1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chi tiết cụ thể Lưu thị nhiều, trước đây các mỹ nhân đều được cho ở Mai Lan Cúc Trúc tứ quán trước, sau đó có giữ lại hay đều do Gia Luật Ngạn quyết định. háo sắc, tính tình lãnh đạm, hơn nữa có những mỹ nhân là thám tử được cài bên cạnh , bởi vậy rất ít khi giữ lại. Nhưng có mỹ nhân có chút lai lịch, Gia Luật Ngạn vì nể mặt người tặng nên giữ lại mấy ngày, sau đó lại viện cớ đưa .




      Tư duy Mộ Dung Tuyết hỗn loạn, thể bình tĩnh suy nghĩ, có cảm giác như đại binh áp sát, đại địch trước mặt, nàng căng thẳng siết chặt nắm tay, lòng đau như cắt ra câu dối lòng: “Vậy cho ở Trúc quán .”




      Lưu thị đáp lời nàng, nhưng vẫn chưa rời ngay, khựng lại chút rồi giọng : “Phu nhân là Chiêu Dương vương Trắc phi, có số việc cứ mặc sức làm, cần kiêng dè gì cả.”




      “Chuyện gì?”




      “Nữ nhân có danh phận đều là hạ nhân, Phu nhân mới là chủ nhân.”




      Mộ Dung Tuyết lơ đãng gật gật đầu.




      Lưu thị thầm thở dài, phản ứng của Mộ Dung Tuyết là vốn nghe hiểu ý bà, hai là nghe hiểu nhưng đủ khí phách và tàn nhẫn. con cừu non như vậy rất khó đứng trong Vương phủ, như vị kia, có thủ đoạn có tâm tư, lại đủ tàn nhẫn.




      Lưu thị vừa Bội Lan cuốn quít giậm chân: “Tiểu thư, phải làm sao đây?”




      “Sợ gì chứ, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn. Mau tìm cho tiểu thư bộ y phục, phải cao quý nhất đẹp nhất.” Đinh Hương lâm nguy loạn, vừa dặn dò Bội Lan vừa đến bàn trang điểm, lục hết trang sức của Mộ Dung Tuyết ra.




      Mộ Dung Tuyết thường ngày thích cài quá nhiều trang sức đầu, trong số của hồi môn của Triệu Chân nương tặng nàng có mấy bộ rất tinh xảo hoa lệ, nàng chê quá nặng nên vẫn chưa dùng tới.




      Đinh Hương tìm ra chiếc mũ loan phụng bằng vàng, đội lên tóc Mộ Dung Tuyết, tiếp đó lại lấy son phấn ra trang điểm cho Mộ Dung Tuyết.




      Mộ Dung Tuyết để mặc Đinh Hương, Bội Lan trang điểm thay y phục, giống hệt người gỗ. Trận tuyến của nàng hỗn loạn, có cảm giác như bị nguy cơ đáng sợ bao vây. Nàng vẫn luôn với mình rằng, mỹ nhân Phiên bang trước đây là gió thoảng mây bay, nhưng mây mới đến rồi, hơn nữa lại còn liên miên bất tuyệt. Phải làm sao đây?




      Lúc Lưu thị đưa Bế Nguyệt đến Mai quán, đầu tóc y phục Mộ Dung Tuyết hoàn toàn khác biệt. Từ thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên trong phút chốc trở thành thiếu phụ cao quý đoan trang.




      Lưu thị lộ ra vẻ yên tâm, bà tưởng Mộ Dung Tuyết thông suốt rất nhanh, vốn biết rằng đều là nhờ tay Đinh Hương.




      Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm nữ nhân cùng vào với Lưu thị.




      Đích thực như nàng nghĩ, là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng tuyệt đối phải là vẻ đẹp như nàng tưởng tượng. Nữ nhân tên Bế Nguyệt này đầu đội mũ hoa, mặc bộ y phục kỳ quái màu đen viền hoa, váy ngắn đến đầu gối, lộ ra đôi chân trắng trẻo, cổ chân đeo chuông bạc, cổ cũng đeo đầy trang sức bạc, tôn lên gương mặt ngăm đen, mắt mày như tranh.




      Vẻ đẹp thiên nhiên hoang dã này Mộ Dung Tuyết chưa thấy bao giờ, thậm chí chưa từng nghĩ đến, nàng ta giống như đóa túc nở rộ, tỏa hương thơm thần bí mê người, đẹp cách hề quy củ, hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng.




      Mộ Dung Tuyết bỗng cảm thấy trang sức và y phục của mình thay đều uổng phí, vì y phục nghiêm chỉnh của nàng cho dù có hoa lệ phú quý đến đâu cũng thể nào so với y phục kỳ lạ, nhưng dạn dĩ độc đáo của Bế Nguyệt.




      “Bế Nguyệt tham kiến Phu nhân.”




      Nàng ta vừa lên tiếng, Mộ Dung Tuyết bỗng cảm thấy tim mình như chìm xuống đáy giếng. Nàng ngờ Bế Nguyệt lại có giọng động lòng đến vậy, ngọt ngào êm tai, dịu dàng tự nhiên.




      “Miễn lễ. hãy ở Trúc quán .”




      “Tạ Phu nhân.”




      Càng so sánh, tâm trạng của Mộ Dung Tuyết càng như có mây đen bao phủ. Tuy thời gian này ngày ngày nàng đều uống thuốc, giọng cũng có chút khởi sắc, nhưng so với thanh tự nhiên của Bế Nguyệt cứ như chiêng hỏng.




      Lưu thị đưa Bế Nguyệt rời .




      Trang sức bạc, vòng ngọc người nàng ta kêu đinh như khúc nhạc vui tai. Mộ Dung Tuyết nhìn vòng eo thon, nhìn chiếc chuông cổ chân trần của nàng ta, đôi môi đào mất huyết sắc.




      Đinh Hương nhìn thấy mà đau lòng, kìm được : “Tiểu thư làm sao vậy? Loại nữ nhân hoang dã này cũng lo lắng sao? đẹp hơn ta biết bao nhiêu lần, ta vốn phải là đối thủ của đâu.” Càng Đinh Hương lại càng buồn, Mộ Dung Tuyết của Hồi Xuân y quán từng kiêu ngạo tự tin biết bao, cứ như ánh sáng mặt trời, tỏa ra hào quang bắt mắt, nàng trở nên so đo suy tính thế này từ bao giờ? Ngay cả nữ nhân Nam chiếu như vậy cũng khiến nàng như gặp đại địch, tâm trạng hỗn loạn.




      Quan tâm tắc loạn, tình thâm tắc hoảng.




      Mộ Dung Tuyết biết mình vượt qua buổi chiều này thế nào, lúc nấu ăn nếm được mặn nhạt, đầu lưỡi đắng chát.




      Sắc chiều dần buông, gió bên hồ thổi lên cành liễu như thiếu nữ vẫy chiếc khăn xanh. Nàng dựa vào lan can gỗ trước Mai quán đứng đón gió, chiếc váy trắng tung bay như cánh bướm.




      Lúc Gia Luật Ngạn xuất cầu đá, vừa nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia.




      Bước chân khựng lại rồi dừng cầu đá trong thoáng chốc, cảm thấy nàng lúc này cứ như bước vào trong tranh.




      Mộ Dung Tuyết bước nhanh về phía trước, thần sắc Gia Luật Ngạn dịu dàng hơn thường ngày, nắm tay nàng : “Sao chờ trong phòng?”




      Nàng cũng muốn chờ trong phòng lắm, khổ nỗi Trúc quán có mỹ nhân mới đến, nàng ở Mai quán đứng ngồi yên, suy nghĩ bậy bạ, thậm chí nghĩ rằng chút nữa đến Kính hồ vào thẳng Trúc quán. Nàng rất sợ, cứ đứng trước cửa ngây ngốc chờ đợi.




      Nàng vịn cánh tay , bước lên cầu, lúc ngang qua cửa Trúc quán, tim nàng như bị xách lên cổ họng. Nhưng dường như vốn biết bên trong có người mới đến, nhàng cùng nàng bước vào Mai quán. Mộ Dung Tuyết thở phào nhõm, nhưng lòng vẫn nặng nề, thể nào thoải mái được.




      Thức ăn được bày ra, ánh mắt Gia Luật Ngạn lộ vẻ vui thích. Trái cây ướp đá màu sắc rực rỡ là thứ thu hút nhất trong ngày hạ nóng bức này, hương thơm kỳ dị đặc biệt đó lưu lại cảm giác ngọt ngào rất lâu trong miệng, khiến người ta thoải mái tinh thần.




      “Sao nàng ăn?” xăm miếng dưa hấu đặt vào miệng nàng.




      “Hương thảo lan chỉ có cây thôi, để dành cho phu quân từ từ ăn.” Hương thảo lan nhập từ hải ngoại này là thứ có tiền cũng khó mua được, cây duy nhất này nàng xem như châu báu, chỉ để làm được thức ăn khiến vừa lòng.




      lại xăm miếng Thơm đặt vào miệng nàng, : “Dùng hết lại mua là được rồi.”




      Nàng tâm trùng trùng, ăn thấy ngon, cuối cùng nhịn được : “Phu quân, hôm nay Thành Hi vương có tặng lễ vật.”




      hề ngước mắt, nhàn nhạt : “Ồ, mỹ nhân Nam Chiếu phải ?”




      “Phu quân biết rồi sao?”




      “Đương nhiên.” cười cười, bộ dạng hề để tâm.




      Lòng Mộ Dung Tuyết nhiều, lúc sau lại : “Thiếp an bài cho ta ở Trúc quán rồi.”




      “Ừ.” vẫn có phản ứng gì, giống như nàng vừa an bài cho con chim.




      Nhưng theo hiểu biết của Mộ Dung Tuyết về , xưa nay là người vui buồn hay tức giận đều lộ ra mặt, bây giờ sắc mặt nhàn nhạt, nhưng rốt cuộc trong lòng nghĩ thế nào nàng vốn chắc chắn. Có khi nào sau khi ăn cơm xong đến Trúc quán xem thử, thậm chí ngủ lại đó ?




      Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, nàng cảm thấy tim như bị người ta chém đao, đau đến run rẩy.




      “Nàng làm sao vậy? Lạnh à?”




      Gia Luật Ngạn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lại hơi run rẩy, liền nắm lấy tay nàng, bàn tay cũng lạnh băng.




      “Ăn nhiều thịt vào, nàng ốm quá.”




      Nàng bỗng lại nghĩ đến mỹ nhân Nam Chiếu kia, làn da ngăm đen của nàng ta trông đầy đặn khỏe mạnh.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 37

      Nhảy hồ





      Ăn cơm xong, Gia Luật Ngạn nắm tay Mộ Dung Tuyết chậm rãi tản bộ dọc theo lan can bên hồ.




      Đêm mùa hạ gió bên hồ mát rượi, ánh trăng ánh sao quấn quít với bóng nước, ràng là cảnh đẹp giờ lành, hoa tiền nguyệt hạ hoa hảo nguyệt viên[1], nhưng lòng Mộ Dung Tuyết lại nặng nề cảm nhận được chút niềm vui nào.




      [1. Ý : việc con trai và con rủ nhau ngắm trăng xem hoa tỏ tình với nhau.]




      Vào lúc này, trong Trúc quán truyền ra tiếng ca du dương động lòng.




      Bước chân Gia Luật Ngạn khựng lại, nhìn vào Trúc quán.




      Tim Mộ Dung Tuyết như bị xách lên, có bước tới xem thử ? Cũng may, chỉ yên lặng đứng lan can nghiêng tai lắng nghe, hề có ý đến thăm viếng giai nhân.




      biết Bế Nguyệt hát bài gì, ca từ nghe hiểu nhưng lại rất hay, uyển chuyển lảnh lót như mười tám ngã rẽ đường núi, mỗi ngã rẽ đều khiến người ta kinh tâm động phách. Đặc biệt là trong đêm khuya vắng vẻ tịch mịch, chỉ có thanh tự nhiên này, tựa như tinh linh trong sắc đêm, đảo loạn lòng người.




      Mộ Dung Tuyết hỏng giọng lúc này tâm trạng càng nặng nề hơn, nàng biết có phải Bế Nguyệt cố ý cất tiếng ca vào lúc này để thu hút chú ý của Gia Luật Ngạn . Nhưng nàng biết thanh hay như Bế Nguyệt cả đời này nàng có lại nữa, nàng vĩnh viễn thể nào hát lên khúc ca tuyệt diệu êm tai như vậy để lấy lòng Gia Luật Ngạn nữa. Đây là tử huyệt của nàng, bị Bế Nguyệt đòn đánh trúng ngay.




      cúi đầu véo má nàng, “Sao hôm nay nàng yên lặng vây?”




      Biết rồi còn hỏi, nàng u oán bĩu môi, nước mắt cứ như sắp rơi xuống.




      “Thành Hi vương nữ nhân này hát sơn ca rất hay, quả nhiên giả.”




      “Nhưng phu quân nghe cáo chúc tết gà có lòng tốt sao?”




      “Chắc ông ta muốn tặng ta mỹ nhân để ta trả Thẩm U Tâm lại chăng?” Gia Luật Ngạn cười cười, bộ dạng hề để tâm.




      “Vậy phu quân đừng đồng ý nhé, vẫn nên trả mỹ nhân này lại cho ông ta .” xong nàng lại hơi hối hận, đến việc nàng có tư cách lời này , cho dù có tư cách, cũng cho thấy nàng ích kỷ nhen.




      Gia Luật Ngạn véo má nàng, như cười như nhưng đáp. Mộ Dung Tuyết bĩu môi, hậm hực vui trở về Mai quán.




      Cũng may, đêm nay Gia Luật Ngạn có ý đến Trúc quán xem thử mà ngủ lại ở Mai quán.




      Mộ Dung Tuyết tâm trạng tốt, biểu giường nghĩ cũng biết, nàng giả chết như con gấu ngủ đông.




      Gia Luật Ngạn vừa giận vừa buồn cười, véo má nàng, cù vào nách nàng, thấy nàng có hứng thú cũng ép buộc, rất nhanh ngủ thiếp .




      Nằm bên cạnh , Mộ Dung Tuyết nửa hạnh phúc nửa chua xót. Tuy đêm nay đến Trúc quán, nhưng ngày mai có đến ? Đến rồi có ngủ lại ? Bế Nguyệt đẹp như vậy, giọng êm tai như vậy, tiếng ca còn dường như có thể câu hồn phách.




      Nàng càng nghĩ càng sầu, mãi đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp .




      Sáng hôm sau tỉnh dậy Gia Luật Ngạn rời . Nàng mất tinh thần ngồi dậy, Đinh Hương vào trang điểm cho nàng, thay cho nàng bộ váy màu vàng, đầu cũng lấy trang sức vàng làm chủ.




      Mộ Dung Tuyết nhìn mình lấp lánh ánh vàng trong gương, bất giác cười khổ: “Đinh Hương, muội muốn bắt ta làm Bồ tát mạ vàng sao?”




      “Tiểu thư biết gì hết, đây gọi là lấy sở trường của mình đánh sở đoản của địch. Tuy ta trông cũng khá, nhưng chỉ là vẻ đẹp hoang dã quê mùa thôi, tiểu thư phải lấy cái đẹp cao quý đoan trang ra đè bẹp khí thế của ta.”




      “Nhưng cũng đâu cần cài nhiều vàng đến vậy.”




      ta cả người đầy trang sức bạc, đương nhiên tiểu thư phải lấy vàng khắc chế ta. Vàng quý hơn bạc nhiều, Vương gia vừa nhìn là biết ngay cao thấp.”




      Bội Lan gật gật đầu, “Đinh Hương có lý, tiểu thư trang điểm như vậy xinh đẹp tuyệt trần, cao quý hơn người.”




      Hai người hát hò, Mộ Dung Tuyết có lòng dạ nghe kỹ, chỉ ăn sáng qua loa rồi dạo bên hồ giải khuây.




      Vừa đến trước Lan quán ngờ lại chạm mặt Bế Nguyệt.




      Bế Nguyệt thấy nàng liền khom người hành lễ, “Phu nhân vạn phúc.”




      Nghe thấy giọng giòn giã êm tai của nàng ta, nụ cười của Mộ Dung Tuyết trở nên khiên cưỡng.




      “Miễn lễ.”




      “Phu nhân, ban ngày Vương gia ở đây sao? Lúc nào ngài ấy mới về?” Bế Nguyệt có ý rời , ngược lại còn chớp chớp đôi mắt to đen láy, to gan hỏi câu như vậy, cứ như tuyên chiến, với Mộ Dung Tuyết rằng nàng ta đến Chiêu Dương vương phủ chính là để gặp Gia Luật Ngạn, để được ở lại.




      Mộ Dung Tuyết ngờ nữ nhân Nam Chiếu này lại to gan đến vậy, nàng cũng còn tâm trạng tản bộ, chỉ qua loa vài câu rồi quay về Mai quán. Nữ nhân xinh đẹp hoạt bát to gan hào phóng như vậy chắc nam nhân nào cũng thích, vì nàng ta khiến người ta có cảm giác hoang dại mới mẻ.




      Cả ngày nàng tâm thần bất ổn, mãi tới chiều Gia Luật Ngạn đến Mai quán, trái tim lơ lửng cả ngày mới hơi buông lỏng. Hôm qua đến Trúc quán, hôm nay cũng đến, nhưng vẫn còn ngày mai, ngày kia, nàng cảm thấy mình cứ như bị đặt Đoạn đầu đài, chờ thanh đao rơi xuống. Trốn được hôm nay lại lo cho ngày mai. Nàng cảm thấy cứ như vậy nàng phát điên mất. Nhưng càng đáng sợ hơn là hôm nay có Bế Nguyệt, rồi ngày mai có Tu Hoa, còn có Trầm Ngư Lạc Nhạn, ùn ùn kéo đến như ong vỡ tổ.




      Nàng càng nghĩ càng thấy lòng lạnh lẽo, đối diện với bàn đầy thức ăn nhưng nàng nuốt nổi miếng nào.




      Lúc này Sơ Ảnh từ bên ngoài bước vào, giọng : “Bẩm Vương gia Phu nhân, Bế Nguyệt của Trúc quán có chuyện quan trọng muốn gặp Phu nhân.”
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, chuyện quan trọng? Nàng ta và nàng có chuyện quan trọng gì đây?




      Gia Luật Ngạn gật đầu: “Gọi vào .”




      Bế Nguyệt còn chưa bước vào nghe thấy tiếng đinh cổ chân nàng ta. Nàng ta vẫn mặc bộ y phục kỳ dị hôm qua, vẫn để đôi chân trần trắng trẻo khỏe mạnh, chiếc chuông bạc cổ chân trần ngân vang. Nàng ta giống như đóa hoa dại nở rộ trước mặt Gia Luật Ngạn, kiều quyến rũ, còn Mộ Dung Tuyết lúc này lại như đóa hoa đẫm nước mưa.




      “Thỉnh an Vương gia.” Bế Nguyệt kinh ngạc vui mừng nhìn Gia Luật Ngạn, cứ như biết lúc này ở Mai quán. Sau khi nàng ta thi lễ liền đứng thẳng dậy, to gan nhìn Gia Luật Ngạn, hề che giấu vẻ kinh ngạc đối với dung nhan tuấn mỹ của .




      Mộ Dung Tuyết chua chát hỏi: “ có việc gì?”




      Bế Nguyệt dâng lên chiếc vòng bạc, cung kính đưa đến trước mặt Mộ Dung Tuyết.




      “Đây là chiếc vòng do Trưởng lão trong tộc đích thân rèn, bên có khắc hoa văn mang ý hạnh phúc may mắn, xin Phu nhân vui lòng nhận cho.”




      Mộ Dung Tuyết nhìn chiếc vòng bạc trong tay nàng ta, lòng muốn nhận, nhưng vì thể diện nên cách nào từ chối, chỉ đành cười cười nhận lấy, rồi lại tháo chiếc vòng vàng trong tay mình ra.




      “Đa tạ ý tốt của , cái này ta tặng .”




      Bế Nguyệt lập tức cười uyển chuyển nhận lấy, liên tiếp đáp tạ.




      Đinh Hương lòng tức đến bốc khói, hời quá rồi, chiếc vòng bạc đổi chiếc vòng vàng. Hơn nữa cả ngày nay sao thấy đến tặng, vào lúc Gia Luật Ngạn tới Mai quán lại đến, ràng là đến để gặp Gia Luật Ngạn. đến Trúc quán nàng ta liền chủ động đến cửa tìm gặp.




      Tặng lễ vật rồi, mục đích đạt được, cũng có lý do nào để tiếp tục ở lại, Bế Nguyệt liền cáo từ rời . Trước khi còn liếc nhìn đầy tình tứ, đáng tiếc Gia Luật Ngạn cúi đầu nên phát giác.




      Cảnh tượng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình này khiến Mộ Dung Tuyết khẽ yên lòng, nhưng cảm giác như có gai trong cổ vẫn thể nào tiêu tan được.




      Đêm nay Gia Luật Ngạn vẫn ở Mai quán, dường như quen có Mộ Dung Tuyết bên cạnh, quen ngửi mùi hương nhàng chỉ nàng mới có, còn có cơ thể mềm mại ấm áp, da thịt mịn màng như thoa phấn của nàng. thích nhìn nàng nở rộ dưới thân mình, còn có chút giận dỗi ai oán.




      Tối qua tha cho nàng lần, tối nay định xông lên, nhưng Mộ Dung Tuyết vẫn có tâm trạng, chiêu giả chết tiện sử dụng nữa, bộ dạng nóng lòng của giống như là, dù cho nàng là khúc gỗ cũng định bỏ qua.




      Nàng chỉ đành miễn cưỡng để tiến vào. Nhưng tâm tư có thể giấu, cơ thể lại rất thành . có thể cảm nhận được khác thường của nàng, được lúc liền dừng lại, cúi đầu nhìn nàng. Nàng nhắm mắt, mày khẽ nhíu, ràng lơ đãng tâm trùng trùng.




      Cảm giác được dừng động tác, lúc này nàng mới mở mắt, vừa đối diện với ánh mắt , nàng bỗng xấu hổ đỏ mặt. Tuy nàng rất to gan, những lời thương hề đỏ mặt, nhưng trong chuyện phòng the lại rất bảo thủ, vẫn luôn nhắm mắt ngượng ngùng nhìn , huống hồ lúc này vẫn còn dừng trong thân thể nàng, ánh mắt này càng khiến nàng xấu hổ hơn.




      nhìn vào mắt nàng hỏi: “ nghĩ gì vậy?”




      nghĩ gì hết.”




      nghiêm túc lại còn chuyên tâm, tiếp tục còn có ý nghĩa gì nữa, rút người ra quay lưng lại định ngủ.




      Mộ Dung Tuyết cảm nhận được bất mãn của , nàng dè dặt ôm lấy eo , muốn quay người lại. Khổ nỗi sức nàng quá yếu, lại cố ý muốn quay người, nên nàng chẳng hề lay chuyển được. Nàng bất lực, chỉ đành trèo qua người , sau đó ôm lấy : “Ngạn lang, chàng làm sao vậy?”




      “Nàng xem?”




      hừ tiếng rồi lại quay lưng về phía nàng.




      Nàng chỉ đành trèo qua người , ôm lần nữa, cứ như con cún bám sát lấy .




      vừa tức vừa buồn cười, véo mặt nàng : “Rốt cuộc nàng có ngủ ?”




      “Thiếp muốn ôm chàng, muốn chàng quay lưng vào thiếp.”




      Trời mùa hè mà áp sát như vậy nóng lắm đó! Nhưng thể chịu được ánh mắt đáng thương của nàng, thở dài, chỉ đành ôm lấy nàng.




      Dựa vào lòng , nàng hồi tưởng lại tình cảnh lúc Bế Nguyệt bước vào, bỏ sót chi tiết nào.




      Lúc nhìn thấy Bế Nguyệt hề lộ ra thần sắc đặc biệt kinh ngạc, cũng cố ý nhìn thêm mấy lần, thậm chí mấy ngày nay ngang cũng vào, vốn định đến Trúc quán, xem ra Bế Nguyệt này cũng chỉ là áng mây, bay nhanh thôi.




      Nàng gắng sức thuyết phục bản thân.




      Nhưng chứng minh nàng quá lạc quan.




      Đến chiều, Mộ Dung Tuyết tính toán thời gian Gia Luật Ngạn trở về rồi xuống bếp chuẩn bị cơm tối.




      Nhưng chờ đến rất khuya cũng thấy Gia Luật Ngạn trở về, Mộ Dung Tuyết chờ bên bàn ăn đến tối mịt, Đinh Hương lòng như lửa đốt, hầm hầm : “Vương gia cũng là, về ăn cơm tốt xấu gì cũng cho người đến tiếng chứ, để tiểu thư phải khổ sở chờ đợi như vậy.”




      Bội Lan : “Ngài ấy có phải là cha đâu mà làm về còn chỗ nào nữa, trong triều biết có bao nhiêu người bợ đỡ ngài ấy muốn mời ngài ấy ăn uống rượu hoa đó, Vương gia coi như tốt lắm rồi, từ khi tiểu thư gả vào gần như bữa nào cũng ăn cơm trong phủ.”




      “Vấn đề là ngài ấy ràng biết tiểu thư mỗi ngày đều tốn hết tâm sức nấu cơm cho ngài ấy, về ăn cũng nên cho người đến tiếng chứ, đâu thể im lặng như vậy, để tiểu thư uổng công vất vả.”




      “Vương gia bận mà, ngài ấy đâu có rảnh rỗi cả ngày như chúng ta.”




      Đinh Hương tức tối : “Nếu như để tâm đến tiểu thư có bận đến mấy cũng quên đâu.”




      Bội Lan vừa nghe liền véo Đinh Hương cái mạnh, đây chẳng phải là xát muối vào vết thương của tiểu thư sao?




      Đinh Hương cúi đầu , lòng uất ức thay cho Mộ Dung Tuyết.




      Sơ Ảnh bước tới khuyên: “Phu nhân ăn trước , có khi Vương gia giao tế bên ngoài, về phủ ăn cơm cũng là chuyện thường.”




      “Ta chờ thêm lúc nữa.”




      Mộ Dung Tuyết yên lặng nhìn ra ngoài cửa, trăng sáng treo cao, lúc này ở đâu? Có như Bội Lan , bị người ta mời uống rượu hoa rồi ? Lúc này nàng mới biết mình quá ngây thơ, Mai Lan Cúc Trúc tứ quán có là gì, ở thế giới phồn hoa bên ngoài có vô số hoa thơm cỏ lạ.




      Nếu như lòng ở chỗ nàng dù nàng có trăm ngàn đôi mắt cũng làm sao?




      Đầu nàng đau như muốn vỡ, hề có chút khẩu vị.




      “Đinh Hương, dọn thức ăn xuống , đem rượu ra đây.”




      “Tiểu thư, lại muốn uống rượu sao?”




      được, nếu tiểu thư ăn cơm muội lấy rượu cho đâu.”




      Mộ Dung Tuyết bất lực, chỉ đành miễn cưỡng ăn mấy miếng.




      Đinh Hương miễn cưỡng đưa cho nàng bầu rượu , bên trong chứa quá ba ly.




      Mộ Dung Tuyết cầm bầu rượu bước ra khỏi Mai quán, dọc theo lan can gỗ, chầm chậm đến bên hồ ngồi xuống đất. Dưới lan can gỗ là nước hồ, lấp lánh phản chiếu ánh trăng, nàng nhấc váy thò chân xuống hồ nước.




      Đinh Hương, Bội Lan trông coi phía sau nàng, biết tâm trạng nàng tốt nên dám đứng quá gần, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.




      Mộ Dung Tuyết uống ngụm rượu, nhìn về chiếc cầu dưới ánh trăng, lan can cầu có treo đèn, gió đêm khiến ánh sáng trở nên mê ly, như mơ như ảo.




      Lúc nào mới quay về đây? Sau khi lấy , việc mỗi ngày nàng làm là chỉ mỏi mắt chờ đợi.




      Gió bên hồ mát lạnh, nàng nhìn chằm chằm về phía cầu đá.




      Cuối cùng cầu đá cũng xuất bóng dáng cao lớn tuấn dật, nàng chớp chớp mắt, sợ mình sinh ảo giác, nhưng đến khi nàng nhìn kỹ phát Bế Nguyệt nhàn bước ra từ Trúc quán, dọc theo lan can gỗ về phía cầu đá, vừa hay Gia Luật Ngạn bước xuống cầu, nàng ta liền đón đầu cản lại.




      Mộ Dung Tuyết nhìn vẻ mặt của Bế Nguyệt, cũng nghe thấy nàng ta gì, chỉ nhìn thấy Gia Luật Ngạn theo nàng ta vào Trúc quán.




      Trong phút chốc, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, bị nước mắt ùn ùn chảy xuống che lấp.




      Nước mắt tuôn trào, lòng đau như cắt.




      Nàng uống hết rượu còn lại trong bình, nhảy xuống hồ nước.






      Giới thiệu chương sau:




      Tuyết ngốc: Chàng chỉ có mình thiếp thôi được ?






      Gia Luật Ngạn: Nhiều muỗi quá

      Thanhtran thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 38

      Dã chiến






      “Tiểu thư!”




      “Tiểu thư!”




      Đinh Hương, Bội Lan thấy vậy kinh hô, vội chạy đến bên hồ. Tuy hai người biết Mộ Dung Tuyết biết bơi, nhưng lo nàng uống mấy ly rượu, lại bị kích động nghĩ thông.




      Mộ Dung Tuyết nổi trong nước, nước hồ mát lạnh dập ngọn lửa trong lòng nàng, gột nước mắt mặt nàng, nàng cắm đầu xuống nước, dang rộng hai tay. Lúc này nàng muốn có vòng tay rộng mênh mông vô bờ bến thế này, để bao dung hết tất cả ưu sầu của nàng.




      Sau lưng “tõm” tiếng, dường như có người nhảy xuống nước. Nàng ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, kinh ngạc phát rằng đó là Gia Luật Ngạn. Nàng bỗng thất thần, ngỡ như đây là mơ. Chẳng phải ở trong Trúc quán chàng chàng thiếp thiếp với Bế Nguyệt sao?




      Gia Luật Ngạn tức tốc bơi đến, vòng tay qua nách ôm nàng lên. Thấy nàng sao, lúc này mới phát tim mình đập mạnh đến hoàn toàn mất kiểm soát. Nghe Đinh Hương kinh hô “tiểu thư”, lập tức ra khỏi Trúc quán, khoảng cách ngắn ngủi như vậy nhưng lại khiến lần đầu tiên trong đời biết được rằng, thế nào là gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời.




      Trong phút chốc, nỗi sợ hãi ập đến, giận dữ nhìn nàng, “Đồ ngốc này, nàng muốn tìm cái chết sao? Chẳng qua ta chỉ vào lấy cây đàn cho nàng thôi mà.”




      Mộ Dung Tuyết ngây ngốc nhìn , nước mắt tuôn chảy ra.




      “Đàn gì?”




      loại đàn của Miêu Cương.”




      “Thiếp cần đàn, thiếp chỉ cần chàng thôi.” Nàng ôm chặt lấy khóc òa.




      Lòng cũng hỗn loạn theo, tức giận : “Nếu ta tìm nữ nhân khác nàng chết cho ta xem phải ?”




      Vậy đến mức đó, nàng còn phải sống tốt để phụng dưỡng cha nữa mà. Nàng sụt sùi : “Thiếp đâu có tìm cái chết.”




      “Vậy nàng nhảy hồ làm gì?”




      “Thiếp muốn đến ngôi đình hồ xem thử.”




      ra phải tìm cái chết, thở phào hơi, : “ đó nhiều muỗi lắm, đồ ngốc.”




      Nàng hít hít mũi, giọng điệu cá chết lưới rách, giận dỗi : “Cứ để muỗi cắn chết thiếp cho xong, dù sao thiếp cũng buồn sắp chết rồi.”




      vừa giận vừa buồn cười hỏi: “Nàng biết bơi sao?”




      “Thiếp biết nhiều thứ lắm, có điều xưa nay chàng hỏi thiếp, cũng muốn biết thôi.” Giọng nàng ai oán, xưa nay chưa từng nghĩ đến chuyện tìm hiểu nàng.




      im lặng , dường như hơi áy náy, ngừng chốc lát rồi đưa nàng bơi về phía đình trong hồ.




      Bước lên bậc thềm, người nàng ướt đẫm nước giọt, sờ tay nàng hỏi: “Có lạnh ?”




      lạnh.” Nàng đứng trong đình, mượn ánh trăng xem xét bốn phía. ngôi đình đơn giản, ở giữa có bàn đá, hai chiếc ghế đá, từ lan can gỗ có dây thường thanh và lăng tiêu mọc ra, tự do tự tại trèo quanh, cây cỏ um tùm đương nhiên có rất nhiều muỗi.




      Gia Luật Ngạn vừa dùng tay xua muỗi vừa : “Xây ngôi đình này chẳng qua là trang trí trong hồ thôi, có tác dụng thực tế, có gì đẹp đâu.” rất khó hiểu, tại sao nàng nhất định phải lên đây bằng được.




      Mộ Dung Tuyết lắc đầu nhìn , ánh trăng chiếu rọi lên dung nhan tuấn tú lạnh lùng, đôi mày còn đọng nước, cho dù tóc tai ướt đẫm, y phục ướt đẫm, nhưng vẫn đẹp khôn tả xiết.




      Nàng ngây ngốc : “Vì nơi này xưa nay chưa từng có nữ nhân nào đến. như Trúc quán, từng có mỹ nhân Phiên bang, mỹ nhân Nam Chiếu ở đó. Ở đây chỉ có thiếp từng đến, chàng nhìn thấy ngôi đình này nhớ đến thiếp. Thiếp muốn để lại dấu ấn ở đây."




      im lặng , đột nhiên ôm lấy nàng ấn vào ngực.




      “Đồ ngốc này.”




      Nàng vùi trong ngực thổn thức: “Thiếp đâu có ngốc, cha thiếp thiếp băng tuyết thông minh, thiếp biết nấu những món ăn thiên hạ vô song, biết cưỡi ngựa săn, biết bơi, thiếp còn biết xem bệnh nữa, thiếp biết rất nhiều thứ, có điều chàng biết thôi.”




      nhịn được cười: “Trình độ của nàng mà cũng gọi là biết xem bệnh à, thấy ngượng sao.”




      “Chàng đích thân trải nghiệm rồi mà, chẳng phải thiếp trị được tiêu chảy đó sao?”




      câu khơi gợi lại hồi ức xưa, ôm chặt nàng thêm chút, dịu giọng : “Về , đừng để bị lạnh.”




      Nàng ôm chặt lấy , nỡ rời , hi vọng thời gian dừng lại ở giờ phút này, thế giới chỉ có nàng và . Nhưng bình yên đẹp đẽ này lại bị tiếng ca đập tan. Mộ Dung Tuyết bất lực bịt tai.




      thở dài: “Nàng thích ta đưa nàng ta là được rồi.”




      Nàng dám tin hỏi: “Ngạn lang, phải thiếp nằm mơ đó chứ.”




      véo má nàng, “Đau , đồ ngốc?”




      Nàng xoa xoa mặt, đôi mắt cười cong cong như mảnh trăng non, được đằng chân lân đằng đầu: “Thiếp chỉ mình chàng, chàng cũng mình thiếp thôi được ?”




      Gia Luật Ngạn đáp, chỉ cười xoa tóc nàng.




      Đây là ngầm thừa nhận sao? Mộ Dung Tuyết vui thích suýt nhảy cẫng lên.




      Cho dù có ánh đèn cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng rực rỡ trong mắt nàng. Lúc này thà dối cũng nỡ để nụ cười của nàng lụi tàn dù chỉ chút, nỡ để ánh sáng kia tối dù chỉ chút. lâu lắm rồi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp rực rỡ của nàng, như thế này mới là nàng.




      “Về thôi, lu giấm.”




      “Thiếp phải lu giấm.”




      “Lần đầu tiên ta mới thấy người ghen đến mức nhảy hồ đó. Về bảo Đinh Hương, Bội Lan giữ mồm giữ miệng, nếu để xem nàng sau này làm sao gặp ai nữa.”




      “Thiếp sợ, thiếp muốn danh tiếng đố phụ của thiếp truyền khắp nơi, để những mỹ nhân kia đều tránh xa.” Nàng cười dí dỏm đáng , y phục ướt đẫm dán chặt người, đường cong lộ ra tỏa sáng dưới ánh trăng.




      Lòng khẽ động, đè nàng lên bàn đá hôn mạnh, tay thò vào trong váy nàng. Nàng cảm giác có điều ổn liền vội hỏi: “Chàng muốn làm gì?”




      “Chẳng phải nàng muốn lưu lại dấu ấn sao?”




      Nàng hoảng hốt giải thích: “ phải như vậy.”




      “Như vậy là tốt nhất, mỗi lần nhìn thấy ngôi đình này nàng nhớ lại xảy ra chuyện gì, nhất định khắc cốt ghi tâm.” cười xấu xa, lật váy nàng lên lộ ra đôi chân trắng trẻo.




      Thấy muốn làm , nàng xấu hổ bối rối lúng túng.




      hề khách sáo xông vào, làm càng kịch liệt hơn thường ngày. Chiếc bàn đá cũng chỉ đỡ được nửa người nàng, chân bị gác lên vai , khiến nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cũng may, lần này tuy kịch liệt nhưng lại kéo dài lâu. sợ nàng bị lạnh, vội kéo váy nàng xuống trêu chọc: “Chút nữa về tiếp tục, nếu sợ nàng nhũn chân bơi về được.”




      Nàng dám nhìn , xấu hổ đến mức hận thể che mặt lại, hoan ái nơi hoang dã thế này nàng chưa từng nghĩ đến. Ngay cả trăng cũng trốn vào trong mây.




      “Còn bơi về được ?” nắm tay nàng bước xuống bậc thang, mỉm cười hỏi.




      Nàng ngượng ngùng đáp, nhảy xuống nước bơi về bờ. Kính hồ lớn, chẳng mấy chốc đến bờ.




      Đinh Hương và Bội Lan đều chờ lan can gỗ bên hồ, vô cùng lo lắng.




      Thấy Mộ Dung Tuyết bước lên, hai người vội kéo nàng lên, nóng lòng hỏi: “Tiểu thư, sao chứ? Sao lại ở dưới nước lâu vậy?”




      “Nô tỳ lo chết được, mau thay y phục , đừng để bị lạnh.”




      Dưới ánh đèn, sắc mặt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng bừng, hề có dấu hiệu bị lạnh, chỉ cảm thấy cả người rã rời, ngay cả tim cũng nhũn ra.




      Đinh Hương, Bội Lan vội lấy nước nóng đến, đáng tiếc chỉ có thùng nước.




      Gia Luật Ngạn cởi y phục ướt, lộ ra thân thể khỏe mạnh cứng cáp, Mộ Dung Tuyết đỏ mặt xấu hổ : “Phu quân tắm trước .” kéo nàng lại, “Cùng tắm .” để nàng phân bua ôm nàng vào trong.




      Hai người cùng bước vào khiến nửa thùng nước tràn ra ngoài chảy đầy mặt đất.




      Y phục người Mộ Dung Tuyết chẳng mấy chốc bị lột ra, vứt vũng nước dưới đất.




      Hai người trần trụi đối diện nhau dưới ánh đèn sáng trưng thế này, cũng là lần đầu tiên. Vùng ngực tròn trịa áp vào ngực , màu sắc ửng hồng thoắt thoắt .




      Vừa rồi Gia Luật Ngạn chưa tận hứng, lúc này trong thùng nước, thân hình mềm mại lại trong tay đương nhiên bỏ qua cơ hội tốt, dìu nàng ngồi người mình. Mộ Dung Tuyết chưa từng trải nghiệm tư thế này, vừa hoảng sợ vừa kích thích, cắn lấy đỉnh núi tuyết của nàng, ngón tay vân vê nơi mềm mại, sau đó mấy lần xông vào nơi sâu thẳm, cuối cùng khiêu khích được nàng kêu lên thành tiếng.




      Nàng liều mình nhẫn nhịn, nhưng quá kích thích và quá tiêu hồn, nên thể nào khắc chế được mà rên rỉ. Gia Luật Ngạn thấy nàng phản ứng nhạy cảm như vậy lại càng mạnh mẽ hơn.




      Cuối cùng khi hai người rời khỏi bồn, nước bên trong gần như còn, mặt đất ướt đẫm mảng, y phục của hai người vứt bừa trong vũng nước, cảnh tượng hỗn loạn này khiến người ta thể nào nhìn thẳng.




      Chút nữa Đinh Hương, Bội Lan vào thu dọn tàn cuộc, nhìn thấy cảnh này nghĩ thế nào đây?




      Mộ Dung Tuyết cảm thấy mình còn mặt mũi gặp ai nữa.




      Đến khi tỉnh lại mặt trời lên ba con sào, nàng nằm giường, nhớ lại chuyện tối qua vẫn kìm được mà mặt đỏ tim đập. Càng khiến nàng vui sướng hơn là đưa Bế Nguyệt , nhưng đưa đâu mới thích hợp đây? Nghĩ đến đây, nàng bỗng lại đồng tình với nữ nhân ở Trúc quán kia, ra nàng ta cũng rất đáng thương, vì xinh đẹp mà bị người ta coi là lễ vật.




      Nàng quyết định tối nay chờ Gia Luật Ngạn về, thương lượng tìm cho nàng ta chỗ tốt.




      Đinh Hương thấy nàng hôm nay tinh thần phấn chấn, bất giác hiếu kỳ, “Tiểu thư có chuyện gì mà vui vậy?”




      “Vương gia đưa Bế Nguyệt .”




      sao?”




      “Đương nhiên là rồi.”




      “Coi như Vương gia cũng còn chút lương tâm, có thê tử như tiểu thư, cho dù là tiên nữ trời cũng nên nhìn lấy lần.”




      Mộ Dung Tuyết ôm Đinh Hương cảm thán: “Đinh Hương, nếu chàng có thể nghĩ như muội ta vui rồi.”




      “Vốn là như vậy mà. Tiểu thư thập toàn thập mỹ, chỉ có giọng tạm thời chưa khỏi thôi.”




      “Đúng rồi, thuốc của ta sắc xong chưa?”




      “Xong rồi.” Đinh Hương bưng thuốc trị giọng đến.




      Tuy đắng chát khó nuốt, nhưng Mộ Dung Tuyết vẫn hơi uống cạn. Nàng rất muốn nhanh trị khỏi giọng, sau đó sinh con cho .




      Cả ngày Mộ Dung Tuyết sống trong hạnh phúc thỏa mãn, đến chiều, Tử Châu từ Đào các về : “Phu nhân, Vương gia về rồi.”




      Mộ Dung Tuyết vừa nghe liền bước ra khỏi Mai quán lên cầu đá.




      Chờ chốc lát, Gia Luật Ngạn bước ra từ trong ánh trăng, thấy nàng đứng cầu, khẽ ngẩn ra, bước đến nắm tay nàng : “Tối qua nàng bị lạnh rồi, đừng ở đây hứng gió nữa.”




      Mộ Dung Tuyết nũng nịu: “Sợ chàng bị người ta giật mất.”




      Từ “Giật” này khiến cười phá lên. Đây là lần đầu tiên nàng thấy cười lớn như vậy, bình thường chỉ là cười nhạt, trong ý cười có chút lãnh đạm, nụ cười lúc này mới ấm áp.




      Hai người xuống cầu đá, bước lên hành lang.




      Ngôi đình trong Kính hồ đập vào mắt, Mộ Dung Tuyết đỏ mặt quay .




      Gia Luật Ngạn cười cười nhìn nàng, “Phong cảnh trong đình cũng được lắm, nhưng muỗi nhiều quá, vết cắn chân nàng lặn chưa?”




      Mặt Mộ Dung Tuyết đỏ đến mức sắp máu, nàng giận dỗi : “Phu quân.”




      “Lần sau chèo thuyền ra đó xông hương đuổi muỗi, lót thảm bàn đá.”




      Mộ Dung Tuyết cuống quít bịt miệng , đỏ mặt giậm chân , “Đừng nữa mà.”




      Gia Luật Ngạn lại cười phá lên.




      Vào Mai quán, ăn cơm xong Mộ Dung Tuyết liền chuyện Bế Nguyệt.




      Gia Luật Ngạn ngờ Mộ Dung Tuyết lại lòng muốn tìm cho Bế Nguyệt nơi chốn tốt, nghĩ nghĩ rồi : “Tặng cho Viên Thừa Liệt vậy.”




      có thê tử rồi sao?”




      “Nữ nhân Nam Chiếu này thể trở thành chính thê. Viên Thừa Liệt nay cũng là người đứng đầu các túc vệ, đương nhiên phải cưới nữ nhân thân phận thích hợp.”




      Mộ Dung Tuyết nghe vậy lại nghĩ đến mình. Trong lòng nam nhân, việc cưới hỏi đầu tiên phải nghĩ đến thân phận, cho dù nàng là nghĩa muội của Triệu thục phi cũng chỉ miễn cưỡng có thể làm Trắc phi mà thôi.




      Nữ nhân thế nào mới có thể trở thành Chính phi của , lúc nào cưới Chính phi đây? Nghĩ đến đây, nàng bất giác bĩu môi, tâm trạng tốt cả ngày đều bị phá hỏng hết.




      cười cười vạch lên cái miệng của nàng : “Ngày mai ta đưa nàng vào cung dự yến.”
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :