1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trả lại vấn vương - Lục Lạc Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 10: Tâm ý của Thái hậu.

      Thái hậu là người đầu tiên phát có mặt của Thiên Hinh, nhưng bà lại có bất kỳ phản ứng nào. Nụ cười môi vẫn rất an nhiên tự tại, dường như hề để tâm đến điều gì. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phía Ngọc Loan, trong đôi mắt của bà lúc này, hình dáng yểu điệu kia như hòa làm với thiếu nữ thanh tú năm đó. Tuệ Mẫn của bà khi xưa cũng rất xinh đẹp, bàn tay tài hoa vẽ nên bao nhiêu bức tranh để tặng bà. hoài niệm quá khứ và niềm thương con khiến bà để tâm đến Ngọc Loan nhiều hơn nữa, cưng chiều nàng như Tuệ Mẫn năm ấy.

      Thiên Hinh tiến vào lương đình, nhưng nàng cũng muốn làm gián đoạn nhã hứng của Thái hậu. Chỉ yên lặng ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái của người, khẽ nhấp ngụm trà mà cung nữ vừa mang đến. Qủa , Loan Nhi của nàng rất giống với mẫu thân, những đường nét trẻ con dần dần biến mất, nhường chỗ cho dung mạo kinh tâm động phách này. Nàng có thể hiểu được thích của Thái hậu đối với Loan Nhi, phần xuất phát từ mẫu thân của nàng.

      phải bà thương Thiên Hinh, nhưng có điều giữa tình cảm ấy vẫn có thứ gì đó nghiêng về phía Ngọc Loan hơn chút. Thái hậu đưa tay lên vỗ vài cái lên bàn tay của nàng, tuy dáng vẻ vẫn ngồi bất động, nhưng nụ cười môi tươi thêm vài phần. Thiên Hinh gật đầu với bà, Thái hậu gọi nàng đến chỗ bà, nàng đứng dậy bước đến ngồi cạnh Thái hậu. Cũng đưa mắt nhìn về phía Ngọc Loan, đến khi tiểu nương ấy ngẩng đầu lên, tia kinh ngạc thoáng lên nơi đáy mắt.

      Sau đó, Ngọc Loan mỉm cười xinh đẹp, nhấc bút chấm vào nghiêng mực rồi lại tiếp tục công việc của mình. Trong bức tranh, bên cạnh Thái hậu, dần dần xuất thêm người nữa. Đó là tỷ tỷ của nàng, công chúa Thiên Hinh của Tề quốc, cũng là người mà nàng ngưỡng mộ nhất. Dường như vì có mặt của Thiên Hinh, mà càng khiến cho Ngọc Loan thêm phần chau chuốt tỉ mỉ, đến khi hoàn thành bức tranh ấy, canh giờ sau.

      Bức tranh được mang đến trước mặt Thái hậu, bà mỉm cười hài lòng: “Đường nét thế này, màu sắc thế này, Loan Nhi, tay nghề của con còn hơn cả mẫu thân của mình năm xưa nữa.” Ngọc Loan hành lễ với bà: “Tổ mẫu quá khen rồi! Làm sao Loan Nhi có thể so sánh với mẫu thân năm xưa chứ. Mẫu thân vốn là hòn ngọc trong tay người, cầm kỳ thi họa đều do người dạy dỗ. Hôm nay, Loan Nhi chỉ dám múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”

      khiêm tốn của Ngọc Loan làm người khác cảm thấy khó chịu, cũng hề khiến mọi người nghĩ rằng nàng giả tạo. Bởi vì ánh mắt của nàng khi nhìn Thái hậu rất thuần khiết, cứ như mặt gương trong suốt, phản chiếu mọi hành động của bà trong đó. Thái hậu rất thích ánh mắt này của nàng, đối với người như bà, trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể ngồi lên vị trí Thái hậu như ngày hôm nay. hoàng cung chẳng khác nào cái lồng son xinh đẹp, có thể từ từ biến đổi con người ta.

      Thiên Hinh cũng nhìn bức tranh do Ngọc Loan vẽ, hàng chân mày khẽ nhướng lên đầy vẻ thích thú. Tay nghề tệ, chắc hẳn bỏ ra rất nhiều công sức để luyện tập, biết Loan Nhi của nàng phá nát bao nhiêu bức họa để có được khả năng như bây giờ. Với tính khí của tiểu nha đầu này, ắt hẳn con số ấy cũng phải là ít. Danh xưng “Đệ nhất tài nữ Lạc Dương” hề đặt lên sai người, mẫu thân dạy dỗ Ngọc Loan rất chu đáo.

      Nàng đưa mắt về phía Ngọc Loan, nhìn thấy muội muội mình vẫn đứng đó, trong tư thế khom lưng hầu chuyện. tia đau xót lóe lên trong đôi mắt của nàng, Ngọc Loan phải đứng vẽ trong thời gian dài như vậy. Nay còn đứng đó hầu chuyện với Thái hậu, sao có thể mệt được cơ chứ? Thiên Hinh xoay đầu lại nhìn Thái hậu, lên tiếng : “Thái hậu, người xem kia, Loan Nhi vừa vào cung người quên mất con rồi. Chúng con đều được nữ nhi của người sinh ra, làm sao có thể giống nhau được chứ?”

      Thái hậu phì cười trước giọng điệu của nàng, bà khẽ liếc nàng cái rồi lại nhìn về phía Ngọc Loan ở trước mặt. Làm sao bà lại hiểu, Thiên Hinh nhắc khéo bà, muội muội của nàng phải đứng, trong khi nàng được ngồi cơ chứ? Ba từ giống nhau này, quả chứa đựng rất nhiều hàm ý
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 11: Cung nữ Bình Nhi.

      Thiên Hinh đưa Ngọc Loan trở về Thiên Vân cung, cước bộ của nàng rất chậm, để Ngọc Loan có thể bắt kịp nàng. Ngọc Loan cũng gì, yên lặng bên cạnh nàng, mặt trời dần ngả về phía tây, hắt bóng của các nàng xuống đất. Bóng của Thiên Hinh chồng lên bóng của Ngọc Loan, vì nàng luôn phía trước, che chắn cho Ngọc Loan. Ánh hoàng hôn đỏ rực bao trùm mọi nơi, chẳng mấy chốc cả hoàng cung như chìm trong biển lửa.

      Ngọc Loan kéo tay nàng lại, bước chân của Ngọc Loan cũng ngừng hẳn, nàng ấy xoay mặt về phía tây, nhìn ngắm bầu trời lúc hoàng hôn. Nàng cũng dừng lại, đứng kế bên muội muội của mình: “Đẹp lắm phải ? Cứ như màu đỏ của máu vậy!” Ngọc Loan lắc đầu đồng tình, khẽ : “Đúng là rất đẹp, nhưng đó phải là màu đỏ của máu.” Thiên Hinh mím môi lại, nàng hỏi: “Loan Nhi nghĩ nó phải là màu đỏ của máu ư?”

      Muội muội nàng nheo mắt lại, tránh ánh mặt trời quá chói: “Vâng, muội lại thấy nó giống như màu đỏ của chiếc khăn đội đầu tân nương trong ngày cưới, là màu đỏ của hạnh phúc.” Thiên Hinh bỏ mặc cảnh đẹp trước mắt, quay đầu nhìn về phía Ngọc Loan: “Nếu Loan Nhi vậy cứ là như vậy.” Ngọc Loan hơi ngẩn người, hiểu được ý tứ trong lời của nàng: “Tỷ tỷ!?!”

      Thiên Hinh im lặng, đứng ngắm hoàng hôn thêm lúc rồi với Ngọc Loan: “ nào, trở về Thiên Vân cung thôi, có người mà tỷ muốn muội gặp.” Ngọc Loan theo Thiên Hinh, tò mò lóe lên trong đôi mắt của nàng: “Là ai vậy? Có phải là Tần tỷ tỷ ?” Thiên Hinh liếc nàng cái, giọng cũng đanh lại: “Chỉ biết có vị Tần tỷ tỷ của muội thôi sao?” Ngọc Loan lè lưỡi trêu chọc: “Tỷ tỷ ghen à? Muội chỉ đùa tỷ chút thôi mà.”

      Nàng nhìn Ngọc Loan nữa, hàng chân mày cau lại: “Nếu muội muốn gặp lại Tần Lam hãy ráng đợi thêm vài ngày nữa, đến lúc đó tỷ sắp xếp cho muội. Còn bây giờ, cứ trở về Thiên Vân cung !” Ngọc Loan thu hồi lại vẻ mặt vui vẻ, sắc mặt trầm xuống, giọng hỏi: “Là trong những kẻ đó sao?” Thiên Hinh gật đầu, tia sát ý lóe lên trong đôi mắt của Ngọc Loan, bàn tay của nàng ấy đưa ra nắm lấy tay nàng rất chặt: “Cứ giao cho muội. Đừng làm bẩn tay tỷ tỷ.”

      Thiên Hinh khẽ siết chặt bàn tay của muội muội, hơi ấm từ Ngọc Loan truyền qua cả nàng, khiến đáy lòng xao động dữ dội trở nên yên bình. Ngọc Loan đưa mắt về phía sau, nhìn Khánh Nương cái, Khánh Nương rất nhanh chóng đón lấy ánh mắt của nàng. Bà cúi người rồi dẫn theo vài nha hoàn rời , chỗ bà cần phải đến là Thái y viện. Sau khi Khánh Nương khỏi, Ngọc Loan tiếp tục dìu Thiên Hinh về Thiên Vân cung.

      Lúc các nàng an tọa trong đại sảnh của Thiên Vân cung, Khánh Nương cũng trở về, bên cạnh bà là Lý thái y, người là Ngọc Loan muốn tìm. Lý thái y quỳ xuống hành lễ, Thiên Hinh nhanh chóng cho đứng dậy: “Loan Nhi, đây là?” Ngọc Loan mỉm cười với nàng: “Tỷ tỷ cần lo lắng, muội chỉ muốn nhờ Lý thái y chuyện mà thôi.” xong Ngọc Loan lại quay sang Lý thái y rồi mở lời: “Bắt đầu !” Lý thái y đáp vâng tiếng rồi lui ra sau hậu điện chuẩn bị.

      Thiên Hinh chống cằm, thích thú nhìn Ngọc Loan: “Nha đầu! Muội lại tính bày trò tinh quái gì nữa đây?” Ngọc Loan mỉm cười: “Người tỷ mang về, nếu muội đoán nhầm ắt hẳn là vị nương tinh thông y thuật kia. Muội cũng rất tò mò biết y thuật của ta cao siêu hay y thuật Lý thái y của Thái y viện tinh thông hơn.” Thiên Hinh ồ tiếng, cầm lấy lọn tóc của Ngọc Loan chơi đùa: “Là Cẩm Nương cho muội biết sao?” Ngọc Loan để mắt đến lọn tóc bị Thiên Hinh cầm lấy, gật đầu: “Cẩm Nương chỉ nhắc nhở muội, để tâm dạy dỗ dám nô tỳ mà thôi.”

      “Cẩm Nương cũng nhọc lòng!” Những sợi tóc mềm mại trượt qua khẽ tay của nàng, khiến nàng thể giữ được. Ngọc Loan sợ nàng làm rối tung mái tóc của mình, vì thế dứt khoát ngồi cách nàng chút, trừng mắt với nàng: “Cũng vì tỷ , là trong số chúng, thế nên muội đoán chỉ có thể là ả ta.” Thiên Hinh phì cười vì bộ dạng phòng thủ của Ngọc Loan rồi hỏi: “Quỳnh Hương! Bên Nhã Từ cung cho người đưa nha hoàn sang đây chưa?”

      Quỳnh Hương vẫn
      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :