1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mộ Dung Tuyết ngồi đó, nhìn ngôi đình trong Kính hồ suốt buổi chiều.




      Lúc chiều tối, ngờ Gia Luật Ngạn lại đến Mai quán.




      Đinh Hương tuy thích , nhưng thấy lại vui mừng dị thường, dù sao Mộ Dung Tuyết cũng lấy , nửa đời sau chỉ có thể dựa vào , nếu mất sủng ái của khó lòng đứng trong Vương phủ này.




      Mộ Dung Tuyết ăn cơm, nghe thấy tin Gia Luật Ngạn đến, nàng buông đũa đứng dậy.




      Gia Luật Ngạn dừng bước nhìn nàng. Mấy ngày gặp nàng gầy rất nhiều, còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng có gương mặt trái xoan đầy đặn, đôi mắt phấn khởi hào hứng, nay mặt chỉ ốm bằng bàn tay, ánh mắt tĩnh lặng như đầm nước.




      kéo ghế ngồi xuống, tự nhiên câu: “Ăn cơm cũng chờ ta.”




      Lòng nàng chua xót, câu này giống lời oán trách dịu dàng của trượng phu về trễ với thê tử, nhưng nàng phải là thê tử của , ở đây phải là chốn duy nhất về, có thể đến cũng có thể , nàng có tư cách hỏi, điều duy nhất có thể làm là chờ đợi. Nghĩ đến đời dài đằng đẵng đều như vậy, lòng nàng chua xót muốn rơi nước mắt.




      Bội Lan lập tức thêm bộ chén đũa, Đinh Hương bới chén cơm đến.




      Gia Luật Ngạn nếm miếng cá hấp, nhíu mày : “ phải nàng nấu?”




      Mộ Dung Tuyết gật đầu: “Là đầu bếp nấu.”




      Gia Luật Ngạn biết nàng có tâm tư nấu ăn, khựng lại rồi : “Danh sách sính lễ ta xem rồi, làm rất tốt.”




      Mộ Dung Tuyết kinh ngạc nhìn , trong ấn tượng, hình như đây là lần đầu tiên khen nàng. Nếu là trước đây nàng nhất định vui thích nhảy cẫng lên, nhưng bây giờ nàng còn sức lực nữa.




      “Sính lễ chuẩn bị xong rồi giao danh sách và đồ đạc cho Tạ Trực, của hồi môn của U Tâm nàng cũng chuẩn bị cho muội ấy .”




      Mộ Dung Tuyết đáp tiếng “Được” rồi thêm câu nào, lặng lẽ ăn hết cơm trong chén.




      “Ăn nhiều chút.” Gia Luật Ngạn gọi Đinh Hương bới thêm cho Mộ Dung Tuyết chén cơm, ép nàng ăn hết.




      Ăn xong, Ám Hương, Sơ Ảnh thu dọn bàn ăn, Gia Luật Ngạn : “Ra ngoài dạo.”




      Mộ Dung Tuyết miễn cưỡng cười cười, “Vương gia mình , thiếp no muốn lại.”




      no vừa hay có thể tiêu thực.” Gia Luật Ngạn cho giãi bày nắm tay nàng kéo ra khỏi Mai quán.




      Gió đêm hồ hơi lạnh, Đinh Hương mang đến chiếc áo khoác, Mộ Dung Tuyết rút tay ra khỏi tay Gia Luật Ngạn thắt áo khoác lại.




      Gia Luật Ngạn muốn nắm lại tay nàng, nhưng nhìn thấy nàng khoanh hai tay lại, hiển nhiên muốn bị nắm nữa. hơi giận, ôm luôn eo nàng, áp cả người nàng vào lòng.




      Mộ Dung Tuyết hơi kháng cự, giãy dụa : “Ôm chặt quá, bụng thiếp thoải mái.”




      Gia Luật Ngạn đưa tay xoa bụng nàng, thầm , trong này nếu có đứa trẻ tốt biết mấy. Trong lời của lão Hoàng đế lờ mờ có ý rằng điều duy nhất yên tâm ở có con, lo là truyền Hoàng vị cho , tương lai lại có người kế thừa. Bởi vậy mới chỉ cho Chính phi, cũng muốn nhìn thấy có đích tử mới yên tâm.




      Mộ Dung Tuyết lời, hơi thở nhàn nhạt theo gió xộc vào mũi , mang theo hương thơm quen thuộc. chưa từng thấy nàng yên tĩnh trầm mặc thế này, khiến bỗng vô cớ bất an. cảm thấy nên gì đó, nhưng lại cảm thấy gì cũng vô nghĩa. Cưới Chính phi là chuyện đương nhiên, là Hoàng đế ban hôn, vẫn chưa đạm bạc danh lợi đến mức nhường Hoàng vị sắp vào tay cho kẻ khác, đó là thứ nhiều người nằm mơ cũng cầu được, tiếc tính mạng tranh giành.




      Hai người im lặng , dọc Kính hồ ba vòng về đến Mai quán, thấy Gia Luật Ngạn có ý ngủ lại, Mộ Dung Tuyết vội : “Phu quân, thiếp… hôm nay tiện…”




      Mắt Gia Luật Ngạn sầm lại, nhưng có ý rời mà bước đến bên giường nàng.




      “Nàng cất con cún rồi sao?” hỏi vậy là vì Mộ Dung Tuyết vẫn luôn đặt con cún ở đầu giường, hôm nay lại thấy.




      Sau lưng lời đáp, có tiếng thở dốc.




      ngạc nhiên quay đầu, phát Mộ Dung Tuyết quay người đóng cửa sổ, ngón tay nàng run rẩy.




      bước đến sau lưng nàng, quay người nàng lại cúi đầu hỏi: “Nàng làm sao vậy?”




      Khóe môi nàng kéo ra nụ cười cay đắng chua xót, giọng điệu quật cường quyết tuyệt, “Con cún đó… thiếp vứt rồi.”




      Gia Luật Ngạn sửng sốt, trong phút chốc tức giận : “Tại sao nàng lại vứt ?”




      Nước mắt lã chã tuôn rơi, nàng nghẹn ngào : “Vì đó phải là đồ của thiếp. Tuy có khắc chữ Tuyết, nhưng phải Tuyết của Mộ Dung Tuyết, mà là Tuyết của Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thụ tác phi hoa.” Nước mắt của nàng lăn xuống từng giọt từng giọt to.




      Gia Luật Ngạn nổi giận: “Nàng bừa gì vậy!”




      Giận như vậy là vì bị vạch trần tâm tư, vạch trần bí mật, nuối tiếc và thất vọng sâu thẳm tận đáy lòng sao?




      “Người ta thích mai lan cúc trúc, bởi vậy ngay cả Mai Lan Cúc Trúc tứ quán này cũng vì người ta mà xây, đúng ?” Nàng nhìn bốn đình viện tinh xảo ngoài cửa sổ, nụ cười lại bi ai, nước mắt tuôn trào.




      bậy.” Hăn sa sầm mặt, trong mắt ngập tràn lửa giận, nhưng nàng sợ, vì trong lòng nàng cũng cuồn cuộn dâng trào nham thạch, trong đó có , có oán, có uất ức, có tuyệt vọng.




      “Chàng từng chàng thích nữ nhân đoan trang cao quý, ra người chàng là người đó. Chả trách chàng chịu gọi thiếp là A Tuyết, trong lòng chàng, người ta là tuyết trời, thiếp chẳng qua là sương dưới đất thôi, đúng ?”




      Mộ Dung Tuyết hít hơi sâu, nỗ lực muốn nặn ra nụ cười: “ ra phải chàng biết , chỉ là người chàng phải là thiếp. Hôm nay thiếp mới biết, ra chàng cũng có tình cảm sâu đậm tinh tế đến vậy, cũng có thể dụng tâm, nghiêm túc vì người đến vậy.” Nàng thở dài trong nước mắt: “Chỉ đáng tiếc người đó phải là thiếp.”




      Nàng ngưỡng mộ Kiều Tuyết Y đến tuyệt vọng, vĩnh viễn đối xử với nàng như vậy, thậm chí lời khen cũng keo kiệt, càng chẳng buồn hao phí tâm tư, chỉ bố thí cho nàng con cún cũ.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gia Luật Ngạn tức giận lỡ lời, “ ngờ nàng lại ghen tuông đến mức này, ngay cả chuyện xưa cũ mười lăm năm trước cũng lấy ra truy cứu, nàng hay đố kị như vậy biết sau này phải sống thế nào.”




      Nàng lẩm bẩm trong nước mắt: “Phải, khi chàng cưới người mới rồi, cùng người ta như chim liền cánh, thiếp phải sống thế nào đây?”




      “Nàng có biết nàng phạm vào Thất điều ?”




      con, hay đố kỵ sao?




      Mộ Dung Tuyết lòng nhói đau, nghẹn ngào : “Phu quân định thôi thiếp sao?”




      giận dữ nhìn nàng, phẩy áo quay người rời .




      Mộ Dung Tuyết nhìn theo bóng , chỉ cảm thấy càng càng xa, cho dù nàng dốc hết sức lực cũng vĩnh viễn đuổi kịp. Mộ Dung Tuyết mười năm nay chưa từng bệnh tật, đột nhiên sốt cao.




      Đinh Hương vội nhờ Lưu thị gọi đại phu. Bội Lan đến Đào các báo cho Gia Luật Ngạn, nhưng Gia Luật Ngạn lại có trong Vương phủ.




      Đinh Hương chờ đến khuya cũng thấy Gia Luật Ngạn đến thăm, lòng hận đến mọc kén, đúng là tuyệt tình vô tâm.




      Cũng may từ Mộ Dung Tuyết được nuôi dưỡng tốt, căn cơ khỏe mạnh, uống thuốc xong sáng hôm sau liền hạ sốt.




      Lưu thị vốn có hảo cảm với nàng, hôm qua đến Mai quán thăm hai lần, sáng hôm nay lại đến.




      Mộ Dung Tuyết vừa thức dậy, Đinh Hương liền vắt khăn nóng cho nàng lau mặt.




      “Hôm nay Phu nhân đỡ chưa?” Lưu thị ân cần nhìn Mộ Dung Tuyết, mặt nàng vẫn ửng đỏ sau cơn sốt, thêm vài phần tươi tắn cho dung nhan tiều tụy.




      Mộ Dung Tuyết dựa vào giường, giọng : “Đa tạ ma ma quan tâm, đỡ nhiều rồi.”




      “Vậy tốt.” Lưu thị muốn nhưng lại thôi, mặt lộ ra thần sắc kỳ quái.




      “Ma ma có chuyện gì sao?”




      Lưu thị nhìn Đinh Hương, “ ra ngoài lát. Tôi có chuyện với Phu nhân.”




      Đinh Hương có dự cảm hay, do dự rời khỏi phòng.




      Lúc này Lưu thị mới lấy ra tờ giấy đưa cho Mộ Dung Tuyết: “Đây là do Vương gia bảo Trương Long đưa về, tôi chuyển cho Phu nhân.”




      Mộ Dung Tuyết đón lấy, vừa nhìn thấy ba chữ: Phóng thê thư.




      Chữ bên dưới trong phút chốc trở nên mơ hồ, tay nàng run rẩy: “Ma ma, đây là… Hưu thư sao?”




      Lưu thị nhẫn tâm nhìn vẻ mặt của nàng, thấp giọng : “ phải Hưu thư, Phóng thê thư là Hòa ly.”




      Hòa ly, Mộ Dung Tuyết thầm lẩm bẩm hai chữ này, hồi lâu mới ngẩng đầu lên với Lưu thị: “Thay ta đa tạ Vương gia.”




      Trái tim trống rỗng từ lâu dày đặc vết thương, còn đau đớn. Tình đau khổ này, từ đầu đến cuối chỉ là vở kịch chỉ có vai. Chỉ có mỗi mình nàng nhập vai, người bị thương cũng chỉ có mỗi mình nàng. Đến cuối cùng, kết cuộc cho nàng phải vứt bỏ mà là Hòa ly, những gì nàng trao chỉ đổi lại hồi báo duy nhất, mỏng manh như tờ giấy.




      Lưu thị rồi, nàng xếp tờ giấy Hòa ly lại cất vào trong ngực, sau đó xuống nhà bếp.




      Đinh Hương vội đến hỏi: “Tiểu thư, muốn làm gì? Lưu ma ma gì vậy?”




      “Mấy ngày nữa là sinh thần của Vương gia, ta muốn làm cho chàng chiếc bánh thọ.”




      bệnh ngài ấy cũng chẳng đến thăm, còn làm bánh thọ cho ngài ấy làm gì?”




      Mộ Dung Tuyết cười cười: “Ném mộc đào, đáp quỳnh dao[1].”




      [1. Mộc đào người tặng ném sang




      Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người




      Cây đậu mộc 2, Kinh thi, Tạ Quang Phát dịch.]




      Nàng cố gắng bình tĩnh tâm trạng của mình, coi như mình vẫn là Mộ Dung Tuyết của Hồi Xuân y quán, coi như mình là lần đầu tiền làm thức ăn cho , oán hối, toàn tâm toàn ý, lòng tràn ngập kỳ vọng chờ mong, muốn đả động trái tim của để mình. Nàng tưởng rằng có việc gì khó, chỉ sợ lòng bền, nàng tin rằng chỉ cần mình trao tất có hồi đáp. Nàng nghĩ chỉ cần cho nàng giọt nước, nàng đáp trả biển hồ…




      Tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng.




      Nàng trộn trứng, sữa, bột củ sen, bột nếp, tỉ mỉ nhào nặn, cán thành bánh ngàn lớp bên trong cuốn nhân đậu, nhân sen, sau đó lấy hạt mè nhuộm màu, từng hạt từng hạt dùng kim châm đặt lên mặt bánh, ghép thành chữ “Thọ”.




      Đinh Hương và Bội Lan muốn giúp nàng đều bị nàng cự tuyệt, nhất định phải đích thân ghép từng hạt từng hạt.




      Đến khi ghép xong hạt mè eo nàng sắp đứng thẳng nổi nữa, trước mắt sao vàng nhấp nháy. Nàng mệt mỏi nên lời.




      Đây là lần cuối cùng nàng làm thức ăn cho , chỉ hao tốn tất cả sức lực, mà còn hao tốn tình cuối cùng còn sót lại trong tim.




      Bánh thọ màu vàng nhạt, chữ Thọ màu đỏ rực rỡ bắt mắt. Nàng đặt con cún bên cạnh bánh thọ, bên đặt con tôm.




      Nàng nghỉ ngơi lúc, quét dọn Mai quán sạch còn hạt bụi nào, thu dọn tất cả đồ đạc của mình. Đưa mắt nhìn, đây lại là Mai quán mới toanh, sau này nữ nhân mới toanh vào ở.




      Nàng mở tủ, lấy mười bộ y phục săn tặng ra, dùng kéo cắt mười mấy cái lỗ, xé từng bộ thành mảnh vụn, ném xuống Kính hồ.




      Tất cả thâm tình đều trôi theo dòng nước, từ nay về sau, trời cao biển rộng.




      HẾT QUYỂN 1







      Trầm Hương Tuyết của tác giả Thị Kim là câu chuyện kể về tấm gương sáng của nương từ thịt thừa phấn đấu thành thịt trong tim.




      Mộ Dung Tuyết vừa gặp Gia Luật Ngạn, trao hết tấm chân tình, trải qua trăm ngàn trắc trở cũng hề dao động, mãi đến khi bị đả kích nản chí mủi lòng… sau khi hòa ly (ly hôn trong hòa bình), Gia Luật Ngạn phát đánh mất người mình thương nhất, lúc này mới hạ mình níu giữ.




      Nếu từng đọc qua các tác phẩm của Thị Kim, hẳn bạn nhận ra phong cách đặc trưng của tác giả này: Cốt truyện nhàng hài hước nhưng kém phần lãng mạn, đằm thắm. theo kiểu văn chương chút là “bạn ngửi được mùi hương” khi đọc tác phẩm này, đó là mùi hương của những món ăn Mộ Dung Tuyết dành cho Gia Luật Ngạn, hay chính là mùi hương từ lời văn của tác giả!


      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    3. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Last edited: 18/5/15

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      @bornthisway011091 chờ tập 2 ra rồi m đăng rồi chúng ta đọc tiếp nàng nhé. cảm ơn nàng ủng hộ :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      @phuongthao2727 tui tưởng là có hết rùi, ra là chưa có ah. Dự là bao h đk đoc tiếp tấp 2 vậy nàng?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :