1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 88: Dạ yến

      Gấm Bích ba này vô cùng quý giá, cho dù là vải may y phục còn sót lại, Tư nghi cục cũng dám tự ý cất giữ mà vẫn đưa trở lại.

      Mộ Dung Tuyết cầm mảnh vải, vừa dùng sức mảnh gấm Bích ba mỏng kia bị xé rời, phát ra thanh dịu êm tai, như tiếng đàn, cũng tựa tiếng suối, giống như thanh tim đập của lần đầu tiên nàng nhìn thấy .

      Nàng lẩm bẩm: “ dễ xé, chẳng cần phải dùng kéo, quả nhiên là vải tốt ngàn vàng khó mua.”

      Đinh Hương vội : “Tiểu thư, vải này rất đắt, hay là xé vải khác nhé.”

      Mộ Dung Tuyết dường như hề nghe thấy, quay lại cười ngọt ngào: “Bội Lan, hay ?”

      “Dạ hay.”

      “Đinh Hương, muội xem?”

      Đinh Hương đau xót đưa mắt, khó nhọc đáp: “Dạ…h… ay…”

      “Vải càng quý tiếng xé càng hay, cũng như tình cảm càng sâu nặng khi tổn thương càng đau.” Mộ Dung Tuyết cười , nhưng trong mắt có ánh nước lay động.

      Bội Lan nhìn mà bất nhẫn trong lòng, giọng : “Tiểu thư, có khi Hoàng thượng và Kiều Linh Nhi chỉ ở trong đó vài câu thôi.”

      Đinh Hương lập tức phản bác: “Chúng ta từ Phụng Nghi cung đến hồ Thái Dịch, thấy vài câu cần nhiều thời gian vậy sao? Hơn nữa cũng thấy dáng vẻ của Kiều Linh Nhi, lẽ nào vài câu với Hoàng thượng trở thành như vậy sao?”

      Từng chữ từng câu như đâm vào tim, Mộ Dung Tuyết muốn nghe nữa, nhíu mày : “Lấy điểm tâm ta chuẩn bị bỏ vào hộp thức ăn, mang đến cho Kiều thái phi.”

      Bội Lan hỏi “Đó chẳng phải là chuẩn bị cho Hoàng thượng ăn tiết Đoan ngọ sao?”

      Mộ Dung Tuyết : “ cần nữa, theo ta đến Gia Di cung.”

      Đinh Hương rầu rĩ vui bĩu môi, lòng : Làm những điểm tâm đó biết phiền phức dường nào, bên trong đều tràn đầy tình ý của dành cho Hoàng thượng, dựa vào cái gì mà tặng cho Kiều Tuyết Y ăn?

      Mộ Dung Tuyết mang điểm tâm đến Gia Di cung, phát mấy lần trước Kiều Tuyết Y còn có thể ngồi chuyện, hôm nay nằm dậy nổi, ngay cả chuyện cũng còn hơi sức.

      Đảo mắt qua các cung nữ trong điện, Mộ Dung Tuyết như vô tình hỏi câu: “Sao thấy điệt nữ của Thái phi?”

      Kiều Tuyết Y thoáng ngẩn ra rồi : “Buổi trưa ra ngoài mắc mưa nên được khỏe, nó nghỉ ngơi.”

      Là lần đầu được ân sủng khỏe phải ? Lòng Mộ Dung Tuyết nhói đau, nhưng cũng để lộ, cho lui cung nữ trong nội điện, lúc này mới bình tĩnh nhìn Kiều Tuyết Y : “Nếu Kiều Linh Nhi được Hoàng thượng ưng ý, vậy Thái phi cũng còn gì lo lắng về sau nữa, sức khỏe cũng nên chóng khỏi . Uống nhiều độc chỉ e là Biển Thước tái sinh cũng lực bất tòng tâm.”

      Kiều Tuyết Y khẽ biến sắc, ngờ Mộ Dung Tuyết lại băng tuyết thông minh, tâm tư tỉ mỉ như vậy.

      Mộ Dung Tuyết thở dài: “Khổ nhục kế của Thái phi khiến bổn cung khâm phục.”

      Kiều Tuyết Y cũng giấu diếm nữa, thẳng kiêng dè, “Đích thực là bổn cung dùng độc, nhưng phải là khổ nhục kế mà là muốn kết liễu mệnh tàn thôi.”

      Mộ Dung Tuyết sửng sốt: “Thái phi vẫn còn trẻ, tại sao lại nghĩ như vậy?”

      ra Kiều Tuyết Y này chết từ mười năm trước rồi, bao nhiêu năm nay chẳng qua chỉ là cái xác biết , sống để báo thù mà thôi.” Kiều Tuyết Y cười thê lương: “Nhưng sống đến lúc này rồi, lại ngồi lên được vị trí này, trước khi chết tốt xấu gì cũng nên làm chút việc cho Kiều gia, vậy mới xứng với ơn dưỡng dục của phụ mẫu, có phải ?”

      Mộ Dung Tuyết thở dài: “Ta bội phục , có thể tàn nhẫn với bản thân mình như vậy.”

      “Người mà tim chết đương nhiên có thể tàn nhẫn với bản thân.” Kiều Tuyết Y lấy hơi : “Hoàng hậu nương nương tâm địa lương thiện, có việc muốn xin nhờ Nương nương thành toàn.”

      “Việc gì?”

      “Tân hoàng đăng cơ bổ sung Hậu cung là quy luật của triều ta, Hộ bộ trình lên danh sách nữ nhân độ tuổi thích hợp cho Nội vụ phủ, lúc đó xin Hoàng hậu nương nương giữ lại Linh Nhi.”

      Lòng Mộ Dung Tuyết nhói đau, chữ “Được” như nghẹn trong cổ, lúc sau mới bật ra khỏi môi, trong họng như có mùi máu tanh.

      Kiều Tuyết Y : “Ta biết trong lòng Hoàng hậu rất Hoàng thượng, nhưng ở Hậu cung này thứ nên có nhất chính là tình . Mỗi ba năm lần tuyển tú, muốn thương tích đầy mình chỉ có cách đoạn tình tuyệt ái mới có thể đứng vững bất bại. Cũng như ta, ta căm hận Tiên đế, hận thể ăn thịt, uống máu ông ta, bởi vậy ta mới có thể đứng vững ngã ở Hậu cung mười năm.” Kiều Tuyết Y cười thê lương đáng sợ, “Ta tiến cử đơn dược cho ông ta, tuyển tú cho ông ta, khiến ông ta trầm mê nữ sắc, đục khoét sức khỏe, chết càng nhanh hơn.”

      Kiều Tuyết Y hơi hết những lời này, hơi thở dồn dập bắt đầu ho. Mộ Dung Tuyết sửng sốt nhìn nàng ta, là đồng tình hay khâm phục, Kiều Tuyết Y này dường như vĩnh viễn là câu đố nhìn thấu.

      Kiều Tuyết Y lấy hơi : “Sau khi ta chết , đừng chôn ta chung với Tiên đế, hãy rải tro cốt ta xuống Oán giang, ta muốn xuôi theo dòng nước, có khi có thể gặp được Hứa Uy.”


      Nhắc đến tên Hứa Uy, mắt nàng ta đột nhiên sáng lên, bên trong dường như lóe qua tia sáng rực rỡ, phong hoa ngày trước.

      Mộ Dung Tuyết ra khỏi Gia Di cung, lòng nặng nề đau đớn tột cùng, danh sách tuyển tú của Hộ bộ trình lên Nội vụ phủ, vậy mà lại với nàng, “Chỉ với nàng thôi.” Kiều Tuyết Y đúng, chỉ có đoạn tình tuyệt ái mới có thể bị thương tích đầy mình.

      Tối đến, Gia Luật Ngạn đến Phụng Nghi cung, thấy Mộ Dung Tuyết ngồi sạp mỹ nhân đọc kinh Phật, bất giác cười : “Lại có chuyện gì cần ôm chân Phật khẩn cấp sao?”

      Mộ Dung Tuyết nhìn : “Hoàng thượng, trước đây thần thiếp nhìn núi là núi, nhìn nước là nước, nhưng nay lại nhìn núi nhưng phải núi, nhìn nước nhưng phải nước.”

      Gia Luật Ngạn cười véo mũi nàng, “ phải gió động phải cờ động, là tâm nàng động[1].”

      [1. Sau khi được truyền y bát, Lục Tổ Huệ Năng cư trong nhóm thợ săn mười mấy năm. Đến lúc cơ duyên chín muồi ngài mới ra thế gian giáo hóa. hôm, đến chùa Pháp tánh, thấy hai vị tăng mặt mày đỏ tía tranh luận về gió động cờ động. Vị thứ nhất cho rằng nếu có gió cờ làm sao động? Cho nên là gió động. Vị thứ hai cho rằng có cờ động làm sao biết là gió động? Cho nên kết luận cờ động. Mỗi vị chấp bên ai chịu thua ai.

      Lục Tổ Huệ Năng nghe xong, : “ phải gió động cũng phải cờ động mà chính là tâm hai vị động.”]

      Mộ Dung Tuyết như suy nghĩ điều gì, gật đầu: “ sai, tâm động mới là thượng sách.”

      Gia Luật Ngạn nhíu mày, cảm thấy hôm nay nàng hơi khác thường, tuy vẫn cười tươi như hoa, nhưng ánh mắt lại khiến người ta nhìn thấu, như trước kia, trong suốt rực sáng nhìn thấu thấy đáy.

      “Gấm Bích ba kia may y phục mùa hè nàng có thích ?”

      Mộ Dung Tuyết gật đầu: “Rất thích.”

      Gia Luật Ngạn mỉm cười : “Mặc cho Trẫm xem thử.”

      Mộ Dung Tuyết lắc đầu: “, tiết Đoan ngọ ngày mai thiếp mặc cho chàng xem. Hôm nay thần thiếp tiện, mời Hoàng thượng về Càn Minh cung nghỉ ngơi .”

      Vất vả cả tháng cũng khiến nàng mang thai, Gia Luật Ngạn hơi thất vọng, lòng nghĩ, biết vài ngày nữa có cần gọi Thái y đến xem cho nàng .

      Hôm sau là tiết Đoan ngọ, hồ Thái Dịch đua thuyền rồng, vô cùng náo nhiệt.

      Gia Luật Ngạn đưa Mộ Dung Tuyết đến Trích Tinh lâu xem thi đấu.

      Gió mát hiu hiu, thổi bay tóc mai của Gia Luật Ngạn, nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, lòng kìm được nghĩ, hôm qua ở đây, cảnh phong hoa tuyết nguyệt của và Kiều Linh Nhi biết như thế nào?

      Gia Luật Ngạn cảm ứng được ánh mắt nàng, quay sang cười: “Nàng thích ?”

      Mộ Dung Tuyết đáp, hỏi ngược lại: “Hoàng thượng thích Trích Tinh lâu này ?”

      “Cũng được, ngày hè đến đây là mát mẻ sảng khoái nhất.”

      Ánh mắt Mộ Dung Tuyết lóe lên, nhàng cười với : “Vậy… tối nay thần thiếp ở đây chuẩn bị dạ yến cho Hoàng thượng, Hoàng thượng đừng thất hẹn nhé.”

      “Được, quyết định vậy nhé.”

      Sắc đêm bao phủ khắp Hoàng cung, Gia Luật Ngạn về phía hồ Thái Dịch. lâu được ăn thức ăn nàng nấu, lòng vô cùng hưng phấn. thích nhất là tâm tư khéo léo linh động của nàng, luôn mang đến cho người ta kinh ngạc vui mừng bất ngờ.

      Trích Tinh lâu đốt sáng đèn, gió đêm từ hồ thổi lên, cửa sổ lầu hai bay ra dải sa xanh, khiến nhớ lại lúc xuất chinh diệt phỉ, nàng đứng Tửu lâu bên đường vẫy dải lụa xanh đưa tiễn .

      hứng chí bừng bừng lên lầu hai, bên trong có chiếc bàn tử đàn hoa lê, bày bốn chiếc đĩa ngọc trắng, bên đậy lá sen xanh biếc, cắt thành hình trăng tròn, tươi mới nhã nhặn, độc đáo sáng tạo, là phong cách của nàng xưa nay, dưới lá sen biết là mỹ vị thiên hương gì.

      Hương hoa lan nhàn nhạt theo gió hồ xộc vào mũi, sau lớp sa xanh bên cửa, lờ mờ có bóng dáng xinh đẹp.

      bước sang, cách lớp sa xanh ôm nàng vào lòng.

      Khoảnh khắc chạm vào cơ thể nàng, lòng bỗng trầm xuống.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 89: Hiền hậu

      Sắc đêm như mộng, khí mang theo hơi thở tươi mới ẩm ướt sau cơn mưa. hồi bước chân gấp gáp phá tan yên tĩnh của Phụng Nghi cung, Đinh Hương, Bội Lan thấy Gia Luật Ngạn lửa giận bừng bừng tiến vào, sợ hãi dám thở mạnh, tự tránh ra ngoài điện.

      Nến trong điện sáng ngời, bình ngọc bàn cắm mấy bông hoa dành dành mới nở, lớp lớp cánh hoa trắng muốt như tuyết, hương thơm ngào ngạt.

      Mộ Dung Tuyết đứng bên bàn, người là y phục bằng gấm Bích ba, thân hình mảnh khảnh, thanh nhã rạng ngời.

      Gia Luật Ngạn tức giận nhìn nàng, “Đó chính là dạ yến nàng tận tâm chuẩn bị cho Trẫm sao?”

      Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Chẳng phải Hoàng thượng thích Kiều Linh Nhi sao, dung nhan mỹ miều lẽ nào phải là thịnh yến ngon nhất.”

      Gia Luật Ngạn nghiến răng : “Mộ Dung Tuyết, rốt cuộc nàng có dụng ý gì?”

      Mộ Dung Tuyết chút e sợ, đón lấy ánh mắt bức người của : “Những lời của Kiều thái phi khiến thần thiếp thanh thản khoan khoái, dù sao Hậu cung này cũng nhanh chóng có vô số giai nhân, con dê cũng nuôi, bầy dê cũng thế. Thêm Kiều Linh Nhi có hề gì? Chi bằng thuận nước đẩy thuyền, hoàn thành mộng tưởng năm xưa của Hoàng thượng.”

      Gia Luật Ngạn lời nhìn nàng, khóe môi cong lên nụ cười lạnh như có như , chính là dấu hiệu trước khi nổi giận.

      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc : “Sau này thiếp Hoàng hậu tốt, hiền lương thục đức, độ lượng khoan hồng. Kiều Linh Nhi cũng được, các nữ nhân khác cũng đành, thần thiếp nhất định đối xử bình đẳng, để trong cung yên ổn hòa bình, khiến Hoàng thượng phiền não vì chuyện Hậu cung.”

      Gia Luật Ngạn nghiến răng : “Quả là hiền huệ.”

      Mộ Dung Tuyết : “Sau này Hoàng thượng làm Minh quân, thần thiếp làm Hiền hậu, những tình ý kia đều ném xuống hồ Thái Dịch cho cá ăn, trao hết lòng hết dạ như trước kia nữa. Những lời ở Hoa phòng, thần thiếp chỉ coi như là Hoàng thượng mộng du mớ, thần thiếp lại bị gạt lần nữa thôi.”

      Gia Luật Ngạn tức xanh mặt, quay người rời khỏi Phụng Nghi cung.

      Hôm sau, Đinh Hương nghe Hoàng đế mình uống say bí tỉ, đổ gục thềm ngọc ngoài Càn Minh cung, còn Kiều Linh Nhi sáng sớm bị đưa ra khỏi Hoàng cung.

      Ba ngày sau, Kiều Tuyết Y qua đời.

      Mộ Dung Tuyết nghe tin, nén nổi cảm khái, Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thụ tác phi hoa[1], trong đời nàng ta dường như mùa xuân chưa bao giờ đến.

      [1. Tuyết trắng chạnh lòng xuân tới chậm, lồng cây sân hóa rợp hoa bay. (Xuân tuyết - Điệp Luyến Hoa dịch).]

      Từ sau tiết Đoan ngọ, Gia Luật Ngạn bước vào Phụng Nghi cung bước, cách bức tường cung, hai nơi đều hoang vắng.

      Gia Luật Ngạn bận rộn chiến Tây Lương, Mộ Dung Tuyết lo chuyện tuyển tú.

      Mộ Dung Tuyết dốc hết toàn lực, chút tư tâm, có điều mỗi lần tuyển xong nàng liền về cung xé gấm Bích ba lần.

      Cuối cùng, hôm nay lúc Mộ Dung Tuyết xé khúc gấm Bích ba cuối cùng, Gia Luật Ngạn giá lâm Phụng Nghi cung.

      Đinh Hương, Bội Lan vừa muôn phần kích động, vừa nơm nớp lo sợ.

      Mộ Dung Tuyết chậm rãi đứng dậy, ánh mắt xuyên qua khoảng loang lổ sắc vàng dưới giàn hoa, nhìn người nhiều ngày gặp.

      vẫn hiên ngang tuấn mỹ, lạnh lùng lỗi lạc, hệt như lần đầu gặp gỡ. Nhưng nàng nghe thấy tim mình đập thình thịch nữa, mất tự bao giờ hay biết.

      bước tới nắm tay nàng, thần sắc bình tĩnh ôn hòa, tức giận mấy ngày trước dường như tan theo mây khói.

      “Đừng để mỏi tay.”

      “Hoàng thượng, chuyện tuyển tú thần thiếp chuẩn bị thỏa đáng rồi, ngày mai chỉ chờ Hoàng thượng đích thân xem qua thôi.” cánh hoa tử đằng giàn rơi xuống, trượt qua tay áo rộng mỏng như cánh ve của nàng, rơi xuống nền đá bạch ngọc. Ánh mắt nàng rơi theo cánh hoa, lòng cũng lặng , hoa nở trăm ngày, ai thích những thứ mới lạ…

      Gia Luật Ngạn nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười: “Hoàng hậu vất vả rồi.”

      “Hoàng thượng mới vất vả, tú nữ nhập cung, cũng e là Hoàng thượng phải ngày đêm bận rộn, thần thiếp căn dặn Thái y viện rồi, phái chú ý đến an khang của thánh thể, tăng cường bồi bổ.” xong Mộ Dung Tuyết lại hối hận, ràng quyết định làm Hiền hậu, nhưng sao lời vẫn chua ngòm như vậy.

      Quả nhiên Gia Luật Ngạn nghe được mùi chua, mỉm cười đầy thâm ý.

      Để che đậy vừa rồi lỡ lời, Mộ Dung Tuyết ngáp cái, lạnh lùng : “Thần thiếp vì chuyện tuyển tú mà mệt đến mỏi lưng đau cổ, phải ngủ bù giấc. Mời Hoàng thượng về cho.” xong liền thẳng vào nội điện.

      Gia Luật Ngạn lại cười cười, theo nàng vào nội điện, ầm tiếng, cửa nặng nề đóng lại.

      Thanh này cứ như đập nát trái tim Đinh Hương, Bội Lan.

      Mộ Dung Tuyết ngờ lại theo vào, nàng kêu lên tiếng, bị ném lên giường.

      Trong lúc kinh hoàng, nàng cước đạp đổ chiếc bình miệng rộng cắm hoa sen bên giường, mấy cành hoa sen trắng muốt rơi vãi nền gạch vàng, nước chảy lênh láng, cành hoa hỗn loạn.

      Gia Luật Ngạn đè lên người nàng, ung dung nhãn nhã nhìn nàng, “Hiền hậu của Trẫm vất vả rồi. Trẫm phải thưởng cho nàng thế nào đây?”

      Mộ Dung Tuyết tim đập như sấm, ngoảnh mặt tránh hơi thở nóng bỏng của , hậm hực : “Đây là bổn phận của thần thiếp, sao lại dám đòi thưởng.”

      Gia Luật Ngạn cười cười: “Thưởng cho nàng Hoàng tử là thích hợp nhất.”

      cần, rất nhanh có vô số phi tần sinh Hoàng tử cho Hoàng thượng.” Nghĩ đến khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy tròng mắt mình cay cay, suýt chút trào giấm.

      cắn môi nàng, hậm hực : “Vậy cũng thể để Hiền hậu rảnh rỗi.”

      Nhìn thấy đòi hỏi trong mắt , nàng vội : “Thần thiếp tiện.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      tiện chỗ nào? Để Trẫm xem thử.” bá đạo thò tay vào váy nàng sờ xuống dưới. “Cả gan gạt Trẫm.” xong, hề khách sáo, bắt đầu ra tay.

      Áo váy mùa hạ vốn mỏng, chẳng mấy chốc bị lột xuống.

      Nàng còn gì che thân, dùng sức giãy dụa, ngón tay bất cẩn cào qua cổ , vạch ra vệt máu, tóm lấy cổ tay nàng, tức giận : “Hiền hậu gì chứ, ràng là hổ cái.” xong tiện tay lấy sợi gấm Bích ba giường trói cổ tay nàng lại.

      “Thần thiếp khỏe, thể thị tẩm.” Nàng ngoảnh mặt , tránh nụ hôn của , hai tay bị trói nhưng vẫn vặn người né tránh.

      hôn mạnh xuống môi nàng, tách hai chân nàng ra tiến vào.

      Mây ở chân trời bừng bừng như lửa, chiếu hồng rực cả bức tường cung, ngói lưu ly mái lấp lánh, đủ màu sắc giao thoa. Sắc đêm dần dần phủ kín bầu trời, áng mây đỏ kia hòa vào sắc đêm.

      hồi lâu sau, trong điện truyền đến giọng sang sảng biếng nhác của Hoàng đế, “Chuẩn bị nước.”

      Tất cả mọi người ngoài điện đều nhõm, xem ra chiến tranh lạnh của Đế Hậu cuối cùng cũng hoa thắm trăng tròn rồi.

      Đinh Hương, Bội Lan lập tức chuẩn bị nước nóng, nén nổi niềm vui.

      Trong điện xuân quang kiều diễm, Mộ Dung Tuyết mềm nhũn vô lực phủ phục nệm gấm, mồ hôi ướt đẫm đọng da thịt trắng như tuyết, hai má đỏ bừng như nhuốm men say.

      Gia Luật Ngạn cởi sợi gấm Bích ba cổ tay nàng, bất giác ngẩn ra, ngờ da thịt nàng lại non nớt như vậy, bị gấm Bích ba thắt vòng cũng đủ để lại vệt đỏ cổ tay.

      lập tức mặc y phục, vội vã rời khỏi cung thất.

      Mộ Dung Tuyết ngờ đứng dậy là ngay, vừa tức vừa hận, ngồi trong bồn tắm, nước mắt kìm được mà sột soạt rơi xuống như trân châu, bao lâu, suối chảy thành sông.

      Đinh Hương ở bên ngoài dè dặt : “Nương nương, Hoàng thượng phái người đưa Ngọc cơ cao đến.”

      Mộ Dung Tuyết ổn định hơi thở, : “Để đó .”

      Vốn tưởng hai người làm lành, nào ngờ tối đó Gia Luật Ngạn lại đến Phụng Nghi cung, Đinh Hương, Bội Lan lấy làm khó hiểu, rốt cuộc là Hoàng thượng có ý gì đây?

      Mộ Dung Tuyết nửa đêm khó ngủ, vì sáng hôm sau do Hoàng đế đích thân xem qua tú nữ sơ tuyển.

      Mới sáng sớm, trong Xuất Tụ cung, hoa cỏ đầy màu sắc, ba hàng mỹ nhân xinh đẹp đứng trong đại điện rộng lớn. Giai bắt đầu đọc tên tú nữ. Tú nữ được gọi đến tên yểu điệu bước ra quỳ bái Đế Hậu, tự báo gia môn, tuổi tác, tên họ. Các tú nữ được lựa chọn kỹ càng, ai nấy đều hoa nhường nguyệt thẹn, dáng vẻ dịu dàng, ngay cả nữ nhân như Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy rung động. Liếc mắt sang, Gia Luật Ngạn ung dung nhàn nhã ngồi ngay ngắn long ỷ, đôi mắt có thần dường như càng tuấn tú hơn thường ngày.

      Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn hình Long phụng hí châu và Long phụng trình tường trần, hít hơi sâu, đè nén cảm giác bực bội bỗng dâng lên trong lòng.

      “Hoàng hậu có nhãn quang, những người nàng chọn ra đều rất xuất sắc.” Gia Luật Ngạn nghiêng mặt khen câu, nở nụ cười đầy thâm ý.

      “Tạ Hoàng thượng khen ngợi.” Mộ Dung Tuyết lại hít hơi sâu, lộ ra biểu phóng khoáng và nụ cười hiền lương thục đức chuẩn bị từ lâu, bắt đầu giới thiệu ưu điểm và sở trường của các vị mỹ nhân cho Gia Luật Ngạn, trong lời hoàn toàn chút ghen tuông.

      Đinh Hương và Bội Lan lòng vừa khâm phục vừa bất nhẫn. tiểu thư, công phu đầu chữ Nhẫn là chữ Đao của ngày càng tiến bộ đó.

      Gia Luật Ngạn rất phối hợp quan sát tỉ mỉ các vị mỹ nhân, hề từ chối tiến cử của Mộ Dung Tuyết, trong chốc lát giữ lại mười bốn người. Sau khi các mỹ nhân tạ ơn lui ra, đợt tuyển tú đầu tiên sau khi Tân đế đăng cơ coi như mỹ mãn hạ màn. Mộ Dung Tuyết xoa xoa cổ, lười nhác dựa vào ghế. Gia Luật Ngạn đứng lên vài bước, đột nhiên quay đầu nhìn nàng.

      Lúc này nàng cởi bỏ lớp ngụy trang mỉm cười hiền lương thục đức từ lâu, nhíu mày bĩu môi, tâm trạng rất tốt. Nhưng vừa thấy Gia Luật Ngạn quay đầu, nàng lập tức nặn ra nụ cười. Trong lúc vội vã, hình như cười đúng lắm, ánh mắt Gia Luật Ngạn sầm xuống, lời mà quay người mất, vẻ mặt dường như hơi bất mãn.

      Hứ, lao lực vì cả nửa tháng mà chữ cám ơn cũng có. Mộ Dung Tuyết trừng theo bóng dáng cái rồi cũng giận dữ bỏ .

      Rất nhanh, nội đình làm xong thẻ bài đầu xanh cho các mỹ nhân, trong chiếc đĩa ngọc trắng, mười bốn chiếc thẻ đầu xanh được đặt ngay ngắn, sinh động như món khai vị, vừa chỉnh tề vừa đẹp mắt. Nhưng Đinh Hương vừa nhìn đau mắt thay tiểu thư, là chói mắt nhức lòng mà. Tay ngọc thon dài của Mộ Dung Tuyết lướt qua những cái tên thanh nhã kia, cười dịu dàng như nước. “Giai , ngươi gọi họ đến đây.”

      Rất nhanh, mười bốn vị mỹ nhân tề tựu ở Phụng Nghi cung. Các mỹ nhân mới nhập cung tuy chưa có danh vị nhưng có khí thế của chủ nhân trong cung, so với lúc tuyển tú nữ đoan trang tự nhiên hơn nhiều.

      Mộ Dung Tuyết cười dịu dàng: “Ban tọa.”

      “Tạ Nương nương.” Trong lời oanh tiếng yến, các mỹ nhân mỗi người vẻ, mười phân vẹn mười, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
      Hale205, ThanhtranTrâu thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ánh mắt Mộ Dung Tuyết quét qua người các mỹ nhân, định lên tiếng, bỗng ngoài điện vang lên giọng Tần Thụ.

      “Thánh giá đến.”

      Đến là khéo.

      Mộ Dung Tuyết đứng dậy cùng các vị mỹ nhân cung nghênh Hoàng đế.

      Gia Luật Ngạn bước vào trong điện, nam nhân duy nhất giữa muôn hồng nghìn tía này như cây ngọc trước gió, phong thái tuấn mỹ, phong lưu phóng khoáng.

      “Sao lại ở đây cả vậy? Hoàng hậu định làm gì?” Gia Luật Ngạn ngồi xuống, nhàn nhã quét mắt nhìn chúng nhân, nắm tay Mộ Dung Tuyết đưa mắt hỏi.

      “Hoàng thượng, thần thiếp gọi các vị muội muội đến đây để an bài việc thị tẩm.”

      Gia Luật Ngạn nhíu mắt, “Hoàng hậu định an bài thế nào?”

      “Quy tắc trong cung là lật thẻ đầu xanh. Nhưng thần thiếp nghĩ như vậy công bằng, các vị muội muội nhập cung đều ôm tâm nguyện được hầu hạ Hoàng thượng, bên trọng bên khinh tốt lắm, chi bằng chén nước để ngay, mỗi người luân phiên hai ngày. Như vậy mưa móc rải đều, ai đố kị với ai, mà cũng để chốn Hậu cung được bình yên.”

      Bội Lan và Đinh Hương nghe vậy, lúc này mới hiểu tại sao nàng lại chọn mười bốn tú nữ, mùng và mười lăm theo lệ Hoàng đế phải ở lại trong cung Hoàng hậu, còn lại hai mươi tám ngày, mỗi người được hai ngày, hết sức công bằng.

      Các vị mỹ nhân nghe đến chuyện này đều lộ ra thần sắc bẽn lẽn hân hoan. Vì ở Hậu cung này thứ thiếu nhất chính là mỹ sắc, đối với Hoàng đế, chưa chắc xinh đẹp là có thể đắc sủng. Đối với việc mình có được Hoàng đế thích hay , lòng họ hề chắc chắn. Bởi vậy mỗi tháng được thị tẩm hai ngày, nghe có vẻ ít, nhưng mưa móc dứt lại là chuyện tốt.

      “Chủ ý của Hoàng hậu cũng tốt.”

      “Hoàng thượng, ngày thị tẩm của mỗi người thần thiếp sắp xếp rồi.” Mộ Dung Tuyết gật đầu với Giai , “Đọc .”

      Giai nâng quyển vải lần lượt đọc hết ngày thị tẩm của mỗi người, các nữ nhân trong điện đều biến sắc.

      Tiếp đó, có hai tú nữ bạo gan đỏ mặt thấp giọng xin đổi ngày, tiện.

      Tiếp đó các tú nữ khác cũng rần rần xin đổi ngày, nhất thời sắc mặt mỗi mỹ nhân đều đỏ bừng.

      Những đại gia khuê tú này vốn coi trọng thể diện còn hơn tính mạng, hơn nữa đều là hoàng hoa khuê nữ, bị chiêu này của Mộ Dung Tuyết ép đến mức ai lột da mặt. Vì ngày thị tẩm Mộ Dung Tuyết sắp xếp vừa hay đều là ngày đến tháng của họ.

      Đinh Hương muốn cười nhưng dám cười, thầm bội phục tiểu thư có thể nghĩ ra chiêu chơi người ta như vậy.

      Bội Lan cười thầm, nhưng vẫn lo Hoàng đế nổi giận. Sắp xếp như vậy những mỹ nhân này chỉ có thể nhìn chứ thể ăn, há chẳng phải chọn vào cung vô ích rồi sao. Nàng ta thấp thỏm yên lén nhìn sang, Hoàng đế những giận, ngược lại còn lộ ra ý cười như có như , dường như còn hơi vui mừng.

      Điều này càng khiến Bội Lan khó hiểu.

      Hoàng đế vẫy vẫy tay: “Lui hết .”

      Trong điện chỉ còn lại Mộ Dung Tuyết và Gia Luật Ngạn, yên lặng đến mức khiến người ta bức bối.

      Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt như tạc của Mộ Dung Tuyết, khiến những sợi lông tơ mỏng manh gò má càng ràng hơn, nàng như mỹ nhân làm từ băng tuyết, tuy có nét đẹp kinh tâm động phách nhưng lại khiến tia nắng xuân trong lòng bỗng trở nên giá băng.

      Nàng từng cười giảo hoạt như con tiểu hồ ly, từng mặt dày bám lấy người ta như con cún, từng to gan như con báo tuyết, từng … Những cảnh tượng này lướt qua trước mắt như sao băng, cổ họng nghẹn lại, đè nàng xuống lưng ghế, cắn vào tai nàng , “Nàng cố ý phải ?”

      “Phải, thiếp cố ý đó.” Nàng đón lấy ánh mắt , nhìn hình bóng mình trong mắt , chút hoảng sợ, chỉ có khiêu khích: Chàng tức giận , nổi trận lôi đình !

      bỗng bật cười: “Nàng ghen sao?”

      Nàng hừ tiếng rồi cười theo: “Thần thiếp sợ sức khỏe Hoàng thượng chịu nổi thôi.”

      “Sức khỏe Trẫm thế nào chẳng phải hôm qua Hoàng hậu từng lĩnh giáo rồi sao?”

      Nàng đỏ mặt ngoảnh đầu , nhìn nữa.

      quay đầu nàng lại, trong mắt dâng trào sóng đen, giọng khàn , “Nàng vẫn để tâm đúng ? Nàng muốn bên cạnh Trẫm có nữ nhân khác đúng ?”

      “Hoàng thượng tự mình đa tình rồi.”

      “Nàng vẫn Trẫm.”

      “Hoàng thượng.” Mộ Dung Tuyết cười như mẫu đơn ngày xuân, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn hàn mai trong băng giá, gằn từng chữ: “Người cho rằng, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy rồi, thần thiếp còn dám người sao?”

      Gia Luật Ngạn mỉm cười : “Đêm Đoan ngọ, nàng đưa Kiều Linh Nhi đến Trích Tinh lâu, đích thực Trẫm tưởng rằng nàng Trẫm nữa, nhưng xem biểu của nàng hôm nay lại là vô cùng thích.” chỉ vào ngực nàng, cười muôn phần khoái chí: “Trái tim chân này còn hơn vàng ròng nữa.”

      Mộ Dung Tuyết bị chỉ vào ngực, tim bất giác đập thình thịch mấy cái, ngoảnh mặt lạnh lùng : “Thần thiếp là báo thù chứ phải ghen.”

      “Hôm đó khí trời nóng nực, Trẫm muốn đến Trích Tinh lâu hóng mát, ngờ dọc đường đổ mưa. Trẫm lên lầu trú mưa, ngờ Kiều Linh Nhi cũng ở đó. Lẽ nào Trẫm phải đuổi ta ra ngoài sao? lúc sau, Trẫm cảm thấy trong người ổn lại thấy sắc mặt ta đỏ bừng, liền biết trú mưa là giả, tính kế mới là , nên lập tức bảo ta .”

      Mộ Dung Tuyết nghe đến đây, dường như cái gai trong lòng bị nhổ , nhưng ngoài cái gai này vẫn còn nhiều cái gai khác.

      Nàng quay lại liếc : “Hoàng thượng thất thân đó chứ?”

      Gia Luật Ngạn véo má nàng, “Lu giấm này.”

      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc : “Kiều Linh Nhi tuy xinh đẹp, nhưng dù sao tuổi cũng quá , xinh đẹp quyến rũ mỗi người vẻ như các tú nữ hôm nay. Hoàng thượng có phải ?”

      Gia Luật Ngạn ra vẻ vô tội: “Những mỹ nhân này đều do Hoàng hậu đích thân tuyển chọn, liên quan đến Trẫm.”

      Mộ Dung Tuyết tức giận : “ ràng là chàng muốn chọn, vậy mà giờ lại chịu nhận.”

      “Chẳng phải Hoàng hậu tâm tâm niệm niệm muốn làm Hiền hậu sao, bất luận thế nào Trẫm cũng phải thành toàn cho nàng lần chứ.” Gia Luật Ngạn cười vô cùng xấu xa: “Hôm nay Trẫm mở rộng tầm mắt, cuối cùng cũng thấy được phong phạm của Hiền hậu rồi. Quả nhiên là hiền huệ khiến người ta ói máu.”

      Mộ Dung Tuyết trừng : “ sai, thiếp đố kị, bao dung được ai, dựa vào cái gì mà phu quân thiếp vất vả theo đuổi được phải dâng cho những nữ nhân kia chứ?”

      Gia Luật Ngạn cười thoải mái: “ sai, dựa vào cái gì chứ.”

      “Quân vô hí ngôn, nếu chàng hứa phải làm được, thất hứa với thiếp làm sao được muôn dân tin tưởng?”

      Gia Luật Ngạn tiếp tục cười: “ sai.”

      “Phụ huynh của những nữ nhân kia muốn vinh hoa phú quý tự mình tranh đoạt lấy, dựa vào nữ nhi thầm bên gối có gì vẻ vang đâu.”

      Gia Luật Ngạn cười gật đầu: “ sai, có gì vẻ vang đâu.”

      Mộ Dung Tuyết hậm hực : “Thiếp muốn cho những văn võ bá quan kia thấy, cả gan đưa nữ nhi vào cung bổn cung bắt họ đêm đêm phòng lẻ bóng.”

      Gia Luật Ngạn bật cười sảng khoái: “Đích thực là chủ ý hay, chắc là ai dám nữa đâu.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 90: Mỹ mãn

      Mộ Dung Tuyết hơi ra những lời dồn nén trong lòng nhiều ngày, như trút được gánh nặng, vô cùng sảng khoái, còn Gia Luật Ngạn cười đến suýt sặc.

      “Nếu Hoàng thượng nỡ để những tú nữ kia phí hoài tuổi xuân, tìm chỗ tốt cho họ .”

      Lúc này Gia Luật Ngạn mới nín cười : “Trẫm chỉ hôn cho những nữ nhân này tông thất tử đệ. Vậy lu giấm vừa ý rồi chứ?”

      Mộ Dung Tuyết kìm được vung quyền đấm cái.

      “Lại còn dám đánh Trẫm.” Gia Luật Ngạn mỉm cười nắm chặt cổ tay nàng, đè xuống lưng ghế, : “Trẫm phạt nàng làm cung nữ cả đời. Lần này phải làm cung nữ Ngự thư phòng đâu, là cung nữ Tẩm cung.” Ý trong lời cũng hiểu, ánh mắt càng mờ ám, mặt Mộ Dung Tuyết nóng lên, im lặng ngoảnh .

      Gia Luật Ngạn sáp lại bên tai nàng : “Tối nay đến Tẩm cung của Trẫm .” xong mỉm cười đứng dậy bước ra khỏi cung thất, bóng lưng cao thẳng tắp nổi bật in vào mắt nàng.

      Đinh Hương, Bội Lan thấy Hoàng đế rời , lúc này mới nhàng tiến vào, ân cần hỏi: “Tiểu thư, Hoàng thượng làm gì chứ?”

      có.” Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, hoa nhường nguyệt thẹn, hào quang tỏa sáng, tựa như Nữ vương thắng trận trở về.

      lâu thấy biểu rạng rỡ động lòng này của nàng, Đinh Hương, Bội Lan đều nén nổi kinh ngạc thở phào nhõm, tiểu thư đáng động lòng vậy sao Hoàng thượng nỡ lòng chọc ấy giận chứ.

      Tối đến, Gia Luật Ngạn quả nhiên phái Tần Thụ đến đón Mộ Dung Tuyết Càn Minh cung.

      Mộ Dung Tuyết bước vào cung điện, trước giá nến bằng đồng cao nửa người, Gia Luật Ngạn mặc chiếc cẩm bào màu xanh đứng chắp tay, cao ráo tuấn tú, cong môi cười với nàng.

      Tim nàng bỗng đập tiếng, tựa như lần đầu gặp , có hơi căng thẳng, lòng bàn tay toát chút mồ hôi.

      “Hoàng thượng.”

      bước tới nắm tay nàng, đưa nàng bước vào Tẩm cung.

      Thời gian trước vẫn đến Phụng Nghi cung ngủ lại, đây là lần đầu tiên nàng bước vào Tẩm cung của , nguy nga lộng lẫy, châu ngọc sáng ngời. Nàng bất giác nhớ lại năm xưa mình từng gian nan tiến vào Đào các thế nào, chỉ vì để được ở bên mỗi giờ mỗi khắc.

      Nến đỏ trong Tẩm cung sáng rực, cả phòng thơm ngát. Nàng ngửi được đây là mùi thơm của hoa sen, nhưng đưa mắt nhìn quanh, lư hương đốt, trong phòng cũng cắm hoa, nhưng mùi thơm nhàng đó ngừng xộc vào mũi.

      Gia Luật Ngạn nắm tay nàng bước tới trước giường.

      Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, bước chân khựng lại, muốn bước tới phía trước nữa, lúc này mới là giờ nào thôi…

      Gia Luật Ngạn nghiêng mắt cười, đưa tay vén rèm châu.

      giường toàn là cánh hoa sen, trắng muốt như tuyết.

      Còn chiếc giường trước mắt này lại rất quen thuộc, chính là chiếc giường của nàng ở Mai quán lúc xưa, khác ở chỗ bên khắc rất nhiều hình vẽ đẹp đẽ phức tạp, có Hoa khai tịnh đế, có Hỉ thương mi tiêu, có Tỷ dực song phi, đều là hình vẻ nàng tận tâm phác họa lúc xưa, sau đó vội vàng bỏ lại.

      đôi cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo, bên tai câu hỏi dịu dàng: “Thích ? Ta chính tay khắc đó.”

      “Thích.” Lòng ngập tràn cảm động. Nước mắt nghe lời mà rơi xuống, trong chốc lát bỗng nhạt nhòa tầm mắt.

      Gia Luật Ngạn ôm nàng lên chiếc giường đầy cánh hoa sen, hôn lên mắt nàng : “Quả nhiên là lu giấm, ngay cả nước mắt cũng chua.”

      Nàng giận dỗi : “Thiếp chàng nên mới ghen mà.”

      Gia Luật Ngạn cười : “ ra nàng cũng biết đạo lý này, vậy tại sao chỉ nàng được ghen, lại cho ta ghen hả?”

      “Thiếp ghen đâu có lấy mạng người.”

      “Ta cũng đâu có.”

      “Vậy Hứa Trạch sao?”

      “Đưa đến chiến trường Tây Lương rồi, cho cơ hội kiến công lập nghiệp, cũng để khôi phục uy danh của Tĩnh quốc Tướng quân.”

      Mộ Dung Tuyết lộ ra thần sắc lo lắng, “Vậy huynh ấy có gặp nguy hiểm ?”

      Gia Luật Ngạn chua ngòm : “Chẳng phải nàng ca ngợi như thiên thần sao, bây giờ lại bắt đầu lo lắng bản lĩnh của rồi à?”

      “Chàng mới là thiên thần trong lòng thiếp.” xong nàng đỏ mặt vùi đầu vào ngực .

      Gia Luật Ngạn nghe vậy thụ sủng nhược kinh, nâng chiếc cằm thon của nàng lên, nửa tin nửa ngờ hỏi: “ sao?”

      “Từ đầu đến cuối thiếp chỉ mình chàng. Chàng biết rồi mà vẫn tin thiếp.”

      “Nhưng nàng cũng nghi ngờ ta và Kiều Linh Nhi.”

      “Vậy coi như hòa. Sau này chúng ta phu thê đồng tâm, ân ái nghi ngờ nhau.”

      Gia Luật Ngạn ôm lấy nàng : “Được, được ghen tuông, hờn dỗi vô cớ.”

      Mộ Dung Tuyết hết khóc lại cười, sóng mắt long lanh lướt qua những hình vẽ xinh đẹp kia. “ ra bức hình đó do chàng lấy , sao thiếp biết vậy.”

      bối rối cười: “Ừ, tối đó ta đến Mai quán đóng cửa sổ cho nàng, tiện tay dắt dê.”

      “Chàng khắc những hình vẽ này lúc nào?”

      Gia Luật Ngạn thở dài: “Thời gian rồi ban đêm đơn khó ngủ, lấy việc này giết thời gian.”

      Mộ Dung Tuyết cảm động chậm rãi vuốt qua những hình vẽ, đột nhiên ngón tay khựng lại, cánh hoa sen tịnh đế có khắc ba chữ “Tuyết trong tim” như nước chảy mây trôi.

      Trong phút chốc nước mắt nàng tuôn rơi như suối, nhớ lại tối đó ở Mai quán mình cãi vã với , Kiều Tuyết Y là tuyết trong tim , còn mình chẳng qua chỉ là sương dưới đất, ra đều nhớ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :