Chương 25 là thời khắc cuối xuân, qua đêm, cây nho già trong sân nở biết bao chùm hoa trắng , tùng giọt sương trong đu mình những chiếc lá xanh bóng. biết con mèo nhà ai ngồi nơi đầu hồi nhìn thấy Trần Uyển liền quẩy cái đuôi trắng rồi quay mình chạy mất hút trong ánh nắng ban mai. Buổi sớm yên tĩnh trong lành hoàn toàn khác ồn ào hôm qua, như thể hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy, phiền muộn trong lòng dường như cũng bị bầu khí trong lành xua tan, Trần Uyển vươn người đợi tiếng chim họa mi lảnh lót đầu tiên của nhà hai ông bà đối diện. Tối qua bận phải tiếp láng giềng xung quanh, sau khi tiễn hết mọi người cả đêm cũng mất ngủ, nhớ ra Tiểu Vũ còn phải học, nên Trần Uyển quyết tâm dậy để làm đồ ăn sáng cho nó. tin mợ cả đêm cũng khó ngủ, hay là xin nghỉ thêm mấy ngày để phụ giúp mợ, lại đột nhiên nhớ ra tối qua là lịch phải đến nhà Tưởng Phán dạy thêm, vì cả ngày tất bật nên quên béng mất. vỗ vỗ vào đầu tự mắng mình câu rồi mở cửa nhà bếp, mở bếp lò thay viên than tổ ong. Nghe thấy bên ngoài có tiếng người gõ cửa, sợ làm mợ thức giấc, vội vàng ra mở chốt cửa, “Ai đấy? Đợi chút”. “Tiểu Uyển, là cậu.” Trần Uyển há hốc mồm, quả nhiên là cậu, tay còn cầm cái túi hôm qua đưa vào. kêu lên: “Cậu đừng bước vào”. tới nhà bếp, gắp vài viên than nóng trong lò đặt vào nhau rồi mang ra đặt dưới chân cậu, “Cậu, bước qua chậu lửa . Lục Chỉ, Điền Tam lúc từ Cục Cảnh sát về đều làm thế, để tiêu trừ ám khí”. Củng Tự Cường buồn cười, làm theo, “Mợ con đâu?” “Còn chưa dậy, hôm qua chắc là cả đêm ngủ. Để con gọi, mợ biết cậu về hẳn vui lắm”, Trần Uyển cười hớn hở. Chẳng trách sáng sớm hoa nho nở đầy. “Đừng gọi, để mợ ngủ. Cậu tắm rửa, thay đồ. Gọi Tiểu Vũ dậy, vẫn cái tật giờ này còn ngủ lì.” “Vậy để con làm đồ ăn sáng trước .” Lúc hai người chuyện, mợ nghe thấy liền khoác áo ra, vui mừng khôn xiết, lại vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Chẳng phải Tồn Chính mất mấy ngày sao? Bảo trong tình hình sóng gió, đưa tiền cũng dám mà”. Trần Uyển dừng lại ở cửa bếp, cũng nghe Phương Tồn Chính đợi mấy ngày cho qua sóng gió mới nghĩ cách. “Hay là sau đó nó nhờ ai?”, cậu , “Ở cục là tối qua có người đến thông báo thả người, nửa đêm cũng chẳng có xe nên tôi ở trong đó ngủ”. “Vậy còn những người khác?”, mợ hỏi. Giọng cậu nghe chán nản, “ mình tôi. Ăn sáng xong, tôi còn phải đến mấy nhà đó ngồi lại bàn bạc”. “Củng Tự Cường, ông còn quan tâm đến cái nhà này nữa ? Suốt đêm qua tôi chợp mắt được, ông biết ?”, mợ cuống lên, sợ lại có thêm rắc rối gì nữa. Trần Uyển lắc đầu, chủ kiến của cậu dễ mà thay đổi được, mợ có cãi lại cũng chẳng tác dụng gì. thở dài rồi bước vào bếp. Lúc gọi điện thoại cho Tưởng Tiểu Vi cáo lỗi, Trần Uyển có chút thấp thỏm, sợ là giữ uy tín bị trách cứ. Tưởng Tiểu Vi độ lượng : “Tôi cũng đoán có lẽ có chuyện gia đình kịp báo. Cũng nên mua điện thoại để liên lạc cho thuận tiện”. Hôm qua Phương Tồn Chính đưa điện thoại mình dùng cho , là để tiện liên lạc, có điều vẫn chưa kịp thông báo đến hết mọi người, Trần Uyển vâng vâng dạ dạ lời cáo lỗi. Tưởng Tiểu Vi lại : “Tôi cũng muốn tìm , có người nhờ tôi mấy lần, là mời ăn cơm. đoán xem là ai?”. Trần Uyển , nghĩ mãi chẳng biết là ai. “Lần trước gặp công tử Hồng, Hồng Kiến Học”, Tưởng Tiểu Vi cười tinh quái: “ đấy, chẳng có chút thần thái vui tươi gì cả, công tử Hồng hôm đó ở Gia Thành quay sang cười với mấy lần, nhưng ngay cả cái liếc mắt cũng ngó ngàng, là hay”. Thấy đầu dây bên kia im lặng, chẳng có phản ứng gì, Tưởng Tiểu Vi ngừng cười, “ ta nhờ tôi mấy lần, tôi cũng thấy phiền. muốn tôi lại với ta, nhưng qua cũng phải lại, quen biết nhiều người cũng chẳng có gì tốt, sau này tốt nghiệp dễ xin việc. Chỉ là bữa cơm, trước mặt mọi người ta chẳng dám làm gì đâu”. Trần Uyển cầm điện thoại, lòng bàn tay toát mồ hôi, quay đầu nhìn sang cậu mợ chuyện, cân nhắc trong giây lát rồi : “Tôi ”. Lầu của Danh Sĩ Các có chỗ dành cho bàn ăn, toàn bộ đại sảnh dùng để bố trí khu cây cảnh, dưới chiếc cầu bằng đá cẩm thạch là dòng nước chảy dập dìu, bên cạnh đá Thái Hồ[1]ở đầu dòng nước có trồng khóm trúc xanh ươm tươi tốt. đến gian phòng ở lầu hai, có mấy đôi nam nữ cười vui vẻ, khí rất náo nhiệt. [1] Đá Thái Hồ là loại đá ở Thái Hồ, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường được dùng làm hòn non bộ. Lần đó bởi vì Tưởng Tiểu Vi có nhắc tới Hằng Vũ, chỉ là liếc mắt dò xét Hồng Kiến Học cái, nhưng ánh mắt ấy lại bị để ý. Người này có liên quan tới cuộc di dời đường Thượng Hải và cái chết của cha , cùng với chuyện chuẩn bị di dời con hẻm Chu Tước, khiến thể quan tâm. ngây ngô khờ khạo, chân tướng việc được vùi lấp dưới nhiều tấm rèm vô cùng rối rắm, huống hồ việc xảy ra mấy năm, nên bữa cơm chẳng có ý nghĩa gì cả, căn bản thể dò xét được điều gì. Có vài giọng , cho dù bạn có nghe quen chẳng nữa, có vài chuyện, cho dù bạn chính mắt nhìn thấy, nhưng điều đó lên , chỉ có thể cảm nhận bằng con tim. Lòng tin đối với cha khiến vạn phần phục và đầy nghi hoặc, nén nhịn mấy năm rồi, bây giờ có cơ hội tìm hiểu chân tướng việc, nhất định thể bỏ qua, nếu như phải đánh đổi, trả giá… cũng tuyệt đối, tuyệt đối từ bỏ. Các món ăn ở Danh Sĩ Các ngoài bào ngư vi cá mập, Trần Uyển chưa từng ăn, nhưng nhìn thực đơn nhiều rồi, vì vậy cũng có cảm giác hiếu kỳ. Hồng Kiến Học thấy dáng vẻ ung dung, ánh mắt dưới gọng kính vàng lóe lên vẻ bất ngờ. ở độ tuổi này hoặc là thuộc loại khác thường, hoặc là dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng có thể làm điệu bộ ung dung như vậy quả là hiếm có. “Công tử Hồng hôm nay tốn kém rồi. Cậu là cha mẹ, là áo cơm của công ty chúng tôi, bữa ăn này đáng lý do tôi mời mới đúng”, Tưởng Tiểu Vi . Hồng Kiến Học khẽ cười, : “Tôi chỉ thích quang cảnh ở Danh Sĩ Các, mấy món này hầu như các vị cũng ăn chán rồi. Yến xào, bào ngư, vi cá là những thứ quý giá, khi được dùng tràn lan rồi nó cũng trở nên thông thường”. Những người làm quan chức địa phương thường ngang ngược, khoe khoang, chỉ là do Hồng Kiến Học trầm luân thương trường bao năm nên biết cách vờ khiêm tốn, hôm nay lại càng hết sức che đậy bản chất để mạo phạm tới người đẹp, bởi thế cũng tự mình cảm thấy ngôn từ phát ra vô cùng nhã nhặn. “Cũng chỉ có cậu mới đủ tư cách những lời này”, Tưởng Tiểu Vi liếc mắt nhìn , “Chúng tôi đều là những người bình thường, đâu dám học đòi xem thường phú quý”. “ tâm bốc hay là chê bai tôi đó? Tôi sợ Trần đây cho tôi là kẻ phàm tục nên tự lùi mấy bước.” Trần Uyển thấy có nhắc đến mình, tay cầm đôi đũa bạc ngừng lại. rất ít khi dùng cơm xã giao, biết trong trường hợp này nên sao mới phải, chỉ cười cười. Trong mắt Hồng Kiến Học, những người con khác bị cánh đàn ông chòng ghẹo cười cợt, lẳng lơ hay tức giận mắng chửi hoàn toàn giống với vẻ điểm tĩnh im lặng của chút nào. Trong bữa tiệc có nhắc tới bản tin hôm qua, tối qua tivi có chiếu đến con hẻm Chu Tước, nhưng chỉ là lướt qua mà thôi, tin tức ấy được người dân truyền tai rất nhiều. “Đúng là người dân dọa cho sợ hãi ngoan ngoãn, hôm qua bắt mấy người, hôm nay có mười mấy hộ ngoan ngoãn đến kí hợp đồng”, dưới nụ cười điềm tĩnh của Hồng Kiến Học là vẻ vô cùng đắc ý, “Trong cuộc họp thành phố , ai gây khó dễ cho Chính phủ Chính phủ làm khó lại. Đến ký hợp đồng cũng coi như họ biết thức thời”. Những người khác cứ thế phụ họa theo, có người hôm qua nhìn cảnh mọi người bát nháo thấy hả lòng hả dạ, hoàn toàn biết nỗi đau của những người trong cuộc. Miếng vi cá trong miệng Trần Uyển như nghẹn cứng nơi cổ họng, hương thơm vừa nãy giờ như hóa thành mùi tanh của máu, buồn nôn, khó nuốt. Đặt lại chén súp tay, khẽ hỏi Hồng Kiến Học: “Như vậy tương lai những người đó ở đâu?”. Hồng Kiến Học ngạc nhiên nhìn rồi bật cười : “Trong nội thành có nhiều nhà ở thương mại, khi bồi thường tiền rồi họ sống ở đâu phải là vấn đề chúng tôi cần lo nghĩ. Vivian chỉ học hành giỏi giang chứ có trái tim yếu mềm. học Kinh tế à, nên biết về nền kinh tế thị trường để thích ứng với nhu cầu phát triển của kinh tế hàng hóa, quy luật là lợi ích cục bộ nên nhường bước trước lợi ích tổng thể”. Trần Uyển trong lòng cười nhạt, muốn biết cái tổng thể trong lợi ích tổng thể đó là chỉ bộ phận nào. Hồng Kiến Học thấy thích thú khi thảo luận với về vấn đề này, nên đánh trống lảng, hỏi về chuyện học hành của Trần Uyển. Trần Uyển trả lời đúng mực, Hồng Kiến Học hào hứng hỏi từng nghĩ là đến Hằng Vũ để thực tập, Trần Uyển cười : “Tôi mới năm nhất, còn ba năm nữa mới tốt nghiệp”. Hồng Kiến Học cuối cùng gợi hứng thú cho , cảm thấy phấn chấn, liền rút danh thiếp ra đưa, “Trước khi tốt nghiệp mà tiếp xúc với xã hội chỉ có lợi chứ có hại, nếu có thời gian cứ đến công ty kiếm tôi, tìm hiểu chút về hoạt động và chức năng trong công việc sau này rất có lợi cho .” Trần Uyển né tránh ngón tay của Hồng Kiến Học, cầm lấy danh thiếp rồi cho vào túi, sau đó lấy điện thoại đổ chuông liên hồi ra, cười với , “Tôi ra ngoài nghe điện thoại”. Ra ngoài đóng cửa lại, kìm được thở hắt ra hơi. Hôm nay được Hồng Kiến Học mời nên có phòng bị tâm lý, trước khi đến đây nhờ Hà Tâm Mi cứ tiếng đồng hồ lại gọi cho cuộc diện thoại, như vậy giả dụ có tình huống nào xảy ra cũng nhân cơ hội mà thoát thân. Thực ra mới ngồi cũng được bao lâu, chỉ là như ngồi đống lửa, thể nào kiên nhẫn hơn nữa. “Cuối cùng cũng gọi tới, tớ sợ cậu quên béng mất rồi”, ngừng trách cứ. Hà Tâm Mi hình như ăn gì đó, hàm hồ: “Sợ gì, bữa cơm thể xơi tái luôn cậu. Tớ cũng mong cậu tốt đẹp, nếu vận số đào hoa có thể tóm luôn cơ hội”. “Khỉ gió, có mà tan tác đào hoa ấy”, Trần Uyển giậm chân, “Được rồi, tớ cũng chuẩn bị biến đây, cảm ơn cuộc diện thoại, mai tớ mang đồ ăn cho cậu”. Gấp điện thoại lại, ngước mắt ra hành lang thấy đám người mặc đồ tây giày bóng lộn tới, muốn tránh về phòng nhưng kịp. Hiếm khi nhìn thấy chỉnh tề như thế. với người bên cạnh, rồi sải bước tiến về phía . Như phản xạ có điều kiện, Trần Uyển rùng mình, nghênh mặt nhìn với vẻ đề phòng. “Sao lại ở đây?”, giọng thúc ép như truy hỏi. “Đến nơi ăn uống dĩ nhiên là để ăn uống.” quay người chuẩn bị vào phòng. vội túm chặt khuỷu tay Trần Uyển, thấy chiếc điện thoại tay , mặt cứng đờ, nhìn bằng ánh mắt nham hiểm. chậm rãi : “Ăn uống? Để tôi xem ai mà có bản lĩnh mời được !”, giọng châm biếm, rồi đẩy cửa phòng. Cánh cửa phòng bị đẩy cái mở ra. “Tiểu Uyển, gọi điện sao…”, Tưởng Tiểu Vi chưa dứt câu, mặt bỗng biến sắc, nhưng chỉ trong mấy giây liền niềm nở: “ Tiểu Ngũ”.
Chương 26 “ Tiểu Ngũ!” Tần Hạo đưa ánh mắt hồ nghi nhìn hai người, sau đó dừng lại gương mặt Trần Uyển, “Hai người quen biết nhau?” “ quen em cùng khóa của em à?”, Tưởng Tiểu Vi cũng tỏ ra ngạc nhiên, “Tiểu Uyển, đây chính là người chị … Tần Hạo, chị gọi ấy là Tiểu Ngũ.” rồi cố ý chớp chớp mắt với Trần Uyển. Thấy gương mặt đầy kinh ngạc và hoài nghi, nụ cười của Tưởng Tiểu Vi càng thêm rạng rỡ. “Tôi… tôi vào trước, hai người cứ chuyện tự nhiên.” sớm biết rằng Tần Hạo là hạng người vô sỉ, nhưng tài nào ngờ rằng chính là người đàn ông trong câu chuyện của Tưởng Tiểu Vi. Đồ hèn hạ ai bằng… Trần Uyển nén kinh ngạc trong lòng, vội vã gạt Tưởng Tiểu Vi ra rồi đẩy cửa bước vào. Cửa vừa mở Tần Hạo nhìn thấy mọi người trong đó, sắc mặt càng thêm u ám. nhìn Tưởng Tiểu Vi hồi lâu rồi bật cười, : “Lại chơi cách giới thiệu bạn để làm mánh khóe lấy quan hệ? Quan hệ của còn ít à? Có hứng thú thế sao làm má mỳ ?”. Nụ cười gương mặt dần dần tan biến, Tưởng Tiểu Vi hít hơi, trầm giọng : “Tôi có giới thiệu ít đẹp cho , mà thấy gì”. Tần Hạo nhếch mép, đưa tay nhàng xoa vành tai ta, rồi xoa lên đôi khuyên hình chữ C, cúi xuống. Tưởng Tiểu Vi căng thẳng, đôi môi khẽ mở ra, phả hơi vào . Nhưng lại nghiêng đầu vào tai ta: “ biết mối quan hệ giữa tôi và Hồng Kiến Học mà còn nhúng tay vào? thấy chưa đủ à, cho rằng tôi biết việc đó? Đừng tưởng mình thông minh, tôi đưa lên được cũng quẳng về chỗ cũ được thôi”. xong để mặc Tưởng Tiểu Vi với nét mặt xám ngắt đứng ngoài cửa, sải bước vào trong. Mấy người đàn ông ngồi trong hầu như đều là chỗ quen biết, biết giữa Hồng Kiến Học và Tần Hạo có lục đục. Khi rượu ngà ngà thấy bước vào, mặc dù nhiều người khá ngạc nhiên, nhưng vẫn cười đứng dậy. Chỉ có Hồng Kiến Học là vẫn ngồi yên, hơi nhướng mày với người bên cạnh: “Gọi phục vụ lấy thêm ghế”. Tần Hạo cũng khách khí, cười với mọi người rồi kéo chiếc ghế bên cạnh Trần Uyển ra ngồi xuống, to: “ cần đâu, tôi ngồi đây được rồi”. rồi đặt khuỷu tay lên thành ghế Trần Uyển, ôm chặt bên vai , quay sang với rất âu yếm để mọi người cùng nghe thấy: ‘Baby, xin lỗi, đến trễ”. Thấy mặt Hồng Kiến Học sầm xuống, Tần Hạo trong lòng đắc ý. càng ôm chặt vai Trần Uyển, đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại nơi Hồng Kiến Học, cười : “Bữa nay tôi mời, Hồng, hiếm lắm mới gặp được, mọi người đừng khách sáo nhé”. Hồng Kiến Học đứng dậy, cầm chai rượu bàn rót vào ly của Tần Hạo, ánh mắt nhìn Trần Uyển ngồi cứng đờ như gỗ trong vòng tay , hỏi: “Quen biết?” Tần Hạo quay sang Trần Uyển hỏi: “Chưa với Hồng về quan hệ của chúng ta sao?”, đợi Trần Uyển trả lời, quay sang Hồng Kiến Học : “ ấy là thế đấy, người biết nghĩ ấy muốn bắt cá hai tay, nhưng thực ra là do ít ra ngoài biết trời cao đất rộng, phải , baby…” Chưa dứt câu, Trần Uyển thúc cùi chỏ vào xương sườn . Tần Hạo kêu lên tiếng, đau đến mức nhăn mày, đỡ lấy cằm , : “Này em, ở nhà cãi cọ có vài câu mà ác độc với thế hả? Muốn mưu sát chồng sao?”. nghĩ tới những lần đối đãi tốt với đều nhận được cảm kích, trong lòng bực bội, tay bất giác ôm chặt hơn vài phần. Trần Uyển đau đến mức muốn chảy nước mắt, đánh vào tay , mắng rằng: “Bệnh viện tâm thần nhốt kỹ à? Sao lại thả người bừa bãi thế này?”. Ngước lên liền thấy mọi người há hốc mồm, ngẩn người ra, như thể xem hai người họ tán tỉnh ve vãn nhau. Rồi quay lại sau, Tưởng Tiểu Vi tựa lưng vào tường, nét mặt ỉu xìu xám ngắt. Trần Uyển xấu hổ, giận dữ, nghĩ về Tưởng Tiểu Vi bỏ ra mười năm tình mà hề nhận được chút gì của cái gọi là đầm ấm gia đình, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng. cúi đầu khẽ . “Xin lỗi”, chịu đựng hơn được nữa, vội lấy túi xách bỏ . Khóe môi Tần Hạo cũng mang nụ cười khoái chí, ánh mắt dõi theo Trần Uyển, sau khi ra khỏi cửa cũng vội đứng dậy. và Hồng Kiến Học vóc người tương đương, bốn mắt dõi theo, ai cũng muốn rời bỏ mục tiêu. Trong chốc lát, như gươm tuốt vỏ nỏ giương dây, bầu khí vô cùng căng thẳng. Những người khác ai dám lên tiếng khuyên can, chỉ nín thở dõi theo cục diện. Tần Hạo cầm ly bàn lên, mời Hồng Kiến Học: “ Hồng, chúng ta hiếm khi có cơ hội cùng ngồi lại uống rượu với nhau, hôm nay mời ly”. xong ngửa uống cạn, rồi cười nhìn Hồng Kiến Học cũng uống cạn. Mọi người thở phào nhõm, nhưng biến cố lại bất ngờ xuất , ai kịp ngăn cản Tần Hạo vớ lấy chai rượu đập về phía Hồng Kiến Học. Chai rượu đập vào bức tường phía sau Hồng Kiến Học, mấy thét lên cùng tiếng vỡ giòn tan, chai thủy tinh vỡ vụn, rượu cũng bắn tứ tung, cả phòng tràn ngập mùi rượu. Tần Hạo ngưng cười, sầm mặt với Hồng Kiến Học cố gắng giữ bình tĩnh: “Muốn gọi người con tôi thích đến tiếp rượu, cũng muốn xem ấy uống nổi hả?” ra ở Đế Đô, những kẻ như Tần Hạo thường dám quá hung hăng càn quấy. Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào , nhưng có ai dám tìm phiền phức cho chính mình chứ? Cho nên các phe phái chỉ muốn thầm thù địch nhau. Đến đây, tuy thiếu tính giới hạn, nhưng những người con xuất thân trong gia đình quyền quý như hai người họ, ai ngốc nghếch đến mức đưa nhược điểm bản thân ra cho người khác thấy. Hôm nay, rất tức giận, đem tất cả những điều nhẫn nhịn được đổ hết lên đầu Hồng Kiến Học. May mà lúc đó còn có chút lý trí, vẫn để hai bên có lối thoát, nếu theo như chẩn đoán của , Hồng Kiến Học hôm nay đổ máu là xấu hổ cho cái tên của quá! Rời Danh Sĩ Các, trong lòng Tần Hạo vẫn còn chút bực bội, ánh mắt lướt sang hai bên đường tìm kiếm bóng dáng “tên đầu sỏ”. Trần Uyển bước chầm chậm, nhìn thấy đuôi xe tuyến cuối mà đuổi theo, chỉ muốn đập đập cửa xe nhưng thể. Lúc Tần Hạo phát ra , đứng ở trạm xe cúi đầu, tay cầm túi xách. “Lên xe!”, Tần Hạo thấy chỉ ngước lên như nhìn rồi lại cúi đầu xuống, nén được thốt ra: “Muốn chuyện với em”. đưa ánh mắt lạnh lùng như ánh trăng ngày mùng lên lướt qua , giống như là quen biết. bất giác bối rối, thấy vẫy vẫy tay, rồi leo lên chiếc taxi trước mặt. Tần Hạo giận dữ đập mạnh vào vô lăng, mắng tiếng rồi đuổi theo. Đến trước con hẻm Chu Tước, dừng xe. Trần Uyển xuống taxi, rẽ vào con hẻm, sau đó quay người nhìn . Ánh đèn đường lờ mờ, nhưng vẫn có thể thấy đôi mắt lạnh lẽo như nước hồ trong những ngày Tam Cửu Thiên[1]. đuổi theo nhưng lại quên mất những gì muốn với , biết là làm như thế càng khiến mình bị ghét hơn, nhưng vẫn thể đứng yên được. Cho dù nhìn cách lạnh lùng cũng cảm thấy trong lòng trào dâng niềm vui khó tả. [1] Tức là Cửu thiên thứ ba tính từ Đông chí, cũng chính là ngày thứ 19 đến ngày thứ 27 sau ngày Đông Chí. Theo lịch Trung Hoa, tính từ Đông chí, chín ngày đầu tiên gọi là Nhất Cửu, chín ngày thứ hai gọi là Nhị Cửu v.v…, đến Cửu Cửu là tròn 81 ngày và kết thúc Đông chí. im lặng nhìn lúc rồi quay đầu , cũng kìm được mà đuổi theo. nghe thấy tiếng bước chân phía sau, chạy khoảng hơn mười mét cuối cùng cũng phải cắn răng quay đầu, lập tức dừng bước, toàn thể lỗ chân lông co lại, đề phòng chờ đợi tiếng mắng chửi và vẻ mặt căm ghét của . , nét mặt cũng vô cùng bình tĩnh, lại càng thêm hoang mang: “ đưa em tới cửa nhà rồi về”. cắn vào môi dưới gần bật máu, sau đó thở dài, : “Nếu có thời gian nên đối đãi tốt với chị Tiểu Vi chút, chị ấy sống khổ vậy rồi, nhẫn tâm sao?” ràng Trần Uyển và Tưởng Tiểu Vi quen biết, như vậy tất yếu biết quan hệ hai năm nay giữa và Tưởng Tiểu Vi. Tần Hạo nhớ vấn đề này tới lần thứ mấy rồi nên vội giải thích: “Tưởng Tiểu Vi giờ với có quan hệ gì, mà có chuyện hôm nay cũng coi như kết thúc rồi. Nếu em yên tâm, giờ gọi điện cho ta”.
Chương 27 Trần Uyển tròn mắt với vẻ thể tin nổi, ràng qua Cốc Vũ[1] rồi mà sao đầu như có tiếng sầm ầm ầm dội tới. Chuyện sáng nay cậu được thả ra có nghi hoặc, cũng đoán già đoán non biết có phải giúp đỡ , suy cho cùng trong những người quen cũng chỉ là có khả năng ấy. Trong lòng có chút cảm kích, đặc biệt là nhớ lại hôm qua với ánh mắt sốt sắng xông vào đám người. cũng thầm tìm cách bào chữa cho , hoặc giả cho rằng vô lại lưu manh của trước kia là do thói quen, là bản tính vốn thế. Nhưng tối nay bị trêu chọc, cuối cùng cũng biết dưới gầm trời này lại có loại vô liêm sỉ, mất hết lương tri như thế. [1] Cốc Vũ: Là trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Mưa rào. “ , đúng là… vô sỉ!”, nghiến răng nghiến lợi , thấy đáng thương cho Tưởng Tiểu Vi, lại để bản thân bị hạng người này theo đuổi sau đó ghét bỏ. nể mặt, nghe lời, tất cả giống như trong dự liệu. Nhưng khi những lời của xộc vào tai, cảm giác của lại giống như lần trước bị gọi là đồ “rác rưởi”, toàn thân cứng nhắc, lục phủ ngũ tạng như bện vào nhau, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó nhọc. Cảm giác này khiến khó chịu, khiến bất an, hơn nữa còn khiến có suy nghĩ điên cuồng muốn đập phá thứ gì đó. “Vô sỉ? Rác rưởi? Còn cái gì nữa ? Cặn bã?”, hùa theo giọng bỗng lên cao của là tiếng chó sủa nhà nào đó cất lên, “ tốt đẹp lắm sao? Cùng với Hồng Kiến Học để đổi lấy những gì? Hôm nay ăn cơm, ngay mai uống rượu, ngày kia lên giường? Cho dù làm kỹ nữ cũng phải có miếu thờ, có muốn bán…”. Mặt đỏ bừng, tức giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật, miệng run run lên lời. Tần Hạo thấy như vậy, tâm trạng sau khi thấy khuây khỏa lập tức trống rỗng kỳ lạ, hoang mang vô cùng, khóe miệng nhếch nhếch nhếch, cười tiếp tục : “Có muốn bán sớm, tôi trả giá cao cho ”. tức giận cực độ, nhào tới muốn đập vào nụ cười của . Nhưng cũng lao đến, trong chớp nhoáng tóm hai khuỷu tay vùng vẫy, cào cấu vào mặt , đá giày vào ống chân . chau mày, nét mặt đanh lại, lại lần nữa nắm chặt hai tay . Lần nay dùng toàn bộ sức lực, đau đớn hét lên. Hơi thở gấp gáp phả vào cổ , gương mặt tái xanh dưới ánh trăng long lanh như ngọc, tiếng kêu bị kìm nén lọt vào tai nghe du dương như tiếng gọi hồn, theo bản năng siết chặt cánh tay, cúi đầu chặn môi . Đầu óc đột nhiên trống rỗng, tất cả năng lực phản kháng như bị rút sạch, điều duy nhất cảm nhận được là cái cằm nóng bỏng của . Hồi lâu máu tuần hoàn trở lại, điên cuồng vùng vẫy trong lòng , ngớt mắng chửi. dùng toàn bộ sức lực rồi mà còn cảm thấy như chưa đủ, hận là thể làm tan chảy trong lồng ngực mình, rồi hòa vào làm . ngang ngược chặn sau gáy , cho lùi và cử động. Tim đập như trống, mạch đập tựa sấm, chỉ có thể ép sát vào hơn nữa mới có thể giải tỏa được cảm giác trống rỗng này. đưa lưỡi muốn tách môi ra, tiếp theo là cơn đau nhức, kiên nhẫn chịu đựng, nhân lúc cắn, theo đà đẩy lưỡi vào. Môi dưới chảy máu, máu chảy vào lợi, mùi máu tanh nồng cũng lấn át được hương thơm của , cảm thấy chưa đủ, càng xâm nhập sâu hơn, tìm kiếm… Nhưng sau đó lại là cơn đau mà thể chịu đựng nổi, buồn bực thả ra, đầu lưỡi như bị cắn đứt, máu đầy miệng phả ra mùi tanh nồng. Trong ánh trăng, sóng mắt mênh mông mờ ảo, khóe miệng dính máu của nhìn mà sợ, nét mặt bình tĩnh đến nỗi khiến người ta kinh hoàng, Cả cơ thể như bị chính bình thản của siết chặt, sau lưng toát mồ hôi lạnh. cố chịu đau định mở miệng , nhưng sợ hãi lùi lại bước, sau đó như bừng tỉnh vội chạy nhanh, chỉ trong phút chốc bóng khuất nơi góc đường. Ngày hôm sau, Tần Hạo ăn ba bữa cháo loãng, vẫn cố chịu đựng cơn đói cồn cào, nhưng điều khó chịu hơn lại là nỗi trống rỗng trong lòng, như thể bị đánh mất thứ gì đó mà thể tìm lại được. Bực bội cả ngày, buổi tối hẹn Tống Thư Ngu đến chuyện. “ giống tính cách của cậu chút nào? Nơi nho nhã thế cũng đến sao?”, ánh mắt Tống Thư Ngu đầy hoài nghi, nhìn xung quanh . Tần Hạo nhấp ngụm rượu theo thói quen, rượu như thiêu đốt vết thương, đau đến mức phải cuộn đầu lưỡi để hít hà hơi lạnh, nếu có Tống Thư Ngu ngồi bên cạnh e là nhảy dựng lên rồi. “Uống rượu cũng sặc sao?”, Tống Thư Ngu lấy làm lạ. Tần Hạo ậm ừ đáp. Tống Thư Ngu mượn ánh sáng mờ ảo nhìn dò xét, hứng chí : ‘Bị mèo cào à? giống vết cào của mèo lắm”. Tần Hạo tỏ vẻ vui: “Được rồi, muốn là bị người ta cào cứ toạc ra”. chuyện được lưu loát, Tống Thư Ngu sững sờ rồi bật cười khanh khách. Thấy Tần Hạo càng lúc càng lúng túng, cũng muốn thái quá, giữ nghiêm nét mặt, nhưng cuối cùng vẫn khống chế nổi cười ha hả, tay nắm chặt lại đánh vào quầy rượu. Tần Hạo chịu được, mặt tối sầm lại đứng dậy định bỏ . Tống Thư Ngu khó khăn kéo ngồi xuống, hỏi: “Cậu cũng có lúc chếnh choáng vì tình cảm, phân biệt nổi gì nữa sao? Ai mà vĩ đại vậy? phải là người tớ đoán chứ?”. Tần Hạo chăm sóc đầu lưỡi, dè dặt : “Tớ đâu biết? gặp thôi, cứ gặp là kiềm chế được bản thân, đưa ấy về tận cổng mà còn bị ấy sỉ nhục. Tất cả những gì tớ làm đều muốn cho ấy tốt, thế mà biết ơn”. rồi Tần Hạo nhấp ngụm rượu, nhưng khi nhận thức ra kịp, mắt thoáng nhìn khóe miệng Tống Thư Ngu giật giật, hừ tiếng rồi : “Cậu có thấy phiền phức ? Hệt như con vậy, muốn cười cười”. Tống Thư Ngu cười rung cả vai, lúc sau mới hỏi: “Đối đãi tốt mà bị người ta cắn lưỡi à?”. “ ấy khiêu khích tớ tớ đến nỗi này à?”, Tần Hạo tức tối, “Tặng điện thoại mới, ấy muốn, lại cầm cái điện thoại cũ của người khác, bị ấy làm điên tiết cả ngày, buổi tối còn tìm người giúp cậu ấy ra trại; mời ấy ăn cơm ba, bốn lấn chẳng được, thế mà Hồng Kiến Học vừa cái là xuất đầu lộ diện ngay; gọi ấy mấy tiếng ‘baby’ để Hồng Kiến Học kiêng nể dám đụng vào, ấy lại nghĩ tớ lợi dụng. Tớ vô sỉ, đê tiện tên Hồng Kiến Học kia còn gấp trăm lần. ấy có mắt thần gì chứ? Có biết nhìn người ?”. Tống Thư Ngu giật mình, : “Cậu đập chai rượu vào Hồng Kiến Học cũng vì ấy?”. “Khốn kiếp, vì ấy vì ai? Trong đầu ấy nuôi cá vàng hay sao mà dám ăn với tên Hồng Kiến Học? Cái tên tâm địa gian xảo, vì sợ ảnh hưởng đến cha tớ tớ đánh cho trận nhừ tử rồi.” Tống Thư Ngu im lặng, Tần Hạo cũng mất hứng, tay lắc ly rượu, lúc lâu cũng gì. thanh du dương truyền tới khắp gian quán bar, giống như nỗi khổ tâm trong lòng, Tần Hạo thấy vô cùng ngột ngạt, lúc sau mới : “Nếu ấy vui đùa cùng với người bạn thanh mai trúc mã sao, tình cảm khăng khít mấy năm tôi làm sao bì được. Khốn kiếp! Đằng này lại qua lại với Hồng Kiến Học giả tạo? ấy coi trọng ở điểm gì chứ?”. “Tiểu Ngũ, cậu thích ấy rồi”, Tống Thư Ngu quan sát bạn kỹ, cuối cùng cũng buột miệng. “Chó chết!”, Tần Hạo nhảy bật lên, thấy phản ứng của mình có phần hơi quá nên lại ngồi xuống, : “Có thể là thích, ai bảo ấy đẹp? Người tớ thích vô số, tớ còn thích cả Angelina Jolie[2]! Tớ thể chịu được khi người khác đoái hoài tới mình, nàng chết tiệt nếu ngày nào đó cười với tớ chừng tớ còn thích nữa”. [2] Angelina Jolie: Là nữ diễn viên điện ảnh và đạo diễn người Mỹ. Jolie nhận được nhiều giải thưởng danh tiếng như giải Oscar, giải thưởng của Hội Diễn viên Điện ảnh, giải Quả cầu vàng; bên cạnh đó, được tạp chí Forbes công nhận là nữ diễn viên Hollywood có thu nhập cao nhất năm 2009 và 2011. rồi rút điện thoại ra liếc cái, sau đó ném cho Tống Thư Ngu, : “Cậu nhận giúp tớ, gọi cả ngày mà thấy chán”. Tống Thư Ngu nhận lấy điện thoại, hỏi Tần Hạo: “Tưởng Tiểu Vì muốn gặp cậu…”. Tần Hạo đột nhiên sầm mặt, suy nghĩ lúc rồi : “Kêu ta đến, có chút việc muốn với ta, nên kết thúc được rồi”. Hút hết điếu thuốc, Tống Thư Ngu thấy Tưởng Tiểu Vi xuất ở cửa, sau khi thấy hai người, ta liền chầm chậm bước tới. Tống Thư Ngu cười cười, rồi quay sang với Tần Hạo: “Tớ đây, hai người cứ từ từ chuyện. Nhớ giữ thể diện bản thân, đừng có nôn nóng quá để bị trong thương”, rồi cầm ly rượu như múa điệu khổng tước, sang bàn khác ngồi. Nụ cười ma mị, giảo hoạt như tiềm điều gì hay, ta hơi lo lắng, ngồi xuống chỗ mà Tống Thư Ngu nhường lại, lúc lâu cũng lời nào. Tần Hạo uể oải ngồi tựa vào quầy bar, mắt hé nhìn ta rồi lại quay lên nhìn ca sĩ duyên dáng mặc chiếc váy đen. Trong lúc Tưởng Tiểu Vi giải thích và chần chừ nhận lỗi, bỗng khẽ hỏi: “Chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi?”. Tưởng Tiểu Vi bỗng có dự cảm tốt, nghĩ ngợi rồi : “Còn tháng nữa là tròn hai năm”. Trần Uyển dám tiếp tục bước vào nhà Tưởng Tiểu Vi. Sau khi xảy ra chuyện đó, vô cùng xấu hổ, nếu gặp lại khiến mọi người giày vò, khó xử. cũng tự trách mình, rốt cuộc việc xảy ra đến mức này phải là muốn thế. Nếu như thời gian có thể quay lại, tuyệt đối tránh tất cả những nơi mà con người đó đến, tuyệt đối dính líu vào . Nhưng gần hai mươi bốn giờ qua, cho dù chạy trốn thế nào, cho dù dùng khăn lau bao nhiêu lần chăng nữa miệng vẫn còn mùi tanh của máu, luôn nhắc nhớ tới việc xảy ra trước đó. lưỡng lự, quanh quẩn rất lâu ở dưới khu nhà Tưởng Tiểu Vi, lâu đến nỗi chân mỏi nhừ. Cuối cùng quyết định, nếu có Tưởng Tiểu Vi ở nhà, giải thích, nếu ta chấp nhận lời giải thích ấy bỏ công việc này. Bất luận là có day dứt bao nhiêu chăng nữa tối qua là vì tồn tại của nên Tưởng Tiểu Vi mới bị kẻ khốn đó làm tổn thương. Lúc Tưởng Tiểu Vi mở cửa, tinh thần Trần Uyển lơ lửng bỗng quay trở lại, nghe tiếng bước chân của Tưởng Tiểu Vi, trong lòng lại lần nữa thấp thỏm yên, Tưởng Phán ngước lên nhìn , : “Chị Trần, chị rồi sao?” Trần Uyển sững người, cười : “Trẻ con biết gì là nào?”. Tưởng Phán xì tiếng, hài lòng vì bị coi thường, : “Ai biết? tivi đều như vậy, qua lại, ngồi yên. Mặt lúc đỏ lúc trắng bệch ra”. Trần Uyển mỉm cười, xoa xoa đầu bé, đột nhiên rất muốn hỏi về hình tượng người cha trong lòng nó, trong đầu lóe lên cái dáng vẻ của tên vô lại kia nhếch miệng lập tức loại bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu. : “Em tự làm bài tập, chị có mấy chuyện muốn với mẹ em”. Tưởng Tiểu Vi ngồi ở chân giường, ánh mắt xa xăm, đôi vai như chịu nổi kích động, mệt mỏi và buồn bã vô cùng. Trước kia ai phải là đóa sen thanh thoát? Ai kiêu ngạo hơn ai? ta tin rằng mình đủ thông mình, dễ dàng bước vào thế giới đàn ông, bởi nhan sắc thua bất kỳ ai. Nhưng tất cả tự tin, kiêu ngạo của ta vào giờ khắc này lại trở nên nực cười. Đàn ông trong thiên hạ đều có ác tâm như nhau, mới phút trước tai áp má kề nhưng ngay sau đó liền vất bỏ thương tiếc.
Chương 28 Trần Uyển đứng bên cửa, chăm chú nhìn Tưởng Tiểu Vi với gương mặt hốc hác, tinh thần sa sút ngồi bên giường. Cho dù thời đại có thay đổi như thế nào, tiến bộ như thế nào chăng nữa, phụ nữ vẫn là bên thiệt thòi. Dù kiếm được nhiều tiền hay có oai phong ở nơi làm việc như thế nào vẫn cần bờ vai vững chãi để dựa vào. Còn việc nhờ vả ấy liệu tốt đẹp hay ai có thể được ai? Tất cả chỉ là canh bạc mà thôi. “Chị Tưởng”, gọi. Tưởng Tiểu Vi ngẩng đầu lên, ánh mắt mênh mang nhìn sang . Trần Uyển càng thấy cổ họng mình nghẹn cứng, ra được nỗi day dứt và áy náy trong lòng, giọng khàn khàn: “Xin lỗi”. xin lỗi, Tưởng Tiểu Vi chỉ cười, “ có gì mà xin lỗi tôi? Tôi cũng nhận thấy, các chỉ là ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’ mà thôi, có điều những người ‘hữu ý’ ở bên cạnh ấy quá nhiều. Chứng kiến mấy năm nay, tôi cũng quen rồi”. Tối đó, vẻ mặt Tưởng Tiểu Vi luôn ngẩn ngơ, nhưng vẫn cố gắng tươi cười. Cũng là phụ nữ, nhưng Trần Uyển rất khó hiểu tâm trạng của ta. người phải trả giá đắt thế sao? Cam tâm tình nguyện rơi vào vực sâu vô vọng, đơn phương dâng hiến, rốt cuộc đó là vĩ đại hay ngu ngốc? Xung quanh Trần Uyển, trước đây khi cha mẹ còn sống tình cảm sâu đậm, quấn quýt bên nhau thậm chí thỉnh thoảng còn quên cả diện của , cậu mợ mặc dù ra lời đương nhưng cũng là những người có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, mấy chục năm thay đổi; trong con hẻm Chu Tước, nhiều cặp vợ chồng thậm chí có lúc cãi cọ nhau nhưng cuối cùng vẫn hòa thuận; cho dù từng được nghe người đàn em của Phương Tồn Chính kiếm tiền nuôi gia đình và bạn trai, nhưng đó dù sao cũng chỉ là số ít; hơn nữa luôn cho rằng, văn hóa quyết định kết cấu thượng tầng, nhưng Tưởng Tiểu Vi có trình độ học vấn cao, thế mà khi đối diện với chữ “Tình” lại yếu đuối và dễ bị tổn thương như thế, thực là thể tưởng tượng nổi. Chẳng trách có người , những người chỉ số IQ đều bằng , chữ “” quả đáng sợ. “Loại bội tình bạc nghĩa, cứ gặp nào là đó, tôi thích chút nào”, Trần Uyển quyết đoán. Tưởng Tiểu Vi cười khì khì, : “Câu này mà trước mặt ta may ra có chút hiệu quả. Biết ? Tối qua sau khi , Tiểu Ngũ vì mà suýt nữa đánh nhau với Hồng Kiến Học đấy”. Trần Uyển biết chuyện gì xảy ra sau khi mình rời khỏi, biết Tần Hạo làm tất cả những việc đó vì mục đích gì, nhưng cho dù thế nào cũng tin hạng người cặn bã, hề có trách nhiệm như quan tâm đến an nguy của . càng thể tưởng tượng được cảm giác của Tưởng Tiểu Vi khi cha của đứa con mình vì người đàn bà khác mà đánh nhau, nét mặt càng bình thản bao nhiêu trong lòng càng đau khổ bấy nhiêu. Yên lặng lúc, Trần Uyển : “Tôi nhìn thấy ta cứ tránh được liền tránh ngay, nhưng biết trúng phải tà gì mà lần nào cũng gặp”. Tưởng Tiểu Vi đưa mắt nhìn vẻ thăm dò, than vãn: “Tốt nhất là như thế, loại người như ta phải là gặp người người, mà là gặp người hại người. Tôi sợ giống tôi, vượt qua được những lời đường mật mà vào con đường cũ của tôi. Cuộc đời tôi coi như bị hủy hoại rồi, rất nhiều chuyện thể hết được”. Tưởng Tiểu Vi mới hai mươi mấy tuổi mà chán nản cuộc đời, sức sát thương của tình chẳng lẽ lớn đến thế sao? Trần Uyển có chút cam lòng, hỏi Hà Tâm Mi, nếu gặp chuyện như thế làm thế nào, Hà Tâm Mi giương mắt lên : “Căn bản là chuyện đó thể xảy ra với tớ! Cững nhất định có con! Càng nuôi con cho người ta đến năm tám tuổi! Sao thẳng với thằng đàn ông đó? Kiểm tra DNA là tìm ra huyết thống ngay, cho biết để khuynh gia bại sản?”, rồi quay sang tò mò hỏi: “Người mà cậu là ai? Có người phụ nữ ngu ngốc như vậy à?”. Trần Uyển gật đầu. ra mà , nếu với Tần Hạo e rằng chỉ nhận được tiền chu cấp, chừng ngay cả quyền nuôi con cũng còn. Hoặc có thể Tưởng Tiểu Vi nghĩ tới chuyện này, cho nên vì con mà thầm chịu đựng. Có điều, chịu đựng ấy chẳng phải là quá công bằng đối với Tưởng Phán hay sao? “Người đó quả là ngu ngốc, tự mình chuốc lấy đau khổ. Có lẽ đó chính là nỗi đau và hạnh phúc mà trong tiểu thuyết vẫn ”, Hà Tâm Mi bình luận chút kiêng dè, nghĩ ngợi lúc rồi đột nhiên : “Tớ biết người cậu là ai rồi, là chị khóa của chúng ta, mẹ của đứa bé mà cậu đến làm gia sư”. “Biết biết vậy, đừng lung tung”, Trần Uyên hơi hối hận khi lôi chuyện đời tư của người khác ra . “Xí, có gì mà to tát thế? Chuyện ấy bây giờ đầy rẫy trong xã hội ấy, mấy ngày trước còn có báo đưa tin về mới mười mấy tuổi sinh con trong nhà vệ sinh. Người đáng thương ấy là tớ đây này, bao nhiêu tuổi đầu rồi mà vẫn chưa được nếm hương vị tình ”, Hà Tâm Mi than thân trách phận, vừa vừa làm bộ đưa tay lau nước mắt. Thấy Trần Uyển chỉ liếc nhìn vẻ hài lòng, rồi tiếp tục đọc sách, hề tỏ ra đồng cảm, ấy tức tối : “Biết cậu nổi tiếng rồi, nhưng cậu cũng được coi thường tớ chứ! Còn là bạn tốt? Bên cạnh cậu có biết bao nhiêu ong bướm vờn quanh mà cậu cũng có chia cho bọn tớ đâu”. Trần Uyển vừa bực vừa buồn cười, : “Đều là những hoa đào nát vụn, cậu có dám nhận ?”. “Ít nhất cũng cho chúng tớ được mở mang”, Hà Tâm Mi lẩm bẩm, “ Danh Sĩ Các ăn cơm cũng với tớ sớm chút, nghe muốn vào đó phải là thành viên, người thường vào được”. “Cũng chẳng có gì đặc biệt”, Trần Uyển đáp qua quýt. “Kẻ no nê sao biết người đói khát. Cũng chịu châm chước con người đáng thương chưa từng nếm qua bào ngư, vi cá như tớ. mau, hôm đó cậu gặp ai? Sao mà hào nhoáng vậy?”. Trần Uyển im lặng. Ngoại hình của Hồng Kiến Học thuộc loại Hà Tâm Mi ghét nhất, ấy luôn người mà mặt trắng như ngọc, phải kẻ lương thiện là hạng cực kỳ gian xảo, tiếng xấu của Công ty bất động sản Hằng Vũ chứng minh ấy uổng công học cách xem tướng. tình mà , ánh mắt mập mờ của Hồng Kiến Học sau gọng kính lúc nào cũng khiến người ta cảm giác như tính toán điều gì đó. Mặc dù giống cái tính vô cùng lỗ mãng của Tần Hạo, nhưng cũng khiến Trần Uyển khó chịu, mất tự nhiên. Giao tiếp với hạng người như họ chẳng khác gì chơi với hổ. Quen biết Hồng Kiến Học sao? Có cơ hội vào Công ty Bất động sản Hằng Vũ sao? có thể tìm hiểu được nội tình như thế nào ư? hoài nghi cách nghĩ trước đây của mình có phải là quá ngây thơ khờ khạo? Cho nên lúc Tưởng Tiểu Vi tiếp tục mời, vội tìm cớ khéo léo từ chối. Tưởng Tiểu Vi thất vọng : “Hôm ấy, từ lúc ra về chẳng còn được vui vẻ, Hồng Kiến Học bị mất thể trước mọi người nên rất bực tức, gần đây đưa phương án gì lên cũng bị ta từ chối. Hôm nay hiếm khi ta gật đầu có thời gian, lại còn hỏi han về . Lần trước tôi thấy hai người chuyện cũng hợp nhau lắm, tôi muốn hỏi có thời gian , đến ngồi chơi chút cũng tổn hại gì”. Trần Uyển có chút vui, áy náy của với Tưởng Tiểu Vi và Tưởng Phán có nghĩa là phải chịu trách nhiệm cho vấn đề ngày hôm đó, càng có lý do gì để phải có trách nhiệm với công việc của Tưởng Tiểu Vi. nhíu mày, : “Chị Tưởng, tôi có hẹn với người khác, lần sau nếu có cơ hội gặp, được ?”, nghĩ tới quyết định chần chừ để trong lòng mấy ngày nay, lại : “Chi Tưởng, hôm đó tôi tiếp tục công việc gia sư nữa, biết chị tìm được người thay chưa? Người làm công trong quán của cậu tôi nghỉ rồi, nên thiếu người phụ giúp”. Tưởng Tiểu Vì thở dài, “Tôi sao cả, còn để trong bụng chuyện đó à? Hơn nữa, cũng là người bị hại, Tưởng Tiểu Vi tôi phải thấu tình đạt lý. cứ nghĩ ngợi , tôi kiếm người thay cũng cần có thời gian”, giọng điệu có phần luyến tiếc, tiếp tục : “Phán Phán nhà chúng tôi khó khăn lắm mới gặp được người hợp tính cách của nó”. Trần Uyển quả thực có chút cam lòng khi nghĩ đến bé với tính cách kỳ quái đó, do dự lúc rồi : “Phán Phán biết số điện thoại của tôi, qua với bé là tôi phụ đạo cho nó nữa, nhưng bé có thể gọi tôi để chuyện bất cứ lúc nào”. đời sao khéo đến thế, buổi đêm sau khi vừa tắt đèn bao lâu Trần Uyển nhận được điện thoại, là Tưởng Phán. bé khóc nức nở, Trần Uyển lo lắng vội dậy xỏ giày ra cửa, đứng ở hành lang cất tiếng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc. Muốn với chị điều gì? Mẹ đánh em à?”. Tưởng Phán khóc thút thít hồi, sau đó trong tiếng nấc: “Mẹ đánh em. Mẹ gọi điện về, em vừa mở miệng mẹ khóc, còn xin lỗi em, mẹ phải là người mẹ tốt”, rồi lại khóc nấc lên, “Em sợ lắm, mẹ chưa khóc bao giờ. Em sợ lắm”. Trần Uyển dỗ dành, lại : “Để chị tắt máy trước, sau đó gọi điện thoại cho mẹ em hỏi xảy ra việc gì, hỏi xong rồi gọi điện cho em nhé?”. Tưởng Phán nấc lên đồng ý. Điện thoại reo hồi lâu Tưởng Tiểu Vi mới bắt máy, bên trong phát ra những thanh vô cùng ồn ào, có tiếng ca hát, có tiếng thầm to , lại có tiếng cười lớn của nào đó. Lúc Trần Uyển chuẩn bị tắt máy có tiếng a lô khe khẽ vọng lại, lúc này mới nhận ra tràng cười đó là của Tưởng Tiểu Vi.
Chương 29 Trần Uyển thường nghe Tưởng Phán kể là mẹ bé hay say mèm lúc về nhà, cho nên khi tận tai nghe tiếng cười của Tưởng Tiểu Vi kìm được tức giận. Chuyện tình cảm chả lẽ nhất định phải dùng rượu mới có thể giải quyết được? Nhất định phải bắt đứa bé cùng chịu đựng khổ đau? Nuôi con đâu phải bắt đứa bé cùng chịu đựng khổ đau? Nuôi con đâu phải là nuôi chó nuôi mèo, cho ăn là hết bổn phận. Bản thân mình bị rơi vào đau khổ thôi, hà cớ gì phải kéo theo cốt nhục? Nửa đêm làm cho đứa trẻ sợ hãi khóc thét lên để làm gì? lạnh lùng : “Chị Tưởng, là tôi, Trần Uyển. Tưởng Phán khóc ở nhà, chị nên về sớm chút”. Tưởng Tiểu Vi liền cười, : “Về? Về đâu? Tôi còn tìm được đường về sao?”. Trần Uyển nghe giọng điệu bất cần ấy nghĩ là ta uống quá nhiều, giọng khàn khàn, lại cảm thấy có chút đáng thương, liền mềm giọng: “Phán Phán sợ xảy ra chuyện, ở nhà đợi , dám ngủ”. “Con bé ngốc, đời này cũng chỉ có nó là nhớ đến tôi.” Tưởng Tiểu Vi cười, sau đó lại nức nở, rầu rĩ như bụm miệng cố kìm nước mắt, sau đó : “Số nó may, đầu thai vào gia đình tốt, sống với người mẹ như tôi có hay ho gì?”. Ở quán cơm, Trần Uyển từng gặp người say rượu, biết là chẳng có cách nào khuyên giải, định tắt máy nhưng lại đành, đứng ở hành lang nghe Tưởng Tiểu Vi ở đầu bên kia vừa khóc vừa cười, thấy hối hận vì mình quá nhiều. Đúng lúc ấy nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng người ép rượu, sau đó nghe Tưởng Tiểu Vi dường như nổi đóa lên với người nào đó bên cạnh, chửi bới ầm ĩ, rồi lại gào khóc thảm thiết. Trần Uyển hết cách, chuẩn bị tắt máy đầu dây bên kia bỗng lại có tiếng : “Giúp tôi gọi ta đến, tôi muốn ràng với ta”. “Tôi có số điện thoại của ta.” Trần Uyển biết “ ta” là chỉ người nào, muốn tiếp tục dây dưa nữa, chỉ khuyên: “Đừng uống nữa, về nhà sớm . Phán Phán đợi ”. “Tôi muốn với ta. đừng cản tôi!”, Tưởng Tiểu Vi mượn hơi rượu tỏ ra quyết liệt, “Tôi ở Kim Sắc Niên Hoa, gọi ta đến, ta dám đến ngày mai đến đây mà nhận xác”. Trần Uyển cảm thấy thể thuyết phục được nữa, tắt điện thoại rồi gọi cho Phán Phán, dỗ dành bé ngủ. Người ta thường “Những kẻ đáng thương ắt có phần đáng trách”, lúc mới biết Tưởng Tiểu Vi cảm thấy ta tài giỏi, ít có người mẹ đơn thân nào kiên cường tự lập như thế, sau khi biết về quá khứ lại có thêm đồng cảm sâu sắc, nhưng vừa rồi khi thấy ta gào thét như điên dại, lại nghĩ đến tiếng khóc run run, nức nở của Phán Phán, thấy ta vừa đáng thương vừa đáng hận, hận vì ta quên trách nhiệm làm mẹ. muốn nghĩ đến đám người đó, kể cả những gì liên quan đến Tưởng Tiểu Vi, thế giới của họ khó có thể hiểu được, cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu. Trực giác cho biết rằng, nếu còn dây dưa với họ, gặp phải những hậu quả khó lường. đóng cửa phòng lại, lên giường nằm. Giường vọng xuống tiếng mơ ngủ khẽ khàng, cơn gió đêm thổi vào cuộn góc rèm cửa lên. Đây mới là cuộc sống thực , nghĩ thế! Nửa giờ sau, trở mình, mở choàng mắt. Kim Sắc Niên Hoa là tụ điểm ăn chơi về đêm lớn nhất Tế Thành. Hai năm trước, lúc Phương Tồn Chính ở trong văn phòng tối tăm của Đường Hội đối chiếu hai hóa đơn từng lên ý nguyện to lớn: “Sau này có thể mở nơi như Kim Sắc Niên Hoa mãn nguyện lắm rồi”. Lục Chỉ đứng bên cạnh đùa: “Có thể được tùy thích ôm mấy em trong đó tốt biết bao”, khiến mọi người cùng cười ré lên. Giá cả ở Kim Sắc Niên Hoa phải bình thường, ngay cả bọn Lục Chỉ ham chơi khi vào cũng cần cân nhắc. Trần Uyển nghe danh lâu, lần đầu tiên đến, đưa mắt nhìn cách bài trí rực rỡ đến chói mắt ở xung quanh, gặp nhân viên phục vụ, hỏi phòng rồi tiến thẳng lên lầu hai. mất đến nửa tiếng để thuyết phục bản thân, Tưởng Tiểu Vi là người phụ nữ có ý chí kiên cường, muốn tự sát ta làm điều đó từ tám năm trước rồi, cần đợi tới bây giờ. Ngủ thôi, đừng có lo nhiều chuyện. Nhưng rốt cuộc vẫn an lòng. Tính cách Tưởng Tiểu Vi rất bướng bỉnh, nếu năm đó bất cần, chẳng đòi hỏi điều gì, chỉ đơn giản đánh cược bản thân mà sinh ra Tưởng Phán như vậy. Mấy ngày nay hoàn toàn giữa Tưởng Tiểu Vi và cái tên hèn hạ kia xảy ra chuyện gì, điên cuồng khi say rượu phải chăng minh chứng rằng ý chí của ta tới giới hạn bùng nổ? Trần Uyển nhắm mắt nhưng tài nào ngủ được, trong đầu liên tục lên hình ảnh cha nằm méo mó nền xi măng trước cửa tòa nhà, từ cao nhảy xuống khiến nội tạng tan nát, máu thâm sì từ khóe mắt đổ ra như dòng lệ đen. giường dường như trải đầy đinh, mỗi lần trở mình lại có cảm giác như bị những mũi nhọn đâm vào người, cảm giác đau đớn len lỏi đến tận tâm can. Càng lúc càng thấy bất an, càng lúc càng thấy hoảng sợ. Chọn lựa của bất kỳ ai trong cơn điên dại đều rất khó phán đoán, cho dù Tưởng Tiểu Vi là người phụ nữ có tinh thần vững vàng đến đâu chăng nữa, nếu bị dồn ép chịu đựng trong thời gian dài cũng có lúc sụp đổ. Men theo dãy hành lang của lầu hai, qua từng phòng từng phòng, đứng trước cửa cách dày dặn, lại lần nữa nhờ vào ánh đèn lờ mờ nhìn chăm chú vào tấm bảng cửa. Trần Uyển thầm hy vọng mình nghe nhầm số phòng mà Tưởng Tiểu Vi trong điện thoại, đột nhiên thấy cứng người. hít hơi sâu, chuẩn bị gõ cửa, bỗng lại thấy dũng khí tiêu tan mất. Có thanh bé truyền đến nhắc nhở nơi này có gì đó ổn, Trần Uyển liền buông tay, vội vã chạy trở lại hành lang. có số điện thoại của tên khốn kia, nhớ ra chỉ có người có thể liên lạc được với – Tống Thư Ngu. gọi điện đến hỏi: “Thầy Tống, thầy có thể tìm được Tần Hạo ?”. Tống Thư Ngu nhất thời có chút hiểu, chỉ ậm ờ hỏi có chuyện gì. “Tưởng Tiểu Vi ở Kim Sắc Niên Hoa, uống say quá, muốn tự sát. Thầy giúp em gọi Tần Hạo đến đây được ?” Trong đầu Tống Thư Ngu có nửa giây lơ lửng, nghĩ ra tại sao Trần Uyển lại quen Tưởng Tiểu Vi. Nghĩ tới ba người đụng mặt nhau, nhếch mép cười. Lúc này bật cười nhưng thấy được đạo đức lắm, vì vậy ngồi dậy với ngữ khí rất nghiêm túc rằng báo ngay cho Tần Hạo. Trần Uyển gấp điện thoại lại, lưỡng lự có nên bước vào hay , nghĩ cái tên khốn kia lúc nữa tới, hơi lo sợ. Vì vậy khi trở lại cửa phòng bao, đẩy hé cửa, lách nửa người vào. Trần Uyển che nửa mặt, thích cái mùi xộc vào mũi lắm. Mùi nicotine trộn lẫn mùi rượu tinh khiết và mùi son phấn, nước hoa, ngoài ra còn có hương thơm ngọt ngào xa lạ, tất cả trộn lẫn vào nhau lan khắp gian ngột ngạt. Phòng rất lớn, đèn điện mờ ảo, trước bức tường tivi rất lớn chỉ có đôi ôm nhau chặt, dìu dặt di chuyển đôi chân theo tiếng nhạc. Đám người ngồi quanh bộ sofa chữ U, trong mớ hỗn độn ấy, chỉ có thể phân biệt đường cong uyển chuyển của phụ nữ. “Cho hỏi, Tưởng Tiểu Vi ở đây phải ?” Những lời thầm của đàn ông và tiếng cười õng ẹo của mấy đột nhiên ngừng lại, căn phòng bỗng im phăng phắc, ánh đèn ngoài hành lang và ánh mắt của đám người như đổ dồn về . Trần Uyển vô cùng mất tự nhiên. Sau đó đột nhiên có giọng nam trêu chọc: “Cho hỏi, em với bà mẹ nào đó?”, trong tiếng cười vang, người đàn ông nhảy múa đó quay người về phía , Hồng Kiến Học cười nhăn nhở, nhìn thấy dường như cực kỳ hứng khởi, : “Chị Tưởng của có thời gian, vậy mà đến được sao? ta uống nhiều quá, nằm ở đằng kia”. Trần Uyển bất chấp, khó khăn bước theo Hồng Kiến Học, Tưởng Tiểu Vi ngồi bên sofa, nửa người rũ lên tay vịn, đôi giày cao gót chắc là bị đá mất đâu rồi, chân khoanh ghế, chân buông thõng xuống, miệng lẩm bẩm, Trần Uyển yên tâm, định mở miệng cáo từ nhưng Hồng Kiến Học vội kéo ngồi xuống. Dần thích ứng với ánh sáng mờ ảo trong phòng, mơ hồ nhận ra mấy người quen mặt từng gặp ở bữa cơm hôm trước, có người Trần Uyển đến trễ phải phạt ba ly rượu; có người cố ý làm khó dễ, đợi Trần Uyển mở lời từ chối đẩy ly tới trước mặt . Trần Uyển từ chối biết uống, trong tiếng huyên náo có người : “Uống nước cũng biết sao? phải là giống nhau à? Đổ vào cổ là được thôi”. Nửa gương mặt Hồng Kiến Học bị khuất trong bóng tối, chỉ thấy loang loáng viền kính, đằng sau gác cằm lên vai , nở nụ cười ám muội, như thể hiếu kỳ đợi xem kịch vui. Nhìn ly rượu vàng óng trước mặt, biết là đối phương cố ý làm khó mình, nhếch môi chán nản, để ý đến tiếng hò reo của những người khác mà quay sang nhìn Hồng Kiến Học chằm chằm, “Tôi đến tìm Tưởng Tiểu Vi, phải đến để uống rượu”. Hồng Kiến Học mỉm cười, : “Họ uống quá chén rồi, đùa với chút thôi. Uống ly lấy lệ là được, uống xong tôi lập tức đưa hai người về”, thấy do dự, tiếp: “Chắc chắn thế”. Viên đá trong ly vẫn chưa tan hết, những bọt nước trong suốt, li ti bám vào ly tạo thành viền rượu. Suy nghĩ của Trần Uyển loạng choạng theo ánh sáng nhấp nháy màn hình tivi, mơ hồ đoán là Tần Hạo đến. Hạng người như , nếu bội tình bạc nghĩa như thế có việc gì dám làm, còn chờ mong có chút cảm giác trách nhiệm sao? Chuyện đến nước này, Trần Uyển trấn tĩnh trở lại. dám đến nơi đây cũng phải là có nguyên do, nhà họ Củng ai cũng uống được rượu, cậu hồi còn ở bộ đội lo chuyện bếp núc thường lấy rượu gia vị làm nước uống. Đợt Tết và Tiểu Vũ cũng mời cậu hai ly, rượu trắng Tế Thành dễ cũng đến gần sáu mươi độ, chỉ cần châm lửa là có thể cháy, nhưng uống vào mặt lại đỏ, nhịp tim vẫn bình thường, cũng chỉ coi như uống nước mà thôi. Có điều, dù sao cũng là con , tửu lượng tốt chẳng hay ho gì, ra ngoài tuyệt nhiên dám khoe khoang. Thực cũng biết tửu lượng của mình đến mức nào. Im lặng lúc, biết là lần này khó nổi, kìm nén, cắn răng bưng ly rượu mời Hồng Kiến Học rồi uống cạn. Vị rượu cay nồng trôi vào dạ dày, vô cùng kích thích, bên tai là tiếng vỗ tay và hò reo tán thưởng. Công chúa phòng bao ngồi quỳ thảm theo lệnh mang mấy ly rượu nữa đặt lên bàn, người đàn ông bên cạnh Hồng Kiến Học lên tiếng; “ ra là giả nai, nào, nào, uống, uống ba ly cho về”. Trần Uyển thấy rắp tâm làm khó, lập tức sầm mặt, “Nhìn , vẫn chưa uống hết”. Hồng Kiến Học cười, lại cầm ly nữa đưa vào tay , “Thêm rất nhiều đá, uống như nước ấy. Uống từ từ, uống nhanh quá hại dạ dày”. Trần Uyển thấy nụ cười giả nhân giả nghĩa của hừ tiếng lạnh lùng, cũng nữa, chỉ đặt ly trở lại bàn. Những kẻ khác thấy thế liền nể mặt Hồng Kiến Học, có người còn đứng dậy đòi cụng ly với , có người còn mang xúc xắc tới muốn đấu với . Trần Uyển ngoảnh nhìn rồi cầm ly rượu dốc vào họng, mượn hơi rượu, đưa ánh mắt khiêu khích với Hồng Kiến Học: “Có thể rồi chứ?”.