1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Lâm Tử Tự

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      2.17

      Đổng Vân “ừ” tiếng, gật đầu.

      - Có lẽ vậy.

      - Tôi phản đối, nhưng mà… nhưng mà…

      - chấp nhận được đúng ? - Đổng Vân hỏi.

      - Cũng hoàn toàn là vậy.

      - Bỏ , cứ thuận theo tự nhiên là được.

      - Nếu như ấy con, có hay tờ giấy chứng nhận đó cũng vậy, nếu như ấy con, có hay tờ giấy đó cũng vậy thôi. – Doãn An Nhiên trả lời như vậy khi mẹ hỏi cậu vấn đề nay.

      năm mới lại đến.

      Lại lần nữa tiễn bố mẹ ra nước ngoài nghỉ lễ, Chu Minh Nghĩa đặt trước các món ăn ngon, ở nhà thưởng thức cùng Doãn An Nhiên.

      - Đây đúng là thời điểm hiếm có chỉ thuộc về hai chúng ta. – Nhâm nhi ly whisky, Chu Minh Nghĩa . Tâm trạng rất tốt. Từ khi tiếp quản Vạn Khải, nghiệp lên, tình cảm ổn định, có thể rất đắc ý.

      Doãn An Nhiên như chú mèo con nằm sô-pha, dán mặt vào gối đệm nhung.

      - Này, nghe năm nay kiếm được ít? - Doãn An Nhiên hỏi.

      - A, cũng được.

      - biết có bao nhiêu tiền ? - Doãn An Nhiên đột nhiên tò mò hỏi.

      - Cái này, phải hỏi kế toán và cậu đánh giá đầu tư mới biết được con số chính xác. – Chu Minh Nghĩa bình tĩnh trả lời.

      - Lợi hại quá.

      Chu Minh Nghĩa đung đưa ngón trỏ.

      - Lợi hại ở chỗ, tài sản của tăng lên với tốc độ hơn mười lăm phần trăm mỗi năm, giá trị thị trường khó mà tính toán được.

      - Ôi, vậy mở ngân hàng là vừa.

      Chu Minh Nghĩa gật đầu.

      - Hay đó, đúng là đề nghị hay.

      Doãn An Nhiên ngồi dậy, quỳ sô-pha.

      - Vậy, giờ muốn cái gì nhất?

      Chu Minh Nghĩa nhướng mày, nhìn Doãn An Nhiên.

      - Sao hả? Lại muốn săn tin độc quyền sao?

      - ? Hứ! – Doãn An Nhiên trề môi.

      Đưa tay đỡ trán, Chu Minh Nghĩa làm ra vẻ thở dài.

      - Sao em lại chậm hiểu như vậy chứ?

      Doãn An Nhiên ngồi thẳng dậy.

      - Ai chậm hiểu, cho có được ?

      - Đương nhiên em chậm hiểu rồi, muốn điều gì nhất, đương nhiên chính là em rồi, còn hỏi, em có phải em chậm hiểu lắm ?

      Doãn An Nhiên từ từ đỏ mặt, cúi đầu, cả buổi cũng gì. Nhìn Doãn An Nhiên từ chú mèo rừng biến thành tôm luộc, Chu Minh Nghĩa bật cười ngừng.

      Thời gian sau đó, Chu Minh Nghĩa vẫn như thường ngày, đọc báo, xem ti-vi, nghe nhạc, đọc sách, nhưng đôi mắt nâu trong sáng sâu thẳm đó lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Doãn An Nhiên. Cuối cùng, bị ánh mắt đó làm cho chịu nổi, Doãn An Nhi đến ngồi cạnh Chu Minh Nghĩa.

      - Được rồi được rồi, nè, tùy , thích làm gì cũng được.

      Chu Minh Nghĩa cười, vẫn dán mắt vào Doãn An Nhiên, nhưng có bất kỳ hành động gì.

      - Rốt cuộc muốn thế nào? – Doãn An Nhiên biết bản thân đấu lại tên Hỏa Hồ này, nên cậu từ bỏ phản kháng.

      - A, nóng quá, mát chút tốt hơn. – Chu Minh Nghĩa như thể tình cờ .

      - … tên Hỏa Hồ đáng chết. – Doãn An Nhiên trợn mắt nhìn nhưng cũng biết phải làm sao.

      Bị nhìn chằm chằm cả ngày, Doãn An Nhiên tức ách. Đến tối, cậu phát Chu Minh Nghĩa với nụ cười nhạt thường xuyên nhìn cậu chớp mắt, Doãn An Nhiên chịu nổi cầm gối ném vào , tức tối :

      - đủ chưa hả. nhìn em cả ngày rồi đó, thần kinh hay sao vậy?

      - Bởi vì em nghĩ đến chuyện nhạy cảm quá, nên mới cảm thấy ánh mắt cũng như vậy, rốt cuộc ai háo sắc hơn, em thử xem.

      - Nhảm nhí, đương nhiên là rồi, háo sắc nhất.

      - Được, háo sắc háo sắc, vậy sao chứ? - Chu Minh Nghĩa lấy làm lạ .

      - Đừng nhìn nữa. – Doãn An Nhiên lao đến, nắm lấy Chu Minh Nghĩa, hai người bắt đầu đánh nhau.

      Từ phòng ngủ đến phòng khách, đánh nhau ngã lên ngã xuống như hai đứa trẻ, đến khi mệt rồi, Doãn An Nhiên ngã vật ra giường, Chu Minh Nghĩa ngồi sô-pha thở dốc.

      - coi thở dốc kìa, thiếu tập luyện. – Doãn An Nhiên nằm giường nhìn Chu Minh Nghĩa.

      Chu Minh Nghĩa gật đầu.

      - Gần đây họp tương đối nhiều.

      - Thôi .

      Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên. Lúc này Doãn An Nhiên nằm nghiêng giường, khuy áo bị bung trong lúc đánh nhau, để lộ bờ ngực màu nâu, mái tóc đen rũ xuống tấm ga màu trắng, đôi mắt đen mông lung ươn ướt, bờ môi còn mang theo nụ cười dịu dàng. Chu Minh Nghĩa trầm mặc, chỉ là đôi mắt nâu sâu thẳm đó, ánh mắt sáng như thủy tinh khói, như thiêu đốt người đối diện, chăm chú nhìn Doãn An Nhiên.

      Doãn An Nhiên chỉ biết im lặng tan chảy trong ánh mắt sâu như biển của Chu Minh Nghĩa.

      Từ từ đưa tay lên, Doãn An Nhiên cởi bỏ hết những cái khuy còn lại, sau đó cởi cả áo ra, ngón tay ngoắc cái, áo sơ mi rơi xuống sàn, để lộ nửa thân , cơ bắp cân đối, màu da nâu khỏe khoắn, cánh tay rắn chắc, xương đòn thon tinh tế, vòng eo tròn trịa lên xuống theo nhịp thở.

      - An Nhiên, giờ nhìn em rất ngon miệng đó. – Chu Minh Nghĩa mỉm cười .

      - Ừ, vậy, còn qua đây.

      Chu Minh Nghĩa cười và lắc đầu.

      - Vẫn chưa đủ.

      - Đáng ghét, thần kinh hả? – Doãn An Nhiên tức tối trừng mắt nhìn Chu Minh Nghĩa, rồi chớp chớp mắt, sau đó nở nụ cười gian tà, đưa tay lên dùng ngón cái xoa môi dưới.

      Quả nhiên, Chu Minh Nghĩa đứng dậy, bước đến, đưa tay ôm lấy Doãn An Nhiên, bàn tay thô ráp lại ấm áp khiến Doãn An Nhiên cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng cậu lập tức vùng vằng, đẩy Chu Minh Nghĩa ra, nghiêm túc :

      - được.

      Chu Minh Nghĩa khẽ chau mày.

      - Đừng giỡn.

      - được.

      Chu Minh Nghĩa lại ôm lấy Doãn An Nhiên, đẩy cậu ngã xuống.

      - Ngoan, đừng giỡn nữa.

      Doãn An Nhiên lại đẩy Chu Minh Nghĩa ra.

      - Nhưng giờ em muốn rồi.

      Chu Minh Nghĩa nhìn thẳng vào mắt Doãn An Nhiên, ánh mắt ấy làm trống ngực Doãn An Nhiên đập thình thịch.

      - sao?

      - Ừm. - Doãn An Nhiên vươn cổ .

      Chu Minh Nghĩa cúi xuống, cặp lông mi dài khẽ lay động, gật đầu, biểu cảm có chút ấm ức :

      - A, biết rồi.

      Thấy đối phương dường như muốn bỏ cuộc, Doãn An Nhiên bỗng cảm thấy thất vọng, bởi vì cậu khát khao cái ôm của Chu Minh Nghĩa từ lâu rồi. Chu Minh Nghĩa ngước mắt lên, Doãn An Nhiên như bị ánh mắt ấy làm toàn thân chấn động, tiếp sau đó, Chu Minh Nghĩa đẩy Doãn An Nhiên ngã ra, rồi hung hãn hôn môi cậu. Doãn An Nhiên cảm thấy dường như mình rơi vào cái động đáy, bất giác đưa tay ôm chặt lấy cổ Chu Minh Nghĩa, thân thể cậu dán chặt vào thân thể , cả cơ thể nóng lên như bị thiêu đốt.

      Kết thúc nụ hôn sâu, Chu Minh Nghĩa nhìn người ánh mắt mơ hồ. Đôi mắt đen kia hoàn toàn mê loạn vì , giọng hỏi:

      - muốn nữa? Hả?

      Doãn An Nhiên đưa tay cởi khuy áo .

      - Muốn.

      - Muốn bao nhiêu?

      - Muốn… tất cả của .

      Chu Minh Nghĩa giơ tay tắt đèn, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, Chu Minh Nghĩa vẫn ôn tồn dịu dàng. Doãn An Nhiên nhắm mắt, giao hết tất cả cho .

      Sáng mai thức dậy, Doãn An Nhiên vùi mặt vào cổ Chu Minh Nghĩa, Chu Minh Nghĩa vuốt tóc cậu.

      - A, vốn dĩ còn muốn để em nhảy cho xem, nhưng vừa thấy bộ dạng mê người của em, quên béng mất. - Chu Minh Nghĩa có chút hối tiếc .

      Doãn An Nhiên lắc đầu.

      - đâu, xấu hổ lắm.

      - Có gì đáng xấu hổ chứ, em nhảy rất đẹp mà, vả lại chỉ nhảy cho mình xem.

      - đâu.

      - Lúc trước em cũng nhảy mà, tại sao bây giờ thể?

      - là xấu hổ rồi mà. - Doãn An Nhiên vừa xấu hổ vừa giận dỗi .

      Chu Minh Nghĩa lén cười, xem ra, sau này phải bỏ chút thời gian công sức mới được.

      Vừa bắt đầu năm mới có tin tốt lành, Chu Minh Nghĩa lại được tạp chí tài chính bình chọn là nhân vât có sức ảnh hưởng trong năm, còn được chính phủ khen ngợi, tặng thưởng bằng khen thanh niên xuất sắc, biểu dương những cống hiến trong tài chính và các hoạt động từ thiện của bao nhiêu năm qua. Chu Minh Nghĩa vẫn trầm lặng như ngày nào, sau khi nhận thưởng trả lời bất kỳ bài phỏng vấn nào, kiên trì nguyên tắc có thể xuất trước ống kính xuất .

      Doãn An Nhiên cầm bằng khen của Chu Minh Nghĩa lên xem xem lại. sau đó ngồi bên cạnh Chu Minh Nghĩa.

      - Chu, xin cho biết giờ trong lòng nghĩ gì?

      Chu Minh Nghĩa liếc Doãn An Nhiên cái.

      - Em lại muốn lấy tin độc quyền sao?

      - ? Hứ. Tùy tiện hỏi thôi.

      Chu Minh Nghĩa nghiêng đầu.

      - , hy vọng tương lai có thể làm tốt hơn.

      Doãn An Nhiên vỗ mạnh lên vai .

      - Này, trả lời khách sáo quá đó.

      - Nhưng nghĩ như vậy mà.

      - Cái gì? phải rất biết cách ăn sao?

      Chu Minh Nghĩa biết phải sao.

      - Em hỏi nghĩ gì, chỉ thôi.

      Doãn An Nhiên nữa, đôi mắt to nhìn Chu Minh Nghĩa, cậu đột nhiên phát , biết bắt đầu từ khi nào, Chu Minh Nghĩa thành và thẳng thắn trước mặt cậu như vậy. Cậu luôn tin tưởng Chu Minh Nghĩa tuyệt đối, và cũng tin tưởng cậu.

      Chu Minh Nghĩa huơ huơ tay trước mặt Doãn An Nhiên.

      - Sao em thừ người ra vậy?

      Doãn An Nhiên ùa vào lòng , ôm chặt lấy , vùi mặt vào ngực , nhò:

      - Em .

      Chu Minh Nghĩa ngẩn người, rồi lập tức nở nụ cười, ôm chặt lấy eo Doãn An Nhiên.

      Thơi gian ngày ngày trôi qua. Cuộc sống vẫn tiếp tục.

      Chu Minh Nghĩa vẫn thường xuyên đưa xe bảo trì, bắt xe buýt làm. Doãn An Nhiên vẫn hối hả chạy chạy lại khắp thành phố để chụp ảnh săn tin. Điều duy nhất thay đổi chính là, hai người này thuộc về nhau.

      buổi sáng, Doãn An Nhiên vội vàng chụp hình, Chu Minh Nghĩa thấy kịp nên tự lái xe đưa cậu . Nhìn theo Doãn An Nhiên xông thẳng vào đại sảnh khách sạn, Chu Minh Nghĩa lắc đầu mỉm cười, sau đó lái xe .

      Tối, Doãn An Nhiên về nhà, thấy ngồi trong phòng sách đọc báo rót cho ly nước rồi đưa qua. Sau đó kéo tay áo .

      - Này, hôm nay em có chuyện này rất vui.

      Ánh mắt Chu Minh Nghĩa vẫn rời tờ báo.

      - Chuyện gì?

      - Em đến trễ, xông thẳng vào hội trường khách sạn, nhưng ai cản em để hỏi họ tên giấy tờ.

      - Ừm.

      - Em nghe người trong khách sạn chuyện.

      - gì?

      Doãn An Nhiên cười và :

      - Em nghe có người , “Ê, người đó là ai vậy? Sao cứ như vậy mà xông vào chứ.” sau đó có người trả lời, “ biết, nhưng mà, tôi thấy Chu Minh Nghĩa là tài xế của ta.”

      Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu nhìn Doãn An Nhiên, Doãn An Nhiên cắn môi cố cười, đôi mắt to đen láy nhìn . Chu Minh Nghĩa bật cười, đưa tay ôm lấy cổ Doãn An Nhiên, tựa vào trán cậu.

      - Như vậy rất tốt, có thể mãi mãi, mãi mãi làm tài xế của em.

      --------------------Hết--------------------

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Ngoại truyện: Du lịch

      Thành phố, 2019.

      Ngồi sô-pha, Doãn An Nhiên đập lên tràng kỷ.

      - Em xin phép xong hết rồi, muốn bồi thường em như thế nào đây, hả?

      Nghỉ hồi, cậu lại đánh mạnh vào sô-pha.

      - ràng là hứa với em trước, lời giữ lấy lời, giữ chữ tín.

      - Em hết với đồng nghiệp là em Thương Sơn Nhĩ Hải, mọi người còn đợi em mang quà về đó, , em phải mang thế nào đây?

      - Em tin, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ.

      - Rốt cuộc muốn bồi thường cho em thế nào đây, hả? - Doãn An Nhiên vừa vừa vỗ vào gối dựa sô-pha, càng ngày càng mạnh tay.

      Cuối cùng, cậu đành rúc người vào sô-pha, ôm lấy gối, cuộn lại như con thú , tỏ vẻ bất lực.

      là mười giờ đêm rồi, cả phòng khách im ắng. Chu Minh Nghĩa vẫn chưa về.

      Doãn An Nhiên chẳng qua chỉ là mình diễn kịch cho qua cơn ghiền, người mà cậu muốn cằn nhằn nhất tăng ca tại công ty.

      - Phù.

      Doãn An Nhiên thở dài, nằm sô-pha, duỗi thẳng chân ra, gác tay làm gối, chán nản nhìn trần nhà. Vốn dĩ, Chu Minh Nghĩa hứa cùng An Nhiên du lịch Vân Nam.

      Từ trước đến nay, Doãn An Nhiên luôn ngưỡng mộ mẹ. Bà được cùng bác Chu du lịch khắp nơi. Mấy năm nay, bác Chu gần như đưa mẹ cậu du lịch khắp châu Âu. Mẹ cậu cũng sưu tập được ít quà lưu niệm, chụp rất nhiều hình, mỗi lần nhắc đến những điều mắt thấy tai nghe khi du lịch, bà đều cười vui vẻ.

      Nhưng Chu Minh Nghĩa chưa lần nào du lịch với cậu.

      Mỗi kỳ nghỉ dài, Chu Minh Nghĩa đều muốn ở nhà nghi ngơi, nghe nhạc, hoặc ở lại công ty tăng ca. Doãn An Nhiên có lúc cũng muốn đề nghị du lịch, nhưng nghĩ đến áp lực công việc của Chu Minh Nghĩa lớn như vậy, nếu muốn ở nhà, Doãn An Nhiên đương nhiên hy vọng có thể nghỉ ngơi cho tốt, vì vậy cậu cũng đưa ra bất kỳ cầu gì.

      Doãn An Nhiên cũng muốn du lịch lần, đâu cũng được. Chu Minh Nghĩa có hứng thú với châu Âu, vậy du lịch trong nước cũng được, tóm lại là đâu cũng được, Doãn An Nhiên chỉ muốn cùng , hai người cùng chơi chuyến. Vốn dĩ, hứa, giờ lại đổi ý.

      Trong mấy ngày Doãn An Nhiên xin nghỉ phép, đương chuẩn bị hành lý lên đường, tập đoàn Vạn Khải nhận được hạng mục đầu tư khổng lồ. Hai công ty đầu tư của châu Âu cùng mời Vạn Khải đầu tư phát triển dự án năng lượng mới, nếu thành công hưởng lợi .

      Dự án mới này có số vốn đầu tư khổng lồ nên Chu Minh Nghĩa dám lơ là, sau hồi suy nghĩ, chỉ có thể từ bỏ kế hoạch nghỉ mát của mình, ở lại chỉ đạo mọi việc. Cuối cùng, Chu Minh Nghĩa đành phải lỡ hẹn cùng Doãn An Nhiên.

      Doãn An Nhiên phải trẻ con, đương nhiên cậu biết phân biệt nặng , chủ động sau này vẫn còn thời gian cùng nhau du lịch, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có chút cam tâm, vì vậy mới ở nhà giận dỗi diễn kịch, phát tiết chút. Doãn An Nhiên hiểu , Chu Minh Nghĩa làm việc vất vả như vậy cũng hoàn toàn chỉ vì bản thân . Nếu như dự án này thành công, tất cả nhân viên của Vạn Khải đều nhận được tiền thưởng, có người còn có thể nhờ dự án này mà tăng lương thăng chức, hoặc giả còn có thêm rất nhiều cơ hội tìm kiếm việc làm. Ai cũng mong muốn nghiệp thành công, tăng thêm thu nhập, cuộc sống sung túc hơn, Doãn An Nhiên cũng ngoại lệ. Nghĩ nghĩ lại, Doãn An Nhiên tự an ủi mình, sau này nhất định còn có thời gian.

      Nhìn đồng hồ, Doãn An Nhiên bò xuống sô-pha, định tắm rồi ngủ.

      Ngâm mình trong bồn tắm, Doãn An Nhiên úp mặt vào nước, từ từ thở ra, mặt nước xuất nhiều bong bóng. Nhìn thấy bong bóng, cậu nhớ ra, có ngày, Chu Minh Nghĩa từng nghịch ngợm máy của cậu. Lúc đó cậu chú ý, kết quả là ngày hôm sau, khi chụp ảnh, Doãn An Nhiên đột nhiên phát phím chỉ thao tác màn hình máy ảnh từ hình mũi tên đổi thành hình con cua màu đỏ, lúc ngừng thao tác, con cua đó còn biết chớp mắt, huơ huơ càng, vả lại còn nhả ra loạt bong bóng, rất thú vị cũng rất đáng . Bây giờ, mỗi khi làm việc đến tâm trạng phiền muộn buồn bực, Doãn An Nhiên lôi máy ảnh ra ngắm con cua đó, tâm trạng của cậu khá hơn.

      Đây cũng là chút tâm ý của Chu Minh Nghĩa, mặc dù chỉ là chuyện rất .

      Cúi đầu xuống, Doãn An Nhiên nhìn thấy sợi dây chuyền trước ngực.

      Mặt dây chuyền là hình chiếc máy ảnh xíu, ống kính có đính viên kim cương tròn, to cỡ hạt đậu nành, viên kim cương tì vết khiến người ta chú ý. Bình thường Doãn An Nhiên luôn để nó bên trong cổ áo.

      Sau khi nhau, Doãn An Nhiên đeo nhẫn, chỉ Chu Minh Nghĩa đeo.

      biết bắt đầu từ lúc nào, Doãn An Nhiên để ý thấy ngón áp út của Chu Minh Nghĩa có thêm chiếc nhẫn, đó chỉ là chiếc nhẫn bình thường chứ có họa tiết, kiểu dáng đơn giản nhất, nhưng đó mới là kiểu dáng của chiếc nhẫn kết hôn. Doãn An Nhiên hỏi. Nếu Chu Minh Nghĩa , cậu hỏi, cậu biết tâm ý của , vậy là đủ rồi.

      ra làm rất nhiều rồi, mình nên tham lam như vậy. Doãn An Nhiên tự nhủ.

      Từ phòng tắm bước ra, Doãn An Nhiên lại ngồi vào sô- pha, Chu Minh Nghĩa vẫn chưa thấy về. chống cằm suy nghĩ trước cửa có tiếng người.

      Chu Minh Nghĩa về. Vừa trông thấy Doãn An Nhiên ngồi sô-pha, Chu Minh Nghĩa bước đến.

      - Đợi ?

      - Ừm.

      - Em mệt cứ ngủ .

      Doãn An Nhiên lắc dầu.

      - mệt.

      Chu Minh Nghĩa đến ngồi bên cạnh Doãn An Nhiên, ôm cậu vào lòng.

      Ngửi thấy mùi thuốc là nhàn nhạt người Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên biết, nhất định đau đầu vì dự án đầu tư mới. Doãn An Nhiên ngước mặt nhìn Chu Minh Nghĩa, phát cũng nhìn mình. Để ý thấy đôi mắt nai của Doãn An Nhiên có chút ấm ức, Chu Minh Nghĩa bỗng thấy xót xa.

      - Xin lỗi. - Trong nụ cười của vừa có ý xin lỗi lại có chút bất lực.

      Doãn An Nhiên cong môi, nhìn Chu Minh Nghĩa hồi, phát lúc nào cũng mỉm cười. Cậu nghĩ ngợi lúc. Cũng đâu phải cố ý, nếu phải Vạn Khải mấy năm nay có thành tích vượt trội, làm gì có nhiều đối tác chủ động đến xin hợp tác như bây giờ. Doãn An Nhiên đương nhiên cũng hy vọng Chu Minh Nghĩa thành công trong nghiệp, vì vậy cậu lắc đầu :

      - sao, bỏ , lần sau chúng ta cùng .

      - thât nghĩ rằng đúng lúc này lại nhận dược dự án đầu tư mới. — Chu Minh Nghĩa thành tâm thành ý .

      - Em biết, em biết. - Doãn An Nhiên cúi đầu.

      Chu Minh Nghĩa áp sát mặt vào Doãn An Nhiên, môi gần như chạm vào tai cậu, :

      - Em , muốn bù đắp cho em thế nào đây? Chỉ cần em , nhất định làm được.

      Doãn An Nhiên nghĩ lúc rồi lắc đầu.

      - Nếu muốn bù đắp cho em, hãy cố gắng hoàn thành dự án này, kiếm đầy tiền, vậy là được.

      - Được, biết rồi.

      Đưa tay bế Doãn An Nhiên từ sô-pha lên, Chu Minh Nghĩa :

      - Khuya quá rồi, ngủ thôi.

      Nằm bên cạnh Chu Minh Nghĩa, dán mặt vào ngực , Doãn An Nhiên có cảm giác rất an toàn. Từ khi chính thức ở chung với nhau đến nay, bất luận Chu Minh Nghĩa phải tiếp khách khuya đến đâu, cũng đều về nhà ngủ. Mỗi sáng mở mắt thức dậy, nhất định thấy gương mặt . Trong bóng tối, Chu Minh Nghĩa nhàng hỏi:

      - Em ngủ chưa, An Nhiên?

      - Vẫn chưa.

      - Mình chuyện được ?

      - Ừm.

      - An Nhiên, nếu em muốn thứ gì, chỉ cần em , nhất định làm được.

      Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa. Muốn cái gì, đương nhiên là có thể có nhiều thời gian ở bên nhau rồi, nhung phải làm việc, cậu cũng có công việc của mình, thời gian thân mật lúc nào cũng có giới hạn. Dần dần, Doãn An Nhiên cảm thấy khóe mắt nóng hổi, vội vàng cúi đầu. Chu Minh Nghĩa đưa tay ôm lấy Doãn An Nhiên, vuốt mái tóc cậu.

      - Xin lỗi, xin lỗi.

      Doãn An Nhiên nằm trong lòng , lắc đâu.

      - nghĩ, quá tham lam, biết cách từ bỏ. - Chu Minh Nghĩa .

      - , phải đâu. nghiệp quan trọng hơn.

      - Em cũng quan trọng. - Chu Minh Nghĩa cúi đầu nhìn Doãn An Nhiên.

      cần xa như vậy, nếu chủ nhật này có thể ở bên cạnh em, vậy là em thấy đủ lắm rồi.

      - sao? - Chu Minh Nghĩa hỏi. - Vậy chúng ta cùng biển được ? - Chu Minh Nghĩa lại hỏi.

      Doãn An Nhiên gật đầu.

      - Được. Vậy, nhất định phải chung với em, được nuốt lời đó.

      Cậu biết, mỗi lúc gặp áp lực trong công việc Chu Minh Nghĩa luôn thích biển, thư giãn tinh thần, lúc này mua chiếc du thuyền, muốn lúc nào căng buồm cũng được

      - Cùng Li Đảo chơi được ? - Chu Minh Nghĩa lại hỏi.

      - Được.

      - Vậy quyết định vậy .

      Sáng cuối tuần, trời u ám, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên thuyền ra biển từ sớm.

      Đậu tại bến tàu Li Đảo, trời vẫn còn u, Doãn An Nhiên nhìn mặt biển chìm trong lớp sương mờ, bất giác có chút thất vọng.

      - An Nhiên. - Chu Minh Nghĩa gọi với theo sau.

      Doãn An Nhiên quay đầu thấy Chu Minh Nghĩa tươi cười, tay cầm thêm ly và đĩa, là cà phê và bánh mì.

      Cầm ly cà phê vừa thơm vừa đặc trong tay, Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, đột nhiên cảm thấy, chỉ cần có bên cạnh là được rồi, những thứ khác đều quan trọng.

      Phải ở lại Li Đảo đêm, Chu Minh Nghĩa đưa Doãn An Nhiên đến khách sạn có thể thấy cảnh biển. Vừa vào phòng, Doãn An Nhiên phát ra ngay, tầm nhìn của căn phòng này rất tốt, thu được cả mặt biển vào tầm mắt. Nhìn mặt biển bên ngoài cửa sổ, tuy ngoài trời vẫn u ám, nhưng trong lòng cậu còn cảm thấy thất vọng mà trở nên thoải mái hơn nhiều.

      - Em còn muốn gọi thêm đồ ăn ? — Chu Minh Nghĩa hỏi.

      - cần đâu.

      - Vậy chiều chúng ta cùng ăn hải sản.

      Hai người cùng ngồi sô-pha xem ti-vi. Doãn An Nhiên chọn bộ phim kinh dị mà cậu luôn rất muốn xem, Chu Minh Nghĩa ngồi bên cạnh Doãn An Nhiên. Xem hồi, Doãn An Nhiên bị cuốn vào nội dung bộ phim. Đột nhiên cúi xuống, Doãn An Nhiên phát biết Chu Minh Nghĩa ngủ say từ khi nào, ngủ say trong thanh lồng tiếng đáng sợ của bộ phim, đầu gối lên chân Doãn An Nhiên.

      Nhìn gương mặt lúc ngủ say của Chu Minh Nghĩa, rất bình yên, biểu cảm rất thư giãn, gương mặt điển trai còn mang chút cảm giác trẻ con, Doãn An Nhiên kiềm chế được mà đưa tay vuốt hàng lông mày đậm của . Vô tình, Doãn An Nhiên phát giữa mái tóc đen của , có sợi tóc màu bạc, lấp lánh.

      Ha, Doãn An Nhiên kinh ngạc, đưa tay ôm chầm lấy Chu Minh Nghĩa, dụi đầu vào ngực , nhàng xoa lên mái tóc , áp mặt vào trán . Nếu là vì ở bên cậu mới có thể ngủ an lành như vậy, cảm giác này tuyệt biết bao.

      Chu Minh Nghĩa khẽ cựa mình, mở mắt.

      - A, hình như ngủ quên rồi.

      - sao, cuối tuần mà, cứ nghỉ ngơi .

      Chu Minh Nghĩa lại nhắm mắt.

      Chiều, mặt trời xuyên qua các tầng mây, bầu trời bỗng chốc sáng lên, mặt biển lấp lánh ánh vàng khi được mặt trời soi chiếu. Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên dạo con đường vòng quanh Li Đảo. Thoải mái vòng tay qua eo Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa dường như bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Doãn An Nhiên cứ ngó ngang ngó dọc, hình như ai để ý, nhưng cậu vẫn yên tâm.

      - bỏ tay ra .

      - bỏ.

      - Người khác nhìn đó.

      Chu Minh Nghĩa cười gian xảo.

      - Đó là bỏi vì quá đẹp trai.

      Doãn An Nhiên đành bó tay, chỉ có thể để ôm như bây giờ.

      Sau khi ăn bữa hải sản no nê, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên dạo bãi cát. Doãn An Nhiên đột nhiên :

      - Từ nay, mình thường xuyên thế này được ?

      - Đến Li Đảo sao? Đương nhiên là được rồi.

      - , em đến đây, mà là , em muốn thường xuyên được cùng dạo như thế này. đâu cũng được, đường Ninh Tĩnh cũng được, em có thể thường xuyên được dạo cùng thế này ?

      Chu Minh Nghĩa xoay mặt lại, nhìn Doãn An Nhiên.

      - Đây là điều mà em muốn sao?

      Doãn An Nhiên gật đầu. Cậu rất thích cảm giác được sánh vai bên cạnh Chu Minh Nghĩa, đứng bên cạnh , nắm lấy tay , nghe hơi ấm đến từ lòng bàn tay, cảm giác dịu dàng khi nắm tay khiến Doãn An Nhiên động lòng nhất. Nắm chặt lấy tay Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa gật đầu.

      - Được.

      Mặt biển xa ngoài kia, từng đợt sóng biển trắng xóa cuốn vào bãi cát, hải âu tung cánh lướt qua. Biển rộng lớn như vậy, phía cuối chân trời, biển và trời giao nhau. Chu Minh Nghĩa kéo Doãn An Nhiên.

      - Nào, ra biển .

      Doãn An Nhiên vội vàng thoát ra.

      - , đừng giỡn nữa.

      Chu Minh Nghĩa nhượng bộ, cúi người xuống, cõng Doãn An Nhiên ra phía biển. Doãn An Nhiên dựa vào lưng Chu Minh Nghĩa, bá lấy cổ , dán mặt vào lưng .

      Lúc , Doãn An Nhiên thấy các bạn học khác được bố cõng lưng, cậu rất ngưỡng mộ, cậu chưa từng được thử điều đó, càng muốn thêm gánh nặng cho mẹ. Cứ như vậy, cậu chưa bao giờ được biết cảm giác được cõng lưng là như thế nào. lâu như vậy rồi, giờ cậu mới biết thứ cảm giác đó. Chu Minh Nghĩa đứng giữa làn nước biển.

      - Cõng em thêm chút nữa được ? - Doãn An Nhiên .

      - Em thích ư?

      Phải, em luôn muốn biết, được người khác cõng lưng có cảm giác gì.

      - Trước đây chưa có sao?

      - Đúng vậy.

      Chu Minh Nghĩa đứng giữa làn nước, mặc cho nước biển đánh ướt quần áo, gió biển thổi ào ào bên tai, vẫn cứ cõng Doãn An Nhiên lưng, bỏ cậu xuống. lát sau, Doãn An Nhiên hỏi:

      - Có nặng ? Bỏ em xuống .

      - , em như chú mèo con.

      Giống mèo con sao? Doãn An Nhiên tựa vào lưng Chu Minh Nghĩa. lúc sau, cậu để Chu Minh Nghĩa bỏ mình xuống. Ôm lấy Chu Minh Nghĩa từ phía sau, dán mặt vào lưng , Doãn An Nhiên nắm lấy tay Chu Minh Nghĩa, đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn bên tay trái của . Chu Minh Nghĩa xoa tay Doãn An Nhiên, hỏi:

      - Hết giận rồi chứ?

      - , em hề giận .

      - Nhưng nuốt lời.

      - sao, chắc chắn còn lần sau.

      - Đúng. - Chu Minh Nghĩa gật đầu. — Chắc chắn còn lần sau.

      ------------------------------------

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Ngoại truyện: Gặp phụ huynh

      - Mẹ, để con. - Chu Minh Nghĩa đón lấy chiếc đĩa tay ĐổngVân bưng vào phòng khách.

      biết bắt đầu từ khi nào, Chu Minh Nghĩa thay đổi cách gọi, từ “dì Vân” ban đầu nay thành “mẹ”. Bây giờ, mỗi lần nghe con trai mình gọi vợ mình như vậy, khóe mắt Chu Trọng Hàn đều giật giật. Ông biết tiếng “mẹ” này rốt cuộc con trai ông xem người vợ tái hôn của ông là mẹ ruột hay là “mẹ vợ”.

      Lén để ý thấy nét mặt phiền muộn của bố, Chu Minh Nghĩa cười thầm trong bụng. Chu Trọng Hàn biết con trai cười mình, hiếu con nhất vẫn là bố, đương nhiên ông hiểu , ông cũng biết rất giỏi “giả câm giả điếc” và “vờ như thấy”. Chu Trọng Hàn biết nên thể như thế nào đế phối hợp với .

      - Bác Chu hình như được vui. - Doãn An Nhiên vào tai Chu Minh Nghĩa.

      - Ừ, chỉ cần thấy là ông ấy đều được vui, phải tại em, đừng để trong lòng. - Chu Minh Nghĩa an ủi người .

      Cuối tuần này, Chu Minh Nghĩa đưa người về nhà, ở cùng bố mẹ. Sau khi bước vào nhà, đều ở bên canh mẹ kế, luôn miệng gọi “mẹ”. Trước đây Đổng Vân cũng để ý thay đổi trong cách xưng hô của , lúc đầu bà cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó hiểu ra. Bà bận tâm về cách xưng hô, bất luận Chu Minh Nghĩa xem bà là mẹ ruột hay là mẹ vợ, bà đều thấy ổn cả. Đối với Đổng Vân mà , quan trọng nhất là cả hai người con có thể hòa hợp và vui vẻ chung sống với nhau.

      Sau bữa tối, Chu Minh Nghĩa theo Đổng Vân vào bếp rửa chén, Doãn An Nhiên ở lại phòng khách, đối diện với Chu Trọng Hàn. Doãn An Nhiên cảm thấy có chút tự nhiên.

      Trước đây, cậu cảm thấy sợ ông Chu, cậu lúc nào cũng có thể tự nhiên thoải mái trước mặt ông, nhưng bây giờ, nên là từ sau khi Chu Minh Nghĩa thay đổi cách xưng hô, cậu đột nhiên còn tự nhiên khi đối diện với ông nữa, bất an như chú mèo rừng đối diện với khủng long bạo chúa khổng lồ. Hai bên khó xử hồi lâu, Chu Trọng Hàn lên tiếng trước.

      - An Nhiên, gần đây công việc có bận rộn ?

      Doãn An Nhiên ngẩn người, sau đó lắp bắp trả lời.

      - A... a, cũng bình thường, bận, a, cũng bận lắm ạ... - rồi, mặt cậu ửng đỏ.

      - Minh Nghĩa sao?

      - ấy... ấy... ấy rất bận ạ, ấy lúc nào cũng bận...

      - À, có gia đình rồi cũng chịu bớt lại chút nào. — Sắc mặt Chu Trọng Hàn chùng xuống.

      - A... a! - Doãn An Nhiên biết nên tiếp lời như thế nào. Đây là cách quan tâm của người cha sao? Hình như cũng đúng lắm, giọng điệu sao lại như an ủi “con dâu”?

      Thấy bộ dạng bất an của Doãn An Nhiên, Chu Trọng Hàn cảm thấy kỳ lạ. Ông dữ tợn, chẳng qua chỉ là muốn trò chuyện với cậu thôi, tại sao cậu lại thấp thỏm như ngồi đống lửa? Trước kia cậu sợ ông, thường hay cùng ông đánh cờ trò chuyện, gần đây cậu thường xuyên lui tới nữa, cho dù có đến cũng sợ sệt như con thú vừa mới ra khỏi tổ. Ông Chu càng nghĩ càng thấy được vui, vừa nhìn thấy con trai mình dựa vào cửa phòng khách, chống tay hai bên khung cửa nhìn về bên này, nửa như cười nửa như , cơn giận của ông Chu bỗng bốc lên bừng bừng.

      Tên nhóc này, đúng là đáng ghét, dám dụ dỗ con trai vợ bố mình, quá đáng lắm.

      Chu Minh Nghĩa bước vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Doãn An Nhiên, gác tay lên vai Doãn An Nhiên làm cậu giật bắn mình. Cậu liếc nhìn sắc mặt nghiêm túc của Chu Trọng Hàn sau đó né vai, làm cánh tay Chu Minh Nghĩa rơi xuống. Chu Minh Nghĩa dường như có chút bất mãn, hứ tiếng, gác tay thêm lần nữa, Doãn An Nhiên khẽ thở phào.

      ngượng ngùng...

      Đến khi Đổng Vân bước vào bầu khí trong phòng mới dễ chịu hơn.

      - lại làm trò gì vậy? — Ngồi xe về nhà, Doãn An Nhiên như hét lên với Chu Minh Nghĩa.

      - làm sao?

      - cố ý đúng ? Chắc chắn là cố ý. - Doãn An Nhiên nghiến răng thu nắm đấm. - Vốn dĩ bác Chu thích em, cố ý làm như vậy, lần này bác ấy lại càng thích em...

      Doãn An Nhiên cảm thấy mình thất bại, cúi gằm mặt.

      - Làm sao có thể chứ, bố thích em nhất mà.

      - đâu, gần đây về nhà, sắc mặt bác ấy nhìn được tốt lắm.

      - Yên tâm, ông ấy buồn phiền vì , chứ phải vì em đâu.

      - có gì đáng để buồn phiền chứ. - Doãn An Nhiên đáp lại.

      - Đương nhiên là thấy buồn phiền rồi, bởi vì thay đổi cách xưng hô, khi nào em mới thay đổi đây? Chắc ông ấy vẫn chưa thể quen, mấy chuyện này lại thể tập được, vì vậy nên ông ấy mới thấy được thoải mái. — Chu Minh Nghĩa cười cười.

      - A... - Doãn An Nhiên mất lúc để hiểu được ý của Chu Minh Nghĩa, cậu ngẩn người. — Em... cũng muốn...

      - Ừm, sao? Em đồng ý hả?

      - A, phải, phải. — Doãn An Nhiên huơ huơ hai tay, vội vàng phủ nhận, sau đó, cậu lại chần chừ. — Cái này... được chứ...

      - Bố và em cùng buồn phiền về vấn đề, yên tâm . Em cứ tự nhiên, nếu chấp nhận được, cũng cần miễn cưỡng.

      Doãn An Nhiên bắt đầu suy nghĩ cách nghiêm túc, có là cậu phải thay đổi cách xưng hô ? Phải gọi bác Chu là “bố” sao? rất nhiều năm xưng hô như vậy rồi, đúng là quen. Có người cha như bác Chu, đương nhiên cậu rất vui, chỉ là có cách nào chấp nhận ngay lập tức được, dù sao , Chu Trọng Hàn cũng phải bố ruột cậu.

      Nhà bên kia, hai ông bà cũng về chủ đề này.

      - Khi nào An Nhiên mới thay đổi cách xưng hô đây? - Chu Trọng Hàn như lẩm bẩm mình, lại như hỏi vợ.

      - Ông bận tâm đúng ? - Đổng Vân do dự .

      - Đương nhiên là , tôi rất thích An Nhiên, bà đừng suy nghĩ nhiều, tôi thấy nó còn giỏi hơn thằng con tôi.

      - Ông bận tâm là được rồi. — Đổng Vân luôn lo chồng mình thể chấp nhận rằng quan hệ giữa con bà và con ông thay đổi, nghe Chu Trọng Hàn vậy, bà thấy nhõm.

      - Ừm... — Chu Trọng Hàn trầm ngâm, ông bất đầu suy nghĩ xem lần sau chúng đến ông có nên thẳng thắn đề nghị hay , nghĩ đến chuyện có thêm người con ngoan ngoãn lại nghe lời, tâm trạng ông đột nhiên vui vẻ hẳn, bất giác nở nụ cười.

      ------------------------------------------------

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Ngoại truyện: Ghen

      Chu Minh Nghĩa đứng trước cửa phòng khách, do dự rốt cuộc có nên gõ cửa vào hay là trực tiếp vào. Suy nghĩ hồi, nhàng đẩy cửa. Doãn An Nhiên nằm chiếc giường ga chiếu mền, đầu gác lên tay nhìn lên trần nhà. Nhìn người kia nằm im bất động, Chu Minh Nghĩa nghĩ có phải cậu ngủ rồi , nhưng khi để ý thấy cặp chân mày động đây, biết là cậu vẫn còn thức. nhàng bước đến gần, ngồi xuống bên giường, Chu Minh Nghĩa nhìn xuống người bên cạnh. Người đó biết vào nhưng thèm nhìn lấy cái, mặt mày nghiêm nghị, cả người toát lên ngọn lửa “Tôi tức giận”.

      Chu Minh Nghĩa lay Doãn An Nhiên:

      - Nè, em giận vẫn chưa đủ sao?

      Doãn An Nhiên vẫn đanh mặt, biểu cảm, chăm chú nhìn trần nhà…

      - phải giải thích với em rồi sao?

      Câu trả lời vẫn là in lặng, im lặng của cơn giận dữ. Chu Minh Nghĩa thở dài đầy bất lực, luôn tự tin vào khả năng của bản thân, lắm mưu nhiều kế, chưa có trường hợp nào mà khống chế được, nhưng từ khi quen biết con người này, lại kiềm soát được cậu ta.

      Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

      Doãn An Nhiên nhìn chằm chằm vào trần nhà, nỗi buồn bực trong lồng ngực sau mấy tiếng đồng hồ vẫn cháy dữ dội, nóng đến mức khiến cậu thấy khó chịu, cậu muốn để ý đến người như dỗ dành người khác này.

      Nguyên nhân của chuyện này chính là vì tờ tạp chí lá cải. Mấy tiếng đồng hồ trước, Doãn An Nhiên đọc được nó từ tay người bạn đồng nghiệp, lúc đó những người khác bàn luận về tấm ảnh đăng tạp chí, nhìn thấy nhân vật chính trong tấm ảnh, Doãn An Nhiên như bị hóa đá, đứng im động đậy. Ảnh chụp quá ràng, đó là bữa tiệc, trong hai nhân vật chính là người ngồi cạnh cậu bây giờ, còn nhân vật khác là mặc áo dạ hội dài khoét sâu màu rượu đỏ. Doãn An Nhiên hứng thú biết ta tên họ là gì, cậu chỉ nhìn thấy trong ảnh, kia dựa vào Chu Minh Nghĩa, bộ ngực đầy đặn ép vào cánh tay giơ cao của Chu Minh Nghĩa, hai người còn nhìn nhau cười.

      Người hừng hực lửa, Doãn An Nhiên về đến nhà, đưa cuốn tạp chí cho Chu Minh Nghĩa, sau đó nhốt mình trong phòng khách. Nghe người ngoài cửa giải thích, nhưng dù gì, cũng dập tắt được ngọn lửa nóng giận. Những chuyện này trước đây cũng từng xảy ra, nhưng cơn giận chưa bao giờ kéo dài lâu như vậy, lâu đến mức làm Chu Minh Nghĩa cảm thấy bất an.

      - Rốt cuộc em muốn giải thích bao nhiêu lần đây? - Chu Minh Nghĩa lại hạ giọng , ba mươi mấy năm nay, đây là lần đầu tiên với người khác bằng giọng điệu như thế này.

      Doãn An Nhiên vẫn chăm chăm nhìn trần nhà.

      - ta giẫm phải đuôi áo, nếu đỡ, ta ngã, đến lúc đó rất khó coi. đứng ngay bên cạnh, cũng thể để ấy phải đỏ mặt được. hiểu tại sao em lại giận lâu như vậy…

      Tại sao? Doãn An Nhiên trừng mắt với trần nhà. Tại sao á? Bởi vì trong ảnh cười rất thích thú. chết . có cần phải cười kiểu đó ? Phụ nữ tốt hơn sao? Đồ khốn.

      Để ý đến nét mặt ngày càng tím của Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa khẽ nhích người, ngồi gần hơn chút, sau đó đưa tay ra vuốt tóc Doãn An Nhiên. chú mèo bị kích động, hành động vuốt ve có thể làm nó bình tĩnh trở lại.

      - Bỏ tay ra. - thanh lạnh lùng vang lên.

      - Đừng như vậy...

      - Tôi bỏ tay ra.

      - An Nhiên, đừng như vậy...

      Doãn An Nhiên ngồi bật dậy, hất cánh tay Chu Minh Nghĩa ra.

      - Phải, đừng như vậy, được như vậy với , phải lịch với , đúng, tôi biết, tôi đâu có tư cách giận , tôi là gì của kia chứ? Thấy vui vẻ bên người khác tôi phải mừng mới đứng.

      - Em cái gì vậy?

      - Ôm người phụ nữ khác vui lắm đúng ? Nhìn cười kìa, vậy cứ . Tôi cản lại đâu, chúng ta có quan hệ gì kia chứ, tôi đâu dám can thiệp chuyện muốn làm, tôi đâu có tư cách giận dỗi.

      Chu Minh Nghĩa chau mày.

      - An Nhiên... em...

      - Sau này tôi cũng quản nữa, giận dỗi nữa, muốn làm gì cứ làm là được rồi, nếu được chúng ta có thể...

      đợi Doãn An Nhiên hết câu, Chu Minh Nghĩa đưa tay bịt miệng cậu lại, ánh mắt sâu thăm nhìn thăng vào Doãn An Nhiên, trầm giọng :

      - được ! được ra!

      Bị nét mặt nghiêm túc của Chu Minh Nghĩa làm cho sợ hãi, Doãn An Nhiên nuốt xuống, sau đó cậu hối hận ngay. Đúng là cậu nên , làm tổn thương đến tình cảm. Hai người ở với nhau mấy năm rồi, , thời gian phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là tình cảm giữa hai người quá sâu đậm. Thấy Chu Minh Nghĩa như bị tổn thương, Doãn An Nhiên bắt đầu áy náy, nhưng cậu lại muốn nhận thua như vậy, Chu Minh Nghĩa phải trả giá cho hành động tùy tiện của mình.

      - Từ nay tôi quản nữa, thích làm gì cứ làm , quan hệ giữa chúng ta là gì chứ... - Doãn An Nhiên với giọng điệu hờn dỗi, cam tâm nhìn Chu Minh Nghĩa.

      Hiểu vì sao chú mèo tức giận, Chu Minh Nghĩa cũng yên tâm phần nào. Chú mèo chỉ là dỗi với mà thôi, à, chú mèo ghen. hiểu vì sao, Chu Minh Nghĩa bỗng thấy nhõm, nhưng vẫn cố nghiêm mặt. Tiến đến gần, từ từ cúi người xuống. Chu Minh Nghĩa nhìn sâu vào mắt Doãn An Nhiên. Sau khi đè Doãn An Nhiên xuống giường, Chu Minh Nghĩa nắm lấy hai cổ tay rồi đặt lên hai bên đầu Doãn An Nhiên, tư thế và biểu cảm đều chất chứa nguy hiểm, Doãn An Nhiên căng thẳng ngồi dậy.

      - Em ... quan hệ giữa chúng ta là gì?

      - Cái... cái gì?

      - phải em đó sao? Tiếp tục , quan hệ giữa chúng ta là gì?

      Đôi mắt trong sáng, như thủy tinh khói tan chảy của Chu Minh Nghĩa khiến Doãn An Nhiên hồi hộp đánh trống ngực.

      - Chứng ta... quan hệ gì...

      - Đúng vậy, em .

      Doãn An Nhiên bỗng dưng cảm thấy sợ sệt khi bị ánh nhìn của Chu Minh Nghĩa bao vây.

      - Chúng ta...

      - Chúng ta... là quan hệ gì?

      Miệng hỏi nhưng Chu Minh Nghĩa co chân quỳ giường, tay nắm chặt cổ tay Doãn An Nhiên chuyển sang đặt lên đùi cậu, còn cố ý nắm lấy. Cảm giác kỳ lạ nơi đùi, Doãn An Nhiên vội vàng ngồi dậy, cơn giận khi nãy đều biến mất, mọi suy nghĩ đều đổ dồn vào việc làm sao thoát khỏi tình cảnh lúc này.

      - Chúng ta… quan hệ đương…

      - Còn gì nữa? - Chu Minh Nghĩa lập tức hỏi thêm.

      - Còn nữa sao?

      - Đúng vậy, còn gì nữa?

      - Còn... còn gì nữa?

      - Em ? - Chu Minh Nghĩa càng cúi thấp người, mặt cách mặt Doãn An Nhiên rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy mình trong mắt đối phương, hơi thỏ của hai người giao nhau.

      - Em…

      -

      - Em…

      - Em phải gọi là gì?

      Doãn An Nhiên suy nghĩ hồi, khẽ cử động môi.

      - trai…

      - Ừm… - hài lòng đáp lại.

      - trai… - Cậu nhàng gọi , như chú mèo làm nũng.

      Chu Minh Nghĩa chỉ thấy nhõm cả người, đôi mắt say sưa, khóe môi cong lên, nới lỏng bàn tay nắm lấy cổ tay Doãn An Nhiên rồi vuốt ve má cậu.

      - Chúng ta là quan hệ này rồi, biết có gì đáng để cho em phải nghi ngờ chứ, ôi.

      Đôi má bị những ngón tay của vuốt ve, da thịt tiếp xúc với nhau có chút kỳ lạ bởi kim loại. Doãn An Nhiên đương nhiên biết đó là gì. Bởi vì luôn đeo theo bên mình, chiếc nhẫn cũng mang theo hơi ấm của người đó, nên cảm thấy lạnh. Đèn báo nguy hiểm được gỡ bỏ, Doãn An Nhiên thở phào nhõm, tiếp tục bị Chu Minh Nghĩa nhìn kiểu đó cậu chịu đựng nổi.

      - Em nghi ngờ , em chỉ tức giận, cảm thấy thoải mái, -sao? - Doãn An Nhiên cố ý kiêu khích, cậu biết người kia hoàn toàn bận tâm, còn cậu, cũng bận tâm nữa.

      - Em càng ngày càng dễ tức giận. - Chu Minh Nghĩa cảm thán.

      - Sao hả, em được dạy dỗ sao? - Doãn An Nhiên hỏi lại.

      - Hừ, nên là muốn dạy dỗ em mới đúng. - Chu Minh Nghĩa kéo Doãn An Nhiên ngồi dậy rồi ôm vào lòng.

      - dám.

      - Tại sao dám? - Chu Minh Nghĩa cười và hỏi.

      Ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên vòng tay ôm lấy eo , muốn cười, nhưng lại cố ý trả lời cách nghiêm túc.

      - Nếu dám ăn hiếp em, em ...

      - làm gì?

      - Em cho bố biết.

      Chu Minh Nghĩa nhịn được mà bật cười. Cười đủ, Chu Minh Nghĩa đưa tay nâng cằm Doãn An Nhiên, để cậu ngước lên nhìn thẳng vào mắt , nhìn có vẻ ấm ức.

      - An Nhiên, đừng chiến tranh lạnh với , em tức giận cũng được, ghen cũng được, nổi giận cũng được, nhưng đừng chiến tranh lạnh với , bởi vì hoang mang biết phải làm gì, em có hiểu

      Nhìn vào đôi mắt ấy, Doãn An Nhiên lập tức gật đầu rồi ôm chặt lấy người .

      --------------------------------------------

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Ngoại truyện: Mơ

      Đột nhiên mở mắt, phòng ngủ mang hương vị quyến rũ của đêm đen và khí ấm áp, đối lập với cảm giác lạnh lẽo và trống trải trong mơ, khiến người vừa nằm mơ tỉnh táo nhanh chóng, hiểu ra những gì vừa gặp khi nãy chỉ là ảo ảnh. Là mơ, đúng, là mơ. Chuyện xảy ra cách đây rất lâu. Đứa trẻ trong mơ giờ trưởng thành.

      - Sao vậy? - Giọng thấp trầm chững chạc mang chút chất cảm của kim loại thầm bên tai, có tác dụng vỗ về linh hồn bất an.

      - có gì…

      bàn tay đưa ra, luồn qua vòng cổ, Doãn An Nhiên thuận theo đó mà đến gần, gác đầu lên cánh tay , sau đó, bàn tay ấm áp nhàng vuốt tóc cậu.

      - Gặp ác mộng đúng ? Đừng sợ đừng sợ…

      Người đó lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng an ủi mỗi khi cậu tỉnh dậy sau cơn mơ. Có lúc cậu cảm thấy cách an ủi này quá trẻ con, nhưng đó lại là cách có hiệu quả nhất, làm cho thần kinh căng thẳng tột độ của cậu dịu lại ngay tức .

      Hít thở lúc, Doãn An Nhiên mới bình tĩnh trở lại. Mọi thứ trong mơ dường như rời xa, cậu nghiêng người dựa vào lòng Chu Minh Nghĩa, đưa tay ôm lấy vòng eo của .

      - Hết sợ rồi chứ? — Giọng điệu nghe có vẻ đắc ý.

      - Ừm. - Có ở đây chắc chắn cậu còn sợ nữa.

      - Hiệu quả chống tà của vật dụng như quả nhiên rệt, rất có giá trị đó. - Ý cười thể ràng trong sắc người .

      - Cái gì…?

      - Những khi xem phim kinh dị em xem là gì, lẽ phải những thứ như kiếm gỗ đào sao?

      - Em có.

      Phòng ngủ im ắng trong chốc lát, giọng Chu Minh Nghĩa vang lên.

      - Mơ thấy gì?

      Cả hai đều hiểu ác mộng phải bởi vì phim kinh dị. Tuy biết dò hỏi bí mật của người hay lắm nhưng Chu Minh Nghĩa vẫn muốn biết, biết đâu có thể giúp người tránh những giấc mơ đại loại như vậy.

      Doãn An Nhiên im lặng hồi mới lên tiếng.

      - chính là những giấc mơ đó…

      Chu Minh Nghĩa tiếp lời, nhẫn nại chờ đợi.

      - … Em mơ thấy lúc bị ăn hiếp, bọn nhóc đó cười em, xấu em, xấu mẹ em, rằng bởi vì em và mẹ tốt nên mới bị bố đánh… Đó phải .

      Chu Minh Nghĩa đưa tay ôm Doãn An Nhiên vào lòng, vuốt ve mái tóc phía sau.

      - Sau khi mẹ em ly hôn, lại em là đứa có bố, là đứa mà ai thèm, còn nữa… lập em… ăn hiếp em… nhưng em sợ, ai ăn hiếp em, em đánh trả.

      - Em hay mơ những thứ này sao?

      - Cũng thường xuyên.

      - Sau khi ở chung với sao? phải sau khi quen nhau, mà là sau khi .

      Doãn An Nhiên suy nghĩ.

      - Ít nhiều rồi…

      Chu Minh Nghĩa “ừm” tiếng.

      - muốn chui vào trong giấc mơ đó giúp em đánh nhau.

      - , được đâu.

      - Ai , ngày xưa đánh nhau lợi hại lắm đó.

      - Em tin.

      - tin đánh thử xem.

      Doãn An Nhiên bật cười.

      - Ai thèm đánh nhau với chứ.

      Thấy tâm trạng người khá hơn, Chu Minh Nghĩa mới yên tâm, lát sau lại hỏi:

      - quên được những điều đó sao?

      - Cũng phải là quên được. Em lớn rồi, cái gì cũng khác, chỉ là dấu ấn để lại xóa được. Tuổi thơ… thể quay lại, nghĩ đến bản thân lúc đó, diễn tả được đó là mùi vị gì, em nghĩ, trong tiềm thức nhất định là em hối tiếc cho thời thơ ấu của mình.

      - Phải, tuổi thơ thể quay lại được nữa.

      Doãn An Nhiên nghĩ đến tuổi thơ của Chu Minh Nghĩa mà từng kể. Họ có ký ức thời thơ ấu khá giống nhau, đều là những đứa trẻ lớn sớm. Cậu có hối tiếc, cũng có.

      - Giờ phải cố gắng vươn lên. - Doãn An Nhiên hít hơi sâu, cậu muốn kéo mình và người bên cạnh trở về từ hồi ức. - Nếu sao chứ? Quay ngược thời gian sao? tại rất tốt, em rất bằng lòng, cũng rất thỏa mãn.

      Chu Minh Nghĩa lại cười.

      - Vậy sao?

      - Đúng vậy.

      - Điều này có phải đồng nghĩa với việc làm tốt đúng ?

      Doãn An Nhiên lên tiếng, đáp án là khẳng định, còn ai có thể làm tốt hơn người bên cạnh cậu chứ. Cậu từng lo lắng, từng cảm thấy xứng với . từng trong tình ai cũng bình đẳng. Bây giờ, người dám “giở trò” trước mặt cũng chỉ có mình Doãn An Nhiên. Khi , người chủ động cũng là Doãn An Nhiên, thậm chí Doãn An Nhiên dần bắt đầu có cảm giác “Hỏa Hồ bị thuần phục hóa”. Chu Minh Nghĩa chững chạc, có trách nhiệm, chung thủy với tình , làm Doãn An Nhiên rất yên tâm. Còn nữa, biết cách điều chỉnh bước để phối hợp cùng người , nắm tay nhau thẳng tiến, hiểu cách và bao dung người khác.

      Ở bên nhau được ba năm, so với cuộc sống dài, nhưng sợi dây nối giữa hai người càng lúc càng sâu nặng, khó mà chia cắt được. Doãn An Nhiên có lúc còn có cảm giác bản thân mình dính liền với da thịt của Chu Minh Nghĩa.

      Bởi vì hai người là em pháp luật sao? Dường như đúng vậy, cũng dường như phải. Người , người thân, bạn bè… tầng tầng lớp lớp tình cảm kéo hai người dính chặt với nhau.

      Nghĩ đến đây, lòng chợt nóng lên, sống mũi cay cay, cậu vội vàng che giấu, cậu muốn để Hỏa Hồ biết, nhất định bị chê cười là “búp bê vô dụng”.

      - Ngủ . - Chu Minh Nghĩa ôm lấy Doãn An Nhiên và .

      -

      - Hả? - Cơ thể người bên cạnh ràng cứng ngắc.

      - trai… - Thanh dịu dàng vang lên, có sức sát thương cực cao đối với tên Hỏa Hồ này, dường như rất nhạy cảm với từ “ trai”.

      - Ừm.

      - trai, giờ có ở đây, tuyệt.

      ---------------------------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :