Chương 60 Đêm đến, trời đổ mưa, Trần Uyển len lén vào bếp. Lúc rửa tay chuẩn bị làm việc mới phát hai tay run cầm cập ngừng, nhưng vẫn cố hòa bột và trộn nhân bánh, lúc ngồi xuống hai đầu gối như mềm nhũn. biết mình ngồi bao lâu. “Kính gửi Uỷ ban Kỷ luật tỉnh…” Trong đầu vang lên giọng của cha, toàn thân run lập cập. Những mối hoài nghi trong lòng mấy năm qua cuối cùng cũng có câu trả lời, thế giới mà tưởng chừng hoàn toàn yên bình này gần như sụp đổ, Tưởng Tiểu Vi, Ngô Lạc Nha, nội tâm của Tần Hạo, ghen tị và lòng tự thương cảm của … tất cả đều đáng nhắc đến. Buổi tối, để trút bỏ những nôn nóng trong lòng, mở quyển nhật ký của mẹ ra, tinh tế cảm nhận tình cảm sâu sắc của cha mẹ. Hơn hai năm nay, cuộc sống bị bài vở và Tần Hạo chiếm cứ. Vẫn như lần đầu tiên, chăm chú đọc nhật ký của mẹ, thỉnh thoảng khẽ đọc thành tiếng, thỉnh thoảng khẽ cười. Nhật ký viết đến lúc họ kết hôn dừng lại, có lẽ vì sau đám cưới mọi việc bận rộn làm mất thói quen viết nhật ký của mẹ, nhưng từ đầu đến cuối, tất cả đều lên cách sống động quãng thời gian thanh xuân của họ. Gấp cuốn nhật ký, vẫn ngủ được, vô tình lại cần lên lật lật, soi dưới ánh đèn, Trần Uyển bất ngờ phát mặt sau của mấy trang cuối sần sần. dùng ngón tay vuốt nhè , phân biệt được nét chữ. tia sáng vụt qua trong đầu, tìm cây bút chì rồi tô tô lên đó, trang giấy trắng dần lên chữ, là nét chữ của cha . “Kính gửi Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, kính gửi các cấp lãnh đạo” Tôi xin dựa vào tính Đảng và tính mạng của mình mà thề rằng, những điều dưới đây là …” Gương mặt lạnh giá, dùng mu bàn tay lau mới biết toàn là nước mắt. Cha phải người xấu. như điên cuồng muốn bật tung cửa sổ thét lên cho toàn thế giới biết, càng kiềm chế nỗi xúc động cơ thể càng run rẩy. Cuối cùng cũng biết câu trả lời, nếu như có những lời trăn trối của cha, e rằng trong những năm tháng sau này, dần dần tin vào những điều giả dối. ra phải cha , mà là cha đứng ở cảnh tiến thoái lưỡng nan, mặc dù chọn cách chịu trách nhiệm với những sai lầm của mình, nhưng vẫn muốn bảo vệ , biết tuổi còn , thể chấp nhận được tàn khốc này, cho nên che giấu tất cả, đợi đến khi lớn lên hiểu. ra phải là cha để lại lời cuối cùng nào, cha : “Xin lỗi, con bé của cha. Sau cùng chỉ có thể gửi lời xin lỗi đến con, gửi lời sám hối đến mẹ con”. Cha, cha ơi… lấy gì để chứng minh trong sạch của cha? nên làm sao đậy? Ai cho biết, nên làm sao đây? Ánh đèn lờ mờ, cơn gió lạnh ngoài cửa sổ cuốn theo những giọt mưa hắt vào, ngồi thu mình trong góc bếp bắt đầu ép lớp vỏ bánh, cho nhân, nắn chóp bánh thành hoa rồi xếp vào vỉ hấp . Công việc cứ lặp lặp lại, lấy im lặng để chống lại nỗi tuyệt vọng đến mức gần như sụp đổ. vỉ, hai vỉ… cứ thế xếp chồng lên. Lúc bước vào, cậu nhìn thấy hai chồng vỉ hấp chất cao có chút kinh ngạc. “Mấy giờ dậy? Cả đêm ngủ à?” “Cậu…”, lúc mở miệng bỗng nhiên nghẹn lời, dưới ánh đèn thấy hai hàng tóc của cậu bạc trắng, cậu già rồi. nuốt hết những lời muốn vào trong. “Ngủ được nên con dậy.” Củng Tự Cường nhìn thấy vết những giọt nước mắt mặt , rửa tay rồi nhấc chiếc ghế ngồi xuống, vừa nặn vỏ bánh vừa : “Nghe mợ con con có bạn học chơi thân? Buổi tối gọi điện đến cãi cọ sao?”. Thấy , cậu tiếp tục: “Cậu phải người cổ hủ, nếu tốt dẫn về cậu xem, có điều gì uất ức đừng che giấu, cậu ra mặt giúp con”. Trần Uyển gật đầu. “Con giống hệt tính mẹ con, vui cũng chỉ mình chịu đựng. Ở ngoài chịu khổ, bị giày vò thế nào chăng nữa khi về nhà cũng hề hé răng. Ngay cả lúc bệnh, nếu bệnh viện sớm biết đâu mẹ con còn có thể sống thêm vài năm.” “Cậu…” “Đừng học theo mẹ con, cố nén nhịn trong lòng chỉ thiệt đến thân. Có chuyện gì cứ với cậu, cậu giúp con.” ? ? Với tính cách ghét cay ghét đắng cái ác của cậu sau khi biết chuyện e rằng cậu tố cáo. Theo như những gì cha trong bức di thư, ông gửi tổng cộng hai lá thư tố cáo, nhưng cũng như đá ném vào biển, nếu ông chọn bước đường cùng. Hoàn cảnh bây giờ càng có chỗ nào để cậy nhờ, như thế, nếu gửi đơn tố cáo gia đình khó gánh vác được hậu quả. Cậu mợ bước sang tuổi xế chiều, Tiểu Vũ cũng mới bước chân vào đời, bụng cậu vẫn còn vết sẹo đến kinh người, bức thư đó đủ để phá vỡ cuộc sống tại của gia đình … Trần Uyển nghẹn lời, gật đầu lia lịa, nhìn mái tóc đốm bạc của cậu, cuối cùng quyết định giữ lại tất cả trong lòng. Bán hết đồ ăn sáng đẩy xe về nhà, đứng trước cửa sổ nhìn xuống lầu. Căn hộ trước mặt che mất tầm nhìn, nhưng biết Tần Hạo vẫn đậu xe ở góc đường. Lúc bán hàng phát người đó ở trong xe, chăm chú quan sát từng cử động của mình, trái tim như xao động, còn quan tâm đến ghen tuông giận hờn tối hôm qua nữa. Đột nhiên có thôi thúc, có ham muốn, giống như nước biển tràn qua con đê. ràng là kẻ đáng tin, nhưng lúc này người muốn gặp nhất lại chính là . “Sao ở đây?”, đứng bên cửa xe hỏi. đưa tay kéo lên ngồi. “Ngủ được. Tính toán thời gian em dậy, cho nên đến thăm. ngờ em giúp mợ bán hàng, sáng sớm lạnh thế sao ngủ nhiều chút?” Nếu quan tâm, tại sao lại thầm đứng ở góc đường quan sát lúc sáng sớm thế này? Nếu quan tâm, sao lại cố ý lừa dối ? nghĩ ra, rất nhiều chuyện nghĩ mãi ra. Trước mắt là những giọt mưa mùa thu lạnh ngắt ngoài cửa, thèm khát ấm áp của đến cháy lòng. “Biết em giận, tắt điện thoại, đứng đây mà lại coi như thấy. Nhưng vẫn đợi xem em có đến hay . Mèo con…” Trần Uyển ngắt lời, “ ôm em chút được ?”. Tần Hạo nhìn , trước nay chưa từng thấy dáng vẻ bất lực, sợ hãi như vậy, nhất thời tay chân luống cuống. Vừa dang tay ra, nép mình vào, nằm gọn trong lòng . Cơ thể mềm mại của run run, hình như khóc. vén mái tóc lên, quả nhiên hai má ướt đẫm, càng khiến hoang mang lo sợ. “Em đừng khóc nữa, có việc gì từ từ . Giận phải ? Do tốt, nên dối em. chỉ thấy Ngô Lạc Nha chẳng có gì đáng , ấy và chúng mình chẳng có liên quan gì hết. Tối qua cũng phải vì ấy, mà là vì mẹ … Mèo con, đừng khóc nữa được ? Giận em cứ đánh .” rồi lấy tay đánh vào mặt mình. Trần Uyển lắc đầu nguây nguẩy, biết trút nỗi thất vọng quá lớn vào đâu, đành nén lại lồng ngực. Chỉ có cách khóc ra thế này mới có thể giảm được nỗi buồn đau. Tần Hạo hoang mang, tự trách mình: “Làm thế nào đây? Đều tại , từ giờ trở làm việc gì cũng giấu em nữa, được ? Đừng khóc nữa, em khóc tim như nghẹn lại”. Lời an ủi của càng gợi lên nỗi đau buồn mà được, càng khiến tình trở nên rối ren. Cơ thể mềm mại trong vòng tay ngừng run rẩy, cảm giác nỗi đau quen thuộc ấy như thấm vào từng lỗ chân lông, thấm vào tay chân xương cốt. Thời gian lặng lẽ qua , Tần Hạo dỗ dành nữa, bàn tay nhè vỗ lưng , cho đến khi ngừng khóc, chỉ còn lại tiếng nức nở. “Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” Trần Uyển lắc đầu. “Xem em kìa, thành mặt mèo rồi. Ôi, còn thả bong bóng cá nữa.” lau nước mũi cho , buồn cười khi nhìn vẻ xấu hổ ngượng ngùng của , nhưng khóe miệng vừa nhếch lên dừng ngay lại, trong lòng bất giác chua xót. “Sao thế? Xảy ra chuyện lớn gì? thể cùng sao?” vẫn lắc đầu. Tần Hạo cố nén cảm giác lo âu và chán nản vì được tin tưởng, cố làm ra vẻ thoải mái, cười ; “Vậy là vì ? Vì Ngô Lạc Nha? Khóc đến mức trời đất cũng phải hoảng hồn biến sắc rồi, có thể xem đây như ghen tuông ?”. “ đừng trêu em nữa, em sao, chỉ là nhớ cha mẹ nên buồn. Như thể hôm nay mới đột nhiên phát thế giới này tối tăm u ám, tất cả còn nữa.” “Em vớ vẩn gì thế? Chẳng phải còn có cậu, còn có hay sao?” đưa tay lau nước mắt má , mím chặt môi, nước mắt lại lã chã rơi. “Em cũng cả đêm ngủ à? Mắt thâm quầng lên rồi kìa”, xoa xoa đầu , nghiêm túc, “Tối qua là có nguyên nhân, lúc ra cửa mẹ ngăn lại chuyện. Chuyện nhân sinh, chuyện hôn nhân. lớn rồi còn nữa, nên lấy vợ thôi, cũng chọn được người thích hợp rồi, chỉ đợi ấy đồng ý”. lược bỏ rất nhiều, Trần Uyển như bị rơi vào ánh mắt nghiêm túc của , trong lòng dấy lên mâu thuẫn giữa kiên trì và trái tim mềm yếu. “Kết hôn … sao?” Trong cuộc sống dường như có kẻ thù kêu lên: “Vận hạn nằm phục ở tương lai của , có thể công kích bất cứ lúc nào”. đề phòng, sợ rằng mất hạnh phúc. mệt mỏi. Lúc này đây, muốn quan tâm đến bất kỳ điều gì. “Kết hôn sao?” im lặng của khiến Trần Uyển hoang mang vài giây, nhìn sang thấy khóe miệng nhếch lên, hình như vừa thoát khỏi nỗi sửng sốt và xúc động, trong thoáng chốc, cả cơ thể như phát ra luồng sáng. nhìn cười, hồi lâu mới nắm lấy tay đưa lên môi hôn, mắt vẫn rời khỏi , thầm : “Kết hôn . Mèo con, lấy nhé? Gật đầu cho xem nào, chỉ cần gật đầu thôi”. Đối diện với đôi mắt khẩn thiết của , Trần Uyển bỗng vô cùng hoang mang, lại nghe : “Biết đợi cái ngày này bao lâu rồi ? Ngày nào cũng lay động như gió mùa thu, vừa hạnh phúc vừa lo sợ, thể tự chủ”. ra cũng có cùng tâm trạng. khe khẽ gật đầu như bị thôi miên. Biểu vô cùng hạnh phúc của giống như tia sét đánh vào tim . hôn , nụ hôn mãnh liệt. đáp lại, cũng mãnh liệt như vậy. Mãnh liệt cắn môi , mãnh liệt mút lưỡi , như muốn nắm lấy cái gì đó, muốn chứng minh điều gì đó. Trước nay chưa từng có nụ hôn như vậy. biết là rất nhiều năm sau đều nhớ về thời khắc này, nhớ cái cảm giác như mộng ảo khi bị hạnh phúc làm cho sợ hãi.
Chương 61 thế giới này, hẳn có người phụ nữ nào về chuyện đám cưới của mình mà mỉm cười. Trần Uyển cũng ngoại lệ. Ba viên kim cương đặt song song, Tần Hạo chúng đại diện cho kiếp trước, kiếp này và kiếp sau. chỉ cười, . “ phải em thích khảm chín viên rồi.” vò đầu khi nhìn thấy tỏ ý kiến, “ thích? Nếu thích đợi đến lúc chúng ta kết hôn chính thức mua kim cương độc nhất”. “ phải thích, em vốn nghĩ chỉ cần cái vòng đơn giản là được rồi.” Lúc này mới thở phào nhõm, “Vậy mua lại là được”. Còn cái vòng tay, phải dùng ốc vít vặn chặt lại, cười, “Cái này coi như mua để khóa chặt em, xem em có thể chạy đằng nào”. cười đắc chí, giống như đứa trẻ, Trần Uyển thấy rất buồn cười. Hôm đó vì bị kích động đến mức kịp suy nghĩ mà rêu rao khắp nơi. Nhẫn cũng biết chuẩn bị sẵn từ khi nào, tương lai cũng nằm trong kế hoạch của từ lâu, ngay cả ngày gặp mặt cha mẹ cũng sắp đặt đâu vào đấy. “Em đừng lo, yên tâm học hành, đừng lo nghĩ việc chạy khắp nơi để xin thực tập. Chuyện công việc cứ giao cho , tốt nghiệp xong mình cử hành hôn lễ”, ôm và hôn tha thiết, “Chúng ta chính thức chung sống với nhau phải ? Kết hôn, sinh con, có vợ, bế trẻ, những điều này rất tuyệt”. “Phục đấy, có thể tưởng tượng xa đến vậy.” nắm chặt lấy bàn tay , hôn vào từng ngón, “Mèo con, em phải là người giữa đường thay đổi phải ?”. Trước ánh mắt nghiêm túc của , Trần Uyển chần chừ khó quyết. Mấy ngày nay rất hào hứng với những chuyện tương lai, nhìn vào mắt , tim khẽ xao động. có khả năng biến những thứ phức tạp trở nên đơn giản, cũng có vài tâm trạng thể ra ánh mắt. Trong lúc cần cây đại thụ để nương nhờ, lấy , có phải là lựa chọn thích hợp? Nhưng, tất cả tựa như giấc mơ. Mang tương lai của mình giao cho người như vậy, có phải là quá khinh suất? thậm chí, ngay cả tình cũng có. “Tới Nguyên đán gặp cha mẹ , sau đó đến nhà em? Tết cùng đến thăm ông nội? bao lâu nữa là em tốt nghiệp rồi, phải giải quyết những việc quan trọng trước mới được, nhà cửa cũng phải lo liệu…” Nghe lải nhải suốt thôi, dáng vẻ gấp gáp, Trần Uyển lại thở dài. “ có lòng tin vậy sao? Gia đình …” Cậu phản ứng ra sao, chưa dám nghĩ tới, chỉ cần nghĩ tới cánh cửa của gia đình đủ khiến chùn bước. “Đừng nghĩ ngợi lung tung, cha mẹ cũng là người bình thường mà, cũng có hai con mắt cái miệng, ăn thịt em đâu.” thế nhưng Tần Hạo cũng có chút lo lắng. Ngày mùng tháng Mười, lúc Ngô Lạc Nha đến, thái độ của mẹ vô cùng thân mật, thói quen từ trước tới nay hỏi nhiều chuyện của cũng phá vỡ. phải là đoán được nguyên nhân. Sau khi nghe tìm được người vừa ý, mẹ cũng chẳng có ý kiến gì nhiều, giống như ngầm đồng ý. Thái độ lặng im của bậc trưởng bối đáng ra phải khiến yên tâm, nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ, luôn luôn cảm thấy có gì đó thoải mái. Bàn tay Tần Hạo chầm chậm vuốt ve lưng , “Em cần lo lắng chuyện gì, cứ để . giống như chờ đợi cả đời vậy, chỉ cần em gật đầu đồng ý, bất kỳ điều gì cũng sợ”. Xe vào con đường phía nam của hồ Minh Nguyệt, nơi đây được phòng vệ nghiêm ngặt, tâm trạng thấp thỏm lo lắng của Trần Uyển dần lắng lại. Những việc tồi tệ nhất xảy ra, còn có thể có chuyện gì nữa chứ? Mẹ Tần Hạo vừa nhìn là biết ngay phụ nữ thông minh sắc sảo, bà cầm chặt tay Trần Uyển cười thân thiết: “Con trai bác quả nhiên là có con mắt tinh tường”. Bà liếc xéo qua Tần Hạo rồi với Trần Uyển: “Miêu Miêu tính khí nóng nảy, sống với nó lâu vậy làm khó cháu rồi”. Miêu Miêu? Trần Uyển quay nhìn Tần Hạo cười thầm. “Được rồi, mẹ, con bao nhiêu tuổi rồi? Lớn thế này mà còn gọi tên đó”, Tần Hạo lúng túng, “Vào trong chuyện tiếp nào”. Sau khi ngồi xuống, bà liền hỏi tình hình gia đình, Trần Uyển sớm chuẩn bị tinh thần. Chỉ là lúc tới tuổi tác của mình mẹ Tần Hạo kéo dài giọng, ý sâu xa: “Vậy vẫn còn ”. Bà liếc mắt qua chiếc nhẫn đeo rồi đề cập tới vấn đề khác. Trần Uyển lo lắng, Tần Hạo dần dần mất kiên nhẫn, “Con báo với mẹ lần rồi, còn phải nhắc lại lần nữa sao? Cha vẫn chưa về ạ?”. Nụ cười của bà Thạch Hương Lan tắt dần, bực bội : “Con phải là biết cha con bình thường rất bận, lớn vậy rồi mà à? Ngồi chút cũng chịu sao?”, rồi quay sang Trần Uyển giải thích, “Cha của Tiểu Ngũ nhiều việc, bình thường về nhà muộn, buổi trưa bác cũng nhắc qua rồi, chắc phải đợi lâu đâu. Lẽ ra gặp mặt ở ngoài chính thức hơn, nhưng Tiểu Uyển, cháu cũng biết hoàn cảnh nhà bác đấy, tiện lắn”. Trần Uyển gật đầu lia lịa, bà Thạch Hương Lan nghe thấy tiếng người giúp việc mở cửa liền đứng dậy. Trần Uyển cũng đứng dậy theo, bàn tay được Tần Hạo nắm chặt. ngước mắt lên thấy cười vỗ về nên cũng an tâm phần nào. khí khách sáo này vượt quá kỳ vọng của , nhưng xa cách và thận trọng phía sau nụ cười so với lời từ chối thẳng thừng còn khiến người ta lo sợ hơn. đường về, Tần Hạo khẽ hát, sau đó bình thản : “ có sai đâu, cha mẹ là người rất dễ gần. Cha nghiêm nghị hơn chút, bình thường chuyện với cũng bằng nét mặt nghiêm khắc, riêng gì với em đâu”. Trần Uyển khẽ ậm ừ, biết gì trước vẻ hớn hở của . “Sao trông vẫn buồn thế?”, lúc xuống xe hỏi, “Đừng nghĩ ngợi rồi chuốc ấm ức vào thân, nghĩ xem về nhà với cậu em làm sao, tính toán thời gian hẹn gặp mới là việc quan trọng”. Trần Uyển gật gật đầu, đẩy cửa định xuống xe bị kéo lại, “Quên gì rồi?”, rồi nghiêng mặt. khẽ cười, hôn lên má cái. Ánh mắt rạng rỡ niềm vui, tim đập mạnh. “ từng , cho dù là lúc nào cũng đứng bên em đúng ?”. “Dĩ nhiên rồi, em là vợ , đứng bên em đứng ở đâu?”, như lẽ đương nhiên. Thấy đứng bên cạnh xe, nghe từ “vợ” mà hai má ửng hồng xấu hổ, bất giác thấy vui vui: “Lên đây, ngồi xuống, chúng ta nghiên cứu xem em nên gọi là gì?”. Trần Uyển xì tiếng, “Chẳng đàng hoàng chút nào”, rồi quay người chạy, đến đầu cầu thang mà gương mặt vẫn nóng bừng và trái tim vẫn ngừng loạn nhịp. Về đến nhà, việc đầu tiên làm là báo tin cho Hà Tâm Mi, ràng là ấy sốt ruột, hỏi dồn: “Sao rồi?”. “ thế, chuyện, cha ấy về cùng ăn cơm, sau đó ngồi chơi, vào phòng ấy tham quan, rồi về. Thường thăm nhà đều vậy phải ?” “Tớ hỏi cái đó, mà hỏi thái độ của nhà ấy. Thầy Tống mẹ Tần Hạo là người rất sắc sảo, tớ sợ cậu phải chịu thiệt thòi.” “Sao thế được? Người nhà ấy rất nhã nhặn, cũng rất khách khí”, khách khí đến mức xa cách, “ đến gia cảnh nhà tớ mà cũng chẳng thấy họ thay đổi sắc mặt”. “Vậy tốt”, Hà Tâm Mi thở ra nhõm, “Kiểu gia đình đó ràng là rất khách khí, lịch cách thái quá, rốt cuộc cũng chỉ để tôn lên thân phận của họ. Cậu được đấy, tốt nghiệp xong lấy chồng, tớ tốt nghiệp xong thất nghiệp. Ngưỡng mộ chết được”. Trần Uyển bật cười, “Cậu ngưỡng mộ cái gì, mấy ngày trước còn mắng mỏ ấy mà”. “Đó là vì ấy có lỗi với cậu, bấy giờ ấy mới chịu chăm sóc cậu, dù là chưa hết giận, nhưng cũng coi như có tiến triển tốt.” “Nhưng chăm sóc là biểu của tình sao?”, Trần Uyển buồn bã hỏi. Hà Tâm Mi im lặng, lúc sau mới : “Việc đó, cậu vẫn buồn à?”. “”, Trần Uyển lắc đầu, “Có nghĩ cũng chẳng làm được gì, vì vậy thỉnh thoảng nghĩ đến nơi nào đó để tới, để chuyển chú ý, để bản thân dần dần quên nó . Tớ chỉ chắc chắn, mọi chuyện có như vậy ? Sau này sống cùng ấy?”. “Cậu bị chứng bệnh tiền hôn nhân phải. Thích hay thích ấy lẽ nào cậu biết? Tớ thấy cậu thích ấy rồi, quan trọng là người trong gia đình ấy thế nào, mà cậu cũng đâu phải sống với cha mẹ ấy suốt đời.” “Nhưng kết hôn phải chuyện của riêng hai người, là chuyện của hai bên gia đình. Nếu người nhà ấy hài lòng…” “Cậu đừng lo bò trắng răng, chưa tới nước đó đâu. Huống hồ, nếu có vấn đề cũng phải xem thái độ của Tần thiếu gia chứ, coi như là kiểm tra, nếu đạt đá ấy .” Trần Uyển khẽ cười, sau đó trịnh trọng : “Hà Tâm Mi tớ rất thích cậu”. Hà Tâm Mi có chút xúc động, im lặng vài giây, cố ý tỏ vẻ sửng sốt: “Nghìn lần xin đừng, tớ chẳng có hứng với đồng tính đâu”, rồi bật cười, “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ấy bình thường kiêu căng, có việc gì cứ ném cho ấy gánh là được rồi”. Tần Hạo cũng biết là có chút vấn đề nhưng chỉ có thể mình đối mặt. đường đưa Trần Uyển về, cố tỏ ra bình tĩnh là vì muốn để phát điều gì. Về đến nhà, thấy cha mẹ ngồi trong phòng khách chuyện, mím chặt môi, ngồi xuống lời nào. “Cha vừa chuyện với mẹ con, cũng thống nhất ý kiến rồi, Tiểu Uyển là người tốt, nhã nhặn, dịu dàng. Nhưng tuổi còn quá, tính cách nhân phẩm còn phải đợi quan sát. Giờ đến chuyện kết hôn hơi sớm, cũng thích hợp lắm”, Tần Trọng Hoài uống ngụm trà, đứng dậy: “Hai mẹ con chuyện , tôi vào thư phòng”. Sau khi Tần Trọng Hoài , Tần Hạo ngồi xuống lại. ai hiểu con bằng mẹ, ngược lại cũng vậy. soi mói giấu giếm sau nụ cười của bà có thể qua mắt được Trần Uyển, nhưng qua mắt được . “Mẹ, ý của cha là gì?” “Cha con rồi đó, thích hợp. Người tốt nhưng hợp với con, hợp với gia đình ta.” “Có gì mà hợp? Cha cũng Tiểu Uyển nhã nhặn, có dung mạo, có học vấn, hiểu chuyện, biết chừng mực, con chưa gặp ai hơn ấy.” “Mới mấy câu mà nhảy dựng lên thế làm gì?” Bà Thạch Hương Lan lườm con, khi con trai ngồi xuống lại, mới bình tĩnh : “Mẹ và cha con thấy Tiểu Uyển vẻ ngoài rất tốt, nhưng thích hợp. Từ khi bước vào cửa thấy rồi, câu nệ, có tư chất của danh gia vọng tộc, phải mẹ soi mói, nhưng con có thể lấy ấy so sánh với hai chị dâu họ của con mà xem”. Tần Hạo cười, “Có người con nào mà lần đầu tiên bước vào nhà đàn ông lại câu nệ, lo sợ chứ, mẹ quá soi mói rồi. Nếu như câu nệ, xấu hổ thẹn thùng có khi mẹ lại bảo người ta có gia giáo. Hai bà chị dâu đó hả? Trông thấy mối có lợi cứ dán chặt vào, là khí chất danh gia vọng tộc? Họ chẳng bằng ngón tay của Tiểu Uyển”. “ vớ vẩn gì đấy?”, bà Thạch Hương Lan đột nhiên biến sắc, “Để bác cả nghe thấy con thế còn ra thể thống gì!”. Thấy Tần Hạo im lặng, bà mới tiếp: “Nó mới bao nhiêu tuổi? Chưa tốt nghiệp, cái gì cũng xác định được. Có cần phải cưới vội vàng vậy ? Sao mà ngay cả nhẫn cũng đeo rồi?”. “Mẹ, lần trước về con qua rồi, người gấp gáp phải ấy, mà là con. Nếu như con giữ chặt…” “ giữ chặt làm sao? Bay mất à? Tiểu Nha đợi con bao nhiêu năm? Mẹ thấy con bé trưởng thành rồi, từ đến giờ lúc nào cũng bên con, mắt con bị sao mà phân biệt được tốt xấu vậy?” Tần Hạo định mở miệng chuyện này hoàn toàn liên quan tới Ngô Lạc Nha, nghe mẹ nghiêm giọng: “Đừng với mẹ cái gì mà hiểu chuyện, biết chừng mực, người con có lòng tự trọng bao giờ sống chung khi chưa cưới”.
Chương 62 Bực mình, xấu hổ, hối hận,… cái gì cũng đều có cả, dồn ứ trong tim, muốn giải thích nhưng được từ nào. Ngực Tần Hạo phập phồng, nghe mẹ bằng giọng bình thường nhưng vô cùng kiên quyết: “Mẹ chưa già, đầu óc cũng chưa lú lẫn. Từ con có tính độc lập, mẹ luôn mặc kệ, quản lý con nhiều. Con sống với ấy lâu như vậy, bao giờ mẹ gì chưa? Mỗi lần đến thăm con là thấy trong phòng xếp chồng đống quần áo mới, giày mới, mác vẫn chưa xé, giá mỗi cái bằng tiền lương nửa năm của người khác. mới hơn hai mươi tuổi đầu mà tham hư vinh…”. “Quần áo đều là do con mua, liên quan đến ấy…” “Đưng nhiên mẹ biết là con mua, như hoàn cảnh gia đình ấy mua được à? Điều đó thôi nữa, cái nhìn của thời đại các con khác cha mẹ, nếu hai bên tình nguyện mẹ can thiệp. Nhưng con như vậy mà con còn muốn lấy về, đừng hỏi ý kiến cha con, mẹ là người thường nuông chiều con nhưng cũng là người đầu tiên phản đối. Mẹ và cha con là người có tư tưởng tiến bộ, gia cảnh cần dựa dẫm vào ai, nhưng có thể dệt gấm thêu hoa là tốt nhất, nếu cũng có gì để . Chỉ hy vọng con tìm được người biết lễ nghĩa, có học thức, có văn hóa, biết chăm sóc người khác, hoặc là giống như hai chị dâu họ của con, có thể giúp đỡ con đường nghiệp. Tiểu Uyển vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng hoa càng đẹp càng khó trồng. Kết hôn là chuyện cả đời, ấy là dạng người chuộng hư vinh mà biết giữ thân, có thể cùng con hưởng vinh hoa phú quý nhưng có thể cùng con qua hoạn nạn ?” Chuộng hư vinh, biết giữ thân, từng từ từng từ như đập thẳng vào tai Tần Hạo. Càng nghe những lời phê phán Trần Uyển, càng cảm thấy mình nhục nhã vô cùng. Sau cơn giận giữ đến cực điểm là trấn tĩnh đến lạ thường, “Mẹ, con nghĩ mẹ hiểu lầm rồi. Con với Tiểu Uyển sống chung là do con chủ động, trước giờ ấy tham lam của con cái gì. Như tại, cứ khi nào rảnh rỗi ấy đều giúp mợ bán đồ ăn sáng ở góc đường, làm công việc nội trợ. Gia đình ấy khó khăn, nhưng trước giờ chưa từng mở miệng đòi hỏi con tiền bạc hay đồ đạc, có lúc con muốn giúp ấy nhưng bị từ chối thẳng thừng. Cả việc kết hôn cũng vậy, con nhắc đền gần năm rồi, mãi ấy mới gật đầu. Con gặp được người con như vậy là phúc phần của con, cha mẹ hiểu sai ấy…”. “Con có thể chắc chắn ấy phải dạng lạt mềm buộc chặt chứ? Mấy bây giờ ít người tinh vi”, bà Thạch Hương Lan mỉa, rồi nhấc chén trà lên, phát ra tiếng lách cách giữa gian thanh vắng. Bà nhìn những đường gân xanh giật giật trán và nét mặt sầm xuống của con trai, thở dài : “Ý kiến của cha mẹ là đừng vội, cứ chờ thời gian, để tìm hiểu hơn. Nếu như ấy lòng con… tuổi còn trẻ, đợi hai năm nữa có gì là được?”. “Con hiểu suy nghĩ của cha mẹ, muốn tách tụi con ra đúng ?”. thể lý với tính cách ngang bướng của được, bà Thạch Hương Lan bị chọc cho tức giận, “Thằng bé này sao hồ đồ đến vậy? Các con còn trẻ, nếu chân thành cùng sống với nhau cha mẹ ngăn được à? Mẹ chỉ hiểu Tiểu Nha dễ thương, nhã nhặn con cần, lại cần đứa thân phận, con bị vẻ ngoài của nó làm cho lú lẫn rồi phải ?”. “Ai thân phận, ấy là người thế nào, con quen bốn năm nay mà sao? Cha mẹ chưa hiểu ấy bảo người ta có nhân cách, cha mẹ có biết ấy tự kiếm tiền để đóng học phí và chi tiêu sinh hoạt? Cha mẹ có biết là cả chục lần con để mười mấy vạn tệ ở trong nhà mà ấy chẳng thèm để mắt tới ?” Trước đây, Tống Thư Ngu từng khuyên bảo, trước mặt cha mẹ cần chuyện lý lẽ, nên để cha mẹ tức giận mà đổ hết bực bội lên Trần Uyển. Nhưng lúc này bực quá, kiềm chế được. “Ngô Lạc Nha là thiên thần, cái gì cũng tốt, phải là người con muốn. Con chỉ biết Trần Uyển, việc này con làm đến cùng.” Mẹ im lặng hồi lâu, ràng là cũng cố nén điều gì, cuối cùng mới : “Vậy con biết cha ấy là ai ? Những vấn đề quanh cha ấy con có ?”. Tần Hạo hít hơi sâu. biết lần trước về có mối quan hệ với Trần Uyển, thế nào cha mẹ cũng tìm hiểu, điều tra về gia đình . “Con , con hơn ai hết. Tiểu Uyển chủ động với con. Con cảm thấy cha ấy có ảnh hưởng đến chúng con, người còn sống nữa, những điều tiếng xấu cũng qua mấy năm rồi, có bao nhiêu người có thể nhớ chứ?”. “Ấu trĩ. Thông gia với nhà ta mà vậy ảnh hưởng tới cha con như thế nào, mẹ tin là con hiểu. Miệng đời đáng sợ”, bà Thạch Hương Lan lại thở dài, “Được rồi, nếu như con kiên quyết kết hôn, cha mẹ cũng ngăn được. Con người Tiểu Uyển thế nào, cha mẹ cũng tìm hiểu, muốn thế nào thế ấy, sau khi tìm hiểu kỹ hơn, nếu đúng như những gì con cha mẹ phản đối”. thỏa hiệp của mẹ khiến Tần Hạo thoải mái, ngược lại càng có thêm những áp lực vô hình. Cha của Trần Uyển chết rồi, là do Trần Uyển chủ động với , giọng đau đớn nghẹn ngào mà cũng chỉ có bản thân mới hiểu. cố gắng quên buồn chán khi tin tưởng mình, vẫn nhấn số gọi . oán trách dám ngủ, nhất mực đợi tin tức từ . Tần Hạo tưởng tượng đến gương mặt nhắn của cuộn mình trong chăn khe khẽ chuyện, bối rối và nỗi buồn dần bị cảm giác hạnh phúc thay thế. “ với mẹ về chuyện của chúng ta, nên quên béng thời gian. về những điều tốt của em mà hết. Cha mẹ khen em tiếc lời.” mím miệng khẽ cười, hỏi: “ à? lừa em chứ?”. “Em có lòng tin vào bản thân cũng đừng coi thường con mắt của . Người thích tốt sao được?” Tần Hạo vẫn cái kiểu chuyện thường ngày, lúc này Trần Uyển mới thấy yên tâm. “Vậy chắc là do em suy nghĩ nhiều, cứ cảm giác cha mẹ thích. Giờ mới thấy thực tế hơn chút. Vậy em ngủ trước đây.” “Đợi . có lời nào cần với à? Trước thể bây giờ .” Tần Hạo im lặng đợi phản ứng của , có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp. “ cái gì?”, hỏi, sau đó cười khanh khách, “ phải muốn nghe em câu đó à? Cứ bắt bẻ em suốt”. “Em biết muốn nghe câu nào?” Khi biết cha là Trần Hải Hành, mong có ngày có thể nhận được tin tưởng của , được nghe kể về quá khứ. Tới tận hôm nay, giữa hai người vẫn còn có hàng rào sương mù. biết đến khi nào mới đủ tư cách đón nhận tin tưởng của . Tần Hạo nghe khẽ lẩm bẩm, “Em thích ”, cầm điện thoại hồi lâu . Mặc dù đó phải là điều lúc này mong đợi, nhưng những khó khăn bấy lâu nay cuối cùng cũng được đền đáp, nhất thời cảm thấy vui buồn lẫn lộn. “ cũng thế, em tưởng tượng được là thích em đến mức nào đâu.” Sau Tết nguyên đán, Tần Hạo ân cần khuyên bảo Trần Uyển: “Đừng ngại, em nên thường xuyên đến nhà ngồi chuyện. Chẳng phải con người phải thường xuyên gặp mặt, thường xuyên chuyện mới có thể hiểu nhau sao? Sau này là người nhà, giờ hiểu nhau trước chẳng phải sau này tốt hơn sao?”. Nghe ra cũng có lý, Trần Uyển khước từ lời mời của nữa. Lần thứ hai đến nhà , lúc Tần Hạo vào nhà vệ sinh, Trần Uyển ngồi sau mẹ xem mọi người chơi mạc chược. hiểu trò tiêu khiển này, liền xin phép vào bếp xem có việc gì làm. Bước ra đến cửa phòng khách, nghe thấy trong bàn hỏi : “Là đối tượng của Tiểu Ngũ à? Rất thanh tú”. Mẹ Tần Hạo gượng cười : “Là đồng nghiệp của Miêu Miêu thôi”. Sau đó là tiếng xoa quân bài và tiếng cười . Trần Uyển chán nản. Là do quá dại khờ, mặc dù biết khó vào được cánh cửa nhà , nhưng ít nhiều cũng có chút mong đợi may mắn. Hơn nữa, nghe Tần Hạo cha mẹ tư tưởng tiến bộ, nên cũng tin lời. Hóa ra cũng chỉ là con ngốc mà thôi. “ với cậu chưa? Cứ sắp xếp thời gian thuận tiện cho cậu em, ngày nào cũng được”, lúc về hỏi. Trần Uyển im lặng. Mấy lần thăm dò, định với cậu, nhưng lần nào lời tới miệng cũng dừng lại, luôn là cảm giác chưa đúng lúc. Giờ mới thấy may mắn, nếu phải cả cậu và phải đón nhận khinh miệt của người khác sao? “ nghĩ gì vậy? Hồn phách ở đâu rồi?” Tần Hạo gõ gõ hai bên trán . “Em …” Kết hôn là việc quan trọng, bây giờ bỏ cuộc giữa chừng có phải quá đáng lắm ? “Em , chậm mấy ngày nữa được ? Cậu em mấy hôm nay khỏe, em có cơ hội mở lời.” “ khỏe? Sao vậy? Do vết thương à?” Trần Uyển gật đầu. dối là do dạy, hôm nay lại dùng với chính , buồn cười. “Vậy cụ thể là khi nào?” “Sau Tết tiếp được ?” sống với nhau thời gian khá dài nên Trần Uyển hiểu là người thô lỗ nhưng chu đáo, bề ngoài phóng túng nhưng bên trong tinh tế. Thấy lên tiếng, Trần Uyển biết nghĩ điều gì đó. suốt đoạn đường, hai người im lặng về tới cổng nhà Trần Uyển, mới : “Em dự tính thế nào? Thành thực với ”. Trần Uyển sao biết được là mình phải làm thế nào? xúc động ngày hôm đó là do trong mưa gió muốn có được dịu dàng và thương của , muốn nắm giữ chặt, hay đó chính là tình và chấp nhận giao phó đời mình cho ? Do dự kiêng dè vì sợ hãi lớp vực sâu phía sau lớp sương mù dày đặc, hay vì tin bản thân có may mắn như người khác? Có ? trả lời được. Nếu phải tình , tại sao khi nghĩ đến việc phải trả lại nhẫn cưới cho , trái tim lại nhói đau? Nếu như đó là tình , tại sao lại sợ hãi e dè? “Qua Tết bàn tiếp được ? cũng khuyên em phải qua lại nhiều với cha mẹ , thực , em hiểu gia đình , muốn chấp nhận cũng phải có thời gian. Cậu em là người rất hiểu chuyện, nếu như cha mẹ có thể đồng ý em nghĩ cậu cũng có ý kiến gì.” lặng người. “Cha mẹ thích em đúng ?” Tần Hạo nắm chặt tay , Trần Uyển đau đến mức chau mày, mới ý thức được hành động của mình, liền buông tay. “Mẹ nhân lúc ở đó gì với em?”, rồi hỏi nghiêm túc: “Có phải mẹ tìm em chuyện?”. Trần Uyển có chút buồn cười, “ gì? Mẹ cầm cục tiền đến ném chết em à? Bắt em và chia tay? Có phải là phim kịch gì đâu”. Cười xong trịnh trọng : “ là mẹ có gì. cũng biết em, nhiều khi ngốc nghếch, nhưng có khả năng phán đoán qua câu và sắc mặt người khác, từ em được tôi luyện rồi”.
Chương 63 Ngô Lạc Nha thèm đếm xỉa đến gương mặt xanh xám của Tần Hạo, tò mò nhìn ra ngoài cửa xe: “ ta ở đây à? Nhà cửa cũ kỹ vậy”. Bóng người phía trước ra dần, tim bắt đầu đập loạn. Nửa tháng gặp, chỉ biết bị cảm và lên cơn sốt, ngờ gầy thế này. “Em quyết định xuống xe bớt lung tung . Ra sau ngồi”, Tần Hạo đập vào lưng Ngô Lạc Nha, “Nghe thấy gì ? Bảo em ra sau ngồi”. Ngô Lạc Nha cười cười, lúc xuống xe vừa hay đối mặt với Trần Uyển. Tần Hạo thấy tình thế hay, vội vàng bước xuống theo. Lại thấy Ngô Lạc Nha đưa tay ra, khẽ “Hi” tiếng, “Tôi là Ngô Lạc Nha”. Trần Uyển tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, kịp nhìn thấy Tần Hạo, cũng đưa tay ra, “Trần Uyển”. xong mới đưa ánh mắt thăm dò sang phía . “Cuối năm cùng về Tế Thành”, Tần Hạo giải thích, “Mẹ ấy ở nhà buồn, bảo đưa chơi”. đường , mấy lần bảo Ngô Lạc Nha xuống xe nhưng vẫn khăng khăng ngồi đó, phải hết sức kiềm chế. Lúc này sắc mặt tốt, mở cửa trước cho Trần Uyển vào ngồi. Ngô Lạc Nha thấy Tần Hạo như vậy liền sang bên, hậm hực mở cửa sau. “Tôi nghe Ngũ em hơn tôi, hơn mấy tuổi?” “Cái gì mà em em em, gọi là chị dâu.” Tâm trạng hoang mang ban đầu dần bình phục trở lại, Trần Uyển nghiêng người quay mặt ra sau vui vẻ với Ngô Lạc Nha: “Gọi bằng tên là được rồi”, rồi quay sang Tần Hạo: “Em là khách, là chủ, đừng làm bộ mặt u ám thế được ?”. Tần Hạo nghe xong khẽ mỉm cười, nắm lấy tay . Ngô Lạc Nha nghe hai từ “khách, chủ” mím miệng, thấy hai người tay trong tay liền nhìn ra ngoài. Hành động ấy lọt vào mắt Trần Uyển, cười với Tần Hạo: “Gọi điện tới mà là có khách, vậy xem phim nữa nhé? đâu đó chơi cũng được”. Tần Hạo gật đầu lia lịa, “Hay Tiểu Hoàn Sơn. núi có chùa Đại Nguyên khá linh thiêng, cũng đúng lúc em muốn cầu thần để năm nay có thể lấy được người chồng tốt”, câu này ràng là với Ngô Lạc Nha. Ngô Lạc Nha sao lại hiểu ý trêu chọc của chứ, hừm tiếng rồi vờ nũng nịu: “Hôm nay em giày cao gót, Ngũ phải cõng em đó! Trời lạnh em cũng muốn leo núi. Hai người vốn định đâu cứ , cần lo cho em làm gì, cứ theo kế hoạch cũ là được”. Lúc Tần Hạo ở Bắc Kinh nghe Trần Uyển muốn xem phim Chúa tể của những chiếc nhẫn, nhiều lần hẹn khi nào trở lại . Đến nơi, liền mua vé. Ngô Lạc Nha nhìn bóng lưng , sắc mặt thay đổi, vội chạy theo sau, khoác tay vô cùng tự nhiên. Trần Uyển khẽ nhếch môi cười, quay người xem những tấm áp phích tường. Bước vào rạp phim, Ngô Lạc Nha khăng khăng đòi ngồi bênh cạnh Tần Hạo, Tần Hạo sầm mặt kéo sang bên trái để ngồi giữa. Trần Uyển lặng yên nhìn hai người, nghĩ tới việc từ tới lớn họ quen tranh giành nhau như vậy, bỗng dưng thấy chua xót vì những năm tháng trước đây của có bóng hình . Những hình ảnh màn hình vô cùng tuyệt vời, ở ngay dưới cũng diễn ra những cảnh kém. thanh trong rạp khiến Ngô Lạc Nha thỉnh thoảng lại giật mình sợ hãi nép vào lòng Tần Hạo, sau đó tỏ ra ngượng ngùng khi ý thức được ánh nhìn của Trần Uyển. Trong bóng tối, đôi mắt Ngô Lạc Nha lấp lánh, Trần Uyển biết đó chính là ánh nhìn khiêu khích. Lúc ra, thấy vẻ mặt tức tối của Tần Hạo, Trần Uyển mới yên lòng. Khi lấy xe, Ngô Lạc Nha nắm chặt cổ áo bằng giọng đầy tiếc nuối : “ Ngũ thay đổi rồi, trước đây ấy tới rạp xem phim vì ghét bẩn, ồn ào, càng hề mua đồ ăn vặt. Ngũ thay đổi rồi…”. Những từ sau đó cần Trần Uyển cũng hiểu. Cuộc sống trần tục? Tầng lớp thấp? Đại loại thế. nhìn đầu ngón chân mình, đột nhiên bật cười, ngẩng lên nhìn Ngô Lạc Nha bằng ánh mắt nghi hoặc, : “ phải là cá sao biết được niềm vui của cá?”. Nụ cười gương mặt của Ngô Lạc Nha tắt lịm, có niềm vui nho lan tỏa trong lòng Trần Uyển. Lúc lên xe, Ngô Lạc Nha tỏ vẻ mất hứng, Tần Hạo đưa về trước, giận dỗi : “Hai người đâu?”. Tần Hạo bực mình, “Tụi nửa tháng mới gặp nhau, bây giờ làm chuyện thân mật. Em cũng muốn theo à?”. Ngô Lạc Nha bị chẹn họng được, Trần Uyển đỏ mặt tía tai. “Vậy trước khi đưa em về nhà, phải chở em tới cửa hàng bán dưa muối, lúc mẹ dặn mua ít dưa chuột muối, mấy ngày nay dạ dày cha tốt, tối nào cũng ăn cháo.” “ về chuyện xưng hô với em bao nhiêu lần rồi? Cái gì mà cha mẹ? Của em hay của ? Để tránh người khác hiểu lầm, em có hiểu ? Để người nào nghe thấy hay đâu.” “Có gì mà hay? Em gọi mười mấy năm rồi, cha mẹ phản đối, hà tất phải khó khăn thế?” Tần Hạo nhìn Trần Uyển cúi mặt xuống, cơn tức giận kìm được nữa, “ khó khăn? bị oan ức mười mấy năm…”. “Em mới oan ức mười mấy năm! Em xem cái gọi là tình cảm, suy nghĩ…” Giọng chói tai vang lên, xe thắng gấp khiến Trần Uyển bổ nhào về phía trước. chỉ có thể nghe tiếng “Cút!”, quay sang thấy mặt Tần Hạo đỏ gay, những gân xanh trán nổi . “Cút!” Phía sau, Ngô Lạc Nha sợ đến ngây người, hình như chưa từng thấy Tần Hạo giận dữ như vậy, môi dưới run run, nước mắt giàn giụa, rất có vẻ đẹp như hoa lê dưới mưa. Trần Uyển chưa kịp phản ứng gì Tần Hạođã xuống xe, mở cửa sau, “Xuống!”. Ngô Lạc Nha né tránh, miệng gào lên: “ xuống là xuống”. Nhưng cánh tay bị Tần Hạo túm lấy rồi kéo cả người ra ngoài. Trong khoảng thời gian từ cuối năm đến đầu năm, đến nhà cậu rồi sau đó về Bắc Kinh thăm ông nội, kế hoạch là vậy nhưng thể thực được, dự tính giữa năm kết hôn cẩn thận rơi vào vòng ảo tưởng. Điều bực bội hơn, bên là thái độ hời hợt, tác thành của cha mẹ với mối quan hệ của hai người; bên là Trần Uyển cứ né tránh, trong hoàn cảnh này dường như chỉ có mình là gắng hết sức. Hơn nữa, mẹ như cố ý sắp đặt cho với Ngô Lạc Nha… Tần Hạo cố kìm nén bản thân, nhưng càng cố gắng khát vọng càng mãnh liệt hơn. “Xuống cho tôi! Đứng thẳng lên, đừng dựa vào người tôi”, Tần Hạo dựng thẳng người Ngô Lạc Nha, “ trăm đây, cầm lấy mà bắt xe. Suốt buổi chiều chịu đựng đủ rồi, thích gì làm nấy. Sau này đừng có làm trò giả vờ này nọ trước mặt tôi, phiền phức”. xong, đầu ngoảnh lại, thẳng về chỗ ghế lái. Những chiếc xe bị kẹt lại đường bắt đầu khởi động từng cái , trong gương chiếu hậu, hình ảnh Ngô Lạc Nha đứng khóc lóc dần dần mất hút. Trần Uyển muốn cười, nhưng lại cảm thấy như vậy quá nhẫn tâm, đành cố nín. “Có thấy quá tuyệt tình, quá nhẫn tâm ?”, Tần Hạo im lặng hồi lâu mới . Trần Uyển lắc đầu. “Biết em bực mình, trong rạp chiếu phim im lặng , mặt đanh lại như giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba của vậy. , em ghen phải ?” liếc nhìn , “Ai bực mình, ai ghen chứ? Vì em xem phim mà. Em đanh mặt lại muốn nũng nịu giống ấy”. “Lúc đầu cũng nhịn, nhưng mẹ dặn là phải nể tình cảm mười mấy năm, được bỏ mặc ấy”, tay phải đưa ra nắm chặt lấy tay , “Nhưng nếu như quá đáng, khiến em khó chịu, thế nào cũng khiến ấy trả giá. Em đừng sợ , có đánh chết , cũng quát em như thế đâu”. Trần Uyển cũng nắm lấy tay , trả lời. Về đến Kim Thịnh, vừa đóng cửa ôm lấy cổ mà hôn. Cảm xúc mạnh mẽ bất ngờ nhanh chóng lướt qua tâm trí , lần đầu tiên chủ động hôn , vô cùng mãnh liệt. Trái tim Tần Hạo đập liên hồi, khi bình tĩnh lại, ôm chặt lấy , nghiêng đầu hôn đáp lại nụ hôn của . biết là rất nhớ , nhưng khi hòa quyện với nụ hôn của , mới hay, chỉ nỗi nhớ nhung thôi đủ. “Nhớ à ?”, ôm lấy cơ thể trần trụi nửa người vào phòng ngủ, tim đập thình thịch theo tiếng rên rỉ của . “Mèo con, mở mắt ra nhìn ”, lúc chầm chậm vào , bằng giọng đầy khao khát. Bàn tay rắn chắc và cơ thể tráng kiện của đủ để che mưa che gió cho . Trần Uyển bình tĩnh nhìn , bốn mắt nhìn nhau, hoa lửa trong mắt dường như càng trở nên mãnh liệt khi hai cơ thể hòa quyện rồi nhen nhóm vào tận tâm hồn. Chính thời khắc này, nhận ra mình . “ làm đau em à?”, dừng lại, “Đừng khóc, đừng khóc”. đưa tay lên lau nước mắt mặt . Tần Hạo dỗ dành, cúi xuống lấp đầy đôi môi . cứ ôm chặt , ưỡn người để đón nhận tìm kiếm của . Lúc Tần Hạo về đến nhà cha mẹ ở gần hồ Minh Nguyệt, ánh mắt giấu nổi niềm vui, giúp việc mở cửa khẽ nghiêng đầu chau mày ra hiệu, ngừng hát, lắng nghe động tĩnh trong nhà rồi mới bước vào. Đứng từ cửa phòng khách nhìn vào, Ngô Lạc Nha ngồi sofa ngẩn người xem tivi, đôi mắt sưng lên như hai trái đào chín. “Ồ, khóc đến giờ này sao? Mấy tiếng rồi? biết mệt à?” Ngô Lạc Nha quay đầu sang, ánh mắt như ngày thường. Tần Hạo cười nhạt, mở miệng định bị mẹ từ đằng sau đẩy cái làm cho loạng choạng. “Tôi tưởng ăn chơi đến quên luôn cửa nhà rồi chứ?” Bà Thạch Hương Lan cầm túi chườm nước đá vào, mắt Ngô Lạc Nha lại bắt đầu loang loáng nước. “ còn biết mà về à?” “Dĩ nhiên là con về chứ, con còn muốn xem vị…”, Tần Hạo hất hàm về phía Ngô Lạc Nha, “Xem xem vị công chúa này tố cáo thế nào. Từ diễn kịch kiểu này rồi! Lớn như thế mà não sao lớn chút nào vậy?”. “Em có não mà vẫn tò mò muốn xem người đó của như thế nào à? Chẳng qua cũng chỉ thế thôi”, Ngô Lạc Nha cười nhạt. “Người gì?” “Im miệng cả ”, bà Thạch Hương Lan nghiêm giọng quát, “Tiểu Ngũ, con có trái tim hả? Tiểu Nha quen hay sao mà con nhẫn tâm ném con bé ngoài đường như vậy? Lúc con bé đuổi theo con, vội quá mang theo tiền đấy, con biết ? Trời thế này mà con vứt ngoài đầu đường để nó bộ về, đúng là càng ngày càng chẳng ra gì”. “Con đưa ấy trăm tệ bảo bắt taxi”, Tần Hạo bực dọc trừng mắt nhìn Ngô Lạc Nha năng thành . “Em bị tức quá, đầu óc rối tung lên, quay lại tiền biết bị gió thổi đâu rồi. Hai người loáng cái chẳng thấy đâu, em bộ còn cách nào nữa?” “ biết gọi điện à? Thế biết gọi xe rồi đến cổng kêu người nhà mang tiền xuống à? Vốn là cố tình gièm pha, cả buổi chiều phá đám, coi tôi như thằng đần? học mấy năm rồi, càng học não càng ngắn lại phải ? Tôi và chị dâu là có thể…” Tần Hạo chưa hết câu, bị mẹ tát cho cái. ngừng lúc rồi tiếp: “ ai phá đám nổi quan hệ giữa tôi và chị dâu đâu”. Sau đó nghiêng đầu quay sang bà Thạch Hương Lan, “Mẹ, con với Tiểu Uyển rồi, mấy ngày nữa gặp cậu ấy, đợi ấy tốt nghiệp xong kết hôn. Những người ở Ủy ban Nhân dân có ai mà con biết”.
Chương 64 Trước đây Tần Hạo từng với , bất luận là lúc nào, cũng luôn chọn đứng bên . Lời đường mật đủ làm tin, nhưng lúc chọn lựa như thế, Trần Uyển cảm động biết sao cho hết. bảo về nhà lập tức tìm cơ hội với cậu, ngón tay Tần Hạo mơn trớn môi bỗng dừng lại, hít sâu, như suy nghĩ điều gì, sau đó khẽ : “Chuyện này, có là em quyết tâm?”. Trần Uyển trịnh trọng gật đầu. Ánh mắt long lanh, đầy vui sướng. cũng nén được cười vui. Nhưng sau kỳ nghỉ Tết, lúc người của Tổ Thi hành án và Ủy ban Kỷ luật đến nhà, biết là lại lần nữa mình nuốt lời. “Tiểu Uyển vào đây theo cậu”, cậu hầm hầm cầm tờ kỷ luật do hai người mang đến, với Trần Uyển. Trần Uyển nhìn thấy mợ lo lắng, tay chân luống cuống, mím miệng bước vào phòng theo cậu. “Những điều vừa rồi con là hay giả?” Trần Uyển cúi gằm mặt nhìn ngón chân, rồi lại ngước lên, dứt khoát: “Thư là , của cha và của con gửi , đều là . dối cậu mợ phải con viết là vì con muốn gây thêm rắc rối cho cậu mợ”. “Con bé này, ăn gan hùm tim gấu rồi hả?”, Củng Tự Cường bàng hoàng, bật dậy hét lên: “Chuyện lớn thế này mà với người lớn?”. “Con ngờ là họ tìm đến tận nhà”, Trần Uyển lại cúi gằm mặt xuống, căng thẳng bấu bấu móng tay, thành thục phân trần: “Con gửi thư nặc danh, con nghĩ có chuyện gì, cho dù là đoán ra con, cũng có chứng cứ chứng minh. Sau đó thư rất lâu mà có động tĩnh, con còn hỏi thăm dò, cứ nghĩ là lại giống như cha trước đây, ai quan tâm đến, nên thất vọng. ngờ qua mấy tháng họ mới tìm đến nhà”. Củng Tự Cường chầm chậm ngồi xuống, “Thư của cha con đâu? Hay là con gửi nguyên bản gốc ?”. “Con ngốc vậy đâu! Gửi bản in thôi. Để con lấy bản chính.” Lúc quay lại, mợ cũng bước vào phòng, Trần Uyển đưa thư cho cậu, ngồi xuống mép giường. Ông Củng Tự Cường càng đọc, nét mặt càng bình tĩnh, đọc đến phần cuối ông lặng người. Đưa thư cho mợ, ông run rẩy châm điếu thuốc, nhưng đánh lửa mấy lần được. Trần Uyển vội cầm lấy hộp quẹt, giúp cậu châm thuốc. “Tìm thấy bức thư hồi nào?” “Ngày mùng tháng Mười năm ngoái.” Trần Uyển hít hơi sâu, tập trung nhớ lại. Cậu ngồi lặng lẽ hút thuốc, ngón tay run run dần bình tĩnh lại. Mợ đọc xong thư nước mắt lưng tròng, định gì đó nhưng lệ cứ chảy ra. “Là chuyện gì, là loại người gì chứ? Đây chẳng phải là ép chết người ta sao?”. Trần Uyển thấy mợ khóc, kìm được xót xa, đôi vai khẽ run lên nhưng khóc thành tiếng. Củng Tự Cường thấy vậy càng đau đớn như dao cắt vào tim. “Khóc cái gì chứ? Tiểu Uyển, con cũng đừng khóc. Khóc lóc chẳng nghĩ được cách gì cả, cậu cần suy nghĩ xem việc này phải giải quyết thế nào.” rồi cậu lại châm thêm điếu thuốc, giấu kín tâm trạng đầy phức tạp. Lúc lâu sau, Củng Tự Cường mới ngước đầu lên, “Việc này, cậu tin ngày đòi được công lý, nhưng được vội. Tiểu Uyển, con giữ bức thư kỹ. Người hôm nay đến là người của Tổ Thi hành án, vậy là lập thành án rồi. Họ bóng gió là muốn văn bản gốc, nhưng có thể họ giải quyết công bằng hoặc có thể là . Chúng ta phải thận trọng, bức thư này mà đưa chẳng còn chút chứng cứ nào nữa. Do đó có đưa cho ai cũng phải là người đáng tin”. Trần Uyển gật đầu lia lịa. “Còn nữa, chuyện này được bạ ai cũng . Chưa đến ngày có thể xoay chuyển tình thế chưa thể tự đắc được, cậu con sống mấy mươi năm rồi, luôn theo chính trực, nếu ngay cả con mà cậu cũng bảo vệ được có lỗi lớn với cha mẹ con”. “Cậu…” “Con bé này”, Củng Tự Cường thở dài, “Con vẫn coi cậu mợ là người nhà sao? Việc lớn thế này mà tự mình gánh vác”. “Con sợ gây phiền phức cho gia đình…” “Tính con giống hệt mẹ con. Việc lớn thế này mà bàn với người lớn? Phiền phức sao nào? Phiền phức hơn nữa cũng có cậu đối phó cho con. Sau này được thế nữa, nghe chưa?” Trần Uyển gật đầu. Về phòng mình, nhấn số điện thoại của Tần Hạo, suy nghĩ hồi lâu rồi lại xóa . Nghĩ kỹ rồi gọi cho Phương Tồn Chính, người có thể tin tưởng để nhờ giữ bức thư dường như chỉ có ta. Cuối năm ngoái Phương Tồn Chính bàn giao toàn bộ trang thiết bị làm đĩa cho người khác, lúc gọi điện thu tiền ở Đế Cung, “Vẫn chưa khai giảng à?”. “Sắp rồi, còn hai ngày nữa.” Lần gặp trước, nhờ ta tìm kiếm tin tức, dù sao ta cũng quen biết đủ mọi hạng người. “Chuyện lần trước…” “Em đợi chút, vào văn phòng chuyện.” Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trần Uyển mới tiếp: “Hôm nay có người đến tìm…”. Sau khi kể lại sơ qua tình hình, Phương Tồn Chính mới : “Cậu em rất có lý. Bức thư đó thể tùy tiện đưa cho người khác được, đó là cơ hội duy nhất, có thể giúp cha em lật lại bản án hay là nhờ nó. Việc này có thể điều tra tới cùng hay , còn phải xem thái độ của cấp . Cấp có động tĩnh, chúng ta có thể ít nhiều nghe được tin đồn, đến lúc thích hợp quyết định vẫn chưa muộn. Nếu việc thành, đến bước đường cùng có thể gửi bức thư lên cơ quan cao hơn”. “Em muốn giúp cha em lật ngược vụ án, nhưng dù sao cha em cũng có cái sai. Em chỉ hy vọng có thể bắt được kẻ xấu xa, kẻ bức tử cha em phải bị trừng phạt.” “… Khóc à?” “, bị nghẹt mũi thôi.” ta im lặng lúc mới cẩn thận thăm dò: “Việc này sao hỏi thử ta? ta biết nội tình việc giải quyết dễ dàng hơn chúng ta”. “Em dám”, Trần Uyển sụt sịt mũi, “Em sợ ảnh hưởng quá lớn, gia đình họ…”. Phương Tồn Chính biết an ủi ra sao. Trần Uyển có thể tưởng tượng đến cảnh ta ngồi trong văn phòng vò đầu nghĩ ngợi. “Em định với ấy, việc của gia đình mình để gia đình giải quyết, để gia đình ấy liên lụy phiền phức lớn.” “ hiểu, chúng ta tìm ta nữa, có giúp em rồi. Có bất kỳ động tĩnh gì, nhanh chóng báo cho em”, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, “Trước Tết bận giao lại xưởng làm đĩa cho người khác, nên quên mất việc này. Hạ Phong Tử bị bắt rồi, trước khi bắt được , lẩn trốn ở phương Nam hai năm. Lúc vận chuyển hàng về, vừa đến Tế Đông bị tóm gọn. Việc này, biết có liên quan đến chuyện của cha em ?”. “ thể. Cha em sao có thể liên quan đến con người bất chính đó được?” Trần Uyển nghĩ ra mấu chốt vấn đề ở đâu. “Em nghĩ , Hạ Phong Tử rất gần gũi với đám Giang Lỗi…” “Em hiểu rồi.” Trần Uyển hiểu ra chút ít. “Có phải là có thể tìm hiểu được từ ta, xem có liên quan gì đến cha của Giang Lỗi ?”, giọng run run, tim đập loạn nhịp. “Em đừng nóng vội, việc này thể hấp tấp. cũng chỉ đoán mà thôi, chúng ta tìm hiểu chính xác rồi hãy bước tiếp theo.” Dường như ngay cả Phương Tồn Chính cũng nghe thấy tiếng trái tim đập loạn, hết sức lo lắng. “Em biết rồi, Cảm ơn , Tồn Chính.” “Đừng khách sáo, nghe quen lời khách sáo của em. Chúng ta thành… Dù sao, bất cứ lúc nào chúng ta cũng là bạn, phải ?” Bạn, Trần Uyển lặng lẽ gật đầu. Vào học trở lại, trong ký túc ràng vẫn vắng vẻ như trước. Mọi người tìm được đơn vị thực tập hầu như đều rời ký túc, có tương lai hay cũng phụ thuộc vào nửa năm lăn lộn này. Hà Tâm Mi ngày nào cũng giam mình trong phòng lên mạng, ngủ nghỉ, chỉ có Trần Uyển bầu bạn với ấy. “Con chuột nhà cậu đâu?” Hà Tâm Mi rất thích đồ ăn do cậu Trần Uyển làm, thấy Trần Uyển đưa, ngập ngừng lúc rồi đón lấy. Trần Uyển ném những thứ khác lên bàn, nằm xuống thở dài: “Giận tớ. Đưa tớ đến, chào tạm biệt rồi luôn”. Cậu thời gian này suy nghĩ nhiều, mấy đêm ngủ mà nhìn già mấy tuổi, khí trong nhà buồn chán, có tiếng cười. Bảo làm sao có thể với cậu về chuyện kết hôn được chứ? Hơn nữa, thể thổ lộ với Tần Hạo bất kỳ chuyện gì, chỉ có thể tìm cớ kéo dài, để thư thư mấy ngày nữa. lại nghĩ rằng do sợ sệt, do dự dám , vừa rồi thấy bộ dạng ủ ê, dường như muốn cáu nhưng đủ sức. Trần Uyển nghĩ tới bộ dạng định điều gì xong lại cúi đầu , trong lòng đau nhói. “Hai người…”, Hà Tâm Mi ngậm miếng thịt bò ngũ vị, lắc đầu, “Giờ tớ có khuyên cũng chẳng ích gì. Thời gian mật ngọt khiến người ta cứ thế trượt dài, đến lúc nhận ra điều tốt lại xem nhau như kẻ thù. Loại tình này quá đau thương, đúng như Ninh Tiểu Nhã , gây tổn thương cho nhau gọi là tình sao?”. “Vậy cậu thử dịu dàng như nước để bọn tớ mở mang đầu óc xem nào?” “Miễn nhiễm với tình rồi. mình tớ trải qua những tháng ngày vui vẻ”, Hà Tâm Mi thoải mái, “Tớ giờ đợi tin của mẹ, tớ còn muốn học hai năm nữa, nhưng mẹ muốn. học nhiều ai lấy. Vậy cũng hay, tớ nghe mẹ, đợi mẹ sau khi tìm được công việc cho tớ, tớ lao vào ăn uống để tận hưởng cái chết êm đẹp”. Trần Uyển mỉm cười, ngồi dậy thu dọn đồ đạc giường. “Còn cậu? Nhà cậu sao?” “ ấy là công ty bảo hiểm ngân hàng, có công việc nhàng là được. Tớ hỏi nhiều. có cũng chẳng sao, tớ tự tìm. Hoặc là tớ mở tiệm, tớ muốn mở tiệm đến phát điên lên rồi. Tồn Chính có chút tiền muốn mở tửu lầu, hỏi tớ có đồng ý giúp . Cậu đừng gì cả, tớ cũng có chút hứng thú.” “Woa woa, tuyệt vời”, Hà Tâm Mi rất thích thú với chuyện châm ngòi thổi gió, “Đại ca xã hội đen và công tử quý tộc giao chiến, tớ rất muốn xem con nai nào chết…”. “Được rồi đấy. Tớ chỉ thấy có chút hứng thú chưa đồng ý”, Trần Uyển lườm ấy, “Tiểu Nhã biết sao rồi, lần trước cậu ấy tìm đơn vị thực tập, nhưng Triệu Quốc Trị lại như thế”. rồi cúi đầu dọn dẹp tiếp, “ầm” cái, cánh cửa bật tung. Ninh Tiểu Nhã mặt phờ phạc, bước loạng choạng. Trần Uyển vừa thấy vội chạy đến đỡ. Ninh Tiểu Nhã dường như trụ nổi nữa, nửa người ngã hẳn vào Trần Uyển. “Hà Tâm Mi, đến giúp tay nào.” Hà Tâm Mi đá chiếc ghế ra, đỡ Ninh Tiểu Nhã nằm xuống. Ninh Tiểu Nhã nhìn là Hà Tâm Mi “ớ” lên tiếng đầy đau khổ.