Chương 50 Trần Uyển lấy nửa tiền tiết kiệm năm nay đưa cho Tiểu Vũ, hai chị em ở trong phòng đưa đẩy mãi Tiểu Vũ mới cầm. “Chị, em lên trường tìm việc làm thêm ngay. Giống chị vậy đó.” “Em tưởng dễ dàng như vậy à? Đất lạ, người lạ. Số tiền này mua thẻ cơm, thấy cái điện thoại nào rẻ mua cái. Tiết kiệm tiền nhưng cũng đừng tiết kiệm cái ăn, gầy thế này chẳng có đứa con nào dòm ngó đâu.” Thằng nhóc này mới đó mà cao hơn cái đầu rồi, cao gầy như cái sào ấy. “Tiền bán nhà để cậu mợ dưỡng già, được đụng vào. Lúc nào thiếu tiền tìm chị, chị cho em.” Tiểu Vũ gật gật đầu, do dự lúc mới lắp bắp : “ Chính ngày mai đến đưa em. Chị, chị với Chính, là còn gì nữa sao?”. Trước mắt lên ngọn lửa khi Phương Tồn Chính châm thuốc, giống như rung động ban đầu của , chớp mắt tiêu tan trong màn đêm tĩnh mịch. gật đầu, “Ngủ sớm , ngày mai lên tàu hoả”. Trong thời gian nghỉ hè, Trần Uyển cứ nơm nớp lo sợ, sợ rằng sau này nhập học lại có lời đồn đại truyền đến, bao nhiêu kẻ túm tụm thầm sau lưng. May mà Hà Tâm Mi và Ninh Tiểu Nhã đáng tin, nên những điều lo lắng xảy ra. Chỉ là khi vào văn phòng khoa nhìn thấy Tống Thư Ngu, trong ánh mắt chứa đựng điều gì đó sâu xa khiến phát hoảng. chỉ trích Tần Hạo bội tín, trước lúc trở về trường vì kiên quyết muốn tìm việc làm thêm mà tỏ thái độ phản đối hết sức thô lỗ, trong lòng vui, tiếng nào lập tức xuống xe, mình quay về ký túc. “Vâng, cậu còn sợ tin đồn, tớ thay cậu trở thành nhân vật nữ chính trong vụ tai tiếng rồi. Mọi người trong trường đều thấy có con rùa chạy với tốc độ 10km/h trong khuôn viên trường đuổi theo tớ”, Hà Tâm Mi quay sang Ninh Tiểu Nhã cười khúc khích, “Đám nữ ở khu ký túc chắc là đều tức tối ghen tị đến mức giật tóc túm đầu”. Trần Uyển nhịn cười cầm sách quay người vào trong. “Này cậu đừng có giả vờ, Trần Uyển, cậu muốn biết ấy và tớ gì sao?” “Còn có thể gì nữa? Mấy ngày nay chẳng phải cứ lặp lặp lại mấy câu đó sao?” Hà Tâm Mi cắn quả táo cái rộp, “Hỏi tớ là cậu có ăn cơm được , có ốm , tìm được việc chưa, trước mặt chúng tớ, có quở trách gì ấy , đồ ấy mang đến cậu có đụng đến . Trước đây tớ thấy ấy những lời thối tha, nhưng giờ đổi lại, vừa thối tha vừa vặt vãnh tầm thường, cứ lảm nhà lảm nhảm. Đúng rồi, ấy còn gọi tớ là ‘liên bang ngực to’, khốn khiếp, giúp ấy chuyển đồ như bắc cầu Hỷ Thước mà có được điều gì tốt đẹp”. Ninh Tiểu Nhã bật cười thành tiếng, Trần Uyển cũng cười rung vai. đọc sách vào, quay người lại đối diện với Hà Tâm Mi, : “ cần quan tâm đến ta là được rồi, loại người đó nếu mình càng phản ứng lại ta càng thích chí”. Hà Tâm Mi : “Chẳng phải tớ vì tốt cho hai người sao? Nhìn dáng vẻ của ấy, tớ thấy thương cảm, đành lòng”. “Trần Uyển, cậu cho ấy cơ hội ”, Ninh Tiểu Nhã cũng đồng tình . “ người biết tôn trọng người khác cần thiết phải tôn trọng ta”, Trần Uyển quay người vào trong tường, thèm phản ứng trước nỗ lực của hai bạn. Trong mắt người khác, có thể là bạn ngang bướng, được chiều mà trở nên kiêu căng, nhưng có ai biết những hoang mang, lo sợ trong lòng chứ? Những người xung quanh chỉ thấy khéo léo và phóng khoáng của , chỉ riêng mới tận mắt nhìn thấy hung hăng dữ tợn của . bóp chặt cằm , giọng như tênh nhưng đầy uy hiếp như dùi khoan vào tận xương tuỷ; cái ôm ấm áp của mang theo nhiều điều khó hiểu; những lời thốt ra cùng ánh mắt khẩn thiết… Rất nhiều ký ức vụn vỡ về trong đầu , chồng chéo, lặp lại, phóng to, luân chuyển, lần lượt tái . người làm sao có thể biến hoá nhiều đến thế? Làm sao có thể ràng như thế? Khiến biết làm sao, khiến hoài nghi những niềm vui trước mắt chỉ là hư . Lúc gặp lại, giận dữ và oán hận vẫn còn, từ đáy lòng dần tràn đến ánh mắt. Ngồi trong quán ăn Tây của Gia Thành, cắt miếng bít tết trước mặt phát ra thanh rào rạo. Trong ánh nến, Tần Hạo ngước mắt cười, “Chẳng phải em tuổi Sửu sao? Sao lại hận bò đến thế?”. “ mới là tuổi Sửu ấy!”, Trần Uyển khó chịu. “Biết tại sao dẫn em đến đây ăn ?” Tần Hạo đưa mắt nhìn xung quanh lượt, lúc quay lại, trong mắt đầy vẻ đắc ý. “Biết em tìm cớ gây gổ với , chỗ này nhiều người dòm ngó, em có bực mình cũng nên kiềm chế chút.” Trần Uyển hừ lạnh tiếng. “Vẫn còn giận à? Thế này bao nhiêu ngày rồi? Thấy gần như ngày nào cũng đứng dưới phòng em, em cũng phải cho chút sĩ diện chứ? Có chuyện gì to tát đâu? Tống Thư Ngu tìm đến tận nơi hỏi , em mười mấy năm, có thể được sao? Cậu ta cũng giúp em trút giận rồi, suýt nữa đập chai rượu vào trán đấy.” Thấy vẫn nguôi ngoai, thậm chí thèm ngước mắt lên, bất giác Tần Hạo cũng có chút bực bội: “Em nghĩ chuyện của tụi mình có thể giấu được bao lâu? Những người đến đây ăn chừng còn có giáo viên của em, em nghĩ trốn tránh cả đời được sao?”. “Ý của là chi bằng cho tất cả mọi người cùng nghe phải ? Có nhiều người đứng cười nhạo đằng sau tôi thấy rất vui phải ?” “Em kích động thế này làm gì? Tống Thư Ngu cũng chẳng liên quan gì đến em, cậu ta biết cũng có sao đâu?” Tần Hạo liếc nhìn ánh mắt tò mò của người ngồi bên cạnh, nghiêm mặt hỏi: “Em đừng với là em thầm cậu ta nhé?”. “ lải nhải vớ vẩn gì thế? Đồ thần kinh! Là do giữ lời hứa trước, hứa với tôi là cho bất cứ người nào cả! Bây giờ bao nhiêu người biết rồi? Có phải ngày mai còn định cho cậu tôi, cho cả trường tôi biết để sau này tôi chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ai ?” “ hy vọng toàn thế giới đều biết, hận là giờ thể đứng ở ngoài đường mà hét lên rằng: ‘Trần Uyển là của tôi’. có thể ?” hít hơi sâu, ràng là kiềm chế. Sau đó tiếp: “Ngày nào cũng lén lén lút lút như kẻ trộm, xe phải đậu ngoài đường, điện thoại cũng phải đợi, trong mắt em, những việc làm có việc nào tốt đẹp đâu? Có lần nào chiều theo tính cách của em chứ?”, giọng chậm rãi, càng như càng tỏ ra uất ức: “ có khác gì là loại em gọi đến em đẩy . Thà làm con vịt còn hạnh phúc hơn ”. Trần Uyển thấy lớn rồi còn làm ra vẻ điềm đạm đáng , bất giác cười phì tiếng, cười xong lại hối hận. Ánh nến khẽ lay động, lúc cười trông duyên dáng khiến Tần Hạo ngẩn ngơ quên luôn điều định . Trước cái nhìn chằm chặp của , Trần Uyển khó chịu rủa : “Con mắt lấm la lấm lét đáng ghét!”. hơi lặng người, sau đó khẽ cười, nụ cười buồn bã. “Mèo con, chúng mình mấy ngày mới gặp lần, đừng cãi nhau nữa được ? hiểu nỗi ấm ức của em, nên em tìm việc làm thêm giờ cũng cản em nữa, phải ? Trong lòng có biết bao nhiêu điều vui? Tại sao? Là vì muốn cãi nhau với em.” Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. thể làm ngọc vỡ, nhưng ngói lành bản thân cũng có đấu tranh, can tâm để tùy ý đọa đày. Buổi tối, trước lúc ngủ, mở cuốn sách mang theo ra, “ ngủ trước , tôi đọc sách chút”, rồi dịch người ra mép giường, nơi có ánh đèn, tiếp tục đọc. “Đừng đọc nữa, ngủ sớm , em đồng ý mai chạy bộ cùng rồi mà.” đưa tay ra với lấy quyển sách của , tay còn lại vòng ôm eo . Trần Uyển trừng mắt nhìn, can tâm giật lại sách nhưng lập tức ngồi thẳng dậy, giơ lên cao. Sau mấy lần giành lại được, phát cáu: “ tránh ra, hôm nay tôi phải là con vịt”. Tần Hạo vẻ mặt hoài nghi nhìn chằm chằm. Trần Uyển trong lúc tức giận sai, mặt đỏ tía tai, vô cùng thất vọng. Nghe tiếng cười gằn, sau tiếng cười là quyển sách bị ném vào góc tường, cởi áo ra, nhếch miệng : “Thù lao trả rồi, chúng ta cần có đạo đức nghề nghiệp. Em có đồng ý hay cũng phải làm”. “ vớ vẩn gì thế?” Trần Uyển bực bội đứng dậy, nhưng bị cánh tay kéo giật lại ngã nhào vào người . “Thần kinh, lại bắt đầu phát bệnh”, vừa vừa đẩy mạnh. cười ha hả, hai chân quắp lại giữ chặt , cơ thể cũng dần áp sát. “Nhanh lên, còn hiệp nữa, bà Lương ở phòng 1802 đối diện còn đợi .” Trần Uyển tránh bờ môi sát lại của , vừa giận vừa buồn cười, “Thần kinh, bình thường lại được ?”. Bốn mắt nhìn nhau, bỗng ngưng cười, ánh mắt bỡn cợt được thay thế bằng nghiêm túc. “ rất bình thường, muốn hôn em cách rất bình thường”, môi áp vào môi , “Mèo con”, ngừng lại, “Cùng em rất vui, vui đến mức được thành lời”. Trái tim run rẩy, ngay lúc đôi môi ghé lại, hai tay ngập ngừng vài giây rồi cuối cùng cũng nhàng ghì lấy vai . Thời gian cứ thế trôi , họ có lúc cãi cọ, có lúc xung đột, nhưng vẫn theo quỹ đạo bình thường. Trần Uyển cảm thấy mình thành người lớn, cảm thấy bình yên, như trở thành con người khác. Nhưng dường như trong miền sâu thẳm nhất của tâm hồn mới mẻ này vẫn chứa Trần Uyển ban đầu. Năm thứ hai, môn chuyên ngành nhiều hơn, vẫn kiêm nhiệm hai việc, lúc đến nhà đa phần đọc sách. Lúc ngẩng đầu dụi dụi đôi mắt lại bắt gặp ánh nhìn chăm chú của , cười với rồi quay đầu tiếp tục xem phim. Còn , cũng nhìn chằm chằm vào lưng và ngẫm nghĩ hồi lâu. vẫn thường vô thức trượt đầu ra khỏi gối lúc nửa đêm, nhưng lúc nào cũng kéo ngay ngắn lại, rồi ôm chặt. Có mấy lần mơ gặp cha mẹ, hoặc mơ cãi nhau với , lại nửa tỉnh nửa mơ vuốt ve lưng và dỗ dành. quen ngủ muộn nhưng luôn cố gắng bắt nhịp với , sáng dậy hai mắt nhíu lại nhưng vẫn thức dậy đưa tới trường. biết làm cách nào mà có thể biết được số điện thoại tất cả các bạn trong phòng ký túc xá của , biết mọi hành tung của trong trường, thậm chí còn biết cả lúc ở thư viện nhận được lá thư tỏ tình kẹp giữa trang sách. thường bận bịu đây đó, trước giờ chưa từng hỏi bận chuyện gì, nhưng mỗi lần xuống máy bay nhất định gọi điện hoặc nhắn tin cho , lần nào cũng thế. Họ cũng có cãi nhau, vì đồng ý dùng tiền của ; vì mặc quần áo tặng; vì gặp bạn ; cũng có niềm kiêu hãnh nhưng dùng ánh mắt thương để chăm lo cho , chủ động làm lành. Tâm hồn như bị chia cắt, nửa cảnh tỉnh lúc ở mình: Đừng có bị dịu dàng giả tạo đó làm mòn lòng tự tôn của mình, Trần Uyển, phải nhớ tới vết thương mà mày nhận! nửa khác lại dỗ dành chính mình khi đối diện với ánh mắt cười mê đắm của : Chỉ cần chút thôi, chỉ cần trong đầu lưu giữ chút mảnh vỡ ký ức và dịu dàng ảo ảnh là tốt rồi.
Chương 51 Dựa vào lan can ban công bên ngoài nhà bếp, có thể trông ra bãi cỏ tiêu điều quảng trường Nhân dân. Bầu trời rất cao, nhìn từ góc độ này có thể thấy bầu trời rộng lớn, như khi đứng ở con hẻm Chu Tước, chỉ thấy khoảng trời xanh lam giữa trùng trùng mái ngói. Ở góc quảng trường, vài cậu bé trượt patanh, tiếng cười khanh khách vang trong gió. Trần Uyển liếc nhìn cuốn sách mở được đặt bệ, “Tuổi thanh xuân là cái chuông gió được làm từ băng, chỉ nghe thấy thanh trong trẻo, mà thấy chúng dần tan ”, nhớ trong sách có câu này. khẽ cười như có suy tư. Hôm qua cùng Tần Hạo tới tang lễ cha của Diệp Thận Huy, đứng lặng hồi lâu, nhìn chăm chú người con của gia chủ. Có vẻ ngang tuổi với , lẩn khuất trong đám người, bộ đồ màu đen càng làm bật làn da trắng, ánh mắt vô hồn. nhìn chăm chú, ấy như thể ở thế giới khác bận tâm đến những người xung quanh. Mấy năm trước, có lẽ cũng như thế, người đó mà linh hồn phiêu dạt tận đâu, tự đấu tranh với bản thân, đấu tranh với những nỗi khổ đau và bi thương của chính mình. Những chuyện này qua, trái tim thầm . Lớn lên phải trả giá tất cả, ngoài những cam chịu, bi thương, tuyệt vọng, còn có hao mòn của tuổi xuân. Lúc cửa nhà bếp mở ra, quay đầu nhìn, trong đáy mắt như vẫn còn nụ cười của những đứa trượt patanh. Ánh mắt ấy làm tiêu tan mọi mệt mỏi của . Tối qua từ nhà tang lễ ra lại vội đến bệnh viện. Lục Chỉ gọi điện Phương Tồn Chính bị chém nhát sau lưng. “ Chính tránh nhanh, nếu bị chém làm đôi rồi.” lo lắng, làm chủ được tinh thần. Nhưng Tần Hạo : “ có em, có người nhà lo rồi, em giúp được gì? ràng là tìm cơ hội để lấy lòng thương cảm”. “Lời là của con người sao?”, nghiêm giọng. Mặt Tần Hạo sầm lại, rằng. Đến trước phòng bệnh, Tần Hạo và Lục Chỉ trố mắt nhìn nhau như dấy lên từng đợt sóng, nhìn Phương Tồn Chính nằm sấp giường, nghe hơi thở đều đều của ta, Trần Uyển mới hoàn hồn. “Tên Hạ Phong Tử thấy chuyện làm ăn của tụi mình phát đạt, lúc nào cũng xúi giục Chính hợp tác với nó bán thuốc. Chính đồng ý, nhiều tiền cũng làm, lại đích thân vận chuyển hàng, hằng tháng bên mình ăn hoa hồng cũng được. Nhưng Chính vẫn đồng ý, thế là gì nữa, giao hảo hơn năm nay vì chuyện này mà cũng kết thúc”, Hầu Tử hít hơi thuốc dài, tiếp: “Hai tên lần trước đâm chú Củng, ai mà biết bọn nó chính là người của Hạ Phong Tử, chuyện di dời nhà cửa ở phía tây cũng do nhúng tay vào. Tay vươn quá dài rồi, những người ở phía tây thành phố chúng mình dám có động tĩnh gì, sau này mọi người đều phải giả vờ nữa. Nửa năm nay đụng phải mấy đám chó ấy, dằn mặt mấy đứa chúng nó. Hạ Phong Tử biết đắc tội với ai, bị vạch mọi nguồn cơn, ra trước đây ở quê có án. Trận đụng độ này, hai bên đều nhào vào , chó cùng dứt giậu rồi. Chiều nay Chính thu tiền ở Đường Hội, chuẩn bị tới Đế Cung, còn chưa lên xe bị phục kích chém cho nhát. May mà Chính tránh kịp”. “Như trước đấy tao , cho nó phát súng hai nòng đùng cái đâu có xảy ra chuyện này?”, Điên Tam giọng ồm ồm ngoài hành lang khiến y tá trực ban giật mình quay đầu lại. “Mày thôi”, Lục Chỉ khẽ cảnh cáo, ánh mắt lướt về phía Tần Hạo đứng gần đó. “Chưa với thím Phương chứ?”, Trần Uyển hỏi, “ bắt được tên Hạ Phong Tử chưa?”. “Hạ Phong Tử ma lanh, tụi em chia đàn em tìm khắp thành phố, hai ngày rồi chưa thấy tin tức gì. Thím Phương bọn em chưa dám báo. Chị dâu…”, Lục Chỉ lại đưa ánh mắt sang nhìn Tần Hạo, ngập ngừng lúc mới : “Em chủ động gọi điện thoại, Chính nửa năm nay ra sao chị đều biết, em nghĩ chị đến Chính mau khỏi”. Trần Uyển nghe, khoé miệng giật giật, cười : “ sao, chị quay lại”. đường về, Tần Hạo rằng, mím môi, ánh mặt lạnh đến thấu xương, còn lạnh hơn hơi lạnh mùa thu giữa trời đêm. Lúc tắm xong nằm giường, nếu là trước đây đưa tay ra cho gối đầu, rồi ôm vào lòng, nhưng lúc này chẳng có động tĩnh gì. Trần Uyển hiểu giận dỗi chuyện gì. gần như vứt bỏ tất cả, lẽ nào vẫn chưa đủ? Còn muốn thế nào nữa đây? Lúc tắt đèn, cuối cùng Tần Hạo cũng quay người sang , đợi đưa tay ra, Trần Uyển dịch người về phía mép giường. Chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề từ đằng sau áp lại, căng thẳng lúc, cuối cùng cũng nằm trở lại. nhìn bóng lưng vài giây, kéo chăn lên vai, cảm nhận được phút ấm áp nào. Cũng như lúc này… “Ban công gió to lắm.” Nghe giọng khàn khàn, thở phào nhõm, giật mình phát bản thân dường như chờ đợi câu của . quay người nhìn lại, Tần Hạo đứng giữa bếp, cằm chưa cạo râu, ánh mắt mệt mỏi sau đêm mất ngủ. “Ngoài ban công gió to, vào ”, lại tiếp. “Ninh gì thế?”. “Canh cá lóc.” mở vung đảo đảo mấy cái, nhìn vào gương mặt khó hiểu của mà vờ như chẳng thấy. “ học à?” “Xin nghỉ phép rồi.” “Cả đêm ngủ, để xin nghỉ, chợ sớm? Cái nồi này cũng là mới mua?”, cười nhạt, “ có phúc”. Trần Uyển đậy vung lại. “ thích tôi dùng bếp nhà , ngày mai tôi về nhà cậu tôi.” ném mạnh cái ly cầm tay vào góc ban công, nhướng mày nhìn , sầm mặt : “Điều thích nhiều lắm rồi”. Lúc Trần Uyển nghe tiếng ly vỡ choang, trong lòng chuẩn bị tinh thần, nhưng còn chưa kịp phản ứng bị kéo vào lòng, cằm bị tay bóp chặt, thét thành tiếng: “Bỏ tay ra!”. “Điều thích rất nhiều, thích em ngủ quay lưng lại với , thích bọn chúng gọi em là chị dâu, thích ánh mắt em ẫng nước vì cảm thương .” đẩy sát vào ban công, cho giãy giụa, thần thái vô cùng mệt mỏi, ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Có bao giờ em vì mà làm bữa cơm chưa? Có bao giờ em chăm sóc như vậy chưa? Trần Uyển, hỏi em, người em là , phải ?”. Trần Uyển bị bóp chặt cằm, trong miệng chỉ phát ra những tiếng ú ớ, đưa tay đấm vào lưng . “Sao em có thể chăm lo như thế? có vị trí trong trái tim em vậy sao? chỉ bị thương chút mà em đau đớn đến thế à?” Ngọn lửa tức giận thiêu đốt trái tim suốt đêm, lúc này nén nổi, cơn bực tức cứ thế trào ra. Vì sao lại quan tâm đến như thế, lại còn nhìn bằng ánh mắt dịu dàng đầy thương tới vậy? “Thảo nào có thể dùng để ép buộc em, thảo nào có làm thế nào chăng nữa em cũng động lòng. tưởng em có trái tim, hoá ra toàn bộ trái tim em đặt nơi rồi.” Trần Uyển cố vùng vẫy nhưng vẫn thoát được tay . Lúc này, vẻ bình tĩnh bề ngoài tan vỡ, tất cả dịu dàng của đúng như dự đoán chỉ là giả tạo, ngu ngốc mong đợi điều gì, đòi hỏi điều gì, xoắn xuýt điều gì, tranh đấu vì điều gì? đưa tay ra sau lần tìm, vớ được cái muôi, thuận tay đánh mạnh vào đầu . Lúc thấy cằm mình được buông lỏng có dòng máu đỏ chảy từ trán xuống miệng. “Làm người đừng có quá đáng. Người phải cảm ơn là ấy. phải vì ấy liệu tôi có sống cùng ? Phương Tồn Chính đối tốt với tôi, trước nay đòi bất kỳ báo đáp gì. Ngay cả khi tôi cự tuyệt ấy, ấy cũng với tôi câu gây tổn thương. đừng đem ấy ra mà so sánh, đủ tư cách, ngay cả ngón tay của ấy cũng sánh bằng.” Trong mắt Tần Hạo chỉ có tia đỏ, mơ hồ nhìn thấy vẻ vẻ mặt kiêu căng của . Đố kỵ, phẫn uất, đau buồn… biết bao nhiêu cảm xúc cứ ùa đến giống như sóng to gió lớn, gật đầu lia lịa, trái tim như bị kim đâm đau nhói, miệng nhằn từng tiếng: “ sánh nổi , dù làm bao nhiêu việc chăng nữa cũng bằng ”. Ngọn lửa tức giận trong mắt khiến im bặt như ve sầu mùa đông, sợ lại bị nuốt chửng lần nữa, cố trấn tĩnh bản thân, an ủi: “ nữa được ? Tôi phải bệnh viện, cũng cùng, chảy máu rồi”. bước vội đến giật chiếc bình giữ nhiệt trong tay . “Em được đâu cả, nghĩ tới cảnh hai người nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn nhau diễn cảnh khổng tước bay về phương Nam mà phát ớn.” “ chuyện lý lẽ chút được ? Coi như bạn bè bình thường, tôi tới viện thăm có gì là được?”. “Ai cũng được, ”, gầm lên. “Tránh ra.” Trần Uyển đẩy rồi tắt bếp, lại bị ôm chặt eo, tay đưa ra định đẩy nhưng trượt tay quơ vào nồi canh bếp. Lúc tiếng vỡ vang lên, chân phải như tê nửa. “Tắt ga ”, Trần Uyển thấy Tần Hạo sững người, lùi lại bước giọng khàn khàn. quỳ xuống, vội kéo ống quần lên, lắp bắp hỏi: “Bỏng ở đâu? Để xem, đừng có động đậy, để xem”. Sau cảm giác tê dại là cơn đau như kim châm muối xát, “Tránh ra”. mặc đẩy, vẫn nâng bàn chân trần của lên. May mà có dép nên chắn được nửa, thở hắt ra, “Đưa em bệnh viện, trong nhà có kem trị bỏng”. Trần Uyển đanh mặt, chịu đau đẩy ra rồi đứng dậy. “Tôi tự , làm phiền .” Hai tay Tần Hạo chống ra sau, mông chưa chạm đất đứng dậy, tay xoa xoa vết canh dính ống quần , vẻ uể oải, “Mèo con”. Trần Uyển vào nhà tắm, mở vòi nước lạnh dội vào chân. “Mèo con, xin lỗi, mèo con!”… lặng nhìn lớp da bị nước canh làm cho tấy đỏ, coi như nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa. Lúc vén quần lên, khập khễnh bước ra, Tần Hạo chán nản ngồi quỳ sàn nhà, dường như cảm nhận được tiếng cửa mở và tiếng bước chân của , tâm tư biết bay đến nơi nào. Đến lúc mở cửa chính ra, mới như chợt bừng tỉnh từ giấc mộng, đuổi theo nắm lấy cái túi của , “Mèo con, đừng ”. Trần Uyển nhìn vào mắt , ánh mắt hối hận và buồn bã khiến lòng đau xót. “Tránh ra!” giật lại chiếc túi, dùng hết sức mình, giống như cuộc đấu tranh giành giật giữa ranh giới của ác mộng và thực. Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, Tần Hạo và Trần Uyển vẫn còn giằng co trước cửa, ngay sau đó nghe thấy tiếng như con sư tử mẹ gầm lên, Trần Uyển lướt mắt sang, Hà Tâm Mi giơ hai cánh tay lên cao, tay xách hai túi rất to bổ nhào về phía Tần Hạo. Trần Uyển chưa kịp mở miệng, loáng cái, cái túi đựng đầy đồ đập vào đầu Tần Hạo, bánh ga tô dính lên vai , lớp bơ của bánh bám vào mặt rồi rơi xuống đất. Hoa quả vương vãi đầy nền, quả lê lăn tới bên cửa thang máy. Tống Thư Ngu mím môi, cơ mặt như căng cứng, đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.
Chương 52 mớ hỗn độn. Trần Uyển từng nghe chuyện vui trong dịp năm mới. Bạn tại của bạn trai cũ của Ninh Tiểu Nhã và bạn cũ của bạn trai tại của ấy, lại chính là học cùng khoa, ở cùng ký túc xá với ấy, ăn khuya xong hai bên tình cờ gặp nhau ở cổng trường, cùng căm phẫn, lời mỉa mai cực kỳ cay nghiệt. Ninh Tiểu Nhã bị sỉ nhục toàn thân run lên, Hà Tâm Mi kiềm được cơn giận, bước lên cho cái bạt tai vào kẻ lời ác độc, khiến đối phương loạng choạng. Hành động dũng như thế mà Trần Uyển lại bỏ lỡ khiến nuối tiếc mãi. ngờ rằng bản năng “sư tử mẹ bảo vệ con” của Hà Tâm Mi hôm nay lại phát tác. Nhặt hoa quả vương vãi đất lên, lúc bước vào phòng khách đóng cửa lại, đôi mày lá liễu của Hà Tâm Mi vẫn còn dựng đứng vì giận dữ, nhìn Trần Uyển khập khiễng, nghĩ là do Tần Hạo thô bạo. “Nhìn gì mà nhìn? Đừng tưởng là ăn của ít đồ là bị mua được nhé! Nếu cam tâm tôi trả hết lại cho , vào toilet nhà tôi mà tìm!” Tần Hạo chịu nổi ánh mắt trách móc của ấy, khẽ rủa: “Đàn bà khó dạy!”. Tống Thư Ngu vừa xem đống bừa bộn trong nhà bếp, nghe xong nén được cười. “Tớ thấy cậu vui lắm. Hai người đó, lấy chuyện đánh nhau làm niềm vui đúng ?”, rồi thèm nhìn ánh mắt như dao của Hà Tâm Mi, khuyên Tần Hạo: “ thay đồ trước , ra rồi từ từ ”. Trần Uyển liếc mắt nhìn Tần Hạo, hình như cái muôi đánh vào làm trầy da, máu ngừng chảy, má chỉ còn dòng máu thẫm, vai dính đầy kem sữa, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Ánh mắt may bị bắt gặp, giật mình kinh sợ, sắc mặt khó coi. ràng cảm nhận được vẻ chán nản của trong giây phút bốn mắt chạm nhau. Khúc mắt của hai người thể để người ngoài biết được, Trần Uyển chỉ giải thích vết bỏng chân là do vô ý. Nhưng nỗi uất ức cố nén vẫn lồ lộ ra ngoài, giấu nỗi ánh mắt sắc bén của Tống Thư Ngu. Tống Thư Ngu sắc mặt nghiêm nghị hiếm thấy, nghe Hà Tâm Mi Trần Uyển mệt xin nghỉ phép, đúng lúc đó có việc cần gặp Tần Hạo, cho nên nhân tiện đến thăm. cười cười, “ ấy chán nản nên bày trò nghịch ngợm, nhân tiện làm mất thể diện của tớ, cậu thấy đồ mua về đều bị ấy ăn hết sao? Ngay cả bánh kem cũng là giảm cân thành công, phải có phần thưởng khích lệ, lại còn là muốn đến Gia Thành nữa”. Hà Tâm Mi làu bàu rằng bánh ga tô biến thành đạn hết rồi. Trần Uyển nghe xong mỉm cười, hỏi: “Chiều có tiết học , tớ với cậu cùng về?”. Hà Tâm Mi ngồi thẳng dậy nhìn thăm dò Tống Thư Ngu, rồi quay đầu hỏi Trần Uyển: “Bây giờ hả?”. Trần Uyển gật đầu. Lúc hai người đứng dậy Tần Hạo thay quần áo xong ra, thấy họ định , kinh ngạc hỏi: “Vẫn muốn ?”. Trần Uyển lại gật đầu. “ đưa em tới bệnh viện được ?” vô cùng khinh thường ánh mắt khẩn khoản của . “ cần. Tôi đỡ rồi.” Sau cơn hỗn loạn, giờ bình tĩnh trở lại. Có điều, ngọn lửa tức giận vẫn hừng hực trong lòng, ngáng nơi cổ họng, lồng ngực khó chịu. từ chối lời đề nghị đưa về trường của Tống Thư Ngu là muốn bộc bạch hết với Hà Tâm Mi, hơn nửa năm nay, đấu tranh để kiềm chế… Lúc Hà Tâm Mi như con sư tử mẹ bổ nhào vào Tần Hạo, đột nhiên có mong muốn bộc bạch tất cả những điều trong lòng với người khác. Ngồi đợi ở băng ghế trạm xe bus, từng việc cứ trỗi dậy và ràng, kể từ lần đầu tiên gặp, và Tần Hạo qua lại gần hai năm trời. nghĩ mình có thể bật khóc giữa đường, nhưng giọt nước mắt cũng chảy ra, cho dù là nghĩ đến cảnh tàn khốc nhất giọng của vẫn lạnh tanh, giống như người bàng quan kể câu chuyện chẳng liên can tới mình. Hà Tâm Mi đứng lên ngồi xuống biết bao nhiêu lần. Sắc mặt ấy thay đổi liên tục theo mỗi tình tiết trong câu chuyện, lúc đỏ lúc trắng bệch, tay lúc nắm chặt lúc thả lỏng. Cuối cùng lẩm bẩm: “Tố cáo ta! Tố cáo ta!”. ấy huơ huơ nắm đấm trong khí, nghiến răng nghiến lợi : “Tớ cứ tưởng ta chỉ là kẻ chưa chững chạc, ngờ nhân phẩm… Tên cặn bã!”. Trần Uyển nhìn về phía trước biết là chiếc xe thứ mấy đến, buồn bã nhắc lại: “Tố cáo ta? Gần đây cậu có xem tin tức ? Người mới nhận chức đó? Cũng họ Tần”. Hà Tâm Mi đột nhiên nhụt chí, chửi tục câu, rồi ngồi xuống, tức tối : “Tưởng Tiểu Vi đó, ngay từ đầu tớ ta phải là người tốt, người đàn bà chồng mà có đứa con, lại ở cái nhà như thế, từ đầu tới chân toàn hàng hiệu. Cậu quá thà, còn xem ta là mục tiêu phấn đấu nữa chứ”. “Làm sao tớ biết được?”, Trần Uyển gượng cười, “Hai tháng trước cùng ta tập đánh bóng tường còn gặp Tưởng Tiểu Vi, ta thăm dò tớ lượt rồi tỏ thái độ như thông cảm. Tớ cứ lúc nào nghĩ đến người nằm bên cạnh mình biết nằm với nhiêu người phụ nữ là lại thấy buồn nôn. Tay ta vuốt ve biết bao người phụ nữ khác, miệng…”. Hà Tâm Mi giật nảy mình, “Ý cậu là ta vẫn lăng nhăng?”. “Tớ biết, tớ chắc chắn. Tớ là gì chứ? Tớ là gì đối với ta chứ? ta chỉ xem tớ là… ngày nào đó ta chán ghét và tớ được giải thoát”, Trần Uyển chỉ lắc đầu, “Bây giờ tớ biết có thể tin tưởng điều gì? Nhân đạo? Công bằng? Đạo đức?”. Hà Tâm Mi im lặng nhìn Trần Uyển hồi lâu, khẽ hỏi: “Sao khóc? Khóc ra dễ chịu hơn”. Trần Uyển lắc đầu, “Khóc nổi. Nhớ lại tớ cũng khóc có mấy lần. Tớ như bị chai sạn rồi”, ngập ngừng, bỗng có chút nghẹn ngào, “Nhưng tớ rất sợ, hơn nửa năm nay, mỗi lần ta cười với tớ, chuyện với tớ, tớ đều rất sợ hãi. Tớ hiểu là ta muốn xin lỗi tớ, nhưng ta càng tốt tớ càng thấy run sợ trong lòng. Tớ luôn cảm thấy mọi việc đơn giản như vậy, biết đâu ngày nào đó ta lại trở mặt. Tớ cẩn thận đề phòng, thậm chí là cố ý khiêu khích ta, muốn xem xem đâu là con người thực của ta. Giống như hôm nay, tớ cố gắng khơi dậy được cơn phẫn nộ trong ta, tớ cố gắng thuyết phục bản thân ta là kẻ đồi bại, nhưng lại thất vọng, thất vọng đến mức thể tưởng tượng được. Tớ hoài nghi có phải mình bị điên rồi , đối với ta, còn có gì kỳ vọng? Còn có gì thất vọng? Thấy ta buồn, đáng lý ra tớ phải vui mừng, có điều gì mà buồn chứ? Tớ điên mất rồi”, lẩm bẩm, càng càng thấy chẳng đâu vào đâu. Hà Tâm Mi im lặng , cơn gió thu thổi, cảm giác mát mẻ như lùa vào tận con tim. “Cậu đừng với tớ là cậu ta rồi đấy.” Trần Uyển nhất thời nhận ra được hàm ý của câu đó, ngẩng đầu lên nhìn, cảm thông trong ánh mắt Hà Tâm Mi như mũi tên bắn vào tim, trong phút chốc xuyên qua bộ giáp mặc, máu như đông lại, đầu óc mơ hồ. Hồi lâu mới ấp úng : “ thể. Con người ta như vậy, sao tớ có thể chứ? Tớ xem thường bản thân mà sống thiếu kiên nhẫn rồi sao?”. “Con người ấy như thế, vì sao tớ phải xu nịnh chứ? Lòng tự trọng chẳng ra cái quái gì, tự cho mình là thanh cao, tính tình nóng nảy, nể mặt người khác, vui mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu vào tâm can người khác. Tớ vì ấy mà làm biết bao nhiêu việc nhưng vẫn chẳng được xem là tốt, thỉnh thoảng nở nụ cười, nhưng câu phải là lập tức thay đổi ánh mắt”. Tần Hạo chăm chú nhìn vào vị trí Trần Uyển hay ngồi sofa, như thể chuyện với . “Đừng làm bộ mặt đó! Cậu muốn con nhà người ta cho… Tình bạn bao nhiêu năm, tớ cứ nghĩ cậu ham chơi, chưa xác định ràng, ngờ cậu có thể làm ra những việc đó. Tớ cứ nghĩ mình giúp đỡ cậu mà thấy hối hận, chẳng phải là tớ nối giáo cho giặc sao? Nếu hợp sớm chia tay , đừng cố làm khổ người khổ mình như thế.” “Chia tay? Cậu làm như tớ chưa từng nghĩ qua ấy?” Trong lòng Tần Hạo ngừng đấu tranh. “Cậu tớ nghe chia tay như thế nào? ấy thèm đếm xỉa tớ, muốn gặp tớ, cãi vã, chiến tranh lạnh, tớ khó chịu, tớ ngột ngạt. Nghĩ tới cái ngày nào đó để ấy , tớ càng khó chịu, trái tim như bị dao cắt, tớ còn có thể nghe thấy cả thanh đau nhói như xé thịt. Tớ hạ thấp bản thân, hằng ngày dỗ dành cho ấy vui, chiều theo tính tình của ấy, chỉ muốn ấy có thể cười, có thể quên những chuyện sai lầm mà tớ gây ra. Tớ với ấy, tớ cũng quan trọng, chỉ cần tớ ấy là được rồi. Lừa được ai? Ngay cả bản thân cũng lừa nổi. Mỗi ngày đều mong ấy có thể thích tớ chút, chỉ cần chút là được, thế là đủ với tớ. Nhưng dù tớ làm bao nhiêu việc cũng thể sánh bằng ngón tay kẻ khác. Tớ hận là sao biết ấy sớm hơn, nếu thế, tớ sống ngay cạnh nhà ấy, để ấy thích tớ chút. Tớ…” Tần Hạo đột nhiên im lặng, như nghẹn họng, ánh mắt đau đớn. Kể cả lúc thức hay ngủ, chỉ mong cười cách lòng. “Tớ, tớ thấy ấy cười, với tớ mấy câu dịu dàng, lúc ấy tớ cảm thấy cuộc sống thú vị. Dù cho lần nào vui vẻ cũng phải đổi lấy chua cay. Tớ…” Tống Thư Ngu ngồi im , nét mặt có chút xúc động. Đợi cho hơi thở của Tần Hạo ổn định trở lại mới nhàng : “Cậu đứng ở góc độ của ấy nghĩ mà xem, ấy vui, cậu chỉ quan tâm đến niềm vui của bản thân thôi sao?”. Trong mắt Tần Hạo đột nhiên loé lên tia kiên quyết, “Tớ có thể tìm được cách để làm ấy vui”. Tống Thư Ngu thở dài, “Hai người là hai con nhím”. ngang ngược của và kiêu ngạo của đều giống như những chiếc lông nhím, ngày nào còn chưa nhổ bỏ hai người còn chưa dừng lại. “Tiểu Ngũ, nhổ những cái gai nhọn người ra mà cứ thế tiến lại làm ấy bị tổn thương. Suy nghĩ về những việc bản thân làm, cậu là vì muốn tốt cho ấy. Cậu tự hỏi mình xem, cậu lấy cách ấy cần để đối tốt với ấy, hay là cứ cho rằng cách mình nghĩ, mình làm là đương nhiên?” xong thấy biểu cảm của bạn phức tạp, chần chừ rồi thở dài chán nản. “Đứng dậy, tìm chỗ nào ngồi chút. Cứ ngồi thừ ở đây cũng chẳng ích gì.” Tần Hạo lẩm bẩm như nghe thấy: “Nhổ gai? Trái tim tớ trao hết cho ấy rồi, còn có chiếc gai nào chứ?”. Tống Thư Ngu nghiến răng, nghiêm mặt, “Cậu thích ấy thế nào là chuyện của cậu, người ta hà tất phải đáp lại. Cái gì cũng đều theo ý của cậu chỉ khiến mọi việc ngược lại. Cậu quá nên đầu óc hồ đồ rồi sao? Điều này cũng hiểu? Đứng dậy, tìm chỗ nào đó ăn cơm”. Tần Hạo ừ hữ tiếng rồi đứng thẳng dậy, lúc ra cửa còn quên liếc nhìn dấu tích bừa bộn nền nhà bếp. “Phương Tồn Chính đối tốt với tôi, trước nay đòi bất kỳ báo đáp gì. Ngay cả khi tôi cự tuyệt ấy, ấy cũng với tôi câu gây tổn thương. đừng đem ấy ra mà so sánh, đủ tư cách, ngay cả ngón tay của ấy cũng sánh bằng.” Cánh tay cứng đờ, đóng cửa lại, trong lòng trào dâng nỗi xót xa đau đớn
Chương 53 Hôm nay đến”, Hà Tâm Mi mở góc rèm ra quay đầu báo, làm cho Ninh Tiểu Nhã cũng tò mò thò đầu, nhìn về chỗ người đó đứng hai ngày trước. “Học tối các cậu à?”, Trần Uyển hỏi. “Cậu ? Người ta ở đây mà cậu còn trốn học à?” “Chân tớ đau.” Trần Uyển cũng chối, vết bỏng ở chân vỡ, chảy dịch ra rồi, nhưng vẫn đau, đặc biệt là lúc cử động, vết thương vô cùng đau rát. “Hôm nay sao lại đến? Trần Uyển, tim cậu cũng sắt đá quá, trời lạnh thế này mà để mặc ấy đứng dưới, cho người ta cơ hội nào.” Ninh Tiểu Nhã trong thời gian đương tha thiết, hận thể cho cả thế giới hạnh phúc như mình, tiếp tục : “Ông Trời giúp ấy, nếu như tối qua đổ trận mưa lớn, tớ tin cậu vẫn ngồi đây”. “Cậu nghĩ là ngày nào cũng diễn tiểu thuyết ngôn tình à?”, Hà Tâm Mi chớp chớp mắt, kéo tay Ninh Tiểu Nhã và với Trần Uyển: “Vậy bọn tớ đây”. Căn phòng trở lại yên tĩnh, Trần Uyển lơ đãng lướt qua những cuốn sách rồi lại đặt xuống, cúi người nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh đèn đường lạnh lẽo nhìn thấy bóng dáng đơn của , ngọn gió thổi qua cuộn lên vài chiếc lá khô. quay người lấy áo khoác mặc vào, tim đập loạn nhịp. Chiếc áo này mang về trường lúc nào cũng chẳng nhớ, rồi còn bị mấy bạn cùng phòng chế nhạo là hàng giả. vuốt những đường kẻ sọc mép áo, cười gượng. Dù là giới hạn rạch ròi, vẫn có thể thầm can dự vào cuộc sống của . Như việc cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, cố gắng trốn thoát, nhưng cuối cùng vẫn thoát được. Phương Tồn Chính hôm đó bóng gió với về Tần Hạo. “ nhớ chuyện hôm Đế Cung khai trương. Em dặn Lục chỉ được với , nó nghe lời em, nhất định là ai, chỉ là khách uống say làm bậy. Lúc nó đập nát chiếc xe của Tần thiếu gia mới chịu thừa nhận, trách mình đủ dũng khí với sớm hơn. ra lại sợ tức giận gây với Tần Tiểu Ngũ, dẫn đến phiền phức. Nếu như nó với sớm em cũng phải sống cùng với con người đó.” Ở ngoài cửa phòng bệnh, Hà Tâm Mi phát huy tính tò mò, nhìn hình xăm cổ Lục Chỉ, đọc oang oang. Trần Uyển gọt quýt, ngồi im lặng nghe Phương Tồn Chính tiếp: “Quen biết bao nhiêu năm nay, còn hiểu em sao? Tính cách ương ngạnh, dù có chín con trâu kéo cũng nổi. biết sớm có thể thế nào chứ? Có phải là của đâu, đều là số mệnh cả. cam lòng cũng mặc, sợ em bị lừa cũng kệ, đứng ở vị trí của thể , càng càng sai hơn”. “Giờ chuyện này làm gì?”, gượng cười, cảm xúc lẫn lộn trở lại bình thường, nhưng mấy câu của lại khiến chúng trỗi dậy. “ sợ bắt nạt em, thời gian gần đây nghe ngóng được ít chuyện. có người đàn bà nữa, em biết ? Người đó còn có đứa con, che giấu rất kỹ, cho người theo dõi mấy ngày mới phát ra.” Trần Uyển tách quả quýt ra làm đôi, đưa ta nửa, ngẩng mặt cười : “Em biết”. “Em đừng tưởng sau lưng có mắt, lo em bị lừa”, Phương Tồn Chính do dự chút, rồi : “Lão Tạ ở Kim Sắc Niên Hoa thân với , điều này em cũng biết. Tần Tiểu Ngũ trước đây là khách quen ở đó, câu công bằng, hơn nửa năm nay tu thân dưỡng tính, thấy tăm hơi đâu”. “ muốn với em, ấy là người tốt?” “Điều phải vậy, thời gian trước giúp người khách ở tỉnh ngoài đến Kim Sắc Niên Hoa chơi, là người tỉnh XX, ghi tên nợ của Tần Tiểu Ngũ.” Trần Uyển nhìn ta hiểu. “ tới chỗ bạn hữu ở Cục thành phố, cùng hệ thống cả”, Phương Tồn Chính cầm nửa quả quýt, giọng úp úp mở mở, “Em vẫn chưa hiểu? Cái tên ở tỉnh đó là Hạ Phong Tử. lâu sau đó ta bị bắt”. “Ý là…” Phương Tồn Chính gật đầu. Trần Uyển ngập ngừng : “Em biết việc của ấy, đúng ra ấy và mấy người kia có mối bất hoà liên can đến lợi ích của nhau”. “ cũng . Hạ Phong Tử ôm chân Giang Lỗi, năm nay vênh váo tự đắc. Em biết Giang Lỗi chứ? Người năm đó đánh nhau ở Đường Hội. Càng biết người tiếp nhận công trình ở con đường phía tây là ai, cấp của Giang Lỗi là nhà họ Hồng, theo lý mà Tần Tiểu Ngũ và các vị công tử này chẳng phải cùng nhóm sao? Sao lại có đấu tranh nội bộ?” Trước mặt Trần Uyển lên gương mặt trắng bệch cùng nụ cười nham hiểm của Hồng Kiến Học, đột nhiên thấy lạnh người. Nắm chặt áo, giấu giếm: “Bọn họ và chúng ta cùng thế giới, làm sao chúng ta hiểu được. đừng quá đa nghi, chừng chỉ là ngẫu nhiên”. “Đáng ra cũng đa nghi. Nhưng nếu có chuyện đâm bị thương cậu em cũng nghĩ sâu xa như vậy, chuyện này làm nhớ đến vụ giữa năm. Lần đó cậu vào phòng tạm giam, nhờ vả bao nhiêu mối quan hệ cũng có cách nào cứu người, rốt cuộc bọn họ làm sao mà thả, tại sao chỉ thả mình cậu em ra?” Phương Tồn Chính từng trải nhiều năm, thận trọng là điều cơ bản đế sống yên phận. ta văn hoá cao, nhưng học biết mười thành thói quen rồi. Trần Uyển cũng bất giác nhớ lại, lúc đó trong lòng hồ nghi, suy cho cùng người bên cạnh có thể giúp ngoài Tồn Chính và Tần Hạo, chỉ là lúc đó nghi hoặc bị niềm vui cậu được trở về làm mờ nhạt . Trong lòng thấp thỏm lo sợ, nghĩ kỹ thấy khó tin, cười ngẩn ngơ : “ đừng nghĩ ta cao thượng thế, nếu ta vì em mà làm những việc đó, dương dương tự đắc cho em biết từ sớm rồi”. Cậu cũng là thấy phòng giam có nhận được cuộc điện thoại cầu thả người, nhưng bất luận thế nào cũng tin là Tần Hạo thầm vì mà làm chuyện đó. “Khi ấy tụi em cũng chưa bắt đầu. Thêm nữa, vì cậu em bị người ta đâm dao mà ta tìm Hạ Phong Tử gây chuyện sao? Còn đắc tội với những người khác trong nhóm bạn ấy sao? Quá ấu trĩ, em tin.” “Em tin hay , tạm thời cứ mặc kệ , chuyện của Hạ Phong Tử luôn để tâm tới, thế nào cũng phải tìm cho ra, dao này với dao của cậu em thể bị chém oan được. Tên Tần Tiểu Ngũ đó, nếu giúp tay trong chuyện này, có phần an tâm. Ít nhất bảo vệ em, cũng đến nỗi quá xấu xa.” Phương Tồn Chính bàn tiếp vấn đề đó nữa, ngập ngừng vài giây lại hỏi: “Chân sao thế? Lúc mới vào thấy nhanh nhẹn”. ta vẫn cố gắng che giấu ánh mắt quan tâm. “ cẩn thận nên bị đổ canh vào chân, chẳng có gì nghiêm trọng. Đừng chuyện này nữa!”, giọng Trần Uyển có chút hốt hoảng, “Để người khác yên tâm chính là , hãy nghĩ đến mẹ và trai . Đừng để rơi vào vực sâu nữa, được ? Bỏ việc kinh doanh đĩa , tìm công việc chính đáng mà sống”. “Điều đó dễ. Đế Cung kinh doanh tồi, xử lý Hạ Phong Tử xong có thể chuyển đổi công việc bất kỳ lúc nào.” ta nghiêng người muốn sờ tới vết thương đằng sau lưng, đau nhưng cố chịu. “ đến trong sạch, tuổi càng lớn càng biết là đơn giản chút nào.” Trần Uyển thầm thở dài, biết những ngày tồi tệ này còn kéo dài bao lâu nữa. buồn bã đứng trước cửa sổ, mắt mông lung nhìn những chiếc lá khô trở mình trong gió. Ba năm, lúc này đối với , lời cam kết ba năm ấy còn quan trọng nữa rồi. từng ảo tưởng nghĩ rằng sau những cay đắng, vẫn còn cơ hội để làm lại chính mình, nhưng luôn sợ hãi, trốn tránh, rốt cuộc là sợ hãi điều gì ở ? Hay là tự để tâm hồn mình ngày càng tàn lụi? bị chuyện này giày vò mấy ngày, đáp án rành rành, nhưng vẫn dám chấp nhận. Tế Thành đón những cơn gió lạnh. Gió to, thổi bụi bay mù mịt, che mặt, cuối cùng cũng ngồi lên taxi. Bánh xe lăn đều rồi trượt vào màn đêm, trượt vào trái tim càng ngày càng khó kiềm chế của . Đến lúc cửa thang máy mở ra, đôi chân Trần Uyển mỏi rã rời, ngay cả cơn đau từ vết thương cũng còn cảm giác được nữa. Tống Thư Ngu hơi ngạc nhiên, dùng sức nâng nửa người Tần Hạo lên. “Sao em lại ở đây? Tiểu Ngũ vừa đến trường tìm em, nhưng chẳng có ai ở đó.” Tống Thư Ngu dìu Tần Hạo vào phòng, đặt lên giường, miệng vẫn lẩm bẩm mê. “Chân em bị thương bất tiện, để lấy”, Tống Thư Ngu nghe Trần Uyển lấy khăn nóng, liền bước vào nhà tắm trước. Lúc Trần Uyển đắp khăn lên trán Tần Hạo liền bị đẩy ra, “Đừng chạm vài người tôi, tôi có vợ rồi”. hét lên, hai mắt bỗng mở to, đôi mắt như bị nỗi đau thiêu đốt để lại đầy những tia máu đỏ cứ chằm chằm nhìn . Dường như chợt nhìn người trước mặt, ánh mắt giận dữ của dần trở nên dịu dàng, “Mèo con, là em”, rồi rướn người, ghé mặt chạm vào chân , : “ tưởng em cần nữa, là sai, tức giận với em. tưởng em cần nữa, đều là lỗi của ”. Trần Uyển vô cùng lúng túng, hơi đỏ mặt, gượng cười liếc nhìn Tống Thư Ngu, rồi đẩy Tần Hạo sang bên, “Cứ uống rượu vào lại thế này, làm thế để ai xem hả?”. Tống Thư Ngu ho hung hắng, “Có em ở đây chăm sóc cậu ấy, cũng yên tâm về được rồi”. Thấy Trần Uyển định đứng dậy nhưng bị Tần Hạo ôm chặt lấy chân, ngừng gọi tên , Tống Thư Ngu mím miệng nín cười. “ cần tiễn, đóng cửa giúp”. Tống Thư Ngu dường như biết an ủi thế nào, đứng hồi lâu mới : “ bên là em với mấy mươi năm, bên là công lý, biết nên chọn lựa ra sao. Nhưng, mấy ngày nay thấy cậu ấy rất buồn chán. dám thay cậu ấy lời xin em tha thứ, chỉ là…”. Trần Uyển cười gượng, sao có thể hiểu được chứ? Dù là ai cũng thể hiểu nổi rối rắm này. “Mèo con, là sai, nên tức giận với em”, sau khi đợi Tống Thư Ngu khỏi, vẫn nằm gối đầu lên chân , vùi đầu vào bụng , miệng ngừng lải nhải: “ có lỗi với em, xin chuộc lỗi. có lỗi với em, nên tức giận với em”. đỡ đầu , được lời nào. lúc sau mới khẽ hỏi: “ hãy cho tôi biết, lần trước về thăm ông, có phải mạo nhận mình là trai của Hà Tâm Mi, tôi nhờ tặng máy tính cho em trai tôi ?”. Tần Hạo bối rối, ánh mắt thất thần nhìn . Trần Uyển thấy có vẻ chưa hiểu, nhắc lại: “Máy tính của em trai tôi là do tặng?”. ậm ừ trả lời. Trần Uyển khẽ run lên, tiếp tục hỏi: “Đợt giữa năm là giúp thả cậu tôi ra?”. như dần tỉnh rượu. “ cũng muốn, nhưng thấy em lo lắng, lòng rất khó chịu. Mèo con, đừng trách nhiều chuyện, sau này chuyện gì em vui làm, em thích làm gì giúp em. Đừng hờ hững với là được.” “Còn Tưởng Tiểu Vi sao? Hai người vẫn ở chung? Tưởng Phán phải là con phải ? Tôi đoán ra.” Tần Hạo ấp úng, ánh mắt bối rối, như cố gắng nhớ lại điều gì đó. “Ai cơ? Lâu lắm rồi gặp. Mèo con, làm em khó chịu phải ? Nếu như biết có thể gặp em, …” “Vậy còn Hạ Phong Tử…” chưa hết, lại vùi mặt vào bụng vô, khẽ lẩm bẩm. Bụng bị hơi thở của phả vào nóng như thiêu đốt. Trần Uyển đẩy đầu ra nhưng lại bị giữ chặt tay. ngơ ngẩn để ôm chặt, trong lòng đầy muộn phiền. Tình cảm có cách nào trói buộc, tình cảm chịu nổi những giày vò, tình cảm khiến bản thân nhìn nổi mình, tình cảm nặng nề khó mà chấp nhận…
Chương 54 Cơn gió Bắc thổi dữ dội trong đêm đến sáng sớm kết thúc, nhưng nhiệt độ dường như càng thấp hơn, khí hơi lanh và khô hanh. Lúc Trần Uyển khoác áo trở dậy, Tần Hạo hơi nghiêng người. vội nhét cái gối tới lập tức bị ôm vào lòng. Bất giác nhịn được cười, mím môi lặng lẽ nhìn nhắm mắt thư thái ngủ, thoáng chốc lại cảm thấy hài lòng vu vơ như thể trái tim vừa quét hạt bụi. Lặng lẽ bước vào nhà bếp, hai cửa tủ lạnh trước đây bỏ đầy bia giờ được thay thế toàn đồ ăn và quà vặt, ngón tay lướt qua lượt, tưởng tượng tâm trạng và biểu của lúc mình mua những thứ đồ này. Từ trước đến nay, trong tâm trí đầy rẫy những ký ức như ác mộng, trái tim ngập tràn thù hận và giận dữ, ánh mắt luôn là cam tâm và kiên quyết, quên cảm giác nhìn đời bằng đôi mắt vui tươi. phải là cảm động, nhưng luôn tránh né ràng buộc đó, cố tình khinh thường những nỗ lực và ý tốt của , để mình đắm chìm trong thù hận, trăn trở ngừng. Có thể và đẹp như thơ như mộng mà trong tiểu thuyết, phim ảnh vẫn diễn; có thể hai người vừa vừa đau đớn, cuối cùng cùng đến vực sâu, nhưng những ngọn lửa kỳ lạ trong lòng bùng cháy, lặng lẽ thiêu đốt, dường như có thể lan rộng ra khắp thảo nguyên chỉ trong tích tắc. Ánh đèn vàng nhạt, ngọn lửa ấm áp, nồi cháo thơm cuồn cuộn bọt trắng, bưng ly sữa nóng hổi, đáy lòng lại trào dâng niềm vui, niềm hạnh phúc mãn nguyện. Lúc Tần Hạo bước vào, cắt rong biển, nhúng từng sợi vào nước sôi. dừng dao, bốn mắt nhìn nhau đắm đuối như thể đều bị chìm vào ánh mắt của đối phương. quay sang nhìn nồi cháo sôi sùng sục, muốn hỏi điều gì đó nhưng cuối cùng nén lại, bước tới quỳ xuống vén ống quần lên, chăm chú xem xét lúc rồi : “Hình như bị nhiễm trùng rồi. Em muốn mua đồ sao gọi dậy? tới lui, lúc nào mới có thể lành được?”. Vẫn là cái giọng điệu ngang tàng như trước kia, lần đầu tiên chăm chú nhìn vào mắt , ánh mắt giấu nổi quan tâm sau khi trách móc. chống cự đột nhiên đến của trước kia tái diễn nữa, Trần Uyển khẽ : “Tôi có ra ngoài mua đồ đâu, lấy rong biển và cá ngân trong tủ lạnh ra thôi, ăn cháo với rau trộn, được ?”. há hốc miệng, có chút ngạc nhiên. Chầm chậm đứng dậy, “Em hỏi ?”. Trần Uyển buồn cười, “Tôi còn có thể hỏi ai?”. “ tưởng…”, Tần Hạo lúng túng , “Tưởng em mang đến cho người ở bệnh viện”. “Cái đó tôi về nhà cậu làm”, Trần Uyển cắn môi, do dự : “Tôi, chuyện mấy ngày trước là do tôi sơ suất, chú ý đến cảm xúc của ”. Ý xin lỗi trong lời của khiến đầu óc Tần Hạo trong giây phút hiểu nổi, lúc sao mới chậm rãi : “ sao, đó. Là do đa nghi. Phương lão nhị là bạn của em, phải sao? Em lòng quan tâm đến bạn bè mà. Ý của là em chỉ cần lo nấu, nấu xong mang , em cần chạy lên chạy xuống, vết thương chưa lành”. Trần Uyển im lặng chăm chú nhìn , mím miệng cười, “Cháo xong rồi, tôi phải múc ra , ra trước . Ăn sáng xong phải , sáng nay tôi có tiết”. Đôi lúm đồng tiên giống như nụ hoa nở giữa bình minh, bỗng thất thần, đến cổng trường vẫn giấu nổi niềm vui. “ đừng cười như người có chỉ số IQ bằng tám mươi như thế nữa được ?”, Trần Uyển cằn nhằn trước ánh mắt nhìn chằm chặp của . “Mèo cpn”, ngừng cười, nắm chặt tay . Phân bua, xin lỗi, ăn năn hối cải… mở miệng ra rồi khép lại. như bị nuốt chửng bới ánh mắt sâu xa của , hiểu hàm ý trong đó, nhưng cũng thể né tránh. Trái tim khẽ run, nắm lại tay , “Tôi có điều muốn hỏi. Tối có rảnh ?”. cẩn trọng gật đầu, sau đó bỗng trêu đùa: “Tối qua còn chưa hỏi đủ sao? Còn điều gì nữa?”. Trần Uyển ngạc nhiên rồi có chút lo lắng: “ giả say?”. “ dù say như thế nào chăng nữa cũng có chút ấn tượng”, thấy thần sắc mặt phức tạp dám đùa nữa, “Nhưng đảm bảo mỗi câu đều là , Tần Tiểu Ngũ phải hạng lừa gạt người khác, càng thể lừa gạt em”. Trần Uyển vẫn còn lưỡng lự giữa tin và tin, còn do dự nghe : “Có thể ôm em được ?”. còn chưa kịp phản ứng bị nhàng ôm vào lòng, “Cảm ơn em tối qua đến, mèo con, cảm ơn em”. Hơi thở nóng ấm của làm trái tim ấm áp. Hà Tâm Mi nhìn chướng mắt, : “Cậu mạnh mẽ lên được ? Đối với loại người đó…”, chưa kịp hết câu bị Ninh Tiểu Nhã cướp lời: “Hà Tâm Mi, cậu mau mà , lải nhải suốt ngày. Cậu mà mau thành bà già đó”. Hà Tâm Mi tức giận, “Cậu muốn gì? tớ biến thái à?”. Trần Uyển tủm tỉm cười, nghe hai người họ trò chuyện mà giống như hai con chim sẻ giành giật nhau trong sáng mùa xuân, ý của Hà Tâm Mi hiểu. Nhưng chuyện chia ly gặp gỡ ở trần gian hoặc buồn hoặc vui, trải qua ai biết tương lai ra sao? Buổi tối khăng khăng giúp bôi thuốc, động tác cẩn thận nhàng. Chân đặt lên đùi , thấy thổi nhè vào chỗ vết thương, Trần Uyển hơi rụt chân lại. “Đau à?” lắc lắc đầu, ánh mắt rời khỏi , nét mặt đăm chiêu suy nghĩ. “Chẳng phải em có điều muốn hỏi sao? chuẩn bị cả ngày nay rồi”, cười, cố ra vẻ bình thản. Rất nhiều nghi hoặc nén lại trong lòng, nhưng lời đến cửa miệng thốt ra được. “Nếu em vứt bỏ quyền lợi đừng hối hận, cũng có nhiều điều muốn hỏi.” Trần Uyển hơi sững sờ. “ luôn tự thấy mình hành xử rất tốt, nhưng trước nay chưa bao giờ suy nghĩ xem điều em muốn là gì”, nhìn chằm chằm, “Mèo con, biết là phải làm sao mới có thể khiến em vui?”. Đôi môi Trần Uyển khẽ run lên, định nghe tiếp bằng giọng hoảng hốt: “Trừ điều là rời xa ”. nhịn được cười, suy nghĩ hồi lâu, : “Tôi từng với về chuyện cha mẹ tôi, còn có cậu mợ tôi. Mẹ và mợ tôi đều phải là người có học thức, trong mắt các , họ thậm chí thuộc tầng lớp thấp nhất, nhưng họ rất lương thiện. Tuy nhiên những người đàn ông của họ rất bao dung, giống như người khác, trong mắt những người đàn ông ấy họ chỉ toàn những ưu điểm. Tình cảm của họ chất phác, giản dị nhất thế giới, mệt rồi có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, bụng đói có bát cơm nóng hổi, điều đó rất tự nhiên. Họ như chiếc ghế và bát cơm của nhau”, giọng đầy mơ ước, “Từ , các chú dì giúp đỡ tôi lớn lên, thành tích học tập tốt, tôi nhất định có triển vọng. Nhưng quả tôi chẳng có suy tính gì. Những điều tôi muốn cũng chỉ là chiếc ghế và bát cơm mà thôi. hỏi tôi, làm thế nào để tôi vui? Từ trước tới nay những thứ mang đến đều phải là thứ tôi muốn”. Tần Hạo im lặng, tinh tế hiểu ra, hồi lâu sau mới khẽ mỉm cười, cười xong lại im lặng. Hơn hai mưới năm sống phóng túng buông thả, chưa từng phải gánh vác bất kỳ chuyện gì. Nhưng trong trái tim , giá trị của vô cùng lớn, lớn nhưng lại mềm mại cách lạ thường, khiến cách nào dứt bỏ được, cũng có sức để chống đỡ. “Mèo con, để thử. chắc là có thể trở thành chiếc ghế của em , cho cơ hội để thử nhé!” nghiêng đầu suy nghĩ, biết là dò xét hay dò xét nội tâm của mình. “Được, chúng ta thử.”