1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mộ Dung Tuyết nhịn được phì cười: “Hoàng thượng chẳng biết của quý gì cả, món này cũng như Hương thảo lan, đều vô cùng quý giá, hải ngoại mới có.”

      Gia Luật Ngạn hừ tiếng, “Vậy chưa chắc, trong Dưỡng hinh uyển Trẫm cũng trồng mấy gốc Hương thảo lan.”

      Mộ Dung Tuyết lộ ra thần sắc kinh ngạc vui mừng, “ sao?”

      “Biết nàng thích nên Trẫm trăm đắng ngàn cay tìm được cho nàng mấy gốc.” Gia Luật Ngạn lộ ra vẻ mặt chờ được khen ngợi.

      Mộ Dung Tuyết trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng ngoài miệng lại cố ý : “Hương thảo lan đó sinh trưởng ở hải ngoại, rời xa quê hương, hạp thủy thổ, chừng còn chưa nuôi đến khi ra hoa kết trái chết queo rồi.”

      Gia Luật Ngạn tức tối : “Nàng thể lời gì dễ nghe sao?”

      “Thần thiếp học Hoàng thượng hết đó.”

      “Nàng chỉ biết ngày ngày chọc tức Trẫm.”

      “Vậy thần thiếp nên cáo lui hơn, để tránh Hoành thượng thấy thần thiếp lại tức giận.” xong, Mộ Dung Tuyết khom lưng hành lễ, quay người định .

      Gia Luật Ngạn nghiến răng. Nha đầu này ngày càng chua ngoa bướng bỉnh. Trước đây nàng cứ mặt dày mày dạn bám lấy , tìm đủ các cớ để ở bên cạnh , đắm đuối nhìn , có đuổi cũng . Lúc đó chỉ cảm thấy phiền, nay lại phải nghĩ đủ các cách mới có thể “mời” nàng đến phiền mình, đáng tiếc nàng luôn né tránh, hơn nữa ánh mắt đắm đuối ngày xưa cũng còn. Làm thế nào mới tìm lại được, vấn đề nan giải, chưa bao giờ cảm thấy gay go như vậy. ràng là con người dịu dàng như nước, nhưng lòng quyết còn cứng hơn đá, có hâm thế nào cũng nóng được.

      “Trẫm đưa nàng đến Dưỡng hinh uyển xem.” xong lập tức lệnh Tần Thụ bãi giá.
      Tần Thụ cũng biết đêm khuya như vậy Hoàng đế đột nhiên đến Dưỡng hinh uyển là có ý gì, vội lệnh nghi trượng[1] khiêng kiệu đến.

      [1. Vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại tuần hành thời xưa.]

      Đến ngoài Dưỡng hinh uyển, Gia Luật Ngạn lệnh cho chúng nhân chờ ngoài cửa, còn mình đích thân xách ngọn đèn sừng dê, chỉ đưa mình Mộ Dung Tuyết vào.

      Trong Hoa phòng lặng ngắt, mỗi góc treo ngọn đèn lưu ly, ánh sáng tờ mờ dìu dịu như ánh trăng, từng làn hương biết là gì ập đến. Dưỡng hinh uyển trong đêm tựa như thế ngoại đào nguyên, trăm hoa say ngủ, hương thơm nồng nàn.

      Gia Luật Ngạn nắm tay Mộ Dung Tuyết, nàng muốn rút ra, con vẹt đầu đột nhiên vỗ cánh trong lồng, nàng giật thót, vô thức dựa vào Gia Luật Ngạn, Gia Luật Ngạn thuận thế ôm lấy nàng cười : “Chẳng phải nàng to gan lắm sao?”

      Mộ Dung Tuyết hơi đỏ mặt, lui ra khỏi lòng , hỏi: “Hương thảo lan ở đâu?” Nàng chỉ từng thấy quả Hương thảo lan, biết loại thực vật này trông như thế nào.

      Gia Luật Ngạn xách đèn, dắt nàng vào trong, nâng chiếc đèn sừng dê trong tay đến trước mắt nàng : “Chính là đây.”

      ra chính là mấy gốc dây leo trùm vải đen lần trước nàng thấy.

      Mượn ánh đèn, Mộ Dung Tuyết nhìn thấy mấy gốc Hương thảo lan vượt đại dương xa xôi đến đây, lòng dâng trào biết bao xúc cảm nên lời.

      Nàng nhớ đến ngày đó mình hao công tổn sức làm trái cây ướp đá cho , điêu khắc dưa hấu cho , cũng như giờ đây hao công tổn sức trồng Hương thảo lan cho nàng.

      phải tốt với nàng, chỉ cho nàng được điều nàng mong muốn nhất.

      Cho dù hái sao trời xuống cho nàng sao, đó phải là ngôi sao nàng muốn.

      Trong Hoa phòng lặng yên tiếng động, hải đường thầm nở rộ.

      Gia Luật Ngạn ôm nàng từ phía sau, chống cằm lên vai nàng, thấp giọng : “Sau này ra hoa kết quả rồi, có thể làm trái cây ướp đá cho con ăn.”

      Phải vậy tốt biết dường nào. Nghĩ đến cảnh đó, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào, đáng tiếc là nghĩ lại, ở Hậu cung này sau này biết có bao nhiêu người sinh con cho . Trong phút chốc, mong mỏi về hạnh phúc kia bỗng như ảo ảnh trong mơ, lặng lẽ vụn vỡ trong tim. Nếu nàng lại như trước kia, trao toàn bộ tình cảm, chỉ e trở thành Hoàng hậu ghen tuông nhất trong sử sách, rất khó tránh bị hơi giấm làm đầu óc váng vất, làm ra những chuyện mất lý trí với phi tần của . Thôi vậy, vẫn nên giữ bình tĩnh, công tư phân minh hơn, thu hết những tình kia lại, niệm tình bổng lộc mà cố gắng làm Hiền hậu thỏa đáng hơn.

      Gia Luật Ngạn hôn lên má nàng, dịu giọng : “Chờ sinh con rồi, nàng có ý nghĩ gì khác nữa, suốt đời này yên phận theo Trẫm, giống như trước kia.”

      Giọng dịu dàng quyến luyến, hơi thở nóng hổi phun má nàng tựa như gió xuân lướt qua, những chặng đường qua cứ như bức tranh mở ra trước mắt. Nàng nhìn thấy lúc xưa mình từng dốc lòng dốc sức với thế nào, cũng nhìn thấy mình sau này vật lộn giữa vô số mỹ nữ chốn hậu cung thế nào.

      “Đúng là ý hay.” Mộ Dung Tuyết liếc , như cười như : “Hoàng thượng cố gắng để mỗi phi tần đều sinh con, là có thể khiến các phi tần cam tâm tình nguyện Hoàng thượng, hai là để tránh họ sau này bị đưa đến Hồng Ân tự. Hoàng thượng gánh nặng đường xa, nhất định phải giữ gìn sức khỏe, để Hậu cung mưa móc chia đều.”

      Nụ cười của Gia Luật Ngạn cứng lại, tức đến suýt ói máu. “Trẫm là với nàng.”

      Mộ Dung Tuyết im lặng , cười chán chường, tuy đứng ngay trước mắt , nhưng trong mắt lộ ra tia xa lánh, cứ như cách làn mây khói.

      Gia Luật Ngạn nổi giận, buột miệng : “Chỉ với nàng thôi, được rồi chứ?”
      kabi_ng0k, ThanhtranTrâu thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 86: Lập hậu

      Mộ Dung Tuyết thể tin nhìn , khoảnh khắc đó, tim dường như ngừng đập. giống như đùa, trong mắt tựa như có ánh lửa nóng bỏng sáng rực, muốn chiếu vào tận lòng nàng.

      Nàng lẩm bẩm: “Chàng sao?”

      Gia Luật Ngạn ôm nàng vào lòng, : “Trẫm như nàng, giữ lời.”

      Mộ Dung Tuyết biết nên biểu đạt tâm trạng của mình thế nào, chỉ cảm thấy mũi cay cay, giọt nước mắt to rơi xuống. Sau đó, giống như đê vỡ, trong phút chốc nhạt nhòa gò má mịn màng.

      ấn mặt nàng vào lòng, vừa thương xót vừa bất lực thở dài, gặp phải lu giấm này còn có thể làm sao đây.

      Nàng càng khóc càng dữ dội hơn, dường như tất cả những uất ức đau thương kể từ khi gặp lúc này đều bùng nổ, chỉ khóc, sau đó còn chưa hả giận mà cắn . Khổ nỗi tập võ quanh năm, ngực đều là cơ thịt rắn chắc, nàng cắn được, chỉ có thể cắn y phục , ngừng lại đó, nàng còn gặm thêm mấy miếng, làm cho y phục ướt đẫm nước mắt và nước bọt, khiến dở khóc dở cười.

      khắc sau, cuối cùng Tần Thụ cũng nhìn thấy Hoàng đế ra khỏi Dưỡng hinh uyển, Đức phi cúi đầu theo sau, giống hệt tiểu nương tử bị ức hiếp, tình huống gì đây? Hoàn toàn phải là phong cách thường ngày của Đức phi nương nương. Tần Thụ hiếu kỳ lén nhìn Hoàng đế lần, chỉ thấy gương mặt tuấn mỹ vô cùng nghiêm nghị.

      Lẽ nào hai người này ở trong đó lại giận dỗi gì rồi sao? Nghĩ đến đây, ông ta liền đề cao cẩn thận, ra lệnh khởi giá.

      Dọc đường, Hoàng thượng và Đức phi mỗi người đều yên lặng ngồi kiệu, khí vô cùng nặng nề, lòng Tần Thụ cũng rất nặng nề. Nay Hậu cung này chỉ còn mỗi Đức phi nương nương, Đức phi lại giận dỗi với Hoàng thượng, bởi vậy Hoàng thượng thường xuất trạng thái điều hòa dương mất cân bằng, khiến các cung nhân đều nơm nớp lo sợ.

      Trong lòng ông ta chỉ mong Hoàng thượng và Đức phi nương nương ngọt ngào ân ái, như vậy, tinh thần Hoàng thượng sảng khoái, tâm trạng vui vẻ, các cung nhân cũng suốt ngày lo sợ Hoàng đế đột nhiên nổi giận.

      Nào ngờ ông ta phí công lo lắng suốt dọc đường, Hoàng thượng dứt khoát ngủ lại Ý Đức cung. Hôm sau thượng triều, tinh thần sảng khoái, ấn đường sáng rực, xem ra tối qua ngủ rất ngon.

      Mộ Dung Tuyết ngủ mãi đến lúc cơm trưa mới tỉnh.

      Đinh Hương, Bội Lan vào hầu hạ, vừa nhìn thấy cổ nàng chi chít vệt đỏ, hỗn loạn như hoa đào có gió xuân thổi ngang.

      Hai người đỏ mặt, biết tối qua Hoàng thượng cuối cùng đắc thủ rồi.

      Mộ Dung Tuyết thấy hai nha đầu biết để mắt đâu, bất giác mặt nóng lên, thấp giọng : “Ta muốn tắm.”

      “Dạ, nô tỳ ngay.”

      Ra khỏi bồn tắm, Mộ Dung Tuyết cảm thấy bụng đói cồn cào, lệnh Đinh Hương dọn thức ăn Gia Luật Ngạn phái người đến đón nàng sang Càn Minh cung.

      Gia Luật Ngạn thấy nàng đến véo mặt nàng, “Cuối cùng A Trư cũng tỉnh rồi à. Trẫm chờ nàng đến cùng dùng bữa, chờ cả buổi rồi đó.”

      Mộ Dung Tuyết bĩu môi : “Nếu phải tối qua chàng…” xong nàng ngượng ngùng tiếp nữa. Tóm lại tham ngủ phải là lỗi của nàng. Người mà có thể thức khuya dậy sớm, lại còn tràn đầy tinh thần thượng triều, nàng thể bì kịp.

      Cung nữ nội giám bưng vào bàn thức ăn, ngay ngắn chỉnh tề bày ra.

      Gia Luật Ngạn muốn đơn độc ở bên Mộ Dung Tuyết, lệnh cho các cung nữ dọn thức ăn lui ra.

      có ai bên cạnh, Mộ Dung Tuyết cũng câu nệ cung quy, chỉ coi như mình dùng cơm cùng trượng phu, hoàn toàn coi Gia Luật Ngạn đối diện là Hoàng đế, tự mình xem xét các hết món ngự thiện bàn.

      Nàng trời sinh thích nấu ăn, tính tình lại hiếu thắng, trước đây tuy từng ở trong cung thời gian, nhưng chưa từng thấy ngự thiện của Hoàng đế, lần này hiếu kỳ cầm đũa nếm thử từng món, sau đó thất vọng buông đũa : “Cũng chỉ có vậy thôi sao?”

      Gia Luật Ngạn kìm được mà lên tiếng bất bình thay cho đầu bếp của Ngự thiện phòng, “Những món này được nấu từ lâu, sau đó hâm lên bàn sắt, đến lúc này hâm hết ba lần rồi, đương nhiên mùi vị hơi kém .”

      Mộ Dung Tuyết “Ồ” tiếng có vẻ như vẫn phục lắm.

      Gia Luật Ngạn thấy bộ dạng kiêu ngạo như con khổng tước của nàng, lại định đả kích theo thói quen, nhưng lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống, nha đầu này rất ghi thù, sau này vẫn nên sửa tật độc miệng hơn.

      “Trẫm còn chưa dùng nàng ăn hết lượt rồi, nàng nên phạt thế nào đây?”

      Lúc này Mộ Dung Tuyết mới nhớ ra chuyện này, mỉm cười gian xảo: “Thần thiếp thử độc cho Hoàng thượng mà.”

      “Nha đầu xảo quyệt.” Gia Luật Ngạn kéo nàng vào lòng, cắn lên môi nàng, “Có độc ?”

      Cánh môi đỏ vạch lên đường cong đáng , đôi mắt lấp lánh nhìn : “ ngon bằng thiếp nấu đúng ?”

      “Đúng.”

      Được câu khẳng định, lúc này nàng mới thỏa mãn cười, tiếp đó lại tiếc nuối: “Tiếc là sau này thiếp thể nấu cơm nữa.”

      Gia Luật Ngạn lập tức : “Trẫm cho người xây cho nàng gian bếp ở Hậu điện của Phụng Nghi cung. Nhưng mà nàng là Hoàng hậu, chuyện này vẫn nên ít làm hơn, cũng đừng để ai biết.”

      “Ừ,” Mộ Dung Tuyết gật đầu, thầm , sau này nấu ăn cũng phải lén lén lút lút, quá vô vị.

      “Trẫm muốn ăn Cuốn tương tư.” Gia Luật Ngạn lời hai ý nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng. Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, đáp lời. ra vẻ tức giận, véo mặt nàng : “Sao, kháng chỉ tuân à?”

      “Chờ đến tiết Đoan ngọ thiếp nấu cho chàng bàn thức ăn.”

      sao?”

      .”

      Nàng cười dịu dàng ngọt ngào, tràn đầy tự tin, đây là dáng vẻ thích nhất.

      Gia Luật Ngạn bình thường dùng bữa rất nhanh chỉ có lần này lại ăn đến nửa canh giờ mới gọi người vào, Tần Thụ lệnh cung nữ đưa nước trà và muối súc miệng vào.

      Mộ Dung Tuyết bị Gia Luật Ngạn ép ăn thêm nửa chén cơm, no nê ngáp cái.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gia Luật Ngạn liền hỏi: “Có muốn ở đây ngủ thêm lúc ? Ban ngày ngủ nhiều vào, tối đến e là có thời gian ngủ.” xong như cười như nhìn bụng nàng, ngụ ý cũng biết.

      Mộ Dung Tuyết nghe xong lập tức đỏ mặt, lòng , Hoàng thượng người là nóng lòng cầu con, lúc nào cũng nghĩ đến.

      Nàng tốt bụng hỏi: “Trước đây Hoàng thượng cũng từng có ít nữ nhân, có khi nào để sót châu ngọc bên ngoài ? Hay là thần thiếp phái người xem thử mỹ nhân Phiên bang có…”

      Còn chưa dứt lời, Gia Luật Ngạn sầm mặt đứng dậy bỏ .

      Mộ Dung Tuyết ngờ trở mặt là trở mặt, bất giác cũng nổi giận, lòng , chẳng phải thiếp nghĩ cho chàng đó sao, biết điều, rồi cũng hậm hực bỏ .

      Tần Thụ thấy Hoàng đế hầm hầm ra khỏi Ngự thư phòng, Đức phi nương nương bĩu môi về thẳng Ý Đức cung. Lòng lại bắt đầu lo lắng, hai người này vừa rồi còn yên lành, sao chớp mắt thành ra thế này rồi? Nào ngờ buổi tối Hoàng thượng lại ngủ ở Ý Đức cung, sáng ra thượng triều vẫn là dáng vẻ hiên ngang tuấn mỹ, khí bừng bừng.

      Tình tiết này là biến chuyển còn nhanh hơn lật sách nữa, Tần Thụ công công cảm thấy mình vẫn nên bình tĩnh hơn.

      Mười sáu tháng tư, Lễ bộ Đại học sĩ, Lễ bộ Thượng thư đưa nghi giá Hoàng hậu đến Ý Đức cung nghênh đón Mộ Dung Tuyết Phụng Thiên điện hành lễ phong Hậu. Ngoại trừ khai quốc Hoàng hậu, Mộ Dung Tuyết trở thành Hoàng hậu đầu tiên của Đại Châu xuất thân bình dân.

      Hậu cung vui vẻ bừng bừng, cung nữ lẫn Thái giám đều mừng thầm, vì Mộ Dung hoàng hậu vừa nhìn biết là chủ nhân tốt tính, như Ngọc hoàng hậu tiền nhiệm, vênh váo hung hăng, hở chút là nghiêm trừng trách phạt cung nhân, khiến người người lo sợ.

      Mộ Dung Tuyết từ Ý Đức cung dọn đến Phụng Nghi cung. Gia Luật Ngạn biết nàng mắc bệnh sạch , ở số phương diện nào đó, bởi vậy lại lệnh cho người tu sửa Phụng Nghi cung mới toanh, đặc biệt ra lệnh xây gian bếp ở phía sau điện, bếp lò dụng cụ đầy đủ.

      Mộ Dung Tuyết phát trong bếp còn đặt chiếc giường mềm, lẽ nào để nàng mệt có thể nằm nghỉ lúc sao? Nàng nhịn được cười, lại cảm thấy lòng vô cùng ấm áp bình yên. khi tỉ mỉ chu đáo thể nào bắt bẻ được.

      Góc bếp có chiếc tủ lớn, nàng vừa mở ra xem liền kinh ngạc, bên trong đặt đầy các loại nguyên liệu, phân theo chủng loại đâu vào đó.

      Nàng suy nghĩ rồi lấy ra ít nấm tùng nhung, huyết yến và nhân sâm, với Giai sau lưng: “Mang những chỗ này đến chỗ Kiều thái phi.”

      Đinh Hương và Bội Lan nghe Mộ Dung Tuyết muốn đến Gia Di cung thăm Kiều thái phi đều kinh ngạc. Công chúa qua đời, Kiều Tuyết Y đau lòng ngã bệnh, Gia Luật Ngạn đặc biệt cho phép nàng ta ở lại trong cung dưỡng bệnh, cùng các phi tần của Tiên đế đến Hồng Ân tự. Các cung nhân đều suy đoán rốt cuộc sau khi nàng ta khỏi bệnh về đâu? có Công chúa, nàng ta có lý nào tiếp tục ở lại Hậu cung, có thể kéo dài đến hôm nay là phá lệ.

      Mộ Dung Tuyết đến Gia Di cung, nhìn thấy Kiều Tuyết Y giật mình. Đinh Hương vốn còn thầm suy đoán là Kiều Tuyết Y giả bệnh để được tiếp tục ở lại trong cung, nhưng thấy thân hình gầy ốm, gương mặt vàng vọt của Kiều Tuyết Y, Mộ Dung Tuyết biết đây tuyệt đối thể là giả bệnh.

      Kiều Tuyết Y chống thân hình bệnh tật đáp tạ Mộ Dung Tuyết đến thăm, rồi lại lệnh cho cung nhân lấy ra phần lễ chuẩn bị sẵn, tặng lại Mộ Dung Tuyết.

      Mộ Dung Tuyết lòng dạ lương thiện, thấy người vốn là đệ nhất mỹ nhân phong hoa tuyệt đại của Hậu cung, nay tiều tụy như vậy, lòng vô cùng bất nhẫn, thêm vào những chuyện được biết từ Gia Luật Ngạn, nàng cũng nảy sinh hảo cảm với Kiều Tuyết Y. Chỉ dựa vào thân tình với người mình , nương thân bên cạnh kẻ thù mười năm, để rửa oan cho người thôi khiến cho Mộ Dung Tuyết kính phục. Nàng thậm chí còn ghen ghét Gia Luật Ngạn từng có hảo cảm với Kiều Tuyết Y, nữ nhân như vậy, cho dù là nàng cũng nén được lòng ái mộ, huống gì là lúc Gia Luật Ngạn niên thiếu, tuổi vừa biết , nàng cảm thấy tầm nhìn của cũng tệ.

      Sau khi Kiều Tuyết Y chúc mừng, chần chừ lúc rồi với Mộ Dung Tuyết: “Hoàng hậu nương nương, bổn cung có cầu quá đáng, biết Hoàng hậu nương nương có đồng ý .”

      Mộ Dung Tuyết : “Thái phi cứ .”

      “Sau khi Công chúa , bổn cung đau lòng tuyệt vọng, đêm ngủ ngon, muốn đón đứa cháu của bổn cung vào trong cung để bầu bạn nửa tháng, an ủi nỗi đau mất Công chúa.” Nhắc đến tiểu Công chúa, Kiều Tuyết Y lại đỏ mắt.

      Mộ Dung Tuyết tâm địa lương thiện, lập tức đồng ý ngay. “Thái phi cứ yên tâm dưỡng bệnh, có đứa trẻ bên cạnh, nhất định Thái phi nhanh chóng phục hồi.”

      Kiều Tuyết Y : “Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”

      Rời khỏi Gia Di cung, Đinh Hương giọng : “ ta cũng đáng thương quá.”

      Mộ Dung Tuyết cũng nhận thấy như vậy, do đó chờ đến tối Gia Luật Ngạn tới Phụng Nghi cung, Mộ Dung Tuyết liền kể chuyện Kiều Tuyết Y với , muốn giữ nàng ta lại trong cung.

      Gia Luật Ngạn rất khó xử. Tuy Kiều Tuyết Y mấy lần giúp đều vì lợi ích của Kiều gia và Ngọc gia, đưa nàng ta tới Hồng Ân tự cũng nỡ, nhưng cung quy có từ tiền triều, thể dễ dàng phá lệ, do đó lắc đầu, “Chuyện này thỏa.”

      Mộ Dung Tuyết tưởng mình khẩn cầu, Gia Luật Ngạn nhất định thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý, nào ngờ lại từ chối, nàng kìm được thất vọng : “Hoàng thượng là bạc tình, tốt xấu gì cũng là người mình từng , vậy mà chẳng thương hương tiếc ngọc chút nào.”

      Gia Luật Ngạn : “Lu giấm này, Trẫm bao nhiêu lần rồi, vốn phải như vậy.”

      ràng là vậy mà còn chịu thừa nhận, thiếp đâu có ghen với ấy.”

      Gia Luật Ngạn tức tối đánh lên mông nàng, “Còn bừa nữa, xem Trẫm xử lý nàng thế nào.”

      Mộ Dung Tuyết liếc mắt : “Thần thiếp sợ quá .”

      Bộ dạng này hề có chút sợ hãi, khiêu khích đúng hơn, Gia Luật Ngạn đè nàng xuống giường, hậm hực : “Chút nữa bắt nàng sợ .” xong liền bắt đầu cởi y phục nàng.

      Mộ Dung Tuyết vội đầu hàng xin tha.

      “Bây giờ cầu xin cũng muộn rồi.” thò tay phủ lên vùng ngực mềm mại của nàng, bóp nắn quả đỏ tuyết phong. Nàng đỏ mặt, thân hình mềm nhũn như vũng nước.

      Thời gian này mỗi ngày đều đổi đủ các cách trêu đùa nàng, khiến nàng ngày càng còn sức phản kháng, chỉ cần dùng ngón tay thôi, nàng vứt bỏ khôi giáp.

      cũng nóng lòng tiến vào như trước kia, lần nào cũng trêu đùa khiến cả người nàng mềm nhũn thở dốc, lúc đó mới chậm rãi tiến vào đưa đẩy.

      Thú vui chăn gối mà nàng vốn tưởng là giày vò, giờ đây coi như biết được điều tuyệt diệu, trải qua những ngày tháng được huấn luyện, cuối cùng nàng cũng cùng keo sơn gắn bó, ngày càng thích thú.

      Hậu quả của đêm đêm Xuân tiêu là sáng nào nàng cũng buồn ngủ, cũng may trong cung có phi tần đến thỉnh an, nàng cũng mặc sức ngủ đến khi mặt trời lên ba con sào mới thức giấc.

      Đinh Hương chờ đến khi nàng tỉnh mới vào bẩm báo.

      “Nương nương, cháu của Kiều Tuyết Y đến thỉnh an Nương nương, chờ canh giờ rồi.”

      Mộ Dung Tuyết vừa nghe liền vội dậy chải đầu, miệng than thở.

      “Sao gọi ta mà để tiểu nương người ta chờ lâu như vậy.”

      Đinh Hương càu nhàu: “Hoàng thượng từng dặn, buổi sáng được quấy rầy giấc ngủ của Nương nương.”

      Đến khi Mộ Dung Tuyết thu xếp ổn thỏa, ra khỏi Tẩm điện, nàng mới biết mình sai lầm dường nào.

      Cháu của Kiều Tuyết Y chút nào, mười bốn mười lăm tuổi, độ tuổi như đóa hoa, hơn nữa gương mặt cực kỳ giống Kiều Tuyết Y.
      kabi_ng0k, Hale205Trâu thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 87: Lu giấm

      Sau khi Kiều Linh Nhi , Mộ Dung Tuyết bất giác cười khổ, quả nhiên nàng vẫn còn quá ngây thơ, Kiều Tuyết Y là “đứa cháu ”, nàng tưởng là đứa trẻ, nào ngờ lại là thiếu nữ như hoa đậu khấu tháng mười hai bén mùi.

      Cung nữ dọn bữa sáng lên, Mộ Dung Tuyết nhìn nhưng hề muốn ăn. Có lòng tốt nhưng lại bị người ta lợi dụng lừa gạt, mùi vị này khiến trong lòng khó chịu.

      Ngọc Sính Đình thất thế, vì tương lai của hai nhà Kiều Ngọc, Kiều Tuyết Y chắc chắn muốn gầy dựng thế lực mới, hiểu nhiên, Kiều Linh Nhi này là mang trọng trách mà đến. Hậu cung xưa nay thiếu mỹ sắc, điểm then chốt là tướng mạo Kiều Linh Nhi tám phần giống nàng ta, Gia Luật Ngạn nhìn thấy Kiều Linh Nhi, nhìn dung nhan như hoa như ngọc giống hệt Kiều Tuyết Y năm xưa, nhất định nhớ đến tâm tình lúc niên thiếu, có khi nào sinh ý bù đắp tiếc nuối mười năm trước ?

      Nghĩ đến đây, lòng Mộ Dung Tuyết hỗn loạn như có trận mưa rào tưới qua, khiến ý nghĩ này sinh sôi như cỏ dại.

      Nàng tâm thần bất định nhìn ra cửa sổ, càng nghĩ càng cảm thấy mình nghĩ quá đơn giản, vì lời thề hẹn của Gia Luật Ngạn ở Hoa phòng, nàng cảm thấy ngày tháng sau này nhất định thuận lợi, vô cùng sai lầm.

      Ở chốn Hậu cung biến ảo khôn lường này, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Nàng như đứng ở đầu sóng ngọn gió, cho dù có Kiều Linh Nhi cũng có nữ nhân khác, đây chẳng qua chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

      Nghĩ đến tương lai, nàng khỏi phiền não, vô thức muốn bàn với Gia Luật Ngạn, nhưng lại có ở Cần Chính điện.

      Thái giám trực ngoài cửa bẩm lại: “Bẩm Nương nương, tình hình của Kiều thái phi ở Gia Di cung ổn lắm, Uông thái y sợ Thái phi có chuyện nên đến mời Hoàng thượng qua.”

      Lòng Mộ Dung Tuyết trầm xuống, ý nghĩ đầu tiên trong tiềm thức là, phải Kiều Tuyết Y khỏe mà là Kiều Tuyết Y muốn Gia Luật Ngạn gặp Kiều Linh Nhi.

      Lòng nàng biết là mùi vị gì, thoáng suy nghĩ rồi cũng về phía Gia Di cung.

      Tần Thụ thấy nàng, vội bước lên thi lễ: “Nương nương vạn phúc, Hoàng thượng ở bên trong, xin cho nô tài vào thông báo tiếng.”

      lúc sau, Tần Thụ mời nàng vào trong.

      Mộ Dung Tuyết vừa nhìn thấy Kiều Linh Nhi.

      Buổi sáng lúc vấn an hành lễ với Mộ Dung Tuyết, nàng ta mặc chiếc váy liền màu xanh đơn giản nhã nhặn, nhưng lúc này mặc chiếc váy rời màu hồng phấn rải đầy cánh hoa đào, làm nổi bật cách tinh tế vẻ đẹp rạng ngời hoạt bát kiều diễm của thiếu nữ. Hơn nữa dung nhan còn hơi mang chút trẻ thơ lại có nét đẹp linh động thanh nhã đặc biệt.

      Mới sáng thay hai bộ y phục liên tiếp, cố ý kín tiếng trước mặt Mộ Dung Tuyết, rực rỡ trước mặt Gia Luật Ngạn. Lòng Mộ Dung Tuyết chắc chắn rằng nàng ta vào cung hầu hạ Kiều Tuyết Y chỉ là cái cớ.

      Kiều Linh Nhi tiến lên hành lễ với nàng, lúc cong người, hạt minh châu hoa mai giữa trán rũ xuống, Mộ Dung Tuyết thấy ánh mắt Gia Luật Ngạn lướt qua, dường như là thảng thốt, cũng tựa như kinh ngạc. Nhưng khi Mộ Dung Tuyết nhìn sang thu lại ánh mắt, với nàng: “Hoàng hậu đến đúng lúc, vừa rồi Thái phi mới ngất .”

      “Phiền Hoàng hậu lo lắng, đích thân đến Gia Di cung thăm nom, bổn cung lấy làm bất an.” Kiều Tuyết Y cười áy náy, sắc mặt vàng vọt, ánh mắt cũng ảm đạm nhiều.

      Mộ Dung Tuyết biết Kiều Tuyết Y vẫn luôn thích nhuộm móng tay, có lẽ do Tiên đế băng hà, nàng ta cũng cần tô điểm cho bản thân, móng tay nhuộm màu mọc dài ra, Mộ Dung Tuyết phát móng tay đó phải màu hồng nhạt mà là màu xanh đen.

      Lòng nàng khẽ động.

      Gia Luật Ngạn ngồi lúc rồi cùng Mộ Dung Tuyết rời khỏi Gia Di cung.

      Mộ Dung Tuyết : “Hoàng thượng, Thái phi còn trẻ tuổi, trước đây cũng rất khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bệnh thành như vậy?”

      Gia Luật Ngạn thở dài: “Ở Hậu cung mười năm đủ để tâm lực suy kiệt, lại thêm Công chúa qua đời, lòng còn chỗ dựa, cảm thấy cuộc sống vô vị nên ngã bệnh cũng rất bình thường.”

      Mộ Dung Tuyết ngừng lúc rồi : “Hoàng thượng có cảm thấy điệt nữ của Kiều Thái phi rất giống ấy ?”

      Sắc mặt Gia Luật Ngạn hơi mất tự nhiên, cười cười : “Điệt nữ giống chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”

      “Lẽ nào Hoàng thượng nghĩ gì sao? Lẽ nào khơi gợi lại hồi ức thiếu niên sao?”

      Gia Luật Ngạn véo mũi nàng: “ bao nhiêu lần rồi, Trẫm chưa từng thích Kiều thái phi.”

      Mộ Dung Tuyết hất tay ra, nghiêm túc : “Dù sao cũng cho chàng được có ý gì với Kiều Linh Nhi.”

      Gia Luật Ngạn bật cười, “Lu giấm này.”

      “Thiếp chính là lu giấm đó.” Mộ Dung Tuyết vui bĩu môi.

      Gia Luật Ngạn vội dỗ nàng: “Trẫm thích lu giấm được sao?”

      Trờ về Phụng Nghi cung, Mộ Dung Tuyết gọi Giai : “Vị Thái y nào phụ trách bệnh tình của Kiều thái phi?”

      “Hồi Nương nương, là Uông Toàn thái y.”

      Mộ Dung Tuyết hiểu ra, hôm đó Triệu Chân Nương và Công chúa xảy ra chuyện cũng là Thái y Uông Toàn đến.

      Lòng nàng vụt qua ý nghĩ, quay lại dặn Giai : “Ngươi đến Thái y viện, phái vị Thái y khác chẩn bệnh cho Kiều thái phi thay cho Uông Toàn.”

      “Dạ, Nương nương.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau khi Giai , Đinh Hương bất mãn : “Tiểu thư đối xử tốt đối với ta, nhưng ta lại tính kế tiểu thư. Tiểu thư hà tất còn lao tâm vì ta nữa.”

      Mộ Dung Tuyết thở dài: “Nếu ta khỏi bệnh, Kiều Linh Nhi cũng có thể trở về.”

      Đinh Hương hiểu ra lập tức : “Nô tỳ phái mấy người để ý động tĩnh của Gia Di cung, có gì về bẩm lại tiểu thư, tuyệt đối để ta có cơ hội tiếp cận Hoàng thượng.”

      Mộ Dung Tuyết cười khổ: “Được, vậy binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Bình sinh nàng thích tính kế, chỉ thích sống đơn giản vui vẻ, nhưng từ nay về sau phải mặc giáp ra trận, đề phòng sói trước hổ sau, khiến người ta đau đầu.

      Đinh Hương như gặp đại địch, mỗi ngày đều bẩm báo động tĩnh của Gia Di cung, Kiều Linh Nhi đa số thời gian đều ở Gia Di cung cùng Kiều Tuyết Y, chỉ thỉnh thoảng đến Ngự hoa viên dạo. Gia Luật Ngạn vì quốc bận rộn, ban ngày hầu như đều ở Càn Minh cung xử lý chính , tối đến mới dùng bữa với Mộ Dung Tuyết, ngủ lại ở Phụng Nghi cung.

      Tuy mỗi ngày đều ở bên , nhưng tồn tại của Kiều Linh Nhi vẫn như tảng đá đè trong lòng Mộ Dung Tuyết. Thấy sắp tới tiết Đoan Ngọ, cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng nhõm, lúc đó Kiều Tuyết Y cho cháu ở cùng nửa tháng, qua tiết Đoan ngọ là Kiều Linh Nhi nên rồi.

      Gần đến Đoan ngọ, thời tiết ngày nóng, từ sáng sớm u ám như sắp đổ mưa, mãi đến buổi trưa, lúc này mới sảng khoái đổ trận mưa, thế giới như mát mẻ sáng sủa hẳng ra, khí trong lành thổi vào nội điện, khiến người ta thoải mái hơn bất kỳ hương thơm nào, thời tiết này ngủ trưa là thích hợp nhất, Mộ Dung Tuyết định nghỉ lát Đinh Hương vội vã bước vào, gấp gáp : “Tiểu thư, mau đến Trích Tinh lâu.”

      “Làm sao vậy.”

      “Kiều Linh Nhi lên Trích Tinh lâu, Hoàng thượng cũng ở đó.”

      Mộ Dung Tuyết sửng sốt, lập tức đứng dậy ra khỏi Tẩm điện, chỉ đưa Đinh Hương, Bội Lan theo.

      Dọc đường Đinh Hương : “Lúc đó chỉ có mình ta đưa theo hai cung nữ, nô tỳ để ý, nhưng sau đó nô tỳ thấy Hoàng thượng cũng đến, lúc này mới vội vã gọi tiểu thư.”

      Mộ Dung Tuyết vô cùng hỗn loạn, nàng nghĩ có khi chỉ là ngẫu nhiên, chờ khi nàng từ Phụng Nghi cung đến, Gia Luật Ngạn hoặc Kiều Linh Nhi cũng rời khỏi từ sớm.

      Dương liễu bên hồ được nước mưa tưới tắm xanh biếc như khói, còn có những giọt nước cành xuống, lăn tăn gợn sóng mặt hồ, mấy nội giám canh bên dưới Mộ Dung Tuyết rất quen mặt, đều là nội thị thân cận của Gia Luật Ngạn.

      ở đây.

      Mộ Dung Tuyết dừng sau hòn giả sơn, giày thêu dưới chân bị nước mưa thấm ướt, nặng nề như nhấc lên nổi.

      Đinh Hương giục: “Tiểu thư mau .”

      “Tiểu thư vẫn nên chờ xem thử hơn.” Bội Lan xưa nay trầm ổn, cho rằng tùy tiện xông vào tuyệt đối phải là thượng sách.

      Mộ Dung Tuyết nghe thấy Gia Luật Ngạn và Kiều Linh Nhi cùng ở Trích Tinh lâu, nhất thời kích động, mạch đến đây, nhưng lúc này nàng bình tĩnh lại. Cho dù nàng biết có thể làm gì đây? Định vào bắt gian sao? Chuyện này quá nực cười, là Thiên tử, nữ nhân ở Hậu cung này, cho dù là Kiều Tuyết Y, nếu muốn cũng ai dám gì. Nàng vào đó phải khiến khó xử cũng chỉ khiến mình khó xử. Chỉ e còn hận nàng phái người theo dõi động tĩnh của mình.

      Lúc này nàng mới phát mình đến đây chuyến này quá dư thừa.

      Lúc này từ trong Trích Tinh lâu có ba nữ nhân ra, hai cung nữ dìu thiếu nữ như đóa hoa, chính là Kiều Linh Nhi.

      Nàng ta xõa tóc, mặt đỏ bừng e thẹn, chính là dáng vẻ lần đầu được ân sủng.

      Mộ Dung Tuyết như bị sét đánh, ngây người nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Kiều Linh Nhi, lòng tê liệt còn biết đau.

      bao lâu sau, Gia Luật Ngạn từ trong bước ra, thẳng về hướng Càn Minh cung.

      Mộ Dung Tuyết ngây ngốc đứng đó hồi lâu, mãi đến khi Đinh Hương giọng gọi: “Tiểu thư, tiểu thư.”

      Mộ Dung Tuyết như bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nàng khó nhọc kéo giày mình ra khỏi bùn, giọng trầm khàn câu: “Về thôi, chuyện hôm nay được nhắc với bất kỳ ai.”

      Về đến Phụng Nghi cung, Tư nghi cục phái người đưa đến y phục mùa hè mới may xong. Trong đó bộ váy áo dùng gấm Bích ba may là bắt mắt nhất, màu xanh như liễu non, chất liệu vô cùng mỏng mềm mại, gấm xanh nhạt dệt hoa lê trắng, cầm trong tay như gió thổi ngang mặt nước, nhàng sảng khoái.

      Loại cống phẩm này vô cùng hiếm có, đầu hạ mỗi năm từ Giang Nam xa xôi ngàn dặm chỉ tiến cống vào cung ba cây mà thôi. Gia Luật Ngạn đều đưa hết cho Phụng Nghi cung. Hậu cung chỉ có mình nàng, cho nàng còn có thể cho ai, nhìn hoa lê gấm Bích ba này nhớ đến Hồi Xuân y quán, lúc đó nàng đứng dưới gốc hoa lê, hiên ngang “Cầu hôn”.

      Ngón tay Mộ Dung Tuyết vuốt lên bộ áo váy bằng gấm Bích ba, lắc đầu cười . ra nàng có chuẩn bị tâm lý từ lâu, cũng liệu được cục diện hôm nay từ lâu, chỉ là nhất thời mê muội đầu óc, bị lời thề hẹn dịu dàng của mê hoặc. Kết quả của việc mở lòng là lại bị chém thêm đao nữa, nàng là ngốc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :