1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mấy năm nay Minh đế vẫn luôn uống đơn dược của vị Hốt Danh pháp sư này luyện ra, cảm thấy thể lực gia tăng, đặc biệt là giường cũng mạnh mẽ hơn nhiều, sau khi được con gái lúc tuổi già lại càng thêm sủng tín ông ta.




      Gia Di cung của Thục phi khí rất nặng nề, Triệu Chân Nương xuất thân bần hàn, vốn cảm thấy con mình bị cảm là chuyện gì to tát, nhưng bị Hoàng đế giương cờ gióng trống như vậy cũng bắt đầu thấp thỏm yên, sợ Công chúa xảy ra chuyện.




      Sau khi Hốt Danh bốc quẻ, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, ánh sáng của Gia Di cung bị một đám tuyết quang che lấp.”




      Hốt Danh vừa nói ra hai chữ “Tuyết quang”, lão Hoàng đế và Triệu Chân Nương đồng loạt ngẩn ra, tiếp đó hẹn mà cùng nhìn về phía Mộ Dung Tuyết bên cạnh. Trong Gia Di cung cũng chỉ có nàng là người ngoài, cũng chỉ có nàng tên mang chữ “Tuyết”, hiển nhiên chính là nói nàng.




      Mộ Dung Tuyết lập tức phản ứng được là ám chỉ mình, liền quỳ sụp xuống xưng tội, lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đây nhất ̣nh là kế sách Gia Luật Ngạn nghĩ ra.




      Hoàng đế lộ vẻ vui, Triệu Chân Nương sợ ông ta trút giận lên Mộ Dung Tuyết, vội nói: “Để muội ấy vào ở Xuất Tụ cung .”




      Hoàng đế nhíu mày: “Còn giữ lại làm gì nữa, ngày mai đuổi ra khỏi cung .”




      Mộ Dung Tuyết quỳ dưới đất vui mừng đến phát khóc.




      Nói cũng kỳ quái, nàng vừa rời khỏi Gia Di cung, đêm đó bệnh của Tiểu công chúa liền đỡ nhiều.




      Mộ Dung Tuyết ngờ mình thoát khỏi bể khổ nhanh như vậy, nàng hoàn toàn tin tưởng tất cả đều nhờ Gia Luật Ngạn, nhất ̣nh là hắn mua chuộc Hốt Danh để ông ta nói những lời đó.




      Nghĩ đến đây, lòng nàng càng cảm thấy ái mộ Gia Luật Ngạn sâu sắc, hắn chỉ là người nàng thích mà cũng coi như là ân nhân của nàng. Nên báo đáp hắn thế nào đây, nghĩ nghĩ lại cảm thấy lấy thân báo đáp là tốt nhất.




      Gia Luật Ngạn trong phủ Chiêu Dương vương đột nhiên liên tiếp hắt hơi ba cái.




      Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Tuyết vui mừng chờ Lưu tư nghi đưa mình ra khỏi cung, ngờ người đến lại là Thục phi Triệu Chân Nương.




      “Nương nương vạn phúc.” Mộ Dung Tuyết vừa thấy nàng ta tim liền đập như gióng trống, thật sự sợ vị Nương nương tốt bụng có ơn tất báo này quá rồi.




      Triệu Chân Nương bày vẻ mặt có lỗi nói: “Bổn cung một lòng muốn giữ muội muội lại trong cung hưởng phúc, nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này, lòng thật sự bất an. Muội muội ở trong cung một thời gian rồi mới về quê, e là sẽ khiến người ta dị nghị, chi bằng ở lại Kinh thành, bổn cung giúp muội muội chọn một hôn sự tốt có được ?”




      Triệu Chân Nương biết rõ muốn khiến Mộ Dung Lân cam tâm tình nguyện ở lại Kinh thành, làm việc trong Thái y viện, chỉ có thể để Mộ Dung Tuyết gả ở Kinh thành, nếu với bản tính phóng khoáng bất kham của Mộ Dung Lân, nhất ̣nh yên lòng ở lại.




      Mộ Dung Tuyết nghe nàng ta nói vậy lại ngẩn ra, đời người thật là phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh[2] mà.




      [2. Chỉ tình huống còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.]




      Vị Thục phi nương nương này báo ơn thật khiến người ta vừa mừng vừa lo, bại cũng Tiêu Hà thành cũng Tiêu Hà[3]. Vừa nhắc đến hai chữ ‘Thành thân”, nàng lập tức nghĩ ngay đến Gia Luật Ngạn, mười sáu năm nay, đây là lần đầu tiên nàng động tâm động tình. Nàng từng cùng hắn ngàn dặm đồng hành, từng cùng hắn chung chăn gối, từng cùng hắn tiếp xúc da thịt. Từng qua biển lớn, màng nước, chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây[4], nếu phải gả thì hắn là nhân tuyển duy nhất.




      [3. Ý chỉ thành công hay thất bại cũng do một người, Tiêu Hà (?-193 TCN) vốn là người cùng với Trương Lương, Hàn Tín là “Tam kiệt nhà Hán.” Ông có đóng góp nhiều cho thành công của Lưu Bang trong thời Hán Sở tranh hùng. Ông cũng phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín.]




      [4. Ly tứ, thơ Nguyên Chẩn.]




      Vậy là nàng đỏ mặt nói: “Tôi đã có người mình thích. Nương nương có thể làm chủ cho tôi ?”




      “Ai vậy?”




      Mộ Dung Tuyết hai mắt long lanh, xấu hổ đáp ba chữ: “Chiêu Dương vương.”




      Triệu Chân Nương ngẩn ra, ngờ tầm nhìn của Mộ Dung Tuyết lại cao như vậy, lại còn muốn lấy điệt tử đương kim Hoàng đế sủng tín nhất. Giữa hai người quả thật cách xa vạn trượng.




      Nhưng nghĩ lại, nếu Hoàng đế có con trai, Chiêu Dương vương rất có khả năng kế thừa Đế vị, có thể đặt một người thân cận bên cạnh hắn, đối với mình sau này trăm lợi chứ có hại.




      Nghĩ đến đây, Triệu Chân Nương liền cười nói: “Muội muội thật có tầm nhìn. Nhân phẩm tướng mạo của Vương gia ́ch thực vô cùng xuất chúng. Nhưng mà...” Nàng ta cười cười, “Bổn cung nói hơi thẳng, muội đừng giận nhé.”




      “Thục phi nương nương xin cứ nói.”




      “Tuy muội muội dung mạo như hoa, nhưng xuất thân so với Chiêu Dương vương vẫn là cách biệt bùn mây. Cho dù bổn cung cầu xin Hoàng thượng một ân điển, cùng lắm muội muội cũng chỉ có thể làm Trắc phi mà thôi.” Thật ra nàng ta thầm cho rằng làm Trắc phi cũng chưa chắc có khả năng, nhưng vì tương lai của mình, nàng ta quyết ̣nh dốc sức thử một phen.




      Mộ Dung Tuyết vui mừng nói: “Trắc phi tôi cũng bằng lòng.”




      Chỉ cần có thể lấy hắn, ở lại bên cạnh hắn, nàng đủ tự tin khiến hắn nàng. Xưa nay tính nàng bao giờ chịu thua, tin mình tài mạo song toàn, gia sự bếp núc tinh thông, hiền lương dũng cảm, vậy mà hắn lại thích.
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 19

      Thỏa lòng mong ước





      Mộ Dung Tuyết ngồi trong kiệu mười sáu người khiêng, nghe bên ngoài pháo nổ vang trời, kèn trống rình rang, nàng vẫn cảm thấy thể nào tin được. Đây phải là mơ đó chứ. Nàng khẽ véo mu bàn tay mình, ôi, cơn đau ngọt ngào. Nàng cười thầm, sóng mắt lay chuyển, đập vào mắt là thảm đỏ hoan hoan hỉ hỉ lót trong kiệu hoa, gối là chiếc quạt tròn thêu uyên ương nghịch nước, xinh đẹp quyến rũ, chất liệu cũng rất tốt, sờ vào mềm mại bóng mượt, giống như cánh hoa được gió xuân đưa đẩy.






      Nàng cười mãn nguyện, cuối cùng mộng đẹp cũng thành sự thật, được gả cho người mình . Khiếm khuyết duy nhất là chỉ được làm Trắc phi, nhưng cuộc đời đâu thể thập toàn thập mỹ, chỉ cần có thể lấy hắn thì chẳng còn gì nuối tiếc.






      Lần này Triệu Chân Nương thật sự đã giúp được một chuyện lớn, để xứng với Chiêu Dương vương, nàng ta nhận Mộ Dung Tuyết làm nghĩa muội, Hoàng đế vì lấy lòng Triệu Chân Nương, lệnh cho Nội vụ phủ chuẩn bị của hồi môn, kiệu hoa cũng từ Xuất Tụ cung khiêng vào Chiêu Dương vương phủ, cũng coi như rạng rỡ xuất giá.






      Nàng xưa nay để tâm đến những lễ nghi rườm rà này, cũng để tâm có phô trương hay , chỉ cần có thể lấy hắn là tốt rồi. Nghĩ đến dáng vẻ của hắn, nàng vui mừng đến khép miệng lại được, một mình ngồi trong kiệu cười ngốc.






      Kiệu bỗng dừng lại, đã đến Vương phủ rồi sao?






      Rèm bị vén lên, một mùi thơm nhẹ nhàng chui vào, người nàng mong mỏi suốt dọc đường đã xuất hiện.






      Gia Luật Ngạn thân mặc áo bào đỏ tươi, kim quán ngọc đai[1], người cao dong dỏng, phiêu dật tuấn mỹ tựa thiên tiên. Nàng cười vô cùng sung sướng, cứ như có cảm giác trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới lấy được chân kinh, cuối cùng hắn cũng trở thành người của nàng rồi.






      [1. Búi tóc bằng vàng, đai lưng bằng ngọc.]






      Hắn nhíu mày, nha đầu này sao lại cười thế này, ánh mắt chằm chằm kia cứ như nhìn thấy con mồi đã vào tay, hắn vui cầm tay nàng kéo tới phía trước. Quạt tròn của tân nương tử là dùng để che mặt, phải để gối mà sờ đâu.






      Nàng sực tỉnh, vội nâng quạt tròn che mặt, vịn tay hắn bước xuống kiệu. Chiếc quạt tròn che được đôi môi đỏ nhếch lên của nàng, hắn thật sự nghẹn lời, thể khép mình một chút được sao?






      Bái thiên ̣a trong chính đường của Vương phủ xong, Gia Luật Ngạn tự mình tiếp đón quan khách. Tuy chỉ cưới Trắc phi, nhưng vì Tân nương là nghĩa muội của Triệu Chân Nương oai phong nhất hiện nay, bởi vậy một số quan viên trong triều dám qua loa, lễ vật xếp đầy cửa ̀nh.






      Trong Vương phủ có Chính phi, trước đây đều do nhũ mẫu Lưu thị của Chiêu Dương vương trông coi, xem như một nửa chủ nhân..






      Sau khi Gia Luật Ngạn rời , Lưu thị và một đoàn hỉ nương nha hoàn vây lấy Mộ Dung Tuyết rời khỏi chính đường vào tân phòng.






      Mộ Dung Tuyết tâm trạng vô cùng vui sướng, cho dù mặc váy dài phết đất, lại tiện lắm, nhưng nàng vẫn có cảm giác thân nhẹ như yến, bước như phiêu diêu mây.






      Lưu thị vốn là nha hoàn hồi môn của Mẫu phi Chiêu Dương vương, sau đó lại là nhũ mẫu của hắn, cũng có chút ̣a vị trong Vương phủ, đoan trang khéo léo, thẳng thắn cởi mở. Mộ Dung Tuyết trong lòng thậm chí cảm thấy vị này coi như là mẹ chồng của mình, chim cả lồng, nàng cười rất ngọt ngào với bà.






      Lưu thị bị nụ cười của nàng làm hoa cả mắt, lòng nói, dù sao xuất thân cũng khác nhau, so với vị kia thật là một trời một vực. Bà vừa dẫn đường phía trước, vừa giới thiệu bố cục trong Vương phủ với nàng.






      Theo hành lang vào trong, qua mấy cánh cửa vòm là đến Hậu hoa viên, bên trong cây ́i um tùm, phồn hoa tựa gấm. Giả sơn cao vút thẳng đứng, khí thế hùng vĩ, một con suối ngoằn ngoèo chảy ra, nước trong thấy đáy. Theo khe nước đến nơi sâu nhất của hoa viên lại là một cửa vòm, dường như đã đến tận cùng của hoa viên. Nhưng ra khỏi cửa vòm lại là một khung trời khác, một cây cầu đá ngọc vắt ngang trước mắt, bước lên cầu, trước mắt lại xuất hiện một phong cảnh khác. Sau cây cầu đá ngọc là một hồ nước tinh xảo thanh nhã, sóng biếc dập dờn, liễu rũ lả lướt.






      Mộ Dung Tuyết chỉ cảm thán sự rộng lớn của Vương phủ thôi. Đưa mắt nhìn quanh, men theo bờ hồ là mấy tòa tiểu lâu, tất cả đều nhỏ nhắn xinh xắn theo phong cách Giang Nam.






      “Đây là Mai Lan Cúc Trúc tứ quán.”






      Dãy nhà này chỉ đẹp, mà còn vì có tên Mai Lan Cúc Trúc, nên trước sau chia ra trồng lạp mai, lan thảo, tu trúc, cúc hoa. Chỉ tiếc lúc này phải mùa mai cúc, chỉ có trước Trúc quán là xanh tươi mơn mởn, vô cùng phong nhã thanh nhàn. Nhưng trước cửa Mai quán treo một chiếc lồng đèn đỏ thật to, dưới đất trải thảm đỏ, nét hân hoan nổi bật nhất trong tứ quán.






      Lưu thị cười nói: “Vương gia đặc biệt chọn Mai quán trong Mai Lan Cúc Trúc tứ quán làm chỗ ở cho Phu nhân, nói là ý cảnh hợp với tên của Phu nhân.”






      Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, lòng vui sướng nghĩ, hắn cũng để tâm đến mình lắm.






      Vào Mai quán, nàng vừa nhìn đã thích ngay, bố cục tinh xảo nhưng mất vẻ hào nhoáng, hai bên sảnh chính là thư phòng và phòng ngủ, còn có phòng đàn, phòng vẽ, phòng tắm, cuối cùng là nơi ở của nha hoàn và giếng trời. Trước sau đều là rừng mai. Cảnh sắc ngoài cửa sổ khiến Mộ Dung Tuyết kìm được mà mong có tuyết rơi, lúc đó hoa mai trước cửa sổ sẽ đón tuyết, hương thơm bồng bềnh, nàng sẽ nhóm lò nấu rượu, cảnh sắc xinh đẹp phong nhã dường nào. Hai thị nữ trong Mai quán tên Sơ Ảnh và Ám Hương, cũng ngầm hợp với ý cảnh của Mai quán, có thể thấy Gia Luật Ngạn là người phong nhã.
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phòng ngủ càng tinh tế hoa mỹ hơn, bàn trang điểm, giường mỹ nhân, tủ áo tử đàn, ghế hoa hồng, mọi thứ đều khiến lòng người thoải mái vui thích. Tựa vào tường Đông là một chiếc giường ngà voi nạm ngọc chạm trổ khéo léo, bên trải nệm gấm đỏ tươi. rèm trướng nạm đầy trân châu, khi buông xuống trông như một trận mưa xuân.






      Hỉ nương đặt khăn hỉ giường, lại rải đậu phộng và táo đỏ, Mộ Dung Tuyết ở bên cạnh nhìn, mặt bỗng đỏ bừng.






      Trừ hai đại nha hoàn Sơ Ảnh, Ám Hương, Lưu thị còn sắp xếp cho Mai quán bốn tiểu nha hoàn tên Lục Khê, Hồng Nhiễm, Từ Châu, Giáng[2] Vân. Sau khi an bài thỏa đáng, Lưu thị nói: “Phu nhân hãy nghỉ ngơi trước , nếu đói thì bảo Ám Hương và Sơ Ảnh chuẩn bị bánh cho . Có gì dặn dò xin cứ lên tiếng, lão thân cáo lui trước.”






      [2. Giáng: màu đỏ thẫm.]






      Mộ Dung Tuyết cười gật đầu. Lưu thị liền đưa các hỉ nương rời trước, để lại nha hoàn hầu hạ.






      “Mời Phu nhân dùng trà.” Ám Hương dâng trà nóng lên. Mộ Dung Tuyết dọc đường đến đây cũng hơi khát, liền cầm ly trà vẽ hình hoa mai nhấp một ngụm nhỏ.






      Sơ Ảnh bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy vị Mộ Dung trắc phi này tư dung tuyệt sắc thì cần nói, nhất cử nhất động cũng toát ra vẻ phong lưu nhàn nhã. Ngón tay thon dài trắng muốt tùy tiện nhấc chiếc ly hoa mai, mười ngón mảnh khảnh tựa hoa lan, móng tay hồng nhạt còn sáng bóng hơn cả hoa mai ly trà, mỗi một ngón đều toát lên nét kiều khôn tả.






      Ám Hương cũng nhìn đến ngây ngốc, lòng nói: Có câu Giang Nam xuất mỹ nhân, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ tiếc trong khoảnh khắc Mộ Dung Tuyết lên tiếng, vẻ đẹp kia liền bị phá vỡ. Quả nhiên con người ai hoàn hảo, có chuyện gì thập toàn thập mỹ, giai nhân khuynh quốc khuynh thành này lại có giọng nói như vịt đực, nghe thô như đánh nhau cát.






      “Vòng này tặng cho các ngươi.” Mộ Dung Tuyết rút đôi vòng ngọc tay ra, đưa cho Sơ Ảnh và Ám Hương. Xưa nay nàng ra tay rất rộng rãi, hề có khái niệm về tiền tài, mới đến Vương phủ một thân một mình ai thân thích, chỉ có thể coi hai nha hoàn trước mặt này là người của mình.






      Hiếm có nữ nhân nào thích trang sức, đôi vòng ngọc này lại là đồ trong cung, vừa nhìn đã biết tầm thường. Sơ Ảnh và Ám Hương vô cùng vui mừng, lập tức thích vị chủ nhân ra tay hào phóng này.






      Mộ Dung Tuyết xưa nay tính tình thẳng thắng để chuyện gì trong lòng, lại có lòng hiếu kỳ với tất cả mọi chuyện của Gia Luật Ngạn, thấy Sơ Ảnh và Ám Hương từ nhỏ làm nô tỳ trong Vương phủ liền vội vã nghe ngóng.






      Sơ Ảnh, Ám Hương đối với nữ chủ nhân chính thức duy nhất trong Vương phủ hiện nay đương nhiên cũng có lòng kính sợ, vội vàng bợ đỡ. Biết thì sẽ nói, đã nói là nói bằng hết.






      “Vương gia bình thường ở trong ́n Đào các phía Đông Hậu hoa viên, còn Mai Lan Cúc Trúc tứ quán bên Kinh hồ là để các mỹ nhân được người ta tặng Vương gia ở.”






      Ám Hương còn chưa dứt lời, Mộ Dung Tuyết đã dám tin trợn to mắt: “Ngươi nói gì? Vương gia có nữ nhân?”






      Ám Hương gật đầu, lòng nói, có gì kỳ lạ đâu? Nghe nói trong cung của Hoàng thượng còn có một trăm hai mươi phi tần nữa mà, Vương gia có nữ nhân chẳng phải là chuyện bình thường sao, Vương gia có phải là hòa thượng đâu?






      Mộ Dung Tuyết vốn cười ngọt ngào, nghe Ám Hương tốt bụng tiết lộ nội tình, nụ cười như hoa mới nở bỗng cứng đờ mặt, đóa hoa tươi long lanh lập tức theo gió hóa thành hoa khô. Từ khi Viên Thừa Liệt cho nàng biết Gia Luật Ngạn chưa thành thân, nàng liền đương nhiên cho rằng hắn còn là đồng nam, thậm chí chưa bao giờ nghĩ rằng hắn từng có nữ nhân.






      Ám Hương lại tốt bụng nhắc nhở: “Vì đương kim Thánh thượng con, bởi vậy trong triều rất nhiều người bợ đỡ Vương gia, tặng rất nhiều mỹ nhân.”






      Mộ Dung Tuyết khó nhọc hỏi: “Vậy Vương gia có lấy ?”






      Ám Hương vẻ mặt ngượng ngùng cười khan thay cho lời đáp.






      Việc gì lại lấy, Vương gia trẻ tuổi cường tráng, mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ. Có điều Vương gia tâm tính lạnh lùng, chưa từng thấy thích ai, những mỹ nhân kia đều như khách qua đường, nước chảy mây trôi, chưa từng giữ lại người nào.






      Mộ Dung Tuyết nghe đến đây, mắt cứ như sắp rơi ra ngoài. Làm sao có thể chứ? Gia Luật Ngạn sao có thể là người háo sắc phong lưu được, đêm đó nàng chủ động dụ dỗ hắn vẫn án binh bất động, Liễu Hạ Huệ đến mức khiến người ta phát cáu. Nàng tin hắn là người như vậy, nhất ̣nh là người đời hiểu lầm hắn. Mấy vị mỹ nhân kia nhất ̣nh vẫn còn trong sạch, chẳng qua chỉ ở đây mấy ngày thôi. Nghĩ đến đây nàng lại có cảm giác mang sứ mệnh xoay chuyển tình thế. Nàng sẽ dùng sự thật chứng minh rằng phu quân của nàng là một chính nhân quân tử, phải là kẻ phong lưu trác táng.






      Nàng chờ hắn đến mà cảm thấy một ngày dài tựa cả năm, đáng tiếc, Kính hồ cách tiền sảnh quá xa, cũng biết tiệc rượu bên đó đã tàn chưa. Những người đến uống rượu thật là chẳng biết điều gì cả, trời đã tối rồi sao còn chưa chịu về, lẽ nào biết đêm động phòng hoa chúc một khắc đáng ngàn vàng sao?






      “Phu nhân ăn chút đồ trước .”






      Mộ Dung Tuyết thật sự đói chịu nổi, liền ăn mấy miếng bánh.






      Mãi đến khi trăng treo ngọn liễu cũng chưa thấy bóng dáng Gia Luật Ngạn. Ám Hương cho Lục Khê đến tiền sảnh, trở về nói tiệc vẫn chưa tàn, vậy là Mộ Dung Tuyết chỉ đành tiếp tục chờ, hôm nay nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ một lúc đã ngủ gục bên bàn.






      Ngủ một lúc đột nhiên lại choàng tỉnh. Ngọc lộ[3] tí tách, nàng đứng dậy đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh trăng thật đẹp, rải xuống mặt hồ sóng biếc lung linh. Mai Lan Cúc Trúc tứ quán này dùng cầu gỗ liên kết lại thành hình chữ Hồi, cách vài bước lại treo một ngọn đèn ̣t, đêm khuya sương dày, ánh đèn tờ mờ tỏa bóng, lượn lờ mặt nước, có cảm giác xa xôi diệu vợi tựa như tiên cảnh.






      [3. Đồng hồ bằng nước thời ̉]






      Đêm ở phương Bắc khác với Giang Nam, tuy đã cuối Xuân nhưng gió đêm vẫn se se lạnh, nàng đứng một lúc liền thấy lạnh cả người, ̣nh đóng cửa sổ, lại thấy một bóng người xuất hiện cầu đá xanh, đạp ánh trăng bước về hướng này.






      Gió hồ khiến tay áo hắn căng phồng, thân hình cao cao kia, khí độ nổi bật kia, cho dù dưới ánh trăng cũng khó giấu được nét ngạo nghễ thanh cao, thoát ly thế tục. Hắn bước xuống cầu đá, đặt chân lên hành lang, chầm chậm bước ra khỏi ánh đèn mờ ảo, giống như từ tiên cảnh bước xuống phàm trần.
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 20

      Động phòng hoa chúc





      Nàng vừa hưng phấn vừa căng thẳng lắng nghe thanh kẽo kẹt hành lang gỗ, nhìn hắn phiêu dật, chắp tay an nhiên bước đến trước Mai quán.




      Bóng dáng tuấn mỹ mờ ảo in khung cửa sổ. Nàng bất động đứng dưới khung cửa, xuyên qua ánh trăng nhìn nam nhân mình vừa gặp đã . Ánh sáng của ngọn đèn hành lang dường như hòa vào mắt hắn, càng khiến người ta thêm mất hồn. Nàng nhất thời suy nghĩ mông lung, đây phải là mơ đó chứ. Đột nhiên một cơn gió ùa đến, lay động ánh đèn dưới hành lang, ánh sáng trong mắt hắn cũng lập lòe.




      “Phu quân.” Nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, vô cùng ảo não vì giọng nói phá cảnh của mình, nhưng cũng lấy làm may mắn, chính vì giọng nói như chuông hỏng này nên nàng mới có thể cùng hắn trở thành vợ chồng.




      Hắn một tay chống lên cửa sổ, nhấc chân nhảy từ bên ngoài vào. Ngọn đèn bàn bỗng lay động, suýt nữa phụt tắt. Nàng kìm được lui về phía sau vài bước.




      Một tay hắn đỡ eo nàng, một tay nâng cằm nàng, nàng bị ép phải áp sát vào cơ thể hắn, tuy từng cùng hắn cưỡi chung một ngựa, từng cùng hắn chung chăn gối, nhưng bị hắn ôm vào lòng một cách thân mật thế này thì đây là lần đầu tiên. Sắc đêm mờ ảo, trong tay áo cẩm bào to rộng của hắn dường như ẩn nấp vô số dã thú. Nàng cảm thấy đầu ong ong hỗn loạn, toàn thân như lửa đốt, nhưng lại dám lên tiếng, sợ giọng của mình sẽ phá hoại giờ phút đẹp đẽ này.




      Gió từ cửa sổ lùa vào, hơi rượu nồng nặc người hắn tỏa ra. Nàng xưa nay thích ngửi mùi rượu, nhưng vì từ người hắn nên ngửi vào cũng thanh trong lạ thường, hề cảm thấy chán ghét, chỉ cảm thấy mạnh mẽ oai phong.




      Hắn ngà ngà say, đôi mắt càng tuấn lãng mê người, nàng như trầm mê trong mộng cảnh, biết đêm nay là đêm nào.




      Hắn bóp cằm nàng, “Vui lắm phải ?”




      Nàng bỗng xấu hổ đỏ mặt. Đương nhiên là vui rồi, cả đời này chưa bao giờ vui như vậy.




      “Nàng xem nàng ngồi trong kiệu kìa, cười đến nỗi chẳng thấy mắt mũi đâu.” Hắn hề khách sáo vạch trần tâm sự của nàng, giọng điệu tràn đầy chế giễu, còn có một chút mỉa mai, bị nàng tỉ mỉ phát hiện ra.




      Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Làm gì có.”




      Hắn cười nói: “Cuối cùng thì cũng mặt dày mày dạn lấy được ta rồi, thật dễ gì.” Người xưa nay lạnh lùng, khi cười lên lại ấm áp một cách bất ngờ, chỉ cảm thấy sóng mắt hắn lay chuyển, phong lưu vô hạn. Nhưng lời nói ra lại dễ nghe chút nào, khiến người ta thật xấu hổ.




      “Lẽ nào thiếp tốt đến vậy sao?” Nàng uất ức dẫu môi, ngượng miệng nói: “Luận tướng mạo luận bản lĩnh luận nhân phẩm, thiếp đều là nương vạn...” Nàng hơi khiêm tốn một chút, “Được rồi, ít ra thì cũng là nương trăm người có một.”




      “Để ta xem thử da mặt nàng dày chừng nào.” Ngón tay hắn vạch qua má nàng, bóp lấy gò má mềm mịn, dùng lực véo một cái.




      Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, đêm tân hôn mà hắn lại cười nhạo nàng như vậy, gương mặt nhỏ vốn vui mừng bỗng tối hẳn . Hắn ôm xốc nàng lên, mấy bước đến trước giường. Dã thú trong tay áo như được thả ra hết, chiếc móc nhỏ tấm rèm màu đỏ bị một trận cuồng phong bạo vũ, rung lên giòn giã.




      Nàng căng thẳng gần như nhũn ra tay hắn. Nàng mất mẹ từ lúc còn thơ, đối với chuyện tiếp theo đây trong đầu hoàn toàn mờ mịt, trái tim căng thẳng đến mức sắp nhảy ra khỏi ̉ họng.




      Giá y trượt xuống, quần áo còn lại chỉ như một làn khói xanh, bỗng chốc tan biến đầu ngón tay hắn. Da thịt trắng muốt lộ ra trong khí tĩnh lặng của sắc đêm, như một đóa hoa thoang thoảng mùi hương, mời người đến hái. Tay hắn từ vai nàng vuốt xuống dưới, dừng lại ̉nh đồi cao vút. Nàng như bị điểm huyệt, máu huyết toàn thân như ngừng chảy, chỉ có khoảng trời dưới ngón tay hắn là máu nóng dâng trào hừng hực.




      Nàng hình dung được cảm giác khiến hồn bay tận chân mây đó, chỉ muốn ngất cho xong. Tay trượt xuống chân, nàng bất giác tránh , nhưng chống nổi khí thế như chẻ tre của hắn. Lửa cháy lan khắp cánh đồng, nước ngập Kim sơn.




      Hắn nhịn được lại giễu cợt, “ chỉ mắt nhiều nước, ở đây nước cũng nhiều lắm.”




      Nàng xấu hổ biết giấu mặt vào đâu, ôm cánh tay hắn cắn mạnh một cái.




      Hắn hít một hơi, bất ngờ vươn mình xông vào bên trong, một cơn đau như xé tim xé phổi lập tức khiến nàng nhả ra. Dị vật đột ngột xâm nhập như thiết kỵ quét sạch ngàn quân, xông pha ngang dọc trong nhụy hoa mềm mại, cơn đau chưa bao giờ nếm trải này trong phút chốc như hồng thủy cuốn trôi tất cả khoái lạc dịu dàng ban đầu. Nàng chưa bao giờ đau đến vậy, nước mắt như suối tuôn trào trong lúc giãy dụa, nàng cắn lấy cánh tay hắn. Phát cắn này khiến vó ngựa chinh phạt của hắn càng mãnh liệt hơn.




      Nàng đau đớn nhả ra, nghẹn ngào nói: “Chàng ức hiếp thiếp.”




      “Ức hiếp nàng thì đã làm sao.” Hắn hừ một tiếng. “ đường nàng ít giày vò ta lắm sao, từ lâu ta đã muốn xử lý nàng rồi, hôm nay vừa hay được báo thù rửa hận.”




      Nàng hít một hơi: “Đau quá, chàng phạt thiếp làm chuyện khác được sao?”




      được, cứ phải phạt nàng chuyện này.” Nói xong lại là một hồi xông pha mãnh liệt, “Nàng còn dám uy hiếp ta nữa, thật là to gan.”




      Hắn bày ra bộ dạng chờ thời cơ báo thù, nàng hơi đuối lý, chỉ đành níu chặt góc chăn, liều mình nhẫn nhịn cơn đau. Mỗi lần xong một hồi nàng lại đau khổ hỏi: “Được chưa?” Nàng hỏi một lần là lại đổi được một lần “đáp trả” mạnh mẽ của hắn, khiến nàng sợ hãi dám hỏi nữa, chỉ cắn môi lòng thầm đếm cừu.




      Thấy cừu đã đếm hơn ngàn con mà hắn vẫn chưa báo thù xong, nàng thật sự sợ hãi, lẽ nào sau này mỗi đêm đều phải thọ hình như vậy sao?




      Cuối cùng cũng gượng được đến khi mây tan mưa tạnh, hắn bước xuống khỏi người nàng. Nàng thở phào một hơi, có cảm giác thanh thản sau khi giành lại sự sống trong cái chết. Sung sướng gì đó đều là gạt người, rõ ràng là chết sống lại, đau đớn tột cùng mà.




      Gia Luật Ngạn đứng dậy khoác cẩm bào, đẩy cửa phòng ra, Sơ Ảnh và Ám Hương cúi đầu hầu bên ngoài, khiêng nước nóng đã chuẩn bị từ trước vào, sau đó lại cặm cụi cúi đầu bước ra, thầm đóng cửa lại. Tuy hai người họ quen việc thạo đường, nhắm mắt làm ngơ, nhưng lại khiến Mộ Dung Tuyết xấu hổ chốn dung thân, giống như cảnh hoan ái vừa rồi đều bị hai người họ tận mắt nhìn thấy hết. Nàng chống thân thể mỏi nhừ muốn ngồi dậy, ai ngờ chân vừa chạm đất, thân dưới lại nhói đau, nàng nhịn được phải nhíu mày rên một tiếng.




      Gia Luật Ngạn phì cười: “Chẳng phải thể lực nàng tốt lắm sao, chân trần cũng có thể đâm quàng đâm xiên trong ruộng cải dầu mà.”




      ngờ hắn lại dùng từ đâm quàng đâm xiên[1] này, hắn so nàng với thứ gì đây? Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, đôi mi run rẩy chớp chớp vài cái như cánh bướm, nước mắt tuôn trào như đê vỡ.




      [1. Nguyên văn: Lang bôn thỉ đột, nghĩa là chó lợn chạy tứ tung.]




      “Được rồi, được rồi, đùa mấy câu thôi đã chịu được rồi.” Hắn ôm nàng đặt vào bồn nước, tắm rửa cho nàng rồi tấm tắc nói: “Thân hình này còn sợ bị nhìn thấy sao, thổi tắt đèn là tưởng ta nhìn thấy gì à?”




      Nàng xấu hổ kinh ngạc hỏi: “Chàng nói trong đêm chàng cũng nhìn thấy được sao?”




      “Vật nhỏ thì nhìn rõ, nhưng lớn như nàng thế này, lại còn trắng tinh như vậy, đương nhiên là thấy vô cùng rõ ràng.”




      Vừa thấy nụ cười giễu cợt hề che giấu của hắn, nàng xấu hổ đến mức muốn ngất , ôm lấy cánh tay hắn ̣nh cắn xuống.




      Hắn bóp mặt nàng kéo ra, vô cùng nghiêm túc nói: “ thế gian này nữ nhân khóc giỏi nhất chính là nàng đó. Dìm bảy cánh quân cũng thành vấn đề.”




      “Ai bảo chàng ức hiếp thiếp.” Nàng khóc hu hu càng thương tâm hơn.




      Hắn chìa cánh tay ra trước mắt nàng: “Nàng xem , ai ức hiếp ai đây?” Bên có ba dấu răng nông sâu lẫn lộn. Hắn nghiêm túc nói: “Bổn vương từng tuổi này rồi vẫn chưa từng bị cắn hết. Trừ chó ra.”




      Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, quay đầu nhảy lên giường lấy gối đập thật mạnh. Hắn rõ ràng có gương mặt mê đắm chết người đền mạng, tại sao lại phối với cái miệng tức chết người đền mạng như vậy chứ?




      Hắn dường như rất hưởng thụ bộ dạng tức tối hờn dỗi của nàng, cười híp mắt cứu chiếc gối trong tay nàng ra, nhanh chậm nói: “Bây giờ tại sao lại biến thành cừu non bị ức hiếp rồi? Chẳng phải nàng lợi hại lắm sao? Ngay cả bổn vương cũng dám uy hiếp mà.”




      Nàng dẫu môi nói: “Lẽ nào chàng muốn ghi thù cả đời sao?”




      “Đương nhiên.”




      “Thiếp ́ch thực có chỗ đúng, nhưng thiếp cũng cùng đường mạt lộ vạn bất đắc dĩ mà, sau này thiếp sẽ bồi thường gấp bội được ?” Nàng chớp đôi mắt ươn ướt giống hệt một con cún đáng thương.




      Hắn hừ một tiếng: “Xem biểu hiện sau này của nàng đã.”




      Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lập tức lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin, “Thiếp nhất ̣nh biểu hiện vô cùng hoàn hảo, để phu quân bới lông tìm vết gì được.” Nàng vỗ ngực, “Phu quân chờ đó mà xem. Thiếp dám bảo đảm, những ngày tháng phu quân ở bên thiếp nhất ̣nh ngọt ngào còn hơn cả mật nữa.”




      Gia Luật Ngạn: “......” Lúc này hắn hoàn toàn chắc chắn rằng sự tự tin của nàng chính là rèn bằng sắt.
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    5. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      ko biết có đoạn ngược nam ko , hóng quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :