1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng, nhưng đáp lời, ánh mắt điềm nhiên kia dường như nói câu hỏi của nàng vừa ngu ngốc vừa kỳ lạ.






      “Đa tạ ngài.” Nàng cười, nhưng mắt lại đẫm lệ. “Ngài còn nhớ khúc ca tôi hát cho ngài nghe ?”






      Hắn đáp, ánh mắt lãnh đạm chút gợn sóng.






      “Tôi hát cũng rất hay đúng ?”






      Nàng thật muốn nói với hắn vài lời nữa, để hắn nhớ được giọng nói của nàng.






      Nhưng hắn vẫn điềm nhiên im lặng như cũ.






      Nước mắt cuối cùng nhịn được nữa, chảy ra khóe mắt. Có bỏ mới có được, so với hạnh phúc cả đời thì giọng nói chỉ là chuyện nhỏ. Nàng đưa mu bàn tay lên chùi nước mắt, cười với hắn nói: “Ngài thích tôi đúng , bởi vậy mới nghĩ cách giúp tôi để tôi trúng tuyển.”






      Nàng tràn đầy hy vọng nhìn hắn, lòng nghĩ cho dù hắn chịu thừa nhận, chỉ cần lộ ra chút ánh mắt khẳng ̣nh thì nàng sẽ cảm thấy mối tình đơn phương này xứng đáng.






      Nhưng hắn nói tiếng nào, quay người rời .






      Có lúc nàng cảm thấy mình thật may, lần đầu tiên tình chớm nở trái tim rung động lại gặp phải một nam nhân lạnh lùng. Nhưng nghĩ kĩ lại, cảm thấy ông trời đối với nàng coi như cũng bạc, để trước khi nhập cung nàng gặp được hắn, nếm trải được mùi vị thích một người, cũng gặp được một cứu tinh, bất luận là hắn lạnh lùng thế nào thì rốt cuộc hắn vẫn giúp nàng.






      Nàng múc chút nước giếng nuốt viên thuốc kia xuống.






      Nước giếng mát lạnh, từ ̉ họng thấm vào tận tim.






      “Gia Luật Ngạn, Gia Luật Ngạn.” Nàng thấp giọng gọi tên hắn, ́ nhớ giọng nói của mình khi gọi cái tên này, nếu nửa đời còn lại gặp được người nàng thích, vậy thì những hồi ức có cùng hắn cũng đủ tiêu pha nửa đời rồi.






      Hắn đứng trong hành lang, gió thổi từ trước mặt đến, kéo mãi về phía sau. Nhiều năm rồi chưa từng có ai gọi tên hắn như vậy, bỗng nhiên nghe được, thật giống như lời nói trong cơn mê. Giọng nàng rất hay, mềm mại sáng mượt, tựa như tiếng suối róc rách, đáng tiếc...






      Đời người có gì thập toàn thập mỹ, có được ắt có mất.






      Hắn bước nhanh ra khỏi hành lang.






      Sau buổi cơm trưa, đoàn người lại tiếp tục lên đường, đến nửa canh giờ đã vào đến Kinh thành, Gia Luật Ngạn đưa các túc vệ và tú nữ từ Vĩnh An môn vào thẳng Hoàng thành.






      Vừa nhập cung, khí dường như nặng nề hơn thường ngày, tường cung và hành lang đều vắng lặng, chỉ nghe được tiếng xe ngựa tiến vào.






      Đến Thừa Thiên môn, xe ngựa bị cấm, các tú nữ đều xuống xe.






      Mộ Dung Tuyết tuy chưa từng vào cung, nhưng kiến trúc sơn son thiếp vàng trước mắt, hành lang đá bạch ngọc dưới chân, đầu rồng phun nước khắc tường, cung đăng đỏ tươi dưới mái hiên, ngói lưu ly vàng rực dưới ánh nắng, tất cả đều chỉ rõ nơi này chính là Hoàng cung Đại Châu.






      Tổng quản Nội vụ Tô Xuân Quý ́ch thân đưa nội thị cung nữ đến nghênh đón đoàn người Chiêu Dương vương.






      Thấy Gia Luật Ngạn xuống xe ngựa, Tô Xuân Quý lập tức tươi cười tiến lên hành lễ: “Vương gia đường vất vả rồi.”






      Gia Luật Ngạn gật đầu hỏi: “Hiện giờ Hoàng thượng ở đâu?”






      ở Ngự thư phòng.”






      “Vậy bổn vương đến giao chỉ.” Nói xong liền giao các tú nữ cho Tô Xuân Quý, còn mình phục mệnh với Hoàng đế.






      Ánh mắt Mộ Dung Tuyết bất giác bị hắn dẫn dắt theo. biết hắn đã thay một bộ Mãng bào từ lúc nào, kim long Mãng bào giương nanh múa vuốt bay lượn giữa biển mây, chỉ là một bóng lưng thôi đã có khí vũ hiên ngang uy nghiêm bức người như vậy. Nàng chưa từng cảm thấy mình và hắn có khoảng cách thân phận, vì lúc đầu hắn xưng tên là Diệp Luật, là một công tử tuấn tú bất phàm, sau đó dù đã biết hắn là Chiêu Dương vương, nhưng cũng vì ấn tượng ban đầu nên chưa từng sợ hắn.






      Lúc này hắn thân mặc Mãng bào, đầu đội Vương quán, nàng mới cảm giác được thân phận của hắn một cách xác thực, càng cảm thấy mình và hắn thật sự có khả năng. Cho dù được chọn nàng cũng thể có quan hệ gì với hắn, vì hắn là Chiêu Dương vương cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là một bá tánh bình dân.






      Nàng ôm ý nghĩ được nhìn hắn thêm lần nào thì hay lần ấy, ánh mắt rời nhìn theo bóng hắn, hi vọng tương lai có thể thêm được một hồi ức.






      Hắn dường như cảm nhận được có người nhìn mình, đột nhiên quay đầu, vừa khéo đụng phải ánh mắt ngóng trông nóng bỏng mang chút bi thương. Nàng vội cúi đầu, nhưng ánh mắt kia đã in lại trong đầu hắn. Từ khi nàng xuất hiện trước mắt hắn, lúc nào cũng là dáng vẻ khỏe mạnh hoạt bát, cho dù là chạy trốn bị bắt cũng giương nanh múa vuốt chịu nhận thua, bộ dạng đau thương ủ ê chút tinh thần này thật khiến người ta quen lắm.






      Tô Xuân Quý đưa các tú nữ vào Thừa Thiên môn, sắp xếp cho họ ở Xuất Tụ cung.






      Sau khi tắm rửa xông hương, có mấy vị nữ quan trong cung đến nghiệm thân cho các tú nữ. Cởi sạch sẽ để người ta nhìn trái nhìn phải, Mộ Dung Tuyết xấu hổ mặt đỏ tận mang tai, cho dù tắm trước mặt Gia Luật Ngạn nàng cũng cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng thế này.






      Mười hai tú nữ đều hoàn bích, sau khi nghiệm thân, y trang chỉnh tề, được Lưu tư nghi giảng giải quy tắc trong cung và lễ nghi diện thánh. Sau khi nghỉ ngơi một ngày là lúc Hoàng đế ́ch thân tuyển chọn tú nữ. Sáng sớm Lưu tư nghi đã đưa đến cung trang màu xanh giống hệt nhau, tất cả các tú nữ đều để mặt mộc, ngay cả tóc cũng chải cùng một kiểu, như vậy mới chọn ra được người có vẻ đẹp tự nhiên như xuất thủy phù dung[1].






      [1. Xuất thủy phù dung: hoa sen chớm nở.]






      Sau khi thu xếp xong xuôi, mười hai tú nữ đều hầu hành lang ngoài điện. Một lúc lâu sau, chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng vỗ tay, rồi dần dần từ xa tiến lại gần, ám thị Hoàng đế sắp giá lâm, Lưu tư nghi lập tức nói: “Quỳ xuống cung nghênh Thánh giá.”






      Các tú nữ lập tức quỳ hai bên cửa điện, Mộ Dung Tuyết được đứng thứ nhất bên trái, căng thẳng đến nỗi tim như ngừng đập, từ tối qua ̉ họng nàng đã đau như lửa đốt, sáng nay thức dậy như có thứ gì nghẹn lại, nói chuyện vô cùng khó khăn. Nàng thấp thỏm nghĩ, hỏng giọng là có thể bị chọn sao? Nếu Hoàng đế háo sắc quan tâm đến giọng nói, chỉ nhìn gương mặt thì sao?
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 17

      Thục phi báo ơn





      Minh đế phải là một Hôn quân, trị việc quốc sự cân bằng triều chính rất có thủ đoạn, nhưng cũng thể coi là một Minh quân, vì quá trầm mê vào đàn ca múa hát. Hoàng quý phi Kiều Tuyết Y cùng ông ta đến tuyển tú hôm nay chính là sành về nhạc khí nên rất được sủng ái. Còn Triệu Chân Nương thuở nhỏ bần cùng, từng theo một nghệ nhân Tô Châu học bình đàn[1], đây cũng là một nguyên nhân quan trọng để được Minh đế sủng hạnh sau khi nhập cung. cầu khắt khe của Minh đế đối với thanh nhạc luật đã đạt đến mức biến thái, cho dù là cung nữ nội thị hầu hạ bên cạnh cũng phải có giọng nói êm tai, Gia Luật Ngạn chính là cược ở điểm này. Nhưng Mộ Dung Tuyết lại biết sự tình, tuy đã uống thuốc câm nhưng vẫn thấp thỏm yên, sợ kế này thành, thấy gạch vàng trước mắt lướt qua một đôi giày rồng đế dày, thêu Bàn long vân hải, sau đó là một đôi hài trân châu kim tuyến thêu hoa hải đường, tim nàng giật thót lên ̉.






      [1. Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện vừa hát vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc.]






      Sau khi Hoàng đế vào Nội điện, lúc này Lưu tư nghi mới tuyên triệu. Mười hai tú nữ đứng dậy lần lượt bước vào, đứng thành hai hàng trước mặt Hoàng đế theo thứ tự diễn tập hôm qua.






      Mộ Dung Tuyết xưa nay to gan hơn người khác, các tú nữ kia đều cúi đầu, nàng lại khẽ ngước mắt, chỉ nhìn một cái thôi đã cảm thấy trái tim như chìm vào một gian vô tận, mãi chạm đáy... Minh đế tuổi hơn lục tuần, da dẻ nhăn nheo, râu tóc hoa râm, thân hình béo phị chỗ nào toát ra khí tức già ̃i tàn tạ. Còn đôi mắt đục ngầu kia xem xét các tú nữ như một con kênh kênh rình mồi.






      Nàng lập tức cụp mắt, lòng dâng trào một nỗi sợ hãi muốn tìm đường chạy trốn. Đời này nàng chưa từng nếm trải mùi vị sợ hãi như vậy, cho dù là lúc chạy trốn bị Gia Luật Ngạn bắt được cũng chưa từng sợ hãi, nhưng lúc này nàng thật sự cảm thấy sợ đến mức ruột gan xoắn lại.






      Nàng muốn lấy lão Hoàng đế này, có chết cũng muốn.






      Tô Xuân Quý bắt đầu xướng tên. Tú nữ bị gọi đến tên sẽ bước ra quỳ bái, sau đó tự báo họ tên tuổi tác.






      Rất nhanh đã đến Mộ Dung Tuyết.






      “Dân nữ Mộ Dung Tuyết.” ngờ dược tính lại nhanh như vậy, lúc này giọng nàng đã hoàn toàn biến đổi, khàn đặc trầm thấp, cứ như một chiếc chiêng hỏng. Bản thân nàng bị mình làm kinh ngạc, Minh đế cũng cả kinh, lập tức nhíu mày.






      “Dân nữ Mộ Dung Tuyết, mười sáu tuổi.” Vừa rồi trong lúc kinh ngạc, quên báo tuổi tác, Mộ Dung Tuyết lại bổ sung thêm một câu, lúc này nàng thật sự muốn nghe giọng mình nữa, khó nghe đến mức khiến người ta muốn phát điên, gần như muốn chọc thủng màng nhĩ.






      kinh ngạc trong mắt Minh đế nhạt đến mức còn dấu vết, ông ta với Quý phi Kiều Tuyết Y bên cạnh: “Rốt cuộc Chiêu Dương vương có biết làm việc vậy, nữ nhân giọng như vịt đực thế này cũng tuyển về.”






      Mộ Dung Tuyết chưa từng cảm thấy lời mỉa mai của người nghe lại êm tai đến vậy.






      Kiều Tuyết Y che đôi môi đào, cười ngọt ngào, “Nghe Chiêu Dương vương xưa nay thích nữ sắc, trong chuyện tình ái rất tuyệt tình cạn nghĩa. Nào phong nhã được như Hoàng thượng.”






      Minh đế cười tiếng, bóp cằm nàng ta, “Chỉ có nàng là biết ăn , nữ nhân này cũng tiếc , ràng có dung mạo như hoa như ngọc nhưng lại có giọng như vịt đực, khiến người ta nghe mà sởn cả gai ốc, nào được như giọng của Tuyết Y nàng, êm ái tựa oanh vàng.” xong, lại kề bên tai nàng ta cười thấp: “Đặc biệt là giường.”






      Kiều Tuyết Y đỏ bừng mặt, nũng nịu : “Hoàng thượng mau chọn , các mỹ nhân chờ đến nóng lòng rồi kìa .”






      Trong mười hai tú nữ có mười người được Minh đế giữ lại, chỉ trừ Mộ Dung Tuyết và Tạ Thu Cúc.






      Vì quá sợ hãi, lúc Tạ Thu Cúc tự báo danh tính, lắp bắp ba bốn lượt cũng tên mình, khiến Minh đế rất vui.






      Mười tú nữ được chọn đều được sắp xếp cung thất, chỉ có Mộ Dung Tuyết và Tạ Thu Cúc bị đưa ra khỏi cung, để Dịch sứ của Dịch trạm sắp xếp cho trở về nhà. Mộ Dung Tuyết vô cùng vui mừng, tuy mất giọng hay, nhưng nàng cảm thấy so với mất hạnh phúc cả đời chẳng đáng là gì. Huống hồ nàng tin vào y thuật của cha, ngày tháng còn dài, từ từ trị liệu, tương lai nhất định có lúc phục hồi.






      Tạ Thu Cúc ngây ngốc ôm tay nãi, vẻ mặt sầu khổ. Tuy nàng ta muốn lấy lão Hoàng đế, nhưng cứ cảm thấy mình bị loại trở về nhà nhất định trở thành trò cười của chòm xóm, chừng còn bị nghi ngờ sự trong sạch hay có vấn đề gì đó, nghĩ đến đây, nàng ta nhịn được khóc lóc thảm thương. Trái ngược với bi thương của nàng, gương mặt của Mộ Dung Tuyết vui mừng hớn hở, tinh thần phấn khởi.






      Ai ngờ vui quá hóa buồn, nàng vừa hân hoan bước ra khỏi Thừa Thiên môn, sau lưng bỗng có mấy người chạy đến, cầm đầu là Tô Xuân Quý.






      “Mộ Dung Tuyết, Hoàng thượng triệu kiến.”






      Vừa nghe Hoàng đế triệu kiến, tim Mộ Dung Tuyết bắt đầu đập điên cuồng, nàng bất an hỏi: “Công công có biết Hoàng thượng triệu hồi dân nữ có việc gì chăng?”






      “Lão nô biết.” Tô Xuân Quý ngoáy ngoáy tai, thật sự thể nào chịu nổi giọng nói vịt đực của nàng.






      Mộ Dung Tuyết càng căng thẳng hơn, lão Hoàng đế kia đừng nuốt lời đó nhé. Theo Tô Xuân Quý đến Càn Minh cung, cung thất trước mắt càng nguy nga khí thế, hai con sư tử bằng đồng xanh cao to đứng hai bên con đường đá bạch ngọc, khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Phía Đông của cung thất là Noãn các, phía Tây là Ngự thư phòng.






      Ngoài cửa sổ có bốn cung nữ và thái giám đứng hầu, còn có bốn thị vệ mang đao, yên lặng đứng trước ̣t rồng, hề động đậy, tuy là thanh thiên bạch nhật nhưng lại cảm thấy u ám kinh người.






      Tô Xuân Quý bước lên thềm ngọc, cúi người cẩn thận trước cửa bẩm báo: “Hồi Hoàng thượng, người đến rồi.”






      Mộ Dung Tuyết cung kính đứng chờ dưới thềm, nghe thấy bên trong nói gì, chỉ thấy Tô Xuân Quý ngoảnh đầu vẫy tay với nàng.






      Nàng hít một hơi thật sâu bước lên thềm ngọc, Tô Xuân Quý thay nàng vén rèm gấm trước cửa, mùi Long diên hương xộc vào mũi, nàng quỳ hai gối, cúi đầu khấu bái: “Dân nữ Mộ DungTuyết khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.” Thư phòng rộng rãi yên tĩnh, gạch vàng dưới gối mát lạnh, giọng nàng vô cùng chói tai, tiếng vọng càng khàn đặc khó nghe.






      “Đứng dậy .” đầu truyền đến giọng nói già nua của Minh đế.






      Mộ Dung Tuyết tạ ơn đứng đậy, ngẩng đầu mới phát hiện, chân lão Hoàng đế ôm một nữ nhân, mà nữ nhân này nàng biết, chính là hàng xóm Triệu Chân Nương của nàng lúc trước, bây giờ là Thục phi nương nương.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nàng ta vừa sinh xong, đẫy đà hơn mấy năm trước rất nhiều, châu ngọc đầy đầu, phú quý bức người. Nhưng gương mặt trắng trẻo thanh tú kia vẫn chẳng thay đổi chút nào, Mộ Dung Tuyết vừa nhìn đã nhận ra ngay, cúi người thi lễ với nàng ta. Đối với vị Triệu Chân Nương hại nàng rơi vào hố lửa này, lòng nàng đầy một bụng lửa giận nhưng lại dám biểu lộ chút gì. Nếu phải tại nàng ta thì cũng có kiếp nạn hôm nay.






      “Miễn lễ.” Triệu Chân Nương cười thân thiết, ở trong cung mấy năm, ngay cả nụ cười cũng cao quý đoan trang hơn trước vài phần. Gương mặt béo phị phù thủng của lão Hoàng đế dán vào dung nhan trẻ trung xinh đẹp của Triệu Chân Nương, nghĩ đến cảnh tượng lê hoa áp hải đường[2], Mộ Dung Tuyết cảm thấy lòng vô cùng lạnh lẽo.






      [2. Hoa lê (như mái đầu bạc) áp sát đóa hải đường (như gái trẻ).]






      Lão Hoàng đế nói: “Nghe Thục phi nói trước đây giọng ngươi như vậy?”






      Mộ Dung Tuyết thật còn lời nào để nói với vị đại tỷ hàng xóm này, có thể đừng lấy oán trả ơn như vậy , năm xưa Triệu gia bần cùng, Chân Nương bệnh nặng có tiền chữa trị, là Mộ Dung Lân trị bệnh cho nàng ta lấy một xu. Làm người sao có thể biết đạo lý như vậy chứ?






      “Hồi Hoàng thượng, mùa xuân năm nay dân nữ bị bệnh nặng, giọng đã bị hỏng. Trước khi rời nhà vào Kinh lại bệnh một trận, vì sợ chậm trễ việc vào Kinh nên nghỉ ngơi vài ngày đã lên đường ngay. Lúc đường vẫn luôn mang bệnh nên giọng thành ra thế này. Làm bẩn tai rồng, mong Hoàng thượng thứ tội.” Lý do này nàng đã chuẩn bị từ sớm, đường giả bệnh cũng chính vì lót đường cho hôm nay. Để làm nổi bật giọng nói như chiêng hỏng của mình, Mộ Dung Tuyết ́ ý đè thanh thật thấp thật thô, lại còn nói một hơi thật dài, vậy là nàng vô cùng yên tâm nhìn lão Hoàng đế nhíu mày, bộ dạng đau khổ như bị giày vò.






      Triệu Chân Nương nói: “Hoàng thượng, theo thần thiếp thấy chi bằng để Thái y xem cho muội ấy. Nếu có thể trị khỏi thì giữ lại. Dung mạo của Mộ Dung muội muội là vạn người có một, nhân phẩm cũng là hạng nhất.”






      Tim Mộ Dung Tuyết cứ như sắp ngừng đập, hận thể bước lên bịt đôi môi đào của Thục phi nương nương.






      Hoàng đế ậm ừ gật gật đầu: “Vậy cứ theo lời Thục phi.”






      Dù sao trong cung nuôi thêm một người cũng phải là chuyện gì to tát, nay Triệu Chân Nương rất được ông ta coi trọng, vì tròn ba mươi năm nay, Hậu cung chỉ mình nàng ta sinh được một vị Công chúa.






      “Hoàng thượng, thần thiếp và Mộ Dung muội muội trước đây là xóm giềng, phụ thân muội ấy từng cứu mạng thần thiếp, thần thiếp và muội ấy nhiều năm gặp, thần thiếp muốn ôn lại chuyện xưa với muội ấy.”






      “Ừ, .”






      Sau khi hành lễ cáo lui, vừa ra khỏi Ngự thư phòng, Triệu Chân Nương đã kéo tay Mộ Dung Tuyết, bộ dạng rất lâu ngày mới gặp lại, vui mừng nói: “A Tuyết, muội thật sự ngày càng đẹp ra đó.”






      Mộ Dung Tuyết tức đến nghiến răng, nhưng lại thể nặn ra một nụ cười khan. “Nương nương mới ngày càng đẹp ra đó.”






      “Năm xưa Mộ Dung đại phu cứu ta một mạng, ân tình này bổn cung vẫn ghi nhớ trong lòng, bởi vậy mới cất công đề cử với Hoàng thượng để muội muội tiến cung.”






      Đây mà là báo ơn à, báo thù thì có. Lòng Mộ Dung Tuyết thật sự đã phát điên.






      “Đa tạ ý tốt của Nương nương, chỉ là giọng tôi thể khỏi được nữa, xin Nương nương cho tôi xuất cung .”






      “Trong Thái y viện đều là Ngự y bậc nhất, có khi có thể trị khỏi giọng của muội muội đó. Muội muội chỉ cần ở trong cung, có bổn cung đây, muội muội cần lo lắng.”






      Mộ Dung Tuyết cuống đến ruột gan ̀n cào, nhưng lại thể nói thật với Triệu Chân Nương, chỉ đành dối lòng cảm tạ nàng ta. Máu trong lòng trào lên khiến nàng suýt sặc chết.






      Mộ Dung Tuyết từ khi sinh ra đã cần lo cơm ăn áo mặc, còn Triệu Chân Nương thì khác, hai người ở hai thế giới khác biệt nhau.






      Lão Hoàng đế lúc trẻ tuổi từng có hai nam một nữ, nhưng đều bất hạnh chết yểu, sau đó mấy chục năm hề có thêm con cái, Triệu Chân Nương xuất thân bần hàn thấp kém, vì sinh được Văn Xương công chúa mà một bước lên trời, từ một Thái nữ nhảy lên thành Thục phi, lập tức quyền khuynh Hậu cung. Đối với nàng ta thì mặc lụa là gấm vóc, ăn sơn hào hải vị, ở nhà cao cửa rộng, lấy nam nhân chí cao vô thượng, mới chính là vinh hoa phú quý của nhân gian, là hồng phúc của nữ nhân cả thiên hạ cầu mà được.






      Nhớ lại năm xưa, nếu phải Mộ Dung Lân cứu mình một mạng thì làm gì có hồng phúc hôm nay, bởi vậy uống nước phải nhớ nguồn, muốn báo đáp ân xưa. Đương nhiên, nàng ta hoàn toàn vì báo ơn, thân ở Hậu cung, sức yếu thế , Kiều quý phi vẫn luôn là đối thủ mạnh nhất của nàng ta, nàng ta muốn tìm cho mình một người để chung tay đối phó Kiều quý phi, Mộ Dung Tuyết là nhân tuyển tốt nhất nàng ta nghĩ đến. Chuyện này nhất cử lưỡng tiện, bởi vậy nàng ta mới gắng sức đề cử Mộ Dung Tuyết trước mặt Hoàng đế, cho dù giọng nói của Mộ Dung Tuyết hỏng rồi nàng ta cũng chịu bỏ cuộc.






      Triệu Chân Nương sắp xếp cho Mộ Dung Tuyết ở điện bên trong Gia Di cung của mình, hôm sau thật sự gọi mấy vị lão Thái y có thâm niên của Thái y viện đến xem bệnh cho Mộ Dung Tuyết.






      Vậy là ngày tháng khổ nạn bắt đầu, uống thuốc châm cứu được tiến hành đồng bộ, trị cho nàng sống dở chết dở. Càng đáng sợ hơn là nàng phát hiện giọng mình có dấu hiệu tốt lên, so với hôm tuyển tú, mức độ khàn đặc đã giảm nhiều.






      Triệu Chân Nương vô cùng vui mừng, trọng thưởng cho mấy vị Thái y. Ai cũng biết bây giờ ở Hậu cung đắc sủng nhất, có tiền đồ nhất chính là vị Thục phi nương nương này, mấy vị Thái y dưới sự kích thích của tiền tài danh lợi, đương nhiên nhiệt huyết càng thêm dâng trào, dốc hết tất cả bản lĩnh.






      Mộ Dung Tuyết vô cùng thê thảm, ngày dài tựa năm, sốt ruột như kiến bò chảo nóng, nhưng lão Hoàng đế mỗi ngày đều đến thăm Văn Xương công chúa, vậy là mỗi ngày nàng thể nhìn thấy gương mặt khiến nàng sởn gai ốc kia.






      Điều khiến nàng sụp đổ nhất là, Triệu Chân Nương còn vô cùng vui mừng nói với lão Hoàng đế rằng giọng nàng đã khỏi dần. Lão Hoàng đế lập tức phóng ánh mắt dò xét sang, đảo một vòng dưới người nàng. Mộ Dung Tuyết nói chuyện ́ch thực là tuyệt sắc, mặt mũi thân hình chỗ nào đẹp.






      Mộ Dung Tuyết bị ánh mắt mê đắm kia khiến toàn thân sởn gai ốc, nàng lập tức nặn ra nụ cười xiểm nịnh, cất giọng chát chúa, “ kiều” nói: “Hoàng thượng, nô tỳ còn biết hát tiểu khúc Giang Nam nữa.”






      Nàng nói chuyện bình thường còn đỡ, lúc này ́ ý tỏ vẻ “ kiều”, giọng nói khàn đặc kia lập tức giống như giọng của một hán tử vạm vỡ giả vờ ẻo lả, khiến người ta sởn gai ốc toàn thân. Đối với Minh đế xưa nay vô cùng kén chọn về sắc, giọng nói này hát tiểu khúc Giang Nam thật sự là dùng đàn làm củi, ông ta lộ ra biểu hiện ớn lạnh, bực bội vẫy tay rồi quay đầu sang trò chuyện với Triệu Chân Nương.






      Mộ Dung Tuyết thầm quẹt mồ hôi lạnh, những ngày tháng thấp thỏm yên này thật sự sống bằng chết, được, nàng thể ngồi yên chờ chết như vậy nữa.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 18

      Tương tư thành họa





      Lão Hoàng đế nóng lòng cầu con, trong mấy ngày lần lượt sủng hạnh hết mười vị mỹ nhân, tiếp đó gia phong tước vị. Tần Minh Nguyệt và ́ Thu Ba là hai người tương đối đắc sủng, được phong làm Bảo lâm và Tài nhân. Nhất thời Hậu cung trở thành thiên hạ của nữ nhân huyện Nghi, người mỗi ngày đến Gia Di cung thỉnh an Triệu Chân Nương nườm nượp ngớt, khí kỳ quái này khiến kẻ bàng quan như Mộ Dung Tuyết chỉ biết thở dài, cảm thấy vô cùng may mắn vì mình bị cuốn vào bên trong, ý nghĩ rời khỏi Hoàng cung cũng càng thêm kiên ̣nh.




      Còn Kiều quý phi vốn thịnh sủng, tuy Minh đế vẫn sủng ái nàng ta như xưa, nhưng dù sao cũng sức yếu thế , phòng ốc lạnh lẽo, vậy là trong lúc tịch mịch cũng thường đến Gia Di cung hàn huyên cùng Triệu Chân Nương, chơi đùa với Văn Xương công chúa.




      Thời gian gần đây Mộ Dung Tuyết ở Hậu cung đã thấy rất nhiều mỹ nhân, nhưng gặp được Kiều Tuyết Y cũng thể nói, nàng ta thật sự có đủ vốn liếng để được thịnh sủng mười năm. chỉ có dung nhan tuyệt sắc kinh động lòng người, khí chất cao quý hơn người, đưa tay nhấc chân đều mang theo phong phạm của đại gia khuê tú, nhưng phải đẹp một cách cứng nhắc ̉ hủ, mà lại sinh động tươi tắn muôn màu muôn vẻ.




      Nghe Triệu Chân Nương nói, lúc mười lăm tuổi nàng ta đã vang danh khắp Kinh thành, Hoàng đế vừa gặp đã ái mộ, triệu nàng ta vào cung trực tiếp phong làm Quý phi. Mười năm nay thịnh sủng suy, chỉ tiếc chưa thể sinh được mụn con nào, nếu ngôi vị Hoàng hậu đã sớm về tay.




      Hiếm có hơn là, đệ nhất mỹ nhân ở Hậu cung này xuất thân cao quý, dung mạo xuất chúng nhưng lại hề kiêu căng, đối với tất cả mỹ nhân đều vô cùng ôn hòa. hề ỷ thế hiếp người, tranh giành ghen tuông, mười năm nay đã cùng Hoàng đế trải qua đủ năm lần tuyển tú, hơn nữa lại đặc biệt hiền lương thục đức, giúp Hoàng đế chọn ra toàn những tuyệt sắc giai nhân thật sự.




      Mộ Dung Tuyết bất giác nghĩ, nàng ta thật sự bụng dạ rộng rãi hay vốn Hoàng đế? Với tính cách của Mộ Dung Tuyết, đừng nói là thay nam nhân của mình ́ch thân tuyển chọn mỹ nhân, bên cạnh hắn có nữ nhân khác thôi nàng đã ghen đến mức giấm chua tràn mặt rồi, nào còn bày ra được nụ cười thân thiết dịu dàng với những tình ̣ch cùng mình chia sẻ một nam nhân như vậy?




      Thật sự quá khó rồi, đối với Mộ Dung Tuyết, đây vốn là chuyện thể tưởng tượng nổi, cực kỳ bi thảm, ruột gan đứt đoạn, sống bằng chết...




      Cảnh tượng thường xuất hiện trong Gia Di cung là Minh đế tay bế tay bồng, mỹ nhân vây quanh, rất nhiều dung nhan xinh đẹp trẻ trung vây lấy một nam nhân già ̃i, như tinh tú nâng niu mặt trăng, cảnh tượng này một mặt khiến Mộ Dung Tuyết bội phục lão Hoàng đế càng già càng dẻo dai, một mặt lại cảm thấy thân lâm hiểm cảnh, thấy mình đã nguy hiểm đến mức bên bờ vực. Chỉ cần giọng nàng khỏi lại thì sẽ là lúc vạn kiếp bất phục. Mỗi ngày nàng đều thấp thỏm yên, sợ nhất là giọng mình sẽ khỏi, việc đầu tiên khi tỉnh lại là tự mình lẩm bẩm để nghe giọng nói của mình.




      Tuy vẫn khàn đặc, nhưng vì các Ngự y tận tâm tận lực nên đã khá lên nhiều, cứ theo đà này thì sớm muộn cũng có ngày trị khỏi, bởi vậy nàng nhất ̣nh phải rời khỏi Hoàng cung trước khi giọng nói hồi phục, nhưng ai có thể giúp nàng đây? Trước mặt Triệu Chân Nương nàng thể thổ lộ, những người khác càng có bản lĩnh như vậy. Nghĩ nghĩ lại, người duy nhất có thể giúp nàng chỉ có Gia Luật Ngạn.




      Nàng ngày đêm mong mỏi có thể gặp được hắn một lần. Nhưng cho dù hắn là Vương gia cũng thể tùy ý ra vào Hậu cung. Lúc rảnh rỗi nàng thường lén lấy mảnh vải hắn viết cho mình ra xem, mấy chữ kia đã khắc ghi trong lòng, nhưng lại thấy được người. Nhớ thương như độc dược từng ngày từng ngày ăn mòn xương ́t.




      Hôm nay trời nắng đẹp, Triệu Thục Phi cho nhũ mẫu bồng Văn Xương công chúa đến Hoa viên phơi nắng, tiểu Công chúa chưa tròn trăm ngày, da thịt trắng trẻo vô cùng đáng , nhưng có điều hơi yếu ớt. Đây là đứa con duy nhất của Hoàng đế, quý hơn tất cả mọi thứ, chỉ là phơi nắng thôi cũng tiền hô hậu ủng, mười mấy cung nữ theo hầu.




      Mộ Dung Tuyết cũng theo Triệu Chân Nương đến Ngự hoa viên.




      Dưới giàn hoa, Triệu Chân Nương và nhũ mẫu cùng chơi với tiểu Công chúa, vì giọng Mộ Dung Tuyết quá thô, dám dọa tiểu Công chúa nên chỉ im lặng đứng bên cạnh, nhìn tường cao ngói biếc, nàng hận thể mọc cánh bay ra khỏi chốn này.




      Nắng xuân chói chang, trong Ngự hoa viên sắc màu rực rỡ tràn đầy sức sống, sau hòn giả sơn là bụi hoa tường vi nở rộ, đua nhau khoe sắc. Mộ Dung Tuyết thấy hoa tường vi, bất giác nhớ lại đến lúc ở Dịch trạm phủ Tô Châu, nàng cầu nguyện với Nguyệt lão trước hoa tường vi, lúc đó hắn đứng sau lưng nàng, nói nàng là đồ ngốc. Lúc đó nàng tức tối giậm chân, lúc này nhớ lại bỗng cảm thấy một tiếng “Đồ ngốc” đó mang theo mùi vị chiều, là nàng tự mình đa tình, thêm mật ngọt vào hồi ức sao? Hay lúc đó hắn thật sự có một chút gì đó chiều nàng? Nàng lắc lắc đầu, cảm thấy mình sắp phát điên rồi.




      Từng đóa từng đóa tường vi nở rộ đón gió, khiến người ta nảy sinh cảm giác vật như xưa người đã chẳng còn, nàng thở dài, quay người nói với Triệu Chân Nương: “Nương nương, tôi hái ít hoa.”




      Mộ Dung Tuyết men theo hòn giả sơn. Thời tiết Kinh thành lạnh hơn Tô Châu, hoa tường vi dường như cũng mỏng manh hơn, nàng hái mấy đóa hoa, ánh mắt xuyên qua bụi hoa chỗ rậm chỗ thưa, đột nhiên nhìn thấy hành lang có ba người tới.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nàng vốn nhìn thấy Viên Thừa Liệt và thái giám, mắt hoàn toàn bị một bóng người lấp đầy.




      Hắn mặc một bộ mãng bào xanh mực, dưới chân là đôi giày da hổ, phong thần tuấn dật, khí bừng bừng.




      Vì tương tư quá độ nên sinh ra ảo giác sao?




      Nàng cắn đầu lưỡi, phải ảo giác, là thật. Tim nàng lập tức đập “thình thịch” điên cuồng.




      Gặp lại hắn như thấy được tia nắng xuân chói mắt trong ngày đông, như thấy được con suối mát giữa sa mạc, khiến nàng có cảm giác sống lại trong tuyệt cảnh. thể bỏ lỡ cơ hội, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để nàng rời khỏi nơi này, nàng bỗng bừng lên một sức mạnh và dũng khí vô tận, giống như một con gấu nhỏ ngủ suốt mùa đông, vạch bụi tường vi nhảy ra.




      Viên Thừa Liệt lập tức bày ra bộ dạng hộ giá, còn tưởng là có người hành thích. Gia Luật Ngạn đột nhiên thấy nàng nhảy ra từ sau bụi tường vi cũng khẽ ngẩn ra. Nàng đã ốm nhiều, nhưng lại khiến gương mặt nhỏ càng thêm diễm lệ động lòng.




      Viên Thừa Liệt thấy vậy liền biết điều, cùng vị thái giám kia trước.




      “Vương gia.” Nàng nói được hai chữ liền tiếp tục được nữa, giọng nàng rất khó nghe. Hắn vốn thích nàng, lúc này chắc chắn càng thích. Nàng vừa kích động vừa đau lòng, lập tức nước mắt tuôn rơi. Hai dòng sông mặt này trông cũng tội nghiệp lắm, hắn nhàn nhạt nói: “Mộ Dung nương vẫn khỏe chứ?” Biểu hiện vẫn điềm nhiên như xưa.




      Gặp được hắn Mộ Dung Tuyết mới biết thì ra mình đã trầm mê đến vậy. Một ngày gặp như cách ba thu, giờ phút này chẳng thể hình dung được tâm trạng của nàng như thế nào nữa. Hắn lại chính là cứu tinh duy nhất của nàng hiện nay. Gặp được hắn lòng vô cùng kích động, cứ như sóng dữ cuồn cuộn dâng trào.




      Vậy là chuyện Gia Luật Ngạn có mơ cũng thấy đã xảy ra, nàng như một con tuyết báo nhào đến, nhanh như chớp giật ôm chầm lấy hắn.




      Nhưng đây là trong cung, hắn vội vã kéo nàng ra, ngờ sức lực nàng lại mạnh mẽ đến vậy, hai tay siết chặt lấy eo hắn.




      “Ngài gạt tôi, ngài nói sẽ giúp tôi mà.”




      “Ta gạt lúc nào, chẳng phải bị chọn đó sao.”




      Vốn nghĩ dùng thuốc câm thì nàng sẽ bị chọn. Ai ngờ Triệu Chân Nương lại báo ơn một cách quá chân thành như vậy, cũng quả thật đã ngoài dự liệu của hắn.




      “Nhưng tôi vẫn còn ở trong cung, tôi muốn xuất cung.”




      buông tay trước đã.” Hắn cuống đến toát mồ hôi, vừa gỡ tay nàng vừa nhìn trái nhìn phải.




      “Ngài hứa thì tôi sẽ buông.” Nàng ôm chặt lấy hắn, dùng hết sức lực toàn thân. Khí thế cứ như đập nồi chìm thuyền, đồng quy vu tận[1]. Dù sao bây giờ người có thể giúp nàng chỉ có hắn mà thôi, bất luận thế nào cũng phải liều một phen.




      Hắn bất lực nói: “Ta hứa, mau buông tay.”




      Nàng chùi loạn nước mắt trước ngực hắn, lúc này mới ngước đầu nói: “Ngài mau lên , thì các Thái y trị khỏi giọng tôi rồi là được đâu.”




      [1. Đập nồi chìm thuyền, đồng quy vu tận: cùng tổn hại hay chết chung với nhau.]




      “Mau buông tay, ta biết rồi.” Hắn cuống đến sắp bốc khói, trong cung đông người nhiều chuyện, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì cả hai đều tiêu tùng.




      Lúc này nàng mới buông tay, vừa khóc vừa cười nhìn hắn: “Dù sao tôi cũng cứ bám lấy ngài đó. Ngài giúp tôi thì tôi sẽ đưa văn tự của ngài cho Hoàng thượng xem.”




      Dù sao đã bị hắn cho là mặt dày rồi, thôi thì đột phá xông lên vậy, so với hạnh phúc thì thể diện vốn chỉ là miếng giẻ thôi.




      Hắn vừa tức tối vừa bất lực, hung dữ trừng nàng một cái rồi vội vã rời .




      Mộ Dung Tuyết vui vẻ chùi mặt, ôm hoa tường vi trở về bên cạnh Triệu Chân Nương, tâm tình vô cùng thoải mái.




      Triệu Chân Nương thấy mặt nàng đỏ hoe, tưởng nàng vì giọng nói nên đau lòng trốn nơi khác khóc, liền tốt bụng an ủi: “Chờ giọng muội khỏi rồi Hoàng thượng nhất ̣nh sẽ thích muội. Phương thái y y thuật rất cao minh, gần đây chẳng phải muội đã đỡ nhiều rồi đó sao, muội yên tâm , ông ấy nhất ̣nh có thể trị khỏi cho muội.”




      Mộ Dung Tuyết cũng chỉ đành cười khan, “Để Nương nương phí tâm rồi.”




      Triệu Chân Nương thấp giọng nói: “Muội nói đâu vậy, ta coi muội như muội muội mà, giống ngày xưa vậy.”




      Mộ Dung Tuyết cũng biết nàng ta nói thật hay giả, trông bộ dạng nàng ta giống nữ nhân thành phủ thâm sâu, có dụng tâm xấu, nhưng chuyện nàng ta làm lại khiến người ta thể nào thích nổi, tâm trạng mật của người này là thạch tín của người kia làm sao nàng có thể nói thẳng ra đây, Mộ Dung Tuyết chỉ đành giấu tâm tư trong lòng, thầm mong Gia Luật Ngạn có thể nhanh nghĩ cách cứu nàng ra khỏi hố lửa.




      Ngay Văn Xương công chúa tròn trăm ngày, trong cung huy động nhân lực chúc mừng, bá quan đều tặng lễ vật, lão Hoàng đế thiết yến mời bá quan ở Phúc Thọ các, bồng Văn Xương công chúa đến, kết quả là khi yến tiệc kết thúc thì Văn Xương công chúa lại đổ bệnh.


      Lão Hoàng đế vội vã triệu Thái y đến xem. Thái y chỉ nói là bị cảm, nhưng uống mấy thang thuốc cũng thấy khỏi mà bệnh tình có vẻ ngày càng nặng thêm. Lão Hoàng đế lúc trẻ có mấy đứa con chết yểu, chưa có ai sống quá ba tuổi, đã trở thành chim sợ cành cong. Có câu mắc bệnh vái tứ phương, ba ngày chưa thấy khỏi liền triệu Hốt Danh pháp sư trong cung đến bốc quẻ.
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :