1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gia Luật Ngạn đáp qua loa: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Huống hồ chỉ có tặc phỉ ra tay với ta.”




      “Còn ai nữa?”




      Gia Luật Ngạn muốn nhiều, bóp mũi nàng : “Dậy , A Trư.”




      Mộ Dung Tuyết tuy quan tâm đến chuyện triều đình, nhưng cũng biết Gia Luật Ngạn và Thành Hi vương là hai vị Vương gia có khả năng kế thừa Hoàng vị nhất. Hơn nữa ràng lão Hoàng đế xem trọng Gia Luật Ngạn hơn, lẽ nào là Thành Hi vương phái người ra tay, muốn hại chết Gia Luật Ngạn, sau đó đổ tội cho tặc phỉ.




      Nàng kìm được liền : “Phu quân, chàng phải cẩn thận với Thành Hi vương.”




      Gia Luật Ngạn mặc y phục liền quay lại nhìn nàng cười cười: “Nàng cũng ngốc nhỉ.”




      “Đương nhiên rồi, thiếp thông minh nhất mà.”




      “Hôm nay ta đưa nàng săn nhé.”




      săn?” Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhảy lên từ giường xuống, chân trần bổ nhào đến ôm lấy : “Phu quân, chàng tốt quá.”




      “Nàng có y phục săn phải ?”




      “Vậy bây giờ chúng ta mua bộ , chẳng phải trong Kinh thành có rất nhiều tiệm bán y phục may sẵn sao?”




      Gia Luật Ngạn gật đầu, ăn sáng xong liền đưa Mộ Dung Tuyết mua y phục, hơn nữa còn đến cửa hàng y phục Bích Vân Thiên lớn nhất kinh thành.




      Mộ Dung Tuyết vừa vào hoa cả mắt, lựa cả buổi cũng xong, chỉ cảm thấy bộ nào cũng đẹp, mỗi bộ vẻ, khó lòng lựa chọn.




      Gia Luật Ngạn mua lúc mười bộ, “Lần này được rồi chứ, đều là của nàng hết, cần sầu não là chọn bộ nào nữa.”




      Mộ Dung Tuyết mừng rỡ lòng như nở hoa, ôm cánh tay Gia Luật Ngạn, cười đến mức hải đường cũng mất màu sắc.




      Về đến Vương phủ, hai người thay y phục săn đến trường săn Mộc Lan. săn, ra vốn chỉ là hai người cưỡi chung ngựa, nhàn nhã hóng gió giữa đồng cỏ mênh mông bát ngát.




      Chỉ có con gà rừng xui xẻo, đột nhiên bay ngang trước ngựa trong lúc Gia Luật Ngạn ôm hôn Mộ Dung Tuyết, liền bị Gia Luật Ngạn hề khách sáo lập tức diệt khẩu.




      Thấy sắc trời dần tối, Mộ Dung Tuyết : “Phu quân, chúng ta về thôi, tối nay chàng muốn ăn gì? Gà rừng quay nhé?”




      Gia Luật Ngạn vén vén tóc nàng : “Ta đưa nàng đến Hải Thiên lâu ăn cơm.”




      “Hải Thiên lâu là chỗ nào?”




      Nhìn ánh mắt hiếu kỳ và biểu ngạc nhiên vui mừng của nàng, lúc này Gia Luật Ngạn mới ý thức được rằng kể từ khi nàng lấy , hình như đây là lần đầu tiên đưa nàng ra ngoài chơi, lần đầu tiên đưa nàng ăn cơm.




      Hải Thiên lâu nằm con đường Tây Kinh phồn hoa nhất Kinh thành, lúc chiều tối, hàng quán đường tấp nập người qua lại.




      Trước Hải Thiên lâu lồng đèn treo cao, chưởng quầy đón khách ở cửa, người bước vào đều quần là áo lụa, có thể thấy đây là nơi cao cấp.




      Chưởng quầy vừa thấy là Gia Luật Ngạn, vội tươi cười nịnh nọt nghênh đón, “Vương gia đại giá quang lâm, tiểu điếm vô cùng vinh dự. Hải Thanh, đưa Vương gia lên nhã phòng ở lầu hai.”




      Tiểu nhị Hải Thanh lập tức mời hai người lên nhã phòng ở lầu hai. Bên trong bày trí nhã nhặn tinh tế, sau bình phong còn có giá đàn, tường treo tranh phong cảnh dài, bàn ghế dính hạt bụi, bên bọc nệm gấm thêu hoa.




      Gia Luật Ngạn : “Thượng Tây hồ tứ cảnh, Tuế hàn tam hữu. Rượu quế hoa.”




      bao lâu sau, Hải Thanh đưa người bày ra bảy món ăn.




      Mộ Dung Tuyết nhìn nhìn rồi phì cười. “Mấy món này đâu có ngon bằng thiếp nấu? Món Tôm hấp rượu này phải dùng chén lưu ly trong suốt mới được, Tôm xào Long tĩnh này màu trà tối quá, được xanh.”




      Gia Luật Ngạn cũng cho là vậy, vì thời gian được Mộ Dung Tuyết “nuông chiều” này khiến khẩu vị càng kén chọn hơn.




      “Rượu quế hoa cũng khá, mùi vị rất ngon.” Mộ Dung Tuyết cười híp mắt hớp ngụm, nâng ly với Gia Luật Ngạn: “Chúc phu quân sống lâu trăm tuổi, sức khỏe an khang, vạn như ý.”




      “Nhưng có việc được như ý lắm.”




      “Việc gì vậy?”




      Gia Luật Ngạn nhìn nàng : “Ta có con.”




      Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, thấp giọng : “Tại thiếp tốt.”




      Gia Luật Ngạn cười cười: “Tối qua tưới cả đêm, có lẽ có rồi.”




      Mộ Dung Tuyết cúi đầu xấu hổ : “Phu quân, thiếp vẫn luôn uống thuốc trị giọng, tạm thời thể có thai.”




      Nụ cười của Gia Luật Ngạn khựng lại, sắc mặt sầm xuống.




      Mộ Dung Tuyết vội : “Phu quân giận rồi sao? Nếu phu quân nóng lòng có con, ngày mai thiếp uống thuốc nữa.”




      Gia Luật Ngạn im lặng lúc rồi : “Có chuyện ta muốn với nàng.”




      “Chuyện gì vậy?”




      “Hoàng thượng muốn ta cưới con của Ngọc Quý Sơn làm thê tử.”




      Ly rượu trong tay Mộ Dung Tuyết rơi xuống đất đánh “bốp” tiếng.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 42

      Tình cũ





      Tiếng động giòn giã này bỗng trở nên vô cùng chói tai trong gian phòng yên tĩnh.




      Mộ Dung Tuyết ngây ngốc nhìn mảnh vỡ dưới đất, trong lòng cũng có thứ gì đó vỡ tan, các mảnh nhọn sắc bén gai giương nanh múa vuốt đâm vào máu thịt nàng, khiến nàng đau đớn run rẩy.




      Gia Luật Ngạn ra được những lời vướng víu trong lòng ngày đêm, cuối cùng cũng được nhõm, nhưng nhìn thấy gương mặt trong phút chốc bỗng tái nhợt và ngón tay run rẩy của nàng, bỗng cảm thấy tâm trạng càng nặng nề hơn.




      Mộ Dung Tuyết ý thức được mình thất thố, cố gắng nặn ra nụ cười đáng thương, “Chúc mừng Vương gia.”




      Lần đầu tiên từ sau khi thành thân, nàng bất tri bất giác gọi là Vương gia. Xưng hô này khiến Gia Luật Ngạn nhíu mày. Phản ứng của nàng ngoài dự liệu của . Trong phút chốc Gia Luật Ngạn thậm chí có ảo giác rằng đây phải là Mộ Dung Tuyết.




      Lần trước chẳng qua chỉ bước vào Trúc quán của Bế Nguyệt thôi mà nàng kích động nhảy hồ, tuy phải tự tận nhưng cũng có thể thấy phản ứng của nàng mạnh mẽ dường nào. Bởi vậy đêm qua cứ nghĩ mãi, phải với nàng thế nào nàng mới có thể tiếp nhận được thực này đây. ra cần phải cho nàng biết, cưới Chính phi vốn dĩ chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng biết tại sao, khoảnh khắc lão Hoàng đế ban hôn, ý nghĩ đầu tiên của lại là Mộ Dung Tuyết có phản ứng gì đây, phải với nàng thế nào đây.




      từng dự liệu vài cảnh tượng, là nàng “tự hành hạ” như lần trước, hai là khóc lóc, ba là cầu xin đừng đồng ý. Nhưng nàng chỉ câu chúc mừng.




      Thái độ này khiến ít khó xử nhất, nhưng lại chẳng vui vẻ chút nào.




      bưng ly rượu hơi uống cạn.




      Mộ Dung Tuyết thêm lời nào. Nàng lặng lẽ ngồi ăn, cũng ngước mắt nhìn thêm lần nào. khí im lặng đến mức khiến người ta ngạt thở, Gia Luật Ngạn bất động nhìn Mộ Dung Tuyết ăn hết dĩa Tôm xào Long tĩnh bàn, sau đó lại ăn Củ năng xào, Tôm hấp rượu, đưa tay giữ đũa nàng lại, trầm giọng : “Đừng ăn nhiều quá.”




      “Lần đầu tiên phu quân mời thiếp ăn cơm, thiếp vui nên ăn nhiều chút được sao?”




      Nàng vẫn ngẩng đầu, cúi mày cụp mắt, rèm mi dài che lấp tâm đầy bụng, nhìn thấy mắt nàng khiến hơi cuống. bóp cằm nàng ngước mặt nàng lên, nhưng nàng vẫn cố ý cụp mắt, khiến thấy được mắt nàng.




      Gia Luật Ngạn : “Nàng nhìn ta .”




      Rèm mi nàng khẽ run, nhìn nhanh rồi lại cụp mắt, nàng thể nhìn , nhìn thêm lần nữa nàng sụp đổ, khóc thất thanh ở đây, nhấn chìm nơi này.




      “Phu quân, thiếp no rồi, chúng ta về .”




      đứng dậy xuống lầu, Trương Long thanh toán rồi dắt ngựa của hai người đến.




      Đêm khuya, người đường bỗng như biến mất hết, chỉ còn ánh đèn khắp mọi nhà chiếu sáng cả Kinh thành.




      Mộ Dung Tuyết bước lên bàn đạp mấy lần cũng được, tay nàng run rẩy, chân cũng run rẩy.




      Gia Luật Ngạn cúi người ôm nàng lên đặt trước người mình.




      “Vương gia đừng như vậy, người ta cười đó.” Nàng vội vã cựa quậy giãn ra, nhưng Gia Luật Ngạn lại ôm chặt lấy nàng, thúc ngựa chạy .




      Mộ Dung Tuyết nhắm mắt, nắm tay siết chặt, liều mình khắc chế nước mắt đừng chảy ra.




      Cái tên Ngọc Sính Đình này cứ như thanh chủy thủ bén nhọn đâm vào tim nàng, nàng thậm chí nhìn thấy được ánh sáng lạnh lẽo lưỡi dao. Nàng ta phải là Bế Nguyệt, nàng ta là Chính phi của , là thê tử danh chính ngôn thuận của , bất luận là lúc còn sống hay chết đều là người gần gũi nhất. Kể từ giờ phút nàng lấy với thân phận Trắc phi, nàng nên nghĩ rằng có hôm nay, nhưng nàng vẫn luôn tự gạt mình gạt người, muốn nghĩ đến, mãi đến khi tin tức này đột nhiên ập tới, giết nàng trở tay kịp, máu me đầy mình.




      Xuống ngựa, Gia Luật Ngạn bước vào cửa lớn, Mộ Dung Tuyết theo phía sau . Lúc ngang qua Đào các, nàng dường như dám dừng bước, vội vã chúc câu ngủ ngon rồi về Kính hồ.




      Gia Luật Ngạn nhìn theo bóng dáng nàng, nhất thời biết nên đuổi theo dỗ dành hay để nàng yên tĩnh mình.




      Trở về Mai quán, việc đầu tiên của Mộ Dung Tuyết là lấy chìa khóa thư phòng Đào các đưa cho Đinh Hương.




      “Muội đem chìa khóa này cho Vương gia .”




      Đinh Hương ngẩn ra, theo Mộ Dung Tuyết mười mấy năm, nàng ta chưa từng thấy Mộ Dung Tuyết có thần sắc như vậy.




      “Tiểu thư làm sao vậy?”




      săn về mệt mỏi, Bội Lan, ta muốn tắm.”




      Mộ Dung Tuyết mặc y phục săn, trông đúng là rất mệt mỏi, Đinh Hương nghi ngờ gì nữa liền đến Đào các giao chìa khóa cho Gia Luật Ngạn.




      Gia Luật Ngạn nhận lấy chìa khóa, sắc mặt nặng nề.




      Đinh Hương quay người , bỗng Gia Luật Ngạn gọi lại, “Phu nhân làm gì?”




      “Phu nhân tắm.”




      “Tối nay hãy hầu hạ Phu nhân cho tốt.”




      Đinh Hương đáp lại, lòng rất kỳ quái, sao hôm nay lại chu đáo quá vậy?




      Trở về Mai quán, Mộ Dung Tuyết tắm xong, đắp chăn nằm.




      Đinh Hương phát trong phòng tối om, cả đèn cũng thắp.




      “Tiểu thư ngủ rồi sao?”




      “Ừ, săn với Vương gia mệt lắm.”




      Hai người rón rén đóng cửa phòng lại.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bội Lan giọng : “Vương gia đối với tiểu thư ngày càng tốt. Vừa xuất chinh trở về, còn chưa nghỉ ngơi đưa tiểu thư chơi.”




      Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, nước mắt cuối cùng kìm được nữa mà chảy ra, lần đầu tiên bất ngờ tốt với nàng là vì có nguyên nhân.




      Sáng sớm hôm sau Mộ Dung Tuyết thức dậy, Bội Lan lấy nước nóng cho nàng rửa mặt.




      Đinh Hương xếp chăn, phát gối bị lật lên, định lật lại, bỗng ngón tay cứng đờ.




      Nàng ta vội vàng chạy đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, đỏ mắt : “Tiểu thư có uất ức gì cứ ra, tại sao lại lén khóc mình?”




      Mộ Dung Tuyết cầm chiếc khăn nóng úp lên mặt, hồi lâu mới lấy xuống, cười : “Ta có uất ức gì đâu, Vương gia đối với ta rất tốt, đưa ta săn, mua cho ta rất nhiều y phục, còn đưa ta Tửu lâu ăn cơm nữa.”




      “Nhất định là ngài ấy lại ức hiếp rồi.” Cả mặt gối đều ướt đẫm, rốt cuộc tiểu thư chảy bao nhiêu nước mắt đây, Đinh Hương ôm gối khóc òa.




      Bội Lan hỏi: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”




      Mộ Dung Tuyết im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi : “Vương gia sắp cưới Chính phi rồi.”




      Bội Lan cả kinh, mặt lập tức biến sắc, nhưng dám lên tiếng, sợ là khi bất cẩn khiến Mộ Dung Tuyết đau lòng.




      Mộ Dung Tuyết cười khổ: “ ra kể từ ngày đầu tiên lấy chàng ta biết sớm muộn có ngày hôm nay, nhưng ta vẫn tự mình gạt mình gạt người, vọng tưởng rằng có lẽ chàng chỉ mình ta, kiếp này cưới Chính phi.” đến đây nàng hơi nghẹn ngào, “Ta là ngốc đến nực cười, đúng ?”




      phải đâu.” Bội Lan chảy nước mắt lắc đầu.




      “Thời gian qua ta cứ như vách núi, khập khiễng từng bước, biết bước nào rơi khỏi vách núi, cả ngày lo lắng sợ hãi, hôm nay rốt cuộc cũng rơi xuống khỏi vách núi rồi, tuy thịt nát xương tan nhưng cuối cùng cũng còn bấp bênh nữa.”




      Mộ Dung Tuyết bật cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc này khiến Bội Lan càng khó chịu, nàng ta nghẹn ngào : “Tiểu thư, khổ quá rồi, ràng có thể…” Nàng ta nhẫn tâm tiếp nữa.




      Nhưng Mộ Dung Tuyết làm sao lại biết được ý trong lời nàng ta, ràng nàng có thể làm chính thất của nam nhân nâng niu nàng trong lòng bàn tay, nhưng lại chấp nhận làm thiếp của Gia Luật Ngạn.




      nên oán hối, nàng cũng muốn làm thiếp, khổ nỗi vạn trượng hồng trần, muôn vạn chúng sinh, nàng chỉ mình , lấy người khác nàng sống bằng chết, uổng phí kiếp người.




      Nàng có thể làm gì đây? Nàng chỉ có thể mình tác chiến, dũng cảm tiến lên, nàng nghĩ lòng người đều là thịt, nàng toàn tâm toàn ý nhất định có thể cảm động được , để ngoài nàng ra trong mắt còn ai nữa, nhưng cuối cùng nàng vẫn quá mức tự tin, tự đẩy mình vào tuyệt lộ.




      Liên tiếp ba ngày Gia Luật Ngạn đến Mai quán, Mộ Dung Tuyết cũng Đào các.




      Nha hoàn của Mai quán lúc đầu có hơi hiếu kỳ, nhưng ngày thứ hai cuối cùng mọi người cũng hiểu nguyên do, ra Chiêu Dương vương sắp cưới Chính phi. chỉ vậy, cả Kinh thành đều biết tin trưởng nữ của Trấn quốc Đại tướng quân Ngọc Quý Sơn, biểu muội của Kiều quý phi sắp gả vào Chiêu Dương vương phủ. Chuyện này chỉ là chuyện riêng của Gia Luật Ngạn mà còn là chuyện lớn của triều đình, càng cho thấy dấu hiệu ràng rằng lão Hoàng đế có ý truyền ngôi cho Gia Luật Ngạn.




      Đợt mỹ nhân huyện Nghi tiến cung lần này, lão Hoàng đế nóng lòng cầu con, vét ao bắt cá, kết quả cơ thể bị bào mòn này giống như con đê lở, trong đêm bỗng đổ sụp, ngay cả năng lực sủng hạnh phi tần cũng còn, đương nhiên mộng sinh con trai tiêu tan hoàn toàn. Trong lúc tuyệt vọng, ông ta thể nghĩ đến chuyện lập người kế vị. Gia Luật Ngạn coi như là nhân tuyển tương đối tin cậy, trẻ tuổi nhưng chín chắn, lần này phong làm Đốc quân diệt phỉ là muốn xem thử năng lực của , quả nhiên khiến ông ta thất vọng.




      Kiều quý phi băng tuyết thông minh, ở bên cạnh lão Hoàng đế quan sát thăm dò, biết ý ông ta định liền cật lực xúi bẩy ban hôn cho Ngọc Sính Đình và Gia Luật Ngạn, tương lai lão Hoàng đế quy thiên, Ngọc Sính Đình làm hoàng hậu, nửa đời sau của nàng ta còn gì phải lo lắng.




      Lão Hoàng đế chống lại được lời của mỹ nhân bên gối, cũng cảm thấy Gia Luật Ngạn liên hôn với Ngọc gia có lợi cho triều đình, liền ban hôn trong tiệc mừng công. Tin tức này truyền ra càng chứng minh Gia Luật Ngạn là nhân tuyển cho ngôi Thái tử, vì hai vị phi tần đắc sủng nhất trong cung là Kiều Tuyết Y và Triệu Chân Nương đều có biểu muội và nghĩa muội lấy Gia Luật Ngạn.




      Nhất thời những người muốn bợ đỡ Gia Luật Ngạn nhiều vô số kể, ngay cả Mộ Dung Tuyết cũng bị tác động, liên tiếp mấy ngày đều nhận được lời mời của mấy quý phụ trong Kinh thành. Nàng có tâm trạng giao tiếp, liền cáo bệnh từ chối.




      ngờ cớ bệnh này của nàng lại trở thành trò cười của số kẻ nhàn rỗi. Chính phi còn chưa vào cửa vị Trắc phi này đố kị đến sinh bệnh. Đặc biệt là trước mặt Ngọc Sính Đình, những kẻ đảo lộn thị phi vì muốn bợ đỡ nàng ta nên càng thêm mắm dặm muối miêu tả thảm trạng của Mộ Dung Tuyết, cứ như tận mắt nhìn thấy.
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngọc Sính Đình nghe được những lời này, tuy ngoài mặt khoan dung độ lượng, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn biển giấm. Cung yến hôm đó nàng ta cố ý theo Ngọc Quý Sơn vào cung chính là muốn xem thử vị nghĩa muội của Triệu thục phi này là nhân vật thế nào, nàng ta vốn tưởng rằng nha đầu nhà quê có được mấy phần sắc đẹp. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Dung Tuyết nàng ta mới biết mình đánh giá thấp nàng. Dung mạo khí chất của Mộ Dung Tuyết hề thua kém những tiểu thư quyền quý trong Kinh thành, hơn nữa đôi mắt nàng trong suốt linh động đến mức khiến người ta ghen tị.




      Mộ Dung Tuyết ngồi bên cạnh Gia Luật Ngạn, hoạt bát xinh đẹp, mỗi cử động đều thể nét phong lưu trời ban, ai địch nổi.




      Ngọc Sính Đình thể nào ghen tị với người có được Gia Luật Ngạn trước nàng ta, vào Chiêu Dương vương phủ trước nàng ta. Mộ Dung Tuyết cứ như cây gai trong lòng nàng ta, chỉ có nhổ mới có thể thoải mái.




      Mộ Dung Tuyết biết mình trở thành cái gai trong lòng Ngọc Sính Đình, nàng chỉ biết từ nay về sau nàng còn là nữ nhân duy nhất bên cạnh Gia Luật Ngạn nữa, vừa nghĩ đến việc sắp cùng nữ nhân khác bái đường thành thân, cùng chung chăn gối, nàng buồn bã như muốn chết .




      Trăng treo cành liễu, nàng bước đến hành lang trước Mai quán ngồi xuống. có ánh trăng, ngôi đình trong hồ nhìn đường nét, lòng nàng bỗng chua xót, mở bình rượu uống hớp.




      Đột nhiên sau lưng có bàn tay giật lấy bình rượu của nàng, nàng tưởng là Đinh Hương, quay đầu : “Muội còn lôi thôi hơn cha ta nữa.”




      “Bệnh sao còn uống rượu?”




      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy Gia Luật Ngạn, sầm mặt kéo nàng lên khỏi nền đất lạnh lẽo.




      “Thiếp sao, muốn giao tế nên mới dối là bệnh.”




      tức giận : “Cho dù bệnh nhưng uống rượu như vậy lúc nào giọng mới khỏi được.”




      khỏi khỏi vậy.” Nàng còn gì để mất nữa, giọng khỏi sao, vẫn thành thân với Ngọc Sính Đình thôi.




      “Vậy lúc nào nàng mới có thể sinh con?”




      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra , lúc sau mới đáp: “Thiếp nghĩ sinh hơn.”




      sinh hơn? Gia Luật Ngạn tức giận ném bình rượu trong tay xuống Kính hồ, quay người bước vào Mai quán với mấy tiểu nha hoàn: “Nếu còn để Phu nhân uống giọt rượu nữa mỗi người phạt hai mươi trượng.”




      Ám Hương, Sơ Ảnh và Đinh Hương, Bội Lan lần đầu thấy Gia Luật Ngạn nổi giận như vậy, run sợ nhìn phẩy áo bỏ .




      Mộ Dung Tuyết đứng hành lang Mai quán, nhìn bóng dáng cao cao của mất hút cầu đá, lòng đau đến thở nổi. phải nàng muốn sinh con cho , có điều nếu nàng sinh được con trước Ngọc Sính Đình có dung nạp được nàng ?




      Hai người cứ vậy chiến tranh lạnh mấy ngày, các nha hoàn Mai quán đều nóng lòng thay Mộ Dung Tuyết, hình như nàng thất sủng, nhưng hình như cũng phải.




      Hôm nay mới sáng sớm Lưu thị đến Mai quán.




      “Chào Phu nhân, Vương gia bảo tôi đến với Phu nhân, nhờ Phu nhân chuẩn bị phần sính lễ cho Thẩm tiểu thư, để Tạ tiểu tướng quân đến Thẩm gia đề thân.”




      Lần này diệt phỉ Tạ Trực lập công, được phong làm Du kị tướng quân. Tuy gia thế bằng Thẩm gia nhưng dù sao cũng có công danh.




      Mộ Dung Tuyết hơi kinh ngạc: “Sao vội quá vậy?”




      Lưu thị thấp giọng : “Vương gia muốn cho biểu tiểu thư xuất giá trước khi Ngọc vương phi gả vào phủ.”




      Lòng Mộ Dung Tuyết nhói đau, xem ra muốn Ngọc Sính Đình hiểu lầm quan hệ giữa và Thẩm U Tâm, bởi vậy mới mau chóng cho Thẩm U Tâm xuất giá, nhưng lúc nàng gả vào lại hề nghĩ đến chuyện này, để mặc nàng hiểu lầm thời gian dài, buồn bã thời gian dài. So ra hiển nhiên quan tâm đến Ngọc Sính Đình hơn, suy đoán này khiến lòng nàng chua xót.




      “Ta chưa từng chuẩn bị sính lễ, vẫn mong ma ma chỉ dạy.”




      “Phu nhân khiêm nhường rồi. Đồ trong kho đều có trong sổ này, mời Phu nhân xem qua, coi thử tặng gì là thích hợp.” Lưu thị dâng lên cuốn sổ.




      Mộ Dung Tuyết đón lấy, phát quả nhiên Lưu thị rất biết trị gia, ghi chép vào sổ đầy đủ chỉnh tề các tài vật trong kho, phân loại theo vàng bạc ngọc thạch phỉ thúy trân châu…




      Mộ Dung Tuyết lật mấy trang rồi đóng sổ, với Lưu thị: “Ma ma đưa ta đến nhà kho xem thử , chỉ xem sổ thôi ta biết chọn món nào mới được.”




      “Mời Phu nhân theo tôi.”




      Lưu thị đưa Mộ Dung Tuyết đến nhà kho, lấy chìa khóa mở cửa, mời Mộ Dung Tuyết vào trong.




      Mộ Dung Tuyết thấy hai bên mặt tường Đông Tây mấy chiếc kệ nhiều ngăn cao hơn đầu người, bên bày các loại đồ ngọc, đồ gốm, bảo thạch, nghiên mực. Lần đầu tiên Mộ Dung Tuyết vào nhà kho này nên nhất thời hiếu kỳ, xem xét xung quanh, tổng cộng có ba gian, gian bên phải đặt số rương gỗ đỏ và gia cụ tử đàn, hoàng lê, gian bên trái có các loại lụa là gấm vóc và y phục bằng lông.




      Lưu thị : “Vương gia có sính lễ phải chuẩn bị phong phú chút.”




      Mộ Dung Tuyết gật đầu, xem sổ sách rồi chọn ngọc như ý, vòng phỉ thúy, trang sức san hô, trân châu, vàng ròng, bộ ấm trà tử sa, dụng cụ nấu trà bằng bạc, đũa bạc chén vàng… Lưu thị nhất lượt lấy cho Mộ Dung Tuyết xem qua, thứ nào vừa ý đặt chiếc bàn dài trước cửa sổ.




      Chọn xong lại sang gian bên trái chọn bốn cây gấm, bốn cây lụa và mấy bộ y phục lông. Cuối cùng sang gian bên phải, chọn đôi ghế hoa hồng, bàn tử đàn và mấy món gia cụ .
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong lúc Lưu thị chọn đồ, Mộ Dung Tuyết vô tình phát trong chiếc rương lớn mở có chiếc hộp gỗ đỏ tinh xảo.




      Nàng cúi người lấy ra, đây là chiếc hộp nữ trang to chừng nửa thước, bốn mặt có khắc hình hoa lan cúc trúc, thủ công tinh xảo, khéo léo thoát tục, vừa nhìn khiến người ta muốn rời tay.




      Mộ Dung Tuyết cảm thấy tặng cho Thẩm U Tâm để đựng trang sức là thích hợp nhất, nhưng làm sính lễ cũng tiện tặng những thứ đáng giá, vậy là nàng hỏi Lưu thị: “Ma ma, bà xem thử thứ này có làm sính lễ được , có phải được quý giá ?”




      Lưu thị nhìn chiếc hộp trong tay Mộ Dung Tuyết, ngẩn ra lúc, “Đây là đồ Vương gia đẽo, tặng cho biểu tiểu thư thích hợp lắm.”




      Vừa nghe là do Gia Luật Ngạn chính tay đẽo, Mộ Dung Tuyết bỗng nỡ tặng Thẩm U Tâm, càng cảm thấy thích chiếc hộp này, ngờ có thể đẽo ra món đồ tinh xảo tuyệt luân thế này.




      Nàng mở hộp, phát bên trong có mấy câu thơ:




      Xuân vũ đoạn kiều nhân bất độ, tiểu chu sanh xuất liễu lai[1].




      Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thụ tác phi hoa[2].




      Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, xuy diện bất hàn dương liễu phong[3].




      [1. Cầu ngập mưa xuân người đứng đợi, thuyền trong bóng liễu biếc chèo ra




      Mùa xuân chơi hồ, thơ Từ Phủ, Lê Xuân Khải dịch.]




      [2. Chiều xuân nhạt, tuyết chẳng cam, xuyên cây lất phất tuyết làm hoa bay




      Tuyết mùa xuân, thơ Hàn Dũ, Nguyễn Phước Hậu dịch.]




      [3. Lún phún hạnh hoa mưa thấm áo, liễu dương lùa gió thổi hơi xuân




      Tuyệt cú, thơ Chí Nam, Điệp luyến hoa dịch.]




      Mộ Dung Tuyết thấy hơi kỳ quái, khắc thơ tại sao khắc bài thơ hoàn chỉnh? Mấy câu này tuy ý cảnh rất đẹp, nhưng hề liên quan với nhau mà lại đến từ ba bài thơ, ghép như vậy có ý nghĩa gì?




      Nàng lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ này, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, chiếc hộp nữ trang trong tay suýt rơi xuống đất.




      ~*~




      Tác giả có lời muốn : Trước tấn công của tình cũ duyên mới, Tuyết tiểu cường cuối cùng cũng gục ngã rồi, ra tôi là mẹ ruột đó, tin tôi , hu hu…




      ~*~




      ra là vậy.




      Nàng dường như xuyên qua thời gian nhìn thấy Gia Luật Ngạn thuở thiếu thời từng dụng tâm thế nào, từng đao từng đao khắc lên tình cảm của mình cho nữ nhân tuyệt sắc mười lăm tuổi danh chấn Kinh thành kia.




      Lưu thị xếp đồ, đột nhiên phát Mộ Dung Tuyết sau lưng im hơi lặng tiếng, quay đầu lại chỉ thấy Mộ Dung Tuyết ngơ ngác nhìn chiếc hộp nữ trang trong tay, ngón tay run rẩy.




      Bà vội đặt đồ trong tay xuống, bước sang dìu Mộ Dung Tuyết, “Phu nhân, làm sao vậy?”




      “Ma ma, hộp nữ trang này đẽo xong rồi… tại sao tặng cho… Kiều quý phi?” Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt, ánh mắt trong suốt như tuyết đỉnh núi, mênh mang tuyệt vọng. câu này nàng dùng hết sức lực toàn thân, ngập ngừng ngắt quãng, cố gắng cho hoàn chỉnh, ràng.




      Lưu thị hơi hoảng loạn, ngờ Mộ Dung Tuyết lại đoán được. Bà vội : “Phu nhân, lúc tiên Vương phi còn tại thế là tỷ muội khuê phòng với mẫu thân của Kiều quý phi, hai nhà thường lại, tiên Vương phi từng có ý muốn hai nhà kết thân, sau đó Kiều quý phi nhập cung nên chuyện này cũng xóa bỏ. Món đồ này chẳng qua là Vương gia lúc thiếu thời đẽo chơi giết thời gian thôi, nhiều năm nay ngài ấy chưa từng đẽo bất kỳ món đồ nào nữa.”




      ngờ câu này càng khiến sắc mặt tái nhợt của Mộ Dung Tuyết càng còn chút huyết sắc. nhiều năm chưa từng đẽo bất cứ thứ gì, vậy con cún kia chắc cũng là lễ vật năm xưa đẽo xong chuẩn bị tặng cho Kiều Tuyết Y, nay lại chuyển tặng cho nàng. Nàng nhất thời cảm thấy mình đáng thương đến nực cười, xem con cún gỗ kia như bảo vật, ngay cả lúc ngủ cũng đặt ở đầu giường.




      Nàng loạng choạng đứng dậy, khàn giọng : “Những món này ma ma thảo danh sách trước rồi trình lên cho Vương gia xem thử có thích hợp .”




      “Dạ, Phu nhân.”




      Mộ Dung Tuyết bước ra khỏi nhà kho, ánh nắng mùa thu ấm áp chiếu lên da thịt trắng tinh gần như trong suốt của nàng. Nàng bước mục đích, ngờ lại lạc đường. Vương phủ quá lớn, hình như nàng chưa từng hết, nghĩ kĩ lại, từ khi nàng gả vào, nơi thường đến nhất là nhà bếp, nàng muốn biến tình chân thành nhất của mình thành món ăn ngon, đặt kỳ vọng đẹp nhất của mình vào mỗi món ăn, hi vọng có thể cảm động, đặt mình trong lòng. Đáng tiếc đó chỉ là giấc mộng đẹp tự mình đa tình, nay đến lúc nên tỉnh mộng rồi.




      Cuối cùng nàng đến Khách xá thanh, bên trong truyền ra tiếng cười của Sảnh nhi, nàng dừng bước, từ trong cánh cửa khép hờ, nhìn thấy Thẩm U Tâm đứng dưới gốc cây hái hoa quế. Thẩm U Tâm sắp làm tân nương, nụ cười rực rỡ, xinh đẹp hơn hoa.




      Nàng ấy sắp gả cho người mình , người đó cũng thương nàng ấy sâu sắc, vì cưới nàng ấy mà liều mình chém giết chốn sa trường, chỉ để có được tư cách cưới nàng ấy.




      Nàng ấy gặp được người tốt như vậy, là may mắn.




      Còn nàng sao? Chỉ mấy tháng ngắn ngủi dường như chảy hết nước mắt cả đời.




      Trở về Mai quán, Đinh Hương, Bội Lan phơi chăn. Nàng ngây ngốc đứng nhìn, lòng nghĩ, ra ai cũng phải là chuyện xấu, có thể sống tự do tự tại, mỗi hành động đều vì bản thân mình.




      Nhưng bản thân nàng mất đâu rồi?




      Quay đầu nhìn lại, Mộ Dung Tuyết tự tin kiêu ngạo vô âu vô lo bị đánh mất ở Nhất Vị tửu lâu, lúc đó chẳng qua chỉ nhìn thêm lần, từ đó vạn kiếp bất phục.




      “Tiểu thư, về rồi.” Đinh Hương thấy nàng vội ra nghênh đón.




      “Tiểu thư, sắc mặt tốt lắm, ngồi đây phơi nắng lúc .” Bội Lan lấy ghế hoa hồng ra đặt dưới hành lang.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :