1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 39

      Tình địch





      “Tiệc gì vậy?” Nghe muốn đưa mình dự yến, đương nhiên nàng vô cùng hân hoan. Nhưng nàng lại thích nhập cung, sợ gặp lão Hoàng đế kia.




      “Hôm sau nữa là xuất binh, Hoàng thượng thiết yến đưa tiễn.”




      Mộ Dung Tuyết vừa nghe lập tức biến sắc, “Phu quân có thể đưa thiếp theo ?” Cho dù ngày nàng cũng muốn xa , đặc biệt là lúc này, quan hệ của hai người dần dần tốt lên, nàng càng nỡ xa .




      “Đương nhiên thể, nàng tưởng du sơn ngoạn thủy sao, là cầm binh đánh trận đó.”




      Nàng mặt dày ôm lấy cánh tay lắc lắc, “Vậy thiếp theo làm quân y được ?”




      “Với trình độ của nàng à?” cười liếc nhìn nàng.




      Nàng tiếp tục đeo bám: “Vậy chàng cũng phải cần người bưng trà rót nước chứ.”




      “Quan viên địa phương an bài hết, ăn uống ngủ nghỉ đều có người hầu hạ.”




      Vừa nghe vậy nụ cười của nàng liền cứng lại, có khi nào quan viên địa phương vì muốn bợ đỡ mà tặng mỹ nhân ? rất có khả năng này, vừa nghĩ đến đây, tâm trạng hân hoan cả ngày liền kết băng.




      Cả đêm nàng lo lắng trằn trọc hồi mới ngủ. Sáng sớm tỉnh dậy ngờ lại thấy Gia Luật Ngạn vẫn chưa , ngồi chiếc ghế hoa hồng trước cửa sổ, tay cầm cuốn sách. Nắng sớm vàng nhạt rải người , chiếu lên dung nhan như ngọc, lên đôi mắt tuấn. Nàng càng nhìn càng thấy , nhưng cũng càng lo lắng.




      Lần này mất bao lâu? Lúc về có đưa mỹ nhân cùng về ?




      Gia Luật Ngạn phát nàng tỉnh, cười cười nhìn nàng gọi tiếng “A Trư”.




      “Gọi thiếp là Tố Tố.” Nàng bước tới ngồi lên chân , rút cuốn sách trong tay ra ôm trong lòng.




      “Màu sắc rực rỡ thế này, trắng chỗ nào?” nhìn chiếc yếm xanh, chiếc quần hồng của nàng, cố ý trêu chọc.




      “Mau gọi , nếu thiếp đứng dậy đâu.”




      véo mũi nàng, gọi tiếng “Tố Tố”.




      Mộ Dung Tuyết nghe thấy hai chữ “Tố Tố”, lập tức cảm thấy tim mềm như biển mây, “Ngạn lang, sau này phải thường gọi thiếp là Tố Tố.” Nàng ôm cổ , vùi vào hõm cổ như con cún, biết biểu đạt vui sướng của mình thế nào.




      thầm hồi tưởng lại cái tên Tố Tố môi, lúc đó chẳng qua chỉ buột miệng đặt bừa cái tên, lúc này lại cảm thấy rất hợp với nàng. Dưới ngoại hình hoạt bát ngời sáng của nàng còn có trái tim mộc mạc chân thành. Trái tim mộc mạc chân thành này có thể là vô giá, khó lòng tìm thấy ở thân phận địa vị của .




      “Mau chải đầu ăn cơm rồi đến Đào các.”




      “Để làm gì?”




      “Gọi nàng đến cứ đến, đừng lôi thôi nữa.”




      xong liền đặt sách xuống ngay.




      Mộ Dung Tuyết nhìn theo bóng , cười tươi như hoa xuân. Mỗi thay đổi của đều khiến nàng hưng phấn kích động, dường như nhìn thấy ánh dương vô hạn.




      Ăn sáng xong, Mộ Dung Tuyết liền đưa Đinh Hương, Bội Lan đến Đào các. Vào thư phòng, Gia Luật Ngạn đưa nàng bộ chìa khóa, nghiêm túc : “Sau khi ta nàng hãy ở đây, thư phòng khóa lại, những kẻ phận được vào Đào các nửa bước."




      Mộ Dung Tuyết dám tin nhận lấy chìa khóa thư phòng, tâm trạng sục sôi đến mức nên lời. tin tưởng nàng đến mức cả Đào các cũng giao cho nàng. Nàng kích động suýt rơi nước mắt, có cảm giác trời cao phụ người có lòng.




      Nàng vỗ ngực : “Ngạn lang, chàng yên tâm, thiếp trông coi chỗ này, ngay cả con ruồi cũng bay vào được.”




      Gia Luật Ngạn như cười như nhìn nàng: “Muỗi sao?”




      Nghe đến chữ này Mộ Dung Tuyết lại đỏ mặt.




      làm ra vẻ như muốn lật váy nàng lên, miệng : “Để ta xem thử vết cắn chân nàng lặn chưa?”




      Nàng vội nhấc váy trốn ra khỏi thư phòng.




      Trở về Kính hồ, phát Bế Nguyệt của Trúc quán được đưa , nha hoàn Bích Hoàng và Trích Thúy quét dọn trong sân. Mộ Dung Tuyết lòng nửa vui sướng, nửa lo âu, có khi nào nhanh chóng lại có Tu Hoa vào ở ?




      Nàng lắc lắc đầu, quyết định nghĩ nữa. Trong lòng bàn tay, chìa khóa thư phòng Đào các như tia sáng hi vọng, tin tưởng nàng đến vậy, nàng tin rằng sau này mỗi ngày càng tốt đẹp hơn, tất cả khó khăn đều cản được bước chân tiến về phía trước của nàng.




      Đến chiều, Gia Luật Ngạn đưa Mộ Dung Tuyết ra khỏi Vương phủ, lên xe ngựa tiến về Hoàng cung.




      Mộ Dung Tuyết bất an hỏi: “Phu quân, chàng thấy hôm nay phục sức của thiếp có thỏa đáng ?”




      “Đơn giản chút nữa tốt hơn.”




      Mộ Dung Tuyết vừa nghe liền lập tức rút cây trâm đầu mình xuống rồi lại hỏi: “Thế này sao?”




      Gia Luật Ngạn nhìn sang, lại lấy đóa hoa búi tóc nàng xuống, lúc này mới yên tâm. quá bản tính háo sắc của lão Hoàng đế, cho dù là thê tử của đại thần trong triều, vừa mắt ai cũng đoạt lấy nếm thử mùi vị, bởi vậy Mộ Dung Tuyết vào cung xưa nay cho nàng ăn mặc quá bắt mắt. Nàng vốn xinh đẹp đáng , nếu điểm trang thêm nữa càng kinh động lòng người.




      Cung yến được tổ chức ở Đại Đồng điện. Hoàng đế vẫn chưa đến, các thần tử được mời đều đến trước.




      Sau khi Gia Luật Ngạn vào, trong điện có mấy người đứng lên hành lễ.




      Mộ Dung Tuyết nhìn trượng phu tiền đồ rộng mở của mình, kìm được cong khóe môi, cảm thấy mắt chọn người của mình đúng là trăm ngàn có .




      Gia Luật Ngạn đưa Mộ Dung Tuyết ngồi xuống, đối diện Gia Luật Ngạn là nam nhân ngoài bốn mươi, ánh mắt tinh minh thầm rơi người Mộ Dung Tuyết, xem xét lúc rồi rời , còn nữ nhân bên cạnh lại xem xét Mộ Dung Tuyết hồi lâu.




      Nàng ta tướng mạo thanh tú, thân mình cao ráo đầy đặn, có điều cách ăn mặc khiến người ta nên lời, hoàn toàn có chút phẩm vị nào, yếm màu tím phối với váy màu xanh. Lúc đầu Mộ Dung Tuyết cảm thấy vừa mắt, sau đó lại nghĩ có lẽ nữ nhân này cũng như mình, sợ ăn mặc đẹp quá lọt vào mắt lão Hoàng đế háo sắc, bởi vậy mới cố ý ăn mặc quê mùa khó coi chút.




      Chúng thần chờ chừng khắc, ngoài điện truyền đến tiếng Hoàng đế giá lâm.




      Quần thần đều ra nghênh đón, Mộ Dung Tuyết đứng sau Gia Luật Ngạn, liếc nhìn thấy sau long bào vàng tươi lướt qua bộ cung trang màu cam, lòng thầm đoán là Triệu Chân Nương hay Kiều Tuyết Y đây?




      Chờ Hoàng đế vào bàn, chúng thần ai nấy về vị trí, lúc này Mộ Dung Tuyết mới khẽ ngẩng đầu nhìn bên cạnh Hoàng đế, là Kiều Tuyết Y. Xem ra trong lòng Hoàng đế vẫn thích Kiều quý phi phong hoa tuyệt đại này nhất, Triệu Chân Nương đắc sủng cũng là nhờ Văn Xương công chúa mà thơm lây.




      Sau khi lão Hoàng đế vài lời khích lệ các tướng sĩ thần tử sắp xuất chinh, ban ba ly rượu, cung yến chính thức bắt đầu.




      Những món ăn trong cung này Mộ Dung Tuyết cảm thấy ngon bằng mình nấu. Nhưng rượu trong cung lại rất ngon, là danh tửu các nơi tiến cống, đặt trong hầm rượu mười mấy năm, vừa ngửi thơm nức mũi.




      Cung yến vô cùng buồn chán, nữ nhân vốn hứng thú với chủ đề của các nam nhân, huống hồ còn có mặt lão Hoàng đế, chúng nhân đều kiêng dè, năng cẩn thận, hành động khiêm nhường.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mộ Dung Tuyết tâm trạng chán ngán, mấy lần tình cờ ngước mắt đều bắt gặp ánh mắt của nữ nhân đối diện, nhìn nàng cũng thôi , đáng sợ hơn là nàng ta nhìn Gia Luật Ngạn còn nhiều hơn, ánh mắt tràn đầy tình ý kia Mộ Dung Tuyết rất đỗi quen thuộc, cứ như là bản sao của mình.




      Nàng nhịn được thấp giọng hỏi Gia Luật Ngạn: “ ta là ai vậy?”




      “Con của Ngọc Quý Sơn.”




      “Ngọc Quý Sơn dự tiệc tại sao đưa phu nhân mà đưa con ?”




      Gia Luật Ngạn nhấp ngụm rượu nhưng đáp, lúc sau mới : “ ta là biểu muội của Kiều quý phi, Ngọc Quý Sơn là cữu cữu của Kiều quý phi.” ràng là trả lời đúng câu hỏi, lòng Mộ Dung Tuyết chợt lóe lên tia bất an.




      Sau khi cung yến kết thúc, chúng thần ra về.




      Mộ Dung Tuyết lên xe ngựa, trong gian hẹp, mùi rượu người Gia Luật Ngạn càng nồng hơn, vừa rồi Hoàng đế ban rượu, lại thêm mấy người kính rượu nên uống ít.




      “Ngạn lang, chàng sao chứ?” Nàng mở hai cửa sổ hai bên thành xe, lấy khăn tay lau mồ hôi trán .




      sao.” nắm tay nàng đặt gối.




      “Con của Ngọc gia đó tên là gì vậy?”




      “Ngọc Sính Đình.”




      “Tên này hay .” Nàng bất giác nhớ lại thân hình cao ráo đầy đặn của nữ nhân kia, xứng với hai chữ “Sính Đình[1]”.




      [1. Sính đình: thướt tha duyên dáng.]




      hay bằng tên nàng.” Gia Luật Ngạn cười cười nhìn nàng, “Nàng hỏi về ta làm gì?”




      “Vì trong bữa tiệc ta cứ nhìn thiếp.”




      “Có lẽ là đố kỵ nàng xinh đẹp hơn ta chăng?” Gia Luật Ngạn chỉ đùa, ngờ mắt Mộ Dung Tuyết lập tức sáng như sao, kích động hỏi: “Ngạn lang cảm thấy thiếp đẹp hơn ta sao?”




      Gia Luật Ngạn nhịn được cười: “Nếu ta phải, nàng có vui đến mức nhảy lên trần xe ?”




      Mộ Dung Tuyết hề khiêm tốn gật đầu, cả gương mặt như bừng sáng.




      Gia Luật Ngạn cười cười: “Vậy ta vẫn nên phải hơn.”




      Mộ Dung Tuyết bĩu môi, đảo mắt rồi lại hỏi: “Vậy thiếp có đẹp hơn Kiều Tuyết Y ?”




      Thần sắc Gia Luật Ngạn hơi kỳ quái, lúc sau mới : “So với nàng ta làm gì?”




      Mộ Dung Tuyết giận dỗi lắc cánh tay : “Phu quân nên là trong lòng vi phu, Tố Tố là mỹ nữ thiên hạ vô song.”




      “Nào, để ta xem thử rốt cuộc da mặt nàng dày dường nào.” Gia Luật Ngạn nhịn được cười, véo má nàng lắc lắc.




      “Ai da, da thiếp rất mềm, để lại dấu tay đó.”




      Gia Luật Ngạn càng buồn cười hơn: “Sao nàng phải họ Vương nhỉ?”




      “Tại sao lại phải họ Vương?” Mộ Dung Tuyết ngẩn người lúc, đến khi hiểu ra lại giận dỗi: “Thiếp đâu phải là Vương bà bán dưa, ràng là rất mềm mà.”




      “Được rồi được rồi, đậu chua mềm, lu giấm.”




      phải, thiếp là đậu ngọt.”




      Hai người đấu khẩu dọc đường về đến Vương phủ rồi xuống ngựa.




      Trương Long kinh ngạc phát rằng Gia Luật Ngạn nổi danh Lãnh diện vương nay lại mặt đầy ý cười, mà còn là nụ cười chưa từng thấy bao giờ, thể tin nổi.




      Vào Vương phủ, đến trước Đào các, Gia Luật Ngạn nắm tay nàng : “Tối nay ở đây .”




      Mộ Dung Tuyết dịu giọng : “Thiếp về Mai quán nấu canh giã rượu cho phu quân, chút nữa mang đến cho chàng.”




      Gia Luật Ngạn khựng lại, “Vậy ta cùng về Mai quán với nàng.” xong liền nắm tay nàng về Hậu viên. Mộ Dung Tuyết lòng ngọt như mật, lẽ nào có ý muốn xa nàng chỉ khắc sao? Nhất định là vậy, nàng tràn đầy tình ý nhìn , nén nổi nụ cười.




      “Nhìn đắm đuối như vậy làm ta sởn hết gai ốc rồi đây.” liếc nhìn nàng, vén tay áo lên đặt trước mắt nàng.




      “Trời tối quá, nhìn thấy.” Nàng hếch cằm, hề để tâm.




      Trở về Mai quán, Gia Luật Ngạn tắm rửa, còn Mộ Dung Tuyết vội vã xuống bếp, nấu chén canh giã rượu bưng vào phòng ngủ.




      Hôm nay Gia Luật Ngạn ngà say, sau khi tắm xong cơn buồn ngủ liền ập tới, chưa chờ được canh giã rượu thiếp . Áo lót màu trắng hở ngực, để lộ cơ bắp rắn chắc, Mộ Dung Tuyết cứ nhìn rồi nhìn mãi, phát mình dường như cũng say, vậy là nàng uống hết chén canh giã rượu, nhàng đến trước mặt , ánh mắt rơi chân .




      Sáng hôm sau Gia Luật Ngạn tỉnh dậy, trong nắng sớm, có con tiểu hồ ly lười nhác ngồi kề bên cạnh, chớp đôi mắt to ươn ướt, cười giảo hoạt nghịch ngợm. Từ khi hai người chung giường đến nay, đây là lần đầu tiên nàng thức dậy trước.




      “Ngạn lang.” Nàng ngọt ngào gọi tiếng, biểu đó khiến dự cảm hay. Sao lại cười lấy lòng như vậy?




      ngồi dậy, định xuống giường, nhưng lúc đưa chân lên, cứ như có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh.




      Mười móng chân của đều bị sơn màu đỏ!




      “Mộ Dung Tuyết!” nghiến răng nghiến lợi, quay người lại đè nàng xuống giường, đánh cái vào mông nàng. Tuy mạnh nhưng lực đạo của người tập võ , Mộ Dung Tuyết kêu lên tiếng, trong phút chốc mắt lăn ra hai giọt nước vừa to vừa tròn, bàn tay đưa lên của Gia Luật Ngạn chỉ đành đặt xuống, cúi đầu nhìn chân mình, luồng khí lạnh xông lên.




      “Rốt cuộc nàng làm gì vậy?”




      “Tối qua thiếp say nên tưởng đó là chân thiếp.” Nàng chớp chớp mắt, vốn còn định nặn ra mấy giọt nước mắt nữa, nhưng lòng quá vui sướng nên nặn ra nổi. tin lời nàng, véo mạnh vào mặt nàng : “, rốt cuộc làm gì? Rửa cho ta.”




      “Ngạn lang, rửa được đâu, chỉ có thể chờ móng chân từ từ dài ra thôi.”




      Gia Luật Ngạn đen mặt, tức tốc mang giày vớ. “Nàng chờ xem đêm nay ta xử lý nàng thế nào, nha đầu chết tiệt.” vứt lại câu rồi hầm hầm bỏ .




      Mộ Dung Tuyết cười vùi mặt vào cánh tay. Như vậy thể ở bên nữ nhân khác được. Nam nhân có chết cũng cần thể diện như , làm sao có thể để nữ nhân phát móng chân mình phong tình lẳng lơ như vậy được.




      Nàng vui mừng ngáp dài cái, tối qua vì sơn móng chân cho nên bận rộn cả đêm, cũng may ngủ rất say, nếu nàng chẳng thể nào thành công được.




      Đến tối, Gia Luật Ngạn ăn cơm xong liền ôm nàng lên giường báo thù. Mộ Dung Tuyết chột dạ đuối lý chỉ đành ngoan ngoãn chịu phạt, tuy bị giày vò đến mức eo sắp gãy, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngày mai rời Kinh, mấy tháng thể gặp mặt, nàng để mặc làm đến ba lần.




      Đến khi tỉnh giấc trời sáng, Mộ Dung Tuyết vừa mở mắt phát giường bên cạnh trống trơn, nàng giật mình bật dậy, tức tốc mặc y phục rồi hét lên: “Đinh Hương, mau , đến chuồng ngựa dắt con ngựa đến đây cho ta.”




      “Tiểu thư muốn làm gì vậy?”




      “Lúc Vương gia sao muội gọi ta dậy, hôm nay Vương gia rời Kinh muội biết sao, ta phải tiễn chàng.” Mộ Dung Tuyết vừa chải đầu vừa than thở.




      “Là Vương gia cho đánh thức đó.”




      “Haiz, mau mau .” Mộ Dung Tuyết hoảng hốt búi tóc, đưa Bội Lan ra khỏi Mai quán.




      Mộc quản gia nghe Phu nhân muốn đến An Định môn tiễn Gia Luật Ngạn, kinh ngạc trợn to mắt.




      “Phu nhân, lão nô lắm chuyện câu, xuất binh phải tế trời tế cờ, lúc này kẻ phận được đến gần An Định môn.”




      Mộ Dung Tuyết : “ sao, ta nhìn từ xa xa cũng được.”




      Mộc quản gia hết cách, chỉ đành dắt ngựa đến, lại gọi sáu thân binh trong Vương phủ hộ tống, đích thân đưa Mộ Dung Tuyết đến An Định môn.




      Quả nhiên đúng như Mộc quản gia , lúc này trước An Định môn người đông nghìn nghịt, bá tánh đứng chật kín từ lâu, đường sá đều bị túc vệ canh giữ, chỉ có thể đứng trước An Định môn nhìn từ xa xa, Thiết kỵ từng đoàn, cờ bay phần phật.




      Cho dù cách biển người, Mộ Dung Tuyết vẫn thấy được Gia Luật Ngạn ngay.




      cưỡi con tuấn mã màu đen, sau lưng là quân đội chỉnh tề uy nghiêm, đây là lần đầu tiên nàng thấy mặc quân trang.




      Nàng liều mình vẫy tay, hi vọng có thể nhìn thấy mình. Nhưng người quá đông, cũng quyết ngờ rằng lúc này nàng đến đây tiễn .




      Trong lúc khẩn cấp, nàng vừa nhìn thấy tửu lâu bên đường liền lập tức xuống ngựa, chạy lên tửu lâu.




      “Phu nhân, Phu nhân.” Mộc quản gia vội vã đưa người vào, hiểu nàng muốn làm gì.




      Mộ Dung Tuyết chạy lên lầu, đến trước lan can ở lầu ba, cởi thắt lưng ra cầm trong tay vẫy vẫy. biết có phải ảo giác , nàng cảm thấy Gia Luật Ngạn hình như phóng ánh mắt về phía mình, nàng ngạc nhiên mừng rỡ, thắt lưng trong tay càng vẫy kịch liệt hơn.




      Gia Luật Ngạn ngựa chỉ có thể nhìn thấy bóng người vẫy dải lụa màu xanh, vốn nhìn thấy dung mạo, nhưng hiểu làm sao, biết đó nhất định là Mộ Dung Tuyết. Vì chỉ có nàng mới dám làm những chuyện ngốc nghếch khiến người ta cười đến rụng răng thế này.




      Lúc đó chỉ nghĩ như vậy, mãi đến sau này mới hiểu rằng thế gian này, người chịu vì làm những chuyện ngốc nghếch như vậy cũng chỉ có nàng mà thôi.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 40

      Lễ vật





      Gia Luật Ngạn vừa , cả Vương phủ dường như trở nên trống trải. Nhưng Mộ Dung Tuyết cảm thấy lòng mình còn trống trải hơn, lúc có , lòng nàng lúc nào cũng nghĩ đến , mỗi ngày đều trăm phương ngàn kế nghĩ xem nấu cơm làm bánh thế nào cho ngon, làm thế nào để lấy lòng , làm thế nào để mình. Nay vừa nàng lập tức cảm thấy tâm trạng chán ngán, vô công rồi nghề, cứ như biết mười sáu năm trước khi quen nàng sống thế nào.




      Đinh Hương thầm thở phào, lòng , lần này tiểu thư có thể nghỉ ngơi cho tốt rồi, từ khi gả vào đây vẫn luôn căng như dây đàn, ngày nào cũng như đánh đu, lúc lên lúc xuống, lúc vui lúc buồn, cứ giày vò như vậy nữa Mộ Dung Tuyết bệnh nàng ta cũng điên mất thôi.




      Nhưng Gia Luật Ngạn vừa , Mộ Dung Tuyết nhàn rỗi đến mức cứ như mất hồn, buồn chán chút tinh thần, nếu phải Đinh Hương biết nàng uống thuốc thể mang thai còn tưởng rằng nàng ốm nghén.




      Chờ đợi ngày dài tựa năm, mỗi ngày Mộ Dung Tuyết thức dậy, việc đầu tiên là hỏi Vương gia có thư về ?




      Vì từ sau khi Gia Luật Ngạn , chữ cũng báo về.




      Đinh Hương tức tối : “ ràng biết tiểu thư lo lắng, truyền về lời bớt miếng thịt sao?”




      Bội Lan : “ biết gì chứ, tin tức chứng tỏ Vương gia bình an vô . Vương gia chỉ là Đốc quân, phải xông pha trận mạc như binh sĩ, tuyệt đối có nguy hiểm gì.”




      Mộ Dung Tuyết cảm thấy Bội Lan có lý, nhưng vẫn ngóng chờ tin , cho dù chỉ là chữ cũng được, đáng tiếc, chờ đợi ngày này qua ngày nọ chỉ chờ được thất vọng.




      Hôm nay là Lập thu, cũng là sinh thần mười bảy tuổi của Mộ Dung Tuyết.




      Mới sáng sớm, Đinh Hương và Bội Lan vẫn theo lệ những năm trước, luộc hai cái trứng gà nhuộm đỏ mang đến cho Mộ Dung Tuyết.




      Mộ Dung Tuyết cầm hai cái trứng gà ấm nóng trong lòng bàn tay nhưng lại chẳng vui chút nào.




      Vì Gia Luật Ngạn hề có biểu gì đối với sinh thần của nàng.




      Từ mấy ngày trước nàng bắt đầu chờ mong, hi vọng có thể viết thư về, hoặc nhờ người tặng lễ vật, hoặc trước khi dặn dò Lưu thị làm thay.




      Nhưng chẳng có gì cả. Đây là sinh thần đầu tiên của nàng sau khi lấy , đơn lạc lõng tin tức, đau lòng, thất vọng là giả.




      Biểu rầu rĩ vui của nàng Đinh Hương đều thấy hết, lòng thầm nhói đau. Nàng ta tích lũy quá nhiều oán khí với Gia Luật Ngạn, kìm được mà phát tiết: “Tiểu thư chờ vô ích rồi, e là gia biết sinh thần của tiểu thư đâu.”




      Câu này lập tức như đâm vào tim Mộ Dung Tuyết, vì đích thực Gia Luật Ngạn chưa từng hỏi đến sinh thần của nàng.




      “Muội thẳng, tiểu thư nghe đừng buồn. Tiểu thư gả vào đây, ngay cả lễ vật gia cũng chưa từng tặng, cho dù phải sinh thần, bình thường cũng nên tặng chút đồ chứ.”




      Bội Lan giận dỗi : “Hôm nay là sinh thần của tiểu thư, bừa gì vậy.”




      Đinh Hương đỏ mắt : “Tôi thấy uất ức thay cho tiểu thư. xem xem lão gia đối với tiểu thư thế nào, lúc nào cũng nhớ đến tiểu thư, hôm qua cho biểu thiếu gia đưa thư đến mời tiểu thư về, nấu thức ăn ngon cho tiểu thư. gia sao? Đây là sinh thần đầu tiên của tiểu thư từ khi gả vào phủ, cho dù ngài ấy có nhà cũng nên phái người mang lễ vật về chứ, cho dù có lễ vật cũng nên viết phong thư về, có phu quân nào hỏi han như vậy đâu, ràng là tim phổi.”




      “Đinh Hương, đừng nữa.” Bội Lan tuy cũng bụng oán khí đối với Gia Luật Ngạn, nhưng lại sợ khiến Mộ Dung Tuyết đau lòng, bởi vậy cắt ngang lời oán thán của Đinh Hương.




      Đinh Hương đỏ mắt giậm chân chạy ra ngoài.




      ra cho dù Đinh Hương , Mộ Dung Tuyết cũng rất đau lòng, vì từng câu từng chữ của Đinh Hương đều là lời trong lòng nàng. Nàng ngại lễ vật của quý giá, chỉ cần nhớ đến tâm ý này đủ lắm rồi. Nhưng cho dù là cầu nhoi như vậy cũng bị phớt lờ, bị gạt bỏ.




      Lấy , thất vọng đau lòng dường như trở thành cơm bữa, nàng chỉ có thể lựa chọn quen với kiên trì và nhẫn nại.




      Trở về nhà mẹ, Bùi Giản vắt chân ngồi trong sân đọc sách, thấy Mộ Dung Tuyết liền cười hi hi ra đón, vòng tay , “Muội muội về rồi à.”




      “Cha muội đâu?”




      “Đương nhiên là trong bếp, ai da, mới sáng sớm bắt đầu bận rộn rồi, biết có bao nhiêu món ngon nữa đây.” Bùi Giản nuốt nước miếng thèm thuồng.




      Mộ Dung Tuyết thẳng vào nhà bếp.




      Mộ Dung Lân khom lưng cán mì. Sợi mì trứng gà mỏng mỏng vàng óng bày bàn.




      Mắt Mộ Dung Tuyết cay cay, gọi tiếng cha.




      Mộ Dung Lân quay người lại, thấy con liền vui vẻ cười : “A Tuyết, mau nghỉ , thức ăn chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu mì thọ thôi.”




      “Để con.” Mộ Dung Tuyết xắn tay áo bước tới giúp.




      Mộ Dung Lân vội : “ được, hôm nay là sinh thần của con, đừng làm gì hết, mau nghỉ .”




      Mộ Dung Tuyết nhìn phụ thân, lòng dâng trào biết bao nỗi chua xót. Phụ thân đối với nàng quá tốt, tốt đến mức nàng dám về nhà mẹ, vì khi trở về liền kìm được mà so sánh Gia Luật Ngạn và phụ thân.




      thương của Mộ Dung Lân đối với nàng trở thành đối lập, lộ ra lạnh nhạt và thờ ơ của Gia Luật Ngạn. Lúc nàng ở Vương phủ, nàng có thể phóng đại dù chỉ chút dịu dàng và chu đáo của để thuyết phục mình rằng nàng, đối với nàng rất tốt. Nhưng khi về nhà mẹ, chút dịu dàng chu đáo đó đặt trước Mộ Dung Lân cứ như cái kiến so với con voi.




      Nàng dám so sánh, khi so sánh rồi lộ ra rằng thứ mà nàng cho là hạnh phúc kia chỉ là gạt người gạt mình. Tình của đối với nàng mỏng manh đến đáng thương. Ngay cả sinh thần của nàng cũng nhớ, đừng đến chuyện chuẩn bị lễ vật. Nghĩ đến đây, nàng lại kìm được mà chua xót.




      Mộ Dung Lân nấu bàn lớn toàn những thứ Mộ Dung Tuyết thích ăn, cuối cùng là bát mì thọ nóng hổi, bên trong thả cái trứng, bên là đậu phộng và mè giã thơm lừng.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bùi Giản thèm thuồng nuốt nước miếng, vô tâm hỏi: “A Tuyết, muội phu tặng lễ vật gì cho muội vậy?”




      Mộ Dung Tuyết cúi đầu ăn mì, thấp giọng : “Chàng có trong Kinh, lúc về bù.”




      “Ồ, vậy muội phải phạt ngài ấy tặng hai phần nhé.”




      Mộ Dung Tuyết miễn cưỡng nặn ra nụ cười.




      Ăn cơm xong, từ nhà mẹ trở về, ngang qua Linh Sơn tự, Mộ Dung Tuyết chợt nảy ra ý, gọi xe ngựa dừng lại.




      “Tiểu thư, muốn làm gì?”




      “Ta muốn đốt hương cho Bồ tát để phù hộ Vương gia.”




      Đinh Hương rất tức giận, lòng ngài ấy nhớ nhung gì đến còn lo lắng cho ngài ấy như vậy nữa.




      Linh Sơn tự vẫn vắng vẻ như cũ, Mộ Dung Tuyết vào đại điện, quỳ xuống khấu đầu ba cái, lòng thầm khấn Bồ tát phù hộ cho Gia Luật Ngạn bình an thắng lợi trở về.




      Ra khỏi đại điện, phía trước có người đến, Mộ Dung Tuyết nhìn lên, chính là Hứa Trạch.




      dừng dưới gốc bồ đề, cười cười nhìn nàng, “ đến cầu cho Chiêu Dương vương bình an phải ?”




      Mộ Dung Tuyết kinh ngạc nhìn : “Làm sao ngươi biết?”




      sờ sờ mũi, điềm nhiên : “Người nhạy bén như ta đương nhiên là chuyện gì cũng biết.” cười rất nghiêm túc, hoạt bát như mấy lần trước.




      Mộ Dung Tuyết cảm thấy thần bí như cơ quan, thể tiếp xúc, nếu bị kẹp tay. Vậy nên nàng cũng thêm nhiều nữa, đưa Đinh Hương ra khỏi chùa.




      Hứa Trạch nhìn theo bóng dáng kiều, lòng thầm thở dài, nàng là người xuất giá rồi.




      Trở về Vương phủ, lúc ngang qua Khách xá thanh, lòng Mộ Dung Tuyết khẽ động, Tạ Trực cũng Sơn Đông, có khi viết thư về, biết được tin tức của Gia Luật Ngạn.




      Thẩm U Tâm thấy Mộ Dung Tuyết đến thăm, vội nhiệt tình đón nàng vào, dặn Sảnh nhi dâng trà.




      Mộ Dung Tuyết tùy tiện đảo mắt, phát Thẩm U Tâm thêu chiếc đệm vai, hơn nữa còn dùng vải đỏ, liền cười trêu chọc: “Muội muội chuẩn bị để xuất giá đó sao?”




      Thẩm U Tâm xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng : “Chẳng qua là muội rảnh rỗi giết thời gian thôi.”




      Mộ Dung Tuyết cầm đệm vai, nhìn hình phù dung xuất thủy bên khen ngợi: “ đẹp quá, có thể dạy ta ?”




      “Tẩu tẩu nhất định giỏi nữ công hơn muội.”




      Mộ Dung Tuyết cười : “Ta chẳng biết gì về nữ công, chỉ biết thắt cung thao thôi.”




      “Vậy tẩu tẩu rảnh đến đây, chúng ta cùng thêu hoa trò chuyện.”




      Mộ Dung Tuyết cười gật đầu, trò chuyện cùng Thẩm U Tâm vài câu, cuối cùng nhịn được hỏi: “Tạ Trực có tin tức gì ?”




      “Có, hôm trước mới gởi bức thư, tất cả đều ổn, bảo muội đừng mong.” Thẩm U Tâm cười xấu hổ nhưng ngọt ngào, Mộ Dung Tuyết nhìn mà ngưỡng mộ trong lòng.




      có nhắc đến Vương gia ?”




      Thẩm U Tâm ngẩn ra, nhìn ánh mắt khát vọng của Mộ Dung Tuyết lập tức hiểu ra. “Sao, lẽ nào biểu ca viết thư cho tẩu tẩu sao?”




      có.”




      “Vậy chắc biểu ca quá bận rồi, nhưng Tạ Trực có chuyện gì, chắc biểu ca vẫn bình yên, tẩu tẩu đừng lo.”




      Mộ Dung Tuyết bất giác thở dài, quan tâm tắc loạn, làm sao có thể lo chứ?




      Thẩm U Tâm nhìn bộ dạng ủ ê chán chường của Mộ Dung Tuyết, lòng cảm thấy hơi bất nhẫn, biểu ca cũng là, tại sao viết lá thư về chứ? So hai người nàng càng cảm thấy Tạ Trực tốt hơn, dịu dàng chu đáo, tâm tư tỉ mỉ, biết nàng lo lắng liền viết lá thư để nàng yên tâm. Nam nhân như Gia Luật Ngạn, mặt lạnh lùng lòng dạ cao thâm, đối với nữ nhân luôn giống như hồ nước biết nông sâu, là giãy giụa chìm nổi trong nước, mau chóng lên bờ tự cầu nhiều phúc cho xong. Nhưng xem bộ dạng của Mộ Dung Tuyết cho dù có chết đuối cũng định lên bờ rồi.




      Ra khỏi Khách xá thanh, Mộ Dung Tuyết trở về Kính hồ, bước lên hành lang, ngôi đình trong hồ đập vào mắt. Nàng ngây ngốc nhìn sang, trong đầu lên những ngọt ngào của mấy ngày trước .




      Dựa vào những hồi ức này mà chống chọi, nàng khổ sở chờ đợi ba tháng, cuối cùng cũng mong được tin Gia Luật Ngạn về Kinh, nhưng tin tức này cũng là biết được từ Thẩm U Tâm.




      Trước khi Gia Luật Ngạn về Kinh ngày, Mộ Dung Tuyết đến Đào các quét dọn phòng ngủ còn hạt bụi nào, ngay cả cầu thang cũng lau chùi sạch , cuối cùng đến thư phòng.




      từng với nàng rằng lúc thể vào thư phòng, bởi vậy thời gian này tuy nàng nắm chìa khóa thư phòng trong tay nhưng bước vào lấy lần. Khi nàng cầm chìa khóa mở cửa thư phòng, thậm chí còn có cảm giác thần thánh trang nghiêm, đây là chốn bí mật của , là nơi chưa từng cho người ngoài vào, tin tưởng nàng đến vậy nàng thể phụ tin tưởng của , cho dù vào cũng tuyệt đối thể lục lọi đồ đạc của , chỉ quét dọn vệ sinh mà thôi.




      Thư phòng vốn sạch chỉnh tề, chẳng qua chỉ hơi bám bụi. Mộ Dung Tuyết lau chùi sạch thư án, giá sách, trong bình hoa cắm mấy bông cúc càng cua mới nở, lại đặt chậu cá bàn, bên trong thả mấy con cá vàng, mấy ngọn nến rong biển. Như vậy thư phòng bỗng có sức sống hơn.




      Quét dọn xong, ánh mắt nàng rơi chiếc sạp dùng làm thư án giường. chiếc cung thao màu tím khảm trân châu lặng lẽ nằm chiếc gối màu nâu, đây là lễ vật nàng tặng nhưng chưa bao giờ đeo. Nàng cầm chiếc cung thao lên, lúc này mới phát bên dưới đặt hình gỗ.




      Nàng hiếu kỳ cầm lên, là con cún đáng , thủ công tinh xảo, con cún sống động như , đôi mắt long lanh như có sinh mệnh. Kỳ quái, với tính tình thâm trầm lạnh lùng như , sao có thể mua loại đồ chơi này được? Nàng càng hiếu kỳ hơn, nhìn kỹ phát mình con cún có khắc chữ “Tuyết”.




      Lập tức tim nàng thình thịch đập điên cuồng, đây phải là đồ mua tặng nàng đó chứ? Có khi nào là do chính tay đẽo ?




      Nàng kích động đến mức còn tâm tư quét dọn nữa, lập tức cầm con cún gỗ ra khỏi Đào các, thẳng đến chỗ Lưu thị.




      “Có phải Vương gia biết đẽo gỗ ?” Nàng nghĩ Lưu thị là nhũ mẫu của , chắc cũng khá hiểu .




      Thần sắc Lưu thị hơi kỳ quái, thoáng ngập ngừng rồi đáp: “Dạ phải, Phu nhân. Nhưng lâu rồi Vương gia đẽo đồ gì nữa.”




      “Vậy bà xem đây có phải là do Vương gia đẽo ?”




      Lưu thị nhìn tượng gỗ kia, cười khan lắc đầu: “ nhận ra được.”




      Mộ Dung Tuyết quá vui sướng hoàn toàn nhận ra thần sắc mất tự nhiên của Lưu thị, nàng hân hoan cầm con cún gỗ trong tay, mừng rỡ quay về Đào các.




      Đây nhất định là lễ vật sinh thần tặng nàng, giấu trong thư phòng Đào các để cho nàng bất ngờ, nàng hạnh phúc cả đêm ngủ, đặt con cún gỗ trong chăn giống như có bên cạnh.




      Trời vừa sáng Mộ Dung Tuyết thức dậy chải đầu trang điểm, tâm trạng còn kích động hơn cả hôm làm tân nương, tròn ba tháng chín ngày chưa được gặp rồi.




      “Đinh Hương, hôm nay ta mặc bộ y phục nào đây?”




      “Đương nhiên là bộ này rồi, màu đỏ để chúc mừng mà.”




      Mộ Dung Tuyết nhanh chóng tiếp thu, thay bộ váy đỏ tươi, tô chân mày, vẽ hoa đào. Trong gương là nương nhan sắc rực rỡ, đôi mắt sáng rực như có ánh sáng bảy màu.




      Đinh Hương khen: “Quả nhiên là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, hôm nay tiểu thư đúng là đẹp khuynh quốc khuynh thành.”




      “Làm gì có.” Mộ Dung Tuyết nhìn vào gương cười ngọt ngào, nàng phát rằng từ sau khi mình lấy Gia Luật Ngạn, vì bị đả kích quá nhiều lần nên bất tri bất giác trở nên vô cùng khiêm tốn.




      Mộ Dung Tuyết thu xếp xong xuôi, sai Mộc quản gia chuẩn bị pháo và lụa đỏ, định chút nữa đến An Định môn đón Gia Luật Ngạn trở về.




      Mộc quản gia vừa nghe thấy đau đầu, nhưng dám theo, chỉ đành bấm bụng chuẩn bị.




      Mộ Dung Tuyết đưa các nha hoàn hạ nhân hùng hổ ra cửa lớn, chỉ thấy người cưỡi ngựa như bay đến, khi tới gần mới thấy đó là Trương Long.




      Mộ Dung Tuyết vô cùng kích động hỏi: “Vương gia về rồi sao?”




      Trương Long thở dốc : “Chút nữa Vương gia đến, đặc biệt sai tôi trước bước, về báo cho Phu nhân lời.”




      Mộ Dung Tuyết kích động hỏi: “Lời gì?”




      “Bảo Phu nhân đừng đón ngài ấy, ở yên trong phủ chờ.”
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 41

      Ngửa bài






      Mộc quản gia thở phào hơi, lập tức cảm thấy cả người đều nhõm. Lòng cũng may Vương gia minh, kịp thời phái người ngăn cản Phu nhân.




      Mộ Dung Tuyết thất vọng hỏi: “Lúc nào Vương gia mới về?”




      “Vương gia vào cung phục mệnh, Hoàng thượng mở tiệc tiếp đón, e là tối mới về được.”




      “Vậy được, ngươi với Vương gia là ta ở Mai quán chờ chàng.”




      Trương Long rồi, Mộ Dung Tuyết rầu rĩ trở về Mai quán.




      Tại sao cho nàng đón chứ, lẽ nào muốn gặp nàng sớm chút sao?




      Càng biết trở về, nàng càng nóng lòng chờ đợi, bận rộn dưới bếp suốt buổi chiều, cuối cùng cũng gượng qua hết được thời gian. chỉ chuẩn bị điểm tâm tinh xảo, nàng còn nấu canh giã rượu. Nàng nghĩ tiệc mừng công tối nay nhất định phải uống rất nhiều.




      Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, trời rất nhanh sập tối, nàng xoa con cún gỗ kia, mỏi mắt chờ đợi. Nhưng đến canh hai cũng thấy Gia Luật Ngạn đến, Mộ Dung Tuyết đứng ngồi yên, liền sai Ám Hương hỏi thăm tình hình.




      Ám Hương trở về rất nhanh, giọng : “Phu nhân nghỉ ngơi , Vương gia về phủ, ngủ ở Đào các rồi.”




      Mộ Dung Tuyết nghe thấy tin này thể tin được, ràng biết nàng ở Mai quán khổ sở chờ đợi, tại sao lại đến? Chẳng lẽ nhớ nàng chút nào sao?




      Lòng nàng khó chịu như bị kim châm, nàng tưởng về phủ nhất định đến thăm mình trước, nhưng chứng minh là nàng tự mình đa tình, nàng cúi mày ủ rũ, tâm trạng vui sướng trở nên nặng nề, nhưng nhìn thấy con cún gỗ trong tay, nàng lại cảm thấy có lẽ nàng phải tự mình đa tình.




      Nàng đứng dậy : “Đinh Hương, gói bánh và canh giã rượu lại, ta mang đến cho Vương gia.”




      Đinh Hương chịu: “Tiểu thư, e là Vương gia ngủ mất rồi.”




      “Cho dù chàng ngủ rồi ta đến nhìn lần thôi cũng được.” Mộ Dung Tuyết cảm thấy nhớ thương ngập tràn tâm phế nàng, được giải phóng, tiếp tục đè nén nữa nổ tung mất.




      đến trước cửa Đào các, Trương Long trực đêm, thấy Mộ Dung Tuyết liền giật mình: “Khuya vậy rồi Phu nhân còn chưa nghỉ ngơi sao?”




      “Vương gia về lúc nào vậy?”




      “Về được nửa canh giờ rồi, đêm nay Vương gia uống nhiều.”




      “Ta có mang canh giã rượu đến đây.” Mộ Dung Tuyết vào phòng ngủ, đốt đèn bàn, sau đó đặt hộp thức ăn trong tay xuống, bước đến trước giường.




      Gia Luật Ngạn nằm giường, sắc mặt đỏ bừng càng khiến gương mặt thêm tuấn mỹ hơn thường ngày.




      Mộ Dung Tuyết ngây ngốc nhìn , nén được nhớ thương, đưa tay xoa lên má , khẽ nhíu mày, nàng kìm được cúi người hôn lên môi .




      Gia Luật Ngạn đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, sau đó lật người đè nàng xuống dưới.




      Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, biết có phải bị mình đánh thức hay vốn chưa hề ngủ.




      “Ngạn lang…”




      Gia Luật Ngạn vốn cho nàng cơ hội lên tiếng, bịt chặt cánh môi đào, hôn lên mạnh.




      Cả người nóng bừng bừng như có lửa, rất nhanh đốt sang nàng, ba tháng nhớ thương cứ như bệnh tình nguy kịch, là thuốc giải duy nhất. Nàng ôm chặt lấy , hứng chịu từng hồi từng hồi chấn động, thương đến đau đớn.




      chỉ hung hãn mà động tác cũng cuồng dã hơn thường ngày, mạnh mẽ bóp nắn thân thể nàng, cúi đầu cắn lên ngực nàng, dùng lực tấn công như mang theo tâm huyết chiến trường.




      Da thịt nàng mềm mại, hành lang chật hẹp bị giày vò đến đau đớn nhưng nàng vẫn cảm thấy lòng ngọt ngào. Từ trong động tác điên cuồng của , nàng cảm nhận được đòi hỏi của đối với mình, đòi hỏi này khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.




      Cuối cùng cũng mây tan mưa tạnh, nàng nhũn người vô lực nằm người , người còn dính mồ hôi của , dưới ánh đèn, da thịt nàng toàn vết đỏ, tựa như hoa đào bị gió thổi tung.




      “Ngạn lang.”




      “Đừng lên tiếng.” ôm chặt lấy nàng, ấn đầu nàng vào hõm cổ mình, cánh tay mạnh mẽ và bắp chân cường tráng giống như chiếc lồng, nhốt nàng trong thân thể mình.




      Mộ Dung Tuyết biết bị làm sao, cứ cảm thấy đêm nay có điều dị thường, nàng thậm chí phân được rốt cuộc có say ? người nồng nặc mùi rượu, động tác rất thô lỗ, nhưng mắt rất sáng, chút hỗn loạn mơ màng.




      Tuy nàng rất thích bị mạnh mẽ chiếm đoạt như vậy, nhưng thân dưới nhớp nháp có hơi khó chịu, nàng liền cựa quậy, thấp giọng : “Thiếp tắm .”




      “Đừng động đậy.” càng ôm chặt lấy nàng.




      Nàng càng cảm thấy đêm nay kỳ quái hơn, vì Gia Luật Ngạn rất thích sạch , mỗi lần làm xong nhất định phải tắm rửa, hôm nay làm sao vậy? Nhưng nàng bị giày vò mệt mỏi, cũng còn tâm trí nghĩ nhiều, cứ vậy nằm trong lòng thiếp .




      Gia Luật Ngạn nhìn nàng, thầm thở dài, phải với nàng thế nào đây?




      Sáng hôm sau Mộ Dung Tuyết tỉnh dậy, phát Gia Luật Ngạn vẫn còn bên cạnh mình, hơn nữa nàng còn gối lên cánh tay , tư thế vô cùng thân mật này khiến thất vọng tối qua của nàng tiêu tan hết, nàng kìm được đưa tay ôm lấy eo , hít hít mũi, ngửi mùi người .




      “Đẽo con cún tặng nàng đúng là quá thích hợp.” Gia Luật Ngạn mở mắt, buồn cười nhìn nàng, ánh mắt đó như nhìn con cún.




      Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: “Ngạn lang, con cún đó là chàng đẽo tặng thiếp sao?”




      “Ngoài nàng ra còn ai giống cún nữa, rảnh rỗi là lại ngửi mùi.”




      “Ngạn lang, thiếp thích mùi người chàng.” Nàng cười ngượng ngùng co rúc vào lòng .




      bóp mũi nàng : “Sinh thần tới đẽo con heo tặng nàng.”




      “Tại sao chàng sớm? Hại thiếp hôm sinh thần khóc đến sập mũi luôn.”




      nhịn được bật cười, “Đồ ngốc, ta giao chìa khóa thư phòng cho nàng, nàng biết tự tìm sao?”




      “Chàng từng thư phòng thể tùy tiện vào, hôm qua thiếp mới phát ra đó.”




      “Đồ ngốc.” Giọng có chút chiều, véo má nàng , “Cánh tay ta bị thương, thể viết thư.”




      “Ở đâu?” Mộ Dung Tuyết kinh ngạc ngồi bật dậy, lật chăn ra nhìn sang cánh tay phải của .




      Quả nhiên cánh tay có vết sẹo. Nàng hoa dung thất sắc, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”




      “Trúng mũi tên tẩm độc.”




      “Chẳng phải chàng là Đốc quân sao? Sao cũng bị thương?”
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :