1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mộ Dung Tuyết lắc đầu: " được, nữ nhi rồi. Lần này tuyển tú phải chuyện , Hoàng thượng phái Chiêu Dương vương đích thân giám sát, Tần bá phụ cũng dám làm gì. Nữ nhi đem năm ngàn lượng đến ông ấy cũng dám nhận."




      Mộ Dung Lân ngờ tình lại gay go đến vậy, thấy con như hoa lê ngậm mưa, ông chỉ cảm thấy lòng như tan nát, vội an ủi: "A Tuyết đừng khóc, cha tuyệt đối để con nhập cung đâu, con yên tâm."




      Mộ Dung Tuyết hít hít mũi hỏi: "Cha còn cách gì ?"




      "Con còn nhớ Triệu Chân Nương từng ở nhà bên cạnh ?"




      Mộ Dung Tuyết gật đầu: "Đương nhiên là nhớ, chính vì ấy mới có lần tuyển tú này." Năm kia Triệu Chân Nương mang thai, là chuyện lớn chấn động triều đình. Hoàng thượng long nhan vui mừng, Triệu gia cả họ được nhờ, dọn hết vào Kinh thành nhận phong, đình viện hoang tàn của Triệu gia vẫn còn bỏ trống bên cạnh Hồi Xuân y quán.




      "Năm nay ấy lại sinh được Văn Xương công chúa, càng được sủng ái hơn, được phong làm Thục phi. Năm xưa cha từng cứu ấy mạng, cha nghĩ Triệu gia vong ơn phụ nghĩa đâu. Nếu con được chọn, cha Kinh thành trước bước, tìm người của Triệu gia, cầu xin Triệu Chân Nương."




      Mộ Dung Lân quyết tâm từ sớm, cho dù tán gia bại sản cũng để con nhập cung. Đừng là đương kim Thánh thượng tuổi hơn sáu mươi, cho dù còn trẻ trung cũng được. là ông hiểu con mình hơn ai hết, tính tình thẳng thắn ngây thơ hề toan tính như vậy vào cung chẳng khác gì vào chỗ chết. Hai là ông chỉ có tâm can bảo bối này thôi, bước vào cửa cung sâu tựa bể, từ nay vĩnh viễn ngày gặp lại, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đứt ruột đứt gan.




      Mộ Dung Tuyết nghe dự định của cha, lo lắng trong lòng lúc này cũng vơi nhiều. Chỉ mong Triệu Chân Nương có thể niệm tình cũ, hóa giải kiếp nạn của nàng.




      Mộ Dung Lân vuốt vuốt chòm râu đẹp cằm, tự mình lẩm bẩm: "Nhưng mà tốt nhất là đừng để được chọn." xong vội vàng đến phòng thuốc. Nửa canh giờ sau, ông đem đến chén thuốc đen ngòm.




      "Đây là gì vậy?"




      "Mau uống , đồ tốt." Mộ Dung Lân cũng là gì, chỉ dỗ con uống cạn.




      Đêm đến, Mộ Dung Tuyết thức dậy tiểu tiện, Đinh Hương bưng đèn đến, đột nhiên á lên tiếng kinh hoàng, ngọn đèn trong tay suýt chút rơi xuống đất. Mộ Dung Tuyết vốn còn mơ mơ màng màng, bị tiếng kêu thất thanh của nàng ta làm tỉnh ngủ.




      "Làm sao vậy?"




      "Tiểu thư, mặt kìa."




      Đinh Hương lòng đau như cắt nhìn gương mặt Mộ Dung Tuyết.




      Mộ Dung Tuyết vô thức sờ lên mặt mình, cũng á lên tiếng kinh hoàng, sau đó tức tốc nhanh như chớp xông đến trước gương.




      Đinh Hương đưa đèn đến cạnh nàng, dưới ánh đèn, chỉ thấy trong gương là nương mặt đầy mụn đỏ, vô cùng thảm thương.




      Lúc này Mộ Dung Tuyết mới hiểu đây là do chén thuốc kia mà ra. Nàng vội chạy đến phòng phụ thân gọi cửa.




      "Cha, cha."




      Mộ Dung Lân kiểm kê gia sản, mở cửa thấy gương mặt con đầy mụn đỏ, ông chút ngạc nhiên, ngược lại còn cười ha ha nhõm, vô cùng đắc ý : "Ta còn sợ là thời gian quá gấp, nhất thời phát ra được, ngờ y thuật của lão phu cao minh quá."




      Mộ Dung Tuyết: "......" là lúc nào rồi, lão nhân gia người có thể khiêm tốn chút được ?




      Mộ Dung Lân vuốt mấy chòm râu dưới cằm, đắc ý : "Lão phu tin bộ dạng này của con mà ngày mai vẫn có thể được chọn."




      "Cha, mụn đỏ mặt này có khỏi được ?" Mộ Dung Tuyết hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất, nàng muốn mang bộ mặt đầy mụn đỏ này cả đời, như vậy làm sao lấy ai được nữa.




      "Vài ngày nữa tan hết."




      " sao?"




      " sai." Mộ Dung Lân vỗ ngực cách giang hồ, ra vẻ vạn cứ để cha già này lo. Mộ Dung Tuyết lúc này mới yên tâm trở về tiếp tục ngủ.




      Chớp mắt đến ngày thứ ba, mới sáng sớm cửa Huyện nha dán bảng. Ba mươi hai vị nương phù hợp điều kiện bị gọi đến Phủ nha, do Chiêu Dương vương tiến hành sơ tuyển. Việc tuyển tú được tiến hành trong đại đường Huyện nha của Tần Chi Ngang.




      Mộ Dung Tuyết vừa xuống xe ngựa thấy cửa lớn Huyện nha chật kín người, có tú nữ đến tham gia tuyển chọn, cũng có bá tánh đến xem náo nhiệt.




      Các nữ nhân được chọn đều mười sáu mười bảy tuổi, đa số đều mặt ủ mày ê, có người nước mắt thành sông.




      Mộ Dung Tuyết sờ mặt, tự tin mình chắc chắn bại, tinh thần sảng khoái hòa vào đám đông, gương mặt đầy mụn đỏ hân hoan phấn khởi.




      Điệt nữ Tần Minh Nguyệt của Tần Chi Ngang cũng nằm trong số thiếu nữ được chọn, vừa thấy Mộ Dung Tuyết, nàng ta cả kinh vội hỏi: "Mộ Dung muội muội, mặt muội làm sao vậy?"




      Mộ Dung Tuyết thần bí : "Tần tỷ tỷ, hôm trước muội đột nhiên mơ thấy ác mộng, trong mơ bị con trùng độc vừa già vừa xấu cắn mấy cái, lúc tỉnh lại mặt thành ra như vậy, tỷ có phải muội trúng tà rồi , có cần mời pháp sư ?"




      Tần Minh Nguyệt rùng mình: "Đừng nữa, đáng sợ quá."




      Mộ Dung Tuyết sờ mặt, ra vẻ buồn bã: "Haiz, hôm nay chắc chắn được chọn rồi, tiếc quá."




      Tần Minh Nguyệt đồng tình gật gật đầu.




      Sau khi ba mươi hai nữ nhân đến đủ, Lưu sư gia điểm danh rồi đưa vào Huyện nha.




      Mộ Dung Tuyết vì thân quen với Tần Chi Ngang nên hề sợ hãi đại đường Huyện nha, vừa bước vào hiếu kỳ nhìn ra sau bàn, muốn xem thử Chiêu Dương vương quyết định vận mệnh của mình trông thế nào.




      Phía Tần Chi Ngang, sau chiếc bàn có nam nhân ngồi, chắc chắn là đúng rồi.




      Mộ Dung Tuyết nhìn từ xa thấy quen mặt, chờ đến khi nhìn gần, suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, nam nhân đó lại là Gia Luật Ngạn.




      Nàng vừa mừng vừa sợ, suýt chút nữa nhảy cẫng lên, ông trời quả nhiên hậu ái nàng, ra chính là Chiêu Dương vương, chả trách khí độ tao nhã xuất chúng đến vậy, cũng chả trách mình muốn kết duyên trăm năm với liền bị cự tuyệt ngay. ra phải thích nàng, là vì nàng nằm trong danh sách tú nữ chờ được chọn, dám thích nàng. Tự tin bị đả kích đến nản lòng thối chí, trong phút chốc bỗng vươn mình đứng dậy.




      dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng, đảo mắt nhìn qua, nhưng sóng mắt chỉ nhàn nhạt, hề dừng lại mặt nàng quá lâu, chỉ lướt qua như tia nắng xuân.




      Cho dù là vậy cũng đủ rồi, nàng hạ con tim lơ lửng xuống, tràn đầy vui sướng nhìn người sau bàn. Hôm đó dưới gốc hoa lê ở Hồi Xuân y quán, nàng với rằng mình muốn nhập cung. nhất định nể tình nàng mời cơm, lại giúp trị bệnh mà thành toàn cho nàng, nàng tin là vậy.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10

      Lấy oán trả ơn





      Lúc này, ba mươi hai nương sắp xếp thành hàng theo thứ tự lúc vào cửa, Sư gia gọi tên, các nương trong hàng bước ra tới đứng trước bàn để Chiêu Dương vương tuyển chọn.




      Gọi đến tên Mộ Dung Tuyết, nàng yểu điệu bước ra.




      Những nương khác đều cúi đầu cụp mắt, nàng lại ngẩng cao gương mặt đầy mụn đỏ, cười nhạt với Gia Luật Ngạn, trong mắt tràn đầy chờ đợi và hưng phấn, còn có chút trìu mến gợi tình.




      Gia Luật Ngạn làm như quen biết, theo phép công mà quan sát nàng, ánh mắt thâm sâu khó lường, khiến người ta nhìn ra được chút cảm xúc gì.




      Mặt nàng tràn ý cười, lòng đầy vui sướng. Nhất định là giả vờ cho Tần Chi Ngang và những người khác thấy, đâu thể nào để người ta nhìn ra được quen biết nàng, tránh bị người ta là thiên vị gian lận, thuận nước đẩy thuyền.




      Nàng tình tứ nhìn cánh môi mỏng của , nhưng lại nghe thấy chữ nhàn nhạt đơn giản, "Giữ."




      Chữ này như gió bấc trong những ngày Cửu hàn[1], trong chốc lát khiến nụ cười thoắt thoắt mặt Mộ Dung Tuyết đông cứng lại. Nàng thể nào tin được mà nhìn , suýt chút nữa xông lên bảo lại lần nữa.




      [1. Kể từ Đông chí trở , mỗi chín ngày ngày gió lạnh, có chín lần như vậy.]




      Sau khi xong, thậm chí nhìn nàng lấy lần, ánh mắt dời về danh sách trong tay, nhấc bút đánh dấu lên .




      Nàng chớp mắt, cảm thấy phải chăng mình bị ảo giác, nghe nhầm rồi.




      "Mời nương qua bên này." Sư gia chỉ vào hàng được giữ lại, lúc này nàng mới biết mình nghe nhầm, đích thực chữ "Giữ".




      Tiếp đó, Sư gia gọi tên Tạ Thu Cúc. nương cao cao xinh đẹp bước lên, ánh mắt Gia Luật Ngạn rơi người nương đó, xem xét tỉ mỉ hồi giống như xem xét Mộ Dung Tuyết, rồi thốt ra chữ "Giữ".




      Nàng ngây ngốc nhìn , lòng như nham thạch dâng trào, sao có thể đối xử với nàng như vậy. Nàng tự hỏi mình đối với tấm chân tình, ít nhiều gì cũng nên lấy chút chân tình ra báo đáp chứ. Biết nàng muốn nhập cung, biết nàng nóng lòng muốn tìm phu tế chính vì để tránh phải nhập cung, tay nắm đại quyền, chẳng qua chỉ tiện tay thôi mà cũng chịu thành toàn cho nàng.




      Tại sao?




      Tiếp đó nàng nghe thấy gì nữa, chỉ cắn đôi môi chăm chăm nhìn . Uất ức buồn bã trong lòng như khiến tim sắp nổ tung. Nếu phải là người nàng thích nàng uất ức buồn bã đến vậy. Nếu biết tâm tư của nàng nàng uất ức buồn bã đến vậy. Nhưng lại biết tất cả.




      Tại sao vẫn đối xử với nàng như vậy?




      Nàng nghĩ ra mình đắc tội chỗ nào, vậy là bắt đầu nhớ lại từ thời khắc đầu tiên nhìn thấy ... Nhưng càng nhớ càng thấy đau lòng.




      Mười sáu tuổi rồi, lần đầu tiên nàng vừa gặp nam nhân, lần đầu tiên toàn tâm toàn ý để được thích, sắc thuốc nấu trà rửa tay nấu canh cho . Nhưng lại nhận, còn chính tay đẩy nàng vào hố lửa.




      Cảm giác này giống như bị người tin tưởng nhất thân thiết nhất dùng thanh đao đột nhiên đâm vào tim, trở tay kịp, đau thấu tâm can.




      Ba mươi hai nương được Gia Luật Ngạn chọn mười hai người. Tần Chi Ngang thông báo cho những nương này về nhà bái biệt phụ mẫu, chuẩn bị ngày mai khởi hành vào Kinh.




      Ra khỏi cửa lớn Phủ nha, người nhà của ba mươi hai nữ nhân vây lại, nhất thời kẻ khóc người cười.




      Các nương được chọn đa phần đều vui mừng cùng người nhà trở về, còn những nương được chọn hiếm có người vui, đa số đều bi thương ôm người thân khóc ròng như sinh ly tử biệt. Cũng có số ít người nhà tú nữ vì con mình được chọn mà vô cùng vui mừng, nhà Triệu Chân Nương chính là ví dụ sinh động, từ gia đình lụn bại lập tức gà chó thăng thiên cả họ được nhờ.




      Gia Luật Ngạn bước ra khỏi Phủ nha, vừa nhìn thấy ngay Mộ Dung Tuyết, phải cố ý tìm kiếm bóng dáng nàng mà thực vì nàng quá nổi bật giữa đám đông, mặt đầy mụn đỏ, tươi tắn bắt mắt.




      Lúc này đám người trước cửa Huyện nha dần dần tản , Mộ Dung Tuyết đứng ở cửa rời chính là vì đợi ra. Tính nàng xưa nay luôn thẳng thừng, chuyện hôm nay nếu hỏi cả đời cũng thoải mái.




      Gia Luật Ngạn vẫn mặc bộ cẩm bào màu trắng như cũ, dung mạo xuất chúng, thân hình cao ráo, đương nhiên mặc gì cũng đẹp. Lúc lướt qua giữa đám đông, chúng nhân dường như đều trở thành những hạt bụi.




      Nhưng lúc này nàng hoàn toàn thấy vẻ đẹp của , trong mắt chỉ là lạnh lùng kia.




      Ngang qua người nàng, nghiễm nhiên muốn lướt như chẳng hề quen biết.




      Mộ Dung Tuyết hề khách sáo giữ lại, "Tôi lòng coi ngài là bằng hữu, nhưng ngay cả tên ngài cũng chịu cho biết." Giọng nàng run run. Trong lòng đủ các loại mùi vị, uất ức, phẫn nộ, thất vọng, đau khổ đan xen như tơ vò, tài nào cắt gỡ được.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Viên Thừa Liệt ngờ nàng lại to gan như vậy, dám chất vấn Vương gia lạnh lùng như băng giá này, càng ngờ Vương gia lại dừng bước, nghiêm túc cho nàng biết: "Bổn vương tên Gia Luật Ngạn."




      "Tại sao ngài lại chọn tôi?" Đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy uất ức, mụn đỏ mặt càng vì tức giận mà như sáng hơn, căm phẫn sục sôi.




      "Bổn vương chuyện công làm theo phép công, thể thiên vị." bình tĩnh dửng dưng, trong đôi mắt như sao vẫn là điềm nhiên thâm sâu khó lường.




      "Cả mặt tôi đầy mụn đỏ, ngài thấy sao?" Nàng vô cùng tức giận, chỉ mụn đỏ mặt mình giậm chân : "Dung mạo như vậy vốn thể nào được chọn, kinh động Thánh giá đó ngài có biết hả?"




      Viên Thừa Liệt bất nhẫn cúi đầu, bộ dạng như vậy đích thực là kinh động Thánh giá...




      "Bổn vương chọn tự có đạo lý." vờ như thấy mụn đỏ cả mặt nàng, giọng điệu vẫn chút gợn sóng như cũ.




      "Tim ngài làm bằng đá sao? Ngài biết tâm nguyện của tôi..." Nàng được nữa, cắn môi ngẩng đầu ép nước mắt xuống.




      Gia Luật Ngạn hơi tiếc nuối, ràng thấy vành mắt đỏ rồi, vậy mà lại khóc.




      cười cười: " ra bổn vương cảm thấy bộ dạng thế này xấu thể tả. Nhưng trước khi , Triệu thục phi tiến cử với Hoàng thượng, thông minh lương thiện, nổi tiếng xinh đẹp. Bởi vậy bổn vương cũng thể chọn ." qua quít hết, vô cùng vui vẻ khi thấy hai hạt nước mắt vừa to vừa tròn rơi khỏi đôi mắt long lanh xinh đẹp kia, lúc này mới vừa ý rời .




      Mộ Dung Tuyết bị câu "Xấu thể tả" của chọc tức phát khóc, sau đó mới phát có điều đúng, ngờ Triệu Chân Nương lại tiến cử nàng với Hoàng thượng! Nàng lập tức khóc nữa, nhấc váy bước lên xe ngựa.




      Mộ Dung Lân chắc chắn là con mình bị chọn, nhưng khi ông nhìn thấy sắc mặt nàng, lập tức cảm thấy đại hay. Vì nếu bị chọn, lúc này nàng phải nhảy nhót vào nhà từ lâu rồi.




      "Con bị chọn rồi sao?"




      Mộ Dung Tuyết gật đầu, đóng cửa lại, kể cho Mộ Dung Lân những lời Gia Luật Ngạn với mình.




      Mộ Dung Lân cả kinh, "Tại sao ta lại lấy oán trả ơn như vậy?"




      "Nữ nhi biết. Nhưng như vậy cha cũng cần nghĩ đến chuyện vào Kinh cầu xin ta nữa."




      Đây là vấn đề Mộ Dung Tuyết lo lắng nhất suốt dọc đường, vốn nghĩ cho dù bị chọn vẫn còn con đường, nhưng lời của Gia Luật Ngạn cắt đứt con đường này của nàng. chỉ trông mong gì được ở Triệu Chân Nương mà ta còn là kẻ đầu sỏ hại nàng rơi vào hố lửa.




      Mộ Dung Lân cảm thấy chuyện này vô cùng gay go. Ông nhìn con thất vọng não nề, đột nhiên : "A Tuyết, ra cha vẫn còn con đường cuối cùng."




      "Cách gì vậy cha?"




      "Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách."




      Mộ Dung Tuyết cả kinh : "Cha, đây là cơ nghiệp cha vất vả nửa đời gầy dựng, nữ nhi còn nỡ nữa đó."




      "Tiền tài là vật ngoài thân. Lúc mẹ con ra , yên tâm nhất chính là con." Mộ Dung Lân vuốt tóc con , thở dài: "Nghe sức khỏe Hoàng thượng sắp xong rồi, mấy năm nay toàn nhờ vào đan dược chống đỡ. Cha thể trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa như vậy."




      Mộ Dung Tuyết cảm thấy mình có được người cha tốt nhất thế gian này, mắt rưng rưng : "Nữ nhi muốn liên lụy đến cha. Nếu bị bắt bị giam vào Đại lao đó."




      "Cha sống nửa đời rồi, còn sợ gì nữa. Cha nhẫn tâm nhìn thấy con cả đời ở trong cung đến bạc đầu, nếu vậy chi bằng xông ra tìm con đường sống. Người sống đời muốn gì làm nấy, nếu làm sao xứng với những ngày tháng đẹp đẽ này." Mộ Dung Lân tính tình hào phóng, khắp trời Nam đất Bắc nên cũng có vài phần gan dạ.




      Mộ Dung Tuyết vốn nghĩ đến chuyện trốn , chỉ là nỡ liên lụy cha mình. Bây giờ cùng đường bí lối, càng cảm thấy chạy trốn là cách cuối cùng.




      Mộ Dung Lân : "Chuyện này thể chậm trễ, con thay bộ y phục nam nhân, chúng ta xuất thành ngay."




      Vừa hay mấy ngày nay ông chuẩn bị, khi con bị chọn lập tức vào Kinh sớm, bởi vậy xe ngựa hành lý đều có sẵn, bạc ở Ngân hiệu cũng rút ra hết để làm lễ vật, chỉ là ngờ tình lại có biến hóa.




      Trước đó lúc Mộ Dung Tuyết học cưỡi ngựa may mấy bộ nam trang, nay lại có chỗ dùng đến. Nàng thay y phục, khoác chiếc áo choàng đỏ bên ngoài, gói ghém hành lý đơn giản rồi ra khỏi phòng.




      Bên này, Mộ Dung Lân bảo A Thái đánh xe ngựa, đưa con về phía cổng thành.




      Huyện Nghi là thành , người giữ cửa biết A Thái là giúp việc cho Hồi Xuân y quán, còn nhiệt tình chào hỏi vài tiếng.




      A Thái đáp vài câu, ra khỏi thành bèn đánh xe về hướng Nam.




      Trong xe, Mộ Dung Tuyết cởi bỏ áo khoác ngoài, xõa tóc ra theo kiểu nam nhân, đầu quấn chiếc khăn xanh, lập tức biến thành thiếu niên, mặt đầy mụn đỏ tuổi dậy .




      Hai con tuấn mã kéo xe ngựa chạy suốt dọc đường, chạy được khắc[2] bèn chuyển sang hướng Đông.




      [2. khắc: mười lăm phút.]




      Đây là phép che mắt Mộ Dung Lân cố ý bảo A Thái làm. Sáng sớm mai, Tần Chi Ngang phát ông đưa con trốn , nếu có phái người đuổi theo người giữ thành cho ông ta biết ông chạy về hướng Nam.




      Mộ Dung Tuyết ngờ chạy trốn lại thuận lợi như vậy, lòng vô cùng hân hoan vui sướng.




      Xưa nay tuyển tú nữ chưa có ai dám trốn, cho dù lòng tình nguyện nữa, có khóc đứt ruột nghiến nát răng cũng phải bấm bụng nhập cung, bởi vậy quan phủ chưa từng đề phòng nữ tú được chọn chạy trốn, càng có tiền lệ phái binh lính canh giữ. Đối với thành như huyện Nghi chính là vậy.




      Có thể Mộ Dung Tuyết mở ra tiền lệ cho triều đình Đại Châu.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 11

      Lòng dạ sắt đá





      Thấy cố hương dần xa phía sau lưng, Mộ Dung Tuyết tuy lòng muôn phần nỡ, nhưng hận thể mọc thêm hai cánh lập tức rời khỏi chốn này mười vạn tám ngàn dặm để tránh bị Gia Luật Ngạn đuổi kịp. Nhưng nàng lại nghĩ, các tú nữ có thêm nàng cũng nhiều, bớt nàng cũng ít, Gia Luật Ngạn còn phải hộ tống mười tú nữ vào Kinh, chắc bỏ nặng chọn , truy đuổi mình nàng. Huống hồ để tú nữ chạy trốn cũng có trách nhiệm, tốt nhất là về Kinh thành với Hoàng thượng rằng ở huyện Nghi chỉ chọn được mười tú nữ.




      Nghĩ vậy nàng liền yên lòng.




      Nhớ lại ngôi nhà rộng lớn sung túc ở Hồi Xuân y quán, nàng bỗng có vài phần xót xa, tự đáy lòng : "Cha, sau này con cũng theo cha học y cho tốt, cố gắng kiếm tiền, chúng ta lại mua ngôi nhà lớn."




      Dung Lân hiền từ vuốt tóc con : "Tiền tài là vật ngoài thân, người là quan trọng nhất. Mấy ngày tiếp theo con phải chịu khổ rồi, chúng ta phải lên đường ngày đêm nghỉ, để tránh bị họ đuổi kịp."




      "Chắc họ mình con mà làm lỡ hành trình đâu, nếu là Tần bá phụ phái người đến bắt ông ấy nhất định nể tình giữa cha và ông ấy mà nương tay, bởi vậy cha cần lo lắng quá."




      Nàng bẩm sinh lạc quan, hơn nữa lòng vẫn ôm suy nghĩ rằng có lẽ Gia Luật Ngạn vì tình xưa mà tha cho nàng mạng. Nàng vẫn luôn tin có chút tình cảm gì với mình.




      A Thái đánh xe ngựa suốt về hướng Đông. Từ lúc hoàng hôn ra khỏi thành, cứ mãi ngừng nghỉ đến khi bóng tối đậm dần. Đêm khuya thanh vắng, đường bóng người, chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc, trơ trọi xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, điểm thêm mấy phần u.




      Mộ Dung Tuyết hơi sợ nên chẳng còn muốn ngủ.




      Trong lúc phi nước đại, xe ngựa lắc lư dữ dội, từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa từng chịu khổ như vậy, nhưng nghĩ đến chút khổ cực này so với nỗi khổ cả đời sau khi vào cung cũng chẳng là gì cả.




      Lúc bình minh, xe ngựa dừng bên bờ sông ở ngoại thành, A Thái dắt hai con ngựa đến bên sông uống nước ăn cỏ nghỉ ngơi.




      Mộ Dung Lân chất củi khô bên bờ sông, dùng đá đánh lửa lấy mấy cái bánh bao ra nướng vàng thơm phức, đưa cho con , sau đó lại nấu bình trà dùng làm trà sáng.




      Cho dù chạy nạn Mộ Dung Lân cũng mất thể diện và phong nhã, vì chuẩn bị trước mấy ngày nên thức ăn và vật dụng xe ngựa đều đầy đủ. Mộ Dung Tuyết càng hân hoan nhảy nhót, vui mừng như trẩy hội.




      A Thái ở bên cạnh thấy vậy chỉ cảm thấy hai cha con này thể tưởng tượng nổi, gánh mình chuyện chống lại Hoàng mệnh lớn như vậy mà còn có tâm trạng cười được, lẽ nào dọc đường chỉ có mình sợ hãi đến mức tim co rút lại như hạch quả đào khô thôi sao?




      Nghỉ ngơi lúc, ba người lại tiếp tục lên đường, Mộ Dung Lân đưa con ra biển. Bởi vậy dọc đường đều về hướng Đông, định đến phủ Tùng Giang. Xe ngựa chạy ngày, đến tối cũng dám dừng lại nghỉ ngơi, chỉ ngủ qua loa canh giờ bên dưới bức tường ngoài nông hộ rồi tiếp tục lên đường.




      Đến chiều hôm sau, lòng Mộ Dung Tuyết càng vui hơn, là vì mụn đỏ mặt đều tan hết, hai là trốn ngày đêm cũng thấy ai đuổi đến. Có lẽ Gia Luật Ngạn niệm tình từng quen biết mà tha cho nàng mạng, cũng có lẽ là Tần Chi Ngang niệm tình cha nàng mà khuyên Gia Luật Ngạn bỏ qua, tóm lại, lâu như vậy rồi mà ai đuổi đến, xem ra lần này chạy trốn đại công cáo thành rồi.




      Nhưng tiếc là nàng vui mừng quá sớm.




      Đến chiều tối, A Thái dừng xe ngựa bên đường, tháo cương dắt ngựa ăn cỏ.




      Mộ Dung Lân đứng bên xe ngựa thắt lại chiếc khăn xanh đầu con , Mộ Dung Tuyết mặc dù mặc y phục nam nhân nhưng dung mạo vẫn hơn người, mụn đỏ mặt tan hết, tuấn như thiếu niên nhuốm bụi trần.




      Mộ Dung Lân càng cảm thấy mình đưa con chạy trốn là hành động sáng suốt, hạt minh châu quý giá thế này làm sao nỡ đưa vào chốn ăn thịt người nhả xương như Hoàng cung mà chịu khổ được.




      Phong cảnh Giang Nam luôn khiến người ta thấy thoải mái, mưa phùn gió cỏ mềm, nhìn ánh tà dương, tâm trạng Mộ Dung Tuyết rất tốt, nàng ngồi bãi cỏ vươn vai.




      "Cha, chúng ta nghỉ lúc rồi hẵng ."




      Vào lúc này, con đường yên tĩnh vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp.




      Mộ Dung Tuyết vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy xa xa có ba con tuấn mã chạy đến, người cầm đầu rất giống Gia Luật Ngạn.




      Nàng biến sắc, lập tức đứng dậy : "Hình như họ đuổi đến rồi."




      Mộ Dung Lân lập tức nhét hành lý vào lòng nàng: "Mau , cha dẫn dụ họ. Chúng ta hội họp ở phủ Tùng Giang."




      Mộ Dung Tuyết vội vàng đáp tiếng, kịp thêm, lập tức lên ngựa ngay.




      Mộ Dung Lân kéo chiếc áo khoác màu đỏ của Mộ Dung Tuyết trong xe ngựa ra, khoác lên mình rồi cưỡi ngựa chạy về hướng khác.




      A Thái hoảng hốt nhìn hai người mỗi người ngả, lòng , lão gia, vậy tôi phải làm sao đây? Trong lúc cấp bách, chỉ đành cong chân chạy.
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tim Mộ Dung Tuyết đập hỗn loạn, dám quay đầu nhìn lại, chỉ cắm đầu thúc ngựa phi về phía trước, lòng thầm cầu khẩn, chỉ mong cho mình nhìn nhầm, người đó phải là Gia Luật Ngạn. Nhưng nàng lại cảm thấy mình thể nào nhìn nhầm, vì mỗi lúc buồn lúc vui, nhất cử nhất động của đều khắc sâu trong tim nàng, giọng và dáng người của , nàng nhắm mắt cũng có thể nhớ lại được.




      Tiếng vó ngựa ngày càng gần, cứ như đến ngay sau lưng.




      Tim nàng sắp bay từ cổ họng ra ngoài. Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bốp giòn giã, dường như có thứ gì đó xé rách trung, trước mắt xoẹt qua vệt đen, quấn lấy eo nàng. Nàng thậm chí còn chưa kịp nhìn đó là thứ gì, chỉ cảm thấy thân thể mình bay lên trung, trong chớp mắt rơi vào lòng người.




      Nàng còn chưa trấn tĩnh thần hồn, ngước mắt nhìn vào đôi mắt như giấu băng tuyết. Đích thực là Gia Luật Ngạn, cho dù cách xa như vậy nàng cũng nhìn lầm bóng dáng . lạnh lùng nhìn nàng, cuối cùng khiến nàng hiểu cái gì gọi là nhân đạo, luồng sát khí từ trong mắt bắn ra, như chém đến người nàng, nàng kìm được mà rụt về phía sau, bị siết chặt eo kéo tới phía trước.




      ra thứ quấn lấy eo nàng là ngọn roi dài của .




      chầm chậm nhìn nàng, từng chữ từng chữ: "Mộ Dung Tuyết, ta xem thường rồi."




      chỉ ánh mắt lạnh lẽo mà trong giọng dường như cũng giấu thanh đao, may là nàng xưa nay sợ chết, đón lấy ánh mắt sắc bén của , giương cổ lên: "Dù sao tôi cũng muốn nhập cung."




      cười lạnh: " do quyết định."




      Giọng điệu tuyệt tình như lưỡi đao đâm vào tim nàng, nàng vốn ôm bụng uất ức, đao lúc này đâm vào như vạch ra lỗ thủng trong bụng uất ức kia, nước mắt lập tức lã chã tuôn rơi.




      Uổng cho tấm chân tình của nàng đối với , lại chính tay đưa nàng quay về hố lửa, quá nhẫn tâm. Nàng càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt, từng hạt từng hạt lăn dài má, liên miên dứt, dường như còn nhiều hơn cả nước trong suối Hoán Hoa.




      Tuy tim cứng như thép, nhưng đối với nữ nhân khóc lóc bi thương tuyệt vọng như vậy, cuối cùng lòng cũng mềm vài phần, sát khí trong mắt cũng bị nước mắt nàng gột nửa.




      Khóc chán, nàng lấy tay áo chùi nước mắt, vô cùng đáng thương nhìn : "Ngài tha cho tôi ."




      Nàng xưa nay được cha mẹ thương chiều chuộng, chưa từng chịu chút uất ức gì, đây là lần đầu tiên trong đời khóc thành như vậy để cầu xin người ta. Đáng tiếc, thèm nhìn nàng lấy lần, vẫn là gương mặt còn lạnh hơn hàn băng ngàn năm, tìm được chút thương hương tiếc ngọc, đồng tình thương xót. Vì vốn là người lòng dạ sắt đá.




      Nàng thất vọng, thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy cánh tay ra, muốn vùng ra khỏi người .




      "Nếu muốn chết, muốn liên lụy phụ thân chết ngoan ngoãn theo ta về, nếu ..." hừ tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như đao vạch qua, khiến mặt nàng phát đau.




      Vừa nghĩ đến cha, nàng liền ngẩn ra, lập tức níu tay áo hỏi: "Cha tôi làm sao?"




      hừ lạnh: " xem?"




      Nàng cuống lên, "Ở đây tôi có vạn lượng ngân phiếu, đưa cho ngài hết, ngài thả cha tôi ra ."




      cười lạnh: " coi bổn vương là hạng người gì?"




      Mộ Dung Tuyết thầm , hôm đó đuổi theo Bùi Giản, chẳng phải chỉ mười lượng bạc ngài cũng đòi đó sao, sao nay vạn lượng lại chịu lấy? Nàng trừng đôi mắt ươn ướt, nóng lòng đến sắp khóc.




      lại đanh mặt thèm nhìn nàng lấy lần. Trong lúc cấp bách, nàng màng gì nữa, đôi mày liễu dựng ngược, cao giọng : "Ngài thả cha tôi lúc vào cung, tôi với Hoàng thượng là đường vào Kinh, ngài nhiều lần phi lễ tôi."




      Gia Luật Ngạn nhíu đôi mày rậm tức giận : " dám!"




      Nàng trừng mắt nhìn , "Ngài xem tôi có dám ." xong, nàng ôm lấy eo sáp vào lòng . "Ngài xem, ngài phi lễ tôi đó." Nàng trừng đôi mắt trong suốt sáng ngời, trong mắt là uy hiếp trắng trợn.




      giận đến mức suýt chút vứt nàng xuống ngựa, nhưng cuối cùng vẫn kìm được sát khí trong lòng. Bất luận thế nào danh nghĩa nàng cũng là nữ nhân của Hoàng đế, thể khinh suất manh động.




      Trong thoáng chốc đến trước chiếc xe ngựa bị vứt lại, Mộ Dung Lân và A Thái bị Viên Thừa Liệt và Trương Long bắt.




      Mộ Dung Lân thấy con cũng bị bắt về, mắt ông đỏ lên.




      Viên Thừa Liệt thấy Mộ Dung Tuyết thân nam trang, vừa bội phục gan dạ của nàng, vừa tiếc cho thất bại của nàng. Nếu nàng trốn được tốt biết mấy. Nghĩ đến thân hình béo phì, gương mặt phù thũng, râu tóc bạc trắng của Hoàng đế, lại nhìn dung nhan xuân phơi phới của nàng, kìm được mà cúi đầu.




      "Cha." Mộ Dung Tuyết đưa mắt nhìn phụ thân, "Cha đừng lo cho con, phải bảo trọng thân thể."




      Mộ Dung Lân vội : "Con yên tâm , cha theo con, khi đến Kinh thành rồi chúng ta lại nghĩ cách."




      Gia Luật Ngạn cười lạnh, hai chân thúc vào bụng ngựa về phía huyện Nghi. Viên Thừa Liệt và Trương Long cũng thả Mộ Dung Lân và A Thái, lên ngựa theo.
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :