1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 14

      Hoa xinh mau hái





      Tiếng gió bên tai dường như khơi dậy vô số gợn sóng trong biển lòng. Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt nàng, rơi xuống biển hoa, điềm nhiên nói: “Xin Mộ Dung nương tự trọng.”




      Nhịp tim vốn bất an mất tự nhiên trong phút chốc bỗng trở nên rã rời, nàng nhớ lại những lời hắn nói tối qua, xấu hổ buông tay hắn ra.




      Hắn cúi người đưa tay kéo nàng lên ngựa. Khóa lại giữa đôi cánh tay như một chiếc lồng, nàng hận nhất là bị khống chế như vậy, thà liều mình để cá chết lưới rách chứ khoanh tay chịu trói. Vậy là quay đầu tuyên chiến với hắn: “Tôi sẽ còn chạy trốn nữa.”




      Hắn mỉa mai nói: “Thật ngốc nghếch, nếu là ta tuyệt đối sẽ dùng cách ngốc như vậy chạy trốn. Đôi chân ngắn cũn kia làm sao chạy nhanh hơn ngựa được?”




      “Chân ngài mới ngắn ấy!” Nàng vừa xấu hổ vừa bực bội, giận dữ trừng hắn.




      Hắn đảo mắt nhìn nàng rồi quay đầu ngựa về hướng sông, vó ngựa đạp khẽ vào trong nước phát ra tiếng lõm bõm, lòng nàng lại vô cùng nặng nề. Nước sông từ vó ngựa bắn lên chân nàng khiến trái tim đẫm nước lạnh lẽo, chẳng còn chút ấm áp nào.




      Y phục ẩm ướt dính vào chân, chỉ khó chịu mà còn lộ ra hình dạng bắp đùi, nàng vô cùng ngượng ngùng, đôi lúc lại dùng tay kéo y phục để khỏi dính vào chân.




      Hắc liếc mắt nói: “Ai thèm nhìn chứ, chân gì mà ngắn cũn.”




      “Ngài...” Nàng giận đến đỏ mặt, hận thể kéo váy lên cho hắn xem, rõ ràng đôi chân thon dài thẳng như cán bút mà.




      Gió thổi qua, nàng cảm thấy hơi lạnh, liên tiếp hắt hơi mấy cái.




      Nếu nàng bị lạnh cảm nhiễm phong hàn nhất ̣nh sẽ lại phiền phức nữa. Hắn lấy bên eo ra một chiếc bình dẹp miệng nhỏ, nhét vào miệng nàng đổ mấy hớp rượu khử hàn.




      Mộ Dung Tuyết kịp trở tay, bị sặc, vừa ho vừa chảy nước mắt. ̉ họng nóng rát như có lửa đốt, chui vào tận trong lòng, đốt lên ngọn lửa uất ức nàng đã nhẫn nhịn đến cực hạn. Vậy là thu thế lại được nữa, nàng khóc òa lên. Nàng từng tuổi này rồi, chưa bao giờ chịu khổ như vậy, chưa bao giờ mất mặt như vậy, chưa bao giờ để mình dơ bẩn như vậy, tóm lại, bộ dang chật vật sa sút nhất trong đời nàng đều bị hắn nhìn thấy hết, thật sự khiến lòng tự tôn của nàng tan nát thành từng mảnh vụn.




      Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có bao nhiêu nước mắt, có thể khóc đầy một bình ? ngờ hắn thật sự đã xem thường nàng.




      Nàng nghĩ dù sao mình cũng chật vật lắm rồi, có khóc thêm nữa cũng chẳng có gì to tát, đâu thể nào giữ đau khổ trong lòng khiến bản thân uất ức được. Ôm ý nghĩ còn gì để mất, nàng khóc suốt dọc đường về đến huyện Nghi.




      Đến khi nàng thôi khóc nữa, đầu hắn vẫn còn ong ong, thật vô cùng bội phục.




      Đến ngoài cửa thành, hắn mở tay nải của nàng, lấy ra một chiếc áo trùm nàng từ đầu đến chân.




      Mộ Dung Tuyết giương nanh múa vuốt phản kháng, “Ngài muốn làm gì?”




      “Các tú nữ đã lên đường rồi, để tránh tiết lộ tin tức, chỉ nói với bên ngoài là bệnh nặng nên chậm lên đường vài ngày. Bởi vậy thể để người ta nhìn thấy nghênh ngang ngoài đường lúc này, hiểu chưa?”




      Mộ Dung Tuyết “Ừ” một tiếng.




      “Thừa Liệt, ngươi mua ít bánh trái hoa quả, Trương Long, ngươi đến chỗ Tần Chi Ngang đánh xe ngựa đến đây.”




      bao lâu, Trương Long đưa đến một ̃ xe ngựa, Gia Luật Ngạn vứt Mộ Dung Tuyết vào trong xe rồi lại ném tay nải của nàng vào, nói: “Thay y phục khô .”




      Mộ Dung Tuyết mở tay nải lấy ra một bộ y phục thay vào. Tiếc là lại có giày vớ, giày vớ ướt dính vào chân vô cùng khó chịu, nàng liền cởi ra luôn, để trần đôi chân.




      Gia Luật Ngạn ̣nh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe trong thùng xe phát ra một tiếng gào khóc kinh thiên động ̣a, hắn vội vén rèm.




      Chỉ thấy Mộ Dung Tuyết để chân trần, nước mắt vừa mới ngừng bỗng lại được xả ra, tuôn như suối mặt.




      Hắn bỗng hốt hoảng, vội hỏi: “Làm sao vậy?”




      “Chân của tôi.” Nàng khóc đến nỗi mắt sưng lên, “Ngài xem, ngâm nước đến nhăn lại rồi.”




      “...” Hắn nghẹn lời, buông rèm xuống, đau khổ xoa xoa mi tâm. Nữ nhân này rốt cuộc là làm bằng thứ gì vậy...




      Tiếng khóc trong thùng xe bỗng dừng lại.




      Lúc này Viên Thừa Liệt đã mua một bọc lớn bánh trái hoa quả trở về, đưa cho Gia Luật Ngạn.




      “Vương gia đói rồi, mau ăn chút gì rồi hãy lên đường.”




      Gia Luật Ngạn đón lấy, đưa vài cái cho Viên Thừa Liệt và Trương Long, sau đó lên xe ngựa.




      Chả trách nàng khóc nữa, thì ra đã thiếp rồi.




      Hắn thở phào một hơi, ngồi ở bên kia của xe ngựa, ăn mấy quả dâu tằm, sau đó lại cầm một miếng bánh. Bánh mang phong vị Giang Nam này ăn rất ngon, nhưng đối với hắn thì có hơi ngọt.




      Ăn xong hắn dùng giấy dầu gói phần còn lại đặt bên tay nàng, tiện thể nhìn nàng một cái.




      Nàng đã thay y phục nữ nhân, chiếc khăn xanh đầu đã bị gỡ xuống, mái tóc như mây tùy tiện xõa tung thảm, bóng mượt mềm mại như gấm, uốn lượn nhấp nhô như một bức tranh sơn thủy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy tóc nữ nhân khi xõa ra cũng thanh nhã phong lưu một cách riêng biệt như vậy.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đôi môi đào khẽ hé như hờn dỗi. Gương mặt hồng hồng còn vươn dấu lệ, da thịt căng mịn, mắt mày như tranh, chỗ phá cảnh duy nhất chính là mí mắt sưng đỏ, trông hơi buồn cười.




      Hắn nghĩ đến bộ dạng gào khóc của nàng ban nãy, nhịn được mỉm cười, ánh mắt dời rơi xuống chân nàng.




      Giày vớ ướt cởi ra để bên chân. Dáng người nàng thon thả, nhưng đôi chân trắng mịn kia lại mũm mĩm vô cùng đáng , móng chân còn sơn đỏ hồng tôn lên màu da trắng như tuyết, vô cùng quyến rũ xinh đẹp.




      Hắn dời tầm mắt, nói với bên ngoài: “Lên đường.”




      Mộ Dung Tuyết tối qua ngủ được, lại dùng hết sức lực chạy trốn, lúc này vô cùng rã rời. Bởi vậy xe ngựa lắc lư hồi lâu nàng mới tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã đụng phải tầm mắt của Gia Luật Ngạn.




      Có khi nào hắn vẫn luôn nhìn nàng ? Lòng nàng dậy lên ý nghĩ này, bất giác sờ lên khóe miệng, may quá, chảy nước miếng.




      Hắn đặt gói bánh bên người nàng, nói lời nào.




      Nàng đã đói ̀n cào từ lâu,vừa nhìn thấy giấy dầu bên ngoài gói bánh in ba chữ “Phù Dung trai” thì vui mừng khôn xiết, đây là tiệm bánh nổi tiếng nhất trong thành ở huyện Nghi, mùi vị rất ngon. Nàng mở ra ăn mấy miếng bánh đường nâu[1], hỏi: “Có trà ?”




      [1. Đường nâu: Caramel.]




      “Bây giờ có.” Hắn đưa sang vài trái dâu tằm.




      Nàng nhíu mày, vô cùng miễn cưỡng đón lấy rồi ăn sạch.




      Hắn nhịn được nhìn nàng, cánh môi nhuốm đen, phối với mí mắt sưng đỏ...




      Mộ Dung Tuyết ăn no nê, vội vã nhìn xuống chân mình, cuối cùng cũng hết nhăn rồi, nàng sờ chiếc giày ướt, một mình lẩm bẩm: “Làm sao đây, chỉ còn một chiếc giày.”




      Hắn vờ như nghe thấy, nhắm mắt dưỡng thần.




      Xe ngựa suốt ngừng, mãi đến chiều, ngang qua một trấn nhỏ, Gia Luật Ngạn nói: “Dừng xe.”




      Bên đường có một quán trà, một lão hán và một nương mười bốn mười lăm tuổi bận rộn.




      Gia Luật Ngạn hỏi: “Ở đây có tiệm may nào bán giày vớ ?”




      Tiểu nương thấy hắn dung mạo tuấn mỹ, lập tức đỏ mặt, xấu hổ chỉ tay về phía xa xa.




      Gia Luật Ngạn lệnh cho Trương Long tiếp tục .




      bao xa, quả nhiên có một tiệm may nhỏ, Gia Luật Ngạn một lần mua bảy bộ giày vớ, khiến lão phụ nhân kia vui mừng đến mức khép miệng lại được. Bên cạnh là tiệm kẹo, hắn lại vào mua chút đồ ăn vặt. Sau đó đem giày vớ và đồ ăn vặt vào trong xe.




      Mộ Dung Tuyết thật sự có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nếu hắn có ý gì đối với nàng, việc gì phải tốt với nàng như vậy, còn mua đồ ăn vặt cho nàng nữa.




      Nàng kìm được mà suy nghĩ bậy bạ, lẽ nào vì Triệu Chân Nương tiến cử nàng cho Hoàng đế nên hắn mới đè nén tình cảm của mình, dám đón nhận tình cảm của nàng? Nàng càng nghĩ càng thấy đúng, nếu thì hắn cần đưa theo mỗi Viên Thừa Liệt và Trương Long truy bắt nàng, lại thay nàng che giấu tội danh kháng chỉ chạy trốn. Hơn nữa, giày vớ kia cũng rất vừa chân, làm sao hắn biết được cỡ chân nàng, lẽ nào vừa rồi hắn vẫn luôn nhìn chân nàng?




      Lòng tự tin vốn đã tan nát thành từng mảnh vụn, trong phút chốc bị bảy bộ giày vớ và kẹo của hắn dán khít lại, trở thành một lá gan vô cùng cứng cáp. Trực giác mạnh mẽ của nữ nhân cho nàng biết rằng hắn thích nàng, vậy là ý muốn cùng hắn bách niên hảo hợp lại khởi tử hồi sinh. Nhưng có khi nào lại bị hắn vô tình đả kích như lần trước nữa ? Con dao cắm trong tim vẫn còn lóe sáng, nàng do dự một hồi, ăn hết kẹo, cuối cùng lại có dũng khí, quyết ̣nh thử một lần nữa.




      Lúc này, trời ban thời cơ tốt, đột nhiên xe ngựa lắc lư, nàng tự chủ được, thân hình nhào tới phía trước, hướng vốn chính xác như vậy, nhưng nàng quyết tâm điều chỉnh phương hướng, dũng cảm sà vào lòng hắn.




      ngờ hắn lại đưa một cánh tay ra, chặn lại thế vồ đến của nàng, cánh tay cứng đờ còn chạm vào ngực nàng, đau đến mức khiến nàng suýt khóc.




      sao chứ?” Hắn điềm tĩnh nhìn nàng, mặt đổi sắc, ngược lại nàng đã xấu hổ đỏ mặt, tin vừa rồi cánh tay hắn cảm nhận được cảm giác mềm mềm kia, trừ phi đó là một khúc gỗ.




      , cả người hắn đều là gỗ.




      Nàng thất vọng như một thiếu niên tràn đầy ý chí chiến đấu nhưng khổ nỗi đất dụng võ, một tay chống trán, trong lòng rầu rĩ.




      Tịch dương ngả về phía Tây, xa xa truyền đến tiếng hát của gái hái sen, mỗi một câu dường như đều phù hợp với tâm tình của nàng, khiến nàng vô cùng đồng cảm. Chỉ đáng tiếc, người nàng thích tuy ở ngay trước mắt, nhưng dường như lại xa tận chân trời, là một người gỗ có tim.




      Hạo ngữ Tô Châu[2] Gia Luật Ngạn nghe hiểu, chỉ thấy nàng nghe như say như mê, hắn tùy tiện hỏi một câu, “Hát gì vậy?”




      [2. Tiếng ̣a phương ở Tô Châu,]




      Đây là một tiểu khúc Giang Nam, ý thương nhớ tình lang ở phương xa, Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ, rất nhiều người nhau đều dùng lời ca gởi tình, có lẽ nàng cũng có thể thử, vậy là lấy dũng khí nói: “Tôi cũng biết hát, ngài có muốn nghe ?”




      Hỏi xong nàng dám nhìn biểu hiện của hắn, nếu hắn cự tuyệt thì nàng sẽ đập đầu vào thành xe ngất cho xong. Tạ ơn trời đất, hắn nói ”Được”.




      Hát gì bây giờ? Nếu đã là bày tỏ tâm ý, đương nhiên thể hát khúc Cao sơn lưu thủy, vậy là nàng quyết tâm, hát lên khúc “Kim lũ y[3]”.




      [3. Kim lũ y, thơ Đỗ Thu Nương.]




      “Áo vàng chàng tiếc mà chi, tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai, hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.”




      Nàng có một chất giọng rất hay, uyển chuyển dịu dàng, tự hỏi mình đã lấy mười hai thành công lực ra thể hiện, tự nghe cũng thấy rung động tâm can, khiến người ta mơ tưởng, ám thị rõ ràng như vậy hắn nên hiểu ý nàng chứ. Nhưng điều khiến nàng vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối là hắn hề lộ ra chút biểu hiện động tình, ngồi ngay ngắn nghe hát, bộ dạng nghiêm túc còn hơn Liễu Hạ Huệ.




      Lại thất bại rồi. Nàng vừa xấu hổ vừa thất vọng, hoàn toàn có sức lực hát tiếp đoạn sau.




      Nhưng hắn lại vô cùng nghiêm túc hỏi một câu: “Sao hát nữa?”




      Nàng đỏ mặt: “Hát hết rồi.”




      Hắn búng búng tay, nhàn nhạt nói: “Lần trước đàn khúc Cao sơn lưu thủy, thật ra hay bằng hát tiểu khúc sơn dã này.”




      Vậy là ý gì, mỉa mai rằng bề ngoài xuất sắc của nàng chẳng qua chỉ là giả vờ, còn bên trong thật ra lại quê mùa sao?




      Sắc mặt Mộ Dung Tuyết lập tức đỏ bừng, lòng tự tin bị đánh tan nát còn chút gì. Nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ quay đầu ra ngoài, lòng tự tôn bị vứt ngoài xe trong phút chốc lập tức nhanh như chớp quay về trong xương ́t. Nàng ôm gối, biến mình thành một chiếc hồ lô sâu, nước mắt từ từ trào ra nhưng lại bị kiên cường nén xuống.




      “Có phải lại nghĩ chuyện chạy trốn nữa ?” Nàng nói, hắn lại chủ động lên tiếng trước, hơn nữa giọng điệu vô cùng khiêu khích.




      Nàng chu miệng đếm xỉa đến hắn, lòng tự tôn tan nát vẫn chưa dán lại được.




      Hắn cười cười: “Chuyện chạy trốn ngốc nghếch này ta khuyên nên từ bỏ .”




      Nàng càng tức tối hơn, đây là mắng nàng ngốc đó sao.




      “Rất nhanh sẽ hội họp với các tú nữ và túc vệ trước. Đến lúc đó đông người phức tạp, nếu chạy trốn nữa thì bổn vương cũng giấu được tai mắt chúng nhân, sự tình cũng đơn giản như lúc trước nữa đâu.”




      Nàng hiểu ý hắn. Hai lần chạy trốn chỉ có hắn và Viên Thừa Liệt, Trương Long biết, bởi vậy hắn có thể che giấu được, nếu ở chung với những tú nữ kia, hắn cũng thể bao che giấu diếm nữa. Nghĩ vậy, nàng lại cảm thấy hắn đối với mình quá tuyệt tình, tâm trạng bỗng khá lên nhiều.




      Hắn im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Chỉ cần dọc đường thật thà quậy phá nữa, bổn vương bảo đảm sẽ bị chọn.”
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 15

      Đồng hành đường





      Mắt nàng sáng lên, ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”






      “Đương nhiên.”






      Nàng vô cùng vui mừng, nhưng lại dám tin, tiếp tục truy hỏi: “Ngài có cách gì?”






      Hắn xua tay, “Tạm thời vẫn chưa biết.”






      Vậy khác gì nói đâu, nàng bĩu môi, “Ngài gạt tôi thì có.”






      Hiển nhiên nghi ngờ của nàng khiến hắn vui. Gia Luật Ngạn lạnh mặt nói: “Nếu tin ta thì cứ tìm cơ hội trốn , xem có thể chạy được . Lần sau nhà xí ta cũng sẽ chung, có tin ?”






      “Ngài...” Nàng xấu hổ trừng mắt nhìn hắn.






      “Lời ta nói đều là thật, tin cứ thử xem.” Hắn nghiêm mặt, hề có ý đùa cợt.






      “Vậy nếu ngài giữ lời thì sao?”






      “Chưa có ai dám nghi ngờ tín nghĩa của Chiêu Dương vương Gia Luật Ngạn ta.” Hắn bất mãn nhìn nàng hừ một tiếng: “ là người đầu tiên đó.”






      “Vô cùng vinh hạnh.” Nàng nhăn mũi, dáng vẻ nghịch ngợm hồn nhiên. Có lời hứa của hắn, cuối cùng lòng nàng cũng thoải mái nhiều. Hắn đối với nàng dường như cũng tuyệt tình cạn nghĩa lắm.






      suốt một đêm, sắc trời đã khuya mà cũng thấy dừng lại, Mộ Dung Tuyết thầm cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghe giọng Viên Thừa Liệt bên ngoài: “Vương gia, đến Dịch trạm rồi.”






      Gia Luật Ngạn thở phào một hơi, cuối cùng cũng đuổi kịp các tú nữ đã lên đường trước. Tất cả đều như hắn dự tính, nhân lúc trời tối đưa Mộ Dung Tuyết trà trộn vào các tú nữ, thầm che giấu chuyện nàng kháng chỉ chạy trốn. Chỉ cần đưa các nữ nhân này an toàn đến Kinh thành thì vạn sự đại cát rồi, còn về chuyện khiến người ta đau đầu nhất kia... Hắn xoa xoa mi tâm, mong là dọc đường nàng đừng quậy phá gì nữa.






      Xe ngựa dừng trong Dịch trạm, Dịch trưởng đưa người ra đón.






      Gia Luật Ngạn xuống xe, quay người vén rèm.






      Lúc Mộ Dung Tuyết xuống xe đột nhiên thân hình nhũn ra bổ nhào vào lòng Gia Luật Ngạn. Lần này thật sự phải ́ ý, là chân nàng bị tê.






      Gia Luật Ngạn vội dìu nàng: “Làm sao vậy?”






      “Chân tôi tê rồi.” Nàng bóp bóp chân, cũng biết có phải hoa mắt , ngờ lại thấy trong mắt hắn có một tia thương xót. Nhưng tiếp đó hắn điềm nhiên vô tình buông bàn tay dìu nàng ra, lạnh lùng nói: “Đứng một lúc sẽ hết thôi.”






      So với trái tim bị đả kích đến tê liệt từ lâu thì tê chân vốn chẳng là gì.






      Dịch trưởng cung kính nói: “Vương gia, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.”






      Gia Luật Ngạn gật đầu, đưa Mộ Dung Tuyết ăn cơm, sau đó lại đưa nàng vào phòng cuối cùng của Dịch trạm. Còn chưa vào đã nghe bên trong truyền đến tiếng trò chuyện ríu rít.






      Gia Luật Ngạn đứng dưới hiên, nghiêm túc nói: “Nếu có người hỏi thì cứ nói mấy ngày nay mình bị bệnh nên đến chậm hai ngày.”






      “Được, tôi biết rồi.”






      Mộ Dung Tuyết vào phòng, ba nữ nhân bên trong ngước lên nhìn nàng.






      “Mộ Dung muội muội.” Tần Minh Nguyệt đứng dậy kéo tay nàng, ân cần hỏi: “Sao hai ngày trước thấy muội?”






      Mộ Dung Tuyết nặn ra một nụ cười, nói lại một lượt những lời Gia Luật Ngạn dặn dò. Mấy ngày nay nàng ăn ngon ngủ yên, thể lực tiêu hao nhiều, ́ch thực nhìn cũng ốm , thật sự có vẻ như bệnh tật, Tần Minh Nguyệt nghi ngờ gì, vội kéo nàng ngồi xuống, lại chỉ hai nương khác trong phòng nói: “Vị này là ́ Thu Ba, vị này là Tạ Thu Cúc.”






      Mộ Dung Tuyết buồn bã chào hỏi hai nữ nhân kia.






      Tần Minh Nguyệt gặp người quen, hiển nhiên vô cùng hưng phấn. “Muội biết , Triệu nương nương hạ sinh Công chúa trong cung kia đã được phong làm Thục phi, thật sự là niềm kiêu hãnh của huyện Nghi chúng ta.”






      Mộ Dung Tuyết nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, chút hứng thú.






      Tần Minh Nguyệt lại kề bên tai nàng thì thầm: “Bá phụ ta nói, những nữ nhân lần này nhập cung, nếu có thể hạ sinh Hoàng tử thì chừng Hoàng thượng sẽ phong làm Hoàng hậu đó.”






      Mộ Dung Tuyết càng thấy tẻ nhạt hơn, chẳng buồn ừ hử nữa.






      Tần Minh Nguyệt vốn nghĩ Mộ Dung Tuyết dung mạo xuất chúng, nhập cung nhất ̣nh sẽ đắc sủng, bởi vậy mới lôi kéo quan hệ trước để sau này trong cung có chỗ dựa, ai ngờ nàng lại lười nhác buồn nói nhiều.






      Đạo bất đồng bất tương vi mưu[1]. Tần Minh Nguyệt liền hậm hực bàn luận cùng hai vị nương kia.






      [1. cùng chí hướng thì thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.]






      Tạ Thu Cúc vốn xuất thân nông gia, năm ngoái mới dọn đến trong thành buôn bán nhỏ, chưa từng trải việc đời, những lo lắng sợ hãi đối với tương lai đều viết hết lên mặt. Phụ thân của ́ Thu Ba là thương nhân ở Dương Châu, gia cảnh sung túc, cũng đã từng trải nhiều, lần này được chọn làm tú nữ, người nhà cho rằng đây là một cơ hội tốt để rạng rỡ tổ tiên, gởi gắm rất nhiều kỳ vọng vào nàng ta.






      Tuy Tạ Thu Cúc kiến thức nông cạn, nhưng cũng quan tâm đến vận mệnh sau khi nhập cung, ngồi bên cạnh nghe hai người kia trò chuyện, đôi lúc lại hỏi han nghe ngóng.






      Ba nương chụm lại thì thầm nói hăng say, chỉ có Mộ Dung Tuyết lơ đãng xuất thần. Vừa rồi trước cửa Dịch trạm nàng thấy mười mấy túc vệ, trong hậu viện cũng có túc vệ tuần tra canh gác. Chắc dọc đường cũng sẽ như vậy. Nàng e là còn cơ hội chạy trốn nữa rồi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nàng vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức tìm cơ hội thì sáng suốt hơn.






      Lính gác đưa nước nóng đến, Mộ Dung Tuyết cũng mặc kệ, sau khi rửa mặt thì lên giường ngủ ngay. Mấy ngày nay nàng thật sự quá mệt mỏi, cả người rã rời.






      Vừa hửng sáng đã bị gọi dậy, sau khi ăn sáng trong Dịch trạm lại bắt đầu lên đường. Vì lần này là việc của Hoàng gia, năm mươi túc vệ Gia Luật Ngạn mang đến huyện Nghi đều là tinh của Ngự lâm quân, ai nấy đều dáng vóc to cao.
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Viên Thừa Liệt và Trương Long cưỡi ngựa hai bên xe ngựa của Gia Luật Ngạn. Mười hai vị nương chia ra ngồi trong ba ̃ xe ngựa, theo sát phía sau, trước sau đều có túc vệ hộ tống. Một hàng nhân mã oai nghiêm về hướng Kinh thành. Đông người như vậy vốn cần nghĩ đến chuyện chạy trốn. Hơn nữa có những lời Gia Luật Ngạn nói, Mộ Dung Tuyết tạm thời gác lại ý nghĩ này, dự tính giữ gìn sức khỏe, duy trì thể lực, chờ đến Kinh thành rồi lại nghĩ cách.






      Rất nhanh đã đến trưa, đội xe dừng lại nghỉ ngơi.






      Các nương ngồi xe ngựa bức bối lắc lư cả buổi nhân cơ hội này bước xuống hoạt động chân tay.






      Viên Thừa Liệt chú ý nhìn thử, trong xe thứ hai có ba vị nương bước xuống, thấy bóng dáng Mộ Dung Tuyết đâu, chờ chốc lát, hắn nhịn được bước lên hỏi một tiếng: “Mộ Dung nương.”






      Trong xe lặng thinh, Viên Thừa Liệt vén rèm nhìn vào trong, Mộ Dung Tuyết ngủ ngon lành, dáng vẻ y hệt một đứa trẻ. Trong khoảnh khắc lòng hắn bỗng mềm , nhẹ giọng nói: “Mộ Dung nương, xuống ăn trưa thôi.”






      Mộ Dung Tuyết chớp chớp hàng mi dài, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy trong xe ngựa chỉ còn mỗi mình.






      Nàng dụi mắt nhảy xuống xe.






      Viên Thừa Liệt vô thức muốn đưa tay dìu nàng, nhưng vừa nghĩ đến thân phận hiện giờ của nàng, bàn tay đưa ra lại cứng đờ rụt về lại.






      Mộ Dung Tuyết thấy các nương đồng hành đều ngồi dưới gốc liễu, trong tay mỗi người cầm một chiếc bánh lương khô ăn, sao cảm giác cứ như nằm mơ vậy? Thật thể tưởng tượng nổi, lẽ nào những nương này phải là Nương nương tương lai sao? Lẽ nào dọc đường vào Kinh phải sống thế này sao? Trời ạ, đây là đãi ngộ của Hoàng gia sao? Đáng sợ quá rồi.






      kinh ngạc, Viên Thừa Liệt đã ́ch thân lấy lương khô và nước cho nàng, đặc biệt đưa đến trước mặt nàng.






      Mộ Dung Tuyết chớp chớp mắt: “Viên công tử, tôi nuốt lương khô trôi, lẽ nào buổi trưa có cơm rau sao?”






      Vừa dứt lời, các nương gặm bánh đều ngước lên nhìn nàng.






      Mấy tiếng thì thầm truyền đến tai nàng.






      ta là ai vậy?”






      “Đại tiểu thư của Hồi Xuân y quán, nhà giàu có lắm đó.”






      “Vương gia cao quý hơn ta nhiều mà vẫn phải ăn lương khô đó thôi.”






      Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, nhịn được quay sang nhìn Gia Luật Ngạn ở xa xa. Trong tay hắn thật sự là một miếng bánh lương khô, chẳng qua chiếc ghế dưới gối có thêm một chiếc ấm tử sa và một chiếc ly hai quai.






      Nàng chỉ đành nhận lấy lương khô rồi bắt đầu gặm. Bình thường nàng ăn uống kén cá chọn canh, loại lương khô này nàng vốn nuốt trôi, bấm bụng cắn một miếng, lại uống thêm miếng nước nuốt xuống.






      Người tập võ thính lực tốt hơn bình thường, lời phàn nàn vừa rồi của nàng Gia Luật Ngạn nghe rất rõ, lòng vừa tức giận vừa buồn cười, quả nhiên là một người được nuông chiều đã quen, chưa từng xa, ở nơi trước thấy thôn sau thấy quán thế này, có thể có lương khô ăn đã khá lắm rồi, vậy mà còn đòi cơm rau nữa...






      Ăn trưa xong lại bắt đầu lên đường, mãi đến khi sắc đêm sâu thẳm mới đến một Dịch trạm khác. Mộ DungTuyết chưa từng xa lại bị mù đường bẩm sinh, đối với kiến thức ̣a lý chẳng hề biết chút gì, cũng biết đây là đâu, nhìn quy mô của Dịch trạm này khá lớn liền đoán rằng lẽ nào đã đến phủ Tô Châu?






      Quả nhiên là vậy.






      Dịch trưởng đưa lính gác cung kính đón Chiêu Dương vương vào Dịch trạm, lập tức sắp đặt cơm canh.






      Buổi trưa Mộ Dung Tuyết chỉ gặm chút lương khô, lúc này đã đói ̀n cào từ lâu, thấy cơm canh nóng hổi thật sự vô cùng kích động. Hơn nữa Dịch trạm phủ Tô Châu rõ ràng cũng lắm tiền nhiều của hơn nhiều, Dịch trạm nhỏ tối qua vốn chẳng đáng để nhắc đến, khẩu vị cơm canh vô cùng hợp ý nàng, nàng ăn một hơi hết hai chén cơm lớn. Càng khiến người ta kích động hơn là sau bữa cơm còn được tắm nước nóng nữa.






      Mộ Dung Tuyết tắm rửa thật sạch sẽ, lại hái mấy đóa tường vi trong vườn, vắt nước bôi lên tóc, lúc này mới cảm thấy cuộc đời vẫn chưa đến nổi quá thê thảm.






      Gia Luật Ngạn từ trong nội ̀nh bước ra, thoáng ngẩn ngơ, nàng vừa tắm xong đứng dưới bụi tường vi, trông như tiên nữ, nhưng cũng tựa hoa .






      Nàng thì thầm với bụi tường vi kia, tuy giọng rất nhỏ, nhưng lại bị người có thính lực tốt như hắn nghe rất rõ ràng.






      “Xin Nguyệt lão phù hộ cho con lấy được người con thích. Con muốn lấy lão già kia đâu, ̉ chân ông ta biết có bao nhiêu tơ hồng rồi, đâu thiếu gì một sợi của con, Nguyệt lão người nói có phải ...”






      Hắn hơi buồn cười, chắp tay bước đến sau lưng nàng, đột ngột lên tiếng: “Nguyệt lão cũng là một lão già, nói vậy là đắc tội với ông ấy rồi đó.”






      Nàng giật thót, nghiêng đầu trừng hắn một cái rồi quay người ̣nh rời .






      “Hôm nay cha đã đến đây.”






      Mộ Dung Tuyết lập tức dừng bước, kích động hỏi: “Ông ấy đâu?”






      “Đương nhiên là bị đuổi rồi.”






      Mộ Dung Lân quen thân với Tri phủ Tô Châu, bởi vậy đã xin Tri phủ đại nhân đến Dịch trạm gặp con gái một lần, nhưng ngờ lại gặp phải Gia Luật Ngạn.






      Nàng cắn môi, cũng nói gì nữa, quay người rời .






      “Cuối cùng bổn vương đã nghĩ ra một cách.”






      Nàng chỉ đành dừng bước, “Cách gì?”






      “Chờ đến Kinh thành sẽ biết.”






      Giọng điệu úp úp mở mở thế này thật sự khiến người ta tức chết, nhưng nàng lại làm gì được hắn.






      “Bắt đầu từ ngày mai sẽ bị bệnh.”






      “Là ý gì?”






      “Một mình một xe, một mình một phòng, để tránh truyền nhiễm cho người khác.”






      Nàng ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Ý ngài là tú nữ mắc bệnh sẽ thể tham tuyển sao?”






      Khóe môi hắn nhếch lên ý cười, “Rất tiếc, là người Thục phi long trọng tiến cử, Hoàng thượng cũng từng dặn dò rồi, bởi vậy sống phải thấy người chết phải thấy xác.”






      Nàng tức giận phồng mang trợn má, “Vâậy ngài làm vậy là có ý gì?”






      “Lót đường trước đó, đồ ngốc.” Hắn nói xong, chờ nàng giậm chân đã quay người rời .






      Nàng giận đến đỏ mặt, mình rõ ràng băng tuyết thông minh, đa tài đa nghệ, vậy mà hắn dám nói nàng ngốc!






      Quả nhiên kể từ hôm sau nàng “bị bệnh”, được Gia Luật Ngạn sắp xếp một mình một xe, cách ly với các tú nữ khác. Nàng hơi hiểu dụng ý của hắn, kết quả là nghĩ lung tung một đống ý tưởng hay. Có khi nào hắn vì để nàng ở yên, chạy trốn nữa nên mới ́ ý làm ra vẻ huyền bí ?






      Ngang qua một hồ sen, xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi. Gia Luật Ngạn ngồi dưới gốc cây uống nước, đột nhiên nghe thấy trong xe ngựa cuối cùng phát ra tiếng cứu mạng thê thảm.






      Là Mộ Dung Tuyết, hắn suýt chút bị sặc nước, vội chạy tới phía trước vén rèm xe lên.
      Thanhtran thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 16

      Bước bất lực





      Mộ Dung Tuyết yên lành ngồi trong xe, mặt mũi hồng hào, mắt mày như họa, trông vô cùng bình thường, hoàn toàn cần cứu.






      Hắn nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”






      Nàng đưa tay kéo tay áo hắn, cười híp mắt nói: “Tôi có chuyện muốn tìm ngài.” Vừa nhìn thấy nụ cười tinh quái quen thuộc kia, đầu hắn lại bắt đầu phát đau.






      Hắn thấp giọng nói: “Buông tay.”






      “Ngài lập một văn tự, để tôi trúng tuyển.” Nàng đặt mảnh vải và hộp son đã chuẩn bị sẵn bên tay hắn, đưa mắt nhìn, bàn tay nhỏ níu chặt lấy tay áo hắn.






      Hắn vừa cuống vừa giận, trầm giọng nói: “Mau buông tay.”






      “Viết xong tôi sẽ buông.” Nàng như một con cún quật cường, trong mắt là dũng khí sợ trời sợ đất.






      Dưới bao nhiêu cặp mắt, hắn dám lôi lôi kéo kéo với nàng, cũng dám gây ra động tĩnh gì, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi dùng tay chấm son viết qua loa vài chữ giao cho nàng, hung giữ nói: “Mau buông tay.”






      Nàng lập tức buông tay áo hắn, cười rực rỡ như một đóa hoa, “Đa tạ Vương gia, vậy thì tôi yên tâm rồi.”






      Gia Luật Ngạn nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn thể lộ ra chút sơ hở nào, hắn buông rèm, giả vờ gọi Viên Thừa Liệt đến, lớn tiếng ra lệnh: “ xem thử gần đây có đại phu , tức tốc tìm một người đến.”






      Viên Thừa Liệt ngầm hiểu trong lòng, lập tức tung mình lên ngựa, dạo xung quanh một vòng.






      Các tú nữ đều biết Mộ Dung Tuyết bị bệnh, lúc này nghe thấy cho người mời đại phu cũng chỉ nghĩ nàng đột nhiên khỏe, ai biết trong xe vừa xảy ra một màn uy hiếp trắng trợn.






      Gia Luật Ngạn lạnh mặt đứng bên xe ngựa, tức đến nỗi lòng dậy sóng dữ, hay cho tiểu nha đầu , chờ đó , xem sau này ta xử lý thế nào, cả gan uy hiếp bổn vương.






      Một lục sau, Viên Thừa Liệt trở về bẩm báo tìm thấy đại phu, Gia Luật Ngạn liền ra lệnh tiếp tục lên đường.






      Mộ Dung Tuyết ngồi trong xe ngựa, tay nâng niu mảnh vải xé ra từ váy lót, vui mừng nhìn chữ của hắn, tuy dùng son để viết nhưng vẫn rất đẹp. Có bùa hộ thân này rồi, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm cần nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.






      Mấy ngày sau, cuối cùng đoàn người cũng đến được ngoại ô phía Nam Kinh thành. Đã sắp đến trưa, cơm trưa được sắp đặt trong Dịch trạm ở ngoại ô.






      Mộ Dung Tuyết xuống xe, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc, là phụ thân Mộ Dung Lân. Nàng kích động suýt chút nhào đến, nhưng Mộ Dung Lân ở xa xa lại vẫy vẫy tay, ra hiệu cho nàng đừng tiến tới.






      Nàng quyến luyến nỡ nhìn thêm mấy lần rồi cùng chúng nhân vào Dịch trạm.






      Cơm canh rất nhanh đã được chuẩn bị đầy đủ, nàng ăn thấy ngon, lòng nghĩ phụ thân ở đây đợi nàng chắc đã sắp xếp hết rồi, ở đây đông người phức tạp, nàng làm thế nào mới có thể lẻn gặp ông một lần được đây.






      lo lắng, đột nhiên Viên Thừa Liệt đến gọi nàng.






      Nàng kích động buông đũa, theo hắn đến chuồng ngựa phía sau Dịch trạm, nhưng người đứng bên giếng nước phải cha nàng mà là Gia Luật Ngạn.






      Tim nàng “thịch” một tiếng, bước chân bất tri bất giác chậm lại. Tuy thời gian này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, nhưng có nhiều người như vậy ngăn cách, nàng nói được với hắn thêm lời nào nữa. Hắn cũng vậy, thỉnh thoảng tầm mắt rơi người nàng, nhưng cũng chỉ lướt qua như một người xa lạ.






      Nàng đoán hắn nhất ̣nh giận nàng, bởi vậy lúc này nhìn thấy hắn, nàng lập tức cười xòa bước lên xin lỗi: “Vương gia, hôm đó tôi cũng là bất đắc dĩ, ngài giận tôi chứ?” Sự áy náy, bất đắc dĩ, và nụ cười khổ tâm gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của nàng trong phút chốc bỗng khơi dậy cơn giận trong lòng hắn. Nàng coi hắn là gì? Tiểu nhân lời chẳng đáng tin sao?






      thấy sao?” Hắn lạnh tựa băng tuyết, từ giọng điệu đến ánh mắt đều lộ ra khí tức người sống đừng đến gần, nếu giết hết tha.






      “Xin lỗi, phải tôi tin ngài, chỉ là sợ ngài chịu giúp tôi thôi.” Nàng lộ ra bộ dạng đáng thương động lòng hiếm có, đáng tiếc hắn nhìn như thấy, hoàn toàn khôi phục bộ dạng lạnh nhạt vô tình lúc mới quen nàng.






      “Đây là đồ phụ thân chuyển cho .” Hắn đưa sang một gói đồ.






      “Đa tạ Vương gia.” Mộ Dung Tuyết mở gói giấy dầu, chỉ thấy trong gói là một viên thuốc. “Đây là...?”






      “Đây là thuốc câm.”






      Nàng cả kinh, trợn to mắt nhìn hắn.






      “Uống thuốc này rồi giọng nói sẽ bị hủy.” Nói đến đây, hắn khựng lại, “Bổn vương nói được làm được, đã nghĩ cách cho rồi, còn về việc có uống thuốc này thì tự quyết ̣nh .”






      Mộ Dung Tuyết kinh ngạc ngẩn người, ngờ chủ ý hắn nghĩ cho nàng là hủy giọng nói của nàng.






      “Chẳng phải muốn tiến cung sao? Chết cũng sợ, mạng cũng cần, sao, vậy mà tiếc giọng nói này à?” Thấy nàng lộ vẻ do dự, lòng hắn có chút vui, quay người rời .






      “Gia Luật Ngạn.” ngờ nàng lại dám gọi thẳng tên hắn, nhưng bất ngờ là hắn nổi giận, chỉ khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn nàng.






      Mắt nàng rưng rưng lệ, ngây ngốc nhìn hắn, muôn vàn lời nói biết bắt đầu từ đâu. Cuộc gặp gỡ này là duyên phận hay kiếp nạn đã chẳng thể nào phân biệt rõ nữa rồi, nàng thật muốn thời gian có thể dừng lại ngay lúc này, cho dù là trong chuồng ngựa hôi hám.






      “Gia Luật Ngạn.” Nàng nhẹ nhàng gọi tên hắn, nụ cười phảng phất như ráng chiều trong mây. “Tôi chưa bao giờ gọi tên ngài như vậy hết, nếu tôi câm rồi ngài có nhớ giọng nói của tôi ?” Nàng ngây ngốc nhìn hắn, giọng nói mềm mại tựa một làn gió.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :