1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trả lại vấn vương - Lục Lạc Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 5: Hoa Hải Đường nở.


      “Theo như ta được biết, Tần phủ chỉ có duy nhất vị Tần công tử, chính là Đại thiếu gia Tần Hàn. biết, còn vị Nhị công tử Tần gia có phải là người đứng kế bên công tử Tần Hàn hay ?” Thiên Hinh bình thản đưa mắt về phía Tần Lam, ánh mắt còn mang theo vài phần chờ đợi, nếu người này là đệ của Tần Hàn nàng cũng phản đối việc Ngọc Loan cảm mến người này. Tần Hàn khó xử hết nhìn Tầm Lam rồi lại nhìn Thiên Hinh, còn cách nào toàn vẹn cả đôi đường, đúng lúc định quỳ xuống xin nhân tội thay cho muội muội chợ bất chợt Ngọc Loan lại lên tiếng.


      “Hóa ra là vậy, Loan Nhi cứ nghĩ tại sao lại có nam nhân tuấn đến vậy, đẹp đến mức khiến Loan Nhi cũng phải xấu hổ vì bản thân mình. ra người vốn phải là nam nhân, người là nữ nhân có phải ?” Ngọc Loan bước đến trước mặt Tần Lam, bàn tay của nàng đưa lên chạm vào phần cổ của ‘’, nơi đáng lý ra phải có yết hầu, đặc trưng của nam giới. Hành động của nàng làm Tần Lam giật mình, ‘ tự chủ được mà gạt tay của nàng ra, còn bàn tay còn lại ôm lấy cổ của mình.


      Tần Lam chưa từng nghĩ thân phận nữ nhi của mình sớm bị bại lộ như vậy, ánh mắt của nàng trầm xuống, khẽ cúi người hành lễ rồi : “Tần Lam có việc xin cáo từ!” xong, đợi những người khác có phản ứng, nàng khẽ nhấc mũi chân rời khỏi đại sảnh. Ngọc Loan ngây người trong chốc lát, khinh công đẹp như vậy, lúc người đó cứu nàng cũng sử dụng kinh công. Nàng nhìn bàn tay của mình, hơi ấm còn lưu lại nơi đầu ngón tay còn rất ràng, Ngọc Loan để ý đến hình tượng của bản thân mà lập tức đuổi theo Tần Lam.


      Khi Tần Hàn đinh ngăn lại bị Thiên Hinh gọi: “Đừng đuổi theo, hai nương giận dỗi nhau có việc gì cho nam nhân như công tử xen vào đây?” Chính nàng cũng hơi ngạc nhiên, ngờ Tần Lam lại là nữ nhi, cũng sao Loan Nhi vốn ít giao thiệp để nàng ấy có thêm người bạn bên cạnh, Thiên Hinh cũng yên tâm hơn. Nàng nhìn Tần Hàn mà đưa tay tự rót cho mình ly trà, “ biết từ ngày chuyển đến Lạc Dương này, Tần công tử làm quen với nhịp sống ở đây chưa?”


      Thiên Hinh vừa thổi trà trong chén vừa chờ đợi câu trả lời từ Tần Hàn. Tần Hàn nghiêm chỉnh đứng thẳng, trả lời nàng: “Bẩm công chúa, mọi thứ tuy còn mới mẻ, nhưng mọi người dần thích ứng được. Phiền công chúa lo lắng, vi thần cảm thấy vô cùng xấu hổ.” Dần thích ứng sao? Lý nào lại vậy chứ, con người phóng khoáng như ghét nhất là gò bó ở kinh thành. Thiên Hinh nhìn thẳng vào , bất ngờ : “Còn bầu trời?”, Tần Hàn ngẩng đầu lên ngạc nhiên đáp: “Bầu trời?”

      Nàng nhanh chóng sửa lại lời mình: “Về bầu trời, ngươi nghĩ sao về bầu trời của Lạc Dương, có đẹp như ở Dư Hàng hay ?”. Nghe được câu hỏi của nàng, bất giác ngẩn người, sao nàng lại đột nhiên hỏi đến điều này. Cảm giác của về bầu trời ở Lạc Dương sao?, “ bé, ngột ngạt, và quá nhiều thứ!” ra những suy nghĩ của mình mà kiêng dè. Đến cũng cảm thấy kỳ lạ sao mình lại dễ dàng bộc bạch những điều trong lòng cho người khác nghe như vậy.

      Thiên Hinh mỉm cười duyên dáng, “Ta cũng cảm thấy nó quá bé.” Hóa ra vẫn như trước kia, vẫn là nam tử thích tư do tự tại, phóng khoáng uy mãnh lưng ngựa nơi xa trường. Tần Hàn lại hề biết nàng suy nghĩ những gì, chỉ cảm thấy nụ cười của công chúa sao lại có thể chứa vui mừng chân đến vậy? Người trong hoàng thất phải đều là những người đeo mặt nạ mà đối nhân xử thế hay sao? Còn nàng, cảm thấy rất rằng nàng hề giả tạo, nụ cười nở môi như lan tỏa đến tận tâm can người khác. Trái tim Tần Hàn khẽ rung động!


      Ngọc Loan thể nào đuổi kịp Tần Lam, dù sao cách di chuyển của hai người bọn họ cũng khác xa nhau. Trong lúc này, Tần Lam lại ngồi dưới tán cây xòe rộng mà tự trách mình, khi nàng đẩy bàn tay trắng mềm mại ấy ra. Nàng nhìn thấy kinh ngạc trong đáy mắt của Ngọc Loan, nàng bỏ phải vì tức giận, mà vì nàng sợ. Sợ rằng đôi mắt trong suốt kia nhìn nàng bằng khinh bỉ và ghét bỏ, để trốn tránh thực tại, Tần Lam chọn cách rời . Nàng nhìn xuống bàn tay của mình, đôi tay gạt Ngọc Loan ra, mềm mại như nước đó, nàng muốn được ôm trong bàn tay mình lần nữa.

      Tần Lam buồn bực nhắm mắt lại, dựa nửa người vào thân cây, “Ngu ngốc, nàng ghét ta lắm cho xem!” cơn gió thổi đến làm tán cây đung đưa nhịp nhàng, xoáy những chiếc lá lung lay rơi xuống đất, xoay tròn xung quanh Tầm Lam. Thiếu nữ bé, khuôn mặt ửng hồng vì chạy quá nhanh, hơi thở gấp gáp vì nóng vôi, nàng tìm thấy ‘’. Người cứu nàng ở tiệm vải ngày hôm đó,
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 6: Mở lòng.


      Đến khi Tần Lam đưa Ngọc Loan trở về Tần phủ trời cũng tối, dường như cả hai hề lo sợ rằng bị quở trách, cứ vui vẻ chậm rãi bước vào. Đúng như dự đoán của Ngọc Loan, khung cảnh bên trong Tần phủ vô cùng bình yên, Tần Chinh và Tần phu nhân ngồi đánh cờ ở đại sảnh. Vẻ mặt hai người hết sức chăm chú, dồn toàn bộ tập trung vào ván cờ trước mặt. Khoảnh sân trước đại sảnh cũng hề vắng lặng, tiếng đàn vang lên réo rắt tràn ngập trong gian.

      Chưa cần nhìn nàng biết ai là người tấu nhạc, tỷ tỷ xinh đẹp của nàng ngồi đó, những ngón tay như nhảy múa dây đàn. Trước mặt tỷ tỷ, có bóng dáng nam tử lướt qua, người ấy múa kiếm. Đường kiếm tuyệt đẹp vẽ lên trung, hòa nhịp làm với tiếng đàn của tỷ tỷ. Nam tử tuấn khí chất uy mãnh ấy còn ai khác ngoài Tần Hàn. Dường như hề biết mệt, đường kiếm mỗi lúc nhanh, sức lực tăng thêm lại càng nhiều, cho đến khi tiếng đàn đột ngột dừng lại, để lại trong lòng người khác nỗi ngẩn ngơ nuối tiếc.

      Thiên Hinh nhìn thấy nàng, trong tiếng gọi của tỷ tỷ, nàng nghe được vui mừng kiềm nén: “Ngọc Loan, muội về rồi à?” biết vì sao trái tim của nàng chợt thắt lại, tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ điều gì vậy. Tại sao nàng lại nhìn thấy nỗi niềm bi thương nào đó che giấu nơi đáy mắt của Thiên Hinh. Tiếng gọi ấy khiến cho bầu khí đầm ấm lúc trước có thay đổi, phu thê Tần lão gia cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng. Cả Tần Hàn cũng thu thanh kiếm về, xoay đầu nhìn lại, nhất thời tất cả đều nhìn Ngọc Loan và Tần Lam.

      Ngọc Loan hắng giọng tiếng, phá vỡ bối rối này, Thiên Hinh cũng chần chừ nữa: “Muội về rồi, chúng ta cũng nên về thôi, phụ mẫu chắc chờ cơm chúng ta.”. Ngọc Loan gật đầu với nàng, cùng nàng bước đến trước mặt phu thê Tần lão gia, hành lễ cáo từ: “Hôm nay, Thiên Hinh và Ngọc Loan làm phiền hai vị, những điều thất lễ xin bỏ quá cho. Sau này nếu có dịp, nhất định Thiên Hinh bồi đáp hai vị ngày hôm nay!”

      Tần phu nhân làm sao dám nhận lễ của Thiên Hinh, bà vội đỡ lấy nàng, mỉm cười phúc hậu: “Công chúa vậy là quá lời rồi, người nên bồi đáp phải là chúng tôi mới đúng. đến thân phận tôn quý của người mà hạ cố đến đây bầu bạn với chúng tôi, còn ở đưa cả Nhị tiểu thư đến đây làm bạn với Tần Lam. Đối với chúng tôi vinh hạnh vô cùng to lớn rồi. ”

      Sau khi cáo từ phu thê bọn họ, các nàng được huynh đệ Tần Hàn tiễn về tận Lý phủ, dù là vi phục xuất tuần. Nhưng thân phận của Thiên Hinh vẫn là công chúa Tề quốc, thể trở về phủ mà tháp tùng được. Tần Lam và Tần Hàn cưỡi ngựa song song với cỗ xe, bảo vệ các nàng chu toàn. Thiên Hinh nhàng vuốt ve mái tóc của muội muội, dịu dàng đến mức sủng nịnh. Còn Ngọc Loan tựa đầu vào người nàng, ngoan ngoan như chú mèo để mặc cho nàng vuốt ve.

      “Mệt lắm à?” Thiên Hinh hỏi, hình như nàng vừa nghe thấy tiếng ngáp , có lẻ hôm nay Ngọc Loan rất vui. Ngọc Loan nhắm mắt lại: “Vâng!”, dù Tần Lam chỉ mới đến Lạc Dương lâu, nhưng lại rất thông thạo đường nước bước trong thành. Ngày hôm nay, Ngọc Loan bị Tần Lam kéo qua khắp cả “tứ phố, bát phường”, thử hỏi làm sao nàng lại mệt.

      Thiên Hinh đưa mắt ra ngoài cửa sổ, tuy cách bức rèm che, nhưng nàng biết vẫn luôn ở đó, im lặng bảo vệ nàng. Ánh đèn lồng bên ngoài hắt xuống, in bóng của lên tấm rèm cửa, sóng lưng thẳng tắp kiêu ngạo, chỉ cần nhìn cũng đủ biết là người kiên định đến mức nào. Thiên Hinh thở dài tiếng, nam tử như vậy vì nàng làm rất nhiều chuyện, nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác bỏ qua .

      Tiếng thở dài của nàng lọt
      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 7: Tiến cung.


      Lý phu nhân đứng bên cạnh phu quân của mình, ánh mắt của bà đong đầy lo lắng, cảm xúc như dồn nén hết vào hơi thở. Bà đưa khăn tay lên, lau giọt nước mắt vừa rơi xuống, đôi mắt của bà chưa từng rời khỏi cỗ xe ngựa phía xa. Lý tướng quân đau lòng, ông ôm lấy bà vào lòng mình, giọng : “Nàng đừng như vậy, bọn trẻ đều lớn cả rồi, nhất định chúng tự bảo vệ bản thân chu toàn. Nàng quên rồi sao, chúng là nữ nhi của nàng đấy, là nữ nhi của vị quân sư trẻ tuổi năm đó tung hoành xa trường, giành lấy giang sơn cho Tề quốc. Chúng rất giống nàng, vì thế nàng đừng như thế này.”

      Tuệ Mẫn ngẩng đầu lên nhìn ông, bà nhận ra kiên định và chắc chắn trong đôi mắt của trượng phu mình mới gật đầu cái. Tướng công của bà đúng, hai tiểu nha đầu ngày nào đều lớn cả rồi, suy nghĩ của chúng bà quản được. Chỉ có thể mong rằng, mọi chuyện bình an tốt đẹp nhất đến với hai đứa trẻ ấy mà thôi. Bà khẽ thở dài, đáp lại lời ông : “Chàng đúng, Thiên Hinh và Ngọc Loan là ai kia chứ. Chúng là nữ nhi của thiếp, đương nhiên chúng giống thiếp, mạnh mẽ và ngoan cường.”

      Ngọc Loan ngồi trong xe ngựa, hình như nàng cũng cảm giác được tâm trạng của mẫu thân mình. Rèm cửa được vén lên để lộ góc , nàng dám nhìn thẳng mà chỉ lén lút khẽ lướt mắt qua. Ngay sau đó tấm rèm lại được hạ xuống, Ngọc Loan nhắm mặt lại, hơi thở bất giác trở nên khó khăn: “Mẫu thân khóc!” Thiên Hinh im lặng, nàng trả lời muội muội mình. Vì nàng biết mẫu thân của nàng nhất định khóc.

      Nàng làm việc tàn nhẫn, cướp lấy trái tim của phụ mẫu mà đưa theo bên cạnh mình. Loan Nhi chính là tâm can của phụ mẫu, có nàng bên cạnh, phụ mẫu dồn mọi thương vào Ngọc Loan. Hai người họ còn gửi gắm cả nỗi nhớ nhung về nàng lên người Ngọc Loan. Nay nàng lại trở về tước đoạt luôn cả hạnh phúc bé của họ, làm sao nàng có thể cảm thấy mình tàn nhẫn đươc.

      Khi Ngọc Loan mở mắt ra, trong ánh mắt trong suốt còn bất kỳ cảm xúc khác lạ nào, phẳng lặng như mặt gương. “Tỷ tỷ! Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?” Ngọc Loan lại lên tiếng gọi, lần này Thiên Hinh có phản ứng, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía muội muội, từ tốn : “Đến gặp Thái hậu thôi! Muội còn nhớ vào sinh thần hai năm trước của người, muội tặng người món quà đặc biệt ?”

      Ngọc Loan gật đầu, Thiên Hinh tiếp: “Từ đến lớn, Thái hậu vẫn luôn thương muội nhất, vì muội rất giống với mẫu thân. Vì thế hãy đến bên cạnh Thái hậu, chỉ cần muội ở cạnh người, muội được an toàn. Trong cuộc chiến này, tỷ muốn muội bị tổn thương!” Nàng nhận ra đồng tình của Ngọc Loan, nhưng nàng vẫn tiếp tục: “Thái hậu từng vì cứu muội mà cả tính mạng cũng cần, muội chỉ tự bảo vệ mình, mà còn phải giúp ta bảo vệ người.”

      Đến lúc này, Ngọc Loan mới yên lòng lại, chuyện kiếp trước nàng biết hết, cũng muốn thảm cảnh lặp lại lần nữa. Muốn giúp tỷ tỷ báo thù, cũng có rất nhiều cách, chỉ cần nàng danh chính ngôn thuận vào hoàng cung. Tỷ tỷ và nàng nhất định trả sạch món nợ máu kiếp trước, những gì những kẻ đó nợ các nàng, nàng phải đòi lại cho bằng hết.

      Xe ngựa tiến thẳng vào cung gặp bất kỳ trở ngại, lần vào cung này chỉ có Thiên Hinh và Quỳnh Hương như mọi khi. Mà nhũ mẫu Khánh Nương và nha hoàn của Ngọc Loan, Quỳnh Oanh cũng theo. Đây cũng phải lần đầu hai người họ vào cung, những quy tắc lễ nghi trong cung họ đều nắm như lòng bàn tay. Vì thế mà Thiên Hinh cũng lo lắng nhiều, có hai người đó bên cạnh, Ngọc Loan ở trong cung cũng thoải mái hơn chút.

      Trước khi về cung, Thiên Hinh sai người chuyển lời về trước, nhắn rằng lần này có cả Ngọc Loan vào cung cùng nàng. Ngọc Loan hiếm khi vào cung nếu phải là đến thăm nàng, ngoại trừ những dịp lễ tiệc trong cung hầu như nàng ấy bao giờ vào cung nửa bước. Thái hậu nghe tin hết sức vui vẻ, hạ lệnh cho người thông báo, gọi Ngọc Loan đến Nhã Từ cung gặp người.

      Vừa xuống xe ngựa chưa được bao lâu, thái giám từ đâu chạy đến, khom lưng hành lễ với các nàng: “Bái kiến công chúa, bái kiến Lý tiểu thư.” Thiên Hinh đưa mắt nhìn rồi khẽ phất tay miễn lễ, vội vàng đứng lên với nàng: “Thái hậu có lời căn dặn, sau khi Lý tiểu thư vào cung lập tức đến Từ Nhã cung ạ.” Ngọc Loan nghe được lời đưa mắt nhìn nàng, ngờ được ''ta chưa tìm đến cửa, người chủ động tìm ta''.

      Thiên Hinh gật đầu với Ngọc Loan, đây cũng là cơ hội tốt để Ngọc Loan ở riêng với Thái hậu. Ngọc Loan nhận được đồng ý của Đại tỷ, nàng mỉm cười dịu dàng: “Vậy làm phiền công công dẫn đường rồi.” Thái giám vội đáp dám rồi lại khom lưng trước dẫn đường cho nàng. Đùa ư,
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 8: Thỉnh an Hoàng thượng.

      Khi Thiên Hinh đến Thần Hi cung, thái giám đứng ngoài vừa định thông báo bị nàng ngăn lại. Thiên Hinh đặt ngón tay lên môi mình, tên thái giám kia hiểu ra ngay lập tức. vội vàng khom người hành lễ với nàng, rồi lui ra sau mấy bước nhường đường cho Thiên Hinh. Nàng quay lại với Quỳnh Hương: “Em ở đây chờ ta!” Quỳnh Hương cúi người vâng tiếng, sau đó đứng yên tại chỗ chờ nàng.

      Lúc này, Thiên Hinh mới bước vào Thần Hi cung, người còn chưa vào cửa nghe thấy tiếng cười khe khẽ truyền đến. khung cảnh hết sức yên bình hữu trước mắt của nàng, Hoàng hậu cũng ở đây, ngồi kế bên Hoàng thượng. Trong tay của bà có bát thuốc nóng, làn khói trắng mờ ảo bốc lên từ cái bát. Mùi thuốc rất nồng khiến bà phải cau mày lại, Hoàng thượng ở bên cạnh mỉm cười trêu chọc bà: “Hậu cung ba nghìn mỹ nữ nàng còn có thể quản lý chút sai sót, nay chỉ vì bát thuốc đắng, nàng lại dễ dàng chịu thua sao?”

      Hoàng hậu ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn Hoàng thượng, bà miễn cưỡng hỏi: “Thần thiếp có thể uống được ? Thuốc rất đắng mà.” Vẻ mặt của bà hệt như đứa trẻ phải chịu uất ức, ánh mắt đáng thương cầu xin. Hoàng thượng lại phì cười, bàn tay đưa ra đoạt lấy bát thuốc tay Hoàng hậu: “Nếu nàng sợ như vậy, ta uống cùng nàng.” rồi, ông đưa bát thuốc lên miệng uống liền hơi, Hoàng hậu kinh ngạc khi nhìn thấy hành động của ông.

      Đến lúc bát thuốc được trả vào tay bà, vơi nửa, Hoàng thượng mỉm cười khích lệ: “Thuốc đắng lắm đâu, ta uống giúp nàng nửa bát thuốc, chẳng lẽ ta lại lừa nàng sao?” Hoàng hậu nghẹn lời, bà nhìn bát thuốc tay mình lần nữa, rồi mím môi nhắm mắt đưa nó lên miệng mình. Khi vị thuốc đắng chạm vào đầu lưỡi, dường như bà muốn ngừng lại ngay, nhưng bàn tay của Hoàng thượng kịp đỡ lấy bát thuốc.

      Giọng của ông rất dịu dàng: “Sắp hết rồi, chỉ còn chút nữa thôi!” Vì lời này của ông, mà cuối cùng Hoàng hậu cũng chịu uống xong bát thuốc. Vẻ mặt của bà như sắp khóc, oán trách nhìn ông: “Người lừa thần thiếp! Thuốc vốn rất đắng!” Hoàng thượng bật cười vui vẻ, ông vươn tay ra lau giọt mồ hôi chảy trán của bà: “Phải! Là ta lừa nàng, ra thuốc này rất đắng, đắng chết được. Là nàng chịu khổ rồi, chỉ cần nàng khỏi bệnh, muốn trẫm đền bù thế nào cũng được.”

      Tình cảm giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu tốt đẹp như thế nào phải nàng biết. Nhưng nàng lại nghĩ rằng, người mà nàng từng hết sức ngưỡng mộ, mẫu hậu của nàng, Hoàng hậu đương triều lại có lúc yếu mềm như thế. Chỉ vì bát thuốc đắng mà có thể dễ dàng làm khó người đến vậy. Nàng cảm thấy hình như xuất của mình bây giờ hoàn toàn đúng lúc.

      lúc nàng định bước ra khỏi Thần Hi cung, tiếng gọi ngăn cản bước chân của nàng: “Hinh Nhi, con về rồi sao?” Thiên Hinh vội vàng dừng lại, là Hoàng hậu gọi nàng, nhung nhớ đong đầy trong giọng của bà. Nàng xoay người lại, mỉm cười đáp lại lời bà: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Hinh nhi về rồi!” Thiên Hinh bước đến bên hai người, hành lễ thỉnh an.

      Nhưng trước khi đầu gối của nàng kịp chạm đất, cả Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu đều đưa tay ra đỡ lấy nàng. Hoàng hậu còn kéo cả nàng đến ngồi bên cạnh, bà đưa mắt nhìn nàng từ xuống dưới, như muốn xác định rằng nàng trở về rất khỏe mạnh. Hồi lâu mới lên tiếng: “Tuệ Mẫn và Sở Hiền tốn ít tâm tư, Hoàng thượng, người xem. Hình như Hinh Nhi lại mập hơn được chút, khuôn mặt cũng đầy đặn hơn này.”

      Bà vừa vừa đưa tay lên khẽ chạm vào mặt của nàng, ý cười dâng lên tận đáy mắt. Đáy lòng Thiên Hinh khẽ rung động, lần đổ bệnh này của Hoàng hậu nàng biết từ trước. Ở kiếp thứ nhất bà cũng đổ bệnh như vậy, trước khi nàng gặp được Phương Khanh bệnh tình của bà có chút khởi sắc. Nhưng sau khi nàng gặp ta, bệnh của Hoàng hậu càng lúc càng nặng, dù Thái y viện hết lòng cứu chữa, nhưng Hoàng hậu chỉ cầm cự được thêm tháng rồi cưỡi hạt về trời.

      Cái chết của bà, chính là mở đầu cho những bi thương và bất hạnh về sau của nàng. Người đau đớn nhất khi bà ra là Hoàng thượng, dường như chỉ qua đêm ông ấy già thêm mấy chục tuổi. Nỗi đau ấy luôn đượm lại nơi đáy mắt của ông, ôm mối nhung nhớ về bà cho đến khi ông nhắm mắt xuôi tay. Bà là trái tim của Hoàng thượng!

      Lời của bà lại chọc Hoàng thượng bật cười, những cung nhân trong Thần Hi cung cũng hết sức vui vẻ. Hôm nay nhờ Hoàng hậu nương nương, mà Hoàng thương mới có thể cười nhiều như vậy. Thiên Hinh che giấu tâm tư của mình, nàng làm ra vẻ giận dỗi với Hoàng hậu, khẽ gọi: “Mẫu hậu, người lại trêu chọc Hinh Nhi rồi.” Hoàng thượng nghe thấy lời nàng , vội thêm câu: “Nàng xem, lại còn có thể giận dỗi với nàng, xem ra ở Lý phủ bị chiều chuộng đến hư mất rồi.”

      Hoàng hậu dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, giọng của bà rất ấm áp: “Nữ nhi của thần thiếp, cho dù có bị chiều hư cũng là tiểu nương đáng nhất thiên hạ.” Trong lời nhuốm đầy thương và sủng nich khiến Thiên Hinh cảm thấy cay mắt. Nàng vứt bỏ bộ dạng khi nãy, bất ngờ ôm lấy bà vào lòng: “Mẫu hậu, người nhất định phải mau chóng khỏi bệnh. Nếu người khỏi bệnh, vậy nếu sau này Hinh Nhi mắc lỗi, còn ai bảo vệ Hinh Nhi nữa. Vì thế người phải mau chóng khỏe lên!”

      Hoàng thượng nhìn thấy nàng như vậy, khẽ búng trán của nàng trêu chọc: “Mới nghe qua còn tưởng con rất thương mẫu hậu của mình Nhưng để ý kỹ chút, hóa ra lại là vì sợ ai bảo vệ khi con mắc lỗi. Tiểu nha đầu xấu xa, rốt cuộc nên khen con hay mắng con đây nhỉ?” Hoàng hậu nghe được tiếng động vang lên sau lưng. Bà vội vàng quay đầu lại vừa trừng mắt với Hoàng thượng, vừa nhàng xoa trán cho nàng: “Bệ hạ, người bắt nạt nữ nhi của thần thiếp đấy!”

      Hoàng thượng những tức giận, mà còn cười hai tiếng, đưa ly trà lên miệng kẽ nhấp ngụm: “Được được, trẫm bắt nạt nữ nhi
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 9: Đến Nhã Từ cung.

      Thiên Hinh ngồi bên cạnh Hoàng hậu thêm lúc nữa, rồi mới nhàng gỡ bàn tay của bà ra. Đặt xuống bên dưới tấm chăn mềm, rồi kéo tấm màn che giường xuống. Thiên Hinh đứng dậy bước ra khỏi Thần Hi cung, trước khi rời nàng còn dặn dò cung nhân cẩn thận: “Hoàng hậu bệnh, vì thế từ nay được phép đốt các loại huân hương, dược liệu gì trong Thần Hi cung. Thuốc của Hoàng hậu cũng do ta đích thân đưa tới, bất kỳ lúc nào người có dấu hiệu bất thường, các người cũng phải lập tức mời Thái y đến chẩn bệnh và thông báo với ta ngay. được phép chậm trễ hay lơi là giây phút nào, nếu để ta phát các ngươi dám có chút sơ suất khiến bệnh tình của mẫu hậu càng nặng thêm. ta đưa cả nhà các người theo bồi táng Hoàng hậu!”

      Lời ra hề mang theo chút sát khí, nhưng lại làm toàn bộ cung nhân trong Thần Hi cung run sợ. Tất cả đều cúi đầu cung kính đáp vâng tiếng, hành xử cũng nhàng cẩn trọng hơn trước rất nhiều. Thiên Hinh gật đầu hài lòng, lúc này mới ra khỏi Thần Hi cung, Quỳnh Hương vẫn đứng ở chỗ cũ đợi nàng. Nhìn thấy nàng bước ra, Quỳnh Hương cũng vội vàng đuổi theo, Thiên Hinh hỏi: “Bên Nhã Từ cung có tình hình gì chưa?”

      Quỳnh Hương trả lời nàng: “Vẫn chưa có tin tức gì cả. Có cần nô tỳ sai người sang đó dò hỏi thêm ?” Thiên Hinh phất tay tỏ ý cần: “Bây giờ ta đến Nhã Từ cung, ngươi hãy trở về Thiên Vân cung sắp xếp mọi thứ, tuyệt đối thể để Ngọc Loan cảm thấy khó chịu khi ở trong cung.” Quỳnh Hương khẽ xoay đầu nhìn về phía hai cung nữ sau nàng cái, hai người bọn họ nhanh chóng hiểu được ý tứ của nàng. Vội vàng tách ra khỏi đoàn bước qua bên phải đứng chờ, khi Quỳnh Hương quay đầu lại hành lễ với nàng: “Quỳnh Hương xin ghi nhớ lời công chúa!”

      Thiên Hinh gật đầu với Quỳnh Hương, rồi tiếp tục tiến về phía Nhã Từ cung, còn Quỳnh Hương trở về Thiên Vân cung trước. đường đến chỗ Thái hậu, Thiên Hinh suy nghĩ rất nhiều, có được thích của Thái hậu và ý chỉ của Hoàng hậu chưa đủ. Muốn để Ngọc Loan an ổn sống trong cung mà bị dị nghị là rất khó. Đối với những kẻ khác, ân sủng mà Lý gia nhận được hết sức chói mắt. Nay nếu có thêm cả Loan Nhi được sắc phong, biết có thêm bao nhiêu kẻ ghen tức với Lý gia đây.

      Còn những triều thần ngoài kia, những lão già cổ hủ đó chắc chắn dễ dàng để yên cho chuyện này xảy ra đâu. Ngọc Loan của nàng cần phải có lý do chính đáng để nhận chiếu chỉ sắc phong, mà ai có thể phản đối được. Bỗng nhiên ý tưởng xuất trong đầu của nàng, Thiên Hinh mím môi để ngăn nụ cười lại. Lần này, nàng mang đến cho Loan Nhi món quà bất ngờ, và còn có huynh muội của Tần gia nữa. Chắc chắn đó kinh ngạc dành cho bọn họ.

      được thêm lúc nữa nàng đến Nhã Từ cung, cung nữ gác cửa vừa nhìn thấy nàng vội vàng hành lễ: “Bái kiến công chúa, công chúa vạn phúc, vạn vạn phúc!” Thiên Hinh nhìn người cung nữ này, hình như nàng gặp qua ở đâu đó, nhưng tại lại có cách nào nhớ ra. “Miễn lễ, cần phải thông báo rằng ta đến, Loan Nhi vẫn ở trong với Thái hậu sao?” Nàng lên tiếng hỏi.

      Cung nữ kia đứng thẳng người lên trả lời nàng: “Bẩm công chúa, Lý tiểu thư vẫn hầu chuyện Thái hậu. Thái hậu có lời dặn dò, nếu công chúa đến Nhã Từ cung trực tiếp mời vào, cần qua tuyên triệu.” Thiên Hinh gật đầu rồi bước vào Nhã Từ cung. Tuy nhiên bên trong Nhã Từ cung lại hề có bóng dáng của Ngọc Loan và Thái hậu. Trong lúc nàng suy nghĩ xem hai người họ ở đâu, cung nữ lớn tuổi vào từ cửa lớn tiến về phía nàng.

      Người đó là Cẩm Nương, cung nữ thân tín bên cạnh Thái hậu, cũng là nha hoàn bồi giá từ lúc Thái hậu mới được gả đến hoàng thất. Khi nàng còn bé, ngoại trừ Khánh Nương là nhũ mẫu khi ở Lý phủ, lúc vào cung, nhũ mẫu của nàng lại là Cẩm Nương. Cẩm Nương hành lễ với nàng rồi mỉm cười: “Công chúa, giờ Thái hậu và Lý tiểu thư ở ngoài vườn thượng uyển. Thái hậu nghe tin công chúa đến Nhã Từ cung, nên sai nô tỳ đến báo với người tiếng, nếu công chúa có nhã hứng trò chuyện với Thái hậu xin mời theo nô tỳ đến đó.”

      Thiên Hinh đưa tay ra đỡ lấy Cẩm Nương hành lễ với nàng, trong giọng của nàng có vài phần trách móc: “Cẩm Nương, người làm sao vậy? Chẳng phải Hinh Nhi , trước mặt Hinh Nhi người cần phải hành lễ rồi sao. Người làm như vậy khác nào khiến Hinh Nhi tổn thọ, Hinh Nhi lớn lên trong vòng tay của người, lẽ lại để người kính lễ với con sao?”

      Cẩm Nương đứng lên theo tay nàng đỡ, nụ cười khuôn mặt của bà cũng sâu thêm vài phần: “Được công chúa mến là phúc phận của nô tỳ, nhưng cung quy thể làm trái. Chỉ cần trong lòng công chúa vẫn còn nhớ đến
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :