1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trầm Quang theo hướng Nam - Ôn Thanh Hoan (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2:

      Dịch Sở chính là đau lòng cho nhà người khác, thình lình nghe con trai hỏi, thu hồi ánh mắt, thở dài gật đầu cái. “Ừ, mấy năm nay vẫn luôn có.”

      Quả nhiên, đoán lầm.

      Cố Trầm Quang khẽ nhíu mày, “Vậy bé là?”

      Dịch Sở nhìn con trai mình cái, vươn tay đóng cửa, lúc này mới thấp giọng : “Là trước khi Lộ của con kết hôn, có người phụ nữ khác, vẫn luôn biết. Hai năm trước mới biết từ đâu có được tin tức có đứa bé như vậy.” Bà xong nhịn được thở dài, “Ông cụ Lộ trước khi chết muốn gặp cháu , nhiều năm như vậy lần đầu tiên ồn ào với con dâu, ông cụ Lộ vẫn chịu thôi, Lộ con lúc này mới còn cách nào liền nhận đứa bé trở về.”

      cách khác, tại trong nhà, có người nào là lòng hoan nghênh tồn tại của .

      Cố Trầm Quang hồi tưởng lại bé trong phòng sách, khuôn mặt ngây thơ mềm mại, có chút trầm mặc.

      Phải là bao nhiêu kinh nghiệm tồi tệ lạnh lùng, mới có thể khiến bé 10 tuổi trở nên cẩn thận như vậy? Từng câu từng chữ đều cẩn thận.

      Chỉ là có số việc, nhìn đành lòng là chuyện, muốn xông tới vì ai đó mấy câu, nhưng lại có cái lập trường đó. Huống chi chuyện này vốn quan hệ gì với , cần thiết nhiều chuyện.

      Cố Trầm Quang ngồi dậy, vỗ vỗ bả vai của mẹ nhằm an ủi, “Con xem sách.”

      Dịch Sở đáp lời, chờ Cố Trầm Quang khỏi mấy bước lại nhịn được gọi: “Ai, Trầm Quang…..”

      Cố Trầm Quang xoay người lại: "Sao ạ?"

      "Mấy ngày này con quan tâm Nam Nam chút….. Con bé khó khăn.”

      "Được."

      ————

      Lộ Nam Tâm trở lại nhà họ Lộ, nhấn chuông cửa —— có chìa khóa, chỉ có thể đứng ở cửa, chờ bà vú tới mở cửa cho mình.

      ra khiến bà vú ra mở cửa cho mình, Lộ Nam Tâm cũng rất xin lỗi. Nhưng mà ai cho chìa khóa. lại tiện mở miệng chủ động muốn. Lấy tình cảnh của bây giờ, mấy câu đều phải đắn đo căn nhắc mấy lần, đừng đến chuyện mở miệng muốn cái gì.

      Cửa rất nhanh được người mở ra, Lộ Nam Tâm ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy nụ cười quen thuộc của bà vú. Bà vú là người rất tốt, lúc nào cũng cười híp mắt với , trân người luôn là bộ quần áo màu vàng nhạt, rất dịu dàng, lại thà.

      Lúc này bà vú nhìn thấy Lộ Nam Tâm cả người ướt nhẹp trở lại. Bà cả kinh, vội vàng thu lại nụ cười sờ cái trán của .

      Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn đứng tại chỗ động đậy, để bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của bà vú đặt lên cái trán của , giọng an ủi bà: “Vú Trương, con có phát sốt.”

      Nhiệt độ quả vẫn bình thường, tính là nóng.

      Vú Trương thu tay, đẩy Lộ Nam Tâm lên lầu, “Nhanh thay quần áo ướt ra, còn mặc nữa phát sốt. Vú nấu chén canh gừng cho con, con thay quần áo xong xuống uống.”

      Lộ Nam Tâm ngước đầu cười, ánh mắt lóe sáng. “Dạ biết.”

      Vừa mới chuẩn bị len lén lên lầu, ở đầu cầu thang thiếu chút nữa đụng vào người. Lộ Nam Tâm ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong lòng căng thẳng, theo bản năng lập tức đứng ngay ngắn, ánh mắt vô ý thức quét mặt đất, cúi thấp đầu, ngoan ngoãn gọi tiếng: “Dì”

      Vẻ mặt Ninh Uyển biểu cảm gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng, tiêu sái qua, giày cao gót nện sàn nhà “bộp bộp”.

      Lộ Nam Tâm đứng nguyên tại chỗ 3 giây đồng hồ, mới nhàng thở ra hơi. Mới vừa khó được nhìn thấy mấy phần tính trẻ con, mắt nhìn về phía cầu thang, bé vừa ngoan ngoãn lại lém lỉnh vừa rồi mới giống bé 10 tuổi.

      Sau lưng.

      Đèn phòng khách mở sáng choang, ánh sáng màu trắng sang trọng khó tả, lạnh như băng.

      ————

      Ngày hôm sau Lộ Nam Tâm đến, Cố Trầm Quang đả chuẩn bị xong phần đề luyện tập, trực tiếp đưa đến trước mặt . “Tương tự với bài tập ngày hôm qua, em làm thử chút.”

      "À.” Lộ Nam Tâm quét mắt sơ qua cái, đúng là mấy đề này khác gì đề ngày hôm qua, trong lòng đánh giá vài lần, có vấn đề gì.

      Hơn nữa, chữ của chú Tiểu Cố là xinh đẹp, chính là loại….. ừm, rất có mùi vị đẹp mắt.

      Lúc cầm bút bắt đầu làm bài, Lộ Nam Tâm nằm ở bàn sách của Cố Trầm Quang, tư thế vừa làm bài vừa len lén liếc nhìn xem xem sách gì….. A, là dầy, tất cả đều là chữ nước ngoài. Chú Tiểu Cố quả nhiên rất lợi hại.

      Cố Trầm Quang lật trang sách, bỗng nhiên phát nào đó nhìn trộm mình —— Mắt to bất động, chỉ có con ngươi liều mạng chuyển động về phía bên này…… khỏi buồn cười, thân thể nhàng lui về sau chút, vỗ vỗ sách đầu gối, “Muốn xem?”

      Lộ Nam Tâm sửng sốt, biết bản thân bị phát , có chút ngượng ngùng. Khuôn mặt bé lập tức liền đỏ bừng, giọng hỏi : “…… Có thể xem sao?”

      Cố Trầm Quang cười tiếng, rất là ôn hòa thiện ý, “Dĩ nhiên có thể.” xong, đưa sách trong tay cho , sợ quá nặng cầm nổi, tay phải vẫn giữ bên dưới.

      Lộ Nam Tâm nhận lấy sách, ngón trỏ cùng ngón cái từ từ lật qua trang sách, trong đôi mắt to lóe lên tia tò mò đối với vật mới thích vô điều kiện thuộc về đứa ….. học hia năm Ngữ, bên có vài từ mặc dù xem hiểu, nhưng cũng đến nổi giống như là xem Thiên Thư.

      Bìa sách rất cứng, góc cạnh ràng, tay sờ vào có loại cảm giác nặng trình trịch, bóng loáng rất thoải mái.

      Lộ Nam Tâm chưa từng xem qua loại sách như vậy….. Trước kia khi còn ở nhà, mẹ cũng thích đọc sách, cũng có những cuốn sách rất dầy, nhưng có cuốn nào dầy như cuốn này…. Ừ, rất đẹp mắt.

      Nhưng xem chút cũng có tiếp tục xem nữa, nhàng đẩy quyển sách về phía Cố Trầm Quang, vừa : “Cảm ơn chú Tiểu Cố, con xem xong rồi.” Vừa nhịn được len lén liếc mắt cái.

      Đông tác của tự chủ làm rất ràng, Cố Trầm Quang tự nhiên chú ý tới điểm này của Lộ Nam Tâm, muốn đẩy sách trở về lần nữa…… Nhưng mà toàn bộ nội dung trong sách đều là luật pháp nước ngoài cũng đọc hiểu…… Suy nghĩ chút, cúi thấp thân thể hỏi bé có đôi mắt to tròn nổi bật, “Thích?”

      Ừ. . . . . . Lộ Nam Tâm ngượng ngùng , lại cảm thấy muốn từ chối, suy nghĩ nửa ngày, mơ mơ màng màng câu: “Dạ….. Tạm được.”

      Cố Trầm Quang lập tức hiểu đây là ý gì rồi. Vừa cảm thấy bé ngốc này là đáng , vừa lại khỏi có chút đau lòng. 10 tuổi, phải nên cả ngày lẫn đêm chỉ nhớ kỹ chuyện ăn ngoan cùng chơi đùa, nghĩ muốn cái gì hoàn toàn cần suy tính những nhân tố tạp nham khác, đưa tay liền được, buồn lo. Nhưng bé trước mắt ngay cả câu thích cũng dám ra khỏi miệng, nếu muốn phải làm việc gì đó, trong lòng có mong đợi cũng chỉ có thể lấy dũng khí câu “tạm được.”

      Người lớn ngu ngốc u mê phạm sai lầm, như thế nào lại chút lưu tình trút hết lên người đứa bé mới 10 tuổi.

      Ngón tay từ từ gõ lên sách, Cố Trầm Quang tự hỏi trong lòng xem có quyển sách nào giống quyển sách này lại thích hợp cho đứa đọc…. đột nhiên đứng dậy, cố ý thả quyển sách trog tay vào trước mặt Lộ Nam Tâm, vươn tay sờ sờ đầu của , “Ở đây chờ chút.”

      Lộ Nam Tâm nhìn quyển sách bìa cứng lại dầy gần trong gang tấc, ánh mắt tựchủ bị hấp dẫn, mơ hồ gật đầu cái. “Dạ.”

      Cố Trầm Quang suy nghĩ chút, trước khi bổ sung câu: “Muốn xem liền tùy tiện xem, sao.” Tránh cho muốn lật lại dám lật.

      Nhưng chỉ là thông báo câu như vậy, chờ khi tìm sách quay trở lại, quyển sách vẫn đặt ở chỗ đó xê dịch chút nào. Lộ Nam Tâm liền nhìn chằm chằm quyển sách có bìa màu xanh đậm đọc là hay hồi lâu. Thấy CốTrầm Quang trở lại, ngẩng đầu hé miệng cười tiếng với , mềm nhũn.

      Trong lòng Cố Trầm Quang bị nụ cười của làm cho có chút mềm. Thiếu niên vừa mới lớn đối với mềm núc ních có nửa điểm sức chống cự, đưa quyển sách dễ dàng lật đến trước mặt . “Xem chút coi có thích ?”

      Trong đôi mắt Lộ Nam Tâm chợt lóe lên tia sáng, tay vươn ra nhận lấy….. thế nhưng cũng là da cứng!

      Màu xanh lá cây nhàn nhạt, phía vẽ hai người bé cùng rất nhiều tiểu tinh linh, chính giữa có bông hoa cuộn tròn tạo thành cái khung, bên dùng màu sắc rực rỡ in tên sách ——《 Tiểu Vương Tử 》.

      Tiểu Vương Tử? Lộ Nam Tâm nghiêng đầu suy nghĩ, là hoàng tử cưới công chúa Bạch Tuyết khi còn bé sao?

      Lộ Nam Tâm vuốt ve quyển sách, nhìn là thích nhịn được. Bản tính đặc trưng của đứa muốn trào lên. Rốt cuộc nhịn được ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Quang, lấy dũng khí hỏi câu: “Đây là….. đưa cho con sao?”

      Cố Trầm Qaung gật đầu: "Ừ, cho Nam Nam. Thích ?"

      "Ừm!" Lộ Nam Tâm nghe là đưa cho , vui vẻ đến mức cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ ghế, ngước khuôn mặt nhắn chứa đựng đôi mắt to trong trẻo lên, vui sướng tràn ra ngoài: "Thích!"

      Đây là trong hai ngày qua, Cố Trầm Quang mới nhìn thấy Lộ Nam Tâm vui vẻ chuyện lớn tiếng, cũng là thời gian giống đứa bé nhất.

      cười cười: "Thích là tốt rồi. . . . . . Đề làm xong rồi chưa?"

      "A. . . . . . Còn chưa có, chỉ còn hai đề. . . . . ." rất nhanh.

      Cố Trầm Quang gật đầu cái, “Ừ, mau làm, hoàn thành xong xế chiều hôm nay có thể đọc sách.”

      Đọc sách?! Lộ Nam Tâm sửng sốt, bận rộn giơ quyển sách trong tay lên, xác định hỏi : “Này….. có thể đọc cái này sao?”

      Cố Trầm Quang gật đầu, nhận lời: "Có thể."

      A. . . . . .

      Trong mắt chợt lóe lên tia sáng trong suốt giống như là mặt nước biển lăn tăn gợn sóng. Nghe được lời này của Cố Trầm Quang liền vội vàng cầm bút giải bài tập, chỉ sợ muộn mấy giây đổi ý. Kết quả chính là Cố Trầm Quang vừa mới ngồi xuống mở sách ra, liền đưa bài tập qua.

      có chút ngoài ý muốn: "Làm xong?"

      "Dạ!"

      Cố Trầm Quang vươn tay ra nhận lấy, “Chú Tiểu Cố xem chút.” Quét mắt qua mấy lần, mỗi đề đều dùng cách giải vô cùng hợp lý. Ngày hôm qua dạy mấy chi tiết cũng đều nhớ . Sợ là hai đề cuối cùng kia, cũng nhìn ra chút dấu vết gấp gáp….. Còn tệ.

      đóng lại đề thi, cười cười với Lộ Nam Tâm, “Tốt lắm, đọc sách …… Nếu cảm thấy cái ghế thoải mái, có thể đến ghế sô pha bên kia ngồi đọc.” xong, chỉ chỉ bộ ghế sa pha ở góc tường bên trái.

      Lộ Nam Tâm cũng cười, đôi mắt to tròng híp lại, giọng của phương Nam mềm nhũn dịu dàng, bởi vì vui vẻ nên cuối nhàng cao lên, “Dạ!"

      Vốn là muốn quy củ ngồi ở bàn đọc sách, nhưng lại sợ ngồi quá gần làm phiền đọc sách. Xoắn xuýt hồi, vẫn là ôm sách chạy đến sô pha , thoải mái khoan khoái vùi ở góc.

      Ôm sách, kẹp vào trong ngực, đầu tiên là tỉ mỉ nhìn bìa ngoài lâu, sau đó rốt cuộc vươn bàn tay , mở ra….. Bắt đầu từ lời tựa, chữ cũng bỏ xót.

      Cố Trầm Quang vốn là sợ khó khăn trong việc cầm sách, nhưng thỉnh thoảng nhìn sang, Lộ Nam Tâm thoải mái vùi ở sô pha cười híp mắt. Đôi mắt mở to, con ngươi ngừng xoay tới xoay lui, hoàn toàn giống như là thăm dò vào thế giới mới….. đúng là làm cho người ta nhìn bớt lo. Cố Trầm Quang nhìn khuôn mặt non mềm của , trong lòng đột nhiên tràn đầy.

      đường ra ngoài pha cà phê, khi trở về liền cầm ly sữa tươi cho Lộ Nam Tâm.

      nghe tiếng, từ trong sách ngẩng đầu lên, liếc nhìn ly sữa tươi, ngây ngô đáng nhận lấy, sau đó ngước đầu: “Cảm ơn chú Tiểu Cố.”

      "Ừ."

      Cố Trầm Qaung nhìn khuôn mặt bé non mềm mũm mĩm nghiêng túc cám ơn với , khỏi cảm thấy đầu ngón tay ngứa ngáy, trong lòng mềm nhũn lại nhịn lại mới có vươn tay nhéo hai cái…..

      mơ hồ nhớ có ai đó từng . . . . . .Gương mặt đứa thể tùy tiện nhéo loạn. . . . . . .

      ——————

      Hai người đọc sách, yên lặng ở trong phòng sách cả buổi trưa, chờ rốt cuộc nhớ tới nên để cho về nhà, bên ngoài trời tối đen.

      Cố Trầm Quang suy tư hai giây liền quyết định, ngoắc ngoắc tay với rầu rỉ nhìn bầu trời đen thui bên ngoài, học mẹ của gọi nhũ danh của , "Nam Nam, tới —— mặc áo khoác vào, chú Tiểu Cố đưa Nam Nam về nhà.”
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Phong nguyet, Ngọc Yochan, garan260210 others thích bài này.

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Dễ thương quá
      Thank editor nhiều nhé

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3:

      Đèn đường nhàn nhạt tản ra màu sắc ấm áp, trong đêm tối có vẻ phá lệ ôn hòa.

      Cố Trầm Quang nhìn bóng đêm bên ngoài, lại nhìn bên cạnh mình, suy nghĩ chút, dắt tay cầm trong lòng bàn tay.

      "Sợ tối sao?"

      Lộ Nam Tâm ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong suốt lấp lánh rực rỡ trong đêm tối, nhìn lên Cố Trầm Quang trước mặt, lắc đầu cái, dứa khoát : “ sợ."

      Lúc trước khi còn ở nhà, thường cùng bạn ra ngoài chơi, có lúc đến rất khuya, đều tự mình chạy con đường mòn trước cửa nhà. Đường rất dài rất đen, cũng có đèn, thành thói quen.

      Cố Trầm Quang khẽ cười, “Ừ, thôi.” nhàng dắt tay . Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn theo, xoạch xoạch sau lưng .

      Cố Trầm Qaung tay dắt sau lưng, áo khoác ngoài màu đen, sợi tóc đen mềm nhuyễn bị gió đêm thổi tung, che nửa đôi mắt sáng như sao. thân đẹp trai tao nhã, nắm tay bước , chậm rãi lay động trong làn gió đêm mát lạnh mùa xuân.

      Mà giờ khắc này Lộ Nam Tâm cảm giác…… Chân chú Tiểu Cố là dài….. là dài…. đường chạy chậm, cũng muốn theo kịp!

      Hiển nhiên rất nhanh Cố Trầm Quang cũng phát vấn đề này. Bởi vì tiếng bước chân xoạch xoạch sau lưng tần số ràng rất cao. . . . . . Bất đắc dĩ dừng lại.

      nghiêng người, cúi đầu nhìn bên cạnh ràng hiểu vì sao tự nhiên lại dừng lại, đối diện khuôn mặt ngây ngô đáng : ". . . . . ."

      Lộ Nam Tâm:". . . . . ."

      Nhìn thẳng vào mắt hai giây, Cố Trầm Quang bật cười, ngồi xổm xuống, giọng dịu dàng hỏi Lộ Nam Tâm. “Có phải theo kịp hay ?"

      A. . . . . . Lộ Nam Tâm nhìn vào ánh mắt mang theo mỉm cười của Cố Trầm Quang, thành gật đầu.

      Chân chú quá dài, con theo kịp. . . . . .

      Cố Trầm Quang tự nhiên ôm lấy Lộ Nam Tâm, tay vòng ở đầu gối của , nhàng đ´ng dậy. “Vòng cánh tay đến cổ chú Tiểu Cố!”

      Lộ Nam Tâm vẫn còn mơ hồ, nghe vậy ngoan ngoãn xoay người ôm cổ Cố Trầm Quang, vùi khuôn mặt nhắn vào trong cổ .

      Dáng dấp Lộ Nam Tâm hơn so với đứa cùng tuổi. Khung xương cũng , vì vậy Cố Trầm Quang ôm cũng cần bao nhiêu sức. Ngược lại lo lắng bản thân quá nặng, chú Tiểu Cố ôm đường mỏi tay, ngừng giọng bên tai : “Chú Tiểu Cố, con quá nặng…. Nếu chú cho con xuống tự , tự con có thể …….”

      Cố Trầm Quang ngừng bước chân. “ khuya lắm rồi, Nam Nam chậm, về nhà muộn, người trong nhà lo lắng.”

      xong lập tức biết đúng, nhà . . . . . .

      lên tiếng, Cố Trầm Quang cố gắng quan sát vẻ mặt của , nhưng đầu của nằm ở lưng của , quay đầy lại nhìn thấy chẳng qua là lông mi của run lên cái. Hồi lâu, mới nghe nằm sấp ở trong ngực mình nhàng “Dạ.” tiếng.

      Rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm.

      Cái loại cảm giác giải thích được buổi chiều trong nháy mắt lại ập đến.

      Đối với trong ngực, mặc dù chỉ chung đụng hai ngày, Cố Trầm Quang lại có chút thương tiếc. Gia cảnh đặc biệt, còn tuổi liền bị ép buộc rời địa phương mình sống từ đến lớn, rời mẹ, mình đến sống trong gia đình chưa nghe bao giờ, lấy thân phận lúng túng tồn tại.

      Mới vừa 10 tuổi, liền bị ép buộc đối diện thực, còn lại là hỗn tạp u ám. Hơn nữa này rất nhạy cảm, lại thấu hiểu. ra cái gì cũng biết, cũng dễ dàng bị tổn thương hơn.

      Nhưng vẫn như cũ bình thản, rất dịu dàng, tràn đầy ý tốt đối với thế giới.

      Cỡ nào đáng quý.

      Cố Trầm Quang tự chủ thả chậm bước chân, muốn chậm chút mới đưa trở về căn nhà kia. Với Lộ Nam Tâm mà , căn nhà đèn đuốc sáng choang kia, cũng bằng gió đêm xuân ấm áp giờ phút này.

      Cuối cùng vẫn ôm người đến cửa nhà, Cố Trầm Quang nhàng để Lộ Nam Tâm xuống. Lộ Nam Tâm ngước đầu nhìn . “Cám ơn chú Tiểu Cố.”

      Cố Trầm Quang gật đầu cái, “Nam Nam vào nhà , chú Tiểu Cố nhìn Nam Nam vào.”

      Lộ Nam Tâm đáp lại, quay đầu, nhón chân lên, thuần thục đè lên chuông cửa.

      Chân mày Cố Trầm quang khẽ nhíu cái.

      Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng bước chân nhanh chậm, ngay sau đó là “két” tiếng, khóa cửa được mở ra, người đàn ông trung niên mặc quần áo ở nhà cười nhô đầu ra.

      Mắt Lộ Nam Tâm chợt sáng, ngước đầu , thanh thúy gọi tiếng: "Ba!"

      Lộ Thanh Minh cười, sờ sờ đầu con , ngẩng đầu nhìn thấy Cố Trầm Quang, hơi có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó quen thuộc hỏi : “Trầm Quang ở nhà hả?”

      Cố Trầm Quang gật đầu cái, “ Lộ.”

      Lộ Thanh Minh nghiêng người, vỗ vỗ Lộ Nam Tâm ý bảo vào trước. “Con vào nhà trước , ba cùng chú Tiểu Cố hai câu. Chào tạm biệt chú Tiểu Cố !"

      Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn gật đầu, xoay người nhìn Cố Trầm Quang phất phất tay bé, “Chú Tiểu Cố, hẹn gặp lại.”

      Cố Trầm Quang cười: "Ừ, hẹn gặp lại."

      Lộ Thanh Minh vỗ vỗ bả vai Cố Trầm Quang: " vào ngồi chút?"

      Cố Trầm Quang lắc đầu, lễ phép từ chối. “ được, khuya lắm rồi, cũng nên quấy rầy chị dâu.”

      "A. . . . . . Cũng tốt. Đúng rồi, nghe đại học em đăng ký nhận rồi? Mỹ?”

      "Ừ, tháng 5 năm nay ."

      . . . . . .

      Giọng từ ngoài cửa truyền đến, bước chân Lộ Nam Tâm hơi dừng lại, lắng nghe, đến khi có ai cái gì nữa. mới rũ mắt xuống, cất bước lên lầu.

      **

      Trong vòng hơn tháng sau, xế chiều mỗi này Lộ Nam Tâm đều chạy tìm Cố Trầm quang. Cố Trầm Quang cũng vui vẻ mang theo mềm nhũn đáng , làm chuyện gì cũng rất thú vị.

      Hôm nay Lộ Nam Tâm tới, Cố Trầm Quang luyện chữ.

      Ngày xuân, sau giữa trưa, ánh mặt trời lười nhác, nhàng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, dừng ở đầu ngón tay trắng nõn cầm bút. Ở giấy Tuyên Thành nhuộm ra vòng ánh sáng màu vàng ấm.

      Mà thiếu niên ngồi cầm bút trước bàn đọc sách, dáng người thẳng tắp, mặt mũi tuấn tú, ánh mắt buông xuống, chăm chú nhìn màu mực giấy mỏng. Cổ tay di chuyển, tùy bút mà viết, đảo mắt cái tùy ý tiêu sái rơi xuống trang giấy.

      Trật tự mà thành kính.

      Lộ Nam Tâm nhàng đến gần, đứng thẳng bên cạnh Cố Trầm Quang, tò mò nhìn chữ viết nhuộm màu rám nắng giấy Tuyên Thành.

      Cố Trầm Quang nhấc cổ tay, thu bút, hoàn thành.

      Tám chữ khí phách lan tràn giấy, Lộ Nam Tâm nhận được.

      “Mười năm uống băng, khó lạnh nhiệt huyết.”

      Nhận được, nhưng hiểu. Lộ Nam Tâm nhìn về phía Cố Trầm Quang.

      Trong mắt thiếu niên vụt lên tia sáng chói mắt, nhìn , khuôn mặt bé, giọng trầm thấp dễ nghe: “Học qua cách viết chữ bút nhuyễn chưa?”

      Lộ Nam Tâm gật đầu cái: "Học qua. . . . . . chút xíu." Lúc còn ở nhà, lúc mẹ rãnh rỗi kéo vòng ở trước ngực dạy nửa ngày.

      Cố Trầm Quang có chút ngoài ý muốn nâng mi, lấy giấy vừa mới viết xong ra, tiện tay rút ra tờ giấy Tuyên Thành trống bày ra ở bàn, nhàng chấm mực cây bút, lau lau đầu ngọn bút, đưa cho Lộ Nam Tâm. “Viết mấy chữ ra cho chú Tiểu Cố xem chút.”

      Lộ Nam Tâm ngồi xuống, nhận lấy bút, ngón trỏ cùng ngón cái cầm , chạm . Ngón giữa chống đỡ cây bút. Dáng người ngay ngắn, tư thế mười phần. Suy nghĩ chút, viết xuống câu thơ len lén nhìn thấy ở phòng sách của mẹ.

      "Bởi duyên Ngũ Đấu Mễ, phụ cần câu."

      Cố Trầm Quang nhìn, hơi có dở khóc dở cười.

      bé 10 tuổi chút nghĩ ngợi liền viết ra câu thơ thành thục như vậy, bây giờ rất là hợp….. ngồi xổm xuống, nghiêng nhìn còn nghiêm túc cầm bút, cười hỏi: “Nghĩ gì mà lại viết câu thơ như vậy?”

      "A. . . . . ." Lộ Nam Tâm ngẩn người: "Trước thấy, liền nhớ kỹ."

      "Vậy em biết là có ý gì sao?"

      Lộ Nam Tâm thành lắc đầu. nhìn nhớ câu chữ, nhưng lại hoàn toàn biết có nghĩa gì.

      Cố Trầm Quang vươn tay sờ sờ đầu , ngước cổ cười dịu dàng, cho biết: “Nam Nam, lâu sau Nam Nam biết câu này có ý gì. Nhưng mà, viễn viễn nên trở thành người như vậy.”

      Lộ Nam Tâm hiểu lắm lời chú Tiểu Cố lúc này là có ý gì, ánh mắt mơ hồ nhìn : “Dạ….. Vậy….. Con nên trở thành người như thế nào?”

      Cố Trầm Quang đứng ở trước mặt Lộ Nam Tâm, mặt mày ràng, giọng nhàn nhạt lại kiên định cho biết: “Nam Nam cần trở thành loại người gì, Nam Nam chỉ cần trở thành chính bản thân mình là được.”

      Lộ Nam Tâm hiểu, nhưng nhìn thiếu niên tuấn tú có đôi mắt đẹp trong suốt trước mặt, gật đầu cái, ghi nhớ từng câu từng chữ vào đáy lòng.

      Cố Trầm Quang cũng hy vọng bé 10 tuổi bởi vì câu của mà thay đổi gì. Đứng lên, cúi đầu nhìn chữ của bàn, giơ tay chỉ chữ “duyên”, : “Nam Nam xem, cái chỗ này, viết nghiêng chút nữa nhìn mới đẹp…..”

      Ngày ấy, lúc Lộ Nam Tâm rời , lắc lắc ngón út của Cố Trầm Quang. Cố Trầm Quang cúi đầu: “Sao vậy?”

      Lộ Nam Tâm chỉ chỉ tờ giấy buổi chiều vừa luyện chữ, giọng hỏi : “Cái kia…. Có thể cho con ?”

      Cố Trầm Quang ngẩng người: “A….. Nam Nam muốn cái này?”

      Lộ Nam Tâm gật đầu.

      Kết quả cuối cùng chỉ tặng, còn tự mình cầm đưa, cộng thêm cây bút lông cùng xấp giấy Tuyên Thành.

      **

      Ngày hôm sau lúc Lộ Nam Tâm tới, Cố Trầm Quang trực tiếp chờ ở cửa, thấy , cười hỏi: “Chú Tiểu Cố dẫn Nam Nam ra ngoài chơi có được hay ?”

      ". . . . . .A?” Lộ Nam Tâm có kịp phản ứng.

      Cố Trầm Quang sờ sờ đầu của Lộ Nam Tâm, “Nam Nam tới Bắc Kinh lâu như vậy, có ra ngoài nhìn xem ?”

      Ánh mắt Lộ Nam Tâm buồn bã, nhàng lắc đầu.

      có, ai cũng nhớ tới, có phải nên mang ra ngoài nhìn xem chút hay .

      Cố Trầm Quang cười, khuôn mặt nửa trong ánh sáng, nhìn lắm, nhưng mà từng chữ ra lại ràng. “Nam Nam, , để chú Tiểu Cố dẫn Nam Nam ra ngoài nhìn xem.”
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Phong nguyet, Ngọc Yochan, thư hồ9 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4:

      Cố Trầm Quang dẫn Lộ Nam Tâm chơi. Trạm thứ nhất là quảng trường.

      Tới Bắc Kinh ba tháng, đây là lần đầu tiên Lộ Nam Tâm nhìn thấy quảng trường, khó tránh khỏi kích động. Khi còn bé, trong nhà chỉ có cái TV , trắng đen. Luôn nhấp nháy khi có khi , có màu sắc, trắng đen hỗn hợp. Về sau, ở nhà bài poker, nhìn thấy màu sắc.

      Cho nên từ ngày tới Bắc Kinh, liền len lén ôm mong đợi nho , đó là ai đó có thể cho nhìn thấy cái chân chính.

      Nhưng mà có người nào nguyện ý tận tình làm tốt chức vị địa chủ vì , cha cũng nhớ .

      Quảng trường năm 2002, vẫn chưa có cảnh tượng núi non, sông nước. *D#!#Đ@^@L>?<Q$:$Đ* quảng trường mặc dù có ít người, nhưng nửa phần cũng làm giảm khí thế nghiêm trang kia. Trái tim Lộ Nam Tâm từ khi ra khỏi nhà liên nhảy bang bang, trong nháy mắt này nó càng nhảy lên mạnh hơn. Hai tay nắm chặt, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

      Cố Trầm Quang dẫn đến gần, vỗ vỗ . “Đứng yên ở đây, chú chụp cho Nam Nam tấm hình.”

      Lộ Nam Tâm vội vàng chạy tới đứng ngay ngắn, nhìn Cố Trầm Quang, có chút biết làm sao, mờ mịt đứng tại chỗ.

      Cố Trầm Quang cầm máy chụp hình đặt trước mắt, mắt khép hờ, tay nhanh chóng điều chỉnh tiêu cự, nhìn vẻ mặt mờ mịt trong màn hình, nhàng cười, cất giọng gọi: "Nam Nam."

      Lộ Nam Tâm nhanh chóng phản ứng: “Dạ?”

      Khóe miệng dưới ống kính của Cố Trầm Quang giương lên nụ cười đẹp mắt, giọng dịu dàng: "Cười cái."

      Lộ Nam Tâm chăm chú nhìn ống kính, nghe vậy khóe miệng cứng rắn kéo ra nụ cười, nhìn chỗ trống đen nhánh cách đó xa, trong đôi mắt vẫn là biết làm sao.

      Cố Trầm Quang nhàng ấn chụp cái, chụp lại hình ảnh này.

      Trước tượng đài uy vũ trang nghiêm, mặc chiếc váy len màu vàng nhạt, tóc đuôi ngựa dài, mặt chăm chú nhìn vào ống kính, khẽ cười, hai tay vì khẩn trương mà nắm chặt lại. Bóng dáng nho của vừa đúng, sau lưng là đám du khách chạy loạn vào khung hình làm bối cảnh.

      Đây là tấm hình đầu tiên của Lộ Nam Tâm sau khi tới Bắc Kinh.

      **

      Hơn nửa ngày, Cố Trầm Quang gần như dẫn Lộ Nam Tâm dạo hết những phong cảnh nên tham quan ở Bắc Kinh. Kết quả lúc về nhà cùng nhau bị nhốt ở ngoài cửa.

      Lộ Nam Tâm dựa vào tấm kính thủy tinh xe bus yên lặng nhìn hồi lâu, lúc này mới quay lại giọng với Cố Trầm Quang, “ là chậm…..”

      Hai người ngồi ở buồng sau xe, bởi vì qua giờ tan làm lúc lâu, cả buồng xe trống , chỉ có le que mấy người.

      Cố Trầm Quang theo ánh mắt của nhìn về phía ngoài cửa sổ, khẽ hhíp mắt nhớ lại, : “Mấy tháng trước, còn chưa có tình huống như vậy.” suy nghĩ lúc, cười kể lại với , làm hết sức lại cụ thể. “Chú nhớ được, thời điểm năm mới vừa vào đông có trận tuyết rơi xuống, sau đó trong đêm, giao thông cả Bắc Kinh gần như đều bị tê liệt. Bị chận đến dọa người. Hơn nữa, ngày đó giờ tan học chú bị chận ở đường mấy tiếng đồng hồ, gần 3 giờ sáng mới về đến nhà.”

      Ngày đó, trong trí nhớ rất nhiều người ở Bắc Kinh phá lệ ràng, giống như là đường ranh giới lẫm liệt tồn tại, nhiều năm sau cả nước Bắc Kinh đều trở nên nổi danh.

      Cố Trầm Quang nhìn hiểu lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, có chút buồn cười, vỗ vỗ đầu của ghét sát lại dặn dò: “Cho nên sau này nếu Nam Nam mình chạy đến đây chơi, nhất định phải chú ý thời gian. Nếu cẩn thận bị chận nửa đường phải đến tối mới có thể về đến nhà.”

      Lộ Nam Tâm im lặng, nhịn được hỏi : “Giống như……. Như bây giờ sao?”

      Cố Trầm Quang: ". . . . . ." nhóc có lương tâm!

      **

      Ngày đó thời điểm Cố Trầm Quang đưa Lộ Nam Tâm về đến nhà, đứng trước cửa biệt thự, nhìn người vui vẻ dịu dàng trước mắt, mấp máy môi, đến gần từng bước, dùng phương thức duy nhất đứa biết để biểu đạt thích, cẩn thận vươn tay ôm lấy . “Cảm ơn chú Tiểu Cố.”

      Sau đó trong nháy mắt rời , Lộ Nam Tâm giơ lên xấp tem cùng chuỗi Phật châu mua cho , cười sáng rỡ. ** Die^nnnĐ~annnL()eeeQu:::yyyĐo[=]nnn* Đôi mắt to dưới ánh đèn đường chiếu rọi, tản ra ánh sáng lung linh bốn phía, vẫy vẫy tay với . “Chú Tiểu Cố, ngày mai gặp!"

      Cố Trầm Quang nhìn mặt mày xinh đẹp trước mắt, trong lòng mảnh mềm mại. "Được, ngày mai gặp. . . . . . Mau vào , coi chừng lạnh."

      Lộ Nam Tâm cười híp mắt gật đầu, xoay người vào trong nhà. Sau đó len lén quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thiếu niên đứng dưới trời sao, đỉnh đầu trời xanh, nhìn . Khuôn mặt dịu dàng, ý xuân tràn lan.

      Sau đó, xoay người, bóng lưng càng lúc càng xa, cho đến khi thấy nữa.

      Lại tiếp sau đó tháng, Cố Trầm Quang thành công đào tạo sở thích mới —— mang khắp nơi thưởng thức món ngon.

      Hai người từ tiệm vịt nướng Ngọc Uyên Đàm đường ăn đến khắp nơi phố. Lộ Nam Tâm ở Bắc Kinh ăn đến nước mắt cuồng cuộn. Sau đó nhìn người bình tĩnh ngồi đối diện, trong lòng buồn bực cười trộm.

      Cố Trầm Quang rút mấy tờ khăn giấy lau mồ hôi cho , vừa lau vừa buồn cười : “Trước kia phải Nam Nam là người phương Nam sao? Như thế nào lại thể ăn cay?”

      Lộ Nam Tâm uống ngụm nước lớn, vị cay trong miệng cùng với đầu lưỡi tê tê. tại cảm thấy môi mình khẳng định sưng lên toàn bộ, ấp úng : “Cháu….. thích ăn.”

      Mẹ của là người rất nhã nhặn. Từ lời cử chỉ đến thói quen ăn uống, đều nhạt, rất ít ăn những món nặng mùi.

      Cố Trầm Quang nhìn được dùng đũa vớt cái chuẩn bị ăn, liền cả kinh, vươn tay vội vàng ngăn cản: “ thể ăn đừng ăn nữa, chú dẫn Nam Nam ăn món khác.”

      Lộ Nam Tâm lắc đầu cái, cố chấp gấp đũa bỏ vào trong miệng, mồm miệng : “Ưm….. ăn rất ngon.” Danh tiếng bên ngoài tiệm ăn cũ, tự nhiên có chỗ khiến người ta thể kháng cự.

      Cố Trầm Quang: ". . . . . ."

      Dở khóc dở cười, thể làm gì khác hơn là gọi phục vụ tới lấy thêm cho ăn cay đến nước mắt đều chảy ra ly nước trái cây lớn.

      Càng về sau, Cố Trầm Quang đột nhiên có ý tưởng muốn dẫn Lộ Nam Tâm ra ngoài ăn điểm tâm.

      Vì vậy, sáng sớm, khí trong lành mang theo mùi hương cỏ xanh. Lộ Nam Tâm ngồi chiếc ghế đẩu, đối diện với chén nước đậu xanh trước mặt mình…. Mặt mày ủ rũ.

      mới vừa uống hớp , sau đó…. Vừa khó uống vừa khó ngửi. Nhưng mà chú Tiểu Cố cố ý mang cái này tới cho , thích….. tốt phải ?

      Thở hơi dài, Lộ Nam Tâm nín thở, nhìn nhìn chất lỏng màu trắng trước mặt, chuẩn bị tâm lý lần nữa….. Uống hớp. Nhắm mắt lại, đợi dũng hy sinh, chén tay liền bị người khác cầm .

      Lộ Nam Tâm chợt mở mắt ra, nhìn nước đậu xanh xa xa, tự chủ thở phào nhỏm.

      Cố Trầm Quang cười cười, lắc lắc thứ gì đó tay: " thích?"

      Ừ. . . . . . Lộ Nam Tâm nhìn thiếu niên đối diện, suy nghĩ chút, đàng hoàng gật đầu.

      Cố Trầm Quang liếc nhìn thứ gì đó trong tay. thể tiếp nhận sao?

      ràng tiếp thụ nổi.

      Cố Trầm Quang vì vậy rất sung sướng cầm cái chén để xuống bên cạnh. “Vậy đổi thứ khác.” Ngoắc tay cho chén đậu hoa ngọt.

      Đậu hoa thơm ngọt so với nước đậu xanh, Lộ Nam Tâm cầm muỗng cho vào miệng nhấp . Sau đó, có chút khiếp sợ.

      "Ngọt!"

      Cố Trầm Quang nhấp hớp đậu xanh, cười : “Ừ, chú đoán Nam Nam thích ăn.”

      "Ừm! Trước đây thời điểm còn ở nhà, ăn đều là ngọt!" cười híp mắt, hớp hớp.

      Lâu như vậy, khó được nghe về quá khứ. Cố Trầm Quang nhìn khuôn mặt vui vẻ của , trong lòng có chút khó chịu, nhàng nhíu mi. “Nam Nam, có phải nhớ cuộc sống trước kia hay ?”

      Ở Bắc Kinh thời tiết giá lạnh, hanh khô như vậy, em ấy có thể hoài niệm nước chảy bên cây cầu nơi cố hương trước kia hay ?

      Lộ Nam Tâm sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Quang, ánh mắt dừng lại mấy giây, sau đó từ từ rũ xuống. *Die?nĐ>>>anL=-=eQu~:~yĐo//n* Nét vui vẻ mặt hoàn toàn thấy. cúi đầu, chăm chú nhìn chén đậu hoa trước mặt, vị ngọt trong miệng tung hoành ngang dọc.

      Hồi lâu, Lộ Nam Tâm mới mở miệng, cho Cố Trầm Quang đáp án hoàn toàn ngoài ý muốn, “……… nhớ.”

      Cố Trầm Quang nhíu mi, giọng hỏi: "Hả? Tại sao?"

      Sau hồi trầm mặt, Lộ Nam Tâm lần nữa mở miệng cả người cũng phảng phất như lẫn vào bụi bậm, giọng như mèo, mang theo uất ức tích góp từng chút từ lâu thể : “……….Mẹ, quan tâm Nam Nam.”

      Mẹ của , người từ cùng sống nương tựa vào nhau, người quan trọng nhất muốn xa rời…….. quan tâm . Triệt để vứt bỏ , chút do dự.

      lại dám oán. Đó là người duy nhất nhất thế giới này. Nếu như đối với bà chỉ còn lại hận cùng nỗi oán khi bị ruồng bỏ. Vậy ……. cái gì cũng có. Oán thể oán. dám . Cho nên, nhớ.

      Vẻ mặt Cố Trầm Quang sững sờ, mím môi, rốt cuộc gì.

      Đảo mắt đến tháng năm, hoa hải đường nở rộ.

      Ngày đó, thời điểm Lộ Nam Tâm đến nhà họ Cố, lên lầu, vào phòng sách nhưng lại thấy Cố Trầm quang. Tìm tìm, mới phát dọn dẹp hành lý.

      Lộ Nam Tâm sửng sốt, đứng trước cửa phòng ngủ của , ngơ ngác hỏi: “Chú Tiểu Cố……. Chú muốn đâu sao?”

      Cố Trầm Quang xoay người lại, nhìn thấy đứng ở cửa, nhàng cười tiếng, vẫy tay ý bảo tiến vào.

      Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn vào, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, nhìn .

      Cố Trầm Quang tiếp tục công việc trong tay, “Ừ, chú Tiểu Cố muốn rời thời gian.”

      " đâu?"

      Cố Trầm Quang ngồi chồm hổm mặt đất, ngước đầu cười nhìn : “Chú ra ngoài học tập. Nam Nam sắp phải đến trường học, chú Tiểu Cố cũng phải đến trường học.”

      Lộ Nam Tâm nhíu nhíu mày, “……..Vậy phải bao lâu? Chú Tiểu Cố còn trở lại ?”

      Cố Trầm Quang cười, gật đầu: “, 5 năm. 5 năm sau trở lại.”

      5 năm. . . . . . lâu. . . . . . Trong mắt đứa trẻ 11 tuổi, 1 năm là rất lâu, càng đừng đến 5 năm. Trong mắt Lộ Nam Tâm nhanh chóng tích lệ, lại xấu hổ khóc. mình ngồi ở bên kia lời ngẹn lại nước mắt, cái mũi đỏ ửng.

      Cố Trầm Quang lơ đãng liếc thấy, sửng sốt. khẽ thở dài, thả đồ vật tay xuống, tới ôm muốn khóc ghế sô pha vào trong ngực, nhàng vỗ lưng , thấp giọng an ủi: “Chú trở lại, bỏ lại Nam Nam lo.”
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Phong nguyet, Ngọc Yochan, thư hồ9 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5:

      lâu sau đó Cố Trầm Quang rời . Lộ Nam Tâm đứng trước cửa, mắt thấy kéo hành lý ngồi xe rời , cảm giác mất mác trong lòng từng chút từng chút trào lên, trước mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, vành mắt nóng lên, lỗ mũi ê ẩm, cách nào ức chế khổ sở.

      Sợ bị người khác phát , Lộ Nam Tâm nhanh chóng lau nước mắt, cúi đầu chuẩn bị vào trong nhà. Vừa bước từng bước, liền bị người phía sau nhàng kéo cái.

      Lộ Nam Tâm xoay người, đôi mắt đẫm lệ choáng váng nhìn thấy người vừa mới ngồi xe rời ngồi chồm hổm trước mặt mình, cười đến dịu dàng mà bất đắc dĩ. nhìn người mà quay lại, nhất thời cách nào phản ứng, cả người sửng sờ nguyên tại chỗ, chóng mặt ngây ngô nhìn .

      Cố Trầm Quang nửa ngồi ở trước mặt , nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của trước mặt, trong lòng khẽ thở dài, thế nhưng lại bỏ được. Mới vừa rồi khi ngồi lên xe, trong lòng cuối cùng cũng yên, bất ổn yên lợi hại, tự chủ được phải quay trở lại xem chút như thế nào. Kết quả có gì bất ngờ xảy ra nhìn thấy len lén lau nước mắt. Cái mũi, cái miệng cũng kìm nén được đỏ bừng. Đôi mắt to càng thêm sưng lên, lời len lén nhìn về phương hướng rời . Lúc này liền mềm lòng, vội vàng kêu tài xế ngừng lại.

      Vừa rồi Dịch Sở nhìn thấy con trai đột nhiên chạy xuống cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn lại đỏ mắt bên chân, lập tức sáng tỏ. Bà lôi kéo chồng ở bên hoàn toàn trạng huống vào nhà.

      Cố Dương nhất thời bị vợ kéo vào trong, vừa vừa quay đầu lại nhìn ra phía ngoài. Chờ đến khi Dịch Sở tri kỷ đóng cửa lại, mới mở miệng hỏi vợ: “Cái đó….. Chính là đứa mới tới của nhà lão Lộ?” Ba Cố hàng năm bận rộn, công việc nặng nề, bận đến rất khuya mới về nhà. Vì vậy đến bây giờ vẫn chưa từng gặp qua Lộ Nam Tâm.

      "Ừ."

      "Vậy. . . . . ." Cố Dương dùng ánh mắt ý bảo ngoài cửa. “Tình huống thế nào? Thành con dâu nuôi từ bé nhà chúng ta rồi hả?”

      "Chậc!" Dịch Sở nghe vậy chút nương tay tát cho chồng cái, nghiêm túc phê bình: “Ông nghiêm chỉnh chút. Là bé mới tới, cái gì cũng còn chưa kịp thích ứng, vừa lúc trong khoảng thời gian này Trầm Quang ở nhà nên tôi cho con nó giúp đỡ con bé chút. Con bé vất vả mới quen thuộc người, tại phải tách ra thời gian dài như vậy, trong lòng khẳng định khổ sở…… Để cho Trầm Quang dụ dỗ.”

      . . . . . .

      Ngoài cửa, Cố Trầm Quang nhìn khóc đến rối tinh rối mù trước mặt, có chút đau lòng. nhàng lau nước mắt mặt cho , vừa định thêm gì nữa, giống như viên đạn đột nhiên nhào vào trong ngực .

      Ngực Cố Trầm Quang lập tức bị đụng đau, cười , vươn tay ôm lấy . tay nhàng vỗ sau lưng Lộ Nam Tâm, kiên nhẫn mười phần thấp giọng dụ dỗ bên tai : “Nam Nam ngoan, đừng khóc, đừng khóc……”

      Lộ Nam Tâm vùi trong ngực tội nghiệp gật đầu.

      Cố Trầm Quang nhìn cười, vừa vỗ vừa dụ dỗ, thấy tâm trạng từ từ bình tĩnh lại, mới kéo người trong ngực ra, vươn tay xoa gương mặt của . Nhìn vào mắt , nghiêm túc : “Nam Nam, nghe chú .”

      Lộ Nam Tâm nhìn vào ánh mắt của CốTrầm Quang, ngoan ngoãn gật đầu, giọng đáp lời: “Dạ……”

      Cố Trầm Quang cười, sờ sờ đầu của , thấp giọng : “Trong khoảng thời gian Chú Tiểu Cố có ở đây, Nam Nam phải tự chăm sóc bản thân tốt, học phải nghe lời giáo viên, học tập tốt. Nếu Nam Nam biểu tốt, chú rút thời gian trở về thăm Nam Nam……. Có được hay ?”

      Lộ Nam Tâm hít hít lỗ mũi, giọng mềm mềm yếu ớt mang theo giọng mũi: “……. Được.”

      Cố Trầm Quang đưa ra ngón tay út đặt trước mặt , hơi cong: “Ngéo tay.”

      Lộ Nam Tâm lập tức vươn ra ngón tay út của mình ngéo tay với , nhàng kéo kéo. Sau đó chống lại ngón cái của trợt tới, nghiêm túc đè xuống.

      Cố Trầm Qaung đột nhiên buông lỏng tay, từ trong bóp tiền rút ra tờ giấy đưa cho Lộ Nam Tâm. “Chú đây…… Đây là số điện thoại của chú, nếu Nam Nam muốn tìm chú, liền gọi số điện thoại này, là có thể chuyện với chú.”

      Lộ Nam Tâm nhận lấy, liếc nhìn, bỏ vào trong túi áo . Suy nghĩ mấy giây, cẩn thận lên nghi vấn. “……Lúc nào cháu cũng có thể gọi sao?”

      Cố Trầm Quang cười, lắc đầu cái: “ được, chú Tiểu Cố bình thường phải học, thể nghe điện thoại…… Như vầy , Nam Nam có thể gọi cho chú vào sáng Chủ Nhật. Vậy chú nhất định bắt máy, có được hay ?”

      Lộ Nam Tâm suy nghĩ mấy giây, ngoan ngoãn gật đầu: "Được!"

      Cố Trầm Quang đứng dậy: "Chú đây, Nam Nam, hẹn gặp lại."

      "Vâng. . . . . . Hẹn gặp lại."

      Cố Trầm Quang bước , rốt cuộc dứt khoát quay đầu lại, ngồi lên xe chạy thẳng tới phi trường, lên máy bay Mỹ.

      Trước sân, Lộ Nam Tâm trơ mắt nhìn đuôi xe màu đen xa dần rồi biến mất, cây già tháng năm mới nở.

      Đầy đất gió.

      Ngày thứ ba sau khi Cố Trầm Quang rời , chính là Chủ Nhật.

      Lộ Nam Tâm sáng sớm liền canh giữ trước điện thoại, ngừng nhìn đồng hồ tường, cả người ngay ngắn ngồi ở chỗ đó, đầu ngón tay căng thẳng. Vừa vui mừng, vừa lại cầm được thấp thỏm. Trái tim giống như đánh trống cuồng loạn, giống như đứa mong đợi nhận giấy khen.

      Sáng sớm Lộ Thịnh Minh ăn bữa sáng rồi đến công ty. Ninh Uyển từ trước đến nay đến 8 giờ dậy nổi. Lộ Nam Tâm ngồi trong phòng khách, khó được tự tại.

      Kim chỉ giây xẹt qua số 6 cuối cùng, lướt qua chỗ cao nhất mặt đồng hồ. Rốt cục đến 7 giờ. Lộ Nam Tâm nhấc điện thoại khay trà lên, chút nghĩ ngợi bấm dãy số điện thoại sớm thuộc lòng, nín thở đếm tiếng chuông reo “reng reng” bên kia điện thoại.

      Rất nhanh, điện thoại được người bên kia bắt máy, mang theo giọng cười trầm thấp lẫn với ánh mặt trời truyền tới: "Nam Nam?"

      ". . . . . . A."

      Đây là cuộc điện thoại đầu tiên của bọn họ.

      Chỉ có vài ba lời, trong năm tháng dài vô ngần về sau. Hai người giống như tự hiểu trong lòng mà , ai cũng chưa từng nhắc tới, ai cũng quên.

      Thời gian đó, mênh mông vô bờ.

      . . . . . .

      Những ngày kế tiếp, Lộ Nam Tâm quả rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mấy ngày mới nhớ mở miệng câu.

      Tháng chín, Lộ Thịnh Minh đưa đến trường tiểu học cách nhà xa học.

      Lộ Nam Tâm dắt tay cha theo giáo viên, đường tới trước cửa phòng học. có chút do dự, ánh mắt như muốn nhờ giúp đỡ nhìn về phía Lộ Thịnh Minh. Lộ Thịnh Minh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt , nhàng gật đầu, lông mày tinh tế, vui vẻ ôn nhu. Dưới ánh mắt khích lệ của cha, Lộ Nam Tâm rốt cục từ từ buông tay cha ra. Nhưng cũng chịu dắt tay giáo viên, chỉ tự mình bước vào phòng học hoàn toàn quen biết ai, bước vào thế giới khác.

      Dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp học, Lộ Nam Tâm chớp mắt cái, tay chân luống cuống, nước mắt sắp bốc lên.

      Đột nhiên sau đó nghĩ đến người ở nơi xa bên kia nửa vòng trái đất. Thời điểm nhìn thấy bạn học mới, nhất định vô dụng giống như . giống như Ngân Hà, sáng lên, sáng ngời làm cho người nào có thể kháng cự.

      Giáo viên tới, nhàng khoát tay lên bả vai của , giọng hỏi : “Chúng ta tự giới thiệu bản thân được ? cho các bạn học biết em tên gì?”

      Lộ Nam Tâm nắm chặt hai tay, cúi đầu trầm mặc. Lông mi cách nào kềm chế được run run, ở đáy mắt rơi xuống bóng ma.

      thể mở miệng chuyện. tiếng phổ thông. cùng những người nơi này…… giống nhau.

      Giáo viên lại thấp giọng hỏi mấy câu, tay Lộ Nam Tâm càng nắm càng chặt, lông mi run rẩy càng thêm lợi hại. Nhưng chỉ lả mở miệng……. ra rất sợ giáo viên cảm thấy nghe lời mà thích . Nhưng mà dám mở miệng. Trong lòng có cái bật quá cao, té gãy chân cũng nhảy tới. Lộ Nam Tâm dưới khí lúng túng trầm mặc len lén quét qua thân hình của cha đứng trước cửa, muốn lấy chút dũng khí.

      Nhưng mà Lộ Thịnh Minh sớm còn ở chỗ đó. Nơi ông vốn đứng hoàn toàn sạch .

      Lộ Nam Tâm rũ mắt xuống, cố nén nước mắt, thu hồi ánh mắt.

      Giáo viên dỗ nửa ngày cũng có cách nào, thể làm gì khác hơn là đứng lên, tay vẫn còn khoát bả vai Lộ Nam Tâm, dịu dàng ấm áp, cất giọng giới thiệu phá tan khí an tĩnh trong phòng học: “Đây là bạn học mới của chúng ta, tên là Lộ Nam Tâm, mọi người vỗ tay!"

      mảnh tiếng vỗ tay thoáng chốc vang lên. Tất cả mọi người đều vui vẻ vỗ tay, trong lòng tràn đầy thiện chí đối với bạn học mới.

      Người phương Bắc vốn rất nhiệt tình, luôn cách nào giảm thiểu nhiệt tình của họ.

      Giáo viên chỉ chỉ chỗ ngồi ở hàng thứ nhất, khẽ : “Vậy đây là vị trí của em, qua .”

      Lộ Nam Tâm gật đầu cái, mang theo cặp sách ngoan ngoãn tới, thả cặp sách vào trong bàn học. Mới vừa kéo khóa kéo bên ngoài cặp sách, liền cảm giác cánh tay của mình bị người khác dùng cái gì đó chọt chọt.

      Lộ Nam Tâm nhìn sang, nhìn thấy bé trai có khuôn mặt sạch tuấn tú mỉm cười đối diện , nụ cười lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời. “Chào Lộ Nam Tâm, mình tên là Chu Tần, sau này chúng ta trở thành bạn cùng bàn.”

      Lộ Nam Tâm nhìn bé trai trước mặt, cũng mỉm cười, xấu hổ gật đầu cái với đối phương.

      Lúc đó, vẫn còn vui cẻ, có người bạn cùng bàn hiền lành.

      Cho đến sau này, mới biết. Lớp này, vị trí này, người bạn ngồi cùng bàn kia, phải là vận may của . Căn bản là có người cố ý sắp xếp, ở sau lưng điều khiển.

      chỉ là con cờ mà thôi.

      **

      "Lộ Nam Tâm, tan học rồi, bạn sao?"

      Lộ Nam Tâm ngẩng đầu, nhìn bạn cùng bàn vui vẻ tràn đầy trước mắt, dừng chút, cuối cùng muốn phật lòng người khác, thấp giọng nhanh chóng : “Xong ngay đây.”

      Chu Tần sững sờ. Ngồi cùng bàn hơn nửa tháng, đâu là lần đầu tiên Lộ Nam Tâm mở miệng chuyện. Giọng mềm nhũn, là dễ nghe. Cậu kỳ quái: “Bạn có thể chuyện? Giọng còn dễ nghe như vậy. Bình thường sao bạn lời nào?”

      Cậu hỏi như chuyện đương nhiên. Đầu bút Lộ Nam Tâm dừng lại. ngẩng đầu nhìn cậu, chống lại đôi mắt to, trong suốt u mê của cậu, có giễu cợt, hoàn toàn chỉ là nghi ngờ.

      Hồi lâu, Lộ Nam Tâm nhìn cậu bé vô hại trước mắt, rốt cục lấy dũng khí : “Giọng của tôi….. dễ nghe sao?”

      Mặt trời tháng chính rọi vào phòng học, chiếu lên chiếc bàn màu nâu đỏ thành màu vàng óng ánh. Cậu bé vẫn cười : "!"

      ————

      Xuân Thu đến, Hạ ấm Đông lạnh. 1 năm đảo mắt trôi qua. Cuối năm, thời tiết Bắc Kinh đón chào trận bão tuyết.

      29 tháng mười, đúng lúc là Chủ Nhật. Lộ Nam Tâm kiên trì canh giữ trước điện thoại, chờ đến 7 giờ gọi điện thoại cho Cố Trầm Quang.

      6:56, chuông cửa đột nhiên vang lên. Lộ Nam Tâm nhìn thời gian chút, cảm thấy bỏ lỡ, vì vậy chạy mở cửa.

      Cửa mở ra, nghênh tiếp chính là khuôn mặt cười vô cùng quen thuộc. Chu Tần mặc áo bông màu tím, dưới ánh mặt trời mùa đông chói lọi lại lộ ra dáng vẻ sạch đẹp mắt.

      Nhìn thấy mở cửa, Chu Tần vui vẻ, trực tiếp đưa vật gì đó trong tay tới: “Này, tặng cho bạn!"

      Lộ Nam Tâm nhận lấy, là cái gì, hỏi: "Đây là cái gì?"

      Vấn đề vừa ra, thiếu niên vừa rồi còn cười híp mắt, mặt lập tức lặng lẽ nổi lên ửng hồng. Cậu ho khan tiếng, làm cho gương mặt nghiêm túc, : “Khụ, là quà tặng mừng năm mới.”

      À. . . . . ."Nhưng ngày mai mới là lễ mừng năm mới mà?"

      Như thế nào hôm nay lại tặng ?

      Chu Tần gãi gãi đầu, ngại ngùng giải thích. “Mình lập tức phải cùng cha mẹ ra nước ngoài mừng năm mới, phải đầu năm sau mới có thể trở về, mình sợ đến lúc đó trễ mất……”

      Giọng cậu càng ngày càng thấp, làm cho Lộ Nam Tâm căn bản nghe câu kế tiếp. nghi ngờ “A?” tiếng.

      Chu Tần đỏ mặt càng thêm ràng, vừa ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt ngập nước của Lộ Nam Tâm, trong long như bị phỏng, nghiêng đầu sang chỗ khác, cứng rắn khí phách : “Dù sao bạn phải nhớ, mình la người đầu tiên tặng quà mừng năm mới cho bạn là được!"

      xong đợi Lộ Nam Tâm trả lời, liền ném lại câu: “Cha mẹ mình đợi.” liền xoay người chạy .

      Lộ Nam Tâm “……” ra muốn , quà tặng mừng năm mới chú Tiểu Cố tặng cho , tuần trước liền nhận được rồi.

      Cầm quà tặng đong cửa lại, Lộ Nam Tâm theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, 7:20 phút rồi!

      liền nóng nảy, cũng cất quà tặng, trực tiếp ôm điện thoại bấm dãy số của Cố Trầm Quang.
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Phong nguyet, Ngọc Yochan, thư hồ9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :