con bé. Con bé trách oán cũng đều đúng. Nhưng mà Trầm Quang, chú biết , theo tình huống của nhà họ Lộ bây giờ, đối với con bé mà , có lẽ là tốt nhất.”

      Lần này đổi thành Cố Trầm Quang trầm mặc. Đúng vậy, biết. Sâu cạn hỏi, cũng cách giải thích.

      Nhưng đồng ý.

      Ngước mắt, nhìn người trước mặt cái, giọng trầm thấp, nhanh chậm. “Rốt cuộc muốn cái gì?”

      Lộ Thịnh Minh rũ mắt xuống: “Con bé rất lệ thuộc vào chú.”

      "Vậy thế nào?"

      Lộ Thịnh Minh thở dài tiếng: “Nếu sau này, xảy ra chuyện gì thể vãn hồi…… Trầm Quang, phiền chú thay chăm sóc con bé. Hai ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, Lộ chưa bao giờ nhờ cậy chú nửa câu. Chuyện này, coi như là cầu xin chú.”

      Cố Trầm Quang trầm mặc, hồi lâu, than : “Chuyện này, em cũng làm.” Xoay người, trước khi , rốt cuộc nhịn được trái tim mãnh liệt, giọng hơi lạnh lùng: “ chưa bao giờ biết Nam Nam muốn cái gì, chỉ dùng suy đoán của bản thân làm tổn thương người khác lại tự hại mình.”

      đến đây ràng, thêm chữ nữa cũng cần thiết.

      Lộ Thịnh Minh đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Cố Trầm Quang càng cách xa, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu. xoay người, liếc mắt nhìn lên lầu, rũ mắt xuống, ánh mắt u tối.

      Ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm rét lạnh thấu xương. Thân Lộ Thịnh Minh ở chỗ ấm áp, trái tim lại như đá chìm xuống biển, bị bao phủ trong đó, còn sức sống.

      tốt.

      Cả đời này sống đến bây giờ, chưa từng tận chức trách người làm cha, lòng sống đầu đường xó chợ. Đến cuối cùng cũng khỏi làm tổn thương đến huyết mạch duy nhất.

      Sống cả đời, trừ tổn thương cùng oán hận, cái gì cũng còn lưu lại.

      Sống uổng phí đời.

      ————

      Tình hình bệnh dịch càng ngày càng nặng, lòng người càng bàng hoàng. Đầy đường ngoại trừ số ít an ninh cùng công nhân bảo vệ môi trường, người đường cũng có. Bắc Kinh trống .

      Cố Trầm Quang gói kỹ bản thân ba tầng trong ba tầng ngoài mới ra khỏi cửa, hưởng thụ thời khắc thanh nhàn hiếm có ở Bắc Kinh.

      Kể từ khi được Lộ Thịnh Minh nhờ cậy, Cố Trầm Quang mang Lộ Nam Tâm ra ngoài chơi càng thêm thoải mái. Trừ mỗi ngày cần tốn ít thời gian vào việc học cùng viết luận văn, thời gian còn lại đều cùng với . Cứng rắn dưỡng thành người nhà mình.

      Hai người chuẩn bị vườn thú trượt, lúc lấy xe trùng hợp đụng phải bạn học lúc trước của Cố Trầm Quang. Nhìn thấy dẫn theo Lộ Nam Tâm, cao giọng trêu chọc: “Lão Cố, cậu lại dẫn theo nhà cậu ra ngoài chơi à?”

      Cố Trầm Quang cười nhạt, giơ tay chào hỏi, đúng sai.

      Lộ Nam Tâm bị dắt, mặt chôn trong chiếc khăng quàng cổ, che giấu điểm ửng hồng khuôn mặt nhắn. Lông mi lai vui vẻ run lên cái.

      Vé vào vườn bách thú ở Bắc Kinh là 15 đồng, là giá cả mùa đông khách. Hai người vào, nửa ngày mới phát , cả vườn bách thú thế nhưng chỉ có hai du khách là bọn họ.

      trống trải.

      Cố Trầm Quang cũng thèm để ý, dắt Lộ Nam Tâm, vui vẻ ở dạo buổi chiều trong vườn bách thú. Cho đến khi Dịch Sở gọi điện thoại tới thúc giục, mới lưu luyến lái xe về nhà.

      đường bị kẹt xe, Cố Trầm Quang theo bản năng nghiêng đầu nhìn xem, nghĩ tới thế nhưng lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. vốn là bác sĩ, trách được bị phái thảo luận phương án phòng bệnh dịch.

      Chỉ là tại phải là thời cơ tốt để chào hỏi, bệnh viện quá nguy hiểm, mang theo , tiện vào. Huống chi nhìn ánh mắt của , đoán chừng cũng có tâm tình tốt để ôn chuyện.

      Tốc độ xe chậm chuyển nhanh, hề lưu luyến lái .

      Cũng được, chờ chuyện qua, tìm uống rượu.

      . . . . . .

      Lộ Nam Tâm về nhà lâu, ngược lại nhận được điện thoại của Chu Tần.

      Giọng của thiếu niên bên kia rất là gấp gáp: “Loại thời điểm này, bạn có việc gì làm chạy ra ngoài làm gì? Mình gọi điện thoại cả buổi trưa bạn đều có ở nhà!"

      Lộ Nam Tâm = =

      Chu Tần tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Mấy ngày này mình bị ba mẹ ép cho ra cửa, tự bản thân cậu cẩn thận chút, đừng có hồ đồ chạy loạn ra ngoài, nghe ?”

      Lộ Nam Tâm bất đắc dĩ, khẽ mỉm cười: "Biết."

      Chu Tần ấm ức, biết ương ngạnh, nhưng phải là người có chừng mực, kéo dài giọng: “Biết là được.”

      Lộ Nam Tâm cười: “Tự bạn cũng phải cẩn thận, chờ tựu trường gặp.”

      Đây là lời chúc phúc tốt nhất.

      Chu Tần vui vẻ, cuốn trong chăn quả mặt mày đầy sắc xuân, ngoài miệng còn chưa buông tha: “Hai chúng ta ở cùng khu, cần chờ tựu trường!"

      Chỉ là Chu Tần ngược lại giống như là bị mẹ quản rất chặt, tiếp theo hơn tháng Lộ Nam Tâm cũng gặp cậu. Ngược lại bản thân , ngày ngày chạy tìm Cố Trầm Quang cũng có ai quản.

      Chỉ ngẫu nhiên Lộ Thịnh Minh ở trước cửa giọng dặn dò phải mang khẩu trang, đừng về nhà quá muộn.

      Lộ Nam Tâm cảm thấy có cái gì giống trước, nhưng lại ra. Hình như là, cha giống như có bộ dáng người làm cha rồi.

      Thậm chí có ngày, Lộ Nam Tâm về nhà muộn, Lộ Thịnh Minh còn đích thân luộc trứng gà cho ăn khuya. Đây là lần đầu tiên thấy ông xuống bếp.

      Ánh đèn màu quýt chiếu sáng bàn lưu lại bóng đen trắng. Lộ Nam Tâm nhìn, trong mắt đột nhiên có nước mắt. Lâu như vậy, lần đầu tiên khắc sâu cảm nhận. À, đây là cha của .

      Từ trong giấc ngủ người lặng lẽ ảo tưởng qua vô số lần, giờ phút ngày ở trước mắt, mặt mày dịu dàng, vì tỉ mỉ chuẩn bị phần thức ăn khuya.

      ************

      ngày cuối thàng Tư, Lộ Nam Tâm định ở phòng Cố Trầm Quang cùng đọc sách. đứng dậy nhận điện thoại, trở về cả người đều nặng nề, mày nhíu sâu.

      Lộ Nam Tâm nhìn kỹ trong mắt, hỏi.

      Cố Trầm Quang xoa xoa đầu , khàn giọng : “Nam Nam ngoan, chú Tiểu Cố có việc, tại đưa Nam Nam về nhà, được ?”

      Lộ Nam Tâm gật đầu, “Được.”

      lời, bị đuổi về nhà. Trước khi vào cửa giơ tay ôm cái an ủi. nhìn ra, tâm trạng tại của tốt.

      Cố Trầm Quang miễn cưỡng cười cười, vỗ vỗ bả vai , xoay người lái xe rời .

      tham gia tang lễ người.

      Giờ phút này, Cố Trầm Quang ngồi trong xe, hai tay quen thuộc đánh tay lái, ánh mắt bình tĩnh, trong lòng lại lan tràn cảm giác hối hận đời này khó có.

      Vị bác sĩ trẻ tràn đầy nghĩa khí hợp nhau, từng ngang qua, hẹn ngày cùng nhau uống rượu. còn nghĩ ngày sau nếu có cơ hội mời cùng nhau say bữa. Nhưng mà nghĩ tới, gặp lại nhau lại bằng cách này.

      Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước khi ngang qua, nhất định xuống xe, lấy chai rựu, hai người cùng uống.

      Mặt Cố Trầm Quang chút thay đổi, nhìn thẳng phía trước, đầu óc thanh tĩnh lại u mê.

      Trận dịch bệnh này, chết quá nhiều người.

      . . . . . .

      Rất nhanh xe tới địa điểm, Cố Trầm Quang khoát áo khoác màu đen, ánh mắt ảm đạm. thân màu đen, vào lễ tang, hướng về phía tấm ảnh trắng đen chính giữa, cúi người, khom lưng sâu, trầm mặc, sùng kính chào.

      Chậm chạp đứng dậy, đến gần mấy bước, lấy đóa hoa màu vàng cắm trong túi nhàng đặt trước án.

      Ngẩng đầu lên lẫn nữa, lại lần, nhìn về phía người đàn ông trẻ trong hình.

      Đó là khuôn mặt đẹp trai, trẻ tuổi, mang theo nụ cười nhàn nhạt vui vẻ, dịu dàng, khóe miệng hai lúm đồng tiền nhàng giương lên, dịu dàng lại rực rỡ như ánh mặt trời.

      Cố Trầm Quang hoảng hốt nhớ lại thời điểm lần đầu gặp nhau máy bay, đề tài hai người với nhau.

      Lúc ấy ngón tay thon dài của vị bác sĩ trẻ khẽ vuốt sống mũi, vẻ mặt nhìn qua so với càng mệt mỏi hơn, giọng lại mang mười phần lực. “Tôi là bác sĩ. Loại thời điểm này, bác sĩ đến, người nào đến? Mọi người nằm chỗ chờ chết sao?”

      "Ban đầu tôi liều mạng muốn làm bác sĩ. Tôi vì nghề nghiệp của tôi mà kiêu ngạo. Cố tiên sinh, tôi biết cậu có thể hiểu hay . Nhưng mà, tôi có nghề nghiệp của tôi, tín ngưỡng của tôi.”

      "Tôi thể lùi bước, tôi là bác sĩ."

      Cố Trầm Quang thu hồi suy nghĩ, ánh mắt trở lại tấm ảnh tái nhợt. Cuối cùng dứt khoát buông mắt xuống, xoay người rời . Giày da đạp nền đá cẩm thạch bóng loáng, từng bước vừa vang lên, phát ra thanh thanh thúy.

      Từ trước đến nay cực kỳ kính trọng đối với bác sĩ. Bởi vì họ rất giỏi. Tốc độ ăn mòn của virus quá nhanh, lan tràn như tốc độ ánh sáng. Con người cố gắng nhưng lại chịu nổi kích, là châm chọc. Nhưng bọn họ vẫn nghênh đón khó khăn mà tiến lên.

      Đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm nhất. Chỉ bởi vì, từ những vị bác sĩ quen biết kia, mọi người có hy vọng sinh tồn dù là mỏng manh. Nào nghĩ đến, sinh mệnh của bản thân cũng có thể bị chôn vùi.

      Thân là vị bác sĩ, tín ngưỡng và nghề nghiệp là chăm sóc và chữa bệnh cho mọi người, cũng mang mình đạo đức cao thượng. Cho nên, họ là những người đáng giá được người khác kính trọng cùng đối xử tử tế.

      bước cuối cùng Cố Trầm Quang bước ra, ánh nắng đầy trời.
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Phong nguyet, Ngọc Yochan, thư hồ7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :