1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Về đến phòng ngủ, Ngọc Sính Đình nhìn cành mai trong bình, u oán thở dài, ôn tồn của Gia Luật Ngạn đối với nàng giống như hoa mai này, hương thơm nức mũi nhưng là mùi hương lạnh lẽo, đủ nồng nhiệt. Nhưng nghĩ lại, hai người vừa thành thân, dù sao cũng chưa thân thiết lắm, hơn nữa Chiêu Dương vương nổi danh thờ ơ với nữ sắc, cả Kinh thành đều biết, mỹ nhân trong phủ xưa nay đều như nước chảy, cho dù là Mộ Dung Tuyết, hòa ly là hòa ly ngay, hề nể tình Hoàng thượng làm chủ ban hôn.

      Ba ngày sau, tuyết tan hết, mở cửa ra, con thỏ ngoài cửa biến mất, ngay cả hai quả trứng gà đỏ làm mắt cũng thấy đâu, Mộ Dung Tuyết nhớ lại những lời Hứa Trạch đêm đó. cũng muốn Giang Nam, ý trong lời đương nhiên cũng . Lúc đó biết làm sao nàng lại đồng ý, nỡ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của .

      Nàng làm hũ mứt rượu nếp định mang đến quán ăn cho . là kỳ lạ, cũng là nam nhân nhưng rất thích đồ ngọt, Gia Luật Ngạn lại chút hứng thú, cho dù là điểm tâm nàng tận tình chuẩn bị cũng chỉ nếm thử tượng trưng giống như chỉ nể mặt nàng mà thôi.

      Nàng lắc lắc đầu, sao lại nghĩ đến nữa rồi.

      cưới tân Vương phi, lúc này tân hôn hạnh phúc tình nồng ý đậm, cuối cùng cũng rảnh đến theo dõi động tĩnh của nàng nữa.

      Nàng trù tính hết năm nay, chờ vào Xuân rồi chừng là có thể khởi hành về Giang Nam, phòng được nàng lúc chứ thể phòng được cả đời.

      Có Ngọc Sính Đình dịu dàng quyến rũ, có khi có thể hóa giải được oán hận và cam trong lòng .

      Mộ Dung Tuyết vẫn luôn cho rằng chịu thả nàng là vì cam để nàng làm giả hóa mà hòa ly. Xưa nay rất tự cao, làm sao có thể chịu bị hạ thấp tự tôn như vậy, xưa nay chỉ có từ bỏ người khác, chưa hề bị ai từ bỏ.

      Nàng cúi đầu vừa vừa nghĩ chuyện trong lòng, đột nhiên nghe Đinh Hương phía sau gọi tiếng “Tiểu thư”.

      Nàng ngẩng đầu, lòng giật thót. Trước mặt xa có chiếc xe ngựa dừng, bên xe có mấy người đứng, trong số đó có Trương Long.

      Nàng dừng bước, bình ổn lại cảm xúc, sau đó mới tiến về phía trước.

      Rèm xe được vén lên, Gia Luật Ngạn ngồi bên trong, nhìn nàng bước tới. Nàng khoác chiếc áo màu xanh lục, lộ ra đôi giày xanh lam, hai tay giấu trong tay áo ấm lông hồ trắng, tươi tắn nhã nhặn như cành mai xanh, lặng lẽ nở trước mắt .

      Trương Long tiến lên : “Phu nhân, Vương gia mời lên xe.”

      “Có lời gì ta đứng đây nghe là được rồi, mời Vương gia .”

      Mộ Dung Tuyết đứng trước xe, có ý muốn lên. gian chật hẹp đó khiến nàng cảm thấy thiếu an toàn, nàng dễ gì mới khoác lên mình bộ giáp, thể bị ánh mắt của làm tan chảy.

      Gia Luật Ngạn ngồi trong xe, bóng tối càng tôn lên gương mặt như ngọc và ánh mắt thâm sâu.

      “Nếu nàng lên đừng hối hận.”

      Mộ Dung Tuyết hỏi: “Hối hận điều gì?”

      “Ta vốn muốn với nàng chuyện rời Kinh, nếu nàng muốn...”

      Mộ Dung Tuyết vừa nghe, lập tức nhấc váy bước lên xe ngựa, ngồi đối diện , kích động hỏi: “Vương gia đồng ý cho thiếp rời khỏi Kinh thành sao?” Nàng dám tin nhìn , đôi mắt sáng rực lấp lánh.

      Gần ngay trước mắt, Gia Luật Ngạn ngửi được mùi thơm chỉ nàng mới có, hương thơm nhàng tựa lan nhưng chẳng phải lan. nhìn nàng chớp mắt, nhìn ánh sáng khát vọng cháy bỏng trong mắt nàng, ra nàng muốn ở lại Kinh thành thêm khắc nào, muốn gặp chút nào, quả nhiên hào sảng gọn gàng, buông tay chút lưu luyến.

      thầm mỉa mai, so với nàng, càng cho thấy lề mề chậm chạp, do dự quyết.

      Mộ Dung Tuyết cảm thấy ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, vừa rồi lúc nhìn nàng, trong mắt như có ánh lửa, nhưng bây giờ chỉ còn tàn tro.

      thờ ơ : “Nếu nàng muốn về Giang Nam cứ .”

      sao?” Mộ Dung Tuyết muôn phần kinh ngạc mừng rỡ, kìm được mà nhảy lên, kết quả đầu va vào trần xe, nàng “Ái da” tiếng, định ôm đầu, nhưng có bàn tay còn nhanh hơn nàng đặt đỉnh đầu, mái tóc như mây kia mềm mại tựa tơ lụa trong lòng bàn tay .

      Nàng lập tức vô thức né bàn tay , định nhảy xuống xe ngựa.

      đưa tay giữ cánh tay nàng lại, cam : “Nàng cứ vậy mà sao?”

      Mộ Dung Tuyết quay lại, đôi mắt trong veo lặng lẽ nhìn , “Thiếp vẫn luôn coi chàng là ân nhân cứu mạng, bởi vậy thiếp chưa từng hối hận về những gì trao , chỉ coi như là báo ơn. Nếu lòng chàng cam cứ coi như thiếp phụ bạc. Sau này mỗi người phương, thiếp ở Giang Nam xa xôi luôn chúc Vương gia mọi việc thuận lọi.”

      “Phụ bạc, nàng cũng biết là phụ bạc...” gằn từng chữ, ánh mắt sắc bén dường như muốn đánh tan áo giáp người nàng, mắt nàng hơi nóng, mũi cũng cay cay, nhìn lần cuối cùng coi như vĩnh biệt. Sau đó quay đầu xuống xe ngựa, hề ngoái lại mà rời .

      Gia Luật Ngạn cứ đôi chốc lại nhìn theo bóng nàng, suy nghĩ tròn hai ngày, cũng ra quyết định cuối cùng, nhưng đến khoảnh khắc này mới phát ra mình vẫn do dự quyết, dứt khoát gọn gàng như nàng, rút đao chém xuống nước hề chùn tay.

      Nhìn vạt áo xanh lục càng càng xa, hệt như vạt nắng xuân biến mất ở cuối con đường giá lạnh, trầm giọng : “Về phủ.”

      Trương Long thay buông rèm, dám nhìn sắc mặt , trong lúc liếc mắt, thấy nắm tay siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh.

      Nếu nàng chịu quay đầu, nếu nàng từ bỏ, vậy hà tất phải khổ sở đeo bám, nếu nàng hướng về mùa xuân Giang Nam, vậy hà tất khổ sở giữ lấy mùa đông Kinh thành. Từ nay mỗi người phương, coi như chưa từng có người này, cũng chưa từng động lòng.

      Nhưng cớ sao ngực lại như có vạn tiễn xuyên tâm?
      kabi_ng0k, Hale205, Thanhtran2 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 58: Ám toán





      Mộ Dung Tuyết vui vẻ đến quán ăn, đem mứt cho Hứa Trạch.

      Hứa Trạch thấy nàng vui mừng liền hỏi: “Có chuyện gì mà hân hoan vậy?”

      Mãi đến lúc này, Mộ Dung Tuyết tuy mừng rỡ nhưng vẫn cảm thấy khó lòng tin được, nàng kích động : “Vừa rồi gặp Chiêu Dương vương, chàng đồng ý cho chúng ta rời Kinh rồi. kỳ quái, sao đột nhiên lại trở thành người tốt vậy?”

      Hứa Trạch cũng rất ngạc nhiên, lập tức : “Vậy bây giờ chúng ta ngay .”

      “Quán ăn này phải làm sao đây?”

      “Đương nhiên là chuyển nhượng cho người ta.” Hứa Trạch cực kỳ hứng chí : “Quán ăn buôn bán tốt, đương nhiên lo có người mua, nàng yên tâm .”

      Mộ Dung Tuyết cười gật đầu, “Hứa công tử, mọi chuyện nhờ huynh đó.”

      “Nàng vẫn gọi ta là Hứa công tử sao?” Hứa Trạch cười nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại vô cùng u oán.

      Mộ Dung Tuyết chớp mắt mỉm cười : “Lẽ nào gọi huynh là Hứa tiểu thư sao.” xong liền bước ra khỏi tiệm, vờ như hiểu.

      Hứa Trạch cười bất lực, tiểu hồ ly đáng .

      Mộ Dung Tuyết về đến nhà lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nàng lo Gia Luật Ngạn đột ngột đổi ý, hận thể lập tức mọc cánh bay . Mộ Dung Lân tìm Bùi Giản, thông báo tin mình muốn rời Kinh, Bùi Giản lại chịu , lòng muốn lập nghiệp ở Kinh thành, Mộ Dung Lân để lại tiểu viện cho Bùi Giản, mình đưa con và hai nha hoàn rời Kinh.

      Hứa Trạch biết Mộ Dung Tuyết nhớ nhà da diết nên cũng so đo giá cả, rất nhanh chuyển nhượng Độc Nhất Vị cho người khác.

      Bảy ngày sau, Mộ Dung Tuyết dự định khởi hành.

      Hứa Trạch gọi người hầu trong phủ đến đánh xe cho họ, mình cũng mang theo chiếc xe và hai người hầu, còn có đống hành lý.

      Mộ Dung Tuyết thấy nhiều đồ như vậy nhịn được cười: “Hứa công tử, huynh dọn nhà đó sao?”

      Hứa Trạch nghiêm túc : “Có lẽ mấy năm về, có số đồ cần phải mang theo.”

      Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Chẳng qua huynh chỉ ngắm phong cảnh Giang Nam thôi, lẽ nào định ở mấy năm luôn sao?”

      Hứa Trạch cười híp mắt nhìn nàng: “Nếu may mắn, có người giữ lại ở cả đời cũng sao.”

      Mộ Dung Lân bên cạnh vờ như nghe thấy, lòng vui như nở hoa, vì chọn nữ tế ở rể lâu nay vẫn là ước mơ của ông. Tiểu tử Hứa Trạch này tính cũng tốt, tâm tư đơn giản, khiến người ta thích.

      Mộ Dung Tuyết chỉ vờ như hiểu, quay đầu nhìn lại thấy miệng cha mình sắp toét đến nơi.

      Đinh Hương và Bội Lan cũng góp phần náo nhiệt:

      “Nhà cũ ở huyện Nghi lớn lắm, công tử cứ việc ở, sao đâu.”

      “Đúng đó, lão gia và tiểu thư đều nhiệt tình hiếu khách, Hứa công tử đừng khách sáo.”

      Hứa Trạch lập tức : “Được thôi.”

      “…” Mộ Dung Tuyết bất giác nóng mặt, sao cứ thấy như có đám bà mai vây quanh mình vậy?

      Đinh Hương cười hi hi chỉ vào xe ngựa của Hứa Trạch : “Tiểu thư, ngồi xe Hứa công tử , vừa to lại vừa rộng.”

      Mộ Dung Tuyết càng bối rối, véo tay Đinh Hương rồi lên xe nhà mình.

      Hứa Trạch với Mộ Dung Lân: “Bá phụ ngồi xe con .”

      Mộ Dung Lân nghĩ lại, trong xe nhà mình có ba tiểu nương, chen chúc cũng thoải mái, vậy là ông nhận lời mời của Hứa Trạch, lên xe ngựa của .

      Hứa Trạch bước đến bên xe Mộ Dung Tuyết, đưa cho nàng gói .

      “Đây là gì vậy?”

      “Chẳng phải nàng thích xem tuồng sao?”

      “Sao huynh biết?”

      Hứa Trạch cười toe toét: “Nàng thích gì đương nhiên ta biết.”

      Mộ Dung Tuyết lòng khẽ động, bỗng nhiên đỏ mặt.

      “Cái này có thể giết thời gian dọc đường, nàng xem có thích ?”

      Mộ Dung Tuyết hiếu kỳ mở ra, phát bên trong có mấy con rối .

      “Vừa hay Đinh Hương, Bội Lan có thể diễn cho nàng xem.”

      Mộ Dung Tuyết vừa vui mừng lại vừa cảm động, cười với : “Đa tạ Hứa công tử.”

      Hứa Trạch thở dài: “Ồ, vẫn là Hứa công tử.”

      Mộ Dung Tuyết chớp mắt, “ ràng là Hứa công tử mà.”

      Hứa Trạch ra vẻ tội nghiệp : “Nhưng có thể gọi là đại ca gì đó cho thân thiết hơn mà.”

      Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào: “Đại ca à, huynh muốn kết bái huynh muội với tôi sao?”

      , , vẫn là Hứa công tử .” Hứa Trạch buông rèm, đau lòng tuyệt vọng bỏ .

      Đinh Hương, Bội Lan đều ôm bụng cười.

      “Ai da, tiểu thư, xấu quá.”

      “Phải đó, sao lại dọa Hứa công tử vậy. Huynh muội gì chứ, làm tim người ta tan nát hết rồi kìa.”

      Mộ Dung Tuyết cong ngón tay hoa lan, cười hi hi chỉ vào trán Đinh Hương, Bội Lan. “Này này, hai người các muội, ta mới là tiểu thư của các muội đó, vậy mà khuỷu tay lại hướng ra ngoài, chẳng ra gì.”

      Đoàn người về phía cửa thành. Đinh Hương, Bội Lan và Mộ Dung Tuyết vui vẻ bày mấy con rối ra, định lát nữa ba người diễn vở “Đoạn kiều”.

      Đây là lần thứ hai rời Kinh, Mộ Dung Tuyết dọc đường tuy hưng phấn, nhưng vẫn có chút bất an, lúc đến cửa thành, lòng nàng càng căng thẳng, phải lại bị chặn lại nữa đó chứ, ngờ lần này là thả nàng xuất thành.

      Mộ Dung Tuyết như trút bỏ gánh nặng, bỗng cảm thấy mình lại được tự do, ngay cả áp lực nặng nề trong lòng dường như cũng biến mất vô hình. Ngày đông, đường cảnh sắc tiêu điều, xe ngựa ra khỏi thành, bắt đầu chạy nhanh, quay đầu nhìn về Kinh thành ngày càng xa dần, lòng Mộ Dung Tuyết muôn vàn cảm khái, nhưng cuối cùng chỉ gom lại thành chữ: “Quên”.

      Tuy nỡ, nhưng phải quên .

      Xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi, buổi chiều đến được tiểu trấn ở ngoại thành.

      Mộ Dung Lân : “Chúng ta dừng lại, tối nay nghỉ ở đây đêm.”

      Mộ Dung Tuyết nhìn sắc trời vẫn còn sớm bèn hỏi: “Bây giờ nghỉ ngơi có quá sớm ?”
      kabi_ng0k, Hale205, Thanhtran2 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      nữa phải đến nửa đêm mới tới tiểu trấn kế tiếp, an toàn vẫn quan trọng hơn.”

      Hứa Trạch : “Bá phụ quen thuộc lộ trình, tất cả nghe bá phụ an bài.”

      Tiểu trấn này ngoài Dịch trạm chỉ có khách điếm. May mắn là đoàn người của Mộ Dung Lân đến sớm, đặt được ba phòng.

      Mộ Dung Tuyết và Đinh Hương, Bội Lan ở phòng giữa, bên phải là ba hạ nhân của Hứa Trạch, bên trái là Mộ Dung Lân và Hứa Trạch.

      Đoàn người vừa thu xếp xong, người làm bưng lên bình trà lớn, vòi ấm dài hơn thước. Mộ Dung Tuyết nghĩ vòi ấm dài thế này làm sao rót trà, nhưng lại thấy xách ấm đứng ngoài bàn, chạm vòi ấm vào chén trà rồi nâng lên, chén trà trước mặt vừa hay được rót đầy tám phần.

      Mộ Dung Tuyết thầm khen hay, vốn nghĩ quán trà thôn quê này chưa chắc có trà ngon, nào ngờ trà trong chén lại xanh biếc đến bất ngờ. Hớp ngụm liền cảm thấy môi lưỡi thơm lừng.

      Mộ Dung Lân xưa nay ở bên ngoài vẫn luôn cẩn thận, sau khi uống xong trà liền bảo Mộ Dung Tuyết vào phòng ăn cơm tối.

      Khách điếm bày biện đơn giản, trong phòng vô cùng lạnh lẽo. Mộ Dung Tuyết định vào trong chăn sưởi ấm, nhưng người làm lại mang đến chậu than.

      Than đỏ hồng hồng lập tức khiến căn phòng có chút hơi ấm, Đinh Hương, Bội Lan và Mộ Dung Tuyết vây quanh chậu than, dùng mấy con rối diễn vở “Tây sương”.

      Mộ Dung Tuyết chơi, biết làm sao đột nhiên lại nghĩ đến mình và Gia Luật Ngạn.

      từng có đêm, nàng cũng ở trong khách điếm thế này, lần đầu tiên qua đêm cùng Gia Luật Ngạn.

      Nàng nhớ vô cùng ràng, nàng vứt bỏ tự tôn ngoài cửa sổ, định cùng gạo nấu thành cơm. chỉ cự tuyệt mà còn những lời khiến nàng đau lòng tuyệt vọng.

      Người bị ép đến tuyệt cảnh luôn dũng cảm khác thường. Lúc đó nàng bất chấp tất cả cũng bỏ qua cơ hội nhoi nào có thể thay đổi vận mệnh, cho dù bị mỉa mai, bị khinh bỉ, chính vì nàng dũng cảm to gan như vậy nên mới bị rơi vào bước đường như Triệu Chân Nương, nghĩ đến ngày tháng nay của những tú nữ đồng hương cùng mình vào Kinh, nàng vẫn cảm kích Gia Luật Ngạn.

      Lúc mới hòa ly, lòng nàng cũng có chút oán thán, nghĩ rằng tại sao mình cố gắng dường ấy vẫn thể đả động được lòng , nhưng sau đó dần dần hiểu ra, trong chuyện này vốn thể đòi hỏi công bằng, là nàng cam tâm tình nguyện oán hối, trách được ai. Nhưng nếu hận oán cũng đành, chính vì oán hận nên càng khó lòng từ bỏ.

      Hồi ức vốn mời mà tới, từng chút từng chút khắc cốt ghi tâm, nàng bỗng ngẩn ngơ, dường như mình lại trở về khách điếm đó, gương mặt Đinh Hương bỗng trở nên mơ hồ, dường như biến thành Gia Luật Ngạn.

      “Tiểu thư, đầu muội choáng quá.”

      “Phịch” tiếng, Đinh Hương, Bội Lan nối đuôi nhau ngã xuống đất, Mộ Dung Tuyết ngẩn ra.

      Lúc này, cửa bị người ta đạp ra, Hứa Trạch xông vào, “A Tuyết, trong than có mê hương, mau ra đây.”

      Khí lạnh từ trường đao trong tay Hứa Trạch lan tỏa, xoẹt qua mắt Mộ Dung Tuyết, khiến nàng hơi tỉnh ra, nhưng chân lại mềm nhũn vô lực, ý thức cũng hơi mơ hồ.

      Hứa Trạch tay cầm đao, dìu nàng bước ra khỏi phòng.

      đám người tay cầm binh khí vây lấy họ, người cầm đầu vung tay : “Phải bắt sống.”

      Trong phút chốc, kiếm khí ập đến, đao kiếm cùng lên, Hứa Trạch vô cùng phiền não, bao giờ ngờ rằng mình lại bị ám toán trong khách điếm nho này. lấy địch mười rất vất vả, hơn nữa trong tay còn dìu Mộ Dung Tuyết. Còn những người xông đến này thân thủ bất phàm, hiển nhiên phải người bình thường muốn cướp của giết người.

      Mộ Dung Tuyết gắng sức : “Hứa Trạch, huynh mau .”

      Hứa Trạch đáp, đao vung lên chém trúng cánh tay người. Nhưng giáo của người đó cũng đâm vào vai Hứa Trạch, cảnh tượng cuối cùng khi Mộ Dung Tuyết còn tỉnh táo là nhìn thấy vạt máu tươi trước mắt, nàng cảm thấy má cũng có mấy giọt máu nóng bắn lên, sau đó đột nhiên bất tỉnh.

      Đột nhiên nàng như bị ném vào hồ nước lạnh lẽo, cơn lạnh ùa tới đánh thức nàng. Đầu và mặt nàng đều là nước, phải bị rơi xuống hồ nước mà bị người ta tạt nước lạnh.

      Trong phút chốc nàng bỗng tỉnh ra, mở mắt thấy chiếc ghế Thái sư trước mặt có nam nhân ngồi, tuổi chừng bốn mươi, sắc mặt nham hiểm. Còn nàng bị trói chiếc ghế.

      Còn có hai nam nhân đứng sau người đó, trong tay đều cầm roi da. Mộ Dung Tuyết vừa hoảng vừa sợ, biết đây là chỗ nào, những người trước mặt này là ai, đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp phải hiểm cảnh như vậy.

      Nam nhân trung niên thấy nàng tỉnh lại, lộ ra nụ cười hiểm ác: “ là Mộ Dung Tuyết? Nghe danh lâu.”

      Mộ Dung Tuyết cố gắng bình tĩnh, hỏi : “Ông là ai? Cha tôi và những người khác đâu?”

      “Ta là ai cần biết. Đám người cha đều ở trong tay ta. chỉ cần trả lời ta chuyện ta thả .”

      “Chuyện gì?”

      “Chuyện làm sao quen với Chiêu Dương vương, rồi làm sao bày kế để thoát khỏi chuyện tuyển tú, từ đầu đến cuối.”

      Mộ Dung Tuyết lập tức hiểu ra mục đích của những người này. Nàng mặt tức tốc suy nghĩ đối sách, mặt bình tĩnh đáp: “Tôi và Chiêu Dương vương quen nhau ở huyện nha huyện Nghi, ngài ấy là Khâm sai phụ trách tuyển tú.”

      làm sao bày kế để được chọn?”

      “Lời này của đại nhân tôi hiểu lắm, là ngài ấy đích thân chọn tôi làm tú nữ, sao lại bày kế để tôi được chọn? Tôi được chọn vì giọng hay, lúc Hoàng thượng ngự tuyển gạt tôi ra.”

      “Vậy sao?” Người trung niên cười lạnh: “Sau khi các tú nữ khác lên đường hai ngày mới xuất , vậy hai ngày đó ở đâu?”

      “Lúc đó tôi bệnh nặng thể khởi hành, ở nhà dưỡng bệnh.”

      Người trung niên ngả người về phía trước, lộ ra nụ cười u ám, “Nếu Phu nhân , vậy để người bên cạnh kêu vài tiếng cho Phu nhân nghe.” nam nhân hung mãnh sau lưng ông ta lập tức ra khỏi phòng.

      Trong chốc lát liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng kêu thảm, là giọng của Đinh Hương, Bội Lan.

      Lòng Mộ Dung Tuyết thắt lại, vội : “Đại nhân, lời tôi .”

      Người trung niên vỗ lên chiếc bàn bên cạnh đánh “bốp” tiếng, “Giọng sao đột nhiên lại hỏng?”

      “Vì bị bệnh nên mới hỏng.”

      “Vậy nay làm sao lại khỏi rồi? Việc này tình, cũng quái dị.”

      “Phụ thân tôi là đại phu, thời gian qua khắp nơi tìm thuốc nên mới dần dần hồi phục, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, trước đây giọng tôi phải như vậy.”

      Nam nhân trung niên hừ lạnh mấy tiếng: “Lẽ nào muốn nghe tiếng cha kêu thảm mới chịu ?”

      Mộ Dung Tuyết nghiêm giọng : “Nếu ông động đến cha tôi, tôi chết cũng chữ.”

      Người đó mất kiên nhẫn : “Mau .”

      Mộ Dung Tuyết : “Triệu nương nương trong cung là hàng xóm nhà tôi, vốn là nữ nông gia, đột nhiên bay lên cây thành phụng hoàng khiến tôi rất ngưỡng mộ. Tôi cũng rất muốn có vinh hoa phú quý hưởng hết như vậy. Do đó hai ngày trước khi tuyển chọn tôi lục y thư của cha tôi, tìm được phương thuốc làm đẹp, có thể khiến da thịt tươi sáng như hoa đào. Nào ngờ tôi lại dị ứng với phương thuốc đó, khiến mặt tôi nổi đầy mụn. Phụ thân tôi sợ tôi bị như vậy đến Kinh thành được chọn, nên cho tôi liều thuốc mạnh để trị mụn mặt. Sau khi uống thuốc đó xong tôi vừa nôn vừa tiêu chảy, giọng cũng được nữa, tôi chỉ đành ôm bệnh hai ngày mới khởi hành.”

      Nam nhân trung niên nhíu mắt xem xét Mộ Dung Tuyết, “Đây là lời của đó à?”

      “Đích thực là , nếu đại nhân tin, có thể hỏi những Nương nương cùng tuyển tú, xem hôm đó có phải mặt tôi nổi đầy mụn .”

      “Lời dối của Mộ Dung phu nhân cũng khéo lắm. Nhưng đáng tiếc, còn mảnh vải hứa hẹn đó Phu nhân giải thích thế nào?”

      “Mảnh vải gì?”

      “Phu nhân muốn giả hồ đồ sao? Mảnh vải dùng son viết rằng đảm bảo được chọn đó.”

      “Tôi biết.” Mảnh vải đó đích thực thể dùng làm chứng cứ, có tên, lại dùng son viết lên. Hơn nữa mô phỏng bút tích của người khó. Cho dù trình lên Hoàng đế, Gia Luật Ngạn cũng có thể thoái thác.

      “Đôi tay ngọc này của Phu nhân nếu bị Tạp hình[1] làm hỏng vậy đáng tiếc.” Nam nhân trung niên gật đầu với đại hán phía sau.

      [1. Dụng cụ kẹp tay.]

      Đại hán kia lập tức lấy hình cụ kẹp tay đến, nhét tay Mộ Dung Tuyết vào, dùng lực kéo mạnh, Mộ Dung Tuyết lập tức đau đến tái mặt, toàn thân run rẩy.

      Nàng toát mồ hôi lạnh, nghiến răng : “Đại nhân, câu nào của tôi cũng là .”

      “Mộ Dung phu nhân đối với Chiêu Dương vương tình thâm, đến nước này rồi mà vẫn bảo vệ .”

      Mộ Dung Tuyết đau đến run người, gắng sức :

      “Đại nhân lầm rồi, tôi đối với căm hận thấu xương, lúc bỡn cợt tôi rồi vứt bỏ, vì Triệu nương nương thất sủng nên lập tức bỏ rơi tôi, vì để Ngọc vương phi vui nên đuổi tôi ra khỏi Kinh thành, loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa xu nịnh quyền thế như vậy sao tôi lại bảo vệ được?”

      Nam nhân trung niên thoáng suy tư rồi : “Cho dù lời , nhưng đáng tiếc, đó phải là lời chủ nhân nhà ta muốn nghe. Nếu chịu viết bản cung theo lời chủ nhân nhà ta ta thả .”

      “Lời gì?”

      Nam nhân trung niên đặt bản cung trước mặt nàng, “Phu nhân cứ theo lời khai đây chép lại bản, rồi ấn dấu tay là được.”

      Mộ Dung Tuyết lắc đầu, “Đại nhân, tôi thể viết, nếu tôi viết lời khai bất lợi với Chiêu Dương vương, sau này tìm tôi báo thù, há chẳng phải tôi chết chỗ chôn thây sao?”

      Nam nhân trung niên bật cười: “Phu nhân cả nghĩ rồi, chỉ cần có bản cung này, Chiêu Dương vương còn cơ hội ra tay với nữa đâu.”

      Xem ra bản cung này là muốn đẩy Gia Luật Ngạn vào chỗ chết. Mộ Dung Tuyết hít hơi sâu, kiên quyết :

      “Đại nhân, tôi thể viết.”

      Nam nhân trung niên kiên nhẫn có hạn, lạnh lùng : “Phu nhân rượu kính uống muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta khách sáo, dụng hình!”
      kabi_ng0k, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 59: Tình thâm





      “Đại nhân khoan .”

      Lịch Vạn Thịnh vui mừng : “Phu nhân đổi ý rồi sao?”

      Mộ Dung Tuyết : “ phải tôi chịu viết, chỉ e sau khi viết xong, đại nhân giết tôi diệt khẩu.”

      Lịch Vạn Thịnh , nha đầu này cũng ngốc. Ông ta cười cười : “Phu nhân yên tâm, chỉ cần viết bản cung xong thả .”

      Mộ Dung Tuyết lòng biết hoàn cảnh trước mắt của mình nguy hiểm dường nào, bất luận nàng có viết hay đều bị diệt khẩu, nhưng viết rồi chết nhanh hơn chút, đau đớn lắm, viết bị từ từ giày vò đến chết.

      Gia Luật Ngạn là người nàng thương sâu sắc, cũng là người từng cứu nàng, nàng chết vì cũng có gì to tát lắm, nhưng nàng thể liên lụy cha nàng, càng thể liên lụy Hứa Trạch.

      “Chỉ cần đại nhân thả cha tôi và những người khác trước, tôi viết bản cung.”

      Lịch Vạn Thịnh ghé tai dặn dò Vinh Bưu sau lưng mấy câu, sau đó với Mộ Dung Tuyết: “Được, làm theo lời Phu nhân, thả người trước.”

      Vinh Bưu sang phòng kế bên, trong chốc lát, Mộ Dung Tuyết từ cửa sổ nhìn thấy Đinh Hương, Bội Lan từ trong loạng choạng bước ra, Mộ Dung Lân dìu Hứa Trạch. Toàn thân dày đặc vết thương, máu me bê bết, Mộ Dung Tuyết nhìn thấy mà lòng vô cùng buồn bã, đều do nàng liên lụy đến . Lúc ở khách điếm ràng có thể tự mình thoát thân, nhưng lại chịu bỏ rơi nàng, kết quả bị người ta vây giết.

      Mộ Dung Lân ra ngoài thấy Mộ Dung Tuyết, vội vã hỏi Vinh Bưu: “Con tôi đâu?”

      “Mau .” Vinh Bưu dùng lực đẩy mạnh Mộ Dung Lân ra ngoài.

      Hứa Trạch sắc mặt tái nhợt : “Ta .”

      Mộ Dung Lân : “Tôi cũng .”

      Đinh Hương, Bội Lan đều òa khóc, cũng chịu .

      Mộ Dung Tuyết trong phòng vội hét lên: “Cha mau .”

      Hứa Trạch lảo đảo sắp gục vừa nghe giọng Mộ Dung Tuyết, biết lấy sức từ đâu, quay người đến cửa. Nhìn thấy Mộ Dung Tuyết bị trói, tay bị kẹp, Hứa Trạch mắt nổ đom đóm, giật roi da trong tay quất về phía Lịch Vạn Thịnh.

      Lịch Vạn Thịnh lắc người né tránh, chộp lấy roi da, cước đá về phía Hứa Trạch, trúng vào vết thương khiến phun ra ngụm máu tươi.

      Hứa Trạch ôm ngực, thân hình đổ ập xuống đất.

      “Hứa Trạch, huynh mau , đừng lo cho tôi.” Mộ Dung Tuyết buồn bã nước mắt trào ra.

      Mộ Dung Lân bước tới dìu Hứa Trạch, Hứa Trạch bên tai ông: “Mau tìm Chiêu Dương vương.”

      Mộ Dung Lân biết giờ phải là lúc hành theo cảm tính, lúc này tuyệt đối thể đưa Mộ Dung Tuyết được, mình ở đây ngược lại còn cắt đứt hi vọng của tất cả mọi người, vậy là ông đứng dậy rời , cùng đưa Đinh Hương, Bội Lan ra khỏi sân.

      Lịch Vạn Thịnh cười khan: “Phu nhân, ta thả người rồi, có thể viết bản cung rồi chứ.”

      Mộ Dung Tuyết nhìn Hứa Trạch dưới đất : “Bôi thuốc cầm máu cho huynh ấy.”

      Lịch Vạn Thịnh gật đầu với Vinh Bưu, Vinh Bưu khó chịu bôi thuốc qua loa, băng bó sơ sài cho Hứa Trạch.

      Mộ Dung Tuyết buồn bã : “Hứa Trạch, huynh có ở lại đây cũng thể bảo vệ tôi mà chỉ hại đến bản thân, người huynh còn gánh trọng trách của Hứa gia nữa mà.”

      Hứa Trạch lòng đau như cắt, nhìn người mình thương nhất bị hành hạ nhưng lại thể bảo vệ, giống như năm xưa, nhìn người nhà mình bị lưu đày nhưng lại thể thay đổi mọi chuyện. Hai mươi năm nay thanh tu trong chùa, tưởng rằng đạm bạc danh lợi là đúng, nhưng khoảnh khắc này lại cảm thấy mình hoàn toàn sai lầm. Giờ này khắc này, thể bảo vệ nổi nàng, người có thể cứu nàng bảo vệ nàng là Gia Luật Ngạn. Trong tay Gia Luật Ngạn có quyền thế mà chưa từng để mắt đến.

      Mộ Dung Tuyết cố gắng cười với Hứa Trạch: “Sau này nhờ huynh thay tôi chăm sóc cha.”

      Hứa Trạch toàn thân đầy máu, nhưng lại kiên quyết : “Ta , ta thể bảo vệ nàng cũng ở bên nàng.”

      Mộ Dung Tuyết nước mắt lã chã, với Lịch Vạn Thịnh: “Thả huynh ấy tôi viết.”

      Vinh Bưu và người khác lập tức giải Hứa Trạch .

      Lịch Vạn Thịnh đặt bản cung trước mặt Mộ Dung Tuyết, “Bây giờ Phu nhân có thể viết rồi chứ.”

      “Chờ họ xa .”

      Lịch Vạn Thịnh kiên nhẫn chờ thêm lúc, đặt bút mực trước mặt Mộ Dung Tuyết, “Mau viết !”

      Mộ Dung Tuyết ngước đầu nhìn ông ta, thần sắc ai oán nhưng kiên quyết: “Vừa rồi tôi gạt ông thôi, tôi viết đâu.”

      Lịch Vạn Thịnh lập tức thẹn quá hóa giận, “Dụng hình.”

      Vinh Bưu lập tức cùng người khác nhấc hai đầu kẹp tay, dùng lực kéo mạnh.

      Mộ Dung Tuyết ôm lòng quyết chết, cũng chuẩn bị tinh thần thọ hình, nhưng ngờ lại đau đến vậy, trong phút chốc nàng bỗng ngất .

      Lịch Vạn Thịnh ngờ nàng dễ dàng ngất như vậy, quay đầu với Vinh Bưu: “Đem thi thể mấy người kia về đây cùng thiêu luôn.” Bề ngoài đồng ý với Mộ Dung Tuyết thả người, nhưng ra lệnh cho người theo diệt khẩu.

      Trong mơ màng, cảm giác đầu tiên ập vào đầu là đau, mười ngón tay đều đau đớn. Mộ Dung Tuyết kìm được rên lên tiếng.

      “A Tuyết.” Ai gọi nàng, phải là Mộ Dung Lân, cũng phải Hứa Trạch, sao lại giống giọng Gia Luật Ngạn vậy? Nhưng chưa bao giờ gọi nàng là A Tuyết. Làm sao có thể? Đây là mơ phải ?

      Nàng dám mở mắt, rất sợ phải tỉnh lại từ trong mộng, đối diện với hình cụ kẹp tay. Bình sinh nàng chưa từng chịu khổ như vậy, chưa từng nếm trải cơn đau vào tận xương tủy như vậy.

      mí mắt dán lên nụ hôn ấm áp. Xúc cảm chân ấm áp như vậy giống như là mơ.

      Sau khi bờ môi ấm áp rời , nàng bừng mở mắt, trước mặt là Gia Luật Ngạn, nàng phải bị trói ghế mà nằm giường.

      Gia Luật Ngạn vuốt má nàng, thấp giọng gọi tiếng “A Tuyết”.

      Mộ Dung Tuyết chưa từng thấy nhìn mình như vậy, càng chưa từng nghe gọi mình như vậy. Giọng hơi trầm khàn nghẹn ngào, ánh mắt hàm chứa tình cảm lời nào diễn tả được, đây là ánh mắt tràn đầy tình ý trước đây nàng mong ước ngày đêm, nhưng chưa từng trở thành thực, nhất thời nàng lại cảm thấy rằng đây là mơ, vì như vậy quá chân thực. Nàng vô thức đưa tay, muốn chạm vào người trước mặt xem có phải là ảo ảnh .

      Ngón tay vừa động, cơn đau truyền đến. phải là mơ, hai tay đều bị băng lại. Nàng lập tức tỉnh lại trong mơ màng và kinh ngạc, hỏi: “Cha thiếp đâu?”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gia Luật Ngạn dịu giọng : “Họ đều sao, nàng yên tâm.”

      “Vậy... Hứa Trạch đâu?”

      Ánh mắt Gia Luật Ngạn sầm xuống, nhưng lại đáp.

      Mộ Dung Tuyết cuống lên, vừa khẽ nâng cánh tay liền đau đến suýt xoa.

      Gia Luật Ngạn vội : “Đừng động đậy, nằm xuống .”

      “Huynh ấy đâu? Huynh ấy làm sao rồi?”

      lo lắng quan tâm của Mộ Dung Tuyết khiến lòng Gia Luật Ngạn chua ngòm, hỏi: “Nàng quan tâm vậy sao?”

      “Đương nhiên rồi. Huynh ấy bị thương vì thiếp mà.”

      “Ta cũng bị thương vì nàng mà.”

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra: “Ở đâu?” Trông vẫn bình yên, giống như bị thương.

      Gia Luật Ngạn chỉ chỉ vào ngực. Biết nàng bị người của Thành Hi vương nghiêm hình bức cung, dọc đường vội đến như bị lăng trì, lòng như bị trăm đao ngàn kiếm. Lúc nhìn thấy nàng mới biết lòng dạ tan nát, ruột gan đứt đoạn có mùi vị gì.

      Mộ Dung Tuyết vốn biết từng chịu giày vò như vậy, hề cảm động với lời “bày tỏ” của , chỉ quan tâm sống chết của Hứa Trạch.

      “Rốt cuộc huynh ấy thế nào rồi?”

      “Tạm thời chưa chết đâu.”

      “Mau mời đại phu , , để cha thiếp xem cho huynh ấy.”

      Gia Luật Ngạn đáp, lòng , bản thân cha nàng cũng bị thương nặng nữa đó.

      Thấy đáp, Mộ Dung Tuyết hậm hực : “ phải chàng nhen, thấy chết cứu đó chứ.”

      Gia Luật Ngạn gật đầu: “Nàng đoán đúng rồi, ta nhen vậy đó. Hơn nữa sau này càng nhen, tuyệt đối làm những chuyện ngu ngốc như là cho nàng và nam nhân khác cùng về quê đâu.”

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, cũng màng tay đau, trở mình muốn xuống giường.

      Gia Luật Ngạn vội ôm lấy nàng, “ mất máu quá nhiều, vẫn chưa tỉnh lại. Đại phu xem qua rồi, thân thể chắc chắn lắm, có chuyện gì đâu.”

      Lúc này Mộ Dung Tuyết mới thở phào, nếu Hứa Trạch có mệnh hệ gì, cả đời nàng được yên lòng.

      “A Tuyết, nàng cần lo cho người khác, yên tâm dưỡng thương .”

      Gia Luật Ngạn ôm nàng, hai tay nàng đều bị băng thể động đậy, chỉ đành xoay người tránh tiếp xúc với thân thể , miệng : “Buông thiếp ra.”

      Gia Luật Ngạn càng ôm chặt hơn, thầm : “ buông, bao giờ buông nữa.”

      Nàng bỗng có dự cảm hay, lập tức hỏi: “Là ý gì?”

      “Ta định thả nàng về nữa.”

      Mộ Dung Tuyết cuống lên: “ ràng chàng đồng ý rồi mà.”

      “Phải, nhưng ta hối hận rồi.” Ánh mắt nóng bỏng của Gia Luật Ngạn khiến nàng cảm giác như đứng dưới nắng gắt. “Ta chăm sóc nàng suốt đời suốt kiếp, để nàng chịu khổ thêm chút nào nữa.”

      “Tự thiếp có thể chăm sóc mình.”

      Gia Luật Ngạn : “ thế gian này ngoài ta ra, ta yên tâm ai hết, ngay cả nàng cũng , bởi vậy ta đích thân chăm sóc nàng.”

      Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, hề lộ ra biểu cảm động, ngược lại còn muôn phần lo lắng hỏi: “Chàng thể nuốt lời, chẳng phải chàng mình luôn giữ lời sao?”

      Gia Luật Ngạn gật đầu: “Phải, xưa nay ta luôn giữ lời, nhưng trừ lần này. Vì ta thể bỏ mặc an nguy của nàng.”

      Lòng Mộ Dung Tuyết hơi cảm động, nhưng lập tức thuyết phục bản thân thể vì chút cảm động này mà đặt quãng đời còn lại vào dầu sôi lửa bỏng, nàng ngày càng hiểu bản thân là người thể nào chia sẻ tình cảm với người khác, còn Gia Luật Ngạn cũng thể nào làm theo nàng được.

      “Sau này thiếp hết sức cẩn thận, cần chàng bảo vệ thiếp.”

      “Nàng cẩn thận thế nào? Lần này nếu phải ta ngầm phái mấy người theo dõi nàng, chỉ e ngay cả mạng nàng cũng còn.”

      “Chàng ngầm phái người theo dõi thiếp?”

      Gia Luật Ngạn tha thiết vuốt tóc nàng : “Ta chỉ hối hận phái thêm nhiều người hơn.”

      Mộ Dung Tuyết muốn tránh tiếp xúc với , nhưng hai tay thể động đậy, lại bị ôm trong lòng, vô cùng bị động, chỉ có thể ngoảnh mặt , muốn tựa quá gần . Nàng càng giãy dụa càng muốn buông tay, nhớ thương kìm nén nhiều ngày lúc này sục sôi trong máu huyết như hồng thủy, thân hình mềm mại ôm trong lòng, nhịn được mà hôn lên mặt nàng, ngửi mùi cơ thể nàng, toàn thân cuồn cuộn dục niệm, thân dưới căng cứng.

      Mộ Dung Tuyết cảm thấy có điều ổn, vừa xấu hổ vừa tức giận, “Chàng mau buông thiếp ra.”

      ôm nàng, hơi thở gấp gáp, “Trượng phu hôn thê tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

      “Nhưng chúng ta hòa ly rồi.”

      “Thư hòa ly kia ngờ lại giấu trong y phục của Đinh Hương, cuối cùng cũng bị ta tìm được rồi.” chỉ chỉ chậu lửa trước giường, “ đốt thành tro bụi rồi.”

      Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cho dù xé thư hòa ly cũng vô ích, dù sao chúng nhân đều biết chuyện này rồi.”

      “Chúng nhân biết hết sao, đến lúc đó chỉ là nàng giận dỗi ghen tuông bừa, sau này Sử quan viết thế nào cũng do ta quyết định, nàng cứ việc yên tâm.”

      “Đây là , há để chàng thay đổi được?”

      “Lời gió bay, ai từng thấy lá thư hòa ly đó đâu?”

      “Thẩm U Tâm và Lưu ma ma, Trương Long đều thấy.”

      “Nàng yên tâm, đó đều là người của ta, họ ra đâu.”

      ngờ người xưa nay nghiêm túc khi giở trò vô lại càng khiến người ta phát điên hơn. Mộ Dung Tuyết cuống cuồng, hét lên tiếng “Gia Luật Ngạn!”

      “Lâu lắm rồi nàng gọi ta như vậy.” vuốt ve môi nàng, dịu giọng : “Giọng nàng khỏi rồi, cần uống thuốc nữa, chúng ta lập tức sinh con.”

      Mộ Dung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt nhìn : “Chàng mà sinh con với Ngọc vương phi , thiếp còn là Trắc phi của chàng...” Còn chưa dứt lời, Gia Luật Ngạn bịt miệng nàng hôn lên mạnh.

      Mộ Dung Tuyết bị hôn đến thở nổi, trong lúc cấp bách bèn đưa tay muốn đẩy ra, nhưng vừa chạm vào vết thương lại đau đến mức toàn thân run rẩy.

      Gia Luật Ngạn lập tức dừng lại, vội vàng hỏi: “Đau sao?”

      Mộ Dung Tuyết đau đến chảy nước mắt, thở dốc từng hồi.

      Gia Luật Ngạn vừa nóng lòng lại vừa đau lòng, vội vã đầu hàng, “Được được, ta chạm vào nàng nữa, nàng đừng dùng sức.”

      Mộ Dung Tuyết tuy nước mắt lưng tròng, nhưng khí thế bức người, hung dữ : “Đa tạ chàng cứu thiếp, nhưng lần này thiếp định lấy thân báo đáp nữa đâu.”

      Gia Luật Ngạn lập tức : “Vậy lần này ta lấy thân báo đáp được ?”

      Mộ Dung Tuyết kinh ngạc đến nghẹn lời, đây là Gia Luật Ngạn sao?

      Gia Luật Ngạn ôm nàng, tựa cằm vào hõm cổ nàng, thầm : “Nàng vì ta mà cả mạng cũng cần. Sao ta lại nỡ lòng đối xử tốt với nàng được.”
      Hale205, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :