1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Lâm Tử Tự

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.15

      Ngày hôm sau thức dậy, Doãn An Nhiên dám nhìn vào gương mặt của Chu Minh Nghĩa. Thái độ của vẫn như ngày thường, ăn sáng xong sửa sang quần áo, rồi ra đón xe buýt. Doãn An Nhiên lén nhìn sắc mặt của , chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh, dường như đêm qua mọi chuyện đều chưa hề xảy ra, mọi thứ chẳng qua chỉ là hoang tưởng của cậu mà thôi. Doãn An Nhiên bất giác tự hỏi: Mình làm sao thế này?

      Bước vào cuối tháng Mười, kế hoạch thu mua của Vạn Khải vẫn được bí mật tiến hành và đến giai đoạn quyết định. Vạn Khải chi mạnh tay cho đợt thu mua lần này, nhưng mọi thứ đều đáng giá. Sau khi thu mua công ty mới, Vạn Khải tiến hành tổ chức lại tài sản, khi đó, bảng xếp hạng chứng khoán trong khu vực Đông Nam Á phải sắp xếp lại.

      Lý Diên Niên nghênh ngang đắc chí, còn Chu Minh Nghĩa vẫn giữ ý cười nhạt. Lý Diên Niên ngày càng hài lòng về Chu Minh Nghĩa, trợ lý chứng khoán bé ngày nào giờ trong những cộng làm ăn, sớm hoàn thành ba bước nhảy của mình, tham gia vào đội ngủ chủ lực của Vạn Khải. Vả lại, Chu Minh Nghĩa chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, kín tiếng đến cực điểm, khiến nhiều người trong giới đều có chút sợ hãi.

      toà soạn nổi tiếng trong thành phố tổ chức tiệc mừng ba mươi năm thành lập, mời đông đảo những người nổi tiếng tham dự bữa tiệc. Chu Minh Nghĩa cũng nằm trong danh sách. Làm nghề như nên đứng sau cánh gà, nhưng trong những chủ biên của tòa soạn lại là bạn hồi đại học của thể nể mặt bạn cũ được, vì vậy mới đồng ý đến tham dự.

      Hình như ở đây thiếu đoạn Kha Khải Luân làm quen với Chu Minh Nghĩa?

      Trong bữa tiệc, Chu Minh Nghĩa xuất kín đáo, sau khi chào hỏi bạn cũ, liền quay ra lấy rượu, yên tĩnh đứng trong góc, quan sát mọi diễn biến, đột nhiên bên cạnh bỗng dưng ồn ào huyên náo, quay lại tìm hiểu.

      Doãn An Nhiên được cử vào đây chụp hình. Trước khi , chủ biên căn dặn:

      - Cậu cứ việc chụp , thấy gì chụp nấy, nhất định đặc sắc, cho dù đặc sắc, chúng ta cũng khiến nó phải đặc sắc.

      Doãn An Nhiên thay bộ đồ vest, mang theo máy ảnh kĩ thuật số mini, giả làm khách mời, cậu thấy rất nhiều đồng nghiệp đứng trước cửa, chụp những người ra vào, còn cậu làm theo kế hoạch sắp sẵn, thầm rẽ hướng về phía cửa sau nhà hàng.

      Sau khi bước vào hội trường, mọi thứ diễn ra tốt đẹp, Doãn An Nhiên cố tỏ ra bình thản dạo vòng, quên thầm đưa máy ảnh lên chụp. Nhưng hiểu sao lại có người chú ý đến cậu, đến gần sau đó kéo mạnh, lẩm bẩm:

      - làm gì đó?

      Doãn An Nhiên gần như bị kéo ngã, cố gắng quay đầu lại nhìn. Thấy người nhìn có vẻ như bảo vệ, cậu vội vàng diễn kịch:

      - Xin hỏi có chuyện gì ? – Trống ngực cậu đánh liên hồi. Nếu bị phát ngay tại đây đúng là gì xấu hổ bằng.

      - Tôi nhận ra , là phóng viên tạp chí.

      Nghe vậy, mọi người xung quanh lập quay nhìn.

      - nhận nhầm người rồi. – Doãn An Nhiên cố làm ra vẻ bình tĩnh.

      - nhầm đâu, tôi nhớ mặt , mấy ngày trước tôi còn vào đồn cảnh sát với . – Trong lúc hai người tranh luận với nhau, nhân viên nhà hàng thấy động tĩnh liền xông đến và kéo Doãn An Nhiên ra ngoài.

      Doãn An Nhiên cho tay vào túi để giữ máy ảnh, phủ nhận:

      - phải, phải.

      “Mùi thuốc nổ” bắt đầu nồng nặc. giọng nam trung đầy sức hút đột nhiên vang lên trong tình huống hổn loạn:

      - Có chuyện gì?

      Doãn An Nhiên quay đầu, là Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa đút tay vào túi, ý cười nhàn nhạt môi tiến đến đám người ồn ào.

      - An Nhiên, cậu sao vậy? – Đồng thời đưa tay ra nhàng xua tay những người túm lấy Doãn An Nhiên, kéo cậu về bên mình.

      - Xin hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? – Chu Minh Nghĩa mỉm cười, con ngươi nâu thẫm, sáng như thiêu đốt, nhìn mọi người xung quanh.

      - ta… ta là paparazzi.

      Chu Minh Nghĩa cười.

      - Tôi nghĩ nhất định có hiểu lầm, đây là em trai tôi, cậu ấy chung với tôi. – lịch , ánh mắt quét qua người vừa lên tiếng.

      Lúc này, trong những người tổ chức, chủ biên tạp chí vội vàng chạy đến, nghe Chu Minh Nghĩa xong liền hỏi:

      - Minh Nghĩa, cậu có em trai khi nào vậy?

      Chu Minh Nghĩa mỉm cười với chủ biên:

      - Bố tôi và mẹ cậu ấy kết hôn, giờ cậu ấy đích thị là em trai tôi. – xong, Chu Minh Nghĩa nhìn những người còn theo dõi bằng ánh mắt hoài nghi. – Tôi nghĩ nhất định là các hiểu lầm rồi.

      - A, hiểu lầm, hiểu lầm. – Lập tức có người đứng ra hòa giải.

      Sóng gió được dập tắt. Khách mời lại tản ra xung quanh, Doãn An Nhiên thở phào nhõm, tay vẫn giữ chặt chiếc máy ảnh trong túi. Chủ biên nhìn Doãn An Nhiên, lại nhìn Chu Minh Nghĩa:

      - … Em trai?

      - Sao vậy? tin sao? – Chu Minh Nghĩa cười .

      - Tin, sao lại tin chứ. Cậu thể mang bố mình ra làm trò đùa được. Bác trai tái hôn, chúc mừng nhé. Sao cậu thông báo cho chúng tôi biết chứ?

      - Bốt tôi muốn làm ầm ĩ, chỉ muốn lặng lẽ hưởng mấy năm phước phận tuổi già.

      - Xin lỗi xin lỗi, hiểu lầm em trai cậu rồi, mong cậu đừng để tâm. Có số người rất nhạy cảm, lúc nào cũng nghĩ có người chụp lén mình. – Chủ biên vỗ vai Chu Minh Nghĩa, rồi lại vội vàng tiếp khách.

      Chu Minh Nghĩa kéo Doãn An Nhiên vào gốc, nhìn cậu từ đầu đến chân, sau đó phì cười.

      - Cậu mượn ở đâu ra vậy? vừa chút nào. Hèn gì bị người ta nhận ra.

      Doãn An Nhiên trừng mắt nhìn Chu Minh Nghĩa.

      - lẽ tôi phải mua bộ mới sao, năm cũng mặc lấy lần.

      - Làm sao cậu vào được đây? có thiệp mời thể vào cửa mà.

      Doãn An Nhiên gãi tóc, :

      - Trèo cửa sổ.

      - Ha.

      - Mua chuộc nhân viên dọn vệ sinh nhà hàng, giúp tôi mở sẵn cửa sổ, sau đó trèo từ phía sau vườn vào, rồi thay quần áo vào hội trường.

      - Lợi hại. – Chu Minh Nghĩa gật đầu. – phải bảo vệ công ty cẩn thận.

      - Này!

      - Định thế nào đây?

      - Còn thế nào nữa, đương nhiên là cùng rời khỏi đây rồi, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên mà, đưa tôi vòng hội trường để tôi chụp cho xong.

      - ? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại.

      - Đương nhiên là rồi, còn ai vào đây nữa. Quan hệ giữa chúng ta lộ ra ngoài rồi, tôi còn sợ sao, dứt khoát làm cho trọn việc thôi.

      Chu Minh Nghĩa cười:

      - Xem ra phối hợp được rồi.

      - Đương nhiên. – câu này, trong lòng Doãn An Nhiên có chút đắc ý.

      theo bên cạnh Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên nhìn từ đầu đến chân, mặc bộ comple được đặt may vừa vặn, khuy ống tay áo là bạch kim nạm kim cương, đeo cái đồng hồ bạch kim đính kim cương, cách phối đồ hoàn hảo, đúng là người đẹp đôi với quần áo đẹp.

      - làm người mẫu chắc chắn thuộc hàng đẳng cấp.

      Doãn An Nhiên lòng. Cậu quen ít người mẫu nam, nhưng họ tuyệt nhiên ung dung tự tại cùng trí thông minh và phong độ hơn người của .

      - Đây là lần thứ hai cậu hình dung như vậy, cho đây là phép lịch . – Chu Minh Nghĩa với khóe môi lộ ý cười.

      - Này, tôi thấy Kha Khải Luân làm quen với . – Doãn An Nhiên bên tai Chu Minh Nghĩa.

      - Ai? – Chu Minh Nghĩa có ấn tượng với những người lạ đến làm quen với mình.

      - Kha Khải Luân, ngôi sao nữ, giờ là bạn La Thế Diệu.

      Chu Minh Nghĩa bật cười, lắc đầu :

      - quen ta, cũng có ấn tượng. Người khác nhiều chuyện cũng sao, cậu được, cậu là em trai , ra thành . muốn bị La Thế Diệu hiểu lầm.

      - sợ? – Doãn An Nhiên mở to mắt. – tranh giành với ta, diễn vở tình đô thị sao? – Doãn An Nhiên bộc lộ bản chất của phóng viên.

      - Đương nhiên là ? – Chu Minh Nghĩa lập tức từ chối.

      - ta trong những người đẹp nổi tiếng nhất nay trong thành phố này đó.

      Chu Minh Nghĩa cười và lắc đầu.

      - chỉ làm quen với các nữ nhân viên cấp cao trong các ngân hàng lớn thôi sao? – Doãn An Nhiên hỏi, đột nhiên cậu rất muốn biết.

      Chu Minh Nghĩa phủ nhận.

      - , chỉ là bạn mà thôi, muốn phức tạp hóa quan hệ, đối phương có hiểu lầm cũng hết cách, từ khi mới quen, thẳng hoặc ngầm ám chỉ có khả năng tiến thêm bước nữa.

      - Vậy tại sao…

      Chu Minh Nghĩa ngắt lời Doãn An Nhiên, với giọng ôn hòa:

      - An Nhiên, mấy chuyện này tiện thảo luận ở đây.

      Doãn An Nhiên im bặt. theo sau lưng Chu Minh Nghĩa, dạo vòng quanh hội trường, sau đó thuận lợi rút lui, Chu Minh Nghĩa đưa cậu ra đại sảnh.

      Khi Chu Minh Nghĩa kết thúc bữa tiệc về đến nhà, Doãn An Nhiên mang những tấm ảnh cậu chụp được đưa cho xem. Chu Minh Nghĩa nhìn màn hình máy ảnh kỉ thuật số, rồi lại nhìn Doãn An Nhiên.

      - Đây gọi là nhiếp ảnh sao?

      Doãn An Nhiên ngây người, dựa vào lưng ghế sô-pha.

      - Giờ cứ coi như . Nếu sao chứ? lẽ còn cầu paparazzi phải chụp ảnh nghệ thuật sao?

      Chu Minh Nghĩa chống cằm.

      - Ừm, chụp ảnh chân dung cũng tệ, còn có thể xem cho thỏa cơn ghiền. nghĩ lựa chọn này cũng rất tốt.

      Doãn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt.

      - Tôi phải loại người đó.

      Chu Minh Nghĩa ngẩng lên xoa đầu Doãn An Nhiên.

      - biết.

      Doãn An Nhiên cúi nhìn những tấm ảnh, đột nhiên thở dài.

      - An Nhiên, cậu có nghĩ tham dự lớp nâng cao kĩ thuật chụp ảnh ? – Chu Minh Nghĩa hỏi.

      Doãn An Nhiên lắc đầu.

      - Tại sao? Nếu thích chụp ảnh cậu lựa chọn nghề này rồi, lẽ cậu muốn làm tốt hơn, trở thành tài trong ngành sao?

      Doãn An Nhiên dựa vào vào ghế sô-pha, nhìn xép qua Chu Minh Nghĩa.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.16

      - Chắc chỉ có mới nghĩ như vậy.

      - Ý cậu là sao?

      - Chụp đến trình độ gọi là nghệ thuật, điều đó phải dựa vào năng khiếu bẩm sinh, cố gắng sau này đương nhiên cũng quan trọng, nhưng năng khiếu cũng là yếu tố thể thiếu. Tôi nghĩ tôi có năng khiếu đó, tôi chỉ ở trình độ bình thường mà thôi.

      - Sao cậu lại bản thân mình như vậy?

      - Tôi tự biết thân biết phận. – Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, lấy lùi làm tiến. – Còn ? sao?

      - Sao cái gì?

      - Lúc mua cổ phiếu, dựa vào cảm giác hay dựa vào kĩ thuật phân tích?

      - Cả hai. – Chu Minh Nghĩa gật đầu. – Cả hai.

      - sao? có người dựa vào kĩ thuật phân tích, nghe những thứ đó đều có tác dụng mà. Những giảng viên dạy môn phân tích đầu tư chứng khoán trong các trường đại học đều chơi cổ phiếu, bởi vì họ đều biết lý luận và thực tế là hai chuyện khác nhau.

      Chu Minh Nghĩa cười.

      - Cậu cũng biết sao?

      Doãn An Nhiên gật đầu.

      - Đương nhiên, đây là trong những đặc sản nổi tiếng của thành phố, ai mà biết. , phán đoán bằng cách nào?

      - hả. – Chu Minh Nghĩa chống cằm, trầm ngâm hồi. – nghĩ là mình có chút năng khiếu trong lĩnh vực này, cảm giác của thường rất hay chính xác. Nhưng nhất định phải phân tích, ra nắm vững thị trường chứng khoán phải chuyện dễ dàng, bởi vì số tiền đầu tư phía sau là con số thiên văn mà cậu thể tưởng tượng nổi, vì vậy cũng thể do người là có thể khống chế được, nhưng nếu muốn thao túng phần hoặc phần hoàn toàn có khả năng. Nhưng tất cả mọi người đều nên hiểu điều, chính phủ cũng là trong những người có khả năng này.

      - Làm sao có thể kiếm tiền từ trong đó?

      - ?

      - Đúng, cá nhân . lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, bác Chu nhìn có vẻ là người có nhiều tiền, vậy món tiền đầu tiên kiếm được từ đâu mà ra? – Doãn An Nhiên muốn biết.

      - ? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại, nghĩ hồi, liền đứng dậy. – Khuya rồi, nghỉ ngơi .

      Doãn An Nhiên quỳ sô-pha, tay giữ lấy tay áo Chu Minh Nghĩa.

      - được, nhất định phải cho tôi biết.

      Chu Minh Nghĩa kéo tay Doãn An Nhiên ra.

      - Ngủ , mai còn phải làm.

      Doãn An Nhiên nắm chặt tay áo Chu Minh Nghĩa buông, lay lay cánh tay .

      - , , cho tôi biết . – Doãn An Nhiên nũng nịu.

      Chu Minh Nghĩa quay người nhìn chằm chằm vào Doãn An Nhiên, đôi mắt nâu sâu thẳm khiến Doãn An Nhiên đột nhiên ngây người.

      - Có là cậu muốn biết ? – Giọng hơi khàn khàn, làm người nghe có cảm giác quyến rũ thể diễn tả bằng lời.

      Doãn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt, biết nên gì. Chu Minh Nghĩa ngồi lại chỗ cũ.

      - Để cho cậu biết.

      Doãn An Nhiên quỳ sô-pha, mở to mắt lắng nghe.

      - Vừa vào đại học, tự tiến cử mình vào làm trợ lý trong Vạn Khải, ra là nhân viên làm tạp vụ lương nhưng lại học được kinh nghiệm mà cho dù có bỏ nhiều tiền cũng mua được. Sau đó trở thành trợ lý đầu tư. Trong lúc thị trường ế ẩm nhất, mua vào số cổ phiếu, sau đó lợi dụng tiền đầu tư của khách hàng, nâng giá của chúng lên, rồi bán ra, khách hàng và đều kiếm lời, đôi bên đều vui vẻ.

      Doãn An Nhiên chớp chớp mắt hiểu gì.

      - hiểu sao?

      - Hiểu, nhưng vậy kiếm được bao nhiêu chứ, tiền vốn của quá ít.

      Chu Minh Nghĩa vươn tay, xoa rối mái tóc Doãn An Nhiên.

      - Tích ít thành nhiều. Vả lại, chỉ có mỗi cách này thôi.

      - Còn cách gì nữa?

      Chu Minh Nghĩa nhéo mặt Doãn An Nhiên.

      - Bí mật.

      Sau đó quay người bỏ . Còn lại Doãn An Nhiên ngây người sô-pha.

      Thị trường bị giáng ăXạnh sau thời gian dài hoạt động nhộn nhịp. Điều này cũng rất bình thường, cứ cách khoảng thời gian thị trường cần phải loại bỏ vài bong bóng kinh tế ảo. Trời đất gần như xoay chuyển chỉ trong ngày. Nền kinh tế bỗng chốc bị suy thoái, bán nhiều mua ít. Người dân trong thành phố hoang mang, rất người người trắng tay trước đợt song kinh tế lớn lần này. Nhạc Giáng sinh vang lên nhưng người đường lại nở nụ cười.

      Doãn An Nhiên mặc chiếc áo ấm dày cộm mà vẫn cảm thấy lạnh. Mới sáng sớm vội đến công ty, cậu phát các đồng nghiệp vội vàng ra khỏi tòa soạn như trước kia mà cứ chầm chậm làm việc. Bất giác cậu nghĩ đến dòng tin vừa đọc, trong lần khủng hoảng tài chính này bước chân người đường chậm hơn rất nhiều so với trước đây.

      Doãn An Nhiên bất giác thở dài. Mấy người đồng nghiệp cũng thảo luận.

      - Lần này toàn đưa tin tái xuất của các ngôi sao. Tài khoản cạn rồi, đành phải tự mình kiếm tiền thôi.

      - Nếu có gạo tích trữ, có thể cần mà.

      - Cho dù có trữ gạo cũng có sâu mọt chứ.

      - Nhà cửa và siêu xe, du thuyền, thậm chí là công ty, tất cả đều phải trả ngân hàng hết.

      - vậy ngân hàng cũng đến nỗi nào.

      - Làm gì có chuyện đó, ai cũng tranh nhau rút tiền, ai vay vốn, ngân hàng lấy gì mà ăn.

      - Bây giờ có tiền mặt mới là vua.

      Doãn An Nhiên tay cầm ly nước bước đến trước bảng thông báo tình hình gần đây trong làng giải trí. Trước kia lúc nào cũng là liveshow, lễ bấm máy, gương mặt đại diện… vậy mà bây giờ được thay bằng tin tức về các buổi lễ chiêu đãi và tiệc của các nhà đài. Những người mắt từng mọc trán cũng buộc phải hạ thấp mình, tranh giành cơ hội xuất để duy trì danh tiếng, bắt đầu có công ty mời phóng viên về phỏng vấn và tiếp đãi rất đặc biệt.

      Doãn An Nhiên chăm chú đọc có người đột nhiên vỗ vai cậu.

      - Thắng Bình, có chuyện gì? – Doãn An Nhiên quay đầu lại.

      Lý Thắng Bình bá vai Doãn An Nhiên.

      - Quay đây, tôi hỏi cậu cái này.

      - Cái gì?

      Lý Thắng Bình dẫn Doãn An Nhiên đến phòng nước có ai, lấy cuốn tạp chí đưa cho cậu. Doãn An Nhiên khi thấy tiêu đề:

      “Vạn Khải tổn thất nặng nề, hối hận vì thu mua Vạn Đông; khủng hoảng kinh tế, đệ nhất chứng khoán đối mặt nguy hiểm.”

      Doãn An Nhiên trợn to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Lý Thắng Bình.

      - Cậu biết sao? – Lý Thắng Bình chau mày.

      - Tôi mấy chú ý đến chuyện này, tôi đâu chơi cổ phiếu. Vả lại, tôi thấy có gì ổn cả. – Doãn An Nhiên đúng . Chu Minh Nghĩa có gì khác so với trước đó.

      - Chu Minh Nghĩa cũng gì sao? Cậu nhận ra ta có gì khác ư?

      - Đúng vậy, tôi nhận ra. – Doãn An Nhiên ngây ngô.

      Lý Thắng Bình liếc Doãn An Nhiên.

      - Cậu đó, chậm hiểu quá.

      - ta bị ảnh hưởng sao?

      - Vớ vẩn, cây cũng ngã rồi, bầy khỉ đương nhiên phải tan rã, cậu thấy tỉ lệ thất nghiệp bây giờ cao cỡ nào sao. Có nhiều người tán gia bại sản, nghe ông chủ chúng ta cũng tổn thất mấy chục triệu.

      Doãn An Nhiên nên lời, lập tức thấy lo cho Chu Minh Nghĩa.

      - Kỳ lạ quá, tôi hoàn toàn nhận ra ta có gì khác so với bình thường.

      - Ngốc quá, việc thu mua Vạn Đông do ta thực nếu vừa mua, Vạn Khải nhất định phải bỏ ra số tiền lớn, giờ đột nhiên gặp phải khủng hoảng kinh tế chỉ sợ Vạn Khải sụp đổ cũng biết chừng.

      - nghiêm trọng đến vậy chứ. – Doãn An Nhiên bất giác lùi lại.

      - Cậu coi thị trường ảm đạm chưa kìa, biết bao công ty bị sụp đổ. Ngọn sóng này ập đến, biết bao nhiêu hùng biến mất cùng với nó.

      - Cậu đúng là biết quan tâm gì đến ai. – Lý Thắng Bình bỏ lại câu này rồi thẳng, để lại mình Doãn An Nhiên đứng như trời trồng.

      Vội vàng kết thúc công việc trong ngày, Doãn An Nhiên chạy như bay về nhà.

      Chu Minh Nghĩa về đến.

      Doãn An nhiên đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, gần đây Chu Minh Nghĩa về rất sớm, trước kia sau chín giờ tối mới về, còn phải tiếp khách thường xuyên, lúc nào cũng vội vàng thay đồ rồi bỏ , nhưng gần đây lại hay có mặt ở nhà, đọc sách cũng ngồi trước máy vi tính. Doãn An Nhiên bất giác tự trách mình đúng là vô tâm quá, đáng lẽ phải chú ý đến điều này sớm hơn. Đứng trước cửa phòng, Doãn An Nhiên hỏi:

      - ăn tối chưa? Tôi nấu.

      Chu Minh Nghĩa quay đầu lại, nhìn đôi mắt đen của Doãn An Nhiên.

      - Cậu ăn cơm chưa?

      Doãn An Nhiên lắc đầu.

      - Nấu chút gì đơn giản ăn , có cần giúp đở ? – Chu Minh Nghĩa đứng dậy kéo ghế.

      Doãn An Nhiên từ chối lời đền nghị giúp đỡ của Chu Minh Nghĩa. Cậu lấy rau, thịt trong tủ lạnh ra c vào lò vi sóng để rã đông, định làm món cơm chiên thập cẩm, món này vừa ngon lại vừa dễ làm. lát sau, hai người cùng ngồi vào bàn ăn cơm.

      Doãn An Nhiên vừa ăn vừa lén nhìn Chu Minh Nghĩa, thấy sắc mặt vẫn hết sức bình tĩnh. nhận thấy có gì ổn, lẽ đúng là cậu chậm hiểu quá sao.

      Sau khi ăn cơm, dọn dẹp xong nhà bếp, Chu Minh Nghĩa hiếm khi có thời gian ngồi sô-pha xem ti-vi. Doãn An Nhiên cách nào chú ý đến Chu Minh Nghĩa, thấy bị chương trình ti-vi làm cho cười ngớt, cậu lại đứng ngồi yên. Chu Minh Nghĩa cảm giác thấy Doãn An Nhiên hình như có gì muốn . Để ý thấy cậu chuyên tâm, tắt ngay ti-vi, quay mặt nhìn Doãn An Nhiên, mỉm cười :

      - Cậu có chuyện gì, cứ thẳng ra .

      Doãn An nhiên bối rối cúi đầu.

      - Sao vậy? Rất khó mở lời sao?

      Doãn An Nhiên vẫn im lặng. Chu Minh Nghĩa hạ giọng.

      - Có phải gần đây kẹt tiền ? Cứ với là được rồi.

      Doãn An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.

      - phải tôi, mà là .

      - sao?

      - tổn thất bao nhiêu rồi?

      - Cái gì mà tổn thất? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại.

      - đừng giấu tôi. biết bao nhiêu người tán gia bại sản trong đợt khủng hoảng kinh tế này, có tổn thất cũng có gì là lạ, có thể cho tôi biết, nếu thể tiếp tục ở chỗ này được nữa, chúng ta có thể dọn . Chuyện gì tôi cũng có thể làm. Tôi ngại gì hết. – Doãn An Nhiên cố gắng nghĩ ra cách để biển đạt.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.17

      Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn Nhiên hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm của khiến Doãn An Nhiên cử động được. Đột nhiên, Chu Minh Nghĩa cười vang.

      - Cậu cái gì vậy?

      - , … - Doãn An Nhiên biết nên phản ứng thế nào. – Tôi quan tâm , tôi lo lắng cho . Nhà, xe, còn khủng hoảng Vạn Khải gặp phải sau khi thu mua Vạn Đông và có nguy cơ sụp đổ. Giờ định làm thế nào? Tương lai của , còn cười sao, là…

      Doãn An Nhiên rối như tơ vò, nhìn Chu Minh Nghĩa bằng ánh mắt hoang mang. Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên, lát sau, hỏi:

      - Có là cậu lo lắng cho ?

      - Vớ vẩn.

      - Cậu có chắc là cậu chỉ đơn thuần là quan tâm người, chứ còn ý gì khác ?

      Doãn An Nhiên đứng bật dậy, tức giận nhìn Chu Minh Nghĩa, ngực phập phồng. ta… ta coi cậu là người như thế nào hả? Chu Minh Nghĩa cười, bước đến ôm Doãn An Nhiên vào lòng, dán mặt vào tai cậu.

      - … Có là cậu lo lắng cho ?

      Doãn An Nhiên cố gắng đẩy ra, :

      - Nhảm nhí, ai thèm quan tâm chứ, có bị làm sao liên quan gì đến tôi, giỏi giang như vậy cần gì tôi quan tâm chứ. Tôi thèm lo lắng cho đâu.

      Chu Minh Nghĩa lại ôm Doãn An Nhiên vào lòng, an ủi cậu:

      - Sao lại dễ tức giận như vậy chứ?

      Doãn An Nhiên tựa vào lòng Chu Minh Nghĩa giận dỗi .

      - Tôi việc gì phải tức giận vì , nghĩ là ai chứ.

      - nghĩ người đặc biệt đối với cậu. – Giọng cực kỳ dịu dàng.

      - Đặc biệt cái đầu , hãy bớt tự cho mình là đúng . – Doãn An Nhiên còn tức giận nữa.

      Chu Minh Nghĩa buông Doãn An Nhiên ra, kéo cậu ngồi lên sô-pha.

      - Có phải cậu muốn biết bị ảnh hưởng như thế nào sau khi bị giáng đòn ?

      - Ừ. Doãn An Nhiên gật đầu.

      - Tất cả các khoản đầu tư dài hạn vẫn còn nắm giữ, theo giá mua vào vẫn kiếm lời được, đương nhiên so với lúc giá cao nhất vẫn có lỗ. Tất cả các khoản đầu tư ngắn hạn tính trước từ lâu rồi; tất cả tài sản đứng tên đều được trả sạch. Còn về bất động sản, theo giá trị thị trường nay vẫn sinh lời, đương nhiên bán nhà trong thời điểm tại, cần thiết, giá nhà đấy cũng lên cao, cần tiền gấp, cần bán tháo. Còn về xe cộ và những thứ khác cậu cần phải lo. – Tóm tắt ngắn gọn xong, Chu Minh Nghĩa đan tay chống cằm, nhìn Doãn An Nhiên. – Còn vấn đề gì ?

      - Ý bị tổn thất gì? – Doãn An Nhiên ngây ngô.

      - sai.

      - Có ?

      - có cần phải dối cậu ?

      Doãn An Nhiên thở dài nhõm, ngả người lên sô-pha. Chu Minh Nghĩa lại cười và .

      - An Nhiên, nếu dì Vân có hỏi, cậu cứ chuyển lại lời .

      Doãn An Nhiên hiểu.

      - Mẹ tôi?

      - . Bố bao giờ mở miệng hỏi , ông ấy luôn thích cái nghề này, nghĩ có lẽ ông ấy nhờ dì Vân quan tâm đến chút.

      Doãn An Nhiên gật đầu.

      - Được, tôi biết rồi.

      Nhưng vẫn chưa thể an tâm, Doãn An Nhiên áp sát Chu Minh Nghĩa.

      - sao chứ?

      - sao.

      Doãn An Nhiên thở dài.

      - A, giỏi đó. Tạp chí chúng tôi có rất nhiều người phải đổ tiền vào, có nhiều người mất hết cả tiền dành dụm bao nhiêu năm nay, đau khổ đến mức muốn đập đầu vào tường. Vậy mà lại hề hấn gì.

      Chu Minh Nghĩa lộ ra nụ cười nhạt.

      - Nếu họ có thể dự đoán được ngày này, có lẽ như .

      - Cái gì?

      - Ý đoán trước có cuộc khủng hoảng này, vấn đề chỉ là trước hay sau Giáng sinh, đương nhiên chuẩn bị từ trước.

      - biết ư? Làm cách nào mà biết được? – Doãn An Nhiên cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu.

      Chu Minh Nghĩa cười.

      - Trước khi xảy ra khủng hoảng chắc chắn số dấu hiệu, chỉ là người khác có chú ý hay mà thôi. Cậu từng nghe “hiệu ứng bươm bướm” chưa? Mọi đời đều có liên quan với nhau, chỉ cần để ý là được.

      Doãn An Nhiên nhìn ngưỡng mộ, cảm thán:

      - A, Chu Minh Nghĩa, giỏi quá.

      - Bắt đầu thần tượng rồi sao?

      Doãn An Nhiên như con thú áp sát Chu Minh Nghĩa, gật lấy gật để.

      - Mẹ tôi sai, đúng là rất giỏi giang.

      Chu Minh Nghĩa đẩy Doãn An Nhiên ra, giọng điệu có chút bất mãn.

      - Giờ cậu mới phát ư?

      - Tôi chơi cổ phiếu cũng đầu tư, công việc của tôi và liên quan đến nhau, đương nhiên là tôi biết rồi. – Doãn An Nhiên giải thích.

      Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên say đắm.

      - Sau này, cho cậu biết nhiều hơn.

      - Vậy công việc sao? – Doãn An Nhiên lại nghĩ ra câu hỏi mới. – Vạn khải có sụp đổ ?

      - Đương nhiên là .

      - Vậy công việc của có bị ảnh hưởng ?

      - Trước mắt lượng công việc ít , nhưng cảm thấy có gì là tốt, vừa vặn có thể nghỉ ngơi chút. Mới hoàn thành kế hoạch thu mua lớn, muốn…

      Doãn An Nhiên ngắt lời Chu Minh Nghĩa.

      - Tôi muốn hỏi , là người đứng đầu trong việc thu mua Vạn Đông, tình hình bây giờ, có ai làm khó dễ cho , bắt phải chịu trách nhiệm ?

      - Đương nhiên là . Dự án này do hội đồng chủ tịch quyết định, chỉ chấp hành mà thôi, vả lại làm rất tốt. Tuy trong những thành viên trong hội đồng quản trị, nhưng cần chịu trách nhiệm trong dự án này. Chẳng qua là lợi tức ít hơn chút, tổn thất nặng nề nhất chính là Lý Diên Niên, chứ phải . – Ý cười nhạt gương mặt .

      - Hỏa Hồ. – Doãn An Nhiên nghiêng mặt, nhìn xéo qua Chu Minh Nghĩa.

      Chu Minh Nghĩa cười. Lúcmôi cũng là nụ cười nhạt khó hiểu. Giờ trong mắt Doãn An Nhiên, cậu chỉ cảm thấy Chu Minh Nghĩa thâm thúy khó lường, thần bí mà cũng đầy nguy hiểm. Nhưng tại sao nụ cười này lại ôn hoàn và thân thiết đến vậy, rất thu hút người khác? Cậu biết phải đánh giá như thế nào cho đúng.

      - ai biết nghĩ gì đúng ? – Doãn An Nhiên nhịn được đàn hỏi.

      - nghĩ là . – Chu Minh Nghĩa lắc đầu.

      Doãn An Nhiên nhìn chằm chằm vào , hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, rồi lại nhìn từ đầu đến chân.

      - Nhìn cái gì?

      - Tôi đoán xem nghĩ cái gì.

      Chu Minh Nghĩa từ từ tiến lại gần Doãn An Nhiên, nhìn thẳng vào cậu, Doãn An Nhiên bị dán chặt trong đôi mắt sâu thẳm của , có chút tự nhiên, từ từ lui lại. Đột nhiên, Chu Minh Nghĩa sà đến, đẩy Doãn An Nhiên ngã xuống sô-pha. Chưa kịp phản ứng, đôi môi của Doãn An Nhiên bị xâm chiếm. Doãn An Nhiên cố gắng giãy giụa trong lòng như muốn thiêu đốt cậu, lưỡi vượt qua viền môi, muốn tiến vào sâu hơn. Kêu khẽ tiếng, Doãn An Nhiên cố hết sức đẩy Chu Minh Nghĩa ra, rồi dùng mu bàn tay chà lên môi.

      - làm gì vậy, đồ thần kinh? – Doãn An Nhiên tức tối đến đỏ hết cả mắt.

      Chu Minh Nghĩa nhe răng cười.

      - Giỡn thôi mà.

      Doãn An Nhiên ném cái gối sô-pha.

      - Tôi là đối tượng để đùa giỡn sao?

      - cảm thấy hình như cậu cũng rất hưởng thụ, kĩ thuật của rất tốt đúng ?

      Doãn An Nhiên ném mạnh cái gối khác về phía .

      - Đồ khốn, chết ! Lần sau còn dám làm vậy tôi đá xuống biển.

      Chu Minh Nghĩa vừa né người vừa cười. Ánh mắt nhìn Doãn An Nhiên có gì đó khác lạ.

      Đến cuối tuần, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên hai người lại cùng nhau đến khu Đông Vệ Tinh Thành thăm bố mẹ. Vừa vào cửa, Doãn An Nhiên thấy ông Chu mặt mày nghiêm nghị, sau đó hai cha con ông cùng vào phòng sách Đổng Vân nhìn con trai với ánh mắt khó hiểu. Doãn An Nhiên vỗ tay mẹ.

      - sao đâu.

      Trong phòng sách, cha con Chu Trọng Hàn ngồi đối diện với nhau.

      - Đây chính là kết quả sao? – Chu Trọng Hàn hỏi.

      - Đúng vậy, thưa bố.

      - Người ta bỏ con nhặt lại.

      - Bố, xin bố đừng vậy, đây là bát cơm của hơn ngàn nhân viên trong công ty.

      - Con coi việc mua vào bán ra là nghề nghiệp suốt đời sao?

      - Nếu làm tốt, con muốn làm thêm mấy năm, sau năm mươi tuổi con nghĩ đến chuyện nghỉ hưu.

      - Kiếm đủ chưa? – Ông Chu hỏi.

      Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

      - Bây giờ đối với con mà , còn là vấn đề kiếm được bao nhiêu tài sản nữa, mà là trách nhiệm, thành tựu. Con tin xã hội cần những người như con.

      Chu Trọng Hàn gật đầu nhưng vẫn cam tâm, ông :

      - ra với học lực và kinh nghiệm của con, vào làm giảng viên trong các trường đại học lớn là chuyện hết sức dễ dàng.

      Chu Minh Nghĩa cười với ý xin lỗi.

      - Bố, bố cũng biết con chưa bao giờ có suy nghĩ này, nếu muốn phục vụ cho xã hội, ở đâu và làm nghề gì đều như nhau thôi.

      - Đường con , con tự chọn.

      Chu Trọng Hàn nhìn con trai, lâu rồi ông nâng đỡ , vậy mà bây giờ, chàng trai đứng trước mặt ông leo lên đến đỉnh rồi.

      - thể ngờ, trong cơn khủng hoảng này con lại là người được lợi nhiều nhất. – Chu Trọng Hàn cảm thấy khó hiểu.

      - , bố, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.

      Chu Trọng Hàn cưới rồi vỗ vai con.

      - Bố tin với năng lực và thực lực của con, con có thể với bố thế này, đây chính là kết cục. Chúc mừng con, con làm rất tốt.

      Chu Minh Nghĩa cúi đầu mỉm cười.

      Trong bữa ăn tối, Chu Minh Nghĩa hỏi Đổng Vân.

      - Dì Vân, sắp đến kỳ nghỉ rồi, đây đó với bố con dì thấy thế nào?

      - , cần đâu. – Đổng Vân lắc đầu.

      - Tại sao? Dì thích? Châu Úc cũng rất thú vị, bên đó là mùa hè.

      - Nhưng mà… - Đổng Vân nhìn Chu Minh Nghĩa, ánh mắt đầy quan tâm.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.18

      Chu Trọng Hàn hỏi:

      - Bà thích du lịch sao? Tôi nhớ bà từng là muốn mà.

      - Nhưng mà bây giờ, tình hình này, tôi… - Đổn Vân biết phải diễn tả thế nào.

      Chu Trọng Hàn nắm tay Đổng Vân.

      - sao, cho dù tình hình có xấu hơn nữa cũng ảnh hưởng đến Minh Nghĩa được, nó tự có cách giải quyết.

      - Tôi thấy báo viết…

      - Bà đừng tin. – Chu Trọng Hàn cười và . – Chúng ta cứ qua bên Úc ăn tết. Bên đó có mấy khu người Hoa, bà đừng nghĩ ở nước ngoài, ra cũng khác nước mình lắm cũng đốt pháo, múa lân, dán câu đối và ăn bánh Tết. Bên đó môi trường tự nhiên rất tốt, chúng ta có thể xem gấu koala. Đúng rồi, hai chúng ta nghe ca kịch. – Càng , Chu Trọng Hàn càng hưng phấn.

      - Nhưng hai đứa nó… - Đổng Vân nhìn hai người con trai.

      - Hai đứa nó tự có kế hoạch, Tết mà, ai cũng có sắp xếp riêng, hai chúng ta cũng tốt, tụi nó cần phải đưa ra quy định.

      - Đúng đó, mẹ, mẹ cứ . – Doãn An Nhiên tán thành.

      Đổng Vân gật đầu. ra bà cũng hy vọng du lịch cùng Chu Trọng Hàn. Chu Trọng Hàn quay qua nhìn con trai.

      - Mọi chuẩn bị giao hết cho con đó.

      - Đây là lẽ dĩ nhiên. – Chu Minh Nghĩa gật đầu.

      Doãn An Nhiên cũng hy vọng mẹ mình có thể đâu đó trong khoảng thời gian này. Nhìn cảnh thị trường trong nước tiêu điều, cậu sợ làm bà nhớ lại ký ức đau buồn, cũng sợ bà lo cho cậu và Chu Minh Nghĩa. Doãn An Nhiên thầm cầu mong tốt nhất là khi thị trường hồi phục mẹ cậu và bác Chu mới quay về.

      Trong văn phòng, Bách An Na và Lưu Ký thầm to với nhau.

      - biết rốt cuộc công ty như thế nào, ít người ra rồi. – Bách An Na lo lắng yên.

      - Cũng nhiều, có số người tự họ muốn ra thôi. – Lưu Ký bình tĩnh hơn .

      - Chúng ta…

      Bách An Na ngập ngừng. và Lưu Ký là đồng nghiệp hơn ba năm, cũng có chút tình cảm. Hai người thường hay giúp đỡ nhau trong công việc, chuyện gì cũng có người để bàn bạc, hề có mối hiềm khích nào, tình cảm như em. thương trường, bước nào cũng cần phải thành công, giữa những nhát dao như vô hình, hai người còn có thể duy trì mối quan hệ này quả dễ dàng, họ luôn trân trọng tình cảm đồng nghiệp giữa hai người.

      - Tôi tin Chu có cách giải quyết. – Lưu Ký . Tuy hiểu ý nghĩa đằng sau nụ cười của Chu Minh Nghĩa, nhưng với kinh nghiệm của mình nghĩ Chu Minh Nghĩa sụp đổ trong đợt khủng hoảng này.

      - Nhưng tôi sợ… - Bách An Na nắm tay, u sầu.

      Lưu Ký nhớ ra Bách An Na vừa mới mua nhà, gánh nặng kinh tế đè nặng vai, vả lại còn hai cậu em , đương nhiên mong có thu nhập ổn định.

      - Tôi lại dám hỏi ấy. – Bách An Na giọng xin lỗi.

      - ấy cho chúng ta biết.

      Kỳ nghỉ Giáng sinh sắp đến. Lý Diên Niên mời mình Chu Minh Nghĩa đến họp. Ngồi trước bàn làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị Vạn Khải Lý Diên Niên, Chu Minh Nghĩa nhìn người đàn ông vừa là tiền bối, vừa là trong những cộng của mình. Lý Diên Niên trông rất mệt mỏi.

      - Minh Nghĩa, lần này tôi sai rồi. – rồi, ông vùi mặt vào hai bàn tay.

      - . Cả dự án thu mua sáp nhập này sai, chúng ta đưa ra cái giá quá hợp lý để mua công ty chứng khoán đứng thứ năm trong thành phố, hãy tin tôi, đây là quyết định sáng suốt.

      - Sai lầm duy nhất chính là thời gian.

      Chu Minh Nghĩa gì, im lặng nhìn Lý Diên Niên.

      - Sau đòn giáng này, gia sảntôi mất hơn nửa, phải làm sao mới đúng đây? – Lý Diên Nhiên nắm tay thở dài.

      - Làm lại.

      - Thời gian cho phép. Minh Nghĩa, tôi đánh giá quá cao năng lực của mình, tôi bình tĩnh. Giờ ngẫm nghĩ lại, trước khi xảy ra khủng hoảng có những dấu hiệu cảnh báo nhưng tôi bị lợi ích làm mờ mắt, bị lợi nhuận làm cho lú lẫn, tôi hoàn toàn để ý đến những điều cần tôi chú ý.

      Chu Minh Nghĩa ôn tồn khuyên nhủ:

      - , đây phải trách nhiệm của mình ông.

      - Nhưng đây là thất bại của cá nhân tôi.

      Chu Minh Nghĩa và Lý Diên Niên im lặng ngồi đối diện nhau hồi lâu. Cuối cùng, Lý Diên Niên phá tan bầu khí im lặng.

      - … ấy phải .

      Chu Minh Nghĩa từ tốn hỏi:

      - Có phải quay trở lại ?

      - Có ý này, ấy muốn khoản trợ cấp lớn.

      - lo, đủ cho ta, dù sao cũng theo ông bao lâu nay, thể bạc đãi ta được.

      Chu Minh Nghĩa ngầm gợi ý. Lý Diên Niên ly thân với vợ lâu, mấy năm nay ông ta có quan hệ với đào nóng bỏng nào đó, ông đưa ta khắp các kiện, trong giới ai cũng thừa nhận mối quan hệ giữa hai người. Chu Minh Nghĩa cũng biết điều này.

      - Minh Nghĩa, vẫn là cậu thông minh, chưa bao giờ bồ bịch lung tung.

      Chu Minh Nghĩa cười gượng gạo.

      - Diên Niên, người khác biết, lẽ ông cũng biết sao? Phải, tôi thừa nhận, tôi rất biết ngoại giao, nhưng có nghĩa là tôi cũng biết theo đuổi phụ nữ, phân tích đầu tư cho khách hàng tôi rất chuyên nghiệp, nhưng nếu với người lại ăn ra hồn. Trong môi trường giao tiếp và trong tình là hai chuyện khác nhau, tôi giỏi lấy lòng phụ nữ. Ai cũng hiểu lầm tôi, gián tiếp hại tôi có đối tượng đương.

      Lý Diên Niên lại thở dài nhìn Chu Minh Nghĩa.

      - Minh Nghĩa, cậu hay nhất ở chỗ dù trong vòng xoáy này nhưng mang mùi tiền. Điều này có thể có liên quan đến xuất thân của cậu. Nhà họ Chu cậu có truyền thống hiếu học, cậu làm nghề này nhưng làm người hay làm việc lại có mùi tiền như đặc điểm nổi bật của nghề. Tư thái từ tốn phóng mùi tiền như đặc điểm nổi bật của nghề. Tư thái từ tốn phóng khoáng của cậu chinh phục được quá nhiều người.

      - Ông tôi quá tốt rồi đó.

      Lý Diên Niên lắc đầu.

      - , người trong nghề ai cũng biết cậu rất kín tiếng, lợi nhuận cao ngất ngưởng cũng quảng cáo cho bản thân. Chỉ với điểm này, khách hàng tự tìm đến, bởi vì họ cần những ý kiến đầu tư hay chứ phải người môi giới chỉ biết khoe khoang về bản thân.

      Chu Minh Nghĩa nhìn Lý Diên Niên, cười cười, nhìn xuống. Lý Diên Niên uống hớp cà phê lạnh.

      - Tôi rất thích tác phong kín đáo của cậu, nhưng tôi cũng biết đằng sau nụ cười của cậu đơn giản chút nào.

      Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lý Diên Niên, chờ đợi câu tiếp theo. Lý Diên Niên tay chống trán, giống cười mà cũng như khóc.

      - Phải qua thời gian dài tôi mới biết, cổ đông lớn đằng sau Vạn Đông chính là cậu. Đừng là tôi, cả giới chứng khoán chỉ sợ là ai biết.

      Chu Minh Nghĩa bình thản.

      - Đúng là tôi liên tục mua vào cổ phần của Vạn Đông.

      Lý Diên Niên cúi đầu.

      - Chu Minh Nghĩa, cậu thắng.

      Chu Minh Nghĩa chỉ mỉm cười.

      - , vẫn chưa đâu.

      - Cậu còn muốn gì nữa?

      - Thời gian vẫn chưa chín muồi.

      Lý Diên Niên ngửa hai bàn tay.

      - Tôi mất hết tất cả rồi.

      Chu Minh Nghĩa :

      - đâu, ông còn có rất nhiều.

      - Cái gì? Tôi còn có gì chứ? Mấy năm nay, tôi thuận buồm xuôi gió, tự đánh giá mình quá cao, thậm chí hôn nhân thất bại, bây giờ nghiệp của tôi cũng thất bại, người phụ nữ bên cạnh tôi cũng bỏ , bạn bè cũng hết. Tôi rơi từ cao xuống, còn gì nữa rồi. – đoạn, giọng của Lý Diên Niên như mếu máo.

      Chu Minh Nghĩa đưa tay vỗ lên cánh tay Lý Diên Niên.

      - , ông vẫn còn Bội Bội.

      Lý Diên Niên ngước đầu lên ngay. “Bội Bội”. Đó là tên cúng cơm của con duy nhất của ông.

      - Đúng, Bội Bội.

      - Đó là ánh mắt trời trong cuộc đời ông.

      Nghe Chu Minh Nghĩa vậy, ánh mắt Lý Diên Niên thoáng lên nét hiền từ. Chu Minh Nghĩa tựa vào lưng ghết, thong thả :

      - Nếu ông muốn bán cổ phần của Vạn Khải, chi bằng bán lại cho tôi.

      Lý Diên Niên chậm rãi gật đầu. Ông ta và đều đợi câu này.

      - Tôi đưa ra cái giá hợp lý nhất.

      - Tôi tìm cậu, chắc cậu cũng biết mục đích là muốn điều này với cậu đúng ? – Lý Diên Niên bình tĩnh .

      Chu Minh Nghĩa gật đầu.

      - Tất cả nằm trong lòng bàn tay cậu. Minh Nghĩa, cậu là người thắng cuộc.

      Chu Minh Nghĩa lắc đầu.

      - , Diên Niên. Tôi chịu gánh lấy bởi vì trách nhiệm với hơn nghìn nhân viên, trách nhiệm với vô số cổ đông khách hàng, vai tôi là hai gánh nặng, tôi bước cũng nổi. Thời gian tới tôi chắc sống thoải mái được.

      Nghe Chu Minh Nghĩa vậy, Lý Diên Niên cười khổ sở.

      - Như vậy , qua Giáng sinh chúng ta làm thủ tục. – Lý Diên Niên quyết định.

      - Tôi biết rồi.

      - A, đây cũng là lúc tôi nên nghỉ hưu rồi. – Lý Diên Niên ôm đầu thở dài.

      - Ông có thể nghỉ ngơi chút, phải Bội Bội luôn muốn qua Úc sao? – Chu Minh Nghĩa gợi ý.

      Lý Diên Niên buông tay.

      - Úc?

      - Phải.

      - Sao tôi lại biết, nó khi nào?

      Chu Minh Nghĩa nhìn Lý Diên Niên, hơi có ý trách móc. Lý Diên Niên xấu hổ cúi đầu. Mấy năm nay ông luôn bên cạnh người tình của mình mà gặp con thường xuyên.

      - Bội Bội thích bờ biển với bãi cát vàng, bé cũng từng muốn học ngành quản lý khách sạn, trở thành nhân tài trong ngành này. Hay là nhân đợt nghỉ dài hạn này, ông và Bội Bội qua đó chuyến, nhân tiện xem những trường đại học có chuyên ngành này liệu có thích hợp với Bội Bội ?

      Lý Diên Niên nhìn Chu Minh Nghĩa nên lời mãi lúc sau mới lên tiếng:

      - Kỳ nghỉ dài…

      - Phải, kỳ nghỉ dài.

      - Cũng tốt, tôi nghỉ thời gian.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.19

      Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

      - Cũng năm năm ông nghỉ cùng Bội Bội rồi, giờ bé cao cỡ nào ông biết ?

      Lý Diên Niên bỗng thấy hổ thẹn, cúi đầu thở dài.

      - Chu Minh Nghĩa, Chu Minh Nghĩa. Tôi nghĩ, cậu vừa tiếp quản toàn bộ cổ phần của tôi vừa cười thầm tôi sa cơ bỏ trốn. Chu Minh Nghĩa, nếu có bầu chọn quân tử trong nghề, cậu là người duy nhất được chọn. Cũng được, nếu phải bán ra nhường cho cậu cũng tốt.

      mặt Chu Minh Nghĩa nét cười bình thản.

      Doãn An Nhiên được cử lấy tin trước Giáng sinh, cậu đến các trung tâm mua sắm chụp buổi tập dượt cho lễ sáng đèn.

      - Giờ đúng là làm mọi cách để có thể quảng bá, thái độ của họ đối với chúng ta cũng tốt hơn nhiều. – Ngồi xe để quay về tòa soạn, Vương Hiểu Phân .

      - Biết phải làm thế nào, thị trưởng ảm đạm quá mà. – Lý Quyên tiếp lời.

      Doãn An Nhiên cúi đầu nhìn hình trong máy. Vương Hiểu Phân ghé tai Lý Quyên :

      - Nghe , nhiều ngôi sao nam bán thân rồi.

      Lý Quyên khúc khích cười.

      - Đó cũng là chuyện bắt đắc dĩ thôi, làm nghề này cũng dễ dàng, bất luận kiếm nhiều hay kiếm ít, cũng đều phải phô trương, chi phí lớn như vậy, tiền cát-sê có cao đến đâu cũng tiêu hết. Họ cũng đâu phải những nhân tài đầu tư chuyên nghiệp.

      Đoạn đối thoại cuối cùng bị Lý Thắng Bình nghe thấy, ta mở miệng hỏi:

      - An Nhiên, cậu vẫn ổn đó chứ?

      Doãn An Nhiên ngước lên.

      - Ừ, rất tốt.

      - Tôi muốn hỏi công việc của ta kìa.

      - ta rất ổn, chỉ là bận rộn như trước đây thôi. – Doãn An Nhiên lúc này mới hiểu ra, vội vàng . – ta bị ảnh hưởng gì cả, khủng hoảng lần này hình như gây ra tổn thất gì cho ta.

      - ta như vậy sao? – Vương Hiểu Phân hỏi.

      - Đúng thế, tôi nhận ra ta có gì khác cả, chỉ là thời gian riêng tư nhiều hơn chút mà thôi.

      - Vậy nhà của ta, còn xe nữa… - Lý Quyên .

      - ta mua đứt từ lâu rồi, giờ ta lại bán ra, sao hết.

      Vương Hiểu Phân che giấu nổi ngưỡng mộ.

      - Xem ra Chu Minh Nghĩa đúng là danh bất hư truyền, ta đúng là rất giỏi trong lĩnh vực đầu tư.

      - Khách hàng vẫn rất tin tưởng ta, rất nhiều người nghe lời ta dừng lại trước đợt khủng hoảng, tổn thất tương đối ít.

      - Lợi hại quá.

      Về đến nhà, Doãn An Nhiên phát Chu Minh Nghĩa và nhóm người họp trong phòng. Cậu cảm thấy lạ, có chuyện gì mà Chu Minh Nghĩa phải mở cuộc họp ngay tại nhà vào cuối tuần chứ.

      Cuộc họp lần này hình như khác những lần trước, cách bức tường mà Doãn An Nhiên vẫn nghe thấy những tràng cười. Dường như cuộc khủng hoảng kinh tế bên ngoài liên quan gì đến ngôi nhà này. Trong phòng sách, ai nấy lên vẻ nghênh ngang đắc chí. Lý Ngạn Nam :

      - Chúng tôi chuẩn bị tài liệu từ trước, báo cáo đánh giá thị trường cũng làm xong rồi.

      Chu Minh Nghĩa nhìn Triệu Kỳ.

      - và Lý Phẩm Khiêm của Vạn Khải có quen biết, làm việc với ta .

      Triệu Kỳ gật đầu.

      - Tôi mong là trong hai tuần tiếp theo có thể giải quyết dứt điểm những việc còn tồn đọng trước kỳ thu mua. Sau tết lịch có thể công khai thông tin. Lần này được phép xảy ra sai sót. - Chu Minh Nghĩa cười .

      - Chuyện này thành vấn đề, chúng tôi chuẩn bị từ trước rồi. – Kim Tắc Thái toét miệng cười.

      - Mong ước bao lâu nay của cậu cuối cùng cũng thành thực. – Sầm Chính cười với Chu Minh Nghĩa.

      - Tôi cũng đợi ngày này lâu lắm rồi, tôi vào Vạn Khải hơn mười năm. - Chu Minh Nghĩa cảm khái. – Lúc đó tôi với bản thân mình, sau hơn mười năm phục vụ cho công ty, nếu công ty đó vẫn phải của mình mình đúng là quá thất bại. chứng minh đúng là tôi quá đề cao bản thân mình, tôi phải cần đến mười ba năm.

      Kim Tắc Thái vỗ vào Chu Minh Nghĩa.

      - Được rồi, được rồi. Đúng là mất mười ba năm, nhưng cậu có được những hai, là hai đó, Vạn Khải và Vạn Đông.

      Chu Minh Nghĩa mỉm cười. Kim Tắc Thái cũng cười nhìn người bạn thân.

      - Cậu đúng là đương gió xuân đắc ý.

      Nụ cười môi Chu Minh Nghĩa càng nét. Mọi người cùng cười phá lên. Kim Tắc Thái ghé sát Chu Minh Nghĩa, cố ý :

      - nghiệp, tình , phải đắc ý cả hai chứ, cậu định tỏ tình với may mắn nào đây?

      Chu Minh Nghĩa khẽ chau mày, lắc đầu.

      - có.

      - Làm sao có thể chứ, giờ chỉ cần cậu huýt sáo cái hoặc là ngoắc tay thôi, hàng tá ùa vào khiến cậu trở tay kịp.

      Chu Minh Nghĩa cười rồi lắc đầu.

      - cần đâu. Tạm thời tôi nghĩ đến chuyện này.

      - Gia đình ổn định rồi mới càng có tinh thần phấn đấu cho nghiệp, qua Tết cậu cũng ba mươi hai tuổi rồi, suy nghĩ chút . – Lỗ Hựu An quan tâm.

      Vương Chấn Hoành dùng vai đụng khẽ Lỗ Hựu An.

      - Biết là bên vợ cậu có rất nhiều chị em tốt đợi gả chồng, đâu cần bán ra gấp gáp vậy chứ.

      - Cậu cái gì vậy? Tôi cũng chỉ quan tâm Minh Nghĩa thôi.

      Chu Minh Nghĩa chỉ cười mà gì, né tránh đề tài này. Những người ngồi đây vừa là bạn thân vừa là những hợp tác với , họ rất hiểu tính cách của . là người cực kỳ có chủ kiến, khoan hãy về công việc, trong cuộc sống cũng có những nguyên tắc của riêng mình, bao giờ dễ dàng thay đổi hướng .

      Cuộc họp kết thúc, mấy người vui vẻ bước ra ngoài. Doãn An Nhiên đeo tạp dề, dọn dẹp lớp băng trong tủ lạnh. Nhìn đống đồ kệ bếp, Lý Ngạn Nam hỏi:

      - An Nhiên, cậu làm gì vậy?

      Doãn An Nhiên giải thích:

      - Lớp băng trong tủ lạnh dày quá, tôi phải xử lý chút, nhanh thôi.

      Kim Tắc Thái cười.

      - Ha, An Nhiên biết làm việc nhà quá, như ai kia.

      đợi Chu Minh Nghĩa mở miệng, Doãn An Nhiên ngay:

      - Ở nhà tôi là như vậy, mẹ tôi phải trực ở bệnh viện, đương nhiên tôi phải học những thứ này.

      Chu Minh Nghĩa đứng bên, dịu dàng nhìn Doãn An Nhiên làm việc.

      - Cùng ăn cơm . – Vương Chấn Hoàn giúp xử lý phần còn lại, hỏi Doãn An Nhiên.

      - Thôi khỏi, tôi muốn ở nhà. Mọi người cứ .

      - chung , chung , gần đây thị trường ảm đạm như vậy, chúng ta phải ủng hộ mới đúng chứ. – Kim Tắc Thái giơ tay kéo Doãn An Nhiên.

      - Cái này

      - Ăn xong cơm về rồi .

      Cuối cùng Doãn An Nhiên vẫn bị ta lôi .

      đường về, Doãn An Nhiên hỏi Chu Minh Nghĩa:

      - Hình như hôm nay họ đều rất vui, ai cũng uống đến say.

      Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

      - Có chuyện đáng mừng mới vui như vậy đấy.

      Về đến nhà, ngồi sô-pha, Doãn An Nhiên đưa cho Chu Minh Nghĩa ly nước. Doãn An Nhiên biết Chu Minh Nghĩa lúc nào cũng uống nước, hay uống cà phê hoặc trà, thích uống nước lọc. Uống ngụm nước ngọt, Doãn An Nhiên hỏi:

      - Gần đây có phải có tin tốt lành gì ?

      - Cái gì?

      - Tôi nhớ luật sư Kim họ đều là nhân viên của , họ vui vẻ như vậy chắc chắn là do ông chủ có tin tốt lành.

      Chu Minh Nghĩa cười, tặng Doãn An Nhiên ánh nhìn khen ngợi, sau đó ngửa cổ dựa vào sô-pha.

      - Tin tốt lành, cũng có thể vậy.

      - Là tin gì?

      Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên.

      - Sao hả? Lại muốn moi tin độc quyền sao?

      Doãn An Nhiên bĩu môi.

      - á? Thôi . – Cậu nhếch lông mày.

      Chu Minh Nghĩa lại cười.

      - Cậu và bố đúng là rất hợp nhau.

      - Sao vậy? Bác Chu thế nào?

      - Nhà là gia đình có truyền thống hiếu học, hầu như những người trong gia tộc nếu làm nhà giáo cũng là công chức nhà nước, chỉ có mình là suốt ngày tính toán tiền bạc. Bố hài lòng lắm, đến giờ vẫn thường hay thuyết phục từ bỏ công việc chứng khoán, đổi nghề làm công chức nhà nước hoặc giảng viên trường đại học nào đó. Những thành viên khác trong gia tộc có ý kiến gì về công việc của , nhưng bù lại, họ cũng quan tâm đến thành công của . Bất luận kiếm được bao nhiêu tiền, nổi tiếng đến đâu, họ cũng hoàn toàn có hứng thú trong mắt họ chỉ làChu Minh Nghĩa mà thôi. Còn cậu, cậu cũng như vậy.

      Doãn An Nhiên cười.

      - Người nhà nghĩ gì tôi biết, nhưng mà, tôi và liên quan gì với nhau, có bao nhiêu tiền quan hệ đến tôi. Tôi chỉ biết là con trai bác Chu, rất tốt với mẹ tôi, như vậy là đủ rồi.

      Chu Minh Nghĩa xoa rối mái tóc đen mượt của Doãn An Nhiên.

      - Vì vậy mới cảm thấy cậu đặc biệt.

      Doãn An Nhiên bất mãn hất tay ra.

      - Tôi có gì đặc biệt chứ.

      - Nếu cậu là em trai tốt rồi, tuổi thơ của đến nỗi đơn như vậy. – Giọng bỗng nhiên chùng xuống.

      Doãn An Nhiên đến ngồi kế bên Chu Minh Nghĩa.

      - ai chơi với sao? cũng phải có bạn học chứ.

      Uống miếng nước còn sót lại, Chu Minh Nghĩa cầm ly cúi đầu.

      - Lúc học sao. luôn đứng đầu, nhận học bổng từ tiểu học đến khi lên đại học, bố tiết kiệm được khoản học phí rất lớn. Bởi vì thành tích vượt trội, thầy bạn bè đều thân thiết với , nhưng về đến nhà lại khác nhau quá xa.

      Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa.

      - … Mẹ đâu?

      Chu Minh Nghĩa cúi đầu.

      - Mẹ , mẹ bỏ lại hai cha con từ lâu lắm rồi.

      - Tại sao?

      Chu Minh Nghĩa do dự hồi, rồi thẳng thắn:

      - Bà ấy… Có lẽ nên mẹ mình như vậy. Bà ấy là người phụ nữ an phận, bà ấy bất mãn với người làm công chức nhà nước như bố , bà ấy cho rằng bố biết sống và biết hưởng thụ cuộc sống, vả lại thu nhập của ông cũng có hạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :