1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng chiếc váy dài vô cùng tinh xảo hoa lệ cùng với gương mặt thuần khiết thanh nhã chút son phấn kia lại trở thành một đòn mạnh mẽ giáng vào thị giác, cuối cùng, tẩy hết phấn son khoe mặt mộc, tất cả màu sắc phồn hoa đều bằng gương mặt thuần khiết như sen kia.




      Nàng cảm nhận được một ánh mắt như ánh sáng lung linh vấn vít quanh thân mình. Nàng muốn có được nhất là cái nhìn đầy thâm tình của hắn, lúc này, cuối cùng nàng cũng chờ được kết quả nàng muốn, ánh mắt như sao xưa nay vẫn lạnh nhạt điềm nhiên kia cuối cùng cũng sáng lên như một tia kinh ngạc sững sờ.




      Nàng lòng đầy vui sướng, dời gót sen tiến lên phía trước, cười ngọt ngào với hắn, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ngạn lang.” Chỉ tiếc giọng nàng mềm mại êm tai, thật khiến người ta tiếc nuối. “Ngạn lang, hôm nay thiếp có đẹp ?” Nàng ngước mặt nhìn chằm chằm chờ hắn khen ngợi, hơi xấu hổ nhưng cũng có chút kiêu ngạo.




      “Về thay bộ khác .” Hắn nhíu mày, ánh sáng trong mắt lóe lên rồi vụt tắt, dường như sự kinh ngạc sững sờ nàng chính mắt nhìn thấy kia chỉ là ảo giác.




      Nàng đờ người ra, vừa rồi ngay cả Ám Hương, Sơ Ảnh cũng nhìn đến trố mắt, bản thân nàng cũng cảm thấy tuyệt đại giai nhân chẳng qua cũng chỉ thế này thôi, nhưng lại phản ứng như vậy.




      “Y phục này đẹp chỗ nào?”




      chỗ nào đẹp hết, sau này được mặc ra ngoài.” lạnh mặt : “ thay bộ trầm ổn phóng khoáng đến đây.”




      Mộ Dung Tuyết tức tối trở về, thay bộ y phục hoa lệ nhất này ra. Trong lúc giận dỗi, nàng chọn bộ lễ phục màu khói kiểu dáng quê mùa nhất. Dù sao có mặc đẹp đến đâu nữa cũng buồn nhìn, mặc Nghê thường vũ y cũng có ý nghĩa gì đâu.




      Ám Hương : “Phu nhân đừng giận, có lẽ Vương gia muốn Phu nhân quá bắt mắt, sợ người đẹp hơn các Nương nương trong cung, khiến người ta ganh ghét.”




      “Vậy sao?”




      “Đương nhiên rồi. Nương nương trong cung đâu có đẹp bằng Phu nhân.”




      Mộ Dung Tuyết nghe lời này mới nguôi giận. Có lẽ lo lão Hoàng đế thấy nàng lại nổi sắc tâm, nghĩ vậy, tinh thần nàng sảng khoái trở lại.




      Thay y phục quay lại Đào các, lúc này Gia Luật Ngạn mới lộ ra ánh mắt vừa ý, đưa nàng ra khỏi phủ. Ngoài cửa cỗ xe ngựa chờ từ lâu, Mộ Dung Tuyết lên xe ngựa, Gia Luật Ngạn đưa cho nàng chiếc hộp gấm, “Chút nữa tặng cho Thục phi.”




      Mộ Dung Tuyết mở ra, bên trong là bộ trang sức bằng vàng ròng tinh xảo, vòng tay, dây chuyền, vòng chân, nhắn xinh xắn, thủ công khéo léo. Hiển nhiên là tặng cho Văn Xương công chúa. Nàng vui mừng : “Ngạn lang, chàng tốt, ngay cả lễ vật cũng chuẩn bị cho thiếp rồi, thiếp lại chẳng nghĩ tới gì cả.”




      “Nàng chỉ nghĩ toàn ăn thôi.” liếc nàng.




      trùng hợp, vừa hay lúc này bụng nàng lại lục cục mấy tiếng.




      nhịn cười: “ ứng cảnh quá.”




      Nàng ngượng ngùng giận dỗi: “Thiếp đói rồi, còn chưa ăn sáng nữa.”




      hừ tiếng: “Ta cũng chưa ăn, nếu tại nàng cũng trễ đến giờ này đâu.”




      Nàng chỉ đành im miệng, lúc sau, trước mắt đưa đến chiếc dĩa sứ ngọc xanh, bên đặt mấy miếng bánh.




      Nàng nhìn thử, đây chẳng phải là bánh hôm qua nàng đem đến Khách xá thanh cho Thẩm U Tâm sao?




      “Thẩm nương ăn sao?”




      “Chẳng phải làm cho ta sao? Sao lại tặng người khác?” hừ tiếng, vui : “Con người nàng xưa nay dạ hai lòng, giỏi nhất là đòn thành liền lập tức thay đổi chiến lược.”




      Nàng khó hiểu hỏi: “Là ý gì?”




      im lặng , sắc mặt bỗng sầm xuống cách kỳ lạ.




      Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên hiểu ra. vẫn để bụng chuyện nàng từng cầu hôn Bùi Giản và Viên Thừa Liệt. Tính chiếm hữu của rất mạnh, chịu được dù chỉ chút chung thủy. Ví như bánh này, vốn là làm cho , cho dù cần cũng thể chuyển sang tặng người khác, cho dù là Thẩm U Tâm cũng được. Tính chiếm hữu này phải chăng cho thấy bắt đầu nàng rồi? Có được coi là ghen ?




      Nàng kìm được nhếch khóe môi, mình thầm vui mừng.




      Gia Luật Ngạn xoay mặt nàng lại hỏi: “Nàng cười gì đó?”




      có gì.” Nàng quay đầu ra ngoài xe, chỉ cảm thấy gió mùa hè thổi vào khiến lòng dạ vô cùng bình yên.




      Vào cung, Gia Luật Ngạn đưa nàng khấu kiến Hoàng đế trước, sau đó Mộ Dung Tuyết lại đến Gia Di cung của Triệu thục phi. Nàng được Triệu Chân Nương nhận là nghĩa muội, lại lấy Gia Luật Ngạn, loạn hết bối phận, nhưng lão Hoàng đế xưa nay hoang dâm, trong số hậu phi có ít tỷ muội, thậm chí là điệt[8], nào có ai dám tính toán.




      [8. cháu.]




      Mộ Dung Tuyết vào cung, đầu tiên là trình lễ vật cho Triệu thục phi.




      “Vương gia đối với muội có tốt ?” Triệu Chân Nương cho cung nữ thoái lui, chỉ giữ lại Văn Xương công chúa và nhũ mẫu, vừa chơi đùa với tiểu Công chúa, vừa trò chuyện với Mộ Dung Tuyết.




      “Tốt lắm, đa tạ Nương nương.”




      “Chút nữa xuất cung hãy thăm cha muội, nhà cửa sắp đặt xong rồi.”




      Mộ Dung Tuyết nắm tay Triệu Chân Nương thành khẩn đáp tạ: “Nương nương tốt với chúng tôi. Đại ân biết làm sao báo đáp, ngày sau Nương nương có việc gì cứ mặc sức dặn dò.”




      “Ta chỉ hi vọng Công chúa được bình an.” Trong lúc trò chuyện, bên ngoài có người bẩm báo, Kiều quý phi đến thăm tiểu Công chúa.




      Mộ Dung Tuyết và Triệu Chân Nương cùng ra nghênh đón.




      Sau khi Hoàng hậu qua đời, địa vị cao nhất ở Hậu cung chính là Kiều Tuyết Y, phong hoa tuyệt đại, dung mạo diễm lệ. Mộ Dung Tuyết tuy tự phụ mình xinh đẹp, nhưng cũng thể , mười năm trước Kiều Tuyết Y nhất định là hơn mình. Chả trách Hậu cung mỹ nhân như mây, nhưng ân sủng của lão Hoàng đế đối với nàng ta vẫn dứt.




      Kiều Tuyết Y vừa thấy Mộ Dung Tuyết liền khẽ ngẩn ra, nhưng lập tức mỉm cười, “ ra là Chiêu Dương vương phi à.”




      Mộ Dung Tuyết vừa nghe đến hai chữ “Vương phi” lòng bỗng như có gai, vì nàng chỉ là Trắc phi. biết có phải Kiều Tuyết Y cố ý , nhưng nhìn nụ cười dịu dàng như nước hồ xuân kia lại giống như mỉa mai nàng lắm.




      Nàng ta mặc bộ cung phục màu phỉ thúy, cổ tay trắng ngần như tuyết là chiếc vòng ngọc Hòa điền lên màu cực đẹp, màu sắc ôn nhuận kia vô cùng hòa hợp với làn da trắng hơn tuyết, mười ngón thon dài nhuộm màu vàng. Màu sắc này là lần đầu Mộ Dung Tuyết nhìn thấy, kìm được lại nhìn thêm mấy lần. Nàng bẩm sinh nhạy bén với màu sắc, đặc biệt là nấu ăn, thích nhất là bỏ công phối hợp màu sắc.




      Chiếc áo màu phỉ thúy, vòng ngọc bạch ngọc Hòa điền, móng tay vàng nhạt, chẳng qua chỉ là bàn tay thôi thấy phong lưu bất tận.




      “Công chúa là càng lớn càng xinh đẹp.” Kiều Tuyết Y chìa ngón tay ra chơi đùa với Vãn Xương công chúa. Đứa trẻ trắng trẻo đáng , bàn tay mũm mĩm nắm lấy ngón tay Kiều Tuyết Y đưa lên miệng.




      Kiều Tuyết Y cười giòn tan, quay đầu với Triệu Chân Nương: “Công chúa đáng , ta hận thể dọn vào đây ở với muội, ngày ngày ngắm tiểu bảo bối này.”




      Triệu Chân Nương chỉ cười , “Quý phi đùa rồi, Gia Di cung này làm sao có thể so với Quan Thư cung được.”




      “Nếu Mộ Dung vương phi rảnh rỗi hãy đến Quan Thư cung của bổn cung chơi.” Kiều Tuyết Y nhìn Mộ Dung Tuyết cười cười, dung mạo rạng ngời.




      Mộ Dung Tuyết cúi người hành lễ, cười : “Đa tạ thịnh tình của Nương nương, ngày khác nhất định mang lễ vật đến xin gặp.”




      Kiều Tuyết Y chơi với Công chúa lúc rồi cáo từ.




      Triệu Chân Nương đón em bé từ tay nhũ mẫu, hiền từ nhìn con . Tiểu Công chúa ngậm ngón tay rất vui vẻ, vô cùng đáng .




      Mộ Dung Tuyết tốt bụng nhắc nhở: “Nương nương, trẻ con thích mút tay, Nương nương phải nên chú ý nhiều hơn mới được.”




      Nàng vốn chỉ vô tâm câu, nhưng Triệu Chân Nương nghe xong lòng trầm xuống.




      Gần đây Kiều Tuyết Y rất thường đến thăm Công chúa, lần nào cũng dùng tay chơi đùa, phải là có ý đồ xấu xa gì đó chứ. Nàng ta càng nghĩ càng thấy đáng sợ, liên tưởng đến đứa con đầu tiên của mình bị sẩy thai cách kỳ lạ, lại nghĩ từ khi Văn Xương công chúa sinh ra đến nay thường bệnh vặt ngừng, thân thể yếu đuối, lẽ nào là Kiều Tuyết Y ngầm giở trò gì? Nàng ta vốn là Phi tử đắc sủng nhất Hậu cung, nhưng mình vì sinh được Công chúa, trở thành uy hiếp với nàng ta.




      Mộ Dung Tuyết hề biết lời vô tâm của mình khiến lòng Triệu Chân Nương dậy lên ngàn cơn sóng, thấy nàng ta tâm tư bàng hoàng, nàng liền cáo từ xuất cung.




      Gia Luật Ngạn ra khỏi chỗ Hoàng đế, chờ ngoài cửa cung.




      Lên xe ngựa, Mộ Dung Tuyết hân hoan : “Thiếp muốn về nhà thăm cha thiếp và nhà mới.”




      Gia Luật Ngạn hừ tiếng: “Chiêu Dương vương phủ mới là nhà của nàng.”




      Mộ Dụng Tuyết thè lưỡi cười: “Ngạn lang phải, lấy gà theo gà lấy chó theo chó, nơi nào có Ngạn lang chính là nhà của Tố Tố.”




      Gia Luật Ngạn xoa xoa mi tâm, lòng thầm : Lời buồn nôn thế này sao nàng có thể cách thuận miệng, hề đỏ mặt vậy nhỉ, vấn đề là mình nghe cũng vô cùng khoái chí, quả nhiên là gần mực đen mà.
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 25


      Bán giường





      Xe ngựa dọc theo con đường lớn phồn hoa của Kinh thành về phía Đông, vì để lôi kéo Mộ Dung Lân, Triệu Chân Nương mua căn nhà ở bên cạnh Triệu gia làm nhà mới cho Mộ Dung Lân, hai gia đình vẫn là hàng xóm với nhau như cũ.




      Hôm nay là ngày Mộ Dung Tuyết về nhà, Mộ Dung Lân xin nghỉ phép để dọn dẹp nhà cửa, lòng đầy vui mừng chờ con trở về.




      Mộ Dung Tuyết vừa xuống xe ngựa thích thú nhảy cẫng lên, ra người đón nàng trước cửa lại là Đinh Hương và Bội Lan.




      “Tiểu thư.” Hai tiểu nha đầu vừa thấy nàng liền mắt lệ lưng tròng, như cún con thất lạc lâu ngày lại tìm được chủ nhân.




      “Sao các muội lại đến đây?”




      “Là Bùi thiếu gia đưa bọn muội đến Kinh thành, lão gia từ lâu rồi, muội và Bội Lan là nha hoàn hồi môn của tiểu thư mà, tiểu thư quên rồi sao.”




      “Đương nhiên là quên, chỉ là ngờ xa như vậy mà cha cũng đón các muội đến. Mau ra mắt Vương gia .”




      Đinh Hương và Bội Lan lập tức chào hỏi Gia Luật Ngạn. Hai người biết thời gian qua Mộ Dung Tuyết khổ tận cam lai thế nào, lúc này thấy hai người cầm sắc hòa minh[1] đứng bên nhau, trong lòng rào rào niệm A di đà phật, tiểu thư tu thành chánh quả rồi.




      [1. Cầm sắc hòa minh: nam và nữ xứng đôi vừa lứa, hòa hợp với nhau.]




      Lúc này, từ trong bục cửa có thiếu niên tuấn nhảy ra, vồn vã vẫy tay, “Tuyết Tuyết.”




      Gia Luật Ngạn vừa nghe hai chữ này liền sa sầm sắc mặt.




      Mộ Dung Tuyết bị hai chữ buồn nôn này làm lạnh cả người, lập tức lui về phía sau mấy bước, nhíu mày hỏi: “Huynh là ai vậy?”




      “Ta là Bùi Giản mà.”




      quen.” Mộ Dung Tuyết ngẩng gương mặt hứ tiếng, quay đầu vịn cánh tay phu quân, thèm liếc mắt mà thẳng vào cửa.




      Bùi Giản bước nhanh theo sau hai người, cười ha ha : “Này này, A Tuyết, muội trượng nghĩa nhé, lấy được Vương gia rồi hếch mũi lên trời, coi ai ra gì nữa.”




      Mộ Dung Tuyết quay đầu : “Là ai thân thiết với muội.”




      “A Tuyết đại nhân đại lượng nhất, muội phu cũng tuấn, ta chưa bao giờ được thấy Vương gia nào ở ngoài đời hết đó.”




      Nịnh bợ cũng vô ích, Gia Luật Ngạn dừng bước, quay đầu phóng cho ánh mắt lạnh như kết băng.




      Bùi Giản lập tức cười khan im miệng.




      Mộ Dung Lân từ trong nhà ra, thấy Gia Luật Ngạn liền gật đầu: “Vương gia.”




      Gia Luật Ngạn đưa lên lễ vật mình mang tới, còn chưa kịp ngồi cáo từ: “Binh bộ có việc, hôm khác ta lại đến xin gặp.”




      Mộ Dung Tuyết còn chưa trò chuyện với phụ thân câu nào, sao nỡ lòng rời , liền giận dỗi : “Phu quân trước , thiếp ngồi với phụ thân lúc nữa.”




      Vẻ mặt Gia Luật Ngạn hơi mất vui, nhưng cũng gì, chỉ gật đầu rồi rời trước.




      Bùi Giản thấy muội phu mặt lạnh rồi, lập tức nhanh nhẹn tiến lên phía trước, “A Tuyết, ta muốn tìm công việc trong Kinh thành.”




      “Ồ, được thôi.”




      “Nhờ muội phu giúp , Binh bộ Lễ bộ Hộ bộ Hình bộ gì cũng được.”




      Mộ Dung Lân đưa tay gõ lên trán , “Ăn lung tung, con tưởng lục bộ này là cửa hàng của Chiêu Dương vương phủ mở sao?”




      “Ai da, cữu cữu biết đó thôi, đương kim Hoàng đế có con trai, Chiêu Dương vương là Vương gia có khả năng kế thừa Hoàng vị nhất, rất có quyền thế trong triều, tìm công việc chỉ là chuyện thôi. Hơn nữa A Tuyết có huynh trưởng, con chính là ca ca ruột của A Tuyết, tương lai A Tuyết trở thành hậu phi, con được phát đạt chẳng phải cũng giúp cho A Tuyết đó sao?”




      “Con nghĩ cũng xa xôi.” Mộ Dung Lân lại gõ đầu .




      “Khụ khụ, phải lo trước tính sau chứ. Cữu cữu, cháu trai của người cũng là thanh niên nhiệt huyết, lòng đầy hoài bão mà.”




      Mộ Dung Lân nghẹn lời.




      “Biểu muội, nếu phải hôm đó ta nhẫn tâm cự tuyệt muội, muội làm sao có thể lấy được Vương gia chứ, ta ra cũng là ông mai của các người mà, đúng ?”




      Mộ Dung Tuyết cũng nghẹn lời. Nhưng mà cũng phải cảm tạ hôm đó bất nhân bất nghĩa, nếu trong lúc kích động nàng có thể lấy , nào có được hạnh phúc như hôm nay.




      “Muội xem Thục phi kia tuy nay đắc sủng, nhưng vì nhà mẹ có ai nên cũng chỉ có thể đứng dưới Kiều quý phi, nếu nàng ta có huynh đệ là Đại tướng quân hay trọng thần trong triều, dựa vào công lao nàng ta sinh được Văn Xương công chúa, chừng được phong Hậu rồi.”




      Mộ Dung Tuyết kỳ quái : “Sao huynh biết nhiều vậy?”




      “Hôm qua ta trò chuyện với Triệu lão ca ở nhà bên mà.”




      “Huynh rảnh rỗi.”




      “Bởi vậy ta mới , muội thay ta tìm công việc tốt , chờ ta thăng quan tiến chức, ngày sau huynh muội chúng ta dìu dắt lẫn nhau.”




      Mộ Dung Tuyết vỗ trán, đầu ong ong từng hồi. Bùi Giản dông dài lôi thôi như bà già, Mộ Dung Tuyết chỉ đành đồng ý giúp tìm công việc, lúc này mới đuổi được.




      Mộ Dung Lân : “A Tuyết, con gả cha vốn nên sắm cho con bộ của hồi môn nở mày nở mặt, nhưng Thục phi làm thay rồi, vậy con cất vạn lượng ngân phiếu này , muốn mua gì cứ mua, Đinh Hương và Bội Lan con cứ mang vào phủ, người của mình dù sao cũng chu đáo hơn chút, có việc gì cứ đến tìm cha.”
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Trong Vương phủ thiếu gì hết, của hồi môn Triệu thục phi tặng con cũng đủ rồi.”




      “Còn có chuyện này cha muốn thương lượng với con. Giọng con chỉ cần kiên trì trị liệu tương lai có thể hồi phục. Nhưng mà thuốc ba phần là độc, trong lúc uống thuốc khó lòng mang thai, nếu con vội có con phải ngừng uống thuốc trị giọng. Nhưng nếu ngừng dăm bữa nửa tháng mới tiếp tục trị có thể giọng cách nào hồi phục được. Con tự mình nghĩ thử xem nên làm thế nào?”




      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, nàng chỉ nghĩ đến việc lấy Gia Luật Ngạn, nhưng chưa nghĩ đến việc lấy người ta có thể mang thai sinh con, nhưng nàng năm nay mới mười sáu tuổi, sinh con có phải hơi sớm rồi ? Hơn nữa nàng vẫn chưa chiếm được trái tim , nếu có con rồi phải chăng càng khó khăn hơn? Nàng cảm thấy vẫn nên trị giọng trước hơn, giọng khỏi rồi mới có thể trò chuyện nhiều với , mới có thể hát cho nghe.




      “Cha, con vẫn muốn trị giọng trước.”




      “Cha cũng nghĩ vậy, trị giọng phải kịp thời trị mạch cho xong hiệu quả mới tốt nhất, giữa chừng lại dăm bữa nửa tháng e là khó phục hồi, dù sao con cũng còn trẻ, chờ giọng khỏi rồi sinh cũng muộn, con vẫn còn là trẻ con mà, làm sao nuôi con được.” Mộ Dung Lân cười ha ha nhìn con , lòng cảm thán, thời gian trôi nhanh , chớp mắt thôi đứa trẻ mình ẵm trong tay trưởng thành, thành đại nương, cũng lấy chồng rồi.




      “Cha, con biết rồi. Sau này cứ vài ngày con đến thăm cha.”




      “Con cứ quen thuộc chuyện trong phủ rồi tính. Nay con lấy người ta, thể như trước nữa, Vương phủ rộng lớn đông người phức tạp, con phải chú ý hơn, đừng có cả ngày chỉ viết hi hi ha ha chơi đùa. Phải ra dáng chủ mẫu đương gia.”




      Mấy chữ chủ mẫu đương gia bỗng khiến Mộ Dung Tuyết cúi đầu.




      Chủ mẫu đương gia tương lai đương nhiên phải là Chiêu Dương vương Chính phi.




      Mộ Dung Lân nhất thời lỡ lời, nhưng lại ngay: “A Tuyết, mọi chuyện đều do người. Nếu lòng con, tương lai con phù chính[2] cũng phải thể.”




      [2. Từ vợ lẽ lên làm vợ cả.]




      Mộ Dung Tuyết vừa nghe liền sáng mắt lên, phải, nếu trong lòng chỉ có nàng, cho dù phù chính, chỉ cần cưới Chính phi nàng là nữ nhân duy nhất bên cạnh . Vương phi gì đó nàng vốn để tâm, nàng chỉ cần trong lòng có nàng là được rồi.




      “A Tuyết, có việc gì khó, chỉ sợ lòng bền.” Mộ Dung Lân vỗ vai nàng, thành khẩn : “Cha tin ai có thể so được với con của cha.”




      Mộ Dung Tuyết từ được phụ thân khích lệ tán dương như vậy mà trưởng thành, nàng lập tức giương cánh buồm tự tin, sai, có việc gì khó, chỉ sợ lòng bền, chỉ cần nàng trao tấm chân tình, cuối cùng có được tình của .




      Đinh Hương và Bội Lan theo Mộ Dung Tuyết về Vương phủ. Dọc đường , hai người kinh ngạc đến mức khép miệng lại được, ngờ Vương phủ lại rộng lớn xinh đẹp như vậy. Về đến Mai quán, Mộ Dung Tuyết giới thiệu sáu nha hoàn cho Đinh Hương, Bội Lan, sau đó dặn dò Lục Khê sắp xếp chỗ ở cho hai người.




      Ám Hương và Sơ Ảnh tuy coi hai tiểu nương đến từ huyện thành này ra gì, nhưng đây là nha hoàn hồi môn của Mộ Dung Tuyết, cũng dám xem thường, trở về phòng, Ám Hương thầm : “Sơ Ảnh, xem hai người này đến rồi, có phải Phu nhân coi trọng chúng ta nữa ?




      Sơ Ảnh xưa nay trầm ổn, bất giác buồn cười cho lo lắng của Ám Hương, “Họ là nha hoàn hồi môn của Phu nhân, nhưng chúng ta là người của Vương phủ, luận tầm nhìn và luận hành đều hơn hai người đó cả trăm lần, lo gì chứ.”




      “Tôi thích Phu nhân mà, theo nhiều chủ nhân vậy rồi nhưng có ai hơn được ấy đâu?




      “Bộ dạng ghen tuông này của , ai biết còn tưởng giành nam nhân với người ta nữa đó.”




      Ám Hương phì tiếng, cười cười đến kéo lấy Sơ Ảnh.




      Đinh Hương và Bội Lan tuy là nha hoàn của Mộ Dung Tuyết, nhưng ba người cùng nhau trưởng thành, tình cảm tầm thường, Mộ Dung Tuyết cũng coi hai người là hạ nhân, đóng cửa lại liền kể hết khổ não của mình. Tổng kết lại, khổ não của nàng ngoài hai chuyện, là Gia Luật Ngạn có ý trung nhân, là biểu tiểu thư Thẩm U Tâm. Hai là nàng thể ngày ngày gặp , chỉ có thể ở Mai quán chờ , giống như phi tần chờ lâm hạnh.




      Đinh Hương nghe xong : “Việc khẩn cấp trước mắt, là phải giải quyết vị biểu tiểu thư kia.”




      Bội Lan : “Tiểu thư nên vào ở trong Đào các trước. Trông chừng Vương gia mỗi giờ mỗi khắc, để ngài ấy thể nào gặp Thẩm tiểu thư.”




      Mộ Dung Tuyết xoa xoa mi tâm, mắt dời đến chiếc giường khắc hoa trong phòng.




      Gia Luật Ngạn từ Binh bộ trở về trời tối.




      Nhiệm vụ của Tử Châu là mỗi ngày chờ ở cửa Đào các, xem lúc nào về kịp thời báo tin cho Mộ Dung Tuyết.




      Bên này Gia Luật Ngạn vừa vào Đào các, bên kia Mộ Dung Tuyết nhận được tin tức, nàng đem bánh chuẩn bị từ chiều và bình trà mới nấu, đưa Đinh Hương và Bội Lan đến trước Đào các.




      Trương Long vừa thấy nàng lại đau đầu chóng mặt.




      “Phu nhân, Vương gia vừa mới về.”




      “Ta biết rồi, bởi vậy ta mang trà đến cho Vương gia.”




      “Để tại hạ vào thông báo.”




      Trong chốc lát Trương Long cười khan bước ra, “Vương gia mời Phu nhân về trước, xong việc đến.”




      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc : “Nhưng ta có việc quan trọng muốn gặp Vương gia.”




      Khóe miệng Trương Long giật giật, chỉ đành vào trong lần nữa.




      lát sau lại bước ra, “Vương gia mời Phu nhân về trước, chút nữa sau.”




      “Vậy ta ở đây chờ chàng.”
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trương Long lòng thầm mài răng, hai người này ai nhường ai, ai được ai mà, người nào người nấy đều cứng đầu.




      Cuối cùng, vị trong Đào các kia giương cờ trắng trước, Mộ Dung Tuyết toàn thắng, vui mừng nhấc váy bước vào thư phòng.




      Gia Luật Ngạn ra vẻ việc công xử theo phép công : “Có chuyện gì nàng mau .”




      “Ngạn lang, thiếp nấu trà rồi, sợ nguội nên vội mang đến đây cho chàng.” Nàng cười dịu dàng nhìn , dung nhan sáng ngời, ánh mắt lấp lánh, đôi tay như ngọc dâng lên chén trà thơm, đưa đến bên miệng , ý như , chàng tự uống có thiếp đút cho chàng uống. mùi hương thầm vấn vít từ trong tay áo bay ra, lượn lờ quanh mũi. Quá ngắn, quá nhạt, nhưng lại khiến người ta hồi tưởng, muốn đuổi theo để nắm chặt trong lòng bàn tay.




      đón lấy chén trà, khẽ nhấp ngụm. thủ nghệ nấu trà của nàng rất khá.




      Nhân lúc chậm rãi thưởng trà, nàng cúi người bóp chân cho .




      Lúc đầu để tâm, sau đó mới phát những nơi nàng bóp đều là huyệt vị, khiến vô cùng thoải mái, kìm được mà dịch sang bên, nửa nằm chiếc sạp dùng để nghỉ ngơi, chân đặt chiếc ghế thấp để nàng tận tâm tận lực xoa bóp.




      Mộ Dung Tuyết vốn định bóp vài cái lấy lòng để tiện đưa ra cầu của mình. Nào ngờ lại bày ra vẻ hưởng thụ, khiến nàng cưỡi hổ khó xuống. Sức nàng yếu ớt làm sao có thể chịu được lâu, vì có tập võ nên cơ thịt đặc biệt cứng nhắc, mỗi lần bóp phải tốn rất nhiều sức lực. bao lâu, góc trán nàng xuất lớp mồ hôi mỏng.




      “Được rồi, nghỉ lúc .”




      Tên địa chủ ác bá mãn nguyện kéo tiểu nha đầu lên đặt chân, vừa ôm, vừa ngửi ngửi: “ người nàng là mùi hương gì vậy?”




      “Thiếp đâu có dùng hương.” Nàng sợ nhột, cười cười cúi thấp đầu tránh , rèm mi dài che lấp đôi mắt đen láy, trong lúc cụp mắt, ánh sáng như bóng câu qua khe cửa, khiến người ta muốn đưa tay ra níu giữ.




      “Hôm nay sao lại tốt với ta vậy?” bóp cằm nàng, đôi mắt đen như mực soi lòng nàng, giống như chiếc lưỡi câu móc ra bí mật trong lòng nàng.




      Nàng giận dỗi : “Có ngày nào thiếp tốt với phu quân đâu?”




      “Có việc gì thẳng .” Bộ dạng giống như rất hiểu mánh khóe trong lòng nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, dường như nàng đối tốt với để kiếm chác được lợi ích gì đó.




      Lời vốn dâng đến miệng nàng lại ngại thẳng, chỉ đánh nuốt xuống, chờ chút nữa lại móc ra.




      “Thiếp mới đan cho phu quân chiếc cung thao[3].” Nàng móc bên eo ra chiếc cung thao màu tím, thắt nút Như Ý[4], đặc biệt nhất là ở giữa còn đính đầy trân châu, hai màu trắng tím rất mộc mạc tao nhã.




      [3. Cung thao: loại thắt lưng nhưng có thắt nút và tua rua ở dưới.]




      [4. Thắt nút Như Ý: biểu tượng, hay chữ Như Ý để người đeo được vạn như ý.]




      “Đẹp ?” Nàng chờ được khen như vừa hiến dâng bảo bối, đôi mắt lấp lánh phát sáng, ánh mắt này khiến người ta khó lòng cự tuyệt, tuy nhẫn tâm đả kích nàng nhiều lần, nhưng mà, ánh sáng này dù có bị đả kích thế nào nữa cũng tắt được. Vậy là chỉ đành thỏa hiệp “Ừ” tiếng.




      Khẳng định này khá lắm rồi, mắt nàng cứ như phát sáng, ôm lấy cổ hôn cái mạnh, “Phu quân có tầm nhìn! Thiếp dám ở Kinh thành này có chiếc cung thao nào hợp với chàng hơn chiếc của thiếp.” Nàng vừa vừa nhiệt tình đưa tay cởi thắt lưng ra, “Phu quân, thiếp thắt cho chàng nhé.”




      để thêm, nút ngọc eo bị cởi ra.




      Gia Luật Ngạn: “……” Vừa cúi đầu thấy chiếc cổ trắng ngần của nàng, còn có mảng kiều diễm lộ ra trước ngực, chiếc yếm hồng viền hoa văn Như Ý, khe hở như dương chi bạch ngọc thoắt thoắt , như đỉnh núi thanh tú trong ánh tuyết. Tình cảnh vốn sống động ngát hương, lúc này nàng lại còn cởi thắt lưng , trong phút chốc có luồng sóng nhiệt lan tỏa thân dưới .




      Nàng vòng cung thao qua thắt lưng , vô ý liếc nhìn, phát nơi nào đó dựng đứng lên. Nàng ngẩn ra, lập tức đỏ bừng mặt. Lúc này mới nhận ra động tác này của mình bị hiềm nghi là khiêu khích . Nàng vội cuống quýt thắt lại cho , nhưng lật người đè nàng xuống dưới, “ cởi rồi còn giả vờ giả vịt gì nữa.”




      , thiếp có, , phải.” Nàng giải thích , mặt đỏ tận mang tai, quẫn bách dám nhìn .




      Y phục bị cởi ra, rơi tán loạn chiếc giường gấm màu nâu, lòng nàng vừa căng thẳng vừa kích động, còn dạt dào cảm giác vui mừng thắng lợi. cùng nàng hoan ái trong Đào các, có thể thấy trong lòng nàng có khác biệt. Tâm tình tốt lên, thân thể được thả lỏng, lần này cũng đau đớn như trước nữa.




      Nàng đưa tay ôm chặt eo , đón nhận từng đợt từng đợt va chạm, dần dần, bên tai truyền đến tiếng động ướt át kiều diễm, nàng có nằm mơ cũng ngờ người mình lại phát ra thanh dâm đãng như vậy, da mặt xấu hổ như sắp bừng cháy, nàng lập tức rụt người về phía sau. Lúc này nào để cho nàng nửa đường gãy gánh, thấy nàng thà như vậy, lật người nàng lại, muốn đè nàng dưới thân mình, nào ngờ khoảnh khắc rút người ra, nàng nhảy xuống giường như con thỏ con.




      đưa tay vòng qua eo nàng, đặt nàng chiếc ghế hoa hồng, lần này hay ho rồi, hai tay vịn cộng thêm cánh tay , nàng bị nhốt chặt bên trong. chỉ có vậy, còn gác hai chân nàng lên tay vịn, tạo thành tư thế đòi lấy tùy ý.




      Lúc chiếc ghế hoa hồng bị giày vò sắp gãy mới dừng lại.




      nhìn đóa hồng ướt đẫm bị giày vò đến mềm nhũn vô lực ghế, cười : “Ta gọi Trương Long đưa nước đến.”




      “Đừng mà. cười đó.”




      véo mặt nàng, “Nàng còn sợ người ta cười sao, da mặt nàng dày như vậy mà.”




      Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn vung quyền đấm , nhưng bị lắc người tránh , còn mình lại nhũn ra suýt ngã xuống đất, cười ha ha đón lấy nàng ôm lên giường, dùng chiếc yếm lau cho nàng, cười : “Chút nữa xem nàng làm sao trở về.”




      Nàng chớp mắt: “Thiếp thể về.”




      hỏi: “Tại sao?”




      Nàng ôm chặt eo , cười tươi như hoa: “Thiếp bán giường ở Mai quán rồi.”
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trương Long lòng thầm mài răng, hai người này ai nhường ai, ai được ai mà, người nào người nấy đều cứng đầu.




      Cuối cùng, vị trong Đào các kia giương cờ trắng trước, Mộ Dung Tuyết toàn thắng, vui mừng nhấc váy bước vào thư phòng.




      Gia Luật Ngạn ra vẻ việc công xử theo phép công : “Có chuyện gì nàng mau .”




      “Ngạn lang, thiếp nấu trà rồi, sợ nguội nên vội mang đến đây cho chàng.” Nàng cười dịu dàng nhìn , dung nhan sáng ngời, ánh mắt lấp lánh, đôi tay như ngọc dâng lên chén trà thơm, đưa đến bên miệng , ý như , chàng tự uống có thiếp đút cho chàng uống. mùi hương thầm vấn vít từ trong tay áo bay ra, lượn lờ quanh mũi. Quá ngắn, quá nhạt, nhưng lại khiến người ta hồi tưởng, muốn đuổi theo để nắm chặt trong lòng bàn tay.




      đón lấy chén trà, khẽ nhấp ngụm. thủ nghệ nấu trà của nàng rất khá.




      Nhân lúc chậm rãi thưởng trà, nàng cúi người bóp chân cho .




      Lúc đầu để tâm, sau đó mới phát những nơi nàng bóp đều là huyệt vị, khiến vô cùng thoải mái, kìm được mà dịch sang bên, nửa nằm chiếc sạp dùng để nghỉ ngơi, chân đặt chiếc ghế thấp để nàng tận tâm tận lực xoa bóp.




      Mộ Dung Tuyết vốn định bóp vài cái lấy lòng để tiện đưa ra cầu của mình. Nào ngờ lại bày ra vẻ hưởng thụ, khiến nàng cưỡi hổ khó xuống. Sức nàng yếu ớt làm sao có thể chịu được lâu, vì có tập võ nên cơ thịt đặc biệt cứng nhắc, mỗi lần bóp phải tốn rất nhiều sức lực. bao lâu, góc trán nàng xuất lớp mồ hôi mỏng.




      “Được rồi, nghỉ lúc .”




      Tên địa chủ ác bá mãn nguyện kéo tiểu nha đầu lên đặt chân, vừa ôm, vừa ngửi ngửi: “ người nàng là mùi hương gì vậy?”




      “Thiếp đâu có dùng hương.” Nàng sợ nhột, cười cười cúi thấp đầu tránh , rèm mi dài che lấp đôi mắt đen láy, trong lúc cụp mắt, ánh sáng như bóng câu qua khe cửa, khiến người ta muốn đưa tay ra níu giữ.




      “Hôm nay sao lại tốt với ta vậy?” bóp cằm nàng, đôi mắt đen như mực soi lòng nàng, giống như chiếc lưỡi câu móc ra bí mật trong lòng nàng.




      Nàng giận dỗi : “Có ngày nào thiếp tốt với phu quân đâu?”




      “Có việc gì thẳng .” Bộ dạng giống như rất hiểu mánh khóe trong lòng nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, dường như nàng đối tốt với để kiếm chác được lợi ích gì đó.




      Lời vốn dâng đến miệng nàng lại ngại thẳng, chỉ đánh nuốt xuống, chờ chút nữa lại móc ra.




      “Thiếp mới đan cho phu quân chiếc cung thao[3].” Nàng móc bên eo ra chiếc cung thao màu tím, thắt nút Như Ý[4], đặc biệt nhất là ở giữa còn đính đầy trân châu, hai màu trắng tím rất mộc mạc tao nhã.




      [3. Cung thao: loại thắt lưng nhưng có thắt nút và tua rua ở dưới.]




      [4. Thắt nút Như Ý: biểu tượng, hay chữ Như Ý để người đeo được vạn như ý.]




      “Đẹp ?” Nàng chờ được khen như vừa hiến dâng bảo bối, đôi mắt lấp lánh phát sáng, ánh mắt này khiến người ta khó lòng cự tuyệt, tuy nhẫn tâm đả kích nàng nhiều lần, nhưng mà, ánh sáng này dù có bị đả kích thế nào nữa cũng tắt được. Vậy là chỉ đành thỏa hiệp “Ừ” tiếng.




      Khẳng định này khá lắm rồi, mắt nàng cứ như phát sáng, ôm lấy cổ hôn cái mạnh, “Phu quân có tầm nhìn! Thiếp dám ở Kinh thành này có chiếc cung thao nào hợp với chàng hơn chiếc của thiếp.” Nàng vừa vừa nhiệt tình đưa tay cởi thắt lưng ra, “Phu quân, thiếp thắt cho chàng nhé.”




      để thêm, nút ngọc eo bị cởi ra.




      Gia Luật Ngạn: “……” Vừa cúi đầu thấy chiếc cổ trắng ngần của nàng, còn có mảng kiều diễm lộ ra trước ngực, chiếc yếm hồng viền hoa văn Như Ý, khe hở như dương chi bạch ngọc thoắt thoắt , như đỉnh núi thanh tú trong ánh tuyết. Tình cảnh vốn sống động ngát hương, lúc này nàng lại còn cởi thắt lưng , trong phút chốc có luồng sóng nhiệt lan tỏa thân dưới .




      Nàng vòng cung thao qua thắt lưng , vô ý liếc nhìn, phát nơi nào đó dựng đứng lên. Nàng ngẩn ra, lập tức đỏ bừng mặt. Lúc này mới nhận ra động tác này của mình bị hiềm nghi là khiêu khích . Nàng vội cuống quýt thắt lại cho , nhưng lật người đè nàng xuống dưới, “ cởi rồi còn giả vờ giả vịt gì nữa.”




      , thiếp có, , phải.” Nàng giải thích , mặt đỏ tận mang tai, quẫn bách dám nhìn .




      Y phục bị cởi ra, rơi tán loạn chiếc giường gấm màu nâu, lòng nàng vừa căng thẳng vừa kích động, còn dạt dào cảm giác vui mừng thắng lợi. cùng nàng hoan ái trong Đào các, có thể thấy trong lòng nàng có khác biệt. Tâm tình tốt lên, thân thể được thả lỏng, lần này cũng đau đớn như trước nữa.




      Nàng đưa tay ôm chặt eo , đón nhận từng đợt từng đợt va chạm, dần dần, bên tai truyền đến tiếng động ướt át kiều diễm, nàng có nằm mơ cũng ngờ người mình lại phát ra thanh dâm đãng như vậy, da mặt xấu hổ như sắp bừng cháy, nàng lập tức rụt người về phía sau. Lúc này nào để cho nàng nửa đường gãy gánh, thấy nàng thà như vậy, lật người nàng lại, muốn đè nàng dưới thân mình, nào ngờ khoảnh khắc rút người ra, nàng nhảy xuống giường như con thỏ con.




      đưa tay vòng qua eo nàng, đặt nàng chiếc ghế hoa hồng, lần này hay ho rồi, hai tay vịn cộng thêm cánh tay , nàng bị nhốt chặt bên trong. chỉ có vậy, còn gác hai chân nàng lên tay vịn, tạo thành tư thế đòi lấy tùy ý.




      Lúc chiếc ghế hoa hồng bị giày vò sắp gãy mới dừng lại.




      nhìn đóa hồng ướt đẫm bị giày vò đến mềm nhũn vô lực ghế, cười : “Ta gọi Trương Long đưa nước đến.”




      “Đừng mà. cười đó.”




      véo mặt nàng, “Nàng còn sợ người ta cười sao, da mặt nàng dày như vậy mà.”




      Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn vung quyền đấm , nhưng bị lắc người tránh , còn mình lại nhũn ra suýt ngã xuống đất, cười ha ha đón lấy nàng ôm lên giường, dùng chiếc yếm lau cho nàng, cười : “Chút nữa xem nàng làm sao trở về.”




      Nàng chớp mắt: “Thiếp thể về.”




      hỏi: “Tại sao?”




      Nàng ôm chặt eo , cười tươi như hoa: “Thiếp bán giường ở Mai quán rồi.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :