1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dưới bụi cây sau núi, Bùi Giản lạnh đến tái mặt, giậm chân tại chỗ.

      Mấy ngày trước trong bánh Mộ Dung Tuyết đưa đến cho có kẹp lá mật thư, bảo mang theo bộ nam trang, dắt con ngựa đến đây chờ, hơn nữa được cho ai biết, kể cả cha nàng.

      đoán hết mấy ngày cũng đoán ra Mộ Dung Tuyết muốn chờ ai. Nhưng Mộ Dung Tuyết hành cẩn thận thần bí như vậy, nhất định là có điều khó , vậy là từ sáng liền chờ ở đây, chờ hết canh giờ.

      Đường núi sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vã, dường như có người chạy đến.

      Bùi Giản quay đầu, kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt chút rơi xuống đất.

      “A Tuyết!”

      Mộ Dung Tuyết thở dốc chạy đến trước mặt , lên tiếng hỏi ngay: “Y phục đâu?”

      Bùi Giản đưa tay nải cho nàng, phát trong tay nàng cầm chiếc túi da trâu, tay còn dính vết máu, vội hỏi: “Muội bị thương sao?”

      phải máu, là màu nhuộm.” Mộ Dung Tuyết mở tay nải lấy ra chiếc áo bào nam nhân, khoác bên ngoài y phục săn người, sau đó búi tóc lên, cài chiếc trâm gỗ mun, lập tức biến thành thiếu niên tuấn tú.

      Bùi Giản trợn mắt há miệng nhìn nàng, “A Tuyết, muội muốn làm gì vậy? Sao lại mình ở đây?”

      Mộ Dung Tuyết nhảy lên ngựa, với : “Vừa vừa , lên ngựa .”

      Bùi Giản ngây ngốc lên ngựa, đột nhiên nghĩ đến khả năng: “Muội muốn chạy trốn à?”

      Mộ Dung Tuyết quay lại : “Đúng, giờ Chiêu Dương vương Trắc phi trượt chân xuống vách núi, rơi xuống Oán giang, sống chết .” Đôi mắt nàng lấp lánh, người tựa như có vầng hào quang khiến người ta thể lại gần.

      Bùi Giản kinh ngạc nuốt ngụm nước bọt, dường như lại nhìn thấy Mộ Dung Tuyết kéo mình bỏ trốn năm xưa.

      Trong ánh sáng ngược, nàng ngồi ngay ngắn ngựa, ôm quyền cười với : “Đa tạ biểu ca giúp đỡ, chuyện này cứ coi như giấc mơ, được với bất kì ai, ngay cả mớ cũng được. Từ nay thế gian còn Mộ Dung Tuyết nữa. Nhờ huynh chăm sóc Đinh Hương, Bội Lan, núi rộng sông dài, hẹn ngày gặp lại.”

      xong liền vung tay vỗ lên mông ngựa.

      Gió thổi ngang mặt, khiến nước mắt nàng tản mát trong gió lạnh. Lòng nàng thầm gọi tiếng Gia Luật Ngạn, coi như cáo biệt với . Từ nay chân trời góc bể, ngày gặp lại, chúc chàng vạn như ý, khỏe mạnh bình an. Nàng nhắm mắt, hít hơi sâu, lộ ra nụ cười thoải mái liêu, như từ bỏ hồng trần mà .

      Bùi Giản ngây người nhìn bóng dáng màu xanh dần dần trở thành chấm đen, hồi lâu cũng chưa hồi thần, cảnh này rốt cuộc là mơ hay đây?

      ~*~


      Gia Luật Ngạn ra khỏi Huyền Vũ môn, bên tai vẫn là vô số lời chúc mừng, mình nhiều năm, giấu kín tài năng, cuối cùng cũng chờ được ngôi Thái tử mà mong muốn. Hoàng vị vô số người hướng đến ở trong tầm tay .

      Nhìn bầu trời vạn dặm bên ngoài cửa cung, môi lộ ra nụ cười tuấn lãng. Giang sơn gấm vóc trong tay nhất định thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, nhất định làm Minh quân thánh chủ vận dân kính ngưỡng, tứ phương cúi đầu, cho bá tánh thái bình thịnh thế.

      Đột nhiên xe ngựa chậm lại, nghe Trương Long ngoài xe : “Điện hạ, Minh quản gia cầu kiến.”

      Gia Luật Ngạn nhấc rèm xe, thấy Minh quản gia quỳ bên ngoài, thân hình hơi khòm và ngón tay khẽ run kia cho dự cảm hay. Nhất định là biệt viện xảy ra chuyện gì mới khiến ông ta hoàng hốt kinh sợ như vậy. Lẽ nào là nàng? Ý nghĩ này vừa xuất khiến lòng đại loạn, đợi Minh quản gia lên tiếng vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”

      Minh quản gia khấu đầu khóc : “Vương gia, Phu nhân xảy ra chuyện rồi.”

      Gia Luật Ngạn bước nhảy xuống xe, đưa tay kéo cánh tay Minh quản gia, nghiêm giọng : “Mau .”

      “Phu nhân muốn đến trường săn Mộc Lan săn, may sẩy chân rơi xuống Oán giang.”

      Gia Luật Ngạn chỉ cảm thấy dòng máu từ tim xông thẳng lên đầu, lực đạo ngàn cân kia dường như khiến đầu óc nổ tung, tâm héo nứt vỡ, đanh giọng hỏi: “Có tìm được người ?”

      Cánh tay Minh quản gia gần như bị bóp gãy, ông ta run rẩy : “Vẫn chưa, nước sông chảy siết, vách đá gập ghềnh, lão nô đưa người xuống dưới chỉ tìm được áo khoác của Phu nhân bên sông.”

      Ngón tay Gia Luật Ngạn bỗng buông lỏng, Minh quản gia té ngồi xuống đất, bị thần sắc như muốn cắn người của dọa cho hồn phi phách tán.

      “Trương Long, mau đưa tất cả các ám vệ đến trường săn Mộc Lan, ai tìm được Phu nhân thưởng ngàn vàng.”

      Giọng run rẩy, đôi tay siết chặt, gân xanh lồ lộ, toàn thân tràn đầy sát khí và lệ khí tuyệt vọng, gương mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy.

      Nửa canh giờ sau, tất cả ám vệ của Vương phủ tụ tập ở trường săn Mộc Lan.

      Gia Luật Ngạn lời, thúc ngựa chạy điên cuồng, con ngựa cưỡi là Lương câu Hoàng đế ban tặng, tên Kim Khích, cùng với bội kiếm Ngân Uyên là vật bình sinh thích nhất. Kim Khích leo núi hơi chậm, liền dùng vỏ kiếm đâm mạnh vào mông ngựa, xuống tay rất nặng, hề thương xót.

      Trương Long đưa người cố gắng đuổi theo, nhưng vẫn bị bỏ xa mười mấy trượng, chỉ thấy áo khoác màu đen của phấp phới sau lưng như sóng dữ.

      Đến Quy pha, lúc Gia Luật Ngạn nhảy xuống ngựa bỗng khụy hai gối, suýt chút té ngã, Ngân Uyên trong tay chống đỡ lại thân hình. chầm chậm đến bên vách núi, chỉ mấy bước ngắn ngủi nhưng cảm thấy còn xa hơn thiên sơn vạn thủy.

      Mỗi bước chân đều như có núi đao chảo dầu, thiêu đốt khiến toàn thân đau đớn dữ dội.

      Nàng đến đây để săn tuyết hồ làm lễ vật tặng . Lúc này hối hận đến mức hận thể cắn nát lưỡi mình, tại sao lại bắt nàng tặng lễ vật cho mình.

      Đây là nơi lần trước đưa nàng đến, Oán giang vòng qua núi, nước sông chảy siết, lúc đó nàng tựa vào lòng , cười tươi như hoa, đôi mắt xinh đẹp ngước lên hỏi , tại sao gọi là Oán Giang?

      kể lai lịch, nàng cảm thấy may mắn ôm lấy eo : “Thiếp may mắn vì gặp được chàng.”

      Từng câu từng chữ vẫn còn bên tai, từng hành động từng nụ cười vẫn còn trước mắt. đứng trước gió, đôi mắt đỏ ngầu, tàn tuyết dưới vách núi rải rác vết máu, mỗi giọt đều như thanh kiếm bén nhọn, đâm vào tim phổi , khiến đau đớn vào tận xương tủy.

      Nước sông chảy xiết, lạnh lẽo vô cùng, nàng bị thương, cho dù biết bơi cũng lành ít dữ nhiều, khó lòng sống sót.

      Tại sao ông trời đối xử với như vậy?

      Lúc cuộc đời đắc ý nhất lại giáng cho đòn chí mạng.

      Có được thứ muốn có nhất, nhưng lại mất thứ muốn mất nhất.

      Cho giang sơn vạn dặm, nhưng lại đoạt tình chân nhất của đời .

      Công bằng biết bao, nhưng cũng tàn nhẫn biết bao.

      Cổ họng nóng lên, ngụm máu tươi phun ra.

      ~*~


      Tác giả có lời muốn : ra tôi vẫn luôn ngược trò Tiểu Ngạn… vậy mà các bạn tin.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 72: Manh mối





      Dưới Nhan Môn lâu, Tổng tiêu đầu của Thần Uy tiêu cục Thẩm Uy mang theo các tiêu sư thủ hạ chờ nửa canh giờ.

      Tứ đệ tử Thương Hổ có hơi mất kiên nhẫn, với Thẩm Uy: “Sư phụ, nửa canh giờ rồi, sao chưa thấy ai đưa hàng đến.”

      Thẩm Uy trừng đôi mắt hổ, mắng: “Con vội cái gì, tiền cọc trả rồi mà người đến sao? ngàn lượng đâu phải con số . Đồ hộ tống này nhất định rất quý giá, dọc đường các con phải cẩn thận.”

      Chúng đệ tử đồng thanh vâng dạ, tiếp tục nhẫn nại chờ đợi.

      Chừng tuần trà nữa, chỉ thấy trong đám người có thiếu niên bước tới, tay dắt con ngựa, tuổi chừng mười sáu mười bảy, dung mạo vô cùng tuấn tú.

      đến trước đám người, ôm quyền cười: “Xin hỏi chư vị có phải là tiêu sư của Thần Uy tiêu cục ?”

      “Đúng vậy, xin hỏi các hạ là…”

      “Tại hạ Tô Quy, mấy ngày trước có vị Đinh Hương nương từng đặt cọc cho quý tiêu cục ngàn lượng để hộ tống món đồ về Tô Châu. Tại hạ chính là người đưa món đồ đó đến.”

      Mộ Dung Tuyết thân mặc nam trang, đầu đội nón trùm kín tai, cổ quấn khăn, che kín tai và cổ họng, là những bộ phận để lộ giới tính ràng nhất. Vì giọng hơi khàn nên ai nhận ra nàng là nương.

      Thẩm Uy lập tức cười : “ biết hộ tống vật gì?”

      Mộ Dung Tuyết đưa gói đồ trong tay, với Thẩm Uy: “Chính là vật này.”

      Thẩm Uy ngẩn ra, gói đồ kia trông tênh, bên trong e là phải vàng là ngọc, vì thiếu niên gầy yếu này chỉ dùng tay nhấc lên.

      Mộ Dung Tuyết : “Vật này là chí bảo của chủ nhân nhà tôi, bởi vậy lệnh cho tôi theo các vị tiêu sư cùng về Tô Châu, để tránh sơ suất. Sau khi đến Tô Châu trả nửa tiền thù lao còn lại.”

      Thẩm Uy gật đầu, giới thiệu mấy đệ tử cho Mộ Dung Tuyết. Chuyến này do con út Thẩm Bằng của ông ta dẫn đầu. Thương Hổ phụ tá, thêm vào tám vị tiêu sư khác, tổng cộng mười người.

      Mộ Dung Tuyết đeo gói đồ lên vai, với Thẩm Uy: “Chúng ta lập tức lên đường .”

      Sau khi thuận lợi ra khỏi thành, Mộ Dung Tuyết bất giác lòng ngổn ngang trăm mối, đây là lần thứ ba nàng rời khỏi Kinh thành, hi vọng lần này thành công, từ nay Kinh thành chỉ là giấc mộng phồn hoa.

      ~*~


      Đêm mùa đông đến rất nhanh, Oán giang trở thành dải màu đen trong sắc chiều, cuốn theo nước mắt của vô số phi tần chốn hậu cung trong Hồng Ân tự, chôn vùi tất cả oán hận vào tận cùng của thời gian.

      Gia Luật Ngạn đứng trơ như đá bên vách núi hai canh giờ, tay nắm chặt áo khoác của Mộ Dung Tuyết. Chiếc áo bị nước sông làm ướt đẫm, màu đỏ tươi kiều trở thành đỏ thẫm chút sinh khí, lạnh ngắt trong tay .

      nhìn chằm chằm vào mặt sông.

      Bên sông đầy rẫy ám vệ của Vương phủ, còn có vệ binh Trương Long mới điều đến.

      Thời gian chầm chậm trôi, hi vọng càng ngày càng bé.

      biết hầu như còn cơ hội sống sót, nhưng lại chịu thừa nhận, cũng chịu tin.

      Lòng vẫn sót chút ảo vọng, nàng biết bơi, có lẽ có thể giữ được tính mạng trong dòng nước chảy xiết lạnh giá này, tin sinh mạng hoạt bát đầy sức sống của nàng lại bị chôn vùi như vậy.

      Gió lạnh thấu xương, rất nhanh, sắc đêm bao trùm lên Quy pha.

      Bất tri bất giác, trời đêm đổ tuyết, đây là trận tuyết thứ sáu của mùa đông này.

      Nàng ngày nàng ra đời đổ trận tuyết lớn.

      Sinh trong tuyết, chết trong tuyết, đây là số mệnh của nàng sao?

      Lòng đau đớn từng hồi, như có thanh đao chầm chậm chầm chậm cắt thịt trong tim .

      Trương Long ấp úng giọng : “Vương gia, trời tối đường trơn…”

      Còn chưa dứt lời nghe Gia Luật Ngạn gằn từng chữ: “Tiếp tục tìm.”

      Bình minh, tuyết ngớt, mặt trời lên.

      Mặt sông tĩnh lặng khác thường.

      Trời đất long lanh như dát bạc, ngay cả mấy vết máu vách núi cũng bị chôn vùi còn dấu tích.

      Gia Luật Ngạn đứng bên sông đêm, sắc mặt tái nhợt, môi chút huyết sắc, tựa như biến thành pho tượng. Áo khoác trong tay kết băng từ lâu, nắm mảnh băng nhưng tựa như có cảm giác, dường như chỉ có nắm lấy chiếc áo mới có thể tìm lại được chủ nhân của nó.

      Trương Long nhìn ngón tay sưng đỏ của , dè đặt : “Điện hạ đứng cả đêm rồi, vẫn nên về phủ nghỉ ngơi hơn, chờ tiểu nhân có tin tức lập tức trở về bẩm báo.”

      Gia Luật Ngạn dường như nghe thấy, vẫn nhìn xuống mặt sông. Ánh nắng nghiêng nghiêng, mặt nước lấp lánh vô số điểm sáng, hệt như hào quang trong mắt nàng, nàng có đôi mắt tràn đầy tinh thần, khi nàng tình tứ nhìn , bên trong dường như có cả khung trời đầy sao.

      đôi mắt nhìn như vậy nữa, ý nghĩ này cứ như thanh kiếm sắc nhọn, đâm vào trái tim yếu ớt, máu thịt lẫn lộn từ lâu của , mắt tối , đổ gục xuống đất, ngất xỉu.

      Trương Long vội đưa tay ra đỡ, vô tình chạm vào ngón tay , lạnh lẽo thấu xương.

      vội hét lên: “Người đâu, mau đưa Điện hạ về phủ.”

      Ngọc Sính Đình biết tin Gia Luật Ngạn ngã bệnh tạm thời ở biệt viện, vừa kinh ngạc lại vừa tức tối. Ngày hôm qua nàng ta chuẩn bị tiệc rượu phong phú trong phủ chờ chúc mừng , nào ngờ lại suốt đêm về.

      xưa nay sức khỏe cường tráng, sao đột nhiên lại ngã bệnh? Hơn nữa còn về Vương phủ mà lại ở biệt viện là cớ gì?

      Vừa nghĩ đến Mộ Dung Tuyết ở biệt viện, nàng ta liền nhịn được, với Quan thị: “Gọi Trần An nghe ngóng xem có chuyện gì.”

      Chừng nửa canh giờ sau, Trần An trở về đáp lời.

      “Nương nương, hôm qua sau khi Điện hạ xuất cung liền trực tiếp đến trường săn Mộc Lan, đứng bên Oán giang suốt đêm.”

      Ngọc Sính Đình kinh ngạc trợn to mắt, vội hỏi: “Tại sao chàng lại đến trường săn Mộc Lan? Rồi tại sao lại đứng bên sông suốt đêm?”

      “Mộ Dung trắc phi ở biệt viện hôm qua đến trường săn Mộc Lan săn, muốn săn tuyết hồ tặng Điện hạ, may sẩy chân rơi xuống Oán giang, Điện hạ phái người tìm vớt suốt đêm. Bi thương quá độ nên trúng phong hàn, bởi vậy ngã bệnh.”

      Ngọc Sính Đình đập tay lên bàn đánh “bốp” tiếng.

      Trần An dè dặt lui ra.
      Hale205, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngọc Sính Đình tức tối đến mức toàn thân run rẩy, ra gạt nàng ta, chỉ cho Mộ Dung Tuyết danh phận gì đó, tránh cho người ta bạc tình, ra chỉ vì để nàng ta lơ là, để nàng ta đề phòng nha đầu nhà quê đó. Tâm tư cẩn mật như vậy, nếu phải Mộ Dung Tuyết xảy ra chuyện, e là biết giấu nàng ta đến lúc nào.

      Nàng ta căm hận : “Đến biệt viện gọi Điện hạ về, ta khỏe.”

      Quan thị vội dìu nàng ta : “Tiểu thư có thai, vạn lần thể tức giận hại sức khỏe. Nha đầu kia bị nước sông cuốn , ngày đêm rồi, thể nào sống sót được. Tiểu thư hà tất vì người chết mà đắc tội với Điện hạ.”

      Ngọc Sính Đình nghiến răng : “Ta giận ở chỗ ngờ chàng lại gạt ta.”

      “Tiểu thư, nha đầu kia vì săn tuyết hồ tặng cho Điện hạ mới bỏ mạng, nếu Điện hạ ngó ngàng, há chẳng phải là người bạc tình bạc nghĩa sao. Tiểu thư nên vui mới phải, Điện hạ tấm lòng nhân hậu, chỉ cần tiểu thư tốt với ngài ấy, ngài ấy nhất định phụ tiểu thư, nha đầu nhà quê ngài ấy cũng coi trọng như vậy, huống hồ gì là tiểu thư.”

      “Lẽ nào ta cứ như vậy mà nhẫn nhịn hay sao?”

      “Tiểu thư nên mời Thái y của Thái y viện đến xem bệnh cho Điện hạ, lúc này tiểu thư quan tâm chăm sóc mới có thể đả động trái tim của Điện hạ.”

      Ngọc Sính Đình suy nghĩ thấy Quan thị có lý, nay trong bụng nàng ta có gì, vạn lần thể đắc tội với Gia Luật Ngạn, vậy nàng ta đến Thái y viện mời Uông Toàn, đưa người đến Hoa Thịnh biệt viện.

      Lưu thị nghe Ngọc Sính Đình giá lâm, vội đưa người ra nghênh đón, dẫn nàng ta đến Thù Hoa các.

      Trương Long dẫn người canh giữ bên ngoài, vừa thấy Ngọc Sính Đình đến vội vàng hành lễ.

      Ngọc Sính Đình hỏi ngay: “Điện hạ đâu?”

      “Điện hạ nghỉ ngơi bên trong, căn dặn tiểu nhân bất kỳ ai cũng được vào.”

      Ngọc Sính Đình nén vẻ vui, lạnh lùng : “Nghe Điện hạ ngã bệnh, ta đặc biệt mời Uông thái y đến xem bệnh cho điện hạ, sao, ngay cả ta cũng thể vào à?”

      “Tiểu nhân vừa trở về mời đại phu đến, thuốc cũng hầu Điện hạ phục dùng. giờ Điện hạ nghỉ ngơi…” Còn chưa dứt lời, Ngọc Sính Đình vung tay tát xuống, “Cẩu nô to gan.”

      Trương Long vội quỳ xuống, “Nương nương thứ tội, tối qua Điện hạ suốt đêm ngủ, giờ vừa mới thiếp , xin Nương nương thông cảm.”

      Ngọc Sính Đình do dự biết có nên vào , bỗng nghe bên trong truyền ra giọng mệt mỏi vô lực.

      “Bảo nàng vào .”

      Ngọc Sính Đình hừ với Trương Long tiếng rồi cất bước vào phòng. Vừa đưa mắt nhìn, nàng ta liền nhíu mày, đây ràng là khuê phòng của nữ nhân, lẽ nào đây chính là phòng của Mộ Dung Tuyết?

      Nàng ta vui bước đến trước giường, vừa thấy Gia Luật Ngạn liền sửng sốt.

      Chỉ hai ngày ngắn ngủi dường như thay đổi hoàn toàn.

      Gương mặt xưa nay tuấn tú khí bừng bừng trở nên vô cùng tiều tụy, đôi mắt như sao dưới hàng mày kiếm ảm đạm chút ánh sáng.

      “Sao Điện hạ lại bệnh ra nông nỗi này?” Ngọc Sính Đình vội vàng cầm tay , nóng đến mức khiến người ta giật mình.

      Gia Luật Ngạn rút tay ra khỏi bàn tay nàng ta, nhàn nhạt : “Đừng để lây bệnh cho nàng.”

      “Nay Điện hạ là Thái tử, ít ngày nữa vào ở Đông cung, ở Biệt viện làm sao thỏa đáng, thiếp cũng thể nào chăm sóc được, chi bằng về Vương phủ trước .”

      giờ nàng có thai, ta thể truyền bệnh cho nàng, chờ khỏi bệnh về ngay.”

      Ngọc Sính Đình còn muốn nữa, nhưng Gia Luật Ngạn rã rời nhắm mắt : “Nàng về .”

      Ngọc Sính Đình chỉ đành hậm hực đứng dậy rời .

      Gia Luật Ngạn bệnh liên tục ba ngày, mãi đến khi tuyết tan mới bình phục.

      Đinh Hương nhìn thấy , bỗng cảm thấy ốm rất nhiều.

      Mấy ngày nay nàng ta khóc tối tăm mặt mũi, hai mắt sưng như hai quả đào.

      Gia Luật Ngạn nhìn thấy nàng ta, bất giác nhớ đến Mộ Dung Tuyết, lòng lại quặn đau hồi.

      Ánh mắt bi thương cực độ, giọng trầm khàn: “Phòng này trừ ngươi và Bội Lan vào quét dọn, bất kỳ ai cũng được vào.”

      “Dạ.”

      Đinh Hương cúi đầu, nước mắt tuôn trào.

      Gia Luật Ngạn thở dài, nhìn căn phòng lần cuối rồi chầm chậm đứng dậy rời .

      Đinh Hương đưa mắt nhìn bóng dáng tịch gầy gò của biến mất dưới hiên, lòng vô cùng chua xót, bắt đầu cảm thấy đồng tình với . Lúc đầu nàng ta cũng luôn cho rằng Gia Luật Ngạn đủ tốt, đủ thâm tình với Mộ Dung Tuyết, nhưng lần này lại để nàng ta chứng kiến được cảnh tượng khiến nàng ta chấn kinh, chỉ đáng tiếc Mộ Dung Tuyết nhìn thấy.

      Đinh Hương gạt nước mắt, đến bên giường gấp chăn nệm. Nhìn chiếc gối uyên ương nghịch nước, nàng ta càng đau lòng hơn.

      Vì ra ngoài săn nên Mộ Dung Tuyết cài nhiều trâm hoa châu ngọc, tất cả trang sức cũng đeo, trước khi còn tháo hoa tai ra tiện tay đặt bàn trang điểm.

      Đinh Hương đau lòng cất đôi hoa tai phỉ thúy kia vào ngăn kéo.

      Mở ngăn kéo ra, nàng ta phát bên trong có chiếc hộp gấm, chính là chiếc hộp gấm hôm đó Mộ Dung Tuyết phải đưa về Tô Châu cho Mộ Dung Lân.

      Đinh Hương lấy chiếc hộp gấm nhàng mở ra, điều khiến nàng ta vô cùng kinh ngạc là bên trong chỉ có chiếc cung thao thắt dở.

      Đây là tâm can bảo bối ngàn vàng khó mua của Mộ Dung Lân đó sao? Bảo bối phải tốn ngàn lượng bạc hộ tống về Tô Châu đó sao?

      Đinh Hương cầm hộp gấm, hồi lâu sau mới hết kinh ngạc, tiếp đó lại nhớ đến ngàn lượng bạc.

      Nếu đưa chiếc hộp này về, vậy ngàn lượng tiền cọc đó cũng phải đòi lại mới được.

      Sau này nàng ta và Bội Lan về huyện Nghi đích thân giao chiếc hộp cho lão gia là được rồi, ngàn lượng kia có thể lấy về trả cho lão gia.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 73: Sơ hở





      Gia Luật Ngạn trở về Vương phủ, bước vào thư phòng ra lệnh ai cũng được quấy rầy, mãi đến giờ cơm trưa cũng thấy ra.

      Ngọc Sính Đình vừa tức tối lại vừa bất lực, cũng biết Gia Luật Ngạn ở trong thư phòng cả buổi rốt cuộc là muốn làm gì, mấy lần muốn xem thử đều bị Quan thị cản lại.

      Ngọc Sính Đình tức tối : “Trước mặt ta mà đau lòng vì nữ nhân khác, rốt cuộc có coi ta ra gì ?”

      “Nha đầu kia vừa qua đời, Điện hạ đau lòng cũng là khó tránh. Huống hồ Điện hạ bệnh nặng vừa hồi phục, nên tiếp xúc với Nương nương hơn, để tránh lây bệnh cho Nương nương, giờ Nương nương có thai, thai nhi trong bụng quý giá hơn bất kỳ điều gì, vạn lần thể sơ sót.”

      Ngọc Sính Đình hậm hực : “Vậy ta phải trơ mắt nhìn chàng vì nha đầu hoang dã mà chà đạp bản thân sao? Nay chàng là Thái tử nước, thân thể còn là của riêng mình nữa.”

      “Nương nương thể quá nóng nảy, chờ tâm trạng Điện hạ dần dần bình phục rồi hãy quan tâm thích hợp hơn. Nương nương và Điện hạ ngày tháng còn dài, vội trong lúc.”

      Ngọc Sính Đình hừ tiếng, “Mặc kệ chàng vậy, ăn cơm.”

      Trương Long nhìn Ngọc Sính Đình đến hoa cảnh ăn cơm, mùi thơm của thức ăn trong noãn các bay ra, nhưng cửa thư phòng vẫn đóng chặt.

      Mấy ngày Gia Luật Ngạn ngã bệnh rất ít ăn uống, hôm nay sức khỏe vừa khởi sắc, nhưng từ sáng đến giờ ăn uống, Trương Long kìm được mà lo lắng cho sức khỏe của Gia Luật Ngạn, định bạo gan vào khuyên, bỗng thấy cửa phòng cạch tiếng mở ra.

      Gương mặt Gia Luật Ngạn vẫn tiều tụy tái nhợt, thần sắc vô cùng mệt nỏi, vẫy tạy gọi Trương Long vào.

      Trương Long dè dặt bước vào thư phòng, dám tiến gần, chỉ vào sau bục cửa ba bước.

      Gia Luật Ngạn lấy thư án bức chân dung đưa cho , khàn giọng : “ tìm vài họa sư, phỏng theo chân dung này mà vẽ, dán cáo thị treo thưởng khắp các thành trấn dọc theo Oán giang, ai tìm được Phu nhân trọng thưởng ngàn vàng.”

      Trương Long hai tay đón lấy chân dung Mộ Dung Tuyết, nhìn đôi mắt sống động như trong bức tranh, lòng vô cùng khó chịu, thấp giọng : “Điện hạ bệnh nặng vừa khỏi, nên chăm lo sức khỏe nhiều hơn.”

      Gia Luật Ngạn : “Cho dù là sơn thôn hoang dã cũng được bỏ qua, đều phải phát chân dung.”

      “Dạ, tiểu nhân làm ngay.” Trương Long tay cầm chân dung ra khỏi Đào các, lòng vô cùng thương cảm, ngờ Gia Luật Ngạn lại nặng tình với Mộ Dung Tuyết như vậy, đến hôm nay vẫn chịu từ bỏ, vẫn ôm tia hy vọng.

      Bức chân dung này giống hệt Mộ Dung Tuyết, đôi mắt long lanh thần thái ngời ngời kia khác chút nào.

      Nghĩ đến đây, Trương Long càng buồn bã hơn.

      Đinh Hương có ý đòi tiền, Gia Luật Ngạn vừa , nàng ta liền vội vã rời biệt viện, để tránh đêm dài lắm mộng, Thần Uy tiêu cục quỵt nợ.

      Nàng ta xuất thân bần hàn, từ bị người nhà bán cho Mộ Dung Lân làm nha hoàn, đối với nàng ta ngàn lượng này là khoản tiền cực lớn, cho dù liều mạng cũng phải đòi về.

      Vừa khỏi biệt viện xa, phía trước có người cưỡi ngựa phi đến, nàng ta nhíu mắt nhìn, người ngựa chính là Hứa Trạch.

      Hứa Trạch gặp được Đinh Hương, lập tức ghìm cương ngựa, phi thân nhảy xuống, bước nhanh đến trước mặt nàng ta, trong lúc khẩn cấp màng nam nữ hữu biệt, chộp lấy cánh tay nàng ta hỏi: “Tiểu thư nhà …” Hôm nay vừa mới nghe được tin tức, lập tức chạy đến ngay.

      Đinh Hương mắt rưng rưng gật đầu.

      Hứa Trạch vẻ mặt đau đớn khó tin, răng nghiến chặt, cơ hàm giật giật, hai mắt đỏ ngầu.

      Đinh Hương nỡ nhìn biểu của .

      Hứa Trạch bóp mạnh tay nàng ta, run giọng : “Ta tin, Vương gia tìm nàng sao?”

      Đinh Hương gạt nước mắt : “Tìm ngày đêm rồi nhưng cũng có tin tức.”

      “Nàng xảy ra chuyện gì đâu, đâu.” Hứa Trạch lắc đầu, dường như cảnh tượng trước mắt chỉ là ác mộng, muốn tỉnh dậy khỏi cơn mơ.

      “Ta tìm nàng.” tung mình lên ngựa, quay đầu mất.

      Đinh Hương nhìn theo bóng , ngậm nước mắt thở dài. Hứa công tử tốt, đáng tiếc hữu duyên vô phận với tiểu thư.

      Nàng bước ra đường lớn, gọi cỗ kiệu, thẳng đến Thần Uy tiêu cục ở đường Trầm Thủy, tìm được Thẩm Uy.

      “Thẩm tiêu đầu, mấy ngày trước tôi từng đến lần, Thẩm tiêu đầu vẫn còn nhớ chứ?”

      Thẩm Uy mỉm cười : “Đương nhiên còn nhớ Đinh Hương nương.”

      “Tôi đến để hủy chuyến tiêu đó, xin Thẩm tiêu đầu trả lại ngàn lượng tiền cọc.”

      Thẩm Uy sửng sốt, “Sao Đinh Hương nương lại vậy? có người đưa hàng đến Nham Môn lâu, tiêu sư thủ hạ của ta hộ tiêu lên đường rồi.”

      Đinh Hương cũng ngẩn ra, lập tức : “ thể nào, món đồ chủ nhân tôi muốn hộ tống về Tô Châu vẫn còn trong nhà, làm sao có người đưa đồ cho Thẩm tiêu đầu được.”

      Thẩm Uy vui : “Đinh Hương nương, Thần Uy tiêu cục của ta làm ăn ở đường Trầm Thủy này ba mươi hai năm chính là nhờ vào tín nghĩa và danh dự, chưa bao giờ có chuyện tham tiền của ai, càng ngàn lượng bạc mà đánh mất thanh danh ba mươi hai năm của ta.”

      Đinh Hương thể tin hỏi: “Người đưa hàng là ai?”

      Thẩm Uy : “Là thiếu niên tên Tô Quy.”

      Đinh Hương tức tối : “Nhà tôi chưa bao giờ quen người tên Tô Quy, lẽ nào là do ông bịa đặt?”

      Thẩm Uy cũng nổi giận, lớn tiếng : “Lúc đầu nương đến giao tiền đặt cọc chính miệng giao hẹn với lão phu, bảy ngày sau vào giờ Thìn nhận hàng ở Nham Môn lâu. Còn người giao hàng là ai nương hề tên, nay lại thề thốt phủ nhận chuyện này, lẽ nào nương muốn ăn vạ chăng?”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đinh Hương vốn tin, lòng thầm , ông mới ăn vạ ấy. Nàng ta hậm hực hỏi: “ đưa đồ gì?”

      “Là tay nải, đồ vật quý giá, phải cùng tiêu, giờ lên đường mấy ngày rồi, theo đường cái, nếu Đinh Hương nương tin, chỉ cần phái người đuổi theo xem thử có người này hay . Thần Uy tiêu cục ta chưa bao giờ dối.”

      Thẩm Uy thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, lúc nổi giận mắt hổ trợn tròn, mày kiếm dựng ngược, Đinh Hương hơi sợ, lòng nghĩ mình sức yếu thế , lại có thân phận địa vị gì, cho dù Thẩm Uy cố tình nuốt mất ngàn lượng bạc này, mình cũng làm gì được, đánh lại, cũng lại, cần phải cầu cứu viện binh đến mới được.

      Vậy là nàng ta quay người hậm hực bỏ , dọc đường suy nghĩ có nên cho Gia Luật Ngạn biết chuyện này .

      Nhưng nghĩ lại, lúc đó Mộ Dung Tuyết dặn dặn lại thể cho Gia Luật Ngạn biết, lẽ nào là lén Gia Luật Ngạn gửi trang sức quý giá gì đó về quê, để Mộ Dung Lân bán lấy tiền dưỡng lão?

      Tóm lại, ngàn lượng để đưa chiếc cung thao về, có đánh chết nàng ta cũng tin.

      Trở về biệt viện, nàng ta càng nghĩ càng thấy chuyện này kỳ quặc.

      Mộ Dung Tuyết đến Kinh thành, chỉ quen người nhà Hứa Trạch và Triệu Chân Nương.

      Triệu gia ở ngay bên cạnh nhà Mộ Dung Lân, người trong nhà Đinh Hương đều quen biết, ngay cả hạ nhân nàng ta cũng nghĩ hết lượt, có ai tên Tô Quy.

      Lẽ nào Tô Quy kia là hạ nhân trong nhà Hứa Trạch?

      Cũng có thể trong chiếc hộp gấm vốn đựng cung thao, Mộ Dung Tuyết giao đồ cho người tên Tô Quy đó, tiện tay đặt cung thao vào trong hộp.

      Nhưng nàng ta và Mộ Dung Tuyết hầu như hình bóng rời, Mộ Dung Tuyết hầu như hề ra khỏi biệt viện, làm sao giao đồ cho Tô Quy?

      Cuối cùng, nàng ta quyết định tìm Hứa Trạch chuyến, xem thử Tô Quy có phải người trong phủ , nếu phải nhờ đưa mình tìm Thẩm Uy đòi tiền, Hứa Trạch vốn là con trai của Tĩnh Quốc Tướng quân, có cho tên Thẩm Uy kia cũng dám quỵt nợ.

      Sau khi quyết định, mỗi ngày Đinh Hương đều đến nhà Hứa Trạch chuyến, nào ngờ liên tiếp ba ngày Hứa Trạch đều có nhà.

      Đinh Hương thầm nghĩ, lẽ nào Hứa công tử vẫn tìm tiểu thư bên bờ Oán giang?

      ~*~


      Chớp mắt rời khỏi Kinh thành mười ngày. Trái tim thấp thỏm bất an như đào phạm của Mộ Dung Tuyết cuối cùng cũng đặt xuống.

      Lần này cuối cùng nàng rời khỏi Kinh thành, cũng rời khỏi Gia Luật Ngạn.

      Nhưng ra thành công lần này, hề khiến lòng nàng vui mừng hớn hở, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hụt hẫng, buồn rầu thương cảm, tâm tình hoàn toàn khác với lần trước rời .

      Có được tự do nhưng đồng thời cũng mất . Đời này của nàng, e là toàn tâm toàn ý người như vậy nữa.

      Vô số hồi ức lặp lặp lại trong đầu, đặc biệt là quan tâm chăm sóc và thay đổi của sau khi tay nàng bị thương. Vậy là nàng thường kìm được nghĩ, tin mình “chết ” có phải khiến đau lòng lắm ?

      Dọc đường nàng cũng nghe có người bàn luận tin tức đương kim Thánh thượng lập Thái tử. Nàng nghĩ cuối cùng cũng có được ngôi vị Thái tử mong ước ngày đêm. Niềm vui to lớn này chắc nhấn chìm chút bi thương nhoi kia.

      Chờ đăng lên Hoàng vị, khắp thiên hạ đều là Vương thần, muốn bao nhiêu mỹ nữ cũng liên miên bất tuyệt, nàng chẳng qua chỉ là khách qua đường trong đời , chắc cũng chỉ đau lòng mấy ngày mà thôi.

      “Tiểu Tô, đói ?”

      Thương Hổ cắt ngang suy nghĩ của nàng, cười ha ha đưa đến chiếc bánh nướng.

      Mộ Dung Tuyết cười lắc đầu, “ đói. Đa tạ Thương đại ca.”

      Thương Hổ xem xét thân hình của nàng, lắc lắc đầu, tặc lưỡi : “Tôi Tiểu Tô này, cậu ăn như vậy được đâu, phải ăn nhiều uống mạnh vào mới cao to được, nam tử hán đại trượng phu phải có thân hình như chúng tôi mới có khí khái nam nhi. Chứ như cậu giống hệt tiểu nương.”

      Mộ Dung Tuyết cười : “Thương đại ca có lý, khổ nỗi thể chất của tôi là người phương Nam, có ăn thế nào cũng mập được.”

      Thẩm Bằng : “Vậy luyện võ rèn sức khỏe.”

      Mộ Dung Tuyết lập tức nhanh chóng tiếp thu gật đầu: “Được, chờ về đến Tô Châu tôi cũng mời sư phụ dạy chút công phu quyền cước.”

      Thẩm Bằng : “Chẳng phải sao, cậu xem người luyện võ chúng tôi , đâu có ai sợ lạnh như cậu, suốt dọc đường tháo khăn gỡ nón lấy lần.”

      còn đỡ, vừa , Mộ Dung Tuyết lại kéo luôn nón xuống, cười hi hi : “Thẩm đại ca là hùng hào kiệt, tôi đâu thể bì được. Từ tôi sợ lạnh, sức khỏe yếu, mẹ tôi nuôi tôi như nương vậy, chỉ sợ tôi đoản mệnh thôi.”

      Thương Hổ cười ha ha : “Chả trách Tiểu Tô lại nho nhã thanh tú như vậy.”

      Đoàn người cười cười , thoáng chốc sắc trời tối, liền thu xếp tìm hắc điếm.

      Từ sau khi rời khỏi Kinh thành Mộ Dung Tuyết liền mình phòng, từ đầu đến cuối đều đeo tay nải lên vai, chúng nhân đều vô cùng hiếu kỳ, cũng biết chuyến tiêu này rốt cuộc là hộ tống đồ gì.

      Mộ Dung Tuyết vào phòng, đặt tay nải lên giường, sau đó gọi tiểu nhị vào pha chậu nước nóng, rửa tay rửa mặt, tiếp đó lại cởi giày vớ ngâm chân.

      Nàng mãn nguyện thở phào hơi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người chuyện.

      “Xin hỏi các hạ có phải là Thẩm Bằng tiêu sư của Thần Uy tiêu cục ?

      Nghe thấy giọng quen thuộc này, Mộ Dung Tuyết kinh ngạc đến mức suýt chút đạp đổ chậu nước.

      ~*~


      Gia Luật: Ngược chết rồi, rốt cuộc đến lúc nào mới cho em kia quay về trong chén đây… *lăn lộn*

      Mẹ Kim: Bình tĩnh… Nhanh ba tháng, chậm nửa năm, phải xem tốc độ xe ngựa nữa…

      Gia Luật: Mẹ Kim, bà chẳng thực tế chút nào… *tức tối*
      Hale205, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :