1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trầm Quang theo hướng Nam - Ôn Thanh Hoan (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50:

      Lộ Nam Tâm còn mơ ngủ liền bị Cố Trầm Quang kéo lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.

      Lấy số, chờ đợi gọi số, đưa giấy cho Cố Trầm Quang để giúp điền, sau đó ký tên, tiếp theo bị xách chụp hình.

      Sau lưng treo tấm vải đỏ, Lộ Nam Tâm bị ép đối diện với người đàn ông cầm ống kính đen thùi lùi, cho đến khi người bên cạnh ghé vào bên tai cười : “Cười lên cái!”

      Lộ Nam Tâm: “À.”

      Sau đó cười cái.

      Người đàn ông chụp hình: "Ôi chao, ai, ôi, tốt! Tiểu tử là đẹp trai! Ôi chao, ai, ôi tốt tốt tốt! Được rồi!"

      Lấy hình.

      Ngồi ở cái ghế , đối diện là người đàn ông trẻ tuổi trịnh trọng hỏi: “Lộ tiểu thư, xin hỏi là tự nguyện gả cho Cố tiên sinh sao?”

      Lộ Nam Tâm ngây ngốc, trả lời: "Đúng vậy."

      "Vậy Cố tiên sinh, xin hỏi là tự nguyện cưới Lộ tiểu thư làm vợ sao?"

      Cố Trầm Quang đưa tay qua, nắm chặt tay Lộ Nam Tâm trong lòng bàn tay, ngẩng đầu, bên môi là nụ cười vui vẻ chói lọi: “Đúng vậy.”

      Lộ Nam Tâm giống như trong nháy mắt từ trong ngây ngốc hồi hồn.

      Người đối diện “cụp cụp” đóng dấu.

      Hai quyển sổ đỏ tươi được đưa tới.

      Cố Trầm Quang đưa cái tay trống còn lại nhận lấy, giống như là sợ mất mà nắm chặt, tay khác còn cầm chặt tay bà xã bé của mình.

      Ý cười khóe môi khống chế được phóng đại, ngừng tiếp tục phóng lớn. Thời điểm mở miệng chuyện, giọng khàn khàn: “, bảo bối, chúng ta về nhà.”

      Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn hai quyển sổ đỏ trong tay , ngoan ngoãn cùng theo.

      Ra cửa, Lộ Nam Tâm giật Cố Trầm Quang: “Cho em nhìn chút.” xong chỉ chỉ hai quyển sổ đỏ trong tay .

      Cố Trầm Quang dắt tay , tiếp tục : “Vào trong xe lại nhìn, bị rớt, ngoan.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . . . . . . . . . ."

      Vào trong xe, ngồi xong, đóng cửa xe, hai người cũng gấp , liền vùi ở trong xe nhìn hai quyển sổ đỏ vừa mới lĩnh.

      Cố Trầm Quang cầm hai quyển sổ đỏ nhìn chằm chằm mười mấy phút đồng đồ, lật tới lật lui hai quyển sổ đỏ, lại lật tới lật lui. Bị Lộ Nam Tâm bắt được, lúc này mới thỏa mãn đưa cho .

      Đổi sang Lộ Nam Tâm nhìn.

      Ngón tay nhàng mở ra phần bìa đỏ tươi bên ngoài, ánh mắt rơi vào ảnh chụp đỏ rực của hai người. Cố Trầm Quang thích chụp hình, cho nên hai người rất ít chụp hình chung, đây là trong những bức ảnh ít ỏi đó.

      cười nhiều, chỉ đủ tiêu chuẩn lộ tám cái răng.

      Lộ Nam Tâm nghiêm túc điếm qua.

      nhìn bức hình hai người đều cười rạng rỡ, cảm giác cả cuộc đời này đều đặt tại ngay trước mắt.

      Bỗng nhiên giọt nước mắt lớn “tách” tiếng rơi xuống.

      Cố Trầm Quang sửng sốt, vội hỏi: “Làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại khóc? Hử?”

      Bên cạnh, Lộ Nam Tâm mềm nhũn chợt nhào vào trong ngực , trong tay còn cẩn thận cầm hai quyển sổ đỏ.

      làm ổ trong ngực , nức nở lên tiếng, gần như nỉ non: “Cố Trầm Quang, Cố Trầm Quang, em thích 10 rồi…….”

      Thích nhiều năm như vậy, nhớ mãi quên, từ cẩn thận đến chút kiêng kỵ, từ ngây ngô đến thành thục, rốt cục gả cho .

      Gả cho người nửa đời .

      Đến cuối cùng, , đạp mây đến cưới .

      ————

      Hôn lễ là nửa năm sau khi Lộ Nam Tâm tốt nghiệp đại học.

      ngày trước là buổi lễ tốt nghiệp, sau ngày là hôn lễ.

      Bận tối mày tối mặt.

      Hôn lễ tổ chức rất lớn, người lớn nhà họ Cố nhiều đến mười mấy người, vẻ mặt Cố Trầm Quang tươi cười mang theo Lộ Nam Tâm lần lượt giới thiệu với bọn họ. Nhìn theo chào từng người .

      gọi tiếng mẹ, liền cũng là mẹ . gọi tiếng cậu, liền cũng là cậu .

      Loại cảm giác này, Cố Trầm Quang cảm thấy hạnh phúc lệ nóng tràn đầy.

      Phù rể Phương Tuấn Thừa liếc người đàn ông với nụ cười lúc nào tắt môi ngày hôm nay, rất là hâm mộ, ghen tỵ hừ tiếng: “Ngây thơ!”

      Lập tức cánh tay liền bị người khách khí đánh cái.

      hiểu nghiêng đầu, liền nhìn thấy dâu phụ mặc váy trắng cúp ngực bên cạnh, trưng ra khuôn mặt nhắn bị rượu cồn tiêm nhiễm đỏ ửng, đôi mắt vừa to vừa tròn, miệng hồng hộc đóng mở nhanh, mắng : “ người nào ngây thơ đó?”

      Phương Tuấn Thừa chợt nhíu mày: "Cố Trầm Quang, mắc mớ gì tới ?"

      Trong nháy mắt càng trừng mắt lớn hơn: “Đó là
      [​IMG]
      Phong nguyet, garan2602, Mai Trinh3 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51:

      Hai năm sau, bệnh viện, khoa sản.

      hành lang bệnh viện mùi thuốc khử trùng rất nặng, nhưng hề gay mũi, ngược lại mang đến cảm giác an tâm. Đây là bệnh viện tư nhân nhà họ Cố, bình thường đều là trai Cố Trầm Quang quản lý, lần này Cố Trầm Quang muốn tới, tự nhiên trực tiếp được đón vào phòng VIP lầu cuối.

      Dù sao cũng là chuyện vui lớn nhất mấy năm gần đây của nhà họ Cố —— Con dâu nhà họ Cố hình như là mang thai.

      Giờ phút này, Lộ Nam Tâm nằm giường bệnh trong bệnh viện, mặc cho máy siêu lạnh như băng ma sát bụng. có chút khẩn trương, ngón tay nắm chặt ga giường màu trắng bên dưới, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Quang cũng khẩn trương bên cạnh.

      nghe thấy người đàn ông từ trước đến nay luôn bình tĩnh lại cực kỳ cẩn thận cùng khẩn trương hỏi nữ bác sĩ trung niên trong phòng: “Dì Vương…….. Như thế nào rồi?”

      Nữ bác sĩ nghe vậy liếc mắt nhìn cái, thuần thục thu hồi máy siêu , lấy ống nghe bệnh xuống.

      Cố Trầm Quang lập tức đến gần từng bước đỡ Lộ Nam Tâm dậy.

      "Thai nhi rất khỏe mạnh, ba tuần rồi, tình trạng cơ thể của Tiểu Lộ cũng tốt, cộng thêm thai vị ổn định, an tâm dưỡng thai là được.” Bác sĩ Vương vừa vừa ghi gì đó giấy.

      Cố Trầm Quang nghe vậy thở phào nhõm, ôm Lộ Nam Tâm vẫn còn trong trạng thái mờ mịt vào lòng, bàn tay dán vào cánh tay , vuốt ve.

      "Có cử ăn cái gì ? Hoặc là cần đặc biệt chút ý cái gì?”

      Bác sĩ Vương vừa viết vừa : “Có, măng, cua, trái vải, nấm mèo. thể ăn. Dì con cũng nhớ được, trở về mua sách dưỡng thai mà xem kỹ.”

      "Vâng, còn có cái gì?"

      Bác sĩ Vương viết xong đậy nắp bút lại, dùng giọng đương nhiên : “Có, ba tháng đầu mang thai và ba tháng cuối thai kỳ thể sinh hoạt vợ chồng. Khoảng thời gian giữa cũng cần quá kiệt liệt, cần phải đặc biệt cẩn thận.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . ." Cắn môi, dám cười.

      Cố Trầm Quang: ". . . . . . . . A, vâng, nhớ."

      Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn sắc mặt người bên cạnh —— rất tốt, tức giận, nhưng mà rất đau khổ.

      buồn cười.

      . . . . . .

      đường trở về, hai người xúm lại nhìn quyển sổ khám thai. Phía tấm hình trắng đen, bác sĩ là hình thai nhi, đen thùi lùi, cái gì cũng nhìn ra, nhưng mà hai người xem lại thấy cực kỳ vui vẻ.

      Lộ Nam Tâm chỉ vào cái chấm đen xíu hình, giọng hỏi: “…… Là cái này?”

      Cố Trầm Quang nghiêm túc nhìn nhìn, : "Chắc vậy, dì Vương mới vừa chỉ là cái này.”

      ". . . . . . giống lắm?"

      "Mới vừa ba tuần, còn chưa lớn….. chừng lần sau chúng ta đến khám có thể thấy .”

      ". . . . . . À."

      Cố Trầm Quang nhàng hôn bà xã mình cái, quay đầu với tài xế, “Đến thương xá.”

      "Vâng, Nhị thiếu gia."

      Hôm nay lúc vừa có kết quả thử nghiệm, Cố Trầm Quang lập tức mang Lộ Nam Tâm tới bệnh viện kiểm ra, sợ có vấn đề gì. Hai người ngồi vào trong xe, mới phát , tay mình run rẩy gay gắt, hoàn toàn thể lái xe. Vì thế, gọi cho tài xế nhà họ Cố vạn năm cần dùng đến.

      Tài xế vừa dứt lời, điện thoại Cố Trầm Quang liền vang lên. cầm lấy điện thoại, nhìn tên hiển thị màn hình, lộ ra biểu tình đúng như dự đoán.

      “Alô, mẹ……. Được rồi, chúng con bây giờ đến bệnh viện, tài xế lái xe…… Rất tốt, thai vị ổn định, được rồi. Dì Vương khám, con trực tiếp gọi người tới, mẹ yên tâm….. A? có, mới từ bệnh viện ra, còn xe….. Được, chút con hỏi Nam Nam.”

      Cố Trầm Quang xoay người, hỏi Lộ Nam Tâm: “Mẹ kêu buổi tối chúng ta trở về ăn cơm, có muốn hay ?”

      Lộ Nam Tâm nghe vậy hai mắt sáng lên, liên tục ngừng gật đầu: “, dì Trịnh làm thịt kho cho em.”

      Dì Trịnh là lão quản gia nhà họ Cố, nấu cơm đặc biệt giỏi, nhất là món thịt kho. Lộ Nam Tâm ăn lần liền mê chết cái món thịt kho của bà.

      Cố Trầm Quang nhìn đôi mắt lóe lên tia sáng chói lọi khi nhắc tới thịt kho của Lộ Nam Tâm, giơ tay khẽ búng cái trán của , nhịn được cười ra tiếng: “ có chút tiền đồ.”

      Sau đó tiếp tục chuyện cùng Dịch Sở: “Trở về, nhưng mà đoán chừng phải trễ chút. Chúng con bây giờ chuẩn bị mua ít đồ…. được, chờ được, chúng con phải bây giờ, mua xong liền về nhà.”

      "A đúng rồi, Nam Nam muốn ăn thịt kho, mẹ với dì Trịnh tiếng.”

      "Khoảng 3 tiếng, trước giờ cơm tối khẳng định về đến…. Được.”

      Cúp điện thoại.

      Lộ Nam Tâm tựa đầu bả vai , duỗi thẳng cổ, tiến tới trước mặt nhìn : “Bây giờ chúng ta đâu?”

      Cố Trầm Quang mỉm cười, cúi đầu xuống, dùng môi cọ cọ môi , : “Mua đồ cho con của chúng ta.”

      "Làm sao biết là con ?”

      Cố Trầm Quang: “ muốn có con , giống bảo bối.”

      ". . . . . . phải đều con giống cha sao?”

      "Vậy cũng muốn con .” Cố Trầm Quang : “Con xinh đẹp, còn nghe lời. Mấu chốt là, tính tình giống bảo bối, như vậy mới có thể . . . . ."

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."

      Cố Trầm Quang cúi đầu nhìn vai mình, trầm ngâm giây lát, “Ánh mắt cũng muốn giống bảo bối, miệng cũng muốn giống…..” suy nghĩ chút, đột nhiên cảm thấy đúng. “ đúng, cũng thể rất giống, rất giống bảo bối đến lúc đó bị người khác cưới làm sao bây giờ?”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . ?"

      Cố Trầm Quang cau mày, “Người khác thể giống như bảo bối, con mình cũng được….. Nghĩ
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52:

      Trong phòng sinh đóng chặt, tiếng gào tiếng của phụ nữ ngừng vang lên, tiếng sau cao hơn tiếng trước, khàn cả cổ họng, mang theo đau đớn thể thừa nhận.

      Xuyên thấu qua cánh cửa, xuyên thấu hành lang.

      Cố Trầm Quang ngồi bên bàn giải phẩu, tay nắm chặt tay Lộ Nam Tâm, lòng bàn tay hai người đều là mồ hôi, biết là của hay là của . Phía sau tấm màn ngăn lớn, tất cả bác sĩ đều bận rộn đằng sau, còn dư lại hai người ở bên. Trong lúc nhất thời, chợt cảm thấy, giống như thế giới này chỉ còn lại mình .

      —— Sắc mặt đột nhiên tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, đôi môi bởi vì quá đau đớn, khô nứt ra vết thương, lại bị cắn chảy máu.

      Nhếch nhác rối tinh rối mù.

      Đau đớn khó có thể chịu đựng được chiếm cứ cả khuôn mặt, giống như dùng viên đạn liền có thể áp đảo . Mồ hôi lạnh tầng lại tầng tuôn ra, cho tới bây giờ đôi mắt đen long lanh sáng rực bởi vì đau đớn quá độ tan rả. Người từ trước đến nay luôn ngấm ngầm chịu đựng, thế nhưng lúc này giống như là thể nào chịu đựng được nữa tự giác gào thét lên, kêu phá cổ họng.

      Cố Trầm Quang có lúc nào giống như lúc này, đau khổ cùng sợ hãi tựa như bị người bỏ lại nơi núi đao biển lửa 18 tầng địa ngục.

      Tất cả dây cung lý trí đều bị cứng rắn đứt đoạn.

      Cố Trầm Quang nắm tay Lộ Nam Tâm, dán sát gò má vào mặt , ánh mắt thẳng tấp nhìn khuôn mặt tái nhợt của , lời mạch lạc: “Bảo bối, bảo bối, đừng sợ, đừng sợ…… ở đây, ở đây……”

      Lộ Nam Tâm sớm bởi vì đau đớn mà ù tai, giờ phút này lại nghe được giọng của , yếu ớt mà mơ hồ, nhưng vẫn nhịn được liều mạng dùng tia khí lựn cuối cùng quay lại.

      Khoảnh khắc nhìn thấy , tất cả nước mắt chịu khống chế rơi xuống: “Đau quá, Cố Trầm Quang…… Em đau quá, đau quá. Tại sao lại đau như vậy…….”

      Hai mắt của Cố Trầm Quang cũng đỏ dọa người, cố gắng chống đỡ dụ đỗ : “ sợ, lập tức xong ngay….. Bác sĩ rất nhanh, …..”

      Hơi thở Lộ Nam Tâm mỏng manh, nước mắt ngừng lăn xuống hòa lẫn vào mồ hôi. “…… Nhưng mà em đau lâu như vậy, như thế nào còn chưa khỏe…. Có thể, em có thể chết hay ? sách , rất là nhiều phụ nữ đều chết khi sinh con…… Em có thể……”

      " , nhất định , cho bừa!"

      "Nhưng mà em cảm thấy…… Bản thân đau sắp chết rồi. , …… A!” Lộ Nam Tâm đột nhiên thét to tiếng, ngón tay trong nháy mắt níu chặt ga giường, nửa người cũng đau đến ngưỡng lên.

      Có bác sĩ ở đằng sau tấm màn kích động mở miệng: "Đầu! Đầu ra! Dùng sức, lại dùng sức! Lập tức liền sinh rồi!"

      Cố Trầm Quang giống như nghe thấy. Tay nắm lấy tay đau đớn quằn quại, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt trầm thấp gắt gao nhìn chằm chằm , từng chữ từng câu, giống như là thề: “Bảo bối sao hết. Lộ Nam Tâm, em nghe cho , nếu em dám chết, nhất định tìm em, vĩnh viễn cũng buông tha cho em.”

      Nếu dám vứt bỏ , vậy nhất định lên trời xuống đất, cần bản thân, cần tương lai, cũng cần mơ ước, chết cũng buông tha cho .

      Cả đời đấu tranh cùng vận mệnh, chưa bao giờ cúi đầu nửa tấc. Nhưng nếu nó muốn đoạt , vậy còn cách nào, chỉ có thể quỳ gối đầu hàng.

      Nếu như là vận mệnh của , vậy liền chấp nhận.

      Cố Trầm Quang cúi đầu, giọng khàn đục giống như là miệng ngậm đầy máu, : “Lộ Nam Tâm, em.”

      Dịu dàng, thâm tình, dùng hết tình cùng kiêu ngạo cả đời.

      Lộ Nam Tâm hung hăng chấn động, đợi mở miệng, dưới thân đột nhiên ập đến trận đau mãnh liệt, có thứ gì đó trượt ra.

      Bên tai chợt vang lên tiếng bác sĩ hoan hô: "Sinh rồi! Là con trai, chúc mừng hai vị!"

      . . . . . .

      Nháy mắt, trong lòng Lộ Nam Tâm tràn ngập vui mừng, khóe miệng nhàng nhếch lên, giùng giằng muốn nhìn Cố Trầm Quang, lại chợt thấy mắt trái rớt xuống giọt nước mắt lớn.

      Cố Trầm Quang hoàn toàn nghe thấy tiếng hoan hô chúc mừng của các bác sĩ sau lưng. cúi người, ôm , cả người đều khẽ run, giọng cũng đủ kiên định, phun bên tai , mơ hồ lại ràng.

      "Lộ Nam Tâm, em.”

      Lộ Nam Tâm chỉ nghe được câu này,
      [​IMG]
      Phong nguyet, garan2602, Mai Trinh2 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @huongntd : thanks nàng, truyện ngọt quá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :