1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6

      Vương bà bán dưa [1]





      [1. Vương bà bán dưa, tự bán tự khen. Ý mèo khen mèo dài đuôi.]




      Mộ Dung Tuyết cười nhàng đưa đôi đũa ngà voi tráng men cho Gia Luật Ngạn, nhưng nhận mà lấy trong tay áo ra đôi đũa bạc bất ly thân.




      Nụ cười của Mộ Dung Tuyết cứng lại, trong lòng nàng đũa bạc là công cụ để thử độc, lẽ nào sợ nàng hạ độc? Nhưng trong mắt tình nhân có Tây Thi[2], chút vui nho chỉ thoáng qua trong lòng. Nàng lập tức thuyết phục mình rằng, lòng đề phòng của nặng cho thấy chín chắn trầm ổn, đây là ưu điểm.




      [2. Chỉ cần thích tất cả đều là tốt đẹp.]




      Nàng nhìn sững , lòng tán dương, ngay cả tư thế ăn uống cũng đẹp thế này, chỉ có nam nhân phong nhã như vậy mới xứng với các món ăn phong nhã đẹp đẽ của nàng.




      Gia Luật Ngạn hề khách sáo thử hết mười hai món ăn rồi buông đũa, chỉ đơn giản câu: "Cũng tạm."




      Hai chữ này khác biệt quá xa với kỳ vọng trong lòng Mộ Dung Tuyết, nhất thời nàng thất vọng uất ức đến mức giữ nổi nụ cười.




      Để chuẩn bị bàn thức ăn này, từ tối qua nàng bắt đầu thiết kế thực đơn, sáng sớm dậy chuẩn bị, bận rộn cả buổi sáng mới làm xong mười hai món này. Sau đó lại vội vã tắm nước thơm, thay y phục mới vừa được xông hương lan, để tránh mình mẩy có mùi dầu khói, bận rộn như đánh trận chỉ để có được lời khen của , khiến kinh ngạc. Nhưng chỉ câu "Cũng tạm".




      Viên Thừa Liệt nhìn thấy gương mặt thất vọng của Mộ Dung Tuyết, đành, hận thể vạch trần thân phận của Gia Luật Ngạn. phải nương nấu ngon mà ra là vị này từ khi sinh ra đến nay, có ngày nào cơm ngon áo đẹp đâu, người ăn chán sơn hào hải vị rồi câu "Cũng tạm" là đánh giá khá lắm rồi.




      thương hương tiếc ngọc vội vã tâng bốc: "Quá ngon rồi, Viên mỗ chưa từng được ăn món nào ngon đến vậy."




      Vừa dứt lời, ánh mắt quét qua, Gia Luật Ngạn nhìn đầy thâm ý, sao, thức ăn của Vương phủ ngươi thấy ngon à? Viên Thừa Liệt cúi đầu, lặng lẽ nuốt xuống những lời khen mình dễ gì mới nghĩ ra.




      Gia Luật Ngạn tuy đánh giá cao nhưng lại ăn ít. Mộ Dung Tuyết thấy chén cơm trân châu trước mặt sạch trơn, bèn nhịn được mà thầm vui mừng, lập tức chính tay bới cho chén nữa. Điều này cho thấy tài nghệ của nàng cũng khá lắm, vậy nên lòng tự tin lại lập tức tràn đầy.




      Ăn cơm xong, Bạch Chỉ và Phù Dung dọn dẹp hết chén đũa bàn, Bội Lan và Đinh Hương bưng trà bạc hà cho mọi người súc miệng. Lúc này, nắng chiều ấm áp chiếu vào trong sảnh, trong lư hương tử kim tỏa ra mùi hoa lan thanh nhã.




      Mộ Dung Tuyết rửa tay, quay đầu nhàng : "Tôi nấu trà cho Diệp đại ca nhé."




      Gia Luật Ngạn lộ ra biểu thoáng ngạc nhiên: " biết nấu trà?"




      Mộ Dung Tuyết lập tức lộ ra nụ cười mỉm "Đương nhiên rồi", thứ nàng thiếu nhất chính là tự tin. Tuy tài nấu bếp thể khiến ngợi khen, vậy thay hạng mục khác để kinh ngạc. Dù sao nàng cũng biết nhiều thứ lắm, tự hỏi thua kém gì các đại gia khuê tú trong Kinh thành. Nàng biết từ Kinh thành đến, bởi vậy "bữa cơm Túy ông say chẳng phải vì rượu" này chuẩn bị vô cùng đầy đủ, chỉ để nhìn nàng bằng con mắt khác, xem thường nương huyện thành này.




      Đinh Hương và Bội Lan bưng dụng cụ nấu trà lên đặt bàn tử đàn.




      Mộ Dung Tuyết rửa tay, đầu tiên nàng lấy bánh trà ra nướng chiếc lò hai quai.




      Huyện Nghi tuy là huyện thành , nhưng Mộ Dung Lân hành y bốn phương, học nhiều hiểu rộng, lại thương con độc nhất như châu như ngọc, Mộ Dung Tuyết muốn học thứ gì Mộ Dung Lân chưa từng ngăn cản, cho dù là muốn học cưỡi ngựa cũng lập tức mời người dạy. Mộ Dung Tuyết tư chất thông tuệ, những thứ muốn học vừa học biết, chỉ thích mỗi nữ công.




      Nấu trà đối với nàng chẳng qua chỉ là chuyện vặt.




      Gia Luật Ngạn hề vì Mộ Dung Tuyết nấu ăn ngon mà kỳ vọng gì ở trà kỹ của nàng, có lúc có thể nấu ấm trà ngon còn khó hơn nấu được mâm thức ăn ngon, bởi vậy nhàn nhã phe phẩy quạt, ung dung chờ nàng xấu mặt. Nhưng nhìn thoáng bèn thu quạt, ánh mắt kìm được mà rơi cổ tay, ngón tay thon thon như ngọc của Mộ Dung Tuyết.




      Mộ Dung Tuyết lúc nấu trà nhất cử nhất động đều tự nhiên toát ra phong thái thanh nhã, đoan trang thanh tao hơn thường ngày mấy phần, càng xinh đẹp động lòng hơn. Sở dĩ nàng nấu trà cho Gia Luật Ngạn uống vì cảm thấy nấu trà có thể thể phẩm vị và tư thế đẹp nhất của nữ nhân.




      Nhất định phải thể bản thân cách hoàn mỹ nhất trong thời gian ngắn nhất, để động lòng với mình cách nhanh nhất, đây chính là kỳ vọng của nàng, nàng chỉ muốn tìm lang quân như ý, cùng mình răng long đầu bạc. Nàng muốn bị chọn vào cung, trở thành công cụ sinh con của lão Hoàng đế năm nay sáu mươi hai tuổi, sau đó cả đời bị giam trong chiếc lồng sơn son thếp vàng mãi mãi được siêu sinh.




      Nàng bỏ bánh trà nướng vào cối nghiền thành bột trà, rồi lại bỏ vào lưới cẩn thận sàng lọc, đun sôi nước suối bảo A Thái lên núi lấy về từ sớm, bỏ vào lượng muối thích hợp, lúc nước sôi lần thứ hai, múc vá nước sôi để vào trong chén, dùng đũa trúc khuấy nước, đổ bột trà vào theo dòng xoáy, nấu đến khi nước sôi lần thứ ba, lúc này mới đổ vá nước chuẩn bị vào trong, giữ tinh hoa của trà mặt nước, lúc này mới coi như nấu xong.




      Đổ nước trà vào trong chiếc chung tráng men lá sen hai quai, nàng hai tay bưng cho Gia Luật Ngạn, tràn đầy tự tin cười ngọt ngào: "Diệp đại ca nếm thử ." Sau đó lại rót chung bưng cho Viên Thừa Liệt.




      Viên Thừa Liệt thụ sủng nhược kinh[3]: "Đa tạ."




      [3. Được sủng ái mà lo sợ.]




      Mộ Dung Tuyết lại cười ngọt ngào, tràn đầy kỳ vọng nhìn Gia Luật Ngạn, cụp mắt, độ cong của đôi mắt dưới đôi mày tuấn quá đẹp, khẽ nhướng lên như tia nắng xuân lướt ngang lá cỏ.




      Đáng tiếc là đến khi ngước mắt, nghênh đón ánh mắt chờ đợi nhiệt tình của nàng vẫn chỉ là câu "Cũng tạm" mặn nhạt.




      Viên Thừa Liệt có bài học vừa rồi, dám tùy tiện khen ngợi trà nghệ của Mộ Dung Tuyết nữa, nhưng bình tâm nghĩ lại rất ngon.




      Mộ Dung Tuyết biết hôm nay mình gặp phải chúa kén chọn. Nữ công nàng dám , nhưng tay nghề nấu trà nấu ăn nàng rất tự tin, Mộ Dung Lân hành y bốn phương, nếm đủ các món ăn trời Nam đất Bắc nên có chút tâm đắc, ở nhà thường đích thân xuống bếp, sáng tạo cái riêng, bởi vậy Mộ Dung Tuyết cũng được chân truyền của ông, những món nàng nấu đều rất bài bản, hương vị độc đáo. Nhưng ngờ lại lọt nổi mắt , chỉ đổi được câu "Cũng tạm"...




      Thấy hai đại tuyệt chiêu của mình chẳng được khen ngợi, nàng hận thể thể hết tất cả những gì mình biết, khổ nỗi thời gian cho phép, tình cảnh cũng thích hợp, ví dụ như cưỡi ngựa, ném bình[4], bơi lội, món nào nàng cũng biết.




      [4. Trò chơi ném thẻ vào bình rượu thời xưa.]




      Tiếc là thời gian cấp bách, nàng thể bồi dưỡng tình cảm lâu dài với , chỉ đành quyết tâm đánh nhanh diệt gọn.




      "Diệp đại ca, tôi có chuyện muốn đơn độc với huynh."




      Muốn ngửa bài rồi sao, Gia Luật Ngạn cười cười: "Được thôi."




      Mộ Dung Tuyết đưa ra khỏi sảnh, vòng qua chiếc cầu trong hoa viên, đến dưới mấy gốc hoa lê.




      Mấy cánh hoa lê cây rơi xuống, đậu vai , tùy tiện phẩy tay áo, cánh hoa bay xuống khe nước. Mộ Dung Tuyết lòng khẽ động, nàng chưa từng cảm thấy cánh hoa bay lại uyển chuyển như vậy, chỉ vì qua tay .




      Nàng tràn đầy ái mộ nghĩ, nếu có thể nắm tay cả đời, cho dù là bạc đầu ngay lúc này cũng cam tâm tình nguyện.




      "Diệp đại ca, hôm nay tôi mời huynh đến ăn cơm uống trà là có chuyến muốn thương nghị."




      "Mời nương ."




      "Diệp đại ca có biết hôm đó tại sao tôi phải bỏ trốn cùng biểu ca ?"

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7

      Lãnh diện lang quân





      đến chuyện "bỏ trốn" kinh thế hãi tục như vậy nhưng nàng cũng chút hổ thẹn, vì nàng cho rằng giành lấy hạnh phúc cho mình là chuyện quang minh lỗi lạc, tuyệt đối phải là hành động mặt dày vô sỉ thương phong bại tục gì.




      "Hôm đó Diệp mỗ nghe thấy gì hết."




      Nàng tin nghe thấy, nhưng vậy, đương nhiên là có ý giữ gìn danh dự cho nàng, khiến lòng nàng vô cùng vui mừng.




      "Đương kim Thánh thượng năm kia sáu mươi vẫn con, vốn từ bỏ ý định, tính chọn Vương gia trong Hoàng thất để làm Thái tử. Nào ngờ năm trước trong cung đột nhiên có Phi tần mang thai, tuy may sẩy thai, nhưng lại cho Hoàng thượng hi vọng. năm qua, các Phi tần khác có động tĩnh gì, chỉ mỗi vị Phi tần kia sinh được Công chúa. Vị nương nương này đến từ huyện Nghi, Khâm thiên giám bèn ăn ốc mò cho rằng huyện Nghi là nơi phong thủy tốt, nữ nhân có mệnh cách hợp với Hoàng thượng nhất định hạ sinh long tử, vậy nên Hoàng thượng ra chỉ ý, muốn chọn mỹ nhân huyện Nghi nhập cung. may là tôi nằm trong danh sách chờ tuyển chọn. Bởi vậy tôi mới nóng lòng tìm tướng công để nhanh chóng gả ."




      Nàng hơi hết những lời này, mặt cũng hơi phát nóng. Nhưng tình khẩn cấp, cũng lo được nhiều vậy nữa, so với hạnh phúc cả đời thể diện chẳng là gì cả. Nàng phải là người có chịu khổ cũng cần thể diện. Trước mắt có nam nhân khiến nàng vừa gặp , nàng muốn mất thời cơ tốt đẹp này để rồi tiếc nuối.




      Gia Luật Ngạn nghe xong, nhàn nhạt : "Vậy nương nên tìm người mai mối."




      "Vậy sao được, chuyện này phải thầm tiến hành."




      Gia Luật Ngạn xa cách cười cười: " nương muốn ta giúp tìm tướng công à? Xin lỗi, Diệp mỗ là người xứ khác, quen biết thanh niên tài tuấn nơi này."




      Mộ Dung Tuyết cuống lên, lẽ nào mình biểu đạt còn chưa sao? ngờ lại nghe ra ý ở ngoài lời? Nàng cắn cánh môi đào, ngại ngùng : "Diệp đại ca, tôi có ý trung nhân rồi."




      Gia Luật Ngạn "Ồ" tiếng, : "Vậy tốt quá, cứ với người đó là được."




      "Tôi với người đó đây." Nàng cúi đầu, gương mặt xấu hổ đỏ như ráng chiều. đến đây, nếu còn hiểu nữa đúng là giả hồ đồ.




      Gia Luật Ngạn nhíu mày: "Ý là, muốn ta cưới ?"




      Mộ Dung Tuyết đỏ bừng mặt, gật gật đầu: "Phụ thân tôi chỉ có mỗi mình tôi, tương lai Hồi Xuân y quán này là của huynh. Còn tôi, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, thi từ ca phú cũng thành vấn đề, huynh xem, thức ăn bàn hôm nay đều do tôi chính tay nấu. Nữ nhân mặt nào cũng tinh tỏ như tôi nhiều đâu, Diệp đại ca có phải ?"




      Gia Luật Ngạn: "......" Người mặt dày như nhiều đâu.




      Nàng chờ trong chốc lát cũng thấy có biểu gì, lại sốt sắng : "Huynh cưới tôi rồi hối hận đâu, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, tôi lòng dạ tốt với huynh."




      Gà, chó? Gia Luật Ngạn nhíu mày, lạnh lùng đáp: "Xin lỗi, hôn của ta phải do bá phụ làm chủ."




      Mộ Dung Tuyết lập tức : "Vậy chúng ta có thể tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm rồi ai làm gì được nữa."




      Gia Luật Ngạn: "......"




      nhíu mắt xem xét nàng, nếu phải chính tai nghe thấy lời nàng , khó lòng tưởng tượng nữ nhân dung mạo tuyệt thế vô song này, độ dày của da mặt cũng thiên hạ vô song như vậy. Bình thường chỉ thấy toàn những nữ nhân đoan trang cao quý, cho dù có kiêu căng cũng e sợ quyền thế của , dám những lời hỗn xược như vậy. nằm mơ cũng ngờ có ngày mình bị người ta cầu hôn, hơn nữa còn là cầu hôn theo cách Vương bà bán dưa thế này.




      Mộ Dung Tuyết tràn đầy kỳ vọng nhìn , nàng cảm thấy gia thế dung mạo của mình đủ tố chất của hiền thê lương mẫu, nhất định đồng ý. Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là, ngờ lại nhìn thấy trong mắt ánh lên tia khinh miệt, thể nào, nhất định là ánh sáng quá mạnh nên hoa mắt rồi.




      thờ ơ cao ngạo nhếch môi: " tại ta vẫn chưa có dự định thành thân. xin lỗi, ta còn có việc, trước bước."




      Nàng ngơ ngác nhìn theo bóng , lúc sau cũng chưa hồi thần được.




      ngờ lại có thể cự tuyệt!




      lại có thể cự tuyệt!




      Câu này giống như hồi trong sơn cốc, vang vọng từng hồi bên tai. Nàng cảm thấy khó mà tin được, làm sao có thể?




      Viên Thừa Liệt và Đinh Hương đứng ở cửa chờ, từ xa thấy Gia Luật Ngạn lạnh lùng bước đến, Mộ Dung Tuyết mình đứng dưới gốc hoa lê, kiều như tranh.




      Đinh Hương tiễn Gia Luật Ngạn và Viên Thừa Liệt , thấy Mộ Dung Tuyết vẫn xuất thần đứng dưới gốc cây, bèn dè dặt bước đến, huơ huơ tay trước mặt nàng, "Tiểu thư, tiểu thư sao chứ?"




      Ánh mắt đờ đẫn của Mộ Dung Tuyết lúc này mới cong xuống, "Đinh Hương, ngờ huynh ấy lại cự tuyệt ta rồi!"




      Đinh Hương cả kinh: "Làm sao có thể chứ? Mỹ nhân phẩm mạo tuyệt vời như tiểu thư đây, muội thấy cũng động lòng nữa mà."




      "Vậy tại sao huynh ấy động lòng?"




      "Có lẽ là..." Đinh Hương dám tiếp, chỉ sợ vô tình "bôi nhọ" ý trung nhân của tiểu thư, khiến nàng tức giận rồi lại xé vải nữa.




      "Muội ."




      "Mẹ muội , nam nhân đều rất xấu xa, nếu thích quá vểnh đuôi lên trời, nếu đoái hoài đến như con chó mà bám lấy ."




      Mộ Dung Tuyết xoa xoa trán, nhức đầu vô cùng. Xem ra sinh vật như nam nhân này dễ xơi. Ngay cả Bùi Giản nàng tưởng là bắt được rồi, ngờ cũng thà chết theo. Lẽ nào mình tự tin quá mức rồi sao?




      Đinh Hương vẫn luôn lập chí trở thành quân sư cho tiểu thư : "Tiểu thư, Diệp công tử chịu chi bằng tìm Viên công tử , muội thấy ngài ấy cũng có ý với tiểu thư đó, cứ luôn nhìn chằm chằm tiểu thư dời mắt."




      Mộ Dung Tuyết cắn môi, vô cùng khổ não : "Nhưng người ta thích là Diệp công tử mà."




      "Nhưng Diệp công tử cự tuyệt rồi. Tiểu thư phải nắm bắt thời cơ, ba ngày nữa Huyện lệnh dán bảng rồi, đến lúc đó mọi đều muộn."




      Mộ Dung Tuyết nhíu đôi mày xinh đẹp, thở dài u oán. Trong thời gian ngắn đích thực rất khó tìm được nhân tuyển thích hợp, vì nam nhân bản địa đều muốn ở rể, chỉ sinh con ra phải theo họ mẹ mà sau lưng còn bị người ta dị nghị là làm mất mặt tổ tông.




      Đinh Hương tiếp tục : "Viên công tử tuy tuấn tú bằng Diệp công tử, nhưng cũng võ bất phàm, đấng nhân tài, quan trọng nhất là ngài ấy có ý với tiểu thư, tiểu thư nghĩ , gương mặt đâu thể ăn thay cơm được, bảo vật vô giá dễ chứ tình lang khó tìm mà."




      Mộ Dung Tuyết lại thở dài u oán, lời của Đinh Hương cũng rất có lý. Thời gian chờ ai, trong ba ngày nếu tìm được nam nhân thích hợp để cưới nàng, rất có khả năng bị chọn nhập cung làm chim trong lồng. Hoàng đế chỉ tuổi già sức yếu mà còn nổi danh háo sắc hoang dâm, chỉ nghĩ đến việc phải lên giường cùng với ông già sáu mươi hai tuổi, còn già hơn cha mình hai chục tuổi, nàng cảm thấy chi bằng mình chết cho xong.
      Thanhtran, bornthisway011091Trâu thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8

      Hiểu lầm sâu sắc





      Trong lúc phiền muộn bực bội, nàng lấy khúc lụa trắng chuẩn bị may áo mùa hè ra.




      Đinh Hương vội đưa cho nàng chiếc váy cũ, "Tiểu thư, xé cái này , cái này mềm, dễ xé."




      Mộ Dung Tuyết hơi xé chiếc váy thành hai mươi mấy mảnh, lúc này mới phấn chấn trở lại sau đả kích thất tình.




      Đinh Hương thấp thỏm hỏi: "Tiểu thư, nghĩ xong chưa?"




      Mộ Dung Tuyết quả đoán đập bàn: "Tối nay tìm Viên công tử."




      Đinh Hương cười hi hi : "Tiểu thư minh."




      Ăn cơm tối xong, Mộ Dung Tuyết đưa Đinh Hương Bội Lan đến Cúc viên. Dọc đường lòng muôn vàn thất vọng buồn bã, nàng nghĩ thông, luận dung mạo hay nội hàm nàng đều là người trăm ngàn có , sao có thể cự tuyệt được chứ? Nàng càng nghĩ càng thấy thể nào tưởng tượng được, trừ khi thích nữ nhân. Vừa nghĩ đến khả năng này, lòng nàng cả kinh, kể từ thời khắc đầu tiên gặp , và Viên Thừa Liệt luôn có đôi có cặp như hình với bóng. Lẽ nào... Nàng nghĩ đến đây càng cảm thấy đáng ngờ hơn.




      Lúc này, Đinh Hương gõ cửa Cúc viên, người mở cửa chính là Viên Thừa Liệt. Quả nhiên như Đinh Hương , cũng là đấng nhân tài, phong tư lỗi lạc. Nhưng Mộ Dung Tuyết nhìn thấy , đột nhiên có cảm giác như gặp tình địch.




      Viên Thừa Liệt vui mừng : "Sao Mộ Dung tiểu thư lại đến đây?"




      cửa treo ngọn đèn cao cao, vừa hay chiếu xuống bóng dáng mảnh mai của nàng, gương mặt chim sa cá lặn kia treo biểu như suy nghĩ điều gì, mờ ảo như hoa trong sương, khiến người ta xao động.




      Mộ Dung Tuyết bày ra biểu như thấy tình địch, vô cùng nghiêm túc : "Tôi muốn mời Viên công tử đến Nguyệt Nha kiều dạo, ánh trăng ở đó là nhất tuyệt của huyện Nghi."




      Viên Thừa Liệt vốn tưởng nàng có chuyện đến tìm Gia Luật Ngạn, nào ngờ lại là mời ngắm trăng, nhất thời vừa mừng vừa sợ vừa hơi khó xử. Vì nhiệm vụ chuyến này của là bảo vệ Gia Luật Ngạn, sao có thể bỏ Gia Luật Ngạn lại để hẹn hò với giai nhân?




      Đinh Hương thấy bộ dạng do dự của , có hơi tức giận, tiểu thư nhà tôi là đệ nhất mỹ nhân của huyện Nghi, tài mạo song toàn, gia cảnh sung túc, nếu phải lão gia nhất mực tìm nữ tế ở rể, kén chọn đủ điều đến bây giờ, nào dễ dàng cho nhân sĩ xứ khác như các người.




      Viên Thừa Liệt cuối cùng vẫn cưỡng lại được mê hoặc trong lời mời của mỹ nhân, khẽ đỏ mặt : "Xin nương chờ chút, tôi với Diệp công tử tiếng."




      Gia Luật Ngạn xem danh sách tú nữ sơ tuyển Tần Chi Ngang đưa đến, lần này tuyển tú vô cùng đặc biệt, phải là nữ nhân sinh vào giờ Thìn, Khâm thiên giám xưng là nữ nhân phù hợp với điều kiện này sinh thần bát tự hợp với Thánh thượng, rất dễ hạ sinh long tử.




      Do vậy, cả huyện cũng chỉ chọn được ba mươi hai nữ nhân, đứng đầu là Mộ Dung Tuyết.




      Nhìn tên này, trước mắt thoáng qua dung nhan như phù dung mới hé, như mẫu đơn trong nắng, còn có những lời biết ngượng miệng biết xấu hổ kia nữa.




      "Vương gia."




      Gia Luật Ngạn ngẩng đầu, "Có chuyện gì?"




      Viên Thừa Liệt ngại ngùng cho hay lời mời của Mộ Dung Tuyết.




      Ánh mắt Gia Luật Ngạn sầm xuống, đưa danh sách trong tay cho Viên Thừa Liệt, "Ngươi xem, người đầu tiên là ta đó."




      Viên Thừa Liệt vừa thấy tên Mộ Dung Tuyết bèn ngẩn ra.




      Gia Luật Ngạn đương nhiên đoán được dụng ý của Mộ Dung Tuyết, sau khi thầm nhắc nhở Viên Thừa Liệt, lạnh lùng : "Ngươi , ở đây còn có bọn Trương Long bảo vệ."




      "Đa tạ Vương gia, thuộc hạ về ngay."




      Nhìn theo bóng Viên Thừa Liệt, Gia Luật Ngạn đập danh sách trong tay xuống bàn đánh "bốp" tiếng. nữ nhân lẳng lơ, đòn thành liền lập tức thay đổi chiến lược, tìm ngay người mới. Đầu tiên là Bùi Giản, sau đó là mình, rồi nay lại là Viên Thừa Liệt, rốt cuộc nàng ta có biết liêm sỉ . Nghĩ đến việc chiều nay mới được nàng cầu hôn, lòng như nghẹn cục mỡ, uống nửa ly trà cũng trôi được, nghẹn ở đó ngây ngấy vô cùng khó chịu.




      đứng dậy: "Trương Long, ra ngoài dạo."




      Trương Long lập tức đưa năm ám vệ, thầm theo sau Gia Luật Ngạn ra khỏi Cúc viên.




      Người dân tiểu thành Giang Nam thuần phác, đêm đến, đường lặng ngắt như có hơi người. Gió xuân ngang mặt, mang theo luồng hương hoa kỳ lạ, còn có chút hơi ẩm của nước. Bất tri bất giác bỗng đến Hoán Hoa khê. Phía trước chính là Nhất Vị tửu lâu. Tuy đóng cửa nhưng hai chiếc lồng đèn đỏ treo cao vẫn còn sáng, ánh đèn lan tỏa đến Nguyệt Nha kiều, chiếu rọi hai bóng người.




      nhìn cũng biết đó là Mộ Dung Tuyết và Viên Thừa Liệt. Hai người dưới ánh đèn tờ mờ, toàn thân tỏa ra quầng sáng hư ảo, giống như hoa trong gương trăng dưới nước, lộ ra cảnh đẹp mê hồn, khiến thời gian như chậm lại.




      Lòng bỗng dâng trào nỗi bực dọc kỳ lạ, định quay người phẩy áo rời , bỗng nghe nàng hỏi: "Chắc Diệp đại ca thích nữ nhân phải ?"




      dừng bước.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Viên Thừa Liệt bị hạnh phúc khiến đầu óc váng vất vốn nghe ra được ý ở ngoài lời, chỉ cười ha ha hỏi: " nương có ý gì vậy?"




      "À, Diệp đại ca chắc mắc chứng đoạn tụ đó chứ?"




      Viên Thừa Liệt quả đoán : " có."




      Gia Luật Ngạn siết chặt quyền, phải nhẫn nhịn hết sức mới khắc chế được kích động muốn xông lên cầu đập cho nha đầu kia trận, nghiến răng xem thử tiếp theo nàng muốn gì.




      Nhưng nàng im lặng, ngước gương mặt nhắn nhìn vầng trăng sáng, ủ ê buồn bã, ruột gan rối bời.




      ràng là thích nữ nhân, tại sao lại cự tuyệt nàng.




      "Ánh trăng ở đây quả nhiên rất đẹp, chẳng trách gọi là Nguyệt Nha kiều. Mộ Dung nương, tôi về trước đây." Viên Thừa Liệt thấy Mộ Dung Tuyết ngẩn ngơ nhìn ánh trăng, chỉ có ý ngắm trăng, bèn vứt bỏ ý đẹp trong lòng định trở về.




      Lúc này Mộ Dung Tuyết mới sực tỉnh, nhớ lại dự tính ban đầu khi hẹn Viên Thừa Liệt.




      "Viên đại ca, tôi có chuyện muốn thương nghị."




      Nàng lại lượt những lời vừa với Gia Luật Ngạn lúc chiều. Nhưng điểm khác biệt là đối với Gia Luật Ngạn tâm trạng phập phồng vô cùng kích động, trong lòng tràn đầy chờ đợi ngọt ngào của nhi nữ, nhưng đối với Viên Thừa Liệt lại vô cùng bình tĩnh, dường như bàn mối làm ăn.




      Viên Thừa Liệt vừa mừng vừa sợ lại vừa khó xử. Nữ nhân trước mặt này, chưa đến gia cảnh sung túc, chỉ riêng bản thân nàng thôi đủ khiến lòng người nghiêng ngả. Nhưng nàng lại là tú nữ chờ được chọn, mang mình ấn ký Hoàng gia, Chiêu Dương vương đích thân đến giám sát việc tuyển chọn này, chuyện liên quan đến xã tắc, làm sao dám.




      Mộ Dung Tuyết thấy im lặng , nàng trước hay vẫn tràn đầy tự tin, bỗng cảm thấy có phải mình trúng tà gì mà hết người này đến người kia lần lượt cự tuyệt nàng.




      Nàng xưa nay vẫn luôn tâm cao khí ngạo mắt đặt đỉnh đầu, từng chịu đả kích như vậy bao giờ, chờ Viên Thừa Liệt đáp lời, nàng nhấc váy hầm hầm bước xuống Nguyệt Nha kiều, với Đinh Hương Bội Lan chờ ở đầu cầu: "Chúng ta ."




      "Ngài ấy đồng ý rồi sao?"




      Mộ Dung Tuyết nghiến răng, nên lời. Trong vòng hai ngày bị ba nam nhân cự tuyệt liên tiếp, quá tổn thương đến lòng tự tôn. May mắn là nội tâm của nàng đủ mạnh mẽ, nếu vỡ tan thành từng mảnh vụn, bị gió thổi lắng xuống Hoán Hoa khê từ lâu.




      Viên Thừa Liệt nhìn bóng nàng rời , vô cùng áy náy nhưng lại có nỗi khổ khó lên lời.




      Trở về Cúc viên, thấy sắc mặt Gia Luật Ngạn dưới ánh đèn vô cùng khó coi, sốt sắng hỏi: "Vương gia có chỗ nào khỏe sao? Có cần mời Mộ Dung nương đến xem ?"




      Vừa nhắc đến cái tên này, tà hỏa vốn tản mát bốn phía trong phút chốc bỗng lại cuộn lên, Gia Luật Ngạn quay đầu đáp: "Sau này đừng nhắc đến người này nữa."




      Viên Thừa Liệt giật thót, xưa nay Gia Luật Ngạn hỉ nộ lộ ra mặt, hiếm khi thấy giận dữ đến mức này.




      Lòng cảm thấy rất kỳ lạ. Mộ Dung Tuyết vừa thông minh đáng vừa giỏi giang xinh đẹp làm sao lại đắc tội với Gia Luật Ngạn vậy?




      Mộ Dung Tuyết về đến nhà liền hầm hầm lên lầu, Đinh Hương nhìn dáng vẻ là biết tối nay mấy khúc lụa trắng trong nhà lại gặp họa nữa rồi. Quả nhiên, lúc sau nghe trong khuê phòng của tiểu thư truyền đến tiếng xoẹt xoẹt. Đồ tốt khi xé ngay cả thanh cũng giòn giã êm tai hơn, nhưng lãng phí ngân lượng quá.




      Đinh Hương xót đến cay cả mắt, chỉ xót bạc mà còn xót cho tiểu thư nữa. Với hiểu biết mười mấy năm đối với Mộ Dung Tuyết, thông thường tâm trạng nàng càng tốt thời gian xé vải càng dài, loại vải bị xé càng đắt. Tối nay có thể thấy tiểu thư vô cùng đau lòng, thời gian xé vải đạt đến mức dài nhất trong lịch sử. Nàng tức giận nghĩ, đám nam nhân vô tâm vô phế mắt mọc đằng mông kia, mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên, tiền muôn bạc vạn, trù nghệ nhất tuyệt như vậy mà lại chẳng ai cần, sau này cho họ hối hận đến xoắn ruột luôn , hứ.




      hồi lâu sau, trong phòng bỗng còn tiếng động.




      Đinh Hương và Bội Lan hơi bất an, nghĩ có nên vào xem thử . Họ biết chuyện tiểu thư nhà mình nghĩ quẩn là thể nào xảy ra, chỉ sợ nàng xé mệt thiếp bị lạnh.




      Bỗng nhiên cửa mở ra, Mộ Dung Tuyết tinh thần sảng khoái xuất ở cửa, xé nửa cây lụa, nàng lại tràn đầy sức sống, giòn giã : "Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm, ngày mai ta muốn đích thân đến phủ Tần tri huyện tặng lễ vật."

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9

      ra là vậy





      Bội Lan hỏi: "Tiểu thư chờ lão gia về mới sao?"




      Mộ Dung Tuyết đáp: "Ta sợ cha về kịp, ta đích thân hơn. Sáng mai các muội đến Ngân hiệu rút năm ngàn lượng ngân phiếu về đây."




      Năm ngàn lượng... Bội Lan cả kinh.




      Đinh Hương thầm , chả trách lão gia mực muốn tìm nữ tế cho ra hồn về làm quản gia, gia nghiệp này vào tay tiểu thư, mọi người nhanh chóng chết đói thôi.




      Sáng hôm sau, Bội Lan và Đinh Hương đến Ngân hiệu lấy ngân phiếu về, đưa đến trước mặt Mộ Dung Tuyết.




      Mộ Dung Tuyết đếm ngân phiếu : "Đến quầy lấy đôi nhân sâm già lại đây."




      Đinh Hương dè dặt : "Đó là mệnh căn của lão gia đó, lão gia về có phát điên ?"




      Mộ Dung Tuyết chìa lan hoa chỉ điểm lên trán Đinh Hương: "Muội có nhầm vậy, mệnh căn của lão gia là ta nè, mau ."




      Bại gia tiểu thư ơi. Đinh Hương lấy đôi sâm già Mộ Dung Lân coi như tâm can bảo bối đến, Mộ Dung Tuyết bỏ ngân phiếu và nhân sâm vào trong hộp. Đưa Đinh Hương Bội Lan đến Huyện nha.




      Huyện lệnh Tần Chi Ngang coi trọng dưỡng sinh, xưa nay có quan hệ rất tốt với Mộ Dung Lân, Mộ Dung Tuyết cũng gọi ông là bá phụ, thông tin tuyển tú lần này cũng do ông báo trước cho nàng biết.




      Vừa thấy Mộ Dung Tuyết đến bái phỏng, Tần Chi Ngang trìu mến hỏi: "Phụ thân con chưa về sao?"




      Mộ Dung Tuyết cười gật đầu: "Dạ, cha con e là mấy ngày nữa mới về được." xong, nàng đặt lễ hộp trong tay lên trà kỷ bên tay Tần Chi Ngang, cười nhàng : "Bá phụ, đây là đôi nhân sâm trăm năm mới gặp, là bảo vật trấn tiệm của Hồi Xuân y quán. Điệt nữ đem đến để hiếu kính lão nhân gia."




      Tần Chi Ngang vội : "Vậy làm sao dám nhận."




      "Tần bá phụ đừng khách sáo với điệt nữ, người nhìn nhân sâm này ." Nàng mở hộp ra. Đương nhiên, thứ Tần Chi Ngang nhìn thấy phải là nhân sâm, mà là ngân phiếu đè dưới nhân sâm.




      Ông cả kinh nhìn Mộ Dung Tuyết: "Điệt nữ đây là..."




      Mộ Dung Tuyết cũng che giấu ý đồ, thẳng vào vấn đề: "Tần bá phụ, người cũng biết cha con chỉ có đứa con , con muốn nhập cung, bởi vậy chuyện tuyển tú này có thể nhờ bá phụ ra tay gạt tên con ra ?"




      Tần Chi Ngang thở dài, đóng hộp lại, bất lực : "Điệt nữ, giấu gì con, chuyện này lão phu nghĩ đến từ sớm rồi. phải bá phụ giúp con, mà là lực bất tòng tâm. Lần này tuyển tú phải chuyện , Hoàng thượng đích thân phái Chiêu Dương vương đến giám sát, lão phu muốn ra tay cũng thể, bị Chiêu Dương vương biết được báo lên triều đình, chỉ lão phu mang tội khi quân mà Hồi Xuân y quán cũng đại họa lâm đầu."




      Mộ Dung Tuyết nghe vậy mới biết lần này vô cùng cam go.




      Tần Chi Ngang lại : "Lần tuyển tú này, ba mươi hai nữ nhân sơ tuyển Chiêu Dương vương đích thân xem qua, khi đến Kinh thành, Thánh thượng đích thân tuyển chọn. Sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, Hậu vị bỏ trống nhiều năm, nếu điệt nữ có thể được Hoàng thượng vừa mắt, hạ sinh long tử, vậy phú quý ngang trời chờ Mộ Dung gia đó."




      "Con muốn phú quý ngang trời gì hết." Mộ Dung Tuyết thầm , nhà con đâu thiếu tiền, gả cho lão già sáu mươi mấy tuổi kia, cho dù có được phong làm Hoàng hậu con cũng thèm.




      "Haiz, thánh mệnh khó trái, điệt nữ đem nhân sâm này về ." Tần Chi Ngang tuy có giao tình với Mộ Dung Lân, nhưng so với tiền trình tính mạng của mình, đương nhiên ông chọn điều sau.




      Mộ Dung Tuyết thấy Tần Chi Ngang chịu nhận lễ, chỉ đành thất vọng cáo từ.




      Về đến Hồi Xuân y quán, nàng chống cằm ngồi bên cửa sổ, vắt óc nghĩ cách. Hay là tặng lễ vật cho Chiêu Dương vương? Nhưng đường đường là Vương gia, sao có thể coi năm ngàn lượng nhoi này ra gì. Mình tặng lễ vật ngược lại còn khéo quá hóa vụng tự chuốc nhục nhã. Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách. Nhưng Hồi Xuân y quán là gia nghiệp phụ thân nàng vất vả nửa đời gầy dựng nên, sao có thể bỏ là bỏ, hơn nữa, lúc này Mộ Dung Lân có ở nhà, mình nàng trốn , hòa thượng trốn được chứ miếu đâu trốn được, Mộ Dung Lân và Hồi Xuân y quán chịu tai ương.




      Nghĩ nghĩ lại, vô kế khả thi, nhíu mày sầu não, bỗng nghe A Thái phía trước kêu lên, lão gia về rồi.




      Mộ Dung Tuyết cả mừng nhìn ra, lập tức nhấc váy đón phụ thân.




      Mộ Dung Lân gió bụi dặm trường bước vào hậu viện, vừa nghe được tin ông lập tức thúc ngựa từ Tô Châu về, ngày đêm ngừng nghỉ, chỉ sợ lỡ chuyện.




      "Cuối cùng cha cũng về rồi." Mộ Dung Tuyết từ khi sinh ra được cha mẹ nâng niu như châu ngọc, nhưng lúc gặp phải nguy cơ phụ thân lại ở bên cạnh, phải mình chống đỡ, lúc này gặp được phụ nhân, từ nữ cường nhân lập tức trở về là nương được chiều chuộng, cầm được nước mắt.




      Mộ Dung Lân bình sinh nỡ nhất chính là nước mắt con , vội : "A Tuyết đừng vội, cha tìm Tần huyện lệnh ngay."
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :