1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nằng cắn cánh môi mỏng, im lặng trong chốc lát, trong mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng quật cường, “Ám Hương, ngươi bỏ bánh này vào hộp, ta mang đến cho Vương gia.”






      Ám Hương nhỏ giọng nói: “Phu nhân, xưa nay Vương gia cho người ngoài vào ̉n Đào các.”






      “Ta đâu phải người ngoài.” Mộ Dung Tuyết dậy lên hùng tâm tráng chí, xách hộp thức ăn đưa Ám Hương, Sơ Ảnh rời khỏi Mai quán, sau đó bước lên Bích Nguyệt kiều ra khỏi Kính hồ, cho Ám Hương dẫn đường, thẳng đến cửa ̉n Đào các.






      Ngoài cửa có hai túc vệ canh giữ, một trong hai người chính là Trương Long.






      Thấy Mộ Dung Tuyết, hai người khom lưng hành lễ.






      Mộ Dung Tuyết cười nói với Trương Long: “Ta mang bánh đến cho Vương gia.”






      “Xin Phu nhân chờ chốc lát, để tại hạ vào bẩm báo một tiếng.” Ăn của người ta rồi miệng cũng mềm[1] mà, Trương Long vừa nếm được bánh phù dung của Phu nhân Mộ Dung Tuyết liền vội vã bước vào trong.






      [1. Nhận lợi lộc của người ta thì phải làm việc cho người đó.]






      Mộ Dung Tuyết thò đầu nhìn vào trong, chỉ thấy ̉n Đào các này là một tòa lầu gỗ hai tầng, mái treo lồng đèn lưu ly, chiếu rọi ba chữ “̉n Đào các” to viết theo thể Cuồng thảo[2], phóng khoáng mạnh mẽ, có khí thế sóng lớn cuộn ngàn mây.






      [2. Một loại chữ trong Thư pháp.]






      Nàng vừa hưng phấn vừa hiếu kỳ, mơ hồ có cảm giác đứng ngoài cửa trái tim hắn, dường như lúc này hắn cho nàng vào thì nàng có thể bước vào trái tim hắn.






      Một lát sau, Trương Long bước ra, ngại ngùng cười cười: “Vương gia bảo tại hạ mang bánh vào, mời Phu nhân về nghỉ ngơi trước.”






      Hắn lại còn cho nàng vào nữa! Điều này thật sự khiến nàng rất bất ngờ, cũng rất thất vọng. Nhưng nàng cũng hề nhụt chí, xách hộp thức ăn kiên ̣nh nói: “, ta muốn ́ch thân mang cho Vương gia.”






      Hắn càng như vậy càng kích thích lòng hiếu thắng của nàng, khơi dậy ý chí chiến đấu của nàng, nàng cứ muốn bước vào tim hắn bằng được. ̉n Đào các trước mắt này dường như phải là một tòa nhà mà chính là trái tim hắn. Nàng bỗng nảy sinh cảm giác dũng, ưỡn ngực ngước đầu, hào khí ngút trời như sắp ra trận.






      “Việc này...” Trương Long vô cùng khó xử, chỉ đàng quay đầu vào trong xin chỉ thị, một lúc sau bước ra vẫn là câu đó.






      Mộ Dung Tuyết ôm hộp thức ăn, giận dỗi nói: “̉ nhân có câu Có bằng hữu từ phương xa đến thăm, chẳng phải là điều vui mừng sao? Bằng hữu đến đã vui vậy rồi, thê tử đến càng nên hân hoan vui mừng mới đúng chứ. Người bụng đầy thi thư mà chút đạo lý nhỏ này cũng hiểu sao? Lại còn lánh gặp, thật chẳng ra gì.”






      Trương Long dọc đường từ Giang Nam đến Kinh thành đã biết tính cách quật cường của vị Mộ Dung phu nhân này từ lâu, xem ra cho nàng vào thì nàng sẽ đứng ở cửa cả đêm, thật sự bó tay vô phương, chỉ đành to gan vào bẩm báo.






      Gia Luật Ngạn trong thư phòng đã nghe thấy mấy câu ngoài này từ lâu, hắn bước ra khỏi phòng nói: “Bảo nàng ấy vào .”






      Mộ Dung Tuyết vừa nghe thấy giọng Gia Luật Ngạn, lập tức xách hộp thức ăn bước vào ̉n Đào các, lòng vui mừng thắng lợi. Nhưng mặt Gia Luật Ngạn lại hề ngập tràn nỗi tương tư một ngày gặp như cách ba thu giống nàng.






      “Phu quân, thiếp mang đồ ăn khuya đến cho chàng đây. Là bánh thiếp chính tay làm đó, độc nhất vô nhị, bao nhiêu quân lượng cũng mua được đâu, chàng ăn sẽ hối hận cả đời đó.”






      Gia Luật Ngạn: “... ...”






      Nàng xinh đẹp đứng dưới ngọn đèn màu đỏ, vạt áo phấp phới, nụ cười như hoa, hắn vốn muốn lạnh mặt trách mắng vài câu, nhưng đối diện với nụ cười rực rỡ kia thật sự lên tiếng được, chỉ đành nhàn nhạt nói: “Để đó được rồi, nàng về .”






      Nàng được đằng chân lân đằng đầu: “Thiếp muốn nhìn chàng ăn.” Nói xong liền bước tới mấy bước đứng bên cạnh hắn, hề khách sáo dìu lấy cánh tay hắn.






      Hắn nhíu mày nhìn nàng, “Bổn vương còn có việc.”






      “Thiếp làm lỡ việc của chàng đâu, chờ chàng nếm thử rồi thiếp sẽ ngay.”






      Công phu đeo bám của nàng hắn đã được lĩnh giáo từ lâu, trong lúc bất lực chỉ đành đưa nàng vào trong.






      Đây là ̉n Đào các xưa nay chưa từng có ai vào, nàng hiếu kỳ nhìn ngắm, trong sảnh bắt mắt nhất là một bình phong đá đế bằng gỗ lê, đá là đường vân tự nhiên liên miên trắng tinh như núi tuyết, khí thế hào hùng. Dưới cửa sổ là một thư án gỗ đàn, phối với một chiếc ghế gỗ đỏ. Thư án ngăn nắp chỉnh tề, bày một nghiên mực bàn long, giá gác mấy chiếc bút lông sói lớn nhỏ. Góc trái đặt một bình mai, bên trong cắm hoa cỏ theo mùa mà là mấy chục chiếc lông đuôi khổng tước. Một bên là tỳ hưu chặn giấy, điêu khắc sống động như thật. Bức tường đối diện thư án treo một bức tranh sơn thủy, họa ý mênh mang bao la, phóng khoáng câu nệ, bên đề hai câu theo lối Cuồng thảo, “ theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm áng mây bay[3].” Tự họa tràn ngập sự hào phóng sảng khoái.






      [3. Nhà riêng núi Chung Nam, thơ Vương Duy, Lê Nguyễn Lưu dịch.]
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Góc Tây Bắc còn có một chiếc sạp để nghỉ ngơi, bên trải chăn nệm màu nâu, đây là nơi duy nhất trong sảnh thể hiện sự mềm mại, chiếc lư đồng tử kim tỏa ra mùi hương khiến khí thêm phần dịu dàng.






      Nàng vô cùng vui thích, đây là nơi chưa ai được vào, chẳng phải nàng đã vào rồi đó sao, có thể thấy trong lòng hắn nàng có sự khác biệt, là độc nhất vô nhị. Nàng tươi cười thu lại ánh mắt, đặt hộp thức ăn lên thư án.






      “Phu quân, chàng nếm thử , đây là bánh thiếp làm cả ngày nay đó.”






      Gia Luật Ngạn gắp một miếng bánh hình cuốn hỏi: “Đây là cái gì?”






      Mộ Dung Tuyết cắn môi, ý cười thêm phần bẽn lẽn: “Đây là cuốn tương tư.”






      Gia Luật Ngạn cười cười, “Tên này là nàng đặt à?”






      “Phải.”






      Hắn nhíu mày giễu cợt: “Trong cuốn này là tương tư à?”






      Nàng khẽ đỏ mặt, “Ngọn hương xuân[4] non và thịt xắt sợi, chẳng phải là tương tư[5] đó sao?” Thật là một người chẳng có tình thú gì cả, uổng công nàng nghĩ cả ngày mới đặt được cái tên này.






      [4. Hương xuân còn gọi là tông dù, may sao, xoan hôi là một loài thực vật có hoa trong họ Meliaceae. Nguồn: Wikipedia.]




      [5. Hương đọc là Xiang, thịt xắt sợi đọc là Si, ghép lại đồng với Tương tư.]






      “Còn cái này thì sao?”






      “Bánh Tương tri[6].”






      [6. Dầu thơm đọc là Xiang you, hạt mè đọc là Zhi ma, ghép lại là Xiang zhi đồng với Tương tri.]






      “Làm bằng gì vậy?”






      “Dầu thơm, hạt mè.”






      Hắn như cười như nhìn nàng, “Ngày tháng còn dài, cần vội vã trổ tài như vậy, giữ lại vài món để sau này khỏi phải mưu cùng kế cạn.”






      “Chàng...” Nàng đỏ mặt, người này sao lại hiểu phong tình như vậy chứ, nói chuyện câu nào cũng có gai, khiến lòng người chẳng được thoải mái.






      Hắn gắp một cuốn tương tư, nếm thử vài miếng rồi hỏi: “Sao nấu trà?”






      “Chàng muốn uống trà à? Vậy bây giờ thiếp nấu cho chàng.”






      “Để mai .” Hắn ăn hết một cuốn tương tư, bỏ phần còn lại vào hộp.






      “Được rồi, ta đã nếm thử rồi, ngày mai ta đến Mai quán sẽ từ từ dùng trà rồi ăn.” Đây rõ ràng là qua quít cho xong chuyện, nàng vô cùng thất vọng, nhưng hôm nay có thể vào được ̉n Đầo các đã là thắng lợi to lớn rồi.






      “Ngon ?” Chưa chờ hắn đáp, nàng lại lập tức nói: “ được nói cũng tạm.”






      Hắn nhìn nàng, cười cười: “Cũng được.”






      Mộ Dung Tuyết nghiến răng: “... ...” Nói một câu dễ nghe sẽ chết sao, sẽ chết sao? Thật hận thể ngâm miệng hắn vào hũ mật dăm ba tháng.






      “Mau về .” Thấy nàng ăn vạ , hắn trực tiếp ra lệnh đuổi khách.






      “Đã khuya rồi mà phu quân vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Nói xong mặt nàng kìm được lại treo mấy áng mây hồng.






      “Ta còn có việc chưa xử lý xong.”






      “Vậy thiếp chờ phu quân nhé.”






      “Hôm nay ta đến Mai quán đâu. Nàng về trước .” Ngừng một lúc hắn lại nói: “Sau này đừng đến đây nữa, nếu ta bận thì sẽ đến tìm nàng.”






      Câu này đã chém nát lòng tự tôn của nàng, cho dù mặt nàng có dày đến đâu cũng ăn vạ được nữa, đỏ mắt xách hộp thức ăn cúi đầu bước ra ngoài. Ra khỏi cửa lớn của ̉n Đào các, nước mắt giấu trong khóe mắt bị gió đêm thổi vào, tranh nhau nhảy ra dạo chơi.






      Ám Hương và Sơ Ảnh theo phía sau nàng, vốn nhìn thấy lúc này nàng đẫm lệ đón gió, ngược lại còn vui mừng nói: “Phu nhân thật có bản lĩnh, ̉n Đào các kia ngoài Vương gia và mấy thị vệ bên cạnh thì ai được vào hết, cho dù là biểu tiểu thư...” Nói đến đây, nàng ta đột nhiên khựng lại, ý thức được mình đã lỡ lời.






      Mộ Dung Tuyết liền hỏi: “Biểu tiểu thư nào?”






      “Chính là...” Ám Hương lòng thầm tát mình mấy cái, quyết tâm sau này nhất ̣nh phải khóa miệng lại.






      Tác giả có lời muốn nói: Gia Luật Ngạn phải là cặn bã, chỉ là chưa động tình thôi. Nếu có hắn thì lúc này Tuyết tiểu cường* đã trở thành người của lão Hoàng đế rồi.




      *Tiểu cường: con gián
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 23

      Biểu muội





      Mộ Dung Tuyết thấy dáng vẻ Ám Hương như vậy liền biết có nội tình, lập tức vào trạng thái chiến đấu.






      “Ngươi nói , ta trách ngươi đâu.”






      “Trong Khách xá thanh có một vị biểu muội của Vương gia ở, tên Thẩm U Tâm. Nghe nói sắp gả cho Thành Hi vương, nhưng Vương gia lại đón biểu tiểu thư từ Thẩm gia đến đây, sắp xếp cho ở trong phủ.”






      Mấy câu này cứ như sét đánh giữa trời quang, khiến Mộ Dung Tuyết trong phút chốc biến thành một đống than đen. Nàng ngoáy ngoáy tai, lúc này mới tin rằng thính lực của mình thật sự có vấn đề.






      Sơ Ảnh thấy Mộ Dung Tuyết như vậy, lập tức trách Ám Hương: “Ngươi thật nhiều chuyện, Thẩm nương có khi chỉ tạm thời ở trong Vương phủ thôi, nói chừng mấy ngày nữa Vương gia sẽ đưa ấy về nhà.”






      Ám Hương nói: “ phải nô tỳ nhiều chuyện, chỉ là muốn Phu nhân biết người biết ta trăm trận trăm thắng thôi. Mỹ nhân Phiên bang kia ở mấy ngày rồi , nhưng Thẩm nương đã ở trong phủ ba tháng rồi.”






      sao, ngươi nói tiếp .” Mộ Dung Tuyết nhẫn nhịn cơn ghen trong lòng, nặn ra một nụ cười khan.






      “Hết rồi.” Ám Hương nào còn dám nói.






      ấy trông như thế nào? Có đẹp bằng ta ?” Mộ Dung Tuyết cảm thấy giọng mình càng khàn đặc khô đắng hơn.






      “Đương nhiên là rồi.” Ám Hương nghe lời này của Mộ Dung Tuyết bốc mùi chua, thật sự rất muốn cười, nếu bỏ thân phận thì Mộ Dung Tuyết vẫn là một tiểu nương khiến người ta thích, người lại xinh đẹp rộng lượng, ra tay hào phóng, lòng kế mưu, đối với hạ nhân hề kêu căng. Đáng tiếc người nàng lấy lại là một Vương gia mặt lạnh như băng lòng dạ sắt đá.






      ấy và Vương gia...” Lời còn lại Mộ Dung Tuyết thật sự hỏi được nữa, nàng rất muốn biết Thẩm U Tâm đã ở trong Vương phủ ba tháng, rốt cuộc có quan hệ phu thê với Gia Luật Ngạn .






      Sơ Ảnh thấu hiểu lòng người lập tức nói: “Vương gia chưa từng ở lại Khách xá thanh.”






      Mộ Dung Tuyết lại hỏi: “Vậy ban ngày thì sao, ban ngày cũng có thể...” Câu này khiến Ám Hương và Sơ Ảnh đều đỏ bừng mặt, dù sao hai người họ vẫn là hoàng hoa khuê nữ.






      Mộ Dung Tuyết chưa hỏi cho ra lẽ, lòng thật sự rất bức bối, nàng giậm chân nói: “Ta muốn Khách xá thanh.”






      Sơ Ảnh và Ám Hương đều ngẩn người, hai người vội nói: “Phu nhân trời đã tối rồi, đừng thì hơn.”






      “Phải đó Phu nhân, người thích hợp lắm đâu.”






      Mộ Dung Tuyết lại nói: “Tại sao lại thích hợp, ấy là khách trong Vương phủ, lại là biểu muội, ta thân là tẩu tẩu của ấy, thăm có gì thỏa đâu, hơn nữa ta còn mang đồ ăn khuya đến cho ấy nữa.” Dù sao tối nay gặp được Thẩm U Tâm nàng nhất ̣nh sẽ ngủ yên.






      Thấy khuyên được, Ám Hương và Sơ Ảnh chỉ đành bấm bụng cùng nàng Khách xá thanh, vừa đến cửa Mộ Dung Tuyết đã thấy buồn. Đây là một tiểu viện độc lập, như Mai Lan Cúc Trúc tứ quán bên hồ, ở đây là một nơi biệt lập.






      Lòng nàng bỗng nghĩ đến một từ, Kim ốc tàng kiều[1].






      [1. Nhà vàng cất người đẹp.]






      Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ̉n Đào các vừa hay cách Khách xá thanh một con khe nhỏ, đây chẳng phải ứng với câu “Bên dòng nước có giai nhân” đó sao?






      Lòng nàng chua đến mức sắp vắt ra giấm rồi.






      Ám Hương gõ cửa.






      Người mở cửa là một tiểu nha hoàn mười ba mười bốn tuổi, mi thanh mày tú, vô cùng lanh lợi, vừa thấy đại nha hoàn Ám Hương và Sơ Ảnh của Mai quán liền biết vị dung mạo xuất chúng, phục sức hoa lệ sau lưng hai người chính là Trắc phi Mộ Dung Tuyết, lập tức khom lưng hành lễ.






      Ám Hương hỏi: “Thẩm nương đã ngủ chưa?”






      “Dạ chưa, Phu nhân chờ một lát, nô tỳ vào thông báo trước một tiếng.”




      Mộ Dung Tuyết xách hộp thức ăn bước vào Khách xá thanh, chỉ thấy dưới mái hiên treo mấy ngọn đèn, cửa sổ phòng phía Đông in một bóng người. Chỉ là chiếc bóng thôi đã hiển lộ mấy phần tư thái phong lưu, tim Mộ Dung Tuyết như bị treo lên, vừaa hiếu kỳ vừa kích động lại vừa ghen tuông.






      Bóng người xinh đẹp kia đứng dậy bước ra khỏi phòng, thi lễ với Mộ Dung Tuyết bước vào dưới hiên: “Tẩu tẩu vạn phúc.”






      Mộ Dung Tuyết gặp được Thẩm U Tâm mới biết, thì ra ngắm mỹ nhân dưới đèn, ngắm hoa dưới trăng quả nhiên là có đạo lý riêng. Nét đẹp của Thẩm U Tâm cứ như một bình trà mát, một cành hoa mai, ám hương thoáng hiện, khiến người ta thoải mái nói nên lời. Hơn nữa thân hình nàng thon thả, Mộ Dung Tuyết ́ ý nhìn từ eo xuống, cảm thấy dưới Thạch lựu bồng bềnh gợn sóng kia là một đôi chân thon dài thẳng như cán bút.






      Nàng bỗng cảm thấy lòng mình như nghẹn một miếng khoai khô. Nhìn khí chất dung mạo của Thẩm U Tâm, bỗng lại nghĩ đến những lời hắn từng nói với nàng: “Ta thích nữ nhân hiền lương thục đức biết tự trọng tự ái.”






      Thẩm U Tâm trước mắt này khí chất thanh nhã, cử chỉ dung tục, hoàn toàn đúng như hình mẫu hắn thích. Hơn nữa ba chữ “Biểu tiểu thư” dường như có ý nghĩa là người tình trong mộng thanh mai trúc mã.






      Nàng cười khan tiến lên phía trước, “Ta rảnh rỗi nên đã làm ít điểm tâm, mang đến cho biểu muội làm thức ăn khuya.”






      “Đa tạ tẩu tẩu.” Giọng Thẩm U Tâm từ tốn, trong trẻo vui tai, càng khiến Mộ Dung Tuyết cảm thấy giọng mình vô cùng khó nghe.
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nàng vào phòng nhìn xung quanh, thầm so sánh Mai quán và nơi này, kết luận rút ra là tuy Mai quán thoải mái hào hoa hơn một chút, nhưng luận phong cách thì nơi này giống ̉n Đào các hơn.






      Nàng lại càng khó chịu.






      Thẩm U Tâm mời nàng ngồi , lại lệnh cho tiểu nha hoàn Sảnh nhi dâng trà.






      Mộ Dung Tuyết bưng ly trà, hơi nước xông lên mắt nhưng chỉ khiến nàng cảm thấy khô rát khó chịu, vậy là lời nén trong lòng chưa thông qua não đã trực tiếp thốt ra miệng.






      “Vương gia có thường đến ?” Vừa dứt lời nàng lại hận thể cắn đứt lưỡi mình, câu này thật chẳng có trình độ, cứ như đố phụ đến dấy binh hỏi tội, nàng thật sự có ý này, chỉ là lòng hiếu kỳ xui khiến nên muốn xem thử ý trung nhân của Gia Luật Ngạn mà thôi.






      “Biểu ca hầu như đến.” Thẩm U Tâm đáp xong còn lộ ra ý cười, dường như cảm thấy câu hỏi này của nàng rất buồn cười.






      “Vì sao chàng lại đến?” Mộ Dung Tuyết khó hiểu trợn mắt, đã giành được người đẹp từ tay kẻ khác rồi tại sao vẫn còn làm Liễu Hạ Huệ?






      “Biểu ca trước giờ bận lắm.” Thẩm U Tâm vẫn cười điềm tĩnh xinh đẹp. Mộ Dung Tuyết phát hiện Thẩm U Tâm vốn phải là đối thủ như nàng tưởng tượng, nàng ấy rất khách sáo đúng mực, là bộ dạng hề tiếp chiêu, là cao nhân tứ lạng thắng ngàn cân.






      Nếu đã vậy Mộ Dung Tuyết cũng ̣nh vòng vèo nữa, dù sao lòng ngay dạ thẳng cũng là thế mạnh của nàng. Nàng nghĩ xem câu tiếp theo nói gì, đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng Trương Long.






      Tiểu nha hoàn kia lập tức vội vã bước vào, “ nương, Vương gia đến rồi.”






      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, bỗng nhiên nàng có cảm giác chột dạ, vội đứng dậy ra nghênh đón, Thẩm U Tâm cũng ra khỏi phòng.






      Gia Luật Ngạn vội vã bước vào, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đầu tiên là phóng một cái nhìn đầy thâm ý, sau đó ánh mắt rơi người Thẩm U Tâm.






      Mộ Dung tuyết lập tức lĩnh hội được sự khác biệt của hai ánh mắt, lúc hắn nhìn nàng rõ ràng là đạm mạc điềm nhiên, nhưng lúc nhìn Thẩm U Tâm lập tức thêm chút thương xót dịu dàng.






      Hắn nhìn Thẩm U Tâm mấy lần, lúc này mới hỏi Mộ Dung Tuyết: “Sao nàng lại đến đây?” Giọng điệu này hiển nhiên là sợ nàng làm hại ý trung nhân, Mộ Dung Tuyết vừa uất ức vừa bực bội nói: “Thiếp mang đồ ăn khuya đến cho biểu muội.”






      Gia Luật Ngạn nhìn nàng nói: “Nàng về trước .”






      Mộ Dung Tuyết chỉ đành đưa Sơ Ảnh, Ám Hương trở về, được vài bước, nàng dặn dò Ám Hương, “Ngươi ở lại đây, xem thử lúc nào Vương gia rời khỏi Khách xá thanh.”






      Nàng một mình đưa Sơ Ảnh trở về Mai quán, vừa vừa rơi nước mắt. Thì ra ngoài mỹ nhân Phiên bang còn có một Thẩm U Tâm, mỹ nhân Phiên bang cũng thôi , từ lâu đã lật sang trang khác, như mây khói thoảng qua, nhưng Thẩm U Tâm là một tình ̣ch sống sờ sờ, còn Khách xá thanh lại nằm ngay đối diện ̉n Đào các. Nghĩ đến đây, lòng nàng ầm ầm như có núi băng sập xuống, gió đêm gào thét thốc vào. Nghe nói thứ có được mới là quý nhất, ưu thế của Thẩm U Tâm chắc nằm ở chổ nàng ấy là người sắp lấy Thành Hi vương.






      Lúc này, nàng nhớ lại lời Đinh Hương từng nói, nếu thích một nam nhân quá thì hắn sẽ vểnh đuôi lên trời, nếu đoái hoài đến thì hắn sẽ như một con chó mà bám lấy .






      Mộ Dung Tuyết thở dài, nàng cũng muốn có một nam nhân bám lấy nàng thích nàng, nhưng tạo hóa trêu ngươi, nàng lại gặp phải một nam nhân mặt lạnh như băng lòng dạ sắt đá. Nàng biết giả vờ cao ngạo, cũng giả vờ lãnh đạm được, nàng một người thì từ đầu đến chân sẽ là ngọn lửa nhiệt tình miên man, vốn cách nào che đậy, cách nào ẩn giấu, hận thể móc tim ra cho hắn xem, nhưng tại sao nam nhân lại thích nữ nhân như vậy chứ? Nàng thật sự nghĩ thông.






      Trở về Mai quán, Sơ Ảnh giúp nàng đổ nước tắm.






      Nàng ngồi trong bồn tắm, nhìn đôi tay mình, trong đầu móng tay còn chút bột mì rửa chưa sạch. Vì làm bánh nàng đã bận rộn cả ngày, ̉ tay nặn bột đến mỏi nhừ. Nhưng thành quả mệt nhọc cả ngày hắn chỉ nếm một miếng, lúc này ngồi trong phòng của ý trung nhân, hai người nhất ̣nh là vừa uống trà vừa ăn bánh nàng làm, trò chuyện thâu đêm.






      Nghĩ đến cảnh tượng này, nàng ôm mặt, hai hàng nước mắt chua xót chảy qua kẽ tay.






      “Lại khóc nữa sao?” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, nàng vội bỏ tay xuống, biết Gia Luật Ngạn đã đứng trước mặt nàng từ lúc nào, vẻ mặt chế giễu.






      Nàng cuống quít ôm lấy hai cánh tay, cũng buồn khóc nữa, xấu hổ đỏ bừng mặt.






      “Đừng ôm nữa, hai cái bánh bao nhỏ xíu có gì đâu mà xem.” Nói xong, hắn lấy y phục đến đưa cho nàng.






      Nàng chật vật bò ra khỏi bồn tắm, mặc y phục vào, trong gương đồng hiện ra một gương mặt nhỏ đỏ hồng hồng, đôi mắt mơ màng như sương khói, mặt tựa phù dung, mày thanh như liễu. Bản thân nàng cũng thấy mình vô cùng xinh đẹp, nhưng tại sao hắn vẫn lạnh nhạt như vậy, nàng thật sự nghĩ thông.






      “Chẳng phải Vương gia nói tối nay đến sao?”






      Hắn như cười như nhìn nàng, “Mai quán dâng nước nhấn chìm Kính hồ nên đến xem thử.”






      Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, giậm chân nói: “Thiếp đâu có khóc.”






      Hắn cười cười nói, ngón tay vạch qua khóe mắt nàng, đầu ngón tay dính một giọt nước, “Đây là cái gì?”






      “Nước tắm.”






      Hắn đặt ngón tay lên lưỡi liếm, “Khóc đến nỗi nước tắm cũng mặn luôn, bội phục.”






      Nàng xấu hổ bò lên giường, quay lưng về phía hắn, sợ hắn nhìn thấy mí mắt sưng đỏ của mình lại mỉa mai.






      Hắn cúi người bên vai nàng ngửi ngửi, “Toàn mùi giấm chua.”






      Nàng phục quay người lại, “Rõ ràng là mùi thơm mà.”






      Hắn véo gò má hồng mịn của nàng mỉm cười: “Nàng được có biểu ca, còn ta được có biểu muội sao?






      Nàng tức giận nói: “Nhưng thiếp biểu ca, còn chàng lại biểu muội.”






      Hắn nhíu mày, “Ai nói ta muội ấy?”
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 24

      Tên thân mật





      “Lẽ nào chàng ấy sao?” Nàng kinh hỉ ngồi dậy hỏi: “ , vậy việc gì chàng phải giữ ấy trong phủ, còn để ấy ở chỉ cách một dòng nước nữa.”




      Hắn đáp, lại véo má nàng, “Nàng thật biết ghen.”




      “Thiếp chàng mới ghen chứ.”




      Lòng hắn khẽ động, xoa xoa tóc nàng dịu giọng nói: “Triều ̀nh sắp phát binh diệt phỉ, công việc ở Binh bộ rất nhiều, chờ ta xem xong công văn sẽ đến, nàng ngủ trước .”




      Mộ Dung Tuyết lập tức lộ ra nụ cười thụ sủng nhược kinh, trái tim vỡ nát khôi phục lại nguyên trạng kiên ́ gì lay chuyển. Thẩm U Tâm và mỹ nhân Phiên bang đều là phù vân. Lòng tự tin của nàng toàn bộ đều trở lại.




      Nàng nỡ ngủ, nằm trong chăn chờ hắn quay lại, sau đó thật sự quá mệt quá rã rời nên mới thiếp .




      Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, nàng kinh hỉ phát hiện hắn vẫn chưa , nhưng hiển nhiên đã tỉnh từ lâu, đôi mắt sáng rực, trong suốt như một khe nước, bình lặng gợn sóng nhìn nàng.




      Nàng chớp chớp mắt, lại đưa tay chọc chọc vào bắp tay hắn, phát hiện đây phải là mơ, lập tức nở nụ cười ôm chặt cánh tay hắn.




      Hắn rút tay ra khỏi lòng nàng, nhàn nhã nói: “Gọi hết mười lăm tiếng mới tỉnh, A Trư.”




      Nàng hưng phấn hỏi: “Chàng gọi thiếp là A Châu[1] à? Châu trong Khán châu thành bích tư phân phân[2] sao? Là tên thân mật chàng đặt cho thiếp sao?”




      [1. Trư và Châu đồng .]




      [2. Trông thắm biển xanh dồn dập nhớ, Như Ý Nương, thơ Võ Tắc Thiên.]




      Gia Luật Ngạn: “... ... phải.”




      “Vậy vừa rồi chàng gọi thiếp là gì?”




      “Đương nhiên là Mộ Dung Tuyết.”




      Nàng chu miệng nói: “Phu thê với nhau sao có thể gọi cả tên lẫn họ vậy được, chàng gọi thiếp là A Tuyết .”




      Ánh mắt hắn khẽ sầm xuống, nói: “ quen, thuận miệng.”




      “Vậy chàng đặt cho thiếp một cái tên thân mật .”




      “Tên thân mật.” Hắn thoáng suy tư: “Vậy nàng lấy tên Khiêm Khiêm .”




      Nàng lập tức vui mừng hỏi: “Thiên[3] nào? Thiên trong Thiên lý oanh đề lục ánh hồng[4], hay là Thiên trong Ngưỡng thị sơn điên túc hà thiên thiên[5]?”




      [3. Khiêm và Thiên đồng .]




      [4. Ngàn dặm oanh ca biếc lẫn hồng, Mùa xuân ở Giang Nam, thơ Đỗ Mục, Lê Nguyễn Lưu dịch.]




      [5. Ngẩng trông ̉nh núi biếc xanh, Cao Đường phú, thơ Tống Ngọc.]




      “Là Khiêm trong Khiêm cung cẩn thận.” Nha đầu biết khiêm tốn là gì như nàng cũng thật hiếm thấy.




      Nàng đương nhiên đoán được ý hắn, lập tức cự tuyệt: “ chịu, chàng đặt lại .”




      Hắn véo mặt nàng, mất kiên nhẫn thúc giục: “Mau dậy , hôm nay phải nhập cung gặp Thánh thượng và Thục phi.”




      “Chàng đặt thì thiếp .” Nàng dùng cả tay lẫn chân bám lấy người hắn như một con mực.




      Hắn bất lực, chỉ đành nói: “Vậy Tố Tố thì thế nào? Tố trong Ngân trang tố khỏa[6].”




      [6. Long lanh như dát bạc, dùng để miêu tả trời tuyết.]




      Nàng hân hoan nói: “Được đó, ngày thiếp ra đời trời đổ tuyết lớn, bởi vậy mẹ thiếp đặt tên là Mộ Dung Tuyết. Tên Tố Tố này vừa hay hợp với tên thật của thiếp.” Nói xong, nàng mừng rỡ hôn lên mặt hắn một cái, hoan hỉ nói: “Sau này chàng gọi thiếp là Tố Tố, thiếp gọi chàng là Ngạn lang có được ?”




      Hắn liếc nàng, “Buồn nôn.”




      Nàng cười hì hì nói: “Mau gọi thiếp là Tố Tố .”




      Hắn nghẹn lời liếc nàng.




      “Mau , thì thiếp dậy đâu.”




      Hắn bất lực chỉ đành bấm bụng gọi một tiếng “Tố Tố”.




      “Phải gọi cho tình tứ vào.”




      Hắn đè thấp giọng, nghiến răng nói: “Tố Tố.”




      “Chàng cười.”




      Hắn nặn ra một nụ cười như kết băng: “Tố Tố.”




      Cuối cùng cũng qua ải, nàng cười hi hi buông tay hắn, hắn lập tức đứng dậy khoát y phục, quay đầu nói: “Ta đến ̉n Đào các chờ nàng. Mau .”




      Mộ Dung Tuyết lập tức mở rương của hồi môn của mình ra. Triệu Chân Nương đã tặng nàng ít đồ tốt, nàng xưa nay để tâm đến tiền tài vàng bạc, bởi vậy sau khi thành thân chưa từng nhìn kĩ. Lúc này mở ra mới phát hiện bên trong có ít đồ tốt, trang sức y phục hương liệu, tất cả đều có đầy đủ. Vậy là nàng lập tức gọi Sơ Ảnh vào giúp nàng trang điểm.


      Khi nàng đến cửa ̉n Đào các, lúc Gia Luật Ngạn từ trong bước ra nhìn thấy nàng, bất giác ánh mắt bàng hoàng, bước chân khựng lại.




      Nàng mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, ̉ áo mở rất rộng, gần như lộ hết chiếc yếm ra ngoài, chiếc yếm trắng bằng lụa tơ tằm thêu hai đóa mẫu đơn tịnh đế Diêu hoàng Ngụy tử[7], viền cánh và nhụy đều dùng chỉ vàng, đóa hoa diễm lệ rực rỡ tôn lên vùng ngực căng tròn đầy đặn, da thịt trắng hơn băng tuyết. Tà váy dài phết đất, bên nạm vô số kim tuyến và trân châu, ánh sáng chiếu vào thật sự vô cùng hoa lệ ưu nhã, soi rọi tứ phương. Ánh nắng rực rỡ, chiếc váy dài hoa mỹ trải dưới đất, nàng mình hạc xương mai như một đóa hoa nở rộ, xán lạn chói lòa gì sánh bằng.




      [7. Hai loại mẫu đơn quí ở vùng Lạc Dương đời Tống. Diêu hoàng là loại hoa vàng ngàn cánh, có gốc gác từ nhà họ Diêu; Ngụy tử là loại hoa hồng nhạt ngàn cánh, có gốc gác từ nhà Ngụy Nhân Bạc.]
      Thanhtranbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :