1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mộ Dung Tuyết nghe câu này, lập tức nảy sinh cảm giác tri , nàng kích động : “Ta cũng vậy, thà mất mạng cũng chịu lấy người mình .”




      Thẩm U Tâm nghe trong lời nàng có ý, bất giác hiếu kỳ hỏi: “Tẩu tẩu lấy biểu ca lẽ nào còn có tình gì nữa sao?”




      “Đương nhiên rồi.” Mộ Dung Tuyết vừa định kể chuyện mình và Gia Luật Ngạn, nhưng lại nghĩ đây là tội khi quân, cho dù là biểu muội của Gia Luật Ngạn cũng thể , vậy là nàng kịp thời khựng lại, chỉ kể chuyện mình chủ động xin Triệu thục phi được lấy Gia Luật Ngạn.




      Thẩm U Tâm kinh ngạc: “Tẩu tẩu là to gan.” nương Giang Nam kiều xinh xắn trước mặt này cứ như là thần thoại, thân hình nhắn, gương mặt đáng , ngờ lại chứa năng lượng mạnh mẽ như vậy. Thẩm U Tâm bội phục, ngưỡng mộ rung động tận đáy lòng.




      “Đời ta chỉ định gả lần, bởi vậy đương nhiên phải lấy người ta . Bánh từ trời rơi xuống hiếm lắm, nhưng thế gian này có việc gì khó, chỉ sợ lòng bền, hạnh phúc của mình nhất định phải nỗ lực giành lấy mới uổng kiếp người.” Mộ Dung Tuyết cười kiêu ngạo, mặt là ánh sáng chói lọi, hạnh phúc khiến người ta ngưỡng mộ.




      Thẩm U Tâm nghe bỗng cảm thấy lòng dậy sóng, cuối cùng kìm được mà kể tâm của mình. “Tẩu tẩu biết , muội cũng người.”




      “Ai vậy?” Mộ Dung Tuyết hỏi xong, căng thẳng đến mức thể thở nổi. Rốt cuộc có phải là Gia Luật Ngạn , mãi đến giờ phút này nàng vẫn thể xác định được, quan tâm tắc loạn, chỉ cần dính đến nàng liền cảm thấy đầu óc mình đặc lại như hồ dán liễn (câu đối) xuân, hoàn toàn mất khí chất băng tuyết thông minh vốn có.




      Nhưng Thẩm U Tâm vừa đến ý trung nhân liền lộ ra xấu hổ của thiếu nữ, trở nên ấp a ấp úng, cả buổi mới bẽn lẽn đáp: “Chàng là con trai nhũ mẫu của muội, tên Tạ Trực.”




      Lời này như làn gió xuân, thổi bay hết mây đen nặng nề trong lòng Mộ Dung Tuyết, nàng vừa vui thích vừa hiếu kỳ, “Tại sao muội muội Vương gia?”




      “Tẩu tẩu, cho dù là bạc cũng phải người người đều , có người còn coi tiền bạc như phân bùn nữa đó.” Thẩm U Tâm mỉm cười, lòng thầm , tẩu coi biểu ca là ý trung nhân, nhưng trong mắt muội, huynh ấy lạnh lùng vô vị, dịu dàng chu đáo như Tạ Trực.




      Mộ Dung Tuyết: “……” Trong lòng nàng, Gia Luật Ngạn đương nhiên phải là bạc, còn khiến người ta thích hơn cả vàng. Xác định Thẩm U Tâm phải là ý trung nhân của Gia Luật Ngạn, Mộ Dung Tuyết lập tức coi nàng là biểu muội ruột của mình, nhiệt tình tính toán cho nàng.




      “Muội muội cứ trốn như vậy cũng phải là cách. Chi bằng tìm Tạ Trực, đôi bên thương nhau tại sao lại ở bên nhau?”




      “Hôn nhân đại phải có lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối. Thân phận bọn muội quá cách biệt, đại ca tuyệt đối đồng ý đâu.”




      Mộ Dung Tuyết thở hơi, “Muội muội, ta thấy muội học hành quá nhiều nên hơi hủ bại rồi. Phụ mẫu muội còn, trưởng huynh vô đức, mình phải tự làm chủ cho bản thân chứ. Đại ca của muội coi muội là cây hái ra tiền, muội lấy ai hà tất cần đồng ý nữa?”




      Thẩm U Tâm xấu hổ cười cười: “Muội dũng cảm như tẩu tẩu.”




      “Hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô. Muội cứ trốn trong Vương phủ như vậy há chẳng phải phí hoài ngày tháng sao? Chi bằng đập nồi dìm thuyền, theo đuổi hạnh phúc của mình. Đời người đắc ý hãy vui tràn[3]. Ai biết được ngày mai có toi mạng ?




      [3. Xin mời rượu, thơ Lý Bạch, Hoàng Tạo dịch.]




      Nhìn gương mặt xinh đẹp sục sôi chí khí của Mộ Dung Tuyết, khát vọng trong lòng Thẩm U Tâm như được khơi dậy. Phải rồi, cứ trốn như vậy cũng phải là kế lâu dài, thôi chi bằng gạo nấu thành cơm, Thẩm gia nhận tốt, nhận nàng cùng Tạ Trực rời khỏi Kinh thành, sống những ngày tháng của riêng mình.




      “Tẩu tẩu, tẩu có thể giúp muội việc ?”




      “Muội muội cứ , chỉ cần ta có thể làm được thành vấn đề.”




      Thẩm U Tâm thấp giọng : “Nhờ tẩu tẩu đưa muội ra khỏi phủ gặp chàng lần.”




      ở Thẩm gia à?”




      Thẩm U Tâm gật gật đầu, “Muội dám về, sợ bị đại ca nhốt trong nhà rời khỏi được nữa.”




      “Được, ngày mai ta đưa muội gặp .” Mộ Dung Tuyết hưng phấn đồng ý ngay, nàng cảm thấy mình giống Nguyệt lão hành hiệp trượng nghĩa.




      “Tẩu tẩu đừng để biểu ca biết, huynh ấy cho muội xuất phủ đâu.”




      “Được rồi.”




      “Đa tạ tẩu tẩu.”




      Mộ Dung Tuyết ngọt ngào : “ chim cả lồng, muội là biểu muội của chàng, đương nhiên ta phải tốt với muội.”




      Thẩm U Tâm lòng khen ngợi: “Tẩu tẩu tốt, biểu ca cưới được tẩu đúng là phúc cả đời huynh ấy.”




      Mộ Dung Tuyết thở dài: “Ta cũng cảm thấy chàng cưới được ta rất có phúc, tiếc là chàng lại ta lắm.”




      Thẩm U Tâm cười ngọt ngào: “Tẩu tẩu, biểu ca tẩu tẩu đó.”




      Mắt Mộ Dung Tuyết sáng lên, nửa tin nửa ngờ hỏi: “ sao? Làm sao muội nhìn ra được?”




      “Trước mặt tẩu tẩu huynh ấy thường lộ ra vẻ bất lực.”




      Mộ Dung Tuyết căng thẳng hỏi: “Ý là rất phiền chán ta sao?”




      Thẩm U Tâm phì cười: “Ý là nỡ trách mắng.”




      “Nhưng chàng chưa bao giờ ta, ta muốn ở cùng chàng cũng bị cự tuyệt.” Mộ Dung Tuyết nghĩ đến tình cảnh mình bị đuổi ra khỏi Đào các đêm đó, mắt bỗng cay cay, tiếp nữa. Tuy sau đó lại được đích thân đưa về, nhưng dù sao cũng phải là ý muốn xuất phát từ nội tâm, chỉ là muốn nàng ở Khách xá thanh mà thôi.




      “Biểu ca cho tẩu tẩu ở Đào các cũng là nghĩ cho tẩu tẩu thôi.”




      “Nghĩ cho ta?” Mộ Dung Tuyết khó hiểu.




      “Có lẽ biểu ca sợ tương lại cưới Chính phi, Chính phi nghe được tẩu từng ở Đào các nảy sinh khúc mắc, bất lợi cho tẩu.”




      Thẩm U Tâm vốn có ý tốt muốn an ủi Mộ Dung Tuyết, ai ngờ lại đâm đao mạnh vào lòng nàng, máu bắn tung tóe, đau đến mức khiến mặt nàng trắng bệch. ra là vậy, nàng lại hề nghĩ đến điều này, Đào các kia là nơi chỉ có Chính phi mới có tư cách ở, nàng chẳng qua chỉ là Trắc phi mà thôi.




      Thẩm U Tâm thấy thần sắc đau đớn mất hồn của nàng, bất giác ngẩn ra, lòng thầm , lẽ nào tẩu chưa từng nghĩ đến chuyện biểu ca cưới Chính phi sao?




      Phải, đích thực nàng chưa từng nghĩ đến, trong tiềm thức muốn nghĩ, cũng dám nghĩ. Nàng chỉ nghĩ làm sao để khiến Gia Luật Ngạn nàng, làm sao để khiến trong lòng chỉ có nàng, làm sao để cản lại biển nước mênh mông kia, khiến chỉ nhìn thấy gáo này thôi.




      Nhưng chuyện nàng chưa từng nghĩ đến có nghĩa là nó tồn tại. Lời này của Thẩm U Tâm khiến nàng bỗng tỉnh táo lại.




      Nàng rời khỏi Khách xá thanh, men theo con khe chầm chậm đến trước Đào các, dừng bước nhìn tòa lầu nguy nga tinh xảo, lòng đau đớn thê lương vô hạn, nàng vào ở được sao? Đây phải là nơi thuộc về nàng, nếu có ngày cưới Chính phi đuổi con chim Cưu chiếm ổ chim Tước này ra[4].




      [4. Ngụ ý: nàng chỉ là người bình thường – chim Cưu, còn chính phi phải là người cao quý – chim Tước.]




      Tất cả mọi người đều cười nàng, có phải cũng vậy ?




      Nghĩ đến giờ phút đó, nàng cảm thấy máu toàn thân như kết băng, luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, khiến mặt nàng trắng bệch như tuyết, còn chút huyết sắc.




      Nàng hoảng hốt đứng ở cửa, dưới chân như có ngàn cân, thể nào tiến thêm bước.




      Đinh Hương và Bội Lan nhìn nhau, biết tại sao tiểu thư đột nhiên đứng ở cửa ngây người cả buổi.




      hồi lâu, Mộ Dung Tuyết khàn giọng : “Các muội đem đồ của ta về Mai quán .”




      “Tại sao?” Đinh Hương khó hiểu, lòng thầm chẳng phải tiểu thư phí hết công sức mới vào ở Đào các được sao?




      Bội Lan cũng ngập ngừng : “Tiểu thư, giường của Mai quán vẫn chưa đóng xong đâu…”
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 29

      Hình như là ngoại truyện





      Tác giả có lời muốn : Viết ngoại truyện ngược nam chính chút.




      ~*~




      Trời thu trong xanh, khí dịu mát, mây gió lững lờ, Mộ Dung Tuyết ngồi dưới mái hiên, tay chống cằm, tay cầm Kinh văn.




      Đinh Hương cười : “Nương nương, ngày mai là sinh thần của Hoàng thượng, Nương nương chuẩn bị tặng lễ vật gì vậy?”




      Mộ Dung Tuyết buồn ngước mắt, lúc sau mới đáp câu: “Muội xem trong nhà kho có đồ gì tốt chọn bừa món là được rồi.”




      “Việc này…” Đinh Hương rủa thầm, sinh thần của Hoàng thượng là chuyện lớn nhất trong Hoàng cung này, vậy mà tiểu thư nhà mình lại chọn bừa.




      Bội Lan : “Nương nương, e là Hoàng thượng vui đâu.”




      Mộ Dung Tuyết nhàn nhã lật trang sách, từ tốn : “Dựa vào cái gì mà sinh thần của Hoàng thượng ta phải phí hết tâm cơ để tặng lễ vật, sinh thần của ta đâu thấy Hoàng thượng tặng ta thứ gì.”




      Đinh Hương cười : “Hoàng thượng tặng hết đồ tốt trong Hoàng cung này cho Nương nương rồi mà.”




      “Ta đâu có thèm.” Mộ Dung Tuyết đặt sách trong tay xuống, nhìn hoa cỏ ở xa xa. Đường lê, tường vi, tử đằng, lăng tiêu, đều là những loại tầm thường, nhưng trong Phụng Nghi cung của Hoàng hậu khắp nơi đều thấy. Người trong cung lén lút nghị luận, Mộ Dung hoàng hậu quả nhiên là Hoàng hậu xuất thân bình dân, ngay cả hoa cỏ thích cũng bình dị gần gũi, hề quý hiếm.




      Đinh Hương dè dặt : “Nương nương, vẫn nên tốn chút tâm tư chuẩn bị , tiết Đoan ngọ Nương nương tặng gì, Hoàng thượng…” Nghĩ đến tình cảnh đó lòng nàng ta vẫn còn sợ, Hoàng thượng đùng đùng nổi giận chạy đến Phụng Nghi cung, bộ dạng như hận thể dỡ bỏ Phụng Nghi cung này, nhưng sau đó lại là vẻ mặt đau lòng tuyệt vọng, cuối cùng say gục thềm ngọc, nôn ọe tứ tung.




      Mộ Dung Tuyết bất lực thở dài, “Vậy muội chọn kĩ càng món .” xong lại nhíu nhíu đôi mày liễu xinh đẹp, cụt hứng : “ ra đồ trong Hoàng cung đều là của Hoàng thượng, tặng lễ vật chẳng qua chỉ là từ Phụng Nghi cung chuyển đến Càn Minh cung, tới tới lui lui chẳng phải vẫn là của Hoàng thượng sao, muội có vô vị ?”




      Đinh Hương hỏi dò: “Hay Nương nương làm bánh thọ cho Hoàng thượng lần nữa .”




      “Phải đó, Hoàng thượng ám chỉ nhắc khéo mấy lần rồi, chính là muốn ăn bánh thọ Nương nương làm đó.”




      Mộ Dung Tuyết khựng lại, nhàn nhạt : “Ta quên cách làm rồi.”




      Đinh Hương lập tức : “Nô tỳ còn nhớ.”




      Bội Lan cũng : “Phải đó, nô tỳ cũng nhớ, hôm đó Nương nương làm bánh thọ hết cả ngày, những hạt mè đó là Nương nương dùng đầu kim châm từng hạt đặt lên.”




      nàng ta đột nhiên được nữa, mắt cay cay như muốn khóc. Cảnh tượng đó cả đời này nàng ta cũng quên được, Mộ Dung Tuyết dùng đầu kim châm vào hạt mè được nhuộm màu, từng hạt từng hạt đặt lên chiếc bánh, viết thành chữ Thọ. Đến khi ghép xong chữ Thọ cánh tay nàng mỏi nhừ, nhưng lại cười rất ngọt ngào, dường như có khổ cực, có mệt mỏi bao nhiêu cũng cam lòng gánh chịu, chỉ vì người đó là Gia Luật Ngạn.




      Nhớ lại năm đó, hai người đều cảm thấy lòng nhói đau, Đinh Hương lập tức : “Bánh thọ khó quá, hay là Nương nương nấu cho Hoàng thượng bữa ?”




      “Phải đó, Hoàng thượng ngừng kêu ca đầu bếp của Ngự thiện phòng nấu khó ăn, ngừng đổi người, chẳng phải là muốn Nương nương có thể nấu cho người bữa đó sao.”




      Ánh mắt Mộ Dung Tuyết nhàng như nước rơi Kinh văn, nhàn nhạt cười cười, “Những chuyện đó ta quên hết rồi.”




      “Nương nương, những chuyện đó sao người có thể quên được?”




      Mộ Dung Tuyết cười cười: “Chỉ cần muội muốn quên quên được. Ta mệt rồi, muốn ngủ giấc.” Nàng lười nhác ngủ, để chuyện tặng lễ vật gay go này lại cho Đinh Hương và Bội Lan.




      Bội Lan giọng : “Sinh thần của Hoàng thượng sao để Lễ bộ làm ? Như vậy đâu cần chúng ta phí tâm nữa.”




      Đinh Hương giận dỗi : “ hiểu hay là giả ngốc vậy, sinh thần của Hoàng thượng, cho Lễ bộ làm cũng cho Hậu cung chúc mừng, ràng là muốn mình đón cùng tiểu thư mà, muốn giống như lúc trước, để tiểu thư nấu thức ăn ngon, tặng lễ vật.”




      Bội Lan thở dài: “Tiếc là lòng tiểu thư nguội lạnh rồi.”




      “Phải đó, bây giờ mới biết chỗ tốt của tiểu thư muộn rồi.”




      Hai người thở dài vào nhà kho. Đồ tốt trong này nhiều kể xiết, tuy hai nha đầu gần đây theo Mộ Dung Tuyết cũng mở mang tầm mắt được đôi chút, nhưng dù sao hiểu biết cũng có hạn, đành bấm bụng chọn tượng rồng bằng dương chi bạch ngọc, chắc chắn Hoàng thượng vừa ý đâu, quả nhiên…




      Trời còn chưa tối Gia Luật Ngạn đến Phụng Nghi cung, vừa nhìn thấy sắc mặt , Đinh Hương và Bội Lan cảm thấy mưa gió tối nay . Nhưng hai người lại thể tìm nơi trú mưa tránh gió, chỉ đành run rẩy ở bên ngoài chờ lệnh, công việc của Hoàng cung dễ làm mà.




      Mộ Dung Tuyết từ giường ngồi dậy, tóc vẫn xõa, gương mặt vốn xinh đẹp, khi ngủ lại càng mịn màng phúng phính. ngây ngốc nhìn nàng, nhưng nàng lại nhàn nhạt quét mắt nhìn rồi lướt qua, giống như người vô hình.




      Gia Luật Ngạn dõi theo bóng nàng, cuối cùng hiểu trái tim nàng lúc đó từng đau đớn, tan nát thế nào.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 30

      Say






      Đinh Hương nhìn bóng dáng lẻ loi tịch của Mộ Dung Tuyết mũi bỗng cay cay, nàng ta biết lúc này tiểu thư nhà mình nhất định lòng đau như dao cắt, lúc này nếu rời , ngày sau nhất định tự chuốc nhục nhã.




      Mộ Dung Tuyết trở về Mai quán, Ám Hương và Sơ Ảnh đều giật mình. chỉ vì nàng đột nhiên trở về mà còn vì thần sắc thất thường của nàng.




      Từ khi Mộ Dung Tuyết gả vào Vương phủ như tia nắng mặt trời, hào quang vạn trượng, nay đột nhiên biến thành ánh trăng lặng lẽ, quen lắm. Nàng yên lặng ngồi dưới cửa sổ, rèm mi dài khẽ run, tựa như cánh bướm trú mưa dưới hoa.




      Hai người cũng dám hỏi nhiều, chỉ dè dặt dâng lên ly trà nóng.




      Mộ Dung Tuyết rằng bưng ly trà nóng kia siết chặt trong tay, muốn mượn chút hơi nóng để khiến lòng bàn tay mình ấm lại, muốn xua hết khí lạnh khắp người mình. Nhưng chút nhiệt lượng đó thể nào đủ. Nàng bưng ly trà nóng hơi uống cạn.




      Ám Hương kinh ngạc trợn mắt há miệng, trời ạ, nước trà nóng lắm đó.




      Nóng lắm, nóng đến chảy nước mắt.




      Nàng hít hít mũi, nặn ra nụ cười: “Ám Hương, ngươi giục Lưu sư phụ đóng giường, bảo ông ấy mau làm cho xong , những hình vẽ phức tạp kia cần khắc nữa.”




      Ám Hương đáp tiếng rồi .




      Mộ Dung Tuyết bưng chiếc ly trống trơn trong tay, cảm thấy người vẫn lạnh như cũ.




      Nàng thấp giọng : “Đinh Hương, muội bảo nhà bếp nấu chút nước nóng. Ta muốn tắm. Bội Lan, muội giúp ta tìm bộ y phục nào dày hơn chút, hôm nay trời u, ta hơi lạnh.”




      Mộ Dung Tuyết nằm trong thùng tắm, cả người ngập trong nước nóng hôi hổi, cuối cùng cảm thấy cơ thể ấm áp trở lại, chỉ có nơi trái tim, qua hồi lâu cũng chẳng thấy chút ấm áp nào.




      Gia Luật Ngạn trở về Đào các, vẫn thấy cảnh con chim xinh đẹp hoạt bát từ trong bay ra đón mình.




      ra dọc đường nghĩ rằng, nếu nàng nhào đến nên tránh hay là bất động tốt hơn đây? Nhưng liên tiếp hai đêm đều xảy ra tình trạng con chim bổ nhào ra, thể lòng ỉ chút hụt hẫng, nhưng cảm thấy hụt hẫng này là do phán đoán sai lầm tạo thành, tuyệt đối có gì khác.




      vào thư phòng, bàn đặt chiếc ly hai quai ngọc xanh, là ly tối qua nàng đưa trà đến để lại. nhìn chiếc ly xanh biếc, nhớ lại đôi hoa tai phỉ thúy tai nàng, cứ đong đưa đôi má trắng mịn như tuyết của nàng, khiến mắt hoa tâm loạn.




      nhíu mày, dịch chiếc ly ra xa chút để khỏi phân tâm.




      Xem công văn hồi, cảm thấy trong phòng rất lạnh lẽo. Vì trời u sao? Sau khi nàng vào ở Đào các, cứ đôi lúc lại lấy chiêu bài bưng trà đưa điểm tâm, lượn lờ trước mặt . dường như quen với quấy rầy của nàng, trong khí quá yên tĩnh này cứ cảm thấy thiếu mất gì đó.




      Thói quen đúng là thứ đáng sợ.




      từ cửa sổ nhìn ra, cửa phòng ngủ vẫn đóng, bên trong lặng ngắt thanh. Kỳ quái, lẽ nào ngủ sao? là lúc nào rồi, lẽ nào nên chuẩn bị cơm tối sao?




      Tối nay nàng nấu món ngon gì đây? Ý nghĩ này vừa lên, bỗng phát ra trong tiềm thức mình chờ đợi món ăn nàng nấu. Vì mỗi lần nàng đều bày ra trò mới, khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa thích thú.




      Nhớ đến bàn ăn phong phú đẹp đẽ ở Khách xá thanh tối qua, thấy bụng mình hơi đói, liền đứng dậy vào phòng ngủ.




      Vừa đẩy cửa vào bỗng ngẩn ra.




      Bên trong hoàn toàn thay đổi, những màu hồng nhạt hồng tươi hồng rực đều biến mất hết, trong phòng khôi phục lại bố cục vốn có, đơn giản lạnh lẽo, màu sắc đơn điệu, hơn nữa vì hôm nay trời u, nên những màu xanh đậm, xám nhạt kia đều trở nên như tử khí trầm trầm, u lạnh lẽo, rất vừa mắt.




      quay người ra cửa hỏi Trương Long: “Phu nhân đâu?”




      Trương Long giọng : “Phu nhân về rồi.”




      “Về rồi?” Gia Luật Ngạn cứ như nghe thấy chuyện vô cùng hoang đường, kinh ngạc hỏi ngược lại.




      “Dạ, sáng nay Phu nhân dọn đồ trở về Mai quán rồi.”




      Gia Luật Ngạn hít hơi sâu, cũng biết rốt cuộc vì nguyên do gì mà lòng bỗng dưng bùng lên ngọn lửa giận dữ kỳ lạ. Rốt cuộc nàng coi Đào các này là nơi nào mà muốn đến đến, muốn .




      Lúc này Mộ Dung Tuyết ngồi lan can ngoài Mai quán, bên chân là bầu rượu, cây đàn.




      Nàng vốn muốn gảy đàn dưới trăng, nhìn nước giải khuây, nhưng hoàn toàn có tâm trạng. Vì đập vào mắt là Mai Lan Cúc Trúc tứ quán bên dòng nước, nghĩ cũng biết tương lai ở đây có rất nhiều nữ nhân đến ở, ngoài Chính phi còn có thể có rất nhiều Trắc phi cơ thiếp. Đến lúc đó sủng ái ai nhất đây? Vừa nghĩ đến cảnh tượng bầy oanh oanh yến yến tranh nhau khoe sắc, lòng nàng nhói đau, khóe mắt cay cay. Nàng cầm bầu rượu bên chân lên nốc ngụm lớn, sặc đến nỗi ho kịch liệt, nước mắt cũng chảy ra góp phần náo nhiệt.




      Đinh Hương vội : “Tiểu thư, uống chậm thôi.”




      Bội Lan khuyên: “Uống như vậy tổn hại sức khỏe, tiểu thư có chuyện gì vui cứ ra để bọn nô tỳ phân ưu cho , đừng để trong lòng tổn hại đến mình.”




      “Ta đâu có gì vui.” Mộ Dung Tuyết miễn cưỡng cười, đau khổ trong lòng chỉ là người nước Kỷ lo trời sập[1], là si tâm vọng tưởng, có cho người trong khắp thiên hạ biết cũng vô ích.




      [1. Ví những người toàn nghĩ những việc đâu hoặc tự chuốc vạ vào thân.]
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Có phải tiểu thư oán gia ?”




      có.” Mộ Dung Tuyết lập tức phủ định.




      Đinh Hương bất mãn : “ gia đối với tiểu thư quá lạnh nhạt rồi.”




      “Chàng đối với ta rất tốt.”




      Đinh Hương nghẹn lời, được rồi, cho dù thế này cũng được xấu câu. Nàng ta yên lặng đứng dậy vào phòng lấy miếng vải đưa cho Mộ Dung Tuyết. Lúc trước ở Hồi Xuân y quán, chỉ cần tâm trạng Mộ Dung Tuyết tốt, xé vải lúc tốt lên ngay, xưa nay chưa bao giờ uống rượu buồn như vậy.




      Nhưng Mộ Dung Tuyết lại lắc đầu, “Xé vải lãng phí, chàng thích đâu.”




      “Vương gia giàu có, sao lại để tâm chút vải này chứ.”




      “Muội phát chàng rất tiết kiệm sao?”




      Đinh Hương ngẩn ra, điều này đúng là nàng ta phát ra. Đường đường là Vương gia mà cũng tiết kiệm sao?




      Mộ Dung Tuyết giọng : “Y phục của chàng rất đơn giản, phòng ngủ bài trí cũng rất đơn giản. Lúc ra ngoài bao giờ phô trương lãng phí, người tiết kiệm như vậy, nếu biết ta thích xé vải muội có phải chàng ghét ta lắm ?”




      Đinh Hương nghe thấy lời này, thầm cất vải lại. Haiz, người khổ, ngay cả “sở thích” bao nhiêu năm nay cũng phải cẩn thận dè dặt thu lại để khỏi bị chán ghét.




      Mộ Dung Tuyết lẩm bẩm: “Ta muốn được chàng thích, nhưng cứ tính đằng lại ra nẻo.”




      “Là gia hiểu phong tình, biết chỗ tốt của tiểu thư.”




      “Muội được xấu chàng. Nếu phải Vương gia cứu ta ra khỏi cung, lúc này ta trở thành hồn ma từ lâu rồi. Chàng ta cũng có thể hiểu được, ta chủ động như vậy, mặt dày như vậy mà. Nhưng ta cũng đâu còn cách nào, chỉ có thể liều mình chiến đấu đến cùng để giành thắng lợi thôi.” Mộ Dung Tuyết ôm mặt, nước mắt từ kẽ tay chầm chậm rơi xuống.




      Lúc gặp gỡ, nàng hoảng sợ bơ vơ trong tuyệt cảnh, chỉ có thể mặt dày tìm phu tế, tấn công tứ bề, kết quả khiến xem thường. Nhưng nàng đâu còn cách nào, , ngoài việc thẳng tiến lùi, bất chấp tất cả, nàng còn đường lui.




      Xưa nay nàng vốn tưởng mình có sức mạnh vô song, vốn tưởng thành công trong tầm tay, nhưng ngờ câu của Thẩm U Tâm đập tan mộng đẹp của nàng. Vào được Đào các có nghĩa là đánh chiếm được trái tim , chỉ là mở đầu cho việc tự chuốc nhục nhã ngày sau.




      Chống chọi lâu như vậy, hôm nay cuối cùng nàng cũng thấy mệt rồi.




      Uống hết bầu rượu, nàng vẫy vẫy tay, “Các muội lui ra , ta muốn yên tĩnh mình.”




      “Tiểu thư, về nghỉ , đêm khuya hồ gió lạnh đó.”




      “Đinh Hương, muội lôi thôi.”




      Đinh Hương và Bội Lan chỉ đành lui về cửa Mai quán, trông coi nàng từ xa xa.




      Đèn cột mờ mờ ảo ảo chiếu lên bóng dáng kiều xinh xắn của nàng, tựa như cành tử vi bị sương bao phủ. Đinh Hương xót xa nghĩ, nương xinh đẹp đáng như vậy, nếu mình là nam nhân nhất định nâng niu trong lòng bàn tay. Đáng tiếc, gió kia hiểu tiếng lòng, hoa mai trong rét chỉ đành bơ vơ.




      Cứ đôi chốc Mộ Dung Tuyết lại gảy đàn, nhìn sóng nước lăn tăn, ánh sao lấp lánh, bất giác ủ ê chán chường. Chỉ thấy người nay cười, nào thấy người xưa khóc, đó là chuyện thường tình, có gì bất công, mỗi người cũ đều từng là người mới, mỗi người mới rồi cũng trở thành người cũ. Lo lắng cũng vô ích, nàng gạt nước mắt, ngón tay đặt dây đàn, gảy ra mấy , sau đó chậm rãi hát: “Lau lách xanh tươi cà rậm rạp. Móc làm sương phủ khắp mọi nơi. Người mà thời. Ở vùng nước biếc cách vời phương. Ví ngược dòng tìm đường theo mãi. Đường càng thêm trở ngại xa xôi. Thuận dòng theo đến tận nơi. Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong…[2]”




      [2. Kiêm gia, Kinh thi, Tạ Quang Phát dịch.




      Kiêm: giống cỏ hoàn mà hơn, cao vài thước, cũng gọi là cỏ liêm.




      Gia: cỏ lai. Lau lách chưa trụi, mà móc rơi xuống thành sương, mùa nước tiết thu đến, là mùa mọi con sông đều đổ vào Hoàng Hà.]




      Bóng đêm tịch, khúc Kiêm gia này vốn xa xăm động lòng, nhưng nàng nghẹn ngào hát tiếp được, giọng nàng quá khó nghe. cách nàng gần như vậy, nhưng lòng lại xa dường ấy, tựa như vĩnh viễn bao giờ cập bến được, phải làm sao đây? Bi thương lại ập đến, nàng gục gối òa khóc.




      Gia Luật Ngạn đứng cầu bỗng thở dài, phát gần đây mình rất có nguyên tắc, vốn ôm bụng lửa giận đến đây, nhưng lúc này thấy nàng khóc lại có chút mềm lòng.




      xuống cầu đá, bước lên hành lang trước Mai quán.




      Mộ Dung Tuyết nghe thấy tiếng bước chân, tưởng Đinh Hương lại đến khuyên mình, nàng ôm gối sụt sùi : “Lại đến lôi thôi nữa, đáng ghét.”




      bàn tay đặt vai nàng, xoay người nàng lại.




      Mở mắt thấy là Gia Luật Ngạn, nàng chớp chớp mắt, ngỡ như nằm mơ.




      “Nàng uống rượu sao?” bóp cằm nàng, ngửi mùi người nàng. “ ra còn biết uống rượu nữa.”




      Nàng khịt mũi, thấp giọng : “Phải, lấy gì giải sầu, chỉ có Đỗ Khang[3].”




      [3. Đoản ca hành, Tào tháo.




      Đỗ Khang còn được gọi là Thiếu Khang, sống vào cuối thời Tây Chu, tương truyền là người phát minh ra cách nấu rượu ở Trung Quốc.




      Ông được những người nấu rượu, bán rượu thờ là ông tổ của nghề rượu, được nhân dân Trung Quốc tôn xưng là Tửu thần, Tửu thánh.]




      Dung nhan nhuộm sắc đỏ càng rực rỡ hơn, trong mắt là làn sương mờ ảo, có uất ức, có lạc lõng, còn có trái tim si tình vô bờ bến, cho dù là người lòng dạ sắt đá cũng sinh lòng thương .




      cúi người hỏi: “Nàng có sầu gì?”




      Nàng cúi đầu , làn da như thoa phấn mang theo nỗi sầu man mác, bảo nàng làm sao được đây.




      nâng cằm nàng, cười : “Bổn vương nguyện giải sầu cho nàng.”




      Nàng ngà ngà say, mắt sáng như nước, nhìn là ba phần say sưa hay bảy phần đắm đuối. Nàng cũng vậy, phân là ba phần lòng bảy phần đùa cợt, hay là ba phần đùa cợt bảy phần lòng.




      Nàng cắn cánh môi đào, giọng : “Ưu sầu của thiếp chỉ có gáo mà thôi.”




      thu lại ý cười, ngón tay chầm chậm phủ lên hạt lúa nơi khóe miệng nàng, trầm giọng : “Là gáo trong Biển nước mênh mông chỉ cần gáo sao?”




      Dưới ánh đèn, ánh mắt trầm trầm như hồ nước trong đêm đen, khiến nàng nhìn thấu, nàng dám đáp “Phải”. Sợ ra rồi mỉa mai nàng si tâm vọng tưởng tự lượng sức.




      yên lặng nhìn vào mắt nàng, như muốn nhìn vào tận đáy lòng nàng, nàng hoảng hốt, sợ biết được bí mật trong lòng mình, vội vàng đáp: “Là gáo trong gáo nước lắc, nửa gáo nước lắc lư.”




      bỗng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, như cười như : “Giường của nàng đóng xong rồi sao?”




      “Vẫn chưa.” Nàng đỏ mặt, nhất định nhìn thấu tâm tư của nàng rồi.




      “Vậy tối nay nàng ngủ ngoài này sao?”




      “Thiếp…”




      ôm xốc nàng lên. “Lần sau làm việc gì phải chừa đường lui. Bán giường dễ đóng giường mới khó.”




      Nàng vừa xấu hổ vừa quẫn bách, tiếp đó phát phải ôm nàng về Mai quán mà lên cầu đá.




      “Chàng đưa thiếp đâu?”




      hừ tiếng, “Còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là Đào các.”




      Nàng vội giãy ra khỏi lòng , “, thiếp thể ở đó.”




      đoán được ý nàng, khựng lại rồi : “Ở Đào các trước , chờ giường đóng xong rồi về.”




      Nàng hoảng hốt : “, thiếp ở tạm phòng Ám Hương, Sơ Ảnh.”




      lạnh mặt, “Vậy còn ta?”




      Tác giả có lời muốn : Tôi đây là sủng văn ngọt ngào mà… O(n_n)O.
      Thanhtran, Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 31

      Nụ hôn đầu






      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, đột nhiên hiểu ý trong lời , mặt bỗng đỏ bừng, tim như nai chạy loạn.




      Gia Luật Ngạn sầm mặt, bá đạo kéo tay nàng về phía Đào các.




      luồng hơi ấm kỳ lạ dâng lên trong lòng, độ ấm trong lòng bàn tay truyền qua ngón tay nàng rồi lan khắp toàn thân, nàng thụ sủng nhược kinh nghĩ, chắc cũng có chút tình cảm với nàng, nếu đến Mai quán tìm nàng, càng đưa nàng trở về Đào các. Nhận biết này lập tức khiến vết thương trong lòng nàng khép miệng, nàng cảm thấy ban nãy mình ngồi khóc bên hồ như vậy nên, chút trắc trở nho này có là gì, so với cuộc sống mịt mù tăm tối trong cung nếu phải gả cho lão Hoàng đế, lẽ nào bây giờ phải là hạnh phúc như bay mây sao? Nghĩ đến gương mặt phù thủng và đôi mắt háo sắc của lão Hoàng đế, nàng bỗng lạnh người, lập tức nắm chặt tay Gia Luật Ngạn.




      Niềm tin trong lòng nàng lần nữa lại kiên định, người mình , oán hối, vì người mình có trả giá nhiều hơn nữa cũng nên, có khổ có mệt cũng cam tâm tình nguyện. có việc gì khó, chỉ sợ lòng bền, nàng tin tưởng rằng mình nhất định vào được lòng . Nghĩ đến đây, toàn thân nàng lại tràn đầy sức mạnh và hi vọng.




      Gió đêm miên man, phía sau hoa viên mùa hạ sực nức hương hoa, đom đóm lấp lánh bay quanh người, ve kêu râm ran trong bụi cỏ, tuy nắm tay nàng lời nhưng nàng cảm thấy đủ lắm rồi, đây chính là cảnh tượng năm tháng bình yên, cùng chàng bạc đầu, nàng tham lam nghĩ nếu khoảnh khắc này có thể kéo dài suốt đời tốt biết mấy.




      đến trước cửa Đào các, nàng kìm lòng được mà bước chậm lại. Lời của Thẩm U Tâm giống như viết lá bùa dán Đào các, nhưng Gia Luật Ngạn hề do dự mà kéo nàng vào cửa.




      Trương Long lại lần nữa trợn mắt há miệng, trời ạ, Vương gia còn đích thân đến Mai quán kéo Phu nhân về nữa. Tình cảnh này sao lại giống tuồng phu thê giận hờn, trượng phu đến nhà mẹ đón nương tử về quá vậy.




      Mộ Dung Tuyết lại lần nữa trở về Đào các, nghiễm nhiên còn hân hoan nhảy nhót như lần đầu, càng có cảm giác công thành đoạt đất thắng lợi, lời của Thẩm U Tâm như cây gai cắm trong lòng nàng, lúc này nhìn thấy phòng ngủ của , thậm chí nàng còn nảy sinh cảm giác bài xích. Đây vốn là địa bàn của nữ nhân khác, nàng là kẻ xâm chiếm.




      Nhìn chiếc giường đó, lòng nàng rất khó chịu, cảm giác trong bóng tối có nữa nhân lạnh lùng nhìn nàng, chỉ trích nàng bá chiếm địa bàn của mình, ngông cuồng muốn thế chân. Nàng suy nghĩ bậy bạ, đột nhiên người lắc lư, bị Gia Luật Ngạn ôm xốc lên đặt giường.




      ngờ lại vội vã như vậy, nàng xấu hổ biết làm sao, mặt ửng hồng quyến rũ, dung nhan ngà say rực sáng kiều diễm như đóa hoa nở rộ, khơi dậy ngọn lửa đốt khắp người . Hơi thở nàng vẫn luôn ngọt ngào, hôm nay giữa môi răng còn mang hương rượu nhàn nhạt, dường như bị hơi thở nàng truyền cơn say, cảm thấy lòng vô cùng hỗn loạn, vốn nghĩ được gì khác, chỉ muốn kéo y phục nàng xuống, đè nàng dưới thân mình.




      Y phục mỏng mùa hạ vừa hay lại tiện lợi, nàng hoảng hốt vô lực chống đỡ, phải nàng cần vuốt ve thân mật của , chỉ là trong tiềm thức vẫn kháng cự căn phòng thuộc về mình này.




      “Làm sao vậy?” nâng cằm nàng, vui nhíu mày, “ muốn sao?”




      phải, thiếp hơi chóng mặt.” Nàng dám , vì lần trước nhắc đến chuyện mỹ nhân Phiên bang từng ngủ giường ở Trúc quán chọc giận , lúc này nếu ra ý nghĩ trong lòng nàng, nhất định lại khiến chán ghét.




      khiến người ta dũng cảm, cũng khiến người ta rụt rè. Nàng có thể vì mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, tựa như lưỡi dao sắc nhọn có thể mở toang trái tim nàng, nàng tránh né ánh mắt bức người đó, giống như con nai bị kinh sợ, khiến người ta thương đến tận xương tủy.




      Cuối cùng truy hỏi nữa, chỉ bịt chặt môi nàng lại.




      Đây là lần đầu tiên hôn nàng, cũng là lần đầu tiên nàng được hôn. Nàng hoảng hốt bối rối, tay chân hỗn loạn, hoàn toàn biết nên ứng phó thế nào, chỉ cảm thấy trước mắt sao vàng bay lượn, tựa như có bức tranh ánh sao lấp lánh. Kích động lạ lẫm khiến nàng càng hoa mắt chóng mặt, cảm giác đắm đuối này là vì rượu hay vì nụ hôn của đây?




      Đột nhiên thân dưới căng lên, bị mạnh mẽ xâm nhập, tiến nhanh vào nơi sâu nhất, bá chiếm triệt để. Nàng kìm được hự tiếng, là đau đớn hay là vui sướng, chỉ cảm giác rằng cứ bao bọc lấy như vậy, tiếp xúc chặt chẽ với như vậy là tốt, dẫu có đau đớn chăng nữa.




      Nàng ôm chặt tấm lưng rộng rắn chắc của , thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng .”




      hiểu lầm ý nàng, tưởng nàng muốn được lâu hơn, vậy là hề khách sáo biến cuộc hoan ái này thành cuộc chiến dài.




      Lúc này nàng mới biết, ra mấy lần trước vốn chưa tận hứng.




      Nhưng tận hứng nàng lại thê thảm, ngay cả lúc nào kết thúc cũng biết, đến khi mở mắt ra lại là sáng hôm sau, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên đầu giường đánh thức nàng dậy.




      Nàng khẽ động thân hình, hít hơi, cảm thấy eo như sắp gãy lìa.




      Đinh Hương và Bội Lan chờ bên ngoài, nghe thấy nàng tỉnh liền vào giúp nàng rửa mặt.




      Mộ Dung Tuyết ngồi trước gương đồng, vừa nhìn thấy mình trong gương liền xấu hổ đỏ mặt. Dáng vẻ vô lực chờ được dìu kia ràng hết cho Đinh Hương và Bội Lan tối qua xảy ra chiến kịch liệt dai dẳng dường nào.
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :