Chương 70 Hà Tâm Mi khom người bên chiếc nôi, tỏ ra bất ngờ: “Mới có tháng thôi mà thay đổi nhanh thế sao? Mới sinh ra mà như ông cụ non ấy, nhìn này, cái mũi này, cái cằm này, rất giống…người nhà cậu.” “Đứa này á, lớn nhanh như thổi. Đừng bảo Đậu Đinh nhà chúng tôi nhá, mới tháng mà làm lớn rồi đấy”, mợ nghe hiểu phần mà Hà Tâm Mi cố tình lược . Trần Uyển vừa từ bếp ra, mỉm cười : “Hà Tâm Mi, cậu đầy bụi đất đừng có chạm vào con tớ, rửa sạch ”. Hà Tâm Mi tốt nghiệp xong được làm việc ở tòa soạn báo, bay nhảy khắp nơi, Tiểu Nhã cũng khắp gần xa, còn Trần Uyển, sau khi Đậu Đinh đủ tháng, lại tiếp tục lao vào cuộc sống của mình. Hà Tâm Mi rửa tay xong vào, thấy mợ Trần Uyển ra ngoài liền kéo ngồi xuống, hỏi: “Diệp Thận Huy tặng nhà sao lấy?” im lặng, cuối cùng mới : “ thể nhận”. “Sao cậu ương ngạnh thế? Cậu cho rằng đó là cho à? Người ta là tiền cảm ơn. Cậu có biết là diệt được nhà họ Hồng, họ kiếm được bao nhiêu tiền ? Công ty Hằng Vũ của Hồng Kiến Học bị họ câu kết thâu tóm, cái nhà ấy đối với họ chỉ bằng giá món rau thôi. Chỉ nửa số tiền chỗ đất khúc ngoặt của Nam Quân cho ngân hàng vay là đủ con số này”, rồi dùng tay ra dấu, thấy Trần Uyển chỉ cười, ấy lại hấp tấp : “ có lá thư của cha cậu, liệu họ có dễ dàng vậy ? Diệp Thận Huy cái gì mà chả nhiều, tiền nhiều, nhà nhiều, cậu có lấy căn cũng chả ảnh hưởng gì”. “Tớ biết giờ cậu làm cho trang Tài chính Kinh tế, biết mọi thông tin nội bộ. Chuyện nhà cửa, tớ cũng nghĩ qua, cậu tưởng tớ động lòng à? Dịp Tết, Tiểu Vũ dẫn bạn về, vừa thấy gia cảnh nhà mình là bé ấy nhăn mặt, may mà hỏi này nọ nhiều. Mợ tớ đau lòng lắm, ngồi trong phòng nửa ngày ra. Tiểu Vũ học xong Thạc sĩ tìm cách ở lại Bắc Kinh, nhưng đâu có dễ dàng gì, phải ? Sau này nó phải lấy vợ. Tớ ở đây lại đèo bòng con cái, chẳng còn mặt mũi nào, thấy Diệp Thận Huy tặng nhà làm sao động lòng cơ chứ? Nhưng tớ chuyện đó với cậu, cậu đồng ý, làm như vậy chẳng khác gì là đem cha mẹ tớ ra bán.” Hà Tâm Mi biết sao. “Nhà cậu ai cũng tính khí ngang bướng như vậy.” “Ha ha, cứ nghĩ thế .” “Vậy còn công việc?” “Diệp Thận Huy giữ chỗ cho tớ ở Tín Thành, Tồn Chính cũng muốn mở quán rượu, hỏi tớ có muốn giúp . Tớ vẫn chưa nghĩ thông.” “Vậy tốt rồi. Coi bên nào trả nhiều tiền là được.” “Giờ nữa, tớ vào bếp cái . Thầy Tống và Tồn Chính sắp đến rồi, đến là nhập tiệc ngay đấy.” Tồn Chính và Tống Thư Ngu bước vào cửa làm cơn gió lạnh ùa vào. “Gặp ở dưới cầu thang, trở trời rồi, ngoài kia gió lớn lắm”, Tồn Chính vừa vừa xách giỏ lớn đựng đầy trứng gà bước vào bếp, “Mẹ mua giúp ở mấy nhà bà con dưới quê.” “Sáng sớm vậy mà trấn Thành Quan à? Lạnh thế sao?” “Sáng ngủ ở Đế Cung mấy tiếng, nhân lúc đồ còn tươi mang về còn đợi đến khi nào?” “Lần trước còn ăn chưa hết, cứ để đấy . ra ngồi với thầy Tống chút, em ở đây sắp xong rồi.” “Thầy Tống có cậu và Hà Tâm Mi lo rồi, ở đây giúp em tay.” “ cần đâu, cái gì cũng biết làm, cứ ra ngồi trước ”. Tấm lòng của Phương Tồn Chính, phải Trần Uyển hiểu, mấy năm trước cũng từng rung động, muốn cuộc sống yên ổn, nhưng bây giờ cho dù mợ có gợi ý thế nào chăng nữa cũng tuyệt đối đón nhận. Lợi dụng tình của Phương Tồn Chính, quả công bằng đối với ta. Giọt dầu nóng bắn lên mu bàn tay, giật mình vội lùi lại. Người nhiều, nhưng Trần Uyển rất chú tâm vào nấu nướng, so với hồi nấu tiệc ngày xưa ở con hẻm Chu Tước năng lực của lên mấy cấp. Trong bát Hà Tâm Mi đầy thịt gà hầm nấm, miệng nhai vịt hấp gừng, vậy mà vẫn oang oang. “Trần Uyển, cậu thiên vị, trước đây đến Kim Thịnh chưa từng thấy cậu làm mấy món này”. xong bị Tống Thư Ngu đá cho cái ở dưới gầm bàn, giật mình nhận thức được, liền đưa mắt lén nhìn sắc mặt cậu Trần Uyển, bổ sung: “Thầy Tống, chúng ta ở nhà thầy nấu cơm, Trần Uyển đúng là số .” Ông Củng Tự Cường nhâm nhi ly rượu : “ ra món càng đơn giản càng thử được tài nghệ, những món ăn thường ngày mới thấy thực lực.” Tống Thư Ngu gật đầu tư lự, bỗng hỏi: “Chú Củng, tiệm ăn nhà mình đóng cửa từ lâu, chú có nghĩ tới việc mở tiệm khác ?” Ông Củng Tự Cường vẻ chán nản, “Mở tiệm phải có mặt bằng, có người ăn, nếu tay nghề có cao thế nào cũng chẳng ích gì. Giờ tìm vị trí có mặt bằng tốt dễ dàng gì.” Chẳng qua là chuyện tiền nong thôi, Tống Thư Ngu gật gù, nghĩ ngợi rồi : “ ra phải lo lắng khi mở quán ăn tại nhà riêng, khách khứa lo, cháu và Diệp Thận Huy quen biết rộng, giới thiệu đến, chỉ cần tay nghề chú và Tiểu Uyên có thể giữ khách thôi.” “Quán ăn tại nhà riêng?”, Trần Uyển và Phương Tồn Chính cùng thốt lên hào hứng. “ cần tìm mặt bằng ở giáp mặt đường, bình thường là được, chỉ cần ra vào thuận tiện, dễ đậu xe. Trang trí tao nhã chút, cũng chẳng tốn là bao.” “Cháu có thể đến tòa báo tìm người giúp để được quảng cáo miễn phí”, Hà Tâm Mi cũng hứng thú, “Làm cái này tốt hơn vào công ty của Diệp Thận Huy, chỉ làm buổi tối, cậu cũng có nhiều thời gian chăm sóc cho Đậu Đinh. Hơn nữa, cần quá nhiều tiền, chỉ mất tiền trang trí, sửa chữa thôi.” Trần Uyển nhìn sang cậu, thấy cậu cũng có chút hứng thú. Muốn hỏi cho kỹ chút Tống Thư Ngu đứng dậy xin lỗi, rồi vào bếp nghe điện thoại. Hà Tâm Mi nhếch môi, “Giả vờ giả vịt, chắc lại là sư mẫu đây mà”. Thấy Trần Uyển tò mò, ấy liền giải thích: “Thời gian gần đây lúc nào ấy cũng tỏ ra bí mật, hỏi có phải là sư mẫu của chúng ta thừa nhận.” Đổi cho mợ ăn cơm, Trần Uyển ôm Đậu Đinh về phòng. Ru con ngủ xong, mở tủ, lấy từ dưới đáy lên cái hộp. Vuốt ve mặt nhung màu tím lúc lâu mới lấy hai chiếc đồng hồ ra, là của cha, là của ấy tặng. biết vì mỗi ngày phải lên dây cót đồng hồ mà nhớ về họ, hay do nhớ tới họ nên mới lên dây cót mỗi ngày. sờ lên cái tên được khắc mặt sau của đồng hồ, từng vòng từng vòng , hàng trăm cảm xúc như những đợt sóng dữ dội táp vào trái tim . Lúc tiễn mấy người về, Trần Uyển gọi Tống Thư Ngu chậm lại chút, “Thầy Tống, thầy quen biết nhiều người. Phiền thầy giúp em bán cái này được ?”. Tống Thư Ngu nhìn cái hộp trong túi, rồi giương mắt nhìn . “Em chỉ có cái này đáng tiền. Em… tiền viện phí, em tiêu của cậu nhiều quá rồi.” Tống Thư Ngu gật đầu bước , được mấy bước quay đầu lại : “Nếu muốn làm quán ăn tại nhà riêng để hỏi Diệp Thận Huy, ta làm việc đó tốt, tìm địa điểm dễ dàng. Tiền thuê em cũng cần lo, để bàn với ta”. Lúc lên xe quay đầu nhìn thấy Trần Uyển vẫn đứng ở đó, mập mạp hơn năm trước, lưng thẳng đứng, đầu hơi nghếch lên, giống hệt như những cây mai ở Tiểu Hoàn Sơn. Đưa Hà Tâm Mi về. tiếp tục quay về nhà mình, bấm thang máy lên, Tống Thư Ngu ngạc nhiên khi thấy Tần Hạo đứng ở cửa nhà. “Cậu theo tớ cả đoạn đường là biết ngay có chuyện chẳng hay. Nhưng tớ ăn no rồi, giờ muốn ngủ, cậu cứ tự nhiên.” “Đừng thừa nước đục thả câu, cậu nhanh nhanh chút nào”, Tần Hạo vừa ngồi xuống giục. “Ha ha.” Tống Thư Ngu thong thả mở chai rượu đưa cho bạn, vào thay quần áo xong mới bước ra đưa hai tấm ảnh, “Ảnh chụp đầy tháng, tớ giúp cậu rồi, cậu cảm tạ tớ thế nào đây?”. Nhưng Tần Hạo dường như nghe những gì Tống Thư Ngu , nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đôi mắt lóe lên những tia lấp lánh. “Lớn hơn rất nhiều. Mắt mũi cũng lớn hơn, rất giống, rất giống tớ.” “Đúng là giống cậu, có thể hành hạ người ta đến chết. Tớ ở nhà ấy có hai, ba tiếng mà lúc nào thấy thằng ở yên. Cả nhà có mấy ngươi cứ phải thay phiên nhau bế, Trần Uyển ăn cơm cũng được ngon. Đến khi chúng tớ ăn xong thấy thằng bé ngủ vì hành hạ mọi người đến mức mệt rồi.” Tống Thư Ngu và Tần Hạo nhìn nhau cười, thấy trong mắt Tần Hạo có niềm tự hào của người cha, bất giác thở dài. “Tên cũng đặt rồi. Trần Khắc Lễ. Nghĩa là phải giữ lấy lễ, tớ nghe mà cảm thấy như cảnh cáo cậu vậy?” “Được rồi, cậu đừng lấy tớ ra đùa giỡn nữa”, Tần Hạo có chút đau khổ, “ ấy khỏe ?”. “Chẳng phải cậu luôn theo sát ấy suốt tháng nay sao? ấy khỏe hay , chẳng lẽ cậu biết?” “ ấy hay xuống lầu, đứng xa nhìn thấy được à?” “Dĩ nhiên là quá khỏe. Có cái nay cho cậu”, Tống Thư Ngu vào phòng lấy chiếc hộp mà Trần Uyển đưa ra, “ là muốn bán ”. Chỉ cần nhìn chiếc hộp là Tần Hạo biết đó là gì, sờ sờ vào chiếc đồng hồ nơi cổ tay mình, tên mỗi phút giây đều gần kề từng mạch đập của , nhưng người chỉ có thể đứng nhìn từ xa. “Cậu giúp tớ đưa tiền cho ấy, bao nhiêu tiền tớ chuyển cho cậu.” “Tiểu Ngũ, cậu nghĩ gì thê? Cậu vẫn chỉ biết có vậy thôi sao?” Tần Hạo nhìn vào chiếc ly trong tay, im lặng, hồi sau mới : “ ấy hận tớ tới mức này, tớ còn có thể làm thế nào? Đành ngậm đắng đứng từ xa nhìn ấy thôi”. “ với cậu bao nhiêu lần rồi, đứa con là sau khi chia tay mới biết. ấy hận cậu liệu có sinh nó ra ?” “Cho dù hận tớ, ấy cũng muốn quay về với tớ.” thu mình vào góc sofa, ánh mắt buồn bã xót xa. “Lấy việc bảo rằng phá thai làm lý do chia tay, tớ hiểu ý của ấy. Muốn tớ hận ấy, giận đến mức cần quan tâm đến chuyện sinh lão bệnh tử, như vậy ấy mới có thể sống bình yên. Tớ theo ý của ấy, đứng từ xa nhìn về. Sau này…” Sau này dám nghĩ đến, sinh lão bệnh tử, tiếp đó lại câu nam cưới vợ nữ lấy chồng. Mấy lần thấy xe của Phương Tồn Chính đậu ở dưới nhà , còn thấy ta mang chiếc xe đồ chơi lên lầu. cố kiềm chế tâm trạng, sau đó liền cảm thấy tim minh nhói lên từng cơn đau đớn. “Mọi người trong nhà đều biết rồi à?” Tần Hạo lặng lẽ gật đầu, “Ông nội ngừng gọi điện đến mắng, mẹ tớ chẳng biết phải làm sao xin lỗi bị ông mắng thêm trận nữa, bảo mẹ đừng có nhúng vào. Ban đầu thích ép phải thích”, nhếch khóe miệng, “Tớ cũng rồi, bảo bà ấy đừng can dự nữa. phải họ…”. ôm mặt, nỗi đau đớn trong tim cứ thế lan ra khắp cơ thể mà tài nào ngăn nổi. Tống Thư Ngu chẳng biết phải làm sao. Mọi người đều hiểu tình , mọi người đều cho rằng mình hiểu tình . Nhưng, còn có tình cảm xa xỉ hơn, quý báu hơn, cần đòi hỏi, mong được đền bù chỉ có vài người thấu hiểu? “Tiểu Ngũ, uống rượu ít thôi. Uống nữa bệnh đấy.”
Chương 71 Xe càng đến gần hẻm Chu Tước, tim Trần Uyển càng đập loạn xạ. Hà Tâm Mi hỏi: “Cậu sao chứ? Sắc mặt tốt lắm”. trả lời sao. Sinh mổ nên cơ thể còn suy nhược, hơn tháng mà sắc mặt vẫn trắng bệch, đứng lâu, vết mổ ê ẩm đau. Hơn nữa, ngờ vị trí thứ hai mà Tống Thư Ngu lại chính là ở hẻm Chu Tước. Mấy năm trước, vẫn thường về lại đây thăm, từ lúc nhà Phương Tồn Chính dọn cả con đường gần như đều bị cải tạo, tu sửa, gần hai năm nay chưa từng trở lại. Chỉ là thời gian trưóc xem tin tức tivi thấy diện mạo mới của con hẻm Chu Tước, còn với cậu là thể tưởng tượng nổi những căn nhà cũ kỹ xưa kia giờ thay đổi thế này. Công trình nạo vét dòng Thanh Thủy cũng xong, nước trong xanh có thể nhìn thấy đáy. Con đường Chu Tước cũng được mở rộng gấp mấy lần, bên gần sát mé sông, vỉa hè được lát đá cuội ngăn cách với đường xe bằng hàng cây đào, có thể tưởng tượng mấy năm sau hoa đào um tùm như tuyết. Những căn nhà cũ ở khu gia đình ở trước đây, thay đổi còn đáng kinh ngạc hơn. Trẩn Uyển đứng ở đầu đường, ngạc nhiên khôn tả, “Hơn năm em về mà thay đổi lớn vậy sao?”. Tống Thư Ngu có chút tự hào, : “Đâu mới chỉ hơn năm, ba, bốn năm rồi. Chỉ là việc phục hồi các ngôi nhà cổ phải tốn nhiều công phu hơn nên tiến độ chậm, người bình thường nhìn ra những thay đổi ấy mà thôi”, rồi ngước mắt lên nhìn, “Ở đây có thêm mấy doanh nghiệp, vài quầy bar, hiệu sách, nhà hàng, còn có cả hai phòng tranh”. Hà Tâm Mi rút quyển sổ để lên tay. Tống Thư Ngu phì cười, : “Được rồi, mới làm phóng viên mấy ngày mà mắc bệnh nghề nghiệp rồi sao? quên là mình làm ở mảng nào rồi à?”. Hà Tâm Mi nghe cong có phần mệt mỏi, gấp sổ lại, “Đợi khi nào tôi chuyển làm trang Tin tức Xã hội rồi viết. Ở đây e là người ta viết đầy ra rồi”. “Còn sớm, vẫn còn thời gian nữa mới chính thức đưa vào kinh doanh, có bộ phận phía sau chưa tu sửa xong. Ở đầu Thuần Dương quan và Cục tôn giáo vẫn chưa bàn bạc xong để khai triển, có lẽ còn nửa năm nữa mới nhộn nhịp hẳn. Chúng ta xem cái phòng đó trước .” Trong lúc Tống Thư Ngu đứng ở dưới mái hiên mở cửa, Trần Uyển ngẩn người nhìn, tấm biển treo tường với dòng chữ “Nhà Số 9, hẻm Chu Tước”, gần đó là cây leo rũ xuống những mậu xanh vàng che nửa bức tường màu xám, lúc quay người sang thấy Hà Tâm Mi cũng trố mắt đứng nhìn. Định thần lại, hai người theo Tống Thư Ngu vào trong. qua bức bình phong, rồi lại qua cánh cửa. Tiến vào phía sau là phòng lớn, mỗi bên trái phải là gian buồng, nhìn qua lớp kính khắc hoa của cánh cửa gỗ kéo đến sàn nhà trong đại sảnh có thể thấy cái giếng trời ở giữa. Ở góc đại sảnh có cửa vòm, sau khi qua cửa vòm này là tới ngay vị trí căn phòng trước kia, những bức tường ven giờ được đổi thành dãy hành langgấp khúc. Bên cạnh hành lang gấp khúc là giếng trời, là giếng trời nhưng nhìn rất giống cái nhà kính trồng hoa. Lại về phía sau, chính là những gian nhà, ngay chính giữa là phòng khách , hai bên đều có phòng ngủ kèm theo nhà vệ sinh. Mở cửa sổ chính của căn phòng chính giữa ra là có thể nhìn thấy hậu viên, cây nguyệt quế già vẫn còn, khi mùa đông tới chỉ còn trơ lại những cành khô. “ xem mấy nhà rồi thấy nhà này được. Phòng phía trước kê tám, chín cái bàn là đủ, hai gian bên làm nhà bếp, để nguyên liệu. Phía sau chỗ này có thể thu dọn làm năm, sáu gian phòng bao. Nếu bố trí như thế, đĩa xào có thể thu bốn, năm chục đồng cũng thành vấn đề. gian rộng, cần thuê nhiều người, chỉ cần ba đến năm người phục vụ là đủ.” “Chỗ này, là nhà của Diệp Thận Huy à?”, ánh mắt Trần Uyển nhìn từ cây nguyệt quế quay sang Tống Thư Ngu, chú ý đến từng thay đổi trong ánh mắt . Tống Thư Ngu gật đầu chắc nịch. “Sửa sang lại đường xá hầu như đều là doanh nghiệp của hẻm Chu Tước chung sức, phía đầu tư là Tín Thành”. “Nhưng, trước kia đây là nhà Trần Uyển!”, giọng của Hà Tâm Mi vọng lại trong đại sảnh vắng vẻ. “ thể chứ?”, Tống Thư Ngu tỏ ra kinh ngạc, “Sao lại trùng hợp thế?”. “Thầy Tống, nhà thế này em thuê nổi, tiền bán nhà trước đây cậu em tiêu hết khá nhiều rồi.” “Chắc chắn là thuê được, cả con hẻm Chu Tước mở bán có ưu đãi, hợp đồng thuê ba năm có thể giảm phần. Ngoài việc giảm gíá ra còn giúp em đàm phán rẻ hơn chút. Còn nữa, cái đồng hồ đó, giúp em bán rồi. Nếu như vẫn đủ, là… muốn hỏi xem em có chấp nhận cùng bỏ vốn đầu tư , em biết cũng là tên tham lam, mở quán ăn…”, xoa xoa cằm, vẻ thích thú. “Ở đây ”, Hà Tâm Mi khẽ huých vào chân Trần Uyển, “Có thầy Tống hùn vốn, cậu còn lo gì?”. “Để tớ suy nghĩ , Tâm Mi, đây đâu phải việc .” phải thích, nhưng có cảm giác rất kỳ lạ. “Được, vậy chúng ta về trước, thấy sắc mặt em khỏe. Tiện thể ngân hàng, lấy tiền bán đồng hồ đưa cho em.” Tới ngân hàng, lại lần nữa Trần Uyển kinh ngạc. “Chiếc đồng hồ ấy là hãng Tourbillon được sản xuất năm hai nghìn với số lượng hạn chế, giá cả thị trường bây giờ tăng lên ít nhất là gấp đôi con số này. Nhưng đằng sau đồng hồ có khắc tên, cho nên giá tiền được cao đến mức ấy.” Vẻ của Tống Thư Ngu giống như , mấy tháng trước Trần Uyển tới tiệm đồng hồ lớn nhất ở trung tâm thương mại Tinh Hối Thành để dò hỏi giá cả, cái giá lúc đó người ta đưa ra cũng khiến sửng sốt. Chỉ là có cảm giác người mua hàng ấy chân thành, hơn nữa, cũng nỡ bán nên đứng do dự hồi lâu rồi bỏ . “Như vậy, cậu em hùn vào thêm ít, nếu em đồng ý hùn vào hai phần là đủ.” “Để em suy nghĩ kỹ , còn phải bàn bạc với cậu em.” như thể ở trong mơ, ngẩn người lên lầu, bỗng Đậu Đinh khóc thét lên khiến giật mình. “Con chưa bao lâu nó tỉnh dậy, chơi lúc bắt đầu tìm mẹ, tìm thấy khóc. Ru ngủ lúc lại tỉnh.” Mợ đưa “con rồng bá vương” khó dỗ dành ấy cho Trần Uyển. Thấy Đậu Đinh vừa được ôm vào lòng lập tức ngừng khóc, mợ bất giác lắc đầu : “Đúng là mẹ con máu mủ ruột rà”. Trần Uyển cười : “Đậu Đinh, bà mợ ghen tị rồi, làm sao bây giờ?”. Cu cậu há cái miệng ngáp cái dài. “Mợ, cậu vẫn chưa về ạ?” “Sắp rồi, mợ chuẩn bị cơm nước, con nằm chút . Hai ngày trước Đậu Đinh cảm, con vất vả nhiều rồi.” Trần Uyển về phòng nằm xuống nhưng ngủ được, sữa tức tức ở ngực, vết mổ ở bụng hơi đau. hôn lên má Đậu Đinh, môi dưới ràng là đường nét thu của Tần Hạo. Mấy lần cậu gặng hỏi rốt cuộc cha của Đậu Đinh là ai, ngang bướng trả lời, sau đó biết hỏi cũng kết quả nên cậu đành coi như có gì. Mợ nhiều lần bóng gió thăm dò, vòng vo rằng nhìn Đậu Đinh biết chắc chắn là cha nó rất đẹp trai, Trần Uyển nghe thế chỉ cười cười. biết ở Tế Thành, năm ngoái bằng giờ này chắc chắn mang theo vết thương lòng mà bỏ . cười héo hắt, đâu chỉ có , trái tim cũng bị vết cứa sâu mới có thể bỏ được . Có lúc, cũng hỏi bản thân như chính Hà Tâm Mi từng hỏi, “Có phải là quá tàn nhẫn ?”, nhưng nếu tàn nhẫn, sau này bị gục ngã giữa cái gọi là hạnh phúc cực điểm và đau buồn cực điểm, chừng đến ngày nào đó vẫn vấp phải kết cục như thế này. Thậm chí, sau vô số lần cãi cọ, ngay cả niềm vui vẻ ngắn ngủi cũng chứa đầy cảm giác chân thực. Vì thế, chi bằng để mỗi người sống theo con đường của riêng mình. Ai cũng mạnh mẽ. mạnh mẽ, trái tim chịu được những lần tan tan hợp hợp. Trước kia , tình chỉ là lúc đói có bữa cơm nóng hổi để ăn, lúc mệt mỏi có chiếc ghế vững vàng để ngồi dựa. cần thứ tình như từng đợt sóng cao liên tiếp làm kích động lòng người, chỉ cần tin tưởng và là chỗ dựa của nhau đúng lúc. từng hứa như thế, nhưng lại làm được. “Đậu Đinh, sau này lớn lên lấy vợ phải nhớ, làm tổn thương người ta lần, được làm tổn thương lần thứ hai, làm tổn thương lần thứ hai được làm tổn thương lần thứ ba. Mới tí tuổi đầu thích hành hạ người khác. Hành hạ mẹ con sao, nhưng với tình , con đừng nên như vậy.” Tối cậu về, buổi sáng có xem hai nơi. Trần Uyển hỏi cậu, người mua nhà mình có phải là Diệp Thận Huy, cậu cũng nhớ , chỉ biết tên người trung gian. “Nếu chưa quyết định cứ đợi thêm thời gian nữa. Sắp mùa xuân rồi, để qua Tết xoay xở cũng sao.” Cậu thế, nhưng mấy tháng nay gia đình còn nguồn thu nhập từ việc bán điểm tâm sáng, cuộc sống bây giờ hoàn toàn dựa vào số tiền bán nhà. Cho dù hôm nay Trần Uyển cầm tay món tiền nhưng vẫn thấy lo sợ trong lòng. Nỗi hoang mang lo sợ đó còn do nguyên nhân khác…Trần Uyển gọi điện cho Hà Tâm Mi, bảo ấy tìm cơ hội dò hỏi Tống Thư Ngu là có phải Tần Hạo quay về rồi . “ phải đâu, chút tin tức cũng có. ấy nếu có về cũng tốt, tớ rất muốn hỏi ấy xem phủi mông bỏ như thế là ý gì nữa đấy.” “Đừng. Đó phải lỗi của ấy, huống hồ, là chính tớ gây tổn thương cho ấy trước.” “Hai người bọn cậu…”, Hà Tâm Mi thở dài, “Ai gây tổn thương ai? Sao mà lung tung, chẳng ràng như thế. Nếu quay về làm thế nào? Đậu Đinh ra sao? Chi bằng hòa hợp là xong, cậu vì con mà suy nghĩ kỹ .” Trần Uyển cười cười : “Nếu tớ mà kiên nhẫn chịu đựng được việc cãi cọ suốt ngày chẳng chọn con đường chia tay. Huống hồ, sắp năm trôi qua rồi, chừng trái tim ấy thay đổi, chừng bên cạnh ấy có người khác. Tóm lại, nếu ấy thực quay về Đậu Đinh vẫn là người nhà họ Trần, ai được đụng vào.” “Đừng có lo bò trắng răng, cậu cứ đợi tin của tớ.” Lúc Tống Thư Ngu gọi điện thoại lại, Trần Uyển như trút được gánh nặng trong lòng, nhưng đồng thời, lời mơ hồ là thất vọng hay tiếc nuối. ném những suy nghĩ cần thiết sang bên, hỏi cậu mấy số điện thoại, lấy rồi lại gọi điện, hẹn thời gian lần thứ hai về hẻm Chu Tước. Tống Thư Ngu vẫn giữ giọng bình tĩnh như thường, xong chào tạm biệt, tắt điện thoại, nhướng nhướng mày. “Thành công rồi, cũng thành công tám chín mươi phần trăm rồi, ấy là thứ Bảy tuần này muốn dẫn cậu ấy cũng xem. Bây giờ cậu nên bắt đầu nghĩ phải lấy gì để cảm ơn tớ được rồi đấy.” Tần Hạo khẽ nở nụ cười mà dường như lâu lắm rồi mới thấy: “Cho cậu làm cha nuôi đủ chưa?” “Ha ha, cậu xem lại tư cách của người cha đích thực như cậu rồi hãy lớn giọng.” Lời của Tống Thư Ngu chạm phải nỗi đau trong lòng của Tần Hạo. Thấy sắc mặt bạn u ám, Tống Thư Ngu liền xua tay, “Đừng nghĩ ngợi nhiều, vẫn còn hy vọng. Phương Tồn Chính và Trần Uyển chỉ qua lại như bạn bè thôi, cậu đừng quá đa nghi”. Tần Hạo lắc lắc ly rượu tay, im lặng lúc mới : “Phương lão nhị thua ở phần xuất thân, tớ thua ở phần tính cách. ấy thích người có cuộc sống yên bình, nghĩ kỹ lại, Phương lão nhị mới là người thích hợp với ấy nhất. Nhưng, làm được tớ cũng có thể làm được.”
Chương 72 Trước tết tuần, Trần Uyển bận rộn ở hẻm Chu Tước. Ba gian lớn phía sau sửa thành phòng bao , nhà bếp phía trước được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng, đại sảnh kê bàn ghế, tường treo tranh, trước cửa là bảng hiệu, còn có bình rượu, nước uống, hoa quả khô, hệ thống sưởi, tất cả phải chuẩn bị đâu ra đấy trước dịp năm mới. Mặc dù mọi việc đa phần đều do cậu lo liệu, mợ vẫn nhắc nhắc lại trong thời kỳ phải giữ gìn sức khỏe, nhất quyết đừng để mang bệnh tật gì. Nhưng liên quan đến , liên quan đến tương lai của Đậu Đinh, thể ngồi yên ở nhà được. Ngày mà nhà bếp được sắp xếp gọn gàng, cậu cẩn thận xoa xoa vào cái tủ bếp chuyên dụng bằng thép gỉ, yết hầu dịch chuyển lên xuống lúc mới : “Trước đây chúng ta dùng cái lò đó, xem ra nó cũng giống như khẩu pạc hoọc đấu với khẩu đại bác Mỹ ấy nhỉ.” Trần Uyển cười, “Cậu, ngày nào ở trong quán ăn cậu cũng nhìn thấy cái lò như thế mà chưa đủ à?”. “ giống nhau mà. Vì đó là cái lò nhà chúng ta.” lúc chuyện, nghe tiếng động ở phía trước cửa, nhìn qua cửa sổ thấy vạt áo khoác ngoài của mợ, Trần Uyển vội vàng ra. Mợ bế Đậu Đinh bước vào, bực bội : “Thằng bé khóc tìm con, cả buổi chiều yên. Mợ thấy hôm nay trời hửng nắng, liền bắt xe đến đón hai cậu cháu luôn.” Toàn thân Đậu Đinh được bao bọc trông như con gấu trúc, cái miệng mếu máo, ánh mắt như thể oan ức lắm. Nghe thấy tiếng của Trần Uyển, nó liền giơ đôi chân nhắn lên đạp đạp tìm kiếm. “Mẹ bồng nào, mẹ bồng nào.” Trần Uyển vội đón lấy, mợ cũng như mệt, ngồi xuống thở hổn hển, mang ly trà nóng đến, cậu khẽ hỏi: “Bà cứ ở nhà là được rồi, bế cả đứa bé đến đây nhỡ bị gió, cảm làm sao? Tối Tiểu Vũ về, thức ăn ở nhà làm xong hết chưa?”. “Xong rồi, chưa xong tôi đâu có thời gian mà bế ông tướng nhà mình dạo? thấy hôm nay trời đẹp à?”, mợ rồi đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. “Ông Củng, ngờ nhà ta còn có ngày thế này. Bên trong cũng ổn thỏa hết rồi hả? Dẫn tôi xem chút .” trần nhà gỗ có treo đèn bằng đồng, đồ nội thất giả thời nhà Minh, khăn trải bàn màu xanh, ánh nắng mùa đông yếu ớt chiếu vào nền gạch lát sàn giả cổ tạo cảm giác mờ mờ ảo ảo. Tất cả những thứ ra trước mắt khiến Trần Uyển có chút khó tin, tim đập liên hồi. Đậu Đinh đập đập vào vai mẹ. cho đôi bàn tay của cậu nhóc vào tay áo để khỏi lạnh, hôn liền mấy cái lên đôi môi xinh, nó cười thích thú dụi dụi vào lòng . “Mẹ sắp kiếm được tiền rồi, Đậu Đinh à!” Thu dọn xong cũng sẩm tối, Trần Uyển trước chuẩn bị áo khoác, vừa định đưa Đậu Đinh cho mợ cậu đón lấy, “Để cậu”. Đậu Đinh có vẻ sợ ông cậu, cong môi dám cựa quậy. Trần Uyển ngẩn người, đây là lần đầu tiên cậu bế Đậu Đinh. Ngay cả khi ở trong bệnh viện, cậu cũng sầm mặt, mặc cho những giọt nước loang loáng nơi khóe mắt. “Cậu.” “Cậu ngăn nổi con, đến đường này, bao nhiêu đau khổ con nuốt vào trong, kiên trì được đến mức này con phải sống cho tốt.” “…Con xin lỗi!” “Đừng vậy. Hôm nay Tiểu Vũ về, chúng ta về sớm chút. Đậu Đinh, về nhà gặp cậu trẻ nào.” Cánh tay khỏe khoắn của cậu nâng lên hạ xuống đùa với Đậu Đinh, mợ bên cạnh cứ than phiền bảo cậu tay chút, Trần Uyển mỉm cười bước theo hai người. tới đầu đường, nụ cười gương mặt như đông cứng lại. Từ phía bên kia đường, chiếc xe chạy qua đó quen, nhưng gương mặt nghiêng nghiêng kia rất quen thuộc. ấy trở về rồi? “Tiểu Uyển, con nghỉ ngơi chút , để cậu.” Trần Uyển giật mình bừng tỉnh, mới thấy hai con dao tay mình đứng yên biết bao lâu rồi. “Cậu, sao, con còn làm được.” Ngày mùng Tám đầu năm khai trương. Trước đó Diệp Thận Huy chọn ngày này bao toàn bộ Củng Hương Cư làm tiệc đầu năm cho công ty Tín Thành. Mười hai bàn phải là nhiều, nhưng trong thực đơn đăng kí trước mà thư ký của Diệp Thận Huy mang đến có mấy món mà ngay cả cậu cũng chỉ làm qua có mấy lần. Trần Uyển dám qua loa đại khái, dịp Tết luyện nấu những món ăn nổi tiếng trong sách gia truyền biết bao lần rồi. “Nhớ Đậu Đinh à? Mợ con ở ngoài coi nó, đợi chút người ta tới có Tiểu Vũ giúp tay. Đừng lo, vẫn còn sớm, đủ thời gian để chuẩn bị.” gấp, gấp. định thần lại, đọc những chữ viết thực đơn, lại nhìn quanh gian bếp lượt. Đây là nơi quen thuộc của , là địa bàn của , lúc nào cũng tự trấn tĩnh tinh thần mình như thế. “Lại như vậy nữa, cậu thấy con giống như người mất hồn ấy. đầu bếp phải có bản lĩnh, mặc dù ở ngoài có luống cuống thế nào nữa, trái tim vẫn phải bình tĩnh.” như trở về ngày đầu tiên làm bếp của mấy năm về trước, hít hơi sâu, mùi các loại nguyên liệu xộc vào mũi, bắt đầu chế biến. Rau hương bồ là đặc sản theo mùa, phải xay nhuyễn như bột, thịt ức gà bầm nhuyễn, đun sôi dầu, cho rau hương bồ vào đảo, thêm sữa vào quấy để rau hương bồ mềm, trắng như tuyết. Súp vi cá cũng giống như thường, hầm lửa liu điu, cho nước mắm và mắm tôm gia truyền vào, màu canh ánh lên sáng loáng. Ngay cả món thông thường nhất là món đậu tương cũng được hầm với tủy bò, rồi dùng nước sốt cậu làm chưng lên lửa cả buổi sáng, hương vị vô cùng tuyệt vời. Lúc tiệc tan, Diệp Thận Huy xuất ở trước cửa nhà bếp, “Hơn cả những gì tôi tưởng tượng”. Trần Uyển sớm biết được phản ứng của mọi người, nhưng nghe câu này vẫn kiềm được tiếng thở phào sảng khoái, như có niềm vui hân hoan tràn trề nơi lồng ngực. Cậu lau tay rồi mới bắt tay Diệp Thận Huy, ánh mắt niềm vui và hãnh diện. Đạt được công nhận của người máu mặt như Diệp Thận Huy, điều đó chứng tỏ Củng Hương Cư tuyệt đối có khả năng và tư cách cạnh tranh với những quán ăn có tiếng khác ở Tế Thành. “Thế này chưa được, phải tuyển thêm mấy người, hôm nay nếu nhờ mấy người phục vụ ở bên chỗ Tồn Chính bận túi bụi rồi. Trong bếp cũng phải tuyển thêm mấy người phụ giúp, đây là công việc chân tay, ngày nào cũng làm thế này sức khỏe của con cạn kiệt đấy.” Mợ từ sau tới, sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Trần Uyển đón Đậu Đinh tay Tiểu Vũ, “Con vẫn khỏe, thuê người là để chăm sóc Đậu Đinh. Mợ, con có chút việc cần ra ngoài”. Ra khỏi cửa, những cơn gió Bấc ùa tới tạt vào cổ. Trần Uyển chỉnh lại cổ áo, kéo kín chăn quấn quanh người Đậu Đinh ra đường. ngoài dự tính, chiếc xe màu đen thấy nhiều lần đậu chỗ cũ. Thời gian chảy ngược, giống như mấy năm trước, giọng bại hoại của vẳng bên tai : Đợi em chỗ cũ, mười phút, nếu quá giây đến nhà tìm em. Người ngồi trong xe trông thấy liền khởi động máy chạy lên phía trước mấy mét, đúng lúc dừng bước chiếc xe cũng dừng lại. xuống xe, đứng trong cái lạnh len lỏi khắp các con phố của Tế Thành, đứng trước mặt . Cách đường, hai người đứng nhìn nhau, có thể cảm nhận được ánh mắt rời khỏi mình. qua hơn nghìn ngày, tất cả đều thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn cháy bỏng vẫn thay đổi. Đậu Đinh như cảm nhận được nhịp tim đập loạn xạ của , khẽ cựa quậy, bồng con lên cao hơn chút, vỗ vỗ vào lưng nó rồi chầm chậm bước về phía . “Trở về rồi à?” im lặng gật đầu, nhìn hồi lâu, sau đó chuyển ánh mắt vào vòng tay . “Thầy Tống với rồi chứ? Có muốn bế chút ?” dường như ngờ cho phép, cánh tay đưa lên, run run, rồi lại buông xuống. “ ngủ rồi.” “ sao, tỉnh dỗ là được thôi”, Trần Uyển đưa Đậu Đinh cho , “Tay đặt sau gáy, biết ngẩng đầu rồi, nhưng được lâu. Cẩn thận!”. câu “Cẩn thận” khiến giật mình, khom người xuống, hai tay rắn chắc run lẩy bẩy. “May quá, chưa tỉnh.” Vẻ lo lắng hoảng hốt của , ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mãn nguyện của khiến trái tim càng thêm xót xa. “Muốn đến chỗ kia ngồi chuyện ?” “ cần, cậu mợ ở quán đợi em. Về khi nào?” “Lúc Đậu Đinh được ba ngày. … dám làm phiền em, sợ em giận. Cho nên…” “Đều lừa em, nếu phải là cái hôm trang trí quán nhìn thấy , em còn nghĩ là…Tết cũng chưa về Bắc Kinh.” “Chưa”, chịu rời , “Ông nội cũng cho phép về”. cắn chặt môi, hiểu điều đó có nghĩa là gì. “Cả nhà đều biết rồi?”, rồi muốn lấy lại Đậu Đinh. “Em đừng hiểu lầm, chưa nghĩ được là phải làm sao.” Lúc Đậu Đinh rời vòng tay của , trong mắt lóe lên đau đớn. “Chính vì sợ em căm ghét, em ruồng bỏ, mới lẩn tránh, quay lại để cướp con em đâu.” vừa khẽ vỗ vỗ lưng Đậu Đinh, vừa quay đầu nhìn lại, như thể sợ cậu trông thấy. Nhìn gương mặt bé quen thuộc đỏ hồng trong gió, bỗng chốc mắt cay cay, cố gắng quan tâm đến nỗi đau giằng xé trong lòng, nuốt những khổ sở vào trong. “Mèo con…”, vô thức gọi. “Em ra…”, hai người cùng lúc, thấy dừng lại, Trần Uyển mới tiếp: “Em ra đây là muốn cảm ơn . Ban đầu nghĩ là thầy Tống và Diệp Thận Huy tốt bụng, bây giờ lại gặp , ngừng giúp đỡ em. Hôm trước Tết em có nhìn thấy , mới biết mọi chuyện đơn giản như thế. Bất luận làm gì, em đều cảm ơn. Những chuyện trước đây, những chuyện tại, cho em, em đều cảm ơn. Còn những thứ em mang đến cho , từ lúc cam tâm đến khi tình nguyện, bất luận là tốt đẹp hay xấu xa, hãy quên nó .” … “Vì con… còn cơ hội hòa hợp sao?” “Từ ngày nhìn thấy , em suy nghĩ hơn mười ngày rồi. Lúc chia tay chỉ là tức giận nhất thời, cũng biết mà. Sống cùng nhau có khi vui vẻ, nhưng cũng có rất nhiều thứ giấu dưới cái niềm vui đó, tất cả luôn luôn bộc phát, phải vì chuyện này cũng vì chuyện kia. Em rồi, phải tốt, càng phải vì phản đối của nhà , mà do chúng ta hợp. Nếu chúng ta lấy nhau rồi lại ly hôn có tốt ? Đậu Đinh có nửa là của , khi nào nhớ con, có thể đến bất cứ lúc nào. Những thứ khác…mỗi người đều có cuộc sống riêng.” “Đây là điều em muốn sao?” Tống Thư Ngu cứ để cho đối phương cuộc sống mà họ muốn, nhưng nếu trong giấc mơ của đối phương có điều đó chẳng phải khiến người ta tuyệt vọng sao? “Em bây giờ rất tốt, có người nhà giúp đỡ, cũng tìm được công việc mình thích, còn có Đậu Đinh. Rất đầy đủ”, rồi quay đầu nhìn tấm bảng hiệu Củng Hương Cư, “Em phải về thôi, số điện thoại đổi, khi nào đến Tế Thành, nhớ Đậu Đinh cứ gọi.” “Cho hôn con cái.” cúi đầu, sợ râu đâm vào cậu nhóc nên chỉ dám hôn lướt qua, hơi thở còn thoáng mùi sữa, dáng hình bé ngủ say trước mắt dần trở nên nhạt nhòa. “Tần Hạo, cũng yên tâm sống cuộc đời của mình, nên quá luyến lưu nữa, được ?” được, thể được. nhìn theo bóng dáng dần rồi mờ hẳn, nhạt nhòa hơn những ngày sống có , tối tăm hơn những ngày có ánh sáng. tình nguyện như thế, tình nguyện bị cảm giác đau đớn giày xéo, để chứng minh rằng trái tim vẫn còn có thể xao xuyến.
Chương 73 “Trần Uyển, hạnh phúc là điều mà tự bản thân phải giành lấy. Rẽ ngoặt, quay đầu, mất rồi là thể vĩnh viễn thể nắm bắt lại được”, Hà Tâm Mi ngậm miếng bánh táo nóng hổi, , “Có thời gian suy nghĩ kỹ điều đó, đừng quá đà.” “Cậu tránh ra , tớ lấy bột táo của con tớ làm bánh cho cậu, con tớ ăn gì? Còn nữa, tớ rất hạnh phúc. Phải , Đậu Đinh? Mẹ có Đậu Đinh là hạnh phúc nhất rồi.” Đậu Đinh nằm trong chiếc xe đẩy ở cửa bếp, những ngón tay xíu nghịch mấy con cá bảy màu treo lơ lửng ở trần xe. Nghe thấy tiếng mẹ, thằng bé toét miệng cười đáng . Lúc gặp cảnh tượng này chính là giây phút hạnh phúc nhất của con người. “Quên với cậu, tối qua tắm xong, ông cậu cắt tóc cho Đậu Đinh đấy. Bấy giờ tính khí thằng bé cũng cáu kỉnh, cứ ấm ứ cho cắt, cắt xong tớ cho thằng bé soi gương, hai tay nó vơ lên đầu như thể hài lòng ấy.” Hà Tâm Mi vừa cười vừa lắc đầu: “Hết thuốc chữa, cậu bây giờ như bà mẹ thập nhị tứ hiếu vậy nhỉ!”. “Đúng đấy”, Trần Uyển trầm ngâm suy nghĩ nhìn con trai, “Mỗi lần ôm con trong lòng, cái cơ thể mềm mại, ê a chuyện, miệng thỉnh thoảng lại nhoẻn cười, trong tim tớ như có cảm giác êm đềm lắm, trái tim như biến thành hồ nước. Sau này cậu làm mẹ rồi hiểu.” “Cứ như vậy sao? Sau này thằng bé hiểu chuyện, khóc lóc hỏi cậu đòi cha làm sao? Cậu nghĩ tới chuyện này à?” “Chúng tớ bây giờ rất tốt, thỉnh thoảng gặp mặt, chỉ xem như bạn bè thôi.” “Chỉ làm bạn ấy cũng hài lòng sao? Tớ tin.” Trần Uyển biết Tần Hạo hài lòng, nhưng còn giống với con người khi xưa, còn tự ý can thiệp vào đời sống của , dường như chỉ lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi thời khắc tỉnh ngộ. Nhưng đối với mà , đời có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả tình , đó là tình thân, tình bằng hữu, cuộc sống tại, nhận thức này sau khi có Đậu Đinh càng ràng hơn. Mấy lần khuyên đừng luyến lưu mãi, đừng luyến lưu mãi, đều gì, lại càng bất lực khi thấy tiêu tốn thời gian như vậy. “Chị Tiểu Uyển, bên ngoài có mấy người khách, hỏi là giờ này mở hàng chưa. Em buổi trưa mở, mấy người đó đợi em hết ngồi xuống rồi”, giúp việc thò đầu vào hỏi. “Em ra chào hỏi trước , chị xem còn món gì.” Các món ăn của Củng Hương Cư đều được chế biến rất công phu, khai trương hơn hai tháng, bây giờ cũng có chút tiếng tăm ở Tế Thành. Khách bản địa đa phần đều biết quán chỉ bán buổi chiểu, người ngoài kia hẳn là du khách hoặc là khách lạ. ra rồi lại quay vào : “Họ bảo gấp, bước vào quán chúng ta, chỉ cần vài món đặc biệt là được.” “Cậu bận rồi, tớ trước”, Hà Tâm Mi mút mút hạt vừng đầu ngón tay, đứng dậy theo Trần Uyển. “Lão Tống tối mai đến, để bàn cho ta. Đậu Đinh, mẹ nuôi đây, nào, thơm cái”. Hà Tâm Mi rời , Trần Uyển gì, đẩy xe đến bên góc cửa, rồi xắn tay áo mở lò. Đậu Đinh rất bám mẹ, gần đây quen với việc ở trong bếp. Chỉ cần nhìn thấy , nó cũng tự vui đùa, ngoan hơn cả khi bà mợ bế dỗ dành. Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, đến xem Đậu Đinh chơi mình với ngón tay đến bật cười khanh khách, bất giác cũng mỉm cười. Tưởng tượng thằng bé biết bò biết chạy, chắc cũng giống hồi , ngồi băng ghế, giúp mẹ bóc tỏi, ánh mắt chờ đợi nhìn vào chảo bánh. Các món ăn đưa lên cho khách được nửa cậu về, đặt rau củ chọn mua xuống rồi giúp tay, hỏi: “Mợ con đâu?” “Hai ngày nay mợ mệt, là ra sau tìm chỗ nằm nghỉ chút.” Trong lúc chuyện ánh mặt trời chiếu vào nơi bếp cửa bị bóng hình chặn lại, Trần Uyển quay người liền thấy có người cúi xuống hất cằm trêu Đậu Đinh làm nó cười, phía sau còn có hai người đứng ở hành lang. Linh cảm của người mẹ mách bảo, Trần Uyển vội bước tới nhìn thấy người kia đầu tóc bạc trắng, tạm thời yên tâm, cúi mình hỏi: “Thưa ông, có phải ông tìm nhà vệ sinh?”. Người đó chống gậy đứng thẳng, vì ngược sáng nên nhìn khuôn mặt. Vóc người này thấp hơn cậu chút, hình như thị lực tốt lắm. Ông nheo nheo mắt nhìn hồi lâu, giọng nhàng, chậm rãi : “Mẹ Đậu Đinh à? Tôi là ông của Tiểu Ngũ.” Trần Uyển tức thời chột dạ, lo lắng, quay nhìn cậu với sắc mặt đầy cảnh giác, tức thời biết nên gì. Ngày Tết Nguyên tiêu đó, cha mẹ Tần Hạo đến nhà. Sau khi chuyện ràng, cậu nhìn vị khách đến đột ngột chỉ có ba phần là khách sáo, bảy phần là im lặng, tỏ thái độ hay năng gì. Ngược lại, mợ xưa nay là người hòa nhã, lúc Đậu Đinh được mẹ Tần Hạo ôm trong lòng liền khóc ré lên, mợ liền : “Bà đừng chê bai, con nhà chúng tôi, tôi bế nó còn như vậy, chứ đừng là người ngoài”. Lúc cha mẹ Tần Hạo cáo từ ra ngoài mợ càng khách sáo, mang toàn bộ quà cáp của họ đưa cho tài xế, sau đó đóng cửa lại. dứt khoát đó của mợ khiến cho Trần Uyển vô cùng ngạc nhiên. Sau khi cha mẹ Tần Hạo rời khỏi, Trần Uyển lược bỏ khoảng thời gian bị cưỡng bức, kể lại toàn bộ câu chuyện của mình từ đầu đến cuối cho cậu mợ nghe. Quãng thời gian mấy năm ấy chẳng qua cũng chỉ là mẩu đối thoại mà thôi, nhưng cuộc đời biến đổi bao lần. Cậu lặng lẽ cuối đầu hồi lâu lên tiếng, lúc ngẩng lên chỉ câu: “Cậu vô dụng, để con phải chịu khổ.” Lúc đó, bên tai là tiếng khóc ré lên của Đậu Đinh vì bị ép chặt trước ngực, trước mặt là dòng nước mắt giàn giụa của cậu, lòng cũng héo hon, run rẩy, muốn khóc nhưng còn giọt nước mắt. “Cậu, như những gì cậu nghĩ đâu. ra, ấy cũng xấu xa, là con dối rằng bỏ thằng bé rồi nên ấy mới bỏ . Cũng phải là do gia đình ấy phản đối, mà do tính cách hai đứa hợp nhau.” Cậu xua xua tay, : “Thằng bé là con cái nhà chúng ta, chúng ta nuôi được. Gia đình họ tốt hay xấu, liên quan đến chúng ta.” Từ đó về sau, cậu hỏi chuyện cha Đậu Đinh nữa. Nhưng hôm nay ông nội Tần Hạo xuất , khiến và cậu đều thấy cần đề phòng. “Ông đến Tế Thành, là muốn tới thăm mẹ con con”, rồi nhìn quanh, hỏi: “Vị này là…”. “Thưa ông, đây là cậu con.” Ông Tần bắt tay cậu Trần Uyển, mặc dù già nhưng bàn tay với những đường gân xanh hằn bỗng rất có lực. Ông Củng Tự Cường đoán được ý của đối phương, vẫn lịch hỏi: “Ông có muốn tìm chỗ nào đó ngồi chuyện ?”. “Tiểu Châu, hai đứa ăn cơm , đừng lo cho ông.” Tiểu Châu trong lời của ông cụ cũng dưới bốn mươi, đáp lại tiếng, dẫn vị kia vào phòng đằng sau. “Chúng ta ở đây ngồi chuyện cũng được, có người ngoài.” Trần Uyển vội lấy ghế dìu ông Tần ngồi xuống, thấy ông cụ nhìn ngó xung quanh rồi lại nhìn Đậu Đinh nằm trong xe rời mắt, bước đến bế Đậu Đinh lại. Hơi người lạ khiến Đậu Đinh giật mình, miệng méo xệch chuẩn bị khóc. “Đậu Đinh, là cụ nội nè”, ngồi xổm xuống bên cạnh dỗ dành. Ông Tần trầm ngâm : “Tiểu Ngũ tính cách con giống bà nội, ông thấy tính con nhu mì hơn bà nội nó”. Bàn tay run lẩy bẩy, ông cụ xoa mặt Đậu Đinh rồi tiếp: “Sờ thấy giống gương mặt Tiểu Ngũ khi còn mặc tã. Ông bị tiểu đường, thị lực hai năm nay ngày càng kém, muốn nhìn cho chút cũng được, sau này biết còn có thể nhìn thấy thằng bé chạy nhảy chuyện được ”. “Cụ nội còn khỏe, nhất định có thể đợi được ngày Đậu Đinh lấy vợ”. “Cũng là muốn con cái hiếu thuận, có việc gì phải lo lắng mới được. Bây giờ có đứa nào mà khiến ông lo chứ? Đặc biệt là Tiểu Ngũ”, ông cụ rồi thở dài. Trần Uyển thấy câu chuyện chuyển chủ đề sang Tần Hạo đáp, chỉ bưng tách trà cậu vừa rót đưa tới: “Mời ông uống trà”. “Tiểu Củng”, ông cụ quan tâm đến vấn đề vừa mà quay sang cậu Trần Uyển: “Đợt Tết cha mẹ Tiểu Ngũ đến làm phiền gia đình rồi.” “ đâu, đâu”, ông Củng Tự Cường mềm mỏng, lời rất xã giao, xong từ “ đâu” nữa. “Tôi sớm với chúng, con cái lớn rồi, thể cứ để người lớn lo lắng, có buồn phiền hay mâu thuẫn gì cứ để chúng nó tự giải quyết. Người lớn can thiệp nhiều, chỉ gây tác dụng phụ. Lúc đầu, nếu như phải chúng cản trở, giờ gia đình thân thích chúng ta ngồi cùng nhau, cũng chẳng trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này, Tiểu Uyển cũng đến mức gọi tiếng ông nội”. “Ông à…” “Gọi ông là lòng dạ con còn tốt, còn sẵn lòng để Đậu Đinh nhận cha. Tính cách con so với bà nội Tần Hạo nhã nhặn hơn rất nhiều, nếu như ông cứ thế đối đãi với bà ấy bà ấy sớm coi ông là loại súc sinh rồi.” Ông cụ hồi tưởng lại thời trẻ, sau đó thở dài : “Cho nên , vợ chồng phải nương tựa vào nhau đến già. Thời trẻ tính cách ông còn ngang ngược hơn Tiểu Ngũ, giày vò bà ấy cả đời. Đến khi người còn nữa, nhớ lại mới thấy mắc nợ bà ấy quá nhiều. Các cháu cũng vậy. Tiểu Ngũ là đứa cháu ông trông lớn lên từng ngày, cũng là đứa cháu ông cưng chiều nhất, tính cách có thể giống hệt ông thời trẻ. Hồi nó còn ông vẫn , nó phải chọn lựa theo những con đường tốt đẹp, nếu vướng phải chuyện xấu xa, khi ấy ai quản được. May mà sau này tính cách bướng bỉnh, phá phách của nó cũng chưa phạm phải sai lầm gì lớn. Đối với cháu, đó có thể là lần đầu tiên, duy nhất nó làm điều xấu.” Trần Uyển cúi đầu đút cho Đậu Đinh ăn nước táo ép, im lặng lắng nghe. “Chỗ nào đối với con tốt, ông nội thay nó nhận lỗi với con. Là do ông dạy dỗ nó tốt.” “Ông…”, ngừng lại, nhìn vào ánh mắt khẩn thiết của ông cụ, biết nên ứng xử ra sao. “Thằng cháu đó ông coi nó từ đến lớn, nó xấu, mà là tính cách hiếu động. Mấy năm nay ông thấy nó chín chắn, ngày càng biết suy nghĩ hơn, ông biết, tất cả đều do con điều chỉnh. Ông cũng với mẹ nó, lấy vợ phải nhìn vào gia thế hay sao? Gia đình ta có gì là gia thế? Ông ngoại nó có gì mà gia thế? Chẳng phải đều là bao năm lội ruộng lội bùn, tay cầm báng súng, may mắn sống sót sao? Nếu có những thứ đó bây giờ chừng đều quỳ dưới chân núi mà đào bới khoai lang hết rồi! Có gì mà ngạo mạn? Người có thể làm cho Tiểu Ngũ thay tính đổi nết tốt hơn lên là người vợ tốt! Cho nên, việc hôn này, ai dám ngăn cản phải bước qua ông. Theo đó mà , Tiểu Uyển, hai đứa sống với nhau mấy năm, có tình cảm ông tin. Những điều Tiểu Ngũ đối xử phải với con, ông thể con hãy quên , nhưng có mấy năm tình cảm, lại có con cái với nhau rồi. Tiểu Ngũ cũng vì con mà thay đổi. Con là người hiền lành, con hãy tha thứ cho nó, được con?” “Ông, cháu tha thứ cho ấy. Cháu cũng chuyện với ấy, những gì ấy đối tốt với cháu, cháu đều nhớ, cũng rất cảm kích. Thái độ của bác Tần cũng là vì muốn tốt cho con cái, cho nên cháu để bụng. Cháu chỉ thấy hai đứa cháu hợp.” “Vợ chồng trẻ phải nương tựa nhau đến già, hợp hay va chạm mới biết. Ông và bà nó sống với nhau cả đời mà chưa từng nghĩ tới ba chữ ‘ hợp nhau’. Ông nhiều rồi, Tiểu Ngũ luôn đặt con trong tim, giờ cũng vậy, ông thấy trong lòng nó trống rỗng, buồn bã, nhìn nó vậy lòng ông càng buồn.” Trần Uyển đưa đôi mắt bất lực lên nhìn ông cụ, cậu vẻ mặt buồn bã đưa tờ khăn giấy đến, cầm lấy lau khóe miệng của Đậu Đinh. Trong gian bếp chỉ còn tiếng lửa cháy trong lò và tiếng Đậu Đinh ê a đòi chiếc muôi để chơi. “Thằng cháu nội của ông nó uống rượu đến suy sụp rồi. Lần này về thăm ông, tiện thể khám sức khỏe…” Ánh mắt ông cụ ngân ngấn nước. “Trước đây nó mất, người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh. Lẽ nào vẫn cần ông…” Chiếc muôi trong tay Trần Uyển rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng, cứ ong ong trong đầu dứt.
Chương 74 “Ông nội, con nghĩ nghĩ lại, cách này được.” “Đồ đốn mạt, ông vì con mà mất mặt, giờ này còn với ông được à? Mười hai tuổi con trộm xe rồi leo tường, cái dũng khí mở con đường khác trong hẻm chạy đâu rồi?” “Ông nội, là được. Lừa dối thế được lâu, nếu biết chúng ta hợp lực lừa ấy, việc càng rối rắm!” “Bỏ cái lo sợ ấy . Ông và bà con cũng đấu đá mấy mươi năm, dựa vào chiêu này mà thắng được à? Tiểu Uyển và bà con tính cách y nhau, đều là người ngoài cứng trong mềm. Vừa rồi ông mới con uống rượu bị bệnh, cái muôi cầm tay Tiểu Uyển cũng rơi xuống đất, mặt trắng bệch ra. Chiêu này tác dụng chẳng chiêu nào hữu dụng cả.” “Cái đó giống nhau. Lúc ấy bà lấy ông rồi, cũng có bác lớn rồi, biết ông vờ bệnh cũng chẳng làm gì được. Tiểu Uyển vậy, nếu để ấy biết chúng ta lừa ấy, ấy nhất quyết tha thứ phải làm sao? Sao này con gì liệu ấy có còn tin ?” “Trước khi Tiểu Uyển biết, con mau vứt bỏ chứng cớ được à? Ông làm sao…Con mau chóng thu xếp, chắc Tiểu Uyển sắp tới rồi. Nhớ là đặt lọ thuốc trị ung thư ông mang tới ở đầu giường rồi lấy ra uống trước mặt con bé, uống bao nhiêu cũng được vì toàn là vitamin. Ông dạo ở hẻm Chu Tước đây, có thể giữ con bé đến sáng mai là coi như thành công rồi”. “Ông…” Tần Hạo trừng mắt khi nhìn thấy điện thoại vang lên, đành lật đến trang bệnh án ông nội chuẩn bị nhét vào ngăn kéo, để mấy lọ thuốc lên cái tủ đầu giường. Xem xét hồi lâu, thấy thuận mắt chút nào, toàn bộ tâm trí để vào cái ngăn kéo. ấy và bà đều giống hệt nhau, đều bề ngoài ngang ngạnh ương bướng, nhưng kỳ thực trong lòng vô cùng mềm yếu. Tính cách bà đanh đá; lanh lẹ, còn cơ thể , mệt mỏi, buồn bã hình thành từng lớp, từng lớp như lá chắn. tin rằng, bằng che chở thương, có ngày nước chảy đá mòn, nếu lừa dối …hậu quả của vụng về thể gánh vác nổi. Đột nhiên nhớ lại lời của ông về gương mặt trắng bệch của , trong lòng có chút vui vẻ. Nhưng lúc tiếng chuông cửa vang lên, đứng ngay trước cửa nhà, nhìn gương mặt nhắn như cắt được giọt máu nào, cười nổi. “Em đến rồi?”, bảo vào ngồi, biết thích trà chanh, liền vội vàng vào bếp lấy. Chia tay hơn năm, căn phòng ở Kim Thịnh này chẳng có gì thay đổi. Trần Uyển ngồi nhìn xung quanh, ánh mắt dõi theo bóng lưng vào nhà bếp, lòng buồn bã. Trong cơn kích động hỏi ở đâu rồi vội vã đến ngay, đường tim chết lặng, cứ ám ảnh bởi câu của ông Tần, chỉ muốn nhìn thấy . Nhưng khi nhìn thấy rồi, lại chẳng biết điều gì. tình quan trọng, tự dặn lòng phải quên hết những gì qua. ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, quá nửa thời gian bị tình đời giữ, tự quản thúc chính trái tim mình. Chỉ khi đêm xuống, mới bỏ mặc tất cả những nhớ nhung sâu kín, để chúng hóa thành từng tia linh hồn bay nhảy, bao nhiêu lần phải khổ sở tự ngăn mình nhìn đến . bước theo vào bếp, đón lấy ly trà chanh tay , thoáng thấy trong tủ lạnh toàn là loại chocolate thích ăn. kiềm chế lòng mình, giọng như khàn , hỏi: “ ăn cơm chưa?” “Ăn trưa rồi, tối chưa.” nhìn lên đồng hồ treo tường mới giật mình nhớ ra là chưa tới giờ cơm tối, mặt hơi ngượng ngùng. “Đậu Đinh đâu?” “Mợ bế rồi.” nhìn chăm chú, gầy nhiều so với lần gặp trước. Mở cửa tủ lạnh ra, chai Black Label còn nửa, chai Vodka cạn tới đáy. bất giác nhìn : “ còn uống rượu?” “ uống hơn chục năm nay rồi, cai được.” Thấy nét mặt chán nản và bất lực của , liền giọng: “Em thích cai, hôm nay bắt đầu.” “ phải là chuyện em thích hay thích, mà phải tự chăm sóc sức khỏe cho bản thân. cho em biết, là sơ gan hay gì? Ông nội chỉ bị tổn thương gan, lúc vẻ như sắp khóc vậy, em cũng dám hỏi. thực cho em biết, rốt cuộc là thế nào?” Ánh mắt thay đổi, Trần Uyển càng thấy đau thắt lòng, nhìn chằm chằm vào , mọi cảm xúc trào lên khống chế được: “Rốt cuộc là thế nào?’ “ phải đâu, ông nội lừa em đó. Em đừng tin ông, ông thấy chúng mình chịu hòa hợp, muốn dùng khổ nhục kế để kết đôi. đó.” “?”, lắp bắp lặp lại, mong là mà sao lại dám tin. Tim đập mạnh rồi dần bình tĩnh lại trước ánh nhìn nghiêm túc của , nhưng vẫn còn thấy đau đớn, bủn rủn, như còn chút sức lực. “Ông nội sao lại thế?” “Làm em lo lắng phải ?” nhìn , nhìn bằng ánh mắt bùi ngùi, có chút chán nản, có chút bất lực. muốn hỏi: Trong lòng em còn có , phải ? Câu hỏi này luôn được chôn chặt trong trái tim, bây giờ lại rục rịch muốn bật ra. muốn gì đó lại thôi, lúng túng: “ sao tốt rồi. Em về trước, tối còn làm việc, Đậu Đinh thấy em lại quấy khóc”, rồi lại sực nhớ, “ uống rượu ít chút, chăm lo cho sức khỏe”. thẫn thờ gật đầu, trong lòng nghĩ ra bao nhiêu lý do để giữ lại, nhưng đủ niềm tin, chỉ : “ đưa em về.” Lúc xuống bãi giữ xe của Kim Thịnh gặp bảo vệ, người đó nhận ra liền gật đầu chào: “Chào chị Trần”. Trần Uyển cười lại, có phần cảm thán: “ ngờ lại còn có người nhớ ra mình.” Tần Hạo vừa khởi động xe vừa : “Dĩ nhiên là nhớ, lần nào chúng mình về cũng ôm ấp nhau lên lầu, lúc xuống lầu cũng hôn nhau, họ chứng kiến mấy năm rồi. Thời gian đó họ còn hay đòi kẹo cưới của nữa đấy.” Vừa xong, trong lòng nhói đau, khẽ liếc sang cũng thấy nét mặt buồn bã. Hai người im lặng đến cổng hẻm Chu Tước, lúc mở cửa quay lại ngập ngừng hỏi: “Tại sao…em tin lời ông nội, sao lại tiếp tục?” “ chịu nổi khi thấy em buồn”, phải có phần hối hận, “Hơn nữa, cũng muốn lừa dối em.” “Cảm ơn.” “Nên như thế mà”, gượng cười. đột nhiên sực nhớ ra điều gì, đứng thẳng người, hỏi: “Ngày mai, Đậu Đinh tiêm phòng, có rảnh ?” Nụ cười gượng của Tần Hạo bỗng cứng đờ nơi khóe miệng, rồi dần dần giãn ra, “Có.” “Thế ông nội…” “Ông nội sao, theo kế hoạch là ngày mai mẹ đưa ông đến Tiểu Hoàn Sơn. rảnh mà”, vội cướp lời, như sợ đổi ý. Trong mắt như tỏa ra tia rực rỡ như cái ngày mà họ về chuyện kết hôn, có thứ gì đó ấm áp mơn man trái tim Trần Uyển. “Vậy sáng mai, đến gọi điện cho em. Sớm chút, em sợ người nhiều phải xếp hàng lâu.” Sáng sớm hôm sau trời mưa, Trần Uyển bế Đậu Đinh xuống lầu, Tần Hạo cầm ô đứng dưới đường đợi. “Cao lớn, khỏe quá.” Trần Uyển liếc mắt quở trách: “ được tốt như thế, phải chưa đủ cao, chưa đủ mập”. Thằng bé thấy cái gì cũng lạ lẫm, trở người đòi sờ vào lọ nước hoa lóng lánh ở xe. “Mới chuyển sang sữa bột, bác sĩ phải bắt đầu bổ sung can-xi. Thời gian này là ăn khai vị, nắm được cái gì là cu cậu liền đưa vào miệng, tối qua còn cắn cái vào chân em”, vừa vừa cười. mím miệng, ngăn được nụ cười môi. Đậu Đinh bắt đầu chuyển ánh nhìn sang , cái nhìn chăm chú, rồi hơi nghiêng đầu như dò xét. “Đậu Đinh, là cha.” Trái tim Tần Hạo bỗng như bùng cháy, run rẩy đưa tay sang chạm vào bàn tay bé của Đậu Đinh, ngón tay liền bị thằng bé túm lấy, tuy lực nắm nhưng như lại có dòng điện lớn chạy thẳng vào cơ thể , xâm chiếm phần sâu thẳm nhất của tâm hồn. “Đậu Đinh, là cha đây.” “ thôi”, khẽ nhắc , ôm lấy Đậu Đinh chuẩn bị lấy ngón tay Tần Hạo đưa vào miệng. Mưa bắt đầu rơi, Tế Thành bao phủ trong màn sương mù cuối xuân. Đậu Đinh ngửa cổ, ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa xe, miệng ê a. “Sáng sớm ngày nào cũng vậy, em chưa tỉnh ngủ thằng bé dậy rồi, mình nằm chơi ở giường, ê a liên hồi, sau đó bám vào lan can giường, nhìn em cười khanh khách”. đường, hai người cứ câu được câu chăng như thế, mỗi lần dừng đèn đỏ đều quay sang nhìn hai mẹ con, trong lòng là niềm hạnh phúc, mãn nguyện hay là cảm giác đội ơn? thể nhận biết được. Ở bệnh viện rất đông, đâu đâu cũng thấy người lớn bồng con , tất cả đều ngồi ở hành lang đợi gọi số. Đậu Đinh có vẻ thích thú cách kỳ lạ, xoay đầu bên này xoay đầu bên kia nhìn ngó, cuối cùng nhìn sang bạn , hai bé bắt đầu ê a ngừng. Lúc bạn thèm để ý Đậu Đinh bực bội duỗi thẳng chân ra ăn vạ. Trần Uyển dỗ dành, lau mồ hôi trán cho con, cười : “Tính thằng bé hệt như vậy.” Tần Hạo lúng túng: “Người chủ động bắt chuyện cũng chỉ có mà thôi”, rồi cầm khăn giấy lau mồ hôi giúp . Lúc chạm vào, má Trần Uyển nóng rần, chỉ là mấy giây thôi nhưng cảm giác thời gian dài. “Có phải đến lượt mình rồi ?”, lúc này mới giật mình, ôm Đậu Đinh đứng dậy. Từ bệnh viện ra, Đậu Đinh còn rớm nước mắt. Tần Hạo lấy xe, Trần Uyển nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, muốn tránh nhưng kịp. bế Đậu Đinh lên, đứng thẳng lưng, đợi đối phương cười cười bước đến. “Chị Tiểu Uyển”, Tưởng Phán vừa chạy vừa gọi. Trần Uyển thể làm lơ trước nụ cười lòng của đối phương, cũng cười đáp lại, xoa xoa mặt con bé: “Bé con cao lớn thế này rồi cơ đấy!”. Tưởng Tiểu Vi chầm chầm bước tới: “ ngờ lại gặp nhau ở đây”, rồi nhìn sang Đậu Đinh, “Đây là…” “Con tôi”, Trần Uyển vỗ vỗ lưng dỗ dành Đậu Đinh, “ tiêm vaccin viêm gan B. Còn hai mẹ con?” “Phán Phán hơi sốt.” Ánh mắt Tưởng Tiểu Vi nghi hoặc, ngạc nhiên, sắc mặt thoáng vẻ đồng cảm và thương xót nên lời: “ cũng… là ngờ, ngờ.” ngờ là giẫm vào bước chân của ta sao? ngờ là rơi vào tình cảnh khốn cùng sao? Trần Uyển vẫn giữ nguyên nụ cười: “ ngờ là lâu gặp, Phán Phán cao lớn thế này, con tôi cũng nửa tuổi rồi.” “… mình mang con tiêm à? Để tôi đưa về, tôi lấy xe. Phán Phán, con và Trần…” “ cần đâu, tôi…”, Trần Uyển bị tiếng gọi từ đằng sau ngắt lời, quay lại nhìn, là Tần Hạo. “ cần, có tôi ở đây.” Tưởng Tiểu Vi ngượng ngập, gượng cười : “Vậy tốt rồi, tôi ngỡ là, vậy tốt rồi, chúng tôi về trước đây.” Về đến dưới nhà, Trần Uyển vẫn ôm Đậu Đinh ngủ say. Tần Hạo ra chiều khó xử, : “ xin lỗi.” “Đừng xin lỗi em. Con là tự em lựa chọn sinh ra, lời ong tiếng ve em sớm tính đến. Chỉ là bố thí và cảm thông là ta, cảm giác có chút khó chịu. Cảm ơn hôm nay đưa mẹ con em , nếu càng buồn.” Vẻ kiên nhẫn sau lời bình thản thể che giấu, nghĩ đến những điều chịu đựng hơn năm nay, chỉ muốn ôm chặt vào lòng, an ủi, vỗ về . dạy cách . Trong đó có hạnh phúc, niềm vui, có tổn thương, sầu muộn, thậm chí biết kết cục ra sao, cuối cùng họ đến phương hướng nào. Nhưng họ bao giờ chối bỏ, luôn kiên trì, tình nguyện, ghi khắc vào cuộc đời, vào chỗ sâu xa nhất trong tim. Tình thầm đến mà người ta biết, nhưng càng ngày càng sâu đậm. Giống như những hạt mưa ngoài cửa kia, mưa phùn lất phất nhưng đến lúc nào đó có thể làm ướt đến tận tâm can con người. “Mèo con…” Tiếng gõ cửa xe gấp gáp làm ngắt lời , Tần Hạo ngoái đầu lại mà nhìn nét mặt Trần Uyển nhợt nhạt, khẽ gọi: “Cậu.”