1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 64: Hiểu lầm nặng nề





      Nàng vẫn . Vì có thể màng sống chết sao có thể từ bỏ là từ bỏ, chẳng qua là giận mình, muốn trốn tránh mà thôi. Lòng Gia Luật Ngạn dâng trào ý nghĩ này, tựa như có làn hơi ấm lan khắp toàn thân, cuối cùng nàng cũng chịu quay đầu, nhiều ngày khổ sở giày vò dường như đến hồi kết, ngoài cửa sổ tuy vẫn là đông giá, nhưng lại ngửi thấy hương mai, ngửi thấy khí mùa xuân.

      kìm được thò tay vào trong chăn, bóp lấy bàn chân ngọc thon thon của nàng, dường như làm vậy nàng chạy trốn được nữa.

      Mộ Dung Tuyết cả kinh, vô thức cong quắp ngón chân lại, muốn làm gì đây?

      Đôi tay ấm áp nóng hổi, trong lòng bàn tay có lớp chai mỏng, nhàng nắm chân nàng, sau đó chầm chậm hướng lên , vết chai trong lòng bàn tay ma sát khiến da thịt nàng vừa ngứa vừa nhột, khiến toàn thân nàng trở nên căng thẳng.

      Tay Gia Luật Ngạn đặt bắp chân nàng, thấy bộ dạng vẫn còn tiếp tục hướng lên, Mộ Dung Tuyết cuống quít ngăn cản, “Vết... vết thương của thiếp vẫn chưa khỏi, chàng đừng làm bừa.”

      Gia Luật Ngạn phì cười: “Ta bấm huyệt cho nàng để nàng thư giãn thôi, nàng nghĩ đâu vậy.”

      Mặt Mộ Dung Tuyết nóng lên, thầm , chàng sờ tới sờ lui như vậy, bảo sao người ta nghĩ lệch.

      “Sao người nàng lại căng lên vậy?” Ngón tay chậm rãi nhưng mạnh mẽ ấn lên huyệt Tam lý, Huyết hải chân, ban đầu Mộ Dung Tuyết hơi căng thẳng, nhưng sau đó đích thực chỉ xoa bóp, nàng dần dần thả lỏng, lực đạo dưới tay mạnh , vô cùng thoải mái.

      Nàng cũng từng có lần xoa bóp cho như vậy, lúc đó có thế nào nàng cũng ngờ có ngày hôm nay. Tất cả dường như thay đổi, vị trí của hai người hoàn toàn đảo ngược, lặp lại những chuyện nàng từng làm, cảm giác này khiến lòng nàng ngổn ngang trăm mối.

      Nếu vẫn đối với nàng như trước đây tốt biết mấy, lạnh lùng điềm nhiên, chút động lòng, vậy nàng quyết tuyệt rời , hề mảy may do dự. Nhưng lại trở thành như vậy, từng bước từng bước thay đổi theo chiều hướng lòng nàng hằng mong muốn, khiến nàng vô cùng bối rối, tiến thoái lưỡng nan.

      Trong lòng nàng có hai con người giao chiến.

      người , đồ ngốc này, đừng bao giờ bị dịu dàng nhất thời mê hoặc, quay đầu lại vạn kiếp bất phục.

      người khác , tưởng rời hạnh phúc, tưởng còn có thể người như vậy nữa sao, tưởng may mắn, tìm được người tâm đầu ý hợp như vậy nữa sao?

      người , bây giờ chỉ có Ngọc Sính Đình và Kiều Tuyết Y, sau này đăng cơ còn có nhiều nữ nhân liên miên dứt, mỗi ba năm tuyển tú lần, cứ chờ mà ghen chết trong cung .

      người khác ... thôi nữa.

      Nàng ngán ngẩm thở dài, đến khi hồi thần, phát tay Gia Luật Ngạn dịch lên đùi . Trong phút chốc người nàng lại căng thẳng, vội vàng : “Chàng làm gì vậy?”

      Gia Luật Ngạn cười : “Đùi cũng có huyệt vị mà.”

      Đôi tay nàng thể động đậy, chỉ có thể xoay người, lớn tiếng : “ cần, thiếp cần.” Nàng mắc lừa đâu.

      Gia Luật Ngạn đè nửa người người nàng, đè nàng thể động đậy. Nàng quen thuộc với bộ dạng động tình của từ lâu, nghe thấy hơi thở gấp gáp của là biết tình hay, nếu cố đòi lúc này nàng cũng sức phản kháng. Nhưng vẫn nhịn lại, tay xoa xoa giữa hai chân nàng, khàn giọng : “A Tuyết, sinh cho ta đứa con .”

      Mộ Dung Tuyết khép chặt hai chân, xấu hổ cuống quít : “Chàng buông tay trước .”

      Tay lại tiến vào sâu hơn, dỗ dành nàng : “Nàng có được trước .”

      “Được.” Nàng bất lực chỉ đành đồng ý.

      nghiêm túc : “Lần này được phép nuốt lời.”

      “Ừ.”

      Lúc này mới thỏa mãn buông tay.

      Mộ Dung Tuyết lập tức điều chỉnh thành trạng thái vũ trang, quay đầu hướng vào trong giường : “Thiếp buồn ngủ, chàng đừng chuyện với thiếp, cũng đừng đụng vào thiếp.”

      Bộ dạng như đại địch sắp đến của nàng còn căng thẳng hơn cả đêm tân hôn. Gia Luật Ngạn nhìn đường cong miên man người nàng, trong đầu toàn là cảnh tượng ôm nàng vào lòng mây mưa điên đảo, giày vò đến sắp mất khống chế. đứng dậy, vài vòng quanh phòng mới dập tắt được dục hỏa người.

      Lúc này trong Chiêu Dương vương phủ, Ngọc Sính Đình đứng ngồi yên, vì hai đêm liên tiếp Gia Luật Ngạn đều về Đào các ngủ. Quan thị : “Tiểu thư đừng vội, Vương gia nhất định có việc gì quan trọng, thời gian này chẳng phải Hoàng thượng suy nghĩ chuyện dụng binh với Tây Lương sao? Có lẽ Vương gia bị Hoàng thượng phái công việc.”

      Ngọc Sính Đình : “Vậy cũng nên suốt đêm về chứ.”

      Chờ nửa canh giờ mà dài tựa cả năm, Mai Doanh bước vào : “Tiểu thư, Trần An về rồi.”

      lát sau, nam nhân chừng bốn mươi bước vào, chính là thân tín của Ngọc Quý Sơn, được Ngọc Sính Đình phái nghe ngóng tình hình.

      Trần An bước tới thi lễ: “Tham kiến Vương phi.”

      Ngọc Sính Đình nóng lòng : “Mau .”

      “Hai ngày nay Vương gia đều ở lại trong phủ đệ của Tạ Trực.”

      “Tạ Trực?” Ngọc Sính Đình nghe thấy cái tên này, bỗng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại nhớ nghe ở đâu.

      Trần An nhắc nhở: “Thẩm U Tâm phu nhân của Tạ Trực là biểu muội của Vương gia.”

      Ngọc Sính Đình bỗng hiểu ra, ra là . Kỳ lạ, tại sao Gia Luật Ngạn lại ở Tạ gia?

      Lúc này, Mai Doanh giọng : “Tiểu thư, có lời biết nô tỳ có nên .”

      “Ngươi .”

      “Thời gian rồi nô tỳ trò chuyện với Trân Châu và Ngọc Hoàn, nghe lúc đầu vị Thẩm tiểu thư này từng ở trong Vương phủ hơn ba tháng, mãi đến trước khi xuất giá mới về Thẩm gia.”

      sao?”

      “Dạ, nô tỳ còn nghe , lúc đó có rất nhiều người tưởng rằng Vương gia có ý với vị biểu tiểu thư này. Nào ngờ sau đó lại gả cho Du kị tướng quân thân phận thấp kém, hơn nữa còn là con trai nhũ mẫu của vị Thẩm tiểu thư này, khiến người ta kinh ngạc.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngọc Sính Đình hình như cũng từng loáng thoáng nghe được chuyện này, nhưng lúc đó để tâm. Vì nếu Thẩm U Tâm là người Gia Luật Ngạn thích, có thể trực tiếp phái người đến nhà đề thân, đường hoàng cưới về, hà tất phải Kim ốc tàng Kiều như vậy.

      Người mà nàng ta vẫn canh cánh trong lòng là Mộ Dung Tuyết, chỉ vì dung mạo của nàng, mà còn vì thân phận của nàng. Lúc đó Triệu Chân Nương đắc sủng, phân cao thấp với Kiều Tuyết Y ở hậu cung, hơn nữa Triệu Chân Nương còn có Văn Xương công chúa, sau này lão Hoàng đế băng hà, Triệu Chân Nương có thể ở lại hậu cung thăng lên làm Thái phi, còn Kiều Tuyết Y phải đến Hồng Ân tự tu hành. Lúc đó Mộ Dung Tuyết liên thủ với Triệu Chân Nương, há chẳng phải nàng ta rơi vào thế hạ phong? Bởi vậy nàng ta vẫn luôn nhắc chuyện này trước mặt Kiều Tuyết Y, để Kiều Tuyết Y tiên hạ thủ vi cường[1], trừ khử Triệu Chân Nương hoặc Mộ Dung Tuyết.

      [1. Ra tay trước để giành ưu thế.]

      Đối với Thẩm U Tâm, nàng ta hề để trong lòng, sau đó Thẩm U Tâm xuất giá, nàng ta càng cảm thấy giữa Thẩm U Tâm và Gia Luật Ngạn có gì. Nhưng càng đề phòng lại càng khiến người ta lơ là phòng bị.

      Gia Luật Ngạn yên lành tại sao lại qua đêm ở Tạ gia hai ngày liên tiếp. Nàng ta trăm lời được giải đáp.

      Quan thị bên cạnh : “Tiểu thư, có khi nào Vương gia cho Thẩm tiểu thư gả cho Tạ Trực chỉ để che mắt ?”

      Những lời còn lại bà ta thẳng, nhưng Ngọc Sính Đình hiểu ý bà ta, chắc là Gia Luật Ngạn và Thẩm U Tâm có tư tình, gả Thẩm U Tâm chẳng qua chỉ là Minh tu sạn đạo, ám độ Tràn Thương[2].

      [2. Công khai cho sửa chữa sạn đạo, nhưng bí mật tiến quân theo đường Trần Thương.]

      Nhưng Ngọc Sính Đình cảm thấy khả năng này lớn lắm. ràng có đường quang minh chính đại có thể tu thành chánh quả, cần thiết phải lén lút như vậy.

      Hơn nữa Gia Luật Ngạn bất luận thế nào cũng đến mức ở ngay Tạ gia, làm ra những chuyện mờ ám với Thẩm U Tâm trước mặt Tạ Trực.

      Lúc này, Trần An lại : “Hôm nay Chiêu Dương vương còn bao hai đào hát Côn khúc mới nổi của Tiêu Tương quán, đưa đến Tạ phủ.”

      Ngọc Sính Đình nhíu mày, “Đào hát mới nổi?”

      “Dạ, tên Bích Vân Bích Nguyệt, là đôi tỷ muội.”

      Ngọc Sính Đình bỗng hiểu ra, xem ra Gia Luật Ngạn đến Tạ gia là vì hai nữ nhân này. Lửa ghen bùng cháy, nàng ta ném lò sưởi trong tay xuống đất đánh “bốp” tiếng, suýt chút đập vào chân Trần An.

      Mai Doanh : “Mới vừa tân hôn làm ra những chuyện như vậy, bảo mặt mũi tiểu thư để đâu? Nếu Vương gia thích hai con hát kia cứ mang về phủ là được, hà tất nuôi bên ngoài, làm như là tiểu thư dung được ai vậy.”

      Quan thị thấy sắc mặt Ngọc Sính Đình sa sầm như sắp đổ mưa, vội : “Có lẽ Vương gia sợ tiểu thư vui.”

      Ngọc Sính Đình nghiêm giọng : “Trần An, phái ám vệ trong phủ theo dõi động tĩnh của Vương gia, khi có chuyện lập tức kêu Mai Doanh đến báo cho ta.”

      “Dạ.” Trần An cáo lui, rời khỏi Đào các.

      Mai Doanh rót cho Ngọc Sính Đình ly Thiết quan , “Tiểu thư uống ly trà cho nguôi giận.”

      ngờ chàng lại hoang đường như vậy.”

      Ngọc Sính Đình vung tay đánh đổ ly trà, giận đến toàn thân run rẩy, lúc nãy có mặt Trần An nàng ta tiện phát tác, nhịn đến tim cũng đau.

      Quan thị : “Tiểu thư bớt giận, hà tất giận dữ vì hai con hát, Vương gia xưa nay lạnh lùng, trước đây có nữ nhân đưa đến Vương phủ cũng chưa từng ở quá ba ngày. Chẳng qua Vương gia ham mới mẻ thôi, ngài ấy giấu tiểu thư ràng trong lòng để tâm đến tiểu thư, sợ tiểu thư biết giận.”

      Mai Doanh : “Nếu ngài ấy để tâm đến tiểu thư sao lại tìm con hát.”

      Ngọc Sính Đình vốn nóng lòng, bị mấy câu của Mai Doanh khiêu khích nên càng tức giận hơn.

      Quan thị thấy vậy, đưa tay tát Mai Doanh cái, mắng: “Đồ nhiều chuyện biết tốt xấu, chuyện của chủ nhân há để ngươi khích bác ly gián?”

      Mai Doanh ôm mặt, uất ức dám lên tiếng.

      Quan thị mắng: “Còn nhiều chuyện sinh nữa xem ta có đưa ngươi đến trước mặt lão phu nhân để dạy dỗ .”

      Mai Doanh cúi đầu hu hu mấy tiếng: “Nô tỳ cũng là bất bình thay tiểu thư thôi.”

      “Im miệng, cút ra ngoài.”

      Quan thị đuổi Mai Doanh ra ngoài, lúc này mới thở dài : “Tiểu thư đừng giận mà sinh bệnh. Nhà Vương hầu có ai tam thê tứ thiếp, cho dù là lão gia trong phủ cũng có bốn di nương. Tiểu thư phải nghĩ thoáng, những thứ bên ngoài chẳng qua chỉ là mây khói, nữ chủ nhân của Vương phủ này chỉ có mình tiểu thư, sau này mẫu nghi thiên hạ cũng chỉ có thôi.”

      Ngọc Sính Đình nghiến răng : “Ta biết, nhưng dù sao chàng cũng phải nể mặt ta vài phần chứ, mới tân hôn có mấy ngày thôi mà.”

      “Tiểu thư chỉ là suy đoán, chưa chắc Vương gia vì hai con hát kia mới ở lại Tạ gia, vẫn nên tra rồi tính tiếp.”

      “Còn cần phải tra nữa sao?”

      “Cho dù là , tiểu thư cũng chỉ vờ như biết, nam nhân mà, có ai lăng nhăng bay bướm, nếu lòng chỉ khổ bản thân thôi. Gả cho Đế vương địa vị mới là quan trọng nhất.”

      Ngọc Sính Đình tức tối : “ sai, địa vị mới là quan trọng nhất.”

      “Cho dù trong lòng tiểu thư có giận, cũng thể trở mặt với Vương gia, chỉ coi như biết gì cả, dỗ dành ngài ấy vui, sớm ngày sinh con trai là vạn đại cát, xử lý những nữ nhân kia chẳng phải chỉ cần cái búng tay thôi sao.”

      Ngọc Sính Đình suy nghĩ rồi : “ được, chuyện này ta thể ngồi yên làm ngơ, là truyền ra ta mất hết mặt mũi, hai là lỡ như nữ nhân bên ngoài sinh con trước, là hậu hoạn sau này. Ngày mai ta muốn đến Tạ phủ chuyến.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 65: Phản kích





      Quan thị : “Tiểu thư định thế nào?”

      Ngọc Sính Đình : “Ta muốn đón hai con hát kia vào phủ, để ngay trước mắt cũng dễ xử lý. Hơn nữa trước mặt Vương gia càng cho thấy ta độ lượng hiền thục.”

      Quan thị vội : “Tiểu thư, vạn lần thể.”

      “Tại sao?”

      “Vương gia với tiểu thư tức là muốn để tiểu thư biết. Nếu tiểu thư khơi ra chuyện này, Vương gia biết tiểu thư phái người điều tra hành tung của ngài ấy. Vậy há chẳng phải nảy sinh hiềm khích sao? Tiểu thư vạn lần thể nóng nảy, cần phải tính kế lâu dài. Cho dù là nữ nhân bên ngoài sinh con cũng sao, nay Hoàng thượng vẫn ngập ngừng khó lòng quyết đoán, chính là vì Vương gia có con, bất luận là ai sinh con, chỉ cần là con của Vương gia Hoàng thượng yên tâm. Chỉ cần Vương gia đăng cơ, tiểu thư trở thành Hoàng hậu, lúc đó con của những nữ nhân kia chẳng phải là con kiến trong tay tiểu thư sao?”

      Ngọc Sính Đình nghĩ cũng thấy có lý, tức tối : “Nhưng ta nuốt trôi cơn giận này.”

      Quan thị khuyên: “Tiểu thư phải nhẫn nại. Việc quan trọng nhất nay là ngôi Thái tử của Vương gia, những việc khác từ từ hẵng tính, thể để hậu phương nổi lửa, khiến đối thủ có dịp thừa cơ.”

      Ngọc Sính Đình miễn cưỡng bị Quan thị thuyết phục, oán hận đầy bụng ủ suốt đêm, sáng hôm sau thức dậy liền trút giận lên Mai Doanh.

      “Trân châu trâm đuôi phụng rơi mất hạt ngươi cũng phát giác, mắt ngươi làm bằng đá sao?”

      Mai Doanh cẩn thận dám lên tiếng, vội thay cây trâm ngọc thiền[1] phỉ thúy. dễ gì mới hầu hạ nàng ta búi tóc ổn thỏa, Quan thị vẻ mặt vui mừng bước vào: “Tiểu thư, Vương gia về rồi.”

      [1. Thiền: con ve.]

      Ngọc Sính Đình vừa nghe, lập tức đẩy Mai Doanh, đích thân ra cửa đón.

      Vén rèm lên thấy Gia Luật Ngạn đến dưới hiên, mặc áo ngoài xanh thẫm bước tới, người mang theo khí lạnh ngày đông, càng lạnh lùng tuấn lãng.

      ngước mắt nhìn sang, đôi mắt lạnh lùng trong suốt, phiền muộn trong lòng Ngọc Sính Đình cũng nguôi mấy phần, vốn muốn chất vấn nhưng lại biến thành những lời nũng nịu dịu dàng.

      “Tối qua Vương gia đâu vậy? Thiếp lo lắng suốt cả đêm.”

      Gia Luật Ngạn vừa bước vào đại sảnh, vừa cởi áo ngoài, miệng : “Nàng lo lắng làm gì, chẳng phải ta cho Quản gia báo tin cho nàng rồi sao?”

      “Nhưng biết Vương gia đâu, thiếp vẫn yên tâm.”

      Mai Doanh hai tay đón lấy áo ngoài của Gia Luật Ngạn. Gia Luật Ngạn nhìn Mai Doanh, ánh mắt hơi khác thường.

      Ánh mắt xem xét quá mức này khiến lòng Ngọc Sính Đình có chút thoải mái. Tư sắc của Mai Doanh chẳng qua chỉ ở mức trung bình, vẫn chưa bằng Trân Châu và Ngọc Hoàn, biết tại sao hôm nay Gia Luật Ngạn lại nhìn nàng ta thêm mấy lần.

      Sau khi rửa tay, Ngọc Sính Đình đích thân dâng trà cho Gia Luật Ngạn.

      Gia Luật Ngạn nhấp vài ngụm rồi nghiêm túc : “Có chuyện ta muốn cho nàng biết.”

      “Chuyện gì vậy?” Lòng Ngọc Sính Đình lập tức căng thẳng, thầm nghĩ lẽ nào muốn chuyện hai con hát kia? Định đem về phủ chăng?

      Gia Luật Ngạn : “Mấy ngày nay ta về vì xảy ra chuyện, Mộ Dung Tuyết bị người của Thành Hi vương bắt, nghiêm hình bức cung ép nàng ấy viết lời khai đẩy ta vào chỗ chết.”

      Ngọc Sính Đình cả kinh, vội vàng hỏi: “Có thành công ?”

      “Vẫn chưa.”

      Ngọc Sính Đình vỗ ngực, cảm thấy vô cùng may mắn: “Vậy tốt.”

      “Xem ra Hoàng thượng còn nhiều thời gian nữa, bởi vậy Thành Hi vương mới chờ được mà ra tay, ngờ lần này khéo quá hóa vụng, bản cung đó chỉ rơi vào tay ta mà thủ hạ cũng bị ta bắt.”

      Ngọc Sính Đình mừng rỡ : “Chúc mừng Vương gia, đây là chuyện đại hỉ, Vương gia mau vào cung gặp Hoàng thượng, để tránh đêm dài lắm mộng, nhân chứng có bề gì.”

      có bề gì đâu, người bị giam ở Hoa Thịnh biệt viện, canh giữ rất chặt chẽ.”

      những đề phòng bị cướp mà còn phải đề phòng tự tận nữa, Vương gia vẫn nên cẩn thận, sớm ngày giao cho Hoàng thượng thỏa đáng hơn.”

      Gia Luật Ngạn gật đầu: “Nàng đúng, sáng mai ta nhập cung giao nhân chứng vật chứng cho Hoàng thượng.”

      Ngọc Sính Đình tâm trạng rất tốt, so với chuyện lật đổ Thành Hi vương, chuyện hai con hát kia vốn đáng nhắc tới. Thành Hi vương vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh của Gia Luật Ngạn, lần này lật đổ ông ta, Hoàng vị nhất định thuộc về Gia Luật Ngạn. Ngọc Sính Đình dường như nhìn thấy Hậu quán của Hoàng hậu lấp lánh trước mắt, niềm hân hoan lay chuyển trong mắt, nhan sắc càng rực rỡ khác thường.

      Gia Luật Ngạn thấy mắt nàng ta lóe sáng, trong sóng mắt đều là niềm vui gì che giấu nổi, bất giác nghĩ, trong mắt nàng ta mình chẳng qua chỉ là bàn đạp lên ngôi mẫu nghi thiên hạ, nắm quyền Hậu cung mà thôi.

      Tâm trạng bỗng trầm xuống.

      ai thích bị lợi dụng, càng ai thích trong tình cảm còn mang theo lợi ích, cũng vậy, lúc đầu đối với Mộ Dung Tuyết lạnh nóng, chút động lòng, cũng chỉ vì đoán rằng nàng mình chẳng qua là lợi dụng để tránh nhập cung mà thôi. Mãi đến sau này mới nhìn thấy chân tình của nàng.

      nhìn Ngọc Sính Đình đắm chìm trong vui sướng, nhàn nhạt : “Mấy ngày nay lạnh nhạt với nàng rồi.”

      Ngọc Sính Đình cười ngọt ngào, “Mấy ngày nay Vương gia nhất định rất vất vả, còn sớm nữa, thiếp cho người chuẩn bị nước, tắm rửa xong rồi nghỉ sớm .”

      “Cũng được.”

      Ngọc Sính Đình lập tức dặn Mai Doanh chuẩn bị nước.

      Trong phòng ấm áp như mùa xuân, cành mai mấy ngày trước Gia Luật Ngạn bẻ ở Mai quán vẫn cắm trong bình, hương thơm nồng nàn như cũ. Gia Luật Ngạn đưa mắt nhìn đóa mai, lòng lên nụ cười của Mộ Dung Tuyết. Chỉ có bước lên chỗ cao nhất mới có thể cho nàng tất cả những điều nàng muốn.

      Nghĩ đến khoảnh khắc đó, bất giác có hơi kích động, nhưng sắc mặt vẫn điềm đạm ung dung. đưa tay vuốt ve hoa mai bàn, ngón tay lướt qua nhụy hoa, tựa như vuốt lên má Mộ Dung Tuyết.
      Hale205, ThanhtranTrâu thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau khi tắm rửa, Ngọc Sính Đình nằm giường, phát Gia Luật Ngạn vẫn ngồi trước bàn, hề có ý ngủ. Nàng ta do dự biết có nên vứt bỏ tôn nghiêm mời mọc , tuy nàng ta cuồng nhiệt trong chuyện phòng the, nhưng rất cần có đứa con.

      Còn chưa chờ nàng ta đấu tranh tư tưởng xong, Gia Luật Ngạn : “Chút nữa ta còn phải ra ngoài, nàng ngủ trước .’’

      Ngọc Sính Đình ngẩn ra: “Đêm khuya rồi Vương gia còn muốn đâu?”

      Ngón tay Gia Luật Ngạn vuốt lên hoa mai trong bình, mỉm cười : “Nếu ta đoán sai, chút nữa ở biệt viện có động tĩnh.”

      “Sao Vương gia lại vậy?”

      Gia Luật Ngạn : “Thành Hi vương biết thủ hạ bị giam ở đâu, nhất định phái người diệt khẩu. Ta bố trí cạm bẫy chờ ông ta rồi.”

      Ngọc Sính Đình hiểu ra, cười : “Vương gia minh.”

      Gia Luật Ngạn đặt hoa mai trong tay xuống, nhàn nhã hỏi: “Nàng có biết ai báo tin ?”

      “Báo tin?” Ngọc Sính Đình cả kinh, lập tức hiểu được ý , tiếp lời ngay: “ thể đâu Vương gia, nhũ nương và Mai Doanh tuyệt đối bán đứng thiếp đâu.”

      Gia Luật Ngạn gật đầu: “Ta cũng hi vọng phải, bởi vậy vừa rồi thử phen.”

      Ngọc Sính Đình bị vậy, cũng còn lòng dạ ngủ.

      Gia Luật Ngạn ngồi đọc sách dưới đèn, nàng ta nằm giường trằn trọc qua lại, vẫn thể nào tin nổi. Vì Mai Doanh và Quan thị vẫn luôn được Ngọc mẫu tin tưởng, bởi vậy mới cho nàng ta mang vào Chiêu Dương vương phủ. Quan thị là nhũ mẫu của nàng ta, từ khi nàng ta sinh ra hầu hạ bên cạnh, Mai Doanh từ được bán vào phủ, có thế nào cũng ngờ rằng trong hai người này có gian tế của Thành Hi vương, rốt cuộc là ai?

      Đến nửa đêm, cuối cùng Gia Luật Ngạn cũng chờ được tin ở biệt viện.

      Trương Long đứng dưới hiên thấp giọng : “Bẩm Vương gia, có hai mươi bốn người đến, chết mười bảy tên, có bốn tên tự tận, vẫn còn ba người sống sót.”

      Gia Luật Ngạn chắp tay nhìn vào trời đêm, lộ ra nụ cười nhạt lãnh đạm xa xôi, tràn đầy tự tin.

      “Canh giữ cho kĩ, vốn dĩ mình Lịch Vạn Thịnh đủ, thêm mấy tên càng tốt.”

      Ngọc Sính Đình trong phòng loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có người chuyện, chờ đến khi Gia Luật Ngạn quay vào phòng, nàng ta nhịn được hỏi: “Vương gia, có ?”

      Gia Luật Ngạn đứng bên giường, trầm giọng : “Chuyện nàng cần làm là điều tra xem hai người này ai là người của Thành Hi vương, có khi là cả hai.”

      Trong bóng tối, bóng cao dong dỏng, lờ mờ toát lên uy thế khiến người ta sợ hãi, Ngọc Sính Đình lòng rối như tơ vò, đáp lại tiếng “Dạ”.

      “Nàng ngủ , ta đến biệt viện.”

      “Vương gia cẩn thận.”

      Gia Luật Ngạn cười nhạt: “Nàng yên tâm, ta chờ ngày này lâu, vô cùng chắc chắn, tuyệt đối sơ suất.”

      Ngọc Sính Đình nhìn theo bóng mất hút sau rèm, sau đó cửa đóng lại, còn tăm tích.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 66: Có thai

      Kiều Tuyết Y sung sướng quen, ngày đông thích ngủ nướng, Ngọc Sính Đình vội vã vào đến cung, ả chỉ vừa ngủ dậy, mặt còn ửng hồng, kiều diễm ung dung, nhan sắc khuynh thành. Mái tóc lấp lánh như gấm đen phủ xuống tận eo, cung nữ sau lưng cẩn thận chải đầu cho nàng ta.

      Ngọc Sính Đình lòng có chút đố kị, cùng là nữ nhân nhưng ả cũng kìm được mà điên đảo vì dung nhan của Kiều Tuyết Y, huống chi là nam nhân. Ả đến phía trước, mỉm cười nhún mình: “Thỉnh an Nương nương.”

      Kiều Tuyết Y vừa nhìn sắc mặt Ngọc Sính Đình là biết nàng ta có chuyện muốn , liền cho cung nữ lui ra, chỉ để lại mình thị nữ tâm phúc Phù Dung hầu hạ.

      Nàng ta mỉm cười : “Muội đến thăm dò tin tức phải . Hoàng thượng trục xuất Thành Hi vương ra khỏi Kinh thành rồi, có chỉ ý được vào Kinh.”

      Ngọc Sính Đình vốn phải đến thăm dò tin tức, nhưng nghe thấy kết quả này rất thất vọng, “Muội còn tưởng phạt nghiêm khắc hơn chút nữa chứ.”

      Kiều Tuyết Y cười thở dài: “Ai bảo trong lòng Hoàng thượng vẫn còn vướng mắc chứ.” Nàng ta nhìn bụng Ngọc Sính Đình, cười : “Nếu như nhanh thành thân nửa tháng có tin vui rồi.”

      Sắc mặt Ngọc Sính Đình u ám, chậm rãi : “E là biểu tỷ phải thất vọng rồi, Thành Hi vương mua chuộc nha hoàn bên cạnh muội, bỏ thuốc trong rượu hợp cẩn, e là nhất thời muội thể nào có thai.”

      Kiều Tuyết Y sửng sốt, lập tức hỏi: “Có cho đại phu xem qua chưa?”

      “Vẫn chưa.” Ngọc Sính Đình : “Muội dám mời đại phu vào phủ, sợ người ta biết được. Chuyện này muội chưa thể quyết định, biết có nên cho Vương gia biết , bởi vậy đến thương nghị với biểu tỷ.”

      Nàng ta lo Gia Luật Ngạn biết nàng ta thể nào sinh con, lập tức nạp mấy cơ thiếp vào phủ.

      Kiều Tuyết Y lập tức quay đầu với Phù Dung: “ mời Uông thái y đến đây.”

      Ngọc Sính Đình bất an : “Biểu tỷ, chuyện này thể để người ngoài biết.”

      Kiều Tuyết Y cười an ủi: “Muội yên tâm, người này là tâm phúc, cho ông ta xem thử có đường xoay chuyển .”

      Ngọc Sính Đình cắn môi, lòng căm hận , nếu từ nay ta thể sinh con, nhất định phanh thây Thành Hi vương và Mai Doanh thành trăm mảnh.

      lúc sau, nam nhân chừng năm mươi đeo rương thuốc bước vào, chính là Ngự y Uông Toàn, tâm phúc của Kiều Tuyết Y ở Thái y viện.

      “Hạ quan thỉnh an Quý phi nương nương, Ngọc vương phi.”

      “Miễn lễ, ban tọa.”

      biết quý thể Nương nương có gì ổn?”

      “Hôm nay mời Uông thái y đến là chẩn mạch cho Vương phi.” Kiều Tuyết Y cũng úy kị ông ta, kể chuyện Ngọc Sính Đình bị bỏ thuốc, sau đó hỏi: “Mời Thái y xem thử có cách nào cứu vãn, để Vương phi nhanh chóng có thai .”

      Uông Toàn : “Xin Vương phi cho hạ quan chẩn mạch trước.”

      Ngọc Sính Đình bất an đưa cổ tay ra, như chờ bị tuyên phán hình trường, vừa căng thẳng vừa sợ hãi, tim đập như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

      Sau khi Uông Toàn bắt mạch, trầm ngâm trong chốc lát rồi : “Theo mạch tượng giờ của Vương phi, đích thực khó lòng có thai, cần phải từ từ điều dưỡng.”

      Kiều Tuyết Y lập tức hỏi: “Vậy nhanh nhất là lúc nào có thể có thai?”

      Uông Toàn : “Nhanh nhất e cũng phải là năm sau.”

      Kiều Tuyết Y lộ ra vẻ thất vọng, nhưng Ngọc Sính Đình lại thở phào nhõm, cũng may chỉ là tạm thời thể có thai, nàng ta dám tưởng tượng nếu từ nay mình thể sinh con, ngày tháng sau này phải sống thế nào, phụ thân thất vọng thế nào, thiết nghĩ rất nhanh đưa muội muội lên giường Gia Luật Ngạn.

      Kiều Tuyết Y dặn Uông Toàn: “Chuyện này được cho bất kỳ ai biết.”

      Uông Toàn đáp: “Hạ quan biết. Xin Nương nương yên tâm.”

      “Ừ, ông lui ra .”

      Sau khi Uông Toàn , Kiều Tuyết Y : “Sính Đình, nay mọi đủ chỉ thiếu gió Đông, nhưng lại xảy ra sơ sót ngay chỗ mấu chốt. Muội nhất thời thể có thai, Hoàng thượng lại phải chính mắt nhìn thấy Chiêu Dương vương có con mới chịu lập Thái tử. Nếu Hoàng thượng đột ngột băng hà, vị trí Thái tử vẫn bỏ trống chưa quyết, lúc đó chỉ e trong triều lại đấu tranh, tuy Thành Hi Vương về đất phong, nhưng thực lực thể xem thường, vẫn nên nhân lúc Hoàng đế còn sống, định sẵn ngôi Thái tử tốt hơn, để tránh đêm dài lắm mộng.”

      Ngọc Sính Đình gật đầu: “Đương nhiên muội cũng mong được vậy.”

      “Trước mắt có hai con đường, là tìm vài tỳ thiếp cho Chiêu Dương vương, hai là muội tuyên bố có hỉ.”

      Ngọc Sính Đình cả kinh, “Mang thai làm sao có thể giả được, sau mười tháng phải làm thế nào?”

      “Nha đầu ngốc, muội nghĩ Hoàng thượng còn sống đến lúc đó sao?” Kiều Tuyết Y cười nhạt: “Mấy ngày nay ông ta nhìn nữa, chẳng qua là nhờ đơn dược duy trì thôi. Uông Toàn ông ta...” Kiều Tuyết Y đưa ra ba ngón tay.

      Ngọc Sính Đình cả kinh hỏi: “Ba tháng?”

      Kiều Tuyết Y gật đầu: “Bởi vậy muội chỉ cần tuyên bố có thai, ở trong Vương phủ dưỡng thai. Ba tháng sau, con giữ được là xong.”

      “Vậy lỡ như Hoàng thượng gượng qua được mười tháng sao?”

      “Vậy cũng sao, đến lúc đó ra ngoài tìm tiểu nha đầu về, chỉ muội sinh con , lúc đó sức khỏe muội cũng điều dưỡng ổn thỏa rồi, tự muội cũng có thể sinh. Trưởng nữ này ảnh hưởng đến địa vị của con muội sau này.”

      Ngọc Sính Đình im lặng , lòng bị Kiều Tuyết Y thuyết phục.

      Kiều Tuyết Y cười cười : “Nếu muội muốn mạo hiểm, vậy cứ chọn vài cơ thiếp cho . Nhưng ta nghĩ, như vậy chi bằng muội giả có thai , lỡ như cơ thiếp sinh con trai là trưởng tử, sau này e lại tranh chấp chuyện lập đích lập trưởng[1], muội có phải ?”

      [1. Lập con vợ cả hay lập con trưởng.]

      “Biểu tỷ có lý.”

      “Vậy tốt, tìm thời cơ tuyên bố có hỉ ra bên ngoài , lúc đó ta thúc giục Hoàng thượng lập Thái tử.”

      “Tất cả đều nhờ biểu tỷ.”

      Kiều Tuyết Y vuốt vuốt lọn tóc dài bên tai, cười dịu dàng: “Muội muội tốt, chuyện liên quan đến vinh thịnh của Ngọc gia và Kiều gia, ta đương nhiên tận tâm tận lực. Muội cứ yên tâm ở Vương phủ dưỡng thai là được rồi.”

      “Đa tạ biểu tỷ, mọi chuyện Sính Đình xin nghe biểu tỷ an bài.”

      ~*~

      Hale205Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :