1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trầm Quang theo hướng Nam - Ôn Thanh Hoan (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45:

      Lộ Nam Tâm hoảng hốt sợ ở nơi đông người hôn xuống, liền nghiêng đầu bỏ chạy.

      phải là được, Cố Trầm Quang lại phải là người bởi vì ánh mắt của người khác mà chịu trói buộc.

      Cố Trầm Quang nhìn bóng lưg hoảng hốt chạy xa của Lộ Nam Tâm, cũng gấp. chậm rãi thu hồi ánh mắt, quét mắt xung quanh lượt, lại lấy bịch ô mai ném vào trong xe đẩy.

      Ừ, nhiều loại lựa chọn.

      . . . . . .

      nhanh mấy bước, kéo chạy ra xa trở về bên người, tay ôm lấy: “Đừng chạy lung tung.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . Ừm."

      Đầu sỏ gây nên như thế nào ngược lại trở thành có lý, Lộ Nam Tâm buồn bực.

      Đến khu vực rau cải, Lộ Nam Tâm biết, liền bên người Cố Trầm Quang nhìn chọn. Đảo mắt lơ đãng nhìn thấy quả hồng đỏ ao, muốn ăn, liền lấy tay chọt chọt eo .

      Cố Trầm Quang nghiêng đầu nhìn : “Muốn ăn thạch hoa quả đông lạnh rồi hả?”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . . . . ."

      Ngón tay vốn là chọt eo chợt dùng sức, nặng véo xuống cái. Lộ Nam Tâm trừng mắt nhìn Cố Trầm Quang, giùng giằng từ trong ngực ra ngoài, ôm lấy bịch ni-lon chọn quả hồng.

      Tay Cố Trầm Quang còn cầm bó rau xanh, nhìn bóng lưng tức giận của , nhịn được mím môi cười. Bản thân là bị sức sống trẻ trung, tính tình hài hước trẻ con của ảnh hưởng, bao nhiêu năm rồi chưa từng có.

      Bó rau xanh trong tay còn rất tươi, quan sát chút rồi trực tiếp bỏ vào trong xe.

      Mắt quét thấy hai túi quýt cùng ô mai.

      Cực kỳ mong đợi.

      Vì vậy buổi tối sau khi Lộ Nam Tâm từ chối thưởng thức thạch hoa quả thiên nhiên tinh khiết của người đàn ông nào đó, liền bị làm thành hoa quả đông lạnh, phối thêm quýt cùng ô mai, ăn sạch .

      Sau đó, Lộ Nam Tâm vùi trong ngực Cố Trầm Quang ngồi trong bồn tắm rộng lớn, mặc cho tắm rửa từng tấc da thịt bị dính nước ô mi, hơi thở thoi thóp.

      Khắp nơi người đều bị nước ô mai nhuộm hồng thành mảnh, nhất là bộ ngực. Hai gò bồng mềm mại ràng lần lượt thay đổi dấu tay cùng vết hôn, cùng với hai trái đào nho hồng nhạt phía , chính là bản thân càng nhìn càng thấy ngon miệng.

      Chứ đừng đến người đàn ông sau lưng, hô hấp dần dần bắt đầu tăng nhanh.

      Tay của lại tự chủ được nắm lấy, ngón trỏ kẹp lấy trái đào phía , bàn tay khép lại, nhàng xoa bóp.

      Lộ Nam Tâm rên lên tiếng, dưới mông cảm nhận được nhiệt độ nóng rực. cố gắng đẩy bàn tay của ra: “Đừng, được…… Em mệt quá.”

      Cố Trầm Quang để ý, ngậm lấy vành tai bé của , giọng khàn khàn: “Dù sao ngày mai bảo bối cũng cần học.”

      học cũng phải chỉ làm mỗi việc này nha!

      Trong lòng Lộ Nam Tâm rơi lệ đầy mặt, eo cùng hai chân đều chua xót đến mức như phải là của mình. Nếu lại tới lần nữa, đoán chừng đồ chơi này phải gắn lại.

      Vẻ mặt bây giờ của Lộ Nam Tâm đầy kinh sợ, Cố Trầm Quang thấp giọng cười tiếng, tay dùng sức bóp hai cái, liền bỏ qua cho .

      "Lần sau tính sổ với bảo bối, lần cho bảo bối thiếu trước.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."

      Cố Trầm Quang nghĩ nghĩ, lại cười tiếng: “ thích ô mai.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . . ."

      Cố Trầm Quang cúi đầu, in lại dấu hôn cái cổ trắng mịn của , nhàng gặm cắn chút. lát sau, ngẩng đầu lên, nhìn nhìn dấu vết hồng hồng bản thân vừa làm ra, liền vui vẻ, lại hôn thêm cái.

      "Vậy lại thêm cái.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . . . . . . . . ."

      Lưu manh!

      ————

      tháng sau, kỳ thi cuối kỳ của Lộ Nam Tâm rốt cuộc kết thúc. Cố Trầm Quang theo thường lệ mang ra ngoài du lịch.

      Thời điểm Lộ Nam Tâm đến sở luật sư tìm Cố Trầm Quang, cảm thấy oán khí của Lê Tích muốn đốt ra cái động sau lưng rồi.

      Cố Trầm Quang tới, lập tức nhìn sang : “Nhìn đâu vậy?”

      Lê Tích thu hồi lửa ghen hừng hực chiếu người Lộ Nam Tâm, quay đầu lại nhìn Cố Trầm Quang, có chút tội nghiệp: “Cậu lại muốn ra ngoài du lịch sao?”

      "Ừ.”"

      Giọng điệu như nước chảy gió thổi, chuyện đương nhiên.

      Lê Tích đúng là tức giận, định ném đồ trong tay, ngồi ở bàn làm việc của Cố Trầm Quang ăn vạ: “Tôi cũng muốn ra ngoài du lịch! Tôi cũng muốn nghỉ phép!”

      Cố Trầm Quang lướt mắt nhìn : " có bạn ra ngoài du lịch cái gì?"

      Lê Tích: ". . . . . . . . . . . ."

      Mẹ kiếp, người độc thân liền bị kỳ thị? Chó độc thân tại ngay cả nghỉ phép du lịch đều được?

      Xã hội này tại làm cho người ta lạnh lòng cỡ nào?

      Cố Trầm Quang đảo mắt thu dọn đồ đạc xong, cầm lấy túi laptop, an ủi Lê Tích: “Lần này quá lâu, trước cậu hãy cố gánh, tới nửa tháng tôi trở lại.”

      Lê Tích chuẩn bị tốt cảm xúc, định chửi má nó.

      Cố Trầm Quang: “Khi nào trở lại tôi gánh, cho cậu nghỉ nửa tháng.”

      Lê Tích liền nuốt câu chữ thô tục trở về.

      "Cút , nhớ em ở chỗ này chờ cậu trở lại.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . . . . ."

      Gần đây bị Quả Quả cố chấp phổ cặp về “thế giới đàn ông”, có chút suy nghĩ.

      Cố Trầm Quang tới, tay tự nhiên cầm lấy tay , ngón trỏ đan xen: " thôi."

      Ánh mắt cưng chiều, giọng dịu dàng, cùng với người vừa rồi hoàn toàn như hai người khác nhau.

      Lê Tích: ". . . . . . . . . ."

      Tại sao CMN trước khi vẫn quên quăng thức ăn cho chó chứ?

      ————

      Lần này Cố Trầm Quang mang Lộ Nam Tâm trở về chốn cũ, thấy căn phòng quen thuộc tưrớc mắt, cảm giác duy nhất trong lòng Lộ Nam Tâm là, “Ừm, quả nhiên.”

      ra sớm đoán được mang trở lại nơi này lần nữa.

      Trạm thứ nhất của hai người vẫn như cũ là Thành Đô. Đợi qua hai ngày, liền bắt đầu về nơi khác.

      Lộ Nam Tâm ngồi lên chiếc xe quen thuộc trong lòng có đáp án, hề ngoài ý muốn.

      Lần nữa nhìn thấy trước mắt là cửa gỗ quen thuộc, trong lòng hề có mâu thuẫn, ngược lại là hoài niệm.

      Lúc ban đầu có được hạnh phúc cùng ấm áp, cũng đến từ chỗ này.

      Cửa bị đẩy ra, người phụ nữ từ phía sau cửa bước ra, vẫn giống như trước, dịu dàng như nước, hỏi chuyện đời.

      Lộ Nam Tâm cùng Cố Trầm Quang đều nhìn ra được, bà tiều tụy rất nhiều.

      Lần trước gặp mặt còn là đầu tóc đen trơn bóng, tại hai bên tóc mai có lấm tấm sợi bạc. Khí chất nhiều hơn vài phần lạnh nhạt, giống như là khám phá thấu hồng trần.

      Bà nhìn hai người ngoài cửa, nhàng cười tiếng: “Các con tới?”

      Cố Trầm Quang nắm chặt tay Lộ Nam Tâm, mỉm cười, lễ phép cúi đầu: “Làm phiền bác rồi.”

      Diệp Cửu lắc đầu cái, liếc mắt nhìn Lộ Nam Tâm yên lặng tiếng động bên cạnh , bên trong đôi mắt xinh đẹp có chút mong mỏi xẹt qua. Bà đè thấp giọng, dịu dàng : “Vào .”

      Xoay người đẩy cửa.

      Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thấp, mang theo ý khóc đè nén, xa lạ lại quen thuộc: "Mẹ. . . . . ."

      Diệp Cửu ngẩn ra.

      Chưa kịp xoay người lại, bị người từ phía sau ôm lấy.

      Cánh tay trắng mịn chặt vòng lấy eo bà. Hốc mắt Diệp Cửu đột nhiên nóng lên. Thân thể lại cứng ngắt tại chỗ dám nhúc nhích, đối với gần gũi đột nhiên xuất của con , có chút biết làm sao.

      Hồi lâu, cbà hậm rãi giơ tay lên nắm lấy vòng tay vòng eo mình.

      ". . . . . . Con hiểu?"

      Người sau lưng gật đầu, nước mắt dính vào quần áo bà: " hiểu."

      Diệp Cửu vui mừng cười tiếng, cúi đầu nhìn tay mình cùng tay con giao nhau chung chỗ, hai hàng lệ đột nhiên rớt xuống, thẳng tấp nện vào dưới chân bàn đá xanh.

      "Mẹ , thằng bé làm cho con hiểu.”

      Lần đầu tiên nhìn, Diệp Cửu liền biết, người đàn ông này làm cho con bà hiểu —— Tình .

      Lộ Nam Tâm hiểu, Diệp Cửu là Cố Trầm Quang

      "Mẹ. . . . . ."

      Diệp Cửu chợt xoay người, ôm người phía sau lưng vào trong ngực, ôm chặt, mặc cho nước mắt chảy ra. Hồi lâu, đau đớn kêu thành tiếng: “Con , con của mẹ……”

      Lộ Nam Tâm nhào vào trong ngực Diệp Cửu, vừa khóc vừa hỏi, trong giọng mang theo cam lòng: “Mẹ, con rất nhớ người. Con rất rất nhớ mẹ….. Mẹ cần con sao? Mẹ tại sao lại chịu thăm con……”

      có tiếng trả lời.

      Lộ Nam Tâm cho là đợi được đáp án của bà rồi.

      Lại đột nhiên bị người ôm chặt hơn. Trong giọng Diệp Cửu lộ đau đớn: “ xin lỗi, Nam Tâm. Mẹ đồng ý với ông ấy, cả đời này gặp lại ông ấy……”

      Cho nên năm đó, bà nhịn đau mà trao con cho ông, liền ôm ý định cả cuộc đời này gặp nhau. vài đoạn thời gian trong cuộc sống, bà cảm giác rệt, có người nào đó dùng dao, đào từng chút , ít phần còn lại trái tim bà. Cho đến khi moi ra, cho đến khi còn dư lại thể xác hồn.

      Bà biết, người cầm dao là chính bản thân bà. Lần lượt chuyển giao cho người mà bà nhất.

      thể nào lựa chọn, chỉ có thể vui vẻ chịu đựng.

      . . . . . . .

      Cố Trầm Quang đứng ở ngoài khoảng sân trống, nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc thúc thít trước mặt, khóe mắt đỏ lên, khóe môi lại yên lặng nhếch lên nụ cười vui vẻ.

      ————

      Hai người lại nhà Diệp Cửu 10 ngày.

      10 ngày này, Lộ Nam Tâm giống như là trở lại lúc còn . Mỗi ngày đều ở trong lòng ngực ấm áp mềm mại của mẹ làm nũng, cái gì cũng cần lo lắng.

      Diệp Cửu chưa kết hôn mà có con, chồng lại biết là người nào. Người dân trong thôn bảo thủ đương nhiên là có lời đồn đãi khó nghe. Ngay cả Lộ Nam Tâm cũng chỉ lần nhìn thấy bà mai trong thôn tới cửa, muốn làm mai cho Diệp Cửu. Bà mai khuyên bảo hết lời, nếu Diệp Cửu vẫn cứ tiếp tục như vậy, phải là chuyện tốt.

      Đều ngoại lệ đều bị Diệp Cửu khách khí đuổi .

      : “Tôi chưa kết hôn mà có con, bại hoại thanh danh, lại mang theo đứa , liền lấy chồng, đừng nên làm liên lụy người ta. Làm phiền bà mai lo lắng.”

      Cũng có đàn ông đến tận cửa cầu hôn.

      Diệp Cửu : "Tôi chỉ gả cho người tôi . phải .”

      Lời đồn đãi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khó nghe, nhưng Diệp Cửu thèm để ý.

      nhu nhược như vậy, cũng thờ ơ với thực tế trước mắt, dùng bộ dáng mạnh mẽ thể ngã, cố chấp bảo vệ tình cùng kiêu ngạo của bản thân.

      Nhiều năm vẫn như ngày.

      Dù là tình của bà sớm cưới người phụ nữ khác. Nào sợ bản thân kiêu ngạo trong mắt người ngoài lại buồn cười mà đáng thương như vậy.

      Nhưng bà hối hận, đến cuối cùng, còn hai tay dâng ra cốt nhục duy nhất của bản thân.

      Em , muốn, được, em đều cho.

      Chỉ cần em có.

      Vì vậy vui vui vẻ vẻ cho , bất kể trái tim mình có phải là đau đến muốn sống hay .

      Buổi tối mỗi ngày Lộ Nam Tâm đều vùi trong ngực Diệp Cửu, ngửi mùi hương dễ ngửi người mẹ, trong lòng yên bình mà khổ sở.

      Người phụ nữ tốt như vậy, lại trả qua cuộc đời như thế.

      "Nam Tâm” Giọng nhàn nhạt mang theo dịu dàng của Diệp Cửu truyền tới.

      "Dạ?"

      Bà tĩnh lặng, tiếp tục hỏi: "Thằng bé làm thế nào để cho con hiểu?”

      Lộ Nam Tâm hít sâu cái, thân thể từ từ nhích về phía trước, vùi sâu hơn vào trong ngực của Diệp Cửu. Trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: “Mẹ, bởi vì nếu như con là mẹ, người kia là ấy mà ….. Con cũng làm giống như mẹ.”

      Dù là biết , phía sau là khổ sở thê lương cả đời.

      ". . . . . . Ừ." Giọng Diệp Cửu vào ban đêm có vẻ phá lệ dịu dàng. Giọng điệu mềm đặc trưng của Giang Nam.

      : “Nam Tâm, con giống mẹ, con phải gả cho thằng bé, như vậy mới phải.”

      ". . . . . . Dạ."

      Lộ Nam Tâm nghĩ tới người nào đó mình trong căn phòng cách vách, nhịn được thấp giọng cười.

      Mẹ, con cùng với người nọ kết hôn, có được hay ?

      Được.

      . . . . . . . . . . .

      Hai người rời Diệp Cửu đưa đến ngoài cửa.

      " thôi, chú ý an toàn."

      Cố Trầm Quang nắm lấy tay Lộ Nam Tâm: “Chúng con mấy tháng, tới lễ mừng năm mới trở lại thăm bác .”

      Diệp Cửu khẽ mỉm cười: “Được. Trầm Quang, con là đứa bé ngoan, Nam Tâm liền nhờ cậy vào con.”

      Cố Trầm Quang nặng nề gật đầu: “Bác yên tâm, có thể chăm sóc cho em ấy, là phúc của con.”

      Diệp Cửu cúi đầu, thủy chung cười nhạt tiếng: “Như vậy tốt rồi….. thôi, trời chiều rồi.”

      Lộ Nam Tâm nhịn được bước lên ôm chặt lấy Diệp Cửu: "Mẹ, hẹn gặp lại."

      ". . . . . . Ừ."

      Diệp Cửu nhìn hai người cùng nhau ra hẻm Thanh Thạch, trong đầu tự chủ lại lên hình ảnh người kia.

      "Thịnh Minh, , là thằng bé tuấn kiệt xuất nhà ai nha……”
      Last edited by a moderator: 11/8/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46:

      Cố Trầm Quang đúng hạn trở về, đến sở luật sư thay thế Lê Tích.

      Lê Tích tin thần phấn chấn mặc áo khoác vào, vui vẻ : “ nha, cậu gánh .”

      Cố Trầm Quang liếc mắt nhìn cái: “ làm gì? Gấp như vậy.”

      Lê Tích tươi cười rạng rỡ: "Xem mắt."

      Cố Trầm Quang: ". . . . . ."

      cảm thấy khó tin, ngẩng đầu lên nhìn , cẩn thận ngắm nghía hai giây, rất nghi ngờ hỏi: “Bộ dáng của cậu cũng giống là loại tìm được vợ, làm gì gấp gáp như vậy?”

      Lê Tích: “Có thể là gần đây phải ăn hơi nhiều thức ăn cho chó.”

      ". . . . . . . . . . . ."

      "Tôi cũng muốn mang bà xã ra ngoài du lịch nha.”

      ". . . . . . . . . . . ."

      Cố Trầm Quang: “Cút, nửa tháng, hy vọng cậu có thể thắng lợi trở về.”

      . . . . . .

      Cố Trầm Quang về nhà lại chuyện này cho Lộ Nam Tâm nghe, buồn cười: “Bộ dáng Lê rất đẹp trai nha, cũng có rất nhiều thích ấy, ấy tại sao lại nóng lòng xem mắt như vậy chứ?”

      Ánh mắt Cố Trầm Quang lộ vẻ coi thường: “Đẹp trai? Đẹp trai hơn sao?”

      Lộ Nam Tâm biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt: “ có, đẹp trai nhất.”

      Cố Trầm Quang hài lòng hôn cái.

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . Tại sao bây giờ càng ngày càng đứng đắn rồi?”

      "Có ?"

      Lộ Nam Tâm nhìn Cố Trầm Quang: “Có. Lúc trước 10 năm như ngày đều rất nghiêm chỉnh. Sau khi ở chung chỗ, ngày giống như 10 năm đều đứng đắn.”

      ". . . . . ."

      Cố Trầm Quang cúi đầu, lại hôn cái: "Đây chỉ có thể là do bảo bối dạy dỗ tốt.”

      ". . . . . ." Oan uổng.

      ràng là người nào đó cần thầy dạy cũng giỏi.

      Kỳ nghỉ hè chỉ còn hơn phân nửa, sau khi du lịch trở lại, mỗi ngày Lộ Nam Tâm lại bị ông chủ Cố xách đến phòng làm việc.

      Vừa đúng lúc học kỳ này có bài tập, dứt khoát mang theo luôn. làm việc, làm bài tập.

      Cố Trầm Quang nghe thấy ngạc nhiên hỏi: “Bài tập gì?”

      Như thế nào đại học còn có bài tập?

      Lộ Nam Tâm đưa tới quyển sách dày, hết sức buồn bực: "Phiên dịch quyển 《 Thủy Hử truyện 》."

      Cố Trầm Quang nhận lấy, là bản Mãn văn 《 Thủy Hử truyện 》, toàn bộ là đống chữ Mãn giống như sâu lông, nhìn cũng nhức đầu, đừng nhắc tới phiên dịch.

      hỏi: “Dịch thành chữ Hán?”

      Lộ Nam Tâm: “ phải, là chữ La Mã.”

      Cố Trầm Quang: “Chữ La Mã là cái gì?”

      Lộ Nam Tâm: "Chính là Mãn văn đọc liền .”

      "À.” Cố Trầm Quang lật tới lật lui, vẫn cảm thấy hoàn toàn xem hiểu, cảm giác đều giống nhau. “Bảo bối có thể xem hiểu?”

      Lộ Nam Tâm gật đầu cái: “Ừm, sai biệt lắm."

      "Nhiều dấu gạch chéo như vậy làm sao bảo bối phân được? Làm sao biết cái nào là cái nào?” Cố Trầm Quang vô cùng nghiêm túc tò mò.

      Lộ Nam Tâm cũng nghiêm túc giải thích cho , ngón tay đến gần chỉ: “Từ phía đếm, từng chữ đầu cùng tạo thành bộ phận đều giống nhau, có thể tìm ra. xem, cái này là chữ A, phía dưới nó là hai dấu gạch chéo, coi là hai, đếm phía dưới nữa…..”

      Cố Trầm Quang đột nhiên ngẩn người.

      Liếc nhìn đối diện, rất nghiêm túc, ánh mắt đặc biệt chuyên chú. suy nghĩ hai giây, liền hỏi Lộ Nam Tâm: “Học cái này, sau đó bảo bối có hối hận ?”

      Lộ Nam Tâm sững sốt, ngay sau đó đáp: “ hối hận. Triều Thanh lưu lại phần lớn đều là sử liệu chữ Nhật, văn hiến đều là chữ Mãn. Luôn luôn có người học. triều đại to lớn huy hoàng như vậy, phải nghĩ cách lưu trữ lại. Nghe tại cả nước có thể chân chính tiếng Mãn đến mười người. Em cảm thấy học cái này rất có ý nghĩa.

      Cố Trầm Quang xoa xoa đầu : “?”

      ".” Lộ Nam Tâm ngẩng đầu nhìn , đôi mắt lóe sáng: “Hơn nữa học cái này đặc biệt rất thú vị, viết ra cũng rất đẹp….. Em cảm thấy tốt vô cùng.”

      Cố Trầm Quang cúi đầu hôn lên ánh mắt của , trái cái, phải cái, giọng điệu thấp mang theo cưng chiều: “Được, bảo bối cảm thấy tốt, vậy là được rồi.”

      Còn có ở phía sau bảo vệ , vĩnh viễn là đường lui của .

      ————

      Chuyện Chu Chấn Quang chấm dứt, rất nhanh liền có vụ án mới tìm đến. Sở luật sư ngoại trừ cùng Lê Tích, những người còn lại căn bản đều là phụ tá hoặc là luật sư thực tập, rất nhiều vụ án có cách nào qua tay.

      Vì vậy mới vừa trở lại tuần, Cố Trầm Quang liền bận đến chân rời, ngày ngủ tới 7 tiếng, chỉ có thể vào thời gian nghỉ trưa thỉnh thoáng bắt Lộ Nam Tâm đến, ôm lấy thân mật chút.

      Từ đó về sau, thời điểm Lộ Nam Tâm tỉnh dậy trong phòng làm việc của Cố Trầm Quang, việc cổ liền nhiều thêm mấy dấu dâu tây, tập mãi thành thói quen. Sau lại rút ra kinh nghiệm, người luôn chuẩn bị sẵn khăn quàng cổ hay kem che khuyết điểm, mỗi buổi trưa tỉnh ngủ, chuyện đầu tiên là chạy đến phòng vệ sinh, nhìn xem chung quanh cổ có dấu hôn hay , liền vội vàng che đậy.

      Về sau Cố Trầm Quang lo lắng bôi những thứ đồ này tốt cho thân thể liền rút kinh nghiệm, hôn lên chỗ có thể bị người khác nhìn thấy, lúc muốn hôn liền cỡi quần áo ra hôn.

      Ngày đó Lộ Nam Tâm tỉnh ngủ liền vọt tới phòng vệ sinh trái phải kiểm tra xem có dấu hôn hay , nhưng mà kỳ lạ là tìm được gì. Buổi tối trở về, lúc tắm soi gương . . . . .

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."

      Sói biến thân, khó lòng phòng bị.

      ————

      Mùa đông 2 năm sau.

      Cố Trầm Quang chờ Lộ Nam Tâm ngoài cổng trường đại học, ngồi trong xe, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

      Trước đó Lộ Nam Tâm được vào danh sách bảo vệ báo cáo nghiên cứu, hôm nay phỏng vấn. Giờ này có lẽ đến lượt .

      Mùa đông ở
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47:

      Lộ Nam Tâm muốn gặp mặt là chỉ việc ra mắt.

      Vì vậy, ba ngày sau, trước cửa biệt thự nhà họ Cố.

      Lộ Nam Tâm khẽ kéo chiếc váy hoa người, lắc lắc cánh tay người đàn ông bên cạnh, khẩn trương hỏi: “Em mặc như thế nào? Nhìn có đẹp ?”

      ". . . . . ."

      Cố Trầm Quang vô cùng cho mặt mũi, nghiêm túc nhìn chút, chân thành : “Được, rất đẹp.”

      Lộ Nam Tâm vẫn yên lòng, nhìn chung quanh. “Mặc màu hồng có thể quá trang trọng hay ? Nếu em đổi lại màu xanh dương?” lo lắng, ràng tối hôm qua chọn quần áo cả đêm.

      ". . . . . . . . . . . . ."

      Cố Trầm Quang nhìn nổi nữa, lôi kéo Lộ Nam Tâm, trực tiếp tới cửa: “Bộ dáng bảo bối mặc đồ ngủ, chưa tắm rửa, đầu tóc rối tung mẹ cũng biết thấy bao nhiêu lần rồi, tại mới chú ý hình tượng?”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . Nhưng trong nhà của có những người khác nữa hay ?”

      Ngày hôm qua Cố Trầm Quang cho biết, kể từ khi mẹ biết hôm nay dẫn bạn về nhà, ba sáu bà nhà cũng biết, cũng xoa tay muốn tới nhìn xem chút.

      Cố Trầm Quang tính toán chút, đoán chừng hôm nay ít nhất cũng hai mươi mấy người.

      Lộ Nam Tâm lúc ấy: ". . . . . . . . ."

      Nghe Lộ Nam Tâm vậy, Cố Trầm Quang dừng bước, cảm thấy cần phải cái gì đó để yên tâm. Kéo vẻ mặt còn nghi ngờ qua, nhìn vào ánh mắt của , nghiêm túc : “Bảo bối cảm thấy ý kiến của những người đó có thể ảnh hưởng đến ?”

      "Rất nhiều người ngay cả tên cũng nhớ, với câu: Cố Trầm Quang, người bạn này tốt, thích hợp. nghe theo lời bọn họ cảm thấy bảo bối tốt, hợp?”

      Lộ Nam Tâm thành lắc đầu cái: " thể."

      "Vậy nghe lời của bọn họ, bởi vì bọn họ thích mà làm cho bảo bối đau khổ?”

      Lộ Nam Tâm tiếp tục lắc đầu: " có."

      Cố Trầm Quang vỗ đầu cái: “Vậy bảo bối lo lắng cái gì?"

      . . . . . . Đúng vậy

      Nhưng mà vẫn còn rất khẩn trương, kềm chế được. Chuyện này phải muốn khống chế liền có thể khống chế. Đạo lý hiểu rồi, nhưng mà phản ứng sinh lý có cách nào.

      Cố Trầm Quang vẫn tiếp tục trấn an , : “Đáng sợ nhất chính là gặp mặt mẹ chồng đúng ? Bảo bối cảm thấy mẹ là bà mẹ chồng hung dữ hay sao?”

      Lộ Nam Tâm vội vàng lắc đầu cái.

      “Mẹ có thích bảo bối ?”

      Lộ Nam Tâm do dự, gật đầu, lại gật đầu.

      "Cho nên, mẹ chồng tương lai thích bảo bối, ông xã tương lai lại bảo bối như vậy, còn sợ cái gì?”

      Người này. . . . . .

      Mặt Lộ Nam Tâm thành công đỏ rực. cứ , làm gì còn xen vào bày tỏ nữa……

      có dũng khí tiếp tục tranh cãi với , Lộ Nam Tâm chọt chọt tay , đỏ mặt thấp giọng lầm bầm: “Được rồi, được rồi, em biết……”

      "Vậy gõ cửa?” Trong lúc hai người chuyện tới cửa. Lần đầu tiên mang bà xã về nhà gặp người lớn, gõ cửa để người nhà ra mở, là lễ tiết.

      Lộ Nam Tâm gật đầu cái.

      Cố Trầm Quang cười, dùng trán chạm vào trán , thấp giọng, ánh mắt nhìn về phía : “Yên tâm, ở đây.”

      Sau đó đứng thẳng dậy, giơ tay ấn chuông cửa.

      Lộ Nam Tâm cảm thấy trong nháy mắt cả người khẩn trương tê dại, tay theo bản năng nắm chặt lấy tay .

      Cửa gần như là giây sau đó liền mở ra, vẻ mặt Dịch Sở hề lộ ra bất ngờ gì, khuôn mặt tươi cười.

      Dịch Sở nhìn hai người ngoài cửa chút, vui vẻ hề giảm, gọi: “Nam Tâm đến rồi? Đến, mau vào mau vào!” xong lại nhìn sang Cố Trầm Quang: “Bạn con đâu? phải là mang bạn về nhà sao? Người đâu?”

      Cố Trầm Quang: ". . . . . . . . ."

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . . . ."

      Hai người đứng nhúc nhích, bàn tay quang minh chính đại nắm chặt, khuôn mặt Lộ Nam Tâm có sắc đỏ lan ra.

      Dịch Sở cười chờ hồi, phát giống như có chỗ nào đó đúng, thử thăm dò hỏi lại lần nữa: “Người đâu?”

      Vẫn như cũ ai động, có tiếng trả lời.

      Sau lưng cả đám thân thích nhà họ Cố nghe tiếng cũng lao qua, vây cái cửa chật cứng giọt nước chảy cũng lọt, giống như fan hâm mộ vây xem thần tượng.

      Trong mắt tất cả đều là tia sáng bát quái tò mò.

      Nụ cười của Dịch Sở dần dần cứng ngắt ở khóe miệng, ánh mắt chậm rãi dời xuống, rơi vào giữa mười ngón tay đan nhau của hai người.

      Dịch Sở: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."

      Bà giật mình tại chỗ, cho đến khi sau lưng có vài thân thích biết Lộ Nam Tâm bắt đầu ồn ào lên: “Ai ai ai, đây chính là bạn của Trầm Quang sao? Bộ dáng tệ, sạch , nhìn qua là tốt.”

      "Ăn mặc cũng rất xinh đẹp.”

      "Nhìn dáng vẻ này, nhất định là còn ? hơn Trầm Quang bao nhiêu?”

      . . . . . .

      Nhưng mà lực chú ý của Lộ Nam Tâm hoàn toàn nằm ở nơi này. *Die?nĐ!!anL^^eQu///yĐo()n* có chút thấp thỏm nhìn chằm chằm Dịch Sở, trơ mắt nhìn ánh mắt của bà từ từ trợn to, thẳng tấp nhìn chằm chằm vào bàn tay giao nhau của hai người, tiếng động phun ra hai chữ.

      "Các con. . . . ."

      Dịch Sở chợt ngẩng đầu lên nhìn Cố Trầm Quang.

      Cố Trầm Quang khẽ gật đầu, trong ánh mắt đen láy tất cả đều là thản nhiên, hoàn toàn khẳng định suy nghĩ của bà.

      Dịch Sở thoáng chốc hít vào ngụm khí lạnh.

      Sau lưng, cả đám thân thích cuối cùng cũng nhìn ra phản ứng của Dịch Sở có cái gì đó đúng, có người lặng lẽ kéo kéo váy Dịch Sở, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

      Hồn Dịch Sở bị kéo trở về, ánh mắt chậm rãi dời chỗ khác, nhàng lắc đầu: “ có gì.”

      Lại
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48:

      Cố Trầm Quang khẽ nhếch môi, cất điện thoại di động.

      Bọn họ xuống lầu, vừa tới chân cầu thang, đám người trong phòng khách tán gẫu vui vẻ, thoáng chốc tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn.

      Lộ Nam Tâm dừng lại, sau đó hơi lúng túng gật đầu cái.

      Mọi người vừa nhìn: Á, này thế nào đôi mắt lại đỏ như vậy? Khóc? Dịch Sở đồng ý?

      thể nào. . . . . .

      Nhìn rất xinh đẹp nha. . . . . . . Sao lại đồng ý?

      Nhiều người suy nghĩ quá ràng, che giấu chút nào biểu mặt, nhìn Lộ Nam Tâm từ xuống dưới.

      Mắt Cố Trầm Quang trầm xuống, liền muốn lên tiếng.

      Lúc này Dịch Sở đột nhiên từ phía sau chạy tới, thân mật kéo tay Lộ Nam Tâm, vòng qua khuỷu tay của, cười cười : “, Nam Tâm, cùng bác qua bên kia ngồi.”

      Lộ Nam Tâm ngẩn ra, có chút lờ mờ, theo bản năng nhìn Cố Trầm Quang.

      Cố Trầm Quang yên lặng gật đầu, mặc cho bà xã bị mẹ mình lôi .

      nhìn ra được, mẫu thân đại nhân đây là cứu vãn, đánh vỡ biểu thích Lộ Nam Tâm vừa rồi.

      Cố Dương từ phía sau chậm rãi đến gần, vỗ vỗ vai Cố Trầm Quang.

      Cố Trầm Quang quay đầu lại: "Ba"

      "Ừ."

      Hai cha con nhìn thẳng vào mắt nhau cười tiếng, hai đôi mắt sắc sảo cực kỳ giống nhau lóe ra tia sáng, đều lời nào.

      Dịch Sở mang theo Lộ Nam Tâm, dưới ánh mắt còn ngờ vực của đám thân thích, giống như lơ đãng : “Ai , đôi mắt như thế nào lại đỏ như vậy? Vừa nảy Trầm Quang vừa mấy câu liền bị làm cảm động? Con cho bác nghe, bình thường thằng nhóc thối này phải là đặc biệt nhàm chán, cũng chịu mấy lời dễ nghe dụ dỗ con vui vẻ?

      Lộ Nam Tâm thưa dạ, cúi đầu có chút ngượng ngùng, đáp: ". . . . . . Tạm được, ấy cũng .”
      may, gần đây Cố Trầm Quang trở nên càng ngày càng đứng đắn, thỉnh thoảng nhảy ra vài ba câu, có thể trêu chọc trái tim của .

      Tỷ như, thạch hoa quả.

      Lại tỷ như, ô mai.

      Lộ Nam Tâm đều bị làm cho bản thân sinh ra chứng sợ hãi đối với hai món này —— tại vừa nhìn cầm hai túi ô mai trở lại, mặt liền bắt đầu hồng, sau đó liều mạng nhào qua, ở người bắt đầu làm loạn, trước giành được ăn sạch.

      Bây giờ nhớ lại vẫn còn. . . . . .

      Khóe mắt Dịch Sở phát bắt đầu đỏ mặt.

      Làm người từng trải, bà liếc cái liền hiểu, lập tức cũng biết tại sao lại đỏ mặt….. là, thằng nhóc thối kia nhìn ra còn rất biết tình thú.

      Dịch Sở nhìn trắng nộn bên cạnh, bởi vì con trai của mình, vành tai đều đỏ ửng, nhịn được cười híp mắt đùa giỡn : “Ôi chao, ai ôi, thằng nhóc đó cái gì? Mặt đỏ như vậy?”

      Lộ Nam Tâm về đích khó khăn: " có. . . . . ."

      Dịch Sở buông tha , “Hắc, đứa này, con với bác còn có cái gì mà thể ? Mau chút!”

      Mặt Lộ Nam Tâm bắt đầu bị thiêu đốt, đơn giản thẹn thùng muốn khóc. tội nghiệp liếc nhìn Dịch Sở, " có. . . . . ."

      Dịch Sở còn muốn hỏi lại, lúc này Cố Trầm Quang ba bước biến thành hai bước từ phía sau chạy tới, giải cưới bà xã của mình từ trong tay mẫu thân đại nhân ra.

      Túm lấy , kéo vào trong lòng ngực mình.

      Giọng tốt: "Mẹ."

      Dịch Sở nghiêng đầu nhìn cái, ngượng ngùng, vươn tay ra phía sau chậm rãi tới bên cạnh ông xã mình, “ hỏi hỏi….”

      Cố Trầm Quang: ". . . . . . . . ."

      thở dài, dắt tay Lộ Nam Tâm theo Dịch Sở cùng Cố Dương vào phòng khách.

      Đến vị trí chính giữa, đứng lại.

      Chờ Dịch Sở cùng Cố Dương đến giữa sô pha ngồi xuống xong, đám thân thích trong phòng hoặc ngồi hoặc đứng, ánh mắt đều rơi vào người bọn họ.

      Trong phòng khách rộng lớn lại yên tĩnh như .

      Lộ Nam Tâm khẩn trương có chút run rẩy, bàn tay ở sau lưng hung hăng nắm lấy tay , miễn cưỡng duy trì bình tĩnh mặt.

      Lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

      Rất nhanh, nghe mở miệng, từng chữ từng câu, nghiêm túc chắc chắc, đối mặt với tất cả thân thích giới thiệu : “Đây là bạn của con, Lộ Nam Tâm.”

      xong, cũng đợi mọi người phản ứng, liền dắt tay Lộ Nam Tâm tới ghế sô pha bên cạnh Dịch Sở, ngồi xuống.

      Sau lưng mọi người làm như thấy, mảnh tiếng chúc mừng.

      Cái gì trai tài sắc ông trời tác hợp, vừa nhìn liền xứng đôi, khí chất dịu dàng vừa nhìn liền biết chính là trong sạch. . . . . .

      Lộ Nam Tâm nghe thế rốt cục nhịn được run lên, buồn cười: Cũng phải hay sao, Cố Trầm Quang nuôi lớn, còn phải trong sạch hay sao . . . . . .

      nắm ống tay áo .

      Sau lưng còn có giọng của phu nhân phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, Sở Sở rất nhanh liền có cháu mập mạp ôm rồi . . . . .”

      Cố Trầm Quang nghiêng đầu nhìn Lộ Nam Tâm, hạ thấp giọng: "Sao vậy?”

      Lộ Nam Tâm dựa vào trong ngực , mượn bờ vai ngăn trở ánh mắt, ngửa đầu giọng hỏi, gần như là dùng khẩu hình môi: “Cứ như vậy thôi? Có phải được tốt hay ?”

      Bình thường trình tự phải phải tiếp nhận người lớn thẩm vấn hay sao?

      Cố Trầm Quang trấn an , mỉm cười, khẽ xoa đầu , giọng kề sát lỗ tai : “ sao.”

      Ba mẹ đồng ý, cần thiết để người xa lạ tới phán xét tốt xấu.

      Bảo bối nhà , bởi vì mà đứng ở nơi đó, bị đám người liên hệ phán xét, những lời tốt. Xin lỗ, có lòng tốt như vậy.

      chính là thích.

      cần người khác .

      Dịch Sở sao có thể nhìn ra tính tình thúi này của con trai, muốn trừng cái lại sợ người khác lầm tưởng là bà bất mãn Lộ Nam Tâm. Loại đại gia tộc như nhà họ Cố, thị phi quá nhiều, bà thân ở trong đó mấy chục năm, cong cong quẹo quẹo bên trong biết nhìn thấy bao nhiêu, thể biết chừng mực.

      Lời Cố Trầm Quang vừa ra khỏi miệng, Dịch
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49:

      Lộ Nam Tâm tỉnh lại phát người đàn ông bên cạnh còn ngủ, lông mi mềm mại khép chặt, tóc đen che hưn phân nửa cái trán. Như vậy nhìn, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng từ trước đến giờ lại có mấy phần trẻ con.

      Bên ngoài trời chiều xuống, nhuộm đỏ ửng cả nửa bầu trời. Lộ Nam Tâm nhìn lướt qua, đoán chừng khoảng 4 giờ.

      Thế nhưng ngủ đến 2 tiếng.

      Lộ Nam Tâm yên lặng trong chốc lát, tin thần trở về vị trí cũ. Thời điểm này, mẹ Cố cũng chuẩn bị cơm tối ? phải ra phụ giúp, nào có con dâu nào ngày đầu tiên tới cửa làm gì chỉ biết ngủ?

      Tay phải chống giường, hơi có chút khó khăn bò dậy, ngủ lâu, người cũng bũn rũn.

      Lộ Nam Tâm mới vừa ngồi dậy, chăn còn chưa có rời khỏi người, liền bị người đàn ông nào đó kéo ngược trở về, cánh tay thuần thục kéo vào trong ngực.

      Giọng Cố Trầm Quang khàn khàn còn mang theo chút vừa mới tỉnh ngủ, mơ hồ hỏi: " đâu?"

      Thân thể Lộ Nam Tâm bất động.

      Sợ làm cho còn buồn ngủ, giảm thấp thanh : “ giúp bác nấu cơm.”

      Cố Trầm Quang ngẩn ra, cau mày tới: ". . . . . . Cái gì?"

      " nấu cơm."

      Cố Trầm Quang: “Bảo bối biết?"

      . . . . . . Đúng vậy, biết. Mỗi lần làm trợ thủ rửa rau cũng bị người đàn ông nào đó ghét bỏ, véo chóp mũi cười món ăn này cũng dám ăn, toàn là mùi thuốc Diệp Tử.

      Lộ Nam Tâm cứng đờ trong giây lát, đẩy đẩy người nửa tỉnh nửa mê, “Vậy em cũng giúp được chút gì đó.”

      "Làm gì?" Cánh tay Cố Trầm Quang duỗi ra, thấp giọng lầm bầm: “Ngủ với lát.”

      ". . . . . . . . . . . . ."

      Lộ Nam Tâm cố gắng giãy giụa, cùng người thần chí còn mơ ngủ phân phải trái: "Như vậy tốt."

      tay Cố Trầm Quang ở sau lpng dùng sức, kéo Lộ Nam Tâm nghiêng lại, đầu cọ vào trong hõm cổ , bất động: “Có cái gì tốt? phải trước kia cũng như vậy sao?”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . . . ."

      Lộ Nam Tâm suy nghĩ lý do này chút, giọng tự động thấp xuống hai tone, mang theo tia xấu hổ, giải thích: “Thân phận hôm nay của em giống với trước kia……”

      Thân phận.

      Hai chữ này làm cho người nửa sống nửa chết nào đó rốt cục thanh tỉnh mấy phần.

      Mấy giây sau, đột nhiên ý thức được, tại sao hôm nay bản thân lại có thể ôm ở trong phòng ngủ?

      ". . . . . ."

      Cố Trầm Quang nhắm mắt lại, có chút ảo não: “Là do suy nghĩ chu toàn.”

      "Hả?"

      Cố Trầm Quang lật úp sấp người , nhắm mắt yên lặng 5 giây, sau đó đứng dậy: “Đứng lên, cùng bảo bối.”

      Lộ Nam Tâm nhìn mặt mệt mỏi, đành lòng: “ ngủ thêm chút nữa , em tự xuống là được rồi.”

      Cố Trầm Quang lắc đầu cái, vào phòng vệ sinh dùng nước rửa mặt, thanh tỉnh, lúc này mới cầm theo khăn lông ra ngoài, vừa lau vừa : “ cần, bảo bối có ở đây ngủ được.”

      Nhiều năm như vậy, sớm dưỡng thành thói quen ôm vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng công tác, thân mình trong khách sạn,
      [​IMG]
      Phong nguyet, garan2602, Mai Trinh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :