1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thấy phụ thân sao, Mộ Dung Tuyết yên lòng nhiều. Có lẽ đường vẫn còn cơ hội trốn thoát, nghĩ đến đây, cả người nàng lại dâng trào ý chí chiến đấu.




      Nhưng tình cảnh trước mắt tốt lắm, Gia Luật Ngạn và nàng ngồi chung ngựa. Nàng xưa nay tự do quen giờ lại bị giam trong cánh tay như tù nhân, tâm trạng vô cùng nặng nề, còn tệ hơn nàng, dọc đường im lặng , chỉ thúc ngựa chạy .




      ngờ nàng lại dám chạy trốn, càng ngờ nàng lại còn dám uy hiếp . Tóm lại, dự cảm hay, ở bên cạnh nữ nhân này gặp rất nhiều phiền phức.




      chứng minh dự cảm của rất chính xác.




      Thấy sắc trời dần tối, vừa hay lại đến thị trấn, Viên Thừa Liệt : "Vương gia, chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi đêm nhé, cả ngày đường ngựa cũng mệt rồi, phải nghỉ ngơi." Nhìn sắc mặt Gia Luật Ngạn, lại cẩn thận dè dặt câu: "Dù sao cũng tìm được Mộ Dung nương rồi, đâu cần vội như vậy nữa."




      Gia Luật Ngạn lạnh mặt "Ừ" tiếng.




      Viên Thừa Liệt lập tức đưa mắt nhìn Trương Long, bảo tìm khách điếm.




      Khách điếm duy nhất trong tiểu trấn chỉ có sáu phòng, còn lại hai phòng có người ở đều bị Gia Luật Ngạn bao hết.




      Bốn người dùng bữa cơm đơn giản trong khách điếm.




      Mộ Dung Tuyết bình thường ăn uống rất kén chọn, nhưng hôm nay quá mệt quá đói, hơn nữa nàng nghĩ phải ăn uống cho no để tối đến tìm cơ hội tiếp tục chạy trốn, bởi vậy hơi ăn hết hai chén cơm lớn, khiến Trương Long nhìn đến ngây người, đây có còn là nữ nhân nữa ?




      Sau khi ăn cơm, Gia Luật Ngạn đích thân đưa Mộ Dung Tuyết vào phòng, sau đó nhìn trái nhìn phải trong căn phòng, mặt biểu với nàng: "Tối nay và ta ở chung phòng."




      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, nhưng lập tức : " được, nam nữ thụ thụ bất thân." Khách điếm này điều kiện tồi tàn, phòng ốc cũng rất cũ kĩ, chiếc bàn tróc sơn thắp ngọn đèn tờ mờ, quan trọng nhất chính là chỉ có chiếc giường.




      thản nhiên nhìn : " sao, trong mắt bổn vương phải là nữ nhân."




      Nàng tức giận : "Tại sao?"




      khoanh tay lạnh lùng nhìn nàng, ngừng lại rồi thốt ra câu, khiến người ta tức chết mà đền mạng: "Vì da mặt nữ nhân rất mỏng."




      Mộ Dung Tuyết tức giận hất cằm giậm chân: "Dù sao tôi cũng muốn ở cùng với ngài." Có làm sao nàng trốn được nữa.




      " do quyết định." Giọng điệu chừa đường chối bỏ, vô cùng kiên định.




      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc : "Nay thân phận của tôi là tú nữ, sao có thể cùng phòng với Vương gia được?"




      Môi nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Bây giờ lại nhớ ra thân phận của mình rồi à, vừa nãy ngựa ai chủ động ôm ấp vậy?"




      Nàng đỏ mặt, "Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ."




      " yên tâm, vừa nãy Viên Thừa Liệt và Trương Long có thấy cũng như thấy, còn bây giờ, ngay cả nhìn thấy cũng thể, bởi vậy tổn hại đến thanh danh của , càng để Hoàng thượng biết."




      Xem ra tối nay quyết tâm tử thủ lấy nàng rồi. Nàng suy nghĩ rồi lại : "Tôi muốn tắm rửa."




      Gia Luật Ngạn vỗ tay, lập tức nghe thấy Viên Thừa Liệt bên ngoài thấp giọng hỏi: "Vương gia có gì căn dặn?"




      " gọi người đưa thùng nước nóng đến."




      lúc sau, chủ khách điếm và tiểu nhị bưng ra thùng nước ấm vào.




      Thấy nước được đưa đến, lại có ý muốn ra ngoài, Mộ Dung Tuyết chỉ đành : "Mời Vương gia ra ngoài lúc, nếu Vương gia yên tâm cứ canh ở cửa là được rồi." Nàng cười dịu dàng lấy lòng, tựa như tiểu nương ngoan ngoãn nghe lời nhất.




      Gia Luật Ngạn liếc nhìn nàng rồi quay người ra ngoài.




      Mộ Dung Tuyết lập tức chạy đến bên cửa cài chốt, ngừng lại chốc lát, nàng đưa tay vào thùng nước khuấy vài cái nữa. Nghe thấy bên ngoài còn động tĩnh gì, nàng liền rón rén đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, khách điếm cũng có lợi, sau cửa sổ chính là chuồng ngựa, lòng nàng thầm tính, nhảy ra khỏi cửa sổ dắt con ngựa nhân lúc trời tối chạy trốn chắc cũng có năm phần thắng lợi. Phàm là cơ hội cũng thể bỏ qua. Nàng quyết tâm bưng ghế đến trèo lên cửa sổ, nghiến răng nhảy xuống.




      Sau khi tiếp đất, cơn đau ở gót chân khiến nàng hít hơi lạnh, nhưng lúc này cũng màng đến nữa, nàng vội bò dậy, kết quả vừa đứng thẳng lên đụng phải người, nàng suýt chút kêu lên thành tiếng, sau đó lại tức tốc bịt miệng mình, chớp chớp mắt, "Sao Vương gia lại ở đây?"




      "Ta cũng muốn hỏi tại sao Mộ Dung nương lại ở đây, chẳng phải muốn tắm sao?" Gia Luật Ngạn là ngọn đèn, đưa đèn đến dưới mí mắt nàng, soi gương mặt nàng, dường như muốn xem thử da mặt nàng rốt cuộc dày bao nhiêu.




      Nàng nhanh nhẹn phủi bụi mông, ngượng miệng : "Tôi muốn tìm bộ y phục để thay."




      "Tìm trong chuồng ngựa à?"




      rất nhàng, nhưng ra giọng điệu lạnh đến mức sắp kết băng, nếu là người bình thường, chạy trốn bị bắt sợ đến mức lưỡi líu lại, nhưng nàng lại phải là người bình thường, vẫn giả vờ "Ồ" tiếng, " ra đây là chuồng ngựa à."




      "... ..." Gia Luật Ngạn nghiến răng, miếng thịt thừa[1] mà.




      [1. Nguyên văn là loại thịt ăn ngon, bỏ đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược lý lẽ, điếc sợ súng.]




      Tác giả có lời muốn : Chắc mọi người hiểu tại sao gọi là Hầm thịt kế rồi chứ.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 12

      Cùng chung chăn gối





      Mộ Dung Tuyết mình từ sau tường ra phía trước, vừa đẩy cửa mới nghĩ ra cửa phòng vừa nãy bị mình cài chốt rồi, vào được. Nhảy từ bức tường phía sau lên cửa sổ nàng có bản lĩnh đó, vậy là đành phải dùng bên vai đẩy cửa ra, nhưng vào lúc này, cửa lại được mở ra từ bên trong, nàng thu thế lại được, nhào thẳng lên người Gia Luật Ngạn.




      Gia Luật Ngạn hít hơi lạnh, đưa tay bịt mũi.




      "Vương gia sao chứ?" Mộ Dung Tuyết vừa xin lỗi vừa nghĩ, cửa sổ cao như vậy mà cũng có thể trèo vào được, xem ra là người biết võ công.




      lúc sau Gia Luật Ngạn mới xua được mùi chua khiến người ta khó chịu kia, nghiến răng : "Bổn vương gặp được là may mắn ba đời."




      "Vương gia mệt nhọc cả ngày rồi, vẫn nên cùng Viên đại nhân nghỉ , dù sao nam nữ chung phòng cũng hợp lễ." Nàng cười xin lỗi, vẫn chưa bỏ ý định muốn chạy trốn.




      "Bổn vương cũng muốn chung phòng với , nhưng càng muốn nửa đêm canh ba chạy truy bắt ." cũng vòng vo nữa, trực tiếp chỉ ra ý đồ trong lòng nàng, nếu mắt có thể phóng ra dây thừng trói gô nàng lại từ lâu.




      Mộ Dung Tuyết bất lực, chỉ đành chu miệng : "Tôi muốn tắm rửa, mời Vương gia tránh cho."




      mặn nhạt xem xét nàng, từ trong mũi hừ tiếng khinh bỉ. Ý như , thân hình này của bổn vương có hứng thú nhìn sao.




      Ánh mắt khinh miệt kia giống như thanh Thanh long yển nguyệt đao[1] chém đứt tự tin liên miên bất tuyệt như nước sông của nàng thành hai đoạn. Nếu nghi ngờ nàng về phương diện khác nàng lập tức nhảy dựng lên phản kích ngay, nhưng mặt này nàng thể nào chứng minh được, trừ phi nàng cởi ra cho xem.




      [1. Đao của Quan công sử dụng.]




      Nàng tức giận phồng mang trợn má trừng , hận thể nhúng mắt vào thúng nước để rửa, là có mắt tròng mà. Bổn nương ràng có thân hình nhắn xinh đẹp thế này kia mà.




      Gia Luật Ngạn rửa mắt, chỉ lạnh lùng rửa tay rồi lại rửa mặt, sau đó chắp tay đến ngồi giường, cởi áo ngoài tùy tiện vắt đầu giường, quay mặt vào trong ngủ.




      Mộ Dung Tuyết thấy vậy liền cuống lên, muốn cùng chung chăn gối với nàng sao?




      "Vương gia, ngài muốn ngủ chung phòng với tôi sao?"




      " là phòng đủ, hai là bổn vương cũng muốn nửa đêm canh ba lại thức dậy truy bắt , cứ yên tâm , bổn vương tuyệt đối động vào ngón tay của đâu."




      "Nhưng Vương gia ở đây tôi thể tắm được."




      " có thể tắm."




      Mộ Dung Tuyết: "... ..."




      Lòng nàng vô cùng bức bối, đường hai ngày, đầu tóc mình mẩy đều dơ bẩn, đối với người bị bệnh sạch như nàng nhẫn nại đến cực hạn rồi. Nhưng bảo nàng cởi y phục tắm rửa trước mặt cũng quá khó. Do dự đắn đo cả buổi, nàng đột nhiên nghĩ ra ý hay, thổi tắt đèn . Tối như hũ nút thế này dù sao cũng thấy gì cả. Nghĩ vậy nên nàng cởi y phục, tắm rửa qua loa trong thùng nước, sau đó nhanh chóng bước ra, mò mẫm gội đầu trong bóng tối.




      Vắt khô tóc, nàng chầm chậm dịch đến bên giường.




      hai ngày nàng được yên giấc, lúc mệt thiếp xe, lúc này thấy chiếc giường lâu gặp, cơn buồn ngủ và mệt mỏi ào ạt đến như thủy triều, khiến thân thể vô cùng rã rời của nàng chỉ muốn bò lên giường. Khổ nỗi giường còn có nam nhân.




      Nàng đứng bên giường tranh đấu tư tưởng kịch liệt, cuối cùng gian nan đưa ra lựa chọn: Lên giường ngủ.




      là, người làm đại câu nệ tiểu tiết, sức khỏe là vốn liếng để đường, nhất định phải nghỉ ngơi lấy sức tiếp tục tìm cơ hội trốn chạy. Hai là, vốn là người trong lòng nàng muốn lấy, nếu phải cự tuyệt nàng, nếu phải nàng được chọn làm tú nữ có lẽ nàng động phòng hoa chúc cùng rồi. Ba ấy à, đảm bảo tuyệt đối động đến nàng, điều này nàng tuyệt đối tin tưởng, vì lúc này nàng mang thân phận tú nữ.




      Ngủ chung giường với , cứ xem như giường có thêm con mèo. Nàng giỏi nhất là tự an ủi mình, hơn nữa chống lại được cám dỗ của chiếc giường, cuối cùng đành đáp lại tiếng gọi của cơ thể mà bò lên giường.




      Đêm xuân, dường như khí ấm áp hơn thường ngày, tràn ngập khí tức vạn vật sinh sôi nảy nở. Như hoa đậu khấu tháng hai bén mùi[2], đây vốn là đêm lãng mạn quyến rũ biết bao, tim nàng bắt đầu thình thịch đập loạn, nhưng rất nhanh nó đập loạn nữa. Vì dùng giọng điệu còn Liễu Hạ Huệ hơn cả Liễu Hạ Huệ : " tránh xa ta chút, ngủ đầu kia ."




      [2. Tặng lúc chia tay kỳ 1, Thơ Đỗ Mục, Nguyễn Lãm Thắng dịch.]




      Mộ Dung Tuyết khó hiểu: "Tại sao?"




      "Ta quen." ra muốn tránh né, bất đắc dĩ mới phải chung phòng chung giường. Nhưng ngủ đằng chân và ngủ đằng đầu tuyệt đối có ý nghĩa khác biệt.




      Nàng ngẩn ra : "Tôi cũng quen." Nàng từng tuổi này rồi nhưng chưa bao giờ ngủ dưới chân người ta, cho dù đó là chân Vương gia.




      thấy nàng bất động, cũng thêm, lấy gối đặt ở đầu kia nằm xuống.
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đáng tiếc đối thủ gặp phải là Mộ Dung Tuyết, nàng cũng ôm gối xoay đầu.




      lại xoay lại, nàng cũng xoay theo.




      Hai người xoay lên xoay xuống hết ba bốn lượt.




      Gia Luật Ngạn tức giận đập xuống giường đánh "bốp" tiếng: "Rốt cuộc có ngủ ?"




      Nàng chu miệng : "Ngài định ngủ có, tôi muốn ngủ dưới chân ngài, ngửi mùi hôi chân của ngài đâu."




      "Chân lão tử vốn hề hôi."




      Nàng nhăn mũi: " cả ngày đường hôi mới lạ đó, lúc nãy ngài đâu có rửa chân, tôi thấy ràng mà."




      Gia Luật Ngạn tức đến toàn thân phát run, muốn đưa chân lên mũi nha đầu này bắt nàng ta ngửi xem.




      Nàng sợ chết giằng co với . bất lực hầm hầm xuống giường, đến chỗ nàng vừa tắm cọ rửa hai chân, sau đó hung dữ : "Vậy được chưa."




      Nàng ôm gối chịu thỏa hiệp. "Vậy cũng được, lỡ như lúc ngài ngủ gác chân lên mặt tôi làm sao. Dù sao tôi cũng thể ngủ khác phía với ngài, là ngủ cùng phía, ngài ra ngoài."




      Gia Luật Ngạn nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng đầu hàng. Việc nhịn ắt mưu lớn loạn, nhắm mắt, điều chỉnh nội tức lúc mới đè nén được lửa giận xuống.




      Mộ Dung Tuyết từng tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cùng chung chăn gối với nam nhân, nam nhân này còn là đối tượng nàng vừa gặp , tuy vô vùng mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn kích động hưng phấn nhất thời ngủ ngay được. Nhưng Gia Luật Ngạn bên cạnh dường như chìm vào giấc mộng, hơi thở bình ổn đều đặn.




      Nàng nửa thất vọng, nửa buồn phiền, nhưng cũng từ từ chìm vào mộng cảnh.




      Bao nhiêu ngày nay cuối cùng cũng có giấc mơ đẹp.




      Trong mơ, nàng được lấy Gia Luật Ngạn như ước nguyện.




      mặc hôn bào đỏ tươi cưỡi ngựa đến nghênh thân, đưa bàn tay thon dài mạnh mẽ ra trước mặt nàng, gương mặt tuấn mỹ là nụ cười ấm áp quyến luyến, nàng ngẩng đầu nhìn ngựa, lòng hạnh phúc ngập tràn, dường như ngất ngây trong sóng mắt thâm tình quyến luyến của .




      Bước lên thảm đỏ, nàng cùng bái đường, được đưa vào động phòng. Nàng vô cùng hân hoan dời chiếc quạt tròn, nhưng người xuất trước mặt phải là , người cưới nàng là ông lão gần đất xa trời, dung nhan tiều tụy, tóc bạc phơ, đôi tay đầy nếp nhăn đưa ra muốn xoa lên mặt nàng. Nàng giật mỉnh tỉnh giấc, người đầy mồ hôi lạnh.




      Đêm khuya tĩnh lặng, khung cửa sổ óng ánh sắc vàng của ánh sáng tỏa ra từ ngọn lồng đèn, mờ ảo như tầng sương mỏng.




      Nàng bỗng hoảng hốt phát mình khách điếm nơi xứ lạ.




      Tạ ơn trời đất, đây là giấc mộng. Nàng thở phào hơi, vừa định trở mình, lúc này mới phát chân của mình đặt chân Gia Luật Ngạn.




      Tim nàng bỗng đập điên cuồng, vừa định thầm nhấc chân lên, bỗng đột nhiên nghĩ đến khả năng.




      Nếu nàng trở thành nữ nhân của , vậy nàng thể làm tú nữ được nữa, dâng nàng cho lão Hoàng đế. Ý nghĩ này vừa nảy sinh, liền như bóng ma điên cuồng sinh sôi trong lòng nàng, thậm chí ngay cả tóc nàng cũng tràn ngập ý nghĩ điên cuồng này.




      Mượn ánh sáng yếu ớt, nàng len lén xem xét .




      yên lặng nằm đó, hơi thở đều đặn, mắt mày tuấn mỹ. Đây vốn là người nàng thích, đây mới là người nàng nên lấy.




      Nàng muốn lấy lão Hoàng đế sáu mươi hai tuổi, nếu sinh con rồi bị giam trong cung cả đời, mãi có ngày thoát thân, nếu có con, khi lão Hoàng đế chết nàng phải xuất gia làm ni , cả đời bầu bạn với thanh đăng cổ phật. , nàng muốn kết cuộc thê thảm như vậy. Điều nàng muốn là mối nhân duyên tốt đẹp, nàng muốn ở bên cạnh người mình cả đời.




      Chỉ cần nàng còn hoàn bích nữa tuyệt đối thể nào trở thành nữ nhân của Hoàng đế. Bây giờ nàng và nằm cùng chiếc giường, đây là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Nhưng chuyện này đều là nam nhân chủ động, hoàng hoa khuê nữ như nàng rất khó ra tay, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cảm thấy mặt nóng ran.




      Nàng do dự, lòng như có hai con người giằng co, người mặt dày vô sỉ , so với hạnh phúc cả đời mặt mũi chẳng là gì cả. người khác chính nghĩa hào hùng , nữ nhân quan trọng nhất là thể diện, nếu cả đời bị nam nhân xem thường.




      Nàng cảm thấy người chính nghĩa đúng, sau đó liền giúp người chính nghĩa đánh bại người tà ác.




      Nhưng nhắm mắt lại, tình cảnh trong mơ lại lên trong đầu, vừa nghĩ đến gương mặt già nua tóc bạc đầy nếp nhăn kia, vừa nghĩ đến bàn tay nhăn nheo kia, cả người nàng phát lạnh.




      Người tà ác lại sống dậy, giậm chân , làm hối hận cả đời, mau vứt tự tôn ra cửa sổ .




      Đúng, cứ vứt tự tôn ra cửa sổ trước, chút nữa nhặt lại sau.




      Nàng nghiến răng quyết định như vậy, lấy gan thò tay lên ngực xoa . Dưới lòng bàn tay là da thịt ấm nóng cứng cáp của nam nhân, cảm giác sức sống dồi dào ngập tràn nam khí này khiến tim nàng đập loạn xạ. Nàng đỏ mặt, ngập ngừng hướng xuống dưới, đột nhiên bàn tay chộp lấy tay nàng, nàng giật mình suýt chút kêu thành tiếng.




      Gia Luật Ngạn tỉnh, trong bóng tối nhìn biểu mặt , tim nàng đập như gióng trống, có cảm giác như bị bắt gian tại trận.




      Giọng bình tĩnh điềm nhiên, lạnh lùng vô tình: " muốn làm gì?"




      Tim nàng đập thình thịch, nàng liếm khóe môi, rất muốn , tôi muốn làm chuyện xấu.




      "Tôi ngủ được, muốn sờ xem thử tim ngài có phải làm bằng thịt ."




      Khựng lại chút, hỏi: "Phải ?"




      Nàng nuốt nước bọt : " phải, làm bằng sắt."




      Sau đó, nàng cảm thấy cơ thịt dưới lòng bàn tay giật giật. cười hay tức giận? đáng tiếc, nàng nhìn thấy được biểu của lúc này.




      "Là ý gì?" Giọng khẽ mềm , còn lạnh lùng nữa.




      "Ngài biết tôi muốn nhập cung nhưng vẫn chọn tôi cho bằng được. Tôi đối với ngài tốt như vậy, mời ngài ăn cơm, trị bệnh cho ngài, đối với ngài tấm chân tình, vậy mà ngài lại đối với tôi như vậy. Ngài... lẽ nào phải là lòng dạ sắt đá sao?" Trong bóng tối, giọng chua chát của nàng có chút uất ức, nghe như lưỡi câu móc tất cả ruột gan của người ta ra ngoài.




      Nhưng im lặng lên tiếng, nàng lặng yên chờ câu trả lời của , trong bóng tối, thời gian như bị kéo dài vô tận, im lặng lâu lâu, khiến nàng gần như tưởng ngủ rồi. Nhưng lại câu, " đối với Bùi Giản và Viên Thừa Liệt cũng là tấm chân tình."




      " phải, phải vậy." Nàng vội : "Bùi Giản là biểu ca của tôi, tôi đối với huynh ấy có tình cảm nam nữ, còn Viên công tử, là vì bất đắc dĩ mới phải tìm đến huynh ấy... Tôi chỉ thích mỗi mình ngài thôi."




      Nàng bị lời bày tỏ của mình khiến mặt xấu hổ nóng ran từng hồi, cũng may tối om nên nhìn thấy gì cả.




      lại im lặng.




      "Tôi đối với ngài... vừa gặp . Trừ cha tôi ra, tôi chưa từng nấu cơm nấu trà cho nam nhân nào, tôi nguyện cả đời chỉ nấu cơm nấu trà sinh con đẻ cái cho mình ngài..." Nàng lấy dũng khí, mượn bóng tối xông lên, "Nếu ngài cưới tôi, cả đời hối hận, vì có ai thích ngài như tôi, tôi toàn tâm toàn ý tốt với ngài, cả đời nấu cho ngài những món ăn ngon, nếu ngài muốn ăn mì xào tôi tuyệt đối nấu cơm chiên." Nàng càng càng kích động, ngay cả bản thân cũng sắp bị mình làm cảm động rồi.




      " lôi thôi, ngủ ." đột nhiên lên tiếng, vô cùng thản nhiên ra mấy chữ ấy.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 13

      Tự liệu lấy thân





      Nàng vô cùng thất vọng, bị đả kích đến nỗi chẳng còn muốn ngủ. Nàng tự hỏi dung mạo thân hình đều tệ, lại đối với lòng chân thành, lẽ nào có chút hứng thú nào với nàng sao? Nàng tin, tiếp tục truy hỏi: "Ngài thích tôi chút nào sao?"




      hồi lâu cũng đáp, tiếng thở bình tĩnh đều đặn, dường như ngủ say. Tính nàng xưa nay càng thất bại càng dũng cảm. Lúc này chính là toa sáng trong tương lai tăm tối của nàng, nàng liều hết toàn lực cũng phải bắt lấy, cho dù chỉ là thiêu thân lao vào biển lửa. Vậy là nàng lại thúc vai , hỏi lần nữa.




      hít hơi, dường như rất bực bội đáp: "Bổn vương chỉ thích nữ nhân hiền lương thục đức biết tự trọng tự ái."




      gian tối om tĩnh lặng cùng cực, giọng vô cùng ràng, rơi vào tai nàng sót chữ. Ý này chính là nàng phải nữ nhân như vậy sao? Nàng tức giận : "Tôi hiền lương thục đức chỗ nào, tự trọng tự ái chỗ nào?"




      " nương hiền lương thục đức đương nhiên sờ lên ngực nam nhân, cũng tự đưa mình lên giường."




      Mấy chữ "Tự đưa mình lên giường" kia đâm nàng đau. Nàng xấu hổ đan xen giận dữ, đưa quyền muốn đánh . Trời tối đen nhìn thấy gì ràng cả, nhưng dường như có con mắt nhìn xuyên được màn đêm, đưa tay cản lại quyền của nàng, sau đó đẩy ngược vào trong khiến nàng va phải bức tường.




      dùng lực quá mạnh, nhưng cũng biết tại sao lưng nàng lại đau đến vậy, cơn đau dường như có lửa đốt lan vào tận tim nàng, khiến cả ngực nàng đều đau ỉ. Bất giác, mặt nàng lăn xuống hai giọt nước mắt lạnh lẽo, trong phút chốc nước mắt thành sông.




      Bình sinh nàng chưa từng chịu đả kích lớn như vậy, cũng chưa từng nghe lời nào tổn thương đến tự tôn như "Tự đưa mình lên giường", nàng nghĩ mãi hiểu, tại sao vạch tấm chân tình cho xem lại bị đối xử vô tình như vậy. Nàng càng hiểu rốt cuộc mình có chỗ nào tốt, tại sao lại được thích. Lẽ nào thích người cũng thể lên tiếng , thể chủ động thể tình sao? Cứ phải giấu giấu diếm diếm, ra vẻ trinh nữ thánh nữ sao? Như vậy chẳng phải quá giả tạo rồi sao?




      Nàng vừa đau lòng vừa uất ức, nước mắt ngập tràn đến khi sắp dìm chết hai con uyên ương thêu gối, mới mơ mơ màng màng thiếp .




      Sáng sớm, tia nắng đầu tiên còn chưa tỏ nàng bị Gia Luật Ngạn đánh thức. Trong nắng mai nhàn nhạt, gương mặt như ngọc tạc, đôi mày kéo dài đến tóc mai, khiến nàng nhìn đến thất thần, lòng như thầm , gương mặt đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc lại có trái tim lạnh lẽo vô tình.




      Nàng lười nhác ngồi dậy, chút hứng thú ăn cơm sáng rồi tiếp tục lên đường.




      Vẫn chung ngựa với như cũ, nàng lời, mấy chữ "Tự đưa mình lên giường" như con dao cắm vào tim nàng, lòng như bị thủng lỗ lớn, gió lạnh sột soạt thổi vào. Nhưng người sau lưng nàng lại chẳng hề có ý xin lỗi, thỉnh thoảng tiếp xúc với thân thể , vẫn cứng như vách đá.




      Nàng càng nghĩ càng thấy thoải mái, quay đầu nhìn : "Tôi cho ngài cơ hội để ngài rút lại những lời tối qua."




      "Lời nào?"




      "Là câu ngài với tôi tối qua đó."




      nhíu mày, "Tôi quên rồi."




      Nàng vì mấy chữ đó khóc cả đêm mà lại quên mất. Nàng tức giận : "Tôi phải là nữ nhân tùy tiện, chỉ đối với ngài tôi mới..." Nàng đỏ mặt tiếp được nữa, uất ức bĩu môi. Nàng cho rằng mình là nữ nhân trung trinh chung thủy, ngờ lại hiểu lầm nàng sâu sắc như vậy.




      nhàn nhạt : " muốn tiến cung nên mới có bệnh vái tứ phương, tìm bừa nam nhân. Bất luận là Bùi Giản hay Viên Thừa Liệt cũng được."




      " phải vậy, tôi chỉ thích mỗi mình ngài, ngài chưa từng nghe câu vừa gặp sao?" xong, nàng lại cảm thấy luồng sóng nhiệt qua kẽ tay, nàng thấy lạnh lùng : "Bổn vương tin chuyện vừa gặp . Bổn vương cũng muốn bị người ta lợi dụng."




      Nàng vội buông tay: "Tôi hề lợi dụng ngài, tôi lòng mà." Mặt nàng đỏ như người say, sóng mắt long lanh trong suốt sáng ngời.




      khẽ ngẩn ra, nhìn nàng như suy nghĩ điều gì, cuối cùng vẫn điềm nhiên dời mắt , lạnh lùng : "Người nên lòng là Hoàng thượng."




      Nàng tức đến mức muốn cắn miếng. Phơi bày tất cả chân tình ra trước mắt nhưng lại đổi được hồi đáp như vậy.




      Dọc đường nàng thêm câu nào nữa. Những gì nên nên làm nàng đều tận lực rồi, nhưng chuyện tình cảm xưa nay nào phải người nỗ lực là có thể công đức viên mãn, nàng vẫn hát vở tuồng độc diễn, còn chỉ lạnh lùng bàng quan.




      Khi sông Ninh Lăng xuất trước mắt, nàng biết rất nhanh về đến huyện Nghi.




      Dưới ánh nắng chính Ngọ, nước sông trong vắt như dải lụa đầy màu sắc, bờ bên kia là ruộng hoa cải dầu bất tận, trải dài ra thành biển hoa vàng rực rỡ.




      Nàng quay đầu với Gia Luật Ngạn: "Tôi đau bụng."




      cảm thấy kỳ quái, nàng vẫn luôn hoạt bát hiếu động sao dọc đường lại im lặng như vậy, ra là khỏe.




      chế nhạo: "Chẳng phải là đại phu sao?"




      Nàng vẫn giận , hờn dỗi đáp câu: "Đại phu cũng sinh bệnh mà, có gì kỳ lạ đâu." Lại lúc nữa, nàng : "Tôi muốn giải quyết chút."




      ghìm cương dừng lại.




      Mộ Dung Tuyết nhảy xuống ngựa, thẳng vào rừng cây bên sông.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gia Luật Ngạn ngồi ngựa, từ xa nhìn bóng dáng nhắn yểu điệu kia khuất dần trong lùm cỏ xanh. vốn muốn lại gần chút nữa, nhưng lại cảm thấy thỏa đáng lắm, hơn nữa tay nải của nàng vẫn ở trong tay , người xu tiền, lại có ngựa, có cho nàng cơ hội cũng gây thêm được rắc rối gì.




      Đáng tiếc, đánh giá thấp lá gan của Mộ Dung Tuyết.




      Nhờ bụi cây thấp che chắn, nàng khom lưng chạy về phía bờ sông, nước sông mùa xuân vẫn lạnh thấu xương, nhưng nghĩ đến tương lai thê thảm, nàng nghiến răng lội xuống sông, nước sông Ninh Lăng chảy từ suối Hoán Hoa trong thành, vừa cạn vừa hẹp, nước trong thấy đáy. Nàng nhanh chóng lội qua sông, bờ bên kia là ruộng hoa cải dầu vô tận, lúc này nở vô cùng rực rỡ, nàng khom lưng chui vào ruộng hoa cải dầu cao đến ngực, trốn vào nơi sâu nhất.




      Nàng biết mình có bao nhiêu phần thắng, nhưng nàng biết đây là cơ hội chạy trốn cuối cùng. Chờ khi về đến huyện Nghi cùng những tú nữ kia vào Kinh có rất nhiều túc vệ tùy tùng, nàng còn cơ hội để trốn nữa. Nghĩ đến tương lai tăm tối thê thảm kia, nghĩ đến lão Hoàng đế hoang dâm háo sắc kia, toàn thân nàng lại tràn đầy sức chiến đấu thể khuất phục.




      Gia Luật Ngạn chờ hồi thấy người trở lại, liền đánh ngựa tới, nhìn vào bụi cỏ thấp lùn, bên trong có người, lập tức giận dữ mày kiếm xếch ngược. Nàng quả nhiên lại chạy rồi.




      đưa tay huýt tiếng, Viên Thừa Liệt và Trương Long lập tức theo đến.




      "Các ngươi chia ra tìm hai bên bờ sông."




      Hai người trái phải chia ra tìm dọc theo bờ sông, Gia Luật Ngạn tay nắm roi dài, đưa mắt nhìn bốn phía. Nàng cưỡi ngựa, chỉ dựa vào đôi chân, thời gian chưa đến chung trà có thể chạy đâu được. Có khi nào lội qua sông lẻn vào ruộng cải dầu kia ? nhíu mắt, nhìn sang biển hoa bạt ngàn ở bờ đối diện. Dưới ánh nắng giữa trưa, thửa hoa vàng rực rỡ lấp lánh như dải lụa trải dài, gió thổi qua, biển hoa nhấp nhô.




      Mộ Dung Tuyết trong ruộng hoa dám đứng dậy chạy nhanh, nàng khom lưng cúi người, cẩn thận trốn ở nơi sâu nhất của ruộng hoa. Lúc này nàng quyết tâm vùng lên, có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy, cho dù chỉ là cơ hội mỏng manh nàng cũng phải thử.




      Đập vào mắt là màu vàng lấp lánh, gió ấm nổi lên mang theo mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi. Cảnh đẹp như vậy nhưng Gia Luật Ngạn có lòng thưởng thức, ánh mắt sắc bén như con chim ưng săn mồi. Nàng nhất định trốn ở đây, khẳng định cách lạ lùng.




      Rút ngọn roi dài trong eo, vung tay đánh ra, tiếng "bốp" giòn giã vang lên, ngọn roi dài trong tay như con du long gào thét, khuấy lên cơn mưa hoa màu vàng. Tuấn mã như du long lướt qua ruộng hoa, roi dài rít lên, cánh hoa bay như mưa.




      Lúc Mộ Dung Tuyết nghe thấy tiếng roi đến gần, tim đập như gióng trống, dám chạy nữa, sợ bị nhìn ra hành tung của mình, nàng chầm chậm dịch đến chỗ ruộng trũng thấp, khom người cúi xuống, hai tay đan chặt. Thường ngày nàng chưa từng cúng bái, nhưng lúc này gặp nạn mới ôm chân Phật, niệm mấy tiếng A di đà phật.




      Đáng tiếc, tiếng roi kia như hình với bóng, càng lúc càng gần. Nàng căng thẳng đến mức gần như ngừng thở.




      tiếng roi giòn giã xé gió bay đến, đập tan tia ảo tưởng cuối cùng còn sót lại của nàng.




      đột nhiên ghìm cương, tuấn mã hú lên tiếng, chống hai vó trước.




      Nàng ngẩng đầu lên, ánh nắng chói chang buộc nàng phải nhíu mắt.




      Gia Luật Ngạn ngựa cao cao nhìn nàng, trong ánh nắng vàng rực, trong biển hoa cũng màu vàng, lúc này giống hệt như tình cảnh nàng thấy trong mơ, cưỡi ngựa cao cao đứng trước mặt nàng, tuấn mỹ như thiên thần. Đáng tiếc là phải đến cưới nàng, ngọn roi dài trong tay phủ đầy cánh hoa, nàng nghĩ định dùng ngọn roi này để đánh nàng.




      Nhưng lúc này nàng sợ gì nữa, chầm chậm đứng dậy người mặt đều là cánh hoa cải dầu, nhưng trong mắt lại là ánh sáng quật cường cương liệt, ngước mặt nhìn hắn khiêu khích.




      Gia Luật Ngạn siết chặt ngọn roi dài trong tay, trong khoảnh khắc ấy, sự tức giận trong lòng lúc tìm nàng khiến hắn hận đến nghiến răng, giờ bỗng biến đâu mất hết, hắn nhìn nữ nhân chật vật nhưng quật cường này, lòng bỗng nảy sinh một chút thương xót đồng tình.




      Nàng ́ch thực là một người mặt dày hiếm có, nhưng ́ch thực cũng có một sự dũng cảm hiếm thấy ở nữ nhân.




      Nàng vô cùng chật vật, áo váy ướt đẫm, chạy đến rơi mất một chiếc giày, nhưng cho dù là vậy dung mạo vẫn tuyệt thế vô song. Vì trốn chạy nên làn da vốn trắng như tuyết hơi ửng đỏ, đôi môi hồng hào. Trong đôi mắt trong vắt sáng ngời kia ánh lên tia sáng quật cường hừng hực. Thần sắc này hắn chưa từng thấy ở nữ nhân nào. Hoa vàng như nở rộ xung quanh nàng, toàn thân nàng dường như bừng sáng.




      Một cơn gió đến, thổi tung mái tóc dài tán loạn má nàng, phá hỏng bức tranh đẹp đến mức khiến người ta thất thần này, lúc này hắn mới ngẩn ra, phát giác rằng mình đã nhìn nàng quá lâu rồi.




      “Theo ta về.” Hắn từ ngựa cúi người đưa tay ra, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy, thần sắc cũng ôn hòa hiếm thấy, còn bộ dáng hung thần ác sát lúc truy đuổi nàng hôm qua.




      Nhưng nàng nhìn bàn tay thon dài mạnh mẽ kia, lửa giận bừng bừng lắc đầu: “Tại sao ngài chịu tha cho tôi?”




      Hắn khựng lại, “Ta thể tha cho , danh sách tú nữ đã báo lên triều ̀nh rồi, còn lại là người Triệu thục phi đặc biệt tiến cử với Hoàng thượng.”




      “Ngài cứ nói tôi trốn mất rồi bắt được, được sao?” Nàng biết mình là người điên nói mớ, bởi vậy thanh cũng mềm mại trầm thấp như trong cơn mê, sản sinh một sức mạnh câu hồn đoạt phách. Ánh mắt ươn ướt lấp lánh ánh sáng, tựa như một ngọn sóng biếc nhảy nhót.




      Hắn đột nhiên bị sóng gợn căm phẫn bi ai trong mắt nàng mê hoặc, thì ra thần sắc khi một người chịu uất ức cũng có thể động lòng đến vậy, dường như có thể sản sinh ra những sợi tơ mềm mại quấn lấy lý trí con người.




      Hắn nhíu mắt, dường như bị nàng mê hoặc, lòng bỗng lóe lên một tia do dự, nếu tha cho nàng thì đã sao? Nhưng ý nghĩ này chỉ là thoáng qua, hắn vung cây roi dài trong tay, một cơn mưa hoa rơi xuống, dường như muốn vung đao chém xuống nước để chặt đứt ý nghĩ lóe lên rồi chợt tắt kia.




      Tiếng vó ngựa vang lên, Trương Long và Viên Thừa Liệt hướng về biển hoa này.




      Gia Luật Ngạn đanh mặt nói: “ truy bắt , ta chỉ mang Trương Long và Viên Thừa Liệt, chính là vì muốn làm lớn chuyện này, muốn chuyện bé xé ra to. thì nghĩ và cha vẫn còn sống được sao? Ta đối với đã tận hết nhân nghĩa rồi, nên tự liệu lấy thân .”




      Nghe được lời này, Mộ Dung Tuyết lập tức hân hoan nhảy nhót. Hắn làm vậy là vì hắn thích nàng phải , nếu nhất ̣nh sẽ bí mật tìm nàng như vậy, sau khi bắt được nàng còn khoan dung độ lượng tha thứ cho cha nàng, kín tiếng xử lý. Hắn làm vậy là vì nghĩ cho nàng, ngoài việc thích nàng ra nàng tìm được lý do nào nữa.




      Nàng kích động nắm chặt bàn tay cầm roi của hắn, ngước gương mặt động lòng, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn: “Thật ra ngài thích tôi đúng ?”
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :