1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trả thù Bạch Liên Hoa - Yến Tử Chanh (Chương 21) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10
      Mặc Nhiễm Phong vươn ra đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng của mình, trắng nõn mỹ lệ cằm, hơi câu khởi khóe miệng, trường bào màu đỏ, nhìn nghiêng bên, đường cong gò má xinh đẹp đến cực hạn, tựa như chứa nét tuyệt mỹ u ám đến nghiệt.

      Môi mỏng khẽ mở, hàm chứa vui vẻ: “ ra loài người có mùi ngọt như vậy.”

      Tiêu Mộ Đồng gần như là bản năng sinh lòng giận dữ, cho tới bây giờ chưa có người nào dám khinh bạc nàng! chút do dự vươn tay muốn cho cái tát, hiển nhiên nếu có bản lãnh làm nàng sống lại, còn là nam nhân mạnh nhất tám cõi chắc chắn thể bị đánh phải, ít nhất bị củi mục như Tiêu Mộ Đồng đánh!

      Cổ tay Tiêu Mộ Đồng chính xác là rơi vào lòng bàn tay trắng noãn thon dài của Mặc Nhiễm Phong, Mặc Nhiễm Phong khóe miệng còn hằn sâu vui vẻ hơn: “Các ngươi người phàm có phải hay gọi cái này là cay?” Dừng chút: “Tiểu công chúa của ta, xem ra ngươi những ngọt, mà còn cay, mùi khẳng định tốt, uổng phí ta đây giao dịch với ngươi.”

      Tiêu Mộ Đồng cánh tay che cảnh xuân trước ngực, cái tay bị cầm chặt, chân mày hung hăng vặn chung chỗ, dùng sức muốn rút cổ tay mình ra khỏi tay , nhưng là hiển nhiên lần nữa chứng minh Tiêu Mộ Đồng là cây củi mục, bởi vì nàng những thể rút ra, dù chỉ là chút, còn bị Mặc Nhiễm Phong dùng sức giữ lại, cả người liền đụng vào ngực .

      Tiêu Mộ Đồng nghĩ đến thoạt nhìn gầy, lồng ngực lại cứng như vậy, Tiêu Mộ Đồng đưa tay xoa cái trán, vuốt vuốt, tựa hồ cảm thấy có chỗ nào đúng, khẽ ngẩng đầu, tay mình nhu cái trán, tay còn lại bị Mặc Nhiễm Phong giữ chặt, như vậy thân thể của mình? Lông mi khẽ động, chỉ thấy Mặc Nhiễm Phong cúi đầu, mâu sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm ngực nàng, tựa hồ còn xen lẫn nghi ngờ.

      Tiêu Mộ Đồng sợ run nửa ngày mới phản ứng được, cuống quít lấy tay che lại, thể nhịn nữa rống to: “Còn nhìn! Còn nhìn nữa ta liền móc mắt ngươi ăn!!!!!!”

      Nhưng là Mặc Nhiễm Phong lại bất vi sở động, vẫn như cũ nghiêng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm, phảng phất chưa từng thấy qua, đầy lòng hiếu kỳ.

      Tiêu Mộ Đồng liếc cái cách mình rất xa giá y bình phong, nhất thời sinh ra loại vọng động muốn chết, vì Mặc Nhiễm Phong làm trò lưu manh, đăng đồ tử giờ phút này nắm cổ tay nàng để nàng động, nàng lại đánh lại , quan trọng hơn chính là thể gọi người, chỉ có thể trơ mắt nhìn sàm sỡ nàng!

      Mặc Nhiễm Phong giống như là rốt cuộc nhịn được tò mò, đưa ngón tay đụng hồng châu tuyết trắng mềm mại, ngón trỏ hơi cong, nhàng dưới xoa , tựa như đứa trẻ ngu ngốc lần mò trêu chọc đồ chơi của mình, Mặc Nhiễm Phong đột nhiên vặn khởi chân mày, mím môi mỏng, khóe miệng hơi cong lên, giống như là phát cái gì tốt, bởi vì hồng châu ngực Tiêu Mộ Đồng từ từ thay đổi nhô ra.

      Tiêu Mộ Đồng cả người cứng đờ, huyết dịch cả người cũng vọt tới gò má cùng ót, gò má ửng đỏ mảnh, cho đến bên tai!

      Mặc Nhiễm Phong cái thứ bại hoại nhà ngươi, cư nhiên đùa……nàng 咪.咪!

      (@thoa: Cái này mền dám dịch, mọi người tự hiểu!)

      Tiêu Mộ Đồng trước khi sống lại từng gả , hơn nữa từng có hài tử, chuyện giường trong nàng phải tinh thông, nhưng là ít nhất hiểu biết! Nhưng là trước mắt tên cầm thú này làm gì thế? Tiêu Mộ Đồng căm tức đưa tay muốn đánh , rồi lại bị Mặc Nhiễm Phong lần nữa bắt lấy, vì thấy nàng quá phiền, trực tiếp điểm huyệt vị bả vai nàng, Tiêu Mộ Đồng liền chút cũng thể động.

      Tiêu Mộ Đồng liếc mắt, đời này cư nhiên có chuyện điểm huyệt này sao?

      Lại nghe thấy Mặc Nhiễm Phong dằng dặc mở miệng: “ phải là điểm huyệt, là ta để làm cho thời gian của cơ thể ngươi dừng lại, căn bản có cái gì gọi là điểm huyệt, nên đọc quá nhiều thoại bản.”

      Tiêu Mộ Đồng nhất thời quên mất giờ phút này mình bị ăn đậu hủ, giật mình hỏi: “Làm sao ngươi biết ta nghĩ cái gì?”

      “Cái vấn đề này ngươi hỏi qua, trí thông minh ngươi thấp, trí nhớ cũng kém, đây chỉ là ta nam nhân mạnh nhất tám cõi năng lực trinh thám mà thôi.” Hoàn toàn bộ tự đại.

      Tiêu Mộ Đồng vừa định nổi giận, nhưng trong nháy mắt như bị điện giật, cả người càng thêm căng thẳng cứng nhắc, vì trước mắt là tên khốn kiếp này chỉ lấy tay đụng nàng, mà là còn dùng ngón tay thon dài, giống như dạng bóp bánh bao cầm lấy ngực mềm mại của nàng xoa nắn.

      Tiêu Mộ Đồng trong nháy mắt cảm thấy cả người run lên!

      “Nơi này của ngươi sờ tốt.” Mặc Nhiễm Phong tay xoa xoa nắn nắn, còn quên phê bình cái.

      Tiêu Mộ Đồng cắn răng nghiến lợi nhìn , nếu như trong tay nàng bây giờ có đao, nếu nàng có thể chém , nhất định chém thành hai mãnh, sau đó cầm cho chó ăn! Nhưng là lúc này những có đao mà còn thể chém chết !!

      Tiêu Mộ Đồng cảm thấy, cuộc sống gian nan!

      lúc Tiêu Mộ Đồng cảm thấy tiêu cực nhục nhã, Mặc Nhiễm Phong lại thêm câu làm nàng tuyệt vọng cực kỳ…..

      : “Ta thích cầm cái này, ngươi cố gắng kiên trì hồi, ta muốn chơi thêm chút nữa.”

      Tiêu Mộ Đồng sắc mặt tái nhợt, cơ hồ là khóc lên: “Mặc Nhiễm Phong, bổn công chúa muốn tru di cửu tộc ngươi!”

      “Vũ khí phàm trần đối với ta có hiệu quả, huống chi ta qua hai lần, khi ta xuất , kẻ khác thể thấy ta, ngươi có thể hay thông minh chút?” vừa vô cùng khoái trá nhàng xoa nắn, vừa hài hước mở miệng.

      Tiêu Mộ Đồng cảm thấy cả người mềm nhũn liên tục, hô hấp cũng dồn dập hơn, nàng …….lại có phản ứng……..!!!

      Dù Tiêu Mộ Đồng từng gả , lần đó cũng là do Tô Tĩnh Uyển hãm hại nàng, để cho Vũ Văn Di giận dữ chiếm lấy nàng, nhưng là chuyện giường nam nữ nàng cũng hiểu chút.

      Nhưng nhớ tới đêm đó, nàng khỏi cả người run rẩy, nàng cũng muốn nhớ lại chuyện đáng sợ đêm đó, ngày rất đen, nàng rất đau, cũng rất sợ.

      Nước mắt tự chủ được chảy xuống, sắc mặt dần trắng bệch, Mặc Nhiễm Phong dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng thương tâm rơi lệ, chép miệng, cho là mình chơi quá lâu, chọc cho nàng tức giận thương tâm, liền lộ vẻ tức giận buông nàng ra, cũng giải trừ gian cấm thuật, bĩu môi : “Được rồi, ta chơi, ngươi đừng khóc.”

      gian cấm thuật vừa cỡi ra, Tiêu Mộ Đồng cả người co quắp tê liệt ngã vào trong hồ, nước hồ nháy mắt che lấp đỉnh đầu nàng, nàng cả người xụi lơ vô lự chìm ở đáy nước, cái đêm đó mưa rất lớn, nàng rất sợ, nước mưa cũng giống như bây giờ tựa hồ sắp đem nàng bao phủ, nàng khóc cầu xin Vũ Văn Di muốn như vậy nữa, nàng để xuống lòng tôn nghiêm kiêu ngạo thường ngày của công chúa cầu xin , nhưng là đổi lại động tác còn mãnh liệt hơn! Cũng là từ đêm đó, nàng bắt đầu hận , nàng hận vì ki dễ nàng, nhưng vẫn thích ! Đúng rồi, nàng từ trước vì quá thích Vũ Văn Di, như vậy tuấn dật bá đạo đế vương, nàng vĩnh viễn nhớ hôm đó tế trời, đứng thiên đàn quân lâm thiên hạ, bễ nghễ chúng sanh uy nghiêm và khí phách, nàng cảm thấy chỉ có như vậy mới xứng đôi với người tôn quý như nàng!

      Nhưng bây giờ nàng hận , hận thấu xương, cùng các nam nhân khác thích Tô Tĩnh Uyển, cùng Tô Tĩnh Uyển hãm hại Thái tử ca ca chết trận sa trường, làm hại phụ hoàng mẫu hậu chết thảm!

      Thời điểm nước hồ che phủ Tiêu Mộ Đồng tia lý trí cuối cùng thoáng qua, ánh mắt nàng tia bén nhọn đến kinh người, trong đầu thổi qua vô số hình ảnh kiếp trước, nàng nhất định đem Tô Tĩnh Uyển cùng Vũ Văn Di hành hạ đến chết!

      Mặc Nhiễm Phong từ cao nhìn xuống nàng dưới nước, cũng chưa xem nàng, bởi vì có thể sáng tạo ra gian, ở nơi nào cũng dạng, sợ nước, sợ lửa, sợ hết thảy thứ gì của người phàm, liền cũng cảm thấy Tiêu Mộ Đồng lúc này có gì bình thường, thấy thân thể Tiêu Mộ Đồng từ từ chìm xuống, Mặc Nhiễm Phong mới ý thức được có gì ổn, cuống quít đem nàng vớt lên, ôm ra khỏi hồ nước, ngừng lây động thân thể nàng, nhưng Tiêu Mộ Đồng nửa ngày cũng thấy tỉnh dậy, cả người co rút bắt đầu hôn mê, sắc mặt trắng bệch, Mặc Nhiễm Phong khẽ cau mày, mắt thấy được, nhưng cũng biết làm thế nào cứu nàng.

      Mặc Nhiễm Phong vặn chân mày, khép lại hai mắt, hơi mở động đôi môi, gian từ từ di chuyển, quay ngược lại thời gian Tiêu Mộ Đồng vừa mới xụi lơ rơi vào trong nước, Mặc Nhiễm Phong lập tức kéo nàng lên, ôm đến bờ hồ, cau mày : “Ngươi là chết qua lần, thế nào còn muốn chết thêm lần nữa?”

      Tiêu Mộ Đồng ở trong ngực nặng nề ho khan, đem toàn bộ nước lúc ngã xuống ho khan ra, khóe miệng lại cười : “Ta cho tới bây giờ có quên ta chết thế nào, cũng có quên ta là vì cái gì sống lại! Chết? Tuyệt thể nào, trừ phi có ngày ta báo được thù!”

      “Vậy ngươi vừa rồi là?”

      “Mới vừa rồi là trơn chân.”

      Mặc Nhiễm Phong câu khóe miệng, quả nhiên, cái này mới là Tiêu Mộ Đồng.

      Mặc Nhiễm Phong khẽ cau mày, sắc mặt có chút xám trắng, thuật gian quay ngược, dùng lần liền tổn hại đến bản thân, vì nghịch lưu thời gian là nghịch thiên, nghịch thiên lần, lão thiên tự nhiên muốn tổn thương ngươi lần, nghịch thiên hết sức, liền tổn thương ngươi hết sức! Càng thảm thiết nghịch lưu gian, tổn thương càng lớn.

      Mặc Nhiễm Phong lại cong khóe miệng, mặt mang theo vui vẻ, để cho người bên cạnh nhìn ra nửa điểm đầu mối, huống chi cái người này còn là nửa điểm xem sắc mặt Tiêu Mộ Đồng, chỉ cần hơi hạ sức lực, nàng tuyệt đối phát .

      Vẫn như cũ hài hước thanh : “Người phàm các ngươi làm thế nào để cứu người chết chìm?”

      “Độ khí.” Tiêu Mộ Đồng bông trả lời.

      “Thế nào là độ khí?” Mặc Nhiễm Phong hiếu học.

      “Miệng đối miệng.” Tiêu Mộ Đồng vẫn như cũ yên lòng.

      “Như vậy?” Hỏi xong liền đem môi dán lên môi nàng.

      Tiêu Mộ Đồng hai mắt trợn to, lập tức dùng cả hay tay hay chân đá , Mặc Nhiễm Phong mỉm cười buông nàng ra: “Ta là cứu ngươi, làm gì táy máy tay chân?”

      “Táy máy tay chân chính là ngươi! Huống chi ta bây giờ có chết chìm, nơi nào cần ngươi cứu?” Tiêu Mộ Đồng trừng mắt , thuận tiện kéo giá y bình phong bên cạnh đem quần sam đắp ở trước ngực.

      Mặc Nhiễm Phong bật cười: “A, ta chẳng qua là đền bù ta mới vừa rồi bỏ qua cơ hội.”

      Tiêu Mộ Đồng tiếp tục trừng , giùng giằng muốn từ trong ngực ngồi dậy, Mặc Nhiễm Phong ngăn cản, bời thân thể ngày càng khó chịu, nhất định phải trở lại gian của mình tịnh dưỡng nghĩ ngơi.

      Tiêu Mộ Đồng đứng lên, lập tức xoay người nhanh chóng mặc quần áo vào tử tế, chờ lần nữa xoay người, Mặc Nhiễm Phong thấy đâu, Tiêu Mộ Đồng cau mày, ra mới vừa rồi trí nhớ nàng đều có, bao gồm nàng sắp chết cũng có, là cứu nàng!

      Tiêu Mộ Đồng bắt đầu nhìn thẳng vào thực lực của Mặc Nhiễm Phong, có thể làm đông thời gian, năng lực nghịch lưu gian, còn có thể dễ dàng học hiểu lòng người, nếu là lấy được giúp đỡ của , có phải hay càng làm ít mà được nhiều?

      Tiêu Mộ Đồng mím môi vui vẻ kêu mấy tiếng Mặc Nhiễm Phong, nhưng là ai trả lời nàng.

      Cứ như thế mấy ngày, nàng cố gắng cùng Mặc Nhiễm Phong liên lạc, nhưng cũng có kết quả.

      **

      Triêu Dương điện, trong phòng chứa củi, Tô Tĩnh Uyển chật vật bửa củi, lảo đảo lắc lư thân thể phản phất như lá cây mùa thu phiêu linh, nhìn quả làm người thương tiếc, chỉ tiêc là Tiêu Mộ Đồng phân phó, mọi nơi Tô Tĩnh Uyển đều phải làm, phương viên trong vòng mười dặm được xuất người nào, tất cả những việc khổ sai dơ bẩn nhất của Triêu Dương điện nàng ta đều phải làm, làm xong có cơm ăn, làm xong mà qua giờ cũng được ăn, Tiêu Mộ Đồng là muốn từ thân thể nàng ta cả người hành hạ, từ từ đối với cuộc sống nàng ta, làm nàng ta chán ghét bản thân hèn hạ ti tiện, làm cho nàng ta sống bằng chết.

      **

      Đông Cung

      Tiêu Thần Dần ngồi ở vị trí chủ vị, đem ly trà trong tay đặt xuống án bên cạnh, hơi liếc mắt nhìn phía dưới lang thôn hổ yết Tô Tĩnh Uyển, chân mày hung hăng nhíu lại.

      “Công chúa gần đây có gì khác thường?” Lãnh lệ thanh vang lên, toàn bộ ôn nhu ngày thường hoàn toàn biến mất, sợ rằng chỉ có Tiêu Mộ Đồng người cho là ôn nhuận như ngọc ? Bởi chỉ ở trước mặt nàng mới như vậy, người người cũng biết Thái tử Tiêu Thần Dần xử quả quyết ngoan tuyệt!

      Tô Tĩnh Uyển lập tức quỳ xuống, tựa đầu dập đầu đất, hung hăng nuốt xuống thức ăn trong miệng: “Công chúa cũng có gì khác thường, chỉ qua là mực gọi tên người gọi là Mặc Nhiễm Phong.”

      “A?” Con ngươi đen nhánh thay đổi càng thêm trầm, hơi hí mắt: “Ngươi lui xuống .”

      “Vâng, nô tỳ cáo lui.

      “Lý Phúc, điều tra chút xem Mặc Nhiễm Phong là ai?”

      “Vâng.”

      Có nô tài lên dọn dẹp chén đũa Tô Tĩnh Uyển vừa dùng, Tiêu Thần Dần ngưng mi lạnh lùng : “Ngay cả cái bàn cũng vứt bỏ!!” Dứt lời liền hướng nội thất , hiển nhiên là tức giận, cũng biết cổ tức giận của từ đâu đến?
      Trâu, linhdiep17, Bò đeo nơ2 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 11
      Tô Tĩnh Uyển từ Đông Cung ra, khuôn mặt trắng bệch lôi thôi mấy ngày lên tiếp cuối cùng nở ra nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng bầu trời, khóe miệng càng vui vẻ cong lên: “Tiêu Mộ Đồng, dựa vào cái gì ngươi vừa sinh ra liền tôn quý, vừa sinh ra liền được người thổi phồng nâng niu trong lòng bàn tay, mà ta chẳng qua là tên khất cải bị giẫm đạp ở đầu đường xó chợ, nếu ông trời bất công, như vậy ta cũng phải làm cho ngươi sống bằng chết, bây giờ ta cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của ngươi?” Tô Tĩnh Uyển tiếp tục hướng phòng mình , trong lòng tràn ngập vui mừng sắp có thể trả thù Tiêu Mộ Đồng.

      Thái tử để nàng ở lại bên người Tiêu Mộ Đồng, giám thị nhất cử nhất động của Tiêu Mộ Đồng, nghĩ như vậy, Thái tử Tiêu Thần Dần cũng như vẻ ngoài ôn nhuận, như thế đối với Tiêu Mộ Đồng rất tốt, nghĩ thế, Tô Tĩnh Uyển tự chủ được cong khóe miệng, dưới chân bước càng nhanh hơn, trong lòng càng cao hứng hơn mấy phần, càng làm cho nàng cao hứng là, nàng phát bí mật kinh thiên động địa, bí mật vừa ra, cho dù cũng chỉ là lời đồn, cũng có thể để Tiêu Mộ Đồng thân bại danh liệt, thậm chí toàn bộ hoàng tộc Tiêu gia cũng ngu dốt thẹn thùng!

      Hôm nay khi Tô Tĩnh Uyển báo cáo Tiêu Thần Dần rằng Tiêu Mộ Đồng mấy ngày hôm nay mực tìm nam nhân tên Mặc Nhiễm Phong, nàng ràng nhìn thấy sắc mặt Tiêu Thần Dần lập tức trở nên trầm, con ngươi đen nháy hơi nheo lại, môi mỏng đích mím chặt, tựa hồ khi có người đụng , cũng có thể lập tức đem lửa giận phát tiết ra, vẻ mặt như thế, Tô Tĩnh Uyển thấy hết trong mắt, thời điểm nàng vẫn còn là tên khất cái, mặc dù ăn mặc xấu xí dơ dáy, nhưng nàng chỉ cần làm mặt hồn nhiên, như vậy nàng liền được ăn no, hết lần này đến lần khác những nam nhân có đồ ăn ngon, người người đều tranh nhau đem đồ ăn cho nàng, những nam nhân khi thấy nàng ăn đồ ăn của kẻ khác bọn liền biểu khí chịu, đó chính là biểu tình của Tiêu Thần Dần vừa rồi!

      Đó là……ghen tỵ!

      Giữa nam nhân, phải gọi là…….ghen!

      Tiêu Thần Dần có chức vị cao, đây là muốn chiếm làm của riêng!

      Nhưng vô luận là ghen tỵ, ghen, hay muốn chiếm làm của riêng, những chữ này đều dùng để hình dung tình cảm người nam nhân đối người nữ nhân, mà phải……..ca ca đối với muội muội!

      Thời điểm Tô Tĩnh Uyển ý thức được điểm này, trong lòng càng cao hứng hơn: “Tiêu Mộ Đồng, ngươi dám đem ta hành hạ thảm như vậy, ta liền để ngươi sống bằng chết.”

      Tô Tĩnh Uyển ra như vậy liền vui vẻ, rồi trở về như cũ mặt Bạch Liên Hoa, ánh mắt thương hại, cùng bộ biểu lộ huyễn nhiên muốn khóc, phối hợp hàm răng khẽ cắn môi dưới, lộ ra quật cường ương ngạnh, hoàn tất, liền hài lòng trở về, thản nhiên giống như vừa mới rồi cái gì cũng có phát sinh, người dưới ánh trăng, như đóa Bạch Liên mặt nước.

      (Bạch Liên = Hoa sen, Bạch Liên Hoa – những đứa hai mặt thích giả làm bộ hiền lành.)

      Hiển nhiên Tô Tĩnh Uyển đánh giá quá thấp Tiêu Mộ Đồng, Tiêu Mộ Đồng có cho nàng ta cơ hội tán lời đồn, bởi Tiêu Mộ Đồng ở trong chủ điện chờ nàng ta!

      Thời điểm Tô Tĩnh Uyển được báo công chúa ở chủ điện chờ nàng ta, sắc mặt lập tức trắng bệch, cuống quít chạt Triêu Dương điện, cửa chính bị Tôn ma ma ngăn lại.

      “Tôn ma ma, mới vừa rồi Tĩnh Châu tỷ tỷ công chúa gọi ta đến chủ điện, vì sao lại ngăn nô tỳ ở cửa?” Tĩnh Châu cũng là cung nữ hạ đẳng, nhưng Tiêu Mộ Đồng cực ghét Tô Tĩnh Uyển, toàn bộ Triêu Dương điện hẳn tìm được nô tài nào thấp hơn nàng ta, cho nên với thân phận tại, Tô Tĩnh Uyển thấy ai cũng phải thêm tiếng tỷ tỷ.

      Tôn ma ma chính là lão ma ma ngày hôm đó dùng những thứ lạnh như băng kia, dùng nó phá tấm thân xử nữ của Tô Tĩnh Uyển, trong lòng nàng ta hận thể thiên đao vạn quả, bầm thay vạn đoạn, nữa tỏa cốt dương hôi, nhưng bây giờ nàng ta lại trợn to ánh mắt vô tội nhìn Tôn ma ma, hàm răng khẽ cắn môi dưới, bộ sợ lại quật cường, vẻ mặt vừa dị thường vô tội.

      Hiển nhiên Tôn ma ma bị bộ mặt này lường gạt, dù sao cũng là lão nhân trong cung, cái dạng ngưu quỷ xà thần nào mà chưa từng thấy qua!

      Tôn ma ma sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, lời cũng lạnh như băng, lão khí hoành thu: “Công chúa chính là để ta ở đây chờ ngươi.”

      “Thế làm phiền ma ma.” Tô Tĩnh Uyển cúi đầu vuốt cằm bày tỏ tôn kính.

      Tôn ma ma liếc nàng ta cái, nhắm mắt, quay mặt sang bên, nhìn về phía khác, tiếp tục : “Từ lúc công chúa truyền ngươi tới qua khắc đồng hồ, mà ngươi cung nữ hạ đẳng lại dám để cho công chúa chờ, tội đáng bị giết, nhưng công chúa là người nhân từ, ở để trong hậu cung sát sinh, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”

      Tôn ma ma dứt lời, cũng hạ văn, xoay người hướng đại môn mà .

      Tô Tĩnh Uyển hơi nhăn chân mày, thế nào cũng trừng phạt cái gì? Chẳng lẽ chỉ mà thôi sao? Còn có từ phòng chứa củi đến chủ điện, coi như chạy, khắc đồng hồ cũng là chạy kịp, tại Tiêu Mộ Đồng như vậy, ro ràng là cố ý làm nàng thoải mái, nhưng dù cho là thoải mái, nàng cũng có thể dùng biện pháp khác, công chúa giống như biết hết mọi chuyện, hoàn toàn bị ánh mắt vô tội nàng đầu độc, còn có toàn bộ người điện Triêu Dương, người người đều giống như đề phòng nàng, để cho nàng dù có bản lãnh cũng có chỗ dụng võ, điều này làm Tô Tĩnh Uyển nghi ngờ cùng khổ não.

      Mới qua ngưỡng cửa, Tô Tĩnh Uyển lập tức hiểu tội sống khó tha là cái tội gì, sắc mặt nháy mắt hôi bại giống như tro tàn.

      Chỉ thấy Tôn ma ma ở bên, nhìn nàng cái, tiếp tục nghiêm túc khanh thương : “Công chúa có lệnh, ngươi đến chậm, công chúa đại ân xá tội, ngươi nên cảm kích, cho nên hôm nay nếu muốn ra mắt công chúa, liền phải dùng chân qua cái này tạ ơn.”

      Nếu là đường tạ ơn, chính là đường đầy lửa đỏ than, sau đó ở phía vải trãi mảnh vụn thủy tinh, bất luận nếu giẫm phải than đỏ thế nào đau đớn, cũng bị những mãnh vụn thủy tinh ghim vào lòng bàn chân, càng thêm toàn thân đau đớn, Tô Tĩnh Uyển suy nghĩ lúc, liền cảm giác cả người ngừng run rẩy sợ hãi, hơn nữa là chân ! Nàng tuyệt kiên trì nổi! Tiêu Mộ Đồng quả là lòng dạ ác độc!!!!

      (@thoa: Oan có đầu nợ có chủ.)

      Trước mắt…..

      Tô Tĩnh Uyển lập tức cất ánh mắt ướt át đầm đìa, vô tội nhìn Tôn ma ma, giọng hô: “Tôn ma ma, đường như vậy, nếu nô tỳ xuống, nô tỳ…..”

      Tô Tĩnh Uyển như vậy bộ dáng muốn lại thôi quả làm người ta sinh lòng thương tiếc, chỉ tiếc đối tượng là người nhìn quen chém giết trong cung, tình đầu, nụ hôn đầu, đêm đầu tiên lão ma ma năm mươi tuổi đều trải qua! Vì vậy nàng ta chiêu này càng làm cho ma ma nhịn được nữa!!!

      Do đó Tôn ma ma càng thêm lãnh tuyệt : “ dám ? Lão nô lập tức gặp công chúa phục mệnh, tội sống nếu muốn, vậy liền chỉ còn dư lại đường chết.” Dứt lời liền xoay người chính điện.

      Tôn ma ma vừa bước ra bước, liền nghe Tô Tĩnh Uyển gọi lại: “Ma ma, chậm .” Dừng chút: “Nô tỳ .”

      Tôn ma ma từ lỗ mũi hừ vui vẻ, phảng phất là sớm dự liệu được bèn xoay người, lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng ta : “Vậy liền , trễ nữa, công chúa sợ là muốn ngủ.”

      Tô Tĩnh Uyển nắm chặt quả đấm, mím môi, ngồi xổm người xuống chậm rãi cởi giày mình ra, chậm rãi đặt chân lên con đường tạ ơn, nhìn nửa ngày, nhưng thủy chung dám tới, nhưng nếu , liền chỉ có con đường chết, khẽ cắn răng, tâm quặn, nhấc chân muốn đạp xuống , vừa mới đạp xuống , liền nghe Tôn ma ma : “Chậm .”

      Tô Tĩnh Uyển dừng lại, nhất thời trong lòng mừng thầm, cho là cần rồi, vừa định mở miệng tạ ơn, lại nhìn thấy Tôn ma ma đưa tới cành liễu .

      Tô Tĩnh Uyển lăng sợ run nhìn cành liễu trong tay Tôn ma ma, hiểu chuyện gì.

      Tôn ma ma chê cười tiếng, giải thích: “Công chúa cố ý phân phó, sợ ngươi la lớn, làm ảnh hưởng người bên cạnh, công chúa ban đêm ghét nhất là ầm ĩ.”

      Tô Tĩnh Uyển nhất thời tâm như tro tan, ngón tay run run nhận lấy cành liễu, Tô Tĩnh Uyển nhìn cành liễu xấu xí trong tay, lòng càng thêm thống hận, đây là sỉ nhục lớn nhất đời nàng, nhưng lúc này, nàng cần phải đem sỉ nhục ngậm lại trong miệng, nhấc chân bước vào than lửa con đường tạ ơn.

      Mới vừa bước chân, cả người liền như muốn ngã, mới bước, sắc mặt trắng bệch, cái trán đầy mồ hôi, thân thể ngã trái ngã phải, nén đoạn, rốt cục ngã xuống, bàn tay lại xanh chạm vào than lửa, làm bị nướng, Tô Tĩnh Uyển cả người cũng bị than lửa chích nướng.

      Lầu hai tại chính điện của Triêu Dương điện, Tiêu Mộ Đồn ngay lan can mà đứng , cúi đầu nhìn Tô Tĩnh Uyển ở lầu dưới ngã xuống, mặt bàn chân mảnh cháy đen, ngay cả tay cũng liền mảnh nám đen.

      Nhìn nàng ta mặt mũi trắng bệch, vẻ mặt thống khổ, ánh mắt tuyệt vọng, cùng với thống hận có biện pháp trả thù, Tiêu Mộ Đồng cảm thấy cả người khoan khoái, Tô Tĩnh Uyển, ngươi thường đến thế sao? Là ngươi lúc trước làm ta thống khổ, hôm nay ta muốn ngàn lần trăm lần trả lại cho ngươi, để cho ngươi biết cái gì là thống khổ tuyệt vọng!

      Tô Tĩnh Uyển qua con đường dài, cả người thể đứng vững, chỉ có thể té ngã xuống đất, Tôn ma ma bỏ qua cho nàng ta, lạnh lùng : “Ở chỗ này chờ, ta thông báo công chúa.”

      Tô Tĩnh Uyển nằm mặt đất, đầu tựa vào cánh tay, ánh mắt ngoan lệ như sóng trào lưu chuyển! Tiêu Mộ Đồng đây là ngươi ép ta!

      Qua hồi lâu, Tôn ma ma ra ngoài, đứng ở bậc thang, từ cao nhìn xuống Tô Tĩnh Uyển nằm mặt đất : “Công chúa ngủ, ngươi trở về .”

      Tô Tĩnh Uyển đau đến mất lý trí, hung hăng nắm chặt quả đấm, ngủ? a! phải khắc đồng hồ tuyên truyền nàng sao? Bây giờ lại ngủ? Như vậy đây là cái gì? Chỉ là vì để có thể nhìn thấy nàng bị vũ nhục, hành hạ bữa?

      Thấy Tô Tĩnh Uyển nửa ngày có động tĩnh, Tôn ma ma nhìn hướng hai nô tài ở cứa, hai nô tài liền tâm lĩnh thần hội đến đây, kéo người nằm mặt đất Tô Tĩnh Uyển, đem nàng ta rời khỏi chính điện của Triêu Dương điện, sau đó lập tức lại có nô tài đến quét dọn lửa than.

      Tôn ma ma lạnh lùng nhìn người trong sân, phan phó: “Chuyện hôm nay các ngươi cái gì cũng thấy, biết ? Nếu là ngày mai lão nhân ta nghe thấy trong cung nửa lời rỗi rãnh bể ngữ, khi đó phải là có thể chết đơn giản, Tô Tĩnh Uyển là kết quả mà các ngươi thấy.”

      Hai nô tài ném Tô Tĩnh Uyển lại vào phòng củi, lập tức đóng cửa phòng, lúc gần còn quên bỏ lại câu: “ xui, lại bị nàng ta liên lụy đến phòng chứa củi, chúng ta dù gì cũng là nô tài ở chánh điện.”

      Tô Tĩnh Uyển hôn mê, mơ hồ nghe thấy, quả đấm lần nữa từ từ từng chút nắm chặt, Tiêu Mộ Đồng, ngươi chờ xem….ta luôn có thể cho ngươi thân bại danh liệt, sống bằng chết…..
      Trâulinhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12
      Triêu Dương điện, giờ phút này Tôn ma ma bẩm báo lại với Tiêu Mộ Đồng ngồi ghế mềm ở lan can lầu hai: “Công chúa, nàng ta gần như chết.”

      Tiêu Mộ Đồng tựa đầu vào ghế dựa, nhắm mắt lạt, ánh sáng từ đèn lồng cùng ánh trăng phối hợp in lên mặt tinh sảo trắng noãn, mờ ảo, nhìn biểu lộ, chỉ nghe thấy thanh nhàn nhạt: “A? Đừng để cho nàng ta chết, bổn công chúa còn chưa có chơi đủ đây?”

      “Cái này…..có cần cho người xem nàng ta chút? Vết bổng có chút dọa người, ngày sau công chúa thấy, sợ là bị giật mình.” Tôn ma ma cẩn thận nhắc nhở.

      Tiêu Mộ Đồng vẫn như cũ dựa vào ghế phe phẩy quạt, cũng mở mắt, giọng : “Chờ đến lúc gần chết rồi hẵng .”

      “Vâng, nô tài hiểu được.” Tôn ma ma khom người lui về phía sau.

      Ngọc Nhi do dự chút, muốn tiến lên, lại vừa dám tiến lên, nhưng lại cảm thấy cần phải tiến lên, gấp gáp, có chuyện muốn , nhưng lại dám mở miệng, đôi môi mím chặt, chân mày cũng vặn chặt, nhìn Tiêu Mộ Đồng, khuôn mặt lo âu, nàng có nên hay đem những gì mới vừa thấy cho công chúa?

      “Ngọc Nhi, ngươi có phải hay thoải mái?” Tôn ma ma nhìn Ngọc Nhi hơn nửa ngày .

      Ngọc Nhi nghe thấy Tôn ma ma hỏi, tựa như tìm được biện pháp giải quyết, Tôn ma ma là lão ma ma trong điện Triêu Dương, là người nhìn Tiêu Mộ Đồng lớn lên, vì bà có con cái, cho nên đối với Tiêu Mộ Đồng chăm sóc phá lệ tỉ mỉ, Tiêu Mộ Đồng khi còn bé có lần sốt cao lùi, ngự y dám kê đơn thuốc nặng cho trẻ , cho nên mãi thấy khá hơn, Tôn ma ma liền băng thiên tuyết địa cho đến trưa, sau đó trở lại Triêu Dương điện ôm Tiêu Mộ Đồng hạ sốt, đối với nàng rất tốt, đừng tại Triêu Dương điện, chính là các cung nhân thái giám các cung khác cũng phải kính trọng mười phần, Ngọc Nhi nhón chân, ở bên tai Tôn ma ma phen những gì mình nhìn thấy, chỉ thấy Tôn ma ma vặn khởi chân mày, mặt lộ vẻ khó xử.

      Tiêu Mộ Đồng vẫn như cũ mở mắt, chẳng qua là khẽ cười : “Tôn ma ma, ngươi nhìn xem chút đường tạ ơn phía bên ngoài quét dọn xong chưa? Nếu là chưa sạch cũng đừng quét, bảo Ngọc Nhi cũng thử xem, nếm thử chút tư vị, như vậy nàng liền dám sau lưng ta xầm xì bàn tán.”

      Tôn ma ma cùng Ngọc Nhi lập tức quỳ xuống: “Công chúa tha mạng.”

      “Tha mạng cũng có thể, ngươi cho bổn công chúa nghe xem ngươi vừa rồi cái gì?”

      Ngọc Nhi nhìn Tiêu Mộ Đồng vẫn nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn Tôn ma ma quỳ gối bên cạnh, còn chưa biết phải mở miệng thế nào, Tôn ma ma nhìn Ngọc Nhi cái, chân mày vặn chung chỗ, chuyện này nếu bà còn được, Ngọc Nhi là cái nha đầu biết chuyện nặng , nếu kích thích công chúa, để công chúa tức giận mình liền xong.

      “Bẩm công chúa, Ngọc Nhi vừa nhìn thấy Tô Tĩnh Uyển lúc nửa đêm ra ngoài, có trong phòng chứa củi.” Tôn ma ma cẩn thận bẩm báo.

      “Vậy ở đâu? Hoàng cung là nơi tiện nô có thể tùy ý lại sao?” Tiêu Mộ Đồng chê cười .

      Tôn ma ma hơi cúi đầu, nửa ngày vẫn mở miệng, trong cung người người đều biết công chúa và thái tử rất thân cận.

      Thái tử đối công chúa sủng ái đến mức có thể khiến nữ nhân trong thiên hạ ghen tỵ, ràng là nam tử địa vị cao quý tuấn dật, lại có thể cưng chiều như vậy vô pháp vô thiên.

      Hôm nay nếu cho công chúa, người nàng thích nhất lại cư nhiên gặp mặt người nàng ghết nhất! Công chúa tất nhiên là thể tiếp nhận, nhưng cũng thể lừa công chúa, do dự nên làm thế nào cho phải, liền nghe thấy giọng Tiêu Mộ Đồng nhịn được lần nữa hỏi: “ đâu?”

      “Công chúa thứ tội.” Tôn ma ma lập tức đem đầu dập xuống.

      Tiêu Mộ Đồng để ý Tôn ma ma, thấy các nàng mực ấp úng, trong lòng liền hiểu chuyện này , Tô Tĩnh Uyển đến giờ còn an phận sao? Xem ra nàng còn xem thường nàng ta quá! Mở mắt nhìn Ngọc Nhi quỳ mặt đất hỏi: “Ngọc Nhi ngươi ta biết, đâu?”

      Ngọc Nhi bị dọa đến , công chúa vừa mở mắt, trong ánh mắt lại hàm chứa bén nhọn dọa nàng sợ hãi, công chúa thường ngày mặc dù phi dương bạt hổ, nhưng là chưa bao giờ có ánh mắt sắc bén như thế, Ngọc Nhi sợ hãi run rẩy, vì vậy miệng run run, : “Là Đông Cung.”

      “Cái gì?!!!!” Tiêu Mộ Đồng nháy mắt đứng lên, sau lưng ghế còn ngừng đung đưa, có thể thấy được Tiêu Mộ Đồng vừa rồi bị chấn động như thế nào, cho dù là ai cũng có thể thân cận Tô Tĩnh Uyển, duy nhất Thái tử ca ca là thể, bởi nàng biết Thái tử ca ca vì Tô Tĩnh Uyển bỏ ra cái gì, mà nàng cũng bởi vì như vậy mà mất Thái tử ca ca! Nàng Tiêu Mộ Đồng nhất định để chuyện đó phát sinh lần nữa.

      Tiêu Mộ Đồng phiền não sãi bước hướng lầu dưới, cũng cẩn thận đạp vào vạt áo, thiếu chút nữa liền té, cũng may Ngọc Nhi là tiểu nha đầu nhanh nhẹn, lập tức chạy đến trước cản Tiêu Mộ Đồng ngã xuống.

      Tôn ma ma cuống quít đỡ Tiêu Mộ Đồng, mặt lo lắng hỏi: “Công chúa việc gì chứ?”

      Tiêu Mộ Đồng đưa tay quẹt mắt, để cho ánh mắt có chút ướt át mơ hồ sáng ngời chút, Tôn ma ma nhìn khóe mắt Tiêu Mộ Đồng hơi ươn ướt, lòng lập tức hoảng hốt, cuống quít tra xét từ xuống dưới, mặt mũi lo lắng hỏi: “Công chúa có phải hay ngã xuống nơi nào? Nơi nào ngã xuống?”

      Tiêu Mộ Đồng xoay người, hung hăng bắt lấy cánh tay Tôn ma ma, thanh có chút nghẹn ngào: “Thái tử ca ca thể! Dù là ai cũng có thể, chỉ có Thái tử ca ca là thể.”

      Tôn ma ma nhìn thấy Tiêu Mộ Đồng thương tâm như vậy, mặc dù trước đây công chúa cũng hay khóc, nhưng lần này lại khóc? Nàng là công chúa, tính tình có chút thất thường là bình thường, Tôn ma ma thấy cũng trách, nhưng bây giờ xem ra, công chúa là thương tâm, sợ hãi!

      Đến tột cùng tại sao công chúa lại ghét Tô Tĩnh Uyển như thế? Tôn ma ma hơi nhăn chân mày, bất kể là nguyên nhân gì, chọc công chúa khóc là tử tội, cho dù công chúa làm gì nàng ta, Tôn ma ma bà cũng nhất định để nàng sống tử tế!

      Hồi lâu, Tiêu Mộ Đồng bình tâm lại, nhắm mắt, rồi mở mắt, ánh mắt như vậy liền bén nhọn kinh người, Tô Tĩnh Uyển nếu như ngươi an phận, như vậy bổn công chúa phả hủy hết thảy của ngươi để ngươi thể dùng đến cái kỷ thuật Bạc Liên Hoa đó! Lần trước là trinh tiết, lần này là tứ chi, như thế lần sau bắt đầu từ mặt ngươi!

      Tiêu Mộ Đồng buông cánh tay của Tôn ma ma, từng bước từng bước xuống lầu, vừa vừa lạnh nhạt : “Ta ngã, đem nàng ta đẩy vào địa ngục, ta tuyệt ngã xuống.” Nàng những muốn ngược nàng ta, nàng còn muốn bảo vệ tốt những thứ nàng ta từng đoạt mất của nàng!

      **

      Đông Cung, Tiêu Thần Dần vừa xem xong tấu chương cho cung nhân hầu hạ ngủ.

      Lý Phúc khom người hồi báo: “Người theo Tô Tĩnh Uyển báo lại, công chúa truyền Tô Tĩnh Uyển đến chủ điện, lấy lý do nàng ta đến trễ, để nàng ta dùng chân đường đầy than lửa để tạ ơn.”

      Tiêu Thần Dần hơi nheo mắt, liếc mắt nhìn cung nhân bên cạnh, cung nhân liền thức thời lui xuống, Tiêu Thần Dần ngồi xuống giường, cổ áo trung y rộng mở ra, lộ ra lồng ngực cường tráng, ánh mắt ôn nhuận, giờ phút này nhìn dụ hoặc đến trí mạng, ràng làm người mê hoặc, nhưng là ở người lại trở nên hài hòa.

      “Nhưng có người biết nàng ta từ Đông Cung ra?” Tiêu Thần Dần mím môi giọng hỏi, lúc này cau mày, nếu Đồng Nhi biết nàng ta từ Đông Cung ra sao, nếu Đồng Nhi biết Tô Tĩnh Uyển đến Đông Cung, nàng như thế biết Tô Tĩnh Uyển là đặt ở điện Triêu Dương làm tai mắt, mà nàng lại trùng hợp xử lý cái tai mắt này, như thế nàng là giết gà dọa khỉ sao? Như thế Đồng Nhi phải như vẻ ngoài đơn thuần sao? Nàng trăm phương ngàn kế như vậy là vì cái gì?

      đem Tô Tĩnh Uyển gọi tới lại thả , là có lý do, muốn dò xét rốt cuộc trong lòng Đồng Nhi có ý gì, nhưng là hôm nay……

      Lý Phúc nhìn chủ tử tiếp tục bẩm báo : “Người phái nhìn thấy Ngọc Nhi của điện Triêu Dương nhìn thấy Tô Tĩnh Uyển ra từ Đông Cung.”

      Tiêu Thần Dần đưa tay vịn trán, hơi nhắm mắt lại, nàng đúng còn đơn thuần nữa sao? Đồng Nhi, tại sao ngươi đơn thuần? Tại sao ngươi thể như ngươi trước kia? Giang sơn cùng ngươi là thể cùng tồn tại sao?

      (@thoa: này bị bệnh! Mình chắc luôn!)

      “Điện hạ?” Lý Phúc thấy chủ tử như vậy, muốn mấy câu khuyên ngăn, lại bị Tiêu Thần Dần ngăn lại.

      “Ngươi xuống .” Tiêu Thần Dần mệt mỏi giọng .

      Tiêu Thần Dần ngón tay vuốt mi tâm, Đồng Nhi, ngươi biết Tô Tĩnh Uyển là được phái , còn quang minh chính đại như thế xử trí nàng ta, ngươi muốn ta nhìn thấy sao? Ngươi là muốn tuyên chiến với ta? Ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến ngươi là địch, dù năm đó mệt mỏi tranh giành ngôi vị Thái tử, cũng chưa từng nghĩ ngày ngươi là trở ngại của ta, nếu ngươi chẳng qua là đơn thuần tốt rồi, vẫn là bé ngày xưa cả ngày đô đô khóc, thích theo sau lưng ta gọi Thái tử ca ca, tiểu công chúa đơn thuần, làm cho ta cách nào chuyên tâm xử trí chính tiểu công chúa có bao nhiêu tốt, coi như cậy mạnh cũng tốt, bạt hổ cũng tốt, cái gì cũng tốt hơn là tâm cơ như lúc này.

      Tiêu Thần Dần mở mắt, ánh mắt còn như ngày thường ôn nhu, vô luận là muội muội ngươi hoặc là địch nhân, diệt……hoặc là cuối cùng đem ngươi trở về bên cạnh ta.

      Đồng Nhi, ngươi biết, quyền thế đối ta có bao nhiêu trọng yếu!

      **

      Triêu Dương điện

      Tiêu Mộ Đồng cho lui tất cả cung nhân, Thái tử ca ca bây giờ cùng Tô Tĩnh Uyển phát triển đến mức ban đêm gặp mặt? Nếu là tiếp tục nữa, nhất định tái diễn bi kịch như kiếp trước, nàng thể cho người khác biết nàng là chết qua lần, bị cho là người điên, người biết nàng sống lại, biết quá khứ của nàng, có thể trợ giúp nàng chỉ có……Mặc Nhiễm Phong.

      Tiêu Mộ Đồng keu mấy tiếng: “Mặc Nhiễm Phong, Mặc Nhiễm Phong, ngươi ở đâu? ra, bổn công chúa có chuyện tìm ngươi.” Nghĩ đến Mặc Nhiễm Phong vô lại biết xấu hổ, lại như thế đem nàng để trong mắt, cho nên thời điểm cùng Mặc Nhiễm Phong ở chung, luôn tức giận! Trong mắt Tiêu Mộ Đồng, Mặc Nhiễm Phong là cái loại sớm hẳn nên kéo xuống ăn thịt, là người nên chết qua ngàn lần vạn lần, nhưng nàng lại có biện pháp đối phó ! Bởi hết thẩy của nàng là do cho, quan trọng nhất là nàng còn đánh lại ! thể cùng động thủ! Tức giận nhất là nàng còn thể để người khác động thủ với !!!

      Gọi mấy tiếng ai trả lời, Tiêu Mộ Đồng nhíu mày, hắng giọng cái, liếm môi cái, như tiếng muỗi : “Mặc Nhiễm Phong, ngươi ra đây, ta để ngươi chơi 咪.咪.”
      Trâu, Diệp Diệplinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13
      Là công chúa được cưng chìu nhất Nam Quốc, ngay cả người dân Nam Quốc cũng biết điều đó, nếu là muốn cầu hoàng thượng ừ cái gì, còn bằng trực tiếp cầu xin trưởng công chúa, chỉ cần nàng câu, cho dù là tử tội, hoàng thượng cũng phán từ nặng sang , có thể tưởng tượng Tiêu Mộ Đồng địa vị có bao nhiêu người tôn sùng, có nhiêu được cưng chìu, đây cũng là lý do Tiêu Thần Dần sợ nàng đe dọa ngôi vị hoàng đế của , bởi Nam Quốc vẫn tương đối khai hóa, cũng có quy định phân biệt nam và nữ, huống chi tổ tiên hoàng đế cùng hoàng hậu sau khi giành được thiên hạ, chính là cùng nhau cầm quyền cai trị, cùng chung chí hướng, cho nên coi như sau này Tiêu Khiếu Thiên muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tiêu Mộ Đồng, trăm quan dân chúng cũng gì, nhưng Tiêu Thần Dần tuyệt để chuyện này phát sinh, muốn lên địa vị chí cao vô thượng, chỉ cần có quyền lực, liền có thể chặn miệng người trong thiên hạ, cũng người nào dám đối phê bình.

      Cho nên, vẫn là câu đó, quyền lực cùng , quá trọng yếu! Vì muốn lấy món bảo bối, món bảo bối trở thành lời bàn tán trong thiên hạ, nhất định phải có tất cả quyền lực trong tay, như thế mới có thể chân chính ngăn chặn miệng người trong thiên hạ!

      (Tác giả: Mẹ nó, lộn đề, Chanh chỉ muốn biểu đạt địa vị cao quý của Tiêu Mộ Đồng, đến mức có thể uy hiếp ngôi vị hoàng đế!)

      Người có địa vị cao quý như vậy, giờ phút lại thấp giọng hạ mình giọng hô: “Mặc Nhiễm Phong, ngươi ra , ta liền…..để cho ngươi…..chơi咪.咪.”

      (@ Thoa: 咪.咪 theo như từ điển nó là tiết mễ. mễ, ai giúp mền dịch ra với!)

      Những lời như vậy nếu là Tiêu Mộ Đồng kiếp trước, chính là trực tiếp giết nàng, nàng cũng bao giờ ra miệng, nàng vẫn là trưởng công chúa tôn nghiêm, nhưng bây giờ lại khác, nàng chết qua lần, những thứ kia chỉ là hư danh, nàng mặc dù vẫn chú ý, nhưng ở trước mặt ít người cần thiết, nhất là khi người này lại cường đại, cường đại đến mức có thể quyết định sinh tử của nàng, ở trước mặt nàng yếu thế, nàng cũng cảm thấy mất mặt!

      Mặc dù mất mặt, nhưng là vẫn thẹn thùng!

      Nửa ngày, nhưng ai đáp lại nàng! Tiêu Mộ Đồng thẹn quá hóa giận, nàng đều hạ thấp mình như thế, lại còn nhúc nhích.

      “Mặc Nhiễm Phong, ngươi nếu ra, ta liền phương xé hủy thảo thuận của chúng ta!” Tiêu Mộ Đồng đe dọa, nhưng mới vừa đe dọa xong, cảm thấy giải trừ thỏa thuận này, mình là người thua thiệt, vì cái mạng này là Mặc Nhiễm Phong chi, mà Mặc Nhiễm Phong cũng có vì điều đó mà lấy cái gì, tất cả những điều này, Tiêu Mộ Đồng ho khan tiếng, tiếp tục : “Mặc Nhiễm Phong, ngươi ra, ta dạy ngươi cảm xúc khác.”

      Vẫn như cũng ai trả lời!

      Tiêu Mộ Đồng thầm cau mày, phải bên hủy thỏa thuận ? Như vậy nàng có phải hay lập tức chết?

      Nếu là thế, nàng nhất định phải sớm giải quyết Tô Tĩnh Uyển, ít nhất là trước khi nàng chết lần nữa, muốn giải quyết xong đóa Bạch Liên Hoa kia.

      **

      Trong gian khác.

      Hàn băng tầng tầng bao lấy bóng dáng hồng, mặc dù mắt nhấm chặt, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra bộ dáng tuấn, nghịch lưu gian là nghịch thiên, gian đế, mỗi lần nghịch lưu, đối với thân thể hao tổn vô cùng, tựa như mất nửa cái mạng, cần ở trong khổ hàn, khiến thân tự đông, để cho mình tiêu hao thể năng, gian đế thông thường dùng cách này khôi phục, nếu như tiêu hao, có thể khôi phục đền bù trước tổn thất rơi thể năng, nhưng hàn băng vô cùng khó chịu! Cho nên gian đế cũng tùy tiện sử dụng kỹ năng nghịch lưu gian, biết được tại sao Mặc Nhiễm Phong lại dễ dàng vì Tiêu Mộ Đồng mà sử dụng nghịch lưu gian.

      Mặc dù ở trong hàn băng, Mặc Nhiễm Phong vẫn có thể nghe được tiếng Tiêu Mộ Đồng bên ngoài, chẳng qua là thời khắc này thể động mà thôi, hơi động khoe miệng, vẫn có thể nhìn ra buồn cười.

      Chơi咪.咪! Nàng ngược lại xuất khẩu, đến cái đó tay cảm thấy tệ, lần sau gặp người phải bảo nàng thực lời hứa hôm nay.

      Dạy những cảm xúc khác sao? Thế gian này còn có tình cảm gì đây? Hôm nay trong đầu chỉ duy nhất có ấn tượng về tình thân.

      Đợi đến lúc học được tất cả tình cảm, liền có thể giống như người bình thường bước khỏi gian lại? Mà phải cái dạng bây giờ vừa xuất liền muốn đông thời gian của bọn họ.

      Sắc mặt xinh đẹp có nửa điểm biến hóa, chẳng qua là chân mày hơi giãn ra, người ở cho biết, nếu như muốn học tập, tìm những hồn phách sau khi chết nhưng vẫn cam lòng, tình cảm của bọn họ tương đối mãnh liệt, dễ dàng cảm nhận được chúng, dù sao cũng trải qua sinh tử, tất cả tình cảm so với người sống càng mãnh liệt hơn!

      Tiêu Mộ Đồng, ngươi có thể giúp ta có ngày xuất ở thế giới của ngươi như những người bình thường sao? người sống trong gian, rất lạnh rất tịch mịch.

      (@thoa: OA! Sao thấy thương A Phong quá a!)

      **

      Phòng chứa củi.

      Tô Tĩnh Uyển nằm mặt đất lạnh như băng, bàn tay cùng lòng bàn chân nóng rực đau nhói, làm đầu nàng thể thanh tỉnh.

      Chợt giọng vang lên bên tai nàng: “Tĩnh Uyển nương? Tĩnh Uyển nương? Tĩnh tỉnh.”

      Tô Tĩnh Uyển đầu óc mơ hồ hoàn toàn thể mở mắt, nhưng nàng nghe được thanh này, chật vật đưa tay kéo vạt áo người đó, giọng thể , chỉ có thể dùng khẩu hình: “Cứu ta.”

      (Khẩu hình: miệng nhưng thanh)

      Người vừa tới thở dài, từ trong lòng ngực lấy ra cao dược, cẩn thận đem tay cùng lòng bàn tay nàng bôi dược, Tô Tĩnh Uyển mấy lần ăn đau nước mắt chảy ra, người vừa tới trấn an : “ đáng thương bộ dáng làm người đau lòng, nhưng có biện pháp gì, nàng là công chúa cao cao tại thượng, chúng ta là nô tài phải biết nghe lời nàng, nương cũng thiệt là, ban đầu tại sao lại đắc tội nàng? Để cho nàng như thế hành hạ ?”

      Tô Tĩnh Uyển dần dần lấy lại sức, chúng ta là nô tài? Người đến là ai? Dùng sức mở mắt, nàng muốn nhìn là ai, phải vì cảm kích, mà là suy nghĩ sau này chừng nàng có thể sử dụng.

      Dần dần nhìn , Tô Tĩnh Uyển mở mắt, nhìn người bên cạnh bôi thuốc, ngực cả kinh, là ông ta? Ông ta làm sao ở đây?

      Người vừa đến thấy nàng tỉnh lại, khẽ mỉm cười: “ nương ban đầu gặp mặt, lão nô ta cũng khỏi giật mình, nhưng lão nô trong lòng cũng hiểu tướng mạo mình xứng với nương, liền cũng có tâm tư kia, chẳng qua là lão nô nghĩ tới nghĩ lui, nương là người duy nhất chống đối công chúa, sợ là vì đồng ý gả cho lão nô, cho nên nương mới gặp tình cảnh như nay, nguyên nhân là do lão nô, hôm nay có thể giúp, lão nô tự nhiên khoanh tay đứng nhìn.”

      Người tới chính là người ban đầu đem Tô Tĩnh Uyển gả cho, Liên công công.

      Tô Tĩnh Uyển giống như bắt được cây cứu mạng, cầm chặt vạt áo của ông ta tiến gần vài phần, nước mắt ngừng rơi, Liên công công nhìn được, tiến lên đỡ nàng: “ nương muốn làm cái gì, cùng lão nô tiếng, lão nô giúp nương là được.”

      Tô Tĩnh Uyển hơi ngẩng đầu: “Công công ngại Tĩnh Uyển ban đầu lỗ mãng, cũng lúc này trợ giúp Tĩnh Uyển, Tĩnh Uyển như thế nào hồi báo người?”

      Liên công công có chút nào e dè : “ nương nếu muốn báo đáp, bằng theo lão nô .”

      Tô Tĩnh Uyển người cả kinh, thân thể có chút cứng ngắc, có lập tức trả lời, chỉ khóc, như có nghe thấy lời của ông ta.

      Liên công công tiếp tục : “ nương có từng nghĩ tới, công chúa tôn quý như thế vì sao cùng nương người so đo? nương ngẫm nghĩ cái, đắc tội công chúa cũng chỉ có lần đó vâng lời nàng muốn cùng lão nô, cho nên nương muốn bảo vệ mạng, có lẽ cái này là con đường sinh cơ duy nhất, nương còn có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi dưỡng vết thương người.”

      Tô Tĩnh Uyển nhắm mắt, lại mở mắt ra, đưa tay kéo vạt áo Liên công công: “Công công là ân nhân cứu mạng Tĩnh Uyển, mặc dù công công mở miệng, Tĩnh Uyển cũng muốn như thế báo đáp công công, đều do Tĩnh Uyển ban đầu hiểu chuyện, quá nhâm tính, mới để cho công công khi đó như thế…..” Vừa liền được, cúi đầu lau nước mắt.

      Liên công công nghe lời nàng , lòng hồi cảm động, muốn nàng như thế tự trách, liền trấn an : “Tĩnh Uyển nương cần tự trách, lão nô biết tình huống của mình, nương chịu đáp ứng lão nô, là phúc khí lão nô tu luyện mấy đời, ngày mai ta liền cầu công chúa.”

      Tô Tĩnh Uyển lập tức hốt hoảng kéo chéo áo ông ta: “Đừng, đừng cầu xin công chúa, nàng đáp ứng, cầu thái tử, ngài ấy nhất định đáp ứng, hơn nữa ngài ấy hẳn có biện pháp khiến công chúa thể tìm chúng ta làm phiền toái.”

      “Lão nô hiểu, những thứ này là kim sang dược trong cung, mỗi ngày nương bôi ba lần, sau này lưu lại sẹo, ủy khuất nương trước mấy ngày, chờ ta cầu xin thái tử, liền đem nương rời nơi này.”

      “Vâng, Tĩnh Uyển chờ công công đem Tĩnh Uyển rời nước sâu lửa nóng nơi này.”

      **

      Đông Cung

      Sáng sớm, trời chưa sáng, Liên công công quỳ trước cửa cung.

      Thời điểm Tiêu Thần Dần dậy sớm thư phòng, liền nhìn thấy Liên công công quỳ gối bậc thang cửa, mặt vô cảm qua người ông ta, hoàn toàn coi thường ông ta.

      Liên công công lập tức dập đầu đất: “Cầu xin thái tử điện hạ vì lão nô cũng Tĩnh Uyển nương làm chủ.”

      Tiêu Thần Dần nghe nhắc đến Tô Tĩnh Uyển, dừng lại bước chân, xoay người nhìn hỏi: “Chuyện gì?”

      “Hồi bẩm thái tử, ban đầu công chúa muốn gả Tĩnh Uyển nương cho lão nô, lão nô biết mình có mặt mũi chuyện này, nhưng lão nô thực muốn hôn này, cầu thái tử làm chủ.”

      Tiêu Thần Dần cong khóe miệng: “Chuyện này vốn là chủ ý của công chúa, ngươi nên cầu xin công chúa mới phải, cầu bổn thái tử cũng vô dụng, ý của công chúa chính là ý của bổn thái tử.”

      Liên công công vội vàng dập đầu mấy cái: “Công chúa bây giờ cực kỳ ghét Tĩnh Uyển nương, quả quyết lần nữa đồng ý hôn này, cho nên lão nô mới cầu Thái tử điện hạ.”

      “A? Ngươi là cảm thấy ngươi ở Triêu Dương điện vẫn rất có phân lượng, cho nên công chúa Tô Tĩnh Uyển làm người ta chán ghét thưởng cho ngươi?” Tiêu Thần Dần đột nhiên chọn câu hỏi có góc độ khác, làm Liên công công sửng sốt.

      Đợi phản ứng, liền cuống quít dập đầu cả kinh : “Nô tài dám.”

      Tiêu Thần Dần câu khởi khóe miệng: “Nếu như vậy, bổn thái tử liền đồng ý chuyện này, có số việc Tô Tĩnh Uyển có làm xong, liền giao cho ngươi làm .” Khóe miệng vui vẻ lộ ra giá rét cùng tà tứ…..
      Trâu, Diệp Diệplinhdiep17 thích bài này.

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      truyện nàng hỏi hình như là " phu quân kiềm chế chút - tô hành nhạc" đấy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :