1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trả thù Bạch Liên Hoa - Yến Tử Chanh (Chương 21) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5
      Nhất định thể để Thái tử ca ca nhìn thấy nàng ta lúc này, Thái tử ca ca thích nàng ta, chừng chính là thích nàng ta lớn lên điềm đạm đáng , vạn nhất huynh ấy vừa nhìn thấy nàng ta liền khuynh tâm, như vậy tất cả kế hoạch của nàng phải rơi vào khoảng sao?

      Tiêu Mộ Đồng giùng giằng muốn từ lưng Tiêu Thần Dần xuống, Tiêu Thần Dần nhất thời có chút giải thích được, buông nàng xuống, giúp nàng đứng vững, tuy là vặn chân mày, khóe miệng nhưng vẫn hàm chứa ý cười thản nhiên: “Ngươi là thế nào? hồi nháo muốn hoàng huynh cõng ngươi, hồi lại nháo muốn xuống, mắt thấy sắp đến Triêu Dương điện rồi, ta cõng ngươi vào thôi?”

      cần!” Tiêu Mộ Đồng lập tức chặn lời từ chối, điệu cũng tự giác đề cao mấy phần, xong Tiêu Mộ Đồng mới tự giác thấy mình phản ứng quá mức kịch liệt, mặc dù nàng biết được chuyện lai long mạch khứ, nhưng Thái tử ca ca cũng là biết những chuyện kia, cho nên phản ứng như thế ổn, hù huynh ấy ?

      Tiêu Mộ Đồng nghiêng người, hàm chứa ý cười vui vẻ nhìn Tiêu Thần Dần giọng : “Thái tử ca ca đưa Đồng Nhi đến đây là được rồi, vạn nhất để nô tài trong Triêu Dương điện thấy ta lớn rồi còn phải để Thái tử ca ca cõng, cười ta, huống chi bọn họ nếu là thấy Thái tử ca ca như vậy đối ta hòa ái, lợi dụng hòa ái của Thái tử ca ca, tương lai bọn họ nghe lời làm sao bây giờ?

      Tiêu Thần Dần nhịn được bật cười, nụ cười tựa như ánh trăng bầu trời đêm, sáng ngời cùng nhu hòa, vươn ngón tay thon dài trắng noãn xoa xoa tóc của Tiêu Mộ Đồng: “Ngươi nghĩ nhiều, trong cung cũng phải người người đều giống như ngươi như vậy càn rỡ.” xong làm bộ muốn cùng nàng cùng nhau vào Triêu Dương điện.

      Bởi vì Tiêu Thần Dần đưa lưng về phía Triêu Dương điện, Tiêu Mộ Đồng lại đối diện điện Triêu Dương, từ xa nàng nhìn thấy Tô Tĩnh Uyển về phía này, trong lòng cả kinh, dưới tình thế cấp bách lôi kéo tay Tiêu Thần Dần hướng đối nghịch chạy, Tiêu Thần Dần đầu óc mơ hồ, chỉ đành phải theo nàng khối chạy, vừa chạy vừa trêu ghẹo : “Ngươi để ý hình tượng chạy loạn, mới có thể khiến người khác chê cười.”

      Tiêu Mộ Đồng mím môi lời nào, chẳng qua là lôi kéo chạy, chạy được đoạn, xác định Tô Tĩnh Uyển có theo sau, hai tay chống đầu cúi người thở ra, nửa ngày được câu.

      Tiêu Thần Dần tới khẽ vuốt lưng cho nàng, để nàng thuận khí, giọng : “Thế nào? Mới vừa rồi phía sau chúng ta có nha hoàn? Tại sao phải tránh nàng?”

      Tiêu Mộ Đồng trong nháy mắt giống như là bị sét bổ trúng, đầu tiên là cứng đờ, sau đó nhảy lên nhìn thẳng, mặt mũi hoảng sợ nhìn Tiêu Thần Dần: “Huynh nhìn thấy cung nữ phía sau? Huynh thấy rồi?”

      Tiêu Thần Dần bị nàng đặt câu hỏi cùng sắc mặt kinh sợ: “Đồng Nhi, ngươi làm sao vậy?”

      Tiêu Mộ Đồng chẳng qua vẫn hoảng sợ bắt lấy tay của , giọng gấp gáp hơn: “Huynh nhìn thấy người phía sau?”

      Tiêu Thần Dần cau mày, Đồng Nhi làm sao như vậy để ý có nhìn thấy người phía sau hay ? Nhưng nhìn nàng vội vã như thế, nên giọng giải thích: “Ta quay đầu nhìn cái, có người ở phía sau đuổi theo chúng ta, thoạt nhìn giống như là người trong cung của ngươi, nếu ngươi , ta cũng biết là cung nữ, ngươi chạy gấp như vậy, ta làm sao có thể thấy đối phương đây?”

      Tiêu Mộ Đồng khúc mắc treo trong lòng cuối cùng gỡ xuống, đưa tay vỗ vỗ ngực, giúp bản thân định thần, sau đó kéo tay của Tiêu Thần Dần, trịnh trọng : “Thái tử ca ca, huynh nhớ vừa mới đáp ứng ta chuyện gì sao? Tương lai người huynh thích, người huynh muốn cưới nhất định phải là người ta thích.”

      Tiêu Thần Dần cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, tiểu muội muội này thế nào cứ nghĩ đến chuyện đó, đưa tay gõ cái lên đầu nàng: “Nhớ.”

      Tiêu Thần Dần nắm lấy tay của Tiêu Mộ Đồng cười : “Công chúa điện hạ, bây giờ có thể cùng vi huynh về chưa?”

      Tiêu Mộ Đồng làm cái mặt quỷ, kéo tay rời tay nàng, bắt đầu hướng trở về chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại hô: “Ta nhớ đường trở về, cần huynh đưa, Thái tử ca ca phải nhớ chuyện huynh đáp ứng ta.”

      Tiêu Thần Dần mím môi cười nhạt, nhìn nàng bộ dáng của nàng rời , là đứa trẻ khiến người ta phải thương , ngay sau đó chân mày sâu vắt chung chỗ, mới vừa rồi ràng Đồng Nhi là tránh cung nữ đó, thoạt nhìn Đồng Nhi còn rất sợ nàng ta, xem ra ngày mai phải Triêu Dương điện lần, xem chút rốt cuộc là người nào, dám ở đầu thái tuế động thủ, nhất định làm kẻ đó đầu chôn vùi trong đất!!

      Khuôn mặt luôn luôn ấm áp thời khắc này mơ hồ lóe lên hàn băng ngoan lệ.

      **

      Thời điểm Tiêu Mộ Đồng chạy trở về, vừa đúng đụng phải Tô Tĩnh Uyển đuổi theo.

      Tô Tĩnh Uyển nhìn Tiêu Mộ Đồng cái khom lưng, thanh hèn nhát hỏi: “Công chúa vì sao nhìn thấy nô tỳ liền muốn chạy?” Buổi chiều Tiêu Mộ Đồng có ở Triêu Dương điện, người ở đây dạy Tô Tĩnh Uyển lễ nghi.

      Tiêu Mộ Đồng nhìn qua hung hăng trừng nàng ta cái, Tô Tĩnh Uyển lập tức bị dọa sợ đến quỳ mặt đất.

      Tiêu Mộ Đồng quay mặt tiếp tục về phía trước, được đoạn, Tô Tĩnh Uyển mới dám đứng lên, đuổi theo.

      “Chuyện của bổn công chúa ngươi nô tài đê tiện cũng dám tới hỏi sao? Sau này ở trong hậu cung, tốt nhất biết cái gì nên làm, cái gì nên làm, nếu là để bổn công chúa biết ngươi vọng tưởng làm chuyện đại nghịch gì, tuyệt tha!” Tiêu Mộ Đồng cũng nhìn nàng ta, ngoan lệ .

      Tô Tĩnh Uyển lập tức cúi đầu, bộ dạng hình như bị dọa sợ: “Nô tỳ dám.”

      Tiêu Mộ Đồng liếc nàng ta cái, hề nhìn nàng ta nữa, nàng bây giờ là cảnh báo nàng ta, nàng muốn đem Tô Tĩnh Uyển ở lại trong cung hành hạ tốt, nhưng là cũng phải đề phòng nàng ta đối với Thái tử ca ca hạ thủ, hoặc là những kẻ khác hạ thủ.

      Đột nhiên, Tiêu Mộ Đồng như nghĩ đến chuyện đùa tình, dừng bước chân, khóe miệng cong tà mị vui vẻ, quay mặt nhìn Tô Tĩnh Uyển, Tô Tĩnh Uyển vội cúi đầu lui về phía sau bước, Tô Tĩnh Uyển so Tiêu Mộ Đồng lớn hơn hai tuổi, đầu cũng so với Tiêu Mộ Đồng cao hơn, Tiêu Mộ Đồng tức giận, thu hồi ánh mắt khóe miệng nở nụ cười, phất tay áo tiếp tục trở về, bỏ lại câu: “Nhanh lên chút, bổn công chúa có tin tức tốt phải cho ngươi.”

      **

      Triêu Dương điện

      Ngọc Nhi dâng trà hoa hồng được pha từ sương sớm đến bên tay Tiêu Mộ Đồng, Tiêu Mộ Đồng đưa tay nhận lấy, ngón tay tinh tế trắng nõn nổi bật ly trà màu ngọc bạch, cực kỳ xinh đẹp, Tiêu Mộ Đồng vén lên nắp trà, hơi nhấp ngụm, hoàn toàn nhìn Tô Tĩnh Uyển quỳ đất.

      Bên ngoài có cung nhân báo lại: “Khởi bẩm công chúa, Liên công công cầu kiến.”

      Tiêu Mộ Đồng nghe người hồi báo, liền đem trà đặt lên án đèn giường êm, lúc này mới giương mắt nhìn lướt qua Tô Tĩnh Uyển quỳ đất, chỉ thấy nàng cúi thấp đầu, bả vai hơi rung động, thoạt nhìn rất đáng thương, Tiêu Mộ Đồng cau mày, nếu phải sống qua đời, nàng nhất định lại bị bộ dáng đáng thương của nàng ta lúc này lừa gạt, chân mày vặn sâu hơn.

      Liên công công tiến lên hành lễ: “Nô tài ra mắt công chúa điện hạ, biết đêm khuya truyền nô tài tới có gì căn dặn?”

      Tiêu Mộ Đồng ôn hòa cười : “Liên công công là lão nhân trong điện Triêu Dương, từ ngày dựng Triêu Dương điện, liền có Liên công công rồi, là người lao tâm khổ tứ.”

      Liên công công lập tức khấu đầu : “Công chúa quá khen, những thứ này là chức trách nô tài phải làm.”

      Tiêu Mộ Đồng lập tức cười vui vẻ hơn, nghiễm nhiên bộ hình dáng tiểu công chúa vô tội trạng, trải qua nhiều năm như vậy, bàn về bắt chước giả bộ, nàng học được từ Tô Tĩnh Uyển ít: “Liên công công là nhìn ta lớn lên, ngay cả phụ hoàng đều công công lao tâm khổ tứ đây? Nay, ta là cố ý cầu phụ hoàng, ban thưởng cho công công đây? Công công đoán là cái gì?”

      “Nô tài ngu độn, đoán được là cái gì?”

      Tiêu Mộ Đồng cũng gấp gáp, chỉ là : “Người đâu, ban công công ghế ngồi.”

      “Tạ công chúa.”

      Liên công công mới vừa xong, Tiêu Mộ Đồng liền cười nhìn Tô Tĩnh Uyển giờ phút này quỳ : “Tĩnh Uyển, ngẩng đầu lên, nhìn Liên công công.”

      Tô Tĩnh Uyển như cũ là cái loại hình đó hèn nhát như nai con ánh mắt ướt nhẹp, tựa hồ tùy thời cũng chấn kinh nhìn người ngồi Liên công công, Tiêu Mộ Đồng cảm thấy ánh mắt nàng ta quá chói mắt.

      Tiêu Mộ Đồng nhịn được lòng tức giận, quay nhìn sang Liên công công : “Liên công công công thấy nàng như thế nào?”

      Liên công công cuống quít thu hồi ánh mắt có chút kinh động, ôm tay trả lời: “Thoạt nhìn đàng hoàng bổn phận.” Liên công công là lão nhân trong cung, làm việc chuyện cũng khéo đưa đẩy, biết trước mặt chủ tử thể khen ngợi khác, liền đem chuyện chuyển hướng tới nơi khác, Tiêu Mộ Đồng cong môi cười nhạt, đàng hoàng bổn phận? Hừ! Xem ra đóa Bạch Liên Hoa này phác họa dưới ánh mắt người khác thể chấp nhận, Liên công công cũng có thể bị câu hồn.

      “Nếu Liên công công thích, vậy liền đem nàng ban thưởng cho Liên công công.” Tiêu Mộ Đồng cười nhạt .

      Tô Tĩnh Uyển như bị ngũ lôi đánh trúng, trong nháy mắt ngã ngồi đất.

      Liên công công cũng bị dọa đến , cuống quit quỳ mặt đất: “Hồi công chúa, nô tài dám.”

      Tiêu Mộ Đồng biết Liên công công sợ cái gì, cầm tách trà tiếp tục mân trà, cũng cuống quít giải thích, bởi vì giờ phút này Tô Tĩnh Uyển khuôn mặt trắng bệch có chút huyết sắc khiến người ta hưởng thụ.

      lâu Tiêu Mộ Đồng mới để trà xuống : “Liên công công cần kinh hoảng, ta biết các đời đều có chuyện công công cưới vợ này, cho nên hôm nay cố ý cầu phụ hoàng, sau này Nam Quốc luật lệ nhiều hơn cái, phàm là những công công có công lao đều có cơ hội cưới hôn, mà công công ngươi chính là người đầu tiên luật pháp được thi hành.”

      Liên công công cả kinh ra lời, nhưng ngay sau đó khuôn mặt cười khối, nhìn sang Tô Tĩnh Uyển ngồi dưới đất, hơi sửng sờ: “Sợ rằng Tô nương muốn.”

      Tiêu Mộ Đồng nhìn Tô Tĩnh Uyển, mặt toàn mãn vui vẻ, đứng lên, đến bên cạnh Tô Tĩnh Uyển, từ cao nhìn nàng ta, ngón tay cách khăn tay khẽ nâng cằm nàng ta lên, giọng : “Mau cho Liên công công, ngươi vô cùng nguyện ý.”

      Tô Tĩnh Uyển mở to hai mắt nhìn công chúa trước mắt, công chúa phải thích nữ nhân sao? phải muốn thu liễm nàng? Vốn là chuẩn bị sẵn tâm lý, làm công chúa đích cấm. Luyến ra cũng có gì, dù sao công chúa như vậy thân phận tôn quý, nhưng là bây giờ cư nhiên gả cho thái giám, còn là lão thái giam!!!

      Nước mắt hòa hợp ở hóc mắt đảo quanh.

      Tiêu Mộ Đồng tức giận hất tay ra, Tô Tĩnh Uyển cả người liền ngã, nàng thể lại nhìn thấy bộ dáng rưng rưng đáng thương tràn đầy nước mắt nàng ta, nàng hận thể trực tiếp giết chết!!!

      Tiêu Mộ Đồng vừa mới chuyển thân thể, liền nghe thấy phía sau phịch tiếng, cuống quít xoay người, liền thấy Tô Tĩnh Uyển hướng cây cột ngã xuống.

      Tô Tĩnh Uyển tìm chết.

      Liên công công khiếp sợ nhìn Tô Tĩnh Uyển, vốn là cao hứng mặt nay xám ngắt.

      Tất cả mọi người kinh hãi, Tiêu Mộ Đồng ngưng mi: “Tìm thuốc trị thương băng bó cho nàng ta, sau đó kéo tới phòng chứa củi, nhớ kỹ, được để nàng chết, nàng cho dù chết, thi thể cũng phải gả cho Liên công công!!”

      Tô Tĩnh Uyển bị mang trong nháy mắt, ánh mắt lộ ra hàn quang, nhưng chẳng qua trong nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng đáng thương suy yếu.

      Tiêu Mộ Đồng vạn vạn nghĩ tới chính là, Liên công công cầu xin phụ hoàng, cầu xin người thu hồi thánh lệnh, bỏ qua cho Tô Tĩnh Uyển, Tiêu Mộ Đồng cũng nghĩ tới, Tô Tĩnh Uyển chỉ nháy mắt có thể thu mua Liên công công lão luyện, nàng còn đánh giá quá thấp kỹ thuật Bạch Liên Hoa của Tô Tĩnh Uyển!!

      https://buomngusac.wordpress.com/tra-thu-bach-lien-hoa/
      minhminhle, Trâu, Bò đeo nơ5 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6
      Sau khi lâm triều, Tiêu Khiếu Thiên cùng Tiêu Thần Dần ở lại chính điện bàn nghị , Liên công công liền đến cầu xin, lấy chuyện riêng quấy rối Hoàng thượng nghị cũng là tử tội, nhưng là Liên công công bất chấp nguy hiểm thượng tấu cầu xin tha thứ, là muốn hoàng thượng thay đổi chủ ý, chỉ nghĩ đến người, rốt cuộc làm như thế nào để cho nàng như vậy thoát khỏi cửa ải này?

      Tiêu Khiếu Thiên nhận ra là lão công công trong Triêu Dương điện, nhiều năm chiếu cố Đồng Nhi cũng có chút công lao, liền có so đo tội quấy rầy thánh giá, chẳng qua là hỏi: “Có chuyện gì cần như thế hưng sư động chúng?”

      (Hưng sư động chúng: Ồ ạt làm việc gì đó.)

      Liên công công dập đầu đất, nửa ngày mới ngẩng đầu lên : “Cầu xin hoàng thượng thu hồi thánh mệnh, nô tài muốn cưới Tô Tĩnh Uyển nương, cầu xin Hoàng thượng khai ân tha nàng ?”

      Tiêu Khiếu Thiên hơi ngưng mi, thái giám lấy vợ? Chẳng lẽ thái giám mà Đồng Nhi muốn ban thưởng chính là Liên công công? Trước mắt là muốn cưới?

      “Công chúa cũng là lo lắng cho ngươi lâu năm người chiếu cố, nể tình ngươi chăm sóc nàng nhiều năm như vậy công lao to lớn, chọn người cho ngươi, sao ngươi lại nguyện ý?” Tiêu Khiếu Thiên ngưng mi , đơn giản là nô tài rượu mời uống chỉ thích uống rượu phạt!

      “Như lời hoàng thượng? nhiều năm như vậy, nô tài người cũng quen, nhưng nếu cưới Tĩnh Uyển nương, đó chính là hại cả đời của nàng, lão nô trong lòng thể yên.”

      Chân mày Tiêu Khiếu Thiên vặn sâu hơn, giọng mang theo giận dỗi : “Ngươi công chúa làm như vậy, hại ngươi, hại nương kia bất thành?!! Hừ!”

      “Nô tài dam!” Liên công công lập tức bị dọa sợ dập đầu mấy cái, trong lòng hiểu Hoàng thượng đối với tiểu công chúa hết mực sủng ái, nhưng là vẫn kiêng kị cầu tình, “Cầu hoàng thượng thu hồi thánh mệnh, tha Tĩnh Uyển nương, nô tài nguyện lấy cái chết tạ ơn.”

      Tiêu Khiếu Thiên ánh mắt sắc bén hơn: “Hừ, mạng nô tài như ngươi đáng giá mấy đồng tiền? Tại Triêu Dương điện, lời công chúa chính là lời của trẫm, công chúa làm, vậy liền cứ như vậy mà làm.”

      “Hồi phụ hoàng, đề nghị của hoàng muội là chuyện tốt, chớ có tức giận, trước nghe xem đầu đuôi câu chuyện rồi định đoạt cũng chưa muộn.” Tiêu Thần Dần ở bên nghe, ước chừng cũng hiểu chuyện trước mắt, đơn giản là Đồng Nhi an bày hôn mà người khác muốn, chẳng là người này lá gan lớn, lại dám đến xin hoàng thượng bên này, Tô Tĩnh Uyển? ngược lại đối với người này tò mò, lại để cho nô tài vì nửa đời sau của nàng, ngay cả mệnh cũng cần! Ngược lại càng muốn ghé Triêu Dương điện lần, nhìn xem Tô Tĩnh Uyển lần!

      “Bãi giá Triêu Dương điện.” Tiêu Khiếu Thiên hơi liễm hạ sắc mặt giận dữ , nhưng tới bây giờ cũng có ở trước mặt Đồng Nhi giận dữ.

      **

      Triêu Dương điện

      Thời điểm tất cả mọi người nhanh chóng đến Triêu Dương điện, người khởi xướng kiện này Tiêu Mộ Đồng vẫn ngủ, nàng có thói quen ngủ nướng, Tiêu Khiếu Thiên liền đặc nhóm nàng buổi sáng cần gặp hoàng thượng hoàng hậu thỉnh an, người ở Triêu Dương điện thấy Hoàng thượng cùng Thái tử cùng đến, lập tức bị dọa sợ quỳ đầy viện, Tiêu Khiếu Thiên ngồi ở chủ vị, cung nhân cuống quít dâng trà.

      Tiêu Khiếu Thiên vén nắp trà nhìn lá trà, lơ đễnh hỏi: “Công chúa đâu?”

      Ngọc Nhi run run : “Công chúa….công chúa còn ngủ.” Thái tử Tiêu Thần Dần hơi cong khóe miệng, Triêu Dương điện gặp chuyện lớn như vậy nàng còn có thể ngủ?

      Tiêu Khiếu Thiên vén nắp trà cả buổi, cái gì cũng chưa , chẳng qua là đem ly trà đưa đến khóe miệng, hơi nhấp ngụm, sau đó đem ly trà thả vào khay trà bên cạnh, ánh mắt lướt qua Ngọc Nhi, biết tên nô tài này, là nha hoàn thiếp thân bên cạnh Đồng Nhi.

      Tiêu Khiếu Thiên nhìn Ngọc Nhi, hỏi: “Ngươi ngược lại chút chuyện của Liên công công rốt cuộc là như thế nào?”

      Ngọc Nhi bị Tiêu Khiếu Thiên nhìn có chút run rẩy, cúi đầu trả lời: “Hồi hoàng thượng, lúc công chúa ra ngoài chơi, ở ven đường gặp tiểu khất cái cầm chặt vạt áo công chúa buông, công chúa nhìn nàng ta đáng thương, liền dẫn trở về cung, công chúa thấy Liên công công nhiều năm như vậy bên cạnh chiếu nàng, liền muốn tìm người cho , công chúa cũng hỏi Liên công công thấy Tô nương thế nào, Liên công công cũng cảm thấy tệ, công chúa liền làm chủ đem Tô nương gả cho Liên công công, thế mà Tô nương chẳng những cảm tạ ân đức, ngược lại chống đối công chúa, đập đầu vào cột, công chúa tức giận , tối hôm qua ngủ hơi trễ, buổi sáng gì cũng muốn dậy, là bị đau đầu.”

      Tiêu Khiếu Thiên sửng sốt, giận dữ: “Công chúa đau đầu, làm sao truyền thái y? Còn ở đây lặng sợ run làm gì?”

      “Vâng.”

      Ngọc Nhi nhiều như vậy, thay vì tìm ngắn thấy dài, còn bằng đem Tiêu Mộ Đồng hồi đau đầu, cung nhân ở cửa sớm thấy nhưng thể trách, chẳng qua là thở dài cho vận mệnh Tô Tĩnh Uyển.

      Tiêu Khiếu Thiên đứng lên liền tiến nội thất thăm Tiêu Mộ Đồng.

      Tiêu Thần Dần đứng lên ngang qua Ngọc Nhi, cúi đầu nhìn Ngọc Nhi còn quỳ mặt đất, hơi cong khóe miệng : “Ngươi đứa nha hoàn, làm trò ngay trước mặt hoàng thượng câu liền lắp bắp, ngươi mới vừa rồi kia đoạn đối thoại thuộc lòng bao lâu?” Tiêu Thần Dần mạn bất khinh tâm hỏi.

      Ngọc Nhi nhất thời kịp phản ứng, bật thốt lên: “Cả đêm.” xong tự giác bị lộ.

      Tiêu Thần Dần khóe mắt thể vui vẻ sâu hơn: “Cứ như vậy đoạn ngắn hội thoại ngươi liền nghĩ cả đêm, công chúa cũng là đem cái vấn đề này làm khó ngươi!” Dứt lời hướng nội thất mà .

      Tất cả đều lý giải ràng, dù thế nào cũng là thuyết minh công chúa bị ủy khuất, Tô Tĩnh Uyển như thế ra thể thống, nàng tiểu nha hoàn làm sao có thể trực tiếp ra như vậy, chỉ có thể là sau lưng có người dạy nàng, mà làm người hầu cận của công chúa, trừ công chúa, cũng có người thứ hai.

      Thái tử Tiêu Thần Dần nhìn như ôn nhuận vô hại, thực ra là con lão hồ ly, nếu nhiều năm như vậy làm thế nào ngồi yên địa vị Thái tử, đơn thuần là nhận sủng ái của hoàng đế. Bàn về sủng ái còn lâu mới bằng hoàng muội.

      Thời điểm cung nhân đánh thức Tiêu Mộ Đồng, nàng hơi mở mắt ra, cầm tay vịn lay lay trán, vặn chân mày ngồi dậy, cung nhân cuống quít đến đỡ nàng, đem bên gối mềm cho nàng dựa vào, Tiêu Mộ Đồng tiếp tục chống cái trán, tỏ vẻ giờ phút này mình rất đau!!

      ra Tiêu Mộ Đồng sớm dậy, nghe người báo Liên công công đến cầu hoàng thượng, lúc này mới giả bệnh. Hừ, cầu hoàng thượng? Cũng nhìn sau đài hoàng thượng đứng về phía người nào?

      Tiêu Khiếu Thiên kéo tay Tiêu Mộ Đồng đỡ cái trán, ngón tay đặt lên trán nàng, hơi ngưng mi: “Có chút nóng.” Tiêu Khiếu Thiên lập tức quay mặt sang đại phát giận: “Các ngươi là như thế nào chăm sóc công chúa?!! Công chúa bị bệnh thành như vậy biết truyền thái y! biết tới với trẫm sao?!! Công chúa nếu có mệnh hệ gì, các ngươi có mấy cái đầu cũng đủ!!!”

      Tiêu Mộ Đồng khẽ nhếch khóe miệng, trán nàng có chút nóng, là nàng mới vừa rồi cố ý nằm bên trong cầm nước nóng bưng bít, hết thẩy đều dị thường thuận lợi, phụ hoàng quả nhiên phát giận.

      Tiêu Thần Dần hơi nhăn chân mày, nhìn sắc mặt Tiêu Mộ Đồng thời khắc này đỏ ửng, nhìn qua cũng giống như ngã bệnh, vừa rồi ở bên ngoài qua lời Ngọc Nhi trần thuật Đồng Nhi là giả bệnh, Đồng Nhi là muốn đối phó Tô Tĩnh Uyển, nhưng là Đồng Nhi như vậy hao tổn tâm cơ chỉ vì đối phó nô tài? Tại sao lại phí công như thế đối phó nô tài? Tiêu Thần Dần trong nháy mắt nhớ đến ngày hôm qua đưa nàng trở về, phía sau có cung nữ đuổi theo, Đồng Nhi lôi kéo bỏ chạy, cũng muốn nàng ta thấy bọn họ, chẳng lẽ Đồng Nhi là tránh cung nữ đó nhìn thấy ?? Ngược lại cung nữ đó, Tô Tĩnh Uyển? Rốt cuộc là thần thánh phương nào, đáng giá để Đồng Nhi đánh đổi như thế, hay là trong này có chuyện mờ ám?

      Tiêu Mộ Đồng trong nháy mắt nước mắt rơi xuống, nhào vào lòng Tiêu Khiếu Thiên, vừa khóc thút thít nức nở : “Phụ hoàng, ta chỉ là nghĩ Liên công công lớn tuổi còn phải chăm sóc ta, cảm thấy rất đáng thương, liền muốn tìm bạn cho , nhưng là Tô Tĩnh Uyển đó, nàng bất quá là nô tài, lại nghe mệnh lệnh của ta, còn đập đầu vào cột, hù dọa hư ta.”

      Tiêu Khiếu Thiên vỗ lưng Tiêu Mộ Đồng, giọng dụ dỗ : “Ngươi muốn cái gì phụ hoàng cũng cho ngươi, còn sợ nô tài theo? Trẫm chém đầu nàng.”

      “Dạ.” Tiêu Mộ Đồng cong khóe môi mỉm cười, Tô Tĩnh Uyển đấu với ta? Hừ, thu phục công công có ích lợi gì?

      Thái y tới, nghiêm túc xem mạch, quỳ xuống : “Khởi bẩm hoàng thượng, công chúa là vì bị kinh sợ quá độ, làm thần kinh có chút khẩn trương, với có nghỉ ngơi tốt, thân thể mệt mỏi, mới có thể sinh ra thân thể nóng lên, thần khai mấy đơn thuốc cho công chúa uống liền sao.”

      Tiêu Mộ Đồng cong khóe miệng nhìn Thúy Hỉ bên cạnh, nháy mắt cái, những lời này, Tiêu Mộ Đồng cũng sớm an bài Thúy Hỉ thông đồng thái y. Hôm nay xem ra tất cả bọn làm việc tệ.

      Nghe thái y như thế, Tiêu Khiếu Thiên càng giận dữ kềm được, nô tài lại dám đem công chúa chọc tức giận đến nằm giường dậy nổi? Cái này còn có thể cao đến đâu!!

      Tiêu Khiếu Thiên lập tức tuyên chỉ: “Tiện nô Tô Tĩnh Uyển lập tức gả cho Liên công công, cũng đem hai người đuổi ra khỏi hoàng cung, cho đồng ngân lượng, dù Liên công công sớm chết, tiện nô cũng được tái giá kẻ khác!”

      Tiêu Mộ Đồng mân khởi khóe miệng, khóe mắt mi nhìn sao cũng là vui vẻ, mới ngẩng đầu lên, liền chạm ánh mắt tìm tòi của Tiêu Thần Dần, Tiêu Thần Dần hơi híp mắt cái, khẽ nhíu mày, môi mỏng mân chặc, Tiêu Mộ Đồng cười càng vui vẻ hơn, Thái tử ca ca, sau này huynh bị tiện nhân kia làm hại!

      Tiêu Thần Dần nhìn Tiêu Mộ Đồng càng cười vui vẻ hơn, chân mày nhíu càng sâu, Đồng Nhi mà vây giờ cũng học người ta tâm cơ đùa bỡn sao?

      Tiêu Mộ Đồng kéo vạt áo Tiêu Khiếu Thiên, cười : “Phụ hoàng, chuyện này cần cho mẫu hậu, con ngã bệnh đừng cho mẫu hậu, mẫu hậu thân thể cũng tốt, con muốn người lo lắng.”

      Tiêu Khiếu Thiên vỗ tay Tiêu Mộ Đồng, trong lòng ấm áp, nữ nhi bảo bối biết đau lòng cho mẫu hậu, xem ra là trưởng thành, liền ngồi vào giường hẹp, đỡ nàng nằm xuống, dịch giúp nàng gối, ôn nhu : “Yên tâm, chút chuyện này cần kinh động mẫu hậu ngươi, ngươi nha, muốn mẫu hậu lo lắng, cũng nhanh chút đem thân thể dưỡng cho tốt.”

      “Dạ, ngày mai phụ hoàng đến xem Đồng Nhi, Đồng Nhi nhất định là tiểu công chúa sanh long hoạt hổ.” Tiêu Mộ Đồng lôi kéo cười hì hì .

      nghĩ như thế dễ dàng liền chỉnh Tô Tĩnh Uyển cả đời thoát thân được, dễ dàng đến mức làm cho người ta dám tin.

      Tiêu Khiếu Thiên đứng dậy rời , Tiêu Thần Dần đứng lên cung tiễn, sau đó ngồi vào mép giường Tiêu Mộ Đồng, cong khóe miệng nhìn nàng.

      Tiêu Mộ Đồng mím môi vui vẻ ngồi dậy, Tiêu Thần Dần cứ như vậy nhìn, cũng tiến lên giúp nàng tay.

      Tiêu Mộ Đồng vui: “Ta ngã bệnh, Thái tử ca ca cũng quan tâm ta.”

      “Ngã bệnh còn núp trong chăn đọc thoại bản?” Tiêu Thần Dần chỉ chỉ vào bên trong giường lộ ra thoại bản.

      Tiêu Mộ Đồng lập tức chột dạ hướng thoại bản giấu dưới gối đầu, mặt hơi đỏ.

      “Tại sao phải đối phó với Tô Tĩnh Uyển kia? Nàng chẳng qua là kẻ nghèo hèn mà thôi.” Tiêu Thần Dần thu lại nụ cười mặt hỏi.

      Tiêu Mộ Đồng ngây ra, nghe từ trong miệng Thái tử ca ca ba chữ Tô Tĩnh Uyển, trong lòng chợt lạc, tựa như giữa họ là như thế dạng, Tiêu Mộ Đồng chợt ngẩng đầu: “Ta thích nàng!”

      Tiêu Thần Dần nhìn Tiêu Mộ Đồng đột nhiên trở nên nghiêm túc lạnh lùng, liền hỏi nữa, nàng thích Tô Tĩnh Uyển, chợt nhớ đến ngày hôm qua nàng ngừng dặn dò nhất định thể cưới người nàng thích, chẳng lẽ ý chỉ điều này? Nàng còn hao tốn tâm cơ chỉ để cho bắt gặp Tô Tĩnh Uyển, chả lẽ trung gian có điều mờ ám? Trước mắt nàng , vậy liền hỏi.

      Tiêu Thần Dần đỡ nàng nằm xuống, cười đắp lại chăn cho nàng, gõ cái lên đầu nàng: “Ngươi nha, thích cùng ghét cũng đặt ở mặt, nghỉ ngơi cho tốt, hoàng huynh còn có đống lớn tấu chương phải xử lý đây?”

      Tiêu Thần Dần đứng dậy muốn , Tiêu Mộ Đồng đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy Tiêu Thần Dần, thanh hơi nghẹn ngào: “Thái tử ca ca.”

      Tiêu Thần Dần hơi dừng lại chút, xoay người cười, nhéo cái lên mũi nàng, cười : “Hoàng huynh chờ ngươi ngủ rồi lại được ?”

      “Dạ.”

      Tiêu Thần Dần cực độ kiên nhẫn, dụ dỗ nàng ngủ.

      Tiêu Thần Dần vừa rời khỏi Triêu Dương điện, thấy cung nhân gấp gáp hướng vào điện chạy, Tiêu Thần Dần cau mày, nô tài phía sau Lý Phúc lập tức đứng ra, khẩu khí nghiêm nghị: “Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì?”

      Cung nhân bị dọa sợ đến cuống quít quỳ xuống: “Bẩm Thái tử điện hạ, mới vừa rồi Trương công công đến phòng chứa củi của Triêu Dương điện tuyên chỉ Tô Tĩnh Uyển, Tô nương nghe xong lại tìm cái chết, tại khuyên được, nô tài lúc này mới thông báo công chúa điện hạ.”

      “Công chúa bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều, ngươi mang bổn Thái tử xem chút.” Tiêu Thần Dần giọng phân phó .
      minhminhle, Trâu, Diệp Diệp2 others thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7

      Trong phòng chứa củi, ánh sáng tối tâm, chất đầy tạp vật, đẩy cửa ra liền truyền đến mùi hôi khó ngửi, Lý Phúc ở bên khuyên nhủ: “Điện hạ,ngài là vạn kim chi khu thích hợp vào nơi bẩn thỉu này.”

      Tiêu Thần Dần hơi ngưng mi, liếc mắt cái sang Lý Phúc bên cạnh, Tiêu Thần Dần mới bước vào cửa phòng, liền nhìn thấy nằm đó bóng dáng gầy yếu, trán quấn băng vải, nhưng là bị máu thẫm ướt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

      Tiêu Thần Dần tới bên cạnh nàng ta, cúi người ngồi xổm xuống, híp mắt cái, môi mỏng mím chặt chuyện.

      Tô Tĩnh Uyển từ từ mở mắt, ánh mắt mê mang, người trước mắt cũng nhìn , chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có người luân khuếch, Tô Tĩnh Uyển dùng chút khí lực còn lại người tay chậm rãi đưa lên, môi khô khốc hơi giật, ngữ điệu hàm hồ, làm cho người ta hoàn toàn nghe .

      Tiêu Thần Dần vẫn như cũ chẳng qua là nhìn nàng ta, lời nào, bởi nghe nàng ta .

      Nàng : “Cứu ta.”

      **

      Triêu Dương điện

      “Ngươi còn có tâm tình đọc thoại bản sao? Kế hoạch của ngươi rời vào khoảng .”

      Tiêu Mộ Đồng nghe thấy, nàng tại nằm lỳ giường đọc quyển tiểu thuyết trạch đấu, đến lúc đại phu nhân đem tam phu nhân mang thai hài tử của lão gia tử ném vào ổ rắn rích, hưng phấn, liền nghe cái giọng hài hước này vang lên, Tiêu Mộ Đồng nghĩ hồi, mới nhớ ra, đây là giọng của Mặc Nhiễm Phong.

      Tiêu Mộ Đồng ngồi dậy, vô cùng đắc ý ngẩng đầu, “Đóa hoa Bạch Liên kia bị ta gã cho lão thái giám, đời này còn thể lật người, là đại công cáo thành, kế hoạch gì thất bại, đừng có hồ sưu tới gạt ta.”

      “A? Phải ? Đây chính là đại công cáo thành của ngươi sao?” Thanh vừa dứt, trước mặt Tiêu Mộ Đồng liền xuất lăng kính, hình ảnh trong đó chính là….Thái tử ca ca ôm ngang Tô Tĩnh Uyển, từ phòng chứa củi ra ngoài…..

      Tiêu Mộ Đồng ngồi giường, sắc mặt trắng bệch, làm sao có thể?

      “Ngươi còn tin tưởng ngươi đại công cáo thành sao? Bây giờ Thái tử ca ca của ngươi thấy đóa Bạch Liên Hoa kia, y theo trước mắt là đến xem tình huống của Tô Tĩnh Uyển, kế tiếp kịch tình cần ta , đại khái chính ngươi cũng ràng ?” Mặc Nhiễm Phong hoàn toàn bộ tư thế người đứng xem, giọng hài hước, giống như hoàn toàn chuyện chẳng liên quan gì .

      Tiêu Mộ Đồng rung mi, ổn định lại tinh thần, bây giờ chẳng qua là nhìn thấy màn như vậy, vẫn thể xác định ý nghĩ trong lòng Thái tử ca ca, Thái tử ca ca từ trước đến giờ ôn nhuận khiêm cùng, lần này đại khái là nhìn thấy Tô Tĩnh Uyển đáng thương mới ra tay cứu giúp, thể lỗ mãng, trước phải xem chuyện gì rồi định đoạt.

      Tiêu Mộ Đồng lập tức kêu Ngọc Nhi bên ngoài vào, giúp mình thay quần áo, nàng muốn đích thân đến Đông Cung của Thái tử hỏi ràng.

      gian khác Mặc Nhiễm Phong mi khẽ động, nghĩ đến sau khi sống lại, Tiêu Mộ Đồng ngược lại chững chạc ít, hôm nay nha hoàn lỗ mãng tiến vào Triêu Dương điện vốn là cùng Thái tử Tiêu Thần Dần ra ngoài thể gặp nhau, nhưng chẳng qua là sử dụng chút thời thác loạn, vừa lúc có thể để cho hai bên chạm mặt, là muốn cho Tiêu Mộ Đồng chút dạy dỗ, để nàng đến cầu xin ! Nhưng là dưới mắt nàng lại muốn Đông Cung!

      (@thoa: Hóa ra là giở trò! Thấy ý phúc hắc chưa?)

      Mặc Nhiễm Phong tuy có bản lĩnh làm thác loạn thời , nhưng lại có cách nào sửa đối bất kỳ chủ kiến gì của người trong gian đó, cách khác thể chủ đạo suy nghĩ của Tiêu Thần Dần, tựa như cũng thể làm thay đổi suy nghĩ của Tiêu Mộ Đồng, thế nào suy tính! Vì kim chi kế trước phải dò xem Tiêu Thần Dần cùng Tô Tĩnh Uyển cái gì? Nữa chọn chính xác thời cơ thích hợp để Tiêu Mộ Đồng nghe được thứ nên nghe, có lẽ còn có thể lừa gạt Tiêu Mộ Đồng.

      **

      Đông Cung

      Mặc Nhiễm Phong dời đổi gian, như thế toàn bộ Đông Cung cùng bên ngoài liền bị lập, cách khac Tiêu Mộ Đồng lúc này vẫn chưa đường tới Đông Cung.

      Mặc Nhiễm Phong híp mắt cái, hẹp dài con ngươi ra tinh quang dã, sóng mũi cao, thon gầy môi mỏng lại lộ ra oánh nhuận sáng bóng, hơi cong khóe miệng, giờ phút này thân đại trường bào đỏ thẫm, làm làn da càng thêm trắng nõn, nhưng dáng vóc người lại cực kỳ cao lớn ngược lại nhìn ra nửa điểm nhu, nam tử mỹ đến dị.

      Tiêu Thần Dần chấp tay đứng trước mép giường, nhìn cung nhân mớm thuốc cho Tô Tĩnh Uyển, trong bộ dáng ôn nhuận ngày thường, lúc này gương mặt lại lạnh nhạt, hề giống với dáng vẻ trước mặt Tiêu Mộ Đồng, đại khái đây mới là bộ dáng Thái tử nên có.

      Đút thuốc, nghỉ ngơi và hồi phục trong chốc lát, Tô Tĩnh Uyển hơi mở mắt ra, khi nhìn thấy bốn phía bày trí sang trọng, hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó là khóe miệng cong lên, ra trước lúc nàng hôn mê cái người mặc hoa phục đó là , phải là nàng nằm mơ, nhưng chẳng qua là trong nháy mắt, liền thu hội vui vẻ, ngược lại ánh mắt trở nên u mê yếu ớt, vô tội quan sát bốn phía.

      Tiêu Thần Dần mím môi, lạnh lùng : “Cũng ra ngoài.”

      “Vâng, Thái tử điện hạ.” Tất cả nô tài hành lễ cáo lui.

      Thái tử điện hạ? Tô Tĩnh Uyển hơi sửng sờ, ánh mắt mê mang nhìn người từng bước đến gần, Thái tử điện hạ? Bước chân có lực, vóc người cao lớn, quan phục sáng vàng, mặt mày ôn nhuận như ngọc, từng bước tiến tới gần, Tô Tĩnh Uyển lúc này xem ở trong mắt, liền giống như vị thần, cũng chắc chắn như chư thần tuấn mỹ.

      “Công chúa vì sao phải đối phó ngươi?” Tiêu Thần Dần cao nhìn nàng ta, lạnh lùng mở miệng, nửa điểm dấu hiệu bị nàng ta mê hoặc.

      Tô Tĩnh Uyển bị câu hỏi lạnh lùng của dọa sợ, thân thể cầm được run rẩy, ánh mắt hoảng sợ như nai còn lạc bầy lui về phía sau chút, kỹ năng Bạch Liên Hoa mở ra.

      Tiêu Thần Dần lại híp mắt cái, gần thêm chút nữa, ngồi vào mép giường hẹp, lần nữa hỏi: “Công chúa vì sao phải đối phó ngươi?”

      “Nô tỳ biết…Nô tỳ biết.” Thanh có chút phát run, cả người thoạt nhìn vô tội hèn nhát.

      Tiêu Thần Dần chân mày nhăn sâu hơn, đưa ra ngón tay thon dài nắm lấy cằm Tô Tĩnh Uyển: “Đồng Nhi có tâm tính của tiểu hài tử, hiểu nhân tình phức tạp, nhưng là bây giờ lại vì ngươi mà nổi lên tâm cơ, còn cố tình để bổn thái tử thấy được ngươi, , có phải hay ngươi đối nàng làm cái gì?”

      Tô Tĩnh Uyển lần này sợ hãi bất an, ánh mắt càng trở nên vô tội, mặc dù bị nắm ở cằm, nhưng vẫn ngừng lắc đầu: “ có….Nô tỳ có….Ngày đó ở đường cái là lần đầu tiên thấy công chúa, đêm đầu tiên vào cung, công chúa đem nô tỳ cho Liên công công, nô tỳ là cái gì cũng làm, nô tỳ cũng dám đối công chúa làm chuyện nông nỗi.”

      Tiêu Thần Dần ngưng mi, hất cằm của Tô Tĩnh Uyển ra, từ ống tay áo móc ra chiếc khăn trắng, cái lại cái cẩn thận lau ngón tay vừa dùng để bóp cằm Tô Tĩnh Uyển, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận, nghiêm túc suy nghĩ cả kiện.

      Tô Tĩnh Uyển sai, Tô Tĩnh Uyển đúng là do Đồng Nhi hôm qua mang về ban cho Liên công công, đến tột cùng là tại sao vậy chứ? chẳng lẽ là Đồng Nhi đơn thuần cảm thấy Liên công công cần người chăm sóc, mới đem Tô Tĩnh Uyển ban cho , cũng có ác ý, chẳng qua là Tô Tĩnh Uyển muốn, mới dẫn đến Đồng Nhi đối nàng tâm cơ? Nhưng là Đồng Nhi bây giờ cũng biết suy nghĩ trù tính, hơn nữa phụ hoàng lại hoàn toàn nghe nàng, nàng muốn gì, phụ hoàng liền cho cái đó. Nếu có ngày, nàng hề đơn thuần nữa, nàng muốn nhiều hơn, giả như ngôi vị hoàng đế?

      Tiêu Thần Dần giấu động tác lau tay dừng lại.

      Nàng nếu đơn thuần, chính là hoàng muội mà thương nhất, bây giờ là đích trưởng nữ công chúa, tương lai là đại trưởng nữ công chúa, nhưng là nếu nàng hề đơn thuần nữa?

      cần người kiềm chế nàng.

      Tô Tĩnh Uyển nhìn gò má biến ảo khó lường của Tiêu Thần Dần, chợt ngồi dậy, quỳ trước mặt : “Cầu xin Thái tử điện hạ cứu nô tỳ, nô tỳ cái gì cũng làm, nô tỳ muốn gả cho Liên công công, cầu xin Thái tử chứa chấp nô tỳ, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp Thái tử điện hạ.”

      Tiêu Thần Dần đưa tay đỡ nàng ta dậy, khóe miệng mỉm cười: “Sau này ngươi ở lại Đông Cung, bổn thái tử có chuyện trọng yếu muốn giao phó ngươi làm.”

      Tiêu Thần Dần tự mình đỡ Tô Tĩnh Uyển dậy, Tô Tĩnh Uyển lại giống như hoàn toàn có khí lực, trực tiếp đứng nổi, ngã vào lòng Tiêu Thần Dần.

      Mặc Nhiễm Phong cong khóe môi càng thêm dã, phất tay cái, gian di động, Tiêu Mộ Đồng vừa lúc tiến vào Đông Cung, liến thấy trước mắt màn này: Thái tử ca ca đỡ Tô Tĩnh Uyển, Tô Tĩnh Uyển lúc này nhu nhược nằm trong ngực Thái tử ca ca.

      “Thái tử ca ca, huynh là làm cái gì?” Tiêu Mộ Đồng sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ, đúng là vẫn tránh thoát sao?

      Tiêu Thần Dần đẩy Tô Tĩnh Uyển ra, chậm rãi đến bên người Tiêu Mộ Đồng, giọng : “Đồng Nhi, hoàng huynh muốn đem nàng ở lại Đông Cung, ngươi có bằng lòng ?”

      “Tại sao?” Tiêu Mộ Đồng mặt chút huyết sắc, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thần Dần, trong ánh mắt tràn đầy cam lòng cùng đau đớn.

      Tiêu Thần Dần trong lòng khó chịu, trước mắt là hoàng muội mà mình thương mười lăm năm nay, nhìn nổi nàng khổ sở, nguyện vọng lớn nhất của là giang sơn cùng nàng cùng tồn tại, nhưng là nếu phải làm ra lựa chọn, Tiêu Thần Dần nắm chặt quả đấm….

      “Nàng bất quá là đáng thương, ngươi từ trước đơn thuần hiền lành như vậy, vì sao lại muốn cùng nàng tranh chấp? Hoàng huynh hi vọng ngươi như trước đơn thuần, ngươi hiểu sao?” Tiêu Thần Dần nhìn nàng gằn từng chữ ràng. Ý tứ của sợ rằng chỉ có chính hiểu, có lẽ Mặc Nhiễm Phong cũng có thể nghe hiểu.

      Tiêu Thần Dần nhàng đem Tiêu Mộ Đồng ôm vào trong ngực, giọng : “Từ trước ngươi ở chỗ hoàng huynh lấy cái gì, hoàng huynh cũng cho ngươi, lần này, hoàng huynh hướng ngươi muốn nàng, ngươi có bằng lòng cho hoàng huynh ?”

      Tiêu Mộ Đồng đôi môi co rút cuối cùng chút huyết sắc cũng có, cả người ức chế được run rẩy, đúng là vẫn còn gặp được! Đúng là vẫn sửa đổi! Nàng sống lại có ý nghĩa gì?

      Mặc Nhiễm Phong đưa ngón tay thon dài đẹp mắt vuốt ve cái trán, khóe mắt mi nhìn sao cũng là vui vẻ cách dã: “Tiểu Đồng Nhi, lần này xem ngươi còn chưa đến cầu xin ta sao?”
      Trâu, Bò đeo nơ, Diệp Diệp2 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8

      lúc Mặc Nhiễm Phong cho rằng Tiêu Mộ Đồng đại nháo khóc lớn, sau đó tới đây cầu xin , thời điểm đó liền có thể muốn làm gì làm, nhưng là chỉ thấy Tiêu Mộ Đồng đột nhiên cong khóe miệng, từ trong ngực Tiêu Thần Dần đứng thẳng lên, nhìn rất là vui vẻ, từ người nàng khí chất cao sang tôn quý từ trong ra ngoài tản mát ra, Mặc Nhiễm Phong động mi, nhưng ngay sau đó là nụ cười phong lưu xinh đẹp, quả nhiên phía sau đài còn rất cứng rắn, khí thế đạt đến mức này rồi!

      “Thái tử ca ca, huynh là muốn cung nữ, câu của huynh là lớn nhất, lớn như vậy dùng để so sánh đứa cung nữ, có phải hay quá cao *giá? Lấy địa vị của Thái tử ca ca, cũng là cao hơn địa vị của công chúa! Nếu là muốn cốt cách phải giống công chúa ta tôn quý, đó mới xứng với thân phận của Thái tử ca ca.” Tiêu Mộ Đồng chớp ánh mắt ngu ngốc hàm chứa chế nhạo đến vui vẻ nhìn Tiêu Thần Dần.

      Tiêu Thần Dần gật đầu cái đối Tiêu Mộ Đồng, nụ cười ôn nhuận : “Cõi đời này tôn quý giống như công chúa ngươi sợ là tìm ra được người thứ hai, ta là đâu muốn?”

      “Vậy huynh hoàn toàn có thể muốn tan ha?” Tiêu Mộ Đồng bật thốt lên, dứt lời mới thấy lời này có chút đại nghịch bất đạo.

      Tiêu Thần Dần ngẩn ra, nhìn Tiêu Mộ Đồng ánh mắt thấy đổi u thâm, nhưng chẳng qua là nháy mắt liền khôi phục dáng vẻ ôn nhuận như xưa, hàm chứa vui vẻ đưa ngón tay xoa xoa tóc nàng, cưng chìu : “ chuyện đần độn.”

      “Thái tử ca ca, nếu như ta cho huynh biết bí mật, huynh có thể hay thay ta giữ bí mật, ngàn vạn được cho phụ hoàng cùng mẫu hậu, huynh nghe xong, hãy định đoạt xử trí cung nữ này như thế nào có được ?” Tiêu Mộ Đồng giả bộ làm ra dàng vẻ cẩn thận nhìn Tiêu Thần Dần, vừa do dự có muốn hay , vừa lại giãy giụa nếu như liền có cơ hội để nhìn rất mâu thuẫn, biểu tình các loại đều có, diễn cứ như , rốt cuộc là như người chống chọi với sinh tồn.

      “Ngược lại nghe chút xem.” Tiêu Thần Dần giọng , phảng phất còn có vô cùng kiên nhẫn, đối với nàng, luôn là có vô hạn kiên nhẫn, vô luận nàng như thế nào cố tình gây cũng có thể bao dung, cũng có thể dễ dàng tha thứ, để cho người ta cảm thấy nàng ở trước mặt như vậy là đương nhiên.

      Vật cực tất phản, như thế nào cưng chiều đây?

      “Ta thích nữ nhân.”

      khí trong nháy mắt ngưng kết.

      Tiêu Thần Dần hí mắt chăm chú nhìn Tiêu Mộ Đồng giờ phút này cúi đầu, Tiêu Mộ Đồng cũng giống như là làm sai chuyện, cúi đầu nhìn mủi chân, ngón tay ngừng tước chéo áo của mình.

      Bỗng nhiên Tiêu Thần Dần cười to lên, đưa tay nâng lên mặt nàng, để cho nàng nhìn mình, mím môi vui vẻ : “Ta bất quá là hỏi ngươi muốn cung nữ, cứ như vậy liền hù dọa hoàng huynh, ừ?”

      Tiêu Mộ Đồng bị bưng đầu, ngước lên, ánh mắt kiên định : “Chính là huynh muốn cái cung nữ đó.”

      Tiêu Thần Dần lần nữa ngẩn ra, sắc mặt còn dĩ vãng ôn nhu, nhìn qua cũng có chút lãnh túc, chân mày vặn chung chỗ: “Đồng Nhi, ngươi biết ngươi đây là gì sao?”

      “Thái tử ca ca nhất định là tin, huynh vẫn luôn biết ta thích gì ghét gì luôn mặt, ta nếu đạt được mục đích bỏ qua, ta nếu thích nàng, vì sao phải mang nàng tên khất cái vào cung?” Dừng chút: “Huynh nhất định hỏi nếu là ta thích nàng, vì sao lại còn muốn gả nàng cho Liên công công, có đúng hay ? Nhưng ra là do nàng bắt đầu có chút muốn cùng ta, cho nên ta liền giận dỗi hoặc theo ta, hoặc là theo lão thái giám, vì làm , ta còn đem Liên công công đến Triêu Dương điện, ai ngờ Liên công công lại xin phụ hoàng hồi chỉ thị, mới đem chuyện đại nháo, ta chỉ muốn gọi nàng an phận ở bên cạnh ta, muốn người ta phát ta thích nữ nhân, do đó ta cũng mực với hoàng huynh, ta sợ hoàng huynh đánh ta, thích ta nữa.”

      Tiêu Thần Dần sắc mặt thay đổi càng thêm lãnh túc, Tiêu Mộ Đồng nhìn có cảm giác sợ, những ngón tay ôm mặt nàng cũng chặt hơn, có chút đau.

      Tiêu Mộ Đồng lên tiếng với : “Thái tử ca ca, huynh làm ta đau.”

      Kêu lên mấy tiếng, Tiêu Thần Dần mới lấy lại tinh thần, buông ngón tay bưng gò má của nàng ra, nhìn lướt qua thân hình hèn nhát vô tội của Tô Tĩnh Uyển, chân mày vặn sâu hoắm, môi mỏng mím chặt, chắp tay đưa lưng về phía Tiêu Mộ Đồng, Tiêu Mộ Đồng hoàn toàn nhìn ra là có cái ý tứ gì.

      Tiêu Mộ Đồng nhìn mép giường Tô Tĩnh Uyển tà tà cong khóe miệng cái, ngẫu nhiên bãi chánh hảo tâm cùng vô tội ngây thơ vòng qua đến trước mặt Tiêu Thần Dần, rụt rè : “Thái tử ca ca là phải vì vậy cũng thích Đồng Nhi nữa? Có phải hay còn muốn cướp Tĩnh Uyển mà Đồng Nhi thích?”

      Tiêu Thần Dần cúi đầu nhìn tiểu muội muội mở to hai mắt nhìn mình, môi mỏng mím chặt hơn, hồi lâu mới mở miệng : “Ngươi làm đây hết thẩy chỉ vì muốn đứa cung nữ? Như vậy ngươi lấy thân phận Nam Quôc công chúa vì tiện nô tiêu tốn tâm tư nhiều như vậy, cũng có *giá sao?”

      “Thích chính là thích, có thể làm gi?” Tiêu Mộ Đồng mím môi, rất có nội hàm cho câu trả lời.

      Tiêu Thần Dần nhìn nàng, đưa ngón tay theo sống mũi của nàng xẹt qua mặt cùng gò má: “Tốt cho thích chính là thích, ngươi liền mang nàng , ngươi muốn gì, Thái tử ca ca cũng cho ngươi.”

      ?” Tiêu Mộ Đồng cao hứng nhảy dựng lên ôm lấy cổ Tiêu Thần Dần, bởi vì Tiêu Mộ Đồng vóc dáng được cao, nên khi ôm lấy cổ , mủi chân cũng cách mặt đất khoảng, cả người sai biệt lắm treo người Tiêu Thần Dần, Tiêu Thần Dần đưa tay vòng quanh ôm lấy nàng, ổn định tốt nàng, để nàng vì động tác quá mãnh liệt mà té ngã, lộ ra quan tâm thân thiết.

      “Ừ.” giọng để nghe thấy tiếng vang.

      Tiêu Mộ Đồng buông ra, chọc chọc mặt cứng rắn của Tiêu Thần Dần, vểnh miệng : “Tức giận? Mất hứng?”

      có.” Tiêu Thần Dần buông nàng ra, đem nàng đặt xuống đứng ngay ngắn, nhìn liếc qua Tô Tĩnh Uyển, xoay người ra ngoài.

      Tiêu Mộ Đồng nháy hạ con ngươi, lập tức đuổi theo, kéo ngón tay của Tiêu Thần Dần, cười đùa : “Kia, làm người, khẩn yếu nhất là vui vẻ, vui vẻ là ngày, vui cũng là ngày, vậy tại sao để lòng vui vẻ đây?” Tiêu Mộ Đồng biết Thái tử ca ca ban đầu chính là bị những lời này của Tô Tĩnh Uyển làm cho rung động, cho nên nàng trước để Thái tử ca ca nghe, như vậy Thái tử ca ca đề cao miễn dịch, bị Tô Tĩnh Uyển giả vờ vô tội kiên cường lạc quan nhảm.

      Kỹ năng trọng yếu để chống lại Bạch Liên Hoa, chính là lấy trắng trị trắng!

      Ngươi trắng, ta so ngươi còn trắng hơn, mới có thể công khỏi khắc, chiến đâu thắng đó, đây là kỷ xảo mà Tiêu Mộ Đồng đường đối phó Bạch Liên Hoa rút ra kinh nghiệm.

      Tiêu Thần Dần quả nhiên dừng lại bước chân, sâu hoắm nhìn nàng, Tiêu Mộ Đồng cũng dừng lại, nhìn dáng vẻ của Thái tử ca ca, xem ra có chút động dung, vì vậy thừa thắng truy kích, tiếp tục : “Thái tử ca ca có đói ? Ta nấu tô mì cho huynh?”

      Tiêu Thần Dần rốt cục vui vẻ ra: “Ngươi nấu?”

      “Ta để cho ngự thiện phòng làm nha, ta , ta biết sao?” Tiêu Mộ Đồng vô cùng thẳng thắn mà vô tội trả lời.

      Tiêu Thần Dần đưa tay xoa tóc nàng, cười vui vẻ, ấm áp như lúc ban đầu.

      Tiêu Mộ Đồng cười chạy về keo Tô Tĩnh Uyển, mang theo nàng ta trực tiếp chạy khỏi Đông Cung, vừa chạy vừa quay đầu lại: “Thái tử ca ca đối với Đồng Nhi tốt nhất, Đồng Nhi cũng nhất định đối Thái tử ca ca tốt nhất.” Dứt lời, liền chạy xa.

      “Tốt nhất sao? A, Đồng Nhi ngươi biết tốt nhất là như thế nào sao?” Nhìn bóng dáng vui vẻ của nàng rời , hơi liễm hạ nụ cười nơi khóe miệng: “Nếu như ngươi vĩnh viễn đơn thuần như vậy là tốt nhất, đối với ta mà , đời này khó khăn nhất, chính là phải chọn lựa giữa ngươi và giang sơn.”

      **

      đường trở về Triêu Dương điện, thời điểm Tiêu Mộ Đồng chạy tới Đông Cung quá nhanh, cũng có mang theo cung nữ cùng nô tài, chỉ có nàng cùng Tô Tĩnh Uyển, Tiêu Mộ Đồng buông tay Tô Tĩnh Uyển ra, Tô Tĩnh Uyển hoảng sợ cuống quít quỳ xuống.

      Tiêu Mộ Đồng nhìn Tô Tĩnh Uyển quỳ xuống cong khóe miệng, bất quá mới mấy ngày thời gian, mặc dù Thái tử ca ca cũng có vì nàng ta như thế nào, nhưng là nàng ta cũng nhấc lên gợn sống , xem ra là đối nàng ta đủ ngoan.

      Trước mắt Tiêu Mộ Đồng cũng tính toán phơi bày nàng ta với Thái tử ca ca cái gì đó, dù sao nàng cảm thấy như vầy càng thêm thú vị.

      Tiêu Mộ Đồng cong khóe miệng ngồi xổm người xuống, đưa ngón tay ra nâng lên cằm Tô Tĩnh Uyển, nhìn nàng ta mấy ngày nay bị chơi đùa đến mức sắc mặt trắng bệch, lại nhìn cái trán quấn băng vải trắng ngâm ra máu, chậc chậc mấy tiếng, sau đó vô cùng tiếc hận : “Ngươi xem, ngươi nếu từ lúc đầu nghe lời ta, như thế nào bi thảm như thế này?”

      Tiêu Mộ Đồng cao hứng nhìn khuôn mặt trắng bệch hơn của Tô Tĩnh Uyển, tiếp tục : “ cần vọng tưởng nửa câu cầu xin Thái tử ca ca, ngươi cũng nhìn thấy, huynh ấy là đối với ta hết mực sủng ái, phải tiện nô có thể khích bác hoặc thay thế.”

      Tô Tĩnh Uyển như là quyết định, cắn răng : “Thái tử qua muốn nô tỳ lưu lại, cầu xin công chúa khai ân, để cho nô tỳ ở lại Đông Cung , nô tỳ đem Thái tử phục vụ tốt.”

      “A?” Tiêu Mộ Đồng lập tức thu về tất cả vui vẻ, ngón tay nắm cằm Tô Tĩnh Uyển càng buộc chặc: “Rất tốt? Thế nào là rất tốt? Là như vậy? Vẫn là như vầy?” Tiêu Mộ Đồng vừa vừa ở mặt nàng còn có ngực móng vuốt vươn ra ngắt nhéo.

      Tô tĩnh uyển lập tức bị dọa sợ lắc đầu: “ dám, nô tỳ dám.” Bộ dáng vô tội đến hết cỡ, chọc người thương tiếc.

      Tiêu Mộ Đồng càng thêm nổi giận: “Hừ, đừng quên, ngươi là nô tài của bổn công chúa.”

      “Cầu xin công chúa khai ân, công chúa phải ……..…..”

      gì?”

      thích nô tỳ sao? Cầu xin công chúa khai ân.”

      Tiêu Mộ Đồng cười lớn, nước mắt cũng bật ra, Tô Tĩnh Uyển là…..quá ngây thơ! A, phải, đánh bại nàng phải ngây thơ, mà là vô tội!!!

      “Bổn công chúa là thích ngươi a, nhưng phải là thích con người của ngươi, bổn công chúa thích là…..” Dừng hồi lâu: “Thích là thân thể của ngươi! Thân thể ngươi hiểu sao?”

      Tiêu Mộ Đồng rất hài lòng nhìn thân thể nàng ta phát run, tiếp tục : “Ngươi nếu có người phá thân ngươi, còn có nam tử nào dám nữa muốn ngươi? Huống chi ngươi lại còn bị phá thân thể!!! Ha ha, ngươi cho rằng đây?”

      Tô tĩnh Uyển nặng nề ngã ngồi mặt đất, Tiêu Mộ Đồng phủi tay cái đứng lên, vừa đúng nhìn thấy Ngọc Nhi đến tìm nàng, liền bảo Ngọc Nhi cùng nô tài sau lưng nàng khiêng Tô Tĩnh Uyển trở về, giống như lại có việc vui đùa bỡn.
      Trâu, Bò đeo nơ, Diệp Diệp2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9
      Tại Triêu Dương điện của Tiêu Mộ Đồng từ thiên điện ra bên ngoài chỉ đoạn có gian phòng làm thành tĩnh thất, gọi là tĩnh thất chính là căn phòng vắng vẻ bị phong bế, Tiêu Mộ Đồng cố ý sai người đem bốn phía cửa sổ phong kín, chỉ để lại vách tường bên trái cái lổ lớn chừng bàn tay, để khí lưu trao đổi, chính là như vậy cái lổ , Tiêu Mộ Đồng còn sai người phía bên ngoài làm nên bức tường đá, vừa đúng phong kín tầm mắt nhìn ra bên ngoài từ cái lổ, tổng thể mà , thay vì đây là gian mật thất, bằng nhà tù.

      Lúc này Tiêu Mộ Đồng câu khóe miệng ngồi ghế tử đàn, Tô Tĩnh Uyển bị cột cái ghế, hai bên đứng hai ma ma thoạt nhìn lớn tuổi, Tô Tĩnh Uyển giờ phút này sắc mặt trắng bệch, cổ họng bởi vì ngừng cầu xin mà có chút khàn khàn, cái trán quấn vải trắng, tựa hồ còn ngâm máu tươi ra bên ngoài, mặt ngổn ngang nước mắt, cả người nhu nhược tựa như chỉ cần đầu ngón tay nhàng chạm , có thể vỡ tan.

      Tiêu Mộ Đồng nở nụ cười, ta đây lần sống lại, phải như thế nào làm ngươi bể tan tành?

      Tiêu Mộ Đồng nhìn lướt qua lão ma ma bên cạnh Tô Tĩnh Uyển, ánh mắt trong lúc lơ đễnh quét qua dụng cụ lạnh như băng bàn thấp bên cạnh lão ma ma, hơi nhắm mắt lại, trong đầu ngừng thoáng bóng Thái tử ca ca chết sa trường, bộ dáng mẫu hậu ngã bệnh, phụ hoàng thống khổ chịu nhục tự vận, nàng ta còn cướp vị hôn phu cùng trượng phu của nàng, hài tử chưa được sinh ra của nàng, còn có mạng của nàng!

      Tô Tĩnh Uyển, là ngươi thiếu bổn công chúa! Bổn công chúa đều phải nhất nhất thừa từ người ngươi đoạt về! Còn phải đem ngươi đẩy đến địa ngục ta từng trải qua!

      Nếu như làm ác nhất định phải xuống địa ngục, như vậy ta đem mỗi tần địa ngục nhìn người chịu hết hành hạ!

      “Tôn ma ma, bắt đầu .” Tiêu Mộ Đồng mở mắt, ánh mắt phải như trước cao ngạo ngu ngốc, mà là lãnh triệt túc sát.

      Lão ma ma bên đứng bên cạnh bàn thấp để dụng cụ nghiêm túc hành lễ: “Vâng, nô tài lĩnh mệnh.”

      , van cầu công chúa bỏ qua cho nô tỳ, nô tỳ cũng có làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với công chúa, vì sao công chúa muốn đối đãi như thế với nô tỳ?” Tô Tĩnh Uyển liều mạng dùng giọng khàn khàn từ trong cổ họng khóc cầu xin tha thứ.

      Tiêu Mộ Đồng lẳng lặng nhìn miệng nàng ta lần lại lần hợp lại, nước mắt lần tiếp lần chảy xuống, hơi quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng ta, nàng muốn nhìn chút Tô Tĩnh Uyển đến tột cùng còn muốn giả bộ đến mức nào?

      “Cầu xin công chúa bỏ qua cho nô tỳ, nô tỳ sau này nhất định tận tâm tận lực phục vụ công chúa, vì công chúa làm trâu làm ngựa, cầu xin công chúa khai ân.” Tô Tĩnh Uyển vẫn liều mạng giãy dụa, trinh tiết đối với , quá trọng yếu, vào lúc cần, nếu có trinh tiết, cả đời ngay cả nửa điểm vốn liếng để phấn đấu cũng có, mà Tô Tĩnh Uyển trùng hợp vô cùng hiểu đạo lý đó.

      Tiêu Mộ Đồng vẫn như cũ lời nào, chẳng qua là nhìn nàng ta, hơi giơ tay lên, ý bảo Tôn ma ma tạm thời dừng tay, nàng muốn nghe Tô Tĩnh Uyển tiếp, ở trước mặt nàng, nàng ta càng như vậy buồn bã tang thương hèn mọn cầu xin tha thứ nàng càng cảm thấy hả lòng hả dạ!

      Tô Tĩnh Uyển thấy Tiêu Mộ Đồng để Tôn ma ma dừng tay, lòng chậm hạ xuống hơi, tiếp tục : “Công chúa chẳng lẽ chút cũng muốn biết tại sao Thái tử đem nô tỳ mang về Đông Cung sao?”

      Tiêu Mộ Đồng ngưng động, hơi vặn mi, nàng ta thế mà còn dám đem chuyện này thẳng!?

      Tô Tĩnh Uyển nhìn biểu cảm của Tiêu Mộ Đồng, thấy nàng hỏi gì, tiếp tục : “Thái tử từ trước chưa từng gặp qua nô tỳ, huống chi khi đó nô tỳ còn là ở phòng chứa củi của Triêu Dương điện, Thái tử mang nô tỳ, cũng muốn nô tỳ ở lại Đông Cung, công chúa chút cũng muốn biết sao?”

      Tiêu Mộ Đồng đem môi đào mím chặt, thần sắc càng thêm lãnh túc, ngón tay đem tay từ từ buộc chặt, tức giận từ sâu đáy lòng, lại cố ra lệnh mình chịu đựng, bây giờ còn chưa phải lúc bộc phát, huống chi nàng cũng muốn biết tột cùng là tại sao? Cái này có lẽ có thể giúp nàng diệt trừ Bạch Liên Hoa.

      Tô Tĩnh Uyển thấy Tiêu Mộ Đồng như cũ lời nào, hơi có chút nóng nảy, ánh mắt lướt qua Tôn ma ma bên cạnh, thân thể nhịn được run rẩy, cắn răng cái, tiếp tục : “Thái tử nếu muốn để lại nô tỳ, cuối cùng lại đem nô tỳ trả lại bên người công chúa, chẳng lẽ công chúa cho là cái này chỉ vì Thái tử điện hạ đối với công chúa sủng ái sao?”

      Tiêu Mộ Đồng càng đem ngón tay nắm chặt!

      Tô Tĩnh Uyển tiếp tục mở miệng: “Thái tử điện hạ là muốn đem nô tỳ trở thành tai mắt, cắm ở bên người công chúa, bắt đầu cảm thấy hoàng thượng đối với người quá mức sủng ái trở thành uy hiếp cho ngôi vị hoàng đế của .”

      Tiêu Mộ Đồng chợt đứng lên, nhanh chóng chuyển đến bên Tô Tĩnh Uyển, cho nàng ta cái tát mạnh, Tô Tĩnh Uyển mặt bị đánh nghiêng qua bên, khóe miệng rỉ máu, vốn là bị thương ở đầu nên thoáng cái, muốn hôn mê, nửa ngày có phản ứng.

      Tiêu Mộ Đồng lạnh lùng mở miệng: “Ngươi cho rằng ngươi như vậy có thể vu hãm, muốn hướng bổn công chúa hiến trung thành sao? Ngươi cho rằng ngươi đối với bổn công chúa trung thành, bổn công chúa thả ngươi sao?”

      Tiêu Mộ Đồng nâng cằm Tô Tĩnh Uyển, hung ác : “Có những thứ kiếp trước thiếu, kiếp này chẳng qua là trả lại mà thôi!”

      Tô Tĩnh Uyển hư nhược lắc đầu: “Nô tỳ đều là , nô tỳ chỉ muốn công chúa nên cẩn thận dự phòng, nô tỳ vì tiền đồ nghiệp lớn của công chúa.”

      “Nhưng đối với ta mà , trả thù ngươi so với quyền lợi tương lai còn lớn hơn!” Tiêu Mộ Đồng đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng, để cho những lời này nghe càng thêm lạnh lẽo.

      Tô Tĩnh Uyển mở to hai mắt, nàng hiểu vì sao công chúa chức cao vọng trọng như vậy lại hận nàng, tên khất cái đê tiện, thậm chí còn ngửng đả kích nàng để trả thù! Nàng hiểu lần này nàng trốn thoát!

      Tô Tĩnh Uyển mở to mắt nhìn Tiêu Mộ Đồng, Tiêu Mộ Đồng trong lòng hận chết Tô Tĩnh Uyển, mà biết trong lòng Tô Tĩnh Uyển cũng như thế hận Tiêu Mộ Đồng, hoặc là ghen tỵ, giống như thiên địa, Tiêu Mộ Đồng được Nam Quốc tôn sùng là đích trưởng nữ công chúa, được phụ hoàng mẫu hậu thương , còn có vị ca ca như vậ thương nàng, còn ban cho nàng dung mạo xinh đẹp tuyệt sắc, như trời đất ban cho nàng tiền đồ tốt nhất, nhưng còn Tô Tĩnh Uyển, cũng chỉ là tên khất cái đầu đường xó chợ, bị người nhục mạ, ông trời quả là bất công!

      Ở kiếp trước, đại khái Tô Tĩnh Uyển chính là như vậy ghen tỵ Tiêu Mộ Đồng, chỉ là bởi vì Tiêu Mộ Đồng ngu ngốc, mới bị nàng ta hại thảm! Cho nên Tiêu Mộ Đồng đời này trả thù! Ai ông trời bất công? Ông trời chính là công bình.

      “Tôn ma ma động thủ .” Tiêu Mộ Đồng nhìn Tôn ma ma ở bên, lạnh lùng bình tĩnh phân phó.

      “Vâng.”

      “Tiêu Mộ Đồng ngươi hối hận!” Tô Tĩnh Uyển hoàn toàn bị Tiêu Mộ Đồng chén ép đén điên rồi, bắt đầu gọi thẳng tục danh Tiêu Mộ Đồng.

      bàn tay lần nữa thanh thúy vang lên, lần này phải Tiêu Mộ Đồng đánh, là Lý ma ma đối diện Tôn ma ma đánh.

      Tiêu Mộ Đồng xoay người hướng ra bên ngoài phòng , Tô Tĩnh Uyển vẫn tại phía sau nàng gào thét: “Ông trời bất công, dựa vào cái gì?”

      Tiêu Mộ Đồng dừng lại: “Người ngồi ghế bây giờ là ngươi, mà người phát hiệu lệnh là ta.”

      “Ta hận ngươi!” Tô Tĩnh Uyển hoàn toàn hỏng mất, bởi nàng biết, hư thân thể vãn hồi, mà nàng lại chút cũng thể chống cự!

      Tiêu Mộ Đồng xoay người, nhìn Tô Tĩnh Uyển như cũ giãy dụa, lạnh lùng : “Bất kể ngươi cảm thấy ông trời bất công cũng tốt, ghen tỵ cũng tốt, hay hận ta cũng tốt, đều phải là ngươi làm chuyện xấu, nhưng nếu ngươi làm, chính là phải trả, ngươi bây giờ bất quá là vì quá khứ của ta mà chuộc tội!” Dừng chút: “Đây phải kết thúc, chỉ là bắt đầu mà thôi.”

      Tiêu Mộ Đồng dứt lời, liền hề trễ nải nữa mà ra ngoài.

      Mới vừa đóng lại cửa tĩnh thất, liền nghe bên trong ngừng truyền đến tiếng kêu gào chói tai!!

      Tiêu Mộ Đồng hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, từ từ nhắm mắt lại, kiếp này nàng cũng làm ác, chỉ sợ cũng là muốn xuống địa ngục thôi?

      Ngọc Nhi kêu mấy tiếng: “Công chúa, công chúa?”

      Tiêu Mộ Đồng lấy lại tinh thần nhìn Ngọc Nhi, giọng hỏi: “Thế nào?”

      “Tôn ma ma mới báo lại tất cả xong, công chúa có muốn vào xem chút hay ?”

      cần, những thứ cùng nàng ta có liên quan ta đều cảm thấy ghê tỏm.” Tiêu Mộ Đồng xong liền sãi bước hướng chánh điện của Triêu Dương điện mà !

      Trong nội thất của Triêu Dương điện, phương hơi nước bóc lên từ hồ tắm, bốn phía hồ tắm treo bích lục đích nước sa thùy, bốn góc dùng hoàng kim chế tạo ra phượng hoàng ngừng phun nước vào, cho nên nước trong hồ luôn là ngâm nhiệt khí, Tiêu Mộ Đồng dựa vào góc hồ tắm dưỡng thần, hồ tắm được rãi đều cánh hoa hồng đỏ tươi, làm da thịt của nàng càng thêm trắng noãn oánh nhuận, môi đào càng thêm kiều diễm ướt át.

      Rốt cuộc xử trí Tô Tĩnh Uyển, bất kể sau này thế nào, nhưng lúc này Tiêu Mộ Đồng cảm thấy hết thảy đều thuận lợi, rất thuận tâm!

      Nhưng là, Tô Tĩnh Uyển , Thái tử ca ca hoài nghi nàng, muốn cắm bên người nàng tai mắt, Thái tử ca ca tín nhiệm nàng, như vậy…..Chẳng lẽ Thái tử ca ca từ trước đến giờ đều giả bộ dụ dỗ nàng sao? Nhưng nếu dụ dỗ người lâu như vậy, như vậy …… có thể làm được sao?

      Ngực khó chịu hơi hít thở thông, Tiêu Mộ Đồng mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp tuấn dật, con ngươi hẹp dài tản ra tinh quang dị, trường bào màu đỏ thẫm lúc này ngâm ở trong hồ, phiêu ở mặt nước, giống như là mảnh thảm đỏ, tươi đẹp chói mắt, khóe miệng vui vẻ hài hước xinh đẹp, như cũ là nam tử mỹ đến dị……..Mặc Nhiễm Phong.

      Tiêu Mộ Đồng cả kinh, cuống quít lui về phía sau, phát phía sau là vách hồ, mình tắm góc trong hồ, có đường lui, ao nước rất trong, phía dưới cũng có thể nhìn bỏ sót, hốt hoảng Tiêu Mộ Đồng lại quên lấy đồ che cảnh xuân lộ , cho đến khi thấy Mặc Nhiễm Phong nhìn xuống phía dưới, Tiêu Mộ Đồng theo ánh mắt của mới nhìn thấy mình lỏa thể. Nhưng mặt vẫn có chút biểu cảm thay đổi, lúc này mới cuống quít lấy tay che trước ngực, sắc mặt kinh hãi : “Xoay người, cho phép nhìn.”

      Mặc Nhiễm Phong nhìn gò má đỏ ửng của nàng, cười : “Là chính ngươi ban đầu chọn hình thái nghiêm túc.”

      Tiêu Mộ Đồng giận dữ: “Hình thái nghiêm túc có thể để ngươi nhìn ta tắm sao?”

      “Ta nhìn lén nha? Ta bây giờ là quang minh chính đại nhìn.” Mặc Nhiễm Phong gượng mặt vô tội cùng thẳng thắn.

      Tiêu Mộ Đồng nhìn chằm chằm, nhất thời nổi đóa.

      Mặc Nhiễm Phong nghiêng đầu quan sát nàng, hơi thở dài : “Đây là thân thể nữ nhân sao? Quả cùng ta cùng dạng.”

      Tiêu Mộ Đồng thiếu chút nữa đứng vững, cái gì? Là ngu ngốc? Hay là giả bộ ngu ngốc?

      Mặc Nhiễm Phong càng thêm tò mò, đưa tay muốn cỡi đồ bên hông của mình, Tiêu Mộ Đồng nhìn động tác của , lắp bắp : “Ngươi…..Ngươi nghĩ……làm gì?”

      Mặc Nhiễm Phong vừa mở đai lưng, cũng vừa ngẩng đầu trả lời: “Xem chút đến tột cùng chúng ta khác nhau cái gì.”

      Tiêu Mộ Đồng thiếu chút trực tiếp trợt chân ngã xuống, cuống quít đè lại những ngón tay mở đai lưng của , nhưng là đè lại tay , nàng liền thể che đậy thân thể mình!

      Tiêu Mộ Đồng vừa đè lại tay , vừa là ngăn trở thân thể của mình, Mặc Nhiễm Phong đem nàng từ đầu đến chân quan sát lần, Tiêu Mộ Đồng tức giận, nhưng vẫn thể đánh , bởi vì vừa động liền thể che, mà nàng cũng thể đánh ! , khẳng định là đánh được !

      Cuối cùng Tiêu Mộ Đồng tay che lại mình, tay đè lại tay , lắp bắp : “Ngươi xoay người.”

      Mặc Nhiễm Phong vô cùng thản nhiên : “Ta tại sao phải xoay người? Ta có bệnh sao?”

      “Ngươi!” Tiêu Mộ Đồng hoàn toàn nổi dóa, cả giận : “Vậy ngươi nhắm mắt lại.”

      Mặc Nhiễm Phong tiếp tục vô cùng thản nhiên : “Ta tại sao muốn nhắm mắt lại? Ta có bệnh sao?”

      Tiêu Mộ Đồng bất đắc dĩ: “Ngươi còn nhìn, ta gọi người.”

      “Gọi a, dù sao người mặc quần áo là ngươi phải là ta, hơn nữa ta từng phải sao? Phàm là ta xuất ở đâu, người ngoài đều thấy.”

      Tiêu Mộ Đồng hoàn toàn khó xử.

      Mặc Nhiễm Phong càng thêm chút kiêng kỵ tới gần, lè lưỡi ở bên tai nàng liếm cái, phải hôn, là liếm, sau đó cong khóe miệng : “ ra loài người ngọt như vậy.”

      https://buomngusac.wordpress.com/tra-thu-bach-lien-hoa/
      Trâu, linhdiep17, Bò đeo nơ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :