1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngọc Sính Đình tiễn ra khỏi Phụng Nghi cung, tức đến mức tim phổi đều sắp nổ tung.

      Quan thị thấy thần sắc nàng ta tức giận, vội vàng khuyên giải: “Như vậy cũng tốt, dù sao Nương nương cũng thích gặp ta, ta đến thỉnh an ngược lại còn đỡ chướng mắt.”

      “Sức khỏe tốt gì chứ, ràng là bảo vệ ta. Đúng là ta muốn gặp ta, nhưng Hoàng thượng bảo vệ ta như vậy, khiến người ta tức giận.”

      Quan thị cười : “ ta có thể bệnh cả đời được sao, Nương nương là chủ Hậu cung, sớm muộn gì ta cũng phải đến đây quỳ bái, Nương nương hà tất phải vội.”

      Ngọc Sính Đình hậm hực : “Ta dặp Thái phi.”

      Kiều Tuyết Y dạy Văn xương công chúa đọc vè, thấy Ngọc Sính Đình vẻ mặt vui bước vào, bất giác bật cười: “Thói quen đặt hết cảm xúc lên mặt của Hoàng hậu phải sửa mới được.”

      Ngọc Sính Đình ngẩn ra, cười khan : “Trước mặt biểu tỷ, muội lộ ra chút bản tính cũng sao.”

      Kiều Tuyết Y cười: “Hoàng hậu phải nhớ, trong Hoàng cung này, trước mặt bất kỳ ai cũng thể, cho dù tự mình soi gương cũng phải đề phòng ba phần.”

      “Lời này của biểu tỷ lạ, lẽ nào còn phải tự đề phòng bản thân sao.”

      “Đúng vậy, vì bản thân chính là kẻ địch lớn nhất của mình.”

      Ngọc Sính Đình hiểu ý trong lời nàng ta lắm, quay sang nhìn Văn Xương công chúa : “Biểu tỷ cũng quan tâm đến Văn Xương công chúa.”

      “Ta vốn thích trẻ con lắm, nhưng bây giờ ngày càng thấy thích, nửa đời sau này của ta cũng sống vì Công chúa thôi.” Lời Kiều Tuyết Y lộ ra nỗi đơn tuyệt vọng, giọng điệu nhàn nhạt càng khiến người ta xót xa.

      Ngọc Sính Đình cho là vậy: “Sao lại như vậy được, nay biểu tỷ là Thái phi, trong Hậu cung này ai kính sợ?”

      Kiều Tuyết Y mỉm cười , muốn người khác kính sợ có ích lợi gì, đâu phải sống cho người ta xem.

      Ngọc Sính Đình : “Mộ Dung Tuyết lại trở về rồi, ngờ vẫn chưa chết.”

      Kiều Tuyết Y biết từ lâu, quan tâm cười nhạt: “Vậy sao, cho dù có Mộ Dung Tuyết, rất nhanh Hoàng thượng cũng có nhiều mỹ nhân xinh đẹp tươi trẻ hơn, thêm Mộ Dung Tuyết nhiều, bớt Mộ Dung Tuyết cũng ít. Hoàng thượng sủng ái ta chưa chắc phải là chuyện tốt, sau này ta là cái gai trong mắt các phi tần, vừa khéo làm bia chắn tên cho muội, bọn họ đấu đá với nhau nhớ đến Hoàng hậu này nữa, muội chỉ việc đứng ngoài xem tuồng, đôi lúc lấy vài kẻ nên thân ra giết gà dọa khỉ là được rồi.”

      Lời này cũng có vài phần đạo lý, nhưng trong lòng Ngọc Sính Đình vẫn cảm thấy nuốt trôi cơn giận này, căm phẫn : “Hoàng thượng kế vị, thể quên công lao của Ngọc gia chúng ta, Hoàng thượng phải tốt với muội hơn Mộ Dung Tuyết kia trăm ngàn lần mới đúng.”

      Kiều Tuyết Y lắc đầu: “Lời này của Hoàng hậu đúng. Hoàng thượng kế vị đó là vì Tiên đế chọn Hoàng thượng, nếu phải nhiều lần thỉnh cầu bên tai Tiên đế, để Tiên đế ban hôn, muội tưởng Hoàng thượng liên hôn với Ngọc gia sao? câu lọt tai, Hoàng hậu đừng để bụng, trong triều đầy rẫy thế gia quý tộc quyền thế cao hơn Ngọc gia, cũng đầy rẫy nữ nhân tài mạo xuất chúng hơn Hoàng hậu, Hoàng thượng chịu liên hôn với Ngọc gia, phải muốn dựa thế Ngọc gia, mà vì đây là chỉ ý của Tiên đế. Bởi vậy Ngọc gia phải cảm tạ Hoàng thượng và Tiên đế, chứ phải Hoàng thượng phải cảm kích Ngọc gia, điểm này nếu Hoàng hậu hiểu , biết vị trí của mình, sau này là đại kị. Lời này ta chỉ nghe rồi quên, Hoàng hậu nhớ đừng bao giờ để lộ những chuyện như vậy trước mặt ai, đặc biệt là trước mặt Hoàng thượng.”

      Ngọc Sính Đình cắn môi , nhưng trong lòng vẫn có chút phục.

      Kiều Tuyết Y nghiêm túc : “Lúc đầu phụ thân muội dao động giữa Thành Hi vường và Hoàng thượng, Thành Hi vương cũng từng đề thân với phụ thân muội, Hoàng thượng há lại biết? Hoàng hậu nhớ phải nhắc nhở phụ thân muội, tuyệt đối thể tự cho mình là công thần. Hoàng vị này là do thiên mệnh, liên quan đến Ngọc gia, Hoàng hậu hãy ngẫm lại kết cuộc của gia tộc Hoắc Quang .”

      Ngọc Sính Đình lòng rất vui, thầm , tỷ chẳng qua chỉ lớn hơn muội vài tuổi, là Thái phi mà thôi, vậy mà lại đem dáng vẻ Thái hậu ra dạy dỗ muội. Vì thể diện, nàng ta miễn cưỡng trò chuyện với Kiều Tuyết Y vài câu rồi đứng dậy cáo từ.

      ~*~


      Mộ Dung Tuyết lại chờ hết ngày, Gia Luật Ngạn vẫn đến gặp nàng.

      Lòng nàng nóng như lửa đốt, trong lúc bất lực, liền lấy giấy bút viết lá thư, với Giai : “Ngươi trình phong thư này cho Hoàng thượng .”

      lúc sau Giai mặt mũi lem luốc trở về, giọng : “Nương nương thứ tội, nô tỳ vẫn chưa thể gặp được Hoàng thượng.”

      “Tại sao?”

      “Hoàng thượng xử lý quốc , bất kỳ ai cũng được quấy rầy.”

      Xem ra Gia Luật Ngạn cố ý chịu gặp nàng. Nhưng chuyện liên quan đến tính mạng Hứa Trạch, bất luận thế nào nàng cũng phải cho biết tình.

      Ánh mắt rơi chiếc bàn tử đàn, mắt nàng bất giác sáng lên, cắt ba chiếc lông khổng tước cắm trong bình ra cài lên bức thư, với Giai : “Ngươi đem thư này giao cho Tần công công, bảo ông ấy chuyển cho Hoàng thượng.”

      Tần Thụ nhận được lá thư cắm lông khổng tước cứ như cầm củ khoai nóng phỏng tay, run rẩy đưa đến Ngự thư phòng, dè dặt hai tay dâng lên, “Hoàng thượng, Đức Phi nương nương phái người đưa bức thư đến, xin Hoàng thượng ngự lãm.”

      Gia Luật Ngạn vẫn lạnh lùng điềm nhiên buồn đếm xỉa, sắc mặt sa sầm như sông băng vạn năm.
      Thanhtran, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tần Thụ thầm , ý là nhận sao? Vậy là ông ta cầm thư, định cúi người lui ra.

      Nào ngờ Gia Luật Ngạn đột nhiên lên tiếng: “Để đó .”

      Tần Thụ lại vội bước tới vài bước, đặt thư thư án.

      Ánh nến trong thư phòng nhảy nhót, gian yên tĩnh tiếng động, đuôi mắt Gia Luật Ngạn quét qua ba chiếc lông vũ, mày kiếm nhíu lại, cắm lông vũ lên hịch văn[1], tỏ ý vô cùng khẩn cấp.

      [1. Lời hịch, lời văn của các quan đòi hỏi hay trách cứ dân gọi là hịch, có việc khẩn cấp viết vào miếng ván cắm lông gà vào gọi là vũ hịch để tỏ ý cho biết là việc khẩn cấp.]

      hừ lạnh trong mũi tiếng, cần xem cũng đoán ra được trong thư nàng viết gì.

      Nhưng cuối cùng vẫn bóc ra.

      Thấy chữ như gặp người.

      Còn về nội dung, hoàn toàn bị đoán trúng, tất cả mọi chuyện nàng đều ôm về mình, hề liên quan đến tên Hứa Trạch kia.

      hừ lạnh tiếng, nhấc bút chu sa vẽ mạnh dấu chéo to lên hai chữ Hứa Trạch, sau đó lạnh lùng với Tần Thụ: “Mang đến Ý Đức cung”.

      Tần Thụ cầm thư, lòng càng khó hiểu, hai vị này rốt cuộc hát tuồng nào đây, có lời gì gặp mặt được sao, ràng Ý Đức cung ở ngay phía Tây của Cần Chính điện, Vạn tuế gia người nhấc chân là đến ngay, người gọi Đức Phi nương nương đến đây tiếng. Cách bức tường mà thư từ qua lại như vậy, chưa từng được nghe, cũng chưa từng được thấy.

      Mộ Dung Tuyết thấy Tần Thụ, vội đón lấy bức thư, chỗ dán mở, hiển nhiên được xem qua, lòng nàng bỗng yên tâm hơn. Nhưng rút thư ra, đập vào mắt là dấu chéo đỏ to giấy, vẽ ngay lên tên Hứa Trạch.

      Nàng biến sắc, lẽ nào là ý muốn giết sao?

      Nàng hoảng hốt với Tần Thụ: “Đưa ta gặp Hoàng thượng.”

      Tần Thụ lộ vẻ khó xử: “Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến Nương nương.”

      “Hoàng thượng ở đâu?”

      giờ Hoàng thượng ở Ngự thư phòng.”

      “Đưa ta đến Ngự thư phòng, ta làm khó ông, tuyệt đối xông vào.”

      Tần Thụ bất lực, chỉ đành đưa Mộ Dung Tuyết ra khỏi Ý Đức cung. Cùng đến với Tần Thụ có hai tiểu thái giám cầm lồng đèn trước soi đường, Giai đưa theo mấy cung nữ, dè dặt theo sau Mộ Dung Tuyết.

      Vòng qua tường cung, là Càng Minh cung của Hoàng đế.

      Trong sắc đêm, cung điện càng trở nên uy nghiêm trang trọng.

      Mộ Dung Tuyết dừng bước, nhìn Cần Chính điện dưới trăng. Nàng từng đến đây, lúc đó Triệu Chân Nương vẫn còn là Thục phi nương nương, tiền đồ vô hạn, được lão Hoàng đế ôm gối, còn bây giờ nàng ta ở đâu? Là Hồng Ân tự hay Lãnh cung?

      khi bước vào đây, vận mệnh còn do mình. Giống như lúc này, bậc thềm ngoài Cần Chính điện, cứ năm bước là có thị vệ mang đao, nàng muốn gặp Gia Luật Ngạn lần, tựa như cách thiên sơn vạn thủy, nhưng ra chỉ cách nàng mấy trượng mà thôi.

      Phía Đông của Cần Chính điện là Ngự thư phòng, từ khung cửa khắc hoa Phúc thọ vô cương hắt ra ánh nến, ở bên trong, nhưng chịu gặp nàng.

      Người nàng từng vào tận máu thịt, giờ đây lại hận nàng đến tận xương tủy.

      Thời gian trôi qua kẽ tay, gió đêm ùa vào mặt se se lạnh. Là tạo hóa trêu ngươi hay là ý trời vậy?

      Nàng kìm được mà thổn thức.

      Chẳng mấy chốc, Tần Thụ vén rèm gấm đỏ, bước xuống thềm ngọc, đến trước mặt nàng: “Hoàng thượng bảo nương nương hồi cung.”

      “Ta chờ đến khi nào Hoàng thượng gặp ta mới thôi.” Mộ Dung Tuyết bất động, ánh mắt chằm chằm nhìn khung cửa sổ.

      “Nương nương, trời còn sớm, gió lạnh sương dày, Nương nương vẫn nên về cung nghỉ , đừng để bị lạnh.”

      “Ta .” Giọng Mộ Dung Tuyết trầm tĩnh nhưng kiên định.

      Tần Thụ lại khuyên: “Thánh mệnh thể trái. Nương nương vẫn nên về hơn.”

      Mộ Dung Tuyết dứt khoát im lặng.

      Tần Thụ gãi đầu, sầu não làm sao khuyên Đức Phi nương nương quay về. Lúc này, thái giám mang thức ăn khuya của Ngự thiện phòng đến, đưa chiếc khay đến trước mặt ông ta: “Tần công công, bữa khuya của Hoàng thượng.”

      Tần Thụ định đón lấy.

      Mộ Dung Tuyết đứng bên cạnh đột nhiên vung tay, đánh đổ thức ăn khuya khay xuống đất.

      Chén sứ vỡ tan nền gạch xanh, trong đêm khuya thanh vắng, thanh giòn giã này khiến Tần Thụ sợ muốn vỡ tim.

      Đánh đổ thức ăn khuya của Hoàng thượng, đây là tử tội đại nghịch bất đạo đó.

      Tiếp đó, gan của Tần công công cũng vỡ theo.

      Mộ Dung Tuyết tức tốc cúi người, nhặt mảnh sứ vỡ dưới đất, đặt lên cổ mình!

      “Nương nương.” Tần Thụ sợ đến lạc giọng, chân nhũn ra quỳ sụp xuống đất hét lên: “Nương nương mau buông tay.”

      Mộ Dung Tuyết cương quyết vạch xuống.

      Tần công công đáng thương lần này sợ đến ngất , nhưng trước khi ngất, trước mắt lướt qua bóng người.

      ~*~


      Mẹ Kim: Trò Tiểu Ngạn, lần này to chuyện rồi đó.

      Tiểu Ngạn: Ta vì nàng mà đau lòng tuyệt vọng, kết quả nàng lại bỏ trốn cùng nam nhân khác, lão tử có thể giận sao?

      Mẹ Kim: Nhưng người ta viết thư tình xin lỗi nhận sai rồi mà.

      Tiểu Ngạn: Thư tình gì chứ, đầy tên của nam nhân khác, từ đầu đến cuối đều bảo vệ nam nhân đó, bảo lão tử làm sao chịu nổi chứ.

      Mẹ Kim: ……
      Hale205Trâu thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 77: Trở mặt

      Gia Luật Ngạn đưa tay chộp lấy cổ tay Mộ Dung Tuyết, nhưng tiếc trễ bước, trong ánh sáng lờ mờ, nhìn thấy dưới cổ nàng có vệt màu sẫm lan ra.

      Tim đập điên cuồng, cảm giác sợ hãi sắp mất nàng lại ập đến như Thái sơn đè xuống, sắc đêm trước mắt tối đen như mực.

      ôm nàng bước dài lên bậc thềm, hét lên: “Truyền Thái y!”

      Mộ Dung Tuyết chỉ dựa vào dũng khí nhất thời mà ra tay, sau đó thân hình nhũn ra, nàng xưa nay rất quý trọng sinh mạng, chưa bao giờ tự hành hạ mình như vậy.

      Gia Luật Ngạn tức tốc ôm nàng vào Ngự thư phòng, mượn ánh đèn nhìn thử, lúc này mới khẽ thở phào, mảnh sứ đó sắc lắm, nàng cũng dùng sức, vết thương sâu, chỉ vạch rách da mà thôi.

      đặt nàng lên giường, cầm khăn tay ấn vào vết thương dưới cổ nàng, lúc này mới phát tay mình run rẩy, tim đập gần như mất khống chế.

      Nhìn gương mặt xinh đẹp tái nhợt của nàng, vừa tức vừa giận, tức ở chỗ sau khi mình bị nàng trêu đùa lừa gạt như vậy, ngờ mình vẫn chẳng khá hơn, vẫn bị nàng tác động đến cảm xúc, vừa nghe tiếng động lập tức hoảng lên, giận ở chỗ ngờ nàng vì Hứa Trạch mà ngừng tự hành hạ mình.

      Cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng trăm đắng ngàn cay gặp được , cơ hội hiếm có, cũng màng cổ vẫn còn đau, chặn tay lại muốn ngồi dậy.

      “Đừng động đậy.” Gia Luật Ngạn ấn nàng xuống.

      “Xin Hoàng thượng thứ tội.” Nàng vừa cử động đụng đến vết thương cổ, đau đến nhíu mày, nước mắt trào ra. Nhưng nàng khóc hoàn toàn vì đau, mà vì vô số uất ức lo lắng trong lòng, lúc này tìm được cơ hội giải phóng.

      Dáng vẻ mắt lệ lưng tròng này khiến lòng Gia Luật Ngạn thắt lại, nhưng vẫn lạnh lùng : “ ra nàng cũng biết mình tội nghiệt nặng nề.”

      Mộ Dung Tuyết gật đầu, hai giọt nước mắt to rơi khỏi hàng mi dài, “Hoàng thượng muốn phạt thiếp thế nào cũng được, tất cả mọi chuyện đều do mình thiếp mưu tính, liên quan đến người khác.”

      Dáng vẻ hoa lê ngậm mưa của nàng vô cùng đáng thương, cảm thấy lửa hận trong lòng dường như bị nước mắt nàng cuốn trôi hết, nhưng vừa nhắc đến người khác, lửa giận đó lập tức lại trở nên mãnh liệt, liên quan đến Hứa Trạch chứ gì. cười lạnh: “Nàng đối với cũng tình thâm nghĩa trọng, vì bảo vệ mà lấy tính mạng ra uy hiếp Trẫm.”

      phải.” Mộ Dung Tuyết vội : “Thiếp chỉ huynh ấy, còn có Đinh Hương, Bội Lan và cha thiếp nữa, họ đều biết nội tình. Tất cả mọi việc đều do mình thiếp lên kế hoạch.”

      Gia Luật Ngạn cười lạnh: “Trẫm bị nàng chơi đùa trong lòng bàn tay, bị nàng trêu chọc lừa gạt, nàng tưởng Trẫm còn tin lời nàng sao?”

      Nhớ lại những ngày tháng tưởng rằng nàng chôn thân trong dòng nước, nhớ lại những đau khổ giày vò mình phải gánh chịu vì nàng, hận thể móc tim nàng ra xem thử. Trong khi vì nàng mà đau lòng tuyệt vọng, ruột gan đứt đoạn, nàng lại đồng hành, cười vui vẻ cùng tên Hứa Trạch kia.

      tâm cao khí ngạo, mắt đặt đầu, lần đầu tiên trong đời bị người ta trêu đùa lừa gạt như vậy, hơn nữa còn là người thương, nghĩ cũng biết tức giận dường nào.

      Mộ Dung Tuyết rụt rè ngước mắt, bị ánh mắt làm cho lạnh người, ánh mắt như đao băng kiếm tuyết này cứ như muốn chém nàng thành trăm ngàn mảnh, nàng biết nhất định rất hận mình, vậy là liều mình : “Hoàng thượng cứ việc giết thiếp giải hận .”

      Gia Luật Ngạn nghiến răng : “Vậy há chẳng phải dễ dàng cho nàng rồi sao, Trẫm phải từ từ giày vò nàng, để giải mối hận trong lòng.” Bất tri bất giác, bàn tay đè lên cổ nàng lực đạo cũng mạnh thêm, nàng đau đến mi mắt co giật, thấp giọng : “Hoàng thượng muốn giày vò thiếp thế nào cũng được, xin hãy tha cho họ.”

      Nàng càng bảo vệ họ càng giận. trong lòng nàng, những người đó còn quan trọng hơn gấp trăm ngàn lần.

      Lúc nàng làm tổn thương chút nương tay, nhưng đối với họ liều mình bảo vệ.

      Lửa giận thiêu đốt khiến lồng ngực đau đớn, nghiến răng : “Những đồng đảng của nàng ai có kết cuộc tốt.”

      Mộ Dung Tuyết cuống lên, chộp lấy cánh tay , “Họ đều biết chuyện, tất cả đều do thiếp tự mình quyết định, Hoàng thượng muốn đánh muốn giết cứ nhằm vào thiếp .”

      Lòng Gia Luật Ngạn vô cùng tức giận: Nàng biết chắc là ta nỡ đánh, cũng nỡ giết nàng chứ gì?

      Lúc này, Tần Thụ đưa Thái y Mạnh Thành Ngọc vội vã tiến vào.

      Mạnh Thành Ngọc xách rương thuốc, còn chưa hành lễ bị Gia Luật Ngạn nóng lòng gọi đến trước giường, “Xem thử vết thương có nặng ?” buông tay, cẩn thận lấy chiếc khăn đè cổ Mộ Dung Tuyết xuống.

      Sau khi Mạnh Thành Ngọc xem qua, lấy cao cầm máu trong rương thuốc ra, dùng dụng cụ bạc bôi lên vết thương của Mộ Dung Tuyết rồi băng lại cho nàng, sau đó quấn dưới cổ mấy lớp vải mỏng.

      “Bẩm Hoàng thượng, vết thương của Đức Phi nương nương nghiêm trọng, mỗi ngày thay thuốc lần, chừng năm sáu ngày kết vảy.”

      “Có để lại sẹo ?”

      “Dạ ?”

      “Ừ, lui ra .”

      Tần Thụ đứng bên cạnh nhìn, lòng , Hoàng thượng, người hà tất phải khổ vậy chứ, sớm gặp Đức Phi nương nương chẳng phải xong rồi sao, cứ phải ra nông nỗi này mới chịu gặp mặt. Giờ Đức Phi nương nương làm mình bị thương, người lại lo lắng vô cùng, còn sợ cổ nàng để lại sẹo đẹp, là tự mình chuốc khổ mà.

      Từ khi Tân đế đăng cơ, vẫn luôn mang dáng vẻ thiếu niên lão thành, trầm ổn nghiêm túc, tuấn nhan ngọc diện, nhưng giận mà uy, thần sắc mất khống chế như đêm nay là lần đầu tiên Tần Thụ thấy. Ngoài ngạc nhiên trong lòng ông ta lại cảm thấy rất bình thường, dù sao Tân đế cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi, bộ dạng trầm ổn cao thâm, cao cao tại thượng thường ngày lại khiến người ta cảm thấy kiêng dè. Dáng vẻ vui buồn ghét giận của người phàm, khiến người ta cảm thấy gần gũi hơn.
      ThanhtranTrâu thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tần Thụ và ngự y vừa , Gia Luật Ngạn liền : “Nếu nàng còn làm ra những chuyện như hôm nay, vĩnh viễn cũng đừng mong gặp cha nàng.”

      Mộ Dung Tuyết rầu rĩ : “Nếu Hoàng thượng chịu gặp thiếp, thiếp hà tất phải làm đến mức này. Thiếp sợ đau nhất mà.”

      Gia Luật Ngạn tức tối: “Vậy là lỗi của Trẫm sao. Nàng gặp Trẫm chẳng qua chỉ để giúp cho nam nhân khác thôi, tại sao Trẫm phải gặp nàng?”

      Mộ Dung Tuyết vội : ‘ phải giúp mà là giải thích hiểu lầm, Hứa Trạch và thiếp đồng hành vốn chỉ là ngẫu nhiên, phải dự tính sẵn. Sau khi thiếp mười mấy ngày huynh ấy mới đuổi theo, nếu Hoàng thượng tin lời thiếp, cứ tự mình hỏi Thẩm Uy của Thần Uy tiêu cục, còn có các tiêu sư đồng hành đường nữa. Tuy thiếp và huynh ấy đồng hành nhưng vẫn trong sạch, vốn hề làm ra chuyên vụng trộm gì.”

      Gia Luật Ngạn hừ lạnh: “ ngấp nghé Hoàng phi, tội đáng chu diệt.”

      Mộ Dung Tuyết hỏi lại: “Vậy lúc đầu thiếp ngấp nghé Hoàng thượng, có phải tội cũng đáng chu diệt ?”

      “Nàng và đương nhiên khác nhau.”

      , huynh ấy và thiếp đều như nhau, huynh ấy là bản sao của thiếp thế gian này. Lần đầu tiên huynh ấy nhìn thấy thiếp ở Linh Sơn tự, cũng như lần đầu tiên thiếp nhìn thấy chàng ở Nhất Vị tửu lâu, từ đó thất bại thảm hại. Huynh ấy đối với thiếp toàn tâm toàn ý, hề giữ lại điều gì, cũng như thiếp đối với chàng, huynh ấy vì thiếp màng sinh tử, cho dù được hồi đáp cũng oán hối, cam tâm tình nguyện, cũng như thiếp đối với chàng.” Mộ Dung Tuyết đến chỗ cảm động, cầm được nước mắt, “Thiếp chưa từng huynh ấy, nhưng lòng thiếp lại cảm động, nỡ tổn thương huynh ấy. Vì nhìn huynh ấy cũng như nhìn thấy bản thân mình.”

      Nàng chưa từng Hứa Trạch, câu này cuối cùng cũng dập tắt lửa giận trong lòng Gia Luật Ngạn, nhưng vẫn bất mãn, “Nàng nhẫn tâm tổn thương , nhưng lại nhẫn tâm tổn thương ta.”

      Mộ Dung Tuyết : “Thiếp hề muốn tổn thương chàng, chỉ muốn chàng tưởng thiếp chết mà thôi. Như vậy chàng đến tìm thiếp nữa. Chàng làm Hoàng thượng của chàng, thiếp sống cuộc đời của thiếp, có thiếp bên cạnh chàng hay vốn quan trọng, sau khi chàng đăng cơ có vô số mỹ nhân vây quanh, vốn cần đến thiếp.”

      “Sao nàng biết ta cần?”

      “Đương nhiên thiếp biết.”

      Gia Luật Ngạn bất ngờ hôn lên môi nàng, là hôn, ra là cắn đúng hơn, Mộ Dung Tuyết ú ớ phát ra tiếng, môi bị cắn mạn đến bỏng rát. Nàng đưa tay chống mạnh vào ngực , muốn đẩy ra để hít thở, nhưng lại bị đè hai tay lên đầu.

      Cả người đè lên người nàng, vùng ngực đầy đặn bị đè đến phát đau. Lúc nàng tưởng như mình sắp chết vì ngạt thở, đột nhiên buông nàng ra.

      Đôi môi mềm mại của nàng đỏ như hoa đào, bên còn có vệt máu. nuốt máu tanh trong miệng xuống, dường như làm vậy là có thể hòa máu của nàng vào cơ thể mình.

      Mộ Dung Tuyết hơi thở gấp gáp, vùng ngực dưới thân nhấp nhô thành đường cong đầy sức quyến rũ, bụng dưới nóng lên, lập tức đứng dậy đến trước thư án, hít thở sâu để bình ổn dục niệm muốn lập tức chiếm lấy nàng.

      “Tất cả mọi việc đều do mình thiếp làm, xin Hoàng thượng tha cho họ. Hoàng thượng muốn làm gì thiếp cũng được.”

      “Trước mặt Trẫm nàng còn có tín nghĩ gì nữa sao?” Gia Luật Ngạn cười lạnh, lòng co thắt từng hồi, những lời nàng với , những lời nàng hứa với lúc ở biệt viện ra đều là lừa gạt để chạy trốn, để mất cảnh giác mà thôi. Lúc đó vui mừng chờ đợi nàng sinh cho đứa con, nghĩ rằng từ nay về sau mình và nàng ân ân ái ái, thương nàng đến tận trời xanh. Thậm chí còn nghĩ rằng, nàng thiệt thòi ngồi dưới Ngọc Sính Đình, phải bù đắp gấp bội, tuyệt đối để nàng chịu chút thiệt thòi nào, sinh trưởng tử lập làm Thái tử.

      Tất cả những điều đó đều bị nàng chà đạp dưới chân, vứt bỏ như chiếc giày rách.

      đấm quyền lên thư án.

      Mộ Dung Tuyết chột dạ, cắn môi : “Lần này nếu còn nuốt lời, thiếp được ch…”

      “Nàng còn nữa Trẫm lập tức giết hết bọn họ.” Gia Luật Ngạn quay lại phát nàng quỳ dưới đất, lòng bỗng lại mềm , : “Đứng lên.”

      Mộ Dung Tuyết đứng lên, ngước mặt hỏi: “Làm thế nào Hoàng thượng mới chịu tha cho họ?”

      “Đứng lên, nàng có tư cách ra điều kiện với Trẫm sao?”

      “Hoàng thượng đồng ý, thiếp đứng lên.”

      Gia Luật Ngạn nổi giận, thế gian này người dám ra điều kiện với , dám uy hiếp , cũng chỉ có nàng mà thôi.

      “Nàng càng bảo vệ như vậy, Trẫm càng muốn lấy mạng .”

      Mộ Dung Tuyết vừa uất ức vừa thất vọng, đột nhiên đứng dậy, lạnh mặt : “Vậy được, thiếp cũng cầu xin chàng nữa, cùng lắm mọi người cùng chết, thiếp tuyệt đối sống mình.” xong hậm hực phẩy áo bỏ .

      Gia Luật Ngạn tức đến tối tăm mặt mũi, là phản rồi mà.

      Tần Thụ ngoài cửa nhìn Đức Phi nương nương ngoảnh mặt bước , tà váy màu xanh viền vàng lướt nền gạch, người bước xuống thềm, ông ta nhất thời trợn mắt há miệng.

      Trời ạ, Đức Phi nương nương còn dám lên mặt với Hoàng thượng nữa…

      ~*~


      Mẹ Kim: Còn kiêu căng gì nữa, em xù lông rồi đó. vừa hai phải thôi trò Tiểu Ngạn à.

      Tiểu Ngạn: Lẽ nào nàng nên an ủi trái tim bị tổn thương của ta sao, từ đầu đến cuối chẳng hề quan tâm ta, thời gian qua ta sống thế nào? Dăm ba câu là nhắc đến Hứa Trạch, tức chết lão tử rồi.

      Mẹ Kim: Nàng tưởng mi sống tốt lắm, có mỹ nhân ngực bự bên cạnh mà.

      Tiểu Ngạn: Oan quá, lão tử vẫn giữ thân như ngọc mà.
      Hale205, ThanhtranTrâu thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 78: Mỹ nhân kế

      Mộ Dung Tuyết hậm hực về đến Ý Đức cung, tắm rửa xong chuẩn bị ngủ, bỗng bên ngoài truyền đến giọng lanh lảnh của Tần Thụ.

      “Hoàng thượng sai nô tài đưa hai người đến.”

      Mộ Dung Tuyết còn tưởng Gia Luật Ngạn đưa hai cung nữ đến, liền nới với Giai : “Gọi vào đây .”

      lát sau, Đinh Hương, Bội Lan rưng rưng nước mắt, theo sau Tần Thụ tiến vào.

      Mộ Dung Tuyết kích động đứng dậy: “Sao các muội lại đến đây?”

      Tần Thụ lập tức cười : “Là Hoàng thượng sai nô tài đưa đến.”

      Mộ Dung Tuyết hề lộ ra ý cảm kích Hoàng đế, chỉ câu: “Phiền Tần công công rồi.”

      Tần Thụ vừa , Đinh Hương, Bội Lan cũng thoải mái hơn, trái phải ôm chầm lấy Mộ Dung Tuyết khóc òa, “Tiểu thư, chưa chết tốt quá.”

      Đinh Hương nhìn cổ Mộ Dung Tuyết hỏi: “Chẳng phải vết thương của tiểu thư khỏi rồi sao? Cổ bị làm sao vậy?”

      Mộ Dung Tuyết vội : “ sao, chỉ là bất cẩn trầy da thôi.”

      “Lúc tiểu thư dưỡng thương sao gởi cho nô tỳ lá thư, cọn nô tỳ còn tưởng tiểu thư gặp chuyện bất trắc, khóc đến sắp chết rồi.

      Mộ Dung Tuyết hỏi: “Dưỡng thương gì?”

      Đinh Hương chùi nước mắt : “Chẳng phải sau khi tiểu thư bị nước sông cuốn bệnh nặng trận, vẫn luôn dưỡng thương ngoài Kinh thành sao?”

      Mộ Dung Tuyết hiểu ra, ra Gia Luật Ngạn giải thích với bên ngoài việc nàng mất tích hơn hai tháng như vậy.

      Bội Lan : “Tiểu thư, sau khi rơi xuống sông, biết Hoàng thượng đau lòng đến mức nào đâu, đứng suốt đêm bên Oán giang tìm , sau đó bệnh hết ba ngày, rồi lại đích thân vẽ chân dung đem dán khắp nơi nữa.”

      Đinh Hương cũng : “Phải đó, mấy ngày đó Hoàng thượng ốm đến mức chẳng ra hình người nữa. Sau đó người thường đến phòng ở biệt viện, mỗi lần đến là ngồi nửa ngày, ngây người nhìn đồ vật trong phòng.”

      Có câu chim cả lồng, hận lồng cũng hận cả chim. Đinh Hương, Bội Lan thấy Mộ Dung Tuyết đối với Gia Luật Ngạn tốt như vậy nhưng cũng thể đả động trái tim sắt thép của , biết căm phẫn thay cho Mộ Dung Tuyết đến mức nào. Đặc biệt là so với Hứa Trạch, càng thấy Gia Luật Ngạn lạnh lùng vô tình hơn, bởi vậy rất ủng hộ Mộ Dung Tuyết về Giang Nam tìm hạnh phúc khác.

      Nhưng lần này sau khi Mộ Dung Tuyết rơi xuống sông, biểu của Gia Luật Ngạn lại khiến hai người cảm động. ra phải Mộ Dung Tuyết, chỉ là biểu ra thôi. Tình ý thâm tàng bất lộ này lập tức khiến Đinh Hương, Bội Lan chuyển hướng, vừa gặp Mộ Dung Tuyết liền rần rần tốt cho Gia Luật Ngạn.

      Mộ Dung Tuyết nghe được những điều này từ hai người, đích thực chấn kinh. Nàng ngờ sau khi mình “chết ” Gia Luật Ngạn lại đau lòng như vậy, càng ngờ lại tiếc sức lực tìm mình, chả trách lên kế hoạch chu đáo cẩn thận dường ấy, nhưng cuối cùng vẫn bị tìm thấy.

      Nghĩ đến những ngày tháng đau khổ của , nghĩ đến cơn tức giận khi biết được mình ở bên Hứa Trạch, những gì làm hôm nay đều có thể hiểu được, nữ nhân của mình bỏ trốn cùng nam nhân khác, bất luận là nam nhân nào cũng thể dung thứ được chuyện này, đặc biệt bây giờ là Đế vương tôn quý nhất thiên hạ. Tuy là hiểu lầm, nhưng cũng tổn thương nặng nề đến tự tôn của . Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết càng lo lắng cho Hứa Trạch hơn, rốt cuộ Gia Luật Ngạn se xử trí Hứa Trạch thế nào đây?

      Đinh Hương thấy nàng sầu não rầu rĩ vui liền hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”

      Mộ Dung Tuyết đưa hai người đến Tẩm điện, đóng cửa lại, giọng kể hết tình chuyện mình giả chết chạy trốn rồi bị bắt thế nào, để hai người nghĩ cách giúp mình.

      Đinh Hương, Bội Lan nghe được chân tướng việc, kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt rơi xuống đất.

      MDt nặn ra nụ cười khan: “Các muội nghĩ cách giúp ta , bây giờ chàng chỉ cho ta gặp lão gia, còn muốn đẩy Hứa Trạch vào chỗ chết nữa.”

      Nào ngờ nàng vừa xong, hai nha đầu những nghĩ cách giúp nàng, ngược lại còn trăm miệng lời chỉ trích nàng.

      Đinh Hương tức giận : “Tiểu thư quá đáng, hại bọn muội đau lòng lâu như vậy, khóc đến mức mắt sắp mù luôn rồi.”

      Ngay cả Bội Lan xưa nay thành đôn hậu cũng : “Chả trách Hoàng thượng nổi giận, nếu là muội ấy à, đánh vào mông tiểu thư rồi bỏ đói ba ngày mới lạ đó.”

      Đinh Hương lập tức : “Bội Lan, quá mềm lòng rồi, nếu là tôi, lập tức đày vào Lãnh cung, dám lừa gạt Hoàng thượng như vậy.”

      Hai người đều cảm thấy bị lừa gạt, thời gian qua vì Mộ Dung Tuyết mà khóc đến đứt ruột đứt gan, trong lúc tức giận, gan cũng bạo hơn, năng chẳng hề lưu tình.

      Mộ Dung Tuyết uất ức cắn môi, “Có phải các muội bị chàng mua chuộc rồi , tại sao ai cũng giúp cho chàng vậy?”

      “Hoàng thượng hề mua chuộc bọn muội, là tiểu thư đúng.” Đinh Hương hậm hực : “Lại còn lấy sống chết ra để lừa gạt, trêu đùa tình cảm của Hoàng thượng nữa.”

      Bội Lan cũng căm phẫn sục sôi : “Tiểu thư nên lập tức quỳ xuống xin tội với Hoàng thượng .”

      “Ta xin rồi, vết thương này là do ta mới rạch đó, ta định lấy cái chết tạ tội nữa mà.” Mộ Dung Tuyết chỉ lớp băng cổ mình, hiên ngang dùng bốn chữ “Lấy chết tạ tội.”

      Đinh Hương tin: “Tiểu thư, chỉ làm ra vẻ thôi chứ gì.” Nàng ta quá hiểu Mộ Dung Tuyết, biết nàng là người thương tiếc mạng sống đến mức nào.

      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc : “Ta rạch đó, nhưng muội cũng biết ta sợ đau mà, nên rạch sâu.”

      “Hoàng thượng giận mới lạ đó, còn dám bỏ trốn với Hứa công tử nữa. Ở thôn muội mà làm vậy bị ngâm lồng heo đó.”
      Hale205, ThanhtranTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :