Trầm hương uyển - Bộ Vi Lan ( hoàn )

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 65

      Trần Uyển vô cùng ngưỡng mộ tình sinh viên, bởi vì tình ấy vô cùng trong sáng. Nếu như đến được với nhau ở bên nhau cả đời, đó chính là cao nguyên và gió, băng hà và nước, là kết hợp tuyệt vời nhất thế giới.

      Nhưng mọi người đều , cơ hội để mối tình đầu được tới cùng là rất ít.

      Hơn nửa năm trước, Tiểu Nhã và bạn trai xảy ra mâu thuẫn rất lớn. Bởi vì nỡ chia tay Triệu Quốc Trị nên ngay cả việc gia đình bảo ấy du học ấy cũng gác sang bên, chăm chỉ tìm đơn vị thực tập, vì bản thân mình và vì cả Triệu Quốc Trị. Cuối cùng mọi nỗ lực cũng thành bong bóng, Triệu Quốc Trị quyết định về quê. Đối với Ninh Tiểu Nhã, cậu ta chỉ buông tay : “Xem còn có duyên phận hay ”.

      Trần Uyển bị ảnh hưởng bởi sa sút tinh thần của Ninh Tiểu Nhã, khiến và Tần Hạo càng thêm sóng gió, tiết xuân se lạnh, nhưng trong mắt lại là vẻ xơ xác tiêu điều như mùa đông đến.

      Sau Tết, Tần Hạo luôn bận bịu, Trần Uyển chỉ biết và Diệp Thận Huy làm về bất động sản, mà chưa từng hỏi kỹ thế nào. cảm thấy hay cáu giận, đoán được là do công việc hay do ngăn cản của cha mẹ, hay bởi vì trì hoãn của .

      Buổi tối, lúc bị vờn như vờn mèo, rồi lại bị phát cho cái vào mông, Trần Uyển trừng mắt quát: “Đau!”.

      còn đau hơn em. Đợi em gọi cuộc điện thoại để giải thích thế mà phải đợi từ trưa đến tận bây giờ. Em cố tình như thế với phải ?”

      Buổi trưa ăn cơm cùng Phương Tồn Chính xong may gặp Tần Hạo vào, cùng cả chục người khác, cũng tiện nhiều, chỉ chào tiếng rồi Trần Uyển kéo Phương Tồn Chính . “ chuyện thôi, tay được làm bậy.” lùi về phía sau, lại theo sát như hình với bóng. “Chỉ là ăn cùng bữa cơm thôi, ăn cùng người khác em có kỳ kèo gì đâu. Em và ấy chỉ là bạn bè, có gì mà phải tức giận?”

      “Cái đó giống nhau sao? ngày nào chưa cưới vợ chưa yên tâm ngày đó, em chưa lấy , càng yên tâm.”

      “Vậy sau này ba người chúng ta sống chung được rồi”, rồi cười thích thú, “ chút, làm đau em rồi”.

      ngẩng đầu, cố kiềm chế, ánh mắt đầy tức giận, : “Rốt cuộc em nghĩ thế nào, câu thành thực với xem. Ngày nào em cũng né tránh”. Bàn tay nắm chặt lấy eo , Trần Uyển cảm nhận được cơn giận dữ từ lòng bàn tay ấy. “ thông báo hết với mọi người rồi, em định với cậu mà trực tiếp cùng lấy giấy đăng ký kết hôn, hay là định giữa đường giở quẻ bỏ ? Trần Uyển, em dám giở quẻ , …” cũng biết nên tiếp thế nào, chỉ cần nghĩ tới chuyện từ bỏ giữa chừng, trong trái tim lại như vỡ nát.

      “Em có, em cũng lòng!” Lần đầu tiên gọi cả tên lẫn họ khiến thấy thấp thỏm yên. “Cha mẹ đến giờ này cũng chưa quyết định chính xác, cậu em tâm trạng buồn bực, ngày nào mặt cũng đăm đăm, làm sao em được? Tháng sau! Em bảo đảm! Em xin thề!”

      Cánh tay vòng lên cổ , miệng méo xệch rất đáng thương, dáng vẻ khẩn thiết này thể từ chối được. “Vậy tốt, em rồi đó, tháng sau. Tháng sau mà giữ lời, nuốt chửng em.” vùi mặt vào mái tóc , hít sâu mùi hương quen thuộc. “Đối với việc gì cũng có lòng tin, duy với em là . Ngày trước em rất kiêu ngạo, thèm ngước mắt nhìn . Biết phải khó khăn thế nào mới được như hôm nay ?” Tại sao lúc nào cũng cảm giác như mơ? Sợ khi tỉnh dậy lại trở về trước kia. Trong đầu như có chiếc máy đếm ngược thời gian, mỗi nhịp đập trong tim cũng khiến lo sợ.

      Trước đây… Trần Uyển phát mình sắp quên ba năm trước, khổ sở van nài, thể xác đau đớn, thanh khô khốc khi ném chiếc điện thoại vào tường… thấy mình lạnh run, cánh tay ôm chặt lấy . “ chuyện này nữa, được ? Tất cả đều qua rồi, đều trở thành quá khứ rồi.”

      gật đầu, ôm chặt.

      làm tổn thương nhau gọi là tình . Trong cuộc đời này, tình như thế là quá đủ.

      Ninh Tiểu Nhã mỗi lần sau khi cãi nhau với người đều thế, nhưng đáng tiếc, ánh mắt trong sáng ấy giờ còn. Khóc mệt rồi, mắng chửi mệt rồi, mắt nhìn chằm chằm vào đầu giường như kẻ chiến bại thảm hại.

      Trần Uyển cầm chặt tờ giấy xét nghiệm, đọc đọc lại. Hà Tâm Mi ngồi bên cạnh cắn móng tay, chắc chắn trong đầu ấy cũng văng vẳng câu của Triệu Quốc Trị, vẻ mặt tức giận. Lúc gọi điện, Triệu Quốc Trị : “Tôi cũng chẳng biết phải làm sao”, sau đó hình như lương tâm thức tỉnh liền thêm vào câu: “Nếu như… tôi có thể xin nghỉ để về, tiền nong cũng dễ ”.

      Trần Uyển cười nhạt. Tuổi xuân và trong sáng ngây thơ hao mòn, khát khao đối với tình , còn cả cuộc sống bất hạnh, lấy gì mà đền bù? Mất bao lâu mới có thể hàn gắn?

      Càng nghĩ càng thấy đau nhói trong tim, nỗi đau như dao cắt, quét sạch mọi hy vọng.

      “Hơn hai tháng rồi…”, phá vỡ bầu khí im ắng, biết là tàn nhẫn, nhưng vẫn khẽ : “Phải quyết định thôi”.

      Có sinh cốt nhục ra , đối với phụ nữ mà đó là lựa chọn đau đớn đến xương tủy. Nước mắt giàn giụa nơi khóe mắt Tiểu Nhã.

      “Tớ thấy thể để”, Hà Tâm Mi cắn trụi hết móng tay, nhắc lại: “Tiểu Nhã, nỡ cũng được”.

      Ninh Tiểu Nhã mím chặt miệng gật đầu, đặt tay lên bụng mình xoa .

      “Đừng ngốc, nghĩ đến tương lai , vẫn còn mấy chục năm nữa. Cái tên hèn hạ Triệu Quốc Trị ấy, cứ để cậu ta chết , sau này nhất định cậu sống hạnh phúc hơn cậu ta, hãy tin tớ.”

      Trần Uyển định mở lời, bỗng chuông điện thoại vang lên. Nghe xong điện thoại, từ bên ngoài vào, khóe mắt nóng bừng, với Hà Tâm Mi: “Mẹ Tần Hạo dạo ngoài đường, chợt nhớ đến tớ. Hỏi là tớ có bận học , muốn gặp tớ chuyện”.

      Hà Tâm Mi cười ha hả, “Điều gì đến phải đến. Cần tớ ra trước cho tiếng ?”

      Trần Uyển trầm ngâm lúc, “ cần, tớ tự đối phó”.

      Hà Tâm Mi nhìn Trần Uyển từ đầu đến chân, “Mặc đẹp chút, đánh thắng trận”.

      Lúc mở cửa bước ra, lời của Hà Tâm Mi còn vẳng bên tai “Đánh thắng trận”, Trần Uyển tự động viên bản thân.

      Mẹ Tần Hạo thấy , mặt tươi cười vui vẻ, “Đây là quán duy nhất ở Tế Thành có trà chiều Quảng Đông, đồ ăn vặt cũng ngon, cháu đợi chút rồi nếm thử.”

      Đây là trà hoa cúc, Trần Uyển đứng dậy khom người rót trà. Biết là bà đến với ý đồ tốt, nhưng thái độ lại cứ như người mẹ đầy tình thương. Ninh Tiểu Nhã thế nào nhỉ? “Khuôn mẫu của tầng lớp quý tộc , trong phép lịch khiêm tốn, cẩn trọng của người cao quý.” Kết quả là bị Hà Tâm Mi mỉa mai: “Đừng hồ đồ, người khẩu Phật tâm xà mà cậu lại cho là hay ho”.

      Nhớ đến chuyện này, Trần Uyển khẽ cười.

      “Chẳng trách Tiểu Ngũ nhà bác gặp được cháu là phúc của nó, đây là hình mẫu điển hình, thằng con ngốc nhà bác rung động mới lạ.”

      Ý Tần Hạo bị sắc đẹp của hồ ly tinh mê hoặc? Trần Uyển cười cười, im lặng .

      Tiểu Ngũ nhà này ngốc, phải là dối đâu. Con trai bác như thế nào, bác là người hiểu nhất. Lúc ngang bướng, kỳ quặc, nhưng phải là đứa hư. Nó thuộc loại mắc những lỗi nhưng bao giờ mắc lỗi lớn, chỉ có điều tính khí vội vàng, cái gì hài lòng là thể ngay. Rất ít người có thể điều tiết tính khí nó. Đừng chỉ chăm chú nghe bác chuyện như thế, về Tần Hạo hết đâu. Thử món sủi cảo tôm xem.” Bà Thạch Hương Lan ngừng lúc rồi chuyển chủ đề: “Sắp tốt nghiệp rồi à, tìm được việc gì rồi?”.

      “Cháu vẫn tìm ạ.”

      “Bác thấy việc ở ngân hàng rất tốt, cũng hợp với ngành nghề của cháu, lại ổn định, nhàng, ra ngoài cũng có thể diện. Theo như hoàn cảnh của cháu mà , có thể hoàn thành việc học, lại tìm được công việc tốt, tương lai có thể chăm sóc cho cậu mợ, con đường để đạt được quả là có nhiều gian khổ.”

      Trần Uyển cắn chặt môi, gì.

      “Thời gian trước bác nghe Tiểu Ngũ có hỏi người bác, xin giúp vị trí trong ngân hàng. Thằng bé này, tùy tiện quen rồi, rất nhiều chuyện chịu để bàn bạc với người lớn, cha nó vui vì nó thầm lợi dụng mối quan hệ gia đình. Trước đây, bác hiểu về cháu lắm, sau này nghe được cũng nhiều, bác và cha Tiểu Ngũ , Tiểu Uyển là tốt, nếu như vào đó có thể nỗ lực làm việc, là người chân thực dựa vào bản thân để lo liệu cho cuộc sống cũng chẳng khó gì.”

      “Bác à, cháu nghĩ bác hiểu lầm. Chuyện Tần Hạo giúp cháu tìm việc phải là cháu nhờ ấy…”

      “Cũng quan trọng, nó thích giúp người khác, huống hồ cháu và nó sống chung mấy năm, giúp cháu tìm công việc cũng đâu có gì là to tát. Cha nó chỉ giận là tự ý lén lút tìm người giúp, ra nếu thẳng với các bác, các bác giúp sao được?”

      “Bác, bác hiểu lầm rồi. là đợi sau khi có đề tài luận văn cháu tự tìm. Hơn nữa gia đình cháu còn chút tiền bán nhà hai năm trước, cậu cháu muốn mở quán ăn. Sau này tìm được công việc như bác cháu cũng có thể tự dựa vào bản thân mà kiến cơm.”

      Bà Thạch Hương Lan ngừng đũa, “Đó là phương án xấu nhất phải ? Con người thường tìm đến địa vị cao sang, dù là thời đại nào đó cũng là chân lý. Bác nghe năm nào kết quả thi của cháu cũng đứng thứ nhất, năm nào cũng có học bổng, thông minh vậy, nếu như quay lại cuộc sống gia đình khi xưa chẳng phải là chôn vùi bản thân sao?”.

      lại vẫn có ý bảo bám vào cành cao, lợi dụng Tần Hạo để leo lên, Trần Uyển nén cơn giận : “Bác à, cháu nhớ lần trước nhìn thấy trong phòng sách bác trai có bức điêu khắc, đó khắc: Cư miếu đường chi cao, tu hữu sơn lâm khí vị. Xứ giang hồ chi viễn, tu hữu đường miếu kinh luân[1]. Bác Tần cũng là người có tấm lòng tự nhiên, cháu nghĩ vinh hoa phú quý, những thứ như vậy phải ai cũng cần. Cháu cũng thế, có thể sống cuộc sống bằng ai, nhưng lại có những ngày bình yên”.

      [1] Nghĩa là: Người làm quan nên có cách nghĩ là quay về ở núi rừng, coi thường danh lợi. Người chu du khắp nơi, cần có cách nhìn nhận, có chủ kiến về thời cuộc.

      Bà Thạch Hương Lan hơi sững người, nhưng ngay lập tức khẽ cười, “ như vậy, cố gắng làm việc, trở thành người thực tế, nhưng mấy ai có thể làm được? Như Tiểu Ngũ nhà bác, cũng lanh lợi thông minh, lúc tốt nghiệp cha nó giúp nó chọn con đường tốt để nhưng nó nghe theo, kết quả là lăn lộn đến giờ. Theo đó mà , Tiểu Ngũ là người thẳng tính, rất dễ bị lợi dụng, bị chi phối, nếu như nó vào đơn vị hành chính nào bác cũng lo lắng”.

      Trần Uyển giữ chặt cánh tay run lên của mình dưới bàn, nhìn chằm chằm vào người ngồi đối diện. “Bác, Tần Hạo có phải là người dễ bị lợi dụng hay , quen biết ấy mấy năm nay, cháu rất .”

      “Có thế nào cũng thể hiểu bằng người mẹ như bác hiểu tính cách con mình.” Bà Thạch Hương Lan nhìn chằm chằm, hồi lâu : “Bác vòng vo nữa. Tất cả mọi người, bao gồm cả Tiểu Ngũ, đều khen cháu kiên cường tự lập, nhưng hành vi của cháu đều ngược lại với lời tán dương của người khác. Cháu nghĩ người làm cha mẹ như các bác phải nhìn nhận thế nào đây? Phải đánh giá về tự lập và tự trọng của cháu như thế nào đây?”.

      “Bác, cháu hiểu bác ý gì? Thích Tần Hạo chính là tự lập, tự trọng sao? Nếu là ý đó, thí bác quá xem thường ấy và quá đề cao địa vị của gia đình bác rồi.” Trần Uyển thấy hơi thở gấp gáp, hít hơi sâu rồi tiếp: “Người khác chỉ nhìn thấy ánh hào quang sau lưng ấy, nhưng trong mắt cháu chỉ có ấy thôi. Địa vị gia đình ấy và nụ cười của ấy, chỉ là phần cuộc sống của ấy mà thôi. Đối với cháu mà , thậm chí nếu chẳng có nụ cười của ấy ấy vẫn vô cùng quan trọng”.

      “Nếu tất cả những thứ khác đều quan trọng, vậy nghe bác câu, hai đứa hợp nhau. Tiểu Ngũ sinh ra phải gánh vác nhiều trách nhiệm, bác nghĩ mấy đứa các cháu hiểu tính tất yếu của những trách nhiệm này. Bác nhiều như vậy, muốn nhắc đến cha cháu, nhưng thể nhắc. đường chính trị, thể phạm sai lầm, sai lầm dù trong chốc lát cũng phải mang tiếng cả đời. Gia đình bác tiến bộ, có tư tưởng phong kiến, nhưng gia thế trong sạch là điều kiện đầu tiên để bước vào nhà bác. Nếu Tiểu Ngũ, thậm chí là cha nó đều bị ảnh hưởng…”

      Đầu Trần Uyển vang vọng những tiếng ong ong, nhất thời chỉ nhìn thấy miệng bà ta cử động lên xuống, nhận thức được bà ta cái gì. Đánh thắng trận trở về, hình như là lời Hà Tâm Mi . hít hơi sâu, rồi chầm chậm thở ra, nghe mẹ Tần Hạo : “Bác hiểu tính người, sinh tồn là bản năng đầu tiên. Tiểu Uyển, cháu rất thông minh, bác biết cháu…”.

      đứng thẳng dậy, để ý khiến đôi đũa bàn rơi xuống đất, cố gắng trấn tĩnh : “Bác, điều bác muốn cháu hiểu. Cám ơn bác nhiều vì đề cập đến điều kiện hay giá cả nào cho việc chia tay. Còn việc hợp hay người cháu là Tần Hạo, người cháu muốn lấy là ấy. Đổi lại, cháu nghĩ ấy cũng vậy. Bác cho rằng gia đình cháu trong sạch, bác có thể tìm Tần Hạo chuyện, nếu như ấy cũng tán thành cách nhìn của bác, cho rằng cháu làm ấy mê mẩn mụ mị mời ấy đến trước mặt cháu thẳng, cháu phản đối chuyện chia tay. Cháu phải lên lớp, xin phép trước”.
      Chris thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 66

      Vào chỗ đậu xe với tốc độ quá nhanh, suýt chút nữa đâm vào tường. Lần đầu tiên biết thế nào là sợ hãi. Chân tướng gần ngay trước mắt nhưng có dũng khí chạm vào. thanh chói tai vang vọng trong nhà để xe, Tần Hạo lặng người lúc mới giật mình tỉnh lại, quay ngược xe rời khỏi Kim Thịnh.

      Trong đêm, lại quay về lần nữa, mang theo chút men say. Nhìn thấy , câu tâm trạng vui hay buồn: “Chẳng phải là hôm nay có việc đến sao?”


      “Đưa Tiểu Nhã về tiện lên luôn, tìm chút tư liệu”, dụi dụi mắt , “ uống rượu à?”

      Tần Hạo gật đầu .
      “Lúc tối gọi điện bảo ở nhà mà?”, Trần Uyển lo lắng yên.

      lại gật đầu, đứng ở cửa thư phòng nhìn lúc, rồi đột nhiên quay , “ tắm”.

      Nếu là trước đây, đến bên ôm lấy , hôn cái. Định thần lại, Trần Uyển ra cửa phòng, gượng cười.

      Chiều về trường, Hà Tâm Mi nghe kể lại, miệng há hốc hồi mới khép, : “Cậu luyện Độc cửu kiếm của Lệnh Hồ Xung hả? Lấy cương thắng cương?”.

      cũng gượng cười, : “Có những thứ được xâm phạm. Tớ vậy có phải là rất quá đáng ?”.

      quá đáng. Chỉ là tớ ngờ thường ngày cậu là người ít , vậy mà…”

      Đặt tay lên trán, nhớ lại từng chi tiết, từng lời hồi chiều, dường như tối nay nó lặp lặp lại bao nhiêu lần. Có thể mạo phạm đến tôn nghiêm của mẹ , nhưng tôn nghiêm và tự trọng của sao? Trước thực tàn khốc, yếu ớt đến mức dám nhắc tới?

      Bước đến đứng ngay cửa nhà tắm, nghe tiếng nước chảy róc rách. Câu : “Bất cứ lúc nào cũng đứng bên cạnh em” lại vọng bên tai, dường như có thể ngửi thấy làn khí từ núi tuyết, nơi có con suối nước nóng thổi lại, nhưng biểu trịnh trọng và ánh mắt nghiêm túc của dần tan biến.

      Trần Uyển buông tay đẩy cửa vào, quay người cầm lấy áo khoác định , chần chừ rồi lại ngồi xuống mép giường.

      Xối nước ào ào, xua dần cơn say, Tần Hạo nhớ lại từng việc chiều nay.

      Chiều nhận được điện thoại của cha gọi về, biết cha chủ động tìm chắc chắn có việc lớn, chỉ là ngờ nó lại phá nát trái tim mình đến vậy.

      Cha thường có cách chuyện rào trước đón sau, ban đầu về Diệp Thận Huy, sau khen ta mấy năm nay chững chạc hơn nhiều.

      Tần Hạo cười thầm, bận rộn từ đầu năm đến cuối năm tới mức sứt đầu mẻ trán là có nửa công lao của Diệp Thận Huy. Mảnh đất ở hồ Nam Quân sắp bán nửa cho Hồng Kiến Học, tên tiểu tử đó có vẻ hả lòng hả dạ, hòng moi vét cho đầy chén, lấy được đất là cho xây dựng khu dân cư cao cấp ngay. Diệp Thận Huy có trong tay vị trí đẹp nhất ở hồ Nam Quân cũng lên kế hoạch xây dựng khu nhà ở, xác định là chỗ ở cho người dân phổ thông, sửa sang lại các căn hộ , giá cả giảm hơn so với Hồng Kiến Học đến hai mươi phần trăm. Trước mắt, Tín Thành nắm chắt trong tay mấy căn hộ cao cấp, đợi đến ngày mùng tháng Năm chính thức mở phiên giao dịch, Tần Hạo muốn nhìn nét mặt tối sầm của Hồng Kiến Học sau khi thấy bảng giá báo.

      cười là vì kế hoạch mấy năm cuối cùng cũng sắp đến lúc vén màn, cũng là vì Diệp Thận Huy. Con cáo già đó mà tính toán ai cũng sập bẫy cả. kế hoạch nhà ở, vừa ve vét được vốn chính trị, lại có thể lấy được mớ tiền lớn, nhân tiện làm cho Hồng Kiến Học chùn bước. hòn đá ném được bốn con chim, nên thể tính toán sâu xa được.

      “Gần mực đen, gần đèn sáng, mấy năm nay chơi với đám bạn xấu coi như vẫn có chỗ được”, ông Tần Trọng Hoài nhấn kính xuống đặt lên bàn, dựa người vào ghế, “Chọn bạn như đãi vàng, cát nhiều hẵn có của quí”.

      Hai tay đan chéo nhau đặt chiếc bụng phệ, ánh mắt sắt như kiếm. Tần Hạo và cha hề gần gũi, cách làm việc chây lười hợp mắt cha . Tần Hạo lớn lên, hiểu mình chẳng làm được việc gì đáng để cha tự hào, cũng dần hiểu được xa cách cha con. Thoáng thấy cha vô ý để lộ mệt mỏi, mới chợt nhận thấy mình bất hiếu. “Cha…”

      “Ngày mùng tháng Mười năm ngoái, Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhận được bức thư nặc danh. Nội dung cụ thể thể tiết lộ cho con”, Tần Trọng Hoài chậm rãi , “Bức thư nặc danh có kèm bản phô-tô, chữ nghĩa mờ nhạt, có hiệu lực pháp luật và đủ cầu lập án. Nhưng năm trước có kẻ tội phạm bị bắt, trong quá trình thẩm vấn, ta thú nhận là có người xã hội đen làm ô dù. Hai chuyện này có liên quan đến nhau rất nhiều. Chuyện vốn chẳng liên quan đến con nhưng người liên quan lại có quan hệ với con”. Tần Trọng Hoài ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào con trai, “Ba chỉ hỏi con, Tiểu Uyển có tiết lộ với con chuyện nào tương tự thế ?”.

      Trong lòng Tần Hạo sợ hãi. cố kiềm chế bản thân, suy nghĩ rồi trấn tĩnh : “Việc gì mà liên quan đến ấy? Có liên quan đến cha ấy sao?”.

      “Từ sau Tết, vẫn làm công tác tư tưởng với ấy, hy vọng ấy có thể hết mình phối hợp điều tra.”

      “Cha, ý mọi người là bức thư nặc danh do ấy gửi?” Tần Hạo cố kiềm chế, khăng khăng : “ thể. Việc lớn thế này ấy thể bàn bạc với con. Chuyện về cha ấy con biết lâu rồi, nếu như có liên quan đến cha ấy, sao ấy gửi sớm? Hơn nữa, người có khả năng gửi thư rất nhiều, cậu ấy, mợ…”

      Ông Tần Trọng Hoài xua tay ngăn Tần Hạo, “Thư từ bưu cục gần trường đại học Đông Bắc đến”.

      Tần Hạo tin nổi, im lặng hồi lâu vẫn cố phân trần: “ phải ấy, ấy thể có việc mà bàn bạc cùng con”.

      “Tiểu Tần!” Cha trầm ngâm trong giây lát, “Tiểu Uyên nắm trong tay di thư quan trọng của cha mình, trong đó có nêu lí do ông ấy tự sát, ông ấy gửi hai bức thư tố giác nhưng đều như ném đá xuống biển. Nếu như đúng tính chất việc vô cùng nghiêm trọng. Thái độ hợp tác của ấy gây trở ngại lớn cho công việc điều tra, gọi con về là hỏi con xem có biết việc đó , cũng là để nhân tiện nhắc nhở con. Ông vừa chọn bạn cũng như đãi vàng, chỉ chọn bạn mà chọn người sống bên mình cả đời cũng vậy”.

      Toàn thân Tần Hạo như căng cứng, mắt nhìn chằm chằm vào cha.

      “Việc hôn của con, cha có thái độ gì cả. Tiểu Uyên thực có nỗ lực, điểm này cha rất khen ngợi, nhưng còn nghi vấn về động cơ của ấy. Những người trẻ tuồi hành động thường bột phát, cha có thể hiểu, nhưng hi vọng con mù quáng, biết nhìn nhận việc cẩn thận. Chuyện kết hôn nên suy nghĩ kỹ.”

      “Động cơ? Cha, ý cha là Tiểu Uyển lợi dụng con?”, Tần Hạo thấy buồn cười, “Nếu như lợi dụng con, vậy tại sao cho con biết và nhờ con giúp? Chẳng phải đơn giản hơn sao?”. Thấy cha gì, chỉ im lặng nhìn mình, Tần Hạo ngừng cười, đột nhiên cảm thấy cơn ớn lạnh chạy trong người. “Thời gian thể trùng hợp như thế chứ? Con với cha mẹ thời gian kết hôn lại ngay đúng lúc ấy gửi thư sao? Điều này có ý nghĩa gì ?”

      “Con còn nữa rồi, khả năng phán đoán được để cảm tình làm ảnh hưởng.”

      Tần Hạo và cha nhìn nhau hồi lâu, máu chảy cuồn cuộn khiến toàn thân nóng bừng, chỉ có trái tim là lạnh lẽo.

      Nước ấm xối lên người mà có cảm giác ấm áp, trong trái tim đứng ngoài kia nhưng lúc này dám giáp mặt.

      mở cửa đúng lúc định gõ, hai người đều giật nảy mình. Tần Hạo nghe Trần Uyển lắp bắp: “Sao tắm lâu thế, sợ có chuyện gì”. ném cái khăn mặt xuống, : “ gọi điện cho cậu em, ngày mai đến nhà”.

      Trần Uyển lặng người, “Tại sao? Chẳng phải tháng sau rồi sao? Mẹ về với những gì?”

      Đầu óc mông lung hồi lâu, biết câu cuối cùng có ý gì, chăm chú nhìn thái độ khước từ của , lạnh lùng cầm điện thoại của mình đưa cho , “Tự gọi, xem em gọi. Hẹn thời gian gặp, tuần sau mình lấy giấy, hôn lễ đợi em tốt nghiệp xong tính”.

      Nét mặt tối sầm, giọng lạnh lùng. Lâu lắm rồi thấy bộ dạng này của , ý định ngồi xuống chuyện cùng biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

      “Nhìn làm gì? Cần giúp em bấm số ?” phẫn nộ trong ánh mắt lạnh lùng của như muốn trào ra, Tần Hạo giật điện thoại định bấm số thấy hét lên: “ bị điên sao?”, rồi giật điện thoại lại. liền giơ tay cao lên rồi chậm rãi : “ điên phải hai ngày nay, từ khi biết em điên rồi. Bất luận em là người hay quỷ đội lốt người, quyết định lấy em rồi, điên cũng nhận”.

      Trần Uyển sững người, đôi môi run rẩy ra tiếng.

      Tần Hạo liền : “Kết hôn được ? Mèo con, đừng lừa dối , chỉ cần lấy nhau việc gì cũng có thể giải quyết được”.

      “Ý là sao? Cái gì là người cái gì là quỷ? Cái gì mà từ khi biết em điên rồi? cho ràng .”

      cũng muốn hỏi cho , em đồng ý lấy lòng ?” cười, tiếng cười khó hiểu, “ biết chẳng có chuyện tốt đẹp thế đâu, làm điều sai trái phải nhận hình phạt. Được, chẳng sao cả, cái gì cũng tính toán, chỉ cần sống cùng em, có thể lấy nhau là thành công rồi”.

      “Ý là gì?”

      “Kết hôn, chỉ cần kết hôn. Chỉ cần em giả vờ, giả vờ vui vẻ sống cùng , em muốn thế nào cũng được, muốn làm gì cũng giúp. Còn được? móc tim, móc phổi ra cho em.”

      Trái tim đau đớn, lồng ngực Trần Uyển phập phồng, mấy lần định mở miệng nhưng lại nên lời, quay người cầm áo khoác ra bị túm lấy tay, “Em còn chưa gọi điện cho cậu”.

      uống nhiều rồi, em xem như những lời tối nay là do hơi men”, bình tĩnh lại, Trần Uyển mới nhàng . Thấy Tần Hạo lắc đầu lia lịa, tinh thần suy sụp, trong lòng bỗng chua xót. “Ngày mai hãy được ? Em về trước, có gì ngày mai từ từ .” Mặc áo khoác vào chuẩn bị cầm túi xách nghe hỏi ở phía sau: “ làm bao nhiêu điều như vậy, cuối cùng cũng khiến em rung động sao? Cho dù lần cũng được”.

      quay phắt người lại, nghiêm mặt hỏi: “Em có rung động hay lẽ nào biết?”

      nghĩ là biết, nhưng ra lại chẳng biết gì. biết tại sao em cứ trì hoãn thời gian kết hôn, tại sao ngày mùng tháng Mười đột nhiên đồng ý kết hôn với , tại sao đồng ý rồi lại ra điều kiện, thậm chí đến bây giờ tại sao cũng với về chuyện của cha em, phải để nghe chính miệng cha ?”

      loạt câu hỏi tại sao, Trần Uyển như bị sét đánh, đến lúc nghe được câu cuối cùng, nén nổi run rẩy, lạnh toát người.

      Tần Hạo khẽ dựa người vào cửa, ánh mắt vẩn đục khó nhận biết được cảm xúc, cứ như thế nhìn rất lâu, sau mới : “ ngỡ mình có thể để ý, tự với mình là có gì, nhưng được. Em có thể thích , căm ghét , như tại sao lại muốn lợi dụng ?”.
      Chris thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 67

      “Lợi dụng ?”, Trần Uyển lắp bắp nhắc lại. Mẹ mới hồi chiều lợi dụng con trai cưng của bà, ngờ đến tối lại được nghe hai từ này. nực cười, thảm thương, Trần Uyển ơi Trần Uyển, mày muốn dựa vào cây to, nhưng đáng thương là lại túm ngay phải cọng cỏ. “Tôi với về chuyện của cha tôi nên cho là tôi lợi dụng à?”

      Ánh mắt vụt hoang mang, xác định được là mình có sai .

      “Cha tôi, nếu muốn tôi cho nghe.” Ngừng lúc, ngồi ngay xuống ghế đằng sau, toàn thân bủn rủn, cố nén nghẹn ngào, : “Trước đây , là vì mối quan hệ của chúng ta chưa đến mức ấy. Sau này…Chuyện cha tôi tự sát rất đáng xấu hổ, mười mấy tuổi tôi bắt đầu phải nhận khinh bỉ của người khác, ngay cả thân thích cũng cười nhạo, lúc vận tốt cha tôi giúp đỡ họ, nên chết cũng đáng. Chỉ có cậu là người che chở tôi, nhưng khi mợ chuyện với láng giềng về gia đình tôi, mợ cũng có chút gì đó khinh bỉ. Tham ô, nhận hối lộ, người ta khinh cũng đúng, tôi cam lòng, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Chỉ có thể tránh tới vấn đề này khi đứng trước người khác. Trước mặt , hay trước mặt bọn Hà Tâm Mi cũng vậy. Ngày mùng tháng Mười tôi vô tình phát ra di thư của cha, mới biết được chân tướng việc. Có thời gian cha về nhà thường xuyên, lúc đó tôi còn , hiểu chuyện, cho rằng cha bận. ra, khi đó ông có quan hệ với nữ đồng nghiệp…”.

      lại hít hơi sâu, nén nỗi đau trong lòng, tiếp: “Người phụ nữ đó có chồng, có gia đình, có con cái. Lúc ấy, con đường Thượng Hải cải tạo, tiền đền bù di dời và số tiền thực tế trả cho mọi người có sai lệch rất lớn, số tiền dôi ra ấy đều vào tay…”.

      “Công ty Bất động sản Hằng Vũ.”

      Trần Uyển gật đầu, biết Tần Hạo chăm chú nghe nhưng thèm nhìn . “ loạt giấy tờ là do cha tôi ký, nhưng đó là mưu kế của ai? Bị ai đe dọa?”, cười nhạt, “Hồng Kiến Học quản lý phần xây dựng, Giang Lỗi lo phần di dời, di dời được Hạ Phong Tử đàn áp, kiếm tiền dễ như vào nhà múc nước. Sau khi việc xảy ra cha tôi ở văn phòng nhận được món tiền coi như hoa hồng, cha tôi do dự muốn giao nộp cho cấp nhưng dám, rút dây động rừng, từ lúc ông ấy lén gửi thư tố giác lên nhưng có động tĩnh gì biết là chúng cấu kết với nhau. Nhưng cha tôi sợ, người ta lại sợ, vì người ta có chứng cứ. Lần điều tra thứ nhất khi hỏi tới cha tôi, tất cả đều đổ lỗi cho ông ấy. Lúc đó mới biết trong nhà tôi có tờ ngân phiếu trăm vạn tệ, ngay cả những ghi chép ở ngân hàng về các khoản gửi cũng sắp đặt đâu vào đó. Cha tôi nhảy lầu tự tử biết làm thế nào? Sống mấy mươi năm tốt đẹp, nhưng trong lòng lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với mẹ tôi, đối với tội danh oan khuất rành rành này, làm sao cha tôi sống nổi?”.

      Ánh mắt dừng lại nơi góc thảm, rồi chìm sâu vào thế giới mà chạm tới được. Tần Hạo trong lòng vô cùng hối hận, ngồi xổm xuống định ôm lấy . Bất ngờ ngẩng đầu lên, “Tôi lợi dụng ? Lợi dụng làm gì? Tôi có bảo giúp ? Tôi có bảo lợi dụng quyền thế của cha , của gia đình để giúp tôi ?”

      Giọng của bình tĩnh, nhưng sắc như dao, trái tim vụn vỡ tan tành, hỏi: “Việc lớn như vậy tại sao với ?”.

      cái gì? Tôi biết thái độ của nhà với tôi, cho , chẳng phải khác nào cho cha mẹ là hoàn cảnh gia đình tôi nghèo khó, ngay cả gia thế cũng dơ bẩn sao? Cha tôi chịu án oan, có giúp ? Mà nếu giúp tôi rồi, tôi lại có thêm tội trạng nữa à?” rồi bật cười, nụ cười chứa đầy nước mắt, đôi vai run run. “Gia đình xem tôi ra gì, tôi còn phải bước lên để cho mọi người giẫm đạp sao? Hay là ra để cầu mong mấy người giúp đỡ, cho cơ hội để tôi lợi dụng? Mẹ tôi thông minh, lợi dụng, thao túng , lấy bệ đỡ để leo lên vị trí cao hơn, tôi leo chẳng phải là có lỗi với đánh giá của mẹ lắm sao?”

      “Mèo con, ngờ…là…” dù có trăm cái mồm cũng giải thích được. Tất cả như dồn đến cùng lúc, áp lực, muộn phiền, nghi hoặc, và chắc chắn, như vào ngõ cụt và quên mất lời hứa rằng luôn đứng bên .

      Tâm trạng của ngày càng trở nên kích động, giọng vô cùng mỉa mai: “Tôi tin là đối tốt với tôi, việc của cha tôi, tôi chẳng trông mong gì vào nhà , tôi chỉ mong đợi những lúc cảm xúc tốt có bờ vai để tựa vào. Tôi là con ngốc, sao lại có thể tin chứ? Làm sao lại tin kẻ khốn nạn như còn có tấm chân tình chứ? Tôi còn ngốc nghếch với mẹ là trong mắt tôi chỉ có , tôi bị mù rồi, thấy lòng dạ lang sói của !”.

      “Mèo con…”

      đừng nữa, tôi phải là con thú nuôi của . mới là đồ súc sinh, tôi mang trái tim mình giao phó cho súc sinh như .” Lời vừa ngưng lại bật dậy, nắm lấy túi xách của mình qua người . bị bất ngờ, định thần lại vội đuổi theo, ôm chặt lấy : “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi”.

      Khi vết thương len vào từng hơi thở, cơ thể lại như có nguồn sức mạnh vô biên, giãy giụa lao về phía cánh cửa. “Tần Hạo, có thể chết được rồi đấy”.

      “Đừng , hãy nghe hai câu”, lại nhào tới, mặc kệ giãy giụa, “Xin lỗi em”.

      bao nhiêu lần câu xin lỗi rồi?”, ngẩng đầu nước mắt nhạt nhòa, “Tần Hạo, tự hỏi mình xem, đối xử như thế với tôi bao nhiêu lần rồi? Tôi dù có làm bằng sắt cũng chịu được giày vò của . Cứ như thế , được ? Chia tay được ?”, khổ sở van nài.

      bỗng chốc như bị ném vào hố băng, dám lên tiếng, chỉ ôm lấy , mỗi lúc chặt.

      “Để tôi ”, lại giãy giụa, “Đừng ôm tôi, tôi thấy ghê tởm”, thèm nhìn .

      buông. Em đồng ý cưới ”.

      như nghe được mẩu truyện cười, ngẩng mặt lên cười lớn, trong đêm thanh tĩnh, tiếng cười vang lên thê lương vô cùng.

      “Xin lỗi, mèo con, cầu xin em. Xin lỗi em”, lúng túng. Mặc vùng vẫy, nâng gương mặt đầy nước mắt của lên hôn, vị mặn chát nhưng cũng bằng trái tin lúc này. “Coi như đêm nay bị điên, em cũng vừa uống nhiều rồi. Xin lỗi em, mới nghe cha kể việc, có liên quan đến em mà biết chút gì, rối quá rồi. Nghĩ tới năm ngoái đến chuyện kết hôn đúng lúc em…”

      “Ai cũng có thể buộc tội tôi, khinh bỉ tôi, được! Ai với tôi là mãi đứng bên cạnh tôi? Nếu làm được đừng hứa bừa.” kéo tay áo lau khuôn mặt mình, ngón tay bỗng phát ra tia lấp lánh, lặng nhìn chút, tháo ra rồi ném như điên cuồng. “Nhẫn của , chân thành của , tất cả hãy biến , tôi xứng”.

      Lúc Tần Hạo vội vội vàng vàng nhặt lại chiếc nhẫn, liền chạy ra ngoài cửa, lúc mở cửa từ đằng sau lao tới. Đôi mắt lạnh lùng, ký ức bị phủ lớp băng từ lâu lắm rồi bây giờ lại lên như cánh cửa lạnh lẽo này, cũng từng bị ép vào cửa như thế, tiếp theo là…

      thể để em , biết em như thế này quay đầu lại”, trầm giọng đầy kiên quyết. biết câu đó thể điều gì. Lúc xong lời xin lỗi liền hôn lấy khiến sợ hãi rụng rời.

      vùng vẫy, hồi ức lạnh lẽo đến thấu xương lại ùa về. Trong mơ hồ biết hôn , cứ hôn riết lấy như thể cần thở; biết thầm lời xin lỗi, tay nắm chặt tay , tay luồn vào giữa hai đùi ; biết quần áo mình bị cởi ra, đôi vai lành lạnh; nếu như vừa nãy giận dữ giờ đây thất vọng não nề.

      còn muốn cưỡng bức tôi thêm lần nữa?”, cố dùng lý trí để hỏi, câu hỏi này quyết định tất cả. Mặt tức khắc trắng bệch.

      nhân lúc thả lỏng tay liền chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, ngồi bệt lên bồn cầu, hất chiếc khăn đưa tới, “ khiến tôi buồn nôn”. Nghe giọng chứa đầy căm ghét, chau mày. Vẻ mặt cùng ánh mắt buồn đau của khiến Trần Uyển vừa căm ghét vừa xót thương.

      rồi, cưỡng bức tôi nữa.” Nghĩ tới vừa rồi, nỗi đau đớn lại lan tràn khắp cơ thể.

      im lặng nhìn hồi lâu, đầu gối quỳ đổi thành ngồi xổm, đôi tay đưa ra muốn ôm vào nhưng lại rụt về, ánh mắt vô vọng khẩn nài: “Hãy tha thứ cho !”.

      Lúc này, dường như cũng mềm lòng.

      “Chúng ta chung sống hạnh phúc. Coi như xong rồi ? Chia tay nhé!”.

      “Trần Uyển, cái tên đó điên rồi hay sao đấy? Tớ vừa về tới ký túc xá bị ấy bắt gặp, thấy tớ mà như thấy kẻ thù, may mà tớ chạy thoát”, Hà Tâm Mi như cơn lốc nhào vào phòng, .

      Trần Uyển tắt điện thoại, ném vào trong túi xách, : “Vừa gọi điện về nhà, nghe cậu mợ buổi sáng ấy đến nhà tớ. Cậu tớ có nhà, hình như ở nhà tớ ấy lên cơn, nếu chắc làm mợ tớ sợ chết rồi”. Liên tiếp mấy ngày trốn ở nhà Hà Tâm Mi, ngay cả Ninh Tiểu Nhã cũng đến ở cùng.

      “Có việc gì từ từ chuyện, có trốn tránh mãi cũng giải quyết được vấn đề”, Ninh Tiểu Nhã lo lắng .

      chuyện? Dù nhiều như thế nào chăng nữa mà làm được cũng uổng công.

      Trần Uyển vỗ vỗ mặt, lòng bàn tay ướt át, ngước nhìn ánh mắt lo sợ của Ninh Tiểu Nhã và Hà Tâm Mi, “Chẳng có gì để cả, đều là quá khứ rồi”. xách túi lên hỏi: “Sắp đến giờ rồi phải ? Chúng ta thôi”. Tiểu Nhã hẹn giờ đến bệnh viện, đây là khoảng thời gian ấy đau đớn nhất, để mình ấy tự lo, Trần Uyển cũng thấy vui.

      Đến bệnh viện, sau khi đưa Ninh Tiểu Nhã vào phòng phẫu thuật, Hà Tâm Mi sốt ruột yên lấy điện thoại ra, “Lại là của ấy! nghe ư?”

      Trần Uyển bỗng vô cùng bình tĩnh, nhếch môi cười nhạt. Còn chờ đợi, vẫn còn niềm mong đợi vào ! “Tâm Mi, giúp tớ với ấy, chúng ta ở bệnh viện. Chỉ vậy thôi, đừng tại sao.” tin những lời dửng dưng lúc nãy lại là của mình, bình tĩnh đến đáng sợ, chỉ có những ngón tay cầm chặt sổ khám bệnh của Tiểu Nhã mới thể cảm xúc thực của lúc này.

      Hà Tâm Mi do dự chưa biết làm sao, bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của mới gật đầu, nhấn phím nghe.

      Lúc Tần Hạo xuất , Trần Uyển từ xa nhìn thấy nhìn ngó xung quanh, trong phút chốc máu như chảy ngược vào trong, nỗi đau trong lòng lại trỗi dậy. Trong đầu vụt lên hình ảnh những niềm vui khi sống cùng , kèm theo đó là những nỗi đau xót, mỗi bước bước đều thận trọng, cứ ngỡ rằng phía trước có tia hy vọng, nhưng ngờ đâu ngoài thất vọng ra chỉ còn tuyệt vọng.

      Bắt đầu từ hôm nay, tất cả đều vứt bỏ hết.

      Lúc sải bước tới, run rẩy đứng thẳng, hướng mắt về .

      “Bệnh à?”, chẳng biết hỏi điều gì, chỉ có hai từ mà khiến nước mắt lã chã rơi.

      Trần Uyển lắc đầu: “Vừa phẫu thuật xong”.

      hốt hoảng biết xảy ra chuyện gì, mặt bỗng tái nhợt. Định thần lại nhìn những người phụ nữ xung quanh, vẫn cảm thấy hoài nghi. “Trần Uyển, em bậy gì vậy?”

      Gương mặt trắng bệch của Trần Uyển lúc này phải giả vờ, giơ tệp giấy tay lên, cười thê lương, “Chín tuần rồi, cứ hỏi Hà Tâm Mi biết, chắc là có cái đầu xíu rồi”.

      Hà Tâm Mi như hóa đá, đứng phỗng ra ngay sau Trần Uyển.

      Tần Hạo nhìn qua nhìn lại hai người, rồi nhìn chằm chằm vào Trần Uyển. Ánh mắt từ kinh ngạc đến giận dữ rồi trở nên phẫn uất, sau đó mọi cảm xúc dần dần tan biến, như ngọn lửa cháy còn đống tro tàn. “Nhất định phải làm thế sao?” giấu nổi cơn run rẩy, lời cũng đứt đoạn.

      Trái tim đau nhói, nhưng gượng cười : “ thoải mái sao? Tôi hận thấu xương, như thế cũng hận tôi thấu xương. Hai chúng ta như nhau, cũng có thể là chia tay rất hợp lẽ”.

      mơ hồ nghe giọng , chỉ đủ sức gọi: “Trần Uyển…”.

      “Đừng nữa, Trần Uyển, đừng vớ vẩn nữa, bao nhiêu người nhìn kìa, chúng ta về nhà rồi ”, Hà Tâm Mi đứng sau như phát điên lên, kéo tay áo Trần Uyển. hất tay ấy ra, nhìn chằm chằm vào , “Như vậy có thể chia tay được chưa?”.

      vẫn lời nào, tất cả những người xung quanh đứng lặng im, nhưng đều như thấy. Trong mắt chỉ còn hình ảnh người với đôi mắt thù hằn, giống như đêm nào đó của mấy năm trước đây cũng ở trong bệnh viện, cũng nhìn như thế, chính là ánh mắt căm ghét muốn ăn tươi nuốt sống. “ sai, hiểu lầm em, tất cả chỉ là việc , chúng ta có thể từ từ chuyện. Hà tất, hà tất phải làm chuyện tuyệt tình đến thế? Em rất hận ?”, câu hỏi như chất vấn nhưng cũng chính là câu trả lời.

      giờ mới biết? Tôi cho rằng tất cả những thứ đó trở thành dĩ vãng rồi. tốt, hung ác, đối tốt với tôi, tốt đến mức tôi kiềm chế được trái tim mình, cứ để đón nhận rồi ném xuống đất chà đạp”, tiếp: “ tuyệt tình chúng ta rời nhau được. Giờ tôi chỉ hy vọng , xa, chúng ta mãi gặp lại”.

      “Trần Uyển”, vẻ mặt tuyệt vọng, buồn bã nhìn hồi lâu, “Chúng ta còn giao ước ba năm”.

      “Ba năm. Chỉ còn thiếu hai, ba tháng thôi, còn có thể làm gì? Tiếp tục cưỡng bức? Tiếp tục lấy Tồn Chính ra đe dọa tôi? Tiếp tục để mẹ đến với tôi về nhân cách thấp của nhà tôi, tôi chỉ biết lợi dụng con cưng của bà ấy, đòi trèo cao làm phượng hoàng? Đừng quên rằng thề, nếu sai lời thề bị xa lánh ghét bỏ và lưu lạc cả đời”.

      “Trần Uyển!” đêm ớn lạnh, cái lạnh như từ địa ngục trào lên, rồi lan đến toàn thân. “ bị lưu lạc xa lánh, xin tình nguyện. Mèo con”, phải hết sức nỗ lực mới có thể cất nên lời, giọng như còn của chính mình nữa, “ tình nguyện bị xa lánh ghét bỏ, lưu lạc cả đời, chỉ mong có em bên cạnh. tình nguyện”.

      gần như mềm lòng, những giọt nước mắt và lời lắp bắp của khiến mủi lòng.

      “Vậy còn đứa con? hận tôi?”, giơ tờ hóa đơn thanh toán trong tay lên, rồi cố cười cách tàn nhẫn.

      nhắm mắt lại rồi mở ra: “Chúng ta còn có cơ hội”.

      Trần Uyển cắn chặt môi dưới, mãi đến khi cảm nhận được vị máu mới thôi. Dạ dày cuồn cuộn lên nhưng ngay lập tức thể nôn tất cả ra được. đứng yên, giọng lạnh nhạt: “Hết cơ hội rồi. Từ lúc coi thường tôi, từ lúc cũng tin là tôi lợi dụng chẳng còn đủ tư cách làm cha của con tôi nữa rồi. về bảo với mẹ rằng, tất cả như nguyện vọng của bà ấy”.

      Những người đứng xem thầm to , rồi lời thầm cứ lớn dần lên khiến đầu óc ong ong, sau đó trở nên mơ hồ, tan biến, chỉ còn lại giọng lạnh lùng của . Trái tim như có thanh ngừng đập, gật đầu lia lịa như đồng ý, phá hỏng tất cả.

      “Trần Uyển.”

      “Buông cho tôi con đường sống, được ?”

      Buông ra…vậy còn sao? Có thứ mà bạn luôn mong đợi, như treo lủng lẳng bầu trời, bạn chỉ có thể đứng từ xa để nhìn ngắm. Nhưng , chính là người bẻ gãy tình cuồng nhiệt của mình, bỏi vì biết mình làm càn nên hết mực thương, che chở, cẩn thận nâng niu, cuối cùng kết quả vẫn là vướng phải sai sót.

      lùi về phía sau, bước chân loạng choạng, trong mắt chỉ còn bóng người dần rồi sau đó mất hút.

      Lúc Ninh Tiểu Nhã ra, sắc mặt mệt mỏi, trắng bệch. Thuốc gây mê vẫn chưa tan hết, ý thức vẫn còn chút lơ mơ. Nhìn hai bạn thừ người đứng đó, ấy gượng cười: “Đừng có làm bộ mặt vậy chứ, đâu có việc gì, phải ?”

      Hà Tâm Mi lau mặt, giọng mũi: “ sao, mọi người đều sao”, rồi nhìn Trần Uyển ngẩn người ra, khẽ hỏi: “Có phải là quá tàn nhẫn ?”.

      Trần Uyển ừm tiếng rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt bối rối, lúc này mới biết Hà Tâm Mi cái gì, nhếch miệng, khẽ : “Tâm Mi, cậu biết , lần nhận vết thương, lần nhận nỗi đau, nhưng đau xong trái tim cứng rắn hơn chút. Cứ như thế từng chút từng chút , trái tim ngày càng cứng rắn, cuối cùng trái tim hóa thành sắt đá. Cho nên, có người , muốn tàn nhẫn với người khác, nghĩa là tàn nhẫn với chính mình; muốn tàn nhẫn với chính mình, phải tàn nhẫn với người đáng bị thế. Nhưng tớ cảm thấy, tàn nhẫn với người khác và tàn nhẫn với chính mình cũng giống nhau”.

      Trần Uyển xong ngơ ngẩn nhìn vào chỗ vừa mới bỏ , bên tai loáng thoáng nghe tiếng rên rỉ của Tiểu Nhã.

      Trái tim sau mỗi lần đau càng thêm cứng rắn, nhưng cũng có cách nào mềm mại trở lại,
      Chris thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 68

      “Mẹ, mẹ gì với Tiểu Uyển?”

      “Còn gì? chuyện phiếm, hỏi về học hành, công việc”.

      chỉ có thế?”

      “Con sao vậy? Mẹ mà con cũng tin? Mẹ con là người ăn đúng mực sao?”

      “Vậy cái gì là gia cảnh kém, nhân phẩm thấp?”

      “…Đó phải là à? Đừng bảo mẹ có cái nhìn phiến diện về người khác, cảnh nghèo là do trời định, oán người được, bản thân có thể thay đổi. Nhưng muốn thay đổi cuộc sống được dùng thủ đoạn, nó quen con lúc bao nhiêu tuổi? Mười chín, hai mươi? tuổi vậy…”

      “…Lần đầu tiên, là con cưỡng bức ấy.”

      “… Mày, thằng này!”, nét mặt bà thay đổi đột ngột, “Con bị nó nắm đằng chuôi à? Miêu Miêu!”.

      cười ra nước mắt: “Giờ con biết tại sao ấy luôn con là đồ khốn nạn. Con thể khốn nạn, đó là tính trời sinh.”

      “Cuối cùng chịu nghe điện thoại của rồi?”

      “…Còn muốn gì?”

      “Nhìn thấy em ngồi xe về trường, may mà buổi sớm xe ít người, còn có chỗ trống.”

      “…”

      “…Đêm nay trăng sáng.”

      “…Ừm.”



      sai câu, đến mức phải xử tử sao?”

      “Còn muốn chuyện này?”

      nghĩ mà hiểu, mấy ngày trước còn vui vẻ. sai câu đó, em coi như sơ suất được ?”

      sơ suất bao nhiêu lần rồi? Tần Hạo, chưa lớn à? thể giống như đứa trẻ, mỗi lần phạm sai lầm chỉ cần câu xin lỗi là người lớn có thể tha thứ… nữa, sắp ngủ rồi. Xin đừng gọi điện đến nữa.”

      “Đừng, đừng tắt máy. Em với , có gì hài lòng cứ .”

      “Bây giờ những điều này còn có ý nghĩa sao?”

      “Vậy nhưng cũng đừng tắt máy, cùng ngắm trăng được ?”



      “Lần nào…lần nào cũng những lời ngon ngọt để người ta vui lòng, nhưng lại làm được. Lần nào cũng tự ý làm, sau đó lại chính tay mình phá vỡ. rất có khả năng này. Trước đây, ba năm trước, tôi cho rằng mình bị hủy hoại, giày vò cuộc đời, tôi cố hàn gắn để sửa lại chính mình…”

      “Mèo con…”

      đừng ngắt lời tôi, để tôi hết lần. Nếu tôi càng khó chịu trong lòng”, hít hơi sâu, “ phải người xấu, trước đây tôi hận , hận sao chết ngay trước mặt tôi, để rồi dần dần bị cảm hóa từng chút và nhận ra rằng bản chất xấu. Tôi giữ chặt trái tim mình, nhưng càng ngày càng khó khăn. Mỗi lần bước gần thêm chút, lại bị vô tình đẩy ra xa. Lần nào tôi cũng tự với mình rằng tính tốt, tính tôi cũng vậy, tôi nhượng bộ, tôi tha thứ cho , nhưng lần, hai lần, lại ba lần, tôi rất mệt mỏi. Dù có chuyện lớn đều lo lắng cho tôi, tôi biết và cảm động. người như mà có thể làm được những điều đó quả rất khó khăn. Nhưng so ra, tôi cũng dễ dàng. có biết là để có thể tin tưởng người mình từng oán hận, tôi phải nỗ lực và trả giá thế nào ? Mỗi bước tôi đều lo sợ và đấu tranh với chính mình, sợ là mình sai, sợ là mình lại bị người khác làm tổn thương. Kết quả là… kết hôn, tôi gật đầu, lúc đó tôi hy vọng có người để nương tựa, có thể dựa dẫm khi núi lở, nước dâng…Nhưng dựa nổi. Từ lúc kết hôn đến giờ, rơi vào khổ cực, tôi cũng nhọc nhằn. Đối với , chỉ là câu ‘chuyện ’, nhưng với tôi, đó là phủ nhận hoàn toàn mọi cố gắng của tôi. Vì , mẹ gì tôi cũng để tâm, bởi đó là mẹ , nhưng nếu cũng như mẹ cho rằng vì tôi mà phải xấu hổ, vì tôi mà gia đình ô nhục, thậm chí cho rằng tôi còn có những mục đích khác nữa, trái tim tôi dù là sắt đá cũng thể chịu đựng được.”

      xin lỗi.”

      “Đừng xin lỗi nữa, tôi chai lì với mấy từ này rồi. Kết hôn là chuyện cả đời, còn mấy chục năm tương lai, nếu như vẫn thế này, lần nào cũng bị làm tổn thương, sau đó lại tự mình hàn gắn…Tôi thể tưởng tượng được như vậy đau khổ đến ngần nào. Cứ như thế, chi bằng kết thúc sớm. phải vì đủ tốt, mà vì chúng ta hợp.”

      “…Xin lỗi. Biết là em thích nghe, nhưng ngoài câu này ra biết câu nào nữa.”

      “…Tôi tắt máy đây.”

      “Đợi chút. Đứa con, đứa con là à? Em lừa chứ?”

      “…Là .”



      “…Trần Uyển, nếu như được làm lại, tình nguyện cả đời đứng xa để nhìn em, cũng làm chuyện đó. Xin lỗi, Trần Uyển, xin lỗi em.”

      có việc điều đó lại xảy ra đâu. Tần Hạo…”

      biết, hiểu. Em nghe …” biết, tình của đối với em ngay từ đầu bị pha tạp những thứ ngoài tình , như dục vọng, chinh phục, lúc đầu cũng biết làm sao để khéo léo lấy được tình cảm của người lạ. Cho nên, luôn thể để em được yên ổn, luôn khiến trái tim em và cả trái tim tìm được bến đậu. biết, tình của đến được với em, em nên tìm tình trong sạch hơn.

      Trăng rất tròn, nước mắt rất mặn, trái tim đơn lạnh lẽo.

      Tháng Mười cùng năm.

      Tống Thư Ngu bộ dạng uể oải đứng cười thu hút ít ánh nhìn tò mò, những nữ tiếp viên tay kéo vali lần lượt ra từ khu vực VIP, che miệng khẽ thầm với nhau. Tống Thư Ngu hình như để ý đến, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa ra. Lúc thấy Tần Hạo, thoáng ngạc nhiên: “Này, tới nhận nhầm người phải ? Sao lại để râu ria thế kia? Cậu làm thổ phỉ đấy à?”.

      Tần Hạo cười, hỏi: “Chẳng phải em gì rồi sao?”.

      “Quan hệ của chúng ta? đứt là đứt được à?” Tống Thư Ngu hớn hở, tay cầm hành lý, tay đặt sau lưng Tần Hạo, “ về Bắc Kinh thăm ông nội à? thẳng đến Tế Thành sao?”.

      “Làm xong việc ở Tế Thành rồi về.”

      Tống Thư Ngu thấy Tần Hạo bước vội vã, cũng muốn vạch tim đen bạn ra, cười thầm đuổi theo.

      “Tần Dao vẫn khỏe chứ?”

      Tần Hạo gật đầu, nhìn quang cảnh ngoài xe. “Vẫn khỏe, chỉ có ồn ào chuyện ly hôn thôi.”

      “Cậu để râu trong đẹp trai, vào đường bể dâu hay sao?”

      “Cả tháng nay tớ toàn ở Fraser câu cá hồi, gặp ai, sau khi biết tin liền về ngay, đâu có kịp chỉnh trang lại.”

      Tống Thư Ngu nhướng mày, ràng là tin. “ tháng mà râu dài thế này, vậy những chỗ khác dài cỡ nào?”

      “Đừng lan man vớ vẩn, vào trọng điểm .”

      “Diệp Thận Huy, chưa vấn đề quan trọng với cậu à? Giang Văn Đào, Hồng Hạo Lâm bị bắt điều tra. Hồng Kiến Học bị năm, sáu ngân hàng đòi nợ, phải bỏ cả những căn hộ giá thấp, nửa Nam Quân của Công ty Hằng Vũ bị Diệp Thận Huy chiếm trọn, tất cả được thu vào cùng kiến trúc Tín Thành. Cậu đúng là được hưởng phúc, mọi việc đều để tụi này giải quyết xong mới biết mà về. Nhưng chuyện con hẻm Chu Tước tớ lo tiếp đâu, tớ có mấy cái đầu chứ, mới bảy, tám tháng mà mất mấy năm tuổi thọ.”

      ấy, bức thư đó giao rồi à?”

      “Giao rồi, có bức thư của ấy làm sao mà nhanh gọn vậy được? Giao cho Diệp Thận Huy, cũng biết làm sao mà ấy lại tin tưởng ấy, đóng cửa phòng chuyện hơn nửa tiếng, lúc ra nước mắt giàn giụa.”

      Ánh mắt Tần Hạo buồn bã, lời nào.

      Tống Thư Ngu liếc nhìn bạn, “Đừng để trong lòng nữa, chẳng phải chỉ là bức thư sao? Cậu là nhân vật quan trọng mà chấp chuyện này à?”.

      ấy có khỏe ?”

      “Cậu rèn luyện được tính kiên nhẫn rồi, đến lúc này mới hỏi. Vẫn khỏe, chỉ là mới mổ đẻ thôi, đứa bé được hai cân rưỡi, là lúc mang thai điều kiện tốt. Tội nghiệp ấy, lúc mới biết có thai, suýt nữa bị ông Củng đánh cho lên bờ xuống ruộng, Ủy ban khu dân cư cũng cho người làm công tác kế hoạch hóa đến làm việc, bà con hàng xóm lời ra tiếng vào suốt ngày, mang thai năm, sáu tháng mà ấy vẫn đến trường bảo vệ luận văn. Ở trường, tớ cũng giúp ấy mấy lời, ân huệ này cậu phải nhớ kỹ đó. Còn, vẫn còn, ngày hè nắng nóng, tớ còn thấy ấy dậy sớm giúp mợ bán điểm tâm sáng. Hà Tâm Mi ban ngày ấy đến xưởng lấy chuỗi hạt về nhà xâu”. Tống Thư Ngu xong, chỉ thấy Tần Hạo chăm chú nhìn ra ngoài xe, trong lòng cũng buồn bã. “Cái này cũng thể trách cậu vì cậu biết thể. Nhưng lại, nếu là người khác, tớ thích can dự, thích thẳng ra, mà muốn xem chuyện vui sau mười năm, hai mươi năm nữa.”

      “Ông nội mắng tớ thậm tệ, rằng tớ làm hỏng đời con nhà người ta, cần phải nhốt mình vào trong phòng để suy nghĩ về cách ứng nhân xử thế, chịu đựng cực khổ, chịu đựng giày vò. cưỡng đoạt người ta rồi mà còn tỏ ra hống hách, đáng đời tớ mà.”, Tần Hạo quay đầu gượng cười.

      Tống Thư Ngu thẳng đến cổng bệnh viện mới : “Cứ từ từ, vẫn còn hy vọng. Có muốn thăm đứa bé xấu xí ?”, Tống Thư Ngu khẽ thầm.

      Tần Hạo gật đầu, hoàn toàn chú ý bạn cái gì. Khuôn mặt cau có, đôi mắt nhắm nghiền, trong giấc ngủ cái miệng méo xẹo hình như vừa ý điều gì. Con của ! Trong tim có cả niềm hân hoan lẫn nỗi buồn thương, chợt thấy mắt nóng bừng, cổ họng nghẹn lại kiềm chế được bản thân.

      “Tên gì? Lấy tên nào chưa?”

      Tống Thư Ngu nghe giọng bạn hơi run run, trong lòng cũng xót xa, vỗ vai Tần Hạo an ủi: “Vẫn chưa, nghe mợ ấy gọi là Đậu Đinh.”

      Tần Hạo gật gật đầu.

      “Được rồi, muốn thăm đại nhân ? thăm…hai ngày nữa là xuất viện rồi.”

      Tần Hạo đưa mắt nhìn vách tường hành lang, đột nhiên : “ . Tớ…tớ vẫn chưa nghĩ được nên gặp mặt thế nào”.

      Tống Thư Ngu hiểu liền gật đầu, nhìn Tần Hạo nhướng người vào nhìn trong nhà kính, bất giác thở dài.
      Chris thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 69

      xuất viện vào ngày đẹp hiếm hoi, trước khu phòng bệnh có mấy cây phong, tán cây rợp đỏ như che lấp ánh mặt trời. Mặt trời buổi trưa soi chiếu như nhảy nhót những cành lá tạo nên màu vàng chợp mắt.

      Mợ vui khôn xiết, cuống quýt : “Đậu Đinh của chúng ta may mắn, ngay cả lúc xuất viện ôngTrời cũng mừng vui.”

      Cậu con trai ngủ say sưa đôi tay, ngũ quan hài hòa, cánh mũi phập phồng. Đứa bé trắng nõn này nằm trong cơ thể suốt hơn chín tháng trời, bây giờ có tên có số phận rồi. Trần Uyển đón ánh mặt trời ấm áp, trong mắt có cả chua xót.

      Mợ đứa trẻ là kẻ thu nợ đời của cha mẹ, chẳng sai chút nào. Chú nhóc này là ví dụ, lúc sinh, nước ối vỡ ra đến khô kiệt, đau đớn vô cùng, mà cố gắng dùng lực đến mấy nó cũng chịu ra, nó đến thế giới này mà hai, ba tiếng đồng hồ ngừng làm đau đớn. Cái cơ thể nhắn khóc ré lên kinh thiên động địa.

      Buổi tối thường rất khó dỗ Đậu Đinh vào giấc ngủ, Trần Uyển ôm con lại chầm chậm trong phòng. Thằng bé cứ rời vòng tay là khóc thét, ngay cả mợ cũng thể cứ nuông chiều nó thế này thành thói quen. hiểu điều đó, nhưng mỗi lần thằng bé khóc lên là lại làm trái tim đau đớn. Lúc thay tã, lúc cho bú, nhìn tay chân nó trắng hồng, nghĩ, tất cả đều rất đáng.

      Sau khi chia tay mới biết mình mang thai, quả nhiên đúng như lời cổ nhân : “Cơm có thể ăn đại, lời thể bừa”. Liên tục mấy ngày, tự nhốt mình trong phòng, dám ra ngoài. Chỉ đến ngày, Ninh Tiểu Nhã nằm mơ, khóc rấm rứt, tỉnh dậy : “Tớ nằm mơ, nó đứng ở góc tường đó, khóc hu hu gọi tớ là mẹ.”

      cảm nhận được nỗi đau, tới nắm lấy tay Tiểu Nhã, khẽ an ủi, cuối cùng mới : “Tiểu Nhã, làm sao bây giờ? Tớ cũng có rồi.”

      Hà Tâm Mi hoảng hồn suýt chút nữa ngã xuống giường, lơ mơ lúc chỉ hét lên được tiếng: “Trời…”

      Nếu như tận mắt nhìn thấy nỗi đau đớn của Tiểu Nhã, có lẽ chọn lựa quyết định cắt đứt tất cả với . Nhưng thời khắc đó, khát khao sinh nó ra. cha mẹ, nhưng cũng sống tốt đấy thôi? Đứa con sinh ra đúng lúc là vận rủi hay là do ông Trời rủ lòng thương? Ai có thể đoán được?

      Hà Tâm Mi sau khi biết quyết định của , lại oán trời. Mãi sau mới : “Đây là chuyện riêng của cậu, vì thỏa mãn lòng mong mỏi của cậu mang đứa bé tới thế giới này, sau này nó phải hứng chịu bao nhiêu cặp mắt soi mói? Cứ coi như cậu nuôi được nó, sau này dạy dỗ làm sao? Nuôi con trẻ như nuôi chú cún, chỉ cần cho ăn là xong đâu”.

      im lặng.

      Ninh Tiểu Nhã buồn bã ngồi xuống lúc lâu mới : “Tớ ủng hộ Trần Uyển. Mặc dù tới làm điều ấy, nhưng tớ thấy hối hận, lúc nào cũng tự trách mình, tự hối lỗi biết bao ngày rồi, tớ sợ rằng mình hối hận cả đời.”

      Hà Tâm Mi đành chịu còn cách nào, bò dậy cầm lấy giấy bút, khi ra những khó khăn gặp phải, sau đó ném lại trước mặt Trần Uyển, “Cậu tự xem , cái này là những thứ tớ nghĩ tới, còn nhiều thứ chưa nghĩ ra.”

      đúng như những gì Hà Tâm Mi liệt kê, cái nghĩ được cái chưa nghĩ được, từng thứ cứ liên tiếp xuất , những khó khăn ấy đợi vượt qua.

      Đầu tiên là cậu, lúc đó cậu nổi trận lôi đình, Trần Uyển chưa từng thấy cậu giận dữ như vậy bao giờ, cậu cầm cái chày cán bột trong bếp định đánh , kết quả là bị mợ ôm chặt lại. “Ngày mai bệnh viện. Còn nữa, là của ai? Con . Là thằng khốn nào? Tôi đánh chết nó phải là người họ Củng.”

      quỳ xuống , mái tóc dài phủ mặt, che những giọt nước mắt.

      mau! Là con nhà nào? Tiểu Uyển, cha mẹ con trời nhìn thấy, con bôi tro trát trấu lên mặt họ, con thể đối xử như thế với cha mẹ con.”

      “Cậu…”

      “Dưới đất lạnh, con có… được quỳ, đứng dậy Tiểu Uyển, đứng dậy từ từ .” Mợ đến dìu đứng dậy, nhưng nên lời, nằm phủ phục xuống đất.

      “Tiểu Uyển, đứa bé chưa thành hình. Nếu để sau này còn lấy ai được, đó là việc cả đời.”

      Cả đời. cảm giác mình trải qua đời rồi. “Cậu mợ, coi như là con cái nhà họ Trần cũng được, coi là máu mủ của con cũng được, để con sinh nó ra được ? Con đảm bảo sau này con tự nuôi, con đảm bảo sau này…”

      “Con thế là ý gì? Cậu có phải vì muốn nuôi đứa trẻ đâu? Cậu muốn tốt cho con, con chỉ là …đứng dậy , quỳ lâu làm tổn thương cơ thể.”

      Sau ngày hôm đó, cậu hối thúc bệnh viện nữa, nhưng lại hút thuốc nhiều hơn trước. ngoài việc in tài liệu, vào căng tin, lên lớp ra lại chợ thuê quầy hàng tạm thời, mua hai sọt rau gánh về, sau khi giúp mợ bán xong điểm tâm sáng bày rau ra quầy bán. Mỗi buổi sáng thức dậy, trong chiếc bình sành luôn có canh cậu để hầm sẵn.

      ngày càng ít , mỗi lần nhìn cậu hút thuốc, vẻ mặt buồn bã cùng mái tóc hoa râm lại tự trách bản thân, ăn năn hối hận, thấy rằng cố chấp của mình mang đến cho ngôi nhà này thêm đau khổ, thậm chí có lúc muốn tới ngay bệnh viện giải quyết, hoặc hỏi mượn tiền người khác để bỏ cái thai . Nhưng, lúc được khoảng hai mươi tuần tuổi, nhịp tim thai nhi thay đổi lạ kỳ, thời khắc đó, biết mình thể bỏ nó.

      giúp mợ cùng bán đồ điểm tâm sáng, cùng bày sạp bán rau, đến tháng thứ năm thứ sáu mượn chiếc váy thụng của Hà Tâm Mi mặc đến trường. “Được đấy, thấy to, nhìn cậu béo ra, có ai hỏi bụng bị trướng”, Hà Tâm Mi luôn có khả năng vỗ về người khác. Trần Uyển đành cười, “Cậu sờ xem, đến đây, sợ cái gì? Xoa xoa xem.”

      Đôi mắt Hà Tâm Mi từ chăm chú chuyển sang kinh ngạc rồi mở to dần, ấy khẽ cười, cười xong mắt lại ẫng nước.

      Tiểu Nhã nôn nóng: “Hà Tâm Mi, ra, để tớ sờ xem nào”.

      “Tiểu Nhã, nếu tớ cảm ơn cậu, liệu có nhẫn tâm quá ?”

      Tiểu Nhã lắc đầu : “Coi như là có cả con tớ cùng sống trong đó là được rồi”.

      “Đậu Đinh, phải cảm ơn Ninh, ấy giờ con lang thang giữa rừng hoa cỏ nơi thiên đường rồi.” Vết thương của Trần Uyển đứng lâu vẫn còn đau, lúc chầm chậm ngồi xuống làm Đậu Đinh giật mình tỉnh dậy, miệng trề ra chuẩn bị khóc. “Đừng khóc, đừng khóc, ồn ào là ông cậu đánh mông đó. Ngoan nào.” học cách của mợ, ôm thằng bé khẽ đung đưa.

      Mợ dạy cách bế ra sao, làm sao để cánh tay đưa ra sau gáy. Lần đầu tiên mợ mang Đậu Đinh đến trước mặt , lúng túng, đầu óc trống rỗng, biết bế đứa bé non nớt này làm sao cho đúng. Nhưng khi bế vào lòng, tất cả lại trở nên dễ dàng, dường như đó là bản năng, là hạt giống ấp ủ hơn hai mươi năm ở góc trái tim.

      Mẹ, mẹ có nhìn thấy ? Con cũng làm mẹ rồi.

      dựa vào đầu giường mơ màng chợp mắt lúc lại bị tiếng khóc ré lên của Đậu Đinh đánh thức, gương mặt hồng hồng tỏ vẻ vui. Cánh tay hơi mỏi, chuyển Đậu Đinh sang tay kia, mợ buồn ngủ, mắt kèm nhèm lấy bình sữa hâm nóng lại.

      “Mợ, mợ ngủ . Chẳng mấy chốc là trời sáng.”

      “Vậy để mợ ngủ thêm chút rồi thay phiên cho con, nuôi trẻ khổ, phải qua khoảng nửa năm mới đỡ. À, trong tháng ở cữ mà cứ ngồi thế này phát bệnh ra đấy.”

      “Mợ, con yếu vậy đâu.” Thế này cũng chẳng đáng gì, thời kỳ mang thai mới khổ sở. Ăn cái gì vào là nôn ra cái đó, nằm xuống cũng thấy yên. Sau đó lộ bụng bầu, bà con hàng xóm chỉ trỏ này nọ, lúc ra vào chỉ có thể coi như hay biết, nhưng biết cậu mợ vẫn thầm thở ngắn than dài. Lại có mấy người trong Ủy ban vào nhà có giấy được phép sinh phải cưỡng chế phá thai, tới khi cậu cầm dao đứng ngay cửa bọn họ mới chịu lui.

      hôm, Tống Thư Ngu dẫn theo Diệp Thận Huy đến nhà. Họ đến vì bức thư kia.

      Con người Diệp Thận Huy, Trần Uyển nghe Tần Hạo rất nhiều, nhưng vẫn như trước đây, cảm thấy nhân vật này như có đám mây mù che phủ. đoán được bức thư đó có liên quan gì đến ta, nhưng nghĩ chắc là rất quan trọng. nhớ lời cậu và Tồn Chính , được tùy tiện đưa thư cho người khác, được tùy tiện tin tưởng người khác. Nhưng ngày hôm đó, bị làm cho xúc động.

      ta thời niên thiếu, cũng giống như tự làm tổn thương mình và tự đấu tranh vùng vẫy. Họ có cùng trải nghiệm, cùng từ bùn tro mà vươn lên làm lại. chọn cách tin ta, nhưng có điều kiện, là giúp làm giấy phép khai sinh và hộ khẩu cho Đậu Đinh, hai là được về đứa bé cho bất kỳ người họ Tần nào.

      Lời của như chạm vào sợi dây thần kinh nào đó của Diệp Thận Huy, ta nhìn , nhưng lại như nhìn người khác, trong ánh mắt đầy vẻ đau khổ cất thành lời, cuối cùng mới như từ nơi xa xăm nào đó bừng tỉnh trở về, hỏi: “ quyết định sinh? mình nuôi dưỡng? cho cha đứa bé? Những khó khăn phía trước cho rằng bản thân có thể vượt qua?”.

      Trần Uyển gật đầu.

      “Đàn bà đúng là đều điên khùng”, ta buột miệng , sau đó lấy lại bình tĩnh, “Chuyện con cái, Tiểu Ngũ cũng có bổn phận, mặc dù tôi và Tống Thư Ngu đều tán thành hành động của cậu ta, thậm chí là phản cảm, nhưng nghĩ kĩ lại, đối với cậu ta cũng công bằng. Hơn nữa, phụ nữ đơn thân nuôi con lớn lên, khó khăn chồng chất thể tưởng tượng nổi. Con người cũng nên thuận theo cuộc sống thực tế, đừng cố chấp mà để mình gánh vác những tránh nhiệm khó khăn”.

      “Các cảm thấy tôi rất độc ác phải ? Hay các đều nghĩ tôi hận ấy, cho nên tìm cách trả miếng”. vô ý làm tuột chiếc vòng tay, khiến nó lăn tròn, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, : “ ra các nghĩ quá nhiều. Tôi chưa từng nghĩ sau này ấy có ngày biết được hối hận là cái gì. Tôi sống vội vã, căn bản là có thời gian để suy nghĩ nhiều thế. Cứ đơn giản mà sinh con, sinh đứa con của riêng tôi mà thôi. Nếu như sau này Tần Hạo chín chắn, hoặc tính cách ấy thay đổi, ấy đến thăm nó cũng chẳng sao. Nhưng, đứa con này là do tôi mực giữ lại, là tôi lấy tất cả những gì mình có để đổi lấy, nó họ Trần.”

      Sau đó, những ngày tháng của đều trải qua với cảm giác thấp thỏm lo âu, nghe ngóng mọi tin tức, Phương Tồn Chính kìm được phàn nàn: “Em lo cho cái bụng em kìa, có ai làm mẹ như em ? Người ta đều ăn ngon, ngủ kỹ, được chăm sóc kỹ lưỡng. Em trút gánh lo , có tin gì lẽ nào bảo em? Ngủ giấc .”

      ngủ sao được? Buổi chiều lúc xâu hạt, đầu óc tỉnh hẳn, ban đêm lưng đau trở người được, ngón chân bị chuột rút, chỉ có thể ngồi dậy thầm chịu đau.

      Thời gian sau có tin tức truyền đến, lúc đó gần như đứng vững. Hồng Hạo Lâm và Giang Văn Đào cùng bị bắt là tin tức nội bộ, trong điện thoại Diệp Thận Huy chỉ sơ qua, sau đó Hồng Kiến Học vượt biên bỏ trốn. Lúc Tồn Chính xác nhận tin này, gánh nặng trong lòng bao lâu nay đột nhiên biến mất, chỉ còn lại khoảng trống rỗng.

      “Cậu, có ?”

      Cậu đặt điện thoại xuống, “Mai cậu đến nghĩa trang thăm cha mẹ con, chuyện. Con đợi sinh xong rồi hãy ”.

      lắp bắp gật đầu, vào phòng ngồi xuống mép giường, mãi lâu sau mới lấy lại được tinh thần, khóc thành tiếng.

      Ai có công bằng? Làm sai phải trả giá, chỉ có điều người chết rồi, còn có tác dụng gì đâu? Người từng cười ha hả tiết kiệm để làm của hồi môn cho , cuối cùng lại khiến con mình thành đầu bếp, người ấy mất từ lâu rồi.

      “Mợ, hình như con vỡ ối.”

      “Ôi trời ơi, vỡ nước ối là sắp sinh rồi…Ông Củng, ông Củng…”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :