1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nàng cảm thấy trước mặt Đinh Hương, Bội Lan mình còn chút tôn nghiêm nào của tiểu thư, cũng may tối qua nàng kêu thành tiếng.




      Ăn xong bữa sáng khi còn là buổi sáng nữa, nàng dặn Đinh Hương: “Muội bảo Quản gia chuẩn bị xe, chút nữa ta muốn ra ngoài chuyến.”




      “Tiểu thư, muốn ra ngoài cùng Thẩm nương sao?”




      Mộ Dung Tuyết gật đầu, đưa Bội Lan đến Khách xá thanh. Chuyện hứa với người ta rồi nhất định phải làm được, tuy hôm qua tâm trạng nàng tốt lắm, nhưng vẫn tận tâm chuẩn bị buổi gặp mặt hôm nay giúp Thẩm U Tâm.




      Thẩm U Tâm thức dậy ngóng trông đến mòn con mắt từ sớm, nhưng cũng ngại giục, chỉ đành ngồi trong phòng chờ đợi, thấy Mộ Dung Tuyết vào, nàng vội ra nghênh đón, mặt kìm được niềm vui và mong mỏi.




      Thần tình này Mộ Dung Tuyết vô cùng quen thuộc, vì lúc ở trong cung nàng cũng mong được gặp Gia Luật Ngạn lần như vậy.




      Thẩm U Tâm lúc này rất giống nàng lúc xưa, cảnh ngộ khác gì. ràng có người mình , nhưng bị tình thế bức bách phải lấy nam nhân mình , bị nhốt ở chỗ, ngày đêm mong ngóng ý trung nhân đến cứu mình ra.




      Nỗi đau khổ ngày dài tựa năm này nàng quá , Mộ Dung Tuyết vốn nhiệt tình, nay lại cảm thấy mình giúp Thẩm U Tâm giống như thầm giúp cho bản sao của mình.




      “Muội muội, chúng ta , xe chuẩn bị xong rồi.”




      “Đa tạ tẩu tẩu.”




      Thẩm U Tâm hôm nay xinh đẹp khác thường, nàng ta mặc bộ váy màu gạo chỉ vàng thêu sóng đuôi cá ở góc váy, lúc bước nhàng giống như từng đợt sóng vàng lăn tăn, tay áo cổ áo dùng đá lục tùng xâu thành hoa văn Như Ý, thanh nhã nhưng quý phái. Hơn nữa vì hôm nay gặp Tạ Trực nên ánh sáng lấp lánh trong mắt và thần thái hưng phấn mặt, cứ như khiến cả người nàng bừng sáng.




      Mộ Dung Tuyết kìm được nghĩ, mỹ nhân như vậy chả trách Thành Hi vương động lòng, ngay cả nàng cũng bị sắc đẹp của Thẩm U Tâm đả động. Nhưng kỳ quái là biểu muội xinh đẹp như vậy tại sao Gia Luật Ngạn hề động lòng? Chẳng phải thích nữ nhân đoan trang cao quý sao, Thẩm U Tâm ràng là mỹ nữ hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của , tại sao lại chứ?




      Nàng nhìn thấu tâm tư .




      Mộ Dung Tuyết gỡ đóa phù dung kim tuyến đầu mình xuống, cài lên tóc Thẩm U Tâm, cười khúc khích : “Y phục của muội quá mộc mạc, cài đóa hoa mới rực rỡ xinh đẹp, phải khiến Tạ Trực chết mê chết mệt mới được.”




      Thẩm U Tâm cười xấu hổ, đưa Sảnh nhi cùng Mộ Dung Tuyết ra khỏi Vương phủ.




      Mộc quản gia chuẩn bị xe ngựa, ngoài xa phu và Đinh Hương, Bội Lan còn có bốn hạ nhân theo.




      Mộ Dung Tuyết lên xe, dặn Mộc quản gia đến Linh Sơn tự.




      Thẩm U Tâm kỳ quái: “Tẩu tẩu muốn dâng hương sao?” Nàng ngại hỏi chẳng phải tẩu tẩu giúp muội gặp Tạ Trực sao?




      “Chiều hôm qua ta sai người báo tin cho Tạ Trực, bảo hôm nay đến Linh Sơn tự chờ muội. Muội đâu thể gặp trong Thẩm phủ được, lỡ như bị đại ca muội phát hay. Hơn nữa Vương gia cho muội ra khỏi phủ, đương nhiên càng đồng ý cho muội lén gặp gỡ nam nhân. Chúng ta chùa dâng hương, tình cờ gặp Tạ Trực cũng phải lỗi của chúng ta, muội có phải ?”




      Thẩm U Tâm phì cười, “Tẩu tẩu thông minh, suy nghĩ chu toàn.”




      Mộ Dung Tuyết cười dí dỏm: “Sau này Vương gia có hỏi muội đừng để lộ nhé, chúng ta phải thống nhất chi tiết.”




      “Tẩu tẩu yên tâm.”




      Linh Sơn tự là ngôi chùa quy mô lớn, vừa hay rất gần nơi ở mới của Mộ Dung Lân, lần trước Mộ Dung Tuyết về nhà, ngang qua chỗ này, từ trong xe ngựa nhìn ra nên nhớ được.




      Xe ngựa đến cửa chùa, Mộ Dung Tuyết xuống xe, cùng Thẩm U Tâm vào trong chùa. Nơi đây hương hỏa vốn vượng lắm, thêm nữa hôm nay cũng phải mùng mười lăm, người đến dâng hương bái Phật càng ít hơn.




      Ngôi chùa lớn, mang hơi hướm thanh tịnh giữa chốn phồn hoa, sau Đại hùng bảo điện là hồ Phóng sinh, bên hồ trồng bồ đề, ánh nắng xuyên qua tàng cây rơi xuống, phản chiếu mặt nước lấp lánh.




      Lúc Mộ Dung Tuyết và Thẩm U Tâm đến dưới gốc bồ đề, trước hồ Phóng sinh có nam nhân xoay người lại.




      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra.




      Lần đầu tiên lúc nàng nghe thấy cái tên Tạ Trực bình thường này, lại được biết là con trai nhũ mẫu của Thẩm U Tâm, trong đầu ra hình tượng nam nhân nhút nhát khiêm tốn. Nhưng nay, khi nam nhân này xoay người lại nàng mới biết, chả trách Thẩm U Tâm lại .




      Đây quả nam nhân nổi bật hơn người, tuấn tú quý phái như công tử thế gia.




      Trong lúc kinh ngạc, Mộ Dung Tuyết bỗng nảy sinh chút tiếc nuối. Nàng vốn chưa từng cảm thấy xuất thân quan trọng, nhưng khi nàng chỉ có thể lấy Gia Luật Ngạn với thân phận Trắc phi, khi nàng biết mình ngay cả tư cách vào Đào các cũng có, lúc đó nàng mới hiểu được cách sâu sắc rằng đó là vốn liếng trời ban. Tạ Trực cũng như nàng, cho dù có hoàn mỹ đến đâu, trong mắt người đời cũng thể nào sánh vai cùng Thẩm U Tâm.




      Thẩm U Tâm xấu hổ : “Tẩu tẩu, chàng chính là Tạ Trực.”




      “Ta biết rồi.” Mộ Dung Tuyết mỉm cười, thấp giọng : “Muội trò chuyện với , ta dâng hương, chút nữa đến tìm muội.” xong liền để lại Sảnh nhi và Bội Lan, còn mình đưa Đinh Hương về Đại hùng bảo điện phía trước.




      Trong điện lặng ngắt như tờ, hương khói vấn vít. Bảo tượng Bồ tát trang nghiêm từ cao nhìn xuống hồng trần. Mộ Dung Tuyết quyên ít tiền trong thùng Công đức rồi mới cung kính quỳ dưới đất, hai tay đan vào nhau, thành khẩn cầu nguyện: “Bồ tát phù hộ để chàng đời này kiếp này chỉ mình con thôi.”




      Cầu nguyện xong nàng khấu đầu ba cái, sau khi đứng lên, đột nhiên lại cảm thấy lời cầu nguyện này chính xác lắm. chỉ mình nàng đủ. Lỡ như lại có người tặng mỹ nhân cho làm sao đây?




      Vậy là nàng lại quỳ xuống đất, hai tay đan vào nhau, lẩm bẩm : “Bồ tát, vừa rồi tính, con cầu lại lần nữa.” Nàng hít hơi, từng chữ từng chữ : “Xin Bồ tát phù hộ để đời này kiếp này của chàng chỉ có nữ nhân là con thôi.” Nàng nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: “Đương nhiên là trừ con của chúng con ra.”




      “Phụt.” Sau tượng thần đột nhiên vang lên tiếng cười thấp.




      Mộ Dung Tuyết giật thót mình, từ dưới đất bò dậy, chỉ thấy phía sau có nam nhân ra.
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 32

      Gặp gỡ





      Người này thân mặc tăng bào màu xám, hiển nhiên phải là hòa thượng, nhưng dung mạo, ánh mắt, thậm chí khí chất cử chỉ, điểm nào giống người xuất gia.




      Mộ Dung Tuyết nhất thời ngẩn ra, vì nàng chưa từng thấy hòa thượng nào đẹp như vậy, lúc nhìn nàng thậm chí nảy sinh ý nghĩ hoang đường, người có dáng vẻ như vậy mà làm hòa thượng có phải đáng tiếc quá rồi ?




      Nhưng chút hảo cảm với dung mạo của lập tức bị ánh mắt mang ý cười của phá hoại. Người xuất gia sao có thể dò xét nữ thí chủ như vậy chứ, lẽ nào nên lập tức cúi đầu quay , ra vẻ lão tăng nhập định sao? Ánh mắt ra vẻ vừa thú vị vừa buồn cười này là thế nào vậy?




      Đây hoàn toàn phải là tác phong của người xuất gia, lẽ nào đây chính là dâm tăng trong truyền thuyết? Mộ Dung Tuyết lập tức đề phòng lui lại bước, hung dữ : “Sao ngươi lại nghe lén người ta cầu nguyện?”




      xua hai tay, vô tội cười : “Ta đâu có nghe lén, ta vốn ở đây mà.” đến đây lại càng buồn cười: “Tiểu nương, người ta cầu nguyện phải thầm để trong lòng, lần đầu tiên ta mới thấy làm như vậy đó.”




      Mộ Dung Tuyết bị lời của làm cho đỏ mặt, nàng vốn tin Phật, thỉnh thoảng lúc gặp nạn mới ôm chân Phật, ví dụ như lần trước trong ruộng cải dầu xin Bồ tát phù hộ đừng để Gia Luật Ngạn bắt được. Bởi vậy chuyện cầu nguyện trong chùa này cũng là lần đầu tiên nàng làm, hơn nữa vừa rồi thấy trong điện có người, ai ngờ lại ở sau tượng thần.




      Nàng lạnh mặt uy hiếp: “ được ra, nếu …”




      cười cười: “Nếu sao?”




      Giọng điệu này càng giống người xuất gia, Mộ Dung Tuyết trừng cái rồi nhấc váy chạy ra ngoài.




      “Này tiểu nương, cầu nguyện phải dâng hương, tâm nguyện theo khói hương bay lên trời, như vậy Bồ tát mới có thể nghe thấy.”




      Nàng vừa bước liền thu lại, quay đầu hỏi: “ ?”




      “Đương nhiên là .” gật gật đầu, cuối cùng cũng thu lại ý cười, lộ ra dáng vẻ nghiêm túc.




      Mộ Dung Tuyết dặn Đinh Hương ngoài cửa: “Muội mua hương đến đây.”




      lại cười: “ thể gọi là mua, phải gọi là thỉnh hương.”




      “Ngươi lắm mồm như vậy chẳng giống hòa thượng.”




      ngờ lại cười gật gật đầu: “Ta cũng thấy vậy.”




      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra.




      cười : “Đặc biệt là nhìn thấy tiểu nương đáng như đây, ta càng cảm thấy ta nên hoàn tục sớm hơn chút.”




      Trời ạ, quả nhiên là tên dâm tăng! Mộ Dung Tuyết biến sắc, nhấc váy trốn như bay ra khỏi Phật đường.




      Hứa Trạch nhịn được bật cười sang sảng, lâu lắm rồi gặp tiểu nương thú vị như vậy, vô cùng đáng .




      Mộ Dung Tuyết còn chưa chạy đến trước hồ Phóng sinh nghe thấy tiếng hét của Thẩm U Tâm. Chân nàng nhũn ra suýt ngã xuống đất, trời ạ, Linh Sơn tự này phải là ổ cướp đó chứ!




      Trước hồ Phóng sinh biết từ đâu chui ra sáu bảy nam nhân, vây lấy Tạ Trực đấm đá túi bụi. Tim Mộ Dung Tuyết đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài, nhìn kĩ lại mới phát Tạ Trực có võ công, tuy là bị người ta vây đánh, nhưng nhất thời vẫn chưa bị đánh gục, lúc này nàng mới hơi yên lòng.




      Thẩm U Tâm đứng bên cạnh, nóng lòng hét lên: “Đại ca dừng tay!” lúc sau lại hét: “Tạ Trực cẩn thận!”




      Rốt cuộc là chuyện gì đây? Lẽ nào là Thẩm Thương Lãng đưa người đến?




      Trong lúc khẩn cấp, Mộ Dung Tuyết vội quay đầu chạy ra ngoài, ở phía trước, Bội Lan đưa bốn hạ nhân chờ ngoài chùa chạy vào, Đinh Hương theo phía sau, tay cầm hương hoảng hốt chạy tới.




      “Tiểu thư, chuyện gì vậy?”




      Mộ Dung Tuyết có thời gian , vừa thấy cứu binh đến liền quay đầu đưa người đến trước hồ Phóng sinh hét lên: “Dừng tay hết cho ta!”




      Chúng nhân khựng lại, Thẩm U Tâm như thấy cứu tinh, vội : “Đại ca, Vương phi đến rồi, còn dừng tay!”




      Thẩm Thương Lãng quay đầu thấy Mộ Dung Tuyết đưa mấy hạ nhân đến, lúc này mới cho thủ hạ dừng tay.




      Tạ Trực kéo Thẩm U Tâm đứng sang bên, bảo vệ sau lưng mình. Thẩm Thương Lãng chỉ cười lạnh: “Hay cho Tạ Trực ngươi, ăn gan báo rồi sao mà còn vọng tưởng bắt cóc muội ấy trốn , ngươi đừng nằm mơ nữa.”




      xong, lúc này mới quay đầu sang miễn cưỡng thi lễ với Mộ Dung Tuyết, lòng thầm : Vương phi gì chứ, chẳng qua là nha đầu nhà quê, bấu víu Triệu thục phi làm thân thích mới gả vào được Vương phủ thôi.




      khinh bỉ hề che giấu này khơi dậy căm phẫn trong bụng Mộ Dung Tuyết. Nàng vốn xem thường con người Thẩm Thương Lãng, lúc này càng hề lưu tình mà chỉ mặt : “Ngươi mới ăn gan báo đó, còn dám hành hung trong chùa, ra tay đánh người trước mặt Bồ tát nữa.”




      Thẩm Thương Lãng liếc mắt: “Phu nhân đừng ngậm máu phun người, ta chỉ đưa muội muội ta về phủ thôi.”




      Thẩm U Tâm nghe vậy liền : “Muội về.”




      Thẩm Thương Lãng quay đầu chỉ vào mũi Thẩm U Tâm mắng: “Muội ở nhà người ta còn ra thể thống gì nữa? Có biết bên ngoài đồn đại thế nào , mất hết mặt mũi của Thẩm gia ta!”




      Thẩm U Tâm tức giận nước mắt lã chã: “Đại ca đừng lấy Thẩm gia ra uy hiếp muội, muội có tệ hại đến đâu cũng làm lụn bại gia sản.”




      “Hay cho nha đầu chết tiệt này.” Thẩm Thương Lãng vung tay định tát nàng cái, Tạ Trực ngẩng đầu nắm lấy cổ tay , đẩy mạnh về phía sau.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thẩm Thương Lãng loạng choạng mấy bước, tức tối đến đỏ mắt, mắng: “Tên đê tiện biết tự lượng sức này, ngươi nằm mơ ban ngày . Sao cân đo thử thân phận của mình, hạ nhân…” Còn chưa hết bị Tạ Trực tức giận đấm cho quyền, đánh ngay sống mũi Thẩm Thương Lãng.




      Thẩm Thương Lãng đau đến mức vừa chảy nước mắt vừa chảy máu, nhảy dựng lên hét lớn: “Còn ra tay.”




      Lập tức hạ nhân của Thẩm gia xông lên bao vây, Mộ Dung Tuyết thấy lại sắp đánh nhau, định cho hạ nhân lên giúp, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng hét: “Phật môn thánh địa há có thể làm càn.”




      Chúng nhân đều ngẩn ra, Mộ Dung Tuyết quay đầu, thấy sau lưng có tăng nhân đứng, chính là hòa thượng vừa trò chuyện với nàng ban nãy. Trong tay cầm cây gậy, mày kiếm mắt sao, khí bừng bừng, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng cười híp mắt ban nãy.




      “Ngẩn ra đó làm gì, còn ra tay.” Thẩm Thương lãng vốn khinh bỉ kẻ đột nhiên xuất như Hứa Trạch, đích thân ra tay kéo Thẩm U Tâm về.




      Các hạ nhân còn chưa ra tay, đột nhiên trước mắt có tiếng gió, gậy quét đến, Mộ Dung Tuyết vốn chưa nhìn thấy Hứa Trạch ra tay thế nào, thấy Thẩm Thương Lãng loạng choạng té lăn ra đất.




      Hứa Trạch dùng gậy đè lên bụng , cúi người cười hi hi: “Còn ngươi có tin là ta cán ngươi thành sợi mì ?”




      Thẩm Thương Lãng còn muốn phản kháng, lại thấy Hứa Trạch cười hi hi dùng gậy lăn bụng mấy cái, thấy dùng lực, chỉ nhàng vậy thôi khiến Thẩm Thương Lãng đau đớn kêu lên oai oái, cuống quít : “Ta ngay, quay.”




      Hứa Trạch đứng dậy, dùng gậy chỉ về phía sau cười : “Cửa ở bên đó.”




      Thẩm Thương Lãng vội vã đưa người rời .




      Thẩm U Tâm bước lên thi lễ: “Đa tạ đại sư.”




      “Đại sư” Hứa Trạch sờ mũi, quay đầu cười với Mộ Dung Tuyết: “Tiểu nương, thấy ta có giống đại sư ?”




      Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, hung dữ : “ được gọi ta là tiểu nương.” xong liền kéo tay Thẩm U Tâm, “Chúng ta mau về .” ngờ ra ngoài chuyến lại gây ra chuyện này, đừng bao giờ để Gia Luật Ngạn biết được, nếu nhất định giận lắm, vừa nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng của , lòng nàng lập tức rối như tơ vò.




      Tạ Trực ôm quyền : “Tại hạ Tạ Trực, đa tạ sư phụ trượng nghĩa tương trợ.”




      Hứa Trạch mỉm cười: “Ta phải hòa thượng, bởi vậy đừng gọi ta là sư phụ, cũng đừng gọi ta là đại sư, gọi Hứa Trạch được rồi.”




      Mộ Dung Tuyết kinh ngạc quay đầu, phải hòa thượng vậy việc gì phải mặc tăng bào, còn cạo đầu nữa?




      Vừa hay cũng nhìn về phía nàng, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, nàng có cảm giác kỳ quái, trong ánh mắt cứ như có tinh hà lấp lánh, còn mang theo cả xoáy nước.




      Nàng quay đầu bước nhanh ra khỏi chùa.




      Bên này Thẩm U Tâm và Tạ Trực vội vã cáo biệt. Bên kia Mộ Dung Tuyết cũng dặn dò mấy hạ nhân, bao gồm cả xa phu, rằng chuyện hôm nay được cho bất kỳ ai biết, bao gồm cả Vương gia. Nàng vốn còn muốn tiện đường về nhà thăm cha chuyến, nhưng xảy ra chuyện như vậy, nàng dám ở lâu bên ngoài nữa.




      Trở về Chiêu Dương vương phủ, quá may, Gia Luật Ngạn xưa nay thường đến tối mới về phủ, ngờ buổi trưa về rồi.




      Mộ Dung Tuyết cứ như có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang, nàng nhìn Thẩm U Tâm rồi mới xuống xe.




      Gia Luật Ngạn từ trong kiệu bước ra, lập tức đám nô bộc bước lên vây lấy, dường như trời sinh có khí thế vạn người ngưỡng mộ, đám hậu nhân tiền hô hậu ủng càng khiến trở nên nổi bật, khí vũ bất phàm.




      Mộ Dung Tuyết si mê nhìn , lòng tin chắc rằng cho dù giữa biển người mênh mông, người nàng có thể vừa nhìn thấy ngay chỉ có mà thôi.




      nhìn nàng, rồi lại nhìn Thẩm U Tâm, vui hỏi: “Hai người đâu vậy?”




      Mộ Dung Tuyết nặn ra nụ cười, “Thiếp và muội muội chùa dâng hương.”




      nhíu mày, cũng gì nữa, quay sang với Thẩm U Tâm: “Chẳng phải với muội là đừng ra khỏi phủ rồi sao?”




      Thẩm U Tâm có hơi chột dạ, yếu ớt thấp giọng : “Cùng tẩu tẩu dâng hương cũng được sao?” Giọng mềm mại như nũng nịu này, phàm là nam nhân chắc đều cảm thấy mềm lòng, Mộ Dung Tuyết trong lòng rất ngưỡng mộ giọng êm tai này, tiếc rằng nàng thể nào có được thanh hay như vậy nữa.




      Nhưng Gia Luật Ngạn chỉ lạnh lùng đáp câu, “ được.” xong liền cất bước lên hành lang.




      Thẩm U Tâm thè lưỡi, rồi lại cười với Mộ Dung Tuyết, “Đa tạ tẩu tẩu.”




      Mộ Dung Tuyết thầm theo sau , đến cửa Đào các, thấy bước vào nàng liền quay người tiếp tục về hậu viên.




      Gia Luật Ngạn chắc chắn rằng nàng theo mình vào, ngờ nàng lại quay người mất! quay lại gọi nàng, tức giận : “Nàng đâu đó?”




      “Thiếp về thay y phục.”




      “Chút nữa đến đây .” Mắt sáng lên, : “Ta muốn ăn cơm ở nhà.”




      Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn , cuống quít gật đầu: “Được, bây giờ thiếp nấu ngay, chàng muốn ăn gì?”




      “Nấu bừa .”




      Nấu bừa? Nàng ngây ngốc nhìn , thấp giọng : “Xưa nay thiếp chưa từng nấu bừa, mỗi món ăn đều dùng toàn bộ thành ý, lẽ nào chàng nếm được tâm ý của thiếp sao?”




      Tác giả có lời muốn : Thân là mẹ ruột, tôi nghĩ là chỉ viết nam phụ thôi hay là viết hai ba nam phụ giành A Tuyết đây?




      Gia Luật đại gia có tức đến vểnh râu ? Ha ha ha~~~~~~~~
      Thanhtran thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 33

      Đau lòng





      Trương Long đứng bên cửa vốn cụp tai cúi đầu giả điếc, nhưng gương mặt đỏ bừng bán đứng .




      Gia Luật Ngạn ngượng ngùng quay người bước vào thư phòng.




      trả lời câu hỏi của nàng, Mộ Dung Tuyết có hơi thất vọng, nhưng trở về Mai quán vẫn tràn đầy tình , nghiêm túc chuẩn bị cho bữa ăn cực kỳ phong phú, sau đó tỉ mỉ bỏ vào hộp, cho Đinh Hương, Bội Lan đưa đến Đào các.




      Đinh Hương mở hộp thức ăn, đập vào mắt Gia Luật Ngạn là mấy món ăn sực nức mùi thơm, màu sắc rực rỡ, tạo hình đẹp mắt, vừa nhìn biết là phong cách nấu ăn chỉ thuộc về nàng, ngay cả dĩa đựng thức ăn cũng vô cùng chú trọng, mỗi món ăn phối với chiếc dĩa khác nhau.




      Tuy ngoài miệng khen nàng, nhưng trong lòng lại vô cùng tán thưởng phẩm vị của nàng, đặc biệt là trong việc phối màu, có thể coi là suy nghĩ độc đáo. Mỗi lần nhìn thấy món ăn của nàng đều có cảm giác kinh ngạc, giống như thấy bức tranh rực rỡ sắc màu, cho dù là ngự thiện trong cung cũng chưa chắc làm được tinh xảo thú vị như nàng.




      Đinh Hương, Bội Lan dè dặt bày thức ăn ra, định lui xuống Gia Luật Ngạn hỏi: “Phu nhân đâu?”




      “Dạ Phu nhân tắm.”




      Gia Luật Ngạn có chút thất vọng và bất mãn, vốn quen ăn cơm mình, nhưng từ khi nàng gả vào phủ, sau khi cùng ăn mấy bữa cơm tối, phát ăn cơm cũng trở thành chuyện khá thú vị. Vì mỗi món ăn nàng đều đặt tên, ví dụ như Nhất quyển tương tư, Nhân sinh tứ hỉ, Hòa hòa mỹ mỹ… Những cái tên kỳ quái đó tuy rất buồn cười, nhưng cũng rất sát thực, hơn nữa quan trọng nhất là mỗi món ăn đều chứa đầy tâm ý của nàng, có thể nhìn thấy ràng nàng trao trọn trái tim nàng cho . Tuy ngoài mặt vờ như thấy, nhưng ra trong lòng rất hưởng thụ ái mộ này.




      nhấc đũa lên, khựng lại rồi đặt xuống, với Bội Lan: “Gọi Phu nhân đến đây.”




      Bội Lan mừng rỡ đáp tiếng, ra khỏi Đào các liền cười hi hi : “ xem, Vương gia gọi tiểu thư chúng ta đến cùng ăn cơm đó, xem ra khắc cũng thể rời tiểu thư được.”




      “Tôi thấy là muốn tiểu thư qua bày thức ăn hầu hạ có.” Đinh Hương lạnh lùng hứ tiếng, tóm lại, đối với vị gia này, lòng nàng ta làm sao thiện đãi nổi, cho dù ưa nhìn, lại là Vương gia, nhưng trong lòng nàng ta, ưa nhìn đâu ăn thay cơm được, quan tâm chu đáo mới là phu quân tốt, trong lòng nàng ta Gia Luật Ngạn hoàn toàn đủ tiêu chuẩn.




      Mộ Dung Tuyết lúc này ngâm mình trong bồn nước, tuy nàng thích nấu nướng nhưng cũng rất ưa sạch , thích người mình có mùi dầu mỡ, mỗi lần nấu ăn xong luôn thích thay y phục. Hôm nay ở trong chùa vốn hoảng hốt kinh sợ, trở về Mai quán lại vội vã nấu ăn, bận rộn đến mức cả người đầy mồ hôi, bởi vậy sau khi nấu ăn xong này liền nằm trong bồn tắm rửa để thư giãn thần kinh căng thẳng.




      Lúc Đinh Hương vào cho nàng biết Gia Luật Ngạn muốn nàng đến Đào các cùng dùng cơm, nàng vội vã bò ra khỏi bồn nước, mừng rỡ thay bộ y phục mới được xông hương.




      chỉ thích thức ăn nàng nấu mà còn muốn nàng cùng dùng cơm nữa, điều này có phải cho thấy trong lòng nàng ngày càng quan trọng rồi ? Nàng cười suốt dọc đường, bước nhanh như cơn gió đến Đào các.




      Gia Luật Ngạn ngồi trước bàn, điều khiến nàng kinh ngạc vui mừng hơn là ngờ vẫn chưa động đũa, còn chờ nàng. Nàng thụ sủng nhược kinh đến trước mặt , nén nổi hân hoan trong lòng, nụ cười rực rỡ hơn áng mây đẹp nhất.




      Gia Luật Ngạn nhìn nàng, chỉ món ăn hỏi: “Đây là gì?”




      “Món này tên là Ái luyến.”




      lộ ra tia bối rối, đặt tên kín đáo chút có được ? Vốn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng cái tên này khiến ngại hỏi nữa.




      Mộ Dung Tuyết xấu hổ cười cười, giải thích cho : “Vì làm từ hoa sen nên lấy đồng là Ái luyến[1].”




      [1. Sen và luyến đồng .]




      kinh ngạc hỏi: “Hoa sen?”




      “Dạ, cánh sen trắng cuốn nhân đậu đỏ, rồi dùng bột mì trứng gà chiên lên. Chàng nếm thử , còn có mùi thơm của hoa sen nữa đó.”




      càng kinh ngạc hơn, trong lúc hiếu kỳ liền lấy đũa gắp lên nếm thử, quả nhiên mùi vị thanh mát, hương thơm lan khắp miệng.




      “Cơm cũng dùng lá sen bọc lại để hấp, có phải hương thơm mát lòng ?” Nàng cười như gió xuân, đôi mắt sáng rực lóe lên tia khát vọng chờ được biểu dương. Biểu tràn đầy tự tin này cứ luôn khơi dậy ham muốn đả kích nàng của , vì bộ dạng thất vọng mím cái miệng , vô cùng phục của nàng rất đáng .




      Nhưng đả kích nhiều phải chăng ảnh hưởng đến nhiệt tình nấu ăn của nàng? nghĩ hôm nay có nên biểu dương nàng cách thích đáng ? thức ăn hôm nay rất ngon, tràn ngập mùi hương sen nhàng.




      nhấc ly trà hớp ngụm, cân nhắc từ ngữ thích hợp, vừa biểu đạt được ý tán dương, lại khiến nàng kiêu ngạo đắc ý. Lúc này Mộ Dung Tuyết tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt to ươn ướt : “Thức ăn hôm nay sử dụng toàn nguyên liệu dưới nước, củ sen, bánh chẻo củ năng, canh sen, hoa sen chiên, còn có cá hấp nữa, bởi vậy bữa cơm này đặt tên Ngư thủy chi hoan[2] là thích hợp nhất.”




      [1. Vui vầy cá nước, ý chỉ chuyện chăn gối.]




      Gia Luật Ngạn phụt tiếng phun hết nước trà trong miệng ra.




      Mộ Dung Tuyết vội ôm lấy , vỗ vỗ vai , “Phu quân, chàng sao chứ?”




      Mặt đỏ ửng mảng, hồi sau mới ngước lên nhìn nàng. phải trắng trợn đến vậy sao?




      Dùng cơm xong, Đinh Hương, Bội Lan thu dọn chén đĩa bàn, Mộ Dung Tuyết cũng đứng dậy, “Phu quân bận rộn cả buổi rồi, mau nghỉ ngơi lúc .” xong liền định cùng hai người rời .




      Gia Luật Ngạn kéo nàng lại, “Nàng làm gì vậy?”




      “Thiếp về Mai quán.”




      Gia Luật Ngạn vui : “Chẳng phải rồi sao, giường đóng xong rồi hẵng , thời gian này cứ ở đây.”




      Mộ Dung Tuyết chỉ đành “Dạ” tiếng, tuy trong lòng khó chịu, nhưng Gia Luật Ngạn hai lần rồi, nàng cũng dám cứng rắn cự tuyệt, sợ lại chọc giận , lòng liền nghĩ, chiều nay lại giục Lưu sư phụ đóng giường cho nhanh.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ra khỏi sảnh chính, ánh nắng trong sân rực rỡ chói chang, hoa dưới hiên uể oải hé nở. Mộ Dung Tuyết lao lực cả buổi sáng, lúc về lại phí tâm tư nấu bàn thức ăn, rất mệt mỏi, trở về phòng ngủ, nàng cảm thấy mí mắt tách ra nổi nữa, nhưng Gia Luật Ngạn lại có thói quen ngủ sau bữa cơm, ăn xong liền đến thư phòng.




      Chờ lát, cảm thấy lúc này nàng mang trà đến cho mình, nhưng chờ hồi lâu cũng có động tĩnh. Thư phòng lặng ngắt như tờ vô vị, đặt công văn trong tay xuống vào phòng ngủ.




      ngờ nàng ngủ rồi!




      Nhìn dáng vẻ ngủ kiều diễm đáng của nàng, bỗng nảy sinh cảm giác bị lạnh nhạt bỏ rơi, vậy là tức tối nhào lên người nàng, bóp mấy cái ngực nàng.




      Mộ Dung Tuyết bị đánh thức, đầu tiên cảm thấy có bàn tay đặt ngực mình, còn sau lưng có vật cứng cứng, hề khách sáo lột y phục nàng ra.




      Nàng hiểu được ý đồ của , xấu hổ kéo váy lại: “Phu quân, đừng mà, là ban ngày đó.”




      “Chẳng phải nàng muốn vui vầy cá nước sao?” cắn vào tai nàng cái, tay vẫn ngừng.




      “Thiếp có.” Nàng oan chết được, vừa xấu hổ vừa tức giận đẩy ra, nhưng lại phải là đối thủ của .




      hậm hực : “ ràng là muốn mà còn thừa nhận, đây là cái gì?” Tay thò xuống dưới người nàng, tìm được chứng cứ.




      Nàng xấu hổ nghẹn lời, hết đường chối cãi. Bị sờ cả buổi mà có phản ứng mới lạ đó.




      “Cho nàng biết thế nào là vui vầy cá nước.” hừ tiếng, vươn mình xông vào. Sau hồi giày vò mạnh mẽ, nàng mơ màng thiếp , lúc tỉnh lại là chạng vạng. Đình viện yên lặng như tờ, Gia Luật Ngạn rời . Nàng hít sâu hơi thở gối , hồi tưởng lại cuộc hoan ái ban chiều, mặt âu lo đỏ bừng.




      Nàng hiểu tại sao lại thích ức hiếp nàng, giày vò nàng như vậy, khiến nàng hận thể kêu lên to, nhưng giọng nàng vẫn chưa khỏi, thanh rất khó nghe, bởi vậy nên liều mạng nhẫn nhịn, nhưng nàng càng cắn môi chịu lên tiếng, càng đổi đủ cách giày vò, hận thể bẻ xương nàng nuốt vào bụng.




      So với mây mưa đảo điên, ra nàng thích được ôm ấp vuốt ve hơn, nhưng phương diện này rất keo kiệt, rất ít khi nàng được nhìn thấy bên cạnh khi tỉnh lại, nàng vẫn luôn mình đối diện với chăn gối trống , nhờ vào việc hít hơi thở còn vương lại để làm ấm cho mình.




      Nàng quyến luyến bò xuống giường, mặc áo ngoài vào, ngồi trước gương chải mái tóc dài như mây. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng Trương Long: “Vương gia.”




      Là Gia Luật Ngạn trở về.




      Nàng kinh ngạc vui mừng đặt lược xuống, màng mái tóc chưa búi xong nhảy ra khỏi phòng ngủ, đây là lần đầu tiên nàng ở Đào các đón về.




      Nhưng khi bay đến trước mặt Gia Luật Ngạn như con chim , nàng kinh ngạc phát rằng, mặt Gia Luật Ngạn lạnh cứng như sắp kết thành băng rơi xuống đất.




      “Phu quân làm sao vậy?” Nàng ân cần nhìn , lòng nghĩ, lẽ nào triều gặp chuyện gì phiền lòng?




      “Hôm nay nàng đưa Thẩm U Tâm gặp Tạ Trực à?”




      Mộ Dung Tuyết giật mình, vội : “Lúc dâng hương tình cờ gặp.”




      “Tình cờ?” nghiêm giọng : “Gan nàng , lúc nào rồi mà còn dám gạt ta.”




      Nàng lo lắng nhìn : “Phu quân bớt giận.”




      “Trong mắt nàng còn có phu quân này sao?” Đôi mày kiếm của nhíu chặt, khí lạnh trong mắt còn lạnh hơn gió ngày cửu hàn.




      Nàng rụt rè : “Thiếp chỉ muốn giúp ấy…”




      Gia Luật Ngạn nghiêm giọng ngắt lời nàng, “Ngoài thêm loạn, gây thị phi, nàng có thể giúp muội ấy được gì?” xong, tức giận bừng bừng phẩy áo bỏ .




      Trong mắt , nàng chính là kẻ ngốc nghếch, chỉ biết thêm loạn và gây thị phi sao? Nàng cảm thấy tim bỗng đau nhói, rồi có hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra.




      Nàng ngây ngốc hồi, dùng mu bàn tay chùi nước mắt, chầm chậm bước ra khỏi Đào các, về phía Mai quán.




      Đoạn đường từ Đào các đến phía sau hoa viên rồi đến Kính hồ, nàng bước rất uể oải, chỉ muốn về đến Mai quán nghỉ ngơi.




      Nhưng đứng bên Kính hồ, nghĩ đến việc Mai quán có giường, nỗi bi thương hoang liêu dâng trào trong lòng. Ở Đào các chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng dường như dài tựa nửa đời, nàng cảm thấy hình như trong thoáng chốc mình già mấy tuổi, hoàn toàn mất hết dũng khí và tự tin hôm bán giường.




      Nàng lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, rốt cuộc còn có bao nhiêu tự tin để bị hủy hoại nữa.




      Ám Hương, Sơ Ảnh thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng đều giật mình, nhưng nhận thức được gì đó nên hỏi, chỉ dâng trà nóng, lấy nước cho nàng tắm.




      Nàng nhận tách trà nóng, siết chặt trong lòng bàn tay, thấp giọng : “Sơ Ảnh, ngươi hỏi xem giường của ta đóng xong chưa?”




      Hai lần nàng về Mai quán câu đầu tiên đều hỏi chuyện này.




      Đinh Hương nghe mà sắp rơi nước mắt.




      Ám Hương cũng cảm thấy kinh ngạc, lúc đầu nàng bán giường, các nha hoàn Mai quán đều đoán được dụng ý của nàng, ngoài bội phục quả quyết đạp nồi dìm thuyền của nàng, còn thầm chúc cho nàng có thể mã đáo thành công.




      Đích thực nàng cũng thành công, nhưng chuyển biến của tình khiến người ta thể hiểu được.




      Tại sao nàng vào ở Đào các rồi mà vẫn hai lần về Mai quán, lại còn giục đóng giường, bộ dạng như muốn quay lại nữa?




      Còn đêm nay, Gia Luật Ngạn có như tối qua, đích thân đến Mai quán ôm nàng về Đào các ?
      Thanhtran thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :