1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trấm Chi Mị - Tư Minh (23/78) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 15: Chuyện con gấu ,,(ᵔᴥᵔ),,


      Học viện ngoại ngữ Lận Xuyên, thư kí đảng ủy Nghiêm Kham vừa nhìn thấy Ngũ Mị đứng dựa vào cửa phòng làm việc của liền cảm thấy đau đầu.

      “Con bé này, sao lại giống như rắn xương thế hả? Con nên tùy tiện đứng dựa cửa, còn ra bộ dáng gì nữa.”

      Ngũ Mị cười hì hì quyến rũ tới kéo cánh tay Nghiêm Kham: “Bác Nghiêm à, chú du học Cambridge về, sao tư tưởng lại bảo thủ vậy chứ.”

      Mặc dù gọi là bác Nghiêm, Nghiêm Kham cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi chút, hơn nữa vóc người thon dài, lại gầy trơ xương, hoàn toàn là hình tượng ông chú xinh đẹp tác phong nhanh nhẹn.

      Nghiêm Kham cầm chìa khóa mở cửa: “Nha đầu tinh quái, , hôm nay tìm chú có việc gì?”

      có chuyện gì thể tới tìm chú hả?” Ngũ Mị khách sáo mở điều hòa, lại bắt đầu cắm đầu cắm cổ lục lọi trong giá sách Nghiêm Kham.

      Nghiêm Kham buồn cười nhìn , trong ngày thường bộ dáng quyến rũ như khói thuốc phiện, đến nơi này của ông liền lộ ra cái đuôi hồ ly rồi. Kéo ngăn kéo ra, lấy ra cái hộp được buộc thích hợp bằng sợi tơ, Nghiêm Kham cười : “Quạ Đen , cần tìm nữa, đồ tốt ở đây này.” “Quạ Đen ” là biệt danh của Ngũ Mị, bởi vì quạ đen thích đem những đồ trong suốt lóng lánh tha vào trong ổ của mình, mà Ngũ Mị cũng thích sưu tầm nhiều loại đá quý, cho nên Nghiêm Kham gọi là “Quạ Đen ”.

      Cái hộp bị Nghiêm Kham mở ra, dây chuyền platinum tinh xảo lẳng lặng đặt lớp tơ nhung màu đen, viên ngọc Thổ Nhĩ Kì xanh ngọc được cắt thành hình giọt nước rủ xuống, lóe ra từng luồng ánh huỳnh quang sáng quắc, xinh đẹp như giọt nước mắt của Thần Biển.

      Đầu Ngũ Mị duỗi ra, trong đôi mắt lập tức phát ra thần thái kinh người: “Ngọc bích Hiba Mạt Lỵ.” (mình bó tay T___T)

      Mk buồn cười nhìn Ngũ Mị lên cơn chết thèm: “Quạ Đen biết nhìn hàng nha.”

      Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Ngũ Mị lập tức suy sụp, luôn miệng kêu lên: “Cất , cất nhanh chút, đỡ phải càng thấy càng thèm.” Sau khi dậm chân cái còn tức giận quay lưng .

      Nghiêm Kham nhìn thấy lấy làm kì lạ chậc chậc hỏi: “qđn của chúng ta lúc trước phải thích nhất là mạnh mẽ cướp đoạt sao? Hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây à?”

      Ngũ Mị bẹt bẹt miệng.

      Nghiêm Kham cười lên ha hả, nhét cái hộp vào trong tay Ngũ Mị: “Vốn dĩ là cho cháu mà.”

      mặt Ngũ Mị nổi lên vẻ do dự hiếm thấy, giống như tay phải là bảo vật thích mà là củ khoai lang nóng bỏng tay.

      Lần đâu tiên Nghiêm Kham thấy dây dưa dài dòng như vậy, mở miệng trêu: “Chú nhớ lúc cháu hai mươi mốt tuổi đánh con trai nhà họ Kiều đến vào viện nằm nửa tháng, bị mẹ cháu mắng, cháu hùng hồn cái già nhỉ?” Dừng chút Nghiêm Kham từ từ : “Lòng- - tàn- nhẫn, - đứng- vững- được.”

      Ngũ Mị thở dài, giống như cam chịu đem cái hộp bỏ lại bàn: “Bác Nghiêm à, lần này quả con thể nhận được.”

      Nghiêm Kham có chút tức giận: “Sao? Chê mặt dây chuyền số Carat ?”

      Ngũ Mị vội vàng khoát tay, cười gượng : “Cháu nhìn viên đá, nay Mạt Lạp Hiba thị trường ngay cả đá trần cũng đa có giá hai vạn Đô la Carat, sợi dây chuyền này đáng giá bao nhiêu cháu còn biết sao? Nhưng bây giờ cháu thể nhận được. Dứt lời Ngũ Mị lấy tờ giấy trong túi sách ra, đưa cho Nghiêm Kham.

      Thấy ba chữ “Đơn từ chức” to tờ giấy,hai đầu lông mày Nghiêm Kham nhíu lại: “Cháu muốn trở về nước Pháp?”

      Ngũ Mị lắc đầu, nghiêm nghị hiếm thấy: “Cháu dự định đổi công việc.”

      yên lành cháu lại muốn làm càn cái gì vậy? Làm sao có công việc nào thích hợp với đồ lười biếng như cháu hơn dạy học chứ? Sáng chín chiều năm, làm quét thẻ, tăng ca thức đêm, cháu chịu được hả?” thể trách Nghiêm Kham hoài nghi như vậy, bởi vì ở cuộc họp nhận xét giáo viên mỗi học kì, trình độ dạy học và mức độ hoan nghênh của sinh viên đều đứng đầu hệ tiếng Pháp; nhưng kiểm tra đánh giá của giáo vụ xử lí hành chính vĩnh viễn đều là kế cuối, nguyên nhân chỉ có - thường xuyên muộn về sớm, cũng tham gia hội nghị cùng hoạt động của tổ bộ môn.

      Ngũ Mị lời biếng dựa vào ghế so-fa: “Dạy học chán, muốn đổi công việc để vui chơi chút.”

      Nghiêm Kham nghi ngờ nhìn : “Lại có ai đắc tội cháu rồi hả? , lại muốn giày vò ai vậy?”

      “Bác Nghiêm, sao người lại nghĩ con xấu xa vậy chứ?” Ngũ Mị hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.

      Nghiêm Kham cũng mắc mưu: “Đừng làm càn, chú có thể gọi giáo vụ chuyển lớp của cháu đều bắt đầu sau mười giờ.”

      “Chú phân phối như vậy, phải khẳng định cháu là người của chú như trong lời đồn của người ta à”, Ngũ Mị cười xấu xa, “Cháu thể hại chú.”

      Nghiêm Kham nhướng lông mày: “Cháu hại chú còn ít sao? Khi chủ nhiệm hệ gọi điện gọi lên họp là ai thư kí Nghiêm ở trong nhà được? Lúc chủ nhiệm hỏi tội là ai chú ý làm rơi ảnh chụp chung của hai chúng ta dưới đất?”

      Ngũ Mị bĩu môi: “Làm phụ nữ mà, phía phải có người.”

      Nghiêm Kham trừng hai mắt, lại nghe thấy Ngũ Mị bổ sung thêm câu: “Mẹ của cháu vậy.”

      Nghiêm Kham thở dài bất đắc dĩ, lấy điếu thuốc trong hộp thuốc bàn, vừa mới đặt lên môi, bị Ngũ Mị ngồi cuối bàn đoạt lấy.

      “Cẩn thận phổi của chú.”

      Nghiêm Kham im lặng , sau lúc lâu mới thở dài hơi, mở miệng: “Quên , cháu quyết định phương pháp, muốn dạy học dạy. Có gì khó khăn nhất định phải tìm chú, cần luôn cho mình lợi hại, cần trả giá gì cũng có thể đùa giỡn đàn ông tay. Chết đuối luôn là người biết bơi, hiểu chứ?”

      “Cháu hiểu.” Ngũ Mị biết chuyện này thành công, cầm túi xách lên, muốn rời .

      Nghiêm Kham gọi lại: “Quạ Đen , mạng dây chuyền , chú giữ lại cũng dùng tới.”

      Đôi mắt linh động của Ngũ Mị xoay chuyển: “Cháu liền nghe lời đúng vậy.” Vừa vừa nhanh nhẹn cất cái hộp vào trong túi xách.

      Nghiêm Kham buồn cười lắc đầu, lại lấy thuốc lá ra, đốt rồi kẹp ở ngón tay giữa, thỉnh thoảng hút vào hơi. Làn khói màu xanh trắng dần lan tỏa, người đàn ông còn trẻ nữa, gương mặt càng toát ra vẻ mơ màng mà quạnh.

      Ngũ Mị nhịn được nghĩ tới mẹ khi rảnh rỗi ngồi hút thước với : “Nghiêm Kham là người đàn ông thích hợp để nhớ lại khi già” Ở đáy lòng thở dài tiếng, Ngũ Mị quay người rời .

      Sau khi về nhà, Ngũ Mị để ý đến Bất Nhị dang nhào tới, trực tiếp mở máy tính.

      Thịnh thị thông báo tuyển dụng giám đốc quan hệ xã hội. Mặc dù nhất định phải đoạt được công việc này, trước hết online hoàn thành bài khảo nghiệm dài tám mươi phút. Đề bài bên trong vô cùng kì quặc, đa dạng. Thậm chí còn thay đổi lối suy nghĩ. Ví dụ như____

      Giáp câu cá về, Ất hỏi Giáp câu được mấy con. Giáp trả lời: Tôi câu được số lượng cá như sau: sáu con có đầu, chín con có đuôi, tám con chỉ có nửa cơ thể. Xin hỏi rốt cuộc Giáp câu được bao nhiêu con cá?

      Ngũ Mị cười lạnh tiếng, phải là con sao. là thành viên câu lạc bộ Mensa, cực kì kiêu ngạo về thông minh của mình, làm bài thi nhanh, chưa tới hai mươi phút nộp bài. Sau đó chỉ nghe tiếng “Đinh” giòn vang, màn hình ra con số- điểm tối đa, mời chín giờ sáng ba ngày sau mang theo lý lịch sơ lược đến tầng mười hai thuộc Cao Ốc Thịnh thị, bộ quản lí nguồn nhân lực để phỏng vấn.

      Xoay người ôm lấy Bất Nhị, Ngũ Mị đắc ý cong cong khóe môi.

      Hôm phỏng vẫn là ngày đẹp trời. Ngũ Mị bước vào sảnh lớn rộng rãi của Thịnh thị.

      Trợ lí tổng giám đốc bộ quản lí nguồn nhân lực Tạ Dật Phàm vừa nhìn thấy cách đó xa có người đẹp đích thực ngồi, trong lòng khẽ kêu lên quá . Ngay khi nhìn thấy Ngũ Mị ngồi ở giữa đầu óc có chút mờ mịt.

      Đó phải là người đẹp lần trước tgd Thẩm mang đến sao? Bà chủ tương lai đến nộp đơn vào giám đốc bộ quan hệ xã hội của công ty? Đây là cửa hàng gia đình sao?

      Trong đầu hỗn loạn, trợ lí vội vàng báo tình huống cho cấp trực tiếp. Đáy lòng Tạ Dật Phàm tính toán nửa ngày lúc này mới : “Dù sao nữa cúng ta cũng phải chọn vị tiểu thư kia vào vòng ba người cuối cùng, ba người cuối cùng này được tgd Thẩm tự mình phỏng vấn, như vậy ấy có trúng tuyển hay liên quan gì đến chúng ta.”

      (Continue...)
      Last edited by a moderator: 22/12/15
      Chris thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      15tt
      Trong lòng trợ kí thầm khen tiếng “ hổ là lão hồ li” liền vội vã ra ngoài thu xếp.

      Đối với Ngũ Mị mà quá trình phỏng vấn vô cùng nhàm chán. trong những châm ngôn trong đời của chính là “Có chỗ ngồi đứng, có chỗ năn tuyệt đối ngồi.” tại muốn ngồi nghiêm chỉnh, đầu óc thanh tĩnh, mồm miệng ràng, đoan chính trả lời vấn đề qua ba cửa, quả thua gì Bạch Nương Nương vào bát ăn của Pháp Hải*. Cơ cấu vòng phỏng vấn cuối cùng do nhóm kanhx đạo cùng bàn bạc, vốn có thực lực, cho dù nhường cũng có thể trở thành ba người còn lại.

      Sau tiếng rưỡi, Ngũ Mị cùng hai thí sinh khác tiến vào vòng cuối cùng.

      Lúc Thẩm Lục Gia tiến vào phòng họp liếc mắt liền thấy Ngũ Mị mặc váy tơ tằm màu đen tay, hai cánh tay trắng như tuyết hiếm khi quy quy củ củ đặt đầu gối. Sầm Ngạn theo phía sau Thẩm Lục Gia cũng u mê? Đây phải là khách hàng của tổng giám đốc Thẩm sao? Có thể mời tổng giám đốc Thẩm giúp đỡ quản lí tài sản, tất nhiên là có rất nhiều tiền, như vậy tới nộp đơn ứng tuyển chức vụ gd quan hệ xã hội hẳn là có dụng ý khác, chẳng lẽ đây chính là nữ theo đuổi nam chỉ cách tầng sa trong truyền thuyết?

      Tạ Dật Phàm chỉ làm như phát Thẩm Lục Gia hơi hơi nhăn lông mày, kính cẩn lễ phép đưa sơ yếu lí lịch của ba người cho .

      Thẩm Lục Gia ngồi xuống chỗ đối diện ba người, in lặng bắt đầu lật sơ yếu lí lịch.

      Nhìn thấy bằng tốt nghiệp thạc sĩ được học viện chính trị Paris ban hành, trong lòng liền xác định Ngũ Mị là Medea. Nhưng ràng công việc quang vinh, nhàng, tại sao lại từ chức đến nộp đơn xin vào Thịnh thị. Mặc dù học thuyết quan hệ xã hội nổi lên là ngành học hướng về phía mặt trời mọc (ý chỉ ngành quan hệ xã hội hot ý ^^!), tương lai tồi, nhưng ở trong nước nay, dân chúng bình dân đều tràn ngập chuyện sắc tình đối với nghề nghiệp này, người phụ nữ nào đó có chức vụ cao trong quạ hệ xã hội được đánh đồng với kĩ nữ cao cấp.

      Thẩm Lục Gia muốn nhận Ngũ Mị, cho dù tại nằm trong top ba người đứng đầu, cho dù biết này có tính cách mạnh mẽ. Còn về nguyên nhân, nửa là bởi vì có động cơ , nửa còn lại, cũng muốn truy hỏi đến cùng.

      Đến khi nhìn sơ yếu lí lịch hai thí sinh khác, Thẩm Lục Gia bỗng nhiên có quyết định.

      “Rất cám ơn ba vị xem trọng Thịnh thị. Bởi vì ba vị đều rất xuất sắc, nhưng chức vụ gd chỉ có , tôi nghĩ ra vấn đề , trong ba vị ai tả lời chính xác đầu tiên đảm nhiệm chức vụ này.” Sau khi xong, Thẩm Lục Gia bảo Sầm Ngạn đưa cho ba người mỗi người tờ giấy trắng, cây bút lông.

      nay Trái Đất chủ yếu có năm chủng loại gấu sinh sống: gấu Bắc Cực, gấu ngựa, gấu đen, gấu xám cùng gấu nâu Mã Lai. Bây giờ có con gấu rơi vào trong cái bẫy, bẫy rập sâu 19.617 thước, thời gian rơi xuống vừa đúng hai giây. Xin hỏi là con gấu màu gì?” Thẩm Lục Gia chậm rãi ra ván đề.

      Ngũ Mị lập tức liền nhìn mục đích của , hai đợt phỏng vấn trước biết hai người cạnh tranh này đều có bằng kinh tế học, toán cao cấp là môn học bắt buộc của khoa này, Thẩm Lục Gia có lẽ cho rằng dốt toán học nên định dùng đề bài biến thái này đuổi .

      Nằm mơ! Khẽ hừ tiếng từ trong lỗ mũi, Ngũ Mị cầm bút tính toán soàn soạt.

      Chưa đến ba phút, Ngũ Mị ngẩng đầu lên, “Tổng giám đốc thẩm, tôi tính ra, là gấu đen.”

      Trong lòng Thẩm Lục Gia hồi hộp chút, mặt lại bình tĩnh: “Suy nghĩ của Ngũ là…”

      “Căn cứ quãng đường bằng bình phương thời gian nhân tốc độ trọng lực trừ hai, có thể suy ra đề bài này lấy tốc độ gia tăng trọng lực g gần bằng 9.8085. Bởi vì vĩ độ càng lớn tốc độ trọng lực càng tăng, hai vùng đia cực có tốc độ gia tăng trọng lực đạt tới 9.832, xích đạo chie có 9.780, trong lúc đó tốc độ gia tăng trọng lực này đan xen vào hai hướng. Hơn nữa Nam Bán Cầu hầu như có loài gấu sinh sống, cho nên vĩ độ rất có thể là hai bên bốn mươi lăm độ Bắc, loại bỏ gấu Bắc Cực cùng gấu Mã Lai. đất liền có rất ít động vật to lớn hơn so với gấu, cái bẫy này lại vì săn gấu mà tồn tại. Lại bởi vì cái bẫy sâu gần hai mươi thước nên đất ở đó tương đối tơi xốp, gấu xám cùng chủng loại với gấu ngựa, hầu như cũng phân bố ở khu vực vĩ độ cao giống gấu ngựa, thân thể khổng lồ, tính tình lại hung hãn, dễ dàng giết chết, hơn nữa mật gấu, chân gấu bình thường đều lấy từ gấu đen. Vì vậy tổng hợp các suy nghĩ lại phải là gấu đen. Thế nào, tổng giám đốc Thẩm, tôi làm đúng chứ?” Mặt mày Ngũ Mị rực sáng nhìn Thẩm Lục Gia, dáng vẻ có chút kiêu ngạo.

      Ngoại trừ Thẩm Lục Gia, toàn bộ vẻ mặt những người còn lại đều dại ra. Mẹ nó chứ, đề bài kiểu này là cho người làm sao???

      “Giám đốc Ngũ là cực kì tài trí.” Thẩm Lục Gia cười nhạt.

      dám nhận, vẫn còn kém tổng giám đốc Thẩm, có thể nghĩ ra đề bài lợi hại như vậy.” Giọng Ngũ Mị có chút kì lạ, nửa như ca ngợi, nửa như chế giễu.

      Tạ Dật Phàm vội vàng vỗ tay: “Chào mừng gd Ngũ gia nhập tập đoàn Thịnh thị.”

      Trong tiếng vỗ tay, Sầm Ngạn bỗng rùng mình cái, có dự cảm, sợ rằng cuộc sống sau này giống như đề bài con gấu kia, trầm bổng phập phồng.

      Tác giả có lời muốn :

      Điểm thứ nhất: nghiêm chỉnh , cái đề bài con gấu kia trong chương này là đề thi tốt nghiệp trung học phổ thông hằng năm ở Thượng Hải. Phương pháp giải đề cũng là người có tài mạng giải đáp, người đầu óc bình thường như tôi đây tuyệt đối làm được. Bởi vì nam trúc xuất thân toán học, cho vào đây cũng phải để tiếp cận toán học, cũng hi vọng có “Độc giả” khác tố cáo tôi đạo văn. Về phần cái suy nghĩ đột nhiên thay đổi kia, nguồn gốc từ bài tập nghỉ hè của học sinh tiểu học. Tôi trích nguồn.

      Thứ hai: tôi nghĩ chương trước tôi ám chỉ rất ràng rồi, Thương Uyên Thành đối với nữ chính có bất kì ý tưởng gì cả, cá nhân tôi luôn thích Marie Sue, cảm thấy nữ chính phải là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Nam phụ chỉ có Hạ Thương Chu.

      Thứ ba: ….
      Last edited by a moderator: 22/12/15
      Chris thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 16: Lương thực

      Edit: Cún

      Sau khi Ngũ Mị nhận chức mới phát tầng quản lí ngoài ra tất cả đều là phái nam. Vì vậy thành công trở thành đóa hoa đỏ lớn trong dặm lá xanh. Theo lẽ thường, khi mới nhận chức cụp đuôi làm người chắc chắn sai, tuy nhiên từ năm hai mươi mốt tuổi trở Ngũ Mị còn biết thế nào là điệu thấp*

      *Điệu thấp: làm việc khiêm tốn, cẩn thận.

      chưa bao giờ mặc đồ công sở đơn điệu, mỗi ngày ra vào trước người khác luôn là bộ Hoa Thường gọn gàng, trong màu đen, trắng hoặc xám lại lộ ra vẻ đẹp mắt. Đôi giày cao ba tấc luôn phát ra tiếng vọng giòn tan. Nước hoa thuốc phiện thoang thoảng hình như cũng trở thành loại dấu hiệu cá nhân của , vì vậy các nhân viên nữ khác ở Thịnh thị hoàn toàn bài trừ sử dụng nước hoa thuốc phiện, suy cho cùng, cũng chỉ có vài vị phu nhân có thể điều khiển tư tưởng “Thuốc phiện” Đông Phương thần bí, thế giới nước hoa nhiều như vậy, sao phải tự rước lấy nhục chứ.

      Mà vài quản lí cao cấp của Thịnh thị cũng thương nhớ đóa hoa xinh đẹp này, nhất là Davy, người phụ trách vốn nước ngoài này, ngày tuyển dụng xui xẻo ra ngoài, chưa hiểu biết gì bị mùi nước hoa thuốc phiện làm cho hôn mê, tên giặc Tây này liền mượn cớ chạy đến bộ phận quan hệ xã hội, động cơ ràng, đến người ngoài cũng biết là lòng dạ Tư Mã Chiêu. Ngay cả Thẩm Lục Gia người xưa nay mặc kệ chuyện vớ vẩn cũng có nghe thấy đôi điều. nhịn được nhắc nhở vị đàn em của mình này.

      “Davy, chưa bao giờ muốn ép buộc cậu, nhưng trong lúc làm việc cậu cũng phải chú ý ảnh hưởng chút. Theo được biết, Giám đốc Ngũ hình như có bạn trai.” Thẩm Lục Gia quên được cảnh nhìn thấy trong phòng làm việc của Thương Uyên Thành kia.

      Trong con mắt của Davy lộ ra vẻ khổ não: “Đàn à, em Giám đốc Ngũ rồi. Em chưa từng gặp người nào có quyến rũ của phụ nữ Trung Quốc như ấy cả. Em luôn cho rằng phụ nữ Trung Quốc đều khô khan nhàm chán, nhìn thấy Giám đốc Ngũ em mới biết mình giống như ngài Đạt Tây, thiếu chút nữa vì thành kiến mà đánh mất nàng Elizabeth của mình...”

      Thẩm Lục Gia có chút nghe vô, thầm nghĩ thành kiến trong “ngạo mạn cùng thành kiến” là dùng để chỉ nàng Elizabeth có được hay , lại lần đó phải cậu rêu rao tình chân thành ở trước mặt cậu giống như củ cải trắng bình thường đáng tiền sao. Sau đó nhịn được sinh ra oán khí với Ngũ Mị, này căn bản là mầm tai họa. Nước trong đến tay đều bị quấy thành bãi nước đục.

      Davy vẫn còn thao thao bất tuyệt bày tỏ tình cảm tương tư, Thẩm Lục Gia nhíu nhíu lông mày, cao giọng : “Davy, Giám đốc Ngũ có bạn trai.”

      ngờ Davy bị chút ảnh hưởng chút nào: “ sao, kết hôn rồi vẫn có thể li hôn nha. ấy nhất định bị em làm rung động.” Trời mới biết lòng tin tràn ngập đó của là từ đâu ra. thực tế, Ngũ Mị cực kì thích người nước ngoài, thể chịu nổi người con trai đầy lông, mỗi lần nhìn thấy Davy đầy tóc gáy và lông cánh tay màu vàng, lại cảm thấy mình chuyện với con chó lông vàng to lớn.

      Thẩm Lục Gia buồn phiền phất tay cái, ý bảo Davy có thể ra ngoài.


      Davy bây giờ mới để ý hình như tâm tình của ngời đàn này đươch tốt, lúng ta lúng túng ngậm miệng. qua bàn làm việc của Sầm Ngạn, ôm hai bả vai của Sầm Ngạn, lém lút hỏi thăm: “Trợ lí Sầm, tâm tình của đàn gần đây được tốt lắm?”

      Dưới đáy lòng Sầm Ngạn thầm oán: tên quỷ phương Tây nhà vươn tay đến người phụ nữ của Tổng giám đốc Thẩm, tâm tình Tổng giám đốc Thẩm có tốt được ?

      Vậy mà nhìn ánh mắt ngây thơ ngu ngơ như chó lớn của Davy, Sầm Ngạn thở dài, quyết định chỉ điểm cho chút: “Cậu cách xa Giám đốc Ngũ ra chút.”

      Davy khó hiểu: “Vì sao? Trai lớn lấy vợ, lớn gả chồng, tại sao tôi thể theo đuổi Giám đốc Ngũ?”

      Tên quỷ phương Tây này lại có thể dùng thành ngữ phản bác , Sầm Ngạn quả thực muốn chửi cmn, chỉ đành phải ràng hơn chút: “Tổng giám đốc Thẩm đối với Giám đốc Ngũ bình thường.”

      Davy gật đầu cái, Sầm Ngạn vừa cho là hiểu mấu chốt trong đó, liền nghe thấy Davy xoắn đầu lưỡi : “Đó là điều đương nhiên rồi, đàn mặc dù phải là người nhưng vô cùng có phong độ thân sĩ, đối với người phụ nữ duy nhất khẳng định tầm thường rồi.”

      Sầm Ngạn hóa đá trong nháy mắt, tên ngốc này nghe hiểu tiếng người hay sao nha! Cố kiềm lại cảm giác nóng nảy, Sầm Ngạn hạ thấp going, từng chữ : “Giám đốc Ngũ là bạn của Tổng giám đốc Thẩm.”

      “Giám đốc Ngũ là bạn của Tổng giám đốc Thẩm.” giống như vẹt lặp lại lần nữa. Khó trách lúc nãy đàn vẫn nhấn mạnh Giám đốc Ngũ có bạn trai, ra là ngại kích thích trước mặt nha. Davy thở dài hơi, uể oải tiếng: “Tôi hiểu.” Liền kéo lê bước chân nặng nề xa.

      Sầm Ngạn cũng lắc đầu, loại kĩ thuật đần độn này, khiến người ta biết gì.

      Mặt trời từ từ hạ xuống phía Tây.

      Ngũ Mị ra từ phòng làm việc riêng của mình, ném thẻ khách VIP cho trợ lí Lưu Hiểu Nhã, cười : “Lần trước nghe Tiểu Nhã món ăn ở gác Hoa Mai tệ, tấm thẻ này vừa đúng phần tiệc cho bốn người, mọi người .”

      Các dưới quyền lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng. Trong đó có thanh linh hoạt nhất còn cười hì hì hô tiếng: “Lãnh đạo vạn tuế.”

      có việc gì tan việc sớm chút thôi.” Ngũ Mị vẫn tươi cười rồi lại bước vào phòng làm việc. Cho đến khi các kia cười cười xa. mới cởi giày cao gót, khoanh chân ngồi ở ghế xoay to lớn.

      Tuổi của ra cũng chỉ bằng dưới quyền bình thường thôi, cho nên nhất định phải giữ khoảng cách với các . Dù sao con người cũng chỉ là loài có tính cách hèn hạ của sinh vật, sau khi quen thân liền dễ dàng hếch mũi lên mặt. Huống chi so với phụ nữ, lại càng muốn tiếp xúc với nam giới nhiều hơn.

      Qua gần tuần quan sát, phát Thẩm Lục Gia là người hết sức chuyên nghiệp. giống như là cỗ máy được thiết lập hoàn mỹ theo trình tự W mea, hầu như mỗi buổi tối luôn người cuối cùng rời khỏi tòa cao ốc, buổi sáng cũng tới vô cùng sớm. Thỉnh thoảng gặp ở công ty, cũng đều là cảnh tượng vội vàng. cũng hiểu lắm, vị con em thế gia này vì sao lại muốn liều mạng đến như vậy. Lắc đầu, Ngũ Mị lại vùi đầu đọc tư liệu. Tuy là người tập trung, nhưng lúc cần chăm chỉ làm việc hề có chút mơ hồ nào. biết rằng muốn sống yên, chỉ dựa vào vòng eo dương liễu nắm tay trăm triệu lần thể.

      Cho đến khi ngũ tạng bắt đầu kháng nghịm Ngũ Mị mới tắt máy tính để chế độ “sleep”. Nhanh chóng lấy ra túi yến mạch từ trong ngăn kéo, đổ vào li thủy tinh, lại cho thêm hộp sữa bò tươi vào rồi mới mang giày, mang theo cái ly vào phòng giải khát, định dùng lò vi sóng hâm nóng li sữa yến mạch.

      Trong tầng lầu lớn như vậy, cơ bản mọi người hết, chỉ có vài chiếc đèn tường màu trắng tỏa ra ánh sáng mềm mại. Vật mà trong phòng giải khát lại có bóng dáng cao lớn cũng xa lạ gì.

      “Tổng giám đốc Thẩm” Ngũ Mị kêu tiếng.

      Thẩm Lục Gia pha ly nước có chút giật mình quay đầu lại: “Giám đốc Ngũ, vẫn chưa tan việc sao?”

      Ngũ Mị tới trước lò vi sóng, vừa bỏ ly vào trong, sau đó cài đặt thời gian, vừa trả lời Thẩm Lục Gia: “Tôi là học tập Tổng giám đốc Thẩm nha.”

      Lông mày Thẩm Lục Gia nhăn lại, bung tô mì ăn liền trong tay ra, đôi mắt màu nâu chăm chú nhìn Ngũ Mị: “Tại sao lại từ chức? Tại sao lại vào Thịnh thị?”

      Ngũ Mị cười vô tội: “Người chết vì tiền, chim chết vì lương thực. Tất nhiên là vì Tổng giám đốc Thẩm trả lương cao rồi.”

      Biết rất dối, nhưng Thẩm Lục Gia biết phản bác từ đâu, có chút bực mình mở nắp li mì ăn liền ra, xem mì pha được chưa.

      Lúc này lò vi sóng cũng vừa vặn phát ra tiếng đinh giòn vang.

      Mùi thơm chua cay của mì thịt bò lan tỏa vào từng ngóc ngách phòng giải khát, Ngũ Mị cúi đầu nhìn vào trong chén yến mạch nhạt nhẽo, vẻ mặt bi phẫn. phần biết nấu cơm, phần để giữ vóc dáng, ăn thứ đồ này liên tục tuần lễ rồi.

      Mắt thấy Thẩm Lục Gia cầm tô mì sắp rời , Ngũ Mị quyết định phóng túng bản thân cho phép mình ăn thức ăn tốt cho sức khỏe lần, gọi lại: “Tổng giám đốc Thẩm, mì ăn liền tốt cho sức khỏe, chúng ta đổi nhé.”

      “Cám ơn. cần.” Thẩm Lục Gia cungd quay đầu lại.

      Ngũ Mị nguýt bóng lưng cao lớn của người nào đó, khẽ cắn răng, lời : “ ra là tôi muốn ăn mì của …”

      Chắc là cũng biết được rằng đòi đồ ăn là bất lịch , giọng lầu bầu của giống như là ra từ trong cổ họng. Thẩm Lục Gia lại cảm thấy trong lồng ngực sinh ra cảm giác kì lạ, phân biệt được nó rốt cuộc là cái gì, chỉ là dừng bước chân, sau đó xoay người lại, nhàng đặt tô mì lên bàn điều khiển của phòng giải khát, liền rời .

      Ngũ Mị vội vàng kéo lấy tay áo của : “Tổng giám đốc Thẩm, tôi cho , sữa tươi cùng bột yến mạch, dinh dưỡng phong phú, mùi ngon.”

      ngẩng đầu nhìn mình chớp mắt, ấm áp trong lòng bàn tay xuyên thấu qua áo sơ mi xông vào da thịt của mình, Thẩm Lục Gia bỗng buồn cười vô cớ.

      Ngũ Mị để ý, chỉ vô cùng lo lắng mà có gắng nhét cái ly thủy tinh xinh xắn vào tay , liền bưng tô mì lên, ngồi lên ghế chân cao ở phòng giải khát, rồi lấy cái nĩa nhựa, cúi đầu hít sâu cái, sau đó hưng phấn cuộn lên nĩa mì, cẩn thận từng li từng tí đưa vào trong miệng.

      thế giới này có bao nhiêu người phụ nữ vừa lo lắng vòng eo, vừa vui vẻ ăn miếng bánh ngọt đây? Sa đọa luôn mang đến vui vẻ. lại càng ngoại lệ.

      Thẩm Lục Gia nhìn bộ dáng ăn đến hài lòng của Ngũ Mị, nghi ngờ phải ăn tô mì bốn đồng mà là ăn món sơn hào hải vị nào đó. Cúi đầu nhìn ly bột yến mạch còn dư lại hơi ấm tay, chợt cúi đầu cười.

      Thẩm Lục Gia ăn xong trước Ngũ Mị, còn thuận tay rửa sach cái ly. Ngũ Mị vừa uống nước mì, khóe mắt vừa quan sát người đàn ông rửa chén, có chút ngạc nhiên. biết con em bên trong thế gia là ai biết làm việc nhà, lý do quang minh chính đại- con trai tránh xa nhà bếp. Về phần , nay nhà ở căn bản cũng chưa có phòng nào gọi là “phòng bếp”. Loại phẩm chất tốt lên được phòng khách xuống được phòng bếp như Thẩm Lục Gia này biết ngày sau ai là người có phúc hưởng thụ.

      Tác giả muốn suy nghĩ của mình: ở dưới cùng mái hiên, JQ có thể phát triển vèo vèo……
      Last edited by a moderator: 22/12/15
      Chris thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 17: Nhớ lại thời gian như nước

      Editor: Cún

      Những người thích thiên văn học, vào năm 1933 và năm 1946 từng có vụ nổ sao Thiên Long đặc biệt, vào khoảng tám giờ tối nay đến rạng sáng ngày mai đạt tới đỉnh điểm, đến lúc đó, mưa sao băng có thể đạt đến mỗi giờ hai trăm viên bùng nổ rầm rộ, mọi người có hứng thú có thể chọn nơi trống trải hướng Tây Bắc để ngắm mưa sao băng…” Đài radio xe xen kẽ giữa giờ thông báo tin tình hình giao thông phát ra tin tức.

      Hạ Thương Chu ngồi đằng sau vốn nhắm hai mắt đột nhiên mở ra, hỏi trợ lí ở ghế tài xế: “Học Khiêm, cậu có biết nơi nào ở Lận Xuyên thích hơp ngắm sao ?”

      Triển Học Khiêm suy nghĩ chút, : “ cả, núi Long Thần và núi Minh Dương rất thích hợp để ngắm trăng, nhưng mà núi Minh Dương có quân đội nhà họ Đại cư trú, có giấy thông hành sợ là thể qua, vẫn là núi Long Thành có vẻ tốt hơn.

      Hạ Thương Chu “Ừ” tiếng, nữa.

      Triển Học Khiêm len lén nhìn Hạ Thương Chu nhắm mắt dưỡng thần qua gương chiếu hậu, trong bụng nghi ngờ, biết vì sao ông chủ xưa nay mạnh như rồng như hổ đến Lận Xuyên lại giống như bị bệnh dịch gà.

      Cuối hè, mặt trời lặn rất muộn. hơn bảy giờ mà vẫn còn có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng mặt trời màu xanh xám. Đám mây đỏ ở chân trời vẫn chưa lặn xuống, đám mây giống như vảy màu đỏ của cá chép. núi Dương Minh hương nhãn thoang thoảng, Ngũ Mị thích thú mở cửa chiếc Audi Q7 ở đường quốc lộ.

      ngang qua khu vực hạn chế lại, đưa giấy thông hành mượn của Nghiêm Kham ra cửa sổ, vị sĩ quan nhanh chóng kiểm tra rồi cho , còn thực quân lễ với .

      Đến đỉnh núi sắc trời mới trở nên tối hơn. Ngũ Mị đứng ở đỉnh núi, gió đêm thổi lất phất quần áo của , giống như con bướm muốn vỗ cánh bay . Mà Thẩm Lục Gia mình tới từ nhà lớn nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

      Nghe thấy động tĩnh, Ngũ Mị theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Lục Gia, có chút ngoài ý muốn kêu tiếng: “Tổng giám đốc Thẩm.”

      Thẩm Lục Gia sợ nghi ngờ mình là tên cuồng theo dõi, hơi ngượng ngùng giải thích: “Nhà của tôi ở gần đây.”

      Ngũ Mị nhìn Thẩm Lục Gia áo quần màu trắng, mỗi cúc áo là viên trân châu, cười cười tùy ý, tiếp, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời như trước.

      Thẩm Lục Gia lúc này mới để ý áo trắng quần trắng, ngay cả chân cũng mang đôi giày da dê màu trắng được cột bằng dây đều với mũi giày, chỉ là dính bùn, ngay cả ống quần cũng có vài chấm bùn, chẳng qua lại giống như hoàn toàn để ý.

      núi gió thổi vù vù, thỉnh thoảng có con quạ quái gở bay qua vỗ cánh phành phạch như gảy bàn tính.

      “Tổng giám đốc cũng tới ngắm sao?” Ngũ Mị chợt nghiêng đầu hỏi Thẩm Lục Gia.

      “Ừ.” Trong bóng đêm, Thẩm Lục Gia chỉ thấy đôi mắt của Ngũ Mị sáng, dừng chút lại hỏi: “Giám đốc Ngũ đến ngắm sao mình sao?”

      Ngũ Mị có chút buồn cười liếc cái, “ phải Tổng giám đốc Thẩm cũng có ai đến ngắm sao cùng à?”

      Thẩm Lục Gia khẽ nghẹn, có trả lời. Chỉ ôm hai cánh tay nhìn trời.

      Vẻ mặt Ngũ Mị cũng rung động nhìn bầu trời đầy sao. cũng phải là người thích chìm đắm vào quá khứ, nhưng giờ phút này trong lòng cũng có chút gợn sóng áp chế được. Đại khái là con người rất dễ ai cả đường , lúc ban đầu tiếp xúc với thiên văn nguyên nhân vẫn là Hạ Thương Chu, bởi vì ở đại học gã học “Vật lí Địa Cầu”, chỉ là ai ngờ được người học “Vật lí Địa Cầu” đổi nghề làm tài chính, còn làm đến thuận buồm xuôi gió.

      còn nhớ lúc học đại học thích nhất là được Hạ Thương Chu vừa cõng ngắm sao vừa hát “ tảng đá xanh ngàn cái đinh bạc, ngàn cái, vạn cái đếm hết”. cũng từng nhận dạy thêm hai lớp gia sư, chỉ vì có thể cho gã cái kính viễn vọng độ săc nét cao trong series nữ thần chiến thắng của nước Đức. Bây giờ nghĩ lại, khi đó si tình đáng . Nghĩ tới đây, Ngũ Mị bất giác nâng khóe môi, có chút hành động điên rồ như đưa ngón tay trắng mịn viết lên bầu trời chữ “S” ngược.

      Thẩm Lục Gia có chút giật mình nhìn xuống cái, phải biết rằng chòm sao Thiên Long tựa như con rồng uốn éo, từ chòm sao Đại Hùng, quay quanh chòm sao Tiểu Hùng cho đến vùng phụ cận chòm sao Thiên Cầm, đầu của con rồng lớn này ngay tại bên cạnh chòm sao Thiên Cầm, giống như chữ “S” viết ngược. Thẩm Lục Gia bỗng nhiên nhớ tới lúc nhậm chức làm cái đề bài kia, cũng đúng, quả giống như phụ nữ đến ngắm sao theo chủ nghĩa lãng mạn.

      “Giám đốc Ngũ thích thiên văn? Theo tôi được biết phụ nữ thích thiên văn cũng nhiều lắm.” Thẩm Lục Gia giọng lên tiếng.

      Ngũ Mị cười , “Cái này phải cám ơn mẹ của tôi, bà cho phép tôi xem những loại tiểu thuyết linh tinh ốm mà rên, bà cảm thấy những thứ này chỉ làm người ta trở nên yếu ớt, đem tất cả mọi việc như ý quy tội cho số mệnh huyền ảo nào đó chỉ là những từ miệng, có ý nghĩa. Theo ý bà, cho dù là “Làm thế nào mở máy kéo”, “ trăm sáu mươi câu hỏi nuôi cá Chạch” vẫn có giá trị hơn bất kì cuốn tiểu thuyết nào, bởi vì chúng cung cấp kiến thức vững chắc. Cho nên đối với tôi mà , có thể thuộc “Lí Thanh Chiếu” thê thê thảm thảm ưu tư kém xa so với việc có thể dựa vào sao Bắc Đẩu tìm ra hướng Bắc.
      “Nhưng ở học viện ngoại ngữ là giáo viên dạy văn học Pháp.”

      Vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Lục Gia chọc Ngũ Mị càng vui vẻ hơn: “Tổng giám đốc Thẩm, văn học ra chỉ là lời , bộ tiểu thuyết chủ nghĩa đại, có thể nó lừng lẫy xưa nay, tuyệt diệu vô song; cũng có thể có ý nghĩa, nhạt như nước ốc, khen chê đều tùy vào cái miệng. Loại học vấn này, có thể là văn sâu nghĩa lớn gì sao?”

      Thẩm Lục Gia bị chặn họng, á khẩu trả lời được.

      Ngũ Mị lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ tay chút, bỗng nhiên : “ chờ tôi lát.” đợi Thẩm Lục Gia trả lời, liền quay đầu xuống chân núi.

      Thẩm Lục Gia vừa định nhắc cẩn thận dưới chân, lại thấy lại đặc biệt ung dung tự tại.

      Chưa đến hai mươi phút sau, trong làn sương lờ mờ Ngũ Mị tay cầm hail y rượu , tay cầm chai rượu lên.

      Thẩm Lục Gia mới nhìn thấy tay cầm chai sâp panh Bạch Tuyết ướp lạnh, Ngũ Mị nhét vào tay hai cái ly uống rượu. Sau đó liền thấy tay trái cầm chai rượu, tay phải thuần thục mở giấy bạc miệng chai rượu, lại nới lỏng vòng sắt ra. Sau đó nhanh nhẹn dùng ngón cái tay trái ấn nhanh nút gỗ, tay phải cầm thân bình quay từ từ.

      Thẩm Lục Gia thấy dáng vẻ của rất quen thuộc mà xinh đẹp, cũng có ý đinh nghiêng người tránh miệng chai.

      Quả nhiên, thanh như tiếng thở dài của phụ nữ bật ra theo miệng bình, nút gỗ được rút ra ổn định, mặc dù có lượng bọt khí dâng lên nhanh chóng nhưng cũng có bắn tung tóe ra ngoài,

      “Ban đêm đẹp như vây, sao lại có thể có rượu được chứ.” Ngũ Mị nháy nháy mắt với Thẩm Lục Gia, giảo hoạt như con hồ li.

      Thẩm Lục Gia cũng bất giác cúi đầu cười, bưng hai cái ly ổn định.

      Rượu màu da cam nhạt rất nhanh được rót đầy hai ly . Ngũ Mị nhận lấy cái ly, rất tự nhiên cụng cái với Thẩm Lục Gia, rồi ngồi ở cỏ, thoải mái duỗi thẳng hai cái chân dài, hề thương tiếc cái quần FENDI màu trắng đắt giá kia.

      Thẩm Lục Gia đứng bên cạnh , buồn cười lắc đầu cái.

      Ngũ Mị nhấp miếng rượu, tự mình : “Lúc tôi con học cảm thấy chuyện lãng mạn nhất thế giới chính là nhà thiên văn học, sau đó khi ta phát hành tinh mới, lấy tên tôi để đặt tên.”


      đủ lãng mạn.” Thẩm Lục Gia lại lần nữa kk nhịn được cúi đầu bật cười, “Nhưng mà bây giờ cho dù là người phát hành tinh mới , cũng chỉ có thể lấy tên ủy ban đề cử để đặt tên, thể chắc chắn dùng tên của người phát .”

      “Tổng giám đốc Thẩm sao lại tới ngắm sao?” Ngũ Mị nâng cái ly lên, nghiêng đầu hỏi Thẩm Lục Gia.

      Vẻ mặt Thẩm Lục Gia có chút xa vời nhìn bầu trời sao, lát sau mới hơi ngượng ngập : “Tôi chỉ là cảm thấy bầu trời sao chiếu ánh áng huỳnh quang xuống nhân loại trước mắt này ba bốn nghìn tỷ năm ánh sáng, so sánh với dưới này, chút ân oán được mất trong cuộc đời này đáng nhắc tới.” biết xấu hổ cho Ngũ Mị biết, ra ngoài sân thượng ở phòng ngủ của còn lắp đặt bộ kính thiên văn giá trị xa xỉ. Mỗi tối trước khi ngủ, thích ngắm sao trong chốc lát. người, bộ kính thiên văn, trời sao. Trông ống kính, quần tinh chậm rãi lướt qua bầu trời. Chòm sao Thiên Bình ở đầu tiên bên trái, sau đó là chòm sao Xử Nữ, chòm sao Sư Tử, chòm Cự Giải, chòm Song Tử,…

      “Trình độ của Tổng giám đốc Thẩm tốt.” Ngũ Mị có chút nhìn thấu Thẩm Lục Gia rồi, cái con người nghiêm túc cứng nhắc, vị Tổng giám đốc trẻ tuổi cẩn thận trong ấn tượng của lại có thể gắn liền hoạt động ngắm sao lãng mạn này lí tưởng chủ nghĩa sắc thái cao thượng như vậy, đúng là làm người ta thấy líu lưỡi.

      Thẩm Lục Gia nghe ra khen chê trong lời của , cũng vội vã tiếp, chỉ chăm chú nhìn vòm trời xanh lam.

      Bầu trời chọt có đường cung màu bạc, mang theo chút ánh huỳnh quang màu xanh dương, lướt qua phía chân trời nhanh.

      Ngũ Mị mở to hai mắt, nhìn trung nháy mắt.

      Tuy rằng tên là mưa sao băng, nhưng ra mưa sao băng giống như loại trong tưởng tượng của người bình thường… Cảnh tượng mưa sao băng hùng vĩ, giống như mưa sao băng của chòm Thiên Long, số lượng ước tính khoảng mười khối tiếng đồng hồ.

      Hai người đứng ngồi, cũng chuyện với nhau, chỉ là nhìn bầu trời của mình.

      Cho đến khi có môt hơi thở nặng nhọc của đàn ông và tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, Thẩm Lục Gia mới quay đầu lại.

      “Lục Gia, tìm được cháu dễ nha.” Là Yến Kinh Vỹ.

      “Bác Yến.” Thẩm Lục Gia lễ phép chào hỏi.

      Yền Kinh Vỹ nhìn bóng lưng mặc áo trắng ngồi dưới đất, trong lòng thầm kêu ổn, tin đồn vị cháu trai này của là người gần nữ sắc, chưa từng nghe bên người thân thiết nào. Ông cười ha ha hai tiếng, : “ quấy rầy con và bạn chuyện chứ.”

      biết.” Thẩm Lục Gia định giới thiệu Ngũ Mị cho Yến Kinh Vỹ biết, lại thấy Ngũ Mị chợt đứng lên, bỏ lại ly rượu, thẳng mạch xuống chân núi.

      Thẩm Lục Gia hơi nhíu mày, cũng quan tâm Yến Kinh Vỹ ở đây, cất giọng : “Tôi đưa xuống chân núi, trễ vậy rồi, an toàn.”

      “Cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc Thẩm.” Ngũ Mị cũng quay đầu lại, đầu tóc dài đen nhánh gần như phát ra màu xanh trong gió đêm bị thổi giống như dải gấm dao động.

      kia là…”

      Thẩm Lục Gia lúc này mới thu lại ánh mắt, lạnh nhạt : “Giám đốc quan hệ xan hộ Thịnh thị.”

      “Oh oh”, Yến Kinh Vỹ để ý cười , “Là có cá tính.”

      “Bác Yến, tìm con có chuyện gì ?” Thẩm Lục Gia miệng hỏi nhưng mắt vẫn nhìn vào bình rượu và hai cái ly lóe sáng thảm cỏ.

      “Ông bạn già của bác ở Kính Tân tặng bác ít cua đồng, cháu cũng biết đấy, nhà bác chỉ có ba miệng ăn, bác liền mang đến đây tặng chút. Đến nhà cũ cháu ở đó, gọi điện thoại cũng được, nghe bảo vệ cháu lên núi, liền nghĩ lên núi thử vận may, Tu Minh cũng muốn lên theo nhưng nó giày cao gót, lại tiện, bác đành để nó lại chuyện với mẹ cháu.”

      “Vất vả cho bác rồi, chúng ta xuống núi thôi.” Khom lưng nhặt ly rượu cùng chai rượu đất, Thẩm Lục Gia cùng Yến Kinh Vỹ cùng nhau xuống núi.

      Tác giả có lời muốn : lúc viết chương này nhịn được nhớ tới năm đó mượn mưa sao băng chòm Sư Tử ước hẹn hai bên, kết quả chỉ lo ân ân ái ái, đến nửa cái đuôi cũng có nhìn thấy…..
      Last edited by a moderator: 22/12/15
      Chris thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 18: đêm dài

      Edit: Cún

      Ngũ Mị đến giữa sườn núi, thấy chiếc Audi A6, bảng số xe vẫn còn tương đối . Trong lòng biết chắc chắn là xe của Bộ trưởng Bộ Tuyên Truyền vừa mới thăng chức- Yến Kinh Vỹ. Nhớ bảng số xe, vẻ mặt chút thay đổi tiếp tục xuống núi.

      Lấy xe, Ngũ Mị mở cửa xe ra, nhanh chóng đóng lại. Gió đêm mang theo sương sớm lạnh lẽo thổi vào trong xe, da thịt lộ ra bên ngoài hình như còn có cảm giác ướt át.

      Núi Minh Dương dần dần bị Ngũ Mị bỏ xa đằng sau lưng. Vì tắt chạy nhanh quãng đường quốc lộ chưa đầy hai mươi kilomet từ núi Minh Dương sang núi Long Thần. Lúc này đêm khuya, đường vắng rộng rãi người, khoái cảm đua xe mạng lại mới ổn định phần nào cảm giác đè nén khi gặp lại Yến Kinh Vỹ.

      có tinh thần tốt, thấy sườn núi có chiếc xe màu đen thẳng xuống núi, cú ngoặt điêu luyện vượt lên trước xe của . Ngũ Mị trong lòng khó chịu, liền giẫm chân ga, đuổi theo sát chiếc xe kia.

      Htc nhìn kính chiếu hậu bên phải thấy chiếc SUV màu đỏ hơi quen mắt, hình như muốn đua xe cùng gã, ngây người trong chốc lát, chiếc xe kia chạy song song với gã.

      Ngũ Mị muốn phách lối đưa ra ngón giữa. Vậy mà trogn chớp mắt nhìn thấy Hạ Thương Chu cùng gò má tái nhợt kia, kiền đạp thắng xe theo bản năng.

      Htc thấy Ngũ Mị, cũng mạnh mẽ đạp thắng xe.

      Tiếng ma sát chói tai giữa bánh xe và mặt đường vang lên liên tiếp, hai chiếc xe như hai con cua chết, song song mắc cạn giữa đường.

      Cửa kính hai xe đều mở rộng ra. Gió đêm tiến vào trong xe vì tình hình đặc biệt lúc ấy phát ra thanh bén nhọn như tiếng còi.

      Htc nuốt nước miếng cái: “ đúng lúc, lại gặp rồi.”

      Ngũ Mị nghĩ, nhất định là do ly sâm panh lúc trước mới để cho Yến Di Quang “xác chết vùng dậy” trong phút chốc, môi đỏ mọng kẽ nhếch, lại trở thành “Ngũ Mị” dầu muối ăn.

      trễ thế này rồi mà Tổng giám đốc Hạ vẫn còn bôn ba ở bên ngoài, là vất vả.”

      “Cũng thể so được với giáo Ngũ thức khuy dậy sớm, giá dục người đến vất vả.”

      Ngũ Mị cúi đầu cười: “A, lời này của Tổng giám đốc Hạ làm tôi thấy hổ thẹn vô cùng, tôi chỉ là vừa mới xem mưa sao băng núi Dương Minh về thôi.”

      Lòng của Hạ Thương Chu giống như thang máy mất khống chế giữa đường, chợt dừng lại. đêm hè tám năm trước, khi Di Quang tặng gã kính viễn vọng mini “Nữ thần Thắng lợi” của Đức mà gã muốn mua từ lâu từng thề, chỉ cần muốn, gã làm tất cả vì . Lúc đó, Di Quang chỉ cười tủm tỉm chỉ vào ánh trăng hỏi gã: “Em muốn trăng trời cũng hái cho em sao?” Mặc dù chỉ là lời đùa, nhưng mấy năm nay đều dùng giá cao thu thập những mảnh thiên thạch mặt trăng vỡ thế giới. Đáng tiếc, Di Quang thể nhìn thấy. Vậy mà tại sao mỗi lần gặp Ngũ Mị, gã cũng thể kìm lòng mà nhớ đến Di Quang?

      Thu hồi suy nghĩ, Hạ Thương Chu tự với mình Ngũ Mị phải Di Quang, cười yếu ớt : “Oh, đúng lúc , tôi cũng mới đến núi Long Thần ngắm sao về, tiếc là tối nay phải trăng khuyết, nếu có lẽ càng thích hợp ngắm sao hơn.”

      Ngũ Mị cười có chút ác độc: “Dù sao tôi thích chomg Thiên Long, trăng khuyết hay , đối với tôi cũng chả sao cả.”

      Lông mày Hạ Thương Chu khẽ nhếch lên: “Tại sao?”

      “Có lẽ bởi vì tên tiếng của tôi là Medea.” Ngũ Mị cười quyến rũ, có vài phần hương vị ý nghĩa sâu xa, khoát khoát tay với Hạ Thương Chu, cho xe chạy, biến mất trogn đêm tối.

      Htc nhịn được cau mày nhìn hướng xe biến mất.

      Medea, ma nữ ác độc, khốc liệt trong truyền thuyết Hy Lạp kia. Chồng của bà là Jason nhờ vào giúp đỡ của bà lấy được sợ lông cừu vàng, thành hùng cái thế, mà nguyên thân của chòm sao Thiên Long là Độc Long trông coi lông cừu vàng. Có lẽ lúc trước Medea giúp Jason ăn cắp lông cừu vàng bo kịch phía sau xuất . Vì Jason, bà phản bội cha mình, giết chết em trai ruột, rời khỏi quê hương của mình. Nhưng cuối cùng người đàn ông này lại chuẩn bị cưới công chúa Kha Lâm Tư – lòng say mê Phó Thủy Lưu, đầu tiên bà bỏ độc áo quần giết chết vợ mới của chồng, tiếp theo giết chết hai đứa con ruột thịt của mình, cuối cùng ngồi lên chiếc xe xa hoa của thần Thái Dương mãi về, để lại Jason mất hết tất cả….. Thảm khốc như vậy, khiến Hạ Thương Chu nhịn được rùng mình cái.
      Last edited by a moderator: 22/12/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :