1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mộ Dung Tuyết vốn tưởng đêm đó mình đồng ý quay về Gia Luật Ngạn đến thường xuyên, nào ngờ mấy ngày liên tiếp cũng xuất . Tuy nàng muốn bị bám lấy, nhưng đột nhiên mất tăm mất tích như vậy, nàng lại thấy hơi kỳ quái.

      Buổi chiều, Thẩm U Tâm cùng nàng xem hát.

      Mộ Dung Tuyết có hơi lơ đãng, chờ xong tuồng, Bích Nguyệt Bích Vân lui ra, nàng liền hỏi: “Mấy ngày nay Vương gia có chuyện gì chứ?”

      Thẩm U Tâm nghiêng đầu cười: “Tẩu tẩu nhớ biểu ca rồi sao?”

      Mộ Dung Tuyết vội nghiêm túc : “ phải, ta lo Thành Hi vương chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho Vương gia.”

      Thẩm U Tâm phì cười: “Vậy chẳng phải là quan tâm an nguy của biểu ca sao, đừng ngại thừa nhận, ràng là nhớ mà.”

      Mặt Mộ Dung Tuyết nóng lên, với Thẩm U Tâm nữa, để tránh bị nàng trêu chọc.

      “Tẩu tẩu đừng lo, biểu ca nhất định là có việc quan trọng rời được, nếu đến thăm tẩu từ lâu rồi. Nếu muội đoán sai, đêm nay nhất định đến.”

      Mộ Dung Tuyết càng bối rối hơn, “Chàng có đến hay liên quan gì đến ta đâu.” Nàng chỉ muốn vết thương của mình nhanh khỏi, sau đó thực thi kế hoạch.

      Thẩm U Tâm chỉ cười , nhưng trong mắt giấu vô số bàn chải , chà mặt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng.

      để Thẩm U Tâm đoán đúng, đến tối, Mộ Dung Tuyết nằm giường chuẩn bị ngủ, bỗng nghe tiếng Sảnh nhi bên ngoài: “Vương gia.”

      Lòng Mộ Dung Tuyết lập tức căng thẳng, quả nhiên đến .

      Nàng vô thức quay người , rèm châu ngân như tiếng mưa rả rích, có bước chân nhàng nhanh nhẹn đến bên giường nàng rồi dừng lại.

      Nàng căng thẳng nín thở, định giả vờ ngủ.

      bàn tay thò vào trong chăn, nhàng đặt bàn chân nàng, sau đó lại hướng lên .

      “Kỳ lạ, ngủ rồi sao vẫn sởn gai ốc vậy?” Sau lưng là tiếng cười thấp.

      Nàng nhẫn nhịn bất động, mãi đến khi bàn tay kia dịch lên đùi , cuối cùng nàng nhịn được nữa, vội vã : “Thiếp chưa ngủ.”

      Gia Luật Ngạn mỉm cười, nằm xuống sau lưng nàng, ôm lấy eo nàng, hôn lên mặt nàng mấy cái, sau đó xoay cằm nàng lại, định hôn lên miệng nàng. mùi rượu mát lạnh phả vào mặt, Mộ Dung Tuyết lấy cánh tay chặn lại: “Đừng, chàng uống rượu rồi, thiếp thích ngửi mùi rượu.”

      “Đêm tân hôn ta cũng uống rượu, sao thấy nàng chê?” hôn lên mạnh, dường như muốn báo thù chê bai của nàng, còn cắn vào cái miệng của nàng. “Thấy phu quân về mà còn giả vờ ngủ, quá đáng .” Vừa vừa véo má nàng.

      “Vốn dĩ thiếp sắp ngủ rồi mà.”

      “U Tâm nàng nhớ ta à?”

      có.”

      cười : “ ràng là nhớ mà còn thừa nhận.” xong đặt tay lên ngực nàng, “Để ta sờ thử xem tim đập có nhanh ?” Nàng bó tay vô phương, nếu trở mặt kế hoạch tiếp theo càng cách nào thực , chỉ đành để mặc thực ý đồ.

      Sau hồi vuốt ve, lúc này Gia Luật Ngạn mới cảm thấy hơi khát. nghiêng người nằm xuống, ôm lấy eo nàng dịu giọng : “Mấy ngày nay ta có việc rời được, bởi vậy đến thăm nàng.”

      “Vương gia cứ làm việc, cần lo cho thiếp.”

      Gia Luật Ngạn vuốt tóc nàng: “Sau khi giải quyết chuyện của Thành Hi vương xong là ta có thể yên tâm đến bên nàng rồi.”

      giờ tình thế ra sao?”

      “Hôm nay Hoàng thượng hạ chỉ bắt ông ta rời Kinh về đất phong ở Thường Châu, có chỉ ý được vào Kinh.”

      “Xử phạt như vậy quá rồi, thiếp còn tưởng tước bỏ Vương tước của ông ta nữa chứ.”

      “Hoàng thượng làm việc ổn thỏa, chừa lại đường lui.”

      “Đường lui gì?”

      Gia Luật Ngạn im lặng trong chốc lát, vuốt má nàng : “Nếu nàng sớm sinh cho ta đứa con tốt rồi.”

      “Vương phi có động tĩnh gì sao?”

      Ngón tay Gia Luật Ngạn khựng lại, im lặng .

      Mộ Dung Tuyết lại tốt bụng : “Vậy chi bằng chàng nạp thêm vài cơ thiếp .”

      Gia Luật Ngạn trở mình xuống giường, trải chăn nệm ra bục, thêm lời nào.

      Mộ Dung Tuyết lẩm bẩm: “Sao nghe khuyên vậy...”

      Còn chưa dứt lời, Gia Luật Ngạn nghiến răng : “Còn nữa ta bắt nàng lập tức sinh đứa.”

      Mộ Dung Tuyết nữa, rủa thầm trong bụng.

      hồi lâu sau, người bục lại lên tiếng: “Mấy ngày nay nàng có ăn uống đầy đủ ?”

      Mộ Dung Tuyết .

      “Sao nàng lên tiếng?”

      “Chẳng phải chàng cho thiếp sao?”

      “Ta được nhắc chuyện đó nữa.”

      Mộ Dung Tuyết hậm hực : “Người ta có lòng tốt nghĩ cách giùm chàng, vậy mà lại nhận. Thiếp nghe cha thiếp , cũng có khi là vấn đề của nam nhân.”

      Còn chưa dứt lời, người bục bật dậy, bóng đen đè xuống.

      Gia Luật Ngạn tức tối nghiến răng nghiến lợi: “Nàng cố ý chọc ta phải ?” Giọng trầm thấp mang hơi thở nguy hiểm, hai tay vạch cánh tay nàng ra, cả người đè lên người nàng.

      Mộ Dung Tuyết hoảng hốt đầu hàng: “Thiếp có lòng tốt nhắc nhở thôi mà, chàng buông thiếp ra trước .”

      “Hay là nàng muốn thử xem có phải ta có vấn đề , hả?” vừa vừa thò tay vào trong áo nàng.

      Mộ Dung Tuyết thấy muốn làm , vội vàng kêu đau: “Mau buông thiếp ra, đụng vào tay thiếp rồi, đau quá, hu hu...”

      Gia Luật Ngạn lập tức đứng dậy, đốt đèn bưng đến trước giường, “Để ta xem thử.”

      “Đau quá.” Mộ Dung Tuyết cố ý ra vẻ đau đớn khổ sở.

      “Được rồi được rồi, ta đụng vào nàng nữa.”

      Gia Luật Ngạn thương nhìn nàng.

      Dưới ánh đèn mông lung, mái tóc như mây của Mộ Dung Tuyết xõa chiếc gối phù dung xuất thủy đỏ tươi, tôn lên gương mặt chim sa cá lặn, làn da trắng hồng, xinh đẹp vô song và đôi mắt ươn ướt như mơ như ảo, khiến người ta tâm thần phiêu lãng.

      chỉ cảm thấy toàn thân như nổi lửa, nhưng lại chỉ có thể nhìn chứ dám đụng vào.

      hít hơi, thổi tắt đèn, nhìn nàng nữa, nếu còn nhìn chỉ e nhịn được mà nhào đến.

      ~*~


      Nửa tháng sau, tay Mộ Dung Tuyết sắp khỏi hẳn, mỗi lần Gia Luật Ngạn đến nàng đều cầu gặp Mộ Dung Lân.

      Gia Luật Ngạn chịu đưa nàng , sợ nàng nhìn thấy phụ thân bị thương đau lòng tự trách, có lợi cho việc dưỡng thương. Nay vết thương của Mộ Dung Lân cũng sắp khỏi, đương nhiên cản trở nàng gặp phụ thân, vậy là đưa nàng đến Hoa Thịnh biệt viện.

      đường, Mộ Dung Tuyết nhìn tay mình, may là bị tàn phế. Nhưng như lời Gia Luật Ngạn , ngón út hơi được như ý, dọc đường nàng lên tiếng, chỉ co duỗi ngón út, bộ dạng nghiêm túc đó khiến Gia Luật Ngạn vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

      Nàng chống cằm, mình lẩm bẩm: “Cha nhất định có cách, biết dùng thuốc ngâm có khỏi đây?”

      khỏi mà.”

      Gia Luật Ngạn ôm nàng lên chân, nắm bàn tay , kìm được mà hôn lên má nàng.

      Mộ Dung Tuyết vừa tránh vừa giọng : “Đừng vậy mà.”

      Gia Luật Ngạn ngậm vành tai nàng, thấp giọng : “Ta chờ lâu lắm rồi, tối nay được ?”

      Vành tai Mộ Dung Tuyết nóng lên, vội vàng : “Thiếp đến tháng rồi.”

      Gia Luật Ngạn lòng đầy chờ đợi, chịu khổ hơn nửa tháng như bị tạt nước lạnh vào đầu, chỉ tiếc ngọn lửa người quá mạnh, nước đá cũng thể dập nổi, cam : “Ta tin.” Vừa vừa thò tay vào trong váy nàng.

      “Chàng...” Mộ Dung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ hồng như thoa phấn, càng xinh đẹp quyến rũ lạ thường.

      Quả nhiên là , vô cùng thất vọng hỏi: “Còn phải chờ mấy ngày?”

      “Nửa tháng.”

      “Lâu vậy sao?”

      Mộ Dung Tuyết liếc : “Phải đó, mỗi nữ nhân đều khác nhau, chẳng phải Vương gia từng ngồi trăm thuyền[2] sao, vậy mà chuyện này cũng biết?”

      [2. Nguyên văn là Duyệt tận thiên phàm, nghĩa là từng trải qua ngàn chiếc thuyền, ám chỉ từng quan hệ với nhiều nữ nhân. Ý lấy từ bài Vọng Giang Nam của Ôn Đình Quân: Quá tận thiên phàm đô bất thị, những chiếc thuyền qua đều phải thuyền mong đợi.]

      Gia Luật Ngạn tức nghẹn nên lời.
      kabi_ng0k, Hale205, Thanhtran2 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 67: Phụng cầu hoàng





      Đến cửa Hoa Thịnh biệt viện, Mộ Dung Tuyết vừa xuống xe thấy Lưu thị đưa các nha hoàn ra cửa nghênh đón, đứng sau lưng bà là Ám Hương và Sơ Ảnh.

      Mộ Dung Tuyết ngờ họ lại ở biệt viện, nhất thời có chút ngạc nhiên.

      Gia Luật Ngạn thắt áo khoác cho nàng, dịu giọng : “Sau này nàng cứ ở biệt viện, Lưu ma ma ở đây chăm sóc nàng, có việc gì nàng cứ tìm bà ấy, hoặc bảo bà ấy chuyển cáo cho ta, được hờn dỗi, càng được lén ta uống rượu.”

      “Ừ, được rồi.”

      Bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời của Mộ Dung Tuyết vô cùng đáng , Gia Luật Ngạn nhịn được véo mũi nàng, “Chút nữa gặp phụ thân nàng được khóc, phải vui vẻ biết chưa?”

      “Biết rồi, lôi thôi quá.” Mộ Dung Tuyết nhăn mũi, dáng vẻ càng xinh đẹp động lòng.

      Gia Luật Ngạn quyến luyến nhìn nàng theo Lưu thị vào biệt viện, sau đó mới rời .

      Ám Hương và Sơ Ảnh gặp được Mộ Dung Tuyết đều nén nổi vui mừng, Lưu thị cũng tươi cười mừng rỡ, nay Vương phủ do Ngọc Sính Đình làm chủ, bà được điều đến biệt viện này cầu còn được, tính tình Mộ Dung Tuyết lại hiền lành, hề kiêu căng.

      “Phu nhân, Vương gia sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi. Mộ Dung lão gia ở Cảnh Thái các, cách Thù Hoa các của Phu nhân xa, Ám Hương, Sơ Ảnh chăm sóc sinh hoạt của Phu nhân, còn có sáu nha hoàn làm việc nặng, Phu nhân thấy có đủ ? Nếu Phu nhân cảm thấy đủ người điều thêm mấy người từ Vương phủ đến.”

      Mộ Dung Tuyết cười đáp: “Còn có Đinh Hương, Bội Lan nữa, đủ rồi.” Nàng quen sau lưng có bầy nha hoàn theo.

      Mộ Dung Tuyết theo Lưu thị vòng qua tường tranh, dọc theo hành lang kiến trúc hoa lệ, vừa vừa ngắm. Cảnh sắc của biệt viện này hề thua kém Vương phủ. Bố cục tinh tế độc đáo, mỗi lầu gác, viên đá ngọn cây đều đẹp như tranh. Nếu đến mùa xuân, trăm hoa đua nở, chắc hẳn cảnh sắc càng đẹp hơn.

      qua cây cầu , phía trước có hai con đường đá xanh.

      Lưu thị hỏi: “Phu nhân muốn xem nơi ở trước hay thăm Mộ Dung lão gia trước?”

      “Đến Cảnh Thái các trước .”

      Lưu thị liền dẫn Mộ Dung Tuyết về phía Nam, “Mời Phu nhân bên này.”

      Đến cửa Cảnh Thái các, bước chân Mộ Dung Tuyết kìm được mà trở nên gấp gấp, gần tháng chưa gặp phụ thân, nàng vô cùng nhớ mong, tuy lần nào Gia Luật Ngạn cũng ông rất khỏe, nhưng phải tận mắt nhìn thấy nàng mới yên tâm.

      Mộ Dung Lân nửa nằm sạp đọc y thư, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng “Cha” giòn giã. Ông kích động đến mức kịp mang giày, bước nhanh ra cửa, quả nhiên nhìn thấy đứa con mình ngày đêm mong nhớ bay đến như con chim .

      Mộ Dung Tuyết tươi cười rạng rỡ nhào lên người phụ thân, hai tay nắm lấy cánh tay ông, vừa khéo cánh tay phải từng bị chém đao, ông lập tức “Ái da” tiếng.

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, “Cha làm sao vậy?”

      Mộ Dung Lân nghe giọng điệu con có vẻ như biết mình bị thương, cũng nhắc đến chuyện hôm đó nữa, chỉ nắm tay nàng vào ngồi trong phòng.

      Lúc này Mộ Dung Tuyết mới phát ngay cả giày phụ thân cũng chưa mang, vội khom người mang giày cho Mộ Dung Lân.

      Mộ Dung Lân nhìn kĩ con hỏi: “Con sao chứ?”

      Mộ Dung Tuyết cười hi hi : “Con khỏe lắm đây.” Thời gian này nàng thường bị Gia Luật Ngạn ép ăn cơm nên đầy đặn hơn trước chút, má phúng phính thịt, ngay cả lúm đồng tiền dường như cũng hơn chút.

      “Con cha là tiên nữ hạ phàm, có ông trời phù hộ.” Mộ Dung Lân thấy con bình yên vô , trái tim cũng được đặt xuống, cười rất vui vẻ.

      Mộ Dung Tuyết và phụ thân ngọt ngào trò chuyện hồi lâu, lúc này mới theo Lưu thị về Thù Hoa các chỗ mình ở.

      Đinh Hương, Bội Lan vừa nghe giọng Mộ Dung Tuyết liền hân hoan từ trong ra đón.

      Chủ tớ ba người gặp nhau vô cùng vui mừng, Mộ Dung Tuyết thấy phụ thân và nha hoàn đều bình yên vô , bây giờ chỉ còn lo cho mỗi Hứa Trạch.

      Sau khi Lưu thị , nàng giọng với Đinh Hương: “Muội còn nhớ nơi ở của Hứa công tử ?”

      “Dạ nhớ.”

      Mộ Dung Tuyết : “Ta liên lụy huynh ấy bị thương nặng, lòng vô cùng áy náy, thời gian này cứ lo lắng mãi, muội thay ta thăm huynh ấy .”

      “Vương gia biết được có mất vui ?”

      Mộ Dung Tuyết giọng : “Đừng để chàng biết là được rồi. Ta giả vờ dặn muội đưa đồ cho Bùi Giản, sau khi đưa xong muội hãy vòng đến Hứa gia.”

      biết làm sao, Đinh Hương đột nhiên đỏ mặt.

      Mộ Dung Tuyết thấy hơi lạ, bỗng nhiên nghĩ lại, kinh ngạc hỏi: “Đinh Hương, phải muội thích Bùi Giản đó chứ?”

      Đinh Hương vội đỏ mặt phủ nhận: “, có.”

      Mộ Dung Tuyết im lặng hồi, ngừng lúc rồi dịu giọng : “Đinh Hương, nếu là trước đây ta phản đối, nhưng bây giờ cuối cùng ta hiểu, địa vị khác biệt phải là phối ngẫu thích hợp, ta nhẫn tâm nhìn muội sau này tiến thoái lưỡng nan như ta.”

      Đinh Hương cúi đầu “Dạ” tiếng, vệt đỏ mặt thầm tan .

      Mộ Dung Tuyết khẽ thở dài, “Mang gì cho Bùi Giản đây nhỉ?”

      Đinh Hương giọng : “Cậu ấy thích đồ ăn ngon.”

      “Vậy mang ít bánh cho huynh ấy .”

      Bội Lan : “Tiểu thư mang gì cho Hứa công tử sao?”

      “Mang chút đồ bổ muội thấy được ?”

      “Đương nhiên là được rồi. Nhưng Đinh Hương mình đem được quá nhiều đồ, để muội cùng ấy.”

      Mộ Dung Tuyết gật đầu rồi gọi Lưu thị vào, bảo bà chuẩn bị đồ, chỉ là mang cho Bùi Giản.

      Đinh Hương, Bội Lan chừng hai canh giờ mới trở về.

      Mộ Dung Tuyết vội hỏi: “Tình hình huynh ấy thế nào?”

      Đinh Hương : “Hứa công tử rất khỏe. Huynh ấy thăm dò khắp nơi thấy tung tích , gặp bọn muội biết vui mừng đến mức nào, vội hỏi thăm ngay.”

      “Vậy các muội có bây giờ ta ở đâu ?”

      “Dạ có.”

      Mộ Dung Tuyết thở dài: “Quên nhắc các muội mất.”

      được sao?”

      “Đương nhiên được , huynh ấy biết rồi nhất định đến thăm ta, để Vương gia biết mặt chàng chẳng khác gì bị tưới mực đâu.”
      kabi_ng0k, Hale205, Thanhtran2 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đinh Hương phì cười: “ cứ để ngài ấy khó chịu , sao, tiểu thư nỡ à?”

      Mộ Dung Tuyết giận dỗi liếc nàng ta, “Ta muốn chuốc phiền phức cho Hứa công tử thôi.”

      Quả như Mộ Dung Tuyết dự liệu, Đinh Hương, Bội Lan vừa trở về, Hứa Trạch theo đến biệt viện xin gặp ngay.

      Mộ Dung Tuyết đến dưới hiên lại dừng bước, quay đầu với Đinh Hương: “Muội mời lão gia ra tiếp huynh ấy .”

      Đinh Hương kề tai giọng : “Tiểu thư, Hứa công tử đến đương nhiên là muốn thăm mà.”

      Mộ Dung Tuyết lắc đầu: “Ta thể .”

      Đinh Hương chỉ đành mời Mộ Dung Lân.

      Mộ Dung Tuyết về phòng, lòng nhớ đến cảnh tượng Hứa Trạch toàn thân đầy vết thương nhưng vẫn liều chết bảo vệ nàng, lòng vừa áy náy buồn bã lại vừa cảm động. Nàng hối hận lúc đầu mình nên cứng rắn chút, nên đồng ý để cùng về Giang Nam, vậy liên lụy suýt chút bỏ mạng. Trải qua kiếp nạn này, nàng cảm thấy mình nên tránh xa chút hơn, nàng nhẫn tâm nhìn thấy bị tổn hại thêm chút nào nữa.

      Gia Luật Ngạn đến cửa Thù Hoa các, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đàn.

      dừng bước, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát rồi nhàng tiến vào.

      Mộ Dung Tuyết gảy đàn.

      Nàng xưa nay đều theo đuổi hoàn mỹ, ngón út thể cử động theo ý muốn trở thành tâm bệnh, lúc rảnh rỗi thường gảy đàn luyện tập cử động ngón tay.

      Nắng xuân rực rỡ, hoa lê trong sân nở rộ như tuyết.

      Nàng mặc bộ y phục trắng phiêu dật thanh nhã, váy dài tay rộng, càng khiến thân hình thêm kiều thướt tha, thon thả duyên dáng, eo thắt sợi dây làm từ mã não đỏ, mỗi hạt đều tròn bóng như châu ngọc, màu sắc tươi sáng, ở giữa nạm miếng bạch ngọc hình khuyên, khắc hình hoa tịnh đế. Trắng đỏ hai màu tôn lên vẻ đầy đặn mượt mà, rực rỡ động lòng, yểu điệu như đóa sen ngọc trắng của nàng.

      Tuy háo sắc, nhưng cũng kìm được mà hoa mắt trước dung mạo kinh tâm động phách của nàng.

      vẫn còn nhớ, lúc đó nàng đàn khúc Cao sơn lưu thủy. Đáng tiếc lúc đó có thành kiến với nàng, vốn có ý coi nàng là tri , nhưng lúc này vô cùng hi vọng mình là tri bầu bạn với nàng suốt cuộc đời này.

      bước tiến đến, ôm lấy eo nàng từ sau lưng, tay phủ lên mu bàn tay nàng.

      Mộ Dung Tuyết cứng người, nhưng quay lại nhìn .

      ngồi sau lưng nàng, nhất thời cả hai người đều lên tiếng, thời gian chầm chậm lướt dây đàn, cảm thấy cứ yên lặng bên nàng như vậy là tốt lắm rồi.

      Mộ Dung Tuyết lòng bỗng chua xót, nàng cũng nhớ lại vạt nắng xuân ở Hồi Xuân y quán kia, đáng tiếc bây giờ là mùa đông, ngoài cửa sổ cảnh sắc tiêu điều, vật như xưa nhưng người khác, nàng cũng có tâm trạng như ngày đó.

      Nàng khẽ ngoảnh mặt , muốn rời khỏi vòng tay , nhưng Gia Luật Ngạn càng ôm chặt nàng hơn, cúi đầu hôn lên môi nàng. hồi lâu sau, buông cánh môi đào, cảm giác được rằng nàng khác xưa, lúc trước hôn nàng, nàng mềm nhũn người như vũng nước xuân, trong mắt là đóa hoa diễm lệ e thẹn nở rộ, nhưng giờ đây bất luận hôn say đắm dường nào người nàng vẫn cứng đờ.

      Lòng vô cùng khó chịu, càng tìm được cảm giác xưa càng cam lòng. Lại hôn xuống, lần này nàng bị hôn đến nhũn người, nâng cằm nàng, muốn nhìn xem trong mắt nàng có nở hoa , nhưng nàng lại tránh tiếp xúc với ánh mắt .

      Gia Luật Ngạn bỗng dưng nổi giận, lòng bật ra từ: Có tật giật mình. Vậy là lời nhịn trong lòng bỗng kìm được mà nhảy ra, “Hôm nay Hứa Trạch đến à?”

      Mộ Dung Tuyết biết nhất định biết, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Huynh ấy đến thăm phụ thân thiếp cũng được sao?”

      hậm hực : “Túy ông chi ý bất tại tửu.”

      “Thiếp hề gặp huynh ấy.”

      “Nhưng nàng vẫn mang đồ cho .”

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra: “Chàng phái người theo dõi Đinh Hương?”

      Gia Luật Ngạn vui nhíu đôi mày kiếm, “Là bảo vệ.”

      Mộ Dung Tuyết lập tức cảm thấy mình nghĩ quá đơn giản, cho dù để nàng ra ngoài, chắc chắn cũng có ít người vây quanh, làm sao mới có thể thoát được đây? Hơn nữa còn có phụ thân, Đinh Hương, Bội Lan, mục tiêu này quá lớn rồi.

      Gia Luật Ngạn thấy dáng vẻ như suy nghĩ điều gì của nàng, kìm được mà chua ngòm : “Nàng vẫn nhớ đến sao?”

      có.”

      Thấy nàng thừa nhận, lòng Gia Luật Ngạn càng thoải mái, hậm hực : “Ngày đầu tiên đến biệt viện mang đồ cho , là chăm lo chu đáo.”

      Mộ Dung Tuyết tức tối : “Huynh ấy bị thương vì thiếp, lẽ nào thiếp nên quan tâm an nguy của huynh ấy sao?”

      “Ta cũng bị thương vì nàng, sao thấy nàng quan tâm ta?

      Mộ Dung Tuyết thở dài: “Vết thương trong lòng nhìn thấy đâu Vương gia. Lúc trước tim thiếp ngày ngày bị chàng chém máu thịt tung tóe, chàng có nhìn thấy ?”

      Sau lưng im lặng.

      Mộ Dung Tuyết lại : “Chàng vẫn nên kiên cường chút hơn, vết thương lòng tuy khó chữa, nhưng đến nỗi chí mạng, chàng nhìn thiếp , nay chẳng phải vẫn sống khỏe mạnh đó sao?”

      Gia Luật Ngạn im lặng hồi, đàn khúc “Phụng cầu hoàng”.

      đàn rất hay, nàng tự thấy mình bằng.

      Hết khúc nhạc, ôm eo nàng, thấp giọng bên tai nàng: “Khúc này cũng như lòng ta.”

      Nàng vờ như biết hỏi: “Đây là khúc gì? Quảng Lăng tán à?”

      Gia Luật Ngạn tức nghẹn, tin người biết đàn lại biết khúc nhạc này.

      lại đàn khúc “Kiêm gia”, giận dỗi : “Khúc này chắc nàng biết chứ.”

      Mộ Dung Tuyết thể giả hồ đồ được nữa, khúc này nàng từng đàn bên Kính hồ.

      Lúc đó Bế Nguyệt vào ở Trúc quán, nàng vì vậy mà đau khổ, lặn ngụp trong biển giấm. Cũng như bây giờ, ghen tị với Hứa Trạch.

      Gia Luật Ngạn nghiêng mắt nhìn nàng, lòng , nàng còn giả hồ đồ nữa à?

      ngờ Mộ Dung Tuyết thở dài : “Người sông nước mênh mang, Kiều quý phi và Vương gia thể nào ngược dòng nước biếc tính chiều bơi xuôi[1], nhưng Vương gia sắp đăng cơ trở thành Hoàng đế, lúc đó có thể bầu bạn với Kiều quý phi ở Hậu cung, cần đau khổ nhớ thương nhưng có được như thế này nữa.”

      [1. Ý lấy từ bài Kiêm gia, Kinh thi.

      Người sông nước mênh mang

      Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.

      Sông sâu nước xiết khó chèo

      Tìm chàng ta lại tính chiều bơi xuôi.]

      Gia Luật Ngạn giận đến mức mắt tối đen, ôm xốc nàng lên bước đến bên giường.
      kabi_ng0k, Hale205, Thanhtran2 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 68: Kế hoạch





      Mộ Dung Tuyết thấy tình thế hay, vội vàng giãy dụa, “Đừng, tay thiếp đau.”

      Gia Luật Ngạn hậm hực : “Đâu cần nàng dùng tay.”

      Mộ Dung Tuyết vừa nghe liền đỏ mặt, cũng biết cố ý hay vô tình mà ra những lời xấu hổ như vậy. Trong lúc khẩn cấp, nàng lại giở tuyệt chiêu, “Thiếp đến tháng rồi.”

      Gia Luật Ngạn vờ như nghe thấy, đặt nàng xuống giường, vén váy nàng lên, Mộ Dung Tuyết vừa tức giận lại vừa xấu hổ, lẽ nào nàng đến tháng cũng định tha cho nàng sao? Sao có thể đói khát đến vậy, trong Vương phủ chẳng phải có vị Vương phi đầy đặn xinh đẹp đó sao?

      Trong lúc khẩn cấp, nàng cước đạp xuống, Gia Luật Ngạn đưa tay chộp lấy cổ chân nàng. Vừa nhấc chân lên, váy nàng bị đẩy lên tận đùi .

      Nàng càng căng thẳng hơn, trong lúc giãy dụa, gương mặt mệt nhọc đỏ bừng, vô cùng xinh đẹp, trong tiếng thở dốc, vùng ngực phập phồng vô cùng kiều diễm. Gia Luật Ngạn càng cảm thấy dục hỏa thiêu đốt, khàn giọng : “Đừng động đậy, còn động đậy nữa ta làm đó.”

      Mộ Dung Tuyết dám tin nhìn , nhưng cũng dám dùng sức giãy dụa nữa, đôi má đỏ bừng, trừng mắt nhìn .

      Gia Luật Ngạn cởi vớ nàng ra, sau đó lấy trong tay áo ra sợi dây vàng lấp lánh, tròng vào cổ chân nàng.

      “Đây là cái gì?”

      “Lần trước đẽo con cún nàng thích, bởi vậy đền cho nàng lễ vật khác, có vừa ý ?”

      Mộ Dung Tuyết thầm thở phào, ra phải định cưỡng bức nàng, chỉ muốn đeo sợi dây vào chân nàng thôi.

      Gia Luật Ngạn nhấc bàn chân của nàng lên, làn da trắng tinh như sứ lấp lánh ánh vàng, vô cùng xinh đẹp, kìm được mà hôn lên mu bàn chân nàng.

      Mộ Dung Tuyết bỗng cảm thấy bàn chân truyền đến luồng điện tê dại. Nàng trợn to mắt, chằm chằm nhìn , hệt như nhìn người xa lạ. Chẳng phải xưa nay bị bệnh sạch sao, ngờ lại có thể hôn lên bàn chân nàng! Nhất thời lòng nàng ngổn ngang trăm mối, bỗng dưng có chút nỡ.

      Nhưng vừa nghĩ đến lời Ám Hương, Sơ Ảnh nghe được hôm nay, Ngọc Sính Đình mang thai, lập tức tim nàng lại như bị giáng đòn mạnh, chút nỡ kia liền bị cơn đau kịch liệt che lấp, nàng thể mềm lòng nữa, thể do dự nữa.

      Nàng nhắm mắt, hít thở sâu, liều mình gia cố phòng tuyến trong lòng.

      Ánh mắt Gia Luật Ngạn bị bàn chân nhắn đáng của nàng thu hút. Trong lòng bàn tay là những ngón chân trắng trẻo mềm mại đáng , là da thịt bóng mượt, bất giác lại dâng trào dục niệm.

      “Sao kinh nguyệt của nàng lại kéo dài đến nửa tháng lâu quá vậy, ngày mai bảo Lưu ma ma truyền đại phu chuyên phụ khoa đến xem cho nàng.” xưa nay thích nữ sắc, nhưng đối diện với nàng luôn cảm thấy dục niệm bùng cháy. Đặc biệt là lúc này nàng được chăm sóc trở nên đầy đặn hơn, châu tròn ngọc sáng, ôm trong lòng càng có cảm giác tiêu hồn.

      cần.” Kinh nguyệt của Mộ Dung Tuyết rất bình thường, nàng vậy chẳng qua chỉ muốn kéo dài thời gian, muốn chăn gối với , nếu có thai cả đời này được nữa.

      “Sao lại cần, cần phải điều dưỡng sức khỏe mới sinh con được chứ.”

      Mộ Dung Tuyết tuy phản bác, nhưng khẽ chu miệng, kìm được lộ ra biểu phản đối bằng lòng, biểu này càng khiến Gia Luật Ngạn thêm tức giận, ôm nàng vào lòng uy hiếp: “Nàng hứa rồi. Lần này còn giữ lời xem ta phạt nàng như thế nào.”

      Mộ Dung Tuyết chỉ đành đáp tiếng, “Được.”

      Lúc này Gia Luật Ngạn mới vừa ý tha cho nàng.

      Mộ Dung Tuyết vội xuống giường, chỉnh trang y phục đầu tóc, để tránh bị ôm vào lòng sàm sỡ, nàng đến ngồi ghế hoa hồng, nghiêm túc : “Vương gia, cha thiếp muốn rời khỏi Kinh thành.”

      “Tại sao?”

      “Cha thích ăn nhờ ở đậu, luôn cảm thấy Hồi Xuân y quán mới là nhà của mình.”

      Gia Luật Ngạn lập tức : “Vậy ta mua căn nhà lớn tặng ông ấy nhé?”

      Mộ Dung Tuyết vội : “ cần đâu. Cha thích Giang Nam, nếu phải vì thiếp có thế nào cũng đến Kinh thành đâu.”

      “Ông ấy mình ở Giang Nam nàng có thể yên tâm sao?”

      Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào: “Ở huyện Nghi còn có nhà phụ, phụ thân cũng có ít bằng hữu, cha rất khỏe mạnh, vẫn muốn về huyện Nghi tiếp tục mở y quán. Cùng lắm lại chờ mấy năm nữa lại đón cha đến đây.”

      Gia Luật Ngạn gật đầu, “Vậy được, ta phái người tiễn ông ấy về.”

      Mộ Dung Tuyết thầm vui mừng, cười híp mắt : “Đa tạ Vương gia.”

      Hai chữ “Vương gia” này thốt ra từ miệng nàng, nghe thế nào cũng thấy vừa tai, nhẫn nhịn nhiều ngày, cuối cùng bất mãn : “Sao bây giờ gọi ta là Ngạn lang nữa?”

      “Chẳng phải Vương gia thích những lời buồn nôn sao?”

      hơi mất tự nhiên đáp: “Nay… lại thích rồi.”

      Mộ Dung Tuyết liếc mắt: “Vương gia hồi thích hồi lại , khiến người ta biết đâu mà lần.”

      khó chịu : “Gọi Ngạn lang hoặc là phu quân, nhớ chưa?”

      “Vương gia…”

      Gia Luật Ngạn nhướng đôi mày kiếm, Mộ Dung Tuyết chỉ đành sửa lại, “Phu quân, sao chàng càng lúc càng lôi thôi vậy, chút chuyện cũng tính toán chi li.”

      Gia Luật Ngạn tức nghẹn.

      Mộ Dung Tuyết đến ngồi bên sạp Quý phi, lấy hộp kim chỉ bàn ra, tiếp tục thắt cung thao. Đuôi mắt giấu nổi niềm vui, vì kế hoạch thành công nửa.

      Gia Luật Ngạn nhìn thấy ngón tay thon thon, làn da trắng muốt, còn có hạt lúa thoắt thoắt ở khóe môi, lòng mềm mại như có gió xuân thổi qua.

      nhìn cung thao trong tay nàng hỏi: “Tặng ta đó sao?”

      Mộ Dung Tuyết ngước đầu đáp: “ phải, tiện tay thắt chơi để luyện ngón tay thôi.”

      “Vậy tặng ta .”

      Mộ Dung Tuyết im lặng đáp, lúc trước từng tặng chiếc cung thao trân châu màu tím, cũng chỉ đeo lần mấy ngày trước, bây giờ nghĩ lại, tặng vật này chẳng thích hợp, có nhiều ngọc bội như vậy, sao có thể vừa mắt chiếc cung thao.

      Gia Luật Ngạn ăn cơm tối ở biệt viện rồi mới quay về Vương phủ.

      Ngọc Sính Đình mừng rỡ ra đón: “Phu quân, phụ thân phái người đến Thành Hi vương về đến đất phong.”

      Gia Luật Ngạn cười cười : “ ra lần này cũng nhờ Mộ Dung Tuyết. Nếu nàng ấy viết lời khai, e là lúc này ta phải chỉ rời Kinh về đất phong đơn giản vậy đâu.”
      kabi_ng0k, Hale205, Thanhtran2 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngọc Sính Đình ngờ Gia Luật Ngạn lại nhắc đến Mộ Dung Tuyết, nàng ta cười qua quít: “Đích thực là công lao của ta.”

      “Nàng ấy vì ta mà bị trọng thương, suýt chút bỏ mạng, lòng ta vô cùng áy náy, bởi vậy đón nàng ấy về biệt viện.”

      Ngọc Sính Đình cả kinh: “Chẳng phải Vương gia hòa ly với ta rồi sao?”

      Gia Luật Ngạn nhíu mày : “Thư hòa ly ta lấy lại rồi. Nay Triệu Chân Nương có vẻ như dần đắc sủng trở lại, Mộ Dung Tuyết là nghĩa muội của ta, vẫn nên thiện đãi hơn.” Bề ngoài làm ra vẻ quan trọng, lại có đôi chút khó xử, dường như hề vui lòng làm vậy. biết sớm muộn gì Ngọc Sính Đình cũng biết Mộ Dung Tuyết ở biệt viện, chỉ có điềm nhiên như mà nhắc đến mới có thể khiến Ngọc Sính Đình cảm thấy để tâm đến Mộ Dung Tuyết.

      Ngọc Sính Đình bĩu môi, lộ ra chút khinh miệt, “Triệu Chân Nương nay muốn ngóc đầu trở lại cũng khó, ta đắc sủng chẳng qua vì sinh được Công chúa thôi, nhưng Văn Xương công chúa là con của biểu tỷ rồi.”

      Gia Luật Ngạn : “Hoàng thượng biết rất Công chúa do ai sinh, người có thể giao Công chúa cho Kiều Quí phi, cũng có thể đòi trả lại cho Triệu Chân Nương. Giống như Hoàng thượng có thể phong Triệu Chân Nương làm Thục phi, cũng có thể biếm ta vào Lãnh cung, lật tay là mây, trở tay là mưa, tất cả đều chỉ trong ý nghĩ của người. Thánh ý khó lòng suy đoán, mọi việc đều phải cẩn thận, thể gây thù chuốc oán.”

      Lòng Ngọc Sính Đình bỗng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, lỡ như Triệu Chân Nương đắc sủng trở lại, Mộ Dung Tuyết có Triệu Chân Nương chống lưng, sau này trở thành kình địch của nàng ta. Nhưng nay Gia Luật Ngạn bị trung liệt của Mộ Dung Tuyết cảm động, nếu mình phản đối quá ràng, ắt khiến Gia Luật Ngạn bất mãn, phu thê trở mặt.

      Cũng như Quan thị , quan trọng nhất là ngôi vị Thái tử của Gia Luật Ngạn, những chuyện khác từ từ hẵng tính.

      Vậy là Ngọc Sính Đình mỉm cười : “Mộ Dung Tuyết là người có tình nghĩa, Vương gia làm vậy thiếp có ý kiến gì, chi bằng thiếp đích thân đón ta vào Vương phủ.”

      Gia Luật Ngạn nhàn nhạt : “Ta thu lại thư hòa ly chỉ là cảm động bởi trung trinh của nàng ấy, sợ sau này bị người ta nghị luận ta bạc tình bạc nghĩa. Cho nên nàng ấy ở biệt viện là được rồi, ăn mặc chi tiêu theo tiêu chuẩn của Trắc phi, chẳng qua chỉ là cho nàng ấy danh phận, chừa đường lui phía Triệu Chân Nương. Còn những chuyện khác thôi .”

      Câu cuối cùng này lập tức khiến Ngọc Sính Đình yên lòng, vậy chỉ cho Mộ Dung Tuyết danh phận mà thôi. Sắc mặt Gia Luật Ngạn bình thản, ánh mắt càng thâm trầm như biển, nhìn thấy chút tình cảm nào. Ngọc Sính Đình thầm , xem ra có chút tình ý gì với nha đầu nhà quê kia, nếu cũng hòa ly, càng tùy tiện xua đuổi ta đến ở biệt viện.

      Xem ra quan trọng nhất trước mắt là phải giải quyết Triệu Chân Nương, bất luận thế nào cũng thể để ta đắc sủng, nếu sau này Mộ Dung Tuyết trở thành tâm phúc đại họa, nghĩ vậy, lòng nàng ta cũng có chút tính toán.

      Sáng hôm sau, Mộ Dung Tuyết đến Cảnh Thái các muốn ăn cơm cùng phụ thân.

      Mộ Dung Lân đánh Thái cực quyền trong sân, Mộ Dung Tuyết thấy dáng vẻ phụ thân vẫn phóng khoáng như xưa, lòng bất giác vô cùng hâm mộ mẫu thân. Bà qua đời mười mấy năm, nhưng phụ thân đối với bà vẫn tình thâm nghĩa trọng, chịu tục huyền. đời này phải có nam nhân si tình, chẳng qua mình có duyên phận mà thôi.

      Nàng buồn bã thở dài.

      Mộ Dung Lân quay lại thấy nàng, bất giác bật cười: “Tuổi còn trẻ sao đột nhiên lại ra vẻ già dặn như vậy?”

      Mộ Dung Tuyết cười vịn cánh tay phụ thân, nũng nịu thở dài: “Vì con nỡ để cha mà.”

      ?” Mộ Dung Lân sửng sốt: “ đâu?”

      Vào phòng, Mộ Dung Tuyết đóng cửa, kể lại những lời với Gia Luật Ngạn hôm qua.

      Mộ Dung Lân : “Con à, tuy cha rất muốn về Giang Nam, nhưng để con mình ở Kinh thành làm sao cha yên tâm được?”

      Mộ Dung Tuyết cười híp mắt : “Cha, con cũng về.”

      Mộ Dung Lân cả kinh : “Vương gia thả con rồi sao?” Thời gian qua, Gia Luật Ngạn quan tâm đến con thế nào ông đều thấy , lòng biết Gia Luật Ngạn tuyệt đối dễ dàng buông tay.

      Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Chàng thả con đâu, nhưng con nghĩ cách.”

      “Con nghĩ cách gì?”

      Mộ Dung Tuyết chớp mắt, tràn đầy tự tin :

      “Cha cứ yên tâm , lẽ nào cha cũng tin con mình sao?”

      Mộ Dung Lân vội : “Cha biết con cha băng tuyết thông minh, đa mưu túc trí, nhưng chỉ sợ bị người của Thành Hi vương biết được, cha thể để con tổn hại thêm chút nào nữa.”

      “Cha cứ yên tâm , lần này quyết xảy ra sơ sót gì đâu. Vương gia phái người hộ tống cha về huyện Nghi, sau khi cha về đến Hồi Xuân y quán, ở lại ít lâu rồi đến Tô Châu chờ con. Con Tô Châu tìm cha. Lúc đó chúng ta du ngoạn hết các danh lam thắng cảnh có được ?” mặt Mộ Dung Tuyết là nụ cười kỳ vọng, dường như cảnh đẹp thế gian ở ngay trước mắt.

      Tuy viễn cảnh tuyệt diệu, nhưng lòng Mộ Dung Lân vẫn cảm thấy thỏa đáng: “Tại sao con về cùng cha?”

      Mộ Dung Tuyết : “Vì con muốn làm mẻ khỏe suốt đời, để thế gian này từ nay còn Mộ Dung Tuyết nữa.”
      Hale205, Thanhtran1HitYouDie thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :